1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa gian nhất mộng - Hòa Yến Sơn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Hoa gian nhất mộng


      Tác giả: Hòa Yến Sơn

      Nguồn Convert: TTV

      Convert: Nothinh_nhh

      Editor: Kim Tử Sắc

      Độ dài: Hơn 50 chương

      Bắt đầu post vào 30/8​


      Giới thiệu:

      Đại tiểu thư Mai gia Mai Liên , dung mạo bình thường, chân tàn, nhưng xuất thân nhà giàu

      Lại bị trượng phu phản bội cùng tiểu tam hãm hại, bị đẩy vào hồ sen chết chìm

      Người mặc dù chết, nhưng linh hồn lại trọng sinh vào người nữ nhi của tiểu thiếp Liễu gia.

      Nàng muốn tại trong hoàn cảnh rắc rối phức tạp phải sống phải sinh tồn, sau đó trở về báo thù

      Câu dẫn chồng trước, đả bại tiểu tam, nhưng đồng thời lại gặp phải tình mới cùng với cuộc sống đột nhiên phát sinh tình huống

      Cùng với nhiều việc vặt bát quái cùng sung sướng phiền não

      Nhân sinh giống như vở hài kịch oanh oanh liệt liệt cùng bình thản có sóng to lặng lẽ trình diễn.


      Lời của tác giả:

      1. Truyện này nữ chủ có đặc điểm đại khí bình tĩnh, còn có nóng nảy cáu kỉnh, vì báo thù khó tránh khỏi tâm lý hiểm, cho nên thích bình tĩnh lớn, nóng nảy, hiểm xin mời. . .

      2. Truyện này kết cục HE

      Lời của editor:

      Truyện này về nữ chính bị chồng và tiểu tam đẩy hồ sen chết , trọng sinh vào làm thứ nữ gia đình họ liễu ( đại khái trong chuyện có 4 đại gia tộc lớn : mai , dương , liễu , kha ) trước kia n9 là đại tiểu thư nhà họ mai , rất có quyền lực, lấy tến khốn họ dương , rồi sau khi trọng sinh nàng tìm cách trả thù đôi gian phu dâm phụ và tìm cách chăm sóc con của mình , nàng có 1 đứa con trai với tên khốn kia.

      Đọc đoạn đầu nữ chính có vẻ là ng thâm trầm , n9 thích nữ chính dù cho thanh danh của n9 be bét , có vẻ rau sạch vì ko có thông phòng hay nha đầu gì , có 1 con đại a đầu của thích ko biết. Đây là hố mới, nếu như trong quá trình edit có gì sai sót mong các bạn góp ý

      Thanks! Mọi người nhảy hố nào!

    2. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: [ thượng ]

      Editor: Kim Tử Sắc

      Linh hồn của Mai Liền vẫn còn ở trước cổng lớn đầy hoa thược dược đại gia tộc.

      Giữa hè, ve ở cây điên cuồng kêu, từng trận gió thổi qua hồ sen, những chiếc lá xanh đong đưa, truyền đến từng trần hương sen. Hồng Thược nâng chén dược, xuyên qua hành lang ven bờ hồ sen thẳng đến Hoán Phượng trai, vào trong phòng vén rèm lên, chỉ thấy Liễu Uyển Ngọc nằm ở giường hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch. Hạ bà tử ngồi thêu cái đôn (hình như là cái ghế gỗ), đầu dựa vào cột giường ngủ gật.

      Hồng Thược cầm chén thuốc đặt ở bàn trà hoa mai bên giường, vỗ vỗ bả vai của Hạ bà tử, Hạ bà tử nhất thời giật mình tỉnh lại, thấy Hồng Thược, lấy tay chà xát mặt giọng :" Trời rất khô nóng, làm việc phải có chừng mực coi chừng mệt nhọc."

      Hồng Thược :" Hạ mẹ tới giúp ta chút" xong đến đỡ đầu của Liễu Uyển Ngọc. Việc còn lại của Hạ bà tử là đem nửa người còn lại của Uyển Ngọc nâng dậy, Hồng Thược đem dược từng muỗng từng muỗng đưa vào trong miệng Uyển Ngọc, lại dùng khăn tử lau miệng cho nàng.

      Hạ bà tử đem Liễu Uyển Ngọc đỡ nằm xuống, nhìn gương mặt hoa đào kia, bất giác ngồi ở bên giường thở dài :" Uyển tiểu thư bộ dạng băng khiết dễ thương, nhưng tính cách lại hay cáu giận, yên lành tự nhiên nhảy vào hồ, may mắn cứu kịp thời, nhưng chuyện này làm ồn ào như vậy, về sau nương làm người rất khó khăn."

      Hồng Thược cầm châm tuyến khay đan ra, ngồi ở bên người Hạ bà tử, đối với người ở giường nhất thời biểu môi thấp giọng :" Cái vị tiểu tổ tông này, chuyện làm người khó khăn còn thiếu sao? Cũng sợ tăng thêm việc."

      Hạ bà tử vội che miệng Hồng Thược :" cái gì đó, đừng có mà tầm bậy, nếu phu nhân mà biết được, cẩn thận da của ngươi!"

      Hồng Thược cũng biết chính mình lỡ lời, hừ tiếng cúi đầu bắt đầu thêu thùa.

      Hạ bà tử im lặng lúc, bỗng nhiên :"Nghe chưa? Hôm qua cũng có người rơi xuống hồ, đúng là mợ cả Mai thị của Dương phủ to lớn! Nghe cẩn thận bị rơi xuống hồ, thời điểm cứu lên muốn tắt thở. Mai phủ bên kia nổi giận đùng đùng, Mai lão gia mang người về, Ngô phu nhân khóc đến hôn mê, hai nhà chính thương nghị như thế nào hôm nay làm tang lễ."

      Hồng Thược thêu đóa hoa cúc, nghe Hạ bà tử trịnh trọng như thế, liền ngẩng đầu :" Mai thị này rơi xuống hồ chẳng lẽ là tin tức nóng? Đồng thời Dương phủ kia có lai lịch như thế nào?"

      Hạ bà tử bật cười :" Ta nhưng lại quên, người mới từ ngoài tỉnh được mua về, biết ở Kim Lăng chúng ta có chuyện tình. Ta cho ngươi nghe, thành Kim Lăng của chúng ta có bốn nhà giàu có: Mai, Dương, Liễu, Kha, được xưng là' Tứ mộc gia Kim Lăng', Liễu gia chúng ta cũng đứng trong 4 gia đình đó."

      Hồng Thược vội :" Hạ mẹ, ngươi mau đem chuyện Mai gia cùng Dương gia cho ta nghe "

      Hạ bà tử kể: " 'Tứ mộc gia' ở giữa là Mai gia là gia đình truyền thống thi thư, xếp đứng đầu. Tổ tiên Mai gia làm ba đời quan, đều được truyền thừa, lão gia Mai Hải Tuyền làm việc ở Tuần phủ, làm quan lớn, tất nhiên là gia cảnh hiển hách. Dưới trướng có hai nam nữ nhi, con lớn nhất là Mai Thư Viễn đỗ được đề tên bảng vàng, vào Hàn Lâm viện, làm quan ở kinh thành; Con thứ hai Mai Thư Đạt tuổi tuy còn cũng là tú tài. Đại tiểu thư Mai gia khuê danh gọi làm Liên , là tiểu thư khêu các có tri thức hiểu lễ nghĩa, diện mạo lại bình thường, điều này cũng thôi, nhưng trời sinh lại là người què. Bốn năm trước kết duyên cùng Đại thiếu gia Dương phủ Dương Hạo Chi. Dương đại quan nhân kia chính sát là người có tướng mạo rất tốt, tuấn lỗi lạc, pha chút phong thái trăng hoa phong nhã. Mai Liên này về nhà chồng đến năm thứ hai liền sinh tiểu tử béo mập, có nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa, lại có con, ở Dương gia người nào cho nàng ba phần thể diện?"

      Hồng Thược thở dài:" Đúng là tạo hóa của Mai Liên ! Mặc dù bị tàn phế, bộ dạng cũng xinh đẹp, nhưng nhà mẹ đẻ thanh thế hiển hách, còn gả cho lang quân như ý nữa."

      Hạ bà tử :"Ai phải, chỉ tiếc bạc mệnh, có phúc để mà hưởng thụ, rơi vào hồ sen dẫn đến cái chết." đến chỗ này, hai người ai cũng chưa lưu ý đến Uyển Ngọc lặng lẽ nghiêng mặt về phía tường, nước mắt theo khóe mắt lặng lặng trượt xuống dưới.

      Hạ bà tử kia tiếp:" Dương gia này lai lịch cũng , tổ tiên là hoàng thương (thương gia hoàng gia) , buôn bán lấy tơ lụa làm cuộc sống, tất nhiên là giàu có, vàng bạc châu báu hưởng thụ hết. Dương lão gia tử năm kia bị bệnh mà chết, Dương lão thái thái khoẻ mạnh, hai người chỉ có đứa con gọi làm Dương Tranh, cưới Liễu thị quan hệ họ hàng, sinh ra ba nam hai nữ. Con lớn nhất Dương Hạo Chi theo Dương Tranh làm thương nhân; Con thứ hai Dương Cảnh Chi, nghe người tính tình nhát gan, vợ là đại tiểu thư Kha gia, khuê danh gọi làm Dĩnh Loan, thông minh tháo vát, mặt mày hoạt bát lanh lẹ, về nhà chồng lâu nhưng có thai, cũng cho Dương Cảnh Chi nạp thiếp, năm trước Dương lão thái thái lên tiếng, đem đại nha hoàn bên cạnh đưa đến kết duyên cùng Dương Cảnh Chi, mở mặt làm di nương.Kha thị ràng bên trong gì, nhưng đến cuối năm tiểu thiếp kia minh bạch mà chết, có thể thấy được nàng ta thủ đoạn rất là lợi hại ."

      Hồng Thược nghe đến chỗ này, bản thân cũng là nha hoàn, khỏi thương cảm hít hơi. Hạ bà tử :" Con thứ ba Dương Tam của Dương gia lão là con của vợ kế, ở nhà bảo gì nghe nấy. lòng hi vọng làm quan, đọc sách đến nỗi trở thành con mọt sách ngu đần; Đại nữ nhi Dương Huệ Lan của Dương gia gả cho nhà giàu tỉnh ngoại, nhị nữ nhi Dương Huệ Cúc còn là khuê nữ, nhưng cũng cùng tiểu nhi tử của Mai gia định thân rồi."

      Hồng Thược nghe vậy : " Hai nhà này làm như vậy thân càng thêm thân."

      Hạ bà tử :" Ừ, đúng vậy, tiểu nhi tử kia của Mai gia là binh sĩ tuấn tú văn võ song toàn, mà tiền đồ lại rất rộng lớn, Dương gia là muốn gắt gao ôm lấy cây đại thu Mai gia này."

      Uyển Ngọc trong lòng cười lạnh, trong đầu suy nghĩ nhiều đều, hiệu lực của dược dâng lên, khỏi mờ mịt muốn ngủ. Mơ mơ màng màng nàng gặp giấc mộng. Trong mộng nàng tuổi còn , bất quá quang cảnh lúc sáu bảy tuổi, ngày ở trong thư phòng của phụ thân đem tứ thư ngũ kinh học thuộc lòng, phụ thân nàng vui mừng ôm nàng lên cao :" Trí tuệ này của con, nam tử cũng sánh bằng!" Dứt lời mặt lại mang thương tiếc, vuốt đầu nàng trìu mến :"Đáng tiếc lại là nữ nhi, nếu là nam tử, nếu có công danh người, cần gì phải e ngại bản thân tàn tật?"

      Giấc mộng lại thay đổi, trong nháy mắt nàng vừa được mười lăm tuổi. ở nhà giữa sau vườn đọc sách, bỗng nhiên trận gió thổi tới, đem giấy viết kĩ trà nàng đặt thổi xa, thẳng đến bên cạnh đôi giày xanh, người nọ cuối người đem giấy viết nhặt lên, nhìn lần, rồi sau đó mỉm cười nhìn nàng :"Đây là tác phẩm của nương? Thực tài hoa." Nàng giương mắt nhìn lên, nam tử kia mười sáu mười bảy tuổi, lớn lên xinh đẹp, mặc áo dài màu tím nhạt, phong độ cử chỉ nhanh nhẹn. Nàng xưa nay ru rú trong nhà, ít khi nào gặp người, trong đầu đột nhiên bởi vì chính mình là người què mà sinh ra khổ sở xấu hổ.

      Qua mấy ngày, mẫu thân nàng lôi kéo tay nàng cười :" Con ta hảo có phúc, Dương gia phái người nhắc tới hôn ! Đại công tử Dương gia kia là người vài ngày trước con tình cờ gặp ở trong vườn, nhã nhặn nho nhã . Ta nguyên bản cứ nghĩ chuẩn bị đồ cưới nhiều cho con đem gả cho người đọc sách có gia thế trong sạch liền tốt, ai ngờ lại có thể kết thân với đại gia đình, Dương Chi Hạo kia , ngưỡng mộ tài văn chương của con, người đầy bụng thi thư... A di đà Phật, nhìn con xuất giá, ta cũng liền thấy đủ . . . . . ." Phụ thân nàng lại cau mày :" Dương Hạo Chi kia bản tính phong lưu, chuyện của , ta điều nghe thấy . Ta sợ lần này làm thân,bất quá coi trọng gia thế nhà chúng ta , nhi gả vào nhất định chịu khổ." Nàng rũ mắt xuống trong lòng chua xót, chỉ cảm thấy nếu là có thể gả cho trượng phu cao lớn tuấn tú như thế, mặc dù dựa vào gia thế cũng sao cả.

      Cảnh trong mơ nháy mắt lại qua năm. Nàng hoài đứa , phu quân sợ nàng tĩnh mịch, liền đem người bạn từ của nàng Kha Dĩnh Tư mời đến Dương phủ trú ngụ, bồi nàng chuyện. Nàng trời sinh tàn tật, cho nên bên người có bạn bè, chỉ có Kha gia nhị tiểu thư Kha Dĩnh Tư từ cùng chuyện, cùng nàng thiêu thùa may vá. Nay Kha Dĩnh Tư tỷ tỷ ở phủ của nhị nãi nãi, cùng nàng trở thành chị em dâu ( vợ của Dương Cảnh Chi Kha thị là chị em với ả này), vì thế hai người liền lại thường xuyên hơn. ngày kia nàng đem hạ nhân đuổi , người thanh thanh tĩnh tĩnh thư phòng đọc sách, bao lâu liền nghe gian ngoài truyền đến tiếng đẩy cửa cùng tiếng bước chân vang lên. Nàng chỉ nghe thanh của phu quân Dương Hạo Chi " Có chuyện gì người , nơi này từ xưa thanh tĩnh người."

      Thanh Kha Dĩnh Tư bén nhọn :"Dương Hạo Chi, ta hôm nay liền muốn hỏi thẳng ngươi! Chung quy ta chờ, nay ta phải chờ đến khi nào? Phụ thân với ta định thân với vương gia (nhà họ Vương), nhưng....Đối với ngươi ta sớm đem trong sạch giao cho ngươi, nếu chuyện này lộ ra, ngươi , vậy phải làm sao bây giờ!" Sau đó là tiếng động ríu rít khóc. Cuộc chuyện này, thẳng đem nàng sét đánh ngũ lôi oanh đỉnh, cả người cương cứng thành tảng đá.

      Dương Hạo Chi lời mềm giọng :" Tư muội muội, ngươi và ta hai người chúng ta là thanh mai trúc mã, có tình cảm từ , ta đối với ngươi trong lòng ngươi biết sao? Chính là ý tứ của phụ thân ta thể cưới Mai Liên , nay nàng lại có đứa , địa vị rất cao, việc ngươi đề xuất với ta tốt, mà ngươi chỉ là thứ xuất!!"

      Kha Dĩnh Tư khóc :"Ta tuy là thứ xuất , nhưng tốt xấu cũng là tiểu thư mọi người, nay nguyện ý nén giận làm thiếp của ngươi, ngươi lại giả bộ ngạo mạn cái gì? Mai Liên kia đầu thai gửi hồn tốt, chui vào bụng chính thế của nhà giàu, luận tướng mạo dáng người, tay nghề nữ hồng (thêu thùa may vá), ta có gì thua, nàng người què điểm nào mạnh hơn ta? Hạo Chi, ta đối với ngươi lòng say mê, ngươi vạn thể phụ ta!"

      Dương Hạo Chi nhu tình chân thành :"Tư muội muội, ta nếu phụ ngươi liền chết có chỗ chôn, nhưng trước mắt phải là thời cơ tốt, ngươi cần phải chờ thời gian nữa."

      Ngoài phòng nam nữ nhu tình mật ý, nàng lui ở góc tường bên trong tay chân đều rét lạnh. Thành thân tới nay, vợ chồng hai người tương kính như tân, coi như đãi khách bình thường, nàng vốn tưởng rằng phu quân trời sinh tính cách lãnh bạc, nguyên lai nguyên lai, phu quân của chính mình dành nhu tình hết cho người khác! Nếu biết phải lòng với người khác, nàng tuyệt đối đáp ứng hôn này!

      Nàng kinh ngạc ngồi lâu, ban đầu nàng chỉ lén nhìn qua mấy quyển tài tử giai nhân kia, xem xong nàng từng ảo tưởng khuôn mặt lang quân có tình ý với nàng. Nguyên lai, tài tử sớm có giai nhân, hai người trong lúc đó đều có hận khúc mắc, nàng chính là người dư thừa thôi. Bỗng nhiên trong bụng đau nhức, nàng ôm bụng, gắt gao cắn môi, nhưng vẫn nhẫn cho đến khi đôi nam nữ kia rời khỏi mới đong đưa xe lăng xuất môn. Nàng chịu kích thích lần này, đứa chưa đủ tháng sinh. Dương gia có nam hài nhi, toàn quý phủ khỏi vui mừng cười đến tận quai hàm, chúc mừng nàng nối đuôi dứt. mặt nàng cười, nhưng trong lòng lại khổ.

      Phu quân của nàng mỗi ngày đều đến thăm nàng, chỉ là ngồi xuống chút sau đó bước . Kha Dĩnh Tư bị phong hàn, lại trong ngày thăm năm sáu lần. Nàng biết phu quân đến đây chỉ muốn giả bộ cho người ngoài xem, có lẽ cũng bởi vì trong lòng đáng thương nàng -- này hết thảy chẳng qua là nàng tùy hứng, bất luận như thế nào cũng tự mình hiểu lấy, vọng tưởng trở thành đôi vợ chồng hạnh phúc, kết cục này cũng xứng đáng với nàng, ai bảo nàng tự làm tự chịu.

      Nhưng mà nàng lại lần nữa vọng tưởng, ngay lúc này bằng giả bộ ngốc, lừa gạt vượt qua cửa ải, làm bộ biết chuyện kia. Con nàng cũng có rồi. Huống hồ phu quân nàng cử chỉ rất gắn bó, nàng chỉ cần lòng săn sóc, mặc dù là cái tảng đá, bất quá vào trong ngực cũng có thể ủ nóng, huống chi con người đâu giống cây cỏ vô tình? Chính mình bây giờ lại cùng kết tóc chi thê, cưới hỏi đàng hoàng, thời gian dài, phu quân nàng phát mặc tốt của nàng, có lẽ hồi tâm chuyển ý?

      Cảnh trong mơ lại lần nữa thay đổi, tựa hồ lại nhớ tới hôm qua. Nàng nỗi lòng buồn phiền, ở ven hồ sen nhàn nhã ngồi dạo, lệnh cho nha hoàn đem ấm trà đến. lác sau, sau lưng chợt có đôi tay đem nàng thẳng tắp đẩy vào bên trong hồ sen! Nàng chân thể động, hai cánh tay chỉ đập hai cái, thấy Kha Dĩnh Tư sắc mặt trắng bệch đứng ở bên hồ, trong lòng nàng nhất thời sáng tỏ, nàng uống nước hồ ngay cả cứu mạng đều kịp kêu tiếng liền chìm vào đáy hồ. Hoảng hốt thấy thân mình càng ngày càng , đầu lại trồi lên mặt hồ. Chỉ thấy Dương Hạo Chi mặt đầy đỏ bừng đối với Kha Dĩnh Tư :"Ngươi điên rồi! Có người ngã xuống hồ, sao ngươi kêu người đến!" xong liền muốn nhảy vào hồ sen, Kha Dĩnh Tư vội vàng kéo lấy ống tay áo của :" Hạo ca, ngươi vạn vạn thể cứu nàng! Nàng biết là ta đem nàng đẩy vào hồ , nếu là đem nàng cứu sống, ta liền bị bắt gặp quan !"

      Dương Hạo Chi nhất thời ngây người, dậm chân :"Ngươi đây là... ngươi tại sao lại làm thế a!"

      Kha Dĩnh Tư khóc :"Còn phải là vì chúng ta! Ta buổi sáng hôm nay cầu nàng, ta hoài cốt nhục của ngươi, cầu nàng cho ta vào cửa làm vợ lẽ. Ta quỳ nửa ngày, nàng ngay cả mí mắt cũng chưa nâng chút. . . . . . Người què kia có nhà mẹ đẻ thế lực lớn, nàng cho ta vào cửa, nhà chúng ta cùng Dương gia lại vạn vạn dám đắc tội với nàng, ta lại là thứ xuất. . . . . . Hạo ca, ta thực có biện pháp , ta vì ngươi mà bỏ hai thai nhi, đại phu lần này nếu lại bỏ thai, sau này liền hoài đứa nữa!"

      Dương Hạo Chi hơi trầm ngâm, cắn răng dậm chân :"Đừng để người bên ngoài nhìn thấy, ngươi mau theo ta thôi!" xong nắm tay Kha Dĩnh Tư vội vàng chạy thoát.

      Trong lòng nàng vừa bi ai vừa đau vừa hận, quả muốn tiến lên túm đôi nam nử kia chôn cùng. Bốn năm vợ chồng ân tình, mười mấy năm bằng hữu tình nghĩa, nhưng lại ra tay giết nàng. Nàng ( linh hồn) đứng ở ven hồ sen khóc mà có nước mắt, trời mây đen dầy đặc, tiếng sấm mãnh liệt, bỗng nhiên trời đạo sét đánh tới, nàng liền cái gì cũng biết.

      Lúc tỉnh lại, nàng theo hồn Mai Liên biết thành nữ nhi của tiểu thiếp Liễu gia Liễu Uyển Ngọc.

      Mặt nàng đầy nước mắt mở hai mắt, mười mấy năm hận nhoáng cái mà qua, lại giống như cách mấy đời người, giấc mộng chân mà dài đằng đẳng.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      Chương 1: [ hạ ]

      Editor: Kim Tử Sắc

      Hồng Thược cùng Hạ bà từ liên miên lúc lâu, chợt nghe ngoài cửa truyền đến trận tiếng cười , câu chuyện của hai người nhất thời dừng lại, chỉ thấy cửa bị đẩy, bảy tám nha đầu vây quanh năm nữ tử vào, cầm đầu là phụ nhân hai mươi tuổi, mặt mày thanh tú, dáng người cao gầy, kiểu tóc vấn Kim Phượng, mặc chiếc áo ngắn xanh lục viền cành hoa đào, cổ áo màu phấn hồng, cùng màu là chiếc váy dài, tay cầm khăn tử màu lam, phong cách rất khí thế. Vài người này vừa vào, lập tức đem phòng bên trong chật kín. Hạ bà tử cùng Hồng Thược đứng dậy chạy nhanh tới, mặt đầy tươi cười : " Đại mợ chủ, các nương hảo."

      Phụ nhân kia thấy thế :" Uyển nương bệnh ra sao?" Hồng Thược vội đáp:" Vừa cho nương uống thuốc, bây giờ còn ngủ." Phụ nhân nhìn trong phòng oanh oanh yến yến hỗn độn, liền cho nha hoàn ra ngoài chờ, chính mình ngồi vào bên giường, đưa tay sờ sờ mặt Uyển Ngọc, thở dài:" Uyển nương nằm mộng sao lại khóc? Ai, đứa này, chắc là trong lòng có ủy khuất." xong lấy khăn tử giúp Uyển Ngọc lau lệ.

      Chỉ nghe có người hừ lạnh :" Trong lòng nàng ủy khuất? Thụy Ca ca trong lòng còn ủy khuất nhiều hơn! Nhge bị cha hung hăng đánh vào mặt, chuyện đó , còn bị nhốt tại từ đường ba ngày cho ăn cơm. ràng là nàng biết xấu hổ, mặt mũi, liên lụy đến người bên ngoài, chuyện này đều tại nàng, còn nàng ủy khuất ?"

      Lúc này có người nhân đạo đỡ lời:" Nghiên tỉ tỉ ngươi lời này đúng, là nhị công tử Kha gia trước đây sỉ nhục Uyển muội muội, nếu phải sau lưng Uyển muội muội ‘Gối đầu thiêu hoa*, người đàn bà thô lỗ đanh đá, nếu nữ tử thiên hạ chết hết cũng cưới nàng', muội muội làm sao có thể nhất thời giận dỗi mà nhảy hồ?"

      * Gần giống như với câu bình hoa di động ( người đẹp nhưng có đầu óc )

      Người nọ liền tranh cãi lại:" Là nàng trông mong làm thiếp, lại còn đưa hài, đưa hà bao, Thụy Ca ca mới. . . . . ."

      Lời còn chưa dứt, liền nghe phụ nhân kia :"Đều bớt tranh cãi ." Trong phòng nhất thời im lặng xuống.

      Uyển Ngọc thầm nghĩ:" ra là thế, Liễu Uyển Ngọc này vì nguyên nhân này mới nhảy hồ, đời buồn vui của con người đều chỉ vì chữ 'tình' Trong lòng yên lặng thở dài, suy sụp mở to mắt, chỉ thấy trong phòng đứng ba nữ tử, người thứ nhất mười sáu mười bảy tuổi, mặt trứng ngỗng, mắt hạnh, eo trong suốt, phiêu dật thanh cao; Người thứ hai mười bốn mười lăm tuổi, mặt trái xoan, con ngươi đầy sức sống, thân hình lả lướt, mặt phấn hàm chứa mềm mại đáng ; Người thứ ba cùng người thứ hai tuổi xấp xỉ nhau, sửa mi tuấn mắt, da trắng nõn nà, dáng người thuộc loại trung, mang theo người cổ khí. Ba người đều mặc váy hải đường màu hồng, ngay cả vòng tay khuyên tai đến bông họa lụa cùng những thứ khác đều giống nhau. Vài người này Uyển Ngọc ban đầu gặp qua, nàng hơi hơi liếc mắt cái, sau đó liền nhắm hai mắt lại.

      Nguyên lai Liễu gia này cũng rất có lai lịch, tổ tiên từng phong vị trí tước vị, nền móng ở kinh thành. Liễu lão gia Liễu Thọ Phong vào Giang Ninh bằng cửa hàng dệt kim, làm tứ phẩm viên ngoại lang, phẩm cấp mặc dù cao, cũng là chức quan béo bở. Phu nhân Tôn thị sinh Đại gia Liễu Chân, năm nay hai mươi lăm tuổi, làm quan quyên góp, cưới Trương thị tiểu thư của quan lại kinh thành, khuê danh gọi làm Tử Lăng. Người thiếp Chu thị sinh thứ tử Liễu Tường, mới vừa lên sáu. Trong Liễu phủ có năm tiểu thư, đại tiểu thư Liễu Tịnh Ngọc vào cung làm phi tần; Nhị tiểu thư Liễu Quyên Ngọc gả cho Đại công tử Kha phủ Kha Hồn; Tam tiểu thư Liễu Thù Ngọc chính là thứ nữ do Chu di nương sinh ra , Tứ tiểu thư Liễu Nghiên Ngọc là con vợ cả thứ nữ; Ngũ tiểu thư Liễu Uyển Ngọc cũng là thứ xuất, mẫu thân lại chết sớm , mẫu thân nàng ban đầu là con hát kịch xướng, ngày thường đẹp đến hoa nhường nguyệt thẹn, đem Liễu Thọ Phong mê hoặc, được bao dưỡng tại nhà ở bên ngoài, thẳng đến khi sinh đứa mới vào nhà. Người trong phủ ngoài miệng , nhưng trong lòng chung quy cũng xem vài phần. Uyển Ngọc sau lại được Tôn phu nhân mang về giáo dưỡng bên người.

      Hôm nay người phụ nhân trong phòng bị gọi là ' Mợ lớn' là phu nhân của con trai cả Liễu gia tức Trương Tử Lăng, khí chất cao thượng kia là Liễu Thù Ngọc, xinh đẹp là Liễu Nghiên Ngọc, còn có khí chất khí phải là tiểu thư Liễu gia, mà là Trương Tử Huyên, muội muội Trương Tử Lăng nay ở tạm Liễu phủ.

      Tử Lăng thấy Uyển Ngọc tỉnh, vội hỏi:"Ngũ muội muội tỉnh? Thân mình có thoải mái hay , đầu còn có đau hay ?" Uyển Ngọc nhắm mắt , Nghiên Ngọc cười lạnh :" Nhìn chút, chính mình làm ra kiện dọa người này còn cùng chị dâu dùng tính tình ở cao a." Lời này vừa ra, người bên ngoài chuẩn bị đồ dùng hít ngụm khí lạnh, ánh mắt chỉnh tề quét tới nhìn chằm chằm Uyển Ngọc, chờ nàng nhảy dựng lên nhằm phía Nghiên Ngọc khóc nháo, khi tốt rồi bọn họ ngăn lại, chỉ thấy Uyên Ngọc nằm im ắng ở giường, lông mi cũng động. Trong lòng mỗi người kinh ngạc, chỉ nghĩ người nàng khó chịu.

      ở lúc này, chỉ nghe ngoài cửa có nha hoàn :" Mợ lớn, phu nhân thỉnh ngài qua, Mợ lớn Dương phủ còn, tang lễ thể tùy ý, muốn ngài qua thương nghị."

      Tử Lăng nghe thế liền :" biết." Dứt lời nắm tay Uyển Ngọc :" Ngũ muội muội thoải mái trong lòng , ngươi nay bệnh , cha cũng trách phạt ngươi, an tâm điều dưỡng thân mình, nếu có muốn cái gì, trực tiếp phái người tiếng với ta." Dứt lời mang theo người rời .

      Uyển Ngọc nghiêng người, nước mắt lại tuôn rơi trượt xuống dưới.

      Như vậy qua ba bốn ngày như thế, Uyển Ngọc chỉ hỗn loạn nằm giường, Kha gia ngày ngày phái người đến hỏi thăm, tặng tổ yến, nhân sâm thuốc bổ quý báu. Đến sáng sớm ngày thứ năm, đại nha hoàn vào trong phòng đối với nàng :" nương, nhị gia của Kha gia tự mình đến nhà chịu tội, phu nhân lệnh nô tì gọi người đến nhà giữa."

      Uyển Ngọc vực dậy tinh thần :" biết" Rồi sau đó đứng dậy, lệnh cho Hồng Thược cùng tiểu nha đầu múc nước rửa mặt sạch . Uyển Ngọc ngồi ở giường, tiểu nha hoàn bưng chậu đồng đứng ở trước mặt nàng, Uyển Ngọc được đám người giúp lấy khăn che lại vạt áo trước, thấy Hồng Thược cúi mí mắt bất động, lấy vạt áo che chính mình, dùng muối ăn sút miệng. Mắt vừa nhìn thấy vật sử dụng khỏi khẽ nhíu mày, thời điểm ban đầu nàng là Mai Liên , mỗi ngày rửa mặt đồ dùng đều được chế tạo từ hoa nhài, xà phòng kia chỉ dùng hoa nhài giã với mấy vị thuốc Đông y cùng phấn trân châu chế thành, hương thơm bay bốn phía, vả lại làm cho làn da dễ chịu, mà tại lại dùng xà phòng mặt hàng ở chợ thương thông thường, khi sử dụng lại có vị rất nặng. Uyển Ngọc biết thể soi mói, liền qua loa rửa sạch mặt, tiếp nhận khăn Hông Thược đưa lau nước mặt, thay kiện xiêm y xanh nhạt, đứng lên đến trước mặt bàn trang điểm.

      Nàng ban đầu trời sinh chân có tật, trọng sinh làm người nhưng lại được thân thể hoàn thiện, chính nàng mấy ngày liền luôn thấy trong lòng khổ sở, bây giờ lại bị vui sướng hòa tan ít, nhiều ngày đối với thân thể này quen thuộc, đứng rất ổn thỏa. Hồng Thược đứng ở phía sau nàng, cầm lấy lược :" nương nghĩ làm kiểu tóc gì?"

      Uyển Ngọc chỉ :"Đơn giản chút liền hảo, cần quá phiền phức, cũng cần cài trâm." Hồng Thược thầm lấy làm kì lạ, tiểu chủ nhân này của nàng ngày thường ỷ vào dung mạo xinh đẹp, nhất là trang điểm khoe xinh đẹp, mặc dù có mấy bộ xiêm y, nhưng kiểu tóc cũng là mỗi ngày biến đổi, nay lại giống như thay đổi tính tình. Trong lòng kinh ngạc, nhưng tay vẫn lanh lẹ chải tóc

      Uyển Ngọc ngẩng đầu, chỉ thấy trong gương bất quá chỉ là tuổi dậy , hai hàng lông mi cong dài, hai mắt như nước mùa thu, môi đỏ mọng, da trắng như tuyết, sáng sủa xinh đẹp đầy sức sống, có quốc sắc. Uyển Ngọc nhìn ngẩn ngơ đến ngây người, thầm nghĩ:"Liễu Uyển Ngọc này đúng là có bề ngoài tốt đến giật mình. Nghĩ đến cái gì, bỗng nhiên cả người hơi hơi chấn động, tay lặng lẽ nắm thành quyền.

      bao lâu, Hồng Thược hoàng thành kiểu tóc, ngoài cửa nha hoàn sớm chờ lâu, Hồng Thược ra nhàng :" Bạch Bình tỷ tỷ, nương nhà muội chuẩn bị sẵn sàng rồi." Bạch Bình nghe vậy liền :" nương mời theo nô tì" xong ở phía trước dẫn đường.

      Uyển Ngọc thấy thế liền bước nhàng chậm rãi theo phía sau, ra Hoán Phương trai rẽ qua hành lang, tới hương Tây Bắc xuyên qua cửa hông, nàng cầm làn váy men theo phòng ở của hạ nhân, dọc theo con đường đá rẽ, liền có thể nhìn thấy cửa hông phía Tây tường hoa, trở ra vòng qua bức tường phù điêu có chữ hỉ Phúc Lộc Thọ, loại mái che của nhà giữa lên trước mắt.

      Tiểu nha đầu canh chừng cửa phòng ôm con mèo , đứng chờ Uyển Ngọc, thấy nàng liền đứng dậy trước vén rèm :" Đợi nương lâu."

      Uyển Ngọc cất bước vào, nơi này đúng là nơi Tôn phu nhân tổ chức yến tiệc, gần cửa sổ kê chiến giường lớn, được trãi đệm làm từ da rắn có họa tiết hình cây, mặt ngoài chỗ tựa lưng được bố trí tứ hợp giữa mây sang trọng vằn rắn và hoa cỏ. Hai bên trái phải là cái ghế con được đặt bốn quả lê, phối với màu sắc của cái ghế dựa, bên cạnh là kỉ trà màu xanh dương đặt hoa củ ấu bày dưa và trái cây bát trà.

      Vào trong chỉ thấy giường có hai vị phụ nhân ngồi, nắm tay nhau thân thiết chuyện. Ngồi ghế bên cạnh là thiếu niên mười bốn mười lăm tuổi, lớn lên mặt như quan ngọc, môi hồng răng trắng, có chút tuấn tú, giống như kim đồng, thiếu niên kia xị mặt ngồi ngay ngắn, cúi mi mắt cũng liếc mắt Uyển Ngọc cái. Uyển Ngọc rất nhanh đánh giá lần, nhận ra trong số có phụ nhân mắt to mày rậm, mặt dài mũi cao liền nhận ra là Tôn phu nhân, vội vàng cung kính hành lễ, rồi cúi đầu.

      phụ nhân khác ngồi giường vội vàng kêu:" Ngũ nương, con của ta, mau lại cho ta xem xem." Uyển Ngọc cúi đầu qua, tay lập tức bị người nắm, Uyển Ngọc ngẩng đầu thấy, phụ nhân kia đầu cài trâm phượng, mặt váy màu hồng cánh sen thiêu chỉ vàng, dáng người suy sụp béo lên, ngũ quan đoan trang, người này đúng là phụ nhân Kha phủ Phùng thị.

      này Mai, Dương, Liễu, Kha cùng được xứng là " Tứ mộc gia" Kha gia xếp sau cùng, bởi vì gia tộc này chỉ là ngồi hưởng tổ ấm thôi. Tổ tiên từng là thủ hạ của Bình vương đại tướng, sau phong tước vị, mặc dù phải thừa kế, nhưng khi thời Đại Minh khai quốc liền ở Kim Lăng cắm rễ, đến nay vẫn có bổng lộc triều đình, tự mình nắm giữ phương thế lực. Lão gia Kha gia Kha Húc, dưới gối có hai tử và hai nữ. Con lớn nhất Kha Hồn mặc dù vứt bỏ chức quan, nhưng lại sống rất an nhàn phú quý, cưới nhị tiểu thư Liễu gia Quyên Ngọc; Thứ tử Kha Thụy mười lăm tuổi, có công danh tú tài. Đại nữ nhi của Kha gia Kha Dĩnh Loan gả cho thứ tử Dương gia Dương Cảnh Chi. Nhị nữ nhi Kha Dĩnh Tư là thứ xuất, năm kia xuất giá, thành thân năm liền thành quả phụ.

      Phùng phu nhân lôi kéo tay Uyển Ngọc liên tục thở dài:" nương vốn dĩ xinh đẹp, hôm nay lại hao gầy tiều tụy." xong ánh mắt trừng tới chỗ ngồi của Kha Thụy :" Đều là tiểu tử vô liêm sĩ nhà ngươi! Còn màu nhận tội với Ngũ muội muội!"

      Kha Thụy trong lòng phiền muộn đến cực điểm, tình nguyện đứng dậy, thở dài hành lễ :"Muội muội ta sai lầm rồi, chịu tội với ngươi!"

      Uyển Ngọc vội : Thụy Ca ca nào có sai, là ta tuổi còn hiểu chuyện, làm cho phu nhân cùng Phùng phu nhân duyên cớ lo lắng, liên lụy Thụy Ca ca bị phạt."

      Lời vừa ra, khắp nơi liền an tĩnh, mọi người ở trong phòng thể tin nổi nhìn chằm chằm Uyển Ngọc. Tôn phu nhân cũng thoát khỏi kinh ngạc, híp mắt đánh giá Uyển Ngọc vài lần, phụng phịu :" biết chính mình làm cho mọi người lo lắng, sao còn làm ra tình đến nước này? Tiểu thư gia tộc vốn là nên văn văn tĩnh tĩnh, đoan trang hiền thục, ngươi xem chị dâu của ngươi cùng vài tỉ tỉ, người nào giống ngươi náo loạn như vậy!"

      Uyển Ngọc việc cúi đầu :” Phu nhân đừng tức giận, là sai lầm của ta."

      Phùng phu nhân thấy vậy liền :"Ngũ nương thân mình còn chưa có khỏe, đừng răn dạy nàng ấy. Chuyện này đều do Thụy ca nhi, may mắn trở thành sai lầm lớn." xong lấy ra cái hoa tai Di Lặc vàng ròng nhét vào trong tay Uyển Ngọc :" Vật này là thỉnh cao tăng đức cao vọng trọng, giúp phù hộ Ngũ nương thân thể an khang khỏe mạnh, bình an."

      Uyển Ngọc điệp thanh lời cảm tạ, lui hai bước liền muốn hành lễ, Phùng phu nhân phen ngăn cản, lại trận hỏi han ân cần. Uyển Ngọc nhất nhất trả lời, phu nhân quan tâm, chị dâu săn sóc, các tỷ tỷ hết lòng thương, hạ nhân cũng vất vả hết sức, tóm lại mỗi người mọt câu rất tốt, xong lời cuối cùng, Tôn phu nhân cũng thản nhiên lộ ra tươi cười.

      Hàn huyên lát, Phùng phu nhân mang theo Kha Thụy cáo lui. Tôn phu nhân sai người đưa tiễn, rồi sau đó liền ngồi ở giường lẳng lặng ngẩn người. Uyển Ngọc đứng ở bên cạnh, nín thở im lặng , trong lòng thầm nghĩ:"Liễu Uyển Ngọc này là nữ nhi của tiểu thiếp sinh ra, mẫu thân chết, thường ngày ra cửa gặp người, muốn tồn tại ở gia tộc cần phải cẩn thận khắp nơi. May mà nơi đây lại là gia tộc lớn, đến mức phải đông lạnh chịu đói, còn có hạ nhân sai sử."

      Suy nghĩ thích đáng rồi, Tôn phu nhân bỗng nhiên nâng lên mí mắt, nhìn Uyển Ngọc ôn hoà :"Uyển Ngọc, ngươi cũng biết ngươi làm cho Liễu gia mất hết mặt mũi? tại đầu đường cuối ngõ ai nghị luận chuyện nhà chúng ta do ngươi làm? Ngươi còn tuổi vì nam nhân tìm cái chết, tương lai làm sao đối mặt làm người? Ngày hôm qua lão gia biết tin, trách cứ ta có đem ngươi hảo hảo giáo dưỡng, lão gia có lương tâm bằng lòng cho người suy nghĩ lại, ngươi mặc dù phải chính ta sinh ra, nhưng ta đối với ngươi giống nữ nhi bình thường, chí phí ăn mặc điểm nào để cho ngươi lo nghĩ? Ngươi hôm nay nháo đến chuyện tình thế này... làm cho ta" đến chỗ này bỗng dừng lại, lấy khăn tử lau nước mắt mới chảy xuống.

      Uyển Ngọc vội vàng quỳ xuống dập đầu :"Phu nhân, là ta sai lầm rồi, người trách phạt ta !"

      Tôn phu nhân gắn rơi vài giọt lệ, tay nắm lấy Uyển Ngọc kéo lên, đem đến bên người thấm thía :"Uyển Nhi, phu nhân phải trách ngươi, mà là oán chính mình. Ngươi ở trong lòng ta giống như nữ nhi ta sinh ra, chờ thêm hai năm nữa tìm cho ngươi nhà chồng tốt, của hồi môn nhiều chút đem ngươi vinh quang gả ... Uyển Nhi, nhị công tử Kha gia nơi đó ngươi chết tâm thôi, thứ nhất người ta là gia tộc giàu có muốn lấy nữ nhi con vợ cả, thứ hai Phùng phu nhân trong lòng cũng tính toán. Ngươi nay tuổi cũng , phải nhớ kĩ nam nữ khác biệt, về sau trừ thân thích bên ngoài, có thể gặp gặp .

      Uyển Ngọc cúi đầu :" Phu nhân rất đúng, trước kia ta bướng bỉnh biết lí lẽ, chọc cho phu nhân tức giận, nay ta sửa"

      Tôn phu nhân :"Con của ta, ngươi nếu đều sửa lại, chẳng những là tạo hóa của ngươi, cũng là phen tạo hóa của ta!" Lại cùng Uyển Ngọc lát, liền phái Bạch Bình đem nàng tiễn bước . Nhìn bóng dáng Uyển Ngọc Tôn phu nhân bình tĩnh mặt thầm nghĩ :" Con hát kia sinh ra đứa , bây giờ lại trở nên lanh lợi hay là đại nạn chết tất có hậu phúc?" Sau đó lịa :"Mặc kệ như thế nào, nháo ra sao, Kha gia bên kia vạn vạn nhìn trúng nàng, người như Kha Thụy vốn ta định tác hợp làm vị hôn phu cho Nghiên nhi, có thể nào lại cho nghiệt chủng của con hát kia."

      Nghĩ đến đây, Tôn phu nhân trong lòng lại cười nhạo Uyển Ngọc nữ nhi thứ xuất còn muốn gả nhập vào hào môn nhà giàu, tướng mạo đoan chính làm thê, khỏi nhàng nở nụ cười tiếng.

    4. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :