1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

HOAN LẠC TỤNG ( Khúc ca hạnh phúc)- A Nại

Thảo luận trong 'Hiện Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Tác giả: A Nại
      Thể loại: Hiện đại, đô thị
      Số chương: 268
      Nguồn convert: Tàng thư viện
      Editor: Vũ Nguyệt Hy

      Văn án
      Ở khu chung cư Hoan Lạc Tụng, tầng 22, xưa kia hàng loạt chuyện liên tiếp xảy ra.

      Hiện tại là chuyện của bốn gái thành phố hiện đại.

      Andy, Khúc Tiêu Tiêu, Phàn Thắng Mỹ, Quan Sư Nhĩ, Khâu Oánh Oánh cùng sinh sống ở tầng 22 , khu chung cư Hoan Lạc Tụng.

      Cuộc sống của các thực tế, sinh động, sung sướng có, nước mắt có, và cả đời sống tình cảm đầy rối bời.

      MỤC LỤC
      [​IMG] [​IMG]

      [​IMG]
      Chương 1 - Chương 2 - Chương 3 - Chương 4 - Chương 5
      Chương 6 - Chương 7 - Chương 8 - Chương 9 - Chương 10
      Chương 11 - Chương 12 - Chương 13 - Chương 14 - Chương 15
      Chương 16 - Chương 17 - Chương 18 - Chương 19 - Chương 20
      [​IMG]
      Chương 21 - Chương 22 - Chương 23 - Chương 24 - Chương 25
      Chương 26 - Chương 27 - Chương 28 - Chương 29 - Chương 30
      Chương 31 - Chương 32 - Chương 33 - Chương 34 - Chương 35
      Chương 36 - Chương 37 - Chương 38 - Chương 39 - Chương 40
      [​IMG]
      Chương 41 - Chương 42 - Chương 43 - Chương 44 - Chương 45
      Chương 46 - Chương 47 - Chương 48 - Chương 49 - Chương 50
      Chương 51 - Chương 52 - Chương 53 - Chương 54 - Chương 55
      Chương 56 - Chương 57 - Chương 58 - Chương 59 - Chương 60
      [​IMG]
      Chương 61 - Chương 62 - Chương 63 - Chương 64 - Chương 65
      Chương 66 - Chương 67 - Chương 68 - Chương 69 - Chương 70
      Chương 71 - Chương 72 - Chương 73 - Chương 74 - Chương 75
      Chương 76 - Chương 77 - Chương 78 - Chương 79 - Chương 80
      [​IMG]
      Chương 81 - Chương 82 - Chương 83 - Chương 84 - Chương 85
      Chương 86 - Chương 87 - Chương 88 - Chương 89 - Chương 90
      Chương 91 - Chương 92 - Chương 93 - Chương 94 - Chương 95
      Chương 96 - Chương 97 - Chương 98 - Chương 99 - Chương 100
      [​IMG]
      Chương 101 - Chương 102 - Chương 103 - Chương 104 - Chương 105
      Chương 106 - Chương 107 - Chương 108 - Chương 109 - Chương 110

      ...........................
      ............
      .....
      [​IMG] END [​IMG]
      Last edited: 15/7/17

    2. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Chương 1
      Editor: Vũ Nguyệt Hy
      Đàm Tông Minh thấy Andy cứng mềm ăn, thể tung ra đòn quyết ̣nh đã chuẩn bị tỉ mỉ từ trước. đem quyển tài liệu photo đặt trước mặt Andy ."Nhìn kỹ cái này một chút, em chỉ còn có thể quay về nước ngay."

      Andy mỉm cười, “Lão Đàm, cần gì chứ.” Nhưng vẫn mở quyển tài liệu ra.

      Với , quay về nước chưa bao giờ là chuyện hấp dẫn nhưng có bất kỳ lý do gì để cự tuyệt lão Đàm. với giao tình thâm hậu, trước giờ song tác hợp bích trong công việc, phối hợp ăn ý với nhau; giờ đây, lão Đàm lại còn vì mà vượt vạn dặm xa xôi đến đây chỉ để đưa tập giấy tờ dày ̣m. là nhi, với bốn biển đều là nhà nhưng cuộc sống tại New York lại là cuộc sống quen thuộc nhất của , mà quen thuộc nhất là an toàn nhất, cực kỳ cần sự an toàn . Lật mấy tờ giấy qua, gương mặt thon gầy của Andy bỗng nhiên biến sắc: “Đây là danh sách tất cả bé trai sinh năm 1983 ở quê nhà em?”

      “ Chính xác mà nói đây là danh sách đăng ký tại trụ sở công an thành phố của toàn bộ bé trai sinh năm 1983.”
      "... Ý của là...Trong này có em trai của em?"

      “ Đúng! Trong này có điều kiện quyết ̣nh. Đầu tiên, ký ức lúc ba tuổi của em phải thật sự chính xác. Sự thật đã chứng minh em là thiên tài với IQ cao ngất ngưởng. Vì thế, chúng ta đã có hai yếu tố mang tính quyết ̣nh: Bé trai sinh vào năm 1983; thứ hai trong ký ức của em, một người phụ nữ mang theo em trai em vừa mới chào đời rời nói giọng ̣a phương, bà ta như thu được báu vật, trực tiếp gọi em trai em là con ruột mình. Vì thế nên chúng ta có thể khoanh vùng thêm yếu tố thứ ba là một người đàn bà ̣a phương trộm đứa trẻ về tự nuôi dưỡng chứ phải xuất phát từ mục ́ch mua bán. Vào năm 1983, trong nước, lượng người di cư thưa thớt, đã giao cho một nhóm người điều tra nhưng vẫn tìm ra được quê quán, gia ̀nh phù hợp với em, hơn nữa cho rằng em trai em vẫn còn ở quê nhà, được người khác nhận làm con nuôi, vả lại vào thời điểm đó, chính sách hộ tịch ̣a phương vô cùng nghiêm khắc, vì thế chỉ có đăng ký khai sinh là hợp pháp.

      Đàm Tông Minh thản nhiên thăm dò cẩn thận, giống như trước kia cùng Andy thương lượng, đắn đo hàng ngàn hạng mục."Người bạn nhờ vả nói rằng hiện tại những người sống đều ngụ tại đây. Nhưng để tiến thêm một bước trong việc kiểm chứng này cần em phối hợp. Coi nào, Andy, màn kịch lớn đã vén màn, nhân vật chính phải đứng giữa sân khấu. Về nước em.”

      Andy trả lời , suy nghĩ đến hơn hai mười năm trước, một đêm đông nguy hiểm bốn bề….Trời đen đến nỗi thấy rõ cả năm ngón tay, gió thổi hốn loạn, người đàn bà gào thét thảm thiết… “Tối nay phải sinh được…. Nhanh lên…dùng sức… “A, bế lại đây,.. “ Ôi con ta, đứa con bảo bối của ta…” Đứa trẻ khóc nỉ non, tiếng la hét, tiếng bước chân xa dần…Người đàn bà như cũ rú lên, tiếng cao tiếng thấp. Đầu đau muốn nứt, đói chịu được, gian hỗn loạn….Tỉnh lại, tiểu Andy ở tại viện mồ côi. Sau này, Andy tìm đọc quyển ghi chép của viện, bởi bước vào vô nhi viện vào ngày 4 tháng 2 nắm 1983, lịch lập xuân nên viện trưởng đặt một cái tên là Hạ Lập Xuân. Lập xuân, cũng là lúc mẹ qua đời. Dù cho Andy là thiên tài thì ký ức mà có gì hơn là những mảnh vụn.

      "Em sẽ về nước!" Andy uống ực ngụm nước, hít sâu ba cái, lại uống ực một ngụm nước nữa, rồi lại hít sau...

      Đàm Tông Minh hiểu khi nào gặp áp lực, bức bối trong người, Andy đều dùng cách uống nước hít sâu để kiểm soát cảm xúc nhưng hôm nay lại khuyên giải: “ Buồn bực, phát cáu là lẽ thường, hơn nữa đây phải là về công việc…”

      Andy nhanh chóng ổn ̣nh lại tâm tình, tiếp tục truy cứu nữa mà chuyển đề tài: “Lão Đàm, tìm giúp em một căn hộ thường, diện tích vừa đủ ở, chỉ mất khoảng nữa giờ đến trạm tàu điện ngầm, bảo vệ gác ̉ng nghiêm chỉnh, an ninh trật tự tốt. Em lập tức giả quyết thủ tục từ chức bàn giao bên này, trong vòng hai tháng là xong.”

      sẽ giúp em chuẩn bị căn hộ tốt hơn, có thể mua cho em luôn cũng được. Trong nước, giá căn hộ ổn ̣nh, đầu tư cũng sẽ có lợi.”

      , , chỗ ở hiện tại dân cư thưa thớt đến gần như có người, mình mua nơi này thật hối hận quá.Mình chỉ thích nơi nào ồn ào, nhộn nhịp, cãi lộn xào xáo thôi.”

      Khúc Tiêu Tiêu như tàn hoa bại liễu về nhà, mắt nhắm mắt mở ném chìa khóa xe mặt bàn, lười đến nỗi thèm bật đèn, chỉ dựa vào tia sáng yếu ớt ngoài cửa sổ để sạc điện thoại đã cạn sạch pin, ngoài cửa sổ những tia nắng ban mai rọi vào. mặc đầm dạ hội, mang thắt lưng ôm chặt vòng eo nhỏ, tóc dài mềm mại kiều, dấu vết của một đêm cuồng hoang tuổi trẻ lưu lại da thịt ,chỉ là… chính là ́ tình bày bộ mặt chán chường, mất mặt, còn còn dán khóe mắt một dải kim cương hệt như những giọt nước mắt.

      Di động có SOS của mẹ, Khúc Tiêu Tiêu lảo đảo tiến về giường phải ́ sức đứng dậy, ra sân thượng châm một điếu thuốc, trả lời điện thoại mẹ. Lúc này mẹ đắm mình trong nước dưới ánh mặt trời. Bà ấy là kiểu người được xưng là nữ cường nhân quan tâm hơn thua, hững hờ với đời, cho nên nếu bà ấy phát ra SOS tức có chuyện lớn. Quả nhiên, bà thèm trả lời sao gọi điện vào sáng sớm như vậy mà lập tức vào thẳng vấn đề

      “ Mẹ như người chết, vì thế giờ mới biết được hai đứa con trai riêng của cha con đã sớm ̣nh cư ở Thượng Hải, một người sắm một biệt thự liên hợp, một người chơi một con siêu xe…”

      Khúc Tiêu Tiêu sững sờ, mỗi tế bào trong người trong nháy mắt hoàn toàn bật tỉnh." Mẹ vì sao mẹ quản lý quyền sở hửu tài sản, những thứ này đều là mẹ cùng cha tạo dựng mới có, sau này truyền lại cho con, bọn họ dựa vào cái gì mà có.”

      "Là một bà vợ già, còn là vợ kế trong nhà này vốn hề có một chút quyền nào. Cha con mẹ quản được, dù chúng ta phải phú hào nhưng người mẹ này phải biết rằng chúng ta quản cả một gia nghiệp lớn nhân. Con trở về mau, nếu tài sản lập tức chuyển sang toàn bộ cho bọn kia.”

      Khúc Tiêu Tiêu tựa đầu chống lan can lạnh buốt , khiến cho tinh thần tập ttrung cao đọ nghe mẹ nói chuyện. Thật ra mà nói so với bạn bè của , gia ̀nh tính là có tiền, có người thân chức cao vọng trọng, gia ̀nh chỉ có gia sản cha mẹ cày cuốc suốt hai mươi năm, những điều này trong lòng rõ hơn ai hết. Hai căn biệt thự cùng hai chiếc siêu xe ở Thượng Hải vốn là mâm cơm hậu hĩ thế mà lại bị hai đứa con riêng của cha tự ý bẫng mất. Vậy mà nàng cứ thế mà mặc kệ bọn hắn, thể được nàng phải bảo vệ tài sản của gia ̀nh mình.”

      Khúc Tiêu Tiêu hít một hơi thuốc thât sâu, "Mẹ, con lập tức quay về nhà, vào công ty làm việc ."

      "A..." Khúc phu nhân mới hoan hô tiếng liền lại giọng bình tỉnh thản nhiên, "Rất tốt, con trở về, mẹ chuẩn bị một căn hộ cao cấp và một chiếc siêu xe, đương nhiên cao hơn một bậc so với hai đứa kia."

      ",mẹ, chỉ cần chuẩn bị cho con một căn chung cư chất lượng thường , cần lớn lắm, chừng trăm m², đủ ở là được, chỉ cần phòng tắm trang hoàng chút. Về xe, lấy chiếc 4 chỗ, chừng mười vạn. Chúng ta có lương tâm, chấp nhặt với bọn người kia!"

      Khúc phu nhân ngầm hiểu, "Tiêu Tiêu, ủy khuất con rồi . Nhưng con đúng, mẹ chỉ được chút cao hứng so với con thật thông minh, con xem mẹ muốn giận điên lên, chỉ muốn tìm con chuyện. Đúng rồi, con ngày mai check mail của mẹ , lúc về nước mẹ muốn con đem giùm mấy cái túi."

      Dưới lầu sân thượng, đường , có lão gia dắt một con chó lông vàng dạo, bỗng nghe giọng thét chói cả tai của một phụ nữ. Lão già nhìn xung qung thấy ai, cuối cùng hướng ánh mắt nhìn lên phía sân thượng, thấy một bóng người, ánh mắt lão như gặp ma, vội vàng dắt con chó chạy khỏi.
      Last edited: 11/5/17
      Hờ Annh, Oriole5185Nguyên Nguyễn thích bài này.

    3. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Chương 2
      Edit: Vũ Nguyệt Hy


      Chung cư Hoan Lạc Tụng được bàn giao từ năm năm trước, cũng từ đó chung cư ngày nào cũng có tiếng sửa chữa, chiều nào hành lang cũng nồng đậm mùi cá rán. Chung cư chất lượng hài lòng nên so với các chung cư khác, lượng người vào ở cũng xem như khá cao . Tuy nhiên hai căn hộ tầng 22 bỏ trống cũng đã nhiều năm rồi nhưng mấy ngày nay lại tụ tập sửa sang, trang hoàng, hơn nữa còn tăng giờ sửa chữa, hình như chủ nhà vội vàng vào ở. Chính vì thế, ba gái thuê phòng 2202 bị kẹp ở giữa chịu nổi phiền nhiễu mỗi ngày phải sớm về khuya để tránh tiếng ồn.

      Phòng 2202 là căn hộ hướng nam bắc, trong bản vẽ thiết kế có hai phòng ngủ, hai phòng khách, phòng ngủ hướng về phía nam, phòng khách là một gian khuất, cửa đặt ở các phòng hứng chút ánh sáng trời. Chủ phòng đem căn hộ sửa sang thành ba phòng chung lối , cho ba gái xa quê thuê ở. Đầu thu thời tiết nóng bức, phòng ngủ Phàn Thắng Mỹ vốn là phòng khách trước đây, là gian khuất sáng, bình thường hay mở cửa chính để thông gió, lấy chút khí để thở nhưng bởi vì hai phòng bên sửa chữa khiến có cách nào mở cửa, lại thêm khí trời mùa hè khiến cảm thấy oi bức kinh khủng, đến nỗi muốn đổi tên thành Phàn nấm mốc.

      Nhưng thực tế thể nào ngăn cản lý tưởng sục sôi, dồi dào của Phàn Thắng Mỹ. Lý tưởng của là cắm rễ ở Thượng Hải, tiến vào chốn phồn hoa. Vì thế, điểu chỉnh giờ tan sở sớm hơn hai tiếng, giày cao gót từ bộ phận nhân sự của công ty lắp ráp ở ngoại ô lao ra, xô gã đàn ông cường tráng như đẩy một bóng ma, phấn khởi dành được chiếc taxi hiếm hoi ở vùng ngoại thành, chạy tới trạm xe lửa rồi về nhà; tắm rửa, làm tóc, trang điểm, chọn một bộ váy áo, xoay tới xoay lui quyết ̣nh chấm bộ áo đầm làm từ tơ tằm màu xám tro. Bộ đậm đơn giản, kín đáo, lộ liễu, khiến cơ thể Phàn Thắng Mỹ điện nước đầy đủ. đứng trước gương thành thạo tạo vào cái pose, khoái chí cười khúc khích:

      “ Mình có điện nước! Mình có phẩm chất! Mình là một người đáng giá!”, Thanh tuyết vời, có thể so với Lý Băng Băng.

      Vừa dứt lời, Phàn Thắng Mỹ mới bất chợt nghĩ đến hôm nay hành lang yên tĩnh khác thường. tò mò mở cửa ra ngoài, lập tức thấy cửa chính 2201 và 2203 đóng chặt, khác với mỗi lần sửa sang lại thường mở của, tâm tình vô cùng thoải mái. Phàn Thắng Mỹ vội vàng trở lại trong phòng tìm đồ trang sức đeo tay, xách chiếc túi có thể chứa cả nữa cái giỏ chợ, xuống lầu tìm bảo vệ hỏi chuyện.

      Đừng coi Phàn Thắng Mỹ chỉ là người thuê trọ một gian phòng khuất của một căn hộ, ở Hoan Lạc Tụng này lúc nào cũng kiêu căng, mang tinh thần của một người chủ nhà, vì thế nhân viên chung cư chưa bao giờ xem như kẻ thuê trọ; nữ bảo vệ Tiểu Trịnh thấy mặt mày liền hớn hở, nhiệt tình hỏi han, nhắc cẩn thận giày cao gót. Phàn Thắng Mỹ nghe tin từ miệng Tiểu Trịnh, cả hai căn 2201 và 2202 đều đã sửa sang xong, người ở sẽ chuyển vào sớm thôi, công ty thiết bị đã trả lại thẻ ra vào, hơn nữa, người ở là chủ phải là thuê trọ. Phòng 2201 chủ nhà chắc chắn còn độc thân, căn hộ vốn có 3 phòng nhưng sửa sang gộp 2 phòng thành phòng ngủ rộng rãi, xa xỉ, phòng khách giữ nguyên, Tiểu Trịnh say mê : "Hồi sáng em có theo sau kiểm tra, em nghĩ căn hộ khu chúng ta lại có cửa sổ lớn đến như vậy, đến nỗi ánh sáng mặt trời chiếu vào làm em hoa cả mắt.Nghe nói chủ nhà thứ bảy dọn vào, em phải ăn mặc thật xinh đẹp, đoán chừng cũng là một vương lão ngũ kim cương. ( người đàn ông trung niên giàu có)

      Phàn Thắng Mỹ thành khẩn gật đầu, "Chắc chắn là Vương lão ngũ, hơn nữa nhất ̣nh sẽ chê , ông ta thích building quản lý đến thế cơ mà .” Phàn Thắng Mỹ xúng xính bước ra cửa, quay đầu nhìn lại thầm đánh giá khu chung cư buồn tẻ, ảm đạm này, khỏi nhếch miệng, "Vương lão ngũ kim cương? Sao có thể sống tại nơi này. Bà đây thấy thật gai mắt." sợ váy bị nhàu, lập tức vẫy một chiếc taxi. đường , hảo tâm nhắn tin cho hai người bạn cùng phòng, “Các em, báo cáo tin tức tốt, hai nhà hàng xóm đã sửa sang xong, những ngày khủng bố phải lang thang đến tận 8 giờ cuối cùng cũng kết thúc. Cầu mong chúng ta kết giao thành công."

      Hai bạn cùng phòng của Phàn Thắng Mỹ là Khâu Oánh Oánh và Quan Sư Nhĩ đều làm việc trong lĩnh vực tài chính, nếu tan ca cùng lúc thì hai bọn họ cùng nhau ăn tối. Các nàng tổng kết ra kinh nghiệm là, hai người ăn thì tiêu tiền ít hơn nhưng dược ăn nhiều hơn. Khâu Oánh Oánh tốt nghiệp đại học hai năm lẻ vài ngày, Quan Sư Nhĩ so với Khâu Oánh Oánh muộn năm tốt nghiệp, hơn nữa bởi vì nguy cơ tài chính trì hoãn thời gian báo danh làm việc nên Quan Sư Nhĩ mới công tác được bảy tháng. Hai người thu nhập tương đối, tuổi gần bằng, nên thường ở cùng nhau.

      Quan Sư Nhĩ lâu lắm rồi mới được tan sở sớm, đến ̣a điểm hẹn chở Khâu Oánh Oánh, hai người đúng lúc nhận được tin nhắn của Phàn Thắng Mỹ ,cực kỳ vui mừng. Khâu Oánh Oánh đề nghị ăn mừng, ánh mắt Quan Sư Nhĩ sáng lên, cách đó xa có quán trà sữa: "Chúng ta mỗi người ly trà sữa, mua hai hộp sushi, như thế nào? "

      "Ok, chúng ta mua thêm hộp bốn bánh donuts, thêm bánh phô mai. Wow, như vậy ."

      "Còn có bánh sủi cảo Đại Nương, chúng ta mỗi người chén."

      "Wow, thực sung sướng, ăn nhiều hét lớn nha, chúng ta mỗi người ăn chén , em bảo đảm no mà vẫn được, hơn nữa ba em hôm nay mới gửi tiền đến ."

      Hai gái ngay cả cũng thấy chậm, cầm tay nhau chạy ăn uống thả ga.

      Hai người cuối cùng dừng lại ở quán sủi cảo ở Đại nương, lúc đó sung sướng đã giảm bớt , nhất là Khâu Oánh Oánh, ngón tay thon dài khẽ vuốt vỏ ngoài bánh phô mai, bùi ngùi : " Chị thấy so với lúc học còn nghèo hơn. Tiền lương một tháng có 4 nghìn, trừ tiền thuê phòng, trừ sinh hoạt phí, giao thông phí , tiền học phí, tiền lương về ngay số . Nếu có ba chị mỗi tháng tiếp tế, chị ngay cả ra khỏi ̉ng nhà cũng dám . Lúc học ăn sủi cảo đại nương là chuyện thường, tại chẳng biết tiền này đều đâu về đâu."

      "Đúng vậy, em ngay cả áo quần đều dám mua, vào shop chỉ để ngắm. Nhưng vì chúng ta đều làm rồi nếu cứ để ba mẹ gửi tiền phụ cấp thì coi làm sao được."

      "Em giống chị. Em chỉ lo làm cho thật tốt, sang năm hệ số lương sẽ tăng rất nhanh, Mấy xí nghiệp sản xuất thuộc top trong giới rất chính quy; giống chị, chẳng nhìn thấy tiền đồ tương lai tí nào, chỉ có thể trông đợi vào kỳ thi đăng ký kiểm toán viên cao cấp thôi.”

      "Giống nhau thôi mà, , chỗ em tỉ lệ đào thải thực tập là 20%, trong đa số thực tập sinh chỗ em tốt nghiệp từ trường danh giá em chỉ xuất thân từ trường hạng trung, em chỉ lo rằng sớm muộn cũng bị đá ra ngoài. Chị biết HR(bộ phận năng lực) công ty em coi trọng học lực như thế nào đâu, họ nói trường danh giá tức là bao gồm IQ và nghị lực .Như vậy trong mắt họ, em đã sớm đánh mất IQ và ấn tượng về nghị lực rồi. Haiz, trong lòng em áp lực rất lớn."

      "Nhưng ba chị biết nỗi chua xót của chị, hôm nay chị nói với ông về chuyện về quê nhưng ông đồng ý. Ở Thượng Hải này chị có tương lai sao?Một năm dám ăn dám mặc mới đủ mua một căn 20m2 ở nơi khỉ ho cò gáy,chỉ như hiện tại mỗi ngày trôi qua đều phải tính toán rất chi ly rồi.Ba chị nói mới chuyển cho chị 5 nghìn, chị mệt mỏi vô cùng, chẳng phải là đứa con gái độc lập, lớn rồi còn chìa tay xin tiền mà biết xấu hổ. Nhưng chưa bao giờ chị từ chối. Chị lo rằng rồi có một ngày coi việc xin tiền là lẽ thường mất.”

      Quan Sư Nhĩ cũng chột dạ nói: "Mẹ em vừa mới mua cho em vài bộ quần áo mùa thu, em cũng đâu dám nói gì, chỉ thẹn thùng nhận. Chao ôi, Khâu Oánh Oánh, chị đừng khóc, giờ chị chỉ cần thông qua kỳ thi là xong.”

      Khâu Oánh Oánh che mặt lắc đầu, " Đậu kỳ thi toàn quốc giống như dắt thiên quân vạn mã qua cầu độc mộc, chị chỉ có một chút thông minh thôi sao dám vọng tưởng..."

      Quan Sư Nhĩ giỏi chuyện, trong lòng biết những lời Khâu Oánh Oánh là lời , chỉ biết nắm thặt chặt tay Khâu Oánh Oánh. hy vọng truyền chút năng lượng cho bạn cùng phòng, tin tưởng chỉ cần cố gắng, chỉ cần chịu đựng, có thể sẽ vén mây gặp mặt trời.

      Khâu Oánh Oánh hít sâu hơi, phóng khoáng cầm tay áo lau khô nước mắt, nhìn Quan Sư Nhĩ cười tiếng, " sao. Mùa thu khiến lòng đa sầu quá."

      Nhưng hai người nói gì nữa , yên lặng ăn xong sủi cảo, mang theo sushi ăn thêm đường về nhà. Nhưng khi đến tàu điện ngầm, dưới ánh đèn lay lắt, Khâu Oánh Oánh thấy bốn phía người người chen chúc, bỗng nhiên : " Toàn là tàn hoa bại liễu, chỉ có chúng ta sắc mặc mới mẻ, nên cân bằng rồi." Dừng chút, tựa đầu vào vai Quan Sư Nhĩ nói: "Hơn nữa bọn họ dám ăn uống thả ga như chúng ta, bọn họ so với chúng ta thảm hơn nhiều ."

      Quan Sư Nhĩ nghiêm túc : “ Thật ra em dám ăn nhiều, sợ nổi mụn."

      Khâu Oánh Oánh cười ha ha, ló đầu ra, chui vào lòng Quan Sư Nhĩ. Cả người hăng hái.

      Hai người trở lại Hoan Lạc Tụng, lại thấy hôm nay thang máy đột nhiên đông người. Năm người kéo thêm mấy cái vali nhét đầy thang máy. Thang mày bò như rùa rồi cũng đến tầng 22, 7 người cùng ra một lúc. Hai gái thấy họ tiến về phòng 2203. Trong đó có một người đàn ông trung niên dáng vẻ hiên ngang bước đến, tự giới thiệu mình họ Khúc. Rất nhanh, gái dáng dấp nhanh nhẹn chạy đến cướp lời, cười híp mắt tự giới thiệu: "Tôi là Khúc Tiêu Tiêu, về sau chúng ta là hàng xóm . Tôi mới vừa chuyển vào đến, mong mọi ngươì chiếu cố nhiều hơn."

      Khâu Oánh Oánh cảm thấy hảo cảm với , cười : "Tôi là Khâu Oánh Oánh, đây là Quan Sư Nhĩ, chúng ta thuê phòng 2202, có chuyện gì cứ việc gõ cửa. Buổi tối mọi người dọn nhà đã ăn gì chưa? Chúng ta có bánh donuts cùng sushi."

      Bà Khúc ở bên cạnh cẩn thận quan sát hai gái, một sôi nổi, điềm tĩnh đứng sau lưng mỉm cười, trong lòng hài lòng khi có hai gái này là hàng xóm. Khúc Tiêu Tiêu tự nhiên nói: "À cảm ơn nhiều, chúng tôi ăn rồi, chúng tôi… " chỉ vào cửa phòng 2201 làm mặt quỷ đáng , "Đêm nay chúng tôi phải dọn dẹp làm phiền các nữa. Sau này có dịp chúng ta lại cùng nói chuyện nha."

      Khâu Oánh Oánh cùng Quan Sư Nhĩ khách sáo chào tạm biệt Khúc gia, vào nhà mới vừa mới chuẩn bị suy đoán quan hệ của những người đó, có người gõ cửa . Khúc Tiêu Tiêu tặng hộp chocolate nhỏ, lại như gió chạy vội . Hai người lúc này mở ra ăn, Khâu Oánh Oánh lúc này kinh hãi, "Chocolate ăn ngon như vậy, sao có thể ăn sushi của chúng ta."

      Quan Sư Nhĩ lật qua lật lại cái hộp, , nhịn được mở máy vi tính tra tên hiệu cái hộp xa lạ Jean-Paul Hevin. Khâu Oánh Oánh vừa nhìn kết quả, "Uây, chocolate cao cấp a. Chị muốn ăn viên nữa." Quan Sư Nhĩ một tay search google, một tay mò đến hộp chocolate bóc thêm một viên nữa. Lúc hai người phát hiện thì cái hộp đã trống trơn. Hai người lè lưỡi hẹn mà quay đầu hướng về phòng Phàn Thắng Mỹ. Khâu Oánh Oánh cười trộm, nhanh chân nhét cái hộp vào ngăn kéo tủ của Quan Sư Nhĩ, cả hai đều cảm thấy làm chuyện này thật chẳng nghĩa khí chút nào.

      Trong phòng 2201, Khúc gia cùng tài xế và người giúp việc bận bịu sửa sang phòng ốc của Khúc đại tiểu thư, ông Khúc vẻ mặt đau lòng, cứ nghĩ để con gái mình ở đây là ủy khuất cho nó vậy. Bà Khúc tranh thủ lúc rảnh rổi, xem đứa con gái tính quái đối phó với ba nó, trong lòng tính toán kỹ càng. Xem ra đứa con gái bé nhỏ sau bao năm du học đã học được bản lĩnh làm người rồi.

      Ông Khúc muốn để người giúp việc lại nhưng Khúc Tiêu Tiêi kiên quyết muốn tự lo lắng cho chính bản thân mình, có bản lĩnh bao nhiêu thì hưởng phúc bấy nhiêu. Bà Khúc thực ra cũng rất lo lắng cho con gái mình, so với chồng mình bà còn như kiến bò chảo nóng, những cũng chỉ có thể tiết chế lại sự lo lắng của mình.

      Hơn chín giờ chút, Phàn Thắng Mỹ trở về phòng 2202. Khâu Oánh Oánh ở trong phòng lớn tiếng hỏi: " xong?"

      " xong! Ông chủ nhỏ sống thẳng trong phòng làm việc đòi hỏi quá nhiều, còn dám mặt dày hỏi chị có đồng ý vay thế chấp mua nhà với hắn .”

      "Có thể là tiềm lực ̉ phiếu?"

      " Cái trán bóng loáng đó ư? Tiềm lực có mười thì cũng trụi hết. Buồn bực chết được, đàn ông tốt đâu hết rồi.” Phàn Thắng Mỹ đá bay giày cao gót, chui vào phòng mình, tẩy trang mặt. Nàng so gương mặt trang điểm tinh xảo trong gương, xem xem laih cũng nhìn ra khiếm khuyết nào, khỏi nghiến răng nghiến lợi hạ giọng mắng câu: "Hừ, chê bà đây già hả? mới là kẻ hói đầu bụng bự chưa già đã yếu đấy!”

      Trong phòng khác, Khâu Oánh Oánh vẫn cao giọng trò chuyện với Quan Sư Nhĩ cách vách: “ Quan Sư Nhĩ, em có dám xem mắt ? Chị giống với Phàn tỷ mạnh dạn đanh đá, nếu có một người đàn ông ngồi đối diện hỏi tùm lum chuyện, chị sẽ xỉu mất.”

      “ Em biết đâu.”

      “ Nhưng mẹ chị nói nếu dẫn bạn trai về nhà,bà sẽ có mặt mũi gặp người quen. Có thể trong năm nay chị nên nghĩ về việc xem mắt.”

      “ Em rảnh, em phải giữ chén cơm nữa.”

      Phàn Thắng Mỹ trong phòng nghe được thật sự muốn đứng tim, muốn vô duyên vô cớ xen ngang cuộc nói chuyện, đã 30 tuổi mà còn so đo với mấy đứa nhỏ thì thật mất mặt. Nhưng thật ra mà nói đã mất mặt lắm rồi, ở đây ở phòng rẻ mạc nhất. Cho dù đem đống tiền tiêu xài phung phí nhưng đánh lười được ai chứ, đến tuổi 30 này thì ngoại trừ đống quần áo chẳng có gò trong tay cả.
      Last edited: 11/5/17

    4. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Chương 3
      Edit: Vũ Nguyệt Hy


      Khúc Tiêu Tiêu trở về ngay vào ngày hôm sau, thèm đến ý đến mệt mỏi do lệch múi giờ, lập tức đến tập đoàn công ty của nhà làm việc. Cha muốn làm ở tổng bộ, nhưng muốn cha mình đối xử giống như hai người trai cùng cha khác mẹ kia một mình quản lý một chi nhánh của tập đoàn. Ông Khúc nhìn con gái mình dù mặc áo quần công sở hàng hiệu nhưng dáng vẻ chẳng giống người phụ nữ trưởng thành, chín chắn lại có chút chần chừ lo lắng con mình sẽ kiểm soát được mọi việc. Vì vậy Khúc Tiêu Tiêu có nguyên một tuần rảnh rỗi, cà lơ phất phờ nói là để làm quen với tình hình của tập đoàn nhưng thật ra đợi cha mình họp bàn với ban quản trị, tìm ra một người đồng nghiệp tính khí ôn hòa, phụ tá con gái mình lập nghiệp.

      Khúc Tiêu Tiêu ban ngày ở phòng hồ sơ và phòng tài vụ, đến giờ tan tầm, lập tức thay vào bộ trang phục mềm mại, thanh thoát, tìm kiếm liên lạc, sau đó cùng một đám bạn học trường tư năm đó quẩy club. Chưa đến ba ngày, đã liên lạc được với đám bạn con đại gia, cùng mọi người kết thành em.

      Thứ sáu, trước đó 3 ngày Khúc Tiêu Tiêu lên kế hoạch cho đêm nay, muốn đám bạn cùng đến quán bar 77 mới khai trương ủng hộ.Bọn họ đương nhiên cần tự móc hầu bao, chỉ cần lái siêu xe thể thao đến trước club xếp thành một hàng thay cho lẵng hoa chúc mừng khuếch trương thanh danh của club. Khúc Tiêu Tiêu căn bản cần hao tâm tổn trí phối áo quần cho đêm nay, trước giờ vốn adua theo phong trào, mẹ có tiền, có cả một bộ sưu tập thời trang theo mùa, mẹ thì ướp kim cương lên người sáng loáng.

      Đáng trùng hợp là đêm đó Phàn Thắng Mỹ của hao tốn tâm trí trở thành bạn gái của một chàng hay chạy theo phong trào tham gia đêm khai trương của quán bar 77. Đáng tiếc thay đêm đó Quan Sư Nhĩ phải tăng ca nên chỉ có mình Oánh Oánh chiêm ngưỡng tuyệt kỹ phối đồ của Phàn Thắng Mỹ. Phòng Phàn Thắng Mỹ nóng như lửa nên Khâu Oánh Oánh vừa ngắm Phàn Thắng Mỹ dán mi giả vừa quạt tay cho để phấn nền bị mồ hôi làm cho trôi mất. Phòng đã nhỏ lại còn nhét hai người, ngay sau khi Oánh Oánh vươn ty mở cửa, một làn gió mát lùa vào.

      Phàn Thắng Mỹ nhìn lại trang phục thêm một lần nữa, ánh mắt hướng về Khâu Oánh Oánh nói: “Em xem chị mực bộ nào là xứng nhất?”

      "Hì hì, đương nhiên là đầm đen siêu gợi cảm vừa mới mua . Phàn tỷ tối nay nhất ̣nh phải chinh phục được bạn trai cặp nha.”

      "Tán được cũng phiền lắm đấy. Người ta kết hôn rồi.”

      "Ồ, vậy mà chị còn dám với ta đến bar ư? sợ lão bà của ta đến giết nữa đường sao?”

      Vừa lúc Khúc Tiêu Tiêu, ăn mặc thướt tha, lả lướt ra lại nghe mấy chữ ‘ quán bar 77’ bay ra từ cánh cửa nhà hàng xóm , kiềm được đứng bằng một chân, lén nghe tiếp. Bên trong Phàn Thắng Mỹ nói: "Tất cả mọi người đều lăn lộn giang hồ , ai lại nhỏ nhen như vậy chứ. Hơn nữa dù cho lão bà của người đến giết chị, chị cũng chẳng việc gì phải sợ. Chị đâu thèm bạn cặp. Oánh Oánh à, để chị cho em biết bí quyết. Quán bar như vây phải là hội kín, chỉ cần có vài đồng thỉnh thoảng lại đến chơi là ok rồi. Nhưng tiệc rượu khai trương thì khác, những người được được chủ quán mời đến đều là mũi nhọn dẫn đầu mọi vấn đề, hôm nay chị muốn tán đám mũi nhọn đó nên dù có sứt đầu mẻ trán cũng phải .”

      Khúc Tiêu Tiêu nghe xong vội vàng thả chân xuống, che miệng bạt mạng cười. tò mò đến muốn chết, lập tức quay sáng hướng phòng 2202 thấy Khâu Oánh Oánh dựa khung cửa, cố ý cười : "Tiểu Khâu, đêm nay có đến bar 77 ? Nếu có ai chở, tôi sẽ đánh xe chở .”

      "Là Phàn tỷ, phải là tôi nha. Ồ, hì hì, buổi tối rồi mà còn đeo kính đen sao?."

      Đôi mắt Khúc Tiêu Tiêu sớm theo dõi Phàn Thắng Mỹ, trong khoảng chốc đôi mắt sắc sảo lướt qua Phàn Thắng Mỹ cùng đám đồ linh tinh bàn.Phàn Thắng Mỹ lúc đó cũng vậy. Ánh mắt hai người giao nhau giữa trung, phát ra tia lưả điện mãnh liệt. Chỉ mình Khâu Oánh Oánh biết, chỉ quan tâm đến túi xách Khúc Tiêu Tiêu mang vì thấy chiếc túi có dòng chữ LV to đùng,bắt mắt. Dù gì , đã lăn lộn ở Thượng Hải nhiều năm, chưa ăn thịt heo, nhưng vẫn thấy heo chạy. Một lát sau, Khúc Tiêu Tiêu liền khôi phục nụ cười kiều mỵ, vẻ mặt vô tư , phơi phới còn Phàn Thắng Mỹ đột nhiên mất hết sự tự tin.

      Khúc Tiêu Tiêu khoan dung nói với Phàn Thắng Mỹ: "Phàn tỷ, chúng ta cùng chứ? Em có chiếc xe cũ."

      Phàn Thắng Mỹ ho tiếng, ưỡn ngực mỉm cười, "Cám ơn Tiểu Khúc nha, chị có người chở rồi. Đêm nay mang giày cao gót nên khôngthể lái xe được.”

      Khúc Tiêu Tiêu cầm chìa khóa xe trong tay ném qua ném lại , cười : "Ui, vậy em trước một bước nha. Bye tiểu Khâu, bọn tôi quán bar 77 cho người ta cấu véo đây.”

      Phàn Thắng Mỹ sắc mặt xanh mét, chờ thang máy hành lang truyền đến tiếng đóng cửa, mới hung hăng : "Hàng giả, ngực biết đệm bao miếng mouse trong đó.”

      Khâu Oánh Oánh lúc này mới hiểu ra, chui vào phòng của mình cười ha ha. thể nào nhịn được, đành phải đắc tội với Phàn Thắng Mỹ.
      Last edited: 19/5/17
      Nguyên NguyễnHờ Annh thích bài này.

    5. Vũ Nguyệt Hy

      Vũ Nguyệt Hy Member

      Bài viết:
      13
      Được thích:
      104
      Chương 4
      Edit: Vũ Nguyệt Hy


      Phàn Thắng Mỹ thướt tha bước ra khỏi phòng 2202, Quan sư Nhĩ mệt mỏi, lảo đảo lết chân về nhà. qua cửa phòng ngủ Khâu Oánh Oánh , thấy Khâu Oánh Oánh hừng hực thử tất cả quần áo có trong tủ đồ, nhịn được ngáp cái, nản lòng : " là cuối tuần được tan ca sớm, nhưng phải tham gia hai video hội nghị, biết khi nào mới ngủ được nữa. Chị có ra ngoài ăn cơm khồng, mua giúp em hộp thịt kho tàu nha."

      " Chị đêm nay ăn gì hết để giảm cân. Em kiếm tiền thì ít mà sao phải lao tâm khổ tứ, khổ sở như thê chứ. Nói sếp em internet ở nhà bị hỏng rồi.”

      “Chị tin , trưởng phòng em trong vòng một phút nghĩ trăm sự lựa chọn, điều kiện nhiều Starbuck, điều kiện ít hơn ra quán nét, có tiền, ôm máy chạy quanh kiếm wifi chùa. Em chỉ còn nước phải quay đầu vô việc thôi, ít nhiều gì thì cấp cũng thấy được. Nếu nhìn thấy… Quan Sư Nhĩ đột nhiên nhụt chí, "Nếu như kỳ thực tập kết thúc mà kiểm tra đánh giá tốt, em chỉ còn có nước cuốn gói . Tuyệt vọng quá mất.”

      "Quan Sư Nhĩ, với thân phận tiền bối tốt nghiệp trước em một năm chị nói cho em biết em dùng sai sức lực bản thân rồi . Em cần phỉ học hỏi chị, nhân lúc còn trẻ, trí nhớ còn tốt, phải thi lấy vài chứng chỉ để bên người. Chỉ có bằng cấp chứng chỉ mới là hộ chiếu chân chính thuộc về em. Em làm sao có thể viết về đống việc em làm bạt mạng vào trong CV? lẽ em ghi vào CV làm việc ngày 16 tiếng sao? Em đừng để công việc ép em đến mức hồ đồ, có lấy một giây nghĩ cho tương lai mình.”

      Quan Sư Nhĩ bị hỏi đến mức hoang mang, "Vậy giờ em nên làm gì đây?"

      nói chuyện theo thói quen lại nhìn xuống đồng hồ, nhìn kim đồng hồ nhịn được mà nhaye cẫng lên, “ Chỉ còn 10 phút bắt đầu, em chỉ có 5 phút kết nối vào hệ thống.”

      Khâu Oánh Oánh quả thực chỉ tiếc rèn sắt thành thép, nhưng cũng có chuyện quan trọng, đem hai bộ quần áo vào phòng Quan Sư Nhĩ, khoa tay múa chân hỏi: " Em xem giúp chị nên mặc bộ nào cho ngay mai? Bộ kia có làm chị nổi bạt ?”

      Quan Sư Nhĩ bên tay chân lanh lẹ mang máy tính xách tay lên khởi động, bên con mắt liếc về phía Khâu Oánh Oánh, " Chị ngày mai phải học lớp kế toán cả ngày sao?”

      Khâu Oánh Oánh thật thà : "Trưởng phòng tài vụ Bạch của công ty chị ngày mại cũng học. Chị muốn thật xinh đẹp để thu hút ta.”

      "Xanh đậm , xanh đậm cảm thấy trưởng thành, chín chắn... Chết rồi , bọn họ online, Khâu Oánh Oánh em nghe chị nói chuyện nưã."

      Khâu Oánh Oánh biết thể quấy rầy Quan Sư Nhĩ làm việc, nhưng nghi ngờ cầm bọ váy xanh đậm nhìn tới nhìn lui, lẩm bẩm tự , "Làm việc cần chín chắn, lẽ tản tỉnh đàn ông cũng cần chín chắn?”Công tác cần thành thục, chẳng lẽ câu dẫn nam nhân cũng cần thành thục?" nắm bắt được chủ ý của vấn đề ăn mặc này, muón sang nhờ vả Phàn Thắng Mỹ sống trong rừng quần áo.

      Phàn Thắng Mỹ đến 77 cũng vui, toàn là người đẹp mặt mày bóng bẩy, bạn trai từ sớm đến giờ biết ở phương nào, dưới con mắt kinh nghiệm của nhân viên nhân sự những ngừoi bắt chuyện với vô cùng bỉ ổi. có chút lạc lỏng, lảo đảo vào toilet, ̣nh bụng sửa lại lớp makeup, Khúc Tiêu Tiêu lại như hồn tiêu tan cùng vào, đứng bên cạnh .. Phàn Thắng Mỹ lập tức chuyển sang khuôn mặt tươi cười rạng rỡ, đọ với gương mặt tươi cười tỏa sáng của Khúc Tiêu Tiêu.

      "Đêm nay chẳng vui gì hết." Lại là Khúc Tiêu Tiêu chủ động bắt chuyện, "Đều là người trong ngành, ai cũng biết ai, có ngạc nhiên chút nào."

      Phàn Thắng Mỹ biết Khúc Tiêu Tiêu có ý gì, chỉ lập lờ nước đôi, "Cũng rất náo nhiệt mà , đặc biệt DJ rất ok , có thể điều tiết bầu khí."

      Khúc Tiêu Tiêu nghiêm túc kẻ lại mắt, miệng vẫn cứ nói , "Thôi được rồi. Hôm nay chỉ nhận y phục nhận người, còn mỹ nữ là để đùa giỡn ."

      "Ồ, mỹ nữ là em sao?"

      " Vô cùng cảm ơn chị đã xếp em vào hàng ngũ mỹ nữ. Nhưng dù sao đêm nay em phải là con gái, em đến để quen biết người . Phàn tỷ, nếu như dự định trở về, goi điện thoại di động cho em, em giúp chị sắp xếp, để chị cảm thấy lạc lỏng.

      Phàn Thắng Mỹ trong lòng rối như tơ vò, nhìn lại bên cạnh nguyên đám tiểu mỹ nữ makeup lộng lẫy, trong lòng cảm thấy nản lòng rối trí. Nhưng vẫn cam lòng nấn ná ở hành lang một lát, bị chen chúc, xô đẩy trong đám người, lại đơn một mình, cảm thấy quá mất mặt, hất tay một mình rời .

      Bên ngoài quán 77, đèn điện sáng rực, Phàn Thắng Mỹ nhịn được bèn phủ áo choàng che kín người. Tối nay, bị đả kích sâu sắc nên ý thức được thời đại này vốn chưa bao giờ thuộc về . quẹo vào quán café bên cạnh, châm một điếu thuốc. Tối nay, Phàn Thắng Mỹ muốn nhìn ngang ngó dọc gì cả.

      Trước mắt Khâu Oánh Oánh bày ra quyển sách, nhìn hồi lâu nhưng lật bất cứ trang nào, cứ thấp thỏm yên. tự nhủ đợi Phàn Thắng Mỹ về. Chờ mòn chờ mỏi mà Phàn Thắng Mỹ vẫn về, chỉ đành cầm đống quần áo phối sẵn treo ở cửa phòng Phàn thắng Mỹ. Nhưng cẩn thận, quên lấy điện thoại bỏ trong túi áo.

      Quan Sư Nhĩ cuối cùng họp xong, khẩu tiếng đa quốc gia cùng công việc sắp xếp phức tạp khiến thần kinh căng như dây đàn. Tuy có cơ hội nói vài câu nhưng sự căng thẳng khiến tỉnh ngủ hẳn. Khép lại máy tính, trong ngực vẫn có cảm giác nôn nao khiến tài nào chợp mắt ngủ. Khâu Oánh Oánh ngủ, ngay cả người chuyện cũng có, chỉ có thể ôm chén trà hưng phấn mà chạy từ phòng ngủ đến phòng bếp, lại từ phòng bếp lêu lổng về phòng ngủ, như thế hết lần này đến lần khác, cuối cùng vẫn có can đảm ra ngoài ăn khuya một mình. Bụng có gì, càng uống nước lại càng

      Phàn Thắng Mỹ về nhà đúng lúc, Quan Sư Nhĩ như gặp cứu tinh, nhàng trượt tới, kề sát bên người Phàn Thắng Mỹ mời cùng ăn khuya. Phàn Thắng Mỹ có tâm sự, tiện bảo Quan Sư Nhĩ trước khi chuyện hay làm việc cần phải nhìn sắc mặt người khác, nàng chỉ ́ tình lờ lại thấy áo Khâu Oánh Oánh treo ở cửa. Đúng lúc Khâu Oánh Oánh điện thoại di động trong túi Khâu Oánh Oánh nhắc nhở có tin nhắn đến, hề nghĩ ngợi, tự nhiên lấy điện thoại di động ra tra xét."Trưởng phòng Bạch: Tiểu Khâu, ngày mai thuận đường chở em, nhắn em địa chỉ." Phàn Thắng Mỹ lúc này mới phát hiện đây là Khâu Oánh Oánh di động, nàng nói nhanh với Quan Sư Nhĩ: "Thật ngại quá, điện thoại hai chị em giống nhau, chị bị nhầm. Tin nhắn này thật mâu thuẫn, nếu biết ̣a chỉ sao lại nói thuận đường? Đàn ông tán tỉnh mà lại biết động não?”

      Quan Sư Nhĩ thấy tin nhắn, khỏi che miệng cười , "Nghe Khâu Oánh Oánh trưởng phòng Bạch ở công ty là soái ca ngày mai sẽ cùng chị ấy đến dự khóa học kế toán. Chị ấy biết nên mặc gì cho ngày mai để thu hút ta. Hóa ra hai người vốn có tình ý với nhau. Nếu Khâu Oánh Oanh sớm đọc được tin nhắn này chị ấy sẽ ngủ được mất.”

      Phàn Thắng Mỹ xem lại tin nhắn một lần nữa, bĩu môi cái, "Tiểu Quan, chị dạy cho em hai đạo lý làm người. Đầu tiên, nếu như đối phương ý tứ chân thành thì sẽ gởi tin nhắn mời mọc hoặc điện lúc sớm để cho gái có thời gian mà suy nghĩ chứ phải đêm hôm khuya khoắt; tiếp theo, nếu như phải Bạch trưởng phòng soái ca gửi tin nhắn, phaie chăng em tự khắc sẽ xem nó như quấy nhiễu tình dục? Như vậy cứ đối xử với sự việc giống nhau thì vụ trưởng phòng soái ca này cũng coi như quấy nhiễu tình dục. Bất cứ công ty nào cũng cho phép tình công sở, bất hạnh sẽ rơi vào Tiểu Khâu, thư ký ở tầng chót cùng. Cũng phải là đùa giỡn gì , nhưng vốn là trưởng phòng lại là đàn ông nhất ̣nh sẽ biết trước hậu quả.”

      "Nhưng nếu như hai người nhau, tương lai cho dù như thế nào, họ vẫn có thể nghĩ ra biện pháp giải quyết."

      "Tương lai còn có thế nào nữa , phải là Tiểu Khâu từ chức thì Bạch soái ca từ chức. Lý lịch xin việc củaTiểu Khâu vốn có nền tảng vững chắc, em ấy nhất ̣nh sẽ từ chức. Bạch soái ca mới đạt đến quản lý, hơn nữa lại chưa kiếm nỗi cái bằng CPA... Hừ, một người lăn lộn nhiều năm mà cái bằng CPA còn kiếm nỗi thì cơ bản là đừng đặt bất cứ hy vọng nào vào tiền đồ của ta, ta có lẽ chỉ ́ bám trụ cái công ty cho ta cái chức quản lý mà thôi. Đến lúc đó chắc chắn Tiểu Khâu phải hy sinh. Tin chị, Tiểu Quan, chị nhiều năm làm phòng nhân sự, nhìn người với cặp mắt sắc bén. Những gái hộ khẩu ở Thượng Hải chỉ có công việc là chỗ dựa duy nhất, vì thé ngàn lần vì bất cứ tên đàn ông nào mà mạo hiểm. Ngày mai, bảo Tiểu Khâu mặc bộ xanh đậm, phải bớt trông nữ tính mới được. Chị ngủ đây, mệt chết rồi.”

      Phàn Thắng Mỹ đem di động Khâu Oánh Oánh giao cho Quan Sư Nhĩ, vào phòng ngủ tháo trang sức. Quan Sư Nhĩ đứng yên sững sờ, trong chốc lát cảm thấy Phàn Thắng Mỹ có chút đạo lý, trong chốc lát lại cảm thấy Phàn Thắng Mỹ quá mức nịnh hót, nhất thời biết phải nghĩ như thế nào mới hợp tình hợp lý. Phàn Thắng Mỹ thấy vậy hiểu ngay, lập tức lấy lại điện thoại xóa tin nhắn của Bạch trưởng."Chị làm như vậy là vì muốn tốt cho Tiểu Khâu, em và Tiểu Khâu còn trẻ, ngàn vạn lần đừng đem thanh xuân của mình lãng phí vào đàn ông. Đạo lý này khi các em đến 30 sẽ rõ."

      Quan Sư Nhĩ biết làm sao, sững sờ lát mới : "Em sẽ vẫn viết vào note đưa cho Khâu Oánh Oánh, để chị tự mình lựa chọn. Nhưng em sẽ truyển đạt lại lời của chị. Em sẽ chú thích rằng là em lỡ tay xóa mất tin nhắn."

      Phàn Thắng Mỹ đứng dậy, suy nghĩ chút, đem lời nuốt trở vào. Thuận tay đem hộp kem “cúc vạn thọ” bàn đưa cho Quan Sư Nhĩ, " Em thử dùng cái này để trị mấy hột mụn trán thử.” Bất quá tại nhịn được, "Lúc tuổi còn trẻ trời cao đất rộng, dễ dàng quỵ lụy vì tình , lãng phí thời gian. Nhưng khi lý trí trở lại, con người trưởng thành, đoạn đường trước mắt trở nên chật hẹp. Chúng ta ở chung được nữa năm, chị muốn Tiểu Khâu ăn thuốc hối hận. Em cứ viết nói cho Tiểu Khâu biết, nhưng nhất định phải cho rõ mọi chuyện."

      "Ok , Phàn tỷ, chị tốt."

      "Chị tốt ư?" Phàn Thắng Mỹ sững sờ, chợt cười , "Đừng gắn chị cái mác người tốt, thời nay vốn được thích đâu.”
      Nguyên NguyễnHờ Annh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :