Hoa Nương Vương Phi - Ngọc Thủy Linh (Hoàn) (Sưu Tầm)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793

      [​IMG]

      HOA NƯƠNG VƯƠNG PHI
      Thể loại : xuyên .
      Tác giả: Ngọc Thủy Linh
      Nhân vật chính: Thần Thiên Quân Hoa x Diệp Linh Uyển
      Tình trạng: Hoàn
      Số chương: 31
      Nguồn: http://hanngaotuyet.wordpress.com/truyen-sang-tac/xuyen-khong-hoa-nuong-vuong-phi/
      Văn án:

      “Ngươi chẳng phải rất thích xuyên sao?” . Lão giả với chòm râu dài trắng mệnh danh nguyệt lão ra sức dụ dỗ.

      “Nếu ngươi xuyên ta liền cho ngươi thành nữ tử có tài có sắc, hơn nữa còn có võ công. Hơn hết, ngươi cần học cũng có thể kiếm rất nhiều tiền.” Nhìn tiểu nữ tử có vẻ đắn đo nguyệt lão liền ra chiêu chí mạng.

      “Hơn nữa ta liền cho ngươi thân phận mà ngày nào cũng có thể ngắm nam thanh nữ tú, và bọn họ tất cả đều phải nể mặt ngươi. lấy lòng ngươi.”

      Dạ Linh Uyển phân vân suy nghĩ, tiền -tài- sắc đều có, này… là…. là….quá tuyệt .

      “Được, ta đồng ý”.

      Ánh mắt nguyệt lão lóe sáng. cái phất tay Dạ Linh Uyển liền choáng váng đầu óc….

      Rống…a…rống….Dạ Linh Uyển nguyền rủa nguyệt lão 101 lần.

      “Lão già đáng chết, dám đem ta xuyên thành ma ma của kỹ viện, ta mà gặp lại ông, ta giựt đứt chòm râu đáng ghét của ông.”

      Nguyệt lão ở nơi nào đó rùng mình liên tục…Ai, tiểu quỷ ngươi ráng mà tìm kiếm nhân duyên ….

      Cám ơn bạn chủ nhà Huyết Tử Lam đồng ý cho mình post truyện!

      Last edited by a moderator: 29/3/16
      Avehil, Munchuotanmeo thích bài này.

    2. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 1 : Hoa nương Thanh Nhã Các
      Kinh thành Thần quốc về đêm vốn rất náo nhiệt, đặc biệt hơn khi đêm nay lại là đêm thất tịch. Ở Thần quốc có tục lệ, cứ mỗi năm đến ngày thất tịch các tiểu thư khuê các đều ra sông thả đèn hoa đăng, hoa đăng đều viết tâm nguyện của mình, hi vọng gặp được phu quân như ý. ít các vương tôn, công tử lợi dụng cơ hội này ngắm nhìn các mỹ nhân khuê tú, nếu vừa ý liền đến cửa cầu hôn. Nhưng nơi đông vui nhất, nhiều mỹ nhân nhất phải đến Thanh Nhã Các – kỹ viện nổi tiếng nhất kinh thành. Chỉ cần là người dân của Thần quốc đều biết đến nơi đây, nơi đây nổi tiếng chỉ vì mỹ nhân như nước mà còn vì các nàng đều bán nghệ bán thân. Có nàng khúc đàn thành danh, lại có người lấy sáo làm bạn,….mỗi người vị.

      “Vị công tử này, ngài muốn thưởng thức tài nghệ của vị nương nào?”

      “Ta muốn nghe Như Cầm nương đàn.”

      “Ai nha, là đáng tiếc, Như Cầm nương được gọi, công tử có muốn nghe Cẩm Tú thổi tiêu ?”

      “Cũng được, thành vấn đề.”

      “Mời công tử lên lầu, rượu hôm nay ta mời công tử.” Hoa nương của Thanh Nhã Các – Diệp Linh Uyển cười tươi gọi người dẫn khách lên lầu.

      Đêm thất tịch có vẻ nhiều người bận thả hoa đăng hay hẹn hò như Ngưu Lang – Chúc Nữ nên Thanh Nhã Các cũng quá đông khách. Đến giờ đóng cửa, Dạ Linh Uyển thư thái thả mình trong bồn nước nóng ngâm hoa để thư giãn. Sau khi thả lỏng thân thể nàng liền tức giận muốn chết, nghĩ đến chuyện cách đây nửa tháng càng nén được cơn tức trong lòng.

      Nửa tháng trước đây, Dạ Linh Uyển nàng còn học, chính xác, nàng là học, là sinh viên của thế kỉ 21. Nhớ lại ngày đó khi ngồi trong phòng đọc mấy bộ truyện xuyên , còn nghĩ mấy loại chuyện này hoang đường nhưng cũng là ngưỡng mộ mấy nhân vật nữ chính trong truyện. Người ta thường bảo, nhàn rỗi quá thường làm ra chuyện ngu ngốc, Dạ Linh Uyển có thể chắc chắn cái lúc đưa đầu ra ngoài cửa sổ gào lên: “Ta muốn xuyên ” là hành động ngu nhất đời này của mình. Khi vừa gào xong liền nghe đến phía sau có giọng vọng tới làm Dạ Linh Uyển xém chút giật mình mà rớt luôn ra ngoài cửa sổ.

      “Ta vừa nghe ngươi muốn xuyên ?”

      Dạ Linh Uyển nhìn trước mắt mình là ông cụ tóc trắng bạc mặc bộ đồ kì lạ màu đỏ, cây gậy ông ta cầm còn có rất nhiều sợi chỉ đỏ quấn quanh.

      “Ông đóng phim à?” Dạ Linh Uyển ngơ ngác hỏi rồi ngó nghiêng tìm kiếm máy quay.

      phải đóng phim gì đó, này, ta hỏi có phải ngươi vừa muốn xuyên ?” Nguyệt lão cười hớn hở nhìn tiểu nương trước mặt.

      “Đúng, nhưng mà ông là ai, với lại tôi tin muốn xuyên là xuyên được, mà chưa biết chừng xuyên tốt còn làm ăn mày, đói mà chết.” Dạ Linh Uyển ra nghi vấn trong lòng.

      “Ta là Nguyệt lão, ngươi chẳng phải rất thích xuyên sao?” . Lão giả với chòm râu dài trắng mệnh danh nguyệt lão ra sức dụ dỗ.

      “Đúng là tôi muốn xuyên , nhưng mà….”

      “Nếu ngươi xuyên ta liền cho ngươi thành nữ tử có tài có sắc, hơn nữa còn có võ công. Hơn hết, ngươi cần học cũng có thể kiếm rất nhiều tiền.”

      Dạ Linh Uyển vừa nghe liền dao động. Nhìn tiểu nữ tử có vẻ đắn đo nguyệt lão liền ra chiêu chí mạng.

      “Hơn nữa ta liền cho ngươi thân phận mà ngày nào cũng có thể ngắm nam thanh nữ tú, và bọn họ tất cả đều phải nể mặt ngươi. lấy lòng ngươi.”

      Dạ Linh Uyển phân vân suy nghĩ, tiền -tài- sắc đều có, này… là…. là….quá tuyệt .

      “Được, ta đồng ý”.

      Ánh mắt nguyệt lão lóe sáng. cái phất tay Dạ Linh Uyển liền choáng váng đầu óc….Sau đó, khi nhận ra tình cảnh tại của mình Dạ Linh Uyển liền muốn mình tức quá mà chết rồi xuyên lại về thế kỉ 21 tươi đẹp kịa.

      Rống…a…rống….Dạ Linh Uyển nàng nguyền rủa nguyệt lão 101 lần.

      “Lão già đáng chết, dám đem ta xuyên thành ma ma của kỹ viện, ta mà gặp lại ông, ta giựt đứt chòm râu đáng ghét của ông.”

      Kết thúc hồi ức đau khổ, Dạ Linh Uyển khóc ra nước mắt, nhưng nàng có lý do để oán trách Nguyệt lão. Ông ta “nếu ngươi xuyên ta liền cho ngươi thành nữ tử có tài có sắc”, nàng đích thực thân cầm nghệ trác tuyệt,Dạ Linh Uyển từng thử qua, ở Thanh Nhã Các nương nào đàn hay bằng nàng, hơn nữa nhìn vào gương, kia khuôn mặt trái xoan thanh tú, mắt phượng sắc sảo nhưng lúc nào cũng như có tầng hơi nước như biết , mũi thẳng xinh, chiếc cẳm khéo léo, nhìn ở góc độ nào cũng là mỹ nhân nghiêng nước nghiêng thành. Ông ta “hơn nữa còn có võ công”, nàng chỉ cần nhún cái liền lên tới mái nhà, chẻ củi thành bụi cần dùng đao. Ông ta còn có thể kiếm được nhiều tiền mà cần học, ngày nào cũng được ngắm nam thanh nữ tú, xác thực ở nơi đây nương nào cũng đẹp như hoa, còn gọi nàng tiếng “ tỷ tỷ”. Còn các vị công tử đến thưởng thức tài nghệ loại nào cũng có, từ ôn nhuận trầm ấm hay lạnh lùng khí chất, đến cả những người đào hoa đến đây cũng bộ đứng đắn tôn trọng nàng.

      Nhưng, nhưng…nhưng mà, Dạ Linh Uyển muốn gào lên mà khóc, nàng tài nghệ nhưng nàng là chủ nơi này, tất nhiên cần nàng ra tay. Nàng có võ công, nhưng người ta đến đây để mua vui, nàng đánh ai? Nàng đẹp, nhưng trong đây ai chẳng đẹp, xuất thân kỹ viện nam nhân nào dám để ý nàng, ngày ngày kinh doanh, tiền thu về chất đống trong nhà nhưng nàng biết dùng làm gì?. Ngày nào cũng như ngày nào, Dạ Linh Uyển nàng thấy mình sắp chán đến mốc lên, thể chỉ dùng hai từ “ nhàm chán” để hình dung cảnh tượng lúc này của nàng. Ít nhất cũng phải có gì đó đặc sắc chút chứ. Mang theo bụng tức giận ngủ,ai, ngày mai nàng còn phải tiếp tục kinh doanh đây.

    3. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 2: Vương gia cũng đến kỹ viện


      Đêm nay Thanh Nhã Các cũng có ít khách đến nghe nhạc thưởng nguyệt, Dạ Linh Uyển cười đến độ cảm giác quai hàm của nàng sắp bị trật đến nơi. Nàng cũng chẳng phải tài giỏi hay có tài giao tiếp gì, nên mỗi khi mở cửa luôn trang điểm đậm hơn chút, hi vọng lớp phấn khiến mình tự tin hơn.

      “Dạ nương, hôm nay chắc Như Cầm bận nữa chứ?”

      “A, tất nhiên rồi, mời công tử vào, ta gọi Như Cầm đến ngay.”

      “Dạ tỷ, mọi chuyện chuẩn bị xong rồi, có thể bắt đầu.” tiểu nương tuổi chừng 15 đến thông báo với Dạ Linh Uyển. Nàng gật đầu tỏ ý biết rồi bước lên Nhã đài.

      “Các vị công tử, hôm nay là ngày Thần hoa như thường lệ của Thanh Nhã Các để tó ý muốn Thần quốc luôn hưng thịnh, mưa thuận gió hòa, thiên hạ thái bình.” Dạ Linh Uyển chờ tất cả mọi người tập trung nhìn lại rồi mới tiếp.

      “Sau đây là khúc nhạc do 9 nương của Thanh Nhã Các cùng hợp diễn, khác với các lần trước chỉ có tấu nhạc, lần này có Cẩm Nguyệt nương hiến vũ, hi vọng các vị công tử hài lòng.”

      Ngày Thần hoa cũng là trong những điểm đặc biệt của Thanh Nhã Các, Dạ Linh Uyển tự đặt ra ngày này với ý muốn tạo thêm điểm khác biệt cho nơi này. Mỗi tháng đều có ngày, có nhiều nương cùng biểu diễn khúc nhạc, lần này nàng muốn có người múa là muốn bớt nhàm chán quen thuộc. Chín thiếu nữ vận vũ y bảy màu bước ra, mang theo nhạc cụ ngồi đài diễn, nhạc vừa cất lên, thiếu nữ áo tím nhàng bay xuống. Trong khoảnh khắc, mọi người đều ngơ ngẩn, lụa bay từng dải, tay áo phấp phới, khi vút bay, khi uốn lượn, áo mỏng bay bay, tóc đen như suối, eo nhắn như tạc, gót chân nhón , đôi mắt sáng như sao trời, nhìn nàng nhàng tựa áng mây, phiêu diêu tựa bông tuyết.

      Khúc nhạc kết thúc khi mọi người vẫn còn ba hồn ở lại bảy hồn , biết ai bắt đầu trước, tiếng vỗ tay từ đó lan ra như sấm. 10 thiếu nữ mắt cười cảm tạ rời gót vào trong, Cẩm Nguyệt cuối trong lúc để ý liền có người nắm tay nàng giữ lại rồi kéo ôm vào lòng khiến nàng hoảng hốt.

      “A…”. Mọi người đều sững sờ nhìn màn khó hiểu trước mắt nhưng ai lên tiếng.

      “Công tử, thỉnh tự trọng.” Cẩm Nguyệt chán ghét nhìn gã nam nhân mặt như heo nắm chặt tay nàng buông.

      “Tiểu mỹ nhân, đêm nay hầu hạ bổn thiếu gia, thế nào? Ta chiều chuộng nàng tốt, hahaha.”

      Dạ Linh Uyển nghe có người làm càn liền tiến đến Nhã đài, vừa thấy hoa của mình bị phi lễ xém chút giữ được bình tĩnh mà phi lên đánh cho tên kia trận đẹp mặt. Cẩm Nguyệt lần đầu mình cho ra mắt, ngờ lại bị khinh bạc.

      “Vị công tử đây, xin thả nương của chúng tôi ra, qui định ở Thanh Nhã Các lẽ nào công tử biết?”

      Tên nam tử thấy Dạ Linh Uyển vào cũng sợ hãi,vẫn buông Cẩm Nguyệt ra, vẻ mặt dâm tà nhìn nàng rồi lại nhìn Cẩm Nguyệt.

      “Bổn công tử đương nhiên biết, nhưng bổn công tử có chính là tiền, chỉ cần đêm nay tiểu mỹ nhân này hầu hạ ta, ta liền bạc đãi nàng.”

      “Hừ, Thanh Nhã Các ta cái thiếu cũng chính là tiền.” Dạ Linh Uyển nhịn được lén sử dụng chân khí bắn vào tay của tên nam tử trước mắt, bị đau liền thả Cẩm Nguyệt ra.

      “Cẩm Nguyệt, mau vào trong .”

      “Tạ Dạ tỷ.” Cẩm Nguyệt xong còn quên liếc tên xú nam nhân kia lần nữa, trong mắt nàng lửa giận ngập trời.

      “Nữ nhân này, ta có ý muốn chiếu cố chỗ các ngươi, thế mà ngươi lại biết điều.” Thấy mỹ nhân mất, tên nam nhân mặt heo vẻ mặt giận dữ.

      Dạ Linh Uyển nãy giờ nghe phía dưới xôn xao cũng biết tên này là con của quan tri phủ gần đây.Nàng vốn muốn dính đến cửa quan làm gì, ở đại nàng cũng luôn tuân thủ pháp luật rồi, nhưng là nàng lại chẳng muốn nhịn cái tên này chút nào.

      “Tôn công tử con nhà quan, lẽ nào biết, quốc có quốc pháp, gia có gia qui. Thanh Nhã Các xưa nay đều bán tài bán sắc, lí nào lại vì chút tiền của công tử mà phá vỡ.” Dạ Linh Uyển giọng kiêu ngạo siểm nịnh, nàng vốn sai nhưng bớt chuyện nào hay chuyện ấy.

      “Hừ, cũng biết ta là con quan tri phủ, lại dám ngăn cản, ngươi muốn làm phản có phải ?.”

      “Công tử thế là đúng, chỗ chúng ta xưa nay qui định thế, hề thay đổi, ta như thế nào ngăn cản công tử? Ta chỉ là làm đúng gia qui nhà chúng ta, các vị công tử có đúng ?” Phía dưới tiếng người đồng tình với Dạ Linh Uyển rất nhiều, nhưng cũng có người dám trực tiếp ra mặt vì sợ bị ghi thù.

      “Ta cần biết, ta nhất quyết đem tiểu mỹ nhân .”

      Dạ Linh Uyển thấy xông vào phía trong liền tức giận thôi, cái tên chết tiệt này, đúng là được bước tiến thược, nàng nể mặt liền muốn làm gì làm sao, có cửa đâu. Nàng liền nhanh tay chặn người xông vào bên trong lại.

      “Công tử, xin dừng bước. Đường ép chúng ta.”

      “Nực cười, các ngươi chỉ là hạng nữ tử thấp kém, các ngươi dám à?”

      Dạ Linh Uyển nghe bốn chữ “nữ tử thấp kém” liền đến cực hạn, dứt khoát ra tay đánh ngã tên nam tử kiêu ngạo, chân còn tiện đạp lên ngực .

      “Xú nam nhân, ta cho ngươi cơ hội ngươi lại biết tận dụng, đừng trách ta nương tay.” Dạ Linh Uyển trừng mắt nhìn người nằm dưới chân nàng.

      “Người đâu, mau khiêng tên này ra ngoài, sau này cho bước vào Thanh Nhã Các nửa bước.” Nàng vừa dứt lời, những gia nhân trong các tiến đến thực mệnh lệnh.

      “Các vị công tử, đêm còn dài, đừng vì kẻ biết lẽ nghĩa vừa rồi mà làm hỏng nhã hứng, hôm nay Như Thi nương ra vế đối mới, nếu vị công tử nào có thể đối được, Thanh Nhã Các xin tặng hai vò rượu nữ nhi hồng nghìn năm.” Dạ Linh Uyển uyển chuyển trấn an tinh thần những người khách còn lại.

      “Còn nữa, rượu hôm nay do chúng ta mời, các vị công tử xin tự nhiên.”

      “Ồ…” Phia dười vang lên tràng tiếng cười thích thú, chẳng mấy chốc khí trở nên vui vẻ như chưa có gì xảy ra.

      Thế nhưng chỉ ba khắc sau, chuyện hay tới, có vẻ như đêm nay Thanh Nhã Các vướng vào rắc rối.

      “Hoa nương của Thanh Nhã Các là ai? Mau ra đây.”

      Dạ Linh Uyển ra phía trước, thấy quan sai đứng đầy trước cửa, lại thấy tên xú nam nhân lúc nãy vừa bị nàng đánh đứng trong đó liền ảo não, xem ra lần này nàng gặp rắc rối .

      “Là ta.” Nàng hít sâu hơi rồi bình tĩnh lên tiếng.

      “Là ngươi? Ta vừa được Tôn công tử báo đến nơi này uống rượu bị chủ Thanh Nhã Các hành hung, có việc này ?”

      “Các vị quan sai, nơi này của ta như những kỹ viện thông thường, Tôn công tử muốn vấy bẩn nương trong viện, ta ngăn cản được nên buộc lòng phải ra tay.”

      “Ngươi câm miệng, ta chỉ uống rượu rồi chuyện chọc ghẹo chút, chưa hề vượt quá giới hạn, ngươi liền ra tay đánh ta, bây giờ còn vu khống ta.” Tôn công tử ung dung đóng vai người bị hại.

      “Ngươi…” Dạ Linh Uyển tin được lại có loại người dối chớp mắt như tên này.

      “Nếu thế chúng ta đành phải bắt ngươi cho quan phủ xử tội.” Vị sai nha dẫn đầu bước lên bược định bắt lấy Dạ Linh Uyển.

      “Khoan , khi nãy mọi việc xảy ra như thế nào, tất cả mọi người ở đây đều thấy , tin ông có thể hỏi họ.” Dạ Linh Uyển lùi bước tránh .

      “Sao, ai làm chứng cho lời nữ nhân này vừa bước lên cho bổn công tử xem mặt.”

      Mọi người ai dám lên tiếng, ai cũng muốn bị quna phủ hỏi tới, Tôn công tử này là con quan tri phủ, đến đấy xét xử sao mà chả vậy, có ai mà dám đây.

      Tôn Khương thấy ai dám đứng ra làm nhân chứng đắc chí vô cùng.

      “Quan sai, ngươi thấy chưa, ràng là có ai….”

      “Ta làm chứng.” Tôn Khương chưa xong có giọng nam tử vang lên cắt ngang, mọi người liền tự động nhường ra lối giữa cho người vừa lên tiếng. Chỉ thấy người vừa thiếu niên lục y khoảng 18 tuổi, khuôn mặt còn có vẻ non nớt, ánh mắt sáng ngời. Nhưng đó vẫn chưa phải là điều quan trọng, mà quan trọng là hai người nam tử phía sau thiếu niên này. nam tử mặc tử y, khuôn mặt tựa tiếu phi tiếu, ánh mắt hữu thần, bạc môi khẽ nhếch, có vẻ hóa ái ấm áp, dễ gần. Còn lại là nam tử mặc bạch y, khuôn mặt lạnh lùng, mày như họa, mắt tạp niệm, môi mỏng khẽ mím, khuôn mặt nghiệt nhưng vẻ mặt như cự tuyệt người ra ngoài vạn dặm, người như toát ra hàn khí, khiến người khác dám tới gần.

      “Tiểu tử, ngươi ngươi làm chứng?” Tôn Khương mặt vặn vẹo lửa giận trừng mắt nhìn thiếu niên trước mặt, nhưng vẫn có điều cố kị hai người phía sau.

      “Phải a, quan sai, lúc nãy chúng ta thấy ràng vị công tử này phi lễ nương của Thanh Nhã Các nên vị tỷ tỷ này mới phải ra tay.” Thiếu niên vừa vừa chỉ vào Dạ Linh Uyển.

      “Hừ, ngươi bậy, có phải ngươi là người của nữ nhân này ? Người đâu, cần nghe , mau phá nơi này cho bổn công tử.”

      “Dừng tay, vị công tử này, ngươi là con của quan tri phủ, lại biết pháp phạm pháp, tự ý đập phá nhà dân là tội gì đây. Hơn nữa, công tử của ta ,cha ngươi chỉ là quan tri phủ, ngươi lại có nhiều tiền như vậy, có phải cha ngươi làm gì sạch hả?”

      “Ngươi, ngậm máu phun người.” Tôn Khương mặt biến dạng nhìn thiếu niên.

      “Quan sai, chúng ta chính là , công tử ta đứng ra làm chứng cho vị tỷ tỷ này rồi, ông tốt nhất suy nghĩ cho kĩ, nếu có chuyện gì đến nơi này mà hầu trà cho công tử nhà ta.” Thiếu niên rồi vứt miếng lệnh bài vào tay quan sai đứng đầu, sau đó theo chân hai nam nhân kia khỏi Thanh Nhã Các.

      Lão quan sai nhìn lệnh bài mặt khỏi biến sắc, này….xem ra lần này đến đây là sai rồi, lệnh bài viết bốn chữ- Thiên Quân vương gia.

    4. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 3 Mỹ nhân ngư dưới trăng



      Dạ Linh Uyển cảm thấy hôm nay là ngày mệt mỏi nhất từ khi tới thế giới này đến nay, tuy tối nay được vị vương gia thần bí kia giúp nhưng dù gì quan sai kéo tới đông như vậy, cũng phải để cho họ mặt mũi. Nàng liền cấp số tiền tìm đại phu cho Tôn Khương, cũng là cho quan sai bậc thang xuống, sau này có chuyện cần cũng bị họ làm khó. Thanh Nhã Các sau ngày Thần hoa đều nghỉ hai ngày mới hoạt động trở lại. Mà hai ngày này với Dạ Linh Uyển quả là thoải mái vô cùng, đêm khuya đều lên ngọn núi ở ngoại thành chơi, coi như nghỉ mát. Dạ Linh Uyển đứng núi đón gió đêm, có chút lạnh nhưng làm thần trí nàng tỉnh hơn, ra nàng lên đây chỉ để tản bộ mà vì ngọn núi này có hang động dẫn đến suối nước nóng. Hang động này nằm rất khuất, lại gần đỉnh núi nên ít người biết tới, Dạ Linh Uyển biết nơi này vào ngày thứ ba nàng tới đây, lý do đơn giản vì lúc ấy nàng muốn đến nơi cao nhất để tìm được nguyệt lão đòi quay về, mà trùng hợp đây là ngọn núi cao nhất quanh đây. Dạ Linh Uyển men theo đường trong trí nhớ, theo nàng đây giống hang động, mà giống như đường hầm ở đại hơn, nó rất dài, hết phải mất hai khắc.Nhưng tất nhiên kết quả cho quá trình bộ mệt mỏi ấy vô cùng mĩ mãn.

      Dạ Linh Uyển biết nơi đây là đâu, nhưng ở đây có suối nước nóng, xung quanh lại trồng rất nhiều đào, chỉ cần làn gió cũng làm cánh đào rơi theo, hơi nước bốc lên làm khung cảnh càng thêm mê hoặc, trăng đêm nay đặc biệt sáng khiến Dạ Linh Uyển khỏi thốt lên.

      “Đẹp quá.” Hài lòng nhìn ngắm cảnh đẹp trước mặt, Dạ Linh Uyển từ từ bỏ ngoại sam rồi chậm rãi bước xuống. Khi cả người ngâm trong nước nóng mới thở ra tiếng thoải mái.

      Tuy rằng nơi này có ai, nhưng Dạ Linh Uyển cũng quen mặc gì mà tắm lộ thiên thế này, hơn nữa tuy nơi này có vẻ kín đáo nhưng nàng biết chắc gì có người khác cũng biết đây, hơn nữa ngâm nước nóng thôi mà, cần gì phải bỏ nhiều y phục chứ. Tâm trạng có vẻ tốt hơn nên Dạ Linh Uyển kéo quần áo lên chút rồi bơi ra chỗ sâu hơn chút, ngập đến phần thắt lưng của mình rồi vui vẻ nghịch nước.

      Thần Thiên Quân Hoa ngờ rằng chờ đợi lại là cảnh tượng đặc sắc thế này, mỹ nhân đùa nghịch dưới nước. Ánh trăng sáng, hoa đào nở rộ, màn hơi nước mờ ảo, mỹ nhân tắm, thậm chí có thể nghe cả tiếng nàng cười đùa. Khung cảnh này có lẽ rất hoàn hảo nếu như, phải, nếu như nàng…. có dáng bơi lạch bạch kia. nhíu mày, cái dáng bơi kia là như thế nào, sao chưa thấy ai bơi mà lại xấu như nàng. Khuôn mặt kia mang chút gì đó quen thuộc, dường như từng gặp nàng, nhưng là ở đâu. Thần Thiên Quân Hoa tìm kiếm trong suy nghĩ, là nàng, hoa nương Thanh Nhã Các, nàng có vẻ khá thú vị nhỉ, dám đánh cả khách đến mua vui. Híp mắt nhìn lại mỹ nhân vẫn hồn nhiên cười đùa dưới nước, biết làm thế nào nàng vào được trong nội uyển của phủ vương gia, nhưng nàng tới cũng nên tiếp đãi vị khách mời này tốt chút.Dạ Linh Uyển hồn nhiên tập bơi mà biết dáng bơi của mình bị người nào đó đánh giá là xấu tệ, nàng chỉ biết người ta tập bơi nằm sấp, nhưng sao nàng nằm lại cứ bị nghiêng, còn bị uống nước, là tức chết. Bỗng nhiên cảm giác được nước chuyển động bất thường, phía sau nàng thậm chí cảm nhận được hơi thở mãnh liệt, giật mình định quay lại phía sau chợt cảm giác eo bị bàn tay to kìm chặt, áp sát vào người đứng phía sau.

      Dạ Linh Uyển hốt hoảng muốn đánh trả nhưng nàng phát người phía sau mạnh hơn nàng nhiều lắm, khiến nàng bị kìm chặt cách nào thoát ra được, nàng có thể nhận ra người này mạnh hơn mình.

      “Quân tử chớ làm chuyện phi lễ.” Dạ Linh Uyển sẵng giọng quát lên.

      “Ngươi đột nhập vào phủ vương gia,tội này nên xử thế nào đây?”

      bậy, ta khi nào đột nhập vào phủ vương gia chứ, còn nữa,mau thả ta ra.”

      “Ngay bây giờ ngươi ở trong nội uyển phủ vương gia còn dám chối?”

      Giọng nam trầm ấm bên tai, hơi thở nóng bỏng khiến Dạ Linh Uyển rùng mình, lẽ nào nàng mỗi lần đến đây thư giãn đều là vào nhầm phủ vương gia, đây là chuyện quỷ quái gì chứ.

      “Ngươi nó là phủ vương gia nó là phủ vương gia sao?, ngươi, tên biến thái này mau buông ra.” Dạ Linh Uyển thừa cơ liền giơ chân lên muốn đạp người đứng phía sau. Thần Thiên Quân Hoa tiếc nuối cảm xúc tốt đẹp nhưng cũng thể thả người ra.

      “Ngươi…vương gia?” Dạ Linh Uyển muốn chửi rống lên cái tên biến thái dám ăn đậu hũ của nàng, nhưng là khi thấy người trước mắt, bao nhiêu lời mắng nhiếc đều tắc ở cổ họng phát ra được. Người này nàng còn nhớ, chính là vị vương gia thần bí tối nay giúp nàng. Này cũng quan trọng, chính là vì sao lại ở đây.

      “Như thế nào, thấy bổn vương cũng hành lễ?” Thần Thiên Quân Hoa vẻ mặt lãnh khốc nhìn Dạ Linh Uyển khiến nàng thấy sợ hãi.

      “Ta…”

      “Ngươi to gan, dám xâm nhập nội uyển của ta, có phải ngươi có ý đồ gì?”

      “Ta có, a, dân nữ có, chỉ là dân nữ tình cờ thấy suối nước nóng này nên….nhưng dân nữ biết nó thuộc nội uyển phủ vương gia.”

      “Ở đây canh phòng nghiêm ngặt, ngươi như thế nào phát suối nước nóng trong này?”

      Dạ Linh Uyển cảm thấy trong tình cảnh này tra hỏi hình như đúng lắm, vị vương gia này ít ra cũng nên cho lên mặc lại đầy đủ quần áo rồi mới hỏi tiếp chứ.

    5. Bibi

      Bibi Well-Known Member

      Bài viết:
      1,652
      Được thích:
      793
      Chương 4: chỉ là hoa nương
      Ánh mắt Thần Thiên Quân Hoa lóe sáng nhìn vẻ mặt bối rối của nữ tử trước mặt, vẻ mặt vẫn là lạnh lùng nhưng khóe miệng hơi nhếch lên.
      “Gọi ngươi như thế nào?” vẫn có ý xấu cho nàng lên.
      “Ta? Dạ Linh Uyển. Này,..vương gia, ngài có thể hay để cho ta lên?”
      lên .”

      Nàng mở miệng cầu, cũng nên để nàng nghĩ là kẻ háo sắc.
      Thường mỗi lần đến đây ngâm nước nóng, sau đó Dạ Linh Uyển thường dùng nội công để làm khô trang phục, nhưng bây giờ có tên vương gia này đứng đây nên nàng chỉ muốn mau chóng mặc lại càng nhanh càng tốt. Thần Thiên Quân Hoa tiếc nuối nhìn Dạ Linh Uyển trang phục đầy đủ đứng trước mặt, lúc này cũng lấy áo choàng khoác lại ngoại sam bị ướt.

      “Ngươi ngươi vô đây bằng cách nào mà biết đây là phủ của ta?”
      “Ngài xem, ta vào được đây chính là từ chỗ này, ta tuyệt đối có ý đột nhập vào đây, ta biết đây là phủ của ngài.” Dạ Linh Uyển chân chó chỉ đường cho Thần Thiên Quân Hoa đến chỗ hang động mà nàng hay lại, nàng dù sao cũng là điển hình của sâu gạo sợ chết. Đùa gì chứ, đột nhập vào phủ vương gia, nếu bị hiểu nhầm có ý hành thích hay trộm đồ, phải chết cũng là gặp lão diêm vương, nàng mới cần tìm chết sớm thế đâu.

      “Ngươi vào bằng cách này? Vậy nơi này dẫn đến đâu?”
      “Dẫn đến ngọn núi Tam Linh ở ngoại thành, vương gia ngài tin chúng ta có thể cùng ra đó, ta tuyệt dám lừa ngài.” Dạ Linh Uyển hết sức thề thốt, chỉ thiếu cắt máu để thề cho vị vương gia này xem, chính là tập trung giải thích cũng nhìn đến vẻ mặt nhịn cười của người phía sau.
      “Tạm thời ta tin ngươi.” Dạ Linh Uyển nghe được lời vàng ngọc từ miệng rồng mừng hơn cả nhặt được tiền.
      “Vậy vương gia, ta có thể về được ?”

      “Này cũng có thể nhưng việc này vẫn còn rất nhiều nghi vấn, đợi ta chứng thực lời ngươi ta suy xét, vì thế….ngươi tạm thời làm nha hoàn trong phủ của ta.”

      “Di, này, vương gia, nhưng mà, nhưng mà… ta còn phải làm việc nhak, ngài biết đó, Thanh Nhã Các của ta…”

      “Ta biết sau ngày thần hoa các ngươi đều nghỉ ba ngày, hơn nữa nhiêu đó thời gian cũng đủ để ta điều tra được lời ngươi rồi. Hay ngươi chê ta làm như thế quá tay, nên đem ngươi tống vào ngục rồi điều tra sau?”

      “:A, , , vương gia người làm việc thần là minh thần võ, tiểu nữ sao dám có ý kiến chứ.”

      “Vậy bây giờ ngươi có thể về, sáng mai đến gặp ta.”

      “A, vâng,vương gia, tiểu nữ xin cáo lui.”

      Thần Thiên Quân Hoa nhìn nhìn dáng chạy như bị lửa bén đến nơi của Dạ Linh Uyển khuất hẳn mới cất tiếng cười to. Xem ra những ngày tới nhàm chán nữa rồi, cũng vừa hay muốn tìm người để xóa mối nghi ngờ của người đó.

      “Xui chết ta , hắt xì…hơ hơ, tức chết tức chết, bị làm nha hoàn lại còn cảm lạnh nữa,có phải sao chổi nào đó rớt trúng đầu ta rồi , trời ơi là trời…nguyệt lão, ta nhất định tha cho ông đâu.” Dạ Linh Uyển nước mắt nước mũi lem nhem có chút nào khí chất vừa vừa dậm chân lẩm bẩm trong miệng tiến về Thanh Nhã Các.

      “A, người về, chủ nhân.”

      Dạ Linh Uyển vừa bước vào nội uyển thấy tất cả các nương của Thanh Nhã Các chờ nàng, vừa thấy nàng tất cả đều quỳ xuống.

      “Này, có chuyện gì thế, mọi người mau đứng lên . Ủa, Mai Nhi, Trúc Nhi, sao hai ngươi lại ở đây? phải ta các ngươi ở lại đó sao, còn nữa, sao lại bị thương?”

      Hai người được gọi tên vẻ mặt bất lực chịu tội tới gần Dạ Linh Uyển.

      “Chủ nhân, thuộc hạ bất tài Tịch Linh Các bị Đông Thiên Phong chiếm mất rồi, các tỉ muội đều bị bắt lại, may nhờ có Cẩm Tuyết đánh lạc hướng bọn chúng, hai người thuộc hạ mới có thể chạy tới đây báo tin.”

      “Cái gì?” Dạ Linh Uyển nghe xong giận dữ thôi.

      ra từ lúc được xuyên tới thời đại này, vào thân thể của Dạ Linh Uyển, nàng có kí ức của thân thể cũ ở nơi này, cũng như thân thể này tập luyện võ công từ , nên dù trong vô thức cũng phản xạ ra. Dạ Linh Uyển vốn chỉ là hoa nương Thanh Nhã Các, nàng còn có thân phân khác là các chủ Tịch Linh Các, nơi chỉ thu thập các tin tức giang hồ, mà người của nơi này biết dùng độc cũng y thuật cao minh. Nhưng dù Dạ linh Uyển cũ hay mới, nàng cũng là chủ trương, người phạm ta ta phạm người, người cũ biết nhưng với nàng, người đại, nàng mới lười tìm rắc rối.

      “Cái tên Đông Thiên Phong đáng chết này, ta muốn đạp tan cái Phong Thiên Cung của , đáng ghét.”

      Lần này cũng phải lần đầu tiên Dạ Linh Uyển nghe tin lầu các của nàng bị đánh chiếm. Tịch Linh Các nằm núi Vân Tịch, bốn phía hoa cỏ xanh tươi, có linh khí tươi mát của núi Vân Tịch nên bốn mùa đều như xuân, khung cảnh thu hút, diễm lệ. Chính đó là lí do làm cho cung chủ Phong Thiên Cung đem lòng si mê, nổi lòng tham muốn chiếm lấy, nhiêu lần có ý muốn mua lại nhưng Dạ Linh Uyển cự tuyệt. Nàng sao có thể vì tiền mà để bao nhiêu thuộc hạ có nơi để ở chứ, huống hồ nàng cũng thích nơi đó. Những lần khác bị đánh lén đều kịp thời báo tin nên có vấn đề gì, xem ra lần này phải giải quyết lần cho xong rồi.

      “Mọi người chuẩn bị trở lại các, Mai Nhi, Trúc Nhi, hai ngươi bị thương ở lại đây, cần theo.”

      “Chủ nhân, chỉ là vết thương ngoài da, xin cho chúng tôi theo để đoạt lại các.”

      “Vậy cũng được, hai ngươi cùng nửa số người trước, bao vây xung quanh, chúng ta theo sau, ta cần thứ đặc biệt dành cho tên Đông Thiên Phong.”

      “Thuộc hạ .”

      Dạ Linh Uyển vẻ mặt trầm chạy ra phía sau lục tục hồi rồi mabg theo lọ đan dược màu đen dẫn số tỉ muội còn lại lên núi chi viện.

      ngờ có ngày ta được ở trong Tịch Linh Các, oa, khí mới mát mẻ làm sao, nhưng cách bài trí này là của nữ tử, có lẽ ngày mai ta nên thay lại số thứ nhỉ.”

      “Ngươi có vẻ rất đắc ý phải, ở trong này rất vui sao?”

      “A, ngươi quay lại lúc nào?” Đông Thiên Phong thấy Dạ Linh Uyển trở lại vẻ mặt đằng đằng sát khí.

      “Xú tiểu tử, mau trả lại chỗ ở cho ta, thuộc hạ của ngươi trúng thuốc mê hết rồi, mình ngươi đánh lại chúng ta đâu.”

      “Ngươi, lại nữa.. Tại sao lần nào ngươi cũng trở về nhanh thế hả, cho ta ở trong này mấy ngày chết ai nào.”

      “Ngươi dám , lão nương nửa đêm được ngủ phải leo núi phải tại vì ngươi, cái tên tiểu tử đáng chết à?”

      Các tỉ muội Tịch Linh Các lại ngồi chỗ xem tuồng cũ, hai người thân phận lớn vừa đánh nhau vừa chửi bới.

      được gọi ta tiểu tử, ta 17 tuổi rồi, có thể lập thiếp.”

      “Nực cười, 17 mà đòi lớn với ai, trẻ trâu.”

      “Ngươi gì đấy?”

      “Ta ngươi cũng chả hiểu, tiểu tử kia, ta hỏi ngươi, mọi lần ta đều nương tay chấp ngươi, tại sao lần này dám làm thuộc hạ của ta bị thương? Ngươi muốn gây chiến phải ?”

      “Bị thương? Chỉ bị đứt tay xíu mà là bị thương,ta ,phi,này,sao ngươi lại băng bó nhiều như thế hả?”

      “Cố ý” . Mai Nhi nhàn nhã liếc xéo lười biếng mở miệng.

      “Ngươi nghe thấy chưa, nàng ta là cố ý.”

      “Thế còn Cẩm Tuyết, phải mở đường máu cho thuộc hạ của ta chạy, ngươi làm gì nàng ấy, máu.”

      “Phi, nàng ta dùng cả thùng máu gà hắt lên thuộc hạ của ta phải là mở đường máu à, khốn kiếp ,thuộc hạ của ngươi đúng là chuyên đặt điều.”

      “Chúng ta chỉ .” Trúc Nhi ngáp cái rồi xem vào.

      “Câm miệng.” Đông Thiên Phong ức muốn tắt thở hướng về phía Trúc Nhi gào lên.

      “Dám đánh chiếm nơi của ta còn dám gào lên? Ngươi cần bài học.” Dạ Linh Uyển rồi ném viên dược vào miệng Đông Thiên Phong.

      “Ực, này, ngươi vừa cho ta ăn cái gì?”

      “Độc dược ta mới điều chế.”

      “Này này, ngươi sao lại độc ác thế, ta…”

      “Ngươi càng chửi càng nhanh chết.”

      “Ngươi…Linh Uyển tỷ tỷ….”

      “Đến rồi…” Tất cả nữ tử có mặt ở Tịch Linh Các cùng đồng thanh, mỗi khi như thế này là vở kịch sắp kết thúc.

      “Linh Uyển tỷ tỷ, ta cố ý, nhưng ai bảo chỗ của tỷ đẹp như thế, có thể chia cho ta nửa , hôm nay chúng ta cũng chưa làm gì quá đáng nha, nàng kia bị thương là do chúng ta xông vào đột ngột, nàng ta cắt rau nên mới bị thương, là sơ suất thôi mà….”

      “Ngươi cứ cách năm, ba bữa lại nửa đêm kéo lên đây, ta lần này thể khoan nhượng.”

      “Tỷ tỷ….” Đông Thiên Phong sử dụng tuyệt chiêu cuối cùng- mỹ nam kế.

      Dạ Linh Uyển quả chết đổi tính mê mỹ nam, nhìn khuôn mặt còn ngây thơ nhưng đường nét đẹp đẽ như chạm khắc, vẻ đẹp như thiên sứ, đôi mắt rưng rung nước chăm chú nhìn nàng.

      “Ta có điều chế thuốc giải, bởi vì đây là thuốc xổ…”

      “Cái gì?…ngươi….” Đông Thiên Phong trừng lớn mắt nhìn, thể tin được, dám cho uống thuốc xổ.

      “Bất quá, có thể cho ngươi viện ở trong Tịch Linh Các.”

      sao? “

      “Là .”

      nuốt lời?”

      “Tuyệt nuốt lời.”

      “Tốt lắm.”

      “Tiểu đệ xinhđẹp,mau cho tỷ tỷ ôm cái nào a”

      “Tránh ra tỷ tỷ, ta phải về thu dọn tư trang để chuyển đến đây, gặp lại sau nhé.”

      Dạ Linh Uyển bừng tỉnh khỏi nam sắc, nàng thề hình như nàng nhìn thấy cái đuôi cáo phía sau tên Đông Thiên Phong kia. Ai, mọi việc cũng coi như xong , hôm nay nàng mệt mỏi lắm rồi, ngày mai còn phải làm nha hoàn nữa. chán ghét.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :