[Huyền huyễn] Luận ngũ hành, tính chuyện yêu đương

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      [​IMG]
      LUẬN NGŨ HÀNH, TÍNH CHUYỆN ĐƯƠNG
      Giới thiệu:
      Tác giả: Vân Phong Tiên Quân
      Thể loại: Linh dị, kỳ môn độn giáp, ma giới, đam mỹ, ngũ hành trận pháp
      Tình trạng:....

      Văn án:
      “Mắt ngươi…làm sao vậy?”

      “Khóc nhiều …”

      “…nên mù luôn rồi”

      Nam tử tóc bạc khẽ cười, tay vuốt lông tam vỹ bạch hồ trong lòng, cảnh tượng đẹp đến hững hờ.

      Người đời bảo vô tâm vô phế…nhưng thực ra lại là kẻ có tình nhất thế gian.

      Người đời bảo tài lực…nhưng thực ra uy quyền chiêu của có thể san bằng cả khoảng trời.

      Người đời bảo quan tâm nữa….

      Nửa đời trước sống hoang dại, nửa đời sau tự tìm ý nghĩa cuộc đời.

      Bấm ngũ hành, phá trận pháp, giải đáp bí nửa đời trước…

      Nuôi thú cưng, tuyển người , niềm vui cuộc đời phải chỉ thế thôi sao…

      Thế gian cười…ta mặc kệ

      Nhưng để ngươi cười….ta hiến dâng trận pháp tốt nhất của bản thân…​
      Last edited: 10/1/18
      duyenktn1phongdu93 thích bài này.

    2. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 1: Giả thanh cao là nghề của ai kia

      Nghe quốc gia tên là Kỳ Nam Quốc, phải thế giới tu chân cũng thuộc thời Tam quốc diễn nghĩa nhưng người dân nơi đây vừa có tuổi thọ dài lại có phép thuật linh dị huyền huyễn và thuật kỳ môn độn thổ thời chiến.

      Nghe người dân nơi đây bưu hãn như vậy bởi vì thường xuyên có tà phép và quái vật xâm nhập lãnh thổ, phá hoại yên bình quốc gia.

      Nghe sáu mươi năm trước, có nhóm tứ đại thiếu niên tuổi mới mười lăm nhưng lập nên trăm công vạn trạng, được muôn dân kính , coi trọng hơn cả hoàng tộc lúc bấy giờ.

      Nghe ba mươi năm trước, sau kiện “Huyết tẩy Linh Lung”, nhóm tứ đại thiếu niên kia ba người hi sinh để giữ Khắc ấn trận giam cầm Huyền thú tà ác của Ma giới, được lưu danh sử sách muôn đời.

      Nghe thiếu niên sống sót còn lại sau đó hóa điên ngu ngơ sống vật vờ trong điên dại, người đời đều phỉ nhổ phản bội lại lời thề huynh đệ đồng cam cộng khổ của mình.

      Lại nghe ….

      Tại quán trà ở phía nam Kỳ Nam Quốc, bạch y tiểu nương đôi mắt to tròn sạch khuôn mặt mi thanh mục tú bước vào nhanh chóng thu hút ánh nhìn của mọi người.

      Tiểu nương trông vô cùng cần thận quan sát xung quanh rồi chợt dừng lại quay đằng sau lưng thầm gì đó. biết trao đổi gì, bạch y tiểu nương lại nâng váy chầm chậm bước vào, tay khẽ khàng nâng bàn tay khác vào. Tiếng hút khí ngay sau đó liên tiếp vang lên khắp quán trà nhưng người gây ra lại chẳng hề quan tâm gì. Thanh y nam tử hai tay nắm hờ lấy bàn tay của tiểu nương chầm chậm bước vào.

      Khí chất người đa phần phải qua rèn giũa, từ hoàn cảnh mà thể ra. Nhưng có những trường hợp ngay chính bản thân họ từ khi sinh ra mang khí chất đặc trưng riêng trong người, cần tác nhân nào khác thúc đẩy cả. Họ thường được cho là thiên chi kiêu tử, hưởng mọi đặc ân của trời, thỏa sức thể tài năng.

      Thanh y nam tử từ cái nhìn đầu tiên khiến người xung quanh phải choáng ngợp bởi khí chất như toát ra từ xương, thanh lãnh như trích tiên, nhiễm bụi trần. Đối mặt với y, họ cam tâm làm con kiến chỉ cầu y dẫm lên cũng đủ thỏa mãn. Chỉ tiếc rằng đây là trích tiên sa đọa. Bởi vì... Y bị mù. Người mù ở Kỳ Nam quốc bị xem là điềm gở, cả đời luôn gặp xui xẻo, điềm xui lây dính qua cả những người có quen biết với người đó.

      đáng tiếc a...” phụ nhân khẽ thở dài nhìn tiểu nương dẫn nam tử đến chiếc bàn trống duy nhất còn lại trong quán.

      “Còn trẻ vậy mà ...” Phụ nhân khác cũng dùng ánh mắt đồng tình thở dài nhìn theo họ nhưng lại ngờ hai nhân vật chính lại chả hề quan tâm đến điều này.

      Vừa ổn định vị trí, Điệp Y nhanh chóng ghé sát đầu vào Nguyệt Lam: “Công tử, mấy người này này dám dùng ánh mắt thương hại đó mà nhìn chúng ta. Đáng ghét, thương hại nãy giờ mà chẳng cho chúng ta đồng nào cả, còn dám nhìn nữa chứ!”

      “Khụ...Tiểu Y, thay vì oán hận người ta ..ừm..chỉ nhìn mà cho chúng ta tiền, sao người gọi thức ăn . Ta đói rồi”

      “Nhưng công tử, người quên chúng ta hết tiền rồi sao...”

      sao, ta tự có tính toán” Nguyệt Lam khẽ xoa chiếc nhẫn ngọc ngón tay vừa hờ hững .

      Điệp Y dùng ánh mắt hoàn toàn tin tưởng nhìn chủ nhân nhà mình, nhìn chiếc nhẫn ngọc giả tay Nguyệt Lam, lại xoa bụng đói ba ngày của mình, nàng bĩu môi quyết tâm gọi tiểu nhị. sao cả, có gì mình trốn trước để chủ nhân lại rửa chén phụ bếp hai ba ngày rồi lại quay trở lại đón ngài ấy là được thôi.

      Xoa bụng no căng, bấm bấm đốt tay, Nguyệt Lam khẽ mỉm cười thanh cao, giọng bảo Điệp Y gọi tiệu nhị tính tiền. Điệp Y khó xử nhìn đĩa vịt quay nguyên con, tô canh gà hầm, 2 đĩa heo quay, 3 đĩa quế cao cùng vài đĩa đồ xào khác giờ trống trơn bàn, hiểu chủ nhân định làm gì nhưng vẫn cắn môi gọi.

      “Tiểu nhị, tính tiền!”

      Tuy chỉ là quán trà nhưng hiệu suất lại rất cao, tiểu nhị nhanh chóng chạy lại.

      “Của khách quan là hai lượng mười văn tiền a”

      Điệp Y mở tròn mắt nhìn Nguyệt Lam từ trong ngực lấy ra vật gì đó, bàn tay trắng ngọc tuy chỉ cầm hờ nhưng lại khiến nhìn ra đó là vật gì. Quá đáng, chủ nhân lén tàng tư của cải riêng mà mình! Đúng là ngược đãi động vật mà!

      Nguyệt Lam để ý ánh mắt hừng hực lửa chiến đấu của Điệp Y, khóe môi khẽ nhếch, đôi mắt dù bị mù nhưng vẫn ngước mặt lên như nhìn vào người kia. Tiểu nhị nhìn khuôn mặt dù bị lớp vải trắng che đôi mắt ở nhưng vẫn tỏa ra khí chất thanh cao, khiến cậu đắm chìu mê mẩn đó, đôi tay dầu mỡ được đôi tay bạch ngọc đặt vật gì đó mát lạnh lên nhưng cậu hề để ý.

      Rầm

      thiếu niên hắc y bỗng từ nóc nhà ngã xuống làm nát bàn ghế của quán trà . tức tốc bật dậy mắng chửi bạch y thiếu niên khác đứng nóc nhà cao cao tại thượng liếc mắt xuống . Bạch y nam tử khẽ liếc sang tiểu nhị đứng như trời trồng bên kia, ánh mắt lóe tia thú vị, lại quay đầu nhìn tên não ngắn ở dưới đất kia, khóe miệng khẽ nhếch phun ra câu “Đáng đời!” thành công chọc điên hắc y nam tử kia.

      “Chết tiệt! Bạch Phong! Ngươi đứng lại cho ta!” Hắc y nam tử hét lên, gân xanh chen chúc nhau nổi lên trán gã.

      Tiểu nhị nhờ tiếng hét thành công hồi hồn lại sau khi chìm đắm vô độ trong nụ cười của Nguyệt Lam, lại nhìn cục đá tay khóe miệng co giật ngừng, cậu liếc mắt nhìn hắc y nam tử còn chửi bới chưa rời nhanh chân chạy đến chủ quán lập kế hoạch bồi thường...

      đường cái, Điệp Y miệng ngậm kẹo hồ lô vừa ngâm nga hát vừa nắm tay Nguyệt Lam dạo, nhìn Nguyệt Lam.

      “Công tử, ta ngờ ngài lại...”

      ngờ ta thông minh quá à”

      “..vô sỉ quá có”

      “...”

      Gân xanh khẽ nảy nảy chứng minh tồn tại của nó trán Nguyệt Lam. Điệp Y vẫn hồn nhiên tiếp.

      “Chúng ta thoát êm rồi, vừa ăn no, vừa trộm thêm tiền nhưng tiểu nhị kia thực thảm a...”

      “Cậu ta sao cả vì cậu ta..có duyên với chúng ta mà...”

      Nguyệt Lam khẽ cười xoa đầu Điệp Y vì nghe mà quay lại hỏi, miệng nhàng .

      “Nha đầu, lần sau đừng mơ tưởng lấy tiền ta kiếm được ăn quà vặt nữa.”

      “Gì chứ!! Công tử, ngài quá đáng mà! Chí ít gì cũng là chúng ta thông đồng nhau cùng lấy mà, sao ngài nỡ làm vậy chứ..”

      “Cái gì mà thông đồng hả nha đầu này!”

      “Ái da!!!”

      “Ha ha..”

      “Hu..hu..ngài bắt nạt ta...”
      Last edited: 10/1/18
      duyenktn1 thích bài này.

    3. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 2: Con nhà ai lạc kìa?

      “Trả con lại cho ta! Trả lại cho ta…”

      đường, từ đâu bỗng người tóc rối bù xù mắt như điên như dại chạy đến từng quầy hàng lật tung đồ lên. Tiếng trái cây, thức ăn rơi vương vãi cùng tiếng mắng chửi vang lên khắp nơi nhưng người đó vẫn quan tâm, mực chạy đến từng ngóc ngách nhìn như tìm vật gì đó.

      quầy bánh bao lại bị lật lên, nữ hán bán bánh bao như những người khác ngại người điên mà chịu động thủ, bà tức giận nắm lấy tay của người điên kia ném phát.

      Rầm!

      Tiếng quầy trang sức vỡ nát phía sau vang lên giòn tan. Nữ hán chưa dừng lại ở đó, sáng giờ buôn bán ế ẩm giờ bánh bao rới xuống đất lại thành phế phẩm, trưa nay gia đình bà nắm chắc nhịn đói rồi, việc này ai chịu trách nhiệm chứ, có liều mạng cũng phải đánh cho hả giận .

      “Khốn kiếp, dám lật đổ quầy của bà à!” Kèm theo đó là tiếng vung tay mạnh xuống.

      “Con của ta! Trả con cho ta mau lên!”

      Người điên nhìn thấy gì đó bỗng mắt đỏ lên, như bị chạm vảy ngược, bất chấp máu chảy lênh láng sau lưng mà vừa hét vừa ôm lấy chân nữ hán cắn mạnh vào khiến nữ hán phải hít khí lạnh mà hét lên, vừa nện mạnh vào người điên kia hòng kéo người đó ra khỏi chân mình.

      “Mày con mụ điên mau thả tao ra!”

      Mùi máu tanh tưởi bay tỏa khắp nơi cùng tiếng xương cốt vỡ nát vang vọng ngừng khiến dân chúng dù muốn quan tâm đến người điên kia nhưng vẫn phải cửu người báo quan giải quyết.

      lâu sau, tiếng vó ngựa vang lên, người điên gầy gò gần như bị đánh liệt nửa người bị phán xử phải bị tống ra ngoại thành vì tội đả thương người vô tội trong khi nữ hán bán bánh bao chỉ bị phạt số tiền vì gây rối trật tự. Thị vệ vẻ mặt chán ghét nhanh chóng kéo người điên kia ra khỏi thành, vết máu vương vãi khắp nơi như nhảy múa giữa thế vô thường đời nay.

      “Con ngoan của ta…Con ơi..”

      Vừa bị nửa kéo nửa tha ra khỏi thành, dưới mái tóc bù xù hé ra khuôn mặt dù dơ bẩn nhưng vẫn nhìn ra được những nét thanh tú của thiếu phụ trẻ tuổi. Thiếu phụ nửa dựa vào thân cây to bên đường vừa ngước mặt lên nhìn bầu trời chảy nước mắt mà lẩm bẩm.

      Mùi lá trúc như có như thoang thoảng xung quanh khiến thần trí thiếu phụ như tìm lại được nét thanh tỉnh. thứ gì đó lành lạnh nhưng vẫn mang hơi ấm con người khẽ chạm vào khuôn mặt bê bết máu của thiếu phụ khiến trái tim vẫn luôn đau đớn như được xoa dịu.

      Giọng hờ hững nhưng lại khiến người ta an tâm vang lên ngay bên cạnh:

      “Ngươi, chuyện gì xảy ra?”

      “Con ta…Con ta bị bắt mất rồi..”

      “Ở đâu?”

      “Tại nhà ta..ở phố Tây…”

      “Khi nào?”

      .. tuần trước..”

      “Ngươi, thấy màu gì?”

      “Đỏ..Rất đỏ..” Giọng người phụ nữ trở nên kích động hơn, mắt như vằn lên tơ máu.

      Nguyệt Lam khẽ rút bàn tay ra khỏi khuôn mặt thiếu phụ nhưng người sau dường như dùng hết sức sức lực còn lại của bản thân mà nắm chặt cánh tay , giọng khẩn thiết.

      “Làm ơn…giúp tôi…cứu con tôi…nó vô tội…”

      Khẽ trầm mặc, Nguyệt Lam chầm chậm với thiếu phụ.

      “Ngươi hãy , thời gian sắp hết rồi.”

      Buông tay, Nguyệt Lam rời để ý đôi mắt thiếu phụ ánh lên vẻ tuyệt vọng. Thiếu phụ khẽ nhắm mắt miệng nỉ non “Con ngoan của mẹ…Mẹ xin lỗi…xin lỗi con…” rồi tắt lịm hơi thở. Gió đưa lời tuyệt vọng biết gửi nơi đâu.

      Điệp Y nhìn Nguyệt Lam trầm mặc suốt đường , ánh mắt lóe lên tia đau lòng, khẽ gọi:

      “Công tử…”

      Nhận thấy tâm tình của nha đầu ngốc nhà mình, Nguyệt Lam khẽ nở nụ cười trấn an:

      “Ta sao..Điệp Y ngươi có biết phía Đông có vùng đất nào rộng lớn ?”

      Điệp Y sửng sốt, lúc nãy nó nghe thiếu phụ đó rang là nhà ở phía Tây tại sao lại hỏi phía Đông chứ. Dù hiểu nhưng Điệp Y vẫn cau mày trả lời, bỗng mắt phát sáng:

      “Công tử, công tử có phải ngươi muốn đến nghĩa trang phía Đông đúng ? Đất ở đó là rộng nhất mà có liên quan đến huyền bí nữa chứ!”

      Buồn cười nhìn Điệp Y ngốc đoán mò nhưng nỡ phản bác, khẽ xoa đầu Điệp Y, Nguyệt Lam lên tiếng: “ thôi!”

      “A! Công tử chờ ta! Người có phải bị mù đấy, sao lại nhanh như vậy? Té ta chịu trách nhiệm đâu”

      Điệp Y vừa bĩu môi vừa cẩn thận nhìn đường kéo Nguyệt Lam . Công tử nhà nàng là lộ si, dù rất đáng ghét nhưng nàng là thiếu nữ đầy lòng vị tha,nàng chấp nhất mấy cái đó mà lơ việc chăm sóc cho công tử

      “Nhà đầu ngốc..” Tiếng cười trầm thấp khẽ vang đầu nhà đầu miệt mài tìm đường mà chả hay biết.

      Trong màn sa phấp phới ở nơi khác, màn xuân cung sống được trình diễn. Tiếng rên rỉ cùng tiếng va chạm thân thể vang lên hòa quyện vào nhau tạo nên cảnh tượng dâm mĩ vô cùng.Người trong màn hoạt náo tràn đầy sức sống bao nhiêu, người ở bên ngoài màn nhíu mày hờ hững bấy nhiêu.

      Xích y nam nhân ngội dựa ghế quý phi, khuôn mặt tà mị mắt phấn mày điêu khẽ nhíu, nhìn cảnh tượng trong màn cách ghét bỏ. Bàn tay khẽ gõ từng nhịp lên bàn báo hiệu điều gì đó.

      Hán tử cơ bắp cường tráng miệt mài cày cấy người nữ tử ngừng, khuôn mặt đỏ lên dù có dấu hiệu xung huyết nhưng vẫn hề ngừng lại. Nữ tử ma mị từ trong xương như treo cả người lên hán tử, miệng khẽ ngâm nga tiếng rên rỉ nhưng ngâm xướng khúc hát hay nào đó.

      “Ưm..A…Muốn nữa..Nhanh lên”

      “Hừ…”

      “A~~..Ha..ha…”

      tiếng gầm vang lên kết thúc đại chiến ba trăm hiệp phía bên trong màn. Nữ tử khẽ mỉm cười, hỏi: “Ngươi ăn no chưa?”

      Hán tử chưa kịp hồi hồn từ thỏa mãn sắc xuân bỗng trợn trừng mắt lên. Máu từ cơ thể dần dần bị rút , thông qua nam căn của mà truyền qua nữ tử vừa lời cùng kia.

      no, cảm ơn ngươi nha~~~”

      Nữ tử trở mình ngồi dậy, đẩy cái xác khô người ra, phất tay lấy tấm sa y khoác tạm rồi bước ra khỏi màn sa. Nhìn xích y thiếu niên ghế quý phi có khuôn mặt tương tự mình ba phần, khẽ nhíu mày vui: “Chuyện gì?”

      Xích y thiếu niên bĩu môi, khuôn mặt trẻ con ánh lên nét bất mãn, có cái gì vui đâu mà ngày nào cũng chơi trò cưỡi ngựa này chứ, mỗi lầm bầm:

      “Ngọc châu phát sáng, ta đọc được, ngươi sang giúp ta .”

      Nữ tử khẽ liếc qua thiếu niên mặt cam tâm tình nguyện, nghĩ đến ngọc châu có biến, dù muốn giúp nhưng vẫn phải với , môi mỏng khẽ mở, giọng thanh mảnh nhưng lại mang lệnh bắt buộc.

      duyenktn1 thích bài này.

    4. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 3: Giả thần giả quỷ phải là đức tính tốt a~

      Cộp...Cộp...

      Tiếng cuốc đào đất vang lên đều đặn trong bóng đêm yên tĩnh dằng dặc. Sương mờ len lỏi qua từng bia đá thấm đẫm tia tử khí nhuộm từng ngọn cỏ xanh mơn mởn mộ. Từng đốm lửa xanh phập phồng như hít thở, lấp lửng trung chờ đợi điều gì đó...

      “Chết tiệt, đám trẻ con ngày càng quậy phá rồi. Bây giờ còn dám đào mộ lên làm gì mà tìm kho báu nữa chứ. Ngày mai nhất định phải dạy tụi nó bài học mới được. thiếu tôn trọng người khuất mà!”

      Lão Điền vừa lầm bầm chửi bới vừa hì hục cuốc đất chôn lại ngôi mộ đàng hoàng. Đằng sau lão hơi lạnh im hơi lặng tiếng tụ lại ngày càng nhiều. Sương mờ trắng xóa cả vùng trời.

      Cộc...Cộc...Cộc

      Tiếng bước chân từ xa dần vọng lại. bàn tay lặng lẽ đặt lên vai lão Điền, cắt ngang công việc khiến lão Điền vô cùng bực bội, chưa kịp quay đầu lại phát tiết, giọng trầm khàn vang lên:

      “Ngươi làm gì con ta vậy?”

      “Cái gì mà con với chả cái chứ!”

      Quay phắt sang chửi gắt câu, chợt nhận ra đằng sau chẳng có ai cả, mồ hôi lạnh thấm đẫm lưng lão. Lão tại sao lại quên mất chứ, đây là mộ cụ Tôn, vợ con đều mất, vì họ hàng thân thích chuyển lên thị trấn ở hết, mà cụ Tôn luyến tiếc ngôi nhà kỉ niệm của vợ nên mới ở lại thôn, sau khi mất chôn ở đây hầu như chẳng có ai đến thăm. Cụ Tôn bằng tuổi ông của lão nữa, mấy mười mấy năm rồi, giờ lại có người xưng cụ Tôn là con, nếu phải hù dọa, chính là gặp quỷ.

      Chân run lẩy bẩy, miệng nuốt nước bọt liên tục, lão Điền nhìn xung quanh lấy hết sức bình sinh từ thời còn bú sữa ra hét lên:

      “Giả thần giả quỷ cái gì...mau...mau ra đây...muốn gì ...tao...tao sợ mày đâu!”

      Như cảm ứng được gì, lão Điền run ngày càng kịch liệt hơn, lão quay phắt ra sau lưng. Đón chào lão là cái miệng cười ngoác đến tận mang tai, cái lưỡi đỏ bầm hình thù lởm chởm lân la lướt qua mặt gã, giọng trầm khàn lại vang lên:

      “Trả con lại cho ta a~~”

      AAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAAA!

      Bên phía rừng cây, “đôi mắt” kì lạ theo dõi từ đầu đến cuối theo tiếng hét hoảng loạn của lão Điền dần biến mất.

      Sáng hôm sau, tại khách điếm ở thôn Đông, Điệp Y khẽ khàng gõ của phòng bên cạnh, nhắc nhở người bên trong.

      “Công tử, mau dậy , trời sáng rồi a”

      lúc sau, tiếng “Ừ” khẽ đến từ bên trong vọng ra, Điệp Y biết công tử dậy nên nhanh chóng nhấc váy xuống lầu tranh thủ lúc công tử tự vệ sinh đặt thức ăn sáng trước. Điệp Y rất lo lắng, hôm qua biết có chuyện gì mà trời rất lạnh, bên phòng công tử cứ vang lên tiếng “cộp cộp” khiến thể yên lòng. biết có phải công tử bị lạ giường nữa, chắc là ngủ ngon, lát nữa phải đặt chút trà bạc hà cho công tử mới được.

      Bên trong phòng, sau khi Điệp Y lâu, tiếng thở dài khẽ vang lên theo gió mà trôi mất.

      Trong sảnh ăn của khách điếm, dân chúng vừa dùng bữa vừa xôn xao bàn tán với vẻ mặt vô cùng lo lắng. Điệp Y vừa giúp Điệp Lam chỉnh lại chỗ ngồi mau chóng buôn dưa lê bán bát quái. Tiểu nha đầu nhìn thấy quầng thâm nhạt mắt công tử mà đau lòng thôi, vừa gắp mấy món ăn giúp tinh thần sảng khoái vào chén Nguyệt Lam vừa nghe ngóng bàn bên bàn tán.

      “Có nghe gì chưa, lão Điền phát điên rồi đó...”

      “Lão Điền có phải người trông coi nghĩa trang ?”

      “Đúng rồi...Đây là người thứ ba trong tháng bị điên rồi đó!”

      “Gì chứ! Người thứ ba rồi à? Có biết nguyên nhân ?”

      “Người điên hỏi được cái gì chứ..Lão chỉ biết ôm đầu trốn dưới gầm giường rồi gì mà con ai, có. Người cứ run bần bật lên trong cái thời tiết nóng nực này.”

      “Có khi nào bị ma ám vậy?”

      “Ma ám cái đầu ngươi! Giả thần giả quỷ, hừ! Cứ đà này mà quan phủ nhúng tay vào dân chúng chắc chắn sớm hoảng loạn mất...”

      Nhìn hai nam tử bàn bên “hăng say” bàn luận, Điệp Y nuốt vội miếng bánh quế vào, mắt láo liên nghiêng đầu kề sát vào rồi hỏi khẽ:

      “Công tử, có biến kìa...phải cẩn thận..”

      nhìn thấy nhưng vẫn cảm nhận được biểu cảm như kẻ gian của Điệp Y, Nguyệt Lam phì cười, :

      sao cả...binh tới tướng chặn, lát nữa muội xin phép trưởng thôn cho chúng ta làm người trông coi nghĩa trang

      “Gì chứ, nhưng mà ở đó đáng sợ lắm á” Điệp y mặt méo xẹo kinh khủng nhìn công tử nhà mình.

      “Bao ăn bao ở có gì mà đáng sợ, có ta ở đây, khi nào có quỷ để ta lấy thân làm mồi cho nó kiếm chút thời gian cho muội chạy trước được chưa?” Nguyệt Lam cười đùa.

      “Vậy cũng được..” Điệp Y trưng ra mặt bánh bao miễn cưỡng chấp nhận.

      “....” Nha đầu thiếu đòn này, hi sinh chủ nhân mà còn làm vẻ bị ức hiếp đó.

      Ăn uống no nê, chủ tớ nhanh chóng xin phép trưởng thôn nhận công việc “bao ăn bao ở” mới. Dưới khuôn mặt bánh bao thiu đắng nghét Điệp Y, trưởng thôn mặt tươi cười như hoa cúc mới nở vội vàng giao chìa khóa ngôi nhà gỗ trong nghĩa trang, nhanh chóng tống họ ngay vì sợ họ đổi ý.

      Thong thả đến nghĩa trang, lộ si chủ nhân cùng bất mãn thiếu đòn tôi tớ đường, kết quả là...lạc đường. Nhận thấy khí lạnh quanh chóp mũi, hơi ấm từ lòng bàn tay bỗng biến mất, Nguyệt Lam nhíu mày, khẽ gọi tiếng:

      “Điệp Y”

      “Nha đầu ngốc, muội ở đâu?”

      Mùi nước hoa nồng nặc dần phiêu tán hòa tan vào khí, giọng tà mị khẽ cất lên:

      “Công tử đây là lạc sao?”

      Tiếng cười mị hoặc khẽ vang lên có thể khiến bao nhiêu nam nhân trầm luân quì xuống gối chủ nhân nó, bóng dáng lả lướt lại gần Nguyệt Lam, xích y nữ tử với mảnh sa y mỏng manh chỉ đủ che khuất bộ vị quan trọng khẽ dùng bộ ngực như sắp nảy ra khỏi tấm yếm sa cọ vào tay Nguyệt Lam. Lửa nóng như vô tình hữu ý được đốt lên trong màn sương lạnh.

      Khẽ cười đáp lễ, Nguyệt Lam mấp máy môi, dù bị mù nhưng khí chất ngấm trong xương vẫn đủ khiến ánh mắt xích y nữ tử như chìm trong say mê, dại trong chốc lát.

      “Tại hạ chỉ vô tình sa trận. Mỹ nhân hoa nhường nguyệt thẹn như nương chắc so đo chút chuyện này mà thả con ngựa cho tại hạ cùng tiểu nô tì thoát trận chứ?”

      hay, công tử nhìn thấy làm sao biết ta là mỹ nhân chứ?”

      Xích y mỹ nhân che miệng cười, tay khẽ vuốt lồng ngực nam tử khuynh thành kia, ánh mắt nhìn chằm chằm khuôn mặt tì vết kia lộ dục vọng cuồn cuộn.

      “Mỹ nhân chính là mỹ nhân, dù nhìn thấy vẫn có thể cảm nhân được thôi, cần cái gì để chứng minh cả.”

      Nguyệt Lam cầm bàn tay vô tình cố ý quấy rối lồng ngực mình mà khẽ khàng hôn phớt lên, nhìn từ bên ngoài chỉ thấy nam tử như thể tình tín ngưỡng thầm kín với nữ tử chứa chấp bất kì tia dục vọng nào cả.

      Đôi mắt xích y nữ tử chứa dục vọng ngày càng mãnh liệt, khẽ chạm lên mu bàn tay mà được nâng niu khi nãy, ả vừa có xúc động muốn chặt cánh tay dám động chạm vào thứ ả thích kia vừa muốn hôn liếm đến khi tróc hết cả tấm da bọc kia. Nhìn theo hướng nam tử vừa biến mất, đôi mắt ả lóe lên tia độc chiếm tàn bạo.

      “Công tử!”

      Xuất lại vị trí cũ nhìn Điệp Y bình an ánh mắt đong đầy lo lắng trước mắt, Nguyệt Lam khẽ vuốt đầu trấn an:

      “Nha đầu ngốc, ta sao cả, mau thôi, nhanh tới “nhà mới” của chúng ta để nào, lâu nhiều mồ hôi muốn tắm rửa a”

      Điệp Y tay nắm tay công tử nhà mình vừa nhìn gió thổi vù vù trời. Nóng nực hả ta, nhưng gió nãy giờ mát rượi mà, chắc là cái bệnh sạch của công tử lại nổi lên rồi. Ầy, tại mình chăm kĩ quá mà khó tính hẳn ra đây mà....
      duyenktn1 thích bài này.

    5. Vân Phong Tiên Quân

      Vân Phong Tiên Quân Member

      Bài viết:
      34
      Được thích:
      11
      Chương 4: “Khách” đến thăm nhà phải làm sao?

      Trước căn nhà xập xệ gần khu mộ địa, bóng dáng uyển chuyển dần xuất . Bóng dáng này nhìn kĩ chính là Trương góa phụ, nhà ở gần bìa rừng phụ cận thôn Đông, dù qua đời chồng nhưng khuôn mặt vẫn còn nét thanh xuân, nhìn ra được trước đây cũng là mỹ nhân mặt thon mày liễu. Thiếu phụ tay đeo giỏ đựng cơm, cẩn thận gõ cửa, môi mỏng thanh thanh giọng gọi:

      “Công tử, Điệp Y, ta tới đưa cơm cho hai người đây”

      Điệp Y ngửi được mùi cơm canh ngọt lành từ xa, bụng réo vang, chờ sẵn từ lâu chỉ đợi lúc này là hăng hái nhảy ra mở cửa.

      “Trương tỷ, tỷ vào , ta và công tử chờ tỷ nãy giờ đó”

      Tiểu nha đầu chần chừ mà bán chủ nhân để đổi mỹ thực, ra sức nháy nháy mắt với thiếu phụ, đổi lại hai rặng mây hồng má người sau. Trương thiếu phụ đưa mắt nhìn thanh y nam tử uống trà trong phòng, chân bước chầm chậm, lấy từng món trong lồng cơm ra đặt lên bàn.

      “Công tử, người mau ăn kẻo nguội.”

      Thanh y nam tử tay nâng chén trà bỗng cứng ngắc lại nhưng nhanh chóng lấp liếm thất thố của mình bằng nụ cười khẽ đúng mực nhưng mất phần phong tình vốn có.

      “Cảm ơn Trương phu nhân.”

      Điệp Y nhìn chủ nhân nhà nàng mỗi lần nhìn thấy Trương thiếu phụ là hành động lại cứ cứng đơ, giật giật như kinh phong mà chẳng hiểu tại sao. Trương thiếu phụ nhìn ra mấy động tác đó là vì bị “mỹ nam kế” vụng về của chủ nhân nhà nàng lấp liếm chứ còn nàng nhé. Bĩu môi cắn liên tiếp mấy mẫu bánh quế, lại nhìn đôi đũa của ai kia giật giật, nàng chỉ có thể cảm thán trong lòng. Nam nhân làn đầu được theo đuổi nha~, “thẹn thùng” a~.

      Lại giải quyết xong “Hồng môn yến”, Nguyệt Lam khẽ thở phào nhõm. Trương phu nhân luôn quan sát chủ tớ nãy giờ thu dọn chén bát bỗng mở miệng:

      “Công tử, người hình như...rất thích bánh quế hoa cao?”

      ngay từ ánh mắt đầu tiên nhìn thấy người này tim khống chế được đập nhanh. Dáng hình ấy, dù đôi mắt nhìn thấy được nhưng vẫn khiến cho người xung quanh cảm nhận được an tâm, khí chất nhiễm bụi trần của chủ nhân nó. Dù biết bản thân hề xứng với công tử nhưng nhịn được mà luôn lặng lẽ quan sát công tử. Khi trưởng thôn hỏi ai nguyện ý đưa cơm cho công tử, ngần ngại nhận nhiệm vụ, chỉ mong có thể gần người đó thêm chút. Mấy hôm nay luôn cố gắng làm nhiều món ngon nhưng công tử hình như thích món nào hết, dù ăn nhưng cũng cảm nhận được là chỉ để no bụng thôi. Khó khăn lắm mới món công tử thể hứng thú, buột miệng hỏi nhanh, giờ nghĩ lại thấy bản thân thất thốt ngượng ngùng thôi.

      Nguyệt Lam mỉm cười, đáp lời:

      “Bánh quế hoa cao mà Trương phu nhân làm rất ngon, tại hạ kiềm lòng được mà ăn nhiều, thất thố rồi.”

      “A... có đâu..Vậy...ta phải...về đây”

      Điệp Y nhìn thiếu phụ vội vã rời , còn vấp đá suýt té mấy lần, chậc chậc lưỡi. Ài, công tử nhà nàng học xấu nha, biết ghẹo con nhà lành rồi. Chưa kịp cảm thán về trưởng thành của “con trai” mình, Điệp Y bị lôi khỏi mộng đẹp.

      “Điệp Y, dạo tiêu thực thôi”

      Lại nữa rồi, tiểu nha đầu bất mãn trừng chủ nhân nàng thất bại phải nắm lấy tay người này bắt đầu “ dạo”.

      “Qua bên trái ba bước”

      “Nhưng bên trái là đại thụ mà công tử.”

      “Có thể chặt ?”

      “...” Làm ơn đừng thản nhiên như vậy được ?!!

      Nhìn cây đại thụ hai vòng tay người lớn ôm xuể, Điệp Y đanh mặt như chém đinh chặt sắt.

      được.”

      “Ài...Lại được à? Điệp Y muội rốt cuộc có thể nào bớt vô dụng chút được ?”

      Công tử mới vô dụng! Cả nhà công tử mới vô dụng!!! Làm ơn , cứ chút là lại hỏi trời dưới đất. Đụng mộ của người ta đòi đào, đụng sông đòi lấp, đụng đại thụ đòi chặt, người còn cái gì vô lí hơn ?!! mệt mỏi, muốn nữa...

      Nguyệt Lam vẻ mặt thất vọng, miễn cưỡng:

      “Thôi đành vậy, sang bên phải bảy bước .”

      “Nhưng công tử....”

      “Bây giờ gặp cái gì cũng phải đào cho ta.”

      “...đó là nhà chúng ta”

      “....”

      Ha ha đáng đời...

      Nguyệt Lam khuôn mặt khẽ co giật nhìn nha đầu khoái trá trả thù. Xem là gì chứ, cũng đâu có...à...đúng là nhưng mà vẫn cảm nhận được gần đây có khí tức của rơm ẩm (mái nhà) và gỗ mục (trục nhà). Làm như là trẻ con ấy. Hừ!

      Mấy hôm nay khảo sát địa hình cảm thấy tình cứ như vào ngõ cụt. Những vị trí có thể đặt “trận” trúng mộ là cây to, sông lớn. biết là do đối thủ lần này quá cao tay hay là ăn may nữa.Thở dài thỏa hiệp trao đổi ba cái bánh quế hoa giấu trong tủ cho Điệp Y, cùng nha đầu bước qua vị trí khác xem xét thử.

      Bấm bấm tay còn lại, nếu nhầm tối nay có “khách” đến chơi. Ài...”tiệc” chưa bày xong lấy gì mà đãi khách, có nên suy tính Điệp Y thần công hét hù “khách” nữa. Điệp Y nha đầu tội nghiệp bị chủ nhân bán trong lúc hay biết...

      Ban đêm, trăng tròn vành vạnh, ánh trăng soi khắp mọi nơi, thích hợp hẹn hò, hành hài hòa.

      Nhưng tại nơi nào đó, ánh trăng lại như ngủ quên để mặc bóng đêm bao trùm lấy nơi đây. Tại khu mộ địa, sương mù lạnh lẽo len lỏi qua từng ngọn cỏ nhành cây, thấm đẫm tường ngôi nhà gỗ duy nhất ở đây như muốn hòa tan để lộ dáng hình ngủ say bên trong.

      Cộp...Cộp....

      He..He..e...

      Bóng dáng xám trắng lọt thỏm giữa màn sương mù lắc lư bước tới ngôi nhà gỗ xập xệ. chân tay dòi bọ lúc nhúc lộ ra xương trắng, máu vẫn còn từng giọt như bao giờ hết nhưng chủ nhân lại chẳng đau đớn gì, miệng vẫn cười ngoác đến tận mang tai. Đôi mắt teo tóp lại chỉ còn mấy mạch máu giúp treo nó lủng lẳng hốc mắt nhưng con ngươi vẫn chuyển động liên tục như tìm kiếm gì đó. Đôi chân trần gầy guộc lộ cả xương trắng được giấu dưới mảnh vải rách nện từng bước từng bước tiến đến ngôi nhà gỗ mà quan tâm đất nhọn bên dưới.

      “Con ta...ta ngửi thấy con rồi... thơm...Mau...mau trở về bên ta thôi...”

      Con ngươi đỏ hằn tơ máu vì kích thích mà xoay từng vòng từng vòng liên tục nhanh, chiếc lưỡi tự giác nuốt thứ mà nó cho là “nước bọt”. Nơi từng là yết hầu nay chỉ còn là ba bốn đốt xương cố gắng lên xuống làm động tác khó thỏa mãn nhu cầu của chủ nhân cơ thể.

      He...He...e....

      Người trong nhà tưởng như ngủ say nhưng ai biết được dưới lớp chăn mền bụi bặm kia còn dáng người đáng lẽ nên có. Thay vào đó là hình nhân bện bằng lá cây được vẩy lên thứ máu tanh nồng tỏa hương thơm ngát giữa chốn u màu này.

      Đêm còn rất dài....

      ---

      Vân Phong Tiên Quân: Quà chúc mừng năm mới trễ. Mong mọi người tiếp tục ủng hộ!
      duyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :