1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoa Hạc Lệnh - Vô Xứ Khả Đào (6 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Hoa Hạc Lệnh

      [​IMG]

      Tác giả: Vô Xử Khả Đào

      Thể loại: Cổ đại có chút huyền huyễn

      Số chương: 5 chương và 1 kết.

      Nguồn: http://hitsujinonamida.wordpress.com/co-dai/hoa-hac-lenh-doan-van/

      Nguồn Edit: hitsujinonamida

      Giới thiệu:

      câu chuyện của về Nữ bộ khoái Tô Từ, tiểu vương gia Bùi Chiêu. câu chuyện về sư huynh sư muội.
      Last edited: 22/8/14

    2. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 1

      Từ huyện Giang Ninh đến Kinh Thành, tất nhiên thể qua Giang Nam. Để đến Giang Nam thể qua thành Yến Tử.

      Từ xưa tới nay, nơi đây phồn thịnh đông đúc, thương nhân giàu có khắp mọi nơi. Bởi vì hoa Sơn Trà là ngự hoa của triều đại này, mà khí hậu thành Yến Tử vô cùng thích hợp cho việc trồng loại hoa này, phần lớn hoa Sơn Trà từ ngự hoa viên cho đến trong phủ các nhà quyền quý ở kinh thành đều do nơi đây đặc biệt cung cấp, việc vận chuyển hoa Sơn Trà trở thành quy định của đất nước, Thái hậu hạ lệnh mở ra con đường chuyên để dâng hoa Sơn Trà, người đương thời gọi là “Đường hoa Sơn Trà” .

      Con đường hoa Sơn Trà này trước giờ trị an bình yên, mấy ngày gần mới xuất vụ án lớn.

      đoạn đường qua lại náo nhiệt nhất giữa những ngày xuân, nhà Mộ Dung ở thành Yến Tử vận chuyển hoa Sơn Trà được Thái hậu khâm điểm lên kinh thành, trọ tại khách điếm, nghĩ đến giữa đêm khuya lại gặp phải đạo tặc, cướp mất công tử Mộ Dung Thanh của nhà Mộ Dung và hàng hóa, để lại phong thư: vạn lượng hoàng kim, người hoa.

      Hiển nhiên nhà Mộ Dung chuẩn bị xong tiền chuộc, nhưng kẻ trộm lại chẳng thấy đâu.

      Gia chủ Mộ Dung Đồng nghĩ ra được cách nào, đành vẽ mấy ngàn tấm chân dung đệ đệ phát ra mọi nơi, bỏ ra số tiền lớn để tìm người. Phố lớn ngõ dán đầy chân dung Mộ Dung Thanh, giấy là nam nhân trẻ tuổi mày gọn mắt thanh, mang theo hơi thở dịu dàng của vùng Giang Nam.

      Bởi vì quốc hoa bị cướp, Thái hậu tức giận, Tô Từ ở gần đấy liền bị điều đến phá án.

      Tô Từ vào khách điếm, vừa vặn có con chim bồ câu vỗ cánh bay qua đỉnh đầu, rơi vài cọng lông xuống.

      “Bồ câu nhà ai nuôi? Tránh ra tránh ra!” nam tử mập lùn quay đầu hướng trong khách sạn kêu lớn, “Tiểu thư, Tô đại nhân đến rồi!”

      Tô Từ chẳng để ý phủi phủi mấy cọng lông vũ vai, lại thấy Mộ Dung Đồng sớm chờ ở sảnh lớn của khách điếm, dáng người thướt tha, dịu dàng hành lễ, “Tiểu nữ Mộ Dung Đồng tham kiến Tô đại nhân.”

      Tô Từ nâng dậy, bởi nàng cũng nghiên cứu gì với hoa cỏ, bèn hỏi “Hoa Hạc Lệnh rốt cuộc quý giá đến nhường nào?”

      Mộ Dung Đồng mặc thân áo vàng nhạt, khuôn mặt mộc thuần khiết, mặc dù giọng bình tĩnh, nhưng cũng nhìn thấy lo lắng bất an sâu trong đôi mắt: “Hoa Hạc Lệnh là cực phẩm trong các loại hoa Sơn Trà, đầu mùa hè nở hoa, màu sắc rực rỡ như lửa, thường nở nửa năm tàn, còn được gọi là Ly Hồn hoa —— nghĩa là người thưởng thức có muốn hay cũng đều mê mẩn. Mười mấy năm qua, xá đệ cũng chỉ trồng được chậu. Tháng trước mới ra nụ. Thái hậu biết được, hạ chỉ muốn chúng ta lập tức dâng lên.” Nàng ngừng lại chút, “Hoa này nếu tìm lại được, nhất định Thái hậu trách tội nhà Mộ Dung hành bất lực, kết quả thế nào, ta . . . . . . dám nghĩ tới.”

      Vương bộ đầu đứng bên cạnh cũng cười khổ: “Đâu chỉ là nhà Mộ Dung, nha môn chúng tôi cũng là chịu nổi.”

      “Nghe Mộ Dung công tử chuyên nghề trồng hoa?”

      người Mộ Dung Đồng truyền đến mùi thơm nhàn nhạt, giống hương hoa hồng nồng đậm, nhưng lại đủ để thấm vào ruột gan, “Gia phụ mất sớm, Thanh đệ từ tính tình độc, chỉ thích ở trong nhà nuôi trồng hoa Sơn Trà —— hoa Hạc Lệnh chính là cực phẩm mà đệ ấy dốc hết tâm huyết nhiều năm vun trồng được.”

      “Chậu hoa này quá quý báu, thể xảy ra chút sơ sẩy nào, và bởi do tay đệ ấy vun trồng, ta liền cho đệ ấy cùng để chăm sóc, ngờ. . . . . . Thanh đệ chưa bao giờ ra rời nhà xa, giờ bị người khác bắt , ta lo cho đệ ấy. . . . . .”

      Nhà Mộ Dung ở Giang Nam là vọng tộc, Vương bộ đầu khẽ lắc đầu thở dài, giọng với Tô Từ: “Nhà Mộ Dung này tuy rất giàu có, nhưng con cháu lại ít ỏi. Năm đó vị Mộ Dung tiểu thư này chơi đùa gần bờ hồ, suýt chút nữa chết đuối, khi đó Mộ Dung Lão gia tốn vạn kim, mời danh y chung quanh mới cứu được nàng, nghĩ tới hôm nay công tử lại xảy ra chuyện.”

      Tô Từ nhìn rảo vòng chung quanh phòng hai tỷ đệ, cũng có gì khác thường. Nàng ngược ra cửa, đứng ở tầng hai, nhìn được sân trong của khách điếm, bên trong vẫn còn chậu hoa và hàng hóa, tháng hai gió mát quét qua, dẫn theo rung động tầng tầng lá lá của cây đại thụ rậm rạp kia.

      “Kẻ cướp để lại bức thư đâu?”

      Vương bộ đầu vội vàng móc ra đưa cho Tô Từ. Tô Từ nhìn kỹ, bên tám chữ xiêu xiêu vẹo vẹo, vài chỗ nước mực khô kiệt, đường nét thô to, nàng thào tiếng: “Giống như là dùng ngón tay để viết.”

      “Là ai nhìn thấy Mộ Dung công tử sau cùng?” Nàng trở về phòng, hơi trầm tư hỏi.

      “Mộ Dung quản gia, Kì thúc.” Vương bộ đầu trả lời.

      Kì thúc nhanh chóng chạy tới, kể lại đầu đuôi gốc ngọn những gì thấy đêm đó lại lần: “Bởi vì ta ở nhà xử lý mấy việc vặt, lúc tới nơi này khuya, đến phòng khách, thấy khó chịu nên mở cửa sổ. Ánh trăng rất sáng, ta nhìn thấy thiếu gia xem xét hoa Sơn Trà trong đình viện. lát sau, liền lên lầu nghỉ ngơi.”

      “Thiếu gia của ngươi vì sao trễ như thế vẫn xem xét hoa Sơn Trà ?”

      “Đại nhân có điều biết, hoa Sơn Trà vốn phải bón phân tưới nước trong đêm khuya, cho nên thiếu gia mới có thói quen tiểu đêm. Khi đó là canh ba giờ dần. Ước chừng là giờ Mẹo, có người làm sợ hãi kêu thấy thiếu gia đâu.”

      “Sau đó có thấy ai khác vào phòng của Mộ Dung Thanh ?”

      Kì thúc trầm tư lát, lắc đầu : “ có.”

      Tuy có đầu mối, Tô Từ cũng gấp, đầu ngón tay gõ mặt bàn, đột nhiên : “Nhà Mộ Dung dâng hoa lên kinh thành từ trước đến giờ đều bảo vệ kỹ càng, chỉ là người làm cũng có gần bốn mươi người. Kẻ cướp tiếng động nào có thể bắt người được . Chỉ e là. . . . . . Có nội tặc cũng chưa biết chừng.”

      Mộ Dung Đồng biết nghĩ tới điều gì, ánh mắt hơi nặng nề: “Đại nhân, ngài cứ việc điều tra, chỉ cần có thể tìm được Thanh đệ về, cho dù ta có táng gia bại sản cũng sao cả.”

      Tô Từ suy nghĩ lát, lại nữa cầm bức thư đòi tiền lên hỏi: “Mộ Dung tiểu thư, ngân phiếu vẫn còn trong người sao?”

      Mộ Dung Đồng sâu kín trầm thở dài: “Đây là điều ta lo lắng nhất —— chỉ là chẳng biết vì sao, kẻ cướp cũng lấy tiền chuộc thế nào. Cũng biết bọn họ như đối xử Thanh đệ ra sao.”

      Tô Từ gật đầu cái, quan sát bốn phía, đột nhiên hỏi: “Mộ Dung nương, những chậu hoa này trong phòng cơ nương và đệ đệ nương có tác dụng gì hay sao?”

      Bên trong gian phòng chất rất nhiều chậu hoa, bên trong đổ đầy bùn đất nhưng lại trồng hoa cỏ, hơi kỳ lạ.

      “Những thứ bùn đất này đều là khắp nơi chuyển tới, bởi vì cấu tạo và tính chất của đất đai giống nhau, trồng ra hoa Sơn Trà cũng khác nhau.” nam nhân có vóc dáng thấp bên cạnh Mộ Dung Đồng mở miệng giải thích, “Thiếu gia là danh gia trồng hoa Sơn Trà, từ thích nghiên cứu những bùn đất này.”

      “Vị này phải người Giang Nam đó chứ?” Tô Từ cười , “Khẩu nghe giống như Tây Nam .”

      “Chúc Nhị thúc là người ở tỉnh Điền (tên gọi khác của tỉnh Vân Nam, Trung Quốc), cũng là người trong nghề làm vườn. Gia phụ khi còn trẻ tuổi thường tới Điền Tây buôn bán hoa Sơn Trà nên biết nhau, ở nhà ta hơn mười năm.” Mộ Dung Đồng .

      Tô Từ khẽ gật đầu, nhặt nhúm bùn đất đen: “Chúc Nhị thúc, khác nhau thế nào đây?”

      “Đối với người trong nghề, cần chú ý rất nhiều loại bùn đất, thí dụ như đất Điền Tây chua nhất, trồng hoa Sơn Trà lại to nhất; mà chất của đất thành Yến Tử dính, nên thông khí được tốt. Nếu muốn trồng thành hoa Hạc Lệnh, riêng việc điều chế bùn đất phải mất hơn năm năm.” Chúc Nhị thúc tiếp: “Chậu hoa Hạc Lệnh bị trộm này, trong chậu bùn đất chua nhất, bởi vì là tốn khoảng tiền lớn mua từ Điền Tây, mà chỉ có chậu nho , thiếu gia cũng để cho người khác chạm vào, luôn tự mình khuân vác.”

      ra là vậy.” Tô Từ chợt hiểu ra, vỗ vỗ bùn đất trong lòng bàn tay, lần nữa đứng dây, ánh mắt cuối cùng dừng lại nghiên mực bên cạnh bàn, mở miệng với Vương bộ đầu, giọng điệu chắc chắn: “Bức thư đòi tiền này do ai viết, ta biết rồi.”
      Last edited: 22/8/14

    3. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2

      Tô Từ lấy tấm giấy viết thư ra lần nữa, kẹp tờ giấy mỏng ở đầu ngón tay, hứng ánh sáng ngoài cửa sổ, với những người đứng ở phía sau: “Tám chữ này có gì rất khác thường?”

      Vương Bộ khoái do dự hỏi: “Là ta hoa mắt sao? Sao mấy chữ này có chút ánh màu vàng kim?”

      “Ánh màu vàng kim là được rồi.” Tô Từ ra lệnh cho người lấy cái nghiên mực từ sát vách, ngón tay chấm chấm mực nước, quệt cho đường ngang lên giấy, lại nhìn hướng mọi người, “Xin mời các vị kiểm tra thử chút liền biết ngay.”

      Mọi người hiểu ý, Mộ Dung Đồng đến gần trước nhất, thoải mái kéo ống tay áo, theo đó mà vẽ lại, dùng ngón trỏ vẽ ra đường. Sau đó là Kì thúc, Chúc Nhị thúc, cuối cùng mỗi người làm cũng cứ thế làm theo lần.

      Trong phòng tràn ngập mùi mực, đợi đến giấy khi Tuyên Thành khô hẳn, Tô Từ cầm lên, soi dưới ánh sáng, cười đắc ý: “Đường thứ ba này là Chúc Nhị thúc vẽ à?”

      Chúc Nhị thúc tiến lên bước, lại thấy giữa những hàng mực đen chỉ có hàng thứ ba ánh màu vàng nhàn nhạt. hơi cảm thấy có chút yên tâm, cố cười hỏi: “Đại nhân, đây là có ý gì?”

      Tô Từ lại lấy nghiên mực từ trong phòng Mộ Dung Thanh ra, lại chấm chấm lần nữa, quệt nét mực lên giấy.

      phải chỉ có , mà vệt mực này cũng ánh màu vàng kim.

      Tô Từ nhàn nhạt : “Trong sách《 thiên công khai vật 》có ghi lại, nước mỡ chế tạo thành mực màu sắc đậm, chỉ là gặp đất chua, màu vàng kim. Hôm đó kẻ trộm di chuyển hoa Hạc Lệnh, tay nhiễm chất chua, ta lại dùng ngón tay chấm nghiên mực này, đương nhiên là để lại chất chua nghiên mực, vì vậy ta vẽ đường, vết mực liền ánh lên màu vàng kim.”

      “Ta để các vị dùng nghiên mực sạch bên kia, chấm vào mực nước vẽ đường, chỉ có dấu tay Chúc Nhị thúc ngươi mang màu vàng kim —— điều này chứng minh, trong nhiều người như vậy, chỉ có ngươi, từng di chuyển hoa Hạc Lệnh!”

      Sắc mặt Chúc Nhị thúc trắng bệch, đôi môi run rẩy lại thốt nổi câu.

      “Cũng may mà tự ngươi nhắc nhở ta —— bùn đất do Điền Tây chuyển tới có tính chua rất cao, cực kỳ trân quý, chỉ dùng để điều hòa đất cho hoa Hạc Lệnh. Mộ Dung Thanh nếu chưa bao giờ để cho người khác chạm vào, tính chua ở đầu ngón tay Chúc Nhị thúc từ đâu mà có? !”

      “Trừ phi —— ngươi từng di chuyển qua hoa Hạc Lệnh!”

      Bằng chứng trước mặt, thể nào bác bẽ, đôi môi Chúc Nhị khẽ mấp máy, hồi lâu, quỳ bộp xuống: “Hoa Hạc Lệnh là ta trộm. Ta…ta nghĩ nếu có thể trộm rồi cẩn thận nghiên cứu, rồi trồng ra được cây cũng phải là việc khó. Cho nên mới ngu ngốc lừa gạt. . . . . .”

      “Hừ, thành Yến Tử trồng hoa Sơn Trà, công tử xưng là đứng đệ nhất. Nếu như có ở đây, tự nhiên do ngươi đứng đầu.” Kì thúc tiến lên bước, lạnh nhạt , “Chúc Nhị, ngươi trộm hoa Hạc Lệnh, bụng dạ khó lường, há chỉ đơn giản như vậy? Ngươi muốn Thái hậu trách tội nhà Mộ Dung, cây ngã bầy khỉ tan, ngươi liền có thể tự lập bè phái, phải thế hay ?”

      Chúc Nhị chưa kịp cãi lại, Mộ Dung Đồng lẳng lặng : “Chúc Nhị thúc, ta chỉ hỏi ông câu, Thanh đệ ở chỗ nào?”

      Chúc Nhị hốt hoảng vội : “Ta chỉ trộm hoa, thiếu gia phải là ta bắt .”

      Mộ Dung Đồng chẳng giận mà cười, “Được lắm, ông muốn , ta đưa ông quan phủ, tự nhiên có người buộc ông phải .”

      “Đại nhân minh xét a! Đêm đó ta trộm hoa, nhớ tới trong phòng thiếu gia có lẽ còn có chút đất Điền Tây, liền len lén vào trong xem xét. Ai ngờ. . . . . . Ai ngờ vào phòng, mới phát bàn có tờ giấy, đó viết nếu muốn thiếu gia còn sống, phải chuẩn bị ngàn lượng bạc trắng. . . . . . Ta biết được thiếu gia bị người ta bắt , liền thuận nước đẩy thuyền, viết tờ giấy khác, bởi vì tìm được bút lông, mới lấy ngón tay viết đại.”

      “Mặc dù ngươi viết tiền chuộc là vạn lượng hoàng kim, vì sao lại viết phương thức giao tiền?”

      “Khi đó ta yên tâm, sợ bị người ta nhìn thấy, trong lúc nhất thời cũng nhớ đến phương pháp ổn thỏa, liền vội vã viết tám chữ đó.”

      “Tờ giấy ban đầu đâu?” Tô Từ lạnh lùng hỏi.

      “Vứt. . . . . .” Chúc Nhị run rẩy, thịt béo mặt gần như sắp giọt xuống.

      tờ giấy kia có cách thức giao tiền chuộc?”

      . . . . . . thả chim bồ câu tới đây, đến lúc đó liền cột ngân phiếu vào chân chim bồ câu. . . . . .”

      Tô Từ bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng sớm mới bước chân vào nơi này, con chim bồ câu trắng kia vỗ cánh bay , đáy lòng chợt lạnh: “ giấy có từng viết kỳ hạn?”

      “Hôm nay. . . . . . buổi sáng hôm nay.”

      Sắc mặt Mộ Dung Đồng trắng nhợt, ho khan kịch liệt, nha hoàn vội vàng đưa nước trà đến, màn lộn xộn.

      Vương bộ đầu thở dài, khoát tay chặn lại: “Bắt Chúc Nhị đến quan phủ, thẩm vấn cẩn thận!”
      Last edited: 22/8/14

    4. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 2


      Tô Từ lấy tấm giấy viết thư ra lần nữa, kẹp tờ giấy mỏng ở đầu ngón tay, hứng ánh sáng ngoài cửa sổ, với những người đứng ở phía sau: “Tám chữ này có gì rất khác thường?”


      Vương Bộ khoái do dự hỏi: “Là ta hoa mắt sao? Sao mấy chữ này có chút ánh màu vàng kim?”


      “Ánh màu vàng kim là được rồi.” Tô Từ ra lệnh cho người lấy cái nghiên mực từ sát vách, ngón tay chấm chấm mực nước, quệt cho đường ngang lên giấy, lại nhìn hướng mọi người, “Xin mời các vị kiểm tra thử chút liền biết ngay.”


      Mọi người hiểu ý, Mộ Dung Đồng đến gần trước nhất, thoải mái kéo ống tay áo, theo đó mà vẽ lại, dùng ngón trỏ vẽ ra đường. Sau đó là Kì thúc, Chúc Nhị thúc, cuối cùng mỗi người làm cũng cứ thế làm theo lần.


      Trong phòng tràn ngập mùi mực, đợi đến giấy khi Tuyên Thành khô hẳn, Tô Từ cầm lên, soi dưới ánh sáng, cười đắc ý: “Đường thứ ba này là Chúc Nhị thúc vẽ à?”


      Chúc Nhị thúc tiến lên bước, lại thấy giữa những hàng mực đen chỉ có hàng thứ ba ánh màu vàng nhàn nhạt. hơi cảm thấy có chút yên tâm, cố cười hỏi: “Đại nhân, đây là có ý gì?”


      Tô Từ lại lấy nghiên mực từ trong phòng Mộ Dung Thanh ra, lại chấm chấm lần nữa, quệt nét mực lên giấy.


      phải chỉ có , mà vệt mực này cũng ánh màu vàng kim.


      Tô Từ nhàn nhạt : “Trong sách《 thiên công khai vật 》có ghi lại, nước mỡ chế tạo thành mực màu sắc đậm, chỉ là gặp đất chua, màu vàng kim. Hôm đó kẻ trộm di chuyển hoa Hạc Lệnh, tay nhiễm chất chua, ta lại dùng ngón tay chấm nghiên mực này, đương nhiên là để lại chất chua nghiên mực, vì vậy ta vẽ đường, vết mực liền ánh lên màu vàng kim.”


      “Ta để các vị dùng nghiên mực sạch bên kia, chấm vào mực nước vẽ đường, chỉ có dấu tay Chúc Nhị thúc ngươi mang màu vàng kim —— điều này chứng minh, trong nhiều người như vậy, chỉ có ngươi, từng di chuyển hoa Hạc Lệnh!”


      Sắc mặt Chúc Nhị thúc trắng bệch, đôi môi run rẩy lại thốt nổi câu.


      “Cũng may mà tự ngươi nhắc nhở ta —— bùn đất do Điền Tây chuyển tới có tính chua rất cao, cực kỳ trân quý, chỉ dùng để điều hòa đất cho hoa Hạc Lệnh. Mộ Dung Thanh nếu chưa bao giờ để cho người khác chạm vào, tính chua ở đầu ngón tay Chúc Nhị thúc từ đâu mà có? !”


      “Trừ phi —— ngươi từng di chuyển qua hoa Hạc Lệnh!”


      Bằng chứng trước mặt, thể nào bác bẽ, đôi môi Chúc Nhị khẽ mấp máy, hồi lâu, quỳ bộp xuống: “Hoa Hạc Lệnh là ta trộm. Ta…ta nghĩ nếu có thể trộm rồi cẩn thận nghiên cứu, rồi trồng ra được cây cũng phải là việc khó. Cho nên mới ngu ngốc lừa gạt. . . . . .”


      “Hừ, thành Yến Tử trồng hoa Sơn Trà, công tử xưng là đứng đệ nhất. Nếu như có ở đây, tự nhiên do ngươi đứng đầu.” Kì thúc tiến lên bước, lạnh nhạt , “Chúc Nhị, ngươi trộm hoa Hạc Lệnh, bụng dạ khó lường, há chỉ đơn giản như vậy? Ngươi muốn Thái hậu trách tội nhà Mộ Dung, cây ngã bầy khỉ tan, ngươi liền có thể tự lập bè phái, phải thế hay ?”


      Chúc Nhị chưa kịp cãi lại, Mộ Dung Đồng lẳng lặng : “Chúc Nhị thúc, ta chỉ hỏi ông câu, Thanh đệ ở chỗ nào?”


      Chúc Nhị hốt hoảng vội : “Ta chỉ trộm hoa, thiếu gia phải là ta bắt .”


      Mộ Dung Đồng chẳng giận mà cười, “Được lắm, ông muốn , ta đưa ông quan phủ, tự nhiên có người buộc ông phải .”


      “Đại nhân minh xét a! Đêm đó ta trộm hoa, nhớ tới trong phòng thiếu gia có lẽ còn có chút đất Điền Tây, liền len lén vào trong xem xét. Ai ngờ. . . . . . Ai ngờ vào phòng, mới phát bàn có tờ giấy, đó viết nếu muốn thiếu gia còn sống, phải chuẩn bị ngàn lượng bạc trắng. . . . . . Ta biết được thiếu gia bị người ta bắt , liền thuận nước đẩy thuyền, viết tờ giấy khác, bởi vì tìm được bút lông, mới lấy ngón tay viết đại.”


      “Mặc dù ngươi viết tiền chuộc là vạn lượng hoàng kim, vì sao lại viết phương thức giao tiền?”


      “Khi đó ta yên tâm, sợ bị người ta nhìn thấy, trong lúc nhất thời cũng nhớ đến phương pháp ổn thỏa, liền vội vã viết tám chữ đó.”


      “Tờ giấy ban đầu đâu?” Tô Từ lạnh lùng hỏi.


      “Vứt. . . . . .” Chúc Nhị run rẩy, thịt béo mặt gần như sắp giọt xuống.


      tờ giấy kia có cách thức giao tiền chuộc?”


      . . . . . . thả chim bồ câu tới đây, đến lúc đó liền cột ngân phiếu vào chân chim bồ câu. . . . . .”


      Tô Từ bỗng nhiên nhớ tới buổi sáng sớm mới bước chân vào nơi này, con chim bồ câu trắng kia vỗ cánh bay , đáy lòng chợt lạnh: “ giấy có từng viết kỳ hạn?”


      “Hôm nay. . . . . . buổi sáng hôm nay.”


      Sắc mặt Mộ Dung Đồng trắng nhợt, ho khan kịch liệt, nha hoàn vội vàng đưa nước trà đến, màn lộn xộn.


      Vương bộ đầu thở dài, khoát tay chặn lại: “Bắt Chúc Nhị đến quan phủ, thẩm vấn cẩn thận!”

    5. piipp

      piipp Well-Known Member

      Bài viết:
      1,619
      Được thích:
      566
      Chương 3

      “Tô đại nhân, người xem trong vụ án này, khẩu cung Chúc Nhị có thể tin được ?” Vương bộ đầu gõ gõ cái bàn, đầy mặt ưu sầu, “Nhưng mà ta lại thừa nhận mình chỉ trộm hoa, vậy Mộ Dung Thanh đâu?”

      “Từ từ rồi đến, cứ tìm hoa Hạc Lệnh trở về trước .” Tô Từ ngửa đầu uống chén trà xanh, ngồi ở đại sảnh khách điếm, chợt nghe tiếng ồn ào ngoài cửa.

      “Các ngươi đây là khách điếm mà! Tại sao cho người ta vào? ! . . . . . . Có vụ án gì à? Là giết người hay là đốt nhà? Mở cửa đón khách là đạo lý gì chứ?”

      Chẳng biết tại sao, tiếng kia vừa mới truyền vào trong tai Tô Từ, nàng thiếu chút nữa liền bị nước trà làm sặc, đứng lên làm như có chuyện gì xảy ra, định vòng ra hậu viện.

      Ngoài cửa người nọ mắt lại tinh, hô liền hơi: “Tô đại nhân! Tô đại nhân!”

      Nha dịch thấy ta quen biết Tô Từ, lúc nghi hoặc thả tay ra, liền thấy nam tử trẻ tuổi kia chạy tới trước mặt Tô Từ, khẩn thiết : “Tô đại nhân, tại hạ Bùi Chiêu đây mà!”

      Tô Từ nắm tay lại thành quyền, lại mở ra, mặt miễn cưỡng mỉm cười, hành lễ: “ lâu gặp.”

      “Vừa rồi phải mới gặp ở Trì châu hay sao.” Mắt phượng Bùi Chiêu khẽ cong, khuôn mặt tuấn mỹ giơ lên nụ cười hiền lành vô hại, ngược lại dương dương đắc ý với nha dịch: “Ta chính là lão bằng hữu của Tô đại nhân, sao nào? Có thể vào được chưa?”

      “Dĩ nhiên, dĩ nhiên!” Vương bộ đầu cúi đầu khom lưng, cười , “Vị công tử này, mời vào.”

      Bùi Chiêu theo sau lưng Tô Từ, rất có mấy phần ý cáo mượn oai hùm, Tô Từ thầm cắn răng, cho đến chỗ người ở hậu viện, mới giọng hỏi: “Sao ngươi lại tới đây?”

      “Nghe ngươi vội vàng chạy tới thành Yến Tử, chính là vì thay Thái hậu tìm chậu hoa, ta tò mò mới tới đây xem thử chút.” Bùi Chiêu mặt mày chây lười, cười trêu , “Hoàng thân quốc thích cũng biết ngươi…ngươi cần gì phải liều mạng như vậy?”

      Giờ phút này trời chiều buông xuống, trong viện bóng của cây cao lớn ngã xuống kia, trùng hợp che kín nửa gương mặt Bùi Chiêu, khoảnh khắc sáng tối đó, cũng nổi bật mày kiếm mắt sáng của người này lên. Đáng tiếc cho tuấn tú lịch , mà làm người vừa lười lại biếng như vậy. Tô Từ lắc đầu cái, bình tĩnh : “Hoa quan trọng, quan trọng chính là mạng người.”

      “Gì? Ta nghe bọn nha dịch , phải tìm được nghi phạm rồi sao?”

      “Nghi phạm mực chắc chắn mình có bắt người.”

      “Hoa đâu?”

      “Vương Bộ khoái sai người tìm. Có lẽ rất nhanh có thể tìm về thôi.” Tô Từ yên lòng, “ biết vì sao nha, ta cảm giác chuyện này đơn giản như vậy.”

      Từ cửa khách điếm mơ hồ truyền đến tiếng la, giống như Kì thúc lớn tiếng trách mắng người làm chuyên chở hàng hoá vô dụng, Tô Từ hơi hơi nghĩ, quản gia này mới nhìn lần đầu cũng cảm thấy trung thực, kể từ khi Chúc Nhị bị quan phủ bắt rồi, lại kiêu căng lên ít đấy.

      Nha dịch thở hồng hộc chạy tới, vội la lên: “Tô đại nhân, dựa theo lời Chúc Nhị lên núi Thúy Vi lục soát miếu , nhưng thấy hoa Hạc Lệnh.”

      “Hả?” Tô Từ chợt nhíu mày, quả nhiên, chuyện này còn có tình khác.

      Bùi Chiêu mấp máy môi mỏng, ý vị sâu xa cười tiếng: “Kẻ trộm hoa lại để hoa bị trộm, đây chính là hoàng tước chờ phía sau sao?”

      Ban đêm, bóng đen nhàng lọt vào phòng của Bùi Chiêu, Phi Diên im lặng hành lễ, lại thấy chủ nhân tựa vào cạnh cửa sổ, nhìn mỗi hướng.

      Căn phòng đó, đèn vẫn sáng.

      “Tô nương lại vì vụ án mà thức đêm sao?” Phi Diên thở dài , “Vương Gia, phải mỗi chậu hoa thôi sao? Ngài khuyên Thái hậu năm nay cần cống nạp vào nữa chẳng phải xong rồi à.”

      Bùi Chiêu khẽ cong khóe môi, cười bất đắc dĩ: “ phải là nàng quan tâm hoa, ràng là muốn tìm ra người nào ép buộc Mộ Dung Thanh ấy.”

      Lời còn chưa dứt, lại thấy cửa gian phòng kia cọt kẹt tiếng, bóng dáng mảnh khảnh Tô Từ bước ra.

      Bùi Chiêu theo bản năng nhanh ra ngoài, vài bước đuổi theo, sóng vai với nàng.

      Tô Từ cũng bất ngờ, mí mắt cũng chẳng chớp: “Sư huynh, lát ngươi đừng lên tiếng là được.”

      Vẻ mặt nàng nghiêm nghị, gõ cửa.

      Hiển nhiên là chủ nhân trong phòng cũng chưa ngủ, : “Mời vào.”

      Tô Từ đẩy cửa vào.

      Mộ Dung Đồng ngồi ở bên án, tay lật sổ sách, lộ vẻ tâm nặng nề. Nàng vốn là nương thanh tú yếu ớt, bởi vì gia biến lần này, càng lộ vẻ gầy yếu, dưới hốc mắt hai mảnh thâm đen, ước chừng nhiều ngày chưa từng được yên giấc rồi.

      “Mộ Dung tiểu thư, đêm khuya tới chơi, thực là Tô mỗ trằn trọc khó ngủ, có chút nghi vấn mong có thể được giải đáp.” Tô Từ thẳng vào vấn đề, “Ta nghe Mộ Dung tiểu thư từ sau khi lệnh tôn sau qua đời liền chấp chưởng gia môn, gia nghiệp nhà Mộ Dung lớn như vậy, thiên đầu vạn tự, hẳn là vất vả.”

      “Tô đại nhân muốn hỏi cái gì ta rất ràng.” Mộ Dung Đồng cười khổ, “Gia phụ dựa vào hoa Sơn Trà mà tay trắng làm nên nghiệp, nhà Mộ Dung đến nay, thanh danh giàu nhất thành Yến Tử, kì thực lang sói vây quanh, từng bước hoảng sợ. Lại đến các thương gia quanh mình cùng chia chén canh, chính là trong nhà, các loại thế lực rắc rối khó gỡ cũng ít.”

      “Thí dụ như Chúc Nhị thúc, hai tháng trước, lặng lẽ cho người Điền Tây mua sắm khá nhiều mầm hoa Sơn Trà quý hiếm, muốn tương lai có thể tự lập môn hộ, những thứ này ta đều rất ràng. Nhưng Thanh đệ tính tình độc, vẫn thể tiếp nhận buôn bán trong nhà, ta nỗ lực gánh lấy, dù sao cũng còn phải dựa vào những lão nhân này cũng liền nhắm mắt mở mắt cho qua. ngờ lần này lại ác tâm như vậy.”

      Tô Từ vô cùng nghiêm túc lắng nghe, cuối cùng làm như lơ đãng hỏi: “Kì thúc cũng là quản lâu năm tại nhà nương chứ?”

      Mộ Dung Đồng gật đầu, còn chưa mở miệng, bỗng nhiên có người gõ cửa, là nha hoàn của nàng cẩn thận bưng chén thuốc vào, : “Tiểu thư, nên uống thuốc rồi.”

      Nha hoàn ngang qua Tô Từ, Tô Từ nhân tiện liếc nhìn nước thuốc nồng nặc này cái, mũi ngửi thấy được mùi thuốc, chua xót, mang theo mùi tanh nhàn nhạt. Tô Từ chỉ cảm thấy có chút quen thuộc, rồi lại phân biệt được cái gì, liền ngẩn ngơ.

      Mộ Dung Đồng nhận lấy, áy náy cười tiếng: “Là chứng khí hư ngày xuân. Vào ban ngày quá hỗn loạn, đại phu dặn dò lại quên dùng thuốc, xin hai vị chờ chút.”

      Nàng tự vào trong buồng uống thuốc, Tô Từ ngồi lát, đứng lên đẩy cửa sổ ra, lại thấy trong viện thợ hoa tưới nước.

      Trăng lạnh như nước, gió đêm thổi làm chạc cây hòe lay động tạo thanh xào xạc có vẻ thê lương mà dịu dàng, Bùi Chiêu giọng : “Kì thúc hoa Sơn Trà quý hiếm cần phải bón phân tưới hoa giữa đêm, quả nhiên là thế.”

      Tô Từ lại giống như nghe thấy, biết nhớ ra cái gì đó, tầm mắt nhìn ra tiểu viện, trở nên đờ đẫn khác thường.

      Phía sau Mộ Dung Đồng mới vừa uống xong thuốc bước ra, định mở miệng, lại bị Bùi Chiêu ngăn lại, ý bảo giờ phút này nàng chớ nên quấy rầy.

      Chỉ chốc lát sau, ánh mắt Tô Từ lần nữa ngưng tụ, lẩm bẩm : “Quả nhiên có người dối.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :