1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Huyền huyễn] Sư phụ - Cửu Lộ Phi Hương ( Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Sư phụ

      Tác giả: Cửu Lộ Phi Hương

      Nhà xuất bản văn học - PavicoBooks

      Dịch giả: Mic2huang

      Giá bìa: 139.000 VND

      Số trang: 411

      Type-er: Linh Ngọc, Phương Hin, ngocsasuke, Liinn

      Giới thiệu


      cần kiếp sau ta gặp lại

      Chỉ mong cùng chàng kiếp này nắm tay nhau

      đỉnh núi tiên mây mờ che phủ

      Dù tám mươi năm hay trăm năm chờ đợi

      Muôn vạn vì sao vẫn lấp lánh sáng ngời

      Tình chàng vẫn mặn nồng như màu máu đỏ tươi

      Cỏ cây núi úa tàn rồi lại thắm

      Chỉ trái tim này vẫn giữ bóng hình ai...







      Sư phụ có bệnh

      Mở đầu


      "Nằm xuống."

      "."

      "Ngươi có nằm ?"

      "Ta..." Ta nhìn sắc mặt của đại ma đầu, nhớ lại tích chỉ cần vung tay là san bằng ngọn núi, hủy diệt môn phái như lời đồn, ta rụt cổ, "Ta nằm..."

      Ta nằm đống đất bùn, bị đại ma đầu chẳng chút nương tay chét lên mặt mấy nắm đất, "Nhớ lấy, y đến từ hướng Đông Nam, ngươi phải làm ra vẻ rất đói, yếu ớt, song y cho ngươi đồ ăn ngươi được ăn."

      "Tại sao? Y đầu độc ta sao?"

      Đại ma đầu im lặng, " đâu nhưng ngươi phải có khí tiết."

      "Đói mà ăn khí tiết cái quái gì chứ?"

      sầm mặt: "Làm theo lời ta."

      Vậy là ta lại rụt cổ, "Được."

      Ta làm theo lời , vậy mà lại nhíu mày, "Đừng có tỏ ra hèn nhát như vậy!"

      Ta gào thét trong lòng, uy hiếp người ta mà còn chê người ta phản khán đủ mạnh mẽ! Đúng là có bệnh mà!

      Dù thế nào tại cũng nằm tỏng tay của kẻ khác, ta thể nuốt lửa giận, ngoảnh đầu nhìn sang hướng Đông Nam, sau đó hỏi câu ta ấp ủ trong lòng rất lâu: "Y... có ghét ta nằm cản đường, rồi chặt ta đao ?"

      Đại ma đầu liếc ta, " đâu."

      "Sao ngươi chắc chắn như vậy?"

      "Chắc chắn."

      Đương nhiên rất chắc chắn, ta hỏi câu này chỉ để tìm thêm chút cảm giác an toàn thôi, vì người sắp tới cũng chính là đại ma đầu ba trăm năm trước mà.

      Nhìn sắc mặt trầm lặng nghiêm túc của đại ma đầu, ta nghĩ, tình phát triển ra thế này, chỉ ta ngờ tới mà ngay cả đại ma đầu chắc cũng chưa từng nghĩ đến...
      AELITA, B.CatHale205 thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 1

      Ta sống dưới núi Thương Lam từ , hiểu rất núi Thương Lam ngàn dặm. Ta biết núi Thương Lam có mấy vạn khe suối, khe sông, tất cả đều chảy về hồ Linh Kính sâu thấy đáy. Ta cũng biết phái Thương Lam có truyền thuyết, truyền rằng dưới đáy hồ phong ấn đại ma đầu gây họa cho thiên hạ ba trăm năm trước, ta còn biết phong ấn đại ma đầu là cây Linh Kính dưới đáy hồ. Nếu lấy Linh Kính , đại ma đầu phá được phong ấn, trở lại tam giới, nguy hại chúng sinh.

      Tuy nhiên ta chưa bao giờ nghĩ rằng có ngày, ta lại là người thả ra...

      Hôm đó trăng mờ gió rít, ta đến phái Thương Lam trộm vật vô cùng quan trọng với mình, nào ngờ bị đệ tử canh giữ cửa núi phát . Trong lúc hoảng hốt trốn chạy, ta đâm đầu xuống hồ Linh Kính, lặn mạch xuống dưới, vô tình lặn xuống tận đáy hồ, vô tình bước vào động băng phong ấn đại ma đầu, vô tình nhìn thấy Linh Kính được khảm trong huyền băng.

      Ta thề với trời, lúc đó ta làm gì hết!

      Ta chỉ... hiếu kỳ lấy ngón trỏ cào cào rìa Linh Kính, sau đó... mẹ nó chứ, ai ngờ được vật phong ấn quan trọng như vậy lại bị lung lay! Đập lên tay ta đánh "keng" tiếng.

      Lúc đó ta sợ đến run chân, chỉ hận thể chặt đôi tay mình vứt cùng tấm Linh Kính kia tới tận chân trời.

      Thế nhưng ta có thời gian làm vậy, trong thoáng chốc, Linh Kính đầy linh khí trong truyền thuyết bị nứt đường, kế đến, huyền băng trước mặt cũng nứt ra đường kêu "rắc", khi huyền băng rơi xuống, ta thấy có đôi mắt cong cong tuyệt đẹp ra sâu bên trong.

      Rèm mi khẽ rung, đôi mắt chầm chậm mở ra, vừa đen vừa sâu thẳm, tựa như có thể cất chứa ngàn vạn vì sao trời.

      Dần dần, ta nhìn thấy gương mặt thất thần ngơ ngác của mình trong đôi mắt đó.

      Trong lúc ta vẫn còn ngây ngốc, Linh Kính trong tay ta bỗng "rắc rắc" mấy tiếng rồi xuất vô số vết nứt, mảnh kính tay rơi lả tả, lập tức hóa thành tro bụi trong nước hồ. Huyền băng trước mặt cũng tan rã trong tích tắc.

      Ta bị sóng nước chấn động đẩy ngã về phía sau, lăn mấy vòng mới dừng lại được.

      Ta ngẩng đầu lên nhìn, đại ma đầu trong truyền thuyết phá băng bước ra. Nước hồ khuấy động y phục và mái tóc dài của , bay lên thành đường cong kì dị. nhìn ta, đôi mày khẽ chau. Nhớ đến những truyền thuyết giết người chớp mắt của , ta sợ đến tim đập chân run, kịp đứng dậy mà lăn lê bò toài chạy ra khỏi động băng, nhưng vào lúc này, đáy hồ bỗng rung chuyển kịch liệt, khiến ta hoa mắt chóng mặt, lắc tới lắc lui sau đó bổ nhào đến bên chân đại ma đầu.

      Ta bị lắc đến suýt nôn mửa, trong lúc khẩn cấp bèn tóm lấy chân đại ma đầu, ôm chặt.
      “Buông ra.” Ta nghe tiếng đại ma đầu lạnh lùng uy hiếp.

      Ta rất sợ đập chết ta, nhưng giờ sau lưng ta có xoáy nước chầm chậm hình thành, mang theo lực hút mỗi lúc càng mạnh kéo ta vào trong, nếu hút vào đó thân thể ta bị xé tan thành từng mảnh vụn.

      Trước sau cũng đều chết, ta đương nhiên chọn cách ít thê thảm nhất.

      “Ma đầu đại nhân! Là ta thả ngài ra đó! Tốt xấu gì ngài cũng cứu ta mạng chứ!”

      “Cút !” Nghe như vô cùng tức giận.

      Trong thời khắc mành chỉ treo chuông, ta bỗng nhớ lại đám đệ tử ngu xuẩn phái Thương Lam thường câu: “Ta đâu! Có chết chúng ta cùng chết!” Ta thấy lời này quá phù hợp với tâm trạng của ta, ta ôm chặt đùi hét lên: “Muốn chết cùng chết! Ta để ngươi trước đâu!”

      Pháp thuật trong tay đánh về phía ta, ta bất chấp tất cả há miệng ra, “ngoạm” cắn lên eo , khiến hự tiếng, tựa như khí trong đan điền đều bị ta cắn tản mát hết, pháp thuật trong tay tan biến, cơ thể liền mềm nhũn ra. Sức mạnh của xoáy nước sau lưng ngày càng lớn, trong hỗn loạn, ta và cùng bị hút vào.

      Trước khi hôn mê, ta chỉ nhớ đến chuyện.

      Cơ thịt đại ma đầu . . . cứng .
      Sau đó?

      Sau đó … đến khi ta tỉnh lại, chuyện thần kì xảy ra.

      Ta và đại ma đầu đến núi Thương Lam ba trăm năm về trước.

      Ta tỉnh lại giữa băng tuyết đầy trời, nhìn thấy nửa người đại ma đầu bị vùi trong tuyết.

      Tuy chưa tình hình, nhưng ta lập tức có ý nghĩ, ta phải giết . Ma đầu này năm xưa giết chết ân sư, cấu kết Ma Tộc tàn hại chúng sinh, tội lỗi chồng chất đến nỗi người xưa thấy người sau chẳng bằng, tiếng ác đến nỗi các bậc phụ mẫu giờ vẫn còn dùng tên để hù dọa những đứa trẻ vâng lời.

      Ta thả người như vậy ra, đương nhiên ta phải chịu trách vá lại lỗ thủng bằng trời này.

      Ta ngưng tụ pháp thuật chủy thủ rồi hung hăng rạch lên cổ , chỉ nghe “xoẹt” tiếng, chủy thủ và da thịt ma sát phát ra tia lửa, lưa đó lưỡi chủy thủ huyền thiết của ta xoắn lại…

      Xoắn lại…

      Ta sợ đến mức cằm sắp rơi xuống đất, chủy thủ Xuất Vân này là tiên khí mẫu thân để lại cho ta mà! Nhìn cái cổ hề thương tổn của đại ma đầu, ta kịp xót cho di vật của mẫu thân, run cầm cập cất lại nó, quáng quàng trốn sang bên cạnh.

      Thân thể đại ma đầu này là kim cang bất toại hay sao?

      Chả trách với sức của ba đại tiên môn ba trăm năm trước mà chỉ phong ấn chứ giết , ra phải muốn giết mà là giết nổi!

      Thôi xong, xong rồi, ta càng vá lỗ thủng càng to rồi.

      Lòng ta hoảng hốt bất định bỗng cổ chân thít lại, ta thầm giật mình, quay đầu nhìn lại, quả nhiên đại ma đầu tỉnh. Bàn tay lạnh như băng của tóm chặt cổ chân ta, đôi mắt đen tuyền phóng ra sát khí như mũi tên cắm vào tim ta. Nhìn kĩ, trong đáy mắt còn lờ mờ lóe lên ánh sáng đỏ.

      Ta biết, đó là ma khí.

      Ta xoa dịu : “Đại nhân! Chỉ cần đừng lấy mạng, muốn gì cũng được.”

      kéo cổ chân ta, giãy dụa bò ra khỏi tuyết, dáng vẻ lại thảm hại hệt như ta: “Đệ tử Thương Lam?” Giọng lạnh như tuyết.

      Bị phong ấn dưới hồ Linh Kính núi Thương Lam ba trăm năm, nhất định rất hận đệ tử phái Thương Lam, ta vội lắc đầu phủi sạch quan hệ: “ , phải đâu!” Thấy quan sát y phục mình, ta lại vội giải thích, “Ta trộm đó! Ta ta ta… ta là người của Ma Tộc!”

      Trong lúc khẩn cấp, để giữ mạng mình, ta thể với bí mật lớn nhất của ta. Chỉ mong niệm tình đồng tộc, tha cho ta con đường sống.

      thoáng im lặng, ta cảm giác có luồng khí tức từ bàn chân bị bóp xông lên , thăm dò trong cơ thể ta, ta biết xem xét nên để mặc khí tức của quanh lượn lại trong cơ thể mình, lúc sau, thần sắc , hỏi: “Nửa người nửa ma?”

      Ta gật đầu: “Cha là ma, mẹ tu tiên…”

      Vẻ mặt liền biến đổi, ngay cả ta cũng dễ dàng nhìn ra cảm xúc của chấn động.

      Lẽ nào … thân phận của ta còn đáng ghét hơn đệ tử phái Thương Lam sao…

      Vậy sớm chứ! Ta hề do dự thừa nhận mình là đệ tử phái Thương Lam!

      Nhưng cuối cùng, vẫn giữ mạng cho ta.

      Đại ma đầu túm cổ ta xách xuống núi tuyết, lúc đó ta biết tại sao cảnh sắc núi Thương Lam lại thay đổi đến mức khiến ta thấy vô cùng lạ lẫm, mãi đến khi ngang tấm bia cao to do phái Thương Lam lập dưới núi, ta lẩm bẩm: “Tấm bia kia trở nên vừa mới vừa sạch từ khi nào vậy?”

      nhìn ta, sau đó trầm giọng hỏi ta: “Vừa rồi ngươi ta bị phong ấn ba trăm năm?”

      Ta gật đầu, thấy nheo mắt, ta lập tức dựng ngón tay chỉ lên trời thề: “Nếu có nửa lời dối trá, nhất định bị trời đánh được chết yên!”

      Thần sắc trong mắt đại ma đầu biến đổi, cuối cùng lẩm bẩm: “Vậy tại chính là ba trăm năm trước.”
      Usagi, B.CatHale205 thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 2

      Type-er: Liinn


      Ba trăm năm trước ta còn chưa sinh ra. Ta thực hoàn toàn biết về thời đại này.

      Ta và đại ma đầu ở trong trấn ngoài núi Thương Lam vài ngày, sắp xếp lại những chuyện nghe có vẻ vô cùng hoang đường, luôn tiện nghe ngóng tin tức phái Thương Lam xảy ra chuyện gì.

      Cuối cùng xác định được vài chuyện.

      Thứ nhất, bọn ta hình như bị sức mạnh của Linh Kính đưa đến đây, vì đại ma đầu , Linh Kính còn có tên khác là Hồi tố(1) kính, nhưng ai biết tại sao lại có tên này. Tất cả mọi người đều cho rằng, nó chỉ là tấm kính dồi đào linh khí dùng để tu hành. Mãi đến khi ta làm vỡ nó, rốt cuộc đại ma đầu cũng hiểu ra ý của tên này.

      (*)(1) Hồi tố: ngược dòng

      ra ta cảm thấy chuyện này cũng thể trách ta…”

      Ta bất giác im miệng khi nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của đại ma đầu.

      Thứ hai, muốn trở về chỉ có cách tìm được Linh Kính của thời đại này. Linh Kính ba trăm năm sau tuy bị ta hủy, nhưng Linh Kính giờ chắc vẫn còn hoàn hảo nguyên vẹn.

      Thứ ba, Linh Kính ở phái Thương Lam, nằm trong tay đại đệ tử Mộc Tuyên.

      Nghe đại ma đầu điểm thứ ba, ta ngây ra: “Làm sao ngươi biết? Còn nữa… Tên Mộc Tuyên này hình như hơi quen tai.”

      Đại ma đầu im lặng nhìn ta, trong lúc lời đối đáp, ta bỗng hiểu ra: “À… Là… là ngươi hả…”

      cho chính xác, thời điểm bọn ta tại là hơn ba trăm năm mươi năm trước chút, lúc này đại ma đầu vẫn chưa phải là đại ma đầu, vẫn là đại đệ tử Mộc Tuyên nổi danh nhất của phái Thương Lam, là người ứng tuyển có cơ hội được kế thừa vị trí Thương Lam tôn giả, thân đầy hào quang, danh tiếng vang dội, tiền đồ tốt đẹp…

      Ta len lén nhìn đại ma đầu, thấy gương mặt gầy ốm, sắc mặt tái nhợt, trong mắt thoáng ma khí. Ta bỗng cảm thấy thế khó lường, bất giác thở dài.

      Tại sao lại làm những chuyện khi sư diệt tổ, đại nghịch bất đạo như vậy chứ… Hôm sau, bọn ta khởi hành tìm Mộc Tuyên. cần nghe ngóng nhiều, đại ma đầu rất Mộc Tuyên ở đâu.

      Tuy nhiên khi bọn ta sắp tìm được nơi Mộc Tuyên ở đâu, đại ma đầu bỗng dưng hồi hộp.

      Càng tới gần, sắc mặt càng ổn, ta rất lo lắng. Nếu chết ở đây, ta chắc chắn về được, vì dựa vào trăm năm tu vi của ta, muốn đánh bại đại đệ tử Thương Lam để cướp Linh Kính là chuyện cực kì khó khăn.

      Trước lúc ta hỏi thăm tin tức, đại ma đầu bỗng lôi ta .

      “Ta thể gặp y.”

      Ta biết Mộc Tuyên, nhưng ta rất nghi hoặc: “Tại sao?”

      “Ta và y là cùng người, thể nghịch lại thiên địa đại đạo, nếu ta và y gặp nhau chắc chắn người biến mất khỏi thế gian.”

      Ta giật mình: “Vậy làm sao lấy lại Linh Kính?” Ta còn phải trở về ba trăm năm sau làm chuyện của ta nữa mà!

      Đại ma đầu yên lặng nhìn ta.

      “Ngươi cứ im lặng nhìn ta làm gì!” Ta nổi cáu, “Ta đâu đánh lại y!” Cho dù là ba trăm năm trước hay ba trăm năm sau, ta đánh lại đại ma đầu vẫn chẳng mảy may thay đổi.

      chau mày, “Ai bảo ngươi đánh, bảo ngươi động não thôi.” , “ tiếp cận y.”

      trịnh trọng nhìn ta, “Ta giúp ngươi.”

      Giúp ta dụ dỗ chính mình hả? Nghe ra… hình như cũng chắc ăn lắm.

      Ta khuất phục.

      Vậy là đẩy ta tới con đường núi sâu mà Mộc Tuyên nhất định qua.

      Ta nằm đó, nhìn về hướng Đông Nam.

      Đại ma đầu , ngày này ba trăm năm trước, ngang qua con đường này, sau đó gặp được đồ đệ đầu tiên của mình.

      Đó là thiếu niên thuần phác kiên cường lại rất hiếu học, khi ấy thiếu niên này sa cơ lỡ vận, bị kẻ thù truy sát, biết làm sao đành chốn vào núi sâu, lúc thoi thóp sắp chết được Mộc Tuyên cứu giúp. Mộc Tuyên cảm động vì khí tiết và kiên cường của thiếu niên này nên đưa về núi Thương Lam, dấy lên làn sóng đệ tử đời này thu nhận đồ đệ do Mộc Tuyên dẫn đầu…

      Ta quay đầu nhìn, trong bụi cỏ bên kia, đại ma đầu vác thiếu niên thoi thóp sắp chết vai.

      quay đầu nhìn ta, lạnh lùng dặn dò: “Nhớ lời ta dặn.” Sau đó nhảy mấy cái bay về phía chân trời, biết đưa người từng là đồ đệ của đến chốn thâm sơn cùng cốc nào nữa…

      Tùy tiện thay đổi vận số người khác như vậy, có ổn

      Đưa mắt tiễn đại ma đầu , ta thở dài phủi lớp bùn dính mặt mình,, sau đó xoa bụng. Để diễn cho chân thực, cho ta ăn cơm ba ngày. bắt ta nằm đây, bắt ta thay thế thiếu niên kia, trở thành đệ tử của Mộc Tuyên, bước vào cuộc sống của Mộc Tuyên, tiếp cận y, lừa gạt y, sau đó cướp Linh Kính về, cuối cùng bỏ .

      Ta nén nổi cảm khái trong lòng hổ là đại ma đầu, đối với bản thân mình mà cũng có thể tính kế tàn nhẫn như vậy.

      Phía trước loáng thoáng có tiếng bước chân truyền đến, ta vội vàng tập trung tinh thần, có trộm được Linh Kính hay , có trở về được phải xem tuồng này diễn thế nào!

      “Cạch”, tiếng bước chân dừng lại, có bóng người đứng trước mặt ta.

      Ta thều thào ho, mở mắt ngẩng đầu nhìn y. Ánh tà dương chênh chếch cây, trong ánh sáng ngược, đôi mắt đó giống hệt đôi mắt ta nhìn thấy trong huyền băng, có độ cong hoàn mĩ, có thể chứa đựng muôn vàn vì sao sáng. Nhưng lại trong trẻo hơn so với đại ma đầu, thiếu mấy phần thăm trầm dâu bể.

      Xem ra, mấy trăm năm nay đại ma đầu thay đổi rất nhiều, nhưng điểm duy nhất đổi là thần sắc lạnh lùng thờ ơ.

      Mộc Tuyên lẳng lặng nhìn ta hồi, sau đó lấy trong túi vải tùy thân ra con gà quay.

      Gà! Gà quay!

      Ta nuốt nước bọt đánh ực tiếng, rất đói.

      Đại ma đầu ta biết thức ăn mà Mộc Tuyên lấy ra là gà quay! Thơm quá ! Xưa kia đồ đệ rốt cuộc đầu óc có bệnh gì mà lại làm cao từ chối con gà này chứ! Ta suy ngẫm, rất muốn nhận kẻ đầu óc có bệnh như vậy làm đồ đệ, vì ra sư phụ này cũng đâu có bình thường…

      Ta gắng sức kìm chế thèm muốn thức ăn của mình, nhìn y : “Ta cần…”

      Mộc Tuyên lại nhìn ta lúc: “Được.” cất lại gà quay, vòng qua ta.

      Này! Khoan ! Đâu phải như vậy!

      Ta chớp mắt, trong đầu chỉ có ý nghĩ - Tuyệt đối thể để y ! Bỏ lỡ thời cơ này, muốn tìm lại cơ hội để tiếp cận y dễ.

      Ta lập tức lăn tròn dưới đất, đưa tay túm gấu quần y. Y quay đầu nhìn ta, đầu óc ta trống rỗng, đối diện với ánh mắt y, thầm toát mồ hôi lạnh: “Hay là… cho ta con gà quay này .

      Ta vừa im lặng ăn gà quay vừa liếc nhìn Mộc Tuyên ngồi bên cạnh, y thêm củi khô vào đống lửa, gương mặt nhuốm ánh lửa rất tươi sáng và sinh động. Ta hối lỗi cách sâu sắc, rốt cuộc làm sai bước nào, tình tiết khác hẳn với đại ma đầu với ta!

      Y cho ta con gà quay, ta ăn, y vứt ta lại, cũng đưa ta về phái Thương Lam mà nhóm lửa dưới đất, trông có vẻ định qua đêm ở đây.

      Giờ phải làm sao đây?

      Ta thầm lo lắng, bỗng nghe Mộc Tuyên hờ hững hỏi: “Tại sao ngươi mình ở trong núi Thương Lam?” Cuối cùng cũng có câu giống y như trong kịch bản. Ta hắng giọng, : “Nhà tôi sa cơ, bị kẻ gian truy sát tới đây, có thức…”

      “Keng”, Mộc Tuyên rút kiếm ra khỏi vỏ, cắm kiếm xuống đất đánh “xoẹt” thêm tiếng, Hề Phong Kiếm trong truyền thuyết chiếu lên mặt ta, y nắm đốc kiếm, khẽ xoay lưỡi kiếm, ánh lửa phản xạ lấp lánh khiến ta chẳng thấy được gì, “ ta chém ngươi cho quái ăn.”

      Ta sắp tè ra quần, tên này có là Mộc Tuyên chưa nhập ma , có là kẻ tu tiên ? Sao ta thấy chả khác gì đại ma đầu kia vậy!

      ! Tôi !” Ta lập tức ôm đầu, “Tôi bị kẻ uy hiếp! Người đó muốn tôi giết ngài…” Ta run cầm cập ném chủy thủ lưỡi xoắn lại trong tay áo ra.

      nhìn chủy thủ, “Đây là tiên khí.”

      Di vật mẹ ta để lại đương nhiên là tiên khí thượng hạng, nếu phải cổ của đại ma đầu quá cứng chủy thủ này đâu bị xoắn lưỡi. Ta run giọng : “Tôi khi biết đây là gì, người đó cho tôi vật này, sau đó bắt tôi bày vẻ tội nghiệp, nhân lúc ngài đề phòng mà ra tay.”

      Đôi mắt đẹp của Mộc Tuyên nhíu lại, “Người đó là ai, tại sao lại biết hành tung của ta?”

      “Tôi biết, tôi biết gì hết, uy hiếp tôi, nếu làm nhục tôi.” Tôi biết sống chết nặn ra mấy giọt nước mắt, “ còn muốn giết tôi nữa, tôi còn cách nào khác nên mới làm vậy.” ta nhào tới nắm tay Mộc Tuyên, “Ngài có thể cứu tôi ! Ngài là đại đệ tử của phái Thương Lam, ngài lợi hại như vậy nhất định có thể cứu tôi!”

      Y cụp mắt, nhìn bàn tay nắm tay mình, mắt phản chiếu ánh lửa lấp lánh.

      Ta vội vàng : “Ơn cứu mạng này tôi nguyện lấy thân báo đáp! Chỉ cần chết! Sau này muốn tôi làm gì cũng được!”

      Y ngước mắt nhìn ta, lúc sau mới : “Nếu vật theo ta về Thương Lam.”

      Ta tin y chỉ đơn thuần muốn cứu ta đâu, nhìn ánh mắt y là biết y còn có mục đích khác, phải muốn dùng ta thăm dò kẻ đằng sau là ai cũng là nhốt ta bên cạnh xem ta rốt cuộc giở trò gì.

      Nhưng bất kể y nghĩ thế nào, tóm lại y cũng giữ ta bên cạnh. Quá trình này tuy có khác so với những gì đại ma đầu , nhưng dù sao trăm sông cũng đổ về biển. Còn những việc sau này… thôi đừng so đo nữa.

      Ta lập tức khấu đầu với y ba cái: “Tạ ơn thu nhận của sư phụ!”

      Mặc Tuyên nhướng mày nhìn ta: “Ta làm sư phụ của ngươi lúc nào?”

      Ta vân vê ngón tay, ra vẻ đáng thương nhìn y: “Nhưng con lạy rồi…”

      “…”
      B.CatHale205 thích bài này.

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 3

      type - er: Liinn

      Sáng sớm hôm sau, Mộc Tuyên đưa ta về núi Thương Lam.

      Y ở đỉnh núi, mình viện, khí trong lành, cảnh sắc tươi đẹp… thế nhưng ta hoàn toàn có tâm tư thưởng thức. Kể từ khoảng khắc bước vào cửa viện của y, ta đảo mắt tìm bóng dáng của Linh Kính, vì quá chăm chú nên ta nhìn đường , kết quả là đâm sầm vào lưng Mộc Tuyên.

      Ta kêu đau, cũng lui ra, cứ vậy mà đứng áp sát vào lưng y.

      Ôi nếu ta cảm giác lầm sau lưng Mộc Tuyên có vật khá cứng, chắc là Linh Kính ta cần tìm.

      Ta giơ tay, muốn lột áo y cướp Linh Kính tức … Mộc Tuyên bỗng quay lại, vai va vào ta, khiến ta thoái lui mấy bước, ánh mắt ta quyến luyến nỡ rời lưng y.

      “Ngươi vẫn muốn đâm dao sau lưng ta à?” Mộc Tuyên nhướn mày hỏi ta.

      Ta làu bàu giải thích: “ lưng sư phụ có vật gì đó, con muốn xem giúp người mà…”

      Mộc Tuyên liếc ta, sau đó chỉ gian phòng bên phải: “Nhà củi chỗ đó, ngươi thu dọn rồi vào ở .”

      Nhà… nhà củi?

      vừa ý à?”

      “Đâu… đâu có, đa tạ sư phụ.”

      Y gật đầu rồi về phòng mình.

      Ta nghiến răng, cảm thấy thời gian này mình sống quá thiệt thòi, ta tự an ủi mình rằng, cuộc đời ai cũng trải qua số chuyện chẳng biết phải làm sao. Ta bước vào cửa nhà củi, lúc đẩy cửa ra, bụi bặm bên trong xộc lên mặt mũi suýt chút khiến ta sặc chết.

      Ta bịt miệng, lui lại mấy bước, nhìn quanh phòng – Đây quả là gian nhà củi tồi tàn nhất đời!

      Ta im lặng, tiếp tục nhẫn nhịn, cùng lắm ta cũng chỉ ở đây mấy tháng thôi, huống hồ phải ngày ngày nghĩ cách trộm Linh Kính của Mộc Tuyên, nghĩ ra cũng có lỗi với y lắm, thôi vậy, chỗ ở có thể tệ chút cũng được.

      Ta xắn tay áo nín thở, bắt đầu thu dọn.

      Vừa dọn phòng ta vừa thầm suy nghĩ, đại ma đầu Linh Kính ở người Mộc Tuyên, nhưng ta ngờ y thực mang theo bên mình, nam nhân thanh tâm quả dục lại mang theo tấm kính bên cạnh, lẽ nào là để thỉnh thoảng lấy ra soi dung mạo tuấn tú của mình?

      Chẳng phải là có bệnh sao!

      Đúng là y mắc bệnh này, ta cũng có cách nào cứu chữa. Xem ra, ta muốn lấy được tấm kính này, việc đầu tiên là phải khiến Mộc Tuyên thoát y trước mặt ta…

      Có điều, giờ y đề phòng ta quá mức, e là dễ gì cởi y phục trước mặt ta đâu. Vậy nên ta đành phải dùng chút tâm kế.

      Nhớ lại lời đại ma đầu từng với ta, năm xưa thích luật, ta tự tin cong môi cười. đến luật, chuyện khác dám ba hoa chứ thổi sáo ta là tay lão luyện của Thương Lam ba trăm năm sau! Dùng chiêu này dụ dỗ y, ta vô cùng tự tin.

      Ta bèn khai hỏa trận đầu tiên trong trận chiến, muốn trộm kính trước tiên phải trộm trái tim.

      Buổi tối trăng thanh gió mát, ta đứng dưới gốc cây độc nhất trong viện đỉnh núi, kề sáo miệng thổi, tiếng sao du dương, uyển chuyển bay xa ngàn dặm, ta cảm thấy hay đến mức bản thân ta cũng kìm được mà mê mẩn.

      “Ngươi ồn ào gì vậy?”

      câu hỏi đột ngột vang lên khiến ta bị gián đoạn, ta chớp mắt nhìn Mộc Tuyên, “Con thổi sáo đó sư phụ.”

      Mộc Tuyên nhìn tôi hồi, “Ngươi muốn ở đây có bốn quy tắc, chăm làm việc, đọc nhiều sách, ăn ít cơm, ồn ào.”

      Ồn… ồn ào?

      Ta cảm thấy mình bị tổn thương sâu sắc, “Sư phụ, người thể sỉ nhục người ta như vậy, con thấy con thổi sáo cũng hay lắm mà.”

      “Hay?” Câu hỏi vặn này nghe như mỉa mai. Ta thầm bất mãn, định lên tiếng, bỗng Mộc Tuyên bước tới bước giật cây sáo trong tay ta, lấy tay áo lau lau sáo, tiếp đó đưa sáo lên thổi điệu nhạc đầu tiên.

      Rồi tới lượt ta ngây người.

      Cuối cùng ta cũng biết, khi ở trước mặt đại ma đầu, ta vỗ ngực đảm bảo nhất định có thể dùng sáo khiến Mộc Tuyên bái phục, biểu im lặng của có ý nghĩa gì – do dự xem có nên ngăn cản ta tự chuốc nhục nhã .

      Ấy vậy mà ta dùng : “Dù sao ta cũng biết làm gì khác” để chặn họng lại.

      Tiếng sáo hay đến mức thổi bay tất cả suy nghĩ hỗn tạp của ta. Cuối cùng trong mắt ta chỉ còn bóng hình Mộc Tuyên, y tựa như đóa hoa quỳnh nở rộ dưới ánh trăng, đẹp đến mức khiến lòng người hoảng hốt.

      Mộc Tuyên thổi hết khúc nhạc, buông sáo, nhìn ta ngơ ngác, y nhét sáo vào tay ta, “Hiểu chưa? Bởi vậy sau này tìm chỗ có người mà thổi.”

      Ta cầm sáo, cực kì khó hiểu, nén được hiếu kì trong lòng, trước lúc y quay người, ta hỏi: “Sư phụ, có phải cuộc đời người có nỗi niềm khó ?”

      Mộc Tuyên ngây ra, kế đó ngoái đầu nhìn ta, lúc sau mới hỏi lại: “Vừa rồi ta gì?”

      Ta cụp đầu đáp: “Ăn ít cơm, ồn ào.” Đối diện với ánh mắt y, ta lủi thủi vào nhà củi, “Con về phòng ngủ đây sư phụ. Ngày mai gặp nhé.”

      Nằm giường cỏ tranh, ta nhìn ánh trăng qua khe hở xà nhà, thực cực kì khó hiểu. Mộc Tuyên này đạo thuật giỏi, thiên bẩm cao, khí chất xuất chúng, lại còn thổi sáo hay, đường rộng thênh thang sáng sủa bày ra trước mắt y, y mắc bệnh gì mà phải nhập ma bằng được vậy?

      Ta nghĩ, chờ sau này liên lạc được với đại ma đầu, ta liều chết cũng phải hỏi chuyện năm xưa.

      Ta kìm nén xót ruột, bình tĩnh chung sống với Mộc Tuyên tháng. Thời gian này mỗi ngày ta đều quét dọn tiểu viện rất sạch , ngoan ngoãn dạy sớm nấu cơm nấu cháo cho y. Thành tâm thành ý đến mức bản thân ta cũng cảm động.

      Nhưng Mộc Tuyên này dường như chút động lòng, y vẫn chịu cởi đồ trước mặt ta… Thôi được rồi, cầu này kì quái mà, ta có thể cảm giác được Mộc Tuyên hề bớt đề phòng ta, y vẫn quan sát ta, vì vậy ta vẫn chưa tìm được cơ hội liên lạc với đại ma đầu.

      Tuy nhiên cũng phải hoàn toàn là chuyện xấu. tháng nay y quan sát ta, ta đương nhiên cũng quan sát y, hơn nữa còn có kế hoạch rất lớn.

      Ta nắm quy luật sinh hoạt của Mộc Tuyên.

      Y rất thích sạch , trong điều kiện khó khăn núi nhưng y vẫn kiên trì mỗi ngày đều đến suối lạnh ở hậu sơn để tắm.

      Ta cảm thấy việc y ngâm nước lạnh giữa mùa đông là bệnh hoạn, nhưng vì thế mà y tạo cơ hội cho ta ra tay.

      Ta tốn hết mười ngày để nắm mọi ngóc ngách ở hậu sơn, dự tính tối nay, chờ khi Mộc Tuyên tắm, ta vòng qua đường đến lục lọi đồ y cởi bỏ bên cạnh. Ta còn vác theo cả chậu và khăn, nếu bất cẩn bị phát , ta mình cũng tắm là xong.

      Ta cảm thấy kế hoạch của mình rất hay, chẳng chút sơ sót.

      Tuy nhiên, cuối cùng ta vẫn đáng giá thấp năng lực của Mộc Tuyên.

      Ta vòng qua đường , nhìn thấy đồ y cởi ra để bên hòn đá to bèn len lén mò tới, song còn chưa đụng vào bị tóm cổ áo.

      Ta hồi hộp quay đầu, quả nhiên là Mộc Tuyên.

      Y mặc quần, khoác chiếc áo ngoài, vòm ngực rắn chắc thoắt thoắt , ta vừa nhìn vừa nuốt nước bọt.

      Ánh mắt y sắc lẻm, “Lén lén lút lút theo ta làm gì?”

      Ta chìa chậu và khăn trong tay cho y xem “Hôm nay con quét dọn hơi mệt nên cũng muốn tắm…”

      Y nhìn ta lúc, “Khéo .” Y , “Hôm nay ta muốn tắm, ngươi tắm trước .” xong y xách cổ áo, vứt ta bay xuống lòng suối, “tõm” tiếng, nước suối lạnh lẽo thấu xương nhấn chìm ta trong phút chốc.

      khí lập tức biến thành bọt sủi thi nhau nổi lên mặt nước. Ta vô thức muốn đạp nước trồi lên hít thở, nhưng nước quá lạnh, chỉ cảm thấy hai chân co giật như bị chuột rút! Ta cuống lên, ngụm nước lạnh tràn vào khoang ngực, chỉ trong phút chốc, ta bắt đầu choáng váng xây xẩm.

      thể dùng thuật Tị thủy…

      Ta là nửa người nửa ma, bình thường trong cơ thể có chút ma khí nào, nếu ta để mặc đại ma đầu đưa tay thăm dò khí tức trong cơ thể, cũng thể nào biết được thân phận của ta. Mộc Tuyên sau khi thành đại ma đầu nhìn ra, Mộc Tuyên giờ đương nhiên cũng nhìn ra, y vẫn luôn coi ta là người… Nếu lúc này ta dùng thuật Tị thủy, y phát ra ta là nửa ma, với thân phận đệ tử phái Thương Lam của y giờ, nhất định hai lời mà giết ta ngay.

      Sao ta lại chết ràng ở đây chứ?

      Nước suối lạnh lẽo tràn vào miệng mỗi lúc nhiều, đột nhiên có đôi tay kéo ta vào lồng ngực ấm áp. Nhưng chưa được bao lâu, ta cảm giác mình bị vứt hòn đá như con cá chết, sau đó ngực bị đè mạnh mấy cái, mạnh đến nỗi suýt chút đè phẳng ngực ta.

      Ta sặc ra mấy ngụm nước, sau đó dốc sức hít thở.

      Trước mặt là Mộc Tuyên ướt đẫm, nước tóc y tí tách lên mặt ta, ta loáng thoáng nghe thấy tiếng y cất tiếng chê bài: “Vô dụng quá…”

      Ta siết nắm đấm, đè nén thôi thúc muốn mắng mười tám đời tổ tông của y, ngước mắt nhìn bầu trời đầy sao mênh mông, tưởng tượng mình là mặt trăng nơi chân trời, những chuyện phàm tục đều thể nào kích động cảm xúc ta. Ta mơ tưởng hồi, cuối cùng cũng xoa dịu được bản thân.

      Khi tâm trạng ta lắng xuống cơ thể ta cũng trở nên lạnh lẽo, y phục người ướt đẫm, gió ngày đông thổi qua, quần áo dán chặt vào người còn giá buốt hơn nước suối ban nãy.

      Môi ta run rẩy, “Sư sư sư phụ, con tắm nữa… Chúng ta về… về về về .”

      Mộc Tuyên nhướn mày, “Lạnh à?”

      Có mắt mà biết nhìn sao? Lẽ nào tự ta kích động tới mức run rẩy thế này sao? Ta lại nhịn những lời dâng lên tới cổ họng, ngoan ngoãn gật đầu.

      Mộc Tuyên động đậy, im lặng quan sát ta đoạn.

      hổ là đời trước của đại ma đầu, thói quen đáng ghét này đúng là y hệt nhau, ta sợ hãi đến mức này rồi, có chuyện gì ngài cứ thẳng được sao…

      Ta liếm môi, vừa định hỏi thẳng y, đột ngột y xoay người bỏ .

      Ta ngây ra, ôm cánh tay ngồi dậy, nhìn thấy y đến bên hòn đá lấy đồ vứt dưới đất ban nãy.

      Mắt ta sáng lên khi nhìn thấy Linh Kính được gói trong y phục.

      Ném cho ta! Ném cho ta!

      Ta nghe thấy tiếng gọi hung hồn nhất sục sôi trong lòng. thoáng sau, đúng là y ném đồ cho ta, nhưng mà… chỉ có y phục thôi à.

      Y dấu Linh Kính sau lưng, đứng bên kia hòn đá, “Thay y phục rồi về.”

      Ta cầm bộ y phục, ngây ra hồi mới hiểu, chắc là cắn rứt lương tâm đây mà! Ban nãy y ném ta xuống nước, nhất định là muốn thử xem ta có phép thuật . Kết quả ngờ suýt chút dìm chết ta .

      Ta thò đầu nhìn ra phía sau hòn đá, y dựa vào tảng đá, nhìn về phía trước, ánh mắt chăm chú, tác phong chính nhân quân tử.

      Ta thở phào, cũng may vừa rồi dưới nước ta nhịn được nên lộ sơ hở, nếu thứ kéo ta lên phải là bàn tay ấm nóng, mà là Hề Phong kiếm sát khí lạnh lẽo…

      Tâm tư của y cũng khá sâu, nhưng thấy ta suýt chết ngộp, chắc ít nhiều gì y cũng tin… phần lời ta lúc trước chứ nhỉ? Ít ra là tin chuyện ta có phép thuật.

      Ta cởi y phục ướt rồi thay y phục của Mộc Tuyên vào, y trông mập, nhưng ta mặc đồ của y vào lại giống như trẻ con mặc đồ người lớn vậy.

      “Thay xong chưa?”

      Y mất kiên nhẫn hỏi.

      “Dạ, xong rồi.” Ta ra, “Sư phụ, cơ thể người cường tráng , y phục rộng quá.”

      tay túm cổ áo, tay xách tà áo, ta nhìn xuống chân mình, phát cho dù mình kéo thế nào, chỉ bàn tay thể nào xách y phục lê dưới đất lên được. Ta biết y thích sạch , đành bất lực ngẩng đầu lên nhìn, “Sư phụ con cố ý đâu, ngày mai con bảo đảm giặt sạch cho người.”

      Y nhìn ta, ánh mắt trầm lặng thoáng ngơ ngẩn.

      Ta chớp mắt nhìn y, “Sư phụ?”

      Ánh mắt y khẽ động, xoay người : “ thôi.”

      Lẽ nào! Lẽ nào đây chính là… xấu hổ mà người ta thường !

      Trong tháng nay, tâm tư ta hao tốn hết trăm lần cũng đổi được nửa ánh mắt của y, vậy mà hôm nay, chỉ đứng trước mặt y trong bộ y phục rộng thùng thình, toàn thân ướt đẫm, tóc tai rũ rượi này là có thể dụ dỗ được y, khiến y xao động?

      Nam nhân… quả nhiên là…

      Ta nghiến răng, suy ngẫm kĩ càng hơn về khả năng dùng sắc đẹp dụ dỗ Mộc Tuyên, rồi trộm lấy Linh Kính.
      B.CatHale205 thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 4

      type: Liinn

      Hậu quả của việc ngâm nước lạnh và hứng gió lạnh là, cơ thể mấy chục năm chưa bệnh lần của ta sụp đổ.

      Mặt ta đỏ bừng, tay chân mềm nhũn, chuyện ta hứa giặt y phục cho Mộc Tuyên vẫn chưa làm được, ta biết y là người tính toán chi… à, là người tôn trọng lời hứa, thế nên ta trở mình xuống giường, lấy nước giặt quần áo.

      Hôm nay biết Mộc Tuyên đâu mà có ở đây, ta giặt y phục hồi, đột nhiên ngoài cửa truyền vào giọng : “Mới đây nghe người ta sư huynh nhận nữ đồ đệ, đệ vẫn tin, ra là à!”

      Ta ngoảnh đầu nhìn, Mộc Tuyên và nam nhân khác sóng vai bước vào sân, họ mặc y phục giống nhau, nhưng nụ cười mặt “sư đệ” đẹp hơn Mộc Tuyên rất nhiều, “Nếu vậy giờ đệ cũng là sư thúc rồi.” Người này vừa vừa về phía ta, khi còn cách ta ba bước, chau mày, “Sư huynh, đồ đệ của huynh… có phải ổn ?”

      Mộc Tuyên phía sau lưng bước tới, nhìn ta rồi cũng chau mày, “Ngươi bệnh rồi à?”

      Ta gật đầu, “Hình như là vậy.”

      Sư đệ kia lập tức la lên, “Vậy sao còn giặt y phục?”

      Ta cúi đầu, “Hôm qua hứa với sư phụ giúp người giặt y phục.”

      “Sư huynh! Sao huynh có thể ngược đãi đồ đệ mình như vậy! Đệ phải mách sư phụ!”

      “Mộc Ngọc, im miệng.” Nghe thấy câu này của Mộc Tuyên, Mộc Ngọc lập tức cắn môi, dám lên tiếng nữa. ra chỉ đối với ta, ngay cả với sư đệ đồng môn của cũng… kiệm lời ít như vậy, “Để y phục đó, về phòng nghỉ .”

      Ta gật đầu, rửa tay rồi quay về phòng, lúc ngang qua Mộc Tuyên, ta khuỵu chân, té bổ vào người y.

      Đúng vậy, sai, ta cố ý đó.

      Ta túm lấy y phục y, rên hừ hừ mấy tiếng, cho dù khỏe cũng phải diễn cho chân thực chứ.

      Mộc Tuyên vô thức đỡ ta, nhưng hiển nhiên y quen tiếp xúc với người khác kiểu này chút nào, cơ thể cứng đờ ra. Còn sư đệ Mộc Ngọc của y bên cạnh lại cuống cuồng: “Ối chao, ngất rồi ngất rồi, giờ phải làm sao đây, nó bị bệnh gì vậy? Còn sống được ?”

      Mộc Tuyên cứng người lát, lát sau trả lời sư đệ, “Bị thương hàn thôi, dưới núi có thuốc.”

      “Đệ lấy đệ lấy.” Mộc Ngọc ngự kiếm bay lên, vội vã mất, chỉ để lại trong trung câu, “Đừng để nó chết nhé, mới vừa gặp mặt thôi, còn chưa kịp gọi đệ tiếng sư thúc nữa đó.”

      Xin chào sư thúc, tạm biệt sư thúc, sư thúc tốt bụng!

      Thân hình ta lại dựa sát vào người Mộc Tuyên thêm chút nữa. Thấy y phản ứng, ta bèn nhập vai diễn hết mình, vờ như ngã xuống, quả nhiên, y đưa tay chộp lấy tay ta, tay ôm eo ta, để ta tiếp đất.

      Bất kể y làm vậy là vì hôm qua áy náy hay y thực mềm lòng, tóm lại ta cũng đạt được mục đích, ta vui sướng nghĩ, ôm ôm , chúng ta hãy thân mật thêm chút nữa , chẳng bao lâu ngươi còn đề phòng ta nữa.

      Mộc Tuyên dìu ta vào phòng, đẩy cửa nhà củi ra, y nhìn bức tường lọt gió và mái nhà bị ánh nắng xuyên qua, càng thêm yên lặng.

      Ta chỉ chỉ chiếc giường phủ cỏ tranh, “Sư phụ, con ngủ ở đó. Người ném con lên được rồi.”

      Môc Tuyên động đậy, hồi sau, y xoay người dìu ta về phòng mình. Y đặt ta nằm giường, sau đó còn rót ly trà đút ta uống. Nhấp ngụm trà nóng này, tim ta cũng nóng theo…

      ra ngươi thích kiểu yếu đuối, sớm chứ, giờ nào khắc nào ta cũng có thể ngã xuống đất ngay!

      Mộc Tuyên đắp đầu ta chiếc khăn lạnh, sau khi tự tay làm những chuyện lặt vặt xong, y ngay, có lẽ do bệnh tình của ta trở nặng, y cứ mãi ở bên cạnh, song có lẽ trông chừng quá chán, đối diện với ta lại quá ngại ngùng, y cầmột cuốn sách lên đọc.

      Ánh mắt ta rơi gương mặt nghiêng nghiêng của y, lẳng lặng nhìn hồi, đầu óc ngày càng mê man, cuối cùng ta kìm được mà chớp mắt.

      “Sư phụ.”

      “Hả?” Y nhìn ta.

      Trong ánh sáng ngược, vẻ mặt y dịu dàng cách hiếm thấy.

      Vậy là trong khoảnh khắc đó, ta quên mất mình muốn gì, bất giác buột miệng: “Mắt người đẹp .”

      Mộc Tuyên ngây người. Ta cũng để ý kỹ càng biểu của y thêm, nhắm mắt thiếp .

      Đến khi tỉnh lại, người trông chừng bên cạnh ta biến thành Mộc Ngọc. Ta chớp mắt, nhìn quanh phòng vòng.

      “Đừng nhìn nữa, sư phụ ngươi bị sư tổ gọi bàn chính rồi.” cười hi hi , “Tiểu nha đầu ngươi trông cũng dựa dẫm vào sư phụ quá nhỉ.”

      Ta cười ngọt ngào, “Sư phụ cứu con, con đương nhiên phải dựa dẫm người. Đa tạ sư thúc chăm sóc con thay sư phụ.”

      Mộc Ngọc nghe thấy hai chữ “sư thúc” này dường như rất đắc ý, nghiêng đầu cười cười, rồi lại quay sang với ta, “Sức khỏe ngươi cũng khá, chỉ chén thuốc hạ sốt, xem ra có thể chạy theo bọn ta rồi.”

      “Chạy?” Ta nghi hoặc, “Chạy đâu?”

      “Sư phụ ngươi với ngươi sao? Gần đây ở Tĩnh Sơn phương Bắc nhiều lần có tiểu tiểu quái xuất , quấy nhiễu dân lành, sơn chủ Tĩnh Sơn đến phái Thương Lam xin giúp đỡ. Đệ tử đời bọn ta rất ít khi ra ngoài rèn luyện, bởi vậy sư phụ thương lượng với đại sư huynh, cho đại sư huynh dẫn bọn ta nhân cơ hội này ra ngoài học hỏi.”

      Mắt ta sáng lên, cơ hội tốt đây! Rời khỏi núi Thương Lam, đến hang ổ quái, tới khi đánh nhau loạn cả lên, đâu ai mà biết ai là ai nữa. Lúc đó ta che mặt, lấy đao rạch thắt lưng Mộc Tuyên cướp kính là có thể chạy được rồi!

      “Xe, ngươi kích động chưa kìa, mắt xanh hết rồi.” Mộc Ngọc cười rất vui vẻ, “Ngày mai đấy, vốn tưởng ngươi bị bệnh được, nhưng giờ xem ra sức khỏe ngươi cũng thành vấn…”

      “Nó .”

      Ngoài cửa bỗng truyền đến giọng lạnh nhạt. Mộc Tuyên bước vào, ngồi bàn viết gì đó.

      Đừng mà! Cho ta ! Đây là cơ hội ngàn năm hiếm gặp mà!

      Mộc Ngọc cũng hơi ngỡ ngàng, “Tại sao cho nó ?”

      “Nó mới nhập môn lâu, ngay cả tâm pháp ta cũng chưa dạy, nó trở thành gánh nặng.”

      đâu!” Ta uất ức lên tiếng.

      Mộc Tuyên thèm để ý đến ta, sau khi viết xong mảnh giấy liền ra ngoài, thiết nghĩ là dùng phép thuật để truyền tin. Ta ra vẻ tội nghiệp nhìn Mộc Ngọc, “Sư thúc…” Ta kéo kéo tay áo , “Từ con có kiến thức, con cũng muốn ra ngoài học hỏi.”

      Mộc Ngọc nhìn ta, rồi lại nhìn tay áo bị ta kéo, gãi gãi đầu, cuối cùng nghiến răng , “Được! Ngày mai ta lén đưa ngươi theo.”

      Sư thúc, người quả nhiên là sư thúc tốt bụng.
      B.CatHale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :