Hoa Tử Đằng Mùa Hạ - Liễu Thuỷ Tinh [Hiện đại]

Thảo luận trong 'Đoản Văn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      HOA TỬ ĐẰNG MÙA HẠ

      [​IMG]

      Tác giả: Liễu Thủy Tinh

      Đoản văn, thanh xuân

      Edit: Kún Lazy

      Nguồn: http://luoimantinh.com/hoa-tu-dang-mua-ha/

      Giới thiệu:

      Bạn có biết hương vị của hoa tử đằng ?

      Trải qua mùa hạ, cho dù héo tàn nhưng vẫn còn vương mùi hương của nắng​

    2. blue1407

      blue1407 Active Member

      Bài viết:
      205
      Được thích:
      67
      Edit: Kún Lazy

      Hôm nay, là ngày thứ hai mươi thể nhìn thấy ánh mặt trời. Nhưng ràng nó vẫn ở đây. ấm áp, chính là chỗ này.

      Tường trắng ngói xanh, khung sắt nhuốm màu hoen gỉ, cả dãy hành lang dài, hoa tử đằng mọc tràn lan. Bên dưới, y tá mặc áo trắng, đám trẻ nô nức, người già ngái ngủ. muốn đến bên dưới giàn hoa tử đằng ngồi chút, cho dù có ngồi cả ngày cũng cảm thấy phiền chán.



      “Tiểu Mạt?”

      bé nghe thấy giọng , lập tức bật cười khanh khách, quay đầu lại. Nụ cười dịu dàng rạng rỡ, trong khoảnh khắc, cả phòng bệnh dường như được thắp sáng. Thế nhưng đôi mắt trong veo kia trở nên vô thần.

      “Mẹ? Hôm nay con có thể ra ngồi dưới giàn hoa chút ?” nhàng hỏi.

      Cảm giác được mẹ đến bên cạnh mình, ngay cả thanh nức nở nghẹn ngào cũng trở nên gần đến thế…

      “Mẹ, mẹ đừng đau lòng, hôm nay uống thuốc xong con cũng cảm thấy đỡ hơn chút rồi.”

      Đôi mắt của Tiểu Mạt trống rỗng, nhưng vẫn lộ ra vẻ dịu dàng như cũ. Mẹ Tiểu Mạt thở dài, cảm thấy nước mắt mình sắp rơi xuống, vội vàng dời sang chuyện khác: “Hôm nay trời cũng đẹp, chúng ta ra ngoài chút .”

      Trong bệnh viện này, thứ đặc biệt nhất chính là giàn hoa tử đằng kia. ít người dân sống gần đây, cứ hè về là lại thích tới đây hóng gió, tán gẫu. Tiểu Mạt thích nhất nơi này. Vậy nên, cho dù đây phải là bệnh viện trị liệu ung bướu tốt nhất, nhưng bé vẫn cố chấp muốn ở lại nơi này. Vì sao ư?

      Bởi vì, cho dù còn có thể nhìn thấy, nhưng nơi này lúc nào cũng ngập tràn thanh sống động. Cảm nhận và lắng nghe những thanh ríu rít đó, biết, chí ít mình vẫn còn liên quan đến thế giới này. Bởi vì thời gian quá ngắn ngủi, thế nên muốn lãng phí, dù là từng phút từng giây…

      nhàng ngồi xuống bên dưới giàn hoa tử đằng. Mẹ Tiểu Mạt nhìn sang căn tin bệnh viện, vỗ vỗ vai với Tiểu Mạt: “Mẹ mua cơm trưa, con ngồi đây đợi nhé.”

      Tiểu Mạt khẽ gật đầu.

      Đủ loại thanh, như gần như xa, vờn xung quanh . Tiếng lá cây xào xạc, tiếng cười lảnh lót của đám trẻ nô đùa, tiếng chuyện lúc to lúc .

      ‘Cạch’, tiếng quân cờ vừa được đặt xuống. ông cụ cao hứng hô lên: “Chiếu tướng!”

      Người đối diện nhất định là nhíu mày nghĩ cách đối phó, hay cũng có thể là hớp từng ngụm trà đậm chăng? Nghĩ đến đây, Tiểu Mạt khỏi cười rộ lên.

      Đột nhiên, bàn tay bé đặt lên đùi , cũng động đậy. Tiểu Mạt khẽ sửng sốt, theo thói quen quay đầu sang. Lúc này mới nhớ, mắt mình còn nhìn thấy gì nữa.

      “Chị, chị ơi!” Giọng non nớt mỗi lúc gần, nghe ra được đó là tiếng của bé trai.

      “Chị, diều của em bị mắc cây rồi. Chị lấy xuống giúp em với!”

      “Hả? Chị…” Tiểu Mạt im lặng lắng nghe xung quanh, có chút bối rối…

      giáo dạy mọi người phải biết giúp đỡ lẫn nhau! Chị, chị nhìn xem, ở ngay ngọn cây kia kìa, nha chị, chị nhìn em mà xem, em rất lùn!” Bé trai có chút gấp gáp, kéo đứng dậy.

      Tiểu Mạt hoảng hốt, trước mắt đều là màu đen, lảo đảo bị bé trai lôi . Dưới chân là cái gì? biết. Tay và chân thỉnh thoảng lại va cái này đụng cái kia. Rốt cuộc, dường như là ở chỗ bậc thềm, Tiểu Mạt bị vấp chân ngã nhào…

      đôi tay đỡ lấy . Có chút run rẩy, lại có vẻ như rất lo lắng, đỡ đứng dậy.

      “Cậu … có sao ?”

      “Hả? À sao, mình sao … Cám ơn cậu.” Nghe giọng đối phương dường như là cậu con trai cùng lứa với mình, Tiểu Mạt cảm thấy khuôn mặt có chút nóng lên…

      Đối phương cũng trầm mặc chớp mắt nhìn . Thậm chí, nếu để ý kỹ có thể trông thấy mặt cậu cũng có chút xấu hổ.

      “Tiểu Mạt! Con làm mẹ sợ muốn chết…” Mẹ Tiểu Mạt từ phía xa trông thấy cảnh tượng này, sợ tới mức hồn bay phách tán, chạy tới ôm chặt lấy con .

      “Bạn , đừng sợ, chị ấy bị ngã. Để lấy diều cho em nhé.” Giọng giống như tiếng suối trong, dịu dàng an ủi cậu bé sợ hãi. Hai người chậm rãi xa dần. Tiểu Mạt còn nghe được loáng thoáng vài câu đối đáp…

      “Lần sau nếu gặp mấy chuyện như vậy cứ đến tìm nhé! Mắt của chị ấy nhìn được.”

      “Chị ấy xinh đẹp như vậy, sao lại thể nhìn được?”

      cũng , nhưng sau này chị ấy dần dần khá hơn. Chúng ta cùng nhau đợi chị ấy, được ?”



      Tiếng bước chân lại tới gần…

      “Chị, em xin lỗi.” Giọng non nớt mang theo chút hối hận.

      Tiểu Mạt muốn vươn tay xoa đầu cậu bé như mọi lần, nhưng lại do dự, cuối cùng thu tay lại.

      sao đâu, đợi sau này mắt chị khỏi hẳn, chị lại chơi với em nhé, được ?”

      “Vâng! Tạm biệt chị!” Cậu bé chỉ buồn trong chốc lát rồi lại vô cùng vui vẻ chạy chơi.

      “Mình…” Giọng của cậu con trai hơi ngập ngừng. “Mình tên là Phong Hựu. Lần sau cậu được bất cẩn như vậy nữa, chờ khi nào mắt khỏi hẳn …”

      Tiểu Mạt đột nhiên muốn trêu cậu ấy chút: “Nếu mắt mình vẫn thể chữa khỏi, chẳng lẽ mình được ra ngoài sao?”

      “Nếu mắt cậu chưa khỏi, mình ở bên cạnh cậu…”

      Tiểu Mạt im lặng, bỗng nhàng cười rộ lên: “Hãy gọi mình là Tiểu Mạt. Hôm nay có thể làm quen được với người bạn, mình rất vui. Mẹ, con thấy hơi mệt rồi, chúng ta về thôi.”

      “Được rồi.” Mẹ Tiểu Mạt xách cặp lồng, dìu Tiểu Mạt trở về phòng bệnh.

      Hôm nay, có người cho Tiểu Mạt lời hứa hẹn lớn, lời hứa hẹn mà vĩnh viễn khó có thể hoàn thành được. Thế nhưng, trong lòng Tiểu Mạt cảm thấy vô cùng may mắn và cảm kích. Nếu có cơ hội, cho cậu ấy biết. Nếu cậu ấy đến bệnh viện lần nữa, nhất định phát , Tiểu Mạt nằm ở khoa ung bướu xạ trị chứ phải khoa thường.

      Ở chỗ này, ngay sau ót, phía trung khu thần kinh, có khối u. Dần dần, lấy ánh sáng, lấy sức khỏe của , ngay cả bác sĩ giỏi nhất cũng bó tay.

      Từ nay chỉ còn màu đen u ám, đến tận thế giới bên kia…

      Thế giới bên kia, rốt cuộc là ngập tràn ánh sáng, hay cũng tối tăm như bây giờ?

      Nếu vẫn như bây giờ, phải chăng cũng mang theo mùi hương của hoa tử đằng?



      “Chào , cháu nghe Tiểu Mạt nằm ở phòng này ạ!”

      “Cháu, cháu chính là cậu bé hôm qua đúng ? Tiểu Mạt mới ngủ dậy. Cháu chờ lát, để gọi con bé.”

      Tiểu Mạt nằm giường bệnh, có chút sửng sốt. Cậu ấy… tới sao?

      Lần đầu tiên Phong Hựu tới, lại mang theo chú gà con.

      Tiểu Mạt nhàng vươn tay vuốt ve lông tơ của gà con, khẽ mím môi, lại nhịn được mà cười rộ lên. Cảm giác có chút ngứa ngứa, đầu con gà trong lòng bàn tay ngừng chuyển động.

      dễ dàng nâng chú gà đặt vào trong tay mình, chú gà non nớt mổ vào lòng bàn tay Tiểu Mạt, lại khiến bật cười khúc khích.

      “Cậu tìm con gà này ở đâu vậy? đáng . Mình rất thích, cám ơn cậu.”

      “Cậu phải hứa với mình, nghe lời bác sĩ, chữa khỏi đôi mắt, mỗi ngày mình đem đến cho cậu món quà , chịu ?”

      “…Được rồi. Nhưng mà, cậu đến đây mỗi ngày sao?”

      “Yên tâm , mình hứa, ngày nào cũng đến thăm cậu. Cậu phải ngoan ngoãn uống thuốc…”



      “Bác sĩ, còn cách nào nữa sao? Xin bác sĩ hãy cứu lấy con tôi, xin bác sĩ!” Mẹ Tiểu Mạt nhìn tấm chụp X quang, hiểu đó biểu thị cái gì, chỉ biết đó là tính mạng của Tiểu Mạt, nước mắt dâng lên, che khuất tầm mắt.

      “Xin bà hãy mau chóng quyết định. Nếu vẫn kiên trì làm phẫu thuật, xác suất thành công rất thấp. Chúng tôi đề nghị, vẫn nên tiếp tục dùng phương pháp xạ trị…”

      “Nếu xạ trị con bé có thể sống thêm bao lâu nữa?”

      “Còn phải dựa vào ý chí của bé và ông trời phù hộ nữa. Có lẽ là, hai tháng.”

      Hai tháng! Đây chính là trực tiếp phán tử hình. Mẹ Tiểu Mạt nhịn được mà khóc nấc lên.

      Xạ trị, phải đồng nghĩa với việc buông tha cho sinh mệnh của Tiểu Mạt sao? Người làm mẹ, sao có thể nhẫn tâm buông tha! Nhưng nếu làm phẫu thuật, Tiểu Mạt…

      Mẹ Tiểu Mạt do dự lâu, cuối cùng dứt khoát nắm chặt tay.

      Mẹ với Tiểu Mạt, bác sĩ bảo Tiểu Mạt vẫn chưa đủ tuổi, thể tiến hành phẫu thuật. Bảo ngoan ngoãn uống thuốc, chờ thời gian nữa, thân thể khỏe hơn có thể làm phẫu thuật.

      Cho dù Tiểu Mạt nghe thế nào cũng chỉ mỉm cười nhàn nhạt. Dáng vẻ như chẳng hề để ý.

      “Mẹ, hôm nay Phong Hựu tặng con cành hoa đấy, là do cậu ấy hái ở vùng ngoại ô, cậu ấy phát ở đó mọc rất nhiều hoa hồng dại! Mẹ, nếu con có thể cùng cậu ấy tốt biết bao!” Tiểu Mạt cười cười: “Nhưng thôi, được cũng chẳng sao, mùa hè tới rồi.”

      Lúc này, mẹ Tiểu Mạt trầm mặc lâu, biết là vì vui vẻ hay là vì đau lòng.

      Phong Hựu thường xuyên đến thăm, bệnh tình của Tiểu Mạt cũng dần dần nặng hơn, thời gian tỉnh táo nhiều lắm, có lúc lại vô cùng đau đớn. Vậy nên, có đôi khi Phong Hựu đến, Tiểu Mạt lại năn nỉ mẹ đừng để cho cậu ấy vào. Nhưng ra, những lúc cậu đến thăm, đều là khoảng thời gian mà Tiểu Mạt vui vẻ nhất.

      Tiểu Mạt bắt đầu tò mò về dáng vẻ của Phong Hựu.

      “Phong Hựu, mình có thể chạm vào cậu được , mình muốn biết cậu trông như thế nào.” Có lần, Tiểu Mạt nhịn được, ra nguyện vọng của mình.

      Phong Hựu đem đến cho quả dưa hấu vừa mới hái, vẫn còn mang theo mùi hương của đất xốp.

      Mùa hè, hoa tử đằng bắt đầu rơi rụng, nhưng lá vẫn tươi tốt xanh um, người tới hóng mát cũng nhiều hơn.

      Phong Hựu cười rộ lên: “Mình đẹp lắm đâu, nếu mắt cậu có thể nhìn thấy, nhất định là thèm liếc mình cái ấy chứ.”

      Tiểu Mạt tin: “ có đâu, Phong Hựu tốt như vậy, nhất định khiến cho người ta nhìn dời mắt được.”

      Phong Hựu nhàng cười, cầm tay , áp lên má mình.

      Bàn tay chạm vào làn da ấm áp. Phong Hựu rất gầy, xương gò má hơi nhô ra. Bàn tay lại dịch lên , hàng mi dài, lông mày rậm, hơi nhếch lên. Mắt của cậu … là mắt mí. Sống mũi rất cao. Xuống chút nữa, Tiểu Mạt cảm thấy bờ môi cậu khẽ cong lên, mỉm cười.

      Tiểu Mạt nhịn được mà bật cười.

      “Cậu gạt mình, cậu đâu có xấu đâu.”

      “Nếu so với Tiểu Mạt đương nhiên là xấu rồi.”

      Phong Hựu lại cầm tay Tiểu Mạt áp lên má mình, nhàng .

      Trong phút chốc, Tiểu Mạt cảm thấy khuôn mặt mình như bị thiêu cháy. nhìn thấy Phong Hựu, nhưng có thể cảm giác được ánh mắt của cậu vẫn luôn nhìn khuôn mặt mình.

      Tiểu Mạt cuống quýt rụt tay về.

      “Mình…”

      “Aiz, mình giỡn với cậu tí thôi, cậu đừng để ý.”

      “…Ừm.” Tiểu Mạt cúi đầu đáp tiếng, biết vì sao, lại cảm thấy có chút mất mát.

      “Tiểu Mạt, đến mùa thu, cây hồng nhà mình kết trái. Đến lúc đó, mình hái hồng đem đến cho cậu ăn, hẳn là rất ngọt đấy.”

      sao?” Tiểu Mạt ngẩng đầu hô lên tiếng, trong đầu tưởng tượng đến quả hồng chín mọng, vàng óng, cắn vào miếng, ngọt lịm. Nếu có cơ hội để ăn, cũng chẳng sao. Thế giới này luôn sinh động như vậy.

      “Vậy nên, Tiểu Mạt, chúng mình ngoéo tay, phải cùng với nhau. Nếu cậu tới, mình rất tức giận, rất rất tức giận đấy.”

      Phong Hựu đưa ngón út chạm vào tay Tiểu Mạt, Tiểu Mạt ngoéo tay với cậu, cười híp mắt: “ lời định!”

      Phong Hựu là người thế nào, thế giới này, ai dịu dàng hơn cậu ấy. Thậm chí còn dịu dàng hơn cả mẹ, mỗi lần cậu ấy tới, phòng bệnh cũng còn tĩnh lặng buồn chán nữa.

      Có lúc tỉnh táo, Tiểu Mạt lại nghĩ đến chuyện.

      Mẹ , mỗi người đều là đứa trẻ mà Thượng Đế thích. Có những đứa trẻ mà Thượng Đế vô cùng thích, vậy nên cho dù thời gian chưa tới, Thượng Đế sớm đưa bọn họ . Nếu Thượng Đế nóng vội như vậy, có phải là cuộc đời của Tiểu Mạt dài thêm chút?

      Có lẽ, có thể cùng mẹ học nấu nhiều món ăn. Có thể học Piano, múa balê, học lịch sử sinh vật, học tất cả mọi thứ thế giới này.

      Gặp chàng trai tốt, có thể cùng nhau leo núi, ngắm biển. Còn có thể có đứa bé.

      Nếu người đó là Phong Hựu tốt biết bao.

      Mỗi lần nghĩ tới đây, trong lòng lại vang lên câu này.

      Tiểu Mạt lắc đầu, Phong Hựu tốt như vậy, nhất định tìm được tốt. Đến lúc đó, cho dù là ở nơi nào, Tiểu Mạt cũng chúc phúc cho bọn họ. Nhất định…

      Nhưng kỳ lạ thay, kể từ ngày đó, Phong Hựu cũng còn tới nữa. Tiểu Mạt nghe đủ loại tiếng bước chân trong phòng bệnh, nhưng ai, thanh nào thuộc về Phong Hựu. Có lẽ … cậu ấy rất bận…

      Đầu hạ, thời tiết vẫn khá thất thường, mấy ngày nay thường mưa lất phất, có chút lạnh. Bệnh viện cũng trở nên an tĩnh. Tiểu Mạt khó khăn tỉnh lại, giống như cảm nhận được có chuyện gì quan trọng…

      Mẹ Tiểu Mạt đỡ ngồi dậy, cười với : “Phong Hựu đến đấy.”

      Tiểu Mạt nghe được tiếng bước chân, chỉ nghe thấy thanh của bánh xe lăn…

      Giọng của Phong Hựu có chút yếu ớt: “Xin lỗi cậu, hai ngày nay mưa to quá, mình chạy xe cẩn thận nên bị ngã gãy chân, thể tới thăm cậu được.”

      Tiểu Mạt hoảng sợ: “Có nghiêm trọng ? Cậu có đau lắm ?”

      “Ừ, bây giờ đỡ hơn rồi, chỉ là vẫn chưa đứng dậy được, mấy ngày nay cũng dễ chịu. Lúc ngã xuống mình cũng rất hoảng sợ, nhưng may là chỉ gãy chân thôi, có gì to tát.”

      “Nếu bất tiện cậu cứ nhờ người nào đó nhắn cho mình biết tiếng là được rồi, cần vội vàng đến thăm mình như vậy…”

      “Mình là người coi trọng chữ tín, sao có thể tùy tiện thất tín chứ. Nghe Tiểu Mạt cũng rất lo lắng cho mình, phải sao?”

      Tiểu Mạt thở phào cái. có việc gì là tốt rồi, Phong Hựu phải luôn tràn đầy sức sống mới đúng…

      Vết thương chân Phong Hựu cũng , cần phải nghỉ ngơi dưỡng sức, khoảng chừng vài tháng. Cho nên cậu cũng xin phép , sau này thể tới thăm thường xuyên như trước nữa.

      Vì vậy, Phong Hựu với Tiểu Mạt, có thể đến ngày lễ tới thăm . Mỗi ngày đều hỏi y tá, hôm nay là ngày mấy. Đếm từng ngày từng ngày, thời gian có thể gặp lại Phong Hựu mỗi lúc gần…

      Dường như Phong Hựu lại càng lúc càng bận rộn. Cho dù có tới thăm , cũng chỉ vội vàng mấy câu rồi mất. Chẳng qua là, những món quà cậu đem tới càng ngày càng mới lạ. Dần dần, số quà đó cũng có thể chất đầy mặt bàn.

      Tiểu Mạt cũng bắt đầu về nhà ở. Mỗi ngày mẹ đều nấu nhiều món ngon, muốn vỗ béo thêm chút.

      Phong Hựu viết thư gửi cho , kể về vài chuyện mà cậu biết…

      Cậu cậu thích thầy giáo dạy toán hơi béo, lúc nào cũng dùng giọng địa phương để giảng bài, nếu có ai hiểu mà hỏi lại, ông luôn kiên nhẫn dùng tiếng phổ thông đủ tiêu chuẩn của mình để giảng giải cặn kẽ.

      Mấy ngày nay, tuy trời mưa ngớt, nhưng cây cối vẫn cứ nảy mầm. Năm nay mầm mới đâm chồi, màu sắc xanh nhạt, đẹp vô cùng.

      Sáng nay cậu còn va phải , làm ấy ngã nhào, làn váy xinh đẹp bị dính bẩn, bé òa khóc ngay đường, làm cậu phải dỗ lâu, còn phải cho cây kẹo mới chịu nín khóc. Cậu viết trong thư nửa đùa nửa , nếu bé nào cũng dễ dụ như tốt rồi.

      Thư là do mẹ Tiểu Mạt đọc cho nghe. Đọc đến đây, hai người lại nhịn được mà cười rộ lên.

      Mặc dù Phong Hựu thường xuyên tới thăm nữa, nhưng lại gửi thư rất đều đặn, tuần luôn gửi đến hai ba bức, mỗi ngày Tiểu Mạt đều bảo mẹ đọc cho mình nghe, mặc dù nghe rất nhiều lần, nhưng vẫn muốn nghe thêm lần nữa. Vì thế, mẹ Tiểu Mạt lại tiếp tục đọc cho .

      Từng phong thư lặng lẽ chất đầy, cuối cùng cũng đến ngày mà Phong Hựu ước hẹn. Tiểu Mạt năn nỉ mẹ tìm cho mình bộ váy đẹp nhất, chuẩn bị nhiều món ăn ngon…

      Phong Hựu đến như hứa, cậu vẫn ngồi xe lăn như trước. Mẹ Tiểu Mạt nhàng khép cửa phòng, để lại gian riêng cho bọn họ.

      “Tiểu Mạt, lúc trước cậu từng thích đàn Piano đúng ?” Phong Hựu nhìn cây đàn Piano trong phòng, : “Hôm nay mình vừa học được bài, muốn đàn cho cậu nghe.”

      “Được.” Tiểu Mạt vô cùng vui vẻ.

      Từng nốt nhạc như dòng nước, chảy xuôi giữa những ngón tay của Phong Hựu, yên tĩnh mà dịu dàng…

      Bài hát này, Tiểu Mạt biết , là ‘Hôn lễ trong mơ’…

      Lắng nghe chăm chú, biết từ bao giờ, giọt nước mắt lăn dài khuôn mặt xinh, Tiểu Mạt giơ tay sờ lên mặt mình, lúc này mới phát , biết vì sao, nước mắt bỗng tuôn trào.

      Đoạn kết, khi phím đàn cuối cùng được nhấn xuống, cả căn phòng trở nên an tĩnh, an tĩnh đến mức khiến người ta có chút bất an.

      Tiểu Mạt nghe thấy thanh bánh xe lăn trượt, sau đó, khuôn mặt bỗng có cảm giác đụng chạm ấm áp, Phong Hựu nhàng hôn lên giọt nước mắt .

      “Đừng khóc, mình muốn cậu khóc nên mới đàn bài này. Có thích ?”

      Tiểu Mạt dùng sức gật đầu.

      “Tiểu Mạt, hôm nay cậu xinh đẹp.”

      Tiểu Mạt có thể cảm nhận được, Phong Hựu nhìn . Khuôn mặt lại bắt đầu nóng lên rồi…



      ra hôm nay mình tới đây, là để với cậu lời từ biệt.”

      “Cậu phải đâu sao?” Tiểu Mạt có chút bối rối.

      “Người nhà muốn đưa mình về bên ngoại tu dưỡng thời gian, cũng lâu rồi mình chưa gặp bà ngoại, mình rất nhớ bà, vậy nên muốn trở về thăm bà. Có lẽ, phải mất hai tháng, cũng có thể lâu hơn chút.”

      “Vậy sao? tốt. Mình…” Tiểu Mạt đau khổ, nên lời.

      “Nếu cậu nguyện ý, mình lúc nào cũng hoan nghênh cậu tới đó làm khách. Mình ra cửa đón cậu.” Phong Hựu cúi đầu, nâng tay lau nước mắt cho : “Đừng khóc, mỗi ngày mình viết thư cho cậu, mình hứa! Nhưng cậu phải ngoan, ăn uống đầy đủ, lúc trở về, mình muốn trông thấy cậu khỏe mạnh…”

      Phong Hựu rồi, để lại cho rất nhiều món quà .

      Đêm hôm đó Tiểu Mạt sốt . Mẹ Tiểu Mạt gấp đến phát khóc, suốt đêm đưa đến bệnh viện.

      nguy hiểm, Tiểu Mạt cố gắng chịu đựng. Tất cả mọi thứ lại trở về giống như lúc trước, có gì thay đổi…

      Phong Hựu vẫn gửi thư cho như hứa. Mỗi ngày mẹ Tiểu Mạt đều đọc thư cho nghe. Phong Hựu viết càng ngày càng nhiều, nội dung cũng càng ngày càng đa dạng. Có lúc viết thực đơn, làm thế nào để làm món cá kho tàu.

      Trong thư, Phong Hựu có , tay nghề nấu nướng của bà ngoại cậu ấy rất cao, ngày nào cậu ấy cũng nghiêm túc học hỏi, hy vọng lúc trở về có trổ tài cho Tiểu Mạt.

      Đọc thực đơn mà cũng cảm thấy mùi thơm của món cá kho tàu như bay ra từ trong thư. Tiểu Mạt bị bệnh tật giày vò đến có chút khẩu vị nào, ngày hôm ấy lại ăn nhiều…

      Đôi khi lại bình luận về vài bộ phim điện ảnh. Cậu trong khoảng thời gian này có xem vài bộ phim, cảm thấy diễn viên nào đó diễn rất đạt, hoặc có cảnh nào quay lỗi, bị cậu phát được. Tiểu Mạt nghe thư của cậu mà cười khúc khích.

      Tiểu Mạt năn nỉ mẹ viết thư hồi cho Phong Hựu.

      Lúc này, hoa tử đằng trong bệnh viện rụng hết rồi, chỉ còn lại tán lá rất xanh, thời tiết cũng rất tốt, giàn hoa trồng bên dưới nở nhiều hơn cả mùa xuân! Những điều này đều là do y tá với .

      Dường như, bây giờ thời gian ở nhà cũng dần dần nhiều hơn. Tinh thần cũng có lúc rất tốt, sau này quen rồi, cũng cảm thấy đau đớn nữa…

      Thời tiết dần nóng lên, Tiểu Mạt càng ngày càng tham ngủ. Tuy lúc ngủ tương đối thoải mái, nhưng vẫn thích những lúc tỉnh táo hơn, cho dù khó chịu, nhưng cũng chẳng sao. Ngủ như vậy khiến sợ hãi, sợ mình thể chống đỡ được đến khi Phong Hựu trở lại.

      Những lời này, Tiểu Mạt cũng với Phong Hựu. Nếu ngày nào đó Phong Hựu trở lại, mà Tiểu Mạt mất…

      Phong Hựu hồi rất ngắn, mẹ Tiểu Mạt mặt cười tươi. Vậy là sau này, mỗi ngày còn ai đến bên giường , đơn giản với câu ‘Cố lên’ nữa rồi.



      Cảm giác được người xa lạ chúc phúc rất tuyệt. Tiểu Mạt cảm thấy, mỗi lời chúc đều có bóng dáng của Phong Hựu.

      người, buông tay lúc bản thân mình gặp đại nạn, luôn có cảm giác nhõm hơn so với bình thường.

      Hôm nay Tiểu Mạt thiếp , rất lâu vẫn tỉnh lại. Lúc tỉnh lại ở trong bệnh viện.

      Lúc này là buổi chiều, ánh mặt trời ấm áp.

      Mẹ Tiểu Mạt dường như cảm nhận được điều gì đó, chỉ dịu dàng nhìn .

      “Mẹ!” Tiểu Mạt cảm thấy cổ họng mình khô khốc.

      “Ơi?”

      “Lúc ngủ con mơ thấy ba.”

      “Ông ấy gì?”

      Tiểu Mạt lắc đầu: “Ông ấy chỉ cười, gì cả. Ông ấy cười rất vui vẻ. Phong Hựu cũng đứng ở bên cạnh ông ấy. Con muốn hỏi sao cậu ấy đến thăm con nữa, thế nhưng chẳng hiểu vì sao lại nên lời.”

      “Mẹ, con thấy mệt quá, rất mệt, rất mệt. Con thường xuyên mơ thấy con quái vật, lúc nào cũng đuổi theo con, con luôn ngừng chạy trốn. Hôm nay con lại mơ thấy nó. Con chạy rất mệt, đột nhiên con cảm thấy, bị nó ăn sạch cũng có gì tốt.”

      Mẹ Tiểu Mạt vươn tay xoa mặt con . Bệnh tật khiến cho sắc mặt của Tiểu Mạt còn hồng hào như trước.

      “Tiểu Mạt à, mẹ ổn thôi. Con cũng ổn thôi. Nếu như con quá mệt mỏi … hãy nghỉ ngơi . Mẹ vẫn luôn ở đây, được ?”

      Tiểu Mạt cố gắng, nhưng mí mắt lại nặng trĩu thể mở ra. Khoảnh khắc nhắm mắt lại, thế giới bỗng trở nên bừng sáng. Bừng sáng như từ trước đến nay chưa bao giờ có…



      Tang lễ được cử hành. Tiểu Mạt được an táng trong nghĩa trang tập thể vùng ngoại ô. Bên cạnh ngôi mộ mới. Mẹ Tiểu Mạt ngồi xổm xuống, vươn tay sờ lên khung ảnh bị dính chút tro tàn, nhìn đứa trẻ sắc mặt vui vẻ, hàng tên dính bụi cũng được lau . Phong Hựu.

      Hai tháng trước, Phong Hựu mất vì bệnh máu trắng.

      Hai tháng trôi qua, các con lại gặp nhau…

      Mẹ Tiểu Mạt ngồi bên cạnh vừa đốt giấy tiền, vừa mình thao thao bất tuyệt…

      “Tiểu Mạt, đây là lần đầu tiên mẹ dối nhiều như vậy đấy. Nhưng mà, con trách mẹ đúng ? Làm người mẹ, mẹ muốn giữ con ở lại biết bao. Thế nhưng, làm sao có thể cướp lấy con từ tay tử thần đây?

      Mẹ giúp Phong Hựu dối rất nhiều, chắc cậu ấy vội vã giải thích với con đúng ? ra đều là mẹ sai. Ngày đầu tiên gặp, mẹ thấy được bệnh án của cậu ấy. Cậu ấy luôn luôn động viên con, cũng là tự động viên chính mình. Nhưng rồi, bệnh của cậu ấy cũng trở nên nặng dần, thể đến gặp con được nữa. Mẹ đành dối là lúc con ngủ cậu ấy tới. Cậu ấy bắt đầu còn sức để đứng, còn sức để chuyện, thể đến gặp con, vậy nên cậu ấy bắt đầu viết thư. Chúng ta luôn dối như vậy, nhưng con đừng trách mẹ được ? Mẹ chỉ muốn giữ con ở lại, chỉ vậy thôi. Cho dù là nhiều thêm ngày…”

      Lau lau nước mắt, mẹ Tiểu Mạt lấy ra xấp thư, đặt ở trước mộ của Phong Hựu.

      “Tiểu Mạt, con xem, thư con nhờ viết mẹ cũng gửi cho cậu ấy rồi. xin lỗi, mẹ cũng biết cậu ấy trả lời thư của con như thế nào, vậy nên mẹ chỉ có thể viết rất ngắn, sợ con phát . À, bây giờ chắc con cũng biết hết rồi đúng . Mẹ đúng là… càng ngày càng dài dòng mà.”

      Bên tai dường như có tiếng Tiểu Mạt khuyên nhủ: “Mẹ, sau này mẹ được khóc nữa, nếu , con và ba rất đau lòng, thể nào vui vẻ được.”

      Xa xa thoáng truyền đến hương cỏ xanh sau cơn mưa, mẹ Tiểu Mạt cảm thấy có chút quen thuộc, lại nghĩ tới giàn hoa tử đằng mùa xuân.

      – HẾT –
      Chris thích bài này.

    3. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :