1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Huyền huyễn] Thiên Ma Nữ Vương - Hắc Đê U

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      THIÊN MA NỮ VƯƠNG

      [​IMG]

      Tác giả : Hắc Đê U

      Trang chủ: https://hacdeu.wordpress.com/

      Thể loại: Huyền huyễn, HE

      Nhân vật chính: Y Nhi, Hắc Vũ

      Đây là truyện giả tưởng, có liên can đến thực tế, lịch sử nào. Nếu có, chỉ là ngẫu nhiên…

      Giới thiệu :

      Năm tám tuổi, nàng được đưa đến phái Thanh Vân, tham dự cuộc tuyển chọn đệ tử mới.

      Các trưởng lão phán nàng có căn cơ tu tiên, mãi mãi thoát khỏi số phận phàm nhân.

      Khi tất cả những người thất bại rời khỏi núi Thanh Vân, nàng vẫn mực đứng đó. Bạch Thiên Lam bước đến hỏi mới biết rằng nàng là nhi, người dẫn nàng đến đây bỏ nàng lại và mất.

      -Ngươi có duyên tu đạo. vì ngươi có thân nhân nên ta thu nhận ngươi làm tì nữ trong Thiên Thanh Điện. Đến khi mười tám tuổi hãy trở về nhân gian…

      – Ta ban cho ngươi cái tên Y Nhi.

      – Ngươi sợ sét ?

      – Mỗi lần có sấm sét, Y Nhi có cảm giác như… nó cảnh cáo Y Nhi. Tuyệt đối được làm người xấu… Tuyệt đối được hại người khác…

      – …ngươi bị những câu truyện thần tiên ma quái ám ảnh nhiều quá rồi.

      – Công tử. Y Nhi có thể nắm tay người ? Trước kia, mỗi lần có sấm sét, mẹ đều ôm lấy Y Nhi… Y Nhi có thể… nắm lấy tay người ?

      Đối với người tu tiên, dù chưa đạt được bất tử, nhưng thời gian của họ cũng quá dài so với thời gian kiếp phàm trần. ngắn ngủi! Như cơn gió thoảng qua rồi biến mất. Bi ai đến đáng thương.

      Vì những cách biệt khó xóa bỏ đó, người tu tiên nên vướng vào hồng trần.

      Chỉ ngờ, mười năm sau, khi chìa tay ra, nàng bao giờ nắm lấy…



      Thiên ma tái sinh, thế gian loạn lạc. truyền thuyết xa xưa được nhắc lại, người có năng lực đối kháng với Thiên ma: Thiên nữ!

      Nhưng những tư liệu về thiên nữ lại hoàn toàn trống rỗng. Rốt cuộc thiên nữ là ai?

      Nếu đó là người mang sức mạnh vĩ đại, vậy dù chưa thức tỉnh, nàng cũng mang thân tiên khí?

      Những điều đó can hệ với Y Nhi, bởi vì nàng là phàm nhân, kẻ mãi mãi có duyên bước vào cánh cửa của tu tiên giới.

      Và rồi, cho đến ngày, nàng bị ráng tội thông đồng với ma nhân.



      vách núi cheo leo trong đêm tối, nàng đứng giữa mỏm đá, bên dưới là vực sâu ngàn trượng.

      – Ngươi từng tin ta lần nào chưa?

      Nàng lên tiếng hỏi.

      Tiếng sét ngày càng gần. vẫn nhớ… nàng rất sợ sét.

      – Quay lại đây, Y Nhi !

      – Rốt cuộc… ta làm sai điều gì?

      Nàng lại hỏi, nhưng ai trả lời cho nàng.

      Nàng đưa mắt nhìn , đôi mắt ấy còn mê luyến, chẳng hy vọng, thôi chờ mong.

      Tiếng sét ngày càng gần, thậm chí đánh xuống ngay sau lưng nàng. Nàng từng : “Sấm chớp như cảnh cáo nàng, cho nàng bước chân vào ma đạo.”

      Nàng từng rất sợ nó, vì nàng biết, nó nhất định đánh xuống thân thể nàng nếu nàng chọn sai đường. Nhưng bây giờ, nàng nghĩ đến nó nữa, trái tim nàng trống rỗng.

      Nàng mấp máy môi, bị gió làm lạc , thể nghe lời nàng .

      Bạch Thiên Lam hét lên tên nàng :

      – Y Nhi…

      Từ khẩu hình, người ta đọc được nàng gọi:

      " Thiên ma… "

      .

      .

      .​

    2. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 1



      Phái Thanh Vân

      Con đường dẫn lên núi vẫn chưa được mở, nhưng những người tham dự kỳ tuyển chọn môn đồ mới của phái Thanh Vân đến đông đúc từ lâu và tụ tập trước cổng ở chân núi.

      Bởi vì mỗi năm, kỳ thi chỉ được tổ chức lần, cả đời người gần như chỉ có duy nhất cơ hội nhận được sát hạch để trở thành môn đồ của phái Thanh Vân, bước vào con đường tu tiên, nên ai nấy đều mang tâm trạng khẩn trương, hồi hộp.

      Từng tiếng, từng tiếng ồn ào náo nhiệt vang lên khắp nơi.

      – Phụ thân, phụ thân yên tâm , con nhất định được nhận vào Thanh Vân…

      – Con sợ…

      – Con đừng sợ! Với khả năng của con nhất định được nhận vào môn phái thôi…

      – … con nhất định trở thành tiên nhân tài ba!

      – Con của ta là giỏi nhất!

      Dù là thí sinh dự tuyển hay người nhà đều khỏi lo âu vì kỳ kiểm tra sắp tới, đây chính là bước ngoặc quyết định tương lai cả đời của những đứa trẻ. Để giải tỏa căng thẳng trong lòng, họ lại càng nhiều, khuyến khích động viên nhau hơn, song lại càng cảm thấy bức bách trong lòng.

      góc vắng, ăn mặc rách rưới co rúm người, chẳng được ai để ý. Nó cứ lặng lẽ đứng đấy, đơn mình.

      Thời gian cứ thế nặng nề trôi qua.

      Ầm

      Tiếng động lớn vang lên thu hút chú ý của tất cả mọi người, đại môn của phái Thanh Vân cuối cùng được mở ra.

      – Mở cửa rồi! Mở cửa rồi!

      Mọi người hò hét, ùa tới gần cánh cổng hơn.

      Từ bên trong, có ba người thanh niên diện mạo thanh tao, tóc búi cao, mặc áo bào trắng có thêu mây xanh, sau lưng đeo trường kiếm xuất . Vừa nhìn thấy họ, có mấy người kích động kêu lên:

      – Là tiên nhân! Đúng là tiên nhân rồi…

      – Đây là lần đầu tiên trong đời ta được gặp tiên nhân…

      Có vẻ như quen với quá khích này, những thanh niên kia đều bỏ ngoài tai, hề biểu lộ chút biểu tình nào. Thanh niên đứng giữa cất tiếng :

      – Cuộc tuyển chọn đệ tử mới của phái Thanh Vân bắt đầu! Những ai dưới mười lăm tuổi hãy tiến lên xếp hàng, những kẻ có tâm gian dối hãy biết điều mà rời ! Nếu , bị trừng trị thích đáng!

      Tu tiên!

      Đây chính là giấc mộng của bao người trong thiên hạ. Có được pháp thuật cao cường, trường sinh bất tử và ngưỡng vọng của kẻ khác.

      Nhưng phải ai cũng có đủ điều kiện để được nhận vào môn phái.

      Điều đầu tiên, phải là người dưới mười lăm tuổi!

      Thứ hai, phải có căn cơ!

      Quan trọng nhất, duyên!

      Cũng phải có vài trường hợp ngoại lệ, chẳng hạn như:

      lần nọ, vị trưởng lão tông phái nào đó du ngoạn nhân gian, phát ra tiều phu có căn cơ rất tốt, thích hợp với việc tu tiên, dù quá tuổi nhưng vị trưởng lão ấy vẫn thu làm đệ tử.

      Đôi khi, dù ngươi có căn cơ tốt, nhưng lại bị phán xét tâm địa bất lương, ngươi cũng được nhận.



      Bởi thế, chữ “duyên” nghe đơn giản mà biến hóa ngờ. Vì vậy, hằng năm dù có đến cả ngàn, cả vạn người đến dự tuyển, nhưng số lượng trúng tuyển thưa thớt, được hơn trăm người là nhiều.

      Nếu có người biết bản thân có đủ điều kiện cần thiết mà vẫn ngoan cố tham gia thi tuyển? Cũng có những trường hợp đó, đa phần đều nhận được kết quả tốt.

      Những đứa ngoan ngoãn nghe theo lời chỉ dẫn sắp thành hàng, bước vào đại môn. Đứa nào cũng vẻ mặt nghiêm túc, đầy quyết tâm, cứ như chỉ cần qua được cánh cửa này, xem như ngươi trở thành đệ tử chính thức vậy.

      Điều diệu kỳ xảy ra trước mắt mọi người, khi đứa trẻ bước tới cánh cổng, cứ như bị chạm phải bức màn ngăn vô hình, khi nó vượt qua bức màn ấy nó liền biến mất trước mắt mọi người, trong khi cảnh vật phía trước hề thay đổi, biết mấy đứa đó rốt cuộc đâu. Có người chứng kiến qua nên cũng lấy làm bất ngờ lắm, có người đầu tiên được thấy há hốc mồm, luôn miệng lẩm bẩm:

      – Đúng là tiên môn…

      Đột ngột, có thiếu niên chưa kịp bước tới bị sức mạnh vô hình chấn ngược lại, văng về sau đoạn dài.

      – A…

      Gặp cảnh đó, nhiều người biến sắc, mấy đứa bé đến lượt tiếp theo liền đâm sợ dám bước lên. Thiếu niên bị chấn ngược kia bò dậy, gắt gỏng quát:

      – Tại sao cho ta qua cửa?

      Vốn định trả lời, nhưng thấy gây náo động làm những người xung quanh sợ hãi, thanh niên trong nhóm ba người đệ tử của phái Thanh Vân lên tiếng :

      – Ngươi hợp cách!

      – Tại sao ta lại hợp?

      – Ngươi quá mười lăm tuổi.

      đúng! Ta mười lăm tuổi, ta chưa qua mười lăm tuổi…

      Thấy cứ gây loạn chịu phục, thanh niên của phái Thanh Vân có phần mất kiên nhẫn, giọng trở nên lạnh hơn:

      – Nếu ngươi còn gây cản trở, ta thực thi trừng phạt!

      Thiếu niên kia vẫn chưa chịu thua, định ngồi dậy, tiếp tục tranh cãi thanh trường kiếm tỏa hào quang từ trời rơi thẳng xuống cắm phập trước mắt , sợ hãi té bịch ra sau, run rẫy ngừng.

      Qua cơn kinh ngạc, mọi người mới dồn mắt nhìn về phía vị đệ tử phái Thanh Vân kia. lưng của người đó quả nhiên thiếu mất thanh kiếm, nghiêm giọng cảnh cáo lần cuối:

      – Đây là cơ hội cuối cùng của ngươi!

      Người thiếu niên kinh sợ tột độ dám làm dữ nữa, vừa tức giận vừa xấu hổ, hậm hực bỏ . Thấy chịu bỏ cuộc, vị đệ tử phái Thanh Vân kia phất tay cái, thanh kiếm cắm đất như có linh tính liền bay về cắm vào bao kiếm sau lưng . Mọi người xung quanh đờ đẫn nhìn theo mà tôn sùng.

      lợi hại…

      – … đúng là tiên nhân…

      Thấy tất cả ổn định, mấy vị đệ tử phái Thanh Vân lên tiếng giục:

      – Tiếp tục !

      Đoàn người tiếp tục nối đuôi nhau qua đại môn, thỉnh thoảng cũng có vài người bị chấn ngược lại, nhưng ai có gan dám làm loạn như thiếu niên lúc nãy nữa.

      Sau khi người cuối cùng biến mất sau cánh cửa, mặt trời cũng quá trưa, công việc tiếp dẫn của ba người xem như xong.

      – Từ giờ đến khi cuộc tuyển chọn kết thúc, đại môn mới mở ra lần nữa. Tất cả những người ở đây chờ tuyệt đối được làm loạn, nếu , bị tống vĩnh viễn ra khỏi núi Thanh Vân.

      Sau khi buông lời dặn dò, ba người thanh thiên phái Thanh Vân quay đầu bước vào bên trong. Theo bóng họ biến mất, cánh cửa đại môn cũng khép kín lại.

      Những người còn lại lúc này vẫn còn xúc động mạnh trước thần kỳ xảy ra trước mắt, bắt đầu tụm lại từng nhóm bàn tán.

    3. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 2



      Ngọn núi này được mang tên Thanh Vân vì nó cao ngút trời, vượt qua cả mây xanh, được mệnh danh là ngọn núi cao nhất trong thiên hạ. Nơi này linh khí tề tụ thích hợp cho việc tu hành nên trước kia từng có vài môn phái muốn chiếm đóng, cuối cùng phái Thanh Vân hùng mạnh nhất giành chiến thắng, trở thành chủ nhân mới của núi Thanh Vân. Khi đó, có câu được truyền tụng là: “Núi Thanh Vân được dành cho phái Thanh Vân. Núi Thanh Vân còn, phái Thanh Vân còn đấy”.

      Từ đó đến nay qua mấy ngàn năm, phái Thanh Vân vẫn đứng sừng sững, trở thành đệ nhất tông môn, người dẫn đầu trong thiên hạ.

      Lại đến việc tu tiên, được trường sinh bất tử. ra, đó chỉ là cách của nhân gian bày tỏ ngưỡng vọng của mình. Chứ ra, từ trước đến giờ, những người có thể đắc đạo thành tiên chẳng mấy ai, đến trường sinh bất tử lại càng viễn vong.

      Người tu tiên chính là người thu nạp linh khí trong thiên địa để thăng tiến tu vi, đến mức độ nhất định, có thể sử dụng phép thuật rồi họ sử dụng khả năng đó đuổi tà, trừ cho nhân gian để tích lũy công đức cho mình.

      Việc đắc đạo thành tiên chính là mục tiêu lớn nhất của người tu tiên!

      Còn trường sinh đến giờ chưa từng có, nhưng để nâng cao tuổi thọ là chuyện có thể, những trưởng lão trong các môn phái có người nào mà vài ba trăm tuổi. Cộng với số đan dược, việc giữ tuổi thanh xuân cũng phải là chuyện bất khả thi. Song chỉ cần như thế, trong cái nhìn của phàm nhân, những người ấy trở thành thần tiên, thoát khỏi vòng luân hồi đau khổ.

      Từ đó đến nay, tu tiên vẫn là con đường tươi sáng nhất mà cả thiên hạ mong ước…

      Trở lại cuộc tuyển chọn đệ tử mới ở phái Thanh Vân.

      Những đứa sau khi qua được vòng tuyển chọn đầu tiên bước qua được cánh cửa của phái Thanh Vân. Bọn nó đứng giữa quảng trường rộng lớn, khắp nơi mây trắng bao phủ, xung quanh trồng những loại cây lạ lẫm, những bông hoa đẹp đẽ chưa từng được nhìn thấy…

      – Nơi này xinh đẹp…

      – Ta có cảm giác mình bay mây vậy…

      – Nếu như được ở lại đây mãi tốt biết bao…

      Những đứa vừa vừa hướng mắt nhìn xung quanh mà cảm thán. Nơi này đối với tụi nó quả quá thần kỳ, đầy mê hoặc.

      Tụi nó giữa những đám mây bao quanh, mỗi lần bước lên, mây xung quanh liền tan ra để lộ con đường mòn biết dẫn đến đâu. Đến khi hết quãng đường đó, tụi nó đến được cái sảnh rộng lớn, bên trong được bày trí trang hoàng, lộng lẫy nhưng kém phần uy nghiêm, bàn lớn còn có cả những thứ hoa quả, bánh trái ngon ngọt mà tụi nó chưa từng được thấy qua.

      – Đây là nơi nào a?

      – Tại sao lại có người nào ở đây?

      có người đón tiếp chúng ta sao?

      là nhiều thức ăn, có thể ăn được

      Những đứa trẻ sau phút ban đầu bỡ ngỡ, sợ hãi dần thích ứng với nơi này, bắt đầu khám phá xung quanh.

      – Thanh kiếm này là vừa tay a…

      – Đồ ăn ngon quá!

      – Những người trong bức họa là đẹp mắt…

      Thế là chúng dần dần tản ra, bị những thứ trong sảnh thu hút. Có đứa vui vẻ, thích thú, cũng có nhiều đứa vì giành giật với nhau mà bắt đầu cãi vả, đánh nhau. Chẳng mấy chốc trong sảnh loạn thành đoàn.

      Cũng có vài đứa tuy tò mò nhưng vẫn giữ vững ý chí, chạy loạn hay tranh giành gì.

      Mà bọn chúng hề biết rằng mọi việc ở đây bị tầng cao quan sát.

      – Ừm, đứa này tinh thần kiên định, là hạt giống tốt.

      trưởng giả chỉ vào đứa bé tấm gương khen ngợi.

      – Ta lại chú ý đứa này, tinh thần mạnh mẽ dám tranh giành thứ tốt cho mình, có như vậy, tương lai mới có thể vượt hơn người khác…

      – Đứa này, tự biết kiềm chế lòng tham…

      – Hừ, nếu chỉ bo bo giữ mình, mang danh thiện nhân làm được gì, tu tiên giới cũng có phân chia thượng hạ…

      Mấy vị trưởng giả cứ ta câu, ngươi câu tranh luận loạn cả lên.

      biết thời gian trôi qua bao lâu, tiếng chuông vang lên làm mấy đứa tỉnh táo lại, biết là sắp đến cửa ải tiếp theo. ai ai, tụi nó liền tập trung lại chỗ, dù còn rối loạn nhưng vẫn nhìn ra hàng ngũ.

      Tiếp theo, mấy vị trưởng giả biết từ đâu xuất giữa đại sảnh. Cả thảy có năm người, có người mặt hiền hậu, người mặt nghiêm khắc, người ốm o từ cao nhìn xuống mấy đứa bên dưới.

      Mấy đứa đồng thời im lặng, biểu tình chăm chú, mong để lại ấn tượng tốt với các vị trưởng giả.

      Sau khi nhìn vòng, vị trưởng giả lên tiếng :

      – Được rồi! Bây giờ, các ngươi luân phiên nhau tiến tới chạm vào tấm gương này rồi ta thông báo cho các ngươi biết mình có thể được chọn hay .

      Vị trưởng giả vừa vừa phẩy tay cái, tấm gương cao to ra trước mặt tụi nó. Mấy đứa thấy vậy nuốt nước bọt cái, đứa nào cũng có phần e ngại muốn tiến lên đầu tiên.

      Mấy vị trưởng giả bên vẫn im lặng chờ đợi, thúc giục.

      Mãi lúc, cũng có đứa chịu nổi bước ra khỏi hàng tiến về phía trước, cúi người thi lễ, thông báo tên của mình.

      – Miên Sơn ra mắt các vị trưởng giả.

      Thi lễ xong, nó thu hết can đảm tiến tới chạm vào tấm gương. Kỳ lạ thay, khi tay nó chạm vào mặt gương, mặt gương vốn im ắng chợt nổi lên những dao động kỳ diệu. Biến cố đó làm nó giật mình, nhưng mọi việc tới đây, nó muốn bỏ cuộc nên tiếp tục hoàn thành thử thách của mình.

      Ngược lại, các vị trưởng giả bên có người thay đổi biểu cảm cũng có người gật gù hài lòng.

      Đến khi dao động tan biến, nó rút tay mình lại, hồi hộp chờ đợi số phận của mình. vị trưởng giả nhìn thấy nó căng thẳng khẽ cười, :

      – Ngươi hợp cách!

      Nghe xong, nó liền vui mừng đến mức muốn nhảy cẳng lên nhưng vẫn dám làm chuyện quá phận như thế, khẽ cúi người tạ ân.

      Sau đứa thành công đầu tiên, tinh thần của mấy đứa bớt, tiếp tục có đứa thứ hai, đứa thứ ba… lên thử thách.

      Trong sảnh lúc này chỉ có tiếng của các vị trưởng giả nhàn nhã vang lên.

      – Hợp cách!

      hợp cách!

      Thế là, mấy đứa được phân ra làm hai, bên chính là những đứa qua được thử thách, mặt giấu được sung sướng vì qua được cửa ải, bên ủ rũ, vật vờ, có đứa còn bật khóc…

      Rốt cuộc cũng đến lượt của đứa ăn mặc rách rưới dưới chân núi mới nãy. Những đứa dự cuộc thi tuyển lần này thuộc nhiều tầng lớp, có quý tộc có thường dân, cũng có số đứa nhà nghèo nhưng trong số đó ai có bộ dạng thảm hại như đứa này. Nên đến giờ, ai thèm quan tâm đến nó.

      Đứa rụt rè bước từng bước tới trước tấm gương giữa sảnh rồi chần chừ đặt tay lên đó, từng đợt dao động ra.

      Nó sợ hãi chăm chú theo từng nét mặt của các trưởng giả bên , ai có vẻ mặt tốt, thậm chí đến trưởng giả hay cười cũng phải nhíu mày.

      Tim nó đập thình thịch, hít hơi sâu chờ đợi phán xét giành cho mình.

      – Ngươi…

      vị trưởng giả khó khăn mở lời, cuối cùng, lão phán quyết:

      – Ngươi… có duyên với tu tiên!

      Dù cho là phàm nhân kiếp này có duyên kiếp sau, hay kiếp sau, kiếp sau nữa vẫn có hy vọng được tu tiên thoát khỏi thân phận phàm nhân nếu như từ giờ ngươi biết cách tích phúc, làm lành. Thế mà, đứa này, trời định rằng đời đời kiếp kiếp có cơ hội tu tiên. Phải là mệnh số thế nào để gánh chịu như vậy chứ?

      thể lý giải nổi!

      Đứa run rẫy, hai mắt rưng rưng nhìn các vị trưởng giả.

      Xem như thương tiếc, vị thở dài:

      – Đáng tiếc… đáng tiếc…

      Đứa còn hy vọng cúi mặt xuống, lủi thủi bước lại chỗ những đứa thất bại.

      Rồi họ cũng nhanh chóng bỏ quên tình đó, tiếp tục công việc của mình.

      Những đứa trẻ còn lại lần lượt lên thử thách cho đến đứa cuối cùng.

      Sau đó, những trưởng lão dẫn theo những đứa qua được vòng sơ khảo tiếp vào trong, còn những đứa qua được bị đuổi ngay mà tiếp tục lưu lại sảnh đường, thỏa mái dùng những đồ ăn thức uống được chuẩn bị sẵn. Dù sao, có thể đặt chân đến đây cũng là phần phước nhiều người mơ ước, xem như là ân huệ phái Thanh Vân dành tặng cho những đứa trẻ này vậy.

      thời gian lâu sau, đoàn người cũng quay trở lại, những vị trưởng giả kia vẫn bình tâm như cũ, chỉ có mấy đứa phía sau họ đầy đủ biểu tình, có đứa hưng trí, đứa cao ngạo, nhỏm cũng có ít đứa mang gương mặt khổ sở, hiển nhiên, tụi nó bị loại trừ ở vòng kiểm tra sau đó.

      Sau khi cuộc tuyển chọn kết thúc, các vị trưởng giả tập trung những đứa thất bại lại, phân phát cho mỗi đứa viên đan dược. Những đứa được chọn có phần này, có đứa cũng cảm thấy bất mãn nhưng đa phần đều im lặng, tự hiểu rằng cái mình đạt được còn quý giá gấp trăm ngàn lần so với viên đan dược đó.

      – Viên đan dược này có tác dụng giúp cơ thể trở nên mạnh khỏe và sống thọ thêm mười năm. Đây là món quà Thanh Vân phái giành cho các ngươi.

      Những đứa trẻ nắm đan dược trong tay có đủ tâm trạng, đứa mừng rỡ, đứa cam tâm, đứa ràng. Cuối cùng, những đứa được tuyển chọn được dẫn xuống núi. Những người ở dưới thấy con mình trở về buồn vui lẫn lộn, còn những người thấy con mình quay trở lại biết rằng nó được tuyển chọn nên sung sướng nhảy cẳng lên. Trong gia tộc, có người tu tiên hay khác biệt rất lớn, uy tín và danh vọng của gia tộc đó tăng cao rất nhiều, chưa đến Thanh Vân phái là tông môn đệ nhất…

    4. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 3



      Mặt trời dần khuất núi, dưới chân núi Thanh Vân, những người cuối cùng còn nấn ná lại cũng bắt đầu rời .

      Từ xa xa, có vệt sáng tiến tới núi Thanh Vân, những đệ tử gác cổng vừa trông thấy liền nhận ra quen thuộc, lập tức thi triển phép thuật, cánh cổng dẫn lên núi lần nữa được ra, bọn họ hối hả chạy lên nghênh đón.

      Ánh sáng chói lóa tạo thành vòng cung hoàn hảo trung rồi đáp xuống đất, rồi bạch y nam tử khoan thai bước ra từ trong luồng sáng đó. Theo xuất của , bầu khí dường như được biến đổi, khí chất nghiêm trang, thanh thoát từ trong cốt cách tỏa ra khiến người khác như trở nên đui mù, cam tâm cúi đầu, kính cẩn tôn sùng.

      Chúng đệ tử cúi thấp đầu như thể nhìn thẳng vị tiên nhân thoát tục trước mặt là hành động phạm thượng. Giọng của họ giấu được kích động, đồng thanh gọi:

      – Bạch sư thúc!

      Bạch y nam tử đó nhìn dáng vẻ bên ngoài chỉ hơn hai mươi, mắt phượng xếch dài, hắc bạch phân minh, sóng mũi cao thẳng, môi khẽ mím, biểu tình nghiêm nghị. Dù là nam nhân mà lại đẹp còn hơn cả nữ nhân, nhưng vẻ đẹp của là biểu tượng hoàn hảo của người tu tiên, để người người kính ngưỡng, ai dám có suy nghĩ khinh mạn. Nam tử đó tên gọi là Bạch Thiên Lam, là sư đệ của chưởng môn phái Thanh Vân.

      Bạch Thiên Lam có danh vọng rất cao trong giới tu tiên, phần vì đạo hạnh của rất cao, xét về thực lực, tuyệt đối đứng trong hàng ngũ dần đầu của giới tu tiên. khi tuổi còn rất trẻ tu được tiên cốt, giữ được thanh xuân trường tồn, phần khác là vì nhân cách cao quý của

      Bạch Thiên Lam đưa mắt nhìn chúng đệ tử thi lễ với mình, lên tiếng:

      cần đa lễ!

      Chỉ câu đơn giản từ phát ra, chúng đệ tử cảm thấy vinh hạnh, hân hoan.

      – Đệ tử dám!

      Bạch Thiên Lam khẽ gật đầu xem như nhận lễ, rồi tiến về phía cánh cổng, chúng đệ tự theo tuần tự bước sau lưng .

      Bạch Thiên Lam được mấy bước bỗng nhiên dừng chân, đưa mắt nhìn sang bụi cây. Mấy người đệ tử bất ngờ thấy Bạch Thiên Lam đột ngột dừng lại liền đứng sững tại chỗ, tò mò nhìn theo tầm mắt của Bạch Thiên Lam.

      Bụi cây vốn yên tĩnh bỗng dưng khẽ động vài cái, cái đầu nho từ trong đó ló ra. Phát mọi người nhìn mình, đứa giật mình lại nấp vào bụi cây. tên đệ tử đánh bạo tiến lên thưa:

      – Sư thúc, có thể nó là người đến dự tuyển môn sinh năm nay, để đệ tử đuổi nó…

      Bạch Thiên Lam bỏ ngoài tai những lời tên đó , tiến lại gần bụi cây, lên tiếng :

      – Ngươi ra đây.

      rất , nhưng trong giọng chứa đầy uy nghiêm, đứa càng chột dạ thụt đầu lại, mãi lúc lâu mới len lén đưa mắt nhìn vị tiên nhân trước mắt.

      Bạch Thiên Lam đưa đôi mắt như trời đêm sâu thẫm, hoàn toàn cảm xúc nhìn đứa , lại bảo:

      – Ra đây.

      Đứa lúc này mới rụt rụt rè rè bước ra khỏi bụi cây. Dáng vẻ nó xíu, gầy trơ xương, quần áo rách nát dơ dấy, cái đầu của nó vì trốn trong bụi cây càng trở nên lùm xùm, dính đầy lá cây. Đứa sợ hãi, nhưng vẫn nhịn được hiếu kỳ đưa mắt nhìn thêm vị thần tiên này.

      – Tại sao ngươi chưa về nhà?

      Mấy tên đệ tử phía sau khẽ biến sắc, trong mắt họ Bạch Thiên Lam là thần tiên cao quý, kẻ phàm nhân hạ tiện như đứa kia sao có tư cách tiếp chuyện với Bạch Thiên Lam được.

      Đứa bối rối nắm nắm tay, biết trả lời thế nào. Bạch Thiên Lam kiên nhẫn chờ đợi, hối thúc. lúc sau, nó mới cất tiếng :

      – Con… con… có nhà…

      – Ngươi ở đâu?

      – Con… ở cái thôn cách nơi này rất xa… con biết đường về…

      – Ai đưa ngươi đến đây?

      – Là… vị đại thúc trong thôn… nhưng thấy nữa…

      Bạch Thiên Lam dường như hiểu ra tình cảnh trước mắt. đưa mắt dò xét, hóa ra đứa nữ hài, tuổi mới lên tám, tâm tính thiện lương nhưng đáng tiếc, nó có cốt cách để tu tiên. Vĩnh kiếp!

      Thế gian này bị chi phối bởi luật nhân quả! Kiếp xa xưa của nó phạm lỗi lầm gì để bị phán xét vĩnh viễn thể thoát khỏi thân phàm trần, mãi mãi chịu đau khổ của vòng luân hồi…?

      Nhìn đứa khờ dại trước mắt, Bạch Thiên Lam nẩy lên cảm giác thương cảm. Nhưng đáng tiếc, thể cải biến số phận của nó được.

      – Ta cho người đưa ngươi về làng, nếu họ thu nhận ngươi, ta sắp xếp cho ngươi vào gia đình tử tế.

      Sau khi phân phó xong, Bạch Thiên Lam quay đầu . Đứa ngỡ ngàng vì sắp xếp của Bạch Thiên Lam chợt thấy định bỏ hốt hoảng chạy theo níu áo lại.

      Bạch Thiên Lam phản ứng, chỉ đưa mắt nhìn đứa bám chặt vạt áo của mình buông, còn những tên đệ tử xung quanh thấy nó dám xúc phạm bậc tôn thượng như vậy sớm tức tới đỏ mắt. Có tên nóng tính liền tiến lên, lớn tiếng mắng:

      – Vô lễ, còn mau buông tay!

      Đứa bị quát lớn, hai mắt nhắm tịt lại, run rẫy ngừng nhưng nhất quyết buông tay.

      Tên đệ tử định xông tới kéo đứa ra bị Bạch Thiên Lam ra hiệu ngừng hành động.

      Bạch Thiên Lam ôn tồn hỏi:

      – Ngươi muốn gì?

      Đứa ngước mặt nhìn Bạch Thiên Lam, hai mắt ươn ướt, nức nở :

      – Xin đừng đuổi con…

      – Ngươi có căn cơ, ở lại nơi này cũng vô dụng…

      Đứa hốt hoảng, hớt ha hớt hải :

      – Con biết nấu cơm, gánh nước, dọn dẹp nhà cửa, chuyện gì con cũng biết làm! Xin ngài đừng đuổi con

      Bạch Thiên Lam có chút bất đắc dĩ.

      Người tu tiên tuy vẫn còn là xác phàm, nhưng mọi hoạt động phàm nhân được hạn chế, họ cần thiết phải ăn ngày ba bữa như người thường. Những sinh hoạt thường ngày tuy vẫn có, nhưng cũng khác rất nhiều so với cách suy nghĩ phàm nhân…

      – Con xin ngài mà… ai thích con, ai cũng thích lại gần con… xin đừng đuổi con

      Bạch Thiên Lam tính cách lạnh nhạt, khí chất cao cao tại thượng nên thường mấy ai có gan thân cận, họ chỉ đứng cách xa khoảng, đưa mắt kính ngưỡng trông . Đứa này còn quá , thể hiểu sâu xa trong đó, nó chỉ biết ở bên cạnh Bạch Thiên Lam nó rất an tâm, dù cho nó ánh mắt trìu mến nhưng cũng làm hại nó.

      Hai mắt của nó nhìn đầy mong mỏi. Như chỉ cần ”, nó lập tức bật khóc.

      – Ngươi thể tu tiên!

      Bạch Thiên Lam lần nữa nhấn mạnh.

      Đứa lắc lắc đầu :

      – Con cần tu tiên, con chỉ mong người thu nhận con… Cho dù là nô tì, kẻ hầu gì cũng được…

      – Nơi này cần người hầu.

      – Tiên nhân…

      Đứa tuyệt vọng lên tiếng kêu, rồi nó rút mặt vào trong vạt áo Bạch Thiên Lam, hai vai run lên bần bật, dù phát ra tiếng, nhưng ai cũng biết nó khóc.

      Bạch Thiên Lam lại dụng tâm nhìn vào nhân duyên của nó, quả , mối liên hệ của nó với người đời cũng rất nhạt. Đưa nó về lại chốn cũ, cũng biết là phúc hay họa…

    5. hạnh dori

      hạnh dori Well-Known Member

      Bài viết:
      895
      Được thích:
      1,093
      Chương 4



      – Được rồi! Ngươi trước theo ta lên núi!

      Cuối cùng, Bạch Thiên Lam hạ quyết định.

      Đứa bưng mặt khóc nghe thấy lời của Bạch Thiên Lam liền ngẩng mặt nhìn nở nụ cười. Gương mặt nhem nhuốc, vừa khóc vừa cười của nó làm Bạch Thiên Lam biết gì hơn.

      quay đầu, chờ đứa phản ứng bước , tà áo trắng tinh của bị đứa vấy bẩn mảng to, cũng để ý, cứ thế qua ánh mắt mở to thể tin được của mấy tên đệ tử.

      Đứa thấy Bạch Thiên Lam rồi liền hớt hơ hớt hải chạy theo sau.

      lần nữa tiến vào Thanh Vân phái.



      Lại bước qua cổng lớn, nhưng lần này, khung cảnh giống như lần trước.

      Trước mắt nó bây giờ là sân viện nằm ngọn núi, ngôi viện được xây dựng đơn sơ nhưng kém phần trang nghiêm, trong sân có bày những loại kỳ hoa, núi giả, lại có con thác từ trung đổ nước xuống, hơi nước bốc lên hóa thành mây trắng lượn lờ, xa xa còn có cả tiếng chim hót vang, tất cả tạo thành thanh thánh thót như từ chín tầng trời cao vang xuống…

      Đứa bị khung cảnh trước mắt làm mê hoặc, nó mở to hai mắt thể tin được. Nơi này quá thần kỳ!

      Bạch Thiên Lam cũng hối thúc, để cho nó từ từ thích ứng. Mãi lúc sau, nó mới thu hồi tầm mắt, nhìn Bạch Thiên Lam càng thêm cung kính.

      – Đây là nơi ở của ta, gọi là Thiên Thương, ngươi có thể tùy ý chọn lấy phòng.

      Đứa định lên tiếng , nhưng rồi im bật, vò đầu suy nghĩ mãi có đáp án, mãi mới ngượng nghịu hỏi:

      – Con phải xưng hô với ngài như thế nào ạ?

      Bạch Thiên Lam ngờ nãy giờ nó khổ sở suy nghĩ như vậy chỉ vì vấn đề này, lại ước thúc những chuyện này, chỉ đơn giản :

      – Ta gọi Bạch Thiên Lam.

      Tới bây giờ nó mới biết được tên vị thần tiên trước mặt mình, liền lộ vẻ hào hứng, rồi lại sững sờ… ngài vẫn nó nên gọi ngài là gì nha. Nó tuyệt thể vô phép gọi thẳng tên ngài được.

      Sư phụ?

      được! Nó phải là đệ tử của ngài!

      Đại gia?

      Liệu ngài có thích ?

      Chủ nhân?



      – Công… công tử! Con có thể gọi ngài là Bạch công tử ?

      Những lời nó lẩm nhẩm nãy giờ, Bạch Thiên Lam đều nghe thấy. Chỉ cái danh xưng thôi mà nó lại quan trọng hóa quá mức như vậy.

      Đứa đưa mắt nhìn Bạch Thiên Lam chờ đợi, biết liệu nó có làm vị thần tiên trước mặt khó chịu . Nhưng Bạch Thiên Lam trả lời câu hỏi của nó, mà hỏi ngược:

      – Ngươi tên là gì?

      Đứa nghe thấy liền mất vẻ hào hứng mặt, nó cúi gầm mặt, yếu ớt :

      – Con… có tên…

      Khi mẹ của nó còn sống, chỉ gọi nó là “A Đầu” như những các đứa trẻ khác. Về sau, những người xung quanh luôn tránh xa nó, nếu có, họ chỉ chỏ kêu nó là Tiểu Quỷ, Tiểu Ôn… gì đó.

      Bạch Thiên Lam thấy vẻ mặt khổ sở của nó, cũng tiếp tục hỏi, đơn giản :

      – Kể từ bây giờ, ta cho ngươi cái tên: Y Nhi!

      Đứa tròn xoe mắt nhìn Bạch Thiên Lam, nó ngờ Bạch Thiên Lam đặt tên cho nó.

      Thấy nó cứ mãi nhìn mình mà lên tiếng, Bạch Thiên Lam lại hỏi:

      – Ngươi có muốn cái tên đó ?

      Đứa liền hoàn hồn, cảm kích nhìn Bạch Thiên Lam, sốt sắng :

      – Muốn! Con rất thích! Cám ơn! Cám ơn công tử…

      Bạch Thiên Lam nhìn nó vì được cho cái tên mà kích động đến như vậy cũng gì thêm, sau khi dặn dò vài câu lặng lẽ đến thư phòng.

      Còn đứa đến giờ vẫn vui mừng thôi, thiếu điều nhảy cẳng lên. thể tin được nó nơi đẹp như vậy, đây còn là nơi nó sống sau này. quá thần kỳ rồi…

      Từ bây giờ, nó có thể với người khác: nó có tên! Tên của nó là Y Nhi!



      Trong thư phòng của chưởng môn Trần Thái.

      Khói trầm hương từ trong đỉnh lô lập lờ bay ra rồi lan tỏa ra, để lại mùi hương thoang thoảng trong khí.

      Ở giữa sảnh, chưởng môn nhân Trần Thái cùng Bạch Thiên Lam đánh cờ.

      Sau khi hạ xuống con cờ, chưởng môn Trần Thái thờ ơ lên tiếng hỏi:

      – Nghe đệ vừa thu nhận đệ tử?

      Bạch Thiên Lam đưa tay hạ cờ, chậm rãi :

      phải!

      – Hửm? Vậy chẳng lẽ ta nghe nhầm?

      – Đứa đó có căn cơ, thể tu tiên được.

      Bạch Thiên Lam lên tiếng , thay cho câu giải thích. Chưởng môn nhân Trần Thái liếc nhìn Bạch Thiên Lam khó hiểu.

      – Vậy tại sao đệ còn thu nhận?

      Bạch Thiên Lam vẫn rời mắt khỏi ván cờ, lững lờ đáp:

      – Nó là nhi, nơi nương tựa.

      – Dù là vậy, cũng có điều tiếng hay…

      Bạch Thiên Lam vẫn bình tâm như cũ.

      Tiếng con cờ đặt xuống bàn gỗ vang lên, ván cờ phân định, thắng bại ràng.

      Trần Thái cau mày nhìn thế cuộc bàn cờ, Bạch Thiên Lam thu hồi tầm mắt dưỡng thần.

      Trần Thái dùng dằng nửa muốn tiếp tục hạ cờ, nửa lại thôi. Cuối cùng, buông con cờ trong tay, thở dài :

      – Ta chưa khi nào đánh thắng đệ…

      – Nó ở đây lâu đâu!

      Bạch Thiên Lam đột ngột cất tiếng . Trần Thái đưa mắt nhìn Bạch Thiên Lam suy đoán.

      Bạch Thiên Lam giọng :

      – Tương lai của đứa đó, phải ở đây!

      Số mệnh của nó được định sẵn, và tương lai của nó đơn giản tùy thuộc vào quyết định của những người ở đây.



      Y Nhi như người mất hồn, cầm khăn lau chùi qua chùi lại chỉ chỗ. Nó vẫn còn bị ám ảnh bởi lời của Bạch Thiên Lam.

      “Ngươi chỉ được ở đây mười năm!”

      Câu nhàng của Bạch Thiên Lam như gáo nước lạnh tạt vào tâm hồn bay bổng của Y Nhi.

      Y Nhi hốt hoảng nhìn Bạch Thiên Lam, khổ sở van xin:

      “Công tử, có phải Y Nhi phạm lỗi gì ? Nếu Y Nhi phạm lỗi, xin ngài hãy trừng phạt Y Nhi, đừng đuổi Y Nhi được …”

      Nhìn Y Nhi hiểu lầm lời của mình, Bạch Thiên Lam hơn:

      “Mười năm sau, ngươi đủ mười tám tuổi, có thể sinh tồn được ở trần thế.”

      Y Nhi ngước gương mặt đầy nước mắt nhìn Bạch Thiên Lam, hỏi:

      “Tại sao người muốn đuổi Y Nhi…”

      “Đạo bất đồng! Con đường ngươi nên phải ở Thanh Vân phái.”

      Bạch Thiên Lam lạnh nhạt phán quyết.

      Y Nhi ngơ ngác nhìn vị thần tiên trước mặt mình, hồi lâu sau mới đưa tay lên lau nước mắt, phần nào hiểu lời của Bạch Thiên Lam.

      Suy cho cùng, nó cũng có căn cơ, phải là đệ tử của Thanh Vân phái, Bạch Thiên Lam chịu thu nhận, bảo bọc nó đến lúc trưởng thành là chuyện đáng quý rồi, nó lẽ ra nên đòi hỏi nhiều hơn.

      Y Nhi cắn răng, xem như nhận mệnh:

      “Công tử, Y Nhi hiểu…”

      nghĩ đến như vậy, nhưng đến giờ Y Nhi vẫn tránh khỏi tâm trạng chán chường. Nhìn khăn lau trong tay, Y Nhi híp mắt, vỗ vỗ mấy cái lên mặt để lấy tinh thần, sốt sắng :

      – Mười năm mười năm! Trong mười năm này mình nhất định làm tốt mọi việc để báo đáp công ơn của công tử! Y Nhi, mày thể đòi hỏi hơn được!

      rồi, Y Nhi đứng vụt dậy, cầm thùng nước bẩn đổi, tiếp tục công việc dọn dẹp.

      Hai má của Y Nhi vì bị vỗ mạnh, vẫn còn ửng đỏ, hai mắt nó lại sáng rực, tràn ngập quyết tâm.

      “Y Nhi, mày tuyệt đối thể tham lam quá nhiều…”

      Bạch Thiên Lam đứng ở hành lang, những lời và hành động của Y Nhi thấy toàn bộ nhưng thủy chung gương mặt vẫn vẻ lạnh nhạt lộ chút cảm xúc.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :