Hồng rực đỏ - James Patterson (Bestseller, trinh thám)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      [​IMG]
      Tác giả: James Patterson

      Người dịch: Lương Lê Giang

      Công ty phát hành: Nhã Nam

      Nhà xuất bản: NXB Văn Hoá Sài Gòn

      Trọng lượng vận chuyển: 500 grams

      Kích thước: 14x20.5 cm

      Số trang: 428

      Ngày xuất bản: 06/2008

      Giá bìa: 71.000₫


      Nguồn: tve-4u.org






      Giới thiệu nội dung


      Trong Alex Cross, thám tử xuất thân từ ngành y, năng lực phá án chưa bao giờ lấn át được tình cảm gia đình. Phải thường xuyên bỏ lại bà Nana, các con Jannie, Damon và “tiểu Alex” để lao theo các vụ án, Cross luôn ở trong trạng thái bất an.


      James Patterson xây dựng xung quanh vị thám tử đa cảm này cả series tiểu thuyết hấp dẫn bạn đọc toàn thế giới, ở trong đó tội ác lúc nào cũng đạt đến giới hạn của khủng khiếp, nhưng tình người vẫn luôn là đối tượng nặng cân ở phía bên kia.


      Hồng rực đỏ đưa Cross vào cuộc đối đầu với tên Trùm đáng sợ. đặc biệt có tài tổ chức, sai hiến thuộc hạ, chính xác đến vài phần giây, và luôn biết mọi chuyện, đủ khả năng tạo ra lớp sương mù xung quanh gương mặt của mình. có thể là ai? Sau những Gary Soneji, Casanova, The Wolf, The Weasel…, lại thêm tên tội phạm nữa trong danh sách những kẻ xấu lừng danh của James Patterson.


      tác phẩm đầy sức mạnh trong series Cross… Patterson rất biết cách làm cho các trang sách lật giở liên tục” - San Francisco Examiner







    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1

      BRIANNE PARKER có dáng dấp của cướp nhà băng hay kẻ giết người - khuôn mặt phúng phính non nớt đáng của ả gạt được bất kỳ ai. Nhưng ả biết rằng ả sẵn sàng giết người nếu buộc phải ra tay sáng hôm nay. Vào tám giờ mười phút ả chắc chắn tìm ra câu trả lời.

      Người phụ nữ hai mươi tư tuổi đó mặc quần kaki, khoác áo gió màu xanh phấn in dòng chữ Đại học Maryland và đôi giày thể thao hiệu Nike màu trắng mòn gót. Trong buổi ban mai, ai trong số những người phải dậy sớm làm xa để ý đến ả khi ả từ chiếc xe Acura màu trắng có hình dập nổi đến rặng cây xanh bốn mùa rậm rạp, nơi ả nấp.

      Ả ở bên ngoài Citibank tại khu Silver Spring, Maryland, ngay trước tám giờ. Theo lịch, chi nhánh ngân hàng mở cửa trong vòng chín mươi giây nữa. Qua trao đổi với tên Trùm, ả biết rằng đây là nhà băng độc lập có hai lối xe ra vào, xung quanh có các cửa hiệu lớn như Target, PETsMART, Home Depot, Circuit City.

      Đúng tám giờ, Brianne tiến lại gần nhà băng từ nơi nấp trong rặng cây xanh bên dưới tấm panô màu sắc sặc sỡ quảng cáo món điểm tâm McDonald’s tởm lợm cho công chúng. Từ góc đó, ả thể bị thu ngân mở cánh cửa kính ở mặt tiền và mới bước ra ngoài nhìn thấy được.

      Cách thu ngân vài bước, ả trùm vội chiếc mặt nạ cao su hình Tổng thống Clinton, trong số những loại mặt nạ thịnh hành nhất ở Mỹ và có lẽ là loại khó truy lùng nhất. biết tên thu ngân, nên ả dõng dạc gọi tên và rút súng gí vào lưng .

      vào trong, Jeanne Galetta. Rồi quay ra khóa cửa trước lại. Chúng tôi muốn gặp sếp của , bà Buccieri.”

      Bài diễn văn vắn tắt của ả tại lối vào nhà băng được dàn dựng sẵn, từng từ , kể cả những chỗ ngắt giọng. Tên Trùm việc cướp nhà băng phải tuân thủ trình tự cụ thể, gần như là thuộc lòng.“Jeanne này, tôi muốn giết . Nhưng tôi ra tay nếu thực mệnh lệnh của tôi. Bây giờ đến lượt cho biết ý kiến, cưng ạ. Đến lúc này hiểu những gì tôi vừa chứ?”

      Jeanne Galetta gật cái đầu có mái tóc nâu cắt ngắn mạnh đến nỗi chiếc kính gọng kim loại của suýt rơi ra. hổn hển , “Vâng, tôi hiểu. Xin đừng hại tôi.” trạc ba mươi tuổi, ở mức độ nào đó có cái vẻ hấp dẫn kiểu tỉnh lẻ, nhưng bộ đồ vải polyester màu xanh và đôi giày cao gót kiểu ăn chắc mặc bền làm trông già hơn.

      “Vào phòng bà giám đốc ngay, Jeanne. Nếu tám phút nữa mà tôi chưa rời khỏi đây chết. Tôi nghiêm chỉnh đấy. Nếu tám phút nữa tôi chưa ra khỏi đây và bà Buccieri đời. Đừng có nghĩ rằng tôi làm việc đó vì tôi là phụ nữ. Tôi bắn cả hai như bắn chó.”



      Chương 2

      Ả THÍCH CHIẾC AURA ĐẦY SỨC MẠNH NÀY và ả thực khoái tôn trọng mà ả đột nhiên có được tại nhà băng. Khi theo sau thu ngân run rẩy ngang qua hai chiếc máy ATM Diebold và rồi qua khu vực tiếp khách ở tiền sảnh, Brianne suy nghĩ về những giây quý báu ả vừa trải qua. Tên Trùm vạch ra kế hoạch chặt chẽ và ràng cho vụ cướp này. luôn mồm lặp lặp lại rằng mọi thứ đều phụ thuộc vào việc thực thi hoàn hảo.

      Quan trọng từng phút, Brianne.

      Quan trọng từng giây, Brianne.

      Ngay cả việc chúng ta chọn Citibank để đánh quả hôm nay cũng là quan trọng, Brianne ạ.

      Vụ cướp phải được thực đúng, chính xác và hoàn hảo. Ả hiểu, hiểu. Ông Trùm tính toán, lên kế hoạch chính xác theo tỉ lệ 9.9999 10>
      Bằng cú huých tay trái, Brianne đẩy thủ quỹ vào phòng bà giám đốc. Ả nghe thấy tiếng o o nho của máy vi tính từ bên trong phòng vọng ra rồi ả thấy Betsy Buccieri ngồi chễm chệ phía sau chiếc bàn kiểu giám đốc to tướng.

      “Sáng nào bà cũng mở két vào lúc tám giờ năm phút, vì vậy hãy mở ngay ra cho tôi,” ả thét bà giám đốc mở to mắt vì ngạc nhiên và sợ hãi “Mở ra ngay!”

      “Tôi thể mở két,” bà Buccieri chống chế. “Két được tự động mở theo tín hiệu vi tính từ trụ sở chính ở Manhattan. Điều đó bao giờ xảy ra cùng lúc.”

      Tên cướp nhà băng chỉ vào tai trái của mình. Ả dùng ngón tay ra hiệu cho bà Betsy Buccieri lắng nghe. Nhưng mà nghe gì mới được chứ? “Năm, bốn, ba, hai...” - Brianne đếm. Rồi sau đó ả với chiếc điện thoại bàn bà giám đốc. Điện thoại reo lên. Tính toán thời gian chuẩn xác.

      “Điện thoại của bà đấy,” Brianne , giọng ả hơi bị nghẹt bởi chiếc mặt nạ Tổng thống Clinton. “Bà hãy nghe cho kỹ.”

      Ả đưa điện thoại cho Buccieri, nhưng ả biết chính xác từng từ bà giám đốc nhà băng nghe, và ai là người .

      Giọng đáng sợ nhất mà bà giám đốc nghe được phải là cái mà ông Trùm khiến trở nên rất thực nhưng nghe có vẻ là những hăm dọa vu vơ, mà là của ai đó thậm chí còn thực hơn. rùng rợn.

      “Betsy, Steve đây. Có người đàn ông trong nhà chúng ta. chĩa súng vào . nếu đúng tám giờ mười phút người phụ nữ trong phòng em mang theo tiền rời ngân hàng Tommy, Anna và bị giết.”

      “Bây giờ là tám giờ bốn phút rồi.”

      Đường dây đột ngột câm lặng. Giọng của chồng bà biến mất.

      “Steve? Steve!” Lệ trào ra mắt Betsy Buccieri và lăn dài xuống gò má bà. Bà nhìn chằm chằm vào ả đàn bà mang mặt nạ và tin nổi việc này xảy ra. “Làm ơn đừng làm hại họ. Tôi mở két sắt. Tôi mở ngay. Đừng làm hại bất cứ ai.”

      Brianne nhắc lại lời nhắn mà bà giám đốc nghe. “Chính xác tám giờ mười phút. được chậm giây và đừng giở trò gì ngu ngốc. được bí mật nhấn chuông báo động. được đánh dấu tiền.”

      “Xin hãy theo tôi. có chuông báo động đâu,” Betsy Buccieri hứa. Bà hầu như còn khả năng suy nghĩ. Steve, Tommy, Anna. Những cái tên đó cứ vang lên trong đầu bà.

      Họ đến bên cánh cửa két sắt Mosler. Đồng hồ chỉ 8:05.

      “Mở ra, Betsy. Chúng ta phải đúng giờ. Chúng ta mất giờ đấy. Gia đình bà còn nhiều thời gian đâu. Steve, Anna, và bé Tommy, tất cả bọn họ có thể chết.”

      Betsy Buccieri mất chưa đầy hai phút để vào trong khoang chứa bạc bằng thép bóng loáng tuyệt đẹp có những chiếc pít tông giống như đầu máy xe lửa. Những bó tiền có thể nhìn thấy hầu hết các giá - nhiều tiền hơn Brianne từng thấy trong đời. Ả mở hai chiếc túi bạt thô và bắt đầu nhét tiền vào đó. Bà Buccieri và Jeanne Galetta im lặng nhìn ả lấy tiền. Ả khoái chứng kiến nỗi sợ hãi và lòng tôn kính dành cho ả gương mặt họ.

      Như được chỉ thị, Brianne vừa đếm thời gian vừa nhét tiền vào túi. “Tám giờ bảy phút... Tám giờ tám phút...” Cuối cùng ả hoàn thành phần việc của mình trong khoang chứa bạc.

      “Tôi nhốt hai vị trong khoang chứa bạc. được câu nào nếu tôi bắn bỏ rồi nhốt xác của hai người trong đó.”

      Ả kéo những túi bạt màu đen đựng tiền lên.

      “Xin đừng hại chồng và con tôi,” Besty Buccieri cầu xin làm những gì ...”

      Brianne đóng sầm cánh cửa kim loại nặng nề, buồn quan tâm đến lời van xin tuyệt vọng của Betsy Buccieri. Ả lột chiếc mặt nạ Clinton ra khỏi khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi.

      Ả sắp bị muộn. Ả qua tiền sảnh, mở khóa cửa trước bằng bàn tay đeo găng plastic, rồi bước ra ngoài. Ả có cảm giác như chạy hết sức bình sinh đến chiếc xe của mình, nhưng ả bình thản bước , như thể hề bận tâm đến thế gian trong buổi sáng mùa xuân tươi đẹp này. Ả thèm được rút súng bắn vào cửa hiệu Egg McShit đồ sộ chằm chằm nhìn xuống ả. Phải, ả tỏ thái độ như thế đấy.

      Khi tới chỗ chiếc Acura, ả xem đồng hồ: 8 giờ 10 phút 52 giây. Ả trễ - nhưng tình hình bắt buộc phải như thế. Ả nở nụ cười.

      gọi cho Errol có mặt tại nhà Buccieri, nơi Steve, Tommy và giữ trẻ Anna bị cầm giữ. Ả báo cho gã biết ả lấy được tiền và an toàn chiếc Acura.

      được ông Trùm căn dặn được gọi.

      Các con tin phải chết.





      Phần : CƯỚP CỦA GIẾT NGƯỜI

      Chương 3

      CÂU CHÂM NGÔN trong đời làm thám tử tôi học được cách tin vào: đừng nghĩ nước lặng là có cá sấu.

      Hôm ấy quả là ngày trời yên biển lặng. Jannie, đứa con hiếu động của tôi, cho con mèo Rosie đứng hai chân sau, còn Jannie nắm hai chân trước của nó. Nó và “con miu đỏ” khiêu vũ như chúng vẫn thường làm.

      “Hoa hồng màu đỏ, hoa violet màu xanh,” Jannie say sưa hát bằng chất giọng ngọt ngào du dương. Đó là g phút, là hình ảnh tôi thể quên được. Bạn bè, bà con, láng giềng kéo đến dự tiệc Giáng sinh tại nhà tôi Phố Năm. Tôi có tâm trạng hết sức vui vẻ.

      Nana chuẩn bị bữa tiệc đáng kinh ngạc dành cho kiện đặc biệt này. Tôm ướp nước rau mùi, trai rán, giăm bông tươi, hành tây, và bí mùa hè. Mùi thịt gà ướp tỏi, sườn lợn và bốn loại bánh mì nhà tự nướng tỏa ra thơm ngát. Tôi cũng làm món đặc sản đêm hôm đó, phần đóng góp của tôi - món bánh kem rắc quả mâm xôi.

      trong số những ghi chép của Nana dán cửa chiếc tủ lạnh hiệu GE có nội dung như sau: “Có mức khác thường ma lực và dũng khí nơi người da đen mà ai có thể xóa bỏ, nhưng ai cũng cố.” - Toni Morrison. Tôi mỉm cười trước ma lực và dũng khí của bà tôi, người phụ nữ ngoài tám mươi tuổi.

      Giáng sinh vui. Jannie, Damon, tiểu Alex và tôi chào đón mọi người trước hiên nhà khi họ đến nơi. Alex ngự trong vòng tay tôi, và nó là đứa bé dễ gần. Nó cười vui với tất cả mọi người, kể cả với đối tác của tôi, John Sampson, người thoạt tiên có thể làm trẻ hoảng sợ bởi to lớn - và đáng sợ.

      “Thằng ràng là thích tiệc tùng,” Sampson nhận xét, và ngoác miệng cười.

      Alex nhe răng cười đáp trả John-Kép, người cao sáu bộ chín[1] và nặng khoảng hai trăm năm mươi pao[2].

      [1] Bộ (foot) bằng 0,3048m (mọi chú thích đều là của người dịch)

      [2] Pao (pound) bằng 0,454 kg.

      Sampson chìa tay đón lấy Alex từ tôi. Cu cậu gần như lọt thỏm trong hai bàn tay có kích cỡ tựa đôi găng bắt bóng của . Rồi Sampson phá lên cười và bắt đầu chuyện với thằng bé bằng những lời hoàn toàn vô nghĩa.

      Christine từ gian bếp ra. Nàng nhập bọn với ba chúng tôi. Cho đến lúc này, nàng và Alex Jr.[3] sống tách biệt với chúng tôi. Chúng tôi hy vọng cả hai dọn về sống cùng Nana, Damon, Jannie và tôi trong ngôi nhà này. Chỉ đại gia đình. Tôi muốn Christine làm vợ tôi chứ bạn . Tôi muốn đánh thức tiểu Alex vào buổi sáng, rồi đêm đêm đưa nó ngủ.

      [3] Jr. (Junior): người con trai cùng tên với cha.

      “Tôi đảo qua vòng cùng tiểu Alex. ngượng khi dùng chú nhóc này để cưa cẩm những người đàn bà đẹp,” Sampson . bỏ , bế theo Alex.

      có nghĩ chàng lập gia đình ?” Christine hỏi.

      “Tiểu Alex hả? Thằng bé hả? Chắc có chứ.”

      , người bạn làm bên hình của , John Sampson kia. Liệu ấy có lấy vợ , có ổn định cuộc sống ?” Nghe có vẻ như việc chúng tôi chưa lập gia đình làm cho nàng áy náy.

      cho là có - ngày nào đó. John có mẫu gia đình rất tệ. Cha cậu ấy bỏ khi John mới lên - cuối cùng ông chết vì chơi ma túy quá liều. Mẹ John là con nghiện. Bà sống ở vùng Đông Nam cho đến cách đây hai năm. thực tế Sampson được dì Tia của ấy nuôi dạy, với giúp đỡ của Nana.”

      Chúng tôi quan sát Sampson bế Alex dạo quanh bữa tiệc. va vào phụ nữ xinh đẹp tên là De Shawn Hawkins, làm cùng với Christine. “Đúng là ấy dùng thằng bé để tiếp cận phụ nữ,” Christine kinh ngạc . “De Shawn, cẩn thận đấy,” nàng hét lên với bạn.

      Tôi bật cười. “Cậu ấy gì làm nấy đấy”

      Bữa tiệc bắt đầu vào khoảng hai giờ chiều và đến chín rưỡi vẫn còn náo nhiệt. Tôi vừa cùng Sampson hát bản song tấu, bản “Skinny Legs and All” của Joe Tex. Thành công mỹ mãn. Chúng tôi nhận được nhiều tiếng cười và reo hò vui vẻ. Sampson bắt đầu hát bài “You’re the First, the Last, My Everything.”

      Đúng lúc đó Kyle Craig bên FBI tới. Lẽ ra tôi phải bảo mọi người về nhà - bữa tiệc gần như tàn.



      Chương 4

      KYLE ĐEM ĐẾN món quà bọc giấy màu và thắt ruy băng dành cho trẻ . Quà cáp phỉnh được tôi. Kyle là bạn tốt, có lẽ là cảnh sát giỏi, nhưng dễ gần và lảng tránh tiệc tùng như thể chúng là những căn bệnh truyền nhiễm.

      phải là đêm nay, Alex à,” Christine , và nàng đột nhiên trông có vẻ lo lắng, có lẽ cả giận dữ nữa. “Đừng dính vào mấy cái vụ rùng rợn, khủng khiếp đó nữa mà. Em xin , Alex, đừng dính vào đó nữa, đừng làm thế vào đêm lễ thánh tẩy này.”

      Tôi biết nàng định gì, và tôi suy nghĩ về lời khuyên, hay lời cảnh báo của nàng cách nghiêm túc. Tâm trạng của tôi trở nên u ám.

      Trời đánh thánh vật thằng cha Kyle Craig này.

      , , ,” tôi vừa vừa bước lại chỗ Kyle. Tôi dùng hai ngón tay trỏ làm dấu chữ thập. “Ra khỏi đây ngay.”

      “Tôi cũng rất vui được gặp ,” Kyle cười . Sau đó ôm lấy tôi. “Giết người hàng loạt,” thầm.

      “Tôi rất tiếc, hãy gọi lại vào ngày mai hoặc ngày kia. Đêm nay tôi được nghỉ.”

      “Tôi biết thế, nhưng vụ này đặc biệt tệ hại, Alex ạ. Vụ này thực kinh khủng lắm

      Trong khi vẫn đeo cứng lấy tôi, Kyle bảo tôi đến Washington chỉ đêm và rất cần giúp đỡ của tôi. cảm thấy nhiều áp lực. lần nữa tôi từ chối, nhưng Kyle bỏ ngoài tai, và cả hai chúng tôi đều biết phần công việc của tôi là trợ giúp FBI trong những vụ án quan trọng tại đây. Ngoài ra, tôi còn chịu ơn Kyle đôi lần. Vài năm trước để tôi tham gia phá vụ bắt cóc - giết người ở Bắc Carolina, khi cháu tôi mất tích từ Đại học Duke.

      Kyle biết Sampson và vài người bạn thám tử khác của tôi. Họ bước tới chuyện phiếm với như thể đây là cuộc thăm viếng xã giao. Người ta có khuynh hướng mến Kyle. Tôi cũng vậy - nhưng phải lúc này, phải là đêm nay. Kyle phải ngó qua tiểu Alex trước khi chúng tôi bàn công việc.





      Chương 5

      TÔI ĐỒNG Ý VỚI KYLE. Hai chúng tôi đứng bên thằng bé lúc này ngủ giữa đống gấu bông và bóng nhiều màu sắc trong chiếc cũi đặt trong phòng của Nana. Nó ôm chặt con gấu thích có tên là Pinky của mình.

      “Tội nghiệp thằng bé. xui xẻo,” Kyle thầm khi nhìn xuống Alex. “Nó trông giống chứ phải Christine. Dù sao nữa hai người ổn chứ?”

      “Chúng tôi giải quyết mọi việc ổn thỏa,” tôi , may phải thế. Christine rời Washington năm, và từ khi nàng quay lại, quan hệ của chúng tôi được tốt như tôi hằng hy vọng. Tôi nhớ cõi riêng hơn cả những gì tôi có thể ra. Điều đó giết chết tôi. Nhưng tôi thể với bất kỳ ai về điều này, kể cả Sampson và

      “Làm ơn , Kyle. Hãy để tôi được yên trong đêm nay.”

      “Tôi ước gì việc này có thể chờ được, Alex ạ. Tôi e là thể. Tôi đường trở lại Quantico[1]. Chúng ta có thể chuyện ở đâu bây giờ?”

      [1] Quantico: địa danh ở Virginia, tại đây có Học viện FBI.

      Tôi lắc đầu và cảm thấy cơn giận dâng lên trong lòng. Tôi dẫn tới căn phòng kính, nơi tôi đặt chiếc piano cũ vẫn còn chơi tốt ngang bằng tay đàn của tôi. Tôi ngồi xuống chiếc ghế rệu rạo và dạo vài nốt của bản “Let’s Call the Whole Things Off” của Gershwin.

      Kyle nhận ra giai điệu và ngoác miệng cười. “Tôi xin lỗi về vụ này.”

      ràng xin lỗi vẫn chưa đủ. Tiếp nào.”

      biết vụ cướp chi nhánh Citibank ở Silver Spring chưa? Vụ giết người tại tư gia của giám đốc nhà băng nữa? hỏi. “Chồng bà giám đốc, người giữ trẻ, cậu con trai ba tuổi của họ?”

      “Sao tôi lại biết vụ này chứ?” tôi đáp và nhìn chỗ khác. Những vụ giết người tàn bạo, vô nghĩa khiến tôi buồn và làm lòng tôi quặn đau khi tôi đọc về chúng. Bài t được đăng tải tất cả các báo và tivi. Ngay cả cảnh sát D.C. cũng cảm thấy bị xúc phạm.

      “Tôi thực hiểu những gì tôi nghe được cho đến lúc này. Chuyện quái gì xảy ra ở nhà bà giám đốc hả? Bọn cướp lấy được tiền, đúng ? Tại sao chúng phải giết con tin nếu chúng có tiền? Đó là cái đến báo cho tôi biết phải ?”

      Kyle gật đầu. “Chúng rời khỏi nhà băng trễ. Mệnh lệnh ràng là tên đồng bọn tại nhà băng phải mang tiền ra đúng vào lúc tám giờ mười phút. Alex à, tên này rời nhà băng trễ gần phút. Chưa đầy phút! Thế là chúng giết người cha ba mươi ba tuổi, đứa con trai ba tuổi, và giữ trẻ của họ. này hai mươi lăm tuổi và lại có mang. Chúng hành quyết người cha, đứa con trai mới lên ba và giữ trẻ. hiểu hả Alex?”

      Tôi vươn vai, xoay cổ. Tôi có thể cảm nhận được căng thẳng lan tỏa khắp người. Được, tôi hiểu. Làm sao chúng lại có thể giết những người ấy chẳng vì lý do gì?

      Dẫu vậy, tôi thực có tâm trạng dành cho công việc của cảnh sát, kể cả những vụ tồi tệ như vụ này. “Ngọn gió nào đưa đến nhà tôi đêm nay thế? Dự lễ thánh tẩy của con trai tôi chắc?”

      “Này, đồ mắc dịch.” Kyle bất giác mỉm cười và hạ giọng. Ít ra tôi cũng phải đến thăm cậu bé thần đồng này. may, vụ này thực nghiêm trọng. Băng cướp có khả năng đến từ Washington. Cho dù chúng phải từ Washington, vẫn có khả năng ai đó ở đây có thể biết chúng, Alex ạ. Tôi cần tìm những kẻ giết người - trước khi chúng lại ra tay. Chúng tôi có cảm giác là vụ này mất thời gian đấy. Dẫu vậy, thằng bé nhà bảnh quá.”

      “Phải, cũng bảnh,” tôi bảo Kyle. “ thực thể nào bì được.”

      “Cháu bé ba tuổi, người cha, giữ trẻ,” Kyle nhắc lại l khi rời khỏi bữa tiệc. chuẩn bị qua cánh cửa trong căn phòng kính Kyle quay lại phía tôi và , “ là người thích hợp cho vụ này. Chúng sát hại cả gia đình, Alex ạ.”

      Ngay sau khi Kyle ra về, tôi tìm Christine. Lòng tôi se lại. Nàng đưa Alex chào từ biệt, lời nào.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 6

      CÁCH MIỄN CƯỠNG, tên Trùm dừng xe phố, sau đó về phía công trình bị bỏ hoang nằm bên sông Anacostia. Trăng rằm hắt ánh sáng lạnh lẽo màu trắng đục lên dăm dãy nhà ba tầng đổ nát với những ô cửa sổ tấm chắn mở toang. tự hỏi liệu có hào hứng với vụ này hay . “Vào thung lũng của tử thần đây,” thầm.

      thêm choáng vì phát ra nơi náu của vợ chồng Parker trong dãy nhà xa đường nhất. Chúng ngồi thu lu tầng ba. Nơi nương thân tạm thời bé , đáng của chúng được bài trí bởi tấm đệm cáu bẩn và chiếc ghế bố han gỉ. Những tấm giấy bao dính mỡ đưa về từ tiệm KFC và Mickey D’s[1] vứt bừa bãi sàn.

      Khi bước vào phòng của chúng, giơ cao hai hộp bánh pizza nóng hổi và chiếc túi giấy màu nâu. “Chianti[2] và bánh pizza đây! Phải ăn mừng, đúng nhỉ?”

      [1] KFC (Kentucky Fried Chicken) và Mickey D’s: nhãn hiệu của hai mạng lưới cửa hàng ăn nhanh.

      [2] Chianti: loại rượu vang Trung Ý
      Brianne và Errol ràng đói nên ngay lập tức cắm đầu vào món bánh pizza. Chúng chỉ chào sơ sơ, coi đó là bất kính. Tên Trùm tự mình rót rượu Chianti vào những chiếc cốc nhựa mà mang đến nhân dịp này. rót đều cho từng người rồi nâng cốc.
      “Chúc mừng những tội ác hoàn hảo,” .

      “Đúng thế. Những tội ác hoàn hảo.” Errol Parker nhăn mặt vì uống hai ngụm lớn Chianti. “Nếu đó là cái ông gọi những gì xảy ra tại Silver Spring. Ba vụ án mạng lẽ ra có thể tránh được.”

      “Đó đúng là cái tao gọi,” tên Trùm . “Tuyệt đối hoàn hảo. Chúng mày thấy thôi.”

      Chúng ăn uống trong im lặng. Các thành viên nhà Parker có vẻ cau có, thậm chí là thách thức. Brianne tiếp tục nhìn trộm . Bất thình lình Errol Parker bắt đầu xoa cổ họng. Gã ho liên hồi. Rồi gã hổn hển, “Aaaaa! Aaaa!” Họng và ngực gã bỏng rát. Gã thở được. Gã gắng gượng đứng lên, nhưng ngay lập tức ngã nhào.

      “Gì vậy? Có chuyện gì vậy hả Errol? Errol?” Brianne hỏi, hoảng hốt và sợ hãi.

      Sau đó ả cũng chộp lấy cổ họng mình. Nó cháy. Ngực ả cũng vậy. Ả đột ngột đứng dậy từ tấm đệm. Ả làm rơi cốc rượu và giữ lấy cổ mình bằng cả hai tay.

      “Chuyện quái quỷ gì xảy ra thế này? Chuyện gì xảy ra với chúng tôi hả?” Ả hét lên với tên Trùm. “Ông làm g

      ràng hay sao?” đáp bằng cái giọng lạnh lùng, xa cách nhất mà ả từng nghe được.

      Căn phòng dường như chao đảo kiểm soát được. Errol lên cơn co giật, rồi ngã xuống sàn trong cơn xung huyết. Brianne cắn vết sâu lưỡi. Cả hai vẫn tiếp tục chộp lấy cổ họng của chúng. Chúng bóp chặt lấy cổ, nôn khan, tài nào thở được. Mặt chúng chuyển sang tím tái.

      Tên Trùm đứng bên kia căn phòng và quan sát. Triệu chứng tê liệt do thuốc độc mà chúng uống phải phát tác và cực kỳ đau đớn. Nó bắt đầu từ các cơ mặt, sau đó chuyển tới thanh môn phía sau cổ họng. Hai đứa nhà Parker ràng thể nuốt được. Cuối cùng, nó ảnh hưởng đến các cơ quan hô hấp. liều Anectine đủ cao làm cho tim ngừng đập.

      Mất gần mười lăm phút để cả hai vợ chồng Parker lìa đời, tàn nhẫn như những nạn nhân bị sát hại tại Silver Spring, Maryland, vậy. Chúng nằm bất động, sóng soài sàn nhà. Biết chắc rằng chúng chết, nhưng cẩn tắc vô áy náy, vẫn kiểm tra những dấu hiệu của sống. Nét mặt chúng méo mó đến mức thể chịu nổi và cơ thể chúng vặn lại. Chúng trông như thể bị ngã từ cao.

      “Những tội ác hoàn hảo,” tên Trùm trang trọng hai xác chết nằm ườn ra cách quái dị.





      Chương 7

      TÔI CỐ GỌI CHO CHRISTINE vào sáng sớm ngày hôm sau, nhưng nàng bật chế độ ngăn cuộc gọi và nhấc máy. Nàng chưa từng làm như thế với tôi, và điều đó quả là nhức nhối. Tôi nào gạt nó ra khỏi đầu khi tắm và thay đồ. Cuối cùng, tôi làm. Tôi những bị tổn thương, mà còn đôi chút bực mình.

      Sampson và tôi ra phố trước chín giờ. Càng đọc và nghĩ về vụ cướp Citibank ở Silver Spring, tôi càng băn khoăn và rối beng về chuỗi kiện chính xác. thể hiểu nổi. Ba người vô tội bị sát hại - vì lý do gì? Những tên cướp nhà băng lấy được tiền. Chúng là loại người loạn trí tàn nhẫn và dị hợm nào đây? Tại sao chúng lại giết người cha, đứa con và giữ trẻ của gia đình chứ?

      Đây hóa ra lại là ngày dài lê thê và khó chịu. Sampson và tôi vẫn làm việc vào lúc chín giờ đêm hôm đó. Tôi thử gọi về nhà cho Christine lần nữa. Nàng vẫn nhấc máy, cũng có thể nàng có nhà.

      Tôi có hai cuốn sổ đen rách tả tơi ghi đầy tên các đầu mối liên lạc đường phố. Sampson và tôi hỏi han hơn chục mối quan trọng nhất. Vẫn còn khá nhiều cho ngày mai, ngày kia, và ngày kìa nữa. Tôi hầu như bị cuốn vào vụ này. Tại sao lại giết ba mạng người tại tư gia giám đốc nhà băng? Tại sao lại triệt hạ gia đình vô tội?

      “Chúng ta giậm chân quanh cái gì đó,” Sampson khi chúng tôi qua Southeast chiếc xe cà tàng của tôi. Chúng tôi vừa chuyện với gã bịp hạng cò con tên là Nomar Martinez. Gã biết về vụ cướp nhà băng ở Maryland, nhưng biết kẻ nào làm vụ này. Chiếc radio xe phát bài hát của cố danh ca Marvin Gaye. Tôi nghĩ về Christine. Nàng muốn tôi có mặt đường phố nữa. Nàng rất nghiêm túc về chuyện ấy. Tôi chắc liệu mình có thể bỏ làm thám tử hay . Tôi công việc của mình.

      “Tôi có cùng cảm giác với Nomar. Lẽ ra chúng ta nên sờ gáy . bồn chồn, sợ hãi điều gì đó,” tôi .

      “Ở Southeast ai mà sợ điều gì đó?” Sampson hỏi. “Vấn đề vẫn còn đó. Ai với chúng ta đây?”

      “Thế còn thằng đần khó chịu kia sao?” tôi , và chỉ về phía góc phố chúng tôi đến gần. “ biết tất cả những gì xảy ra quanh đây đấy.”

      phát ra chúng ta,” Sampson . “Chết tiệt, chuồn rồi.”





      Chương 8

      TÔI ĐÁNH MẠNH TAY LÁI sang bên trái. Chiếc Porsche trượt về phía chỗ đỗ xe, sau đó thình lình dừng lại với cú rơi đánh thịch. Sampson và tôi nhảy ra và bắt đầu đuổi theo Cedric Montgomery.

      “Đứng lại! Cảnh sát đây!” tôi quát lên với .

      Chúng tôi lao xuống con hẻm hẹp, ngoằn ngoèo, đuổi theo thằng đâm thuê chém mướn hạng tép riu và khá bất trị. Montgomery là nguồn tin, nhưng phải là chỉ điểm. Nhưng biết mọi chuyện. trạc ngoài hai mươi tuổi; cả Sampson và tôi đều suýt soát ngoại tứ tuần. Chúng tôi tập luyện và vẫn còn nhanh nhẹn - ít ra là trong suy nghĩ của chúng tôi.

      Tuy nhiên, Montgomery thực thể cất bước được nữa. là cái bóng mờ phía trước chúng tôi.

      chỉ là thằng chạy nước rút thôi, bồ ạ,” Sampson nổi quạu. ở bên tôi, ăn thua với tôi từng bước . “Chúng ta lại giỏi chạy đường tr

      “Cảnh sát đây!” tôi quát to lần nữa. “Tại sao cậu lại chạy hả Montgomery?”

      Mồ hôi túa ra cổ và lưng tôi. Mồ hôi từ tóc tôi chảy xuống. Mắt tôi nổ đom đóm. Nhưng tôi vẫn có thể chạy. Phải vậy ?

      “Chúng ta có thể tóm được ,” tôi . Tôi tăng tốc, mở hết tốc lực. Đó là thách thức - hành động thách đố đối với Sampson, trò chúng tôi chơi nhiều năm. Ai có thể? Chúng tôi.

      thực tế chúng tôi tiến lại gần Montgomery hơn được chút ít. quay đầu nhìn lại - và thể tin rằng chúng tôi ở ngay sau lưng . Hai đoàn tàu hàng bám đuôi , và có cách gì chạy thoát.

      “Cài hết số , bồ!” Sampson . “Chuẩn bị va chạm.”

      Tôi cài hết số. Sampson và tôi vẫn sánh bước. Chúng tôi có cuộc đua riêng, và Montgomery là đích đến.

      Hai chúng tôi tóm được cùng lúc. lăn ra đất như cầu thủ bắt bóng to xác bị nghiền nát giữa hai cầu thủ phòng ngự cực kỳ nhanh nhẹn. Tôi e rằng đứng dậy được nữa. Nhưng Montgomery lăn lộn vài lần, rên rỉ, và sau đó kinh ngạc nhìn chúng tôi.

      “Chó chết,” lẩm bẩm. Đó là tất cả những gì . Sampson và tôi nhận lời tán dương đó, rồi chúng tôi còng lại.

      Hai tiếng đồng hồ sau Montgomery khai báo với chúng tôi tại đồn cảnh sát Phố Ba. thú nhận rằng có nghe được điều gì đó về vụ cướp và giết người ở Silver Spring. sẵn lòng trao đổiông tin nếu chúng tôi bỏ qua dăm tép ma túy mang theo khi chúng tôi tóm được phố.

      “Tôi biết các ông tìm ai,” Montgomery , và có vẻ rất tự tin. “Nhưng các ông khoái nghe tên kẻ đó đâu.”

      đúng - tôi thích những gì với tôi. thích chút nào.





      Chương 9

      TÔI CHẮC liệu tôi có thể tin những thông tin của Cedric Montgomery hay , nhưng cung cấp cho tôi đầu mối tương đối khó xơi mà tôi phải theo dõi. đúng ở điểm: mách nước của làm tôi bối rối. trong những kẻ ám chỉ trong vụ cướp lại là em cùng mẹ khác cha với người vợ quá cố của tôi, Maria. nghe được rằng Errol Parker có thể tham gia cướp nhà băng ở Silver Spring.

      Sampson và tôi dành cả ngày hôm sau cố tìm Errol, nhưng gã có nhà cũng như ở những nơi gã thường lai vãng quanh Southeast. Vợ gã, Brianne, cũng có mặt ở những nơi đó. có ai nhìn thấy chúng trong vòng ít nhất tuần qua.

      Vào khoảng năm giờ rưỡi tôi dừng lại gần Trường Nội trú Truth để xem liệu Christine có còn ở đó hay . Suốt cả ngày tôi nghĩ mãi về nàng. Nàng trả lời điện thoại cũng như gửi lại tin nhắn cho tôi.

      Tôi gặp Chrisinte Johnson cách đây hai năm, và chúng tôi suýt làm đám cưới. Sau đó chuyện buồn và đầy bi kịch xảy ra, và tôi vẫn còn tự trách mình: nàng bị bắt cóc bởi kẻ tàn bạo từng thực vài vụ giết người ở Southeast. Nàng bị cầm giữ làm con tin trong gần năm trời. Christine b bắt cóc bởi nàng cặp với tôi. Nàng mất tích năm và người ta tin rằng nàng chết. Khi Christine được tìm thấy lại có bất ngờ khác. Nàng có con, con của chúng tôi, Alex. Nhưng vụ bắt cóc làm nàng thay đổi, làm nàng thương tổn theo những cách nàng hiểu nổi, và nàng thể đương đầu với điều đó. Tôi cố gắng giúp nàng bằng mọi cách có thể. nhiều tháng trôi qua kể từ khi chúng tôi gần gũi nhau. Nàng tiếp tục đẩy tôi mỗi lúc ra xa hơn. Bây giờ Kyle Craig lại làm tình hình trở nên tồi tệ thêm.

      Nana thường trông nom thằng bé khi Christine làm việc tại Trường Nội trú Truth. Giờ Christine và tiểu Alex đến căn hộ của nàng tại Mitchellville. Là nàng muốn thế.

      Tôi vào trường qua cánh cửa hông bằng kim loại gần phòng tập thể dục và nghe thấy tiếng bóng rổ quen thuộc đập vào gỗ cứng và tiếng cười cùng tiếng reo hò vui vẻ của bọn trẻ. Tôi tìm thấy Christine lúi húi bên chiếc máy vi tính trong văn phòng của nàng. Nàng là hiệu trưởng của Trường Nội trú Truth. Jannie và Damon học tại đây.

      “Alex đấy ư?” Christine lên tiếng khi nhìn thấy tôi tại cửa ra vào. Tôi đọc tấm bảng tường: Tăng khen, giảm chê. Liệu Christine có thể làm điều đó với tôi ? “Em gần xong rồi. Cho em thêm hai phút nữa thôi.” Ít ra nàng có vẻ bực mình về cái đêm Kyle Craig đến; nàng đuổi tôi .

      đến đưa em về nhà. mang sách giúp em,” tôi và mỉm cười. “Được chứ?”

      “Em nghĩ là được,” nàng , nhưng nàng cười đáp lại và vẫn còn có vẻ xa cách làm sao.





      Chương 10

      KHI CHRISTINĐÃ CHUẨN BỊ ra về, chúng tôi cùng khóa cổng trường và xuống Phố School hướng về phía Phố Năm. Giữ đúng lời, tôi xách cái cặp tài liệu căng phồng của Christine; tôi có cảm giác như trong đó là cả chục cuốn sách. Tôi cố pha trò. “Em cũng có ý kiến gì về việc mang quả bóng bowling này.”

      “Em bảo những cuốn sách này nặng lắm. Em là nhà tư tưởng nặng ký, biết mà. Thực ra em có phần vui vì đến tối nay,” nàng .

      thể xa em.” Tốt hơn là nên ra . Tôi muốn khoác tay Christine hay chí ít là cầm bàn tay nàng, nhưng tôi còn do dự. Quá gần gũi và vẫn còn quá xa cách với nàng có vẻ là kỳ lạ và ổn. Tôi khát khao được ôm nàng trong vòng tay tôi.

      “Em muốn trao đổi với về số vấn đề,” cuối cùng nàng . Nàng nhìn chăm chú vào mắt tôi. Từ vẻ mặt của nàng tôi có thể rằng chắc chắn cái tin tôi sắp sửa được nghe phải là tin tốt.

      “Em vẫn hy vọng rằng nó làm em lo lắng - việc tham gia điều tra vụ án mạng này. Nhưng nó những làm em lo lắng, Alex ạ. Nó làm em phát điên. Và em lo cho an toàn của chính mình. Em thể ngăn chặn điều đó sau những gì xảy ra ở Bermuda. Em mất ngủ liên miên từ khi trở về Washington.”

      Tôi tan lòng nát dạ khi nghe Christine như vậy. Tôi có cảm giác khủng khiếp về những gì xảy ra với nàng. Tuy vậy, nàng thay đổi quá nhiều. Dường như tôi thể làm được gì để cải thiện điều đó, để giúp nàng. Tôi cố gắng thời gian dài, nhưng vô vọng. Tôi lo rằng mình chỉ mất Christine, mà còn mất cả tiểu Alex nữa.

      “Em nhớ số giấc mơ thời gian gần đây. Chúng quá nhiều bạo lực, Alex ạ. Và chúng rất . đêm kia lại truy đuổi Weasel, và rồi giết . thản nhiên đứng đó và bắn hết phát này đến phát khác. Sau đó đến giết con và em. Tỉnh dậy em vẫn còn la hé

      Cuối cùng tôi cầm lấy tay nàng. “Geoffrey Shafer chết rồi, Christine,” tôi .

      biết chuyện đó đâu. Chắc chắn là ,” Christine vặc lại, và rút tay nàng ra khỏi tay tôi. lần nữa nàng trở nên giận dữ.

      Chúng tôi im lặng dọc bờ sông Anacostia. lát sau nàng kể tôi nghe về vài giấc mơ khác của nàng. Tôi có cảm giác nàng chỉ muốn tôi nghe mà muốn tôi hiểu chúng. Tất cả những giấc mơ đều đầy bạo lực - những người Christine biết và thương đều bị cắt xẻo và bị giết.

      Cuối cùng Christine dừng bước tại góc Phố Năm gần nhà tôi. “Alex à, em phải với điều này. Em đến gặp chuyên gia tâm thần, bác sĩ Belair, ở Mitchellville. Ông ấy giúp em.”

      Christine tiếp tục nhìn chăm chú vào mắt tôi. “Em muốn gặp nữa, Alex ạ. Em suy nghĩ về điều đó suốt nhiều tuần lễ. Em kể về nó cho bác sĩ Belair. thể thay đổi ý định của em được đâu, và em đánh giá cao nếu cố làm việc ấy.”

      Nàng đỡ lấy chiếc cặp tài liệu từ tay tôi rồi bỏ . Nàng để tôi được lời, nhưng dù sao tôi cũng cảm thấy khó khăn khi phải lên tiếng. Tôi nhận ra trong mắt nàng. Nàng còn tôi nữa. Việc tôi vẫn nàng, và đương nhiên, con trai bé bỏng của chúng tôi càng khiến cho tình hình trở nên tồi tệ hơn.





      Chương 11

      THỰC TẾ TÔI CÓ LỰA CHỌN NÀO, vì thế tôi l vào điều tra vụ cướp nhà băng và hàng loạt vụ giết người. Báo chí và truyền hình vẫn đăng tải những câu chuyện gây xúc động về người cha, đứa con và giữ trẻ bị giết hại. Hình ảnh cậu bé ba tuổi Tommy Buccieri dường như có mặt khắp nơi. Tôi tự hỏi, Có phải kẻ giết người muốn chúng tôi cảm thấy bị sỉ nhục hay ?

      Sampson và tôi dành gần trọn ngày tìm Errol và Brianne Parker. Càng cùng với FBI lần theo dấu vợ chồng Packer, càng thấy rằng chúng chắc chắn đánh cướp những nhà băng ở Maryland và Virginia trong vòng ít nhất năm qua. Vụ cướp Silver Spring lại khác. Nếu chúng làm vụ này có cái gì đó ngẫu nhiên thay đổi phong cách của chúng; chúng trở thành những sát thủ hung ác, nhẫn tâm. Sao vậy chứ?

      Sampson và tôi dừng lại ăn trưa tại chợ Boston vào khoảng giờ chiều. Đó phải là lựa chọn thứ nhất, thậm chí là thứ hai của chúng tôi, nhưng việc này là có ích và điều thể phủ nhận là chàng Bự đói. Tôi còn có thể tiếp tục mà cần ăn uống.

      có cho rằng tụi nhà Parker làm vụ khác ?” Sampson hỏi tôi khi chúng tôi chúi mũi vào các món thịt phi lê, ngô và khoai tây nghiền.

      “Nếu chúng là những kẻ cướp nhà băng ở Maryland chắc chắn chúng giấu mình. Chúng biết tình hình còn nóng. Thỉnh thoảng Errol lỉnh xuống Nam Carolina. Nó là dân chài. Kyle có các đặc vụ FBI nằm vùng ở đó rồi.”

      “Có khi nào ở bên Errol chưa?” Sampson muốn biết.

      “Thường gia đình vẫn họp mặt, nhưng tôi nhớ là nó ít đến lắm. Có lần tôi câu cùng nó. Errol giống như đứa trẻ nít nếu chúng tôi tóm được cá hồi xanh hay cá trê nặng cỡ hai, ba pao. Maria lúc nào cũng quý Errol.”

      Sampson tiếp tục ăn món thịt và suất đúp khoai tây nghiền của nh. “ vẫn nghĩ nhiều về Maria phải ?”

      Tôi dằn mình xuống ghế. Tôi chắc tôi muốn về chuyện đó vào lúc này. “Nhiều việc khác nhau nhắc tôi nhớ đến ấy. Nhất là những ngày Chủ nhật. Thỉnh thoảng chúng tôi ngủ đến trưa, tự đãi mình bằng bữa ăn nửa buổi ngon lành. Hoặc chúng tôi thăm ao vịt gần sông St. Tony. Những cuộc dạo chơi kéo dài trong công viên Garfield. buồn, thể hiểu nổi, John ạ - việc nàng mất khi còn quá trẻ. Đặc biệt đau lòng vì tôi thể tìm được gì về vụ sát hại nàng.”

      Sampson tiếp tục truy kích tôi bằng các câu hỏi. Thỉnh thoảng vẫn làm như vậy.

      và Christine ổn chứ?”

      ,” rốt cuộc tôi đành thú nhận. Nhưng tôi thể ra toàn bộ . “ ấy thể vượt qua những gì xảy ra với Geoffrey Shafer. Tôi thậm chí chắc là Weasel chết. Ta dừng ở đây chứ?”

      Sampson ngoác miệng cười. “Dừng ăn hay dừng cuộc kiểm tra chéo của tôi?”

      “Chúng ta thôi. Hãy tìm ra Errol và Brianne Parker. Phá vụ cướp nhà băng. Nghỉ làm nốt phần còn lại của ngày.”

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12

      VÀO KHOẢNG BẢY GIỜ Sampson và tôi quyết định nghỉ ăn tối. Chúng tôi tính rằng chúng tôi làm việc trễ, có lẽ là quá nửa đêm. Loại công vic này là như thế. Tôi về nhà ăn bữa khuya với bọn trẻ và Nana.

      Tôi ăn và ca tụng tài nấu nướng của Nana, nhưng tôi thấy ngon miệng cho lắm. Tôi vẫn nén chuyện của Christine trong lòng. có gì quá sáng sủa đối với tôi.

      Sampson và tôi nhất trí gặp nhau vào khoảng mười giờ để kiểm tra vài kẻ ăn sương vốn rất dễ tìm sau khi màn đêm buông xuống. Vào lúc mười giờ mười lăm phút chúng tôi lại rong ruổi về Southeast chiếc xe của mình.

      Sampson phát ra gã xì ke hạ đẳng và ăn cắp vặt mà chúng tôi biết. Darryl Snow thơ thẩn với đám bạn gã trước quầy rượu và thịt nướng đổi tên và bây giờ gọi là Từng Là Quán.

      Sampson và tôi ra khỏi chiếc Porsche và nhanh về phía Snow. Gã hết đường chuồn. Lúc nào cũng vậy, Darryl luôn là thằng ăn mặc đúng mốt: quần soóc nylon màu đỏ thẫm bên ngoài bộ đồ lót nylon màu thanh thiên, áo phông Polo, áo gió Tommy Hilfiger, cặp kính râm Oakley.

      “Chào người nghiện,” Sampson trầm giọng . “Cậu biến thành đồ vô dụng đấy.”

      Ngay cả lũ bạn của Snow cũng phá lên cười. Darryl khoảng hai mươi bảy tuổi, tôi ngờ rằng gã nặng trăm hai mươi pao kể cả quần áo, các nhãn hiệu thời trang và tất tần tật.

      chuyện với tôi nào, Darryl,” tôi bảo gã. “Chuyện này trao đổi công khai được.”

      Gã lắc đầu quầy quậy như con rối, nhưng lưỡng lự hồi lâu. “Tôi muốn chuyện với ông, Cross.”

      “Errol và Brianne Parker,” tôi khi chúng tôi tách ra vừa đủ xa những người khác.

      Darryl nhìn tôi và nhướng cao mày trong khi vẫn tiếp tục lắc đầu. “Ông là người cưới chị nó hay sao nhỉ? Tại sao ông lại hỏi tôi? Sao ông cứ đeo đuổi tôi mãi thế hả?”

      “Errol dành nhiều thời gian cho gia đình nữa. Nó quá bận với các vụ cướp nhà băng. Nó ở đâu hả Darryl? Sampson và tôi nợ cậu bất kỳ ân huệ nào ngay lúc này. Đấy là nơi quá nguy hiểm.”

      “Tôi có thể chịu được điều đó,” Darryl và ngoảnh nhìn những cột đèn đường.

      Tay tôi phóng ra chộp bừa lấy chiếc áo gió và sơ mi. “, cậu thể. Cậu biết hơn mà, Darryl.”

      Snow hít hà và khẽ rủa. “Tôi nghe Brianne ở khu công trình cũ đại lộ 1. Những tòa nhà ổ chuột đại lộ 1 nhỉ? Tuy nhiên tôi đếch biết con bé ấy có còn ở chỗ đó hay . Đấy là tất cả những gì tôi có.” Gã chìa tay ra, lòng bàn tay hướng lên .

      Sampson lừ lừ đến đằng sau Snow. “Ê,” , và đôi chân mang giày chơi quần vợt của Darryl suýt rời khỏi mặt đất.

      “Darryl có được việc hả?” Sampson hỏi tôi. “Có vẻ hơi bồn chồn đấy.”

      “Cậu có được việc ?” tôi hỏi Snow.

      Gã lên giọng thống thiết. “Tôi với các ông nơi người ta thấy Brianne, phải nào? Tại sao các ông tới ngay chỗ đó? Các ông cứ kiểm tra . Mặc mẹ tôi, hãy để tôi yên. Cả hai ông đều khoái Truy tìm phù thủy Blair. Khiếp quá mất.

      “Còn khiếp hơn nhiều,” Sampson và ngoác miệng cười. “Phù thủy Blair chỉ là cuốn phim thôi, Darryl ạ. Còn chúng tôi là người , việc .”





      Chương 13

      “TÔI GHÉT CÁI TRÒ DƠ DÁY, kỳ quái lúc nửa đêm này,” Sampson làu bàu khi chúng tôi cuốc bộ đến công trình đại lộ 1. Những gì chúng tôi thấy phía trước là những tòa chung cư bị bỏ hoang, nơi các con nghiện và người vô gia cư sống, nếu bạn có thể gọi đó là cuộc sống tại thủ đô của nước Mỹ.

      lần nữa lại là Đêm của những hồn ma[1],” Sampson càu nhàu. đúng; những kẻ tha thẩn bên ngoài tòa nhà giống hệt như những cỗ người máy.

      [1] Night of the Living Dead: tên bộ phim phát hành năm 1968 của đạo diễn Mỹ George A. Romero.

      “Có thấy Errol Parker ? Có thấy Brianne Parker ?” tôi trầm giọng hỏi khi qua hàng người bệ rạc có những khuôn mặt hốc hác, râu tóc lâu ngày cạo. có ai trả lời. Hầu hết bọn họ thậm chí ngước lên nhìn tôi và Sampson. Họ biết chúng tôi là cảnh sát.

      “Thấy Errol ? Thấy Brianne Parker ?” tôi tiếp tục hỏi, nhưng vẫn có ai trả lời.

      “Xin đa tạ vì giúp đỡ. Chúa rủ lòng thương các người,” Sampson . nhại lại lời liến thoắng của những cái bang quanh thành phố.

      Chúng tôi bắt đầu qua từng tòa nhà, lần lượt từng tầng , từ tầng hầm lên đến mái. Tòa nhà cuối cùng chúng tôi tới trông có vẻ vắng bóng người vì lý do chính đáng: nó là tòa nhà bẩn thỉu và xập xệ nhất.

      “Mời vào trước, Alphonse,” Sampson càu nhàu. Trời về khuya và bắt đầu bẳn gắt.

      Tôi có đèn pin, vì thế tôi dẫn đường. Khi sục sạo hết các tòa nhà, chúng tôi bắt đầu tìm kiếm trong tầng hầm. Mặt sàn lồi lõm, đầy những vết xi măng. Những mảng tơ nhện đầy bụi bặm chăng từ đầu này đến đầu kia của tầng hầm.

      Tôi bước tới bên cánh cửa gỗ đóng im ỉm và dùng chân đạp nó bật ra. Tôi có thể nghe thấy loài gặm nhấm đủ mọi kích cỡ chạy nhốn nháo trong bốn bức tường và cào dữ dội như thể chúng bị sập bẫy. Tôi vẩy chiếc đèn pin ra xung quanh. Chẳng có gì ngoài cặp chuột trợn trừng giận dữ.

      “Có biết Errol và Brianne ở đâu ?” Sampson quát chúng. Chúng kêu chít chít đáp lại chúng tôi.

      và tôi tiếp tục tìm kiếm từ tầng này đến tầng khác. Tòa nhà ẩm ướt và nồng nặc mùi nước tiểu, mùi phân và mùi mốc. Mùi hôi thối bốc lên ngạt thở.

      “Tôi thấy những nhà nghỉ tốt hơn thế này,” tôi , và Sampson cũng bật cười.

      Tôi xô bật cánh cửa khác và qua mùi tử khí thối rữa tôi biết rằng chúng tôi tìm thấy những xác chết. Tôi rọi đèn pin và nhìn thấy Brianne và Errol. Trông chúng còn là người nữa. Tòa nhà rất nóng và phân rã nhanh chóng bắt đầu. Tôi cho rằng chúng chết ít nhất ngày, có thể còn hơn.

      Tôi chiếu ngọn đèn pin Maglite vào Errol trước, sau đó vào vợ gã. Tôi thở dài và cảm thấy hơi oải trong lòng. Tôi nghĩ đến Maria và tự hỏi làm sao nàng lại mến điều gì đó ở Errol. Khi gã còn , cậu con trai Damon của tôi gọi gã là cậu Errol.

      Giác mạc của Brianne vẩn đục như thể ả bị đục nhân mắt. Mồm ả há hốc, quai hàm trễ xuống. Errol trông cũng thế. Tôi nghĩ về gia đình bị hại ở Silver Spring. Chúng tôi đương đầu với loại sát thủ nào đây? Tại sao chúng lại giết vợ chồng Parker?

      Áo của Brianne bị cởi ra, và tôi thấy nó ở bất kỳ chỗ nào trong phòng. Chiếc quần jeans của ả bị kéo xuống, để lộ ra chiếc quần lót màu đỏ và cặp đùi ả.

      Tôi tự hỏi chuyện này nghĩa là gì. Có phải kẻ giết người mang chiếc áo của Brianne ? Có ai vào đây kể từ khi xảy ra vụ án mạng hay ? Có phải chúng làm tình với Brianne sau khi ả chết? Đó là kẻ sát nhân?

      Sampson trông có vẻ băn khoăn và bối rối. “ giống xài thuốc quá liều,” . “Dữ quá. Cả hai rất đau đớn.”

      “John này,” cuối cùng tôi khẽ, “tôi nghĩ chúng có khả năng bị đầu độc. Có lẽ chúng phải đau đớn lắm.”

      Tôi gọi điện cho Kyle Craig và báo cho về vợ chồng Parker. Chúng tôi làm sáng tỏ phần vụ cướp ở Silver Spring? Phải chăng ít nhất tên sát thủ vẫn còn tại đào?





      Chương 14

      CUỘC KHÁM NGHIỆM TỬ THI GẤP RÚT xác nhận nghi ngờ của tôi rằng Errol và Brianne Parker bị đầu độc. Việc ăn phải liều lượng lớn Anectine gây co cơ nhanh chóng và khiến tim ngừng đập. Thuốc độc được hòa vào chai rượu Chianti. Brianne Parker bị hãm hiếp sau khi chết. là đốn mạt.

      Sampson và tôi dành hai tiếng đồng hồ nữa chuyện với những kẻ lang thang, vô gia cư, nghiện ngập sống trong những tòa nhà bỏ hoang đại lộ 1. ai thừa nhận có biết Errol hoặc Brianne, ai thấy những vị khách bình thường tại tòa nhà, nơi vợ chồng Parker náu.

      Cuối cùng tôi dạt về nhà để chợp mắt ít giờ đồng hồ, nhưng tôi trằn trọc trong phòng ngủ. Khoảng năm giờ tôi ra khỏi giường và tập tễnh xuống lầu. lần nữa tôi lại nghĩ đến Christine và tiểu Alex.

      Bản ghi chú cửa tủ lạnh của Nana được dán. Nội dung như sau: “Nàng chưa từng/muốn mình có màu da trắng/để qua được/chỉ mơ được sẫm màu hơn.” Tôi mở tủ lạnh và lấy ra lon bia Steward, sau đó tôi ra khỏi gian bếp. Bài thơ cửa tủ lạnh lướt qua đầu tôi.

      Tôi bật vô tuyến, rồi lại tắt . Tôi chơi dương cầm trong căn phòng kính - bản “Crazy for you” và sau đó là chút Debussy[1]. Tôi dạo bản “Moonglow,” bản nhạc làm tôi nhớ quãng thời gian đẹp nhất bên Christine. Tôi tưởng tượng ra những cách chúng tôi có thể hàn gắn mối quan hệ của mình. Kể từ khi nàng trở về Washington, tôi cố đến đó mỗi ngày vì nàng. Nàng tiếp tục tôi ra xa. Cuối cùng tôi đưa tay gạt những dòng lệ trào ra trong mắt tôi. Nàng ra . lần nữa mi phải bắt đầu làm lại.Nhưng tôi chắc mình có thể.

      [1] Claude Debussy (1862-1918-): nhà soạn nhạc nổi tiếng người Pháp.

      Ván sàn kêu cọt kẹt. “Tôi nghe thấy chơi bản ‘Moonglow.’ Tôi có thể là rất hay.” Nana đứng bên bậu cửa với chiếc khay tay. đó có hai tách cà phê bốc hơi nghi ngút.

      Bà đẩy tách về phía tôi và tôi đỡ lấy. Đoạn bà ngồi xuống chiếc ghế xích đu bọc vải gai cũ kê gần cây dương cầm và im lặng nhấm nháp từng ngụm cà phê của bà.

      “Đây là cà phê tan?” tôi chọc bà.

      “Nếu tìm được cà phê tan trong gian bếp của tôi tôi cho cả ngôi nhà này.”

      “Cháu có nhà rồi,” tôi nhắc bà.

      “Là vậy, con trai ạ. Côngxectô bình minh à, Alex? Lý do nào thế?”

      “Côngxectô trước bình minh. Cháu ngủ được. đêm tệ hại, những giấc mơ xấu. Buổi sáng ngán ngẩm cho đến lúc này.” Tôi nhấp tách cà phê thơm phức, thứ cà phê có trộn thêm rễ rau diếp xoăn. “Nhưng mà cà phê ngon quá.

      Nana tiếp tục nhấm nháp cà phê của bà. “Mmmm-hmmm. xem có cái gì mà tôi biết nào. Còn gì nữa?”

      “Bà có nhớ Errol, đứa em cùng mẹ khác cha của Maria ? Sampson và cháu tìm thấy xác nó tại công trình đại lộ 1 đêm hôm qua,” tôi với bà.

      Nana bật ra tiếng chắt lưỡi đoạn khẽ lắc đầu. “Thế tệ quá, nhục nhã quá, Alex ạ. Họ là gia đình tốt, là những người tử tế.”

      “Sáng nay cháu phải báo cho gia đình bên ấy. Có lẽ đó là lý do cháu dậy sớm như thế.”

      “Còn gì nữa?” Nana lại hỏi. Bà hiểu tôi quá , và trong chừng mực nhất định, điều đó lúc này an ủi tôi. “Hãy tôi nghe, Alex. cho Nana của biết nào.”

      “Đó là Christine,” cuối cùng tôi thú nhận. “Cháu nghĩ rằng quan hệ giữa chúng cháu chấm dứt. ấy muốn gặp cháu. ấy bảo quyết định chính thức rồi. Cháu biết việc này đẩy tiểu Alex đâu. Nana à, cháu cố làm mọi thứ bằng hết sức mình. Cháu thề là cố.”

      Bà đặt tách cà phê xuống đoạn choàng cánh tay gầy guộc của bà lên người tôi. Bà vẫn còn nhiều sinh lực trong cơ thể. Bà ôm tôi chặt. “Vậy là làm những gì có thể, phải nào? còn có thể làm gì nữa hả?”

      ấy thể chịu được những gì xảy ra tại Bermuda,” tôi thầm. “ ấy muốn ở bên thám tử điều tra những vụ giết người. Cố ấy thể làm điều đó. ấy muốn ở bên cháu.”

      Nan thầm lại với tôi, “ tự trách mình quá nhiều. đổ những lỗi mà mắc phải cho mình. Điều đó làm suy sụp, Alex ạ. có thể suy sụp. Bây giờ phải nghe lời tôi.”

      “Cháu nghe đây. Cháu luôn làm như thế.”

      hề.”

      “Cũng có mà.”

      hề, và tôi có thể ’ lâu hơn là ‘có’ đấy,” bà ngắt lời. “Ngoài ra, nó chứng minh cho quan điểm của tôi.”

      Nana luôn luôn lời cuối cùng. Bà là chuyên gia tâm lý cự phách nhất trong nhà, hay đại để bà luôn với tôi như vậy.



      Chương 15

      VỤ CƯỚP NHÀ BĂNG THỨ HAI phát nổ như trái bom hẹn giờ sáng sớm ngày hôm đó tại thành phố Falls Church, Virginia, khoảng mười dặm bên ngoài Washington.

      Ngôi nhà của giám đốc nhà băng vẫn còn giữ được khá tốt dáng dấp thời thuộc địa trong khu phố êm đềm, nơi mọi người có vẻ quý mến nhau cách chân thành. Bằng chứng về tình trẻ có ở khắp nơi: đồ chơi của hãng Tyco, xe đạp, chiếc lưới bóng rổ, những chiếc xích đu, chiếc quầy nước chanh di động. khu vườn tuyệt đẹp phủ đầy những khóm hoa. Bầy chim đậu chiếc chong chóng chỉ hướng gió kỳ dị - mụ phù thủy cưỡi chổi - đặt mái gara. Sáng ngày hôm đó người ta hầu như có thể nghe thấy tiếng cười khúc khích của mụ phù thủy.

      Tên Trùm lệnh cho nhóm tay chân mới của chúng tìm thấy những gì và cần tiến hành như thế nào. Từng đường nước bước được lên kế hoạch và tập dượt cẩn thận.

      Đám bộ hạ mới cao tay hơn vợ chồng Parker. Phải nôn ra nửa số tiền từ phi vụ Citibank mới làm chúng quan tâm, nhưng cũng bõ công. Chúng gọi nhau là Mr. Red, Mr. White, Mr. Blue và Ms. Green. Chúng để tóc dài và trông giống ban nhạc rock, nhưng chúng là nhóm hiệu quả, ngón nghề rất cừ.

      Mr. Blue đến chi nhánh First Union vào giờ mở cửa ở trung tâm Falls Church. Ms. Green cũng có mặt ở đó cùng y. Cả hai đều có vũ khí bán tự động trong bao súng đeo vai bên dưới áo gió của chúng.

      Mr. Red và Mr. White đến nhà giám đốc. Katie Bartlett nghe thấy tiếng chuông cửa và nghĩ đó là giữ trẻ. Khi mở cửa trước, nhìn thấy gã đàn ông mang vũ khí, đeo mặt nạ, bộ ống nghe điện đài với chiếc micro nhô ra dưới cằm mặt bà tái dại và chân khuỵu xuống ngay. Phía sau y là tên thứ hai cũng mang vũ khí.

      “Quay vào! Nhanh lên!” Red hét to qua chiếc mặt nạ. Mũi súng của y gần sát mặt bà.

      Red và White dồn người mẹ và ba đứa con của bà vào phòng gia đình ở tầng chính. Căn phòng này là trung tâm giải trí của gia đình, và cuốn băng video thể dục nhịp điệu Tae Bo chạy. ô cửa sổ lớn nhìn ra mặt chiếc hồ , phẳng lặng, nhưng ai có thể nhìn thấy chúng, trừ phi người ta có chiếc thuyền, mà có con thuyền nào hồ buổi sáng ngày hôm đó.

      “Nào, chúng ta làm cuốn phim gia đình,” Mr. Red giải thích cho bà Bartlett và lũ trẻ. Y với họ cách thản nhiên, gần như thân thiện.

      “Ông được làm đau bất kỳ người nào,” Katie Bartlett bảo y. “Chúng tôi hợp tác với các ông. Làm ơn cất khẩu súng . Tôi xin ông.”

      “Tôi nghe bà, Katie. Nhưng chúng tôi phải cho chồng bà thấy rằng chúng tôi nghiêm túc và rằng thực tế tôi có mặt trong ngôi nhà này cùng với bà và lũ nhóc.”

      “Chúng có hai, ba, bốn đứa,” người mẹ . Bà bắt đầu khóc, nhưng rồi có vẻ bà dằn lòng câm nín. “Chúng chỉ là những đứa trẻ. Các con tôi.”

      Mr. Red đút súng vào bao. “Nào, nào! Tôi muốn làm đau bọn nhóc. Tôi hứa làm chúng đau.”

      Cho đến lúc này y vẫn hài lòng với phi vụ. Katie có vẻ thông minh và lũ trẻ cư xử lễ phép. Nhà Bartlett là gia đình nề nếp. Đúng như tên Trùm .

      “Tôi muốn bà là người dán băng keo vào mồm lũ nhóc,” Mr. Red bảo Katie Bartlett. Y chìa ra cuộn băng dính dày cộp.

      “Chúng im lặng, tôi hứa,” bà . “Chúng là những đứa trẻ ngoan.”

      Mr. Red cảm thấy thương hại bà. Bà là phụ nữ xinh đẹp và tử tế. Y nghĩ về cặp vợ chồng và lũ con trong cuốn phimCuộc sống tươi đẹp. Mr. Red thẳng với bọn trẻ, “Đây là băng keo, và chúng ta chơi trò chơi với nó. dễ chịu thôi,” y .

      Hai trong số bọn trẻ nhìn y trừng trừng, nhưng đứa bé ba tuổi toét miệng cười. “Băng keo con vịt ạ?”

      “Phải rồi. Băng keo con vịt. Quạc, quạc, quạc, quạc. Nào, bây giờ mẹ dán băng keo con vịt vào miệng tất cả mọi người. Sau đó chúng ta làm cuốn phim gia đình cho bố x các cháu trông ra sao.”

      Mr. Red phá lên cười. Còn Mr. White phải kiềm chế cái cười ngớ ngẩn. Lũ nhóc đáng quá. Y hy vọng phải giết đứa nào trong ít phút nữa.





      Chương 16

      AI ĐÓ bị giết chỉ trong ít phút nữa. Đồng hồ chỉ 8:12. Vụ cướp ở Falls Church diễn ra đúng giờ và thể nào dừng lại được.

      Mr. Green chĩa khẩu liên thanh về phía hai nữ nhân viên thu ngân kinh hãi; cả hai đều ở độ tuổi từ giữa cho đến cuối đầu “hăm”.

      Mr. Blue có mặt trong văn phòng giám đốc ở chi nhánh First Union. Y giải thích luật của trò chơi “ hay hậu quả” cho James Bartlett và trợ lý giám đốc của ông.

      ai có chuông báo động trong người chứ?” giọng Mr. Blue cất nhanh và the thé. Nó cho thấy y căng thẳng và có lẽ gần mất hết kiên nhẫn. “Đó có thể là sai lầm nghiêm trọng đấy, và ở đây được có sai lầm.”

      “Chúng tôi có chuông báo động,” giám đốc nhà băng đáp. Ông có vẻ đủ sáng suốt và thiết tha muốn lấy lòng. “Tôi báo ông biết liền nếu chúng tôi có.”

      “Các vị nghe cuốn băng huấn luyện do Hội An ninh Công nghiệp Mỹ phát hành chưa?” Blu

      “Ch...ư...a, tôi chưa từng được nghe,” giám đốc nhà băng đáp bằng giọng cà lăm đầy lo lắng. “Tôi... tôi rất t...i... ế...c.”

      “À, lời khuyên số của họ trong vụ cướp nhà băng là nên cộng tác để ai bị thương tích.”

      Giám đốc nhà băng gật đầu lia lịa. “Tôi đồng ý với điều đó. Tôi nghe ông. Tôi xin cộng tác, thưa ông.”

      “Ngài là người khá khôn ngoan đối với cương vị giám đốc nhà băng. Tất cả những gì tôi với ngài về việc gia đình ngài bị giữ làm con tin hoàn toàn là . Tôi cũng muốn ngài luôn luôn với tôi. Bằng có những hậu quả khôn lường. Nghĩa là thiết bị báo động, có tiền đánh dấu, được có gói thuốc màu, camera bí mật. Nếu Sonitrol[1]có thiết bị nào ở đây ghi hình tôi lúc này hãy cho tôi biết.”

      [1] Tên hãng an ninh thương mại hàng đầu thế giới.

      “Tôi biết vụ Citibank ở Silver Spring,” giám đốc . Khuôn mặt rộng, vuông vức của ông đỏ như gấc. Mồ hôi từ trán ông lăn xuống thành những giọt lớn. Đôi mắt xanh của ông chớp liên hồi.

      “Hãy xem màn hình máy tính của ngài,” Mr. Blue và chỉ bằng nòng súng. “Xem .”

      cảnh phim ra, và giám đốc thấy vợ dán băng keo đen lên miệng ba đứa con ông.

      “Ôi, Chúa ơi! Tôi biết rằng giám đốc nhà băng ở Silver Spring chết. Nào, chúng ta bắt đầu ,” ông với tên cướp đeo mặt nạ bằng vải kaki trong văn phòng của ông. “Gia đình tôi là tất cả đối với tôi.”

      “Chúng tôi biết,” Blue đáp. Y quay sang trợ lý giám đốc. Y chĩa súng vào . “ phải là hùng, phải Collins?”

      lắc mái đầu tóc quăn hung đỏ. “, thưa ông, tôi phải là hùng. Tiền của nhà băng phải là tiền của tôi. đáng phải chết vì nó. Các con của ngài Bartlett đáng chết vì nó.”

      Mr. Blue nở nụ cười bên dưới chiếc mặt nạ của y. “ thay lời tôi đấy.”

      Y quay lại với giám đốc. “Tôi có con, ngài cũng có con. Tôi hề muốn chúng mất cha,” y . Đó là phương châm của ông Trùm và rất có hiệu quả, y nghĩ. “Nào thôi.”

      Họ vội vã đến khoang chứa bạc chính với ổ khóa có hai dãy số và cần cả Bartlett và trợ lý giám đốc của ông để mở. đầy sáu mươi giây, cửa khoang mở.

      Tiếp đó Mr. Blue chìa ra dụng cụ kim loại màu bạc cho mọi người thấy, trông nó giống như chiếc điều khiển TV. “Đây là chiếc máy quét của cảnh sát,” y . “Nếu cảnh sát hay FBI được báo và đến đây tôi biết ngay. Và khi đó hai vị, cả hai nhân viên thu ngân nữa, toi mạng. Có thiết bị báo động nào trong khoang chứa bạc ?”

      G. “, thưa ông. Ở đó có chuông báo động bí mật. Tôi xin đảm bảo với ông.”

      Mr. Blue lại nở nụ cười bên dưới chiếc mặt nạ của y. “Nào, bây giờ lấy tiền cho tôi. Lẹ lên!”

      Blue sắp hoàn thành việc chất tiền chiếc máy quét của y bất ngờ nhận được báo động. “Vụ cướp diễn ra tại Nhà băng First Union, trung tâm Falls Church.”

      Y quay qua James Bartlett và bắn chết giám đốc nhà băng. Sau đó y quay lại bắn vào trán Collins.

      Đúng như được lên kế hoạch.





      Chương 17

      CÒI BÁO ĐỘNG NÓC XE CỦA TÔI rú inh ỏi.

      Cơ thể tôi cũng thế.

      Và cả tâm trí của tôi nữa.

      Tôi đến nhà băng First Union ở Falls Church, Virginia, gần như cùng lúc với Kyle Craig và đội FBI của .

      chiếc trực thăng màu đen đáp xuống khu vực đỗ xe của khu phố buôn bán gần như trống trơn ngay phía sau nhà băng. Kyle và ba đặc vụ khác nhảy ra khỏi máy bay chạy nhanh về phía tôi. Họ lom khom như những thầy tu vội tới nhà thờ. Cả bốn người đều mặc áo gió FBI màu thanh thiên, điều đó có nghĩa là Cục muốn công chúng biết rằng FBI tham gia công tác điều tra. Các vụ án mạng cho đến lúc này vẫn chưa có manh mối và làm bất kỳ ai cũng phải ớn lạnh. Người dân cần được trấn an, cần được trợ giúp.

      vào bên trong nhà băng chưa?” Kyle vừa lắc lư lại chỗ tôi vừa hỏi, vẻ cáu kỉnh. Trông cũng có vẻ mất ngủ.

      chính tôi cũng chỉ vừa mới tới. Nhìn thấy chiếc trực thăng sè sè đáp xuống, tôi đoán hẳn là hoặc Darth Vader. Nào chúng ta cùng vào thôi.”

      “Đây là đặc vụ cấp cao Betsey Cavalierre,” Kyle và chỉ vào người phụ nữ nhắn có mái tóc đen bóng và đôi mắt huyền. mặc chiếc áo gió FBI rộng thùng thình bên ngoài chiếc áo phông trắng, quần kaki, đôi giày thể thao. chắc ngoài ba mươi tuổi. Phong cách mạnh mẽ và còn xinh đẹp nữa, dẫu hề quyến rũ.

      “Đây là những thành viên cuối cùng của đội thứ nhất. Các đặc vụ Michael Doud và James Walsh,” Kyle tiếp tục giới thiệu. “Đây là Alex Cross. ấy là liên lạc của VICAP[1] với cảnh sát D.C. Alex tìm thấy xác của Errol và Brianne Parker.”

      [1] Viết tắt của Violent Criminal Apprehension Program: Chương trình bắt tội phạm nguy hiểm của FBI.

      Những câu chào hỏi và những cái bắt tay lịch , vội vã khắp lượt. Đặc vụ cấp cao Betsey Cavalierre dường như đánh giá tôi. Có lẽ là bởi sếp của và tôi là chỗ bạn bè. Hoặc có lẽ bởi tôi là VICAP, là liên lạc chính thức giữa FBI và cảnh sát thủ đô. Kyle nắm lấy khuỷu tay tôi và kéo tôi rời khỏi các đặc vụ của .

      “Nếu hai tên cướp nhà băng đầu tiên chết bọn quái nào làm vụ này hả?” Kyle hỏi trong khi chúng tôi bước qua dải băng màu vàng ngăn trường vụ án bật tanh tách khá to trong làn gió khô hanh từ hướng Đông Nam thổi tới. “ thể nào tệ hơn được nữa. Giờ thấy tại sao tôi lại lôi vào rồi chứ?”

      “Bởi vì dưa gang đỏ đít cà đỏ trôn mà,” tôi .

      FBI ADIC[2], hay phó giám đốc phụ trách, cùng tôi bước vào tiền sảnh của nhà băng. Bụng tôi thắt lại. Hai nữ nhân viên thu ngân nằm sàn nhà. Họ mặc đồng phục màu xanh đậm lúc này nhuốm máu của chính họ. Cả hai đều chết. Những vết thương đầu họ cho thấy họ bị bắn từ cự ly gần.

      [2] ADIC (Assistant Director In Chanrge): Phó giám đốc phụ trách.

      “Bị hành quyết. Chó chết. Chó chết ,” đặc vụ Cavalierre khi chúng tôi dừng lại bên các xác chết. đơn vị phụ trách trường vụ án của FBI ngay lập tức bắt tay vào quay video và chụp ảnh trường. Chúng tôi tiến về phía khoang chứa bạc mở toang.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 1>
      TÌNH HÌNH NHANH CHÓNG TRỞ NÊN TỒI TỆ HƠN. Thêm hai nạn nhân nữa bên trong khoang chứa bạc, nam và nữ. Họ bị bắn vài lần. Họ cũng bị trừng phạt sao? Tôi tự hỏi. Lỗi của họ là gì? Tại sao chuyện quái quỷ này lại xảy ra?

      “Nó chẳng có ý nghĩa quái nào đối với tôi cả,” Kyle vừa vừa dùng cả hai tay xoa mặt. Đó là tật máy cơ mặt thường thấy của và ngay lập tức nhắc tôi nhớ lại nhiều vụ án mà chúng tôi cùng điều tra trong quá khứ. Đôi khi chúng tôi than phiền về nó, nhưng chúng tôi luôn có mặt vì nhau.

      “Cướp nhà băng mấy khi giết người. Đây phải là bọn chuyên nghiệp,” đặc vụ Cavalierre . “Vậy tại sao lại làm cái việc ngu xuẩn này?”

      “Liệu có phải gia đình giám đốc bị giữ làm con tin như trong vụ cướp ở Silver Spring ?” tôi hỏi. Tôi gần như muốn nghe câu trả lời.

      Kyle nhìn tôi và gật đầu. “Bà mẹ và ba đứa con. Chúng tôi vừa nhận tin tức về họ. Ơn Chúa, họ được giải thoát. Họ bị hại. Vậy tại sao bốn người này lại bị giết còn gia đình kia lại được tha? Đâu là khuôn mẫu hả?”

      Tôi vẫn còn chưa biết. Kyle đúng. Những vụ cướp nhà băng giết người vô nghĩa. Hay đúng hơn, chúng tôi suy nghĩ giống như những kẻ giết người. Chúng tôi hiểu được điều đó, phải thế ?

      “Có lẽ có vỡ kế hoạch tại chi nhánh nhà băng. Nếu vụ này liên quan đến vụ cướp nhà băng ở Silver Spring.”

      “Chúng ta phải thừa nhận là có khả năng này,” đặc vụ Cavalierre . “Người cha, giữ trẻ và đứa bị giết tại Silver Spring bởi giám đốc được cảnh báo rằng băng cướp phải ra khỏi nhà băng vào thời gian nào đó nếu các con tin chết. Căn cứ vào máy quay giám sát tại nhà băng, chúng khuất dạng trong vòng chưa đầy phút.”

      Như mọi khi, Kyle có thông tin mà những người còn lại trong chúng tôi có. Lúc này chia sẻ nó với chúng tôi. “Ở Falls Church, tín hiệu báo động được gửi cho cảnh sát. Tôi nghĩ đó là nguyên nhân gây ra cái chết của bốn người. Chúng tôi cố tìm nơi phát ra tín hiệu báo động.”

      “Làm sao bọn cướp có thể biết báo động được gửi cho cảnh sát?” tôi hỏi.

      “Có lẽ chúng có máy quét của cảnh sát,” đặc vụ Cavalierre đáp.

      Kyle gật đầu. “Đặc vụ Cavalierre nhanh nhạy về các vụ cướp nhà băng lắm,” , “và về những thứ khác nữa.”

      “Tôi muốn nhận vụ của Kyle,” và mủm mỉm cười. Tôi tin những gì đặc vụ Cavalierre đều là .






      Chương 19

      TÔI THEO KYLE và thành viên đội thứ nhất của đến đại bản doanh FBI ở trung tâm Washington. Chúng tôi cảm thấy hơi buồn nôn về cảnh giết người mà chúng tôi chứng kiến. Đặc vụ Cavalierre biết nhiều về những vụ cướp nhà băng, kể cả vài vụ được thực tại vùng Trung Tây tương tự như những vụ cướp Citibank và First Union.

      Tại đại bản doanh, hăm hở tuôn ra bằng hết những thông tin liên quan mà có. Chúng tôi đọc các dữ liệu được in ra về cặp liều lĩnh tên là Joseph Dougherty và Terry Lee Connor. Tôi tự hỏi liệu những hành động liều lĩnh của chúng có thể được sử dụng như hình mẫu nào đó đối với hai vụ cướp gần đây . Dougherty và Connor tấn công vài nhà băng ở vùng Trung Tây. Chúng có thể bắt cóc gia đình giám đốc trước. Trước vụ cướp, chúng giữ giám đốc và gia đình ông này ba ngày qua kỳ nghỉ cuối tuần, sau đó cướp nhà băng vào ngày thứ Ba.

      “Tuy nhiên, ở đây có khác biệt lớn. Dougherty và Connor hề làm hại ai trong các vụ cướp của chúng,” Cavalierre . Chúng phải là những kẻ giết người như đám cặn bã mà chúng ta phải đương đầu. Chúng muốn cái quái gì cơ chứ?”

      Vào khoảng bảy giờ tối hôm đó tôi buộc phải về nhà. Tôi ăn tối với Nana và bọn trẻ: gà chiên ít mỡ, pho mát yến mạch, cải xanh hấp. Sau bữa ăn, Damon, Jannie và tôi rồng rắn xuống tầng hầm để bắt đầu giờ học quyền hàng tuần của chúng. Những buổi học quyền bắt đầu được vài năm và còn mấy hữu ích với Damon và Jannie nữa. Damon là đứa trẻ lên mười lanh lợi, Jannie lên tám, và cả hai đều có thể tự bảo vệ mình. Nhưng chúng thích luyện tập vì tình bằng hữu, cả tôi cũng vậy.

      Những gì xảy ra đêm đó là hoàn toàn bất ngờ. hề được báo trước và hoàn toàn ngờ được. Cuối cùng, khi tôi biết chuyện gì xảy ra, tôi hiểu vì sao.

      Jannie và Damon nhởn nhơ chơi đùa, phô bày chút đỉnh dáng vẻ vênh váo của chúng. Jannie hẳn là dính cú đấm của Damon.

      Cú móc giáng thẳng vào trán Jannie, ngay bên mắt trái. Tôi đoan chắc chuyện đó. Những gì còn lại trở thành hư ảnh đối với tôi. Hoàn toàn là cú sốc. Cứ như thể tôi tôi chứng kiến cuộc đời như chuỗi những bức ảnh tĩnh vậy.

      Jannie nghiêng sang trái và ngã quỵ trong tư thế đáng sợ. Người con bé đập mạnh xuống sàn. Những cử động của nó bất thình lình giật giật, và rồi tay chân nó cứng đờ. Hoàn toàn có dấu hiệu cảnh báoào.

      “Jannie!” Damon la lên, nó hiểu rằng đánh và làm bị thương em mình, dẫu rằng đấy chỉ là tai nạn.

      Tôi vội vàng đến bên Jannie, cơ thể con bé bắt đầu lúc lắc và co thắt thể kiểm soát. Những tiếng rên khe khẽ, tắc nghẹn phát ra từ họng nó. ràng Jannie thể được. Sau đó mắt con bé lại trợn trừng cho đến khi chỉ còn lòng trắng.

      Jannie bắt đầu nghẹt thở dữ dội. Tôi nghĩ con bé bắt đầu rút lưỡi. Tôi giật mạnh thắt lưng của tôi, gấp lại, đoạn chèn vào miệng Jannie để giữ cho con bé rút lưỡi hay có thể làm tổn thương lưỡi vì cắn phải. Tim tôi đập thình thình khi tôi nhét chiếc thắt lưng được gấp lại vào miệng Jannie. Tôi tiếp tục với nó, “ sao, sao đâu, Jannie. Mọi chuyện ổn thôi, con ạ.”

      Tôi cố nhàng hết sức. Tôi cố để cho nó thấy tôi lo lắng đến nhường nào. Những cơn co giật dữ dội hề dừng lại. Tôi biết khá rằng Jannie bị lên cơn tai biến.






      Chương 20

      SAO, con ạ. Mọi thứ rồi ổn.

      Hai hay ba phút kinh hoàng trôi qua như vậy. Tuy nhiên, mọi thứ phải đều ổn cả, thậm chí gần như thế cũng , mọi thứ trở nên khủng khiếp hết mức, khủng khiếp chưa từng có.

      Môi Jannie chuyển sang màu xanh nhợt, và con bé chảy dãi. Sau đó Jennie mất kiểm soát bàng quangiểu ra sàn. Nó vẫn được.

      Tôi cử Damon lên lầu gọi trợ giúp. chiếc xe cứu thương phóng đến trong vòng đầy mười phút sau khi cơn tai biến của Jannie chấm dứt. còn cơn tai biến nào khác cho đến lúc đó. Tôi cầu nguyện cho diều đó xảy ra.

      Hai nhân viên EMS[1] vội vã xuống tầng hầm, nơi tôi vẫn quỳ sàn bên cạnh Jannie. Tôi cầm bàn tay nó; Nana cầm bàn tay kia. Chúng tôi đặt dưới đầu Jannie chiếc gối lấy từ trường kỷ và đắp mền cho nó. Việc này điên rồ, tôi nghĩ. Việc này thể xảy ra được.

      [1] EMS (Emergency Medical Services): dịch vụ cấp cứu.

      “Cháu ổn rồi, cưng ạ,” Nana dịu dàng .

      Cuối cùng Jannie nhìn bà. “, phải thế, bà Nana.”

      Lúc này Jannie hoàn toàn tỉnh táo, sợ hãi và lẫn lộn. Con bé còn bối rối vì đái dầm. Nó biết có chuyện gì đó kỳ lạ và khủng khiếp xảy ra với mình. Các nhân viên EMS nhàng động viên. Họ kiểm tra những dấu hiệu về sống của Jannie: nhiệt độ, mạch, và huyết áp. Sau đó người luồn ống truyền dịch vào cánh tay Jannie trong khi người kia để lộ ra chiếc ống luồn khí quản.

      Tim tôi vẫn đập thình thình với tốc độ kinh hoàng. Tôi có cảm giác như mình có thể cũng ngộp th

      Tôi cho các nhân viên EMS biết chuyện gì xảy ra. “Cháu bị co thắt dữ dội trong khoảng hai phút. Chân tay cháu cứng đơ. Mắt cháu trợn trừng.” Tôi kể cho họ về buổi tập quyền và cú đấm trúng vào phía mắt trái con bé.

      “Nghe có vẻ giống với cơn tai biến,” người phụ trách . Đôi mắt xanh của dễ thương, làm yên lòng người khác. “Đây có thể là cú đấm mà cháu dính, ngay cả khi đó là đòn đánh - đánh sượt. Chúng tôi phải đưa cháu tới bệnh viện St. Anthony.”

      Tôi gật đầu đồng ý, sau đó tôi quan sát trong nỗi kinh hoàng khi người ta buộc đứa con bé bỏng của tôi vào cáng và chuyển nó lên chiếc xe cứu thương chờ sẵn. Chân tôi vẫn đứng vững. Cả nguời tôi tê dại và mắt tôi tối sầm.

      “Các bác phải dùng còi chứ,” Jannie thầm với các nhân viên EMS khi họ đặt nó vào phía sau chiếc xe cứu thương. “Cháu xin các bác!”

      Và họ làm theo lời nó - suốt chặng đường đến bệnh viện St. Anthony. Tôi biết - tôi cùng Jannie.

      Đó là chuyến dài nhất trong đời tôi.






      Chương 21

      TẠI BỆNH VIỆN, Jannie được làm điện não đồ, sau đó nó phải trải qua cuộc kiểm tra thần kinh kỹ càng hết mức mà người ta có thể làm cho nó vào thời điểm đó trong ngày. Thần kinh sọ của nó được kiểm tra. Nó được cầu theo đường thẳng, sau đó nhảy lò cò chân để xác định khả năng mất điều . Nó làm như được cầu, và lúc này có vẻ ổn hơn. Mặc dù vậy, tôi vẫn theo dõi nó vì sợ nó có khả năng bất ngờ bị choáng.

      Ngay khi kết thúc cuộc kiểm tra, Jannie lên cơn tai biến thứ hai dữ dội hơn lần đầu. Nó hẳn cũng tồi tệ hơn nếu xảy ra với tôi. Cuối cùng, khi cơn tai biến chấm dứt, Jannie được truyền thuốc giảm căng thẳng thần kinh. Nhân viên bệnh viện túc trực ngay bên nó, nhưng mối lo âu của họ vẫn gia tăng. y tá hỏi tôi có thấy bất kỳ triệu chứng nào trước khi xảy ra cơn tai biến, chẳng hạn như mắt mờ, đau đầu, buồn nôn, mất khả năng phối hợp hay . Tôi nhận thấy có biểu gì bất thường.

      Khi khám cho Jannie xong, bác sĩ Bone từ phòng cấp cứu kéo tôi ra bên. “Chúng tôi giữ cháu lại đây đêm nay để theo dõi, thám tử Cross à. Chúng tôi muốn theo dõi kỹ hơn.”

      “Kỹ hơn là tốt,” tôi . Và tôi vẫn còn hơi run. Tôi có thể nhận thấy điều đó nơi bàn tay tôi.

      “Cháu có thể phải ở đây lâu hơn thế,” bác sĩ Bone sau đó bổ sung thêm. “Chúng tôi muốn làm thêm xét nghiệm cho Jannie. Tôi thích thực tế là xảy ra cơn tai biến thứ hai.”

      “Vâng, tất nhiên rồi, thưa bác sĩ. Tôi cũng lo vì xảy ra cơn tai biến thứ hai.”

      Còn giường tầng bốn, và tôi lên đó cùng Jannie. Điều lệ của bệnh viện bắt buộc nó phải được đưa lên bằng cáng, nhưng tôi phải đẩy. Jannie phờ phạc và im lặng cách bất thường trong cái thang máy lên; nó hỏi tôi câu nào cho đến khi chỉ còn cha con tôi phía sau tấm rèm trong phòng bệnh viện.

      “Ổn rồi,” nó . “Cho con biết ba. Ba phải hết với con. ba

      Tôi hít hơi sâu. “Thôi được, chắc con bị cái gọi là cơn co giật. Hai lần cả thảy. Đôi khi chúng vẫn xảy ra, con ạ. Hoàn toàn bất ngờ, như đêm nay vậy. Cú đấm của Damon có lẽ gây ra điều đó.”

      Jannie cau mày. “ ấy chỉ chạm vào con thôi.” Nó nhìn chằm chằm vào mắt tôi, cố đọc ý nghĩ của tôi. “Thôi được,” nó . “Việc đó cũng quá tệ, phải ba? Ít ra con vẫn còn ở đây hành tinh trái đất cho đến lúc này.”

      “Đừng thế,” tôi . “ phải chuyện đùa đâu.”

      “Vâng. Con làm ba sợ nữa,” nó thầm.

      Jannie vươn tay ra cầm lấy tay tôi và chúng tôi nắm tay nhau chặt. Trong vòng ít phút nó nhanh chóng chìm vào giấc ngủ trong khi vẫn còn giữ chặt lấy tay tôi.






      Phần Hai: THƯ LĂNG MẠ

      Chương 22

      AI CÓ THỂ BIẾT chuyện gì xảy ra, và tại sao nó xảy ra.

      thực khoái điều đó. Cảm giác về vượt trội sinh ra nó. Tất cả bọn chúng đều là lũ ngốc lần khân

      Có đến 9.9999 phần 10 vụ việc tiến triển rất tốt. Tên Trùm chắc rằng phạm phải sai lầm đáng kể nào. đặc biệt thỏa mãn trong vụ cướp ở Falls Church và nhất là bốn vụ giết người bí hiểm.

      hồi tưởng từng khoảnh khắc của tội ác đẫm máu như thể có mặt ở đó thay cho Red, White, Blue và ả Green. mường tượng ra quang cảnh tại ngôi nhà của giám đốc, và sau đó là các án mạng tại nhà băng với niềm phấn khích và thỏa mãn tột độ. Tên Trùm liên tục tái tạo điều đó trong đầu và hề mệt mỏi với chuỗi cảnh này, đặc biệt là tàn sát. Nghệ thuật và cách hình tượng hóa chúng mang lại cho niềm tin vào sáng suốt trong suy nghĩ của .

      thấy mình mỉm cười trước ý nghĩ gọi điện cho cảnh sát: mật báo rằng có vụ cướp diễn ra. muốn các nhân viên của nhà băng First Union bị giết. Đó là toàn bộ thời điểm tồi tệ. Vẫn chưa ai thấy hay sao?

      Lúc này phải tuyển mộ nhóm khác, nhóm quan trọng nhất và khó tìm nhất. Nhóm cuối cùng phải cực giỏi và độc lập, và, bởi độc lập nên chúng có thể gây nguy hiểm cho . hiểu rằng những kẻ khôn ngoan thường có bản ngã lớn và kiểm soát được. dứt khoát hiểu điều đó.

      dừng lại ở những cái tên ứng cử viên tiềm tàng màn hình máy tính. đọc những trang tiểu sử dài dòng và cả những thành tích tội ác mà coi như lý lịch của chúng. Sau đó bất thình lình vào cái buổi chiều ảm đạm và mưa gió ấy, tình cờ tìm được nhóm khác biệt với các nhóm khác y như khác với phần còn lại của nhân loại.

      Chứng cứ ư? Chúng có hồ sơ phạm pháp. Chúng chưa từng bị bắt, thậm chí chưa từng bị nghi ngờ. Đó là lý do phải rất khó khăn mới tìm ra chúng. Chúng có vẻ hoàn hảo - đối với vụ cướp hoàn hảo của - đối với kiệt tác của .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :