1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Huyết Sắc Yêu Đồng - Nặc Nặc Bảo Bối (93) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Tên truyện : Huyết Sắc Đồng
      Tác giả : Nặc Nặc Bảo Bối
      Thể Loại : Xuyên , HE
      Coverter : Wattpad
      Editor: idl.bodieng



      Giới Thiệu

      , là Lâm Nguyệt Quốc Thất hoàng tử Kỳ Vương , bởi vì đôi mắt huyết sắc mà bị lập , chịu nhiều nhục nhã, đơn.

      Thời điểm sinh ra , ban ngày rặng mây lên huyết sắc , mẫu thân khó sinh mà tử , phụ hoàng đột nhiên ôm bệnh 3 tháng ,người đời ai cũng là ác ma chuyển thế, đến phụ hoàng và các huynh đệ tỷ muội cũng cho là thế.

      - nam tử đệ nhất Lâm Nguyệt quốc, tuấn mỹ vô song, tài hoa hơn người nhưng vì con mắt màu đỏ mà bị thiên hạ xa lánh , chèn ép .

      Nàng - đội trưởng đặc công may bị tai nạn , sau khi xuyên qua thời tỉnh lại biến thành công chúa thất sủng Thanh Tố Quốc.
      Nàng vừa ra đời chứng kiến cảnh mẫu hậu chết trước mặt mình. Rồi phải sống khổ cực trong hoàng cung , được phụ hoàng thương , có huynh đệ quan tâm , nàng chỉ có chính nàng .

      Bởi vì cùng Lâm Nguyệt Quốc chiến tranh thất bại , rốt cuộc phụ hoàng cũng nhớ đến nàng , đem nàng cầu thân ở Lâm Nguyệt Quốc .

      Khi nhấc khăn đầu của nàng , nhìn hé ra là khuôn mặt xấu xí chịu nổi.

      Nàng - nhìn lên đôi mắt màu đỏ , nhịn được mà cảm thán ra tiếng : " Ánh mắt khá "​

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 : Nhiệm vụ cuối cùng


      Bên trong bóng đêm nồng đậm , cái thân thể mạnh mẽ ngừng di chuyển , nàng đến được khu nhà cao cấp phía trước . Ngẩng đầu đánh giá trong bóng đêm có vẻ khá chói mắt của khu nhà , khóe miệng gợi lên chút ý cười lãnh khốc .

      Ở nơi đó tổ chức vũ hội , ngọn đèn vũ hội theo những phiến cửa xuyên thấu ra ngoài , vì vậy mà mặc dù trong bóng đêm nhưng vẫn nhìn thấy căn phòng . Đối với nàng , tại đứng ở trước cửa cũng khá là chói mắt . Cuộc sống của nàng quen với bóng tối , thoáng thấy có ánh sáng , lập tức mắt nàng nheo lại .

      Ở khu nhà cấp cao, nàng nhanh chóng tìm kiếm, tầm mắt nhanh chóng hướng bên trái rồi bên phải . Mục tiêu hôm nay của nàng là ám sát chính khách của quốc gia đối lập, bây giờ tham gia dạ vũ ở trong đó , nàng làm hôm nay còn mạng sống mà rời , rời khỏi quốc gia này .

      nam nhân mập mạp ra vẻ phú thương giàu có rời vũ hội , hướng tới lầu hai phòng khách, vừa cởi nút thắt quần vừa ngâm nga khúc hướng tới toilet, tựa hồ vừa rồi ở vũ hội cảm thấy vô cùng hứng thú .

      Sau khi vào phòng rửa tay, bóng dáng màu đen xuất trong phòng, cước bộ nhanh chóng di chuyển hướng đến mục tiêu. Đứng ở cửa phòng, nghiêm mặt nhìn vào bên trong thấy rửa khuôn mặt mập mạp, khóe miệng nàng cười lạnh, cánh tay cầm súng giảm thanh giơ lên sau gáy .

      cả kinh , vào gian phòng nhưng chút nhận ra trong phòng trừ ra còn có người khác . Mãi cho đến khi đầu súng đặt lên đầu , mới phát giác . Điều này quá kinh khủng .

      Đương nhiên chẳng có ai đời, ngay cả là cũng thế phát được - Z quốc đội trưởng đặc công bí ấn Huyết Mị. ai biết Huyết Mị tên là gì, cũng có người nào biết bất cứ loại giấy tờ nào của nàng, thậm chí ngay cả nàng rốt cuộc là nam hay nữ cũng có ai biết .

      Tuy có người Huyết Mị là nữ , lại là phụ nữ trẻ tuổi xinh đẹp . Bất quá cũng chưa có ai thấy được bộ dạng của nàng , nếu có cũng chết . Cũng như bây giờ , sắp chết trong tay nàng .

      Huyết Mị đúng là nữ nhân, hơn nữa còn là nữ nhân xinh đẹp, trẻ tuổi , so với bé chỉ chênh lệch chút. kinh ngạc, nhìn trong gương phản chiếu nhân ảnh trẻ tuổi, thể tưởng tượng người mang đại danh Huyết Mị lại là tiểu nha đầu.

      "Huyết Mị"

      lẳng lặng nhìn xuyên thấu trong gương, nhạt giọng hỏi. Mặc dù đầu là khẩu súng dí sát nhưng thần sắc nửa điểm cũng thay đổi, chỉ duy nhất lần kinh ngạc vì nhìn thấy nàng lúc nàng xuất . Nàng lạnh lùng nhìn , trong ánh mắt băng giá chút ấm áp, lời khẽ thốt ra cũng mang hơi hướng lãnh khốc: “Gọi ta là Huyết Mị, bây giờ ngươi có thể chết!”.

      Khi còn chưa kịp phản ứng, ngón tay nàng giữ lấy cò súng , tiếng “phốc” rất phát ra , sau gáy bắn ra đầy máu rồi ngã phịch xuống.

      Nàng thèm liếc nửa con mắt đến người nằm đó , hướng phía cửa ra ngoài . Từ lúc nàng đến rồi chỉ vẻn vẹn hai mươi ba giây , trong phòng lưu lại bất kì giấu vết gì của nàng , cho dù là camera cài đặt trong phòng nàng cũng giải quyết nó chưa đầy giây.

      Cho nên nơi này tuyệt lưu lại dấu vết gì liên quan đến nàng . Lạnh lùng xoay người , nhìn thoáng qua khu nhà cấp cao vẫn tỏa ánh sáng màu ngọc, ai phát giác hay hô hoán người vừa mới ở trong kia phút trước.
      Nàng đột nhiên xoay người biến mất vào trong bóng đêm. Trở lại nơi ở trước kia, chỉ có mình nàng vào căn phòng trống rỗng, bước tới phía phòng ngủ.
      Phòng ngủ rất rộng nhưng cũng rất trống trải, bên trong có chiến giường lớn, mấy hộc tủ, chuyển notebook còn các vật khác dường như có.

      Nàng ngồi xuống bàn gỗ phía trước, thuận tay cầm tấm hình bên cạnh nhàng vuốt ve rồi lẩm bẩm: “Cha, mẹ chúng ta thể ở chung nhà sao, nơi này sao trống rỗng quá, chút tốt đẹp cũng thấy!”.
      Nàng vừa vừa bắt gói gém đồ đạc, nàng mang nhiều thứ đến căn phòng lớn này. Nơi này trống trải, người ở có đôi chút lãng phí . Đồ đạc của nàng cũng ít , chỉ có túi nho , thu dọn tất cả hành lý thành vấn đề. Nàng thoải mái mang cái bọc ra khỏi cửa.

      Chiếc xe bon bon chạy đường đột nhiên xuất chiếc xe tải cực lớn, thẳng hướng xe nàng lao đến . Thấy thế nàng vội vàng đảo tay lái , nhưng nàng lại quên mất mình lái xe phía bên phải chỗ gần cầu nhất , xa hơn chỗ đó chút chính là vòng đai bảo vệ cầu. Sau đó xe nàng lao thẳng vào vòng đai bảo vệ , cả người và xe lao xuống sông.
      Cảm giác xung quanh mình là màn đêm , loáng thoáng còn nghe có chút thanh, chẳng qua là thanh xa xôi, căn bản nghe rốt cuộc là thanh gì. Đột nhiên lực hút mạnh làm nàng chịu được cả người vặn vẹo , hình như là muốn lôi kéo nàng đến nơi nào đó rất xa xôi.

      Muốn mở mắt ra quá nhưng ánh mắt dường như bị cái gì đó làm cho dính chặt thể mở ra. Chẳng nhẽ ta chết rồi hay sao? tại nàng chỉ có suy nghĩ này. Lực hút kia ngừng lôi kéo nàng, sau đó cả người nàng bỗng thấy dễ chịu, ánh mắt dường như cũng có thể mở ra chút.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      “Nương nương, là Tiểu công chúa!”

      Bên tai truyền đến thanh già nua, lọt vào tai nàng nghe như sấm nổ vang, nhịn được nàng ra sức mở mắt, sau đó nhìn thấy khuôn mặt đầy nếp nhăn, kiểu tóc và trang sức cũng có phần kỳ quái.
      Cố gắng mở to hai mắt hơn nhìn, trong lòng nàng tự chủ lóe suy nghĩ, chết tiệt, rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao lại biến thành đứa bé từ trong bụng người ta mà sinh ra chứ?

      Người đàn bà kia lý giải được nhìn vào ngực , tròng mắt tràn đầy kinh ngạc, mà ở giường, bên cạnh nàng là dung mạo xinh đẹp khuynh thành. Thấy ma ma giải thích được nương xinh đẹp liền hỏi: “Ma ma, rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”

      Ma ma trả lời: “Tiểu công chúa làm sao mà ngay cả tiếng khóc cũng có? rồi ma ma kia bèn đem nàng xách lên, hung hăng phết vào mông nàng cái, đau đến chịu được. Nàng quát to lên tiếng “Wow”, vậy mà nghe vào tai họ lại thành tiếng đứa bé khóc nỉ non.

      “Ma ma, đem Tịch nhi ôm tới cho ta nhìn chút nào!”. Bên tai nàng truyền đến thanh dễ nghe khiến nàng muốn nhìn chút xem người có giọng tốt như thế rốt cuộc là người như thế nào.

      nương ấy sinh mình ra , có phải sau này là mẹ nàng? Ở chỗ này gọi là mẹ hay là mẫu thân? Ma ma lập tức đem nàng giao cho nương ôm trong lồng ngực, cười : “Nương nương, người xem Tiểu công chúa khả ái, sau này lớn lên nhất định tướng mạo xinh đẹp như người”.
      Nàng bị ôm trong ngực, mở mắt nhìn người nàng gọi là mẫu thân. Mẫu thân xinh đẹp nha, nhưng tại sao trong mắt mẫu thân lại có ánh nhìn khổ sở? Mẫu thân ôm nàng, cúi đầu hôn khuôn mặt nhắn, khuôn mặt nhân ái thốt lên: “Xinh đẹp có ích lợi gì chứ?”

      “Nếu như có thể, ta tình nguyện để nữ nhi của mình dung mạo xấu xí, như vậy ít nhất có thể yên ổn mà sống”. Cúi đầu nhàng vui đùa, mẫu thân hướng tới nàng : “Tịch nhi, con sau này tên là Lam Tịch Nguyệt, có dễ nghe ? Tên này do Phụ hoàng con đặt, kêu ta nhất định phải nhớ lấy”.

      Lam Tịch Nguyệt? Cái tên tệ, vậy sau này nàng là Lam Tịch Nguyệt, dù sao tên của nàng vốn cũng lâu dùng tới, đương nhiên muốn đổi lại cái tên mới.
      Mẫu thân nhìn Lam Tịch Nguyệt tiếp tục : “Phụ hoàng ngươi săn cho nên tại bảo vệ được chúng ta, bất quá chỉ cần Tịch nhi có chuyện mẫu thân cũng có gì tiếc nuối.
      Tịch nhi nhất định phải vui vẻ lớn lên có được hay ?”
      Lam Tịch Nguyệt yên lặng nhìn mẫu thân, mẫu thân những lời này là có ý gì, là di ngôn đấy chứ?

      Phụ hoàng ở trong cung, thể bảo vệ chúng ta, vậy có phải hậu cung muốn thừa dịp hoàng đế có ở đây mà mưu hại hoàng phi? phải trong hậu cung thường có tiết mục “Nhân mạng mới ra đời” là thời điểm gặp mặt tụ họp sao?

      Có vẻ như đoán được suy nghĩ của mẫu thân, nàng dựa vào ngực mẫu thân gần thêm chút. Bỗng đám nữ nhân xông vào, người đầu mặc phượng bào, đầu đội mũ phượng, chỉ có thể là Hoàng hậu nương nương.
      Lam Tịch Nguyệt ở trong ngực mẫu thân an tĩnh nhìn bọn họ. Bây giờ Lam Tịch Nguyệt cũng thể làm gì, nhất định phải làm cái gì đó. Dù sao người bọn họ muốn đối phó là mẫu thân.

      Đám người kia ở bên giường mẫu thân, nhìn mẫu thân vừa mới sinh ra đứa bé cũng chính là Lam Tịch Nguyệt, cười lạnh tiếng : “Quý phi muội muội, xem ra Bổn cung tới đúng lúc, ngươi hẳn còn nhớ đáp ứng Bổn cung cái gì chứ?”

      Nàng ôm chặt nữ nhi, trong mắt ra tia tuyệt vọng, nhưng khi nàng cúi đầu nhìn đứa bé trong ngực vừa mới ra đời vui vẻ cười với nàng trong mắt dịu tia tuyệt vọng.
      Chỉ cần nữ nhi của nàng có thể bình an lớn lên, cho dù muốn nàng chết nàng cũng nguyện ý! Lam Tịch Nguyệt nghĩ mẫu thân cũng hoàng hậu thực loại giao dịch gì đó.
      Mặc dù ràng nhưng từ trong ánh mắt của mẫu thân nàng có thể thấy mẫu thân rất nàng.

      tại nàng còn quá , thể làm được gì, chỉ có thể tận lực mỉm cười, vì đối với bậc làm mẹ mà điều mong ngóng nhất chính là thấy con cái mình cười. Quý phi cúi đầu kìm ham muốn hôn lên gò mà nhắn của Lam Tịch Nguyệt, sau đó ngẩng đầu với hoàng hậu: “Cũng xin ngươi chớ quên đồng ý với ta chuyện gì, xin hãy đối xử tử tế với hài tử của ta!”

      Hoàng hậu đưa tay ôm Lam Tịch Nguyệt từ trong ngực của quý phi, trong mắt nhìn có tia chán ghét cùng hận ý, sau đó : “Ngươi cứ yên tâm, đây cũng là huyết mạch của Hoàng thượng! Muội muội, ngươi có thể lên đường rồi!”

      Chương 2: thể ra sức

      Lam Tịch Nguyệt an tĩnh nằm trong ngực Hoàng hậu, cố gắng quay đầu nhìn phía bên cạnh, hướng tới mẫu thân nở nụ cười. Nếu bây giờ làm được gì, vậy chỉ có thể mỉm cười tiễn mẫu thân đoạn đường!

      Mẫu thân yên tâm, ta là do người sinh ra, người chính là mẹ ta. Đợi sau này có đủ khả năng ta nhất định báo thù cho người! tại chỉ có thể cho người thấy nụ cười ngọt ngào, đây là việc duy nhất ta có thể làm!

      Cung nữ bên cạnh Hoàng hậu hai tay dâng cái chén, ở trong có chất lỏng màu đen. Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn cái chén rồi lẳng lặng nhìn mẫu thân uống sạch chất lỏng trong đó.
      Đứng bên cạnh Hoàng hậu, người cung nữ tràn đầy kinh sợ nhìn vẻ mặt an tĩnh tầm thường của Lam Tịch Nguyệt, chỉ là đứa bé mới sinh, làm sao có được vẻ mặt cùng phản ứng như thế?
      Đứa bé ấy lúc an tĩnh, lúc lại cười, quỷ dị khiến người ta nổi da gà. Cảm nhận được luồng ánh mắt nhìn mình khác thường, Lam Tịch Nguyệt quay đầu nhìn lại, tìm kiếm ánh mắt người cung nữ.

      Thời điểm tiếp xúc với ánh mắt của Lam Tịch Nguyệt, người cung nữ cảm thấy cả người như tiến vào hầm băng, lạnh từ đầu đến chân, nhịn được rùng mình cái. Đây chính là ánh mắt sao?

      Lạnh băng, chút nhiệt độ, có đây là đứa trẻ? Thấy cung nữ thần sắc sợ hãi, Lam Tịch Nguyệt lập tức thu hồi ánh nhìn, xem qua có vẻ giống đứa trẻ. Nàng bây giờ biết gì ở thế giới này, hơn nữa dù có tâm cũng bất lực, trong hình hài đứa bé có thể làm được gì đây? Mẫu thân mang nặng đẻ đau chín tháng mười ngày cũng bảo vệ được, thậm chí còn trơ mắt nhìn mẫu thân chết thảm trong tay kẻ khác!

      Hoàng hậu dồn tất cả chú ý lên người Quý phi, đây chính là tình địch lớn nhất của nàng. Từ khi có Quý phi, Hoàng thượng hề qua lại với bất kỳ phi tử nào khác, dĩ nhiên bao gồm cả Hoàng hậu. Trong hậu cung chất đầy ai oán. Bây giờ tốt rồi, chỉ cần Quý phi chết Hoàng thượng quay lại với chúng phi tần hậu cung.

      Lam Tịch Nguyệt nhìn thần sắc Quý phi, đó chính là mẫu thân của nàng, mới sinh nàng ra đời chết trong tay Hoàng hậu nương nương. Đây chính là tranh giành thường tình ở hậu cung, Lam Tịch Nguyệt vốn hứng thú, chẳng qua là đúng dịp trong đó có mẫu thân của nàng khiến nàng khỏi thương tâm.

      Kiếp trước của nàng, bố mẹ trong lần làm nhiệm vụ thất bại cùng nhau qua đời nhưng trong lòng nàng mẹ chiếm vị trí vô cùng quan trọng.
      Đợi đến lúc Quý phi hoàn toàn tắt thở, Hoàng hậu ôm Lam Tịch Nguyệt liền ném xuống bên cạnh, chán ghét nhìn nàng, lạnh giọng : “Đứa bé mới ra đời này, sau khi trưởng thành mang bộ dạng kia tám phần là dụ dỗ nam tử nhà người ta, bất quá chỉ nhìn cũng làm cho Bổn cung thấy ác tâm!”

      Bị ném xuống đất Lam Tịch Nguyệt hề khóc rống lên mặc dù cảm giác toàn thân hề thoải mái vì thân thể còn quá !

      Nhưng linh hồn đứa bé này- chính là kiếp trước của nàng có trí nhớ của người trưởng thành, lại làm đội trưởng đặc công, cho dù còn tuổi vị thành niên nhưng lại rất nhiều nơi, tuy phải là người trưởng thành nhưng cũng có điểm vượt trội! Chẳng qua phản ứng của nàng quá kỳ quái khiến Hoàng hậu ném nàng xuống đất rồi vẫn phải chú ý, biểu lộ vẻ mặt càng thêm chán ghét nhưng trong đó có chút xíu sợ hãi.

      Dù sao mới chỉ là đứa trẻ mà biểu xuất như vậy rồi, quỷ dị!

      Thời điểm bọn họ đem tất cả ánh mắt chú ý lên người nàng, ánh mắt Lam Tịch Nguyệt lần nữa làm như vô định, hai mắt nhắm lại tựa hồ muốn ngủ thiếp . Cứ để chuyện như vậy , mẫu thân chết, Hoàng hậu đem đứa bé là nàng ném xuống đất, sau đó lại dùng ánh mắt quái vật nhìn nàng, biết còn nghĩ ra chuyện kỳ quái gì nữa.

      Đối với chuyện hậu cung nàng có hứng thú, vốn tưởng mình lại có mẹ, ngờ rằng ngay cả tình thương của mẫu thân chưa kịp hưởng thụ mẫu thân chết. Nghe những lời mẫu thân , hẳn là mẫu thân cùng Hoàng hậu có thỏa thuận sao?
      Mẫu thân tìm tới cái chết vì muốn Hoàng hậu đối xử tử tế với nữ nhi của mình, cũng chính là nàng, Lam Tịch Nguyệt. Nhưng đáng tiếc, mẫu thân hy sinh mà có được kết quả như kỳ vọng. Hoàng hậu hề có ý định đối tốt với Lam Tịch Nguyệt.

      Hoàng thượng sau khi săn trở về phát ái phi chết, Hoàng hậu lại Quý phi muội muội vì sinh Lam Tịch Nguyệt gặp lúc khó sinh mà chết, hơn nữa còn thêm mắm thêm muối Lam Tịch Nguyệt giống như nghiệt. Hoàng hậu vẫn còn ghi nhớ thời điểm ném Lam Tịch Nguyệt mặt đất phản ứng của nàng căn bản giống phản ứng của tiểu hài tử, đứa trẻ như vậy phải nghiệt là cái gì?

      Chỉ có việc ngoài ý muốn của Lam Tịch Nguyệt đó chính là người tên gọi Phụ hoàng nghe Hoàng hậu thêm mắm dặm muối đích tay bế nàng từ cung nữ bên cạnh, hận ý nhìn nàng : “Tất cả là tại ngươi, nếu phải bởi ngươi ra đời Mẫn nhi làm sao phải chết?”

      Sau đó Phụ hoàng lại giơ tay phải lên định ném nàng mặt đất, nhưng cánh tay giơ lên giữa trung đột nhiên dừng lại, lần nữa ôm nàng vào lồng ngực, lạnh lùng nhìn nàng : “Ngươi thể chết được, Mẫn nhi dùng mạng nàng để đổi lấy mạng ngươi, làm sao có thể để ngươi chết đây?”
      Lam Tịch Nguyệt nhàng nhắm mắt giả vờ ngủ, muốn để ý tới những người bên ngoài, trong lòng thở phào nhõm, nguy hiểm , vừa rồi còn tưởng nàng mới sống lại phải bỏ mạng!

      May vị Hoàng đế này còn chút nhân tính, hạ thủ lưu tình, chưa muốn giết nữ nhi ruột thịt của mình mặc dù ánh mắt vẫn nhìn nàng tràn đầy hận ý. Hoàng thượng giao Lam Tịch Nguyệt cho Hoàng hậu, nhạt giọng : “Ta giao hài tử cho ngươi!”

      Sau đó thèm quay đầu lại, Hoàng thượng vào Quý phi điện, nơi còn lưu giữ thi thể ái thê. Hoàng hậu ôm Lam Tịch Nguyệt có chút ngạc nhiên nhìn bóng lưng Hoàng thượng, muốn tiến lên gọi nhưng lại bị công công bên cạnh Hoàng thượng ngăn cản.

      Công công hướng phía Hoàng hậu hành lễ, cung kính : “Hoàng hậu nương nương xin hãy dừng bước, bây giờ chính là thời điểm thương tâm nhất của Hoàng thượng. Nô tài thiết nghĩ nương nương xin đừng nóng vội!”

      Công công xong những lời này liền vào điện Quý phi. là nô tài thân cẩn hầu hạ bên Hoàng thượng. Hoàng hậu cũng muốn vào nữa, công công đúng, có số việc thể quá nóng vội nếu dễ mà nhận kết quả ngược lại.

      Hoàng hậu cúi đầu chán ghét nhìn vẻ mặt say ngủ cách yên ổn của Lam Tịch Nguyệt, hừ lạnh tiếng rồi đột nhiên xoay người tới hướng Phượng cung. Chuyện của Quý phi với Hoàng thượng, chuyện thương tâm của Hoàng thượng, chuyện của Lam Tịch Nguyệt công chúa, tất cả đều thể nóng vội!

      Lam Tịch Nguyệt nhắm mắt lại, an ổn trong tay cung nữ bế nàng. Cũng bởi vì thân thể này vẫn chỉ là của đứa bé, nàng bây giờ muốn ngủ! Khi nàng tỉnh lại, xung quanh là nơi xa lạ, những xa lạ mà còn vô cùng rách nát. Nếu nàng bây giờ có thể mở miệng chuyện, nhất định nàng nhịn được mà hỏi: “Ta chỉ ngủ giấc, bây giờ rốt cuộc ta ở nơi nào?”

      ma ma già nua xuất , thấy nàng tỉnh lại mặt lộ nụ cười hiền lành, ôm nàng vào trong lồng ngực, cười : “Tiểu công chúa à, ngài phải chịu ủy khuất rồi, sợ rằng sau này ngài phải cùng nô tỳ ở lại nơi rách nát này”.

      Lam Tịch Nguyệt nhịn được, nhíu mi mắt, nàng cũng nghĩ động tác nho kia khiến khuôn mặt nàng rất kỳ quái khiến người có khuôn mặt già nua kia muốn chọc nàng cười! Ma ma cười nhìn nàng, cuối cùng vẫn thở dài bất đắc dĩ : “Người nguyên vốn là lá ngọc cành vàng, vinh hoa phú quý hưởng thụ hết, bây giờ lại bị Hoàng hậu nương nương đưa đến nơi này chịu khổ, chịu ủy khuất rồi!”

      Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng nhìn ma ma, rốt cuộc người này lâu như vậy cũng với nàng đây rốt cuộc là nơi nào! Bất quá nhìn cách bài biện, sau đó lại nghĩ là do Hoàng hậu đem nàng đến đây, chắc chắn phải là nơi tốt đẹp gì.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3: Quen Duẫn Hữu Phàm

      Nàng ở nơi này được ba năm. Ba năm trước đây Hoàng hậu đem nàng đến đây, tuy phải là lãnh cung nhưng cũng gần giống lãnh cung, thậm chí so với lãnh cung ra còn kém hơn chút. Người cung nữ già nàng gặp sau khi tỉnh lại tận lực nuôi nấng nàng.

      Người đó chính là ma ma thân cận của mẫu thân nàng khi còn sống. Nghe mẫu thân từng cứu mạng ma ma, cảm tạ ân điển của Quý phi lúc nào người cung nữ ấy tận tậm chăm sóc Lam Tịch Nguyệt.

      Lam Tịch Nguyệt rất biết nghe lời, thậm chí nghe lời quá mức. Nàng tựa hồ cái gì cũng hiểu nhưng thể hết nét mặt cửa tiểu hài tử mới ba tuổi. Chỉ khi trông thấy lão ma ma khuôn mặt nàng mới xuất nhiều nụ cười. Từ nàng biết nghe lời, điểm này là do lão ma ma nhận thấy bởi vì nàng cho tới bây giờ chưa hề ầm ĩ, huyên náo, đói bụng cũng chỉ lẳng lặng chờ ma ma lấy đồ ăn.

      Cho tới bây giờ nàng cũng chưa tè ra quần lần nào. Tè dầm đối với Lam Tịch Nguyệt rất buồn bực vì vốn thân thể là đứa trẻ nhưng đầu óc vẫn có suy nghĩ, cũng chưa hẳn là của người trưởng thành, mới chỉ là của trẻ vị thành niên, dù sao kiếp trước của nàng cũng mới chỉ là nữ tử mười sáu tuổi.

      Tuy mới là trẻ vị thành niên nhưng chính bản thân nàng cũng biết rốt cuộc có bao nhiêu người chết trong tay mình. Cho tới bây giờ nàng cũng chưa từng để áu của những người đó dính lên tay, bởi vì lúc giết người nàng mang găng tay có thể giúp tránh tiếp xúc với máu.
      Mãi đến ba tuổi Tiểu công chúa vẫn chưa mở miệng bất kỳ câu nào.

      Tất cả mọi người đều cho rằng nàng bị câm, căn bản thể chuyện. Chỉ mỗi nàng biết bản thân lười chuyện cho nên muốn mở mồm! Dù nàng là công chúa, trong huyết quản vẫn chảy dòng máu của Hoàng đế nhưng những cung nhân kia vẫn coi thường nàng.

      Vốn dĩ bọn họ vẫn gọi nàng là Công chúa nhưng trong mắt hề coi trọng nàng. Đối với thái độ này, Lam Tịch Nguyệt vốn để tâm, hoặc cho đúng là nàng đến bây giờ vẫn lười để ý những chuyện này. Nàng có chuyện của mình, có nhiều thời gian lãng phí cho những người nhàm chán!

      Tuy nàng là công chúa nhưng những cung nhân kia lúc gặp nàng gọi tiếng là xong, ai ở lại bên nàng để mình công chúa đơn với số phận.
      .
      Những người đó bề ngoài tựa hồ rất cung kính nhưng chỉ là trước mặt chủ tử, ai cũng biết nàng chỉ có cái danh Công chúa, hữu danh vô thực, ngay cả Hoàng thượng cũng muốn có nàng! Dần dần những cung nhân tìm nàng càng ít, nhiều lúc thấy nàng bọn họ cũng lập tức trốn giống như người nàng có cái gì đó khiến bọn họ sợ.

      Lam Tịch Nguyệt chẳng muốn tìm hiểu nguyên nhân, nàng vẫn chỉ quan tâm chuyện mình muốn làm, rảnh để ý đến tâm tư kẻ khác. Đối với nàng, muốn ở cái thế giới này sinh tồn nhất định phải có tư chất. Nàng mới ra đời tận mắt chứng kiến mẫu thân bị đầu độc, phụ thân hận mình thấu xương màng quan tâm sống chết của hài nhi, sớm đem nàng vứt bỏ.
      Thỉnh thoảng nàng ngước nhìn bầu trời, có thể do có quan hệ huyết thống tình cảm của nàng dành mẫu thân khắc sâu trong lòng.

      phải mẫu thân vì bảo vệ nàng mới đồng ý với Hoàng hậu uống thuốc độc tự vẫn sao? Nàng muốn uổng công hy sinh của mẫu thân. Hoàng hậu tuân thủ thỏa thuận với Quý phi, cũng hy vọng Hoàng thượng thương hài tử của mình.

      Phía xa, đám tiểu hài tử áo quần tinh tươm thẳng tiến tới chỗ Lam Tịch Nguyệt đứng, mắt chúng tràn ngập khinh thường. Lam Tịch Nguyệt lẳng lặng đứng yên. Nàng muốn bỏ , hơn nữa có bỏ bọn họ cũng để nàng toại ý trừ khi bọn họ cảm thấy hôm nay bắt nạt được nàng!

      Mặc dù trong đám đó, nhiều đứa lớn hơn Lam Tịch Nguyệt nhưng trong mắt nàng chúng vẫn chỉ là tiểu hài tử, hơn nữa còn là đám tiểu hài tử đáng ghét. Nếu sợ gây náo loạn chắc hẳn bọn họ cũng sớm vong mạng khi Lam Tịch Nguyệt ra tay!

      Rất nhanh chóng, đám tiểu hài tử đến trước mặt Lam Tịch Nguyệt bộ dạng muốn gây . Lam Tịch Nguyệt lạnh lùng nhìn, vốn dĩ ánh mắt nàng từ trước đến giờ vẫn thiếu nhiệt độ, mà cũng bởi vì bọn luôn tìm nàng gây . Ánh mắt của Lam Tịch Nguyệt khiến đám hài tử vô cũng thoải mái, nếu nhìn ánh mất ấy lâu chút tối về gặp ác mộng.

      ra trong lòng bọn chúng vẫn có chút sợ Lam Tịch Nguyệt nhưng chúng ý mình quân đông hơn nữa lại được Phụ hoàng sủng ái nên coi Lam Tịch Nguyệt ra gì.

      Tuy đều là hài tử của Phụ hoàng nhưng có chênh lệch rất lớn. Lam Tịch Nguyệt bị Phụ hoàng ruồng bỏ, làm Công chúa đáng thương còn bọn họ được nuông chiều từ bé, thân phận cao quý, có đầy đủ mọi thứ nên sinh ra bản tính kiêu ngạo.
      .
      Lạnh lùng nhìn bọn họ, Lam Tịch Nguyệt phát hôm nay có khuôn mặt lạ hoắc giống Hoàng tử, Công chúa trong cung, có thể là hài tử của các Thân vương. Tình huống này cũng hẳn mới phát sinh nên Lam Tịch Nguyệt hề cảm thấy kinh ngạc.

      Trước kia, nếu có hài tử của vị đại thần nào vào cung, chỉ cần tuổi xấp xỉ họn chúng được đám tiểu hài tử đó mang theo cùng tìm nàng, hợp sức bắt nạt nàng.

      Vào lúc này, đứa bé tầm năm sáu tuổi đột nhiên bước đến trước mặt nàng cung kính hành lễ: “Thần xin ra mắt Công chúa!” Lam Tịch Nguyệt vừa ngạc nhiên lại vừa có chút sững sờ nhìn đứa bé, ánh mắt mảy may có tia giả bộ, thái độ của chính là thành hướng phía nàng mà hành lễ! Tình huống này nàng chưa từng gặp qua, đương nhiên phản ứng kịp.

      Sau khi thấy đứa bé kia hành lễ với Lam Tịch Nguyệt, bên cạnh liền có thanh bất mãn: “Biểu ca, ngươi cần hành lễ với nàng, nàng căn bản được tính là Công chúa!”
      Theo thanh vang lên, đôi tay bé giơ ra kéo nam hài tử kia.
      Chủ nhân bàn tay đó chính là Lam Thanh Nguyệt, nữ tử của Hoàng hậu, người lớn hơn Lam Tịch Nguyệt tuổi.
      Lam Tịch Nguyệt lần nữa hướng tầm mắt vào nam hài tử, biểu ca ư? Lam Thanh Nguyệt gọi là biểu ca, vậy là ai?


      Nam hài tử để ý Lam Thanh Nguyệt, nhàng rút tay lại, tầm mắt rời khỏi Lam Tịch Nguyệt.

      biết tại sao, vừa nhìn thấy Lam Tịch Nguyệt bị nàng hấp dẫn. Cặp mắt nàng lạnh như băng khiến nhịn được cả người mà lạnh, nhưng vẫn muốn cùng nàng trò chuyện. Hướng Lam Tịch Nguyệt, cung kính: “Mạt dân Duẫn Hữu Phàm ra mắt Lam Tịch Nguyệt Công chúa!”

      Ánh mắt Lam Tịch Nguyệt lóe lên chút, Duẫn Hữu Phàm? Họ Duẫn, lại được Lam Thanh Nguyệt gọi là biểu ca hình như là hài tử của Trưởng công chúa và Đại tướng quân, cháu ngoại của Hoàng thượng!

      Nàng đối với hề hứng thú, chẳng qua thấy cung kính, trước sau có ý gây chuyện. Thấy tình huống như vậy Lam Thanh Nguyệt nhanh chóng khoác tay Duẫn Hữu Phàm, coi như vật quý, : “Biểu ca, nên để ý nàng ta! Nàng vốn là người câm chuyện!”

      Duẫn Hữu Phàm vẫn hề rời mắt khỏi Lam Tịch Nguyệt, lần nữa buông tay Lam Thanh Nguyệt, trong mắt xuất tia thương tiếc vốn nên xuất người , hướng nàng đưa tay ra nhàng : “Tịch Nguyệt Công chúa, chúng ta cùng chơi nhé!” Tất cả mọi người kinh ngạc nhìn , làm sao bọn họ có thể cùng công chúa thất sủng Lam Tịch Nguyệt vui đùa?

      đề cao Lam Tịch Nguyệt chính là là hạ thấp bọn họ! Lam Thanh Nguyệt vểnh cái miệng nhắn nửa phụng phịu nhìn Duẫn Hữu Phàm nửa quay đầu hung hăng liếc khuôn mặt lạnh lùng của Lam Tịch Nguyệt, kéo Duẫn Hữu Phàm vào góc, lôi chéo áo giọng: “ Biểu ca, chúng ta mới cần cùng chơi với nàng!”

      Duẫn Hữu Phàm quay đầu nhìn Lam Tịch Nguyệt sau đó nhàn nhạt giọng : “ sao, chỉ cần ta cùng nàng chơi đùa là được!”

      Lam Thanh Nguyệt mở to hai mắt nhìn Duẫn Hữu Phàm : “ được, biểu ca sao có thể cùng nàng chơi đùa? Biểu ca muốn cùng người ta chơi đùa sao!” Lam Tịch Nguyệt đứng bên cạnh lẳng lặng nhìn bọn họ rồi đột nhiên xoay người hướng về phía lãnh cung, là nhàm chán quá! Nàng mắc dù thân thể mới ba tuổi nhưng linh hồn cũng mười sáu tuổi.

      Duẫn Hữu Phàm xoay đầu, lẳng lặng nhìn bóng lưng Lam Tịch Nguyệt rời trong ánh mắt có tia mất mát. muốn cùng nàng chuyện cho dù nàng là người câm căn bản thể chuyện, nhưng ít nhất có thể cùng nhau chơi đùa!

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4: Người xấu
      ( 9 xuất hí hí )

      Hôm nay là ngày sinh nhật tròn năm tuổi của Thất hoàng tử nhưng có bất kỳ kẻ nào tới chúc mừng, ngược lại hôm nay hoàng cung bao phủ tầng bóng ma.

      Mấy cung nhân tới hướng đó thấy đứa trẻ ngồi dưới bóng cây thần sắc bỗng sợ hãi, rối rít cách xa hăn chút, qua rồi còn quay ánh mắt tràn đầy sợ hãi nhìn lại . chỉ biết lạnh lùng nhìn bọn họ, con ngươi lóe tia huyết sắc, đáy mắt có chút đơn nhưng có người nào chú ý.

      Dù sao vẫn là tiểu hài tử, nghĩ rất có thể đám bạn cùng trang lứa muốn chơi cùng. Nhung tất cả đám bọn chúng đều coi là quái vật, cho tới giờ vẫn chưa có người nào nguyện ý tìm cùng chơi.

      từng chủ động tìm bọn họ, muốn theo chân bọn họ cùng nhau vui đùa nhưng chưa kịp tới gần bọn họ như thấy quái vật đồng loạt chạy xa. muốn tiến lên kéo bọn họ lại bọn họ hét chói tai, cùng nhau tăng tốc chạy trốn.

      Khi đó hiểu tại sao mọi người đều muốn trốn tránh , thậm chí còn dùng ánh mắt như vậy nhìn . Tất cả đều xem là quái vật, hiểu rốt cuộc tại sao?

      Dần dần theo thời gian, số tuổi tăng lên cũng hiểu chuyện, cũng biết tại sao mọi người có bộ dang như vậy khi thấy . Bởi vì ánh mắt của màu đỏ! Hơn nữa khi mới ra đời là thời điểm ngày huyết sắc rặng mây đỏ, biết huyết sắc rặng mây đỏ là cái gì, nhưng qua ánh mắt của mọi người cũng mơ hồ biết rằng đó nhất định là cái xấu xí, ác tấm khiến người người sợ hãi!

      Từ khi ra đời chưa từng thấy mẫu phi. từng nghe mấy người thái giám len lén thảo luận mẫu phi do sinh gặp phải lúc khó sinh mà chết.

      biết khó sinh là gì nhưng lại biết chuyện gì xảy ra, mẫu phi chết, nhưng chết như thế nào chưa hiểu ràng vì rốt cuộc vẫn biết khó sinh là gì. còn nghe khi mới ra đời, Phụ hoàng đột nhiên sinh bệnh ba tháng khiến tất cả thái y vô phương chẩn đoán, giải thích được nguyên nhân.

      Tất cả mọi người là người xấu nhưng hiểu người xấu là gì, chẳng qua mỗi khi thấy những người đó nhìn, trong lòng luôn khó chịu, chỉ muốn theo chân bọn họ vui đùa giống như là đồng bọn.

      Dần dần, còn hy vọng xa vời, cũng mong mỏi có người nào đó chơi cùng, hoặc chuyện cùng, chỉ có mình. Mặc dù là Hoàng tử nhưng có kẻ nào nguyện ý hoặc dám cùng chuyện. Ngay cả Phụ hoàng của nhìn thấy cũng chịu được, ánh mắt cũng giống những người khác, ngoài chán ghét còn có chút sợ hãi.

      Tròng mắt huyết sắc lóe lên, ánh mắt lạnh như băng, tiểu hài tử mới có năm tuổi như thế tựa hồ có chút quỷ dị, nhưng đây cũng là biểu chân nhất của .
      còn bất cứ kỳ vọng gì về việc có thêm bạn bè, hề kỳ vọng có người quan tâm, kỳ vọng bất kỳ cái gì hết. chỉ biết bị thế giới này ruồng bỏ, bất kỳ ai nhớ ra hay cần !

      ôm chặt con rồi trong ngực, tại chỉ có con rồi là người bạn duy nhất của . từ từ đứng lên, đứa trẻ mới năm tuổi ngay cả đường chưa thạo muốn ngay lập tức từ dưới mặt đất đứng lên là thể.

      Tiện tay phủi y phục dính bụi, xoay người tới. Nơi đó chính là nơi mẫu phi từng ở, vốn trước đây vô cùng xa hoa nhưng tại có chút cũ nát.

      mình con đường rộng rãi, vài cung nữ, thái giám nhìn thấy biểu mặt toàn bộ giống nhau, rối rít dạt ra hai bên chỗ cách xa nhất nhường đường. Đợi qua tất cả đồng loạt thở phào nhõm tiếp tục làm việc cần làm.

      Sắc mặt chút thay đổi, về phía trước, tròng mắt huyết sắc thỉnh thoảng lóe lên hạ xuống. Từ đầu đến cuối cũng chỉ có con rối ôm trong ngực làm bạn. Đôi khi khỏi nghĩ, nếu như con rối này có thể , hoặc có thể tự bước , có phải nó cũng dùng ánh mắt như bọn họ nhìn , cũng cách xa !

      Đột nhiên có vật gì đập vào đầu khiến bị đau kêu lên tiếng, đưa tay che chỗ bị thương, lòng bàn tay có cái gì đó dính dính. Đưa tay ra trước mặt thấy vũng máu. thấy lòng bàn tay có cái gì đó màu đỏ quen thuộc, chính là giống màu mắt người bao năm qua.

      ngẩng đầu nhìn thấy cách đó xa có mấy tiểu hài tử khuôn mặt hả hê nhìn cười. Nhưng khi thấy ánh mắt huyết sắc bọn chúng liền sợ hãi đua nhau chạy trốn trong bụi hoa, chỉ lộ ra cái đầu hướng phía quát: “Ngươi là đồ quái vật nên ở trong hoàng cung, nếu ở bên ngoài ngươi chắc bị đem chém đầu!”

      ôm chặt con rối trong ngực, ánh mắt nhạt dần, tròng mắt cũng biến thành màu đỏ sậm, sau đó ngẩng đầu lên nhìn đứa trẻ ném sợ hãi kêu: “Lục hoàng huynh…”. Hài tử bị kêu lục hoàng huynh hoảng sợ nhìn sau đó xoay người vừa chạy vừa hét lớn: “A! Quái vật, quái vật! Ta nên cùng quái vật chuyện, ta muốn cùng quái vật chuyện nếu bị ăn thịt! A…”

      Lẳng lặng nhìn bóng dáng chạy , ánh mắt cũng nhanh chóng phai nhạt, lại càng dùng sức ôm con rối chặt, mím môi cố gắng để ình có bộ dạng khó chịu.

      Ở trong lòng, vẫn hy vọng có người theo chơi cùng, cho dù bị đá đập vào đầu nhưng nếu có người cùng đùa vui, chút cũng để ý hòn đá kia đập vào đầu mặc dù chắc chắn rất đau nhưng có thể nhịn được!
      Nhưng vẫn được, được, người đến giờ thiếu vết thương, toàn bộ đều do hoàng huynh tỷ muội gây nên.
      Bọn họ luôn thừa dịp chú ý ném đồ vào người , như hôm nay là ném đá vào đầu, đôi khi còn ném tiểu đao…, những thứ kia ném đến người rất đau, còn có thể ra nhiều máu.

      dừng lại ở chỗ đó, tiếp tục , nếu như còn có người quan tâm đến nhất định đó chính là Tiểu Lan. Tiểu Lan là nha hoàn lớn lên bên cạnh mẫu phi, theo mẫu phi hầu hạ. Mẫu phi sau khi chết nàng vẫn ở lại hầu hạ, chiếu cố mặc dù thường xuyên thấy nàng nhìn sợ hãi.

      “Tiểu Lan, sao ngươi còn ở đây? Chẳng lẽ ngươi tâm muốn chiếu cố quái vật sao?” nhìn qua trang phục cũng biết là cung nữ cất giọng hỏi. Bên cạnh nàng là cung nữ khác, nghe thấy lời nàng, mắt lóe lên tia sợ hãi, sau đó khuôn mặt chán ghét, : “Ngươi cho rằng ta nguyện ý sao? Nếu phải bởi vì chỗ này có thể kiếm chác ít đồ tốt ta cũng sớm khỏi rồi!”

      “Đồ tốt?”

      Cung nữ kia giải thích được nhìn vòng xung quanh cung điện lụn bại, khinh thường : “Nơi này còn đồ gì tốt? Bảo bối của Lê phi nương nương phải sớm ở trong tay ngươi sao? tại chỗ này là cung điện rách nát, trong hoàng cung có tùy tiện chọn chỗ vẫn hơn chỗ này. Hơn nữa ngày nào cũng thấy quái vật kia trong lòng ngươi còn nghĩ đến thứ gì!”

      Tiểu Lan khinh thường bĩu môi : “Cái này ngươi biết, mặc dù là quái vật, hơn nữa cũng là hữu danh vô thực Hoàng tử, nhưng trong cung tiền tiêu cấp cho Hoàng tử nửa điểm cũng dám thiếu, chắc hẳn mọi người sợ đắc tội với quái vật gặp tai họa! Ngươi nên biết ở trong mắt bọn họ là ác ma chuyển thế, ai dám tùy tiện đắc tội, sợ bị nguyền rủa!”
      Cung nữ kia vẫn có chút băn khoăn nhìn Tiểu Lan hỏi: “Nếu ngay cả ngươi cũng là ác ma chuyển thế sao còn ở lại nơi này? Chẳng lẽ ngươi sợ bị nguyền rủa sao?”
      Tiểu Lan đắc ý cười, nhìn nàng : “Cái này ngươi chắc hẳn phải hiểu, mặc dù quái vật kia rất chán nhưng trước mặt ta biểu rất tốt, rất quan tâm nha! Ngươi biết sao?
      Bạc cấp cho mỗi tháng đều nằm trong tay ta, dùng đến bạc nên những thứ đó tùy ta cất giữ, tự nhiên cũng chẳng khác nào bạc của ta! Những thứ này nô tài khác làm sao mà sánh được!”

      Tiểu Lan càng càng cao hứng, đợi đến lúc nàng xong mới cảm giác cung nữ bên cạnh tựa hồ có chút khác thường, trong mắt tràn đầy sợ hãi. Theo tầm mắt nàng nhìn thấy đôi tròng mắt đỏ, nhịn được hoảng sợ kêu hô tiếng sau đó quỳ mặt đất run run giọng : “Hoàng tử điện hạ, ngài… Ngài trở về lúc nào?”

      lạnh lùng nhìn nàng, trong lòng khó chịu dường như hô hấp nổi. hiểu, hiểu tại sao tất cả mọi người muốn xa cách , chèn ép , thậm chí lợi dụng . còn hiểu được nguyên nhân sâu xa, chỉ biết là tất cả mọi người thực vứt bỏ , có bất kỳ người nào thích quái vật! kìm ném tâm tư, hướng Tiểu Lan quỳ mặt đất lạnh lùng :
      “Đem bạc của ta cùng toàn bộ đồ của mẫu phi trả lại cho ta, sau đó lập tức biến mất trước mặt ta!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.