1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoa trong mộng - Song ( Hoàn - SE )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. SooSyl

      SooSyl Well-Known Member

      Bài viết:
      12,019
      Được thích:
      15,963
      Hoa Trong Mộng


      [​IMG]


      Tác giả : Song

      Nguồn : https://narcicssus.wordpress.com/

      đại, Ngôn tình, Se


      Giới thiệu :

      Ái tình rực rỡ lại như pháo hoa chóng tàn.


      Tình khắc cốt năm nào,


      Nay chỉ còn những mảnh vỡ tan nát.


      Là ai phụ ai?


      Ai tổn thương ai?


      Có còn quan trọng?


      Đau thương này hóa thành chấp niệm


      Mãi mãi cùng ta chôn vùi.

      Trong hoa viên xinh đẹp, thảm cỏ xanh mướt, người đàn ông trung niên ngồi xe lăn. Khuôn mặt hoàn mĩ ấy nay bị che lấp bởi lớp bụi thời gian cằn cỗi, ông thư thái ngã đầu nhắm mắt, nhưng nếu nhìn kĩ phát , đôi bàn tay để bụng thỉnh thoảng lại nắm chặt. Bên cạnh ông, thiếu nữ đôi mươi tựa như thiên sứ, cầm trong tay lá thư cũ kỉ, nước mắt ràn rụa.


      ……………………………



      Nhân sinh mỗi người đều trải qua cái gọi là đời kiếp, thiết nghĩ bản thân ta lại có thể cùng đời trải qua hai kiếp người.


      lần nữa mở mắt, ta như được bao bọc trong cái kén khổng lồ, xung quanh trắng xóa, mơ mơ hồ hồ, từ bên ngoài có bàn tay kéo ta ra khỏi cái kén, bàn tay ấm áp.

      Sau đó ta nhìn thấy , ngay tại thời khắc ấy, cái đầu hoàn toàn trống rỗng của ta mặc định rằng chính là người đầu tiên ta nhìn thấy.

      khuôn mặt tiều tụy, hai mắt thâm quần kia bừng lên niềm vui sướng vô hạn, nắm lấy tay ta :

      _Tĩnh Uyên, cuối cùng em cũng tỉnh lại rồi!

      Ta vốn muốn hỏi là ai, thế nhưng khi mở miệng bất tri bất giác lại thốt ra ba chữ :

      _Đường Du Kiệt?

      Thân thể đột nhiên cứng đờ, sau đó mỉm cười nắm tay ta :

      _Là tôi!

      _Anh… là ai?_ta hỏi.

      _Tôi là chồng của em!

      trả lời ta bờ vai khẽ run, lại vì ôm lấy ta cho nên ta nhìn ra được vẻ mặt .


      Ta mất hết trí nhớ sau tai nạn xe, Du Kiệt ta cần miễn cưỡng bản thân nhớ lại, cứ như vậy sống bên và Y Y là tốt rồi, và ta đáp ứng .

      Y Y là con của ta và Du Kiệt - Đường Y.


      Khi ta được đưa vào bệnh viện, tình trạng hết sức nguy kịch, trong bụng lại mang thai tám tháng, kết quả bác sĩ đành phẫu thuật lấy ra đứa . Lại , sức sống của tiểu thiên sứ này đáng khâm phục, sau hai tháng nuôi trong lồng kính, sức khỏe hoàn toàn ổn định, bây giờ nằm trong tay ta yên lặng ngậm ngón tay mà ngủ say.

      _Có mệt ?_Du Kiệt nhàng đến ngồi cạnh ta, ôn nhu vén lọn tóc phủ trước mặt ta.

      Ta lắc đầu, hỏi :

      _Có thể xuất viện được chưa?

      Du Kiệt vuốt tóc, hôn lên trán ta, :

      _Có thể, chúng ta về nhà thôi!


      Ta cùng trải qua năm năm chung sống, ta nghĩ nếu việc kia xảy ra, có lẽ ta vẫn là hạnh phúc nhất thế giới.


      Khoảnh khắc ta ôm chặt Y Y trong lòng, từng bậc, từng bậc lăn xuống cầu thang, ta rốt cuộc biết cảm giác kì lạ trước kia thể hình dung mỗi khi bên cạnh Du Kiệt là gì.


      _Nói cho em biết, em còn có thể sống được bao lâu?

      Du Kiệt ngước mắt nhìn ta, trong mắt tràn ngập thống khổ.

      Ta với cần giấu ta, ta biết tất cả rồi!

      Ta biết bản thân mình còn bao nhiêu thời gian nữa bởi trong đầu ta có khối u, là di chứng tai nạn năm xưa để lại.

      lắc đầu, kéo ta vào lòng, xiết chặt vòng tay như thể chỉ cần sơ sẩy chút ta ngay lập tức tan thành mây khói, :

      _Lục Tĩnh Uyên, tôi nhất định để em chết!


      Qủa nếu ta muốn chết, cũng ngăn nỗi, nhưng bây giờ tốt rồi, ta cần phải lựa chọn hay ở lại, chính là tĩnh lặng mà chờ đợi số phận an bài. Ta nghĩ điều luyến tiếc với ta giờ phút này chỉ còn có Y Y, nó còn quá để đối mặt với này, ta nhẫn tâm mà bỏ lại nó.


      buổi tối, ngủ được ta bước ra khỏi phòng, ngang qua phòng của Y Y, từ khe cửa vọng ra kẻ ánh sáng, con bé vẫn còn thức. Trong phòng Y Y nằm giường, cái đầu của nó ló ra khỏi chăn chăm chú ngước nhìn Du Kiệt kể truyện thần thoại.


      _Ba ba, tại sao mẹ lại giống mẹ của những bạn học khác gọi ba ba là ông xã, mẹ chỉ gọi ba ba là Du Kiệt nha? _Y Y kéo áo , dùng cái giọng con nít khả ái hỏi.


      mảng yên lặng…


      Ta vốn nghĩ trả lời, mệt mỏi trở về phòng, nhưng khi ta vừa quay lưng, giọng trầm trầm :

      _Bởi vì, mẹ con Đường Du Kiệt.


      ……………………….


      Phải,

      Người ta là Đường Du Kiệt!


      Những ngày gần đây, ta mơ thấy ngày càng nhiều, trong mơ vẫn còn là công tử đào hoa, tuyên bố với mọi người rằng nhất định bắt được ta về làm vợ. Đường Du Kiệt, chính là ngông cuồng, bá đạo như vậy! ngông cuồng lại chi bằng kiên trì, có lẽ nếu kiên trì đến cùng, ta cũng chẳng .


      Mỗi ngày tặng hoa, cách ngày tặng quà, quần áo, trang sức đem bỏ ở chỗ ta thiết nghĩ có thể mở cửa hàng . Nhẫn nại của con người là có giới hạn, ngày nọ ta chịu được dai dẳng của , trực tiếp đem đóng gói tất cả trả lại cho còn bồi thêm câu :

      _Qùa tặng của Hoa công tử, tiểu nữ dám nhận, chi bằng mượn hoa kính phật, đem cho oanh oanh yến yến của ngươi .

      Dụng ý của ta rất ràng rằng: ta muốn phát sinh quan hệ với công tử đào hoa nhà , nào ngờ rằng Đường Du Kiệt tự học thành tài xuyên tạc ý của ta thành ghen tị với bạn trước của . À phải là những bạn trước mới đúng nha! cười cười :

      _Tĩnh Tĩnh, em ra còn để tâm tới quá khứ của , tấm lòng em khiến thụ sủng nhược kinh, cảm động rơi lệ, em yên tâm, Đường Du Kiệt để em phải chịu thiệt thòi. Nếu em muốn từ bỏ cả khu rừng rậm để giữ lại cành đào nghĩ mình làm được, nhưng mà em nhất định đừng tuyệt vọng, chừng em có thể khiến thay đổi suy nghĩ, an phận cùng em xây dựng gia đình hạnh phúc mỹ mãn.


      Ta nghiến răng, mặt kệ hưu vượn, ta muốn cào nát cái mặt tai họa của , nhân tiện cắt luôn cái lưỡi chuyên lừa gạt nhân gian kia.


      Đường Du Kiệt hiểu lầm ta, nhà mở yến tiệc khi lại mực mang ta theo, ta với ta , lại chỉ dùng câu ép ta từ muốn thành tự nguyện cùng , :

      _Coi như lần cuối cùng , sau buổi tiệc này đeo bám dai dẵng theo em nữa!


      Vốn cứ tưởng yến tiệc thượng lưu, chẳng có gì to tát, chỉ cần ăn bận đẹp chút lượn qua lượn lại, lượn xong rồi trở về, nào ngờ Đường Tổng lại bộc phát nhã hứng mời ta nhảy điệu, nhảy nhảy, xem ta giẫm nát chân ngươi.

      Ta Đường Du Kiệt rất biết pha trò, khi dắt tay ta bước ra giữa đại sảnh, ánh sáng bỗng chập tắt chỉ còn duy nhất ngọn đèn hướng về vị trí trung tâm, rất tiếc ta cùng lại đứng ngay vị trí ấy. Ta ngượng ngùng muốn quay đầu, Du Kiệt lại giữ chặt ta, sống lưng cứng ngắt, ta cảm thấy có vô số ánh mắt bắn về phía mình, ngưỡng mộ có, ghen tị có, khinh thường cũng có. Ta đoán Du Kiệt nhìn thấy ta thoái mái, cúi đầu thầm vào tai ta :

      _Tĩnh Tĩnh, em rất đẹp, bọn họ ganh tị em, đừng quan tâm họ, chỉ nhìn thôi!

      Ta ngước mắt, bắt gặp đôi mắt đen láy, ngập tràn ôn nhu cùng chân thành, trái tim lạc mất nhịp, ta tránh ánh mắt . nhạc vang lên, ta cứng ngắt bước theo , lại cẩn thận giẫm vào chân :

      _Không sao chứ?

      mỉm cười, vươn tay vòng qua lưng ta, nâng lên để ta đứng hai chân , ta giật mình muốn đẩy ra, lại kéo ta lọt hẳn vào lòng .

      _Này!_Xét về khí lực ta quả bằng .

      _Giày của chất lượng tốt lắm, em giẫm lên cũng đau!


      biết dối, đau vậy sao khi ta đạp chân, lại khựng người!


      màn nhảy tương đối nhịp nhàng, ta cố gắng đè nén trái tim an phận, phối hợp cùng . Lại hồi, Đường Du Kiệt bắt đầu an phận, táy máy tay chân, ta nghĩ muốn đạp ra, lại ghé sát tai ta :

      _Anh dẫn em gặp người!

      Ta chưa kịp phản ứng kéo ta .

      _Anh, ấy là người em muốn giới thiệu, Lục Tĩnh Uyên.


      Giây phút ta nhìn thấy người đó, mọi suy nghĩ đều bay mất, ngơ ngác mà nhìn, mỉm cười lịch :

      _Xin chào, tôi là trai của Du Kiệt, Đường Lạc.


      Trong đầu ta như thước phim chiếu chậm, tua từng vòng . Lần đầu tiên ta thấy Đường Lạc, ngồi trước đàn dương cầm tự như vương tử đánh lên những nốt nhạc đắm say lòng người, hỏi ta nếu dùng bản nhạc này thổ lộ với người thích, liệu ấy có hay đồng ý, sau đó hướng ta lần nữa đánh lên khúc nhạc ấy.


      Cứ nghĩ rằng từ khi chia tay lời giải thích, ta còn gặp lại , nào hay hôm nay lại có thể nhìn thấy , mà lại là trai Đường Du Kiệt.


      _Mọi người gặp mặt đều xem như quen biết , có thể mời ly chứ?_Đường Lạc nhận hai ly rượu từ bồi bàn, cầm ly, ly còn lại mời ta.


      Ta vươn tay nhận lấy, ngụm uống cạn. Thứ chất lỏng màu hổ phách xinh đẹp biết bao vậy mà khi chảy qua yết hầu chỉ còn cảm giác cháy rát, đau xót.

      Ta vẫn còn nhớ lời năm nào, để của uống rượu.


      Hôm đó, ta rốt cuộc uống bao nhiêu rượu ta cũng nhớ nỗi, uống đến say mèm, khi tỉnh lại là trưa ngày hôm sau. Ta ôm cái đầu đau nhức, mò xuống nhà bếp, ngờ phát việc hết sức kì lạ : Hoa công tử quần áo thôi lôi, quấn tạp dề mèo kitty đại chiến với nhà bếp của ta. Ta nhịn cười hỏi :

      _Bếp nhà tôi có thù với sao?

      _Haiz ~ vốn nghĩ nấu ăn là chuyện vặt vãnh ngờ đến khi tự mình làm lấy đến tô cháo cũng nấu ra hồn._Hắn đem thành quả đến đặt trước mặt ta.

      Ta muốn hỏi xác định đây là cho người ăn sao, lại nhìn đến , trán toát mồ hôi, quần áo hôm qua cũng chưa thay ra, ta nhịn xuống, nếm thử mùi vị cũng tệ.

      _Không ăn được bỏ , mua cái khác cho em._Hắn nhăn mặt nhìn ta.

      _Khỏi , tôi đói lắm đợi nữa!

      Du Kiệt đối diện chống cằm, tủm tỉm cười:

      _Anh đích thân xuống bếp vì em, cảm động đến rơi nước mắt phải ?

      _……….

      _Không cần ngượng, thành trả lời !

      _……….

      _Cảm động nên lời sao?

      _……….

      _Đường Du Kiệt, hôm qua hứa với tôi, nhớ ?_Ta nghĩ muốn day dưa với nữa.

      _Nếu đổi ý sao?

      _Anh….!

      _Anh đùa giỡn với em, chúng ta lấy hôn nhân làm tiền đề lần nữa kết giao !


      ………………………………...


      Ta nâng ly rượu trong tay, từng ngụm uống cạn, càng uống lòng càng lạnh. cái áo khoác lên vai, ta ngoái đầu, Du Kiệt đứng phía ngược sáng, hình dáng nhòe nhòe. lấy ly rượu trong tay ta :

      _Đừng uống, đối với cơ thể em tốt!

      Ta choàng tay ôm , đầu tựa vào lồng ngực, hơi thở đều đều, vuốt tóc ta :

      _Say rồi sao?

      _Uhm, có chút!… Du Kiệt, lần đó em muốn uống say thế nào cũng được, còn có , nhất định tỉnh táo đưa em an toàn về nhà, em vẫn nhớ, được nuốt lời!


      từng có người, tuy bình thường có lắm lời luyên thuyên ngừng, nhưng đến khi cùng ta uống rượu, chỉ ngồi bên nhíu mày, lời. Ta buồn bực ép uống, lại gõ đầu ta, sủng nịch cười :

      _Đồ ngốc, uống say lấy ai bảo vệ cái đầu gỗ em đây?


      ………


      _Mẹ ơi, mẹ ơi, mẹ đừng ngủ nữa, cùng YY chơi .

      _Ba con đâu rồi?_Ta bị YY đánh thức, đầu hơi choáng, có chút mơ hồ.

      _Baba ra ngoài mất, chỉ còn mình YY, YY rất buồn, mẹ ra ngoài chơi trò chơi cắm trại với YY được ?


      Nhìn khuôn mặt nhắn, tỏ ra ủy khuất nhăn mặt, ta nở lòng từ chối nó, YY giống hệt ba nó biết cách làm nũng khiến người khác mềm lòng.


      Ta cùng nó lớn , ngồi thảm cỏ trong sân, YY bận rộn bày ra đồ chơi của nó, nào là nồi , chén , cái tay xíu xào xào nấu nấu, miệng còn bắt chước thanh thổi xèo xèo, ta nhịn được bật cười vui vẻ :

      _YY nấu món gì vậy?

      _YY nấu cháo cho mẹ ăn nhé!

      _Được, vậy con phải nấu cho ngon chút, đừng giống ba ba con nấu khó ăn như vậy!

      YY ngước cặp mắt to tròn của nó, ngạc nhiên nhìn ta, lại cúi đâu lầm bầm:

      _Kì lạ, lần trước ba ba nấu cháo cho mình ăn rất ngon mà!

      _………….

      _Mẹ, mẹ sao mẹ lại khóc, YY chọc mẹ buồn sao?


      Ta chạm tay vào mặt, biết từ khi nào đẫm nước mắt, ta lắc đầu muốn với nó ta có khóc nhưng miệng lại thể nào thốt lên nỗi.

      YY dùng cái tay nhắn của nó, giúp ta lau nước mắt, nó kể cho ta nghe chuyện trong lớp học của nó, chọc ta cười.

      _YY cho mẹ bí mật, mẹ nghe xong nhất định vui vẻ! Các bạn nữ trong lớp con đều thầm thích baba nha, nhưng mà bọn họ mỗi lần nhìn thấy baba đều sợ sệt. Hihihi, bởi vì con với bọn họ, baba con khi nỗi giận rất hung dữ đáng sợ, còn biết đánh người!


      Du Kiệt trong kí ức ta lúc nào cũng hòa nhã, lịch thiệp, thỉnh thoảng đối ta lại dở trò lưu manh nhưng chưa bao giờ hung dọa người, ngoại trừ lần đó.


      Lần đó phát điên!


      Du Kiệt như con thú phát tiết, gào thét giẫy giụa, ta chưa từng thấy qua Đường Du Kiệt hoảng loạn như vậy, điên cuồng như vậy, liều mạng la hét, chống trả. Ta nhìn nằm nền đất, tay chân bị trói chặt đến ứa máu, chịu đựng trận đòn roi thấu xương. Tiếng gậy sắt va đập vào xương cốt, chịu đòn, trái tim ta bị khứa nhát, đau đớn, ta khốn khổ.


      _Đường Du Kiệt! còn có thể ngốc hơn sao, mình cũng dám xông vào đây, nghĩ là ai hả? có thể đấu lại bọn họ sao? chết rồi em phải làm sao sống tiếp đây! thể xảy ra chuyện được, thể được!

      _Không!!! được, Tĩnh Tĩnh! Lão đại, tôi xin , muốn tôi là gì cũng được, muốn tôi quỳ tôi quỳ… muốn tôi dập đầu cũng được, xin … xin tha cho ấy, để ấy , tôi xin , xin , Lão Đại!_Du Kiệt gầm lên, vùng vẫy, lại bị bọn người đó hung hăng đè xuống.


      Khi bàn tay dơ bẩn kia lôi kéo, xé quần áo người ta, cảm giác gê tởm từ tim xông thẳng lên não, nước mắt đau đớn chảy, trong lòng gào thét ngừng : “Du Kiệt, Du Kiệt!” Ta cắn răng chịu đựng, lát thôi, chỉ lát thôi, nỗi nhục nhã của ta có thể đổi lấy nửa cái mạng của Đường Du Kiệt, ta nguyện ý.


      _Tĩnh Uyên, Tĩnh Uyên.

      Có ai đó lay lay, ta như người chết đuối vớ được phao, nắm lấy người đó, giật mình tỉnh giấc. Du Kiệt ngồi bên giường, lo lắng đắp khăn lên trán ta:

      _Em phát sốt, ngất !

      Đầu ta đau như búa bổ, cổ họng khô khóc, khàn khàn hỏi :

      _YY đâu?

      Du Kiệt đứng lên, rót lý nước ấm, dịu dàng đỡ ta dậy:

      _Anh đưa con bé về phòng rồi, chơi với người giúp việc.

      _Nó có buồn hay ?

      _Không đâu, YY biết em bệnh nó trách.


      Bởi vì mắc bệnh, thời gian ta bên cạnh YY càng ngày càng ít , chả trách nó chỉ suốt ngày đeo bám ba ba của nó nhưng mà như vậy chưa hẵn là tốt.


      Du Kiệt để ta nằm xuống, cẩn thận đắp lại chăn, nhìn ta :

      _Tĩnh Uyên, tôi gặp bác sĩ, ông ta nếu em đồng ý ra nước ngoài phẫu thuật như vậy…

      _Em mệt rồi, muốn ngủ lát!_Ta cắt ngang lời , xoay lưng, nhắm mắt.


      Du Kiệt nữa, ta biết lại để thất vọng rồi.

      Áy náy sao, nhưng ta còn có thể làm thế nào đây? có cách nào khác, ta thể tiếp tục dày vò , tổn thương nữa. Ta ở lại, nỗi day dứt vẫn cứ ăn mòn, đục khoét trái tim , mà ta ra chính là giải thoát cho tất cả chúng ta, cho ta, , còn có Du Kiệt. Tiếp tục thương tổn nhau chi bằng để ta mang theo đau đớn cùng chấp niệm này mãi mãi chôn vùi.


      Ta lại mơ thấy Du Kiệt, lần này ôm chầm lấy ta, che chở ta trước khi chiếc xe đó tông thẳng vào chúng ta. :

      _Tĩnh Tĩnh, đừng sợ!

      Ta sợ, bởi vì rất nhanh thôi ta có thể gặp lại .

      Mơ mơ hồ hồ, đâu là thực đâu là mơ, ta dần dần thể phân biệt, ta biết, thời gian của ta cạn.


      Hôm nay, trời đặt biệt trong xanh, gió nhàng thổi, ta cảm nhận được mùi hương của cây cỏ, tâm hồn tĩnh lặng. Du Kiệt mở cửa phòng, nhìn thấy ta đứng trước của sổ, hết sức ngạc nhiên. Cũng phải thôi, mấy tháng nay ta ngay đến sức lực để mở mắt ra cũng có sao có thể rời giường.

      _Có thể đàn khúc nhạc đó lần nữa vì em ?


      Du Kiệt vẫn đứng yên đó, tay nắm chặt lại buông ra bước nhanh về phía ta, ôm chầm lấy ta. Cánh tay run run nhưng vẫn cố ôm ta chặt.


      Ta ngồi tựa đầu lên vai , lần nữa đánh khúc nhạc đó. Bàn tay rất đẹp nhưng nay lại chai sần thô ráp, ngón tay lướt qua phím đàn điệu ngân vang, ký ức ngày ấy như vỡ òa.


      ngồi trước dương cầm tựa như vương tử, lạnh nhạt thể chạm đến.


      buông tay ta, bóng lưng đơn độc mất hút trong bóng đêm.


      Khuôn mặt lạnh lùng dùng súng bắn vào đầu Lão đại, kịp thời cứu thoát ta cùng Du Kiệt.


      mỉn cười chúc phúc ta cùng Du Kiệt, sau đó lặng lẽ rời khỏi đám cưới.


      cầm di ảnh của Du Kiệt, đau đớn rơi lệ.


      Ta khắc sâu hình ảnh , ta nhất định quên !


      _Thật xin lỗi… em đến cuối cùng vẫn thể đáp lại …… hứa với em…quên em !


      Mối tình đầu trong sáng, cùng tình khắc cốt ghi tâm là những hồi ức đẹp nhất trong cuộc đời ta. Gặp gỡ họ chung quy là hạnh phúc hay bất hạnh ta thể xác định, nhưng ít ra dù rằng quay ngược lại thời điểm ban đầu, ta vẫn chọn được quen biết , được Du Kiệt.

      Bởi vì so với nỗi đau mà Du Kiệt mang lại hạnh phúc vẫn nhiều hơn chút.


      giọt lệ rơi xuống khóe mắt ta hòa theo dòng nước mắt chảy dài, ta nhắm mắt.


      Những đau đớn này hãy cùng ta chôn vùi vĩnh viễn.


      Nếu có ước nguyện, ta chỉ hi vọng khi lần nữa mở mắt, ta có thể nhìn thấy Du Kiệt, với ta chờ ta từ rất lâu rồi !




      ………………………………... ...... ...... ........




      rồi, rồi, em trai , người con nhất đời này, tất cả lần lượt bỏ mà ra .


      Đường Lạc a Đường Lạc, ngươi có thể trách ai đây, đều do tay ngươi gây nên, bọn họ là do ngươi hại chết! Hối hận? Đáng ra ngươi nên nhận ra điều này từ sớm, ngươi đẩy ấy ra khỏi cuộc đời mình cũng tự chặn mất đường lui của chính bản thân! phải Du Kiệt cảnh cáo ngươi sao? phải nó cho ngươi cơ hội nữa sao? Nhưng ngươi làm gì, ngươi lại lần nữa tổn thương Tĩnh Uyên. Nếu tại ngươi, bọn họ vướng vào những ân oán giang hồ, như vậy Du Kiệt cũng bị hại chết. Đường Lạc ngươi mới là người nên chết !


      Hahahahahahaha

      nực cười!

      ngửa mặt cười lớn, nhưng kì lạ nước mặt lại kìm được mà chảy xuống. ném chai rượu vào tường, ngã lên giường, trái tim như bị xé nát, so với cảm giác bị đạn bắn vào da thịt đau hơn gấp ngàn lần. sờ tay lên gối, hi vọng tìm được chút hơi ấm còn sót lại của Tĩnh Uyên, vô tình lấy ra bức thư dưới gối.


      Sau đám tang của Lục Tĩnh Uyên, Đường Lạc như người mất hồn. nhốt mình trong phòng, khóa chặt cửa.


      Những người giúp việc hết sức lo lắng, mặc cho YY khóc lóc đòi baba, vẫn ra khỏi phòng nửa bước.

      ngày.

      Hai ngày.

      Đến ngày thứ ba của phòng mở.

      Đường Lạc mắt đầy tơ máu, bước đến bế YY, hôn lên trán nó :

      _Baba đưa con đến trường!


      Khi người giúp việc mở cửa phòng Lục Tĩnh Uyên, họ giật mình hoảng hốt.

      tường, bàn ghế, nền đất trải đầy hình Lục Tĩnh Uyên.


      Tĩnh Uyên cười,

      Tĩnh Uyên khóc.

      Tĩnh Uyên khiêu vũ cùng người kia.

      Tĩnh Uyên khóc dựa vào vai , nhíu mày hôn lên giọt nước mắt .

      Trong bệnh viện, Tĩnh Uyên cùng trao nhẫn.

      dẫn tay Tĩnh Uyên bước vào lễ đường, hai người trao nhau nụ hôn say đắm.

      hạnh phúc áp tai vào bụng Tĩnh Uyên, dịu dàng vuốt tóc .

      ……


      Mà, người kia lại chẳng phải ông chủ của bọn họ.


      giường còn có lá thư nhăn nheo, số chỗ còn bị nhòe .

      Đường Lạc!

      Cuối cùng em cũng có dũng khí gọi tên . Hai năm qua đối với rất công bằng!

      xin lỗi!


      Em biết quyết định của mình làm tổn thương sâu sắc nhưng em thể tiếp tục tự lừa dối bản thân, em thể tự gạt bản thân rằng Du Kiệt vẫn còn sống, rằng ấy vẫn ở bên cạnh em.

      Em thể nhìn tiếp tục bao dung em, bao dung em dùng làm thế thân của Du Kiệt.


      Mất Du Kiệt, so với ai khác đều đau đớn hơn. Em biết tự trách bản thân hại chết ấy, liên lụy đến em. Nhưng Đường Lạc à, biết rằng Du Kiệt tự hào về như thế nào, ấy quý như thế nào!

      từ bỏ giấc mơ của mình, sống trong thế giới đen tối kia nhưng lại hết lòng bảo vệ cho Du Kiệt để ấy phải sống trong cảnh chém giết lẫn nhau. Những gì hi sinh vì ấy, ấy đều biết cả.


      Em biết muốn hại em nên mới dứt khoát chia tay, làm tổn thương em, đẩy em về phía Du Kiệt.


      Nếu như em mãi mãi mất trí nhớ, vẫn hạnh phúc mà sống bên cùng YY tốt biết bao, như vậy cả hai ta đều dày vò nhau đến mức này.


      Có lẽ đều do an bài của số phận, để em gặp được , để em Du Kiệt. ấy quá sâu đậm, nhưng quên lại thể triệt để quên.


      Cuộc sống có Du Kiệt, quá đau đớn, em thể chấp nhận rằng ấy chỉ còn là hồi ức, em buông tay được!


      Em nghĩ đây là cách giải thoát tốt nhất cho cả ba chúng ta, em hạnh phúc thôi, Du Kiệt nhất định ở thế giới bên kia chờ đợi em. Vì vậy, Đường Lạc, xin đừng tự hành hạ mình vì ra của em được ? Hãy quên em !

      Quên em và sống cuộc sống mới, làm lại từ đầu, vì bản thân mình mà sống cách trọn vẹn!


      Giúp em chăm sóc YY, con bé cần . Sau này khi nó trưởng thành rồi, em hi vọng có thể cho nó biết rằng nó còn có người cha rất thương nó, luôn mong chờ để nhìn thấy nó ra đời!


      Em phải trước bước rồi, tạm biệt Đường Lạc. Em cùng Du Kiệt mãi mãi bên !


      Lục Tĩnh Uyên.
      Abby thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :