1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa Tử Đằng- Luyện Vân Thường

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      Tên tác phẩm: Hoa tử đằng
      (Tên gốc: Gió hè thổi qua giàn hoa tử đằng)
      Tác giả: Luyện Vân Thường
      Editor: Sam (p3104)
      Thể loại: truyện ngắn, đại
      Độ dài: 4 chương
      Raw: Tấn Giang
      Nguồn: https://www.google.com.vn/amp/s/khoangkhong.co/2014/10/23/truyen-ngan-hoa-tu-dang-end/amp/

      Văn án:
      Người chủ trì hỏi: trong các tiểu thuyết võ hiệp, nhân vật nào để lại ấn tượng sâu sắc nhất cho ?
      suy nghĩ kỹ càng lát rồi đáp: A Tử…
      “A Tử? trong Thiên Long Bát Bộ, nhưng ta rất ngang ngược!”
      Bởi vì tên ấy nghe hay…”
      A Tử… A Tử…
      Nhớ lại tiếng gọi của nhiều năm về trước, dưới sân khấu nước mắt Hạ Tử La bất giác tuôn trào.
      Năm đó thị trấn tại Giang Nam, ở thủ đô học cao đẳng, giờ tới đây, lại cách xa trùng dương.
      Cuộc truy đuổi này duy trì bảy năm trời.
      Ai chấp nhất cuộc gặp gỡ hồi trẻ để trở thành giấc mộng cả đời?
      Ai đem kỷ niệm rung động của thuở thanh xuân trở thành tất cả của tình ?
      Có người nào trong năm tháng qua vẫn theo đuổi vô tận, chờ đợi vô tận?



    2. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C1:

      Làm xong thực tập ba tháng hè vội vàng về nhà, tháng bảy kết thúc, thu dọn hành lý xong, Hạ Tử La chuẩn bị chuyến về quê nhà.

      Mẹ ở phía sau lặng lẽ nhìn lúc lâu, cuối cùng bà nhịn được : “Tử La, con còn chưa hết hy vọng sao? Cậu ấy trở về nữa đâu.”

      Động tác của Hạ Tử La ngừng lát, thản nhiên : “Con chỉ trở về xem thử.”

      “Haiz, xem thử cũng được.” Mẹ thở dài rồi ra ngoài.

      Hạ Tử La ngồi mép giường, những sợi tóc dài rũ xuống, gương mặt ẩm ướt mảng. Kỳ cũng biết trở về nữa, nhưng trong lòng luôn ôm tia hy vọng. Hơn nữa, thói quen nhiều năm như vậy, thể bỏ là bỏ ngay.

      Chuyến mình quả là rất nhàm chán. Những năm gần đây, mỗi lần ngồi xe mình, Hạ Tử La đều suy nghĩ, năm đó làm sao mình chịu được độc dài đằng đẵng khi đặt chân đến nửa địa phương của đất nước Trung Quốc chứ?

      Có lẽ, với tính cách của , dọc đường quen biết nhiều bạn bè cũng phải có khả năng, tựa như .

      Quê nhà còn thân thích, may mà vẫn còn nhà ở đây, sau khi trở về cần lo lắng chỗ ở. Nhà của cũng chính là nhà cho thuê phòng, chỉ khi nhớ lại hồi xưa, hàng năm trở về đều rất nhiệt tình.

      Kỳ phần lớn thời gian trò chuyện gì nhiều, thường thường mình ngồi dưới giàn hoa tử đằng, chỉ ngồi cả ngày. Thỉnh thoảng cũng dạo trong trấn , những năm gần đây thị trấn phát triển rất nhanh, nhiều vật trong ký ức dần dần biến mất, tựa như số thứ, đến cuối cùng chỉ còn lại hồi ức.

      Vào ngày thứ mười lăm rời khỏi, mỗi lần đều ở lại mười bốn ngày, đây là thói quen của . Mặc dù biết kết quả, nhưng chờ đợi trở thành cuộc sống của trong những năm gần đây.

      Tháng chín trở lại trường là năm thứ ba. Bạn học trước kia tới chuyện đương, lúc này oanh oanh liệt liệt đề cập tới vấn đề này. Là ai đại học bốn năm, thực ra chỉ có ba năm. Năm thứ nhất ngây ngô, năm thứ hai hoang mang, năm thứ ba xác định mục tiêu, năm thứ tư là giữ lại cho cuộc sống. Công việc, thi nghiên cứu sinh hay là xuất ngoại, những điều này cần chuẩn bị dài lâu và gian khổ.

      Đây cũng là thời điểm rất nhiều sinh viên năm thứ ba nắm chặt thời gian bàn về lý do lâu dài! Dù sao ai cũng , tình thời đại học mới là tình hồn nhiên trong sáng.

      Từ hồi trung học ít người theo đuổi , tới đại học đương nhiên càng nhiều. Hạ Tử La, như là cái tên của , thanh tú tao nhã xinh đẹp. Thế nhưng phía trước phía sau nhiều người như vậy, chẳng ai có thể giành được mỹ nhân về.

      Ngay cả mẹ cũng , tròn hai mươi, có thể nghiêm chỉnh bàn chuyện đương, đừng bỏ lỡ thời gian đẹp nhất, đại học tốt như vậy. Thế nhưng khoảng thời gian đẹp nhất của , tại mùa hè năm đó, dường như dùng hết rồi.

      đến tuổi này, hội học sinh đoàn thể gì đó đều nên rút khỏi. Ai ngờ trước khi nghỉ nhiệm kỳ năm thứ hai lại hồ đồ trở thành hội trưởng của ban nghệ thuật, ban này đen đen, mỗi người mỗi ý. Nhưng Hạ Tử La lại thấy rằng ở hội này hai năm trời làm quen với rất nhiều bạn học ưu tú và đáng tin cậy.

      Tháng chín, việc đón sinh viên mới là công việc chính của ban. Thân là hội trưởng ban nghệ thuật, Hạ Tử La bận rộn đến trời đất u ám. Đầu tiên là phân phối nhiệm vụ, từ truyền xuống dưới, tiếp theo là tổ chức và sắp xếp tiệc tối đón sinh viên mới, đây chính là trọng tâm trong việc đón sinh viên mới. Chờ bận xong những việc này, ngay sau đó là chiêu sinh và phỏng vấn. Khi làm xong tất cả việc này, cả tháng chín đều trôi qua, nhìn thấy những gương mặt non nớt vừa tới với vẻ hưng phấn chờ mong, trong lòng hâm mộ lại cảm khái.

      Theo thông lệ của hội học sinh, sau khi xong mọi chuyện có liên hoan. Hôm liên hoan Hạ Tử La vẫn trốn ở góc tự rót trà uống. Sau đó mọi người uống rất nhiều, kêu gào, đùa giỡn, kể ra huy hoàng và đau khổ của lẫn nhau, ngay cả đối phương có bao nhiêu tin đồn vụn vặt cũng kể ra.

      Những chuyện này vốn liên quan tới Hạ Tử La, lần nào cũng chỉ lẳng lặng ngồi nghe. Nhưng lần này, biết là ai gây khó dễ cho , lớn tiếng gào câu: “Trong hội đoàn của chúng ta chỉ có mình Tử La chưa bao giờ đương. Tử La, chẳng lẽ nhiều thanh niên đẹp trai như vậy, người nào cũng chướng mắt cậu sao?”

      Lời này vừa thốt ra, lập tức có người bên cạnh thêm mắm thêm muối.

      ! Tử La, mấy năm nay cậu khiến rất nhiều người trông mòn con mắt cũng nhìn tới, cậu thể nhìn trường chúng ta ai cũng chướng mắt hết chứ!”

      “Toàn quốc còn có nam sinh ưu tú hơn trường chúng ta sao? Tử La tiện à?”

      “Đúng vậy! Tử La cậu là tài nữ đệ nhất của khoa tiếng Trung, vấn đề cá nhân đều trở thành vấn đề của mọi người.”

      Tiếng ồn ào nhất thời im bặt, mọi người tò mò nhìn qua . ngờ, lúc nào cũng khiêm tốn đến mức thể khiêm tốn hơn lại thu hút chú ý của bọn họ. Hạ Tử La hít sâu hơi, chậm rãi : “Tớ còn chưa nghĩ đến vấn đề này, xem duyên phận thôi!” Bốn lạng đẩy ngàn cân, chẳng khác nào , mọi người thấy có vẻ muốn nên chẳng dây dưa nữa, bọn họ tiếp tục uống bia điên cuồng náo loạn.

      Hạ Tử La rơi vào trầm mặc, biết qua bao lâu quay đầu nhàng hỏi bạn học bên cạnh: “Tần Phong của trường chúng ta, các cậu từng nghe qua chưa?”

      “Chưa từng nghe qua.” Đáp án này nằm trong dự đoán.

      Lúc này, chủ tịch hội uống bia đột nhiên ngoảnh lại : “Tần Phong? phải là sinh viên phong vân của trường chúng ta nhiều năm về trước sao? Lúc ta còn học luôn đứng trong danh sách top mười trong bốn năm trời. Là ngôi sao học trưởng của trường chúng ta, năm đó tôi tốt nghiệp ta còn về trường làm báo cáo tốt nghiệp. Giờ ngẫm lại cũng hai ba năm rồi.”

      Trái tim Hạ Tử La như bị bóp chặt, cơ thể được chiếc váy dài bao quanh hơi phát run, mờ mịt ướt át trong đôi mắt biết từ đâu bắt đầu tràn ra.

      “À, vậy sau đó ta đâu?”

      “Nghe các thầy được cử đến Harvard học tiếp, tại hình như học tiến sĩ tại MIT! Tính ra sang năm tốt nghiệp.” Học trưởng say khướt mở nửa con mắt vừa nhớ lại vừa . Đột nhiên ta nhấc lên mí mắt say sưa kia, tò mò nhìn Hạ Tử La, đổi đề tài: “Tử La, em quên biết học trưởng Tần sao? Hai người cách nhau nhiều năm như vậy, em làm sao quen biết ta?”

    3. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C2:

      Tử La, em làm sao quen biết ta?

      Những năm gần đây, những lời này nhiều lần lên trong đầu , chỉ là từ miệng người khác hỏi ra, lại khiến cảm thấy như mộng như ảo. Chỉ có hồi ức từ lần này tới lần khác, càng ngày càng ràng nhắc nhở , lúc ban đầu bọn họ gặp nhau như thế nào.

      Khi đó gia đình Tử La vẫn ở quê nhà tại thị trấn , nhiều trấn tại Giang Nam mang vẻ cổ xưa xinh đẹp nho nhã. Nhà bọn họ là gia đình có ba thế hệ, tới thế hệ ba còn nhiều người lớn. Ba mẹ bàn bạc, đem những căn phòng còn thừa đổi thành phòng khách. Căn nhà mau chóng biến thành nhà trọ, trang hoàng cũng đại hoá thiết bị, nhưng dựa vào tao nhã riêng biệt, việc làm ăn cũng tệ.

      Nhưng mà mùa hè năm mười bốn tuổi, việc làm ăn trong nhà đột nhiên sa sút, tới tháng tám rồi lại chẳng có bất cứ người khách nào.

      Tên của Hạ Tử La khởi nguồn từ hoa tử đằng, bởi vì trong sân nhà có giàn hoa tử đằng lớn, ngừng bám víu xuôi theo cái giá, chiếm cứ nửa gian của mảnh sân. Mùa hè hoa tử đằng nở rộ, lúc có việc làm, Hạ Tử La liền nằm giường tre trong sân nhắm mắt nghỉ ngơi.

      Hoàng hôn ngày ấy, mặt trời vừa mới thu hồi nhiệt độ, ánh sáng đỏ vàng rực rỡ trải mặt đất tầng lụa mỏng, áng mây tại chân trời đẹp đẽ chói lọi, thỉnh thoảng gió thổi tới, giàn hoa tử đằng nhàng lay động, đẹp sao tả xiết. Mười bốn tuổi, Hạ Tử La biết cái gì là đẹp, ngây ngất trong cảnh thiên nhiên xinh đẹp đó.

      Cho đến khi có thanh trong vắt êm tai vang lên, giống như dòng nước mùa xuân chảy vào lòng người tại buổi hoàng hôn của ngày hè này.

      “Xin hỏi còn phòng ?” Giọng nam dễ nghe, tiếng phổ thông tiêu chuẩn.

      Hạ Tử La từ giường bước xuống, rời khỏi bóng mát của giàn hoa, nhìn thấy chàng trai trẻ tuổi đeo túi du lịch to, từ cửa đến.

      Phía sau là nắng chiều đỏ rực, như gấm dệt đẹp nhất trải khắp trung. Khuôn mặt chàng trai mãi khi đến gần mới nhìn thấy . Hạ Tử La ngây ngốc lúc, tuyệt đối là chàng trai tuấn tú nhất mà từng gặp, ừ, hơn những chàng trai trong trấn và tivi.

      Chàng trai cũng hề tức giận vì trầm lặng của , mỉm cười hỏi han: “Em , còn phòng ?”

      Hạ Tử La có chút khẩn trương biết tại sao, vừa ngước mắt liền chạm vào đôi mắt như đá vỏ chai lấp lánh kia, trái tim đột nhiên hoảng loạn.

      “Có…tất cả phòng đều là của .” thanh Hạ Tử La dịu dàng mềm mại, thực ra muốn gần đây có ai, tất cả phòng mặc cho chọn, lời ràng vậy lại được chàng trai nghe hiểu.

      “Vậy được rồi! Làm phiền em. Ở lại bao lâu, còn chưa nghĩ ra.”

      Hạ Tử La dẫn đăng ký, kiểm tra giấy chứng minh, Tần Phong, đây là tên của . Sau đó thu xếp gian phòng, vẫn chỉ thấy mình , Tần Phong tò mò mà cùng trò chuyện.

      “Em , nhà trọ này là do nhà em mở ư? Sao chỉ có mình em thế?”

      “Ba thăm bà con, mẹ vừa mới mua đồ ăn.”

      “Nhà trọ của em rất khác biệt, có cảm giác gia đình.”

      Đúng vậy, là vì trong nhà ít người mà nhiều phòng ở, nên ba mẹ mới đổi thành nhà trọ.”

      “Ừm,” cũng nhiều lời, nhìn xung quanh , “ thích nơi này.”

      Thấy thân thiện hiền hoà, lá gan của Hạ Tử La cũng lớn hơn: “ vẫn là học sinh ư? Sao lại mình chạy đến thị trấn của bọn em.”

      Tần Phong cúi đầu cười: “ du lịch trong kỳ nghỉ hè, được nửa Trung Quốc rồi, sau khi đến thành phố của em nhất thời có hứng, muốn xem thử nên tuỳ tiện ngồi xe vào đây, à , tại đứng trước mặt em rồi.”

      À , tại đứng trước mặt em rồi.

      Tần Phong rất tự nhiên, vốn là người hiền hoà như vậy. Đáng tiếc khi đó Hạ Tử La còn quá , nếu là lớn hơn chút, khẳng định đỏ mặt, trong lòng mừng thầm.

      Khi dẫn đến phòng, vừa lúc qua sân nhà, nhìn giàn hoa tử đằng chiếm nửa sân, hỏi: “Em , em tên gì?”

      “Hạ Tử La.”

      nhìn hoa tử đằng rồi lại nhìn : “ đúng là người cũng như tên.”


      Trái tim Hạ Tử La vui sướng biết tại sao.

      Sau khi dẫn vào phòng lại khách sáo : “Đây là phòng của , xem có hài lòng . Có vấn đề gì tìm em, em ở ngay sát vách , nếu em có trong phòng khẳng định ở giường tre dưới bóng râm của giàn hoa.” Đúng vậy, ngay sát vách , cái này coi như cố ý an bài nhỉ! Căn phòng này để trống rất lâu, bình thường để khách vào ở.

      Khi trở về bà Hạ nhìn thấy trong nhà có chàng trai trẻ tuấn tú lễ phép, bà rất nhiệt tình. Lúc ăn trưa, bà quấn quýt lấy hỏi đông hỏi tây. Tuy rằng muốn mẹ đường đột quá mức, nhưng trong lòng Hạ Tử La kỳ cũng đầy hiếu kỳ. May mà kiềm chế rất tốt, những bất mãn chút nào, mà còn tán gẫu với mẹ rất hợp ý, hỏi là đáp.

      Tử La coi như cũng có chút hiểu biết về .

      Tần Phong, hai mươi tuổi, năm thứ ba đại học, sinh viên ưu tú khoa sinh của trường đại học T, những điều còn lại Tử La nghe nổi nữa. Đại học T, đây là trường đại học muốn nghĩ tới cũng dám nghĩ. Thị trấn Giang Nam cổ xưa này nhiều năm như vậy vẫn chưa có ai thi đậu đại học T, bình thường học sinh có thể thi đậu trường đại học tốt nhất của tỉnh được coi như là bảo bối Trạng Nguyên.

      Bà Hạ hiển nhiên rất thích , nghe là sinh viên tại trường đại học tốt như thế, lại vô tình đến nơi này, bà đặc biệt vui mừng. chỉ bảo có thời gian dạy bổ túc cho Hạ Tử La chút, mà còn bảo Tử La dẫn ra ngoài dạo.

      Buổi tối, Hạ Tử La làm bài tập của kỳ nghỉ hè, biết khi nào ngồi bên cạnh .

      “Tử La, em làm bài tập sao?”

      “Đúng vậy! Nhưng đề toán khó quá, rất nhiều cái hiểu, còn có vật lý cũng thế. Ai da, em sợ nhất hai môn này, nhưng sang năm thi rồi.”

      dạy cho em nhé! Đổi lại, ngày mai em dẫn dạo trong thị trấn, thế nào?”

      Hạ Tử La vội vàng gật đầu đồng ý, mỗi ngày ở nhà rất buồn chán, có người lớn chơi thân, cầu còn được đâu!

      Hạ Tử La hiểu chỗ nào, Tần Phong lập tức giảng giải cho , chỉ có thế, còn cùng phân loại đối chiếu. Chưa tới hai tiếng đồng hồ, toán học và vật lý vốn khiến đau đầu, giờ đây lần đầu tiên phát chúng thú vị như vậy. Là ai , có học sinh dốt chỉ có thầy biết cách dạy, câu này rất đúng. Hạ Tử La càng sùng bái hơn.

      Ngày hôm sau, hai người đúng hẹn dạo chơi. Hạ Tử La thích váy liền màu tím nhạt nhất, vừa vừa tán gẫu, kể những tin tức thú vị và chuyện ở đại học. Đối với Hạ Tử La chưa bao giờ xa nhà mà , những điều này mới mẻ lại thú vị, gợi lên ao ước vô tận của .

      Dù sao cũng là mùa hè, sau khi mặt trời lên cao khí trở nên oi bức, chỉ chốc lát sau người Hạ Tử La liền chảy mồ hôi, ngược lại thường xuyên bôn ba bên ngoài, sợ phơi nắng.

      Lúc ngang qua siêu thị, Tần Phong vội vàng chạy vào, bảo chờ bên ngoài. Khi ra, trong tay có thêm vật, bao bì tinh xảo xinh đẹp, à, đó là cây dù!

      tháo bao bì ra, căng dù đến bên cạnh : “Con ra ngoài bung dù, nhỡ phơi nắng tổn hại da làm sao, tặng cho em.” Lúc đó, cây dù Thiên Đàng* là bốn mươi đồng, khung dù tinh xảo, mặt dù xinh đẹp tuyệt trần, tại thị trấn này xem như là vật phẩm xa xỉ nhất, nếu cân nhắc kỹ càng dùng cây dù bình thường chỉ năm đồng là được.

      (*) Dù Thiên Đàng

    4. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C3:

      Bầu trời xanh lam như được tẩy sạch, từng áng mây nhàn nhã dao động bầu trời. Tần Phong chạy xe đạp, ngồi ghế sau ôm . đường hai người tươi cười vui vẻ, có đôi khi cởi nút áo sơ mi trắng, chiếc áo liền đón gió bay lên mặt , phía sau là mùi hương trong lành dễ chịu.

      Quần áo của đại đa số là màu trắng, áo thun trắng, áo sơ mi trắng, tay dài hoặc tay ngắn.

      Khi Tử La tò mò hỏi , sao lại thích màu trắng vậy, chỉ cười đáp. hài lòng, quấn quýt hỏi mãi, liền cúi người vỗ cái đầu bé của , cười , bớt phiền thôi! như em, mặc màu tím đẹp như vậy.

      Xem, chính là người có thể như thế.

      nghe vậy, trong lòng vui vẻ, ngoài miệng vẫn , lừa em. Đâu có lừa em, đằng trước, bám theo sau. Thuận tiện đỗ xe đường, ra khỏi trấn chính là đồng ruộng, người nông dân giản dị, cho dù ai trông chừng cũng vô duyên vô cớ trộm xe người khác.

      Miền Giang Nam bé, đồng bằng và đồi núi đan xen lẫn nhau, tuy rằng hẻo lánh, nhưng cảnh sắc rất đẹp. Đồng cỏ xanh ngát, núi rừng rậm rạp, mùa hè trong núi còn nở rộ loài hoa biết tên.

      là sinh viên khoa sinh, đối với thực vật đương nhiên cũng có nghiên cứu, Tử La ngắm nhìn những đoá hoa nhưng biết tên, liền kể ra tràng, còn giải thích tỉ mỉ cho thuộc tính của loài hoa đó, thời kỳ nở hoa, giá trị dược liệu.

      lúc trông thấy bụi hoa màu tím, ngắt đoá cài lên tóc , “Mọi người đều gọi em là Tử La, gọi em là A Tử được ?”

      A Tử? Là nhân vật trong Thiên Long Bát Bộ ư?” Tử La biết trong Thiên Long Bát Bộ có người tên là A Tử, cũng thích mặc quần áo màu tím, cũng rất hung ác.

      “Đương nhiên phải, ấy đâu có ngoan như em.” sờ tóc , nhìn về phía xa.

      Người khác du xuân, bọn họ đạp hạ, chuyến ngắn ngủi, có thú vị khác biệt. Sau đó, ngắm nghía núi rừng xong, Tử La dẫn tới bờ sông chơi. Vùng sông nước Giang Nam có rất nhiều sông ngòi, số hội tụ thành ao, như ao gương sáng.

      Lúc trời nóng bức, nhảy xuống bơi lội, mở dù, ngồi đồng cỏ xanh ngát ở xa xa chờ. Hạ Tử La nhát gan, dám nhìn bóng dáng trong nước, luôn đưa lưng về phía ao nước, lắng nghe tiếng chơi đùa trong đó.

      Hồi lâu sau nghe thấy thanh, sợ tới mức hô to, chỉ lo gặp chuyện may.

      ơi, ơi, ở đâu?” thanh trong trẻo lan khắp bốn phía. Sau đó đột nhiên từ trong ao lao tới, vẫy nước người.

      “A Tử, A Tử, ở đây.”

      “Làm em sợ muốn chết, còn tưởng rằng xảy ra chuyện.” biết bơi, nếu có chuyện, biết làm sao bây giờ, ngẫm lại cả người đầy mồ hôi lạnh.

      có việc gì, chỉ muốn coi thử mình có thể nín thở trong nước được bao lâu.” dỗ dành , khi nhìn thấy vẻ lo lắng mặt , sóng mắt khẽ động.

      Sau đó Tử La chịu dẫn ra bờ sông nữa, đương nhiên nổi giận với , nhưng cơ bản thể cúi đầu, ngộ nhỡ thực xảy ra chuyện làm sao chứ? Nhưng cuối cùng vẫn chống nổi tính nhõng nhẽo bướng bỉnh của , bơi, doạ , liền nhượng bộ. Ai ngờ lần sau vẫn bơi lội.

      Có lẽ những cậu con trai đều thích nước, trở về trường, điều kiện thiên nhiên có chất nước tốt như vậy, chẳng dễ dàng đến được chỗ này, sao lại tự trải nghiệm đầy đủ. Những lời này vừa ra Tử La liền mềm lòng.

      Năm ngoái ba của Tử La tìm việc trong thành phố, làm cũng bận những việc khác, mình mẹ nhàn rỗi, có việc gì cùng với các dì trong trấn, đối với bọn họ cũng rất yên tâm.

      Hạ Tử La và Tần Phong, người độc lâu dài, người lạc vào thị trấn , quên phiền muộn, tuy rằng hai người kém nhau sáu tuổi, nhưng lại hoà thuận vui vẻ. Sáng sớm tản bộ, sau khi ăn sáng đạp xe chơi, đến núi rừng, đến bờ sông, đến ruộng đồng, tất cả những chỗ có thể , tháng tám giữa hè, tiếng cười làm đẹp cuộc sống của Tử La.

      Thỉnh thoảng khi đâu, hai người nghỉ ngơi trong sân nhà, giàn hoa tử đằng che khuất ánh mặt trời, nhắm mắt nằm giường tre tán gẫu cũng là chuyện rất thoải mái, hai người như là bạn già quen biết nhiều năm, bàn chuyện đời người và lý tưởng.

      Có khi Tử La cũng hỏi chuyện tình cảm của , chỉ cười ảm đạm, em như vậy, biết cái gì. Cho nên bọn họ nhiều như vậy, chỉ đến chuyện tình . Khi ấy Hạ Tử La quả thực còn , nếu làm sao hiểu được cảm giác chua chát trong lòng mình là cái gì.

      Nhiều ngày liên tiếp trong nhà vẫn có khách, thời gian lâu dài, bà Hạ hoàn toàn coi Tần Phong là người nhà, ngay cả hàng xóm cũng cho rằng chàng trai trẻ tuổi đến nhà bọn họ là thân thích, thường thường còn có các tìm đến, nhưng lúc ấy Hạ Tử La và Tần Phong ở bên ngoài vui chơi.

      Ngày tháng tốt đẹp yên bình, đến gợn sóng cũng chỉ có kiện kia.

      Lúc ấy hai người vẫn ở trong núi hái quả dâu, lần đầu Hạ Tử La có kinh nguyệt lại xảy ra vào lúc này, tuy rằng sớm biết con có ngày này, nhưng lúc đến vẫn doạ biết làm sao. ngược lại, nhanh chóng cởi áo sơ mi trắng người rồi buộc ngang hông , , đừng sợ, chúng ta lập tức trở về.

      Gương mặt Tử La đỏ bừng, lại dám nhìn thân trần trụi của . liền cười trêu ghẹo, sợ gì chứ, chính là chủ lực của đội bóng rổ tại trường, vóc dáng rất tốt, sợ mất mặt.

      Sau khi về nhà, bà Hạ lại mua đồ ăn có ở nhà, ngay cả đồ dùng vệ sinh cũng là do mua, trước trước sau sau bận rộn hồi mới xong. Vừa nghỉ ngơi chưa được mười phút bụng đau ỷ, lúc sau mặt đổ đầy mồ hôi. bưng nước qua, vô cùng hoảng sợ. A Tử, A Tử, em làm sao vậy?

      Đau bụng, rên rỉ .

      Đừng sợ, chúng ta đến bệnh viện, ở đây. ôm lấy lao ra ngoài, vừa lúc gặp được bà Hạ mua đồ ăn trở về, bà thấy thế này liền hết hồn mặt trắng bệch.

      giải thích: sao đâu ạ, là đau bụng kinh.

      Lúc này bà Hạ mới yên lòng, ném giỏ sang bên chạy theo sau. A Phong, may mà có cháu ở đây, may mà còn có cháu. Dọc đường những lời này biết bao nhiêu lần, mỗi lần đều ghi khắc vào trái tim Hạ Tử La.

      Treo bình truyền dịch, vừa đứng dậy Hạ Tử La liền giữ chặt , ơi, ơi…

      ở đây, đừng sợ. , bàn tay to nắm lấy bàn tay bé của , trấn an lần này đến lần khác, ánh mắt dịu dàng.

      Mẹ ở bên cạnh trông thấy cảnh này, bà mở miệng muốn gì, cuối cùng thở dài hơi, : “A Phong, cháu trông chừng Tiểu La, dì trở về nấu cơm đưa tới.”

      Đây là ngày thứ mười hai ở nơi này.

      Buồn cười cỡ nào, ngay cả kinh nguyệt đầu tiên cũng là giúp đỡ, mẹ ở bên cạnh cũng dùng tới. Sau đó Hạ Tử La suy nghĩ rất nhiều, chuyện cẩu huyết như vậy đừng xảy ra nữa, mỗi lần nhớ lại liền đau lần.

      Sáng hôm sau Hạ Tử La xuất viện. Mẹ trông chừng bên cạnh, càng thương hơn. Nhưng vệt đỏ chiếc áo sơ mi trắng kia giặt thế nào cũng ra. chẳng thèm để ý, mặc được bỏ . Bỏ ? làm sao bỏ được, lén lấy lại, cất vào trong rương của mình.

      Sau đó có tối, khi Hạ Tử La sắp vào giấc ngủ, lại gọi ra, hai người ngồi bên phải sân nhà cạnh cây nho hóng mát. Cây nho mới trồng chưa được mấy năm, bóng râm rất , Tử La hiểu đêm nay nghĩ gì mà hóng mát ở đây.

      dùng thanh trầm thấp đọc bài thơ, “Trước bình phong lạnh nến thu quang, quạt lụa xua bay đóm nhàng. Khoảng tối thềm trời như nước mát, nằm xem Chức Nữ gặp Ngưu Lang”. Khi đó tâm trí mơ màng, sau khi nghe xong cũng chẳng nhớ.

      (*) Đây là bài thơ “Thu tịch” của Đỗ Mục [Nguồn: Đường thi tuyển dịch, NXB Thuận Hoá, 1997]

      giảng giải, phải ở dưới giàn nho có thể nhìn thấy Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau sao? Tinh thần mới hơi tỉnh táo tí, ôi chao! còn chưa thấy, hôm nay xem thử thôi!

      Tử La nghĩ rằng hăng hái đến đây muốn ngắm sao, thế nên cùng ngắm nhìn lúc. ràng có lời muốn , do dự vài lần, khi chuẩn bị mở miệng ngủ say. thở dài, ôm trở về phòng, thấp giọng gì đó. Đáng tiếc, Hạ Tử La nghe được gì.

      Sáng hôm sau, Tần Phong thu dọn hành lý, phải .

      ? Sắc mặt Hạ Tử La nhất thời tái nhợt, trái tim đau nhói ỷ, mấy ngày qua, cho rằng thời gian tốt đẹp chính là thiên trường địa cửu.

      Đúng vậy! ở đây nhiều ngày, cũng nên thôi. nhìn , trong đôi mắt có bao nhiêu luyến tiếc, A Tử, em chăm chỉ học hành nhé! Thi đậu đại học T, có lẽ chúng ta có thể gặp nhau.

      Hạ Tử La nghiêng đầu ngẫm lại, mười bốn ngày, suốt mười bốn ngày. Nghe được câu tiếp theo của , trong lòng dâng lên niềm hy vọng vô hạn.

      Em tiễn nhé!

      Lần đưa tiễn này, từ thị trấn đưa đến nội thành, đứng ở lối vào nhà ga, nước mắt Hạ Tử La tuôn trào.

      Tần Phong ngừng lau nước mắt cho , đến cuối cùng, lấy ra đoá hoa tử đằng cài lên tóc . Khóc nữa đẹp, A Tử, A Tử… dùng sức ôm lấy , em vẫn là bé, sau này còn trải qua rất nhiều rất nhiều.

      nén lòng xoay người rời khỏi, hình bóng màu trắng lập tức chìm ngập trong đám người.

      Hạ Tử La lau nước mắt, lúc này mới nhận ra gì đó, bối rối hô to tiếng “Phong…”

      phải ơi, phải Tần Phong, là Phong, theo bản năng mà hô lên. Trước đây xem “Phong Vân”, khi nghe được Đệ Nhị Mộng nhu tình dịu dàng gọi Nhiếp Phong, trong lòng suy nghĩ, sau này nếu gặp chàng trai tên là Phong, chắc chắn nhu tình dịu dàng hô lên lần này tới lần khác.

      Giờ đây, Hạ Tử La hô lên, cũng là lúc ly biệt.

      Đất nước Trung Quốc rộng lớn, hơn mười triệu dân cư, Tần Phong cứ thế vượt qua muôn sông nghìn núi xuất trước mặt , làm bạn với suốt mười bốn ngày. Sau đó biến mất bặt vô tín, để lại bất cứ phương thức liên lạc nào.

      Chàng trai ưu tú kia, xuất như gió lại rời khỏi như gió. Trái tim Hạ Tử La giống như bị con dao cùn cắt xén, đau nhói khôn cùng.

      Về đến nhà, bà Hạ thấy dáng vẻ thất thần của , bà đau lòng : “Sau này có duyên gặp lại.” hiểu được, luôn luôn ngây thơ, lúc này hiểu rồi.

      Vừa tròn mười bốn tuổi, ở phương diện tình nam nữ còn chưa hiểu biết, quả là hơi muộn, rất nhiều mười mười hai tuổi hiểu được tình . Nhưng sau mùa hè đó, những việc trước kia chưa từng trải qua, Tử La đều trải qua tất cả, trước đó hiểu gì giờ hoàn toàn hiểu .

      Thời kỳ trưởng thành của người con rất nhanh.

      Từ đau lòng khắc cốt ghi tâm đến nhớ nhung muôn thuở, có số việc dần dần càng hiểu hơn.

      Chẳng hạn như, thường nhớ tới khuôn mặt quá tuấn tú của Tần Phong, vẻ mặt sinh động nhảy nhót, dáng vẻ hào quang bắn ra bốn phía, người là mùi hương trong lành sạch , mỗi lần khi gọi “A Tử” ánh mắt dịu dàng chiều, còn có cảm giác ở trong ngực .

      Lại như là, rốt cuộc hiểu được tối đó vì sao Tần Phong gọi ra ngắm sao, bởi vì hôm đó là ngày bảy tháng bảy lịch, là đêm thất tịch.

      Còn như là, biết ngôn ngữ của loài hoa tử đằng, tình ngây ngất, nhớ nhung sâu sắc. Chấp nhất với bạn, thời khắc ngọt ngào nhất.

      Còn có…tình say đắm.

      Những điều này, cho dù qua bao lâu cũng thể quên được, nhớ đến, nửa đau lòng nửa ngọt ngào, đây là tình .

      Lúc đầu khi hiểu ra những điều này, khóc lóc vô cùng đau khổ, nhưng dù có bao nhiêu nước mắt cũng thể gọi người kia trở về, đổi về mùa hè mười bốn tuổi thể quay lại.

      Ông trời ưu đãi biết bao, đưa chàng trai tốt như vậy đến bên cạnh , cho giấc mộng cho hy vọng, khiến chưa từng biết gì trở thành thiếu nữ tơ tưởng đương.

      Ông trời lại ngược đãi cỡ nào, khi chưa hiểu đời liền quen biết chàng trai ưu tú như vậy. Từ đó nhược thủy tam thiên, chỉ có thể chích thủ nhất biều*.

      (*) nhược thủy tam thiên, chích thủ nhất biều: Từ “nhược thủy” trong Hồng Lâu Mộng ý chỉ bể tình biển . Giả Bảo Ngọc với Lâm Đại Ngọc: “Mặc cho nhược thủy tam thiên, ta chỉ lấy bầu nước”, sau này trở thành lời thề tình son sắt giữa nam và nữ. (monggiaiky wordpress)

      dạy hiểu được thanh xuân, liền trao cả thanh xuân của mình cho .

      Sau khi thi vào cao trung, gia đình liền dọn , dọn đến thành phố cách xa thị trấn , bởi vì thi tốt, trong lòng ba vui mừng, dẫn cả nhà du lịch. Khi trở về, kỳ nghỉ hè chỉ còn vài ngày, vội vàng quay về thị trấn, đợi được . Cũng ai biết, trở về là vì chờ đợi người, mùa hè hàng năm, đều về ít ngày, cứ như vậy dưỡng thành thói quen.

    5. Đường Mật

      Đường Mật Active Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      59
      C4

      Sau đó thi vào trường cao trung tốt nhất, càng cố gắng học tập hơn, cuối cùng thi đậu vào trường đại học có . Khi học lớp chín là năm thứ ba đại học, cách nhau nhiều năm như vậy, cảnh còn người mất.

      Rồi sau đó nữa, chính là tại.

      Trong lòng Tử La dù thế nào cũng rất cảm ơn , cho hy vọng và tương lai. Ngay cả tại, danh hiệu “tài nữ đệ nhất của khoa tiếng Trung” đáng khen ngợi cũng là bởi vì .

      Cuộc gặp gỡ tốt đẹp kia như , Tử La chỉ có thể dùng văn chương để bày tỏ tình cảm và tâm của chính mình, thời gian qua lâu, liền thể rời khỏi văn chương.

      Còn nữa tác phẩm văn học nổi tiếng mà giới thiệu năm đó, đọc đọc lại biết bao nhiêu lần. Thi đậu đại học T là vì , viết văn cũng bởi vì , mặc dù những điều này biết được. Mười bốn ngày ngắn ngủi, đem thanh xuân của tô điểm ngọt ngào chua xót đơn điệu xinh đẹp.

      Thỉnh thoảng, Tử La suy nghĩ trong lòng, mùa hè năm ấy, hẳn chưa từng động lòng, nếu làm sao có nhiều hành động như thế. bé mười bốn tuổi, vừa mới nở rộ hơi thở thanh xuân, giống như nụ hoa, huống chi từ là mỹ nhân. Cái này cho là tự kỷ, chỉ có thể an ủi bản thân như vậy, mới cảm thấy tất cả những gì mình làm trong nhiều năm qua đều đáng giá.

      Tới học kỳ sau, có vài lần chủ tịch học trưởng vô tình nhắc tới Tần Phong, làm bộ như có gì. Thế nhưng thành tích của trong quá khứ đều thầm ghi tạc trong lòng. Học giỏi, gia thế tốt, là kho báu của đại học T, lại là chủ lực của đội bóng rổ trường, từng là chủ tịch hội đoàn, tính tình lễ phép khiêm tốn ngạo mạn. Có rất nhiều thích là chuyện bình thường.

      Học trưởng kể lại những việc này quả thực thuộc như lòng bàn tay, đáng tiếc Hạ Tử La chột dạ nên cúi đầu, nếu chắc là có thể phát nụ cười như cáo mặt học trưởng.

      Đảo mắt năm sắp kết thúc, bắt đầu từ tháng năm, trong sân trường đều là bầu khí ly biệt. Nghĩ đến mình sang năm, Tử La thỉnh thoảng cũng thầm sầu não.

      Nhưng có nhớ nhung thế nào nữa, sầu não ra sao, cũng dám tin, đêm tỉnh lại, trường học dán đầy áp-phích của : Học trưởng phong vân Tần Phong… Ngày 20 quay về trường xưa làm báo cáo tốt nghiệp, hội đoàn trường đứng ra tổ chức, sinh viên khoa sinh đảm trách. Thời gian là bảy giờ tối, địa điểm là phòng báo cáo của khoa sinh.

      Phần giữa có bao nhiêu danh xưng vinh quang đều tự động xem , nhưng ngày 20, còn chưa tới tuần, trở lại!

      Bảy năm, từ mười bốn tuổi đến hai mươi mốt tuổi, suốt bảy năm trời! từng tưởng tượng tình cảnh trùng phùng vô số lần, giờ rốt cuộc chờ đến cơ hội này, lại khẩn trương bối rối thôi.

      tại như thế nào? Có bạn , kết hôn chưa? còn nhớ ? Có thể nào nhận ra hay ? Thời gian bảy năm, từ lớp chín đến năm thứ ba đại học, từ mét năm lăm cao tới mét sáu lăm, từ bé ngây thơ trưởng thành người phụ nữ có chút chín chắn…

      Vài ngày ngắn ngủi, khẩn trương đợi chờ lại lo sợ bất an, chàng học trưởng còn cố ý, chỉ cần nhìn thấy là vô tình nhắc nhở, nhiệt liệt mời nhất định đến tham gia buổi báo cáo, cơ hội hiếm có. Thậm chí trước ngày ta còn gọi điện cho , rằng học trưởng Tần chưa kết hôn, thích hãy hành động.

      Kỳ Hạ Tử La rất sợ học trưởng nhìn thấy ý nghĩ của mình, giờ ta nhiệt tình như vậy, lại khiến rụt rè.

      Ngày này đến.

      Nắm vé vào cửa, Hạ Tử La ở cửa khoa sinh do dự lâu, cuối cùng lấy dũng khí vào, bên trong người đông nghìn nghịt. ở trong đám đông nhìn thấy người kia chậm rãi bước lên sân khấu, lễ phép cúi đầu, lời mở đầu hóm hỉnh.

      Trái tim run rẩy, đây là , là từng quen biết bảy năm về trước.

      Đường nét dung mạo vốn nổi bật nay lại càng sâu sắc hơn, thanh êm tai có thêm vài phần chững chạc của phái nam, khí chất vẫn tao nhã ung dung như trước, nhưng tia sáng thu hút cho dù thế nào cũng che lấp được.

      Diễn thuyết nửa giờ, ánh mắt dám chớp, chỉ mong giờ khắc này trở thành vĩnh hằng. Trong thời gian đó cũng có rất nhiều tương tác khác, các học đệ học muội tràn đầy sùng bái trong mắt.

      Ai có thể nghĩ rằng, giờ phút này sáng chói rực rỡ sân khấu, vào mùa hè năm đó từng cùng sớm chiều ở chung mười bốn ngày, suốt mười bốn ngày.

      Sau khi kết thúc báo cáo, rất nhiều bạn học quấn quýt hỏi này hỏi nọ, mình lặng lẽ rời khỏi.

      Cuộc gặp lại trong tưởng tượng của phải nơi này, phải nhiều người như vậy, nên chỉ có hai người bọn họ, có giàn hoa tử đằng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :