1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Huyền huyễn] Phật Tội - Đằng Bình (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Tác giả: Đằng Bình

      Người dịch: An Quý

      Nhà xuất bản: Nhà xuất bản Văn Học

      Công ty phát hành: Công ty cổ phần XYZ

      Số trang: 487 trang

      Số chương: 22 chương ( chương chia ra nhiều chương )

      Giá bìa: 136.000 VNĐ

      Truyện đăng tải tại: ***************.com


      Giới thiệu

      Vạc quỷ trồi lên, hiến tế thánh linh, điềm trời điểm, nhân gian luân diệt. Để ngăn chặn điềm trời, Nhậm Hoài Tô phải cưới Lục Quang để tìm cách giết nàng. Song sau mỗi biến cố và hiểm nguy, sau mỗi chặng đường chém quỷ giết thần, lớp sơn che phủ quá khứ lại bong tróc từng chút từng chút , đâu mới là ?


      hận sân si quẩn quanh trần thế, thắm sắc hồng trần, trời căm tuyết giá, dấu vết còn vương, chính tay giết chết người thương hay mãi luyến lưu hơi ấm nương tựa trong những đêm vờn bóng quỷ? Phật Tội hay chăng cũng chỉ là câu chuyện hận của những kẻ lạc loài.



      Tác giả

      Đằng Bình tên là Diệp Bình Bình, sinh ngày 27/11/1981, người Hạ Môn, Phúc Kiến, Trung Quốc. Là trong Tứ tiểu thiên hậu văn dân mạng Trung Quốc. Năm 2000 giành giải nhất cuộc thi viết tiểu thuyết lãng mạn toàn Trung Quốc "Hoa và Mộng". được mến nhờ văn bút ưu nhã mỹ lệ và cốt truyện hấp dẫn ly kỳ.
      Hale205 thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Typer: Tử Sắc Y

      Mở Đầu


      Đêm trăng rằm.

      Buổi hừng đông.

      Thế gian chìm trong tịch lặng.

      Trong phòng, Ân Khánh thiền sư tham thiền nhập định, hai hàng lông mày vốn dĩ luôn bình tĩnh ngừng nhíu lại, gương mặt dần vẻ bồn chồn.

      Vị phương trượng ấy nhìn thấy điềm trời.

      Điềm rằng vạn vật huỷ diệt, trời đất sụp đổ.

      Lòng thiền trông thấy trần thế mù mịt khói đen, núi non đổ nát, lửa cháy ngút trời.

      “Hi hi… ha ha… hi hi hi…” Tiếng cười ma quỷ vần vũ dòng sông máu, mây đen dày đặc, cái vạc lớn từ từ trồi lên giữa sông, lông vũ đen tuyền rơi xuống từ bầu , nữ quỷ cánh đen sà xuống thấp, ném vật vào cái vạc bao bọc giữa sục sôi máu lửa.

      Ầm tiếng, đất trời rền vang, chừng như ngàn quỷ vạn quỷ đồng thanh rên xiết, rền rĩ kêu khóc, cả nhân gian từ từ chìm vào mênh mông máu lửa.

      “Ha ha ha… Hi hi hi…” Nữ quỷ giang rộng đôi cánh, lơ lửng giữa trời, ngửa mặt cười lớn. Thứ nàng vừa ném vào vạc, là con người.

      nam tử tuấn tú khoanh chân ngồi nghiêm ngắn.

      Ân Khánh mở choàng mắt… Kẻ đó là…

      Trong im vắng bỗng vang lên tiếng động , vệt máu tươi bắn lên bức tường trắng tuyết trước mặt Ân Khánh. Ông cúi đầu nhìn cánh tay quỷ thò ra từ giữa ngực, trong mắt ánh lên tia kinh ngạc rồi nhanh chóng tắt lịm. Thở dài, vị phương trượng ấy thào, “Có thù tất báo, có thù tất báo… A di đà phật, thí chủ thân nghiệp chướng, khó lòng rửa sạch, tất rơi vào bể khổ vô bờ…”

      Ngoài cửa sổ dần ra gương mặt nữ tử thanh tú nhưng trắng toát, từng luồng quỷ khí bốc lên hai bên tóc mái. Sắc mặt nàng hờ hững, ngữ điệu cũng hững hờ, “Lão hoà thượng, lão bất bình cho Lâm Gia Bảo, ngông cuồng đòi siêu độ ta. Siêu độ là giết người, giết người cũng là giết người, cũng chỉ thế mà thôi, đêm nay xem ai vào địa ngục.”

      Ở vết thương trước ngực Ân Khánh, máu chảy cạn dần. Mấy tiếng cười the thé cất lên, bóng quỷ đen ngòm lờn vờn chui vào vết thương. Đầu Ân Khánh dần gục xuống, nhưng người vẫn ngồi ngay ngắn. “A di đà phật,” vị phương trượng thầm, “Lòng ôm thiện niệm, thân ở A Tì vẫn là cực lạc, tội ác quấn thân… dẫu bám nhân gian… cũng là… A Tì…”

      Nữ tử ngoài song cửa gương mặt lạnh lùng, phất tay áo đen tuyền, chỉ nghe khắp Lâm Gia Bảo rền rĩ giọng ma hờn quỷ khóc, bốn bề tiếng rên xiết và kêu than dậy đất, chốc lát sau, Lâm Gia Bảo rộng lớn chỉ còn là vùng câm lặng.

      Bóng quỷ tung bay, nữ tử áo đen chậm rãi rời khỏi khung cửa sổ phòng ngủ, xoay người lại.

      Lâm Gia Bảo bảo chủ triệu tập các lộ hào về bến đò Hoàng Hà hòng giết nữ hung đồ tội ác đầy người, vì dân trừ hại, nhưng bị nàng bắt được tin tức từ sớm, đồ sát cả nhà.

      Trăng trải hoang vu, bóng cây run rẩy.

      Nử tử áo đen bước qua khoảnh sân ngổn ngang xác người, gương mặt xanh xao chút đắc ý, chỉ phủ ngợp vẻ chết chóc tiêu điều.

      Đời nàng chẳng qua là chuyện ai sống ai chết.

      Gặp thần giết thần.

      Gặp quỷ giết quỷ.

      Có vậy mà thôi.
      Hale205 thích bài này.

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 1: Châu Thường Tụy Hoa Cái

      Typer: Tử Sắc Y

      “Thế nào rồi?”

      Trong gian đạo phòng gọn ghẽ trang nhã bên bờ suối Mộc Lan, nam tử mặc cà sa trắng bình tĩnh hỏi.

      Người còn lại vận áo màu tím nhạt, lọn tóc búi cao, mày mảnh mà dài, môi xinh lại mỏng, là nho sinh tướng mạo thoát tục. Ngón tay y rời khỏi cổ tay người áo trắng, trầm ngâm chốc lát, “Kết quả vẫn như trước, thánh khí tự nhiên, thuần khiết tuyệt đối, khó lòng lay động.”

      Làn da nam tử vận cà sa trắng chừng như có thể phát ra hào quang, tràn đầy ôn hòa, mi mục như họa, tuấn nhã phi thường, dù vận cà sa mà xuống tóc, nom như thư sinh khoác áo tu. Y nghe đoạn cau mày, “ như vậy, vạn thánh linh mà điềm trời chỉ, quả nhiên chính là…”

      “Là ngươi.” Người áo tím thở dài, “Gần đây thiên địa biến sắc, núi non chấn động, bốn bề tai họa dứt, nhiều tiền bối tu vi cao thâm cùng chiêm bao thấy điềm diệt thế, khi vạn quỷ nữ hiến dâng vạn thánh linh vào vạc Cửu Thiên, nhân gian luân diệt, hóa thành đất quỷ. Sau khi điểm trời xuất , thánh khí trong người ngươi đột ngột tăng lên, xem ra khó lòng che giấu, quả nhiên ngươi là vạn thánh linh được nhặc đến trong điềm trời.” Y nhìn người áo trắng, “Hoài Tô, ngươi xuất gia từ , thanh tịnh đạm bạc, vô tư vô dục, được trời lựa chọn phải chuyện lạ, nhưng nay thánh khí người ngươi thể che giấu, cần phải vô cùng cẩn trọng. Nếu ngươi rơi vào tay quỷ nữ, bị hiến vào vạc Cửu Thiên, ngày ấy chính là lúc sinh linh đồ thán.”

      Người vận áo trắng tên ngoài là “Hoài Tô” thoáng ngước mắt, cái nhìn như băng xuyên thiên cổ, “Liệu có cách nào hủy thánh khí chăng?”

      “Muốn ngày diệt thế, phương pháp triệt để nhất là hủy vạn thánh linh.” Người áo trắng đáp, “Chúng sinh ngày ngày làm ác, kẻ chưa từng mảy may làm chuyện xấu như ngươi có lẽ mấy bận luân hồi mới thế lần, hủy vạn thánh linh, ít ra vài trăm năm tới lo diệt thế.” Y nhìn người kia, “Nhưng…”

      “Nhưng?” Người áo trắng mỉm cươi rất nhạt.

      “Nhưng cách duy nhất để hủy thánh khí là nghịch hành ngũ thiện, cũng tức là, ngươi phải làm ác.” Người áo tím thở dài, “Còn phải là chuyện ác trời đất bất dung, phản thiên nghịch đạo.”

      “Làm chuyện ác?” Người áo trắng nheo mắt, “Lẽ nào ta thể tự tận?”

      thế, dẫu ngươi chết, chỉ cần chưa chuyển thế, thánh khí vẫn ở trong người, ném xác vào vạc Cửu Thiên vẫn gây nên kịch biến thiên địa.”

      thế phá hủy vạc Cửu Thiên?” Người áo trắng hỏi.

      “Vạc Cửu Thiên là vật tự nhiên của đất trời, chỉ xuất vào dịp núi non biến chuyển, có tiên phật giáng thế hoặc vạn quỷ đồng thanh kêu gọi, sức người thể phá hủy.” Người áo tím nhìn nam tử áo trắng, “Muốn ngươi làm ác, ngươi có làm nổi ?”

      “Làm ác?” Hàng mi người áo trắng chậm rãi ngước lên, “Làm chuyện ác gì?”

      Giữa căn phòng bày pho tượng thần kỳ dị, nhìn ra nam nữ, tướng mạo xinh đẹp tót vời (trong sách ghi sao ta type vậy), người áo tím thắp chop ho tượng nén hương, sau đó đốt nhúm cỏ khô màu lục nhạt trước mặt tượng.

      Cỏ cháy bốc lên từng luồng khói mỏng thơm tho và thanh đạm, lờ lững bay lên, sau khi tan hết để lại bức tường sơn son bạc phếch hai chữ to: Giết vợ.

      Hai người trong phòng đưa mắt nhìn nhau, người áo tím hắng giọng, gì thêm.

      Nam tử áo trắng nhìn hai chữ “Giết vợ”, đầu mày cau chặt, chậm chạp bưng chén trà án, chần chừ nhấp ngụm.

      Rất lâu sau, bỗng dưng y lên tiếng, “Ta có thể cưới người cực ác làm vợ…”

      Người vận áo tím ngây ra, rồi gật đầu, lại hỏi, “Nhưng ai mới là ác nhân?”

      “Nhân gian thập giới, kẻ mạo phạm càng lắm người, càng là kẻ ác?”

      Người áo tím nghẹn giọng, “Người thực biết giết người?”

      Nam tử vận áo trắng mi mục đoan chính, toàn thân tỏa thánh khí, từng kẽ chân tơ ngọn tóc đều vô tư trong sáng, người như vậy thực cưới vợ, thực giết vợ?
      _____________


      Ngày hôm sau.

      Lầu Phỉ Thủy Triều Châu.

      “Ác nhân? Ngươi ăn no rửng mỡ lo niệm Phật, tìm ác nhân làm gì?”

      “Cưới vợ.”

      “Hả? Cưới vợ? Đây đây, đây là bảng xếp hạng giang hồ thập đại mỹ nữ, Hà Mai Hoa nương đứng đầu bảng nghe đồn nhan sắc lộng lẫy khiến Hằng Nga tủi hờn mẫu đơn thất sắc, Hồng Hạnh Hoa Hồng nương đứng thứ hai…”

      “Ta muốn tìm người cực ác.”

      “À, nhầm, đây, bảng xếp hạng giang hồ thập đại ác nhân, đầu bảng là Bất Lưu Hoạt Khẩu Vương Sát, nghe đồn chuyên diệt môn nhà người ta, xưa nay chưa từng để ai sống sót, đứng thứ hau là Độc Hạt Bách Lý Thượng, tương truyền dùng độc hại chết mấy ngàn người… A…” Kẻ bỗng dưng ho khan tiếng, “Nhưng nếu người muốn cưới vợ, vậy xem cái này: Bảng xếp hạng giang hồ thập đại mỹ nữ ác nhân!”

      Nam tử vận áo cà sa trắng chăm chú nhìn bức vẽ dài trước bàn.

      Bức vẽ ấy tự mở ra, treo lơ lửng giữa trung. Người mở nó vận y thường lấp lánh, nhìn màu sắc, chỉ thấy từ xuống dưới dệt đầy pha lê, tay áo rung động, gian phòng lấp loáng sáng, chói lòa hoa cả mắt, nếu có nến hoặc ánh mặt trời, bộ y thường càng thêm hoa lệ lộng lẫy, khiến người ta thể nhìn tướng mạo người mặc.

      Nhưng bỏ qua quang mang rực rỡ đó, nam tử ấy mày kiếm mắt sáng, đôi mắt to và đẹp, dường như mỗi phân tấc gian mà quang mang người y chiếu tới đều do y thao túng. Làn da trắng ngà, hồng hào mịn màng, môi như thoa son, cực xinh đẹp mà mảy may nhuốm tư thái nữ tử.”

      “Chấm được người nào ta làm mối cho người, ha ha.” Nam tử nọ cầm trục quyển là danh nhân nào vẽ, vung tay, “Đầu bảng là Sát Nhân Nương Tử Lưu Phi Phi chuyên giết chồng, từng xuất giá ba lần, tại có vị hôn phu, ta nghĩ hợp ý ngươi, Nhâm Hoài Tô, cần ta đề cử người ?”

      Nam tử vận cà sa trắng tục danh Nhậm Hoài Tô, pháp hiệu hoài Tô, nghe thế nheo mắt, “cơ Nhị, trong danh sách này ai làm ác nhiều nhất?”

      “Làm ác nhiều nhất? Tiêu chí lấy vợ của ngươi khác người, để ta xem xem…” Nam tử vận áo dệt pha lê họ Long tên Nhị, cũng là ông chủ lầu Phỉ Thúy Triều Châu, giàu nứt đố đổ vách, thường ăn ngồi rồi, có sở thích sưu tập tin tức tứ xứ, có thể chuyện gì biết chẳng mối gì hay. Y nhấc tay áo, bức vẽ giang hồ thập đại mỹ nữ ác nhân vụt xòe ra toàn bộ, tiếp đó cầm trục quyển trong tay chỉ vào vị nữ tử, “Vị này là hậu duệ Nguyệt Thiên Thủ tộc, kỳ nữ giỏi điều khiển cương thi dã quỷ, ‘Nguyệt Thiên Thủ’ Lục Quang nương, thế nào? Trong tay nàng ta có bảo vật sai khiến được vạn quỷ, gọi là Huyết Lưu Hà. Tương truyền Huyết Lưu Hà do khí ngàn năm ở cấm địa Ưng Xuyên Tuyệt Sơn của Nguyệt Thiên Thủ tộc ngưng tụ mà thành, hồn dã quỷ ột khi bị nó triệu hoán chỉ biết cúi đầu nghe lệnh. Mấy năm nay, vị kỳ nữ này sai khiến cương thi dã quỷ giết người vô số, cách đây lâu vừa giết Ân Khánh đại sư chùa Tuệ Thông và cả Lâm Gia Bảo, tạm thời đứng thứ hai trong bảng xếp hạng ác nhân.”

      “Vì sao nàng ta phải là đầu bảng?’

      “Nàng ta biến thái bằng Lưu Phi Phi.” Cơ Nhị thủng thẳng đáp, “Ngoài ra, trừ nàng ta, các ác nữ còn lại đều nằm trong danh sách hai mươi giang hồ mỹ nữ, cho thấy Lục Quang đẹp. đẹp lại làm nhiều việc ác, trừ kẻ từ bi lương thiện như ngươi, đời làm gì còn ai muốn cưới nàng ta? Ta có ý tốt mới đề cử kỳ nữ này với ngươi.”

      Nhậm Hoài Tô mở mắt, “Nàng ta có bảo vật sai khiến vạn quỷ?”

      “Phải.” Cơ Nhị cười như có như , “Ta còn có thể cho ngươi biết lý do đề cử thứ hai, vị kỳ nữ này ở thành Mậu Uyển, có thể là ‘nhất cự ly’.”

      Nhậm Hoài Tô hơi sững người, “Nàng ta ở đâu?”

      Cơ Nhị bật cười ha hả, “Lên lầu rẽ trái, phòng đầu tiên, nàng ta vào lầu Phỉ Thúy Triều Châu hôm kia, đến nay chưa ló mặt khỏi phòng. Ngươi tiện thể xem giúp ta, nàng ta chết rồi hay quỵt tiền bỏ trốn.”

      Nhậm Hoài Tô đứng lên tìm phòng Lục Quang.

      Cơ Nhị nhấc bầu rượu tự châm chén, nhìn theo bóng Nhậm Hoài Tô, tay nhịp trục quyển mặt bàn, thảnh thơi nhàn hạ.

      Cơ Nhị nhấc bầu rượu tự châm chén, nhìn theo bóng Nhậm Hoài Tô, tay nhịp trục quyển mặt bàn, thảnh thơi nhàn hạ.
      ______________

      Lầu ba Phỉ Thúy Triều Châu, phòng đầu tiên.

      nữ tử tóc dài áo đen chống má ngồi im lìm giữa phòng, trông ra cửa sổ. Bên ngoài cảnh sắc say lòng, từ chỗ nàng ngồi có thể thấy ngoài song bích đào trải rộng, hoa đơm rực rỡ, xuân ý dạt dào.

      Nàng ngồi trong bóng râm, làn da trắng tái, hơi thiếu hồng hào, nhưng mi thanh mục tú, dù hẳn mỹ lệ nhưng cũng coi là xinh đẹp. Mặt mày nàng đoan chính, mảy may giống quái nhân đâu cũng đem theo cương thi dã quỷ.

      Hơn nữa bên cạnh nàng trống , làm gì có bóng dáng cương thi dã quỷ. bàn có bầu rượu nhạt, chén được châm nhưng uống, chỉ đặt rất im, soi bóng nắng bên ngoài cửa sổ.

      Nàng chính là Quang, hậu duệ dị tộc vùng núi tây bắc, bộ tộc của nàng tên là Nguyệt Thiên Thủ. Người ta đồn Nguyệt Thiên Thủ là tộc vu thần bí nhất trong núi, giỏi ngự quỷ từ thời viễn cổ. Tộc nhân ở chung với quỷ lâu ngày, thông hôn với lệ quỷ, trong máu có quỷ khí, thể gặp ánh mặt trời.


      Bộ tộc Nguyệt Thiên Thủ cả đời bầu bạn với quỷ, trăm năm nay rất hiếm kẻ kết hôn với người ngoại tộc, mà người đồng tộc thành hôn sinh con đều là thai chết. Nghe bảo vì quỷ khí xung khắc, trừ phi quỷ khí người phụ mẫu có thể dung hợp lẫn nhau, bằng tất phải tuyệt hậu. Chính vì vậy, người trong tộc ngày càng ít, cho đến nay chỉ còn độ ba trăm.

      Còn Quang… là ngoại lệ vạn kẻ chưa chắc có , là kết quả của cuộc hôn nhân đồng tộc duy nhất còn sống sót.

      Quỷ khí ngươi nàng gấp mười lần người trong tốộc, sức mạnh và số lượng quỷ nàng có thể sai khiến càng khiến người thường khó lòng tưởng tượng.

      Tộc trưởng trục xuất nàng khỏi tộc vào năm nàng mười tuổi. Quỷ khí người nàng quá mạnh, có thể là nửa người nửa quỷ. Theo tộc quy, nàng được coi là người, mà nên quy vào quỷ tộc, bị Nguyệt Thiên thủ tộc nhân sai khiến, nhưng Quang quá mạnh, toàn tộc ai có thể sai khiến nàng, đành phỉa trục xuất.

      Nàng đem theo quỷ mị mình sở hữu, lang thang từ năm mười tuổi, cho đến nay tròn tám năm.

      Bóng dáng phụ mẫu và tộc nhân mơ hồ từ lâu. Nàng xưa nay vốn khác người, thể gặp ánh mặt trời, thể vào Phật đường, nàng phải ăn thịt, được ăn bất cứ món chay nào; thậm chí vào những đêm trăng tròn, nàng còn phải cho quỷ mị của mình uống máu tươi.

      Nếu nàng là người, tại sao phải sống đời của quỷ?

      Nếu nàng là quỷ, tại sao địa ngục dung chứa nàng?

      Vì sao nàng thể ngừng lưu lạc giữa trần thế? Vì sao phải ở dưới cùng bầu trời với vô số con người? Vì sao thể giống như quỷ, hóa thành hơi mây bóng khói mà ? Vì sao nàng phải giống người, phải ăn cơm, phải ngủ, thậm chí, phải bệnh và chết?

      Vì sao?

      Rốt cuộc nàng là gì?

      phải người, phải quỷ, là loài quái vật tên.

      ai hoan nghênh quái vật.

      “Cốc cốc cốc”, ba tiếng gõ khẽ, mà vững vàng, kẻ gõ cửa là người lễ độ, thong dong điềm tĩnh.

      Quang quay lại, nàng có bạn, chưa từng có ai tìm, trừ khi gõ nhầm phòng, liếc nhìn cửa phòng, cánh cửa đột ngột mở toang, “Nhầm phòng rồi.” Nàng hờ hững .

      Cửa mở.

      Kẻ bên ngoài tịnh giật mình vì cửa mở bất ngờ, luồng thánh khí nhà Phật ập vào khiến nàng ngộp thở, chớp mắt bóng quỷ lởn vởn khắp phòng, mười con quỷ chắn trước mặt nàng thành bức tường, ngăn lại luồng thánh khí, bỗng nghe kẻ đứng bên ngoài dùng giọng ôn hòa mà chút tình cảm lên tiếng, “Đây có phải là Lục Quang Lục nương?”

      Nàng nhìn ra, thấy ngoài cửa nam tử vận áo cà sa trắng toát, ôn nhuận hiền hòa, đoan chính ưu nhã, dưới toàn thân mãnh liệt tỏa ra dòng khí thánh khiết. Có thánh khí ấy hộ thân, quỷ mị bên người thể bước tới gần y dù bước.

      Nàng hoảng hốt, cũng chẳng bực mình, chỉ hờ hừng , “Cao nhân nhà Phật đến tìm ta, có phải lại định khoác lác đòi thay trời hành đạo, muốn thu ta về địa ngục?”

      Nam tử bên ngoài nghiêm nghị vái nàng vái, “ nương hiểu lầm, bần tăng… ta thành tâm thành ý, mong được cưới nương làm vợ, chẳng nương có đồng ý hay ?”

      Kiếp này nàng chưa từng giật mình hay hoảng sợ, khi tai họa khiếp số sắp tới, nàng đều có dự cảm, nhưng nay bảy chữ “mong được cưới nương làm vợ” khiến nàng cau mày, giũ tay áo, chiếc quạt đen tuyền nằm gọn trong tay. Nàng thong thả mở quạt, cánh quạt lờ mờ bóng quỷ phiêu tán, hồi lâu sau, nàng cất giọng hững hờ, “Cưới vợ?”

      Nam tử vận cà sa trắng toát gật đầu, đôi mắt trong veo bằng lắng, hằn gợn ý đồ lường gạt.

      Nàng ngó gã nam nhân áo trắng mời mà tới ấy rất lâu, khẽ phe phẩy quạt trong tay, “Ngươi… nhất định là có ý đồ khác.”

      Y hề giấu giếm, gật đầu.

      “Nếu ngươi có thể làm được ba việc…” Nàng trầm ngâm đôi chút, đột nhiên mỉm cười, “Ta đồng ý.”

      “Việc gì?”

      “Ta muốn có Cực Nhật Châu, Vô Ái Hồn.” Nụ cười môi nàng bỗng dưng tắt ngấm, “Còn có… qua được vạn quỷ phệ hồn trận của ta rồi sau!”

      Nam tử vận cà sa trắng tuyết thoáng gật đầu, bóng đen trong phòng xoáy tít, gió tà thổi mạnh, những nhũ băng răng rắc đâm xuống từ khung cửa, mỗi cái đều sắc như dao. luồng khói đen tụ thành hình đầu người, xô thẳng vào ngực nam tử áo trắng, tức thời vô số đầu lâu vụt ra từ luồng khói, chụp tới người y.

      Tay áo phất lên khẽ khàng, trong gió thoảng mùi thơm mát lành như hoa lại chẳng phải hoa, như cỏ mà phải cỏ, gian phòng dường như sáng bừng lên đôi chút, những khói đen, sọ quỷ, đầu lâu thảy hóa hư vô. Nam tử áo trắng soi đôi mắt trong veo vào nàng, chỉ cần nhấc tay gột sạch quỷ khí, tuyệt kiêu ngạo, chỉ im lìm đứng đợi nàng lên tiếng.

      Nàng nghẹn lời, vạn quỷ phệ hồn trận chon thây biết bao nhiêu cao thủ, lại địch nổi cái phất tay của kẻ này. Quang nhấc ly rượu nhạt nhấp ngụm, “Ngươi tên gì?”

      “Tục danh Nhậm Hoài Tô.” Dù thanh trừ quỷ mị, y vẫn đứng ở ngưỡng cửa, đến gần nàng thêm dù là bước.

      Nhậm Hoài Tô? Nàng ngắm nghía y từ đầu xuống chân, với võ công và tu vi ấy, tuyệt đối thể vì đột nhiên si mê mà đòi cưới nàng làm vợ nhỉ? Nhất địn có lý do vạn bất đắc dĩ nào đó. Ha! Nàng bật cười, bất luận là lý do gì, đều chẳng phải chuyện tốt. Nhưng gã này tu vi cực cao, nếu y có điều muốn cầu nàng, vậy mượn dùng cũng tệ. “Ngươi lợi hại, coi như ta gặp được người sợ quỷ nhất.” Nàng nhịp ngón tay mặt bàn, mời y ngồi, “Chỉ cần ngươi giúp ta tìm được Cực Nhật Châu và Vô Ái Hồn, ta gả cho ngươi.” Hơi khựng lại, nàng chợt mỉm cười, “Bất luận lý do của ngươi là gì.”

      Nhậm Hoài Tô vẫn đứng ngoài ngưỡng cửa, bước vào trong, hồi lâu sau mới đáp, “Cực Nhật Châu xa cách muôn trùng, chìm trong dung nham, nương ở đây chờ, nửa tháng sau ta mang châu về.”

      Nàng lạnh nhạt nhìn y, “ được, phải ngươi muốn cưới ta sao? Ta phải cùng ngươi.”

      Y thoáng chần chừ, nàng bỗng nhiên thấy hứng thú. Kẻ này mở miệng đòi cưới đến là thản nhiên, nàng đòi cùng y lại muốn. Toàn thân y tràn trề thánh khí, tất phải phường gian tà, dẫu biết vì sao y muốn cưới nàng, nhưng nhìn y khó xử, nàng cảm thấy thú vị.


      Y thoáng chần chừ, nàng bỗng nhiên thấy hứng thú. Kẻ này mở miệng đòi cưới đến là thản nhiên, nàng đòi cùng y lại muốn. Toàn thân y tràn trề thánh khí, tất phải phường gian tà, dẫu biết vì sao y muốn cưới nàng, nhưng nhìn y khó xử, nàng cảm thấy thú vị.

      Chính lúc đó, Nhậm Hoài Tô gật đầu, “Thế , chúng ta cùng vậy.”

      Nàng mỉm cười, “Ta có tiền, ngươi phải trả tiền phòng cho ta.”

      Y vẫn bình thản gật đầu.

      Dường như người này biết cười, biết ngạc nhiên, nàng xếp lại cánh quạt cất chứa vạn quỷ, đứng dậy, biết khi nhìn thấy gương mặt này mang thần sắc khiếp sợ hoặc tuyệt vọng có cảm giác sao nhỉ?

      Y biết khóc ?

      Nhậm Hoài Tô quay lưng trước, nàng theo phía sau, kẻ này là cao nhân nhà Phật, dù thoạt trông thánh khiết vô cùng, nhưng vẫn cứ là kẻ địch.

      nam tử vận áo pha lê nằm nghiêng võng mây giả ngủ trong sảnh tửu lầu, thấy hai người cùng xuống bèn hồ hởi tươi cười, “Chúc mừng chúc mừng, đôi vợ chồng son mới cưới bữa nay định đâu giải sầu đây?”


      “Chuẩn bị ngựa,” Nhậm Hoài Tô thẳng ra cửa, “Chúng ta muốn Hoành Điạ hỏa sơn”.

      “Người đâu, chuẩn bị ngựa.” Cơ Nhị chỉ theo hai người ra cửa, tiểu nhị tửu lầu lật đật dắt cho mỗi người con tuấn mã thượng đẳng, sắp sẵn nước uống lương khô và số thuốc men đơn giản, hai người lập tức cầm cương giục ngựa .

      “Chủ nhân, sao họ lại mất rồi… Vị nương ấy còn chưa trả tiền!”

      “Ôi!” Cơ Nhị nằm võng thở dài, “Quen biết Nhậm Hoài Tô nhất định làm ăn lỗ vốn. Nhớ năm ấy mới quen y, ta trả hộ y ba ngàn lượng bạc tiền cứu tế thiên tai, kể từ đó, y ăn uống mời khách đều ở chỗ ta, trước nay chưa từng trả tiền, áo rách tới tìm ta, thiếu sách tới tìm ta, đến Phật đường dột chỗ này đổ chỗ kia cũng tìm ta. Lại thêm lần này càng quá quắt, còn kéo người khác cùng quỵt nợ. Ta là đáng thương…”

      “Chủ nhân, biết vị Nhậm đại sư… À, Nhậm công tử này có lai lịch thế nào?“ Tiểu nhị dè dặt hỏi.

      “Y quá sùng Phật, cuộc sống chút kích thích.” Cơ Nhị nằm võng đung đưa nhè , “Có điều, càng thản nhiên bằng lặng, đến lúc thay đổi càng thú vị, phải sao?”

      Quang và Nhậm Hoài Tô lên đường cùng nhau.

      “Cực Nhật Châu” là loại khoáng thạch kỳ lạ sinh ra trong dung nham đỏ lửa, nghe đồn có thể phát ra ánh sáng cực mạnh trong đêm đen, vì thế mới mang tên này. Quang thể ra nắng, có được Cực Nhật châu là tâm nguyện nhoi của nàng.

      “Vô Ái Hồn” là loài có độc, nghe kể người ăn cỏ này vào mất cảm tình, biến thành cái xác hồn. Nàng muốn có nó tất nhiên là để hại người, nhưng cụ thể hại ai còn phải xem tâm trạng. Nàng ghét bỏ thế nhân sống đời hạnh phúc mỹ mãn, cũng chẳng hận người có thể phơi mình dưới thái dương, hay được bạch đầu giai lão cùng với tình suốt kiếp, nhưng ghét bỏ có nghĩa là định gây .

      Nàng đơn, thảng hoặc muốn xem người ta hạnh phúc, nàng giúp đỡ họ. Thảng hoặc muốn xem người ta đau khổ, nàng lại tiện tay hại người ta sống bằng chết.

      Nhưng rất nhiều khi, nàng muốn có Vô Ái Hồn để dùng cho chính mình.

      Nàng muốn mất sạch tình cảm, triệt để thành quỷ, cần tiếp tục suy xét chuyện người đời ân ân oán oán, phải ngẫm ngợi mình rốt cuộc là gì, và vào những đêm im câm, khiếp hãi rằng mình biến thành thứ gì đáng sợ hơn.

      Nàng từng tưởng tượng, nếu khuya nọ, đầu nàng mọc ra sừng thú, toàn thân nàng hóa thành đầu lâu, hay người mọc thêm hai bàn tay quỷ, nàng phải làm gì?

      Đó là suy đoán hoang đường, nỗi khiếp sợ kỳ dị, nhưng thế gian ai có thể cảm nhận được cơn khiếp sợ giữa khuya của nàng, nàng là loài tên, phải người, chẳng ra quỷ.

      Họ xuất phát vào lúc hoàng hôn, thẳng về phía tây, nhanh chóng ra khỏi thành Mậu Uyển, tiến vào vùng hoang sơn dã lĩnh. Giữa núi có nhiều mồ hoang, nàng cảm nhận được quỷ khí dật dờ quanh những nấm mồ, liếc nhìn Nhậm Hoài Tô, nàng vui, suốt dọc đường hề chuyện, còn y cũng vô cùng yên tĩnh.

      Trừ tiếng vó ngựa, chừng như còn gì tồn tại.

      Nàng ngước đầu, màu trăng trong vắt chiếu rọi thân, giữa ngực nàng có nơi lập lóe ánh đỏ. Nhậm Hoài Tô hỏi tới, điều đó làm nàng hài lòng.

      Đó là viên đá màu đỏ, quá xù xì, được mài trơn nhẵn, nàng dùng dây xỏ đeo vào cổ. Quỷ khí mồ hoang bốn bề tránh né viên đá này, như thể cảm giác được nguy hiểm. Đó chính là Huyết Lưu Hà có thể sai khiến vạn quỷ trong truyền thuyết, viên đá được ngưng tụ bởi khí ngàn năm ở Ưng Xuyên Tuyệt Sơn.

      Trăng lên cao, trăng đêm nay to và sáng rỡ, nàng im lìm giục ngựa, kéo mũ áo trùm lên đầu.

      bóng đen trờ tới, nàng ngước lên, thấy Nhậm Hoài Tô bung tán ô giấy dầu có sẵn trong tay nải, che ánh trăng đầu nàng.

      “Làm gì thế?” Nàng lạnh lùng hỏi.

      “Tộc nhân Nguyệt Thiên Thủ sợ ánh sáng, đặc biệt là ánh nắng mặt trời, đêm nay trăng quá sáng, ta sợ ảnh hưởng đến nương.” Nhậm Hoài Tô nghiêm ngắn cầm ô, xích ngựa gần lại để che bóng trăng cho nàng.

      mùi hương như hoa như cỏ lan ra, nàng ngửi mùi hương ấy, hốt nhiên (đột nhiên hốt hoảng) nhớ tới cỏ cây trong núi, non cao sông dài, đó là hơi thở khoáng đạt và thuần hậu chỉ có được sau khi qua muôn trùng trời đất. Nàng liếc nhìn Nhậm Hoài Tô, gã nam nhân cổ quái và khó lường ngờ có thể dung nạp khí độ và tu vi của tự nhiên. Bỗng dưng nảy sinh ác ý, Quang ghìm cương ngựa, “Ta đói rồi.”

      Nhậm Hoài Tô ẳng lặng nhìn nàng, đôi mắt trong vắt, “Trong tay nải có lương khô.”

      “Ta ăn lương khô.” Nàng nhìn y bằng cái nhìn cợt giễu, “Ta ăn thịt, ta muốn ăn thịt tươi.” Thấy y cau mày, nàng độc ác bồi thêm câu, “Thịt dã thú, hoặc thịt người cũng được.”

      Lông mày Nhậm Hoài Tô càng cau chặt, rang câu “muốn ăn thịt” của nàng làm khó y cực kỳ, dưng nàng bỗng vui vẻ, càng ngắm nghía kỹ lưỡng bộ dạng của y.

      Suy nghĩ chốc lát, y lấy từ tay nải miếng lương khô, từ tốn đưa sang.

      Nàng nhận miếng bánh nướng, lật qua lật lại nhìn, nhìn ngang dọc gì cũng chỉ là bánh nướng, “Sao?”
      “Đây là miếng thịt.” Y nghiêm túc , “Tâm sinh vạn vật, đều là tướng, lòng nó là thịt, nó liền là thịt, lòng nó là bánh nướng, nó là bánh nướng.”

      Nàng há hốc miệng, cầm miếng bành nướng, lần đầu tiên trong đời muốn cười, nhưng lại cười thành tiếng, “Ngươi muốn ta tưởng tượng nó là miếng thịt rồi ăn? Nhậm Hoài Tô, ngươi điên đấy ư? Bánh nướng là bánh nướng, dù ngươi tưởng tượng nó thành heo, nó vẫn là bánh nướng.” Thực ra nàng đói, nàng ăn thịt để sống, nhưng chỉ cần ăn bữa thịt là có thể nhịn mấy ngày.

      Y lại ngẫm ngợi hồi, nhận lại miếng bánh, nghiêm trang , “ có lý”. Sau đó vén ống tay áo, rút ra thanh đoản đạo trong tay nải, thẳng tay vót xuống cánh tay mình.

      “Bốp”, nàng vung quạt chặn lại lưỡi đao, “Làm gì vậy?”

      “Lấy thịt…”

      Y chưa kịp xong, quỷ khí dày đặc chiếc quạt đen tuyền kịp ăn mòn thanh đao khiến nó trở nên méo mó, choang tiếng, đoản đao gỉ thành vài mảnh sắt rớt xuống đất. Nàng nhìn y cổ quái, Nhậm Hoài Tô ngừng lại, “ nương có nghi vấn gì ư?”

      “Ngươi…” Nàng dịu giọng, “Rốt cuộc là ai?”

      “Ta?” Y ngây ngươi thấy , “Tục danh Nhậm Hoài Tô.”

      “Ngoài Phật tổ và ba chữ Nhậm Hoài Tô, lẽ nào ngươi còn điều gì để ?” Nàng trừng mắt, “Ngươi có cha mẹ ư? Ngươi ở đâu? Có bạn bè gì ?”

      “Cha mẹ ta mất sớm.” Y nghiêm túc trả lời, “Trước ngày hôm qua, ta vốn là trụ trì chùa Bích Phi ngoài thành Mậu Uyển.”

      “Ngươi quả nhiên là hòa thượng, là hòa thượng sao cạo đầu?” Nàng hưởng thụ bóng râm dưới tán ô y cầm, “Ngươi xuất gia từ ?”

      “Từ thánh sư muốn cạo đầu cho ta, nhưng tóc ta thể cắt đứt, sau khi cạo tự dài trở lại, thánh sư , ta nhất định phải có điểm dặc biệt, khó xuống tóc, cho nên cạo đầu.”

      Tóc? Lòng nàng trầm xuống, tóc cắt rồi mọc lại là trong những đặc trưng của lệ quỷ, có những lệ quỷ hung ác cùng cực, chỉ tóc cắt rồi lại mọc, còn đột nhiên mọc dài, có sức mạnh giết người. Nàng có nửa dòng máu quỷ, nhưng tóc có tật cắt đứt, chỉ là sau khi cắt dài nhanh hơn người thường mà thôi. Nhậm Hoài Tô toàn thân thánh khí, sao lại có mái tóc lệ quỷ?

      Nàng thầm nghi hoặc, Nhậm Hoài Tô mảy may phát giác. Trăng lên giữa trời, y ghìm cương ngựa, “Khuya rồi, người mang quỷ khí, còn tiếp sợ khiến vạn quỷ di động, chẳng bằng nghỉ chân ở đây.” đoạn, y nhàng xuống khỏi lưng ngựa, tán ô hơi dịch chuyển nhưng vẫn che đầu nàng.

      “Nghỉ ngơi?” Nàng đêm quen, chưa từng nghỉ ngơi, “Mới khỏi tửu lâu chưa được bao lâu. Nghỉ ngơi cái gì?”

      đói rồi, có thịt ăn, vậy phải nghỉ ngơi.” nghiêm túc của y mảy may biến hóa, hề xuất phát từ cố chấp, mà là bao dung và cân nhắc khởi nguồn từ nội tâm chân thành.

      “Ta…” Nàng trừng mắt nhìn y, nàng tất nhiên đâu đói bụng. “Ở đây giường ghế, thậm chí có cả túp lều, phải nghỉ ngơi thế nào?”

      “Ta tìm cách.” Y tay che ô, tay vung lên, mấy cành cây khô rải rác ven đường đột ngột bay lại, “phập phập phập phập” bốn tiếng, cắm ngay ngắn mặt đất. Y đưa ô cho nàng, cởi áo cà sa căng bốn cành khô, che chắn ánh trăng, rồi cởi áo ngoài trải xuống đất, “ nương, mời ngồi.”

      Nàng cầm ô nhìn đăm đăm nam tử chỉ còn vận trung y bận bịu vì nàng. Nhiều năm qua chưa từng có ai làm gi vì nàng, chỉ vì câu ất ơ của nàng lại càng , cảm giác này quả thực rất mới mẻ. Nhậm Hoài Tô trải áo xong, nhóm hai đống lửa hai bên, “Lửa có thể đuổi sâu bọ, ngăn chặn dã thú.”

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 2.2: Chu Dực Tế Vân Thiên

      “Con tin” đầy ba tấc nằm trong tay nàng, bộ lông êm ái, ôm quả thông nàng cho gặm ngon lành, Nhậm Hoài Tô do dự hồi lâu, cuối cùng thở dái, ngồi xuống đấm chân.

      Nàng vui ra mặt, nhắm mắt ôm con sóc hưởng thụ hồi.

      “Nhậm Hoài Tô, lấy nước.”

      “Nhậm Hoài Tô, xuống núi mua nửa cân thịt bò về đây.”

      “Nhậm Hoài Tô, hái mười hai loại hoa khác màu cắm bãi cỏ.”

      “Nhậm Hoài Tô…”

      ngày trôi qua nhanh chóng, hôm ấy là ngày nàng sống thư thái nhất, đơn, cũng nhạt nhẽo. Nhậm Hoài Tô bị nàng sai phái quay như chong chóng, rối cả chân tay.

      Đáng đời, ai bảo y có thứ phải cầu nàng, ai bảo y ôm lòng mưu mô? Nàng lạnh lùng nghĩ, đây đều là những điều nàng đáng được nhận.

      Chiều dần xuống, bầu trời chuyển từ sắc xanh ngắt thành màu xanh sẫm, cuối cùng tối đen.

      Nàng vẫn ngồi trong gian nhà cỏ Nhậm Hoài Tô dựng, muốn ra ngoài. Y đốt hai đống lửa trước sau gian nhà. Ánh lửa bập bùng trong đêm tối, những đốm lửa li ti bay lên rồi lịm tắt, nàng ngửi thấy mùi khói, nhưng thấy khói đen, hiểu sao nàng nghe lòng yên ả.

      Đôi lúc nàng ghét bỏ thế gian, cũng muốn rời bỏ thế gian, vì như tại.

      Đêm sườn núi trời trở rét, chiếc áo trắng của Nhậm Hoài Tô đêm qua trải đất nay bẩn, y thay tấm trường bào. Đó phải là áo tăng, mà là tấm nho sam còn mới, ở ống tay áo lấp lánh ánh sang, nàng nhìn kĩ lại, là ít pha lê rất mảnh.

      cần cũng biết cái áo này ở đâu ra. Nàng sa sầm mặt, y và ông chủ tửu lầu hẳn là có giao tình thân thiết. Cái xác hồn như y sao lại có thể thân thiết với người ta? Sao lại có người đối tốt với y? Bất luận bỏ ra bao nhiêu quan tâm dành cho y, y cũng cảm động, theo lý mà y hẳn phải độc cả đời.

      Giống như nàng vậy.

      Thế mới phải.

      “Nhậm Hoài Tô,” nàng im lặng rất lâu, bỗng dưng cất tiếng, “Ngươi phải là hoà thượng sao? Sao lại muốn cưới vợ? Còn mặc nho sam?”

      “Vì điềm trời.” Giọng y vẫn đều đều như thường lệ, có thể là thong dong điềm tĩnh, cũng có thể tả là trống rỗng, chút cảm tình.

      Nàng như nghe phải chuyện cười, “Điềm trời? Ông trời bảo ngươi cưới vợ, nên ngươi cưới vợ? Lẽ nào ông trời bảo ngươi cưới ta, ngươi bèn cưới ta?”

      Y gật đầu, sai, điềm trời báo nhân gian huỷ diệt, Đan Hà thình thị Hiến thần, lời khuyên được đưa ra là muốn xoay chuyển thiên cơ, y phải giết vợ, mà phù hợp với điều kiện làm “vợ” y, chỉ có Quang. Dù lựa chọn này của Cơ Nhị, nhưng khiến y chú ý tới nàng , khéo thay nàng ở ngay gần, tức thiên ý thực là vậy.

      “Sao ông trời bảo ngươi cưới con vật nào đấy nhỉ?” Nàng lạnh lung, “Điềm trời ư, rốt cuộc chỉ là lời xằng, ngươi lại đâm đầu vào tin sái cổ.”

      Cưới con vật? Y lại ngây người, thực chưa từng nghĩ đến việc cưới con vật nào đó làm vợ, như vậy đỡ hơn cưới Quang rồi. “ nương có lý.”

      Nàng đùng đùng nổi giận, “Ngươi định ta cũng ngang con vật? Ngươi còn tiếc ông trời bảo ngươi cưới chúng sao?” Nàng chưa kịp phát tác nghe Nhậm Hoài Tô tiếp lời, “ xem, quả trứng gà có phải là sinh mạng hay ?”

      Nàng sững người, trứng gà gì cơ? “Trứng gà mà là sinh mạng, hoà thượng các ngươi phải ăn vô số sinh mạng rồi sao? Đừng tưởng ta biết hoà thượng các ngươi cũng ăn trứng gà!”

      “Hoá ra như vậy, quả nhiên… thể cưới quả trứng làm vợ, bằng …” Y lẩm bẩm. Nếu trứng gà là sinh mạng, y cưới quả trứng làm vợ, đến lúc “giết vợ” phải nhàng hơn sao.

      “Ngươi… ngươi…” Nàng giận sôi lên, y tiếc trời báo y cưới heo chó, thậm chí còn tiếc trời bảo y cưới quả trứng ư? Y có coi nàng là nữ nhân ? Y chỉ coi nàng là “ mạng sống”, là khiến người ta thể chấp nhận!

      “Nhậm Hoài Tô!” Nàng vung quạt, bóng quỷ vĩ đại lao ra, “Ta phải giết ngươi!”

      Quỷ ảnh xoay vần lưng chừng trời, chuẩn bị đổ ập xuống y, bỗng cái bóng đen ngòm rít lên, tức thời tiêu tan. Nàng giật mình, Nhậm Hoài Tô chưa hề cử động, lẽ nào có thể dưng thu trừ lệ quỷ? Lại thấy y vung tay áo, cơn gió lành lờ lững bay về vật thể phía sau triền non.

      Luồng khói dày cuộn lên sau rừng cây, trông là vật gì, tựa như đám mây tụ lại. Vào khoảng khắc trông thấy nó, Quang nghe toàn thân run rẩy, quỷ khí thân thể bị rút dần về phía đám “mây”, vạn quỷ trong quạt đồng thanh rên xiết. Nàng che mặt, cấp tốc lùi lại, “Đấy là cái gì?”

      biết.” Nhậm Hoài Tô bắt ấn, chỉ về phía đám mây, vật bắn về phía đó, đám mây đột ngột sôi sục rồi bành trướng, nuốt chửng Nhậm Hoài Tô.

      Nàng kinh hoảng, tay cầm Huyết Lưu Hà, quát to tiếng, Huyết Lưu Hà bắn ra vạn tia sáng đỏ như máu. Quang dùng quạt làm đao chém về phía đám mây, sâu trong đó có thứ gì đó , nàng chỉ nghe tiếng keng lảnh lót, chất lỏng sánh đặc lập tức trút ào xuống, khói mây dần dần tan .

      Nàng lau vội chất lỏng đặc sánh mặt, hoảng hốt kêu, “Nhậm Hoài Tô?”

      Khói mây tan hết, Nhậm Hoài Tô ra từ trong rừng cây, lành lặn mất dù chỉ sợi tóc. Nàng thở phào nhõm, cúi đầu nhìn toàn thân dính dịch nhờn quái dị, ánh sang phát ra từ Huyết Lưu Ha mạnh gấp bội. Đám mây vừa rồi hẳn là loại ác quỷ hiếm thấy, hoặc là luồng quỷ khí cực kỳ hung ác, nhưng rốt cuộc vẫn địch nổi uy lực của Huyết Lưu Hà, bị hút vào trong đá.

      chiếc khăn tay gập gọn gàng đưa đến trước mặt, Nhậm Hoài Tô đứng đối diện nàng, tay nàng đầy dịch nhờn, quạt quỷ trong tay rơi xuống đất. Y nhặt nó lên, dùng khăn tay lau chất dịch nhờn cổ quái mặt nàng từng chút .

      Nàng bất động, mặc y lau mặt, lau tay cho mình như đối đãi với đứa trẻ, sau đó dắt nàng về phía.

      “Gì đấy?” Giọng nàng hằn học, nhưng trong lòng lại như vậy.

      “Sau triền núi có con suối, đêm hôm vắng vè, chốn này có lệ quỷ ra vào, hằn thường ngày hiếm người lai vãng, nương có thể yên tâm tắm rửa, ta canh chừng cho nương.” Giọng y vẫn lạnh đạm như thường, nhưng có hơi ấm nào đó lặng lẽ thấm vào lòng Quang, nàng vẫn cảm thấy y là người giả, nhưng căm ghét y nữa.


      Chỉ chốc lát sau họ tới con suối trong khe núi, bốn phía bao bọc bởi rừng cây. Đêm nay trăng sang rỡ nhưng bị tán cây che , mấy ánh trăng lọt được xuống mặt suối. Nàng cởi áo váy, chậm rãi lội xuống nước rửa sạch dịch nhờn do đám mây quỷ kia trút xuống.

      Huyết Lưu Hà và quần áo để bờ, bờ suối trống trải thoáng đãng, ánh trăng rọi lên Huyết Lưu Hà lập loè tia sáng đỏ, như thể bên trong có vật rục rịch. Nhậm Hoài Tô quay lưng về phía dòng suối, mi mắt khép hờ, gió phất qua, vạt áo y lay theo chiều gió, pha lê khảm tay áo phản chiếu ánh sáng phát ra từ Huyết Lưu Hà phía sau, mảng đỏ như máu.

      Quang vẫn còn tắm rửa.
      Hale205 thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Typer: Tử Sắc Y

      Chương 2.3: Chu Dực Tế Vân Thiên

      Huyết Lưu Hà và quần áo để bờ, bờ suối trống trải thoáng đãng, ánh trăng rọi lên Huyết Lưu Hà lập loè tia sáng đỏ, như thể bên trong có vật rục rịch. Nhậm Hoài Tô quay lưng về phía dòng suối, mi mắt khép hờ, gió phất qua, vạt áo y lay theo chiều gió, pha lê khảm tay áo phản chiếu ánh sáng phát ra từ Huyết Lưu Hà phía sau, mảng đỏ như máu.

      Quang vẫn còn tắm rửa.

      Huyết Lưu Hà chậm rãi tản ra quầng sáng đỏ, bao trùm cả nửa bờ khe. Ánh đỏ tay áo Nhậm Hoài Tô cũng càng lúc càng rực rỡ, vùng sáng dần khuếch tán, sau lưng y cái bóng từ từ trỗi dậy, lờ lững, chờn vờn. Trong ánh đỏ của Huyết Lưu Hà, cái bóng càng trở nên rệt, trông như nam tử.

      Có tiếng sột soạt, con sóc bị Quang vọc cả ngày ngậm sợi dây chậm rãi nhảy sang, tới trước mặt Nhậm Hoài Tô. Nó chạy trốn, có lẽ bởi quen thói ăn bám nên theo họ suốt dọc đường.

      Nhậm Hoài Tô nhắm mắt, y nghe thấy tiếng con sóc, nhưng hề trông thấy biến hoá sau lưng mình. Bỗng nhiên cái bóng nhoáng lên, nhập vào thân thể y, tức khắc ánh đỏ phát ra từ Huyết Lưu Hà tan hết, mái tóc dài đen nhanh của y lại điên cuồng tung bay trong gió như búi liễu đen. Ngay lúc đó, con sóc bám đuôi đột ngột bật ngửa ra đất tắt thở, như thể bị khí thình lình bộc phát giết hại.

      Quang tắm dưới khe, đột nhiên trông thấy bờ khe bao trùm ánh đỏ, hoảng hốt nghĩ lẽ nào Huyết Lưu Hà có chuyện? Nhậm Hoài Tô muốn huỷ nó ư? Nàng vội vàng khoả nước qua loa rồi tròng vào người bộ áo váy trong tay nải Cơ Nhị tặng, “Nhậm Hoài Tô?”

      Nàng xông lên bờ, chỉ trông thấy Huyết Lưu Hà lành lặn mặt đất. Nàng chộp lấy viên đá, dáo dác nhìn bốn phía, thấy bóng y, “Này? Nhậm Hoài Tô?” Nàng ngước lên, trông thấy vạt áo trường bào Nhậm Hoài Tô lật phật bay trong gió, y ngồi mỏm đá bên bờ suối, vầng trăng tròn treo vành vạch sau lưng. Chỗ y ngồi quá cao, nhưng hiểu vì sao lại khiến người ta cảm thấy mênh mông vời vợi, y thực nhìn vào đâu, nhưng lại gây cảm giác dưới cái nhìn y tất thảy là rơm rác, chút sinh cơ.

      “Nhậm Hoài Tô?” Quang biết y lên mỏm đá ấy tự lúc nào, mới trước đó nàng thấy y rành rành còn ở bên bờ suối. Tư thái của kẻ ngồi mỏm đá ấy, dù nàng mới chỉ quen biết y ngày, cũng cảm thấy đây tuyệt đối phải Nhậm Hoài Tô.

      Kẻ ngồi mỏm đá ấy quay đầu lại, thứ khí thế kỳ dị tan sạch ngay vào khoảnh khắc ấy, như thể chỉ là ảo giác của nàng giữa đêm khuya. Y đứng dậy, nhàng nhảy xuống đất, “ nương có sao ?”

      Nàng đưa tay sờ lưng, vừa rồi tắm rửa nàng lờ mờ cảm thấy sau lưng dường như xuất nốt ban, nhưng lại thể bảo Nhậm Hoài Tô xem hộ, “Ngươi ngồi đó làm gì?:

      Y ngây ra thấy , chừng như chưa từng nghĩ vì sao mình lại ngồi vách núi, ngẫm ngợi hồi lâu, vẫn biết đáp thế nào. Ngay vào lúc ấy, nàng đánh mắt trông thấy vật gì đó trong rừng cây, “Cái gì kia?”

      Đó là đống hỗn độn, giống đá sỏi, thị lực Nhậm Hoài Tô cực tốt, liếc mắt qua liền , ”Dường như là đống vỏ trứng.”

      Vỏ trứng? Nàng lập tức nghĩ việc vừa rồi chém vào đám mây, luồng dịch nhờn cổ quái mới xuất , bỗng nhiên vỡ ra, “Lẽ nào vừa rồi thứ đám mây kia là bao bọc quả trứng cực lớn?”

      Nhậm Hoài Tô lại gần, đó thực đống vỏ trứng vĩ đại dật dờ khí, biết ấp giống gì, dưới đất cũng thấy hành tung ấu tử, “Quả trứng to thế này, biết là loài quỷ quái nào?”

      “Ta từng gặp vô vàn quỷ quái, nhưng chưa từng nghe có loại trứng này.” Nàng lạnh lùng đáp, “Trời mới biết đụng phải thứ ma hiếm có nào.”

      “Loại quỷ khí này dường như sinh ra nhờ đất trời biến hoá, như lệ quỷ bình thường, ta nghĩ trong trứng ắt phải có gì đó, nương đập trứng, biết trong người có chỗ nào khác lạ?” Y nhặt miếng vỏ trứng có găm ngọc vỡ, quả trứng là do mảnh Tuý Hoàng Châu của y và cú chém bằng quạt của Quang hợp lực phá huỷ, dưới đất vẫn còn dịch nhờn cổ quái, dưới ánh trăng, những mầm cỏ dại trong vũng dịch nhờn đó từ từ sinh trưởng, mọc thành nhiều hình dạng kỳ dị.

      Quang!” Y đột ngột gọi, “ xem dưới suối có phải cũng…”

      Nàng nghe y bỗng gọi tên mình, trong lòng cảm thấy hơi vui, quay đầu nhìn lại, thấy dưới khe suối cũ có mấy con cá búng mình mặt nước, dần biến hình, trở nên còn giống cá. Nhậm Hoài Tô bắn mấy mảnh ngọc vỡ trúng những con quái ngư ấy, chỉ thấy quái ngư chết biến thành từng luồng khói đen, tựa như quỷ mị.

      Dính phải dịch nhờn trong quả trứng dường như xảy ra dị biến. Sau khi Nhậm Hoài Tô bắn chết mấy con cá, lòng suối bỗng dưng sôi sục, đôi cánh vĩ đại thình lình xuất , trong tiếng nước chảy rào rào, con mãng xà rất to từ từ ngóc đầu lên, sau lưng nó là đôi cánh khổng lồ màu đỏ.

      Đấy là thứ gì? Quang rùng mình, vừa nãy dịch nhòn dội nàng ướt đẫm từ đầu tới chân, vì sao nàng sao cả? Lẽ nào nàng là giống sinh vật nên thuộc về thế giới này? Con mãng xà ngóc đầu lên từ dưới nước, răng ngừng mọc dài, hai bên cổ dần bục ra những mụn thịt, rồi những mụn thịt cấp tốc sinh trưởng, mọc thành tám cái đầu rắn.

      Chỉ trong chốc lát, con mãng xà bình thường thành rắn chín đầu! Dưới ánh trăng, chín cái đầu thè ra chín cái lưỡi, hau háu nhìn hai người, đôi cánh màu đỏ vĩ đại đột nhiên vỗ mạnh, thân rắn dần nâng cao, như thể sắp bay lên. Quang há hốc miệng, nàng từng nhìn thấy thi biến, cũng từng thấy quỷ biến, nhưng chưa từng thấy con vật biến thành thế này trong thời gian ngắn ngủi đến thế. Quạt quỷ mở ra đánh xoạch, nhưng lòng nàng biết , thứ này sinh ra từ trứng quái, trứng quái có thể hấp thu quỷ mị, chỉ sợ dùng lệ quỷ công kích có tác dụng. “Nhậm Hoài Tô, thứ này có thể hấp thu hồn dã quỷ, muốn thu phục nó chỉ có thể trông vào ngươi.” Nàng phe phẩy quạt, đột nhiên cảm thấy hả hê, thảnh thơi ngồi xuống, định mặc y lo chuyện con quái vật.

      Dù sao nàng cũng thu phục nổi.


      Nhậm Hoài Tô hai tay trống trơn, có binh khí, chín cái miệng của xà quái nhả ra chín luồng khói, ngưng tụ thành luồng khí đen như mực, đặc hơn cả màn đêm, phun về phía y.

      Nàng lạnh nhạt đứng nhìn, trông thấy Nhậm Hoài Tô bắt ấn vung tay, kiếm khí phá , bằng mắt thường cũng thấy vệt trắng loá. Chỉ với chiêu tịnh chỉ kiếm của y, con rắn chín đầu khí thế kinh người tan xương nát thịt trong khoảnh khắc, hoá thành trời máu tanh, tưới đẫm toàn thân Nhậm Hoài Tô. Y quay người thu tay lại, máu tươi chảy xuống manh áo trắng theo lọn tóc đen, giọt, hai giọt, ba giọt…

      Màu máu thắm như gốc đào tuyệt sắc leo cao, lặng lẽ trổ hoa.

      Nàng cười, nàng cảm thấy gốc hoa đào người y đẹp, nhưng vẫn lờ mờ cảm thấy có gì ổn.

      Người giả này lạnh nhạt, vô dục vô cầu, từ trong ra ngoài trống rỗng, vô dục vô cầu phổ ái chúng sinh như thế, sao lại tu luyện thứ võ công ác liệt cùng cực này? Kiếm khí trắng loá lóng lánh, xuất thần nhập hoá, chắc chắn y từng dốc sức nỗ lực.

      Nhậm Hoài Tô ơi Nhậm Hoài Tô, ngươi thực chỉ là cao nhân vô dục vô cầu, thính tòng thiên mệnh, từ bé đến lớn chỉ biết ngoan ngoãn niệm kinh?

      Rất đáng ngờ.

      Nhưng trông vào đôi mắt trong sáng của Nhậm Hoài Tô, thứ khí độ mênh mông thoáng kim tuyệt cổ, lại như thế tuyệt đối có gì đáng ngờ.

      nương?” Qua hiểm nguy, y lại mở miệng gọi nàng là “ nương”

      Quang lạnh nhạt đáp lời, “Công tử, có việc gì?”

      Y khựng lại, khẽ hắng giọng, “ Quang…”

      Nàng chống má nhìn y, “Ừ, có chuyện gì?”

      sao chứ?”


      “Ngươi muốn kiểm tra ?” Nàng giật áo đánh soạt, để lộ lưng và bả vai, “Sợ ta nửa đêm biến thành ma quỷ quái cắn người?”
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :