1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoa đào rơi đầy trời - Bát Mặc Đào Tử (2)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Hoa đào rơi đầy trời

      Tác giả: Bát Mặc Đào Tử
      Thể loại: Trùng sinh, Hài, HE

      Converter: ngocquynh520

      Editor: Jesse Tran

      Số chương: 10

      Tình Trạng: on~going

      Lúc tôi 12 tuổi chưa từng nghĩ tới năm 21 tuổi tôi nắm giữ trái tim vô cùng cường đại, bao dung Vạn Tượng, hải nạp bách xuyên*, quan tâm hơn thua. Tóm lại, có thể khái quát cách đơn giản là biến thái.
      *Có câu thành ngữ: “Hải nạp bách xuyên, hữu dung nãi đại” (Biển có thể thu nạp trăm sông, dung chứa được nên mới thành ra to lớn). Ý là trái tim khoan dung

      Tôi cũng chưa từng nghĩ tới, chờ tôi tỉ mỉ chuẩn bị nội tâm cường đại của tôi chính thức hoàn lương lập gia đình buông tha phong trào trùng sinh xuyên qua đầu năm nay, ông trời tại cố tình sơ ý chút để cho tôi xuyên qua ~

      Xuyên xuyên, trùng sinh trùng sinh, tuổi thơ tôi cũng nhạt như nước ốc ~ tôi sợ cái gì. Ngự Tả là thế nào dưỡng thành? Trùng sinh, lão công là thế nào mà có? Thiếu niên dưỡng thành. Hoa đào là thế nào tới? Tự bay tới hả.

      Xin các vị Lão sư đồng hài sờ tốt chính mình trái tim, tôi phải thần đồng thiên tài, tôi chỉ là biến thái

      Xin chớ đạo văn, vẫn còn tiếp tục. Ngài có thể tới nhìn, tiểu nhân cũng vui vẻ. Có thể đạo văn, tiểu nhân cũng vui mừng nở hoa.

      1. Loại thời điểm Người để cho tôi xuyên qua?

      Tôi là Tô Xán. 21 tuổi. Chiều cao 1m71, cân nặng 50kg. có ham mê bất lương, trước mắt là thực tập biên tập vô danh của tạp chí nổi danh nào đó.

      Vị trí tại: quán cà phê nổi tiếng ở khu bách hóa đầu đường Đại Dương.
      Hành động: nụ cười tiêu chuẩn, quần áo tiêu chuẩn, cử chỉ đúng mực.
      Hoạt động thực : xem mắt.
      Đối tượng xem mắt: con trai của lãnh đạo công ty nào đó. Số tuổi: 26 tuổi.

      Tôi nhìn ta, mỉm cười.

      ta tôi, mỉm cười.

      Gió thổi qua ngoài cửa sổ, ba giờ qua.

      Khóe miệng của tôi bắt đầu rút gân, mở miệng "Tôi cảm thấy tốt vô cùng."

      Đối diện tiểu tử ôn nhu cười, "Tôi cũng vậy cảm thấy tệ."

      Trong lúc bất chợt, tôi cảm giác cảnh tượng bắt đầu dời , hai chúng tôi cùng đứng ở đỉnh Hoa Sơn, nhìn nhau cười tiếng, loại cảm giác này như là gặp kỳ phùng địch thủ của tôi vậy, cuối cùng tiểu tử , "Cứ như vậy ."

      Tôi nghĩ cẩn thận chút, gật đầu cái. Bộ dạng chút sợ hãi. Hết cách rồi, loại chuyện như vậy, tôi khẳng định thể để cho người cảm thấy tôi còn non vô cùng, khí thế cường đại mới là vương đạo.

      Chờ trước, tôi tiếp tục nhìn cà phê trước mặt, uh, cà phê nơi này ngon. Về phần đối tượng xem mắt vừa rồi, uh, dáng dấp rất tốt, nhìn dáng dấp đầu óc chắc cũng có vấn đề giống tôi, tiêu cực cộng tiêu cực bằng tích cực, về sau chắc có thể sinh được đứa trẻ bình thường.

      người đứng ở lối bộ, trận gió lạnh thổi qua, tôi ngẩng đầu nhìn trời, ông trời, tôi vẫn còn muốn lập gia đình, tôi buông tha tôi giấc mộng xuyên rồi, còn có kế hoạch bồi dưỡng tiểu chính thái cũng bị từ bỏ, tôi muốn hoàn lương.

      Tự giễu chính mình, bạn học Tô Xán, ra là cho tới bây giờ ngươi có số làm diễn viên. . . . . . Ai ~

      Vừa vừa nhớ lại tiểu tử ban nãy, dáng dấp vô cùng tốt, giữa lông mày cũng có chút quen thuộc, chính là nghĩ ra, thế nào cảm giác có điểm giống người đây? d'd;l/q;đ; die end Tôi bắt đầu suy tư, uh, thời điểm vừa mới rời khóe miệng nhếch lên chút, cái góc độ kia, có chút giống mặt của hồ ly. . . . . . Giống như. . . . . .

      A ~ tôi nhớ ra rồi, Vương Thuyết, nam nhân tôi vừa gặp liền thích, hai người bọn họ lớn lên giống nhau! Nghĩ tới đây tôi kích động phen, chợt ngẩng đầu, nhìn lại đèn đỏ đối diện chợt lóe. Lại hướng bên cạnh nhìn chút, chiếc xe về hướng tôi. Uh, trong nhánh mắt, tôi còn là suy nghĩ chút, là lên trước hay là về an toàn hơn, sau cùng tôi quyết định lui lại từng bước, cũng đúng lúc này, tôi bị đụng bay.

      Trước khi lâm vào bóng tối, tôi bắt đầu oán niệm, ông trời, tôi vất vả tính toán hoàn lương ngươi cư nhiên để cho tôi bị xe tông? Được rồi, trừ phi là để cho tôi xuyên qua, nếu mẹ tôi tôi đầu thai lần nữa tiếp tục tác oai tác quái! Chờ coi!

      Cuối cùng, thể chính là, tôi quả nhiên vẫn có mệnh làm diễn viên.

      Sống lại

      Đối với tình huống trước mắt tôi có thể gì? Tôi còn có thể cái gì? Ngươi để cho tôi còn dám gì?

      Khi tôi tỉnh lại, phản ứng đầu tiên là tôi còn có chết, phản ứng thứ hai, chúc mừng chúc mừng, tôi xuyên việt rồi, phản ứng thứ ba, lần nữa chúc mừng, tôi xuyên qua đến chính bản thân, loại vật này có thể gọi là Trùng sinh.

      Hoàn hồn lại, tôi phát mình tôi thô chân thô, rất tốt, tôi nhớ được, tôi lúc 18 tuổi gặp vấn đề về cân nặng, cho nên tôi có thể khẳng định tại vào lúc này tôi nhất định là rất béo, nhìn lại diện tích phòng chút, ân, hay là ngày trước nhà tôi có xem qua sách về nội thất nhà, nếu như mà tôi nhớ lầm sau khi tôi thi cấp ba xong liền dọn nhà, cũng chính là, tại tôi trọng sinh về 5 năm trước. Xem cái bụng phệ đầy mỡ của tôi, nhìn dáng dấp, tôi lại muốn giảm cân lần nữa. Ai ~

      Cửa "Đông" tiếng bị mở ra, ngẩng đầu, mẹ tôi xông tới "Mau! Rời giường, ngủ tiếp ngươi thành heo, theo tôi ra ngoài chạy bộ !" Tôi bỗng nhiên dừng động tác mặc quần áo lại, quay đầu lại nhìn nàng, mẹ ~ ra là lúc tôi còn ngươi là chăm chỉ như vậy, còn biết chạy bộ, tôi làm sao lại quên mất đây? Xem mẹ tôi lúc này, mặt có nếp nhăn gì, eo ra eo, chân ra chân, vì vậy trong đầu tôi lên cảnh mẹ tôi thân ái vừa vừa gặm chân gà vừa thúc giục tôi, quả nhiên, trẻ tuổi là tốt a ~ mẹ tôi cũng từng thon thả như vậy nha.

      Mặc quần áo tử tế, yên lặng ra cửa theo mẹ tôi cùng chạy bộ, mẹ tôi ở phía trước bộ dáng vẻ hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng giẫm chận tại chỗ giống như nữ vương, tôi cúi đầu thở, hết cách rồi, mập a ~ chạy bộ có thể thở gấp sao?

      Mẹ tôi đột nhiên câu: "Hôm nay ngươi ngủ nướng sao hả? Kỳ quái, cũng biết mình rời giường, dễ dàng a ~"

      Tôi bất đắc dĩ nhìn nàng: "Con lại ngủ là thành heo, làm xấu mặt ngươi, vì mẹ cũng là vì chính con, con phải dậy chứ sao."

      Lúc này mẹ tôi thấy kỳ quái, "Tâm trang ngươi hôm nay tệ a, nhiều như vậy." Tôi giật mình, quên mất, trước kia khi 18 tuổi tôi vẫn luôn vô cùng hướng nội, chuyện nhiều như vậy.

      Đột nhiên mẹ ôm chầm lấy tôi, " tệ, đây mới là khuê nữ nhà ta ~ ta may mắn, lúc trước ôm nhầm con, làm người sao có thể sống khép kín như vậy được! Hắc hắc ~ cuối cùng con cũng thông suốt."

      Tôi thở ra, cũng may, mẹ tôi là đại mỹ nhân.

      "Mau qua đây, cùng ta làm, đúng, kéo duỗi tay ra, nếu sao mà phát triển dễ dàng được. . . . . ." Mẹ tôi vừa mở rộng thân thể vừa hô khẩu hiệu cho tôi, tôi nhẫn nhịn trái tim rút gân, tiếp tục vận động.

      "Đúng rồi, ba ngươi sáng sớm hôm nay mới trở về, hôm qua khẳng định vừa bị lãnh đạo kéo làm thêm giờ, , chúng ta ra chợ chút, mua chút sườn trở về cho ba ngươi bồi bổ, thường làm thêm giờ như vậy, ba ngươi suy sụp mới là nha?" Mẹ tôi vừa vừa kéo tôi hướng chợ rau .

      Tôi sững sờ, trong lúc nhất thời biết nên làm những gì, ngây ngốc bất động tại chỗ.

      Mẹ nhìn tôi, "Làm sao rồi? Lại giả vờ ngớ ngẩn? Ngươi muốn ta mình, ngươi thẳng về dọn dẹp đồ đạc , hôm nay phải báo danh chứ? Sắp đếp đồ đạc rồi bảo cha ngươi đưa ngươi trước ."

      Tôi lắc đầu cái, ôm lấy mẹ tôi "Mẹ, mẹ đưa con , con nhớ mẹ đưa con .”

      Mẹ tôi cười lên: "Ơ ~ ngươi phải là vẫn luôn dính ba ngươi sao ~ khi nào đổi thành dính ta rồi hả? Được rồi, chút quay trở lại mua sườn, ta trước ghi danh!"

      Tôi cúi đầu, trong mắt ươn ướt. Sau đó cười cười, mặc kệ nó, chuyện sau này, sau này hãy ~ bây giờ là cuộc sống tuổi thơ vui sướng!

      Chờ chút, mới vừa rồi mẹ tôi đến cái gì? Ghi danh?

      Tôi kéo mẹ tôi, "Mẹ, đâu ghi danh?"

      Mẹ tôi thanh níu lấy tôi: "Ngươi phải là chứ? Tựu trường ngày đầu tiên liền muốn trốn học? Hôm nay là này đầu tiên ngươi ghi danh vào trung học đệ nhất, mau trở về báo danh, tựu trường ngày thứ nhất phải gây được ấn tượng tốt với giáo viên."

      Gì? Ngày thứ nhất tựu trường trung học đệ nhất? ra tôi tại mới 12 tuổi? Ai da má ơi, tôi cá người 21 tuổi xuyên qua đến 12 tuổi, bức này độ có chút lớn chứ? Nghĩ đến còn có thi cấp ba, thi tốt nghiệp trung học, thần linh ơi. . . . . . Tôi bắt đầu khủng hoảng.

      Mẹ tôi ở phía trước kêu, "Ngây ngốc làm gì à? mau lên." Ánh mặt trời vẩy tóc dài của mẹ tôi phía , ánh vàng rực rỡ, tôi nhớ được, từ trung học đệ nhị cấp về sau, mẹ tôi luôn để tóc ngắn, dài như vậy, cười như vậy, lâu rồi tôi chưa được nhìn.

      Đột nhiên nghĩ đến chuyện, 12 tuổi, người kia lúc này vẫn chưa xuất , cha tôi biết nữ nhân kia, còn kịp, đúng rồi ~ còn kịp. Nếu như phải là xuất của bà ta, bọn họ vẫn tốt, ly hôn.

      Đúng, đối với tôi là khởi đầu tốt đẹp ~ chạy về phía trước quá khứ.

      Ông trời, có phải là Người đặc biệt cho tôi cơ hội để tôi đem nhà mình trở về quỹ đạo? Ha ha~ vì mẹ tôi, ann le equy do on cuộc thi nối tiếp cuộc thi cũng được, thi tốt nghiệp trung học rồi liền thi tốt nghiệp trung học cũng được, hừ ~ lần nữa thế nào?









    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      2. Mời cách tôi xa chút

      vất vả mặc xong đồng phục học sinh, oán thán nhìn cái bụng trâu cùng gương mặt ục ục thịt của tôi, tôi lẩm nhẩm: "Đồng chí Tô Xán, giảm cân mãi mãi kết thúc, cố gắng lên!" Sau đó xoay người, lưng đeo túi, đỡ giúp mẹ tôi.

      Mẹ tôi nhìn tôi, " cần tặng lễ sao?"

      Tôi lắc đầu, chép miệng." cần."

      "Ngươi chắc chắn?"

      Tôi nhịn được nhìn mẹ, "Con khẳng định! Đồ mình giữ lại ăn, đưa lễ thôi là được." Từ năm thứ hai tiểu học tôi bị mẹ phát bị phạt đứng ở cửa ra vào cho vào phòng học, mẹ tôi liền nuôi dưỡng tặng quà thành thói quen tốt đẹp, từ đó về sau, bao lớn bao bao lì xì liên tục ngừng đưa đến chủ nhiệm lớp cùng với tất cả giáo viên các khoa trong phòng làm việc.dieendaan Thấy mặt của giáo viên cảm thấy ghét, còn nhớ khi đó lúc bọn họ nhận được quà tặng mặt mày hồng hào, nụ cười nở rộ dáng vẻ tôi liền ngứa tay.

      Chỉ là khi đó, tôi có thói quen trầm mặc, lại còn cười ngây ngô. Bất quá bây giờ tôi, chỉ có dòng oán khí, giáo viên cũng phải là người? Tôi cũng vì nịnh bợ bọn họ biến thành tự móc tiền của mình, hừ ~

      Mẹ tôi trầm mặc, vẫn đưa tôi tới trường học đến tận cửa phòng học, kéo tay của tôi, vô cùng nghiêm túc , "Tô Xán, nếu ngươi muốn tiểu, nhớ nhất định phải giơ tay, cần phải tè ra quần như trước nữa. Biết ?"

      Trong nháy mắt, trái tim của tôi lại bắt đầu co rúm chút.

      " học lúc ngủ nên thở khò khè, hiểu ?"

      Lại co rút lần nữa

      "Còn nữa nhớ nhà cầu xong muốn mặc quần rồi, phải kéo khóa đàng hoàng. Hiểu ?"

      Tôi nhẫn nhịn cơn co rút đau đớn ở tim, phất tay cái, "Mẹ, mẹ có thể được rồi."

      Sau đó lặng lẽ tới đứng ở cửa cười với chủ nhiệm lớp có phần cứng ngắc, vào phòng học. Tùy tiện tìm chỗ ngồi ngồi xuống.

      Bên cạnh đột nhiên có thanh, "Mẹ bạn tốt nha, nàng . . . . . . phải chứ?"

      Tôi quay mặt sang, nhìn , thằng con trai mập mạp nháy mắt với tôi, nếu như mà tôi nhớ lầm gọi là Viên . Sau lại là học sinh tiêu biểu của lớp toán chúng tôi, tôi cười cười: "Bạn cảm thấy thế nào?"

      xong tôi đảo mắt, cúi đầu lật giáo trình. Thời điểm ban đầu, vẫn chỉ là rất đơn giản học ít ngữ văn, số học, ngữ, ngữ văn cũng có nhiều, bắt đầu từ cấp trung học đệ nhất tôi chính là đại biểu lớp ngữ văn, điều này luôn luôn là thế mạnh của tôi. Toán học, uh. . . . . . Công thức học thuộc là được rồi, đồ thị cũng học qua, học lại cũng thành vấn đề. ngữ, tôi nhớ tới bắt đầu từ tiểu học ngữ chính là cơn ác mộng của tôi, bởi vì chủ nhiệm lớp tiểu học là giáo viên tiếng , chuyện thích làm nhất chính là chỉnh ngữ pháp của tôi lại còn thường xuyên gọi mình tôi, điều thực tốt trong năm ấy là, tôi bắt đầu gia nhập Câu Lạc Bộ Lư Hữu, làm quen với đứa bạn biến thái trong câu lạc bộ, trong đó có điểm biến thái tương đồng với sở thích của ta, thích xem gv, chướng ngại duy nhất đúng là, nàng là người Mỹ. Vì nghiệp lớn của hủ nữ chúng tôi, nàng vô cùng đau buồn quẳng cho tôi trọng trách ngữ, từ đó về sau, tôi bỉ ổi mà nghiêm túc học tập ngữ cùng Nhật ngữ, Nhật ngữ của chúng tôi là cùng chung mục tiêu, bởi vì nghiệp gv của Nhật Bổn vô cùng lớn mạnh, ngữ là vì đây là cầu nối tình bạn của chúng tôi, càng vui sướng hơn vì yy nghiệp mỹ nam. Vì vậy, tôi thành hiểu được ngữ pháp, hiểu được xem chiếu bóng nhìn phụ đề cùng người nước ngoài chuyện phiếm bằng ngoại ngữ và tiếng giống người bản ngữ giỏi như vậy.

      Khi đó, tôi suy nghĩ nếu như làm được biên tập, tôi còn là có thể làm tổ phụ đề, vừa lật dịch av, gv*, vừa chảy máu mũi, tôi tin tưởng cũng là loại mất hồn hành hạ tận xương.
      *gv: gay video
      Av: adult video

      đến chuyện chính.

      Có lẽ là thái độ của tôi đủ thiện ý, bạn học Viên rụt đầu , sau đó khác thường tự giác đem đồ vật thả vào phía sau hàng dời trận địa. Tôi đáng sợ như vậy sao? Tôi bình thường như vậy sao? Tôi càng thêm oán niệm, áp suất xuống thấp.

      Vì vậy, trong lớp người hầu như đều đến đông đủ, tôi vẫn ngồi cùng
      [​IMG]

    3. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 3. Quân huấn là ma chướng, Vương Thuyết là Ma vương
      Editor: Jesse Tran

      Vốn cho là trùng sinh để cho người ta rối rắm nên tôi phải cá lúc thi tốt nghiệp trung học, chỉ là tôi để mắt đến, ngoài thi tốt nghiệp trung học, cuộc thi, bài tập trước mặt, còn có thứ gọi là tập quân .

      Tôi đây độc a ~

      Tôi hận nhất phải chạy bộ, phải phạt đứng, là phơi nắng. Huấn luyện quân loại này nhất định chính là ma chướng của tôi, chạy bộ ở dưới ánh mặt trời, tư thế hành quân cũng là dưới ánh mặt trời, để cho tôi chịu nổi là, ngay cả nghỉ ngơi tại chỗ cũng là ngồi dưới ánh nắng.

      Nhớ tập quân thời đại học, tôi trực tiếp viện cớ kỳ sinh lý cộng thêm ngất xỉu tránh thoát quân huấn ma chưởng, tại, Người để cho tôi đứa trẻ con lấy cái lý do gì đây?

      Tôi lần đầu tiên tới kỳ là Sơ Tam, tại tôi đây , mình tới đại di mụ đoán chừng cũng ai có phản ứng. Té xỉu? Đây cũng giữ ngày thứ 3 rồi, tôi thủy chung cũng tìm được tí dấu hiệu té xỉu nào.

      Tại sao? Ông trời? Tôi làm thế nào ngất mà ngã đây? Vừa oán niệm vừa nhìn trong đội ngũ ở dưới từng nữ sinh gầy yếu . . . . . .

      Đúng rồi ~ gầy yếu! Tôi lại ngất là bởi vì thể chất của tôi lúc này vẫn còn rất được, khỏe như trâu làm sao mà ngất? Nhưng nếu ngất khi hoàn thành tập huấn tôi thành cục than mất ~(T^T)~ . . . . . . Tôi vô cùng phiền muộn hết nhìn đông tới nhìn tây, đột nhiên trông thấy Vương Thuyết đứng trước tôi hàng, nhìn tay chân lèo khèo, ngờ còn rất ra dáng nha ~ hắc hắc ~

      Tôi lặng lẽ dịch chỗ ngồi lên phía trước, , hai, ba! Hô to: "A! Đĩa bay!" Tất cả mọi người toàn bộ nhìn trung, tôi dùng sức dùng đầu gối hướng Vương Thuyết huých cái, hừ ~ xem ngươi còn ngã xuống!

      Ai biết, người phía trước nhanh chóng chợt lóe, kết quả trực tiếp, "Đụng" tôi lại xuống. . . . . . Lúc này, tôi dĩ nhiên nhìn thấy đồng chí Vương Thuyết trong mắt chợt lóe lên nụ cười, đúng rồi, tiểu tử này biết!

      Tôi buồn bực té xuống đất, hơn bi thôi là huấn luyện viên thanh kia "Tô Xán! Em làm cái gì! Chạy quanh bãi tập chạy 3 vòng rồi trở lại cho tôi!"

      . . . . . . Vương Thuyết, tôi sai lầm rồi, tôi nên có chủ ý đánh ngươi.

      Chạy xong ba vòng trở lại tôi thở hổn hển cổ họng cũng muốn nhảy ra ngoài, còn chưa có nghỉ ngơi được hai phút, huấn luyện viên hô "Toàn thể đứng nghiêm! Ăn cơm!"

      Đứng ở cạnh bàn ăn, bàn là ba món mặn món canh. Đối diện là khắc tinh của tôi đồng chí Vương Thuyết, tôi và đứng thẳng tắp, cặp mắt nhìn thẳng đối phương. Hết cách rồi, huấn luyện viên thổi còi, tôi phải giữ vững tư thế đứng nghiêm.

      tiếng còi vang lên, toàn thể mọi người ngồi xuống ăn cơm. Tôi nhìn thức ăn bàn, trong cổ họng vẫn còn vị chua lúc chạy vừa rồi, buồn nôn. Nửa ngày cầm lấy đũa.

      Vương Thuyết nhìn tôi, lên tiếng, thong thả ung dung ăn thức ăn bàn. hồi lâu, ăn xong rồi, câu: "Tôi cảm thấy được, lấy vóc người của cậu, bỏ đói hai tháng mới có thể choáng váng. Cậu cũng nên ăn ." xong, thản nhiên cầm giấy lau miệng, khỏi.

      Tôi nhớ tới tư thế dùng giấy lau lau miệng của , càng thêm khẳng định cũng rất có tư chất làm thiếp. Huấn luyện viên xướng tên Vương Thuyết, uh ~ thích hợp, trong đầu bắt đầu ra hình ảnh tuyệt đẹp. Tưởng tượng xong rồi, cảm thấy ấm no quan trọng, bắt đầu động đũa. Xem chút bàn thịt kho, haizzz ~ vì kế hoạch giảm béo vĩ đại, để đũa xuống. Nhịn được.

      Buổi chiều tiếp tục tư thế hành quân, gắt gao nhìn chăm chú vào Vương Thuyết sau lưng, tranh thủ lợi dụng nguyên lý quang học, khiến ánh mặt trời khúc xạ thành điểm lưng , đốt lỗ sau lưng ~hắc hắc ~ tôi thông minh.

      Nhìn chút, tôi cảm thấy bộ quần áo xanh lá trước mặt tự nhiên càng ngày càng gần, còn chưa kịp phản ứng, người phía trước trực ngã xuống, tay tôi vừa tiếp xúc với người đó, vừa vặn lúc té đó ở trong lòng tôi.

      Nhìn cái mặt kia tái nhợt, mặt cắt có chút máu, tôi kích động ~ ông trời ơi, Người tiện cũng có ngày tiện, ngươi đừng có bắt nạt tôi nha! Hừ.


      liền ngã xuống như vậy, vừa đúng lúc tôi tính toán, tôi lập tức la to: "Huấn luyện viên ~ Vương Thuyết ngất xỉu! Em đỡ bạn ấy đến phòng y tế trong trường!" xong, trực tiếp đem về hướng sau lưng.

      Lúc chạy ra khỏi thao trường, tôi liền ngã xuống, chuẩn bị đem ném lên đất.

      "Cậu đối đãi với bệnh nhân như vậy sao?" lườm cái, nhìn tôi, trong đôi mắt giống như có hắc động, tôi đây vừa nhìn cái thiếu chút nữa bị cuốn vào. Lập tức thu hồi ánh mắt. Thằng nhóc con, ở đâu ra ánh mắt ~

      Giả vờ ho hạ xuống, "Ngươi sao? Vậy ngươi tự đến phòng y tế trong trường , hắc hắc ~ tôi về trước đây." xong, tôi về phía ngược lại với hướng về bãi tập, cũng giả bộ bất tỉnh nửa ngày.

      "Tốt ~ vậy chúng ta cùng nhau trở về thôi, bãi tập ở bên kia đấy." xong kéo tay của tôi hướng tới bãi tập.

      Tôi lập tức kéo , "Đừng nha ~ ta thấy sắc mặt của ngươi rất ổn, nếu , chúng ta cùng nhau rabên ngoài chút, hóng gió chút, ăn chút gì đó?" Tôi tin tưởng lúc này nếu như có cái gương, nhất định có thể soi sáng điệu cười đến ti tiện mặt của tôi.

      cúi đầu nhìn xuống nở nụ cười, tôi vừa nhìn, tôi còn nắm chặt tay của . Lập tức buông lỏng." ~ tôi biết có mấy quán ăn ngon ngoài cổng."

      ra cửa trường tập theo trí nhớ tôi tìm được nhà tiệm nước giải khát, tôi nhớ tới cola kem cây, tôi tới rùi~ tỷ tỷ đây bao nhiêu năm có đụng ngươi. Nhớ tôi muốn chết rồi.

      Bên cạnh cái tay kéo tôi...tôi quay mặt sang, thấy Vương Thuyết mặt mày vui, "Ngươi chính là tới ăn cái này?"

      "Đúng vậy a ~ nhà này cola kem cây ăn rất ngon đấy, 3 mao tiền cây, đốt đèn lồng cũng tìm tới, " xong liền hô "Ông chủ, cho tôi ba cái cola kem cây!"

      cau mày, "Ngươi buổi trưa ăn cơm là để ăn kem cây?"

      "Ngươi để ý đến ta...ta rất vui." Nhóc con này phiền phức, nhận lấy kem cây rồi mò đến túi tiền, sờ mó đến ngẩn người, tôi mặc là quần tập quân , tiền để trong ngăn kéo phòng học rồi. Tôi đáng thương đồng tiền cũng móc ra được.

      Tôi đem tầm mắt chuyển sang Vương Thuyết, "Ngươi có mang tiền ? Tôi quên ở phòng học. Cho tôi mượn đồng tiền , tí quay lại trả ngươi."

      nhìn tôi, lắc đầu cái, " được, trừ phi ngươi ăn cơm trước." xong cũng ra cửa.

      Tôi nóng nảy, "Đừng mà ~ tôi thích ăn cola kem cây ở đây, tôi nhiều năm có tới. . . . . . Ngươi thôi cho ta ăn ." xong bắt đầu ăn vạ.

      "Nhiều năm sao? Ngươi trước kia ở nơi này hay sao?"

      Tôi sững sờ, chết rồi ~ lộ ra, "Ý của tôi là, tôi nằm mơ cũng mơ thấy cola kem cây, sớm nghe người khác , hôm nay mới thấy có, ngươi cho ta ăn ."

      nhìn tôi, bắt đầu trầm mặc.

      10 phút sau, trong quán nước giải khát bên cạnh, hai người chúng tôi ngồi.

      "Ngươi cho ta cắn miếng , ta ăn mì sau." Tôi cầu khẩn. tay chiếc đũa kẹp sợi mì.

      "Ngươi ăn chút mì lót dạ trước, nếu cho." Vương Thuyết tay nắm ba cái kem cây chảy nước, vẻ mặt còn thực kiên quyết, so kem cây còn lạnh hơn.

      vất vả ăn chút sợi mì, mới đem kem cây đưa cho tôi, tôi nhìn hóa sai biệt lắm kem cây, lệ rơi đầy mặt. . . . . . Cái này còn có thể ăn sao?

      Thần linh ơi ~ van Người, đem Vương Thuyết mang , đem kem cây trả lại cho tôi . . . . . .

    4. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 4. Trâu già còn động lòng với cỏ non.
      Editor: Jesse Tran

      Rốt cuộc, huấn luyện quân tàn ác chấm dứt rồi. Soi soi gương, cũng may, có phơi thành đen thui. Da vẫn còn trắng trắng hồng hồng, vẫn có chút Bé Mập, như vậy xem ra có khi lại hợp với đôi mắt to, còn rất khả ái.

      Đúng rồi ~ tôi cận thị là do từ trung học đệ nhất tôi trốn trong chăn đọc tiểu thuyết nên mới bị, thời điểm trước bị cận thị ~ quá tốt, ông trời cho tôi cơ hội lần nữa, lần này tôi cái gì cũng trùm chăn đọc ngôn tình. Mắt kiếng ~ ta uổng công vô ích rồi.

      Kể ra cũng buồn cười. Bắt đầu từ buổi chiều hôm đó, mỗi ngày Vương Thuyết đều ngất lần, sau đó tôi đưa Cậu ta đến phòng y tá trong trường. Chỉ là lúc ở đường, chúng tôi chuyển hướng đến tiệm nước giải khát uống nước. Hướng về phía cách mạng hữu nghị này, tôi cảm thấy được, tôi còn có thể cùng với Vương Thuyết trở thành em.

      Ăn chung cùng nhau chơi đùa như em tốt, ừm ~tâm hồn thanh tịnh, biết bỏ dục vọng mới thành được đại .

      Chấm dứt huấn luyện quân sau ngày đầu tiên chính là thi sát hạch. Trường học thi sát hạch đơn giản là lựa chọn ra mấy cán bộ lớp, tôi nhớ được thời điểm đó tôi thi sát hạch liền môn ngữ văn còn tàm tạm, số học với tiếng đều lộn xộn, đặc biệt là ngữ. Quả thê thảm nỡ nhìn.

      Thành , trừ Đại Nhất khi đó cầu thi ngữ cấp bốn, còn lại thời điểm đó tôi thực thi lại tiếng . Lúc nhận được đề thi tôi ngây ngẩn cả người, nội dung lựa chọn trong đề đều là giới từ đơn giản, cụm từ gì đó, những từ này tôi cũng chưa học qua, chỉ biết là lúc chuyện dùng như thế nào, vừa dùng miệng nhớ vừa chọn, rầm rầm, chỉ chốc lát liền viết xong, đọc lại đề chút, là khái niệm mới phía cái loại đó đơn giản phải chết đề mục, cái gì mấy giờ rời giường mấy giờ ăn cơm, rào rào câu quá khứ. Viết xong đậy nắp, hẳn là quá kém ~ đều là theo cảm giác viết. Đứng dậy, chuẩn bị nộp bài thi.

      "Em học sinh, lúc thi được tùy tiện lại." Trước mặt Lão sư mặt nghiêm túc.

      Tôi lên tiếng, tới phía bục giảng, đem bài thi nhàng hướng tới bục giảng nhàng đặt xuống, "Em nộp bài thi." Sau đó ra ngoài cửa, nghe được bên trong phòng học tràng kinh ngạc thanh, nhịn được hài lòng. Hắc hắc ~ loại cảnh tượng này, tôi cho tới bây giờ cũng chưa từng có, ngờ a ngờ, tự nhiên khiến tỷ tỷ ta vào thời điểm 21 tuổi được hưởng thụ lần.

      Qua 10 phút, bên trong phòng học lại rối loạn tưng bừng, tôi quay đầu lại, Vương Thuyết từ trong phòng học ra, nhìn tôi, cười cười.

      "Nhóc con, cậu cũng nhanh đấy." Tôi cười.

      Nhìn Cậu ta nhìn tôi, "Bà lão, bà nhanh hơn."

      xong, hai chúng tôi cũng cười lên.

      Cảm giác này sảng khoái, nhớ năm đó, mỗi lần thi tôi đều ngồi ở bên trong phòng học cắn nát cả đầu bút, tới phút cuối cùng tuyệt đối nộp bài thi, trước kia, luôn là Vương Thuyết mặt trắng vô cùng tao nhã đem bài thi nộp lên bục giảng đầu tiên rồi ra ngoài cửa, khi đó lục phủ ngũ tạng cũng ghen tỵ điên cuồng.

      Lúc này ~ hắc hắc, nghĩ tới sao? thế giới còn có thứ gọi là trùng sinh, tôi cũng vậy có thể lẳng lơ thanh.

      Sau đó tôi càng thêm kích động, đứng ở ban công bên ngoài cửa phòng học, Cậu ta tôi đứng chỗ nhìn lầu dưới, trong nháy mắt tôi bắt đầu ảo tưởng, tôi đây là đứng ở trường thành, Cậu ta là Hoàng đế tôi là hoàng hậu, chúng tôi cùng nhau nhìn phía dưới tường thành ngàn vạn con dân, sau đó nhìn nhau cười tiếng, soạn nhạc Đế hậu Truyền Kỳ cả đời.

      "Tô Xán, tôi cảm thấy cậu đừng há hốc mồm ra nữa, nước miếng muốn rớt xuống người dưới lầu rồi kìa." Bên cạnh giọng vang lên.

      Tôi lau miệng, "Nào có." Nhóc con này đáng ghét, quấy rầy tôi ảo tưởng. Tôi lườm Cậu ta, hiểu phong tình, có tình thú. Hừ.

      Cậu ta giọng cười cười, "Tô Xán, cậu là người đầu tiên ngoại trừ ba mẹ của tôi đọc đúng tên của tôi." Sau đó nhìn về phía tôi, trong đôi mắt đều là ánh sáng lung linh. Đứa này đẹp.

      Tôi sửng sốt chút, "Đó là ~ thích cậu lâu như vậy, làm sao có thể đọc sai. . . . . ." Tôi lẩm bẩm.

      "Cái gì?" Cậu ta đến gần tôi.

      "Hả? Ha ha ha ha. . . . . ." Xong tôi cười cái, tôi vừa lỡ miệng, nghiệt a nghiệt, vừa nhìn tôi liền biết gì, “Chị đây kiến thức rộng lớn, hừ, chỉ là muốn thôi, làm sao có thể biết." Tôi gãi gãi đầu.

      Cậu ta đến gần tôi, nhìn tôi chớp mắt, trong lúc nhất thời tôi có chút bối rối, định làm cái gì vậy ~ tên nhóc, ở đâu ra cái khí thế áp bức như vậy, tôi ưỡn thẳng lưng, trừng mắt ngược lại, vớ vẩn ~ ta đây 21 rồi, lại phải sợ tên nhóc như cậu sao.

      Cậu ta cười lên."Uh, kiến thức đúng là rộng như biển cả. Sống chết khế khoát, cùng người thề nguyện."

      Trong lòng tôi run lên, ngoài mặt vẫn là dáng vẻ bình thường. Bình tĩnh bình tĩnh, đừng loạn trí.

      Cậu ta nhìn lên trời, "Tô Xán, tôi ra . . . . . . Rất thích. . . . . . Cách giải thích này." xong bắt đầu trầm mặc.

      Tôi nhìn gò má của Cậu ta, khuôn mặt tái nhợt phía , lông mi dài phía dưới đôi câu mắt quyến rũ lòng người, tôi từ đến lớn phác hoạ hình dáng này ở trong lòng biết bao nhiêu lần.

      Lẳng lặng, tôi nghe thấy, trong lòng có thanh nhàng. nhàng, lặng lẽ, như có thứ gì đó lần nữa chui từ dưới đất lên nảy mầm, tràn đầy nở rộ.

      Trời ơi ~ tôi cũng thể lý giải vì sao, Vương Thuyết. . . . . . ra chẳng phải rất thích Tô Xán hay sao?

      Chương 5: Saint Seiya
      Editor: Jesse Tran

      Tan học về nhà, tôi bắt đầu chán nản 囧.

      Trước kia mỗi lần đường về nhà việc đầu tiên của tôi là tạt té vào mấy quán ăn bên đường, nào là sườn nướng, nào là đậu phụ chao, vì mục tiêu giảm béo mấy cái này thể.

      Sau khi về nhà, nhất định là tôi nằm xem ti vi, nhưng những chương trình TV đó tôi đều xem rồi, chẳng lẽ xem lại để ôn chuyện cũ? Hoàn Châu cách cách năm nào cũng phát lại vào đầu xuân, ôn đến nỗi bây giờ tôi cũng thuộc lòng cả lời thoại đến nơi rồi.

      Máy vi tính, lúc này máy vi tính ngay cả qq đều thông dụng, tôi chơi cái gì bây giờ?

      Thần linh ơi. . . . . . Chẳng lẽ Người định bắt đứa con quá lứa chơi trèo cây?

      Về đến nhà, mẹ tôi bận bịu trong bếp. Tôi nhìn quanh lúc, thôi, làm bài tập còn hơn. Tôi nhớ được bắt đầu từ trung học đệ nhất chưa bao giờ làm bài tập được 9 điểm, ừm, dùng để giết thời gian vô vị cũng tốt.

      Mở bài tập ngữ văn ra, là tra tự điển giải thích cho từ mới. . . . . . Tôi 囧, mấy từ này mà tôi lại còn phải tra từ điểm? Roẹt roẹt, mấy phút viết xong, còn có đoạn, tư tưởng chủ đạo..., theo như trong trí nhớ còn sót lại tôi viết luôn đáp án vào.

      Số học, ừm, ngoài tính diện tích tìm độ dài rộng cao, tôi ngáp cái làm xong.

      Bài tập tiếng tương đối rắc rối, sách bài tập cầu viết từ mới, còn có hạng: hội thoại. Tôi mở sách bài tập ra, xem qua lúc, khóe miệng nhịn được co giật, trừ tình huống thăm hỏi trong gia đình là hỏi gần đây như thế nào. . . . . . Tôi lướt vùn tụt, thôi, ngày mai đoán chừng cũng chưa tới lượt tôi. Tôi mà làm mấy cái này chắc chấn thương não mất.

      Viết xong bài tập, nhìn đồng hồ chút. Chưa tới hai tiếng, tôi bắt đầu ngẩn ngơ nhìn đồng hồ. Đầu óc bắt đầu tính toán, được ~ nếu ông trời cho tôi trùng sinh, tôi cũng thể lặp lại những chuyện trước kia thêm lần nữa? Chẳng lẽ để cho tôi cùng mấy đứa học sinh trung học học viết chữ học tính toán giống như tính diện tích hình tam giác? Jesse-ddIeendAnnn Đúng vậy, phải trôi qua giống nhau. Lúc đại học tôi có học qua tiếng Nhật, nhưng chưa từng học hành hẳn hoi, cùng lắm là xem AV cần phụ đề, nhưng lại chả biết những thứ sâu rộng. Còn có thân hình nhóc con này của tôi, mập mạp, mặc dù đáng , nhưng lại chả có tí khí chất nào cả. Cho dù sau này tôi trưởng thành, giảm béo, nơi nào cũng chỉ có thể xem như bình thường, tôi khát vọng phong thái của mỹ nữ lâu như vậy rồi mà cách nào đạt được.

      Nghĩ tới đây, tôi chạy đến phòng bếp, mẹ tôi xào thức ăn. Nhìn thấy tôi vào, cười lên: "Nha đầu, mẹ nghĩ tại sao hôm nay làm sao mày vào ăn vụng, a ~ cánh gà ở trong tủ đấy, tự lấy."

      Tôi nhíu nhíu lông mày, "Con phải đến ăn vụng, con có chuyện muốn thương lượng với mẹ."

      Bà nhìn tôi, "Tiểu quỷ ngươi lớn rồi, còn muốn thương lượng với mẹ, , chuyện gì?"

      "Mẹ, con muốn học tiếng Nhật. . . . . . với cả nhảy đại." xong tôi tự chủ le lưỡi cái, "Con. . . . . . Hắc hắc ~ hắc được chứ ạ?"

      Lúc này mẹ tôi ngây ngẩn cả người, tắt bếp, tháo tạp dề nhìn tôi, "Mày nghiêm túc đấy chứ?"

      " ~ còn hơn trân châu, còn nghiêm túc hơn kinh Kim Cang." Tôi gật đầu cái, chỉ sợ bà cho tôi học, còn lắc lắc cánh tay mẹ, từ đến lớn hễ có chuyện gì muốn xin là tôi bắt đầu làm nũng "Mẹ. . . . . . Mẹ. . . . . ." Vừa làm nũng, vừa dùng cái giọng muốn nổi da gà.

      Mẹ vừa nghe được cái thanh này, \khẽ run rẩy, "Học học , mày cần dùng cái giọng này lẽo đẽo theo mẹ là được. Điều kiện tiên quyết là, hãy cố gắng đạt thành tích trường tốt, đừng để đến lúc thi đại học cũng đỗ."

      Uh ~ tôi gắng sức gật đầu, "Mẹ ~ mẹ đúng là người tốt nhất. theo mẹ, có cơm ăn ~ hí hí."

      Mẹ bóp mũi của tôi, "Con heo lười hiếm khi lại chịu khó đến vậy, mẹ cũng phải người khó tính~" xong, nhìn đồng hồ chút, "Sao ba mày còn chưa xong việc?"

      Lúc này, mở cửa ra. " phải tôi về rồi hay sao ~ , Tiểu Xán, ba mua gà quay, mau tới ăn này ~" ba vừa xách theo gà quay, vừa cười hì hì la hét.

      "Còn ăn, nó chính là cho ông chiều, mập như hepo." Mẹ tôi oán giận trách.

      "Sợ cái gì ~ bây giờ nó lớn, ăn nhiều sao được." Ông cười ha hả.

      Tôi nhìn bọn họ, trong lòng thấy chua chát. Ba, lâu rồi, mới lại thấy hình ảnh như vậy, lâu tôi thấy rồi. l3iiqUUydd000n Từ khi ông muốn cùng người phụ nữ kia rời , tôi chưa từng thấy.

      Tôi đứng lên, "Ba, chúng ta đánh cuộc có được hay ?"

      Ba tôi cười, "Ơ ~ cùng ba đánh cuộc à? Được, cược cái gì?"

      Tôi nhìn ông từng câu từng chữ: "Đánh cuộc thế giới này người ba nhất chỉ có con với, đánh cuộc ngoại trừ con ra những người khác phải tâm đối tốt với ba, đánh cuộc nếu ba rời bỏ mẹ con con cả đời sau bất hạnh."

      Vừa xong, hai người bọn họ liền ngây người. Mẹ tôi nhìn tôi, "Hôm nay bị sốt chứ? cái gì đó?"

      Tôi tiếp: "Ba, con muốn ba biết, về sau cho dù xảy ra chuyện gì chỉ có con và mẹ luôn ở bên cạnh ba, nếu như những người khác xuất , con nhất định để người đó thoải mái." xong, tôi xoay người lại, trở về phòng.

      Mẹ, con dùng khả năng của mình bảo vệ mẹ, lần này, để cho bất cứ kẻ nào xuất phá hỏng gia đình của chúng ta. Lần này, nếu như người phụ nữ kia dám xuất , con để cho bà ta thoải mái.

      Trở về phòng, mở ảnh chụp tập thể của mẹ ra, thấy mặt người phụ nữ kia, tiếp tục dùng com-pa đâm đâm, hồ ly tinh hồ ly tinh hồ ly tinh.

      Vì ma ma đáng của tôi ~ tôi muốn mau mau, ừm, biến thành Saint Seiya*!

      *Saint Seiya còn được biết đến với cái tên Saint Seiya: Knights of the Zodiac hay đơn giản hơn là Knights of the Zodiac, trong những series manga nổi tiếng của Nhật do Masami Kurumada vẽ.


      Chị đây phải thần đồng, chị là truyền thuyết.

      Sáng sớm hôm nay đến trong lớp, bắt đầu từ tiết học đầu tiên cảm thấy thầy nhìn tôi rất kỳ lạ, rất bình thường.

      Trước kia lúc nhìn tôi, là vẻ mặt rối rắm bất đắc dĩ, cuối cùng đến bó tay. Hôm nay lúc nhìn thôi, cuối cùng tôi cảm thấy hay là mặt mình dính cái gì đó, các thầy giáo nhìn tôi, cùng là dáng vẻ muốn gì đó rồi lại thôi. Đặc biệt là giáo viên tiếng , từ sớm có chuyện gì đó, còn chạy đến vào trong lớp sờ sờ đầu tôi, sau đó hài lòng ra.

      Tôi nháy nháy mắt, đây là thế nào? phải là tôi mắc bệnh nan ý chứ? Hay là sờ đầu tối có thể phát tài?

      Hoảng hốt phen, sau đó chủ nhiệm lớp chúng tôi cũng là giáo dạy số học, dáng vẻ rất là hùng dũng khí thế oai phong bừng bừng tới, kẹp xấp bài thi, "Hôm nay tôi tới tuyên bố thành tích kỳ thi sát hạch."

      câu bỗng dưng rơi xuống, toàn thể đều yên lặng.

      Trường của chúng tôi là trường trọng điểm của tỉnh, có thể vào được đều là những người có thành tích đáng nể. Lúc này cũng rất nhiều người ngồi thẳng người nhìn giáo, tôi quét vòng chung quanh, phía sau Viên chắp tay tự lẩm bẩm, còn có người dứt khoát gục xuống bàn bắt đầu run run.

      . . . . . . Đến mức như vậy sao? Đây là báo thành tích, cũng chả phải rút thăm cưới vợ, hoảng hốt như vậy là sao? Ai ~ chị đây tuổi cao, đối với thành tích kiểu này sớm còn để tâm.

      Vương Thuyết tới, "Xem ra cậu hề nóng lòng?"

      Tôi cúi đầu, "Những thứ này, chị đây sớm nhìn thấu, cũng chỉ là nhất thời. Phai nhạt, phai nhạt." xong, còn giả vờ ho ho.

      Lần nữa ngẩng đầu, mặt Vương Thuyết mảnh màu xanh xanh tím tím. . . . . . Cảm khái , "Ai ~ trai đẹp chính là trai đẹp, đến buồn phiền mặt cũng nhiều màu sắc như vậy."

      Sau khi xong, mặt Vương Thuyết giống như lại đổi thành màu khác.

      Chủ nhiệm lớp đứng ở bục trước mặt, "Cuộc thi lần này, lớp chúng ta biểu vô cùng tốt, hơn nữa muốn khen ngợi hai bạn. Bạn Vương Thuyết, số học 100, ngữ văn 90, ngữ 96, tổng điểm xếp thứ hai."

      "Oa. . . . . ." Lớp học sôi trào trận, Viên phía sau đánh phát vào lưng Vương Thuyết, "Cậu có phải là người hay ,, thi tốt như vậy."

      Tôi nghe thấy tiếng "Đốp" cái, nhìn lại sắc mặt Vương Thuyết chút, còn là dáng vẻ bình tĩnh. die,n; da.nlze Tiến tới, "Đau phải kêu, vui phải cười, còn tuổi mà khó chịu như vậy? Gương mặt cứng nhắc như vậy, cậu có biết giống cái gì ?"

      Cậu ta nhìn tới, "Giống cái gì?"

      "Vừa trắng vừa cứng, giống như giấy vệ sinh tôi chùi đít mỗi ngày vậy." xong, nhìn lại, ràng là cậu ta nở nụ cười. Nụ cười kia hơi miễn cưỡng, nụ cười ấy kéo dài trong đôi mắt, xinh đẹp quả là xinh đẹp, chẳng qua tôi bắt đầu hoài nghi có phải thằng cha này biến thái hay , bị là giấy vệ sinh mà vẫn vui mừng như thế.

      Cậu lại gần, "Cậu có biết mẹ tôi ở nhà hay gọi ba tôi là cái gì ?"

      Làm sao tôi biết.

      Cậu ta từng câu từng chữ, "Mẹ tôi thích nhất gọi ba tôi là, giấy vệ sinh. Nghe , bắt đầu từ trung học đệ nhị, mẹ tôi gọi bố tôi như vậy rồi." xong lại còn cười vui vẻ hơn.

      Tôi yên lặng. phải cậu ta biến thái, mà là cả nhà cậu ta biến thái. Gia đình đam mê giấy vệ sinh. Ặc ặc ~

      giáo dừng chút, "Lần này, người đứng đầu toàn khối cũng ở trong lớp chúng ta. Đó chính là. . . . . ." Dừng chút, cả lớp càng thêm yên tĩnh, "Tô Xán, đứng đầu toàn khối, ngữ 100, số học 100, ngữ văn 110."

      Tôi ngây ngẩn cả người, ngữ văn 110, 10 điểm đó ở đâu có?

      Trong lớp cũng là hoàn toàn yên tĩnh. Qua mấy giây, có người kêu "Thưa , tại sao lại hơn 10 điểm ạ?"

      Lúc này mặt mày chủ nhiệm lớp càng thêm hồng hào, tôi nhìn sắc mặt giáo đỏ ửng bình thường, nlze.qu;ydo/nn Saitôi bắt đầu hoài nghi có phải đêm qua ấy và lão công dương điều hòa nên tinh trùng nên não rồi hay .

      Cổ ngẩng đầu, toét miệng cười: "Tổ trưởng bộ môn Ngữ văn , Tô Xán viết viết văn rất lưu loát, có sáng tạo, 10 điểm là thưởng cho Tô Xán hiểu tác phẩm."

      xong, lớp học sôi trào.

      Tôi 囧. . . . . . Tôi quên mất, nghề của tôi là là biên tập, là dựa vào đầu bút kiếm cơm. Tôi càng quên rằng, ngày đó tôi viết văn là tôi 20 tuổi các bài viết được đăng tạp chí. Tôi cực kỳ quên rằng, bài thi cho bạn 12 tuổi . . . . . .

      Vừa nghĩ đến đó, phía sau "Đốp" tiếng, lưng tôi bị đánh phát. Viên : "Ai nha ~ cậu là thần đồng nha."

      Lục phủ ngũ tạng của tôi đau như bị xô thành đống, vẫn còn ngẩn người biết gì.

      Vương Thuyết lại gần, cười rất hả hê "Đau phải , vui phải cười, khuôn mặt cậu nghiêm túc như vậy, giống như giấy chùi đít vậy. Đúng , thần đồng?"

      Tôi quay mặt , hướng về phía cậu ta, dùng cái giọng tôi cho là rất ngầu: "Nhớ , chị đây phải thần đồng, chị là truyền thuyết."

    5. tieudao147

      tieudao147 Well-Known Member

      Bài viết:
      1,522
      Được thích:
      1,518
      Chương 6: Tiểu tiện nhân, rốt cuộc cũng tới
      Editor: Jesse Tran


      Cuộc sống tựa hồ vẫn đúng quỹ đạo. Trừ có chút xíu sai lệch.

      Tỷ như trước kia tôi từng bị đống bài tập giày vò, mỗi ngày sau khi tan học tôi ở lại mình trong lớp hai tiếng rồi mới về nhà. Nguyên nhân là tôi muốn lại phải cõng bọc sách nát về nhà.

      Tôi còn nhớ trước kia mỗi lần về nhà phải vác theo cái cắp sách to đùng phía sau, tay còn phải xách thêm túi ni lông, bên trong đều đầy ắp sách bài tập. Nghĩ đến cảm giác vừa phải vác đồ vừa đạp xe đạp về nhà, đánh chết tôi cũng muốn trải nghiệm thêm lần nữa.

      Vì vậy, sau mỗi giờ học có thể nhìn thấy tôi nghiêm túc làm bài tập, sau khi tan học, cũng rất tự giác nhét bài tập làm xong vào trong ngăn bàn.

      Kết quả là, ánh mắt các thầy giáo nhìn tôi càng ngày càng hài lòng, ánh mắt người bên cạnh nhìn tôi cũng càng ngày càng buồn bực.

      Mỗi ngày, thầy giáo lên lớp cũng lẩm bẩm, "Các em phải nhìn Tô Xán mà học tập, nhìn bạn ấy chăm chỉ học tập."

      Tôi đảo đảo mắt, lười phải giải thích.

      Chỉ là biết Vương Thuyết có phải chịu ảnh hưởng từ tôi hay , chiều nào ở lại cùng tôi vùi đầu làm bài tập, đọc sách. Tôi nhìn dáng vẻ đau khổ vùi đầu vào đọc sách của cậu ta, có chút nghi ngờ có phải cậu ta định mài mông phẳng như mặt ghế hay .

      Về sau, chiều nào sau khi tan học, lực lượng ở lại làm bài tập ngày càng lớn mạnh, những ngày gần tết trong lớp hoàn toàn yên tĩnh, các bạn trẻ bò mặt bàn múa bút thành văn. Nhìn chủ nhiệm lớp lệ rơi đầy mặt.

      Buổi tối, tôi kiên trì ngồi trước TV xem hoạt hình, những thứ này tôi đều phải vất vả tìm kiếm mới có, phải biết ở thời đại này là có máy tính để tải xuống, xem hoạt hình chỉ có thể mua cái đĩa lồng tiếng. Có thể mua được cái đĩa lồng tiếng càng thêm khó khăn hơn nữa. Jesse-ddIeendAnnn Tôi xem thêm mấy lần lòng tôi càng thêm rỉ máu ~(TG: Kiếp trước ngươi keo kiệt quá mà? Tô Xán: còn phải tại bà, viết mấy thứ văn chương thối nát, cũng nhìn xem, kiếm được tiền, tôi keo kiệt làm sao sống ngày? Tôi: 55555555~ ngồi chồm hỗm góc tường chỉ tay ) rất nhanh, theo đuổi Anime Nhật, từ nhìn tình tiết lên đến nghe đối thoại, lại từ nghe đối thoại đến luyện .

      Sáng sớm rời giường, vừa nghe băng vừa chạy bộ, vừa chạy vừa đau lòng, cái thời đại này mp3 cũng có, mấy cái băng nhạc đều là tôi dùng tiền để mua, đều là tiền đó ~ tôi học được mấy bài hát tiếng này tự tôi cũng phẫn hận. Vì vậy, mỗi cái băng nhạc, từ nghe đến học, từ học đến hát, mỗi ca từ đến giai điệu đều bị tôi nghe thuộc làu làu.

      hồi kích động, nhớ năm đó, tôi chỉ biết Phạm Hiểu Huyên Từ Hoài Ngọc, biết Backstreet Boys, Britney Spears, bây giờ trong lúc tiền bạc dư dả, rốt cuộc tôi cũng kiếm được ít mấy bài hát tiếng ~ ha ha. . . . . . (TG: đồ thần giữ của. Lão keo kiệt. Tô Xán khinh bỉ liếc cái: có thực lực kinh tế nuôi nổi đứa bé, mời ngậm miệng. Tôi tiếp tục co lại góc tường chỉ tay, 5555, bắt nạt người.)

      Mỗi tuần, hì hục hì hục đạp xe đạp đến lớp nhảy, vừa nhảy vừa ảo tưởng, khi nào tôi có thể nhảy thành dáng vẻ của Tiểu S đây? Muốn hấp dẫn có hấp dẫn, tôi muốn quyểnux tôi muốn đường cong.

      Vừa nghĩ vừa dùng sức lắc lắc, huấn luyện viên nhìn tôi cứ định rồi lại thôi, rốt cuộc hôm nào đấy cũng "Tô Xán, ra lúc khiêu vũ, ánh mắt có thể thả lỏng chút. cần. . . . . . dữ dằn như vậy."

      Tôi liếc mắt, "Như vậy hấp dẫn sao?"

      Huấn luyện viên run run , "Cái này ~ sức hấp dẫn của em hơi thái quá, có thể thong thả chút. phải vậy. . . . . . phải vậy. . . . . ."

      Tôi tiếp tục giữ vững ánh mắt của tôi: "Nếu sao?"

      "Nếu em làm bạn nhảy sợ." xong vội vàng tránh ra.

      Tôi quay đầu lại, nhìn bạn Tiểu Vũ sợ đến run cầm cập, buồn bực.

      tới, chậm rãi vươn tay đặt lên vai của cậu ta. Cậu ta càng run tợn.

      Tôi tiến tới, ném ánh mắt tôi cho là quyến rũ phi thường, "Đến đây , lần này, tôi dịu dàng chút."

      Kết quả đứa bé kia càng run bần bật, miệng nhếch lên, "Oa ~ em muốn đổi bạn nhảy." Sau đó khóc chạy ra.

      Tôi lại ngơ ngác đứng tại chỗ, qua hồi lâu, huấn luyện viên tới trước mặt, "Thưa thấy, có điệu gì người nhảy ạ?"

      Huấn luyện viên nhìn tôi, còn buồn bực hơn so với tôi."Vậy. . . . . . Từ nay về sau em nhảy cùng thầy."

      Tôi cười lên ~ hí hí ~, cùng huấn luyện viên nhảy, coi như là VIP chăng? VIO thu lệ phí rất đắt, kiếm được kiếm được.

      Vì vậy, tôi càng dùng sức lắc eo, ánh mắt khí thế. . . . . . Vì tôi là vip, tôi quyết định hơi khiêm tốn chút.

      Ngày nào đó, trong lớp có bạn Lolita yểu điệu vác gương mặt thần bí tiến tới trước mặt tôi: "Tô Xán ~ bình thường cậu ở nhà cũng làm sao đó a?"

      Tôi nghĩ: "Ừm ~ xem hoạt hình."

      bé ngẩn người: "Cậu đọc sách sao?"

      Tôi lắc đầu cái: "Manga có tính hay ?"

      Mặt bé 囧, dịu dàng biết, "Vậy sáng sớm cậu làm gì đấy?"

      "Nghe ca nhạc, chạy bộ."

      Mặt bé kinh ngạc, " phải dậy sớm học bài?"

      Tôi tiếp tục lắc đầu." Tôi chưa bao giờ học sáng sớm." Tôi chỉ biết ở ngồi chồm hỗm bồn cầu đọc báo.

      bé cười cười. Mặt thâm trầm tránh ra.

      Sau đó, khí trong lớp càng ngày càng cổ quái. Ánh mắt giáo viên nhìn tôi cũng rất là cổ quái.

      hôm vào lúc tan học, gặp hai phụ huynh của hai đứa trẻ, người trong đó chỉ vào tôi : l3iiqUUydd000n "Đứa này vô cùng tinh ranh, ngày ngày chăm chỉ muốn chết, kết quả cùng với người khác nó chưa bao giờ đọc sách. Con tôi đơn thuần, mỗi lần về nhà chỉ biết chơi, bị người ta lừa còn biết."

      Vị phụ huynh kia cũng than thở, "Tên là Tô Xán đúng ? Là ai, bây giờ trẻ con khinh khủng, tâm cơ nặng ~ con tôi cũng vậy, về nhà cũng chỉ biết chơi game, thèm đọc sách."

      Tâm cơ nặng. . . . . .

      Chương 6 (Tiếp)
      Editor: Jesse Tran

      Tôi quay đầu lại, đến, nhìn chằm chằm vào hai người họ, cắn miệng nửa buổi lời nào. Hai phụ nữ đó nhìn tôi, gương mặt cảnh giác.

      tnnd, tâm cơ của bà mới nặng, cả nhà các người tâm cơ đều nặng. Trong lòng tôi hung hăng mắng trận. Hít sâu cái, sau đó cười tiếng, "Cháu chào ạ. Các bạn ấy vẫn còn ở bên trong làm bài tập, rất nghiêm túc, giáo còn khen ngợi bọn họ. Chắc còn mất lúc nữa, cháu trước đây ạ. Hẹn gặp lại."

      Phía sau hai vị phụ huynh như chưa tiếp nhận nổi , trầm mặc hồi.

      Tôi lấy tai nghe ra, cười , đạp xe đạp nhàn nhã về nhà.

      Về đến nhà, tiếp tục lấy cái đĩa chuẩn bị xem phim.

      Mẹ tôi quát: "Tô Xán, mau tới đây, dì Cung tới ~ cầm đôi dép lê cho dì."

      Tôi cả kinh, cái đĩa lập tức rớt xuống đất, quay mấy vòng rồi mới nằm xuống.

      Tôi quay đầu lại, người phụ nữ đứng ở cửa, mắt ngọc mày ngài, đôi mắt sâu khảm trong hốc mắt, ánh mắt lóe lên.

      Tôi cười, hừ ~ bà tới rồi, rốt cuộc vẫn phải tới. Tiện nhân, tôi chờ bà lâu.

      Vì vậy, tôi ra trước cửa, cười khanh khách , "Dạ, chào dì."

      Tiện nhân ngoài cửa nhìn tôi, cũng cười, "Ai da ~ đây là con cậu à, dáng dấp rất xinh đẹp."

      Tôi càng cười thêm ngọt ngào. . . . . .

      Tiện nhân, tôi chờ bà lâu.

      Diệt hồ ly tổ hai người thành lập!

      Tiểu tiện nhân nhân họ Cung, tên chữ Lan.

      ra tôi cảm thấy rất ít người phù hợp với cái tên này, nhưng cái tên Cung Lan này tôi thể , Dieenndkdan/ mẹ ta cho ta cái tên hợp, thử hỏi người phụ nữ, chỉ biết là tấn công nhà người khác ta có thể thối nát sao?

      phải là tôi chê bai cái chữ Lan này, nhưng đây là tên của ta, thế nào tôi cũng thấy thoải mái. Đoán chừng tên bà ta có là Cao Đại Toàn chăng nữa, tôi cũng có thể móc ra hai tấn bùn cống.

      Cho đến bây giờ bà ta vô lương tâm kéo lấy tay cha của tôi khi đó, bộ dạng Tây Thi ốm yếu, nước mắt ngắn dài với mẹ tôi: "Chị à, em thực long xin lỗi chị. Chỉ là ~ chúng em là nhau lòng. Chị thành toàn cho chúng tôi chứ." xong, tôi liếc mắt nhìn người cha tinh trùng lên não dáng vẻ y hệt Mã Cảnh Đào, nhìn tôi mẹ : "Tôi ấy. Em hãy để tôi ."

      Lời này còn chưa dứt, mẹ tôi đột nhiên biến thành Hạng Vũ khí thế ngất trời, lật tung bàn, "? Ông cái rắm thối, tôi nhìn ông ta như cái đít khắm! ( ra nên thô tục hơn, chỉ là lúc mấu chốt tôi xuống tay đánh được, còn phải điểm mấu chốt, tâm tư của tôi các bạn hiểu rồi đấy)

      xong lời này, tiểu tiện nhân nhân Cung Lan lại run lên, nước mắt lập tức ầm ầm chảy ra, rất có phong cách của Quỳnh Dao.

      Cha tôi nhìn nước mắt nước mũi trong suốt của ta, rồi lại nhìn mẹ tôi vén tay áo, giận đến gương mặt giống như Trang Công, lập tức ôm lấy eo của tiểu tiện nhân nhân kiên quyết dứt áo ra .

      Cái này , tiểu tiện nhân nhân vào nhà, rất ra dáng phụ nữ đàng hoàng vào ra nhà tôi, vừa chậc chậc khen ngợi, "Ai da ~ chị à, nhà của chị dọn dẹp sạch , rất ấm áp."

      Người mẹ này của tôi, dùng lời có lương tâm cha của cha tôi , chỉ biết hai chữ, đơn thuần.

      Nhớ lúc tôi còn hai người sống cùng nhau, cha tôi luôn bị mẹ tôi đánh mắng, có tiền đồ, cha tôi lười. Cha tiếng nào, ánh mắt còn tỏ vẻ thích thú : "Mẹ con chỉ có miệng lưỡi hung ác, thực tế lại rất đơn giản."

      Nếu như đơn thuần, cũng vì cha mà trở mặt với bà ngoại.

      Nếu như đơn thuần, cũng ngày ngày khen cha tôi ở đơn vị, khiến cho nội tâm ghen tị của tiểu tiện nhân nhân ngứa ngáy.

      Nếu như đơn thuần, cũng cho tiểu tiện nhân nhân ngày ngày đến nhà tôi ăn chực.

      Nếu như đơn thuần, cũng vì buổi tối cha tôi về nhà muộn, hay nửa đêm cha tôi nhận được cuộc điện thoại kỳ lạ mà lập tức nhảy dựng lên chất vấn cha.

      Nếu như đơn thuần, cũng hung hăng dẫn tôi đến chỗ làm của cha tôi gây sức ép.

      Kết quả sau cùng, lối suy nghĩ đơn thuần của mẹ tôi càng ngày càng đẩy cha tôi ra xa, đẩy lên giường của tiểu tiện nhân nhân

      Đúng rồi, tất cả, bắt đầu là từ ăn chực.

      Cái này thể xảy ra lần nữa, mẹ tôi ngây thơ cười tiếng: "Ha ha ~ đừng nữa, ông lão nhà tôi chút cũng động tay. Tôi làm mệt muốn chết về nhà còn phải vội vàng quét dọn, mệt chết được." leeequhydonnn Mới vừa xong, ánh mắt tiểu tiện nhân nhân kia lập tức bắt đầu nước mắt cá sấu, "Chị, chị hạnh phúc, công việc mệt mỏi về nhà còn có gia đình, có chồng có con. Em về nhà. . . . . . Chỉ có cái phòng trống . Em trở về nhà, đến cơm cũng muốn ăn."

      Mẹ tôi lập tức bị virus tình thương chiếm cứ, "Sao có thể ăn cơm chứ? Em xem em gầy như vậy ~ lại chịu ăn cơm, em. . . . . ." Đúng rồi ~ mẹ tôi muốn mời ta ngày ngày đến nhà của tôi ăn cơm. Tôi lập tức quát to "Mẹ, xong rồi!"

      Mẹ tôi quay đầu lại nhìn tôi, "Sao vậy?"

      Mặt tôi ra vẻ khẩn trương nhìn mẹ tôi, "Mẹ ~ con phát con quên bài tập ở trường học!"

      Mặt mẹ tôi 囧 , "Bảo sao mẹ cảm thấy mày tan trường đeo cặp sách trở về?"

      Tôi "quang quác" gào thét, " được được, hôm nay giáo bảo đổi bài tập với bạn cùng bàn để kiểm tra lẫn nhau, con đổi xong lại kẹp bên trong sách tiếng của bạn ấy rồi, bài tập đều hôm nay ở trong đó. Oa oa oa ~ đoán chừng lúc này bạn ấy vẫn còn ở trường học con đến lấy bài tập." xong lại gào lên.

      Mẹ tôi nóng nảy, "Ban ngày nhớ tối mới nhớ đến, ~ mẹ đưa mày đến trường học lấy." xong định cởi tạp dề, tôi nhìn tiểu tiện nhân nhân chút, bà ta lập tức nhận lấy tạp dề, vẻ mặt dịu dàng cười : "Chị à, hai người , để em nấu cơm cho. Hai người nhanh ."

      Tôi ôm lấy hông của tiểu tiện nhân nhân: "Dì à ~ trời tối rồi, i kỹ thuật lái xe của mẹ cháu ~ phải giết người chính là tự sát, dì đưa cháu . Đưa cháu ."

      Mẹ tôi ngây ngốc tại chỗ, nhéo tai tôi: "Nhóc con, thế là sao? Ta biết lái xe? Giết người?"

      Tôi quay lại: " biết lúc con tựu trường người nào 5 lần phanh gấp vào lề đường, thiếu chút nữa đâm vào xe người ta." Mẹ tôi 囧, thả tay xuống.

      Tôi lập tức bổ nhào vào tiểu tiện nhân nhân, "Dì Lan Lan, dì đưa cháu nha, được chứ được chứ." di@en*dyan Vừa tôi vừa thầm khóc sụt sùi, mẹ à, mẹ xem con của mẹ vì mẹ phải hy sinh bao nhiêu, bán nhan sắc tính, lại còn hao công tốn sức diễn cảnh nổi da gà.

      Đoán chừng là câu "dì Lan Lan" kia quá mức rung động, tiểu tiện nhân vẻ mặt muốn nhưng vẫn phải cởi tạp dề, "Được rồi, dì đưa cháu ." Mẹ tôi cũng thúc giục: "Nhanh lên chút nhanh lên chút, nhanh rồi còn trở về dùng cơm."

      Tôi nhìn ta con ngươi đảo đảo, kéo ta lao ra cửa.

      Đến trường học, tôi kéo tiểu tiện nhân, "Dì à, dì ở đây đợi cháu...cháu vào trong chút rồi ra." xong, xoay người vào phòng học, vào liền nhìn thấy, đúng là để cho tôi bắt gặp được Vương Thuyết thứ gì đó lấy từ chỗ của tôi.

      Tôi tới, vừa nhìn, tiểu tử này vừa xem sắc mặt càng trở nên đa màu sắc. Mặt rất phức tạp.

      Sao vậy? Bây giờ vẻ mặt trẻ con có thể muôn màu muôn vẻ rồi hả? Tiến tới, tiểu tử thối, cư nhiên dám xem "Bí kíp diệt hồ", cậu nha, đây là tâm huyết của tôi gần đây tôi dốc hết sức vì nó, cậu lại có thể lén đọc.

      Tôi đoạt lấy quyển bí tịch mà tự tôi nghĩ ra, ánh mắt hung ác: "Đọc cái gì chứ? được đồng ý của tôi rồi sao?"

      Cậu ta nhìn tôi, "Cái này tôi thấy rơi xuống dưới đấy, tôi nhặt lên thấy."

      "Lượm là của cậu sao? Cậu có biết thế nào gọi là quyền riêng tư ?" Tôi tiếp tục mặt lạnh. tiểu tiện nhân còn chưa đủ, còn đụng phải tiểu hồ ly cậu, hừ ~ cho người ta sống yên ổn mà.

      Cậu ta nhìn tôi, "Quyền riêng tư đó là với nhật ký, cái này bên ngoài giống nhật ký, tất cả phía đều là mấy cái vòng tròn, tôi tưởng là vở nháp."

      Tôi tức giận, cậu ta dám sỉ nhục tác phẩm mà tôi dốc tâm sáng tác, "Cậu mới là giấy nháp, cả nhà cậu đều là giấy nháp! Cho dù của tôi là bản nháp chăng nữa, tôi có cho cậu nhìn sao cho cậu nhìn sao?" xong tôi tức giận đến lỗ mũi phóng hỏa. Thiệt là, bên ngoài có tiểu tiện nhân liếc mắt đưa tình nhìn cha tôi chằm chằm, tôi lại ở đây bị đứa trẻ ranh mù quáng giày vò.

      Vương Thuyết nhìn tôi, ràng hạ giọng : "Nếu cậu thích, tôi xem được." xong, nhàn nhạt nhìn phía ngoài cửa sổ, sau đó chăm chú nhìn vào nơi nào đó, lời nào.

      là, lằng nhằng cùng con nít ranh cái rắm, tôi thu hồi bí tịch chuẩn bị ra ngoài. Vừa mới đứng dậy, tay bị kéo lại, tôi quay đầu, "Làm gì?"

      Cậu ta giương mắt, nhìn tôi, "Cậu viết cái này, là vì muốn đối phó ai? Cậu là ai, bà lớn sao?"

      Đứa này thế là sao, tôi mới 21 tuổi như hoa đại nương, ~ là thiếu nữ thanh xuân 12 tuổi, "Cậu mới là bà lớn, dáng dấp tôi chỗ nào giống bà lớn hả?"

      Câu ta phá lên cười, ánh mắt lóe sáng, "Oh ~ xin lỗi, cậu phải bà lớn, giống như bà hai."

      Cái này sai biệt lắm, tôi thở dài hơi, vừa nghĩ vừa tức, "Cậu ai là bà hai ~ con mắt nào của cậu nhìn tôi giống bà hai?" xong, tôi 囧. . . . . .

      Cậu ta cũng ngây ngốc tại chỗ, khí quỷ dị.

      Qua hồi lâu, cậu ta cười, "Người bạn , cậu viết quyển bí tịch này, có phải vì muốn đối phó bà dì đứng ở ngoài kia hay ?"

      Tôi bị cách xưng hô cùng giọng này lôi kéo hoàn toàn, chẳng qua là khi nghe được "Bà dì" nhất thời có loại tìm được cảm giác có đồng minh. lee^qu.donnn Coi thường cách xưng hô, hỏi cậu ta "Đúng là tôi muốn tìm cách đối phó với bà ta. Như thế nào? Có muốn gia nhập đại đội diệt hồ ly của tôi hay ?" xong, ném tới ánh mắt quyến rũ.

      Đôi mắt quyến rũ này lâu rồi mang ra sử dụng, hôm nay vừa dùng quả nhiên rất có hiệu quả. Vương Thuyết hóa đá nguyên tại chỗ, hừ ~ nhóc con, bị tôi mê hoặc rồi chứ gì? Mỹ nhân kế vừa ra, người nào có thể kháng cự.

      "Tô Xán, cậu quả nhiên là kẻ dở hơi."

      xong, cậu ta cúi đầu, cười lăn cười bò đến mức co rút, tôi có chút lúng túng. . . . . .

      "Uh, nhìn dáng dấp, công lực của tôi cần ngừng cố gắng, sao, lần sau tôi tìm nhiều người luyện tập mấy lần là tốt, cậu có thể làm quen chút." Tôi vỗ vỗ cậu ta.

      Cậu ta lập tức ngẩng đầu, "Cái ánh mắt của cậu hướng về phía tôi thôi là được rồi, sức đề kháng của tôi tương đối mạnh, tôi sợ người khác chịu nổi."

      Tôi phát hỏa, cái tát lia qua đầu cậu ta, "Tôi nghiêm chỉnh đấy, cậu có giúp tôi hay ?"

      Cậu ta nhìn tôi, "Tô Xán, sao tôi có thể giúp cậu chứ?" xong, kéo ngón tay út của tôi, tư thế ngoéo tay, "Tôi giúp cậu đuổi hồ ly tinh, cậu nợ tôi điều kiện. Như thế nào?"

      Trong đầu tôi lập tức nhớ tới《 Ỷ Thiên Đồ Long ký 》Triệu Mẫn cười quyến rũ với Trương Vô Kỵ, "Người nợ ta ba điều kiện. Có được hay ?"

      Hừ ~ Vương Thuyết, cậu muốn làm tiểu nữ mê hoặc tôi...tôi cũng phải là Trương Vô Kỵ ngu đần, đơn phương cậu nhiều năm như vậy cũng kết hoa, tôi mới tin tôi vừa trùng sinh đâm hoa kết trái.

      Đồng ý đồng ý, đến lúc đó muốn trở mặt thể trở mặt sao? Nghĩ tới đây, tôi vô cùng chân chó kéo tay bé của cậu chỉ, "Tốt ~ lời định."

      Vương Thuyết nhìn tôi, ánh mắt thâm trầm, " đồng ý, cậu có muốn lật lọng tôi cũng có thể bắt cậu trở về. Đồng chí Tô Xán, nhớ cho kĩ."

      Tôi run run.

      Quay đầu lại."Cậu dài dòng ~ đội diệt hồ ~ hành động tốc độ!"

      . . . . . .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :