1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào vừa mới nở rộ - Đào Ảnh Xước Xước

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Hoa đào vừa mới nở rộ.

      Tác giả: Đào Ảnh Xước Xước

      Convert: Ngocquynh520

      Editor: Voicoi08

      Số chương: 55 Chương

      Nguồn: ***************

      Giới thiệu:


      Hoa đào của Khương Mộc Ninh đến đại học năm ba mới nở rộ, đóa, hai đóa, nhưng đều là những đóa hoa đào nát tránh còn kịp: Em trai lớp dưới là thiếu niên thanh thuần mềm mại, em trai hát chính kiêu ngạo nhiệt huyết. nhịn được ngửa mặt lên trời thở dài: Ông trời, đây phải là món ăn thích của tôi mà.

      Có thể sau khi gặp Triệu Tiệm An, mới phát ra, hóa ra lí tưởng có hoa đào quay xung quanh cũng phải là tùy tay có thể hái. Loại duyên phận này, huyền diệu đến mức khiến người ta khó hiểu, có đôi khi ngay từ đầu cũng cần vận dụng đầu óc.

      Triệu Tiệm An , duyên phận chính là khi cuối cùng khi có thời gian và tâm tình đương gặp Khương Mộc Ninh. Thời gian vừa đúng, hơn nữa người còn đúng hơn.

      Nội dung: Tình cảm oan gia vui vẻ, đô thị tình duyên, bước lên mây.

      Nhân vật chính: Khương Mộc Ninh, Triệu Tiệm An.

      Vai phụ: Tần Lãng, Vạn Manh Manh.

      khí: trường học, thanh xuân, ngọt.
      Sweet you, thuyt, 19002 others thích bài này.

    2. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 1 : tính là nghe trộm

      “Đàn chị, cho em cơ hội được ?” Giọng điệu chân thành tha thiết, trong thời gian ngắn thể nhận ra giới tính, nhưng mà nghe giọng điệu như này hẳn là cậu con trai rồi?

      được.” thanh lạnh nhạt lại có chút lười biếng, vô cùng mát mẻ, nội dung chuyện lại có chút thẳng thắn.

      “Đàn chị, tại sao chứ? Cho em lí do ?” thanh càng thêm tha thiết, mang theo cả chút lo lắng phiền chán.

      “Dựa vào đâu?” thanh lạnh nhạt càng thêm vài phần nhạt nhẽo, giọng điệu nhàng phối hợp với thanh dễ nghe cũng khiến cho người ta thể tưởng tượng nổi hình dáng như thế nào.

      Khóe môi Triệu Tiệm An hơi nhếch lên, ánh mắt của sớm còn chú ý đến chiếc laptop đại bàn nữa rồi, quyết định cho mình giải trí chút, có thể hơi tựa về phía sau, bưng cốc café lạnh lên uống ngụm, khóe môi mang theo nụ cười yếu ớt như có như , ánh mắt giống như hề có tiêu cự, ra lỗ tai sớm dựng lên nghe cuộc chuyện phía bên kia.

      Đây là tiệm café gần cồng của trường đại học Z, cửa hàng này cũng lớn, chỉ có tầng, vị trí có chút hẻo lánh nên làm ăn cũng quá tốt, Triệu Tiệm An rất thích nơi này vì nó yên tĩnh, có thời gian rảnh rỗi hay đến chỗ này uống cốc café, dùng cọ internet.

      Sau khi ba người kia ngồi khoảng nửa giờ, cũng chỉ mơ hồ nghe xong phần mở đầu, nhưng cũng có thể đoán ra được, hẳn là tiết mục hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình rồi. Cậu con trai ra tình cảm trân thành tha thiết, đáng tiếc đối phương lại hề cảm kích, thanh vang lên càng lúc càng lạnh nhạt hơn. Bây giờ cũng có việc gì, Thích Hành còn đường, hiếm có lúc lại muốn bát quái thế này, trong trường học loại nghe lén như này rất hay gặp được, ừ, cũng tính là nghe lén, nghe quang minh chính đại đó chứ, ai bảo bọn họ chút đây. Nhưng mà học sinh đại học bây giờ quả thực giống với bọn họ trước đây, mặc dù thời gian chênh lệch chỉ có mấy năm mà thôi, đối với tình cảm ngày càng thoải mái tự nhiên hơn rồi, điểm này khiến cảm thấy quả thực thể bằng được.


      “Đàn chị…. Chị cũng có bạn trai mà, chị cũng đồng ý với Chu Thiên Khải, vì sao thể thử với em chút?”

      “Khụ khụ khụ.”

      Hình như câu của cậu con trai kia khiến cho đối phương bị sặc, ho khan vài cái mới dừng lại.

      “Thử cái gì mà thử? Cậu cho cậu là thị trường quảng cáo phát đồ miễn phí à. Thích nếm thêm vài miếng, thích phun ngay ra sao? Tôi có bạn trai hay , tôi có đồng ý Chu Thiên Khải , cùng với việc tôi có đồng ý qua lại với cậu hay là hai chuyện khác nhau, cậu đừng nhầm lẫn mà gộp nó vào .” thanh lạnh nhạt kia cuối cùng cũng có sức sống hơn, chính xác là tức giận.

      “Đàn chị, từ lớp mười em bắt đầu thích chị, vì để cùng chị vào trường đại học, chị biết em phải cố gắng nhiều như thế nào…….. Chị có bạn trai tại sao lại cho em cơ hội chứ, cũng chính là cho bản thân chị cơ hội mà? Chẳng lẽ thực chị muốn chuyện đương sao?” Giọng điệu càng thêm chân thành tha thiết, hơn nữa còn nhiều hơn chút cầu khẩn.

      “Ừ, chuyện này cũng đúng. Mộc Ninh à, tớ thấy Tần Lãng cũng tồi mà, ừ, Chu Thiên Khải cũng hát hay vô cùng a, sao cậu nhìn vẫn thuận mắt thế chứ?” Hình như là bé khác cùng, thanh rất ngọt ngào.

      “Tốt sao, vậy cậu nhận .” thanh lạnh nhạt khôi phục lại lười biếng , còn hơi mang chút ý cười.

      “Ai nha, phải người ta nhìn trúng tớ sao. Hai học đệ (em trai lớp dưới) đáng nha, tớ thực rất muốn thu đó, nhưng cũng phải nhìn xem người ta có đồng ý kìa. Cũng chỉ là chuyện đương thôi mà, cũng phải là kết hôn, có phải cậu nhìn vấn đề thành quá nghiêm trọng rồi ?”

      sai, đúng là tớ lấy kết hôn làm điều kiện quyết định đầu tiên cho tình .”

      “Đàn chị. Em cũng thế. Em lấy kết hôn là điều kiện hàng đầu để tỏ tình với chị.”

      “Khụ khụ khụ.”

      Độ cong khóe môi của Triệu Tiệm An ngày càng cao hơn. cảm thấy hình như chính có thể cảm nhận được kích động của cậu con trai kia, cùng với vẻ mặt trợn mắt há mồm sau đó lại bị sặc lần nữa của đối phương.

      “Đàn chị, em rất thích chị, từ lần đầu tiên nhìn thấy chị hồi lớp mười, cho tới bây giờ, phần tâm ý này cũng hề thay đổi, ngược lại ngày càng sâu đậm hơn.” Cậu con trai ngừng cố gắng.

      “Tần Lãng, đàn em Tần, cuối cùng cậu thích tôi ở điểm gì? Tôi sửa có được ?” Giọng điệu của có chút đưa đám, làm cho thanh như than thở, khiến cho Triệu Tiệm An yên lặng nở nụ cười.

      "Đàn chị, ……. Em có chỗ nào tốt, chị có thể cho em biết, em sửa mà.” Hình như cậu con trai càng bị ngăn cản càng hăng hái hơn, chưa từ bỏ ý định.

      “ Được rồi, cậu thành tâm thành ý hỏi, tôi cũng có chút lòng từ bi cho cậu biết, tôi, chị đây thích tình chị em.” Giọng điệu của rất khí phách, giải quyết dứt khoát, quả nhiên, lâu cũng nghe thấy thanh của cậu con trai kia.

      “Em biết rồi. Lời như vậy, ít nhất Chu Thiên Khải cũng có cơ hội. Em chỉ hi vọng chị có thể để em được sống bên cạnh chị, coi em như những đàn em bình thường, chỉ cần để em nhìn thấy chị là được rồi.” Cậu con trai hình như cũng bình tĩnh lại, giọng gấp gáp cũng nóng nảy.

      “Cứng đầu.”

      Hình như kia có chút tức giận, Triệu Tiệm An cảm thấy như mình vừa nghe được thanh tốn hơi thừa sức.

      “Reng reng reng.” Tiếng chuông đơn điệu vàng lên, Triệu Tiệm An hơi ngẩn ra chút mới bắt máy: “Alo? Ừ, cửa hàng café ở cửa phía Nam, tên là Lạc. Cậu dọc theo đường cái, đến ngã tư quẹo phải….”

      Triệu Tiệm An cúp điện thoại, phát ra thanh phía sau lưng mình rất nhiều, đến khi Thích Thành ngồi xuống đối diện, cũng chỉ nghe câu : “ thôi, dạ dày của tớ cũng sắp xẹp lép vì đói rồi, mọi người cũng đến rồi, chúng ta qua .”

      “Tớ thực ngờ được cậu thế mà lại yên phận học.” Thích Thành ngồi đối diện nở nụ cười nhạo báng, cuối cùng Triệu Tiệm An cũng kéo lại chú ý của mình, còn thất thần nữa, nhưng khi mấy người phía sau đứng dậy qua, vẫn nhìn được quay đầu nhìn thoáng qua.

      còn rất trẻ tuổi, nhìn cũng cao, mặt nở nụ cười kéo theo khác cao hơn đến nửa cái đầu quay đầu lại nhìn về phía sau, cậu con trai theo phía sau, dáng vẻ và giọng điệu của cậu ta rất giống nhau, trắng nõn thanh tú, ánh mắt tập chung, mặt nở nụ cười ôn hòa.

      Theo trực giác, Triệu Tiệm An cảm thấy cao hơn kia có lẽ chính là Khương Mộc Ninh. Mãi đến khi ba người ra khỏi tiệm café, dần dần biến mất trong đám người mới thu hồi ánh mắt của mình, trong lòng thoáng qua chút tiếc nuối.

      Sinh viên thời nay có ý tứ.

    3. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 2 Sinh viên thời nay ý tứ

      “Tiệm An, công trình của tập đoàn Vạn Thành chỉ đích danh cậu chịu trách nhiệm, cậu có thể bớt chút thời gian đến xem chút ? Coi như là học cũng phải là chuyện gì cũng muốn quản chứ?”

      Khương Mộc Ninh nhìn Tần Lãng phía sau, đánh đánh lại, cậu ta cũng đáp lại, vừa thấy phiền lại thấy có chút bất đắc dĩ. Trực tiếp, uyển chuyển, uy hiếp, dụ dỗ, tất cả các biện pháp đều có tác dụng, cậu ta giống như thuốc cao bôi da chó vậy, dính sát nhả được.

      “Đàn chị, trừ khi chị có bạn trai, nếu tuyệt đối em chết tâm. Chị cần phụ trách, chị chỉ cần coi em như những đàn em bình thường là được rồi.” Nụ cười của Tần Lãng còn ngọt ngào hơn Vạn Manh Manh mấy phần, kết hợp với gương mặt trắng nõn, thanh tú, quả thực là quá dịu dàng uyển chuyển hàm xúc rồi.

      “Manh Manh, tớ muốn hộc máu, mau dìu tớ.” Khương Mộc Ninh lòng cảm thấy có chút choáng váng đầu óc, gác tay lên vai Vạn Manh Manh, tay còn lại vỗ vỗ cái trán của mình.

      “Ha ha, bạn học Mộc Ninh à, thế gian này cái gì khó trả nhất? Đó chính là tình cảm a. Tớ hoàn toàn có đủ lí do để nghi ngờ kiếp trước cậu vừa lừa gạt sắc vừa lừa gạt tài của đàn em Tần Lãng rồi.” Vạn Manh Manh nhìn dáng vẻ khó chịu của Khương Mộc Ninh cười rất vui vẻ. “ ra tớ cảm thấy Chu Thiên Khải cũng tồi, tuần trước cậu ta đứng hát đêm dưới lầu kí túc xá của chúng ta, ngày hôm sau, tớ chỉ dùng mắt lạnh nhìn mà cũng thấy trong tầng của chúng ta có rất nhiều mê cậu ta rồi đó.”

      “Hi vọng những kia có thể cứu tớ ra khỏi nước sôi lửa bỏng, tốt bụng thu lưu cậu nhóc kia.” Nhớ tới đàn em cố chấp khác, chân của cũng bắt đầu đau đớn, sớm biết vậy, ban đầu làm người tốt bụng như vậy rồi, tại sao phải đỡ chứ? Tại sao phải đỡ? Để cho cậu nhóc kia trực tiếp ngã xuống mặt đất cũng tốt lắm, dù sao người muốn đỡ cậu ta cũng còn rất nhiều mà. diễn@đàn$lê%quý&đôn.

      “Đàn chị, em giống Chu Thiên Khải, em là người luôn chỉ lòng.” Tần Lãng vội vàng tiến lên trước mặt Khương Mộc Ninh giơ tay đảm bảo.

      Khương Mộc Ninh nhìn Tần Lãng vẻ mặt nghiêm túc chân thành tha thiết, nhịn được trừng lớn hai mắt: “Cút.”

      “Mộc Ninh à, tớ bảo này, đầu tiên đến vấn đề tuổi tác, cuối cùng cậu thích mẫu người như nào vậy?” Đôi mắt như tinh linh của Vạn Manh Manh tỏa sáng ngừng, mang theo chút giảo hoạt, chút tò mò mà Khương Mộc Ninh rất hay nhìn thấy.

      “Cậu cũng cút cho tớ. Muốn để tớ lên trang đầu? có cửa đâu?” Khương Mộc Ninh ngồi dậy, đẩy gương mặt của Vạn Manh Manh đến gần ra: “Cậu cũng đừng có mà viết linh tinh về tớ. Nếu ngày nào đó tớ thấy tên của mình mấy trang báo của cậu, tớ nhất định cắn chết cậu.”

      Nụ cười của Vạn Manh Manh cứng đờ, vội vàng nở nụ cười gượng với Khương Mộc Ninh: “Ai nha, ai nha, chuyện gì vậy, tình cảm của chúng là loại nào chứ? Là loại nào. Làm sao tớ có thể làm ra chuyện như vậy chứ? Cậu xem, thứ bảy tuần trước khi Chu Thiên Khải mở buổi biểu diễn nhạc thể tình tớ cũng đâu có viết cái gì đâu.”

      Tròng mắt Khương Mộc Ninh hơi híp lại, khóe môi hơi bĩu ra, nhìn chằm chằm vào Vạn Manh Manh : “Đó là do cậu chậm chân thôi. Đợt kết tiếp đây? Đợt kết tiếp có tên tuổi của tớ đây?”

      “Việc này, cái đó a.” Nụ cười ngọt ngào của Vạn Manh Manh hơi cứng lại, tròng mắt chuyển động ngừng sang đông sang tây, dám nhìn thẳng vào mắt Khương Mộc Ninh: “Việc này còn cần thương lượng chút với Ban biên tập của chúng ta, đây phải là số mới cũng chưa ra sao?”

      “Đàn chị, em cảm thấy đàn chị Vạn tuyệt tình như vậy đâu, tin tức về chị và Chu Thiên Khải có gì tốt mà viết báo chứ?” Tần Lãng cười cười giải hòa.

      “Tránh ra.” Đầu Khương Mộc Ninh cũng nâng lên, trực tiếp chỉ vào góc: “ vào chỗ đó ngồi.” quay đầu lại tiếp tục nhìn chằm chằm vào Vạn Manh Manh: “Số báo lần này còn chưa có ra, nhưng phần lớn bản thảo gửi rồi đúng ? phải cậu là đội trưởng sao, tiêu diệt những bài báo viết về mình phải là chuyện hết sức đơn giản sao?” Khương Mộc Ninh dùng đầu ngón chân cũng có thể đoasn được, trong lòng Vạn Manh Manh có vấn đề, cho nên, nếu dùng biện pháp mạnh, vậy số báo lần này nhất định có tên của , hoặc là hơn thế, thậm chí có thể lên trang đầu.

      “Ai nha, mặc dù tớ là đội trưởng, nhưng Ban biên tập của chúng ta rất dân chủ mà, sao tớ có thể lạm dụng chức quyền chứ.” Vạn Manh Manh cố gắng thể gương mặt nghiêm túc.

      “Manh Manh.” Khương Mộc Ninh cắn răng, luôn muốn là người sinh viên bình thường, khiêm tốn, hòa nhã nha, vừa nghĩ tới chuyện ngày kia tên mình xuất tờ ‘Nguyệt san sinh hoạt đại học Z’, đáy lòng mạnh mẽ rung lên. “Vạn Manh Manh, tớ cho phép cậu lạm dụng chức quyền lần, mau mau xóa bỏ tin tức về tớ.”

      “Mộc Ninh, việc này thực được.” Vạn Manh Manh tiếp tục làm khó.

      Khương Mộc Ninh cắn răng, nhịn xuống kích động muốn cấu người: “Vậy bỏ tên của tớ , dùng tên khác để thay thế. Đây là ranh giới cuối cùng của tớ rồi đấy.”

      Vạn Manh Manh hơi do dự chút, lại nhìn gương mặt hung dữ của Khương Mộc Ninh, than thở trong lòng. Tin tức này tốt biết bao nha, cũng hơn nửa năm rồi chưa có việc tình cảm náo nhiệt náo như vậy, viết, thực trong lòng thấy rất lo lắng, thiên lí khó dung nha.

      “Được rồi, tớ biết rồi, viết tên cậu.” Cuối cùng vẫn là lí trí chiến thắng tình cảm, Vạn Manh Manh cảm thấy, nếu vấn muốn tiếp tục cuộc sống yên ổn cần phải biết hai chứ thỏa hiệp.

      , Tần Lãng, đừng ngồi chồm hổm nữa, ăn cơm.” Khương Mộc Ninh cảm thấy cuối cùng tâm tình cũng có chút chuyển biến tốt. Mới bắt đầu đại học năm ba bao lâu bị phá vỡ những tháng ngày bình an, là đau đầu.

      Đánh vỡ JQ

      “Vạn Manh Manh, cậu to gan?” Khương Mộc Ninh cắn răng, cố gắng hạ thấp giọng mình, nhưng lửa giận trong bụng càng ngày càng vút cao hơn.

      “Cái gì chứ? Em cậu. Còn giả bộ sao? Cậu có giả bộ cũng vô ích thôi. Hôm nay trang đầu của ‘Nguyệt san sinh hoạt đại học Z’. Công trình bằng gỗ cấp 1, ban nào đó, hơn nữa còn có tấm hình chụp gò má ràng như vậy, người nào biết là tớ chứ? Sao cậu trực tiếp viết là: công trình bằng gỗ Khương Mộc Ninh ?” d.i.ễ.n. .đ.à.n. ..l.ê. ..q.u.ý. .đ.ô.n.

      Ngồi ngồi đối diện hơi ngẩng đầu nhìn sang, Khương Mộc Ninh miễn cưỡng đè lửa giận của mình xuống, thanh cũng thấp hơn mấy phần.

      “Vạn Manh Manh, cậu có bản lĩnh hôm nay đừng có về phòng.” xong mạnh mẽ tắt điện thoại, đặt điện thoại lên mặt bàn, gương mặt đổi nhìn chằm chằm sách bàn,từ từ bình tĩnh lại sau khi tức giận.

      Ai, thôi cũng ra khỏi rồi, muốn chỉnh cũng có kinh phí, trừ tìm Vạn Manh Manh cho hả giận cũng có cách nào, gương vỡ khó lành……

      Khương Mộc Ninh cau mày, đứng ở giá sách bên cạnh, nghĩ tới động tác phản ứng nhanh chóng của mình, giống như lập tức rụt đầu lại, suy nghĩ chút phải là bị nhìn thấy, thầm gật đầu cái, chuẩn bị rời . vừa ngẩng đầu lên lại thấy gương mặt có chút quen thuộc, hình như là người bạn học mới vừa rồi ngồi ở phía đối diện kia.

      nhíu chặt chân mày, suy nghĩ nhiều lập tức đưa tay kéo lấy tay ta, im lặng : “đừng qua.”

      Đối phương hơi ngẩn người, thoáng nhíu mày cái, khóe môi hơi nâng lên tạo thành nụ cười, cũng học im lặng : “Làm sao?”

      Trong nháy mắt Khương Mộc Ninh sững sờ. Lôi kéo như vậy, nhìn cẩn thận ở gần, mới phát đối phương phải bạn học hệ chính quy….. gương mặt ta có trầm ổn, phải tự tin và nội liễm mà những chàng trai ở tuổi này có được….

      Có lẽ là đàn trong viện nghiên cứu.

      Trong lúc ngây người, ống tay áo của đối phương vẫn còn ở trong tay , đầu cũng nhanh chóng ngó ra ngoài, vừa liếc mắt cái lại nhanh chóng rụt về, sau đó vẻ mặt lộ ra chút kinh ngạc rồi lại nở nụ cười nhàng với .

      Lúc này Khương Mộc Ninh mới phản ứng lại, khẽ cau mày, để đối phương nghe lời, nhanh chóng nhàng lôi kéo đối phương qua đứng cách chỗ vừa rồi vài giá sách, lúc này mới buông tay ra, ngồi xuống nguyên vị trí, vỗ vỗ ngực, sau đó mới trừng mắt nhìn về chỗ vừa rồi.

      với đừng qua, lại càng muốn nhìn, nếu như bị phát cũng đừng làm liên lụy đến tôi.”

      Triệu Tiệm An nhíu mày, cười cười nhìn Khương Mộc Ninh chu mỏ, thong thả ung dung ngồi xuống.
      M è o Q u ê n T h ở, thuyt, 19003 others thích bài này.

    4. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 3

      Trường học lớn cũng lớn, cũng , ngược lại thực ngờ được, nhanh như vậy gặp lại khác người lần trước, mới vừa nghe thấy ‘Công trình bằng gỗ Khương Mộc Ninh’, mới nhịn được khẽ ngạc nhiên ngẩng đầu lên, còn lần này, cuối cùng cũng thấy diện mạo của .

      Có chút ngoài ý muốn, cũng có chút nằm trong suy nghĩ của .

      Dung mạo của Khương Mộc Ninh tồi, có người ở dưới tầng ngủ của ca hát cầu tình cảm tất nhiên dáng dấp thể quá kém được. Nhưng cũng phải là tươi đẹp như ánh mặt trời. Đôi mắt hạnh sáng ngời, phải là đôi lông mày mảnh khảnh, mà nó mang theo tia trong sáng tràn đầy sức sống, da cũng phải quá trắng, mà là làn da nhợt nhạt giống như tờ giấy trắng mang theo lớp nước màu, sinh động mà trơn bóng.

      được tính là xinh đẹp tuyệt đỉnh, nhưng lại khiến cho người ta thấy rất thoải mái.

      “Vì sao thể nhìn? Phi lễ chớ nhìn sao?” Triệu Tiệm An cười hỏi.

      Vừa rồi Khương Mộc Ninh ngăn cản cho nhìn, là đôi trai trốn sau gia sách ôm chặt lấy nhau, là đôi trẻ tuổi tình cảm hôn nhau.

      Sinh viên đại học thời nay, quả nhiên là hơn nhiều so với bọn hồi trước, ừ, nhiệt tình hơn rất nhiều. Khiến cho mỗi lần đều phải cảm thán, mình già mất rồi. ràng cũng chỉ lớn hơn bọn họ sáu bảy năm mà thôi, sau lại luôn có cảm giác như mình thành chú, người ta rồi ý nhỉ.

      “Vô lễ cái thá gì chứ? là người cổ à?” Khương Mộc Ninh cho cái liếc mắt, nhìn như thể chỉ tiếc rèn sắt thành thép. “Ánh mắt của làm sao vậy? Là Hàn Phỉ Phỉ nha, chẳng lẽ nhận ra sao?”

      “Hàn Phỉ Phỉ? Tôi biết.” Triệu Tiệm An hồi tưởng lại, xác định mình biết nhân vật nào như vậy. “ ấy rât nổi tiếng sao?”

      Khương Mộc Ninh ho cái, chút nữa bị sặc chết bởi chính nước miếng của mình: “Hàn Phỉ Phỉ a, là bông hoa trong học viện ngoại ngữ nha. Là bạn của người trong học viện tin tức. Quả thực là hoa khôi hợp tác với hot boy. Là nữ thần trong mắt cả tá nam sinh của đại học Z, coi như học nghiên cứu ít nhất cũng phải nghe qua danh tiếng này rồi chứ.”

      Triệu Tiệm An được dạy dỗ rất ngoan ngoãn tiếp thu, khiêm tốn gật đầu: “Ừ, là kiến thức của tôi hạn hẹp, quả thực chưa từng nghe qua. Nhưng mà, coi như ấy hôn môi với bạn trai bị chúng ta bắt gặp, cũng có quan hệ gì mà? đến cùng, người ngượng ngùng cũng là ấy mới phải chứ?”

      Khương Mộc Ninh có chút nhịn được, lần nữa cho cái lườm nguýt: “Xem danh nghĩa ngồi cũng bàn, tôi tốt bụng cho biết. Mới vừa rồi, người hôn môi với Hàn Phỉ Phỉ phải bạn trai của ta, Trần Thiên Dương. Tôi gặp qua Trần Thiên Dương rồi, cao 1m85, nhìn xem người con trai vừa rồi cao bao nhiêu? Nhiều nhất cũng chỉ cao hơn Hàn Phỉ Phỉ chút xíu mà thôi. Cho nên, đó là đối tượng mà Hàn Phỉ Phỉ bắt cá hai tay, hoặc cũng có thể là vụng trộm, biết ?”

      “À, ra là như vậy. sợ ấy thẹn quá hóa giận à?” Triệu Tiệm An gật đầu cái. Diễn@đànlee^quý$Đôn.

      trai à, cuối cùng có phải người của học viện kiến trúc của chúng tôi thế?” Khương Mộc Ninh trừng mắt, cảm thấy rất bất đắc dĩ.

      “Sao em biết tôi học công trình kiến trúc?” Triệu Tiệm An nhìn biểu của đối phương, lại nở nụ cười.

      trai à, phải luôn xem ‘sách kiến trúc’ sao?” Khương Mộc Ninh chỉ chỉ quyển sách đối phương để bàn. Xem sách chuyên nghiệp như vậy, phải học viện chúng ta, chẳng lẽ là học viện văn học sao?”

      Triệu Tiệm An cúi đầu nhìn ‘sách kiến trúc’ mặt bàn vừa đọc xong, khóe môi khẽ nâng lên.

      “Tôi đương nhiên sợ Hàn Phỉ Phỉ, tôi chỉ sợ cha ấy thôi, cha ấy nổi tiếng là bao che thương con , chỉ cần Hàn Phỉ Phỉ người nào đáng ghét, như vậy cha ấy tuyệt đối thích. Mà cha ấy chính là Hàn Thừa, cái tên này chắc biết chứ?”

      Triệu Tiệm An nhìn gương mặt của Khương Mộc Ninh như viết ‘nếu còn biết tôi cắn chết ’, đột nhiên cảm thấy tâm tình của mình hôm nay rất thoải mái: “ ra là con của Hàn Thừa.”


      “Đúng vậy, chính là con của viện trưởng khoa chúng ta, xem chúng ta có nên tránh ? Nếu như đen đủi bị Hàn Phỉ Phỉ tìm thấy, người học viện khác có thể tránh chút, nhưng người học viện chúng ta phải kiềm chế chút.” Cuối cùng Khương Mộc Ninh cũng cảm thấy mình có thể lấy chút hơi, may đối phương cũng phải người ngây thơ đến ngu ngốc……..

      “Tốt lắm, lão ngài cứ từ từ tiêu hóa tin tức này , tôi trước.” Khương Mộc Ninh phất tay cái, nhớ tới phải trở về phóng ngủ lập tức nhớ đến Vạn Manh Manh vạn ác, nghĩ tới Vạn Manh Manh lại thấy lửa giận trong lòng mình tăng vọt lên.

      “Cám ơn, nếu hôm nay có em có lẽ tôi đắc tội với viện trưởng, đợi lúc em có thời gian rảnh rỗi, mời em bữa cơm để tỏ lòng biết ơn nha.” Triệu Tiệm An nhìn Khương Mộc Ninh đứng dậy thu dọn, đột nhiên lại câu như vậy, xong, ngay chính cũng ngây ngẩn cả người, nhưng nhanh chóng bình tĩnh lại, nở nụ cười.

      Đề nghị này, hình như tệ lắm.

      “A, cần…… Cái này có gì mà phải cám ơn chứ?” Lần này đổi lại là Khương Mộc Ninh phản ứng kịp: “Ăn cơm cần, tôi trước đây.” cất dọn đồ đạc của mình xong, ra khỏi thư viện, lúc này mới nhớ tới căn bản còn biết cả tên họ của đối phương.

      “Ngay cả tên cũng , vậy mà còn mời ăn cơm. có thành ý.” Khương Mộc Ninh giọng lầm bầm, rất nhanh quên mất chuyện này, lần nữa cắn răng nghiến lợi : “Vạn Manh Manh, cậu chờ đó cho mình.” d.i.ễ.n. .đ.à.n. ..l.ê. .q..u.ý. .đ.ô.n.


      Lúc Khương Mộc Ninh về đến phòng ngủ, Vạn Manh Manh còn chưa trở lại.

      “Mộc Ninh, cẩu tử Vạn tối nay cậu ấy dám trở về, cậu ấy ở sân cỏ ăn gió nằm sương, cho đến khi ngài hết giận mới thôi.” Mai Lộ vừa mới gội đầu xong, còn chải tóc.

      “Cậu ấy có gan trở về xem.” Lửa giận của Khương Mộc Ninh vẫn chưa tiêu tan, nổi giận đùng đùng bước về phía bàn học của mình, dót cốc nước lạnh uống hết.

      “Ừ, chuyện tình lần này, tớ cũng biết là Manh Manh làm vậy là tốt. cũng tiếng lấy ảnh chụp của cậu. chừng, về sau những chuyện riêng tư của chúng ta cũng bị cậu ấy lấy lên mặt báo mất.” Tầm mắt của Dư An Dao rời khỏi cuốn sách tay, đẩy đẩy mắt kính, cực kì nghiêm túc .

      “Đây là phong trào lệch lạc, tuyệt đối thể cổ vũ.” Khương Mộc Ninh nắm chặt bàn tay, trịnh trọng tuyên bố.

      “Nhưng mà, , Mộc Ninh, tới cùng là cậu thích ai vậy? Chu Thiên Khải hay là Tần Lãng. Chúng ta là chị em tốt trong phòng, dù sao cũng phải cho chúng tớ chút tin tức chính xác chứ, người khác hỏi tới bọn tớ cũng khó trả lời…..” Mai Lộ trả đầu xong, lại chui vào tủ quần áo bắt đầu lục tung.

      “tớ bao nhiêu lần rồi. Tớ thích ai cả. Cậu muốn tự mình đến cướp .” Vừa đến việc này Khương Mộc Ninh lại cảm thấy nhức đầu, đúng là họa trời giáng mà.

      “Ách, Tần Lãng còn yểu điệu hơn cả cậu, chị đây chị nổi đâu. Chu Thiên Khải thôi , ánh mắt của cậu ta cao hơn trán, tớ lo cậu ta nhìn thấy tớ.” Mai Lộ cười hì hì…… “Buổi tối chị đây muốn hẹn hò a…..”

      “Cái gì?” Khương Mộc Ninh ngồi và Dư An Dao cố gắng học tập đồng thời ngạc nhiên.

      “Buổi tối có buổi tọa đàm của đàn Triệu, Triệu Tiệm An nha.” Mai Lộ vừa soi gương ngắm chiếc quần dài mới mặc: “Chậc, đàn Triệu đúng là người đàn ông chất lượng tốt số , tớ quyết định, năm nay nhất định phải theo đuổi ta.”

      “Cắt.” Dư An Dao đẩy đẩy kính mắt, bình tĩnh quay mặt lại, Khương Mộc Ninh lại cực kì nể mặt, khinh bỉ : “Lời này cậu bao nhiêu lần rồi hả. Nhờ cậu đừng phạm vào hoa si nữa, nắm kia đường cậu ngẫu nhiên gặp đẹp trai ở đại học S, năm trước là phụ đạo viên ở học viện tin tức, còn nửa năm trước là người giao Pizza Hut, có người nào mà cậu tuyên bố như vậy ?”

      “Cắt, ý nghĩa tồn tại của những đẹp trai chính là để cho con YY.” Mai Lộ đá lông nheo với Khương Mộc Ninh, lại thay bộ quần áo nữa.

      “Nhưng mà, buổi tọa đàm của đàn hình như cần vé vào cửa? Cậu có ?” Khương Mộc Ninh phục hồi lại tinh thần, nhớ tới truyền thuyết minh tinh về đàn , trong lòng cũng có chút ý động, đương nhiên, là động tâm với buổi tọa đàm đêm nay.

      “Như thế nào? Cậu cũng muốn nhìn đàn Triệu sao? sao đâu, chị đây rất rộng lượng, chúng ta cùng nhau chia sẻ, trong tay chị đây có bốn tấm vé vip hàng đầu a, rất dễ dàng mới lấy được đó. Ai nha, chúng ta kiêu ngạo cho học viện khi có người như đàn Triệu, cậu xem ấy mới tốt nghiệp bao lâu mà, lập công ty thành công như vậy, năm kia ấy còn thiết kế bảo tàng thành phố H, phải còn là được giải thưởng Pritzker về kiến trúc sao, kia đúng là giải Nobel về kiến trúc nha. Quá đẹp trai, quá xuất sắc rồi.” Đôi mắt của Mai Lộ cũng sáng lên, chắp tay trước ngực: “Ai, hi vọng danh sách thực tập sang năm mình cũng có phần.
      Dinhloan, thuyt, 19003 others thích bài này.

    5. Vương Nhược Nhất

      Vương Nhược Nhất Well-Known Member

      Bài viết:
      91
      Được thích:
      390
      Chương 4

      Cái gọi là nhân khí.

      “Danh sách thực tập là cái gì?” Dư An Dao quay đầu lại hỏi.

      “Các cậu biết sao?” Mai Lộ khẽ nâng cằm, nở nụ cười hài lòng. “Đàn Triệu bàn bạc xong với những lãnh đạo của học viện chúng ta rồi, mỗi năm chọn 2 sinh viên năm 4 đến công ty học thực tập, nếu biểu tốt chừng còn có thể được trực tiếp giữ lại công ty nữa đó.”

      “Tiêu chuẩn là cái gì? Chọn lựa như thế nào?” Dư An Dao gật đầu cái, bày tỏ cũng có hứng thú.

      “Ừ, chờ học viện chúng ta công bố thôi.” Mai Lộ khẽ mỉm cười, quay đầu .

      “Thôi , như vậy khác gì . Học viện chúng ta nhất định nhanh chóng công bố tin tức này, đây là mánh lới rồi.” Khương Mộc Ninh phất tay cái, “Mặc quần áo vào nhanh lên chút, ăn cơm, sau đó ngồi nghe giảng thôi.”

      Đợi đến gần năm giờ chiều mà Vạn Manh Manh vẫn chưa trở lại phòng ngủ, điện thoại cũng tắt máy. Khương Mộc Ninh cắn chặt răng, dựng đứng lông mày, ở phòng ngủ lại mắng Vạn Manh Manh đến máu chó phun đầy đầu.

      “Gây họa là ra ngoài núp, Vạn Manh Manh là con rùa đen rụt đầu.”

      Mai Lộ có bốn tấm vé nhưng lần này lại thừa tấm, lớp họ có năm bạn học nữ, mà phòng ngủ của họ chiếm bốn người, người khác là Trác Nhã Vận phòng ngủ ở tầng ba cũng với chuyên ngành khác, nhưng bọn họ cũng hợp với người này, mà chỉ với bạn học nam mà thôi, họ cũng có nhiều quan hệ lắm, Mai Lộ ghét bỏ bạn học nam lớp mình đều là những người đứng đắn, có người nào có bề ngoài ưa nhìn chút. d.i.ễ.n. .đ.à.n. .l.ê. q.u.ý. .đ.ô.n

      “Hừ, tớ tình nguyện ném cho chó ăn chứ tớ cũng cho ta. Thôi, càng ít người đến nhìn đàn Triệu càng tốt.” Mai Lộ hừ lạnh, tiện tay ném tờ vé còn lại lên bàn.

      “ Con chó cũng ăn cái thể loại này đâu. Hơn nữa liếc mắt nhìn cái có thể mất miếng thịt sao?” Khương Mộc Ninh mới thay đôi giày Cavans mới tinh màu đen, hề lo lắng .

      thiếu miếng thịt nào, chỉ là tớ đau lòng đấy. Nhan sắc tốt như vậy, thế mà lại thể độc hưởng, vừa nghĩ như vậy là tớ lại thấy rỉ máu trong lòng à.” Mai Lộ ôm ngực, cau mày lại, giống như đó là chuyện thực vậy. “A, sao cậu lại có đôi giày màu đen vậy, là mới đúng ? Đôi màu đỏ thẫm kia phải là mới mua sao?” vừa cúi đầu lập tức nhìn thấy đôi giày mới của Khương Mộc Ninh.

      “Gần đây vận may của tớ tốt, vậy nên muốn dùng màu đen để đàn áp chút.” Khương Mộc Ninh cũng ngẩng đầu lên, cẩn thận thắt dây giày màu trắng.

      là. Gần đây cậu bị hoa đào quấn thân, vậy màu đen sao đàn áp được vùng đất chứ.” Dư An Dao lau sạch kính mắt, đeo lên. Nếu phải gương mặt rất nghiêm túc, Khương Mộc Ninh nghiêm trọng nghi ngờ là ấy giễu cợt .

      thôi, đám người hả hê.” Khương Mộc Ninh véo cái lên gò má trắng nõn mềm mại của ấy, trước khi ấy phản đối mới thu tay lại, dẫn đầu ra ngoài.

      Ăn cơm tối xong, ba người Khương Mộc Ninh tới hội trường tọa đàm, bên trong hội trường tối om có rất nhiều người đến ngồi.

      “Oa oa, mọi người là tích cực.” Khương Mộc Ninh khẽ chật lưỡi hít hà. “còn chịu khó hơn so với ngày thường học.”

      “Tất nhiên, tuy là Triệu Tiệm An cũng về trường cũ học nghiên cứu, nhưng bình thường cũng là người xuất quỷ nhập thần, nhưng cũng khó lắm mới khiến ấy đồng ý mở cuộc tọa đàm cho đàn em khóa dưới, sao mọi người có thể tích cực được chứ? chừng hôm nay vừa lộ diện, may mắn chút để lại ấn tượng tốt danh ngạch thực tập cũng có nhiều hi vọng hơn.” Mai Lộ quen thuộc hơn Khương Mộc Ninh và Dư An Dao nên lên phía trước. “Chúng ta ngồi ở hàng ghế thứ hai, nhanh chút.”diễnđànlêquýđôn.com

      khó có được.” Dư An Dao đẩy mắt kính cái, bình tĩnh đưa ra kết luận. “Số lượng người đến còn nhiều hơn cả khi học.”

      Vị trí mà Mai Lộ lấy được quả thực tồi chút nào, hàng ghế thứ hai bên trái, có thể nhìn thấy ràng vị trí người đứng đài.

      Buổi tọa đàm sáu rưỡi mới chính thức bắt đầu, sáu giờ mười phút Khương Mộc Ninh quay đầu lại phía sau nhìn, mọi người ngồi kín chỗ ngồi rồi, hành lang cùng với vị trí bên cạnh là của Vạn Manh Manh vốn nên trống bây giờ cũng có người leo vào ngồi.

      biết người này có phải là vé đứng sau đó là đục nước béo cò tiến vào ? Điều này cũng có thể chứng minh, nhân khí của Triệu Tiệm An tốt đến thế nào. Nhớ năm ngoái cũng có chuyên gia nào đó mở buổi tọa đàm, Mai Lộ cũng chỉ là cau mày, trực tiếp ném vé vào ngăn kéo. Kết quả tối hôm đó ban trưởng gọi điện tới, toàn bộ bọn họ đều phải cổ động, cái gì mà để tăng điểm nhân khí…..

      Khương Mộc Ninh phát , đa số người ngồi đây đều là những bạn học nữ, đầu tiên nghĩ học viện của luôn là bạn học nam nhiều hơn bạn học nữ nhiều. sau đó cũng hơi nghi ngờ, thể tưởng tượng ra diện mạo đẹp trai của Triệu Tiệm An trong truyền thuyết, có chút giật mình. Mai Lộ cũng mới được gặp mặt cái người ‘đẹp trai’ Triệu Tiệm An kia lần, tuy nhiên ấy nhanh chóng hoa si, nhưng ánh mắt vẫn còn, ấy đánh giá người đẹp trai ít nhất người đó cũng phải mức trung bình, lại cộng thêm cả thân phận của Triệu Tiệm An, nghe Mai Lộ ta vẫn còn độc thân, trách được tối này có nhiều bạn học nữ đến đông như xua vịt, hai mắt phóng điện ngừng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :