1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Huynh trưởng tình nhân – Thải Nhi (10C)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      [​IMG]

      [​IMG]
      Tác giả:
      Thải Nhi
      Thể loại: đại; HE
      Độ dài: 10 chương
      Tình trạng: hoàn thành
      Convert: bimathoavien
      Edit: Kulbe0
      Nguồn: https://kulbe0.wordpress.com
      Warning: 18+
      [​IMG]
      Văn án

      Năm ấy, nàng mười tuổi, cùng mẹ tới trú ngụ tại nhà của .
      Từ nay về sau, trong thế giới của nàng, có hơn vị “ hai”.

      Trước , luôn mang biểu mười phần sủng ái nàng “em ” này. Sau , đối với nàng càng thêm lãnh đạm, xa cách.

      Tuy rằng, đối với hành vi trong ngoài đồng nhất này của có thể khiến người ta giận sôi, nhưng nàng trách . Thậm chí, vô tình, nàng lại từ từ thương . Hi vọng có thể hiểu được, tình cảm nàng dành cho chưa bao giờ là loại tình cảm em…

      Nàng vất vả cố lấy hết dũng khí, chủ động thổ lộ với . Chợt phát , ra, cũng giống nàng, vốn dĩ nàng nhiều năm rồi!

      Nhưng mà, đây vốn dĩ là loại “tình cảm cấm kỵ” lại thể duy trì vài ngày.

      chỉ buông câu: “Chúng ta vẫn là làm em!” khiến cho quan hệ của hai người trở về tình trạng lúc đầu.

      Nếu biết tâm ý , nàng dễ dàng lùi bước.

      Đùa giỡn tâm cơ cũng tốt, dù là thủ đoạn gì cũng được, chỉ cần có thể ở cùng chỗ với .

      Cho dù vừa cùng người con trai khác, nàng cũng hoàn toàn hối tiếc…

      [​IMG]
      Last edited by a moderator: 13/9/14
      snowbell, piipplavang thích bài này.

    2. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Tiết tử
      Tác giả: Thải Nhi
      Convert: bimathoavien
      Edit: Kulbe0


      Đó là chuyện từ rất nhiều năm trước.
      Nàng nhớ chính xác là lúc nào, chỉ biết đó là ngày thời tiết sáng sủa, cha mẹ nàng ra ngoài ăn cơm cùng khách hàng. trai cũng chạy đâu, thấy bóng người. Chỉ còn mình nàng ở nhà mình.

      Cá tính nàng vốn mạnh mẽ, điềm tĩnh, thích tranh cãi ầm ĩ, cũng vì phải ở nhà mình mà cảm thấy sợ hãi. Nàng chạy chơi trong sân lát, cảm thấy nóng nực trong người, vì thế liền trở lại trong nhà.

      là nhàm chán! Nên làm cái gì đây?

      Đối với nàng mà , hơn mười tuổi, còn mặc áo nhung, dép lê đáng , nhưng sớm hiểu rằng ba mẹ sống chung nhưng là họ cũng chỉ vừa mới kết hôn. Đại khái, cũng may mắn có được nàng và trai cùng cha khác mẹ hơn nàng sáu tuổi.

      Nàng cởi hai cái dép lê, nhàm chán bước vào gian thư phòng thần bí của bố.

      Nàng nhàng đẩy cái cửa gỗ dày ra, bên trong, mùi gỗ thơm từ những giá sách bay ra, đó có đủ các kiểu sách khác nhau. Nàng sờ đông sờ tây chán chê rồi liền ngồi xuống cái ghế xoay tròn ở sau bàn học. Nàng tùy tay vơ lấy giấy tờ bàn, lơ đãng làm rơi túi giấy dai. Nàng tò mò nhặt lên, phát bên trong có bốn tờ giấy được kẹp ghim lại cẩn thận. giấy viết tên gia đình nàng: ba mẹ, hai và cả nàng.

      “Báo cáo kiểm tra sức khỏe?” Nàng nghi hoặc đọc dòng chữ giấy. Thứ phức tạp này, nàng xem cũng hiểu. Thấy hứng thú, nàng liền đem tờ giấy vào trong túi giấy dai.

      Nhưng mà lúc này, khóe mắt nàng lại lóe lên, bỗng nhiên, nhớ lại những gì mà mấy ngày hôm trước nàng được học.

      “Mình là nhóm máu A?” Nàng xem tên mình tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe. Theo sau là những tờ giấy ghi tên những người khác. “Bố là nhóm máu AB. Mẹ và hai là nhóm máu O…” Nàng trừng mắt nhìn dòng viết nhóm mắt, đôi mày càng lúc càng nhíu chặt lại.

      Bố là nhóm máu AB. Mẹ là nhóm máu O. Vì sao nàng giống bất kỳ ai cả, lại là nhóm máu A? Thầy giáo phải , nhóm máu của con cái sinh ra đều là giống như bố mẹ mình sao? Chẳng lẽ nàng phải là con của bố mẹ?

      Nàng thấy cả người mình từ bàn chân đến đầu đều lạnh toát. Nàng sợ hãi đem túi giấy dai để bên, nhưng vẫn giống như bị ma xui quỷ khiến, nhìn chằm chằm vào nó.

      Bố mẹ thương của nàng… phải là bố mẹ ruột của nàng sao?

      “Mày làm cái gì trong này đấy?” tiếng lạnh lùng đột nhiên vang lên.

      “A!” Nàng sợ tới mức nhảy dựng lên ghế. Vừa ngẩng đầu lên, nhận ra đó là trai.

      về nhà khi nào vậy?

      “Em chỉ là nhàm chán, liền xem mấy nơi thôi.” Nàng nuốt nuốt nước miếng, hai tay bé đan vào nhau, trông giống như vừa bị bắt gặp làm chuyện xấu. hai…”

      “Đừng có gọi tao là ‘ hai’. chút hứng thú muốn làm của tao với mày cũng có.” Giang Diệc Ân nhếch nhếch môi, ra thanh lạnh lùng.

      Nàng co rúm người lại, vừa bởi vì ngữ khí thân thiện, vừa bởi vì thứ nàng vừa nhìn thấy.

      “Em…” Nàng do dự chút rồi mới mở miệng. “… phải là con của bố mẹ sao?” Nàng cũng hiểu mình vì cái gì lại hỏi , nhưng chuyện này khiến nàng để ý.

      Ngoài ý muốn của , nàng lại hỏi trắng căng việc này khiến Giang Diệc Ân kinh ngạc, nhíu mày. “Mày làm sao lại tự nhiên nghĩ như vậy?”

      “Bố là nhóm máu AB. Mẹ là nhóm máu O. Mà em lại là nhóm máu A.” Nàng uể oải .

      “Cho nên?”

      “Nhóm máu của em và bố mẹ giống nhau này!” Nàng càng nghĩ càng khổ sở. “Em phải là con ruột của bố mẹ sao?”

      Giang Diệc Ân nhìn nàng kỳ quái. Sau hồi, rốt cục cũng hiểu được ý tứ của nàng.

      “Nếu nhóm máu của mày là AB hay O mới nên phiền não về vấn đề này mới đúng!” tức giận .

      “A?” Nàng ngây ngốc trợn mắt nhìn .

      “Là do mày học chịu nghe cho kĩ hay là do thầy giáo lớp dạy tới nơi tới chốn vậy?” chỉ cho nàng, lấy từ trong ống bút bàn học cái bút chì và cái bút máy. Mở tờ giấy ra, viết lên phía các nhóm máu, phía dưới ghi AB và O tách biệt. “Có phải thầy có vẽ bảng này ?”

      “A… Hình như có.” Đối với việc trai đột nhiên thân thiết, nàng có chút bối rối, biết phải làm sao.

      “Điền vào thử xem.” đưa bút cho nàng.

      Nàng nhận lấy cái bút, nghĩ nghĩ, ở bốn ô vuông còn lại ở giữa, điền chữ “A”, “B”. Chờ chút?!

      “Gì vậy?” Nàng phút chốc mở mắt lớn. Tại sao có thể như vậy? Con của bố mẹ phải là nhóm máu A, hoặc B, thế nhưng có nhóm máu AB hay O gì cả.

      hiểu chưa?”

      Nàng ngẩng đầu nhìn trai, liếc mắt cái, mồm mở rộng hết cỡ.

      “Cho nên em là con của bố mẹ?” Nàng cố lấy dũng khí hỏi.

      “Cái đó cũng chắc chắn. Chuyện này, chắc mày phải hỏi mẹ mày để biết thôi.” lại khôi phục biểu tình tráo phúng đó. “Chỉ là, cho dù phải chăng nữa, bà cũng thừa nhận đâu!”

      Như là nhớ lại uất ức khó chịu nào đó, vẻ mặt lại có chút vặn vẹo, đau đớn.

      Nàng kinh ngạc nhìn khuôn mặt điển trai mang vẻ có chút hận đời, tâm tính đơn thuần của nàng giống như nhìn thấy trong có gì thay đổi…

    3. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 1

      Tác giả: Thải Nhi
      Convert: bimathoavien
      Edit: Kulbe0

      Trong đại sảnh rộng lớn trang hoàng đủ loại đồ trang trí với mọi kiểu dáng khiến cho mọi góc trong đại sảnh đều đẹp lung linh, tràn đầy khí vui vẻ.
      Hôm nay là sinh nhật hai mươi tuổi của Giang Ái Ân.

      Tiệc sinh nhật lần này được tổ chức long trọng mà hoa lệ. Bởi vì, nàng vốn dĩ là con cành vàng lá ngọc của vị chủ tịch của xí nghiệp điện tử lớn nhất nhì trong nước. Phô trương chút cũng thể gọi là tiểu nhân thích khoe khoang.

      Vẻ xinh đẹp của nàng vốn sớm nổi tiếng trong giới xã giao. Tuy rằng, nàng rất ít khi xuất trước mặt công chúng nhưng mọi người khi thấy vẻ đẹp vượt qúa trần thế của nàng, hết thảy đều kinh ngạc. Khiến cho người theo đuổi nàng nhiều như nước trong biển, lá trong rừng.

      Giang Ái Ân xinh đẹp tuyệt trần. Mái tóc dài, mềm mại, xõa buông bờ vai. Nàng mặc quần áo tuyết trắng, âu phục đại quanh da thịt vô cùng mịn màng. Bên cái cần cổ non mềm lộ ra chuỗi vòng cổ trân châu, đơn giản mà tao nhã, vừa thấy biết giá trị xa xỉ của nó.

      Trông nàng cực kỳ giống như con búp bê hoàn mỹ. Bờ môi dầy, ẩm uớt, mềm mại của nàng mỉm nụ cười nhợt nhạt. Ánh nhìn sáng ngời khinh đảo qua mọi người, nhất thời làm điên đảo chúng sinh.

      Nhưng như bình thường, chẳng ai nhìn ra trong lòng vàng vốn yên. Nàng buông ánh nhìn xuống, trong lòng biết suy nghĩ cái gì.

      Trong phòng này mọi người đều vì nàng mà đến. Vậy mà nàng vẫn cố tình nhớ thương người kia – cái kẻ thủy chung chưa từng xuất .

      “Ái Ân!” hưng phấn chạy tới về phía nàng, mặt đều đỏ hồng, biết là uống bao nhiêu rượu, thoạt nhìn cực đáng . “Cậu làm gì mà ngơ ngẩn trong tiệc sinh nhật của mình thế?”

      Nàng chăm chú nhìn lên, phát , kia chính là bạn học cùng trường trung học của mình, Phương Di Đông.

      Giang Ái Ân trừng mắt nhìn, suy nghĩ bay bổng vừa rồi liền bay mất, mỉm cười về phía nàng, “Xem ra cậu chơi vui vẻ đấy.”

      Nàng đưa tầm mắt nhìn lại, cử chỉ của mọi người tựa hồ đều khóai trá, chỉ mình nàng tựa như vì sao xa chút cao hứng đứng dậy.

      “Đó là đương nhiên rồi! Cậu cũng lại đây tâm với nhau chút !” Phương Di Đông ha ha cười.

      “Tớ…” Giang Ái Ân hơi hơi do dự.

      ra, nàng cũng thích những chỗ náo nhiệt như thế này. Nàng đâu có ngu ngốc. Bữa tiệc này là thay nàng chúc mừng sinh nhật, nhưng ra là bố mẹ nàng muốn mượn cớ để thay nàng lựa chọn đối tượng kết hôn.

      Vấn đề là nàng mới có hai mươi tuổi thôi! Ngay cả đại học cũng còn chưa tốt nghiệp đâu! Nào có ai lại vội vã đem con gả ra ngoài như vậy?

      Còn nữa, ngoài việc muốn sớm nghĩ tới việc gả ra bên ngoài, kỳ , trong lòng nàng từ lâu có…

      “Em cũng phải biết Ái Ân thích yên tĩnh sao? Còn cứng rắn lôi kéo em ấy vào góp vui làm cái gì?” giọng nữ trong trẻo mà lạnh lùng vang lên, đánh gãy lời mời nhiệt tình của Phương Di Đông. Tiếp đó, cũng nhanh tay mà gõ lên đầu Phương Di Đông.

      “Á! Chị hai àh, đau lắm đó!” Phương Di Đông sờ sờ đầu, chỗ vừa bị gõ, tỏ vẻ đáng thương. Nhìn thấy người tới, Giang Ái Ân cười cười.

      Vốn biết chị em nhà họ Phương nhiều năm, nàng vẫn luôn hâm mộ hai chị em họ tuy hai mà , rất tâm đầu ý hợp. Tuy rằng lúc trước, Phương Di Thiến có tranh cãi cùng gia đình, mình chuyển ra ngoài sống tự lập nhưng lại hề ảnh hưởng tới tình cảm chị em lúc đó. giống nàng với “”…

      “Mặc kệ chuyện đó! Hôm nay cậu là nhân vật chính cơ mà! Như thế nào lại đứng tránh bên như vậy?” Phương Di Đông mực vẫn cứ nắm tay Giang Ái Ân kéo , mặt khác tiếp tục lải nhải. “Tớ và cậu tìm người chuyện phiếm cùng !”

      “Nhưng là…” Nàng biết đám người này mà! Biết là “” chắc chắn đến. Từ hai năm trước, luôn viện cớ có việc đến. Thế mà trong đáy lòng nàng lại luôn có tia chờ đợi. buồn cười.

      Chỉ là, nàng luôn luôn biết làm như thế nào để có thể cự tuyệt bạn tốt. Cuối cùng, nàng đành phải tùy ý Phương Di Đông kéo nàng đến giữa đại sảnh.

      “Đúng rồi, như thế nào lại thấy trai cậu vậy?” Phương Di Đông thuận miệng hỏi. ấy phải rất thương cậu sao?”

      Tuy rằng, nàng chỉ mới găp trai của Ái Ân lần từ vài năm trước, nhưng mà ấn tượng về cử chỉ của lại khắc sâu trong nàng.

      Giang Ái Ân cười gượng gạo. thương nàng hay là hận nàng?

      Trước mặt mọi người, kể cả trước mặt bố mẹ, luôn biểu bộ dạng thương nàng lắm. Nhưng bất cứ khi nào ở chỗ chỉ có hai người, lại hiển nhiên biểu lộ diện mạo khác, cự tuyệt nàng, lại còn ánh mắt căm hận nàng. khiến nàng hoảng hốt!

      “Gần đây, bố tớ đem rất nhiều việc trong công ty giao cho ấy xử lý. Đại khái là chắc ấy bận tới được đâu.” Giang Ái Ân giọng, dịu dàng .

      “Xin kiếu! Nhưng hôm nay là sinh nhật cậu mà! Ít ra cũng phải xuất đầu lộ diện chứ!” Phương Di Đông lẩm bẩm, giấu ánh mắt mọi người mà bóp chặt cổ tay.

      ấy vì việc của công ty mà. Tớ thân là con của chủ tịch, sao lại có thể biết điều, ép buộc ấy tới đây?” Mặc dù mặt Giang Ái Ân nở nụ cười nhưng trong lòng lại cuộn lên từng cơn đau.

      Ai! Tiểu Đông làm sao mà có thể hiểu được lòng nàng? thấy được , Tiểu Đông có lẽ chỉ là tiếc nuối vì có cơ hội để nhìn thấy vật quý hiếm thôi. Nhưng đối với nàng mà , cũng là…

      “Ái Ân” thanh khác đột nhiên vang lên tiếng gọi nàng. Nàng ngẩng đầu lên, nhìn thấy người con trai diện mạo nhã nhặn, bước tới phía mình.

      (1) Quân Á!” Nàng kinh ngạc lẫn vui mừng hô to. nghĩ tự nhiên có thể tới. “Em cứ nghĩ trong lúc khai trương, bề bộn nhiều việc. Lúc trước, khi phát thiệp mời, em còn sợ quấy rầy đến !”

      —(1): Ở đây sử dụng từ “học trưởng” có nghĩa là đàn trong trường

      trước kia là đàn trong trường của nàng. Lúc trước thường hay giúp đỡ nàng. Chỉ là mấy năm trước tốt nghiệp rồi.

      Sở dĩ, phát thiệp mời đàn là vì lễ phép nên mới làm. Cũng kỳ vọng đàn đến. ngờ rằng, xuất .

      lâu gặp em (2)!” Triệu Quân Á mỉm cười. “Sinh nhật của đàn em, đương nhiên thể tới chúc mừng rồi.”

      —(2): Ở đây sử dụng từ “học muội” có nghĩa là đàn em trong trường.

      “A? Là Quân Á…” Phương Di Đông kinh ngạc nhìn hai người cái. “Hai người quen nhau sao?”

      “Ái Ân là đàn em trong trường của . Vậy ra hai người cũng quen nhau ư?” Triệu Quân Á tựa hồ có chút ngoài ý muốn vì gặp Phương Di Đông. “Chị em dạo này có khỏe ?”

      “Chị hai mở khách sạn được mấy tháng. Trước đây, em cũng có tới xem qua. Thấy trong khách sạn trang hoàng cũng rất đẹp. Chỉ là, em chẳng thể nào hiểu được chị ấy.” Được rồi, được nhìn thấy hai đẹp trai của Ái Ân, nhìn Quân Á tuấn tú cũng vấn đề.

      cùng Di Đông, Di Thiến vốn quen biết nhau từ .” Triệu Quân Á nhìn Giang Ái Ân, giải thích. nghĩ rằng trái đất như vậy.”

      đúng đó!” Phương Di Đông hưng phấn . “Đúng rồi. Chị em cũng tới đây đó. Quân Á, chờ chút, em lập tức tìm chị ấy tới đây…”

      Phương Di Đông chưa xong ngay cửa đột nhiên truyền tới tràng xôn xao, khiến cho cả ba người cùng chú ý.

      Bọn họ tò mò quay đầu ra, thấy ở cửa chật ních người.

      “Sao lại thế này vậy?” Phương Di Đông tò mò hỏi.

      Giang Ái Ân lắc đầu, có lẽ nàng cũng biết ràng.

      Qua hồi lâu, Giang Ái Ân liền thấy thân ảnh quen thuộc, từ trong đám người ra, mang theo khí thế bất phàm, nhất thời trở thành tiêu điểm chú ý trong mắt mọi người.

      Hai mắt của nàng tự giác chăm chú nhìn vào thân người đàn ông, trái tim bất giác nhảy loạn.

      Người đàn ông này toát lên vẻ lạnh lùng mặt, tướng mạo tuấn, môi bạc khiêu gợi, thậm chí vẻ mặt thờ ơ, lạnh nhạt, đều khiến cho phụ nữ lâm vào mê muội.

      Giống như cảm nhận được ánh mắt của nàng, người đàn ông đó quay đầu lại, tránh xa tầm mắt của nàng. Khoảng cách giữa hai bọn họ cứ thế mà xa xôi. Nhưng dường như đôi mắt u ám tối đen lại cứ dường như hút linh hồn của nàng vào. hòn đá cứ vậy mà quăng vào hồ nước tâm hồn yên lặng của nàng, nổi lên những vòng vòng gợn sóng. Nàng cảm giác mình bị chăm chú nhìn từ xuống dưới, toàn thân trở nên mẫn cảm, cứng nhắc. Nàng cơ hồ cảm nhận được khí thổi qua cánh tay đến lành lạnh, làm tê dại xúc giác của nàng.

      nhìn nàng, bên bờ môi gợi cảm thản nhiên lộ ra ý cười. Cả người nàng run lên. Vẻ mặt tươi cười kia, nàng vốn hiểu quá . Bỗng nhiên, trong nàng có loại dự cảm bất an.

      “A? Ái Ân, người phụ nữ bên cạnh trai cậu là ai vậy?” Phương Di Đông đứng bên cạnh nàng, đột nhiên hỏi.

      Phụ nữ?

      Giang Ái Ân ngẩn ngơ. Lúc này nàng mới phát bên cạnh còn mang theo người phụ nữ xinh đẹp! Tầm mắt của nàng vừa rồi đặt toàn bộ người , cho nên thấy được. … mang phụ nữ tới tiệc sinh nhật của nàng sao?

      Vì cái gì?

      làm sao lại có thể làm như vậy?

      ràng biết tình cảm của nàng đối với . Vì cái gì lại còn muốn đối xử với nàng như vậy? Khó có thể tin, nàng dùng sức nắm chặt hai tay lại.

      Tựa hồ như thấy vẻ khiếp sợ của nàng, người đàn ông lại dương dương tự đắc. Cánh tay ôm lấy lưng người phụ nữ, hai người chận rãi bước tới bên nàng.

      “Sinh nhật vui vẻ nhé, Ái Ân!” Giang Diệc Ân đứng trước mặt nàng, ôn nhu . Trước mắt hoàn toàn là hình tượng của vị trai tốt.

      … Sao lại có thể đến đây?” Giang Ái Ân lắp bắp hỏi. phải là luôn thèm đếm xỉa gì tới em sao?” Nàng muốn đuổi theo hỏi rằng người phụ nữ kia rốt cuộc là ai. tự nhiên mang theo phụ nữ tới tham gia tiệc sinh nhật của nàng là có ý định khích tướng, chọc tức cho nàng ghen tị sao?

      “Có việc gì mà quan trọng bằng sinh nhật của em chứ?” Giang Diệc Ân dịu dàng cười như thể là trai lớn thương của nàng.

      Chỉ có nàng hiểu được rằng giấu phía dưới vẻ mặt tươi cười kia là ý tứ châm chọc.

      “Oa! Giang! thương Ân đó. Em hi vọng mình cũng có vị trai tốt như vậy.” Phương Di Đông cảm nhận được sóng ngầm mãnh liệt trong lòng hai người, lại hâm mộ .

      “Ái Ân là em thương nhất của tôi. Dĩ nhiên là gì quan trọng hơn sinh nhật hai mươi tuổi của em ấy rồi.” Giang Diệc Ân cười với Phương Di Đông.

      Nhưng đối với vẻ mặt “thân mật” của , Giang Ái Ân lại nghiêm mặt đến trắng bệch ra. Trong khóe mắt nàng lại lóe sáng ra nhìn về phía người phụ nữ đứng bên cạnh , miệng câu.

      “Đúng rồi! Giang, còn mau giới thiệu bạn mình chứ!” Phương Di Đông tò mò .

      Người này trông có vẻ quen mắt, giống như trước đây có đóng vai quảng cáo gì đó chăng.

      “Đây là Toa Lị, bạn của tôi.” Giang Diệc Ân vẫn bày ra dáng vẻ hình tượng của trai ôn hòa, mặt mỉm cười lịch lãm.

      Lần đầu tiên Giang Ái Ân có cảm giác tê tái muốn đánh vỡ cái mặt nạ giả dối trưng ra kia. “Là bạn hay là bạn ?” kịp sửa lại, tiếng ở trong miệng nàng tuột ra khỏi hai cánh hoa đỏ. Vừa ra khỏi miệng, nàng ngay lập tức ảo não, muốn cắn đứt lưỡi của bản thân.

      Nàng làm sao lại thể chịu nổi chút khích tướng?

      Đối với tính trẻ con này của nàng, Giang Diệc Ân chỉ cười . “Việc này rất quan trọng sao?”

      “Đương nhiên rồi!” Phương Di Đông trả lời thay Giang Ái Ân. “Mấy năm nay hề nghe thấy Giang có qua lại với bạn nào hết!”

      Vài năm nay, Giang Diệc ân dần dần tiếp nhận nghiệp của gia đình, làm rất nhiều việc của bố truyền lại. Mọi người đều đoán trước, chỉ vài năm nữa, Giang Chấn Thần đem toàn bộ nghiệp cho người con trai quý duy nhất.

      “Nếu vị tiểu thư này là bạn của , chỉ sợ có rất nhiều phải tan nát cõi thôi thôi.” Giang Ái Ân quyết tâm nén những suy nghĩ lung trong lòng xuống, bắt chính mình lộ ra vẻ mỉm cười, trấn tĩnh.

      “Trong đó cũng có em sao?” đột ngột hỏi.

      Lời kia quá mức ái muội, hề giống như của người trai nên với em mình. khí xung quanh đó nhất thời trở nên có chút cứng ngắc.

      “Á…” Phương Di Đông lúc này mới bất tri giác phát giữa hai người có chút gì đó thích hợp. Nàng vội vàng che miệng lại, dám thêm cái gì nữa.

      Giang Ái Ân nhìn , trong đáy mắt xẹt qua tia lo lắng.

      Mọi người đều phập phồng phỏng đoán hôm nay tiệc mừng sinh nhật mất khí vui vẻ, nhưng nàng đột nhiên lại cười ra tiếng.

      “Nhất định rồi!” Giọng mềm mại của Giang Ái Ân phát ra, khóe môi ngọt ngào tươi cười. trai thương em nhiều năm như vậy lại bị người phụ nữ khác cướp mất. So với người khác, em dĩ nhiên khổ sở hơn rồi.”

      “Ha ha! cũng đúng!” Người bên ngoài lập tức cười ha ha phụ họa. “Mọi người đều biết là Giang tiên sinh trước giờ luôn chiều Giang tiểu thư mà.”

      Toa Lị ban đầu vì khí ngưng đọng mà dám làm nũng. Giờ lập tức thỏai mái cười cùng mọi người.

      ai phát ra, Giang Diệc Ân vì tiếng gọi “ trai” của nàng mà trầm mặt…

      “Ái Ân, em àh, em cũng mau tìm cho mình người đàn ông lòng thương mình thôi!” Toa Lị mặt xong, mặt lại sán vào sát trong lòng Giang Diệc Ân, vẻ mặt biểu thị chủ quyền công khai.

      Em ? Giang Ái Ân cắn chặt răng. Nàng chán ghét người phụ nữ lai lịch ràng này tự nhiên lại kêu bản thân mình như vậy. Càng chán ghét hơn là nàng ta cứ chiếm giữ cái vị trí mà nàng mong muốn nhất. Chỉ là, nàng hề đem những biểu hờn giận kia lên mặt mà thôi.

      “Em nghĩ chị rất đúng. vui vì quen biết chị.” Ái Ân gật đầu với nàng. “Chị cứ thưởng thức bánh ngọt, đừng khách sáo. Về sau, có dịp rảnh, chúng ta cùng tán gẫu!” Nếu như người phụ nữ này có thể ở bên đủ lâu như trong lời nàng .

      Sau đó, nàng liền rời khỏi mọi người vây xung quanh.

      Giang Diệc Ân có chút đăm chiêu nhìn bóng dáng Giang Ái Ân rời . Bỏ qua ánh mắt của mọi người bên cạnh, phút chốc buông Toa Lị ra khỏi thân mình.

      “Diệc Ân?” Toa Lị ngẩn ra, vì sao bỗng nhiên trở nên lãnh đạm.

      có thể lăn.” vỗ vỗ lên tay áo vest, giống như ngay cả động chạm vào người phụ nữ này cũng khiến chán ghét.

      “Cái gì?” Toa Lị thể tin vào tai mình nghe thấy cái gì. cái gì?”

      có nghe nhầm đâu. Tôi có thể lăn.”

      muốn chia tay?” Nếu phải vì sợ người ngoài nghe được làm nàng mất mặt, Toa Lị chắc chắn nhịn được mà sớm hét rống lên rồi.

      “Chúng ta căn bản làm gì có đương, có gì mà chia tay?” Giang Diệc Ân cười lạnh, vẻ như muốn nàng ở bên thêm giây nào nữa.

      Chẳng qua chỉ là trước kia gặp mặt được hai lần, nàng lại chủ động cùng leo lên cái giường, cái này gọi là đương sao? Chẳng phải là chọc cười sao?

      “Rốt cuộc em sai hay làm sai cái gì khiến cho đối xử với em như vậy chứ?” Toa Lị căm giận, bất bình hỏi. Có biết bao nhiêu người muốn theo đuổi Toa Lị nàng đây, sao có thể câu liền quăng nàng bỏ ?

      “Bởi vì…” Giang Diệc Ân bước , thậm chí buồn dừng lại, . khuyên Ái Ân tìm người đàn ông khác.”

      *****
      Tiếng nước từ phòng tắm róc rách truyền đến. Giang Ái Ân nhắm mắt lại, lắng nghe giai điệu theo quy tắc gì kia. Nàng nằm ở giường , lắng nghe hơi thở của .

      Qua đến mười phút, tiếng nước ngừng, tiếng thanh vụn tùy ý vang lên, thân hình của người đàn ông lên sau tâm cửa kính mờ của phòng tắm, thân của hề mặc áo, mở cửa ra.

      “Ái Ân?” Giang Diệc Ân vừa bước ra khỏi phòng tắm, thấy tại giường mình có thân hình kiều, bé nằm .

      Nàng vẫn còn mặc âu phục từ buổi tối. Đôi giày cao gót màu trắng nghiêng ngả, nằm lung tung bị đá vào dưới giường. Hai bàn tay trắng nõn đan lấy nhau trước bụng. Nàng nằm im lặng chiếc giường màu đen rộng của , tựa như thiên sứ xâm nhập vào địa bàn của ác ma. Vẻ thuần khiết của nàng càng khiến xung quanh trở nên hắc ám.

      trễ thế này, em mau trở về phòng còn nằm đây làm cái gì?” tới bên giường, ngồi xuống. Vài giọt nước dọc theo cơ bụng rắn chắc của rơi xuống.

      Giang Ái Ân trợn mắt nhìn , rốt cuộc cũng đem vấn đề phức tạp giày vò nàng cả đêm ra : thích ấy sao?” Dĩ nhiên, ý nàng ám chỉ là Toa Lị.

      “Việc đó đối với em quan trọng vậy sao?” Biết nàng hỏi ai, Giang Diệc Ân hề trực tiếp trả lời vấn đề nàng muốn biết, lại còn hỏi lại nàng.

      hề.” Giang Diệc Ân rất nhanh khẩu thị tâm phi mà phủ nhận. “Em chỉ là thuận miệng hỏi chút thôi.”

      khí trầm mặc tràn ra giữa hai người.

      Trong đầu Giang Ái Ân lại xẹt qua về câu chuyện cũ.

      Nàng nhớ khi nàng và mẹ nàng tới trú ngụ nhà , cũng đồng thời tiến vào số mệnh của nàng. Nàng vẫn nhớ khi lần đầu gặp mặt, luôn mỉm cười, vẻ mặt ôn nhu với nàng, gọi nàng là “em ”. Tựa như vị trai tốt nàng chờ mong lâu.

      Rồi sau đó rất nhanh, nàng liền phát : Đó chỉ là ở trước mặt mọi người ngụy trang, biểu giả dối. Ở trước mặt mọi người, vẫn biểu giống như là trai lớn chiều em . Còn sau lưng, luôn luôn xa cách với nàng.

      Phải đến rất nhiều năm sau, nàng mới biết được: Lúc trước, mẹ của , cũng chính là vợ của bố nàng, dì Úc Khanh, bởi vì ba nàng cố ý cùng bà ly hôn. Vì việc đó khiến cho bà phát điên, phải vào bệnh viện tâm tầm. Nhân lúc tâm tình của dì Úc Khanh được ổn định mà bố nàng quyết chí ly hôn khiến cho bà đả kích tinh thần mà càng bệnh nặng. Bố nàng lại bởi vậy mà cảm thấy hối hận, càng thừa cơ hội này mà đem mẹ nàng cưới vào nhà, làm cho tình cảm lén lút của hai người nhiều năm qua được công khai.

      năm sau, dì Úc Khanh rời khỏi bệnh viện tâm thần cũng nhanh chóng tự vẫn. Nàng nhớ , tang lễ năm đó, bố nàng hề có chút kiên nhẫn, còn mang vẻ mặt lạnh lùng.

      Nếu nàng là , nàng cũng hận! Hận người đàn bà và đứa bé kia hại chết mẹ mình, cướp người bố, người chồng của mẹ con

      thích Toa Lị đúng ? Em chưa từng nhìn thấy bên cạnh có người phụ nữ nào cả.” Nàng cố tình ràng ra, mong muốn cho bản thân đừng ảo tưởng, nhịn được bèn mở miệng. ấy là người đầu tiên…”

      Giang Diệc Ân vẫn im lặng, .

      “Quên . Đó cũng phải là chuyện của em.” Buồn bực vì bản tính thiếu kiên nhẫn của mình, nàng từ giường đứng lên. hiểu vì sao em lại muốn tưởng moi móc được gì đó người !”

      Ánh mắt buồn bã, bỗng nhiên bắt lấy tay nàng, ánh mắt nhìn phức tạp, khó hiểu. “Em muốn moi móc được cái gì từ người chứ?”

      còn quan trọng nữa rồi.” Nàng gục đầu xuống. “Là em chân thành, nghĩ rằng đến ngày nào đó, có thể cùng hòa giải thù hận. Nghĩ đến ngày nào đó, công nhận tồn tại của em.” Nàng tránh khỏi vòng tay của , bước đến bên cửa ra vào.

      hề hận em.” Giang Diệc Ân đột nhiên .

      hận con người em mới đúng.” Nàng dừng bước, bắt đầu liếc mắt cái, dò xét . “Người hận chính là người em cướp bố mẹ của .”

      Những lời này, nhận nhưng cũng phủ nhận.

      “Đáng tiếc! Sợ là cả đời này, hai người chúng dây dưa !” Nuốt những chua xót trong lòng xuống, nàng bước nhanh ra khỏi phòng . Nhìn chằm chằm vào hướng chân nàng rời , Giang Diệc Ân rốt cuộc phun ra được những gì tích tụ trong ngực hồi lâu.

      “Ái Ân…” lẩm bẩm. phải hận em. chỉ là…” chính là hiểu được nên đối mặt với như thế nào, cuối cùng lại đưa trở thành trai lớn thương em !

      vốn dĩ chỉ muốn tình cảm em. Em lại thể mang cho thứ tình cảm đó…”

    4. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 2

      Tác giả: Thải Nhi
      Convert: bimathoavien
      Edit: Kulbe0


      Phải đến mười năm rồi, gia đình họ mới có được ngày du lịch. Cũng chính là lần đầu tiên cả nhà du ngoạn kể từ khi bố mẹ kết hôn. Bởi vì bố bình thường đều rất bận công tác, khó mà có cơ hội để du lịch. Tuy rằng, chỉ là đến nghỉ tại biệt thự ở miền Trung trong đêm, cũng khiến Giang Ái Ân hưng phấn thôi.

      “Bố, còn rất lâu nữa chúng ta mới đến nơi sao?” Khác với vẻ trầm tĩnh và e lệ thường này, nàng vui vẻ hỏi bố nàng khi ông lái xe.

      Bởi vì Giang Chấn Thần cho rằng hôm nay là ngày gia đình ông du lịch, có mang theo người ngoài nên ông mới đích thân lái xe.

      “Cũng sắp đến rồi.” Thu Tâm Đồng quay đầu nhìn con , cười .

      “Yeah!” Giang Ái Ân kêu tiếng hoan hô, vui vẻ quay đầu lại, muốn cùng với trai chia sẻ niềm vui sướng với nàng. “ hai, chúng ta…” Thanh của nàng phút chốc tắt lịm khi nàng nhìn thấy biểu tình của trai.

      Vị trai này trước giờ luôn rất hòa thuận với nàng. Thế nhưng, giờ phút này, lại dùng loại ánh mắt lạnh lùng nhìn nàng. mặt , chẳng những có nổi tia vui sướng, thậm chí, còn mang theo chút lạnh lùng.

      Trong lòng Giang Ái Ân có hơi kinh hãi.

      “Làm sao vậy?” Thu Tâm Đồng quay lại nhìn đứa con riêng ngơ ngác, mặt biểu tình kỳ lạ. Bà khỏi quay đầu lại nhìn về phía .

      , con ra cũng rất mong chờ chuyến du lịch này!” Giang Diệc Ân cười với Thu Tâm Đồng. Vẻ mặt lạnh như băng mới vừa rồi sớm còn nữa.

      Vừa lúc thấy chỉ trong nháy mắt biến hóa sắc mặt, cái miệng nhắn của Giang Ái Ân khẽ nhếch lên. Trong nhất thời, nàng ra lời. trai… làm sao lại có thể thay đổi sắc mặt nhanh như vậy chứ?

      “Vậy là tốt rồi.” Thu Tâm Đồng gật gật đầu, yên tâm xoay người lên.

      Tuy rằng, bà và mẹ ruột của Giang Diệc Ân có hiềm khích, nhưng bà muốn cùng mối quan hệ tốt, thân ái.

      Giang Ái Ân ngơ ngẩn nhìn trai mình, nhất thời thể thích ứng với chuyển biến của . Nhưng mà, Giang Diệc Ân vẫn giữ nụ cười lạnh, để ý tới nàng.

      Xe khoảng hai giờ đồng hồ mới đến hơi. Đó là biệt thự ở miền Trung mà Giang Chấn Thần đặt thuê. Nơi đây thường dùng để cho khách du lịch thuê nghỉ dưỡng. Tuy nhiên, nhìn sơ cũng nhận thấy biệt thự cao cấp đó dùng để cho người thường dừng chân. Chính nhà họ Giang cũng là trong những vị khách thường hay lui tới.

      chút sau, vừa xuống xe, Giang Ái Ân liền vội vàng chạy vào vườn hoa trong biệt thự. Dù sao, trẻ con cũng dễ quên thôi. Ngay lập tức, nàng liền đem những chuyện thoải mái vừa rồi xảy ra xe mà nhanh chóng quên .

      “Ái Ân, đừng chạy xa quá nhé! tiếng nữa tới bữa tối đó!” Thu Tâm Đồng mặt sửa sang lại cái gì đó xe, mặt khác hô to nhắc nhở con .

      “Con biết rồi.” Giang Ái Ân đáp lại có lệ, hưng phấn nhìn khắp mọi nơi, hết nhìn đông lại nhìn tây.

      Vườn hoa ở nơi này đẹp quá ! Tuy rằng, trong nhà nàng, sân vườn cũng rất rộng, nhưng dù sao cũng chỉ là nhà riêng ở giữa Đài Bắc, hoàn toàn thể so sánh với nơi này. Tâm trí Giang Ái Ân hưng phấn bừng bừng, thăm thú xung quanh. Nàng sợ hãi than tiếng vì cảnh đẹp trước mắt.

      lâu sau, nàng phát ở vườn hoa có cái cửa sắt Thanh Đồng bị che khuất trong tàng cây cối. Mà những điều thần bí, khó hiểu thường luôn hấp dẫn con người. Giang Ái Ân chỉ hơi do dự chút, sau đó nhanh chóng tiến vào trong đám cây cối, thử đẩy nó ra xem. Nhưng có lẽ, cái cửa sắt này lâu có ai sử dụng. Nó rỉ sét. Nàng thử đẩy đến nửa ngày mà cũng mở ra.

      “Mày làm cái chuyện ngu xuẩn gì đấy?” tiếng lạnh lùng từ sau lưng nàng truyền đến. Suýt chút nữa khiến nàng nhảy dựng lên.

      “Á… hai.” Nàng quay đầu lại, sợ hãi kêu lên tiếng.

      Người này, trước mặt bố mẹ, đều đối xử với nàng như vị trai thân thiết. Nhưng tại làm sao, hôm nay, lại khiến cho nàng có chút sợ hãi.

      ngoan ngoãn đợi ở trong sân, chạy ra đây làm cái gì?” Biểu tình mặt Giang Diệc Ân khác hẳn với cái gọi là “thân mật” bình thường.

      “Em chỉ là tò mò…” Nhận thấy rằng tư thế tại của bản thân mình xấu xí, Giang Ái Ân vội vàng đứng dậy.

      ngờ do gian quá hẹp, nhánh cây bị mắc vào bộ tóc được chải chuốt như công chúa của nàng. Nàng vừa nhất đầu lên, liền kêu “A!” tiếng.

      “Đau quá!” Nàng đau đớn kêu lên. Con ngươi xinh đẹp có hơi nước bao quanh.

      Tuy rằng, mười năm trước kia, nàng chỉ là con riêng nhưng bố mẹ nàng đều là người giàu có. Từ bé, nàng vốn dĩ được chiều chuộng, nâng niu trong vòng tay bố mẹ, bao giờ từng cái gì quá đau xót đâu? Nhìn lại , tuy là con trong giá thú nhưng ngược lại có phần bị xa cách.

      Giang Diệc Ân nhìn “em ” mình giãy dụa, trong mắt dường như có ý muốn bỏ nàng lại chạy lấy người.

      Hôm nay là ngày kỉ niệm hai năm ngày cưới của bố và dì Thu. Tâm tình đặc biệt kém. Những lúc người lớn thấy hai người, vốn dĩ có nổi chút ý nghĩ phải đối đãi với nàng thân thiết giả tạo làm gì. Bộ dáng oán hận của mẹ cứ dây dưa trong lòng rời . Tiếng kia lạnh lùng mà thê lương, giống như đĩa nhạc bật liên tục, cứ vang vọng trong đầu .

      Chỉ là…

      Sau lúc lâu, mới tiếng, nhanh chân bưới đến bên người nàng. luồn lách vào trong đám cây rậm, giải vây cho nàng chẳng còn chút xíu nào hình tượng của thục nữ.

      cần lộn xộn.” lạnh lùng cảnh cáo. Nhưng mà động tác tay lại giống như lời , mềm tựa hồ như cách ứng xử của vị trai tốt khi phải đứng trước mặt bố mẹ.

      Giang Ái Ân cũng dám động đậy khiến phải nâng đầu nàng rồi kéo cành cây ra khỏi mái tóc nàng.

      “Cảm ơn.” Nàng sợ hãi, lời cảm ơn với .

      Trước động tác cảm ơn của nàng, Giang Diệc Ân phút chốc cứng đời. Phải vài giây sau, mới có thể tiếp tục .

      “Tốt lắm.” Chắc chắn rằng tóc của nàng còn mắc vào cây chút nào nữa, Giang Diệc Ân bước lui từng bước.

      Giang Ái Ân biết mình khiến phải quan tâm, ngọt ngào cười với . “Cảm ơn hai.”

      “Tao phải trai mày! liếc mắt nhìn nàng cái, nhanh chóng xoay người, rời .

      phải trai nàng… , chính xác hơn, Giang Diệc Ân thậm chí chẳng quan hệ gì với nàng.

      sinh ra, cũng chỉ là công cụ của người đàn bà ích kỉ, muốn trói chặt người đàn ông mà mình thương. Huyết thống với người đàn bà sinh ra chưa bao giờ được để tâm quá nhiều. Mà tuy rằng, người bố danh nghĩa kia chưa từng oán hận câu nhưng ra vốn dĩ, đời, người bố đó hề có chút để ý nào với .

      hai!” Giang Ái Ân nhàng gọi từ sau lưng . Tiếng bước chân của nàng biểu cách ngốc nghếch rằng nàng đuổi theo .

      Trán Giang Diệc Ân càng nhăn nhó hơn. thừa nhận, bản thân mình cũng thích em này. Hạnh phúc trong cuộc sống của nàng cùng với những tốt đẹp nàng có đối lập với những thâm trầm trong cuộc đời đen tối của .

      Chỉ là, biểu lột chán ghét của đối với Giang Ái Ân trước mặt người khác. Bởi vì đủ “tiềm lực kinh tế” nên nhất định khiến cho vợ chồng nhà họ Giang nhìn ra manh mối.

      hai. nhanh quá! Em theo kịp…” Tiếng mềm mại vừa phát ra, càng bước nhanh chân hơn. Dường như, tiếng đó càng ngày càng cách càng xa.

      dĩ nhiên nghe thấy. Nhưng vẫn tiếp tục nhanh về phía trước.

      Bỗng nhiên, tiếng động của vật nặng rơi xuống đất cùng với thanh kêu rên tinh tế. Tiếng chân bước vụn đuổi theo nền đất đột nhiên ngưng lại. bất giác quay đầu.

      Thân hình trắng trẻo, nhắn úp sấp nền đất. Nhận ra nàng vì đuổi theo mà bị té ngã phía sau, dường như ý thức được bàn chân mình rất nhành đến bên nàng.

      Nàng làm sao lại luôn tự làm đau bản thân mình?

      “Mày lại làm sao vậy?” như tượng đá đứng im lìm trước mặt nàng. Mặc dù lo lắng nhưng ngữ khí của vẫn như trước, kiên nhẫn mà lãnh đạm.

      Giang Ái Ân chậm rãi ngẩng đầu. Đỉnh mũi vẫn còn khéo léo dính bùn đất. Con người đẹp đẽ của nào lại mang theo ít lệ trong suốt. Khuôn mặt nhắn của nàng có chút uể oải. ghét bỏ em sao?”

      trừng mắt nhìn nàng. Giang Diệc Ân rất muốn trả lời với nàng là “Đúng”. Nhưng mà khi nhìn thấy khuôn mặt đáng lại lộ ra chút thất vọng. tiếng đơn giản đó đột nhiên lại mắc lại trong cổ , làm thế nào cũng thốt ra được.

      “Đầu óc mày bị ngã đến ngu ngốc nên suy nghĩ linh tinh gì đấy hả? Quỳ rạp đất nhìn hay lắm sao? Nhanh đứng lên !” tức giận .

      Giang Ái Ân thở dài, giãy giụa thân mình đứng lên.

      Chỉ là, nhìn động tác chậm chạp quá thể của nàng, đành phải giúp đỡ nàng, kéo nàng lên lần vậy.

      Bộ quần áo trắng tinh khiết bị bùn đất làm nhiễm bẩn lên cùng với cỏ dại vương đầy. Xem ra, nàng đứng lên trông còn giống công chúa mà lại giống như bông hoa bị mèo con dẫm nát.

      Giang Diệc Ân tự giác được, bèn thay nàng vuốt lên thân nàng, phủi những cỏ dại vương mình.

      rất muốn mặc kệ nàng, bỏ mặc nàng ở lại. Nhưng là biết vì sao, thân thể luôn làm ra những hành động vi phạm ý chí.

      “Bẩn như vậy rồi, nhanh thay quần áo sạch !” Bộ dáng bông hoa bị mèo con dẫm nát kia của nàng vẫn xinh đẹp khiến cho có chút phật lòng. liền bỏ qua biểu tình vô tội, đáng thương của nàng mà quát.

      Thấy nàng còn ngơ ngẩn đứng bất động tại chỗ, kiên nhẫn, tự mình kéo nàng.

      “A!” Bàn tay bé của nàng bị kéo . Nàng nhanh chóng đau đớn kêu lên. Giây tiếp theo, nàng vội vàng đem bàn tay của mình rút về.

      vừa cúi đầu liền phát ra bàn tay trắng noãn, mềm mại kia có vài vết trầy đến chảy máu. Nghĩ đến mình chỉ vừa chạm vào chỗ vết thương của nàng, nàng đúng là được chiều chuộng quá mà…

      “Vậy mày tự .” hất mặt, trợn mắt.

      Giang Ái Ân khó xử nhìn . “Nhưng là… đầu gối của em đau quá.”

      Giang Diệc Ân hít hơi vào, hơi hơi kéo cái váy của nàng. Quả nhiên, hai bên đầu gối nàng đều trầy xước, đổ máu. Nơi này cách phòng ở khoảng khá xa. Nếu nàng mà tự bộ về, hiểu đến khi nào mới tới nơi?

      Cùng nàng trở thành “ em”, cho đến ngày hôm nay là vừa vặn hai năm tròn, chưa bao giờ biết rằng bé này tự nhiên có thể phiền toái đến vậy. Quên , nhận nhiệm vụ, đành vậy thôi.

      “Leo lên.” Giang Diệc Ân ngồi xổm xuống, chìa chìa lưng của mình ra.

      “A?” Giang Ái Ân ngước khuôn mặt nước mắt ngắn, ngước mắt dài lên, ngơ ngác nhìn .

      “Tao cõng mày về.” Nàng tốt nhất là nên nhanh tay nhanh chân lên chút, bằng , bỏ mặc nàng ở lại.

      “Á! Được.”

      Khuôn mặt kia vốn dĩ là chực khóc, lã chã nước mắt rơi bỗng thành cười ngọt ngào, vui vẻ. Thần sắc có vẻ hoảng hồn hết sức. Hai cánh tay nhắn, mềm mại quàng lên vai . Thân mình kiều, nhắn dính sát vào lưng . thậm chí còn cảm giác chóp mũi nàng thổi qua hơi thở trong veo, kéo bay những mùi cỏ cây xung quanh.

      “Cảm ơn hai.” Nàng cảm thấy mỹ mãn, tựa đầu vào vai .

      Giang Diệc Ân mấp máy môi. Cuối cùng lại nữa. Chỉ yên lặng cõng nàng lên, đưa nàng trở về gian nhà chính.

      nhất định là điên rồi. cam lòng, nghĩ thầm.

      Cho tới bây giờ, vốn phải là người con ngoan.Từ đến lớn, ở trước mặt bố mẹ mình, tỏ ra biểu của hình tượng ngoan hiền đều chỉ vì đổi lại nhận được gì đó mà mình thích.

      Xem ra, ở , quang minh chính đại mà làm đứa con ngỗ nghịch trước mặt bố mẹ là chuyện tối kị, ngu ngốc hết mức. Điều đó, khó có thể mà nghi ngờ.

      Cho nên, cho dù thích “em ” xinh đẹp, đáng như búp bê này, vẫn đứng trước mặt bố và người mẹ mới mà duy trì hình tượng người trai tốt. tại, ràng vốn có hai vị phụ huynh trong nhà, có thể cần giúp. Vậy mà lại vì cái gì mà muốn đối đãi với công chúa này tử tế như vậy?

      “Có trai tốt.” sau lưng mở miệng. “Em trước kia vẫn rất hâm mộ những bạn cùng lớp có trai luôn chăm sóc, thương các bạn ấy. Em vẫn luôn hi vọng rằng mình cũng có. nghĩ rằng, rốt cục, nguyện vọng này cũng được thành thực.”

      Tuy rằng, hôm nay, hai, biết vì sao, cũng chưa thể vẻ hòa nhã cho nàng xem. Nhưng kỳ , cũng vẫn quan tâm đến nàng mà? Bằng chủ động rằng đưa nàng về đâu! Hơn nữa… Lưng ấp ám, cảm giác thấy thoải mái khi ôm lấy tấm lưng này. Giang Ái Ân nghĩ vậy, liền cười ngọt ngào.

      “Tao sợ là nếu chờ mày tự về trời có tối sầm cũng chưa tới nơi thôi.” Giang Diệc Ân muốn thừa nhận rằng chính bản thân mình cũng làm sao hiểu được. Vì sao lại bỏ mặc nàng chứ?

      Giang Ái Ân cười cười, gì nữa. Nàng đem khuôn mặt nhắn dán lên người . quyến luyến của nàng khiến có cảm giác ấm áp.

      Khi bọn họ trở lại gian nhà chính, thân hình Giang Ái Ân hỗn độn khiến cho hai vị phụ huynh thiếu điều nhảy dựng lên.

      “Ái Ân, con làm sao lại có thể biến thành như vậy?” Thu Tâm Đồng nhìn đứa con luôn luôn ngoan ngoãn, hiền lành nhưng lại biến thành như vậy, bất giác hét lớn.

      Bà lơ đãng liếc mắt qua Giang Diệc Ân đứng bên cạnh, trong lòng hơi hơi khả nghi. Ái Ân quý… phải là do nó làm hại chứ? Tuy rằng, đứa con riêng này trước mặt bà và Chấn Thần luôn biểu vẻ ngoan ngoãn . Nhưng nếu chỉ cần nhớ ra chuyện năm đó vợ chồng bà làm đối với mẹ nó, trong lòng bà khỏi có chút khúc mắc.

      Giống như cảm nhận được ánh mắt nghi ngờ của bà, Giang Diệc Ân nhìn lại bà. Con ngươi đen láy nhìn thẳng vào bà, khiến bà thể suy nghĩ ra điều gì.

      “Á! có gì! Vừa rồi, ở trong sân, con thấy chú bướm nên muốn bắt nó. Kết quả bắt được mà lại còn cẩn thận té ngã.” Giang Ái Ân mạnh miệng .

      Bà lấy chiếc khăn tay, quỳ xuống, thay Giang Ái Ân lau đá vụn đầu gối nàng. Nàng đau đớn nên rụt lại khe khẽ.

      “Bắt bướm sao?” Thu Tâm Đồng ngẩn ra.

      “Đúng vậy!” Giang Ái Ân trừng mắt nhìn, chỉ là, biểu tình trông càng thành khẩn. “Con bướm đó rất được đó! Cánh của nó đẹp quá, khiến con đuổi theo, cẩn thận mà té ngã.”

      Thu Tâm Đồng lại liếc mắt nhìn Giang Diệc Ân cái: “Vậy Diệc Ân…”

      hai là vừa vặn nhìn thấy, liền giúp con, đưa con về.” Giang Ái Ân lè cái lưỡi đáng . “Con còn bị hai mắng nữa đó.”

      “Hóa ra là như vậy!” Thu Tâm bừng tỉnh ngộ, tận đấy lòng xin lỗi con riêng vì vừa những hoài nghi vừa rồi. “Diệc Ân, là cảm ơn con.”

      “Ái Ân là em con. Thân là trai, con hẳn là phải có trách nhiệm chăm sóc em ấy rồi.” Giang Diệc Ân liếc mắt nhìn Giang Ái Ân cái, chút để ý, .

      Thu Tâm Đồng nhàng thở ra. “Như vậy là dì an tâm rồi. Xem ra, trai con còn suy nghĩ được như vậy. Còn con đó! Con nhất định phải học tập ấy . Thế nào mà con con đứa, đến giờ ăn lại bỏ chơi…” Thu Tâm Đồng vừa lải nhải với con , vừa đứng lên.

      Giang Diệc Ân đem lời bà từ tai này chui qua tai kia. bĩnh tĩnh nhìn cái cau mày khuôn mặt khả ái đó. nghĩ rằng nàng tự nhiên có thể trưng ra khuôn mặt đơn thuần, vô tội kia. Rồi lại còn dối với mẹ mình lưu loát. Càng dự đoán được, nàng thay mà giải thích. Đối với , ấn tượng về nàng vẫn là công chúa chưa hiểu chuyện đời. Vậy mà hôm nay, nàng lại có thể vì dối mẹ mình…

      Giang Ái Ân lúc này cũng ngẩng đầu lên nhìn về phía . Tầm mắt hai ngươi chạm vào nhau. Trong mắt nàng, hoàn toàn giống như bình thường. Ánh nhìn trong suốt, tia chột dạ hay là giấu giếm gì, lộ ra vẻ mừng thầm.

      Giang Diệc Ân bất giác hơi kinh hãi.

      Nàng vẫn chỉ là đứa trẻ con sao? Tại sao lại có thể có tâm hồn trầm ổn như vậy?

      “Mẹ. Tối nay, mẹ với bố ra ngoài ăn cơm rồi cùng chuyện phiếm . Ở đây còn có nhiều người chăm sóc con mà. Chỉ cần ở nhà cùng hai là con vui rồi.” Nghe được Giang Ái Ân nhắc đến tên mình, Giang Diệc Ân kinh ngạc lấy lại tinh thần.

      Hai người họ cái gì đó?

      “Nhưng mà Ái Ân àh, chúng ta hiếm khi cùng ra ngoài được. Con muốn cùng bố mẹ ra ngoài ăn tối sao?” Tuy rằng Thu Tâm Đồng rất muốn cùng chồng mình ăn bữa tối chỉ có hai người nhưng vẫn lo lắng về đứa con bảo bối này.

      Giang Ái Ân lắc đầu, chỉ chỉ vào cái chân bị thương của mình. “Con bị đau như vậy có ra ngoài cũng tiện. Cứ để con và hai ở lại. Chỉ cần đầu bếp nấu vài món ngon là được rồi!”

      Nàng tránh khỏi hơi tự tung tự tác nhỉ? Giang Diệc Ân nheo mắt lại. quả cũng muốn cùng “người nhà” ăn tối. Xem bọn họ biểu bộ dạng nhà hòa thuận, vui vẻ thích thú chút nào. Nhưng cũng có nghĩa là Giang Ái Ân có thể tùy ý thay quyết định mọi việc.

      “Xem con vui vẻ như vậy. Nhưng mà còn biết hai con có chịu hay mà!” Thu Tâm Đồng cười cười, quay đầu nhìn về phía . “Diệc Ân, hôm nay, con muốn cùng dì và bố con ra ngoài ăn tối, hay là muốn ở nhà cùng với Ái Ân?”

      Mẹ kế hỏi như vậy rồi, còn có thể gì đây?

      liếc mắt nhìn Giang Ái Ân dò xét cái, thản nhiên . “Ái Ân đừng ra ngoài, con chắc cũng bước chân .”

      Nghe vậy, Giang Ái Ân vui vẻ nở nụ cười. “Xem đó! hai cũng vậy.”

      “Được rồi! Đêm nay, hai còn ngoan ngoãn ở nhà. Mẹ kêu nhà bếp chuẩn bị đồ ăn ngon cho hai đứa…”

      vấn đề. Chỉ cần có hai bên cạnh, việc gì con cũng để ý.” Giang Ái Ân cười ngọt ngào. Nàng nhìn , ánh mắt sáng lấp lánh. “Con thích hai nhất.”
      B.Cateloite thích bài này.

    5. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      Chương 3

      Tác giả: Thải Nhi
      Convert: bimathoavien
      Edit: Kulbe0


      Giang Ái Ân nhớ chính xác từ lúc nào mình thích Giang Diệc Ân.

      Là trước khi cha mẹ kết hôn vài năm, trong thư phòng của bố, nàng thoạt trông thấy chút hận đời trong ánh mắt thiếu niên của ? Hay là khi dù cố tỏ ra chán ghét bộ dáng của nàng nhưng lại vẫn cẩn thận đem nàng cõng lên lưng, đưa nàng về gian nhà chính?

      Hơn mười giờ tối, nàng ngồi ở trong phòng khách trống rỗng, lẳng lặng ngóng nhìn ra ngoài ánh sáng từ bóng đèn tròng ngoài cửa sổ.

      phải chỉ đơn thuần là em thích trai, mà là loại tình cảm quyến luyến của hai người khác giới.

      Giang Ái Ân thu hồi tầm mắt, thở dài khẽ.

      Biết chán ghét nàng, nhưng những năm gần đây, nàng trao tình cảm quá lớn mà chính nàng cũng biết cách nào để thu hồi lại.

      Kỳ , đối xử với nàng cũng tệ. Ngoại trừ việc lúc có người, luôn có những lời cùng với vẻ ngoài lạnh nhạt thái độ của đối với nàng cũng quá kém. Cũng bởi những chuyện xảy ra ở thế hệ , mà họ thể nào thay đổi được, trở thành trở ngại lớn nhất giữa họ.

      Hôm nay là cuối tuần. Bình thường, những người giúp việc trong gia đình họ chuẩn bị bữa tối trước khi mẹ nàng xa trở về. Nên trong nhà chỉ còn mình nàng đơn nhà chính.

      Chợt nhớ tới, trong tiệc sinh nhật nàng, lại mang theo người phụ nữ xinh đẹp bên cạnh, Giang Ái Ân chợt nổi lòng ghen tị.

      Suốt mấy năm qua, ở trước mặt mọi người, luôn bảo trì hình tượng hoàn mĩ, làm cho mọi người đều cho rằng là vị trai tốt, luôn thương em mình.

      Bởi vậy, sau sinh nhật hai mươi tuổi của nàng lâu, bố mẹ nàng liền ra ngoài du lịch, thăm thú khắp nơi, yên tâm để hai người bọn họ ở nhà.

      Cũng ai nghĩ tới chuyện, ngay khi chân trước của bố mẹ nàng vừa bước ra khỏi cửa, liền bắt đầu ít trở về nhà. Ngoài miệng, là vì xử lý công việc nhưng trong lòng nàng biết chỉ là vì muốn trốn tránh nàng.

      Mà nàng, tự nhiên lại còn buồn cười, cứ ở cửa mà ngóng trông trở về…

      Bỗng nhiên, ngoài cửa sổ sáng lên ánh đèn xe chói mắt. lát sau, chiếc taxi đỗ lại trước cửa nhà bọn họ.

      Nàng nhảy tót xuống khỏi ghế sofa, vội vội vàng vàng chạy tới ô cửa quan sát ở cổng nhà.

      người phụ nữ và người lái xe taxi đỡ lấy thân ảnh nàng vốn quen thuộc từ trong xe ra.

      Mắt nàng lại đau đớn chút.

      Lại là phụ nữ!

      biết tình cảm nàng ôm ấp trong lòng với . Vậy mà mấy tháng qua, bên cạnh luôn là những người phụ nữ. tuyệt nhiên thèm để ý tới tâm tình của nàng.

      Nàng cắn môi mạnh, cố gắng nén lại những ấm ức, phẫn nộ trong lòng.

      “Giang tiểu thư, xin chào.” Người phụ nữ kia vừa thấy nàng, vội vàng chào hỏi nàng.

      Ai ai cũng đều biết rằng công chúa nhà họ Giang là em thương nhất của Giang Diệc Ân. Nếu ai đắc tội nàng, nhất định bước chân để vào nhà họ Giang nhanh chóng gặp khó khăn.

      ấy làm sao vậy?” Giang Ái Ân trừng mắt với tên đàn ông mà nàng đợi suốt cả đêm kia rũ đầu xuống. Cả thân thể nặng nề của dựa cả vào người phụ nữ xinh đẹp kia.

      “Phó tổng giám đốc Giang uống rượu. Bởi vì ngài ấy phải về nhà cho nên tôi dẫn ngài ấy về đây…” Người phụ nữ thấy sắc mặt nàng càng lúc càng khó coi, nơm nớp, lo sợ . Ai! Vốn dĩ, nàng muốn thừa cơ, đem Giang Diệc Ân ở lại nhà nàng. Nhưng mà cho dù say như vậy, vẫn cứ kiên trì muốn về nhà họ Giang. “Đừng to. Tôi có thể đỡ phó tổng giám đốc lên phòng ngài ấy được mà.” Có thể ở lại nhà họ Giang lâu thêm tí nào hay tí ấy. Nếu khi Giang Diệc Ân tỉnh dậy mà mở miệng nàng nghỉ lại đây tốt nhất.

      cần! Đem ấy tới phòng khách đằng kia là có thể được rồi.” Giang Ái Ân cắn răng . Nếu như người phụ nữ kia ma ở đây lâu thêm chút nàng sợ chính mình cũng thể khống chế được.

      “A… Được rồi!” Đối mặt với vẻ mặt hiếu khách của nàng, người phụ nữ cũng có thể nén oán giận trong lòng, nào dám cái gì nữa.

      Giang Ái Ân nhìn động tác của nàng, trong lòng toan bốc lên suy nghĩ đẩy nàng ta ra.

      “Giang tiểu thư, tôi…” Sau khi cùng người lái xe taxi đem Giang Diệc Ân say nhũn người vào phòng khách nằm, người phụ nữ đó còn ngẩn đầu, muốn gì đó với Giang Ái Ân.

      có thể rồi.” Giang Ái Ân lạnh lùng hạ lệnh tiễn khách.

      Người phụ nữ này tuy thấy bất mãn nhưng trong lòng cũng biết là việc chọc giận Giang ái Ân tuyệt đối có lợi cho bản thân mình. Bởi vậy, ta cũng chỉ có thể cam lòng tình nguyện mà rời .

      Dù sao, nàng cũng hiểu được là cơ hội tiếp cận lại Giang Diệc Ân cũng dễ dàng hơn. Nàng rất nhanh nhớ lại tới sắc mặt lúc này của Giang Ái Ân.

      Giang Ái Ân lười biếng cả việc che giấu tức giận của mình. Trước mặt đôi phương, nàng dùng sức đóng cổng đến “Ầm!” tiếng.

      Người phụ nữ đáng giận! Tên đàn ông đáng ghét!

      Nàng tức giận đến trước mặt Giang Diệc Ân, dùng sức vỗ vỗ vào người . “Giang Diệc Ân, đứng lên!”

      Giang Diệc Ân giật mình nhưng vẫn chưa tỉnh.

      Giang Ái Ân trừng mắt nhìn . Khuôn mặt điển trai tựa hồ như mệt mỏi mà thiếp khiến cho tức giận trong lòng nàng thoáng rút lui. Thoạt nhìn mang bộ dạng mệt mỏi.

      Bỗng nhiên, nàng có chút đau lòng.

      Tuy rằng, ở công ty, danh nghĩa, chỉ là phó tổng giám đống. Nhưng cần , ai cũng biết là con của chủ tịch, tương lai là người nối nghiệp. Cho nên, cho dù việc lấy lí do bận bịu công việc để ít về nhà là mượn cớ thôi. Nhưng lần này, bố còn trong nước, mọi chuyện to, cũng tránh được mà rơi hết lên đầu .

      Lượng công việc đột ngột tăng nhiều cũng là vấn đề.

      Nghĩ đến, ngoài việc uống rượu ở ngoài, cũng là mệt mỏi lắm rồi.

      “Diệc Ân, tỉnh lại mau!” Lúc này, trong giọng của nàng lại thiếu tức giận mà mang dịu dàng nhiều hơn.

      Từ khi ý thức được tình cảm của mình đối với , nàng còn gọi người trai hơn nàng sáu tuổi này tiếng hai” thân thiết.

      Ánh mắt nàng dừng lại khuôn mặt tuấn tú ngủ say, Giang Ái Ân khe khẽ thở dài.

      Nàng vẫn biết là người đàn ông có mị lực rất lớn. So với tất cả ai khác, nàng ràng còn hiểu được muốn người khác biết khuôn mặt khác của mình.

      Ở ngoài mặt, là người con ngoan ngoãn, là trai thương em , người học trò thông minh, có khả năng làm việc tuyệt đối. Nhưng thực tế, những biểu kia đều là giả dối.

      Sở dĩ luôn trưng bộ mặt hoàn hảo kia ra là vì cái mặt nạ đó có thể giúp cuộc sống an ổn – mặt nạ để sống trong thế giới sinh tồn này.

      vẫn hoàn toàn bất động. Nàng lẳng lặng, đoan trang ngắm dung mạo của . Khuôn mặt với bố hoàn toàn bất đồng.

      Người bố nhóm máu AB, chắc chắn có khả năng sinh ra người con nhóm máu O.

      Sau rất nhiều năm, nhớ lại tờ báo cáo kiểm tra sức khỏe, nàng mới hiểu được tuy là người con trong giá thú danh nghĩa, được sinh ra trong cuộc hôn nhân bố và dì Úc Khanh cũng chỉ như sợi dây ràng buộc. Nguyên nhân được kể lại cũng ràng. Nhưng vì như vậy mà người con ngoài giá thú là nàng lại được cưng chiều hơn.

      Vượt qua người con .

      Nàng biết, cố đủ mọi cách ngụy trang, đều chỉ là vì nơi đây phải căn nhà mà có thể sống yên ổn.

      Giang Ái Ân ngồi xổm thảm, kéo bàn tay to lớn, ấm áp của áp vào mặt mình.

      Nàng thương , cũng vì mà đau lòng!

      Đúng lúc này, thân thể Giang Ái Ân bỗng nhiên giật giật, chậm rãi tỉnh lại.

      cứ trợn mắt nhìn bốn phía để đánh giá hoàn cảnh tại. Nhưng cảm giác quen thuộc – loại cảm giác yên tâm, được bảo vệ – khiến hiểu được là mình về tới nhà, khiến có thể thả lỏng thân thể.

      “Tôi muốn uống nước.” Giang Diệc Ân mở miệng cầu. thậm chí còn lười lo lắng nhìn xem người bên cạnh là ai.

      Dù sao, chỉ cần ra mệnh lệnh cái là những người xung quanh liền vội vàng thay làm việc. , cho tới bây giờ, vẫn cần phải tự làm gì hết.

      Gần đây quá mệt mỏi! Bố vừa ra nước ngoài. Cơ hồ cả công ty đều đến xin chỉ thị của vị “con trai chủ tịch” – là .

      Chỉ là, bọn họ đại khái hiểu được rằng, thực tế, chủ tịch vẫn chưa đem công ty truyền lại cho “người con” này.

      Tửu lượng của thể cho lo tốt. Vậy mà, buổi tối phải tiếp khách, uống mất mấy chén. Hơn nữa, mệt mỏi tích lũy suốt mấy ngày liền, làm cho miễn cưỡng phải lên taxi. Sau đó, liền rơi vào giấc ngủ say.

      Cũng hoàn hảo để cho người phụ nữ cùng đưa về nhà.

      cái chén sứ Mã Khắc được nhét vào trong tay . liền đưa lên miệng uống ngụm.

      Khô quá!

      “Cái quỷ gì đây?” trợn mặt, vội vàng đem cái chén đặt lên bàn. Đầu óc cũng vì hương vị đó mà nhanh chóng tỉnh táo lại đôi chút.

      Đáng chết! Người nào muốn sống lại lấy cho uống cái quỷ gì vậy?

      “Để giúp cho tỉnh táo lại mà.” giọng nữ quen thuộc cất lên, trả lời.

      “Ái Ân?” nhìn thấy người con ở trước mặt mình, sửng sốt chút, bất giác hỏi: “Sao lại là em?”

      đáng tiếc lại là em, chứ phải là mấy người phụ nữ xinh đẹp của .” Giang Ái Ân chua xót .

      Giang Diệc Ân cố gắng nhìn nàng , nhưng có lẽ là do cồn vẫn quấy phá, khiến nhìn thấy tướng mạo của nàng chỉ là bóng dáng mơ hồ.

      Có lẽ cũng nghe được ghen tị trong giọng của nàng.

      tốt!

      Từ đến lớn, nàng vẫn cứ quý . cứ việc cố ý triển lãm mặt tối ti tiện của mình trước mặt nàng, nàng cũng chưa hề có ý sợ, cũng hề có ý che dấu niềm mến của mình với .

      Nhưng vĩnh viễn nhớ , nàng từng qua ước nguyện lòng mình là có cơ hội thương, chăm sóc trai của nàng.

      quên được. Cũng có cách nào để làm bộ là mình thèm để ý đến.

      Nàng chỉ quý “ trai”, mà phải người đàn ông – là .

      Sở dĩ nàng có tâm tình ghen tị, cũng chỉ vì sợ mất trai của mình, sợ bị người phụ nữ của chiến giữ. Chứ phải là tình cảm của nam nữ!

      Nhưng là, hề muốn làm trai của nàng!

      về phòng đây.” Giang Diệc Ân lắc lắc đầu, cố gắng đứng lên. Cùng sống chung nhà, biết chắc rằng mình có thể chống đỡ trong bao lâu.

      Chỉ là tác dụng của cồn vẫn chưa hết, vừa mới đứng lên, liền còn cách nào ngã ngay xuống sôpha.

      Đáng giận! Về sau, tuyệt đối uống rượu nữa! thầm thề trong lòng như vậy.

      lúc nào cũng có thể nắm bắt mọi chuyện trong tay rất tốt. Cho nên, hận cái cảm giác thể khống chế được này.

      chán ghét em như vậy sao? Chỉ mong muốn phân giới tuyến với em sao?” Giang Ái Ân dò xét bộ dáng vội vã rời của , trong lòng ngập tràn chua xót.

      phải…” Giang Diệc Ân cũng vội vã lắc đầu. phải là chán ghét nàng, chỉ là thể…

      biết em thích , vì điều gì mà còn cố ý đối xử với em như vậy chứ?” Nàng nén giọng.

      Từ , nàng chính là công chúa , luôn được mọi người nâng niu trong tay. Nàng muốn cái gì có cái đó. Cho tới bây giờ, nàng chưa bao giờ phải lo lắng gì cả.

      Chỉ có ! Mặc kệ nàng cố gắng như thế nào, đều thủy chung chiếm được ánh mắt của . tình nguyện ra ngoài tìm những người phụ nữ xô bồ bên ngoài chứ cam tâm liếc mắt nhìn nàng cái.

      Nếu tình thương phụ nữ . lại cố tình để nàng thấy chỉ là gặp dịp làm bạn cùng giường. Người con yếu đuối như nàng làm sao có thể chịu được?

      Nàng càng nghĩ, càng cam lòng. Bỗng nhiên, nàng kéo lấy mặt , cúi đầu, dùng sức hôn lên môi .

      “Em làm…” Giang Diệc Ân giật mình. đoán được là nàng có phản ứng như vậy.

      Cái lưỡi ngốc nghếch của nàng lại kiến định tiến vào trong miệng , tìm tới lưỡi .

      Chỉ là, nàng chưa hôn ai nên cũng hề có kinh nghiệm. Cố gắng liếm láp, câu dẫn, lôi kéo trong chốc lát liền dừng lại, biết làm gì tiếp theo.

      đối mặt với nụ hôn của nàng cũng hề có phản ứng.

      “Quên !” Giang Ái Ân thất bại, buông ra. Tự hỏi bản thân cũng hiểu vì sao lại dám làm những chuyện này. “Em buông tha cho đó.”

      rất đau đớn. Nàng nghĩ rằng mình có thể thêm lần nữa.

      Nàng muốn học cách quên , nhất định phải rời khỏi cuộc sống của . Nàng muốn tìm người đàn ông để . Nàng nhất định phải…

      Giang Diệc Ân đột nhiên giữ nhặt nàng, nhàng kéo lấy, đem cơ thể nàng đột ngột đưa vào trong lòng.

      “Vì sao lại hôn ?” trầm giọng hỏi, chằm chằm nhìn thẳng vào mắt nàng, như thể muốn tìm thấy trong mặt nàng có gì khác lạ.

      cứ coi như nhất thời em đánh rơi nụ hôn !” Nàng đẩy ra, giãy dụa đứng dậy.

      cũng nhất nhất buông tay.

      Cơ hồ như đưa ra sức lực mạnh nhất. Trong mắt mang theo ánh nhìn tin tưởng rằng trong miệng nàng ra đáp án vừa lòng.

      “Buông tay!” Giang Ái Ân cố giãy khỏi kiềm kẹp của , lại làm sao tránh mãi cũng ra.

      cho biết.” kiên trì.

      nào dám vụng trộm chờ mong rằng, nàng cũng có tình cảm vượt quá tình em với ?

      Quen biết mười hai năm, nhìn thấy từ Giang Ái Ân đáng trưởng thành người phụ nữ xinh đẹp. Tình cảm đó cũng dần dần mà lớn mạnh hơn.

      Suốt mấy tháng qua, luôn mong muốn cùng người phụ nữ khác mà chung sống, mà quen biét. chỉ hi vọng rằng có thể thay bóng hình xinh đẹp chiếm cứ trong nhiều năm. Nhưng mà mỗi lần, cùng người phụ nữ ở cùng chỗ, lại càng hiểu rằng bản thân mình căn bản có khả năng quên Ái Ân. Cũng có khả năng thương người khác.

      Giang Ái Ân mệt nhọc nhắm mắt lại, thở dài tiếng.

      “Em chỉ là hi vọng có thể liếc mắt nhìn em nhiều hơn chút.” Nàng tựa vào trong lòng mà chua xót .

      Cho dù nàng, cũng cho nàng làm em được ? Vì cái gì mà ngay cả kì vọng được là phần trong mối quan tâm của , phần trong thương của cũng khó khăn như vậy? Nàng chưa từng nghĩ rằng nguyện vọng bé đó cũng chỉ có thể là ước mơ ngoài tầm với.

      Hai người dựa vào nhau, gần như thể nàng có thể nghe thấy tiếng trái tim trong lồng ngực đập những nhịp trầm ổn.

      nhiều năm như vậy, mà đây là lần đầu nàng mới được tiếp cận gần như vậy…

      “Ái Ân, em…”

      Giang Ái Ân ngẩng đầu, lại hôn thêm lần nữa.

      Nàng đặt đôi môi mềm mại, dịu dàng hôn lên nhiều. Nụ hôn mãnh liệt như vừa rồi mà chỉ như chuồn chuồn lướt mặt nước rộng.

      Nàng hôn lên chóp mũi , đôi môi , cái cằm

      Bỗng nhiên, Giang Diệc Ân thay phiên nàng, đem nàng đặt lên sôpha.

      Nàng bình tĩnh nhìn , trong mắt tia bối rối.

      Ánh nhìn kiên định kia, đôi môi dầy, ẩm ướt lại mỏng đỏ kia, làn da trắng như phấn kia, khắp nơi nơi đều như muốn dụ hoặc rơi vào trầm luân.

      phải hôn như vậy.” Giang Diệc Ân dùng ngữ điệu rất . Xong, nhìn chăn chú vào ánh mắt sâu khó lường của nàng.

      “Em…” Giang Ái Ân ngơ ngẩn nhìn , trong lúc nhất thời, hiểu ý của gì.

      Nàng chưa kịp phản ứng, cũng cho nàng thêm cơ hội. Ngược lại, vội vã há mồm bắt đầu cắn lên đôi môi ngọt ngào của nàng.

      mà lại chủ động hôn nàng? Nàng hoảng hốt nghĩ, cố nghĩ khác nhưng lại cứ len lỏi vui mừng.

      Nụ hôn của mang theo mùi rượu đặc trưng. Nàng hơi hơi hít thở liền cảm thấy hơi nóng vây quanh. Nàng chủ đông vươn cái lưỡi ra, cùng dính lấy, quấn quanh, Nàng có cảm giác cơ trong cơ thể thấy “cậu bé” của tới gần, khô nóng mà đứng thẳng.

      Nàng đưa tay đặt lên ngực . Cùng phát ra kích thích cuồng dã vun xới cho nụ hôn. Nàng làm cho cảm thấy nhiệt độ cơ thể cứ thế tăng lên mà trong ngực lại thấy lành lạnh.

      “Ái Ân…” thấp giọng gọi. Tiếng thuần hậu kia giống như là mùi hương độc dược trí mạng, làm cho nàng quá nhanh sa vào trong đó, thể nào tự kiềm chế.

      Khát vọng bao lâu, chỉ nghĩ đến mà trong lòng nàng cũng đau nhói.

      Nàng cũng biết, chờ đợi ngày này bao lâu rồi…

      Sau nụ hôn sâu, Giang Diệc Ân tay đỡ lấy lưng nàng, tay đem áo sơmi vủa nàng cởi ra sau.

      “Ưm!” Áo khoác bị cởi bỏ, tay lại khẽ vuốt ve da thịt mẫn cảm của nàng khiến nàng nhịn được mà kêu thành tiếng.

      Bởi vì quá , cho nên với những điều sắp xảy ra, nàng chẳng những mang tia sợ hãi mà lại còn có chút chờ mong.

      Có thể trở thành người phụ nữ của là tâm nguyện nhiều năm qua của nàng.
      snowbellB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :