1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Y Thần Y - Huyết Hồ Điệp(C6)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Tên truyện: Huyết Y Thần Y.


      Tác giả: Huyết Hồ Điệp.


      Edit + Beta: Hạ Quân Ly.


      Số chương: , nhưng rất dài.


      Lịch post: 1 tháng 1 chap.


      Giới thiệu:

      Đầu óc quay cuồng, Khương Hi Tuyết khó khăn mở mắt phát cảnh vật xung quanh lạ. Trông giống phim cổ trang. Đột nhiên lũ kí ức ùa vào đầu khiến nàng biết nàng xuyên . Nàng xuyên đến đây, trở thành thiên kim tiểu thư của tướng phủ, vì cha cùng trai hi sinh chiến trường nên được sắc phong Quận chúa, sau được chỉ hôn trở thành vương phi, thân phận tốt, nhưng vì sao lại là vương phi của tên vương gia mắc chứng đoạn tụ. là tức chết nàng mà. Bất quá cái này cũng ảnh hưởng nhiều đến nàng lắm, dù sao nàng kiếp trước hủ nữ kiêm sắc nữ nổi tiếng trong trường nên chẳng kì thị gì. Tính toán thương lượng với chút, nàng an phận làm vương phi hữu danh vô thực. Chỉ cần chịu nuôi nàng tới già, cho nàng ăn sung mặc sướng nàng phối hợp để gạt người ngoài, giúp đối phó đám huynh đệ chờ chực châm chọc . Nhưng ông trời đâu thuận theo nàng, kéo nàng vào sóng gió. vì tin tưởng Thái Hậu đem nàng hưu . Nàng rời khỏi vương phủ, cắt đứt quan hệ với . Ba năm sau, nàng trở lại, toả sáng rực rỡ. Đế vương trẻ tuổi của Phượng Lăng đế quốc nguyện ý vì nàng phá bỏ hậu cung, Thái tử Nguyệt Lam quốc từng là thủ hạ của nàng, Thiên hạ đệ nhất Tài thần nguyện bỏ ngàn vàng mua lấy nụ cười của nàng, Mặc vương gia của Tây Lỗ quốc chấp nhận vì nàng mà rời xa thế tục, ngao du thiên hạ, ngay cả hoàng đệ của - Lục vương gia của Đông Lãnh quốc cũng si mê nàng, tại mới hối hận,nhưng là, còn tư cách ở bên nàng nữa rồi. Nàng, cuối cùng chọn ai?

      ~Đoạn trích 1~

      Mỗ thị nữ đứng bên giường lay lay:

      -Vương phi, nam sủng của vương gia đến thỉnh an, người mau dậy .

      Mỗ vương phi giường ngáp dài, phẩy tay:

      -Đuổi bọn họ , bảo họ từ nay về sau cần đến thỉnh an nữa. Ta chỉ là vương phi hữu danh vô thực. cần làm phiền ta ngủ.

      Dứt lời, liền xoay người cuộn chăn tiếp tục ngủ. Mỗ thị nữ đứng bên chảy mồ hôi. Vương phi rất...(>_<)

      ~Đoạn trích 2~

      Mỗ nữ cười toe toét với mỗ tài thần:

      -Thương, ngươi đối với ta tốt!

      Dứt lời nhón chân hôn cái lên má rồi mất. Mỗ tài thần ngây người hồi lâu, xoa xoa má, thầm thề ba ngày sau quyết rửa mặt. (>_<)


      Lưu ý: được tác giả nhờ post dùm.​

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 1 Huyết y thần y
      Đầu óc choáng váng, Khương Hi Tuyết khó khăn mở mắt ra. cảnh tượng lạ lùng đập vào mắt khiến nàng cảm thấy khó hiểu. Nàng vừa bị tai nạn giao thông cơ mà, đáng ra phải ở trong bệnh viện mới phải chứ. Và...đây là đâu?
      Bất chợt, đoạn kí ức xa lạ ập vào đầu khiến đầu nàng đau nhói. Ước chừng khắc sau, cơn đau kia mới dừng lại, nàng chật vật ngồi dậy giường mắng cậu:
      - Mẹ nó, xuyên qua rồi.
      Ngồi im giường hồi lâu, Khương Hi Tuyết mới bình tâm trở lại. Cẩn thận kiểm tra lại trí nhớ, nàng muốn biết thân phận của cơ thể này là thế nào. Thân thể này tên gọi Khương Tuyết, con của đại tướng quân Khương Vệ, có vị ca ca tên Khương Lăng, mẫu thân mất từ khi còn , rất được sủng ái. Khương Hi Tuyết khỏi gật gù, thân phận này tệ chút nào, có lẽ nàng trong phủ Tướng quân. Nhưng khi xem đến đoạn kí ức tiếp theo, nàng lập tức mắng to:
      - Mẹ nó, vì sao lão nương lại xui xẻo như vậy chứ!!!
      Thân thể này cư nhiên lại bị tứ hôn, hơn nữa còn là tứ hôn với vương gia. Nhưng trong triều nhiều vị vương gia như vậy, cớ gì lại đem "nàng" tứ hôn cho Tam vương gia nổi tiếng đoạn tụ mọi người đều biết. Lão cha cùng ca ca của "nàng" mất tích sau cuộc tiến công xâm lược của Nguyệt Lan quốc, "nàng" được sắc phong quận chúa rồi gả cho vị Tam vương gia đoạn tụ kia. Hơn nữa còn được sủng ái, hôm qua bị nam sủng của chọc tức đến mức thổ huyết mà chết, cuối cùng tiện nghi cho nàng, nhập vào thân thể này.
      Khương Hi Tuyết phải loại người bi quan, nếu ông trời cho nàng sống lại, tự nhiên nàng trân trọng mạng sống này. Còn tên vương gia đoạn tụ kia, nàng ngán. , kiếp trước nàng cũng là hủ nữ kiêm sắc nữ nổi tiếng trong trường, chẳng lẽ lại ngán sao. Nghĩ thông suốt, Khương Hi Tuyết vươn người bước ra ngoài.
      là buổi chiều, khí trời tương đối mát mẻ. Cảnh vật xung quanh có chút hoang vu, xem ra khá lâu có người đến dọn dẹp. Trong lòng Khương Hi Tuyết cười khổ thôi, xem ra thân thể này trước đây quả rất được sủng ái. Hơi nghĩ chút, cảm thấy dù sao tại nàng cũng là vương phi, dạo chút có lẽ có vấn đề gì. Chân nhanh chóng bước ra ngoài dạo vài vòng, trong lòng cảm thán thôi. hổ là Vương phủ, cảnh sắc quả nhiên rất đẹp. Hơn nữa khí chút ô nhiễm, vô cùng trong lành. Lúc nàng dạo, đám nha hoàn cùng nô tài trong phủ nhìn thấy mắt trợn ngược lên, mặt hoảng sợ như thấy quái vật làm nàng vô cùng khó hiểu. ít còn tụm lại bàn tán xôn xao, dường như coi vị Vương phi hữu danh vô thực như nàng ra gì. Khương Hi Tuyết cười lạnh trong lòng, vẻ mặt bên ngoài lại vô cùng lạnh nhạt, cả người toát ra lạnh lùng, xa cách.
      Chợt cảm thấy bụng hơi sôi lên, liền gọi nha hoàn gần đó lại:
      -Ngươi, đến đây!
      Nha hoàn kia chậm rãi bước lại
      -Vương phi có gì sai bảo ạ?
      Giọng kia chút giống với giọng điệu nên có của nô tài đối với chủ nhân, ngược lại còn có vài phần ngang ngược, kiêu ngạo cùng xem thường. Khương Hi Tuyết nở nụ cười lạnh lẽo liếc nhìn khiến nha hoàn kia có cảm giác như rơi vào hố băng, cả người run rẩy liên hồi, vô cùng áp lực. khắc trôi qua, nha hoàn kia cảm giác như bản thân dạo qua địa ngục hết năm, sợ hãi khắc sâu vào trong lòng, vĩnh viễn chẳng thể xoá được. Ánh mắt kia tựa như ánh mắt của tử thần đòi mạng, lẫn bên trong là tia sát khí mỏng manh. Lúc này, nàng mới nhàn nhạt mở miệng:
      -Ta đói bụng, đem cơm dọn đến viện của ta.
      Dứt lời liền quay người thẳng, lại hề biết hành động của mình bị nam nhân từ xa thu hết vào mắt. Nha hoàn kia như được đại xá, vội vàng cúi đầu tạ ơn rồi chạy nhanh tới phòng bếp chuẩn bị thức ăn. sợ hãi của nàng đối với vị Vương phi hữu danh vô thực kia lên tới tột độ, thầm thề sau này đắc tội với Vương phi nữa.
      Khương Hi Tuyết rảo bước về phía viện của mình. Đóng cửa viện lại, nàng bất đắc dĩ thở dài. biết vì sao mỗi khi tức giận người nàng lại trở nên đáng sợ như vậy. Trước kia còn làm đám bạn sợ hãi chạy biến, tốt mà. Tuy lúc trước mợ bắt nàng học đánh đàn, thổi sáo này nọ để kiềm chế bản tính, nhưng cũng có quá nhiều tác dụng. Xét ra nàng thích cùng cậu học y và độc hơn. Đem chỉnh người rất tốt.
      Ngoài cửa chợt vang lên tiếng "cốc cốc", cùng thanh run sợ:
      - Vương phi, nô tì đem đồ ăn đến cho người.
      Khương Hi Tuyết dường như để ý lắm, tuỳ ý :
      - Vào .
      Nha hoàn kia cẩn thận bước vào, bày đồ ăn lên bàn. Nhìn thấy bàn chỉ có dĩa rau luộc, bát nước canh trong veo nhìn thấy đáy cùng chén cơm nguội, Khương Hi Tuyết nở nụ cười lạnh lẽo:
      - ngờ phủ của chúng ta lại nghèo như vậy, phần ăn của vương phi so với gia đình bình dân còn kém hơn.
      Nha hoàn kia hoảng sợ quỳ sụp xuống:
      - Vương phi tha mạng. Đây là do phòng bếp đưa cho nô tì. Nô tì cầu xin rất nhiều lần mà họ vẫn chịu cấp thức ăn ngon cho người.
      Nghe được lời của nha hoàn kia, trong lòng nàng càng thêm tức giận. Xem ra phát uy chút bọn họ đều xem nàng thành con mèo bệnh rồi. Nghĩ thế, liền liếc mắt nhìn nha hoàn kia, hỏi:
      - Ngươi tên gì?
      - Bẩm vương phi, nô tì tên Mai Nhi.
      - Mai Nhi, ngươi có biết phòng của Vương gia ở đâu .
      Mai Nhi hơi ngẩn người ra, nhưng sau đó lập tức trả lời:
      - Bẩm Vương phi, nô tì biết ạ.
      Khương Hi Tuyết nhìn nàng ta cực kì thâm ý, sau đó :
      - Mai Nhi, ta thích người thông minh, sau này ngươi trở thành nha hoàn bên cạnh ta. Tốt nhất đừng ở sau lưng ta làm việc gì mờ ám, nếu ...
      Khương Hi Tuyết quẳng cho nàng ta cái nhìn lạnh như băng khiến nàng ta liên tục dập đầu
      - Vương phi, sau này ta nhất định trung thành với người.
      - Tốt lắm, mau đứng dậy .
      Mai Nhi nghe vậy mừng rỡ
      - Tạ ơn Vương phi.
      Nhớ tới bộ dạng hoảng sợ lúc nãy của Mai Nhi, Khương Hi Tuyết trong lòng vô cùng cảm khái. Cái thứ khí tức lạnh lẽo chút tình người của nàng ngờ cũng có lúc phát huy tác dụng.









    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 2

      Trước cửa của Lam Tranh viện, Khương Hi Tuyết mỉm cười nhìn hộ vệ gác cửa :

      -Có thể vào thông báo với Vương gia rằng ta muốn gặp người chút ?

      Hộ vệ kia cũng là người thà, gãi đầu :

      - Vương phi, Vương gia có ở bên trong, hôm khác ngài lại đến có được ạ.

      Khương Hi Tuyết lơ đãng cười:

      - sao, ta có thể chờ.

      - Vậy thuộc hạ nhờ Lôi đại ca sắp xếp cho người.

      Dứt lời, xoay người chạy thẳng vào trong. lúc sau lại ra, dắt nàng vào phòng khách ngồi uống trà chờ tên Vương gia kia về. Độ khoảng hai khắc sau, vị phu quân cao quý kia của nàng cuối cùng cũng trở lại. nhìn nàng, lạnh lùng hỏi:

      - biết Vương phi tìm bổn vương có việc gì?

      Khương Hi Tuyết cầm chung trà lên, khẽ nhấp ngụm, tinh tế đánh giá vị Vương gia đoạn tụ này, trong lòng khỏi cảm thán, là quá đẹp rồi. Khuôn mặt kiên nghị, tuấn, mày kiếm dựng thẳng, mắt đen sâu thẳm đầy mê hoặc khiến người khác kìm được mà trầm luân. Lại thêm làn da tựa như bạch ngọc thượng đẳng kia. quả thực là mĩ nam vô cùng hiếm thấy. Mà lúc này, tựa hồ cũng đánh giá nàng, trong lòng cảm thấy rất ngạc nhiên. nhớ nữ nhân này trước kia chính là vô cùng , đến chỗ hoàng huynh cầu xin được gả cho , lúc nào cũng nhìn bằng ánh mắt si mê. Vậy mà bây giờ... Ánh mắt trong trẻo của nàng nhìn chút si mê, chỉ có thưởng thức cùng đánh giá. Nhìn kĩ hơn chút, phát , nàng thực vô cùng xinh đẹp, cả người toả ra thứ khí chất thanh khiết, sạch khiến người ta dễ chịu. Đúng lúc này, nàng mở miệng:

      - Vương gia, hôm nay tâm trạng của ta rất tốt, đồ ăn phòng bếp phân cho nhiều hơn mọi ngày nên muốn qua đây cùng ngài dùng bữa. Như vậy chắc có vấn đề gì chứ.

      Lúc những lời này, ánh mắt của nàng nhìn , tựa tiếu phi tiếu, khiến cảm thấy rất kì lạ. Nhưng cũng tiện từ chối nên gật đầu. Khương Hi Tuyết cảm thấy bước đầu thành công, nhoẻn miệng cười, : - Mai Nhi, dọn đồ ăn lên cho ta. Mai Nhi từ nãy đến giờ cầm cặp lồng đứng bên cạnh nghe nàng cả người run lên, run rẩy hồi lâu mới dọn được thức ăn lên bàn. Nhìn đống đồ ăn bàn, Lãnh Dạ (là vương gia á) mặt đen lại, toàn thân phát ra hàn khí kinh người khiến Khương Hi Tuyết khẽ rùng mình, nhưng rất nhanh nàng trở lại bình thường. Đùa chắc, nếu muốn, hàn khí từ người nàng phát ra so với tuyệt đối chỉ có hơn chứ có kém. Nếu như cả của cũng chịu nổi chắc nàng chết cóng vì hàn khí của bản thân từ lâu rồi. Lãnh Dạ chậm rãi mở miệng, giọng lạnh băng chút tình cảm:

      - Đây là thứ ngươi muốn ta ăn ư?

      lúc này đúng là nổi rồi. Nhìn đống đồ ăn này , cơm nguội, rau luộc, còn cả bát nước canh trong veo nhìn thấy cả đáy. đường đường là Vương gia, từ sống trong giàu sang phú quý, sao có thể nuốt nổi những thứ này. Nữ nhân này chẳng lẽ muốn trêu đùa ư. Hoàn toàn trái ngược với Lãnh Dạ tức giận bên kia, Khương Hi Tuyết vẻ mặt vô cùng bình tĩnh, tựa như quan tâm tới hàn khí kinh người xung quanh thản nhiên gắp rau bỏ vào bát của :

      - Vương gia, người sao vậy, mau ăn . Vương phủ của chúng ta rất nghèo, bình thường ta ăn cũng chỉ có bát cơm nguội mà thôi. Hôm nay có thêm rau và canh là rất tốt rồi. Vì sao người lại ăn. Chẳng lẽ là cảm động quá nên thành như thế ư?

      Ở trong bóng tối, ám vệ của Lãnh Dạ khỏi toát mồ hôi. Vị vương phi này đúng là phải người thường mà. Hàn khí từ người Vương gia toả ra kinh khủng như vậy mà nàng lại thản nhiên như có gì. Phần bản lãnh này, ngay cả ám vệ từng trải qua huấn luyện kinh người như bọn họ cũng khó mà có được. Xem ra lâu nay là họ xem thường nàng rồi. Ở phía đối diện, Lãnh Dạ hơi nhíu mày, dường như mơ hồ hiểu ra điều gì đó. Khương Hi Tuyết nhìn vẻ mặt của trong lòng vui đến nở hoa, thầm khen câu "Trẻ con dễ dạy!". hổ là Vương gia, quả nhiên là rất thông minh. Lãnh Dạ đặt đôi đũa xuống bàn, nhìn thẳng vào nàng, hỏi:

      - Rốt cuộc ngươi muốn cái gì, thẳng ra .

      Khương Hi Tuyết mỉm cười nhìn , thản nhiên :

      - Vương gia, ta muốn cái gì, người hẳn là đoán ra rồi. Cớ gì còn muốn ta thẳng ra.

      nheo mắt nhìn nàng, cẩn thận đánh giá lại nàng lần nữa. Xem ra bấy lâu là xem thường nàng rồi. Có lẽ cần xem xét lại chút.

      - Ngươi chẳng qua chỉ là Vương phi bị thất sủng, căn bản là có tư cách đòi hỏi những thứ này.

      Ở trong bóng tối, ám vệ của Lãnh Dạ lại lần nữa toát mồ hôi. Giọng điệu của Vương gia vì sao lại giống như thợ săn nhìn tìm thấy con mồi quá vậy. Cả bọn khỏi nuốt nước miếng cầu nguyện cho vị Vương phi lần đầu gặp gỡ kia. Hi vọng nàng quá thê thảm. Khương Hi Tuyết dường như hề chú ý tới giọng điệu kia, đạm mạc trả lời:

      - Vương gia, cho dù ta được sủng ái, nhưng ta vẫn là Vương phi do Hoàng thượng đích thân tứ hôn cho người. Tự nhiên cũng có chút quyền lợi . Hơn nữa ai mà biết Tam vương gia của Đông Lãnh quốc chính là người đoạn tụ. Sao có thể sủng ái ta chứ. Sắc mặt của Lãnh Dạ lập tức trầm xuống, nàng cư nhiên lại chọc vào chỗ đau của , quả nhiên là biết chứ "Chết" viết như thế nào mà. Nhưng còn chưa kịp phát hoả bị câu tiếp theo của nàng thu hút.

      - Vương gia, ngài có hứng thú cùng ta làm vụ giao dịch ?

      Lãnh Dạ hơi nhướng mày:

      - Giao dịch?

      Nàng nhìn , mỉm cười thần bí:

      - Đúng. Giao dịch.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 3

      Lãnh Dạ xoa xoa cằm, cảm thấy vị Vương phi này của quả thực rất thú vị. Thân là kẻ bị thất sủng lại dám ăn với như vậy, quả là gan to bằng trời mà. Nhưng lại rất tò mò muốn biết, nàng rốt cuộc muốn giở trò gì, bèn lạnh giọng quát:

      - !!!

      Khương Hi Tuyết cảm thấy mục tiêu sắp đạt được trong bụng vô cùng phấn khởi, nhưng ngoài mặt vẫn thản nhiên như thường. Nàng ngẩng đầu, nhìn thẳng vào , từ tốn :

      - Vương gia, cả thiên hạ này ai cũng biết ngài chính là người đoạn tụ. Mà người bị đoạn tụ thường được người ta chào đón, ta đúng chứ? Năm đó ngài ở trong các hoàng tử cũng vô cùng xuất sắc, nhưng lại được tiên hoàng truyền ngôi cho, hẳn cũng có phần là vì điều này.

      Sắc mặt Lãnh Dạ có chút khó coi, nghĩ đến nàng lại đề cập đến vấn đề này. Cố hết sức kiềm chế để bản thân đánh ra chưởng đem nàng đập chết, gằn giọng :

      - Tiếp tục.

      Khương Hi Tuyết cực kì để ý tới sắc mặt khó coi của kẻ nào đó, chuyên tâm tiếp. Dù sao nó cũng liên quan trực tiếp đến miếng cơm manh áo của nàng sau này, tất nhiên là phải cho hay chút rồi.

      - Vương gia, thứ cho ta thẳng, đối với người dân bình thường ngài chính là Tam vương gia cao quý, tài giỏi, nhưng bên trong hoàng thất quý tộc sao? Nếu ta đoán lầm, người muốn đối đầu với ngài có lẽ ít. Mà cái chữ "đoạn tụ" này hẳn cũng bị đem ra châm chọc ngài ít .

      Ầm!!! Xoảng xoảng xoảng!!!

      thanh cực lớn vang lên, kèm theo là loạt tiếng đồ sứ đổ vỡ. Chiếc bàn lớn trước mặt Khương Hi Tuyết bị Lãnh Dạ chưởng đánh nát. Nha hoàn Mai Nhi đứng bên sợ đến nỗi nên lời, run rẩy co rúm người lại, ngã bệch xuống đất. Nhưng kẻ gián tiếp gây ra việc này lại chép miệng tiếc hận:

      - Vương gia, là lãng phí, ta còn chưa có ăn mà.

      Lãnh Dạ để ý tới vẻ mặt kia của nàng, trong lòng vô cùng tức giận. Nhưng cũng thể thừa nhận mọi việc nàng đều là đúng. Mặc dù trong bụng biết hết, nhưng nghe người khác thẳng trước mặt như vậy cũng tránh được tức giận. vẻ mặt hung ác nhìn nàng nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ:

      - tiếp!!! Nếu những gì ngươi khiến bổn vương hài lòng, vậy bổn vương khiến ngươi hối hận vì có mặt đời!!!

      Khương Hi Tuyết có chút rùng mình, nhưng lí trí nhắc nàng được phép tỏ ra yếu thế. Nếu công sức từ nãy tới giờ của nàng trôi hết xuống sông xuống biển. Nghĩ thế, nàng cắn răng tiếp:

      - Vương gia, ta chính là vương phi của ngài, chỉ cần ngài ở bên ngoài thể rất sủng ái ta tự nhiên việc ngài bị đoạn tụ bị đè xuống. Hơn nữa ta cũng phối hợp với ngài, đảm bảo giúp ngài bị đám vương tôn quý tộc kia châm chọc. Như vậy thế nào?

      Lãnh Dạ nghe nàng xong ngẩn người, sau đó phá lên cười lạnh lẽo. ra nàng ta cũng chỉ là kẻ hư vinh, muốn có được sủng ái của , liền bất chấp thủ đoạn như vậy.

      - Khương Tuyết, ngờ thất sủng mấy tháng ngươi lại thông minh hơn ít. Nhưng trước mắt ta chỉ là chút khôn vặt mà thôi. chiêu "Lạt mềm buộc chặt" này của ngươi thất bại rồi.

      Khương Hi Tuyết nghe thế lửa giận lập tức bốc lên ngùn ngụt, hừ lạnh:

      - Vương gia, hoang tưởng cũng là chứng bệnh nan y. Ta nghĩ ngài vẫn là mau mời thái y đến chữa .

      Lãnh Dạ kinh ngạc nhìn nữ tử trước mặt, nàng cư nhiên dám với như vậy, quả đúng là chán sống rồi mà. Nhưng là, cảm thấy rất thắc mắc. Nếu như nàng sử dụng chiêu "Lạt mềm buộc chặt" với hẳn phải lộ ra chút tình cảm gì đó chứ. Vì sao trong đôi mắt của nàng, ngoài hừng hực lửa giận ra, nhìn thấy bất cứ thứ gì khác. Trầm ngâm hồi lâu, mới mở miệng:

      - Điều kiện của ngươi là gì?

      Vừa nghe câu đó, Khương Hi Tuyết trong lòng nở hoa lộ ra vẻ mặt giảo hoạt tinh ranh:

      - Cũng có gì nhiều nha. Ta chỉ cần ngài đừng cắt bớt đồ ăn, quần áo cùng vài thứ quyền lợi nhoi của ta là được rồi. Ừm, ta cũng muốn lấy lại đồ cưới của ta, chắc có vấn đề gì chứ.

      Lãnh Dạ có hơi bất ngờ về điều kiện của nàng, rất nhanh gật đầu đồng ý. Dù sao nàng cũng đòi hỏi quá đáng gì. Ngược lại, nó thực rất bình thường.

      Thấy mục đích đạt được, Khương Hi Tuyết cũng muốn ở lại nơi này thêm nữa, bèn khéo léo kiếm cớ trở về. Kế hoạch thành công rực rỡ, vậy là từ nay nàng có thể an nhàn mà sống rồi. Kiếp trước, nàng từng có ước mơ, tên gọi "tam trùng", nghĩa là gồm "sâu ăn","sâu ngủ","sâu lười". Kiếp này với thân phận Vương phi này ước mơ của nàng có hi vọng trở thành thực rồi.

      Càng nghĩ, trong lòng càng cảm thấy cao hứng, suýt nữa nhịn được mà cất tiếng cười to. Hai chân hơi tăng tốc cùng với Mai Nhi trở về Tuyết viên của mình, Khương Hi Tuyết sai nha hoàn kia trông ngoài cửa viện, cho ai vào. Còn bản thân chui tọt vào giường nằm, cẩn thận lục lọi kí ức của thân thể này, sau đó chìm vào giấc ngủ lúc nào hay.

    5. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 4

      Ngày hôm sau, lúc tỉnh lại mặt trời lên quá đỉnh đầu. Khương Hi Tuyết vươn người ngáp dài cái, cực kì tình nguyện rời khỏi giường. Nha đầu Mai Nhi trông thấy nàng tỉnh dậy vội lấy nước cho nàng rửa mặt, sau đó dọn nhanh nhẹn dọn bữa sáng lên. Nhìn bàn đầy ắp những món ăn ngon, nàng khỏi chép miệng. Đãi ngộ này so với hôm qua đúng là cách nhau trời vực mà.

      Ọc ọc ọc!!! Cái bụng của nàng chợt kêu lên, biểu tình đòi ăn. Bởi vì hôm qua chưa ăn gì nên tại nàng thực rất đói, bèn lao vào ăn như kẻ chết đói ba năm, chẳng màng tới việc mình tại là Vương phi cao quý.

      Nhìn tướng ăn thô lỗ của nàng, Mai Nhi nhịn được nhắc:

      - Vương phi, người thể ăn như vậy. Nếu để người khác biết được bị chê cười.

      Khương Hi Tuyết đảo cặp mắt trắng dã, để ý :

      - Mai Nhi, từ hôm qua tới giờ ta còn chưa có ăn gì. Nếu cứ từ tốn mà ăn theo kiểu quý tộc thục nữ kia ta chết mất.

      Mai Nhi khỏi chảy mồ hôi. Vương phi của nàng quả nhiên phải người bình thường mà.

      Vỏn vẹn 1 khắc, toàn bộ đồ ăn bàn được nàng xử lí gọn gàng. Đưa tay xoa xoa cái bụng chút, Khương Hi Tuyết cảm thấy thực hài lòng. Mai Nhi thấy nàng ăn xong tự động tiến lên thu dọn bàn. Trong lòng vô cùng cảm thán, sức ăn của Vương phi đáng sợ.

      Ngay khi Mai Nhi khuất, Tuyết viên của nàng lại có thêm vị khách mới - quản gia của Vương phủ.

      Đó là vị đại thúc mặt mày hiền từ, nhân hậu. Khương Hi Tuyết tinh mắt nhận thấy đại thúc này tuy tuổi cao nhưng hai mắt có thần, bước chân hữu lực, ràng cũng là người luyện võ.

      Theo như trí nhớ của thân thể này, người kia gọi là Lưu quản gia, rất được Vương gia tin cậy. Ông ta đến bàn bạc cùng nàng chuyện đồ cưới và việc sửa sang lại tiểu viện này. Khương Hi Tuyết suy nghĩ lát rồi nhờ ông đem đồ cưới toàn bộ đổi thành ngân phiếu, còn về tiểu viện này chỉ cần quét tước sơ lại là được. Cảnh sắc tự nhiên nơi đây nàng rất thích, căn bản là cần sửa sang gì nhiều.

      Đợi sau khi Lưu quản gia khỏi, Khương Hi Tuyết căn dặn Mai Nhi canh chừng ngoài cửa, sau đó vào phòng ngồi giường tu luyện nội công. Lúc trước kiểm tra lại thân thể này, nàng rất ngạc nhiên khi "nàng" lại là người luyện võ, hơn nữa nội công cũng rất khá. Bên trong kí ức kia nàng tìm được 1 cuốn nội công tâm pháp, cuốn kiếm phổ cùng 1 cuốn bí kíp khinh công. Nhưng nghĩ kĩ lại, dù sao "nàng" cũng là con của tướng quân, học võ công cũng là chuyện bình thường. Bây giờ nàng kế thừa thân thể này, tự nhiên cũng biết những thứ kia. Nàng muốn luyện võ công cho tốt. Dù sao ở cái thế giới cổ đại này, có võ công phòng thân phải là chuyện xấu.

      Nàng muốn cả đời phụ thuộc vào cái tên đoạn tụ chết tiệt kia. Nàng còn muốn ngao du thiên hạ, lập ra những tổ chức mạnh mẽ để kiếm tiền, sau đó tìm được người mình và sống cùng nhau đến bạch đầu giai lão.
      Khương Hi Tuyết cố gắng động viên bản thân. Càng nghĩ nàng càng lúc càng cao hứng, lại càng chú tâm vào luyện công. Tận hai canh giờ sau, nàng mới kết thúc buổi luyện công của mình.
      Cuộc sống của nàng cứ thế rơi vào vòng tuần hoàn tẻ nhạt. Mỗi ngày đều ngủ dậy muộn, ăn đồ ăn ngon, luyện công. Rảnh rỗi chế tạo ít độc dược phòng thân mà kiếp trước học được từ cậu. Mặc dù tẻ nhạt, nhưng nàng lại rất hài lòng.

      Sáng ngày thứ 5 kể từ khi xuyên đến đây. Như thường lệ, giờ này Khương Hi Tuyết vẫn nằm dài giường ngủ ngon lành. Mai Nhi đột nhiên hớt hải chạy vào phòng lay lay nàng:

      - Vương phi, nam sủng của Vương gia đến thỉnh an, người mau thức dậy !!!
      Khương Hi Tuyết vẻ mặt bực bội vì bị đánh thức, ngáp dài cái rồi phẩy tay :

      - Đuổi , bảo từ nay về sau cần đến thỉnh an nữa. Ta chỉ là vương phi hữu danh vô thực. cần làm phiền ta ngủ.

      Dứt lời, liền xoay người cuộn chăn tiếp tục ngủ. Đùa sao, trước đây khi "nàng" bị thất sủng sao thấy đâu. tại tên Vương gia đoạn tụ kia ra vẻ bảo vệ nàng liền cắp đuôi đến. Cả đám nô tài cùng nha hoàn kia cũng vậy. Vẻ mặt quay ngoắt 180 độ, từ khinh thường chế giễu trở thành cung kính nịnh nọt. Đúng là đám cỏ đầu tường chính hiệu mà.

      Bên ngoài Tuyết viên, nam sủng của Lãnh Dạ - Liên Mị - tức đến giậm chân, nghiến răng nghiến lợi rời khỏi. vô cùng thắc mắc vì sao Vương gia đột nhiên đối tốt với nữ nhân kia nên mới đến đây thăm dò chút. nghĩ tới còn chưa gặp được nàng ta bị đuổi . Bản thân biết , Vương gia của căn bản thể sủng hạnh ai khác ngoài , vậy nên bình thường vô cùng ngang ngược và kiêu ngạo. Nhưng hôm nay người lại công khai bảo vệ nữ nhân kia khiến cảm thấy bất an. Xem ra phải nhắc nhở cho Vương gia biết tầm quan trọng của đối với người mới được. Trong đầu Liên Mị nhanh chóng vạch ra kế hoạch mà tự cho là hoàn hảo, miệng nở nụ cười độc ác, tựa như nhìn thấy kết quả tốt đẹp sau này.

      An phận trong vương phủ được mấy ngày, Khương Hi Tuyết cảm thấy cả người bứt rứt khó chịu, liên tục tò mò về cảnh sắc cổ đại bên ngoài. Hôm nay liền chịu được nữa, quyết định lén ra ngoài chơi.

      - Mai Nhi, lấy cho ta hai bộ nam trang. Nhanh lên.

      Mai Nhi có chút hiểu, Vương phi cần nam trang làm gì, nhưng vẫn ngoan ngoãn nghe lời cầm đồ đến.

      Ước chừng hơn khắc sau, Mai Nhi há hốc mồm nhìn nam nhân tuấn tiêu sái trước mặt, bộ dạng thể tin nổi. Ngay sau đó lập tức chuyển sang vẻ mặt sùng bái vô hạn. Vương phi của nàng đúng là quá mức cao siêu rồi, thoắt cái liền trở thành nam tử phong lưu phóng khoáng, hào hoa phong nhã. Bộ mặt này của Vương phi nếu đem ra ngoài chắc chắn khiến vô số thiên kim tiểu thư thầm thương trộm nhớ về nhà tương tư đây.
      Khương Hi Tuyết nhìn lại mình trong gương hài lòng mỉm cười. Lại quay sang cải nam trang cho Mai Nhi, sau đó cùng nhau lẻn ra ngoài phủ.

      con đường lớn của kinh thành, thanh y thiếu niên cùng tiểu đồng của mình thích thú dạo chơi. Thiếu niên kia thoạt nhìn phong lưu nho nhã, tuấn tú vô cùng. Vừa xuất khiến vô số nương trẻ tuổi đem lòng mến. Mỗi lần ánh mắt của y nhìn đến đâu các nương đứng ở đó liền đỏ mặt, thẹn thùng mỉm cười. Vài người bạo gan hơn liên tục ném mị nhãn về phía thiếu niên nhưng y lại luôn lờ .

      - Vương phi, hay là chúng ta về . Nếu để Vương gia biết được nguy mất.

      - Mai Nhi, ngươi phải gọi ta là công tử. Ừm, tên ngươi cũng phải sửa lại, gọi Tiểu Lam . Còn về phần tên đoạn tụ kia ngươi phải lo, có dư hơi đến kiểm tra chúng ta đâu.

      ra thiếu niên tuấn tú kia chính là Khương Hi Tuyết giả trang. Còn tiểu đồng kia chính là Mai Nhi. Khương Hi Tuyết tại rất đắc ý nhìn những nương kia, trong lòng cảm giác rất thành tựu. Thực ra khuôn mặt này vốn dĩ rất xinh đẹp rồi, nàng chỉ dùng dịch dung thuật chỉnh sửa lại khiến cho những đường nét khuôn mặt trở nên nam tính hơn mà thôi. Hơn nữa còn làm giả hầu kết, thế này tuyệt đối có ai nhận ra nàng là nữ phẫn nam trang.

      - Vương...Công tử, như vậy rất nguy hiểm!!!

      - Tiểu Lam, nếu ngươi còn nữa, lần sau ta để ngươi ở nhà đấy.

      Khương Hi Tuyết kìm được hăm doạ, kết quả thành công khiến Mai Nhi im lặng. Trong lòng cảm thấy rất vui, tự nhủ hôm nay nhất định phải chơi cho .

      P/s: hết tết rồi nên mình phải tuân theo lịch post thôi. Khi mình và Điệp nhi thi xong đẩy nhanh tốc độ lên. mọi người nhiều, đặc biệt là Đinh Lam nha (*^﹏^*) ❤❤❤❤❤

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :