1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Tử muốn bỏ cô bé lọ lem - Tân Dĩnh (Chương 10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      [​IMG]

      HOÀNG TỬ MUỐN BỎ BÉ LỌ LEM
      Tác giả:Tân Dĩnh
      Số chương:10
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: Tiểu Huyên



      Giới thiệu:

      Mang nợ trong nhà Tưởng Vĩ Nhân cùng với tổng giám đốc tân nhiệm Lương Duy Nặc nhanh chóng sa vào lưới tình.

      Hơn nữa sau khi hai người qua lại lâu, mở lời cầu hôn .

      , dùng thời gian cả đời để chứng minh tình của mình, mang lại hạnh phúc cho .

      còn , kỷ niệm ngày kết hôn mười năm sau muốn làm bữa tiệc.

      Đến lúc đó khiến tất cả những người phản đối hôn nhân của bọn họ biết, lúc đầu họ sai lầm nhiều như thế nào.

      hứa với rằng cuộc hôn nhân này có kết quả hạnh phúc như trong truyện cổ tích.

      Vậy mà, hôn nhân của hai người duy trì chưa quá ba năm, tuyên bố kết thúc.

      Lúc này tàn nhẫn với , người khác, hi vọng đồng ý ly hôn.

      Biết bản thân thể người đàn ông nào khác nữa, nhưng mà vẫn lựa chọn buông tay.

      Nhưng nào đâu đoán được, sau khi ly hôn mới biết được rằng— bị bệnh, có thể qua đời bất cứ khi nào!​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 1/5/16
      Cố Huân Nhiên thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1(1)
      Edit: Tiểu Huyên

      Đó chính là cảm giác động lòng

      Lúc chúng ta nảy sinh tình , ngửi được mùi thơm kỳ diệu.

      hoặc , chẳng qua là lựa chọn trong nháy mắt…..
      **
      Mệt quá!

      Thỉnh thoảng, Tưởng Vĩ Nhân bỗng nhiên hi vọng rằng có người để có thể dựa vào, tại chính là lúc “thỉnh thoảng” đó.

      Thẳng thắn mà , kể từ sau khi chia tay Uông Gia Úy, trong hai năm qua, “thỉnh thoảng” xuất với tần số ngày càng ít, nhưng hôm nay thực là vì tình trạng đặc biệt.

      Bác sỹ sốt cao đến 40,5 độ, vội vàng khám cùng giữa đêm khuya, chính là nhà biên tập kiêm bạn tốt của Tinh Tinh, ấy rất yên tâm.

      Hai người ra khỏi phòng khám trời muộn. “Vĩ Nhân, cậu ở đây đợi tớ lát, tớ lái xe tới.” Phương Tinh Tinh đối với bạn tốt quen biết chưa tới năm Tưởng Vĩ Nhân, vừa đau lòng, vừa khâm phục.

      Tưởng Vĩ Nhân từ thiên kim tiểu thư mười ngón tay dính nước, biến thành người làm việc bận rộn như ngày hôm nay, ban ngày OL ( OL là viết tắt của office lady chỉ những nhân viên công sở), buổi tối nhận phiên dịch tiểu thuyết tiếng kiêm giáo dạy kèm tại nhà, vậy mà chưa từng nghe Vĩ Nhân than khổ lấy lần, vì vậy đương nhiên là khâm phục ngừng.

      Rất nhiều thiên kim tiểu thư sau khi gia đình sa sút, chút khổ cực cũng chịu được, nhưng Tưởng Vĩ Nhân lại phải người như vậy. những hề oán hận câu đối với gia đình, thậm chí còn cố gắng giúp cha mình trả lại hàng vạn tiền nợ. Câu mà Phương Tinh Tinh thường nghe Vĩ Nhân nhất, chính là— hi vọng ngày có thể dùng 48 giờ, như vậy có nhiều thời gian cho công việc hơn, có nhiều tiền hơn, cha mẹ tớ có thể chịu khổ cực ít hơn chút.

      “Tớ có thể cùng, sao đâu.” Tưởng Vĩ Nhân ngại ngùng , nhưng thực ra đầu căng ra, cảm giác giống như bản thân ngất .

      nên mạnh miệng ! Bãi đậu xe ở phía trước, tớ lái xe tới đây là được rồi.” Phượng Tinh Tinh mỉm cười, nhanh tới phía bãi đậu xe.

      Ngay lúc này, chiếc xe cứu thương lái nhanh vào ngoài cửa lớn của phòng cấp cứu, Vĩ Nhân thấy thế, vội vàng lui về phía sau.

      Nhân viên y tế nhanh chóng đưa người bên trong xe cứu thương ra, tiếp nhận, người đàn ông toàn thân mặc âu phục phẳng phiu cũng bước xe cứu thương xuống.

      Vẻ mặt người đàn ông mang theo buồn bực, nhìn nhân viên y tế mang người vào phòng khám, đứng yên ở đó có ý định vào theo.

      lâu sau, chiếc xe hơi màu đen chạy tới ngay sau đó, nam nữ vội vàng xuống xe.

      xin lỗi, Sam, mình biết chuyện thành như vậy……” Người đàn ông mới vừa xuống xe xin lỗi . Em của Sam rất nhiều năm, nhưng cho dù đến mức nào cũng nên lấy cái chết ra đe dọa Sam cưới ấy.

      sao, hai người vào nhanh lên. Mình cần phải về.” Giọng người đàn ông lạnh nhạt.

      Nếu phải là em của bạn tốt lâu năm, theo cách làm của , cho dù đối phương đe dọa lên xe cứu thương cũng bệnh viện, cũng mềm lòng.

      “Để tớ lái xe đưa cậu về Pub.”

      Pub: public house nhà cộng đồng, ngày nay biết đến như quán rượu, có thể uống rượu và ngủ lại đây.

      cần, mình taxi là được rồi.”

      “Vậy cũng được. Nina, đậu xe, em vào trước làm thủ tục giúp em . Sam, thực xin lỗi, hôm nào tớ mời cậu ăn cơm, chỉ tớ với cậu!” Người đàn ông đặc biệt nhấn mạnh, sau đó lái xe rời khỏi đường bên ngoài phòng khám.

      Vĩ Nhân đứng bên cạnh cũng dời tầm mắt, trong lòng suy nghĩ Tinh Tinh cũng sắp tới, vì vậy liền về phía trước mấy bước.

      cùng với người đàn ông mặc âu phục đó, vốn tưởng rằng an toàn lướt qua nhau, nhưng đoán được rất chóng mặt, bước chân vững, thân thể lắc lư cẩn thận đụng phải .

      Người đàn ông đưa tay ra đỡ theo bản năng, chạm lấy cánh tay cách lớp áo khoác mỏng vẫn tỏa ra độ nóng khác thường khỏi nhíu mày lại.

      Mới vừa rồi xuống xe cứu thương, chú ý tới đứng bên. cảm thấy khuôn mặt tái nhợt lại phiếm đỏ bất thường, có chút quen mắt, nhưng nhất thời cũng nhớ ra được gặp qua ở chỗ nào.

      Vào thu rồi, buổi tối có chút lạnh, áo khoác của vô cùng mỏng manh.

      “Có khỏe ?” thu tay lại ngay lập tức, còn đỡ .

      “Cảm ơn. Tôi vẫn ổn.” Vĩ Nhân hiểu sao cảm thấy căng thẳng. Giọng người đàn ông này, giống như ly rượu ngon đậm đà, phát tán ra mùi vị hấp dẫn khiến phụ nữ chú ý lắng nghe.

      bị sốt sao?’

      “Ừ, bác sỹ khám qua. Tôi chờ bạn lái xe tới đay, ấy, ấy cũng sắp đến rồi.” Tưởng Vĩ Nhân căng thẳng hơn, vào lúc này mới ý thức mạnh mẽ được người đàn ông rất cao lớn, thân hình cao lớn này mang lại cho cảm giác bị áp bức, rất muốn lui người ra, nhưng lại cảm thấy dùng sức lực đỡ tay của mình vững vàng làm khó có thể từ chối.

      mặc ít quá.” Giọng thản nhiên, buông ra, tự cởi áo khoác tây trang xuống, khoác vào người .

      mái tóc thẳng dài, đen bóng mềm mại, đôi mắt lớn và sáng, giống như ngôi sao lóe sáng trong đêm, phát ra ánh sáng hấp dẫn người khác; môi được đỏ thắm, nhưng vẫn rất xinh đẹp.

      rất đẹp, đẹp như đóa hoa yếu ớt. Có lẽ do sốt cao làm nhìn qua hết sức yếu ớt, tới mức làm cảm thấy cách nào cứ tránh như vậy, để mặc kệ ở cửa lớn phòng khám, mặc cho người bạn cùng……Dĩ nhiên, phủ nhận việc cũng có chút bị hấp dẫn.

      “Tôi….bạn tôi tới liền…..” lúng túng nhắc lại, phát bản thân cũng biết làm cách nào để từ chối khoác áo lên người mình. ràng người đàn ông xa lạ!

      “Tôi biết, vừa rồi . Tôi vội, chờ với lát.”

      Giọng điệu của phải là hỏi ý kiến, mà là quyết định, hoàn toàn biết từ chối như thế nào.

      Thời gian từng giây từng giây trôi qua, lại cảm thấy mỗi giây đều giống như rất dài, bởi vì người đàn ông xa lạ bên cạnh thực khiến rất hồi hộp, ông trời, chưa bao giờ có người đàn ông nào làm căng thẳng như thế……

      Thời gian mấy phút đồng hồ cứ trôi qua trong im lặng như vậy, ruốt cuộc, chiếc xe rùa màu đỏ chạy nhanh dừng ở đường bên ngoài cửa phòng khám, nhất thời Vĩ Nhân có cảm giác thở phào nhõm.

      “Bạn tôi tới rồi.” .

      “Ừ.” Người đàn ông gật đầu cái.

      Chờ xe đậu xong, bước lên trước bước, mở cửa xe bên cạnh ghế lái thay , Vĩ Nhân ngẩn người.

      “Lên xe , nhanh trở về nghỉ ngơi.” Người đàn ông còn .

      “À.” Vĩ Nhân đưa tay muốn lấy áo khoác người xuống, bị ngăn lại.

      “Áo của tôi rất nhiều, khác cái này mấy, mặc .” , tay đẩy vào trong xe, thay đóng cửa xe lại, sau đó cất bước tới dừng ở bên ngoài chỗ taxi xếp từng hàng.

      Chương 1(2)
      Edit: Tiểu Huyên

      Sau khi lên xe Vĩ Nhân suy nghĩ tới ngẩn người, người đàn ông này….. tốt!

      “Xin lỗi cậu, mới vừa rồi điện thoại, để cậu đợi lâu chút. Dĩ Đức hỏi tớ cậu khám xong chưa? ấy còn hỏi cậu có cần ăn chút gì ? ấy mua đưa qua chỗ cậu. ấy vừa rời công ty, gần đây bận rộn việc chuyên án, ngày nào cũng ở lại làm thêm giờ.”

      “À, cần đâu, tớ cảm thấy đói.” Vĩ Nhân phục hồi tinh thần lại. Phía xa, người đàn ông kia lên chiếc taxi.

      Phương Tinh Tinh cười cười, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của Vĩ Nhân, tất nhiên là hướng về lúc “Diễm ngộ” (gặp gỡ tốt đẹp) vừa rồi của mình. Thành , người đàn ông kia phải là đẹp trai bình thường đâu! Đẹp mắt đến mức là người có bạn trai, cũng nhịn được chăm chú nhìn thêm.

      Nổ máy xe, Tinh Tinh trêu ghẹo : “Diễm ngộ đó!”

      “Làm gì có diễm ngộ nào.”

      “Người đàn ông đó làm gì?” Tinh Tinh hỏi.

      “Làm gì cái gì cơ?”

      ta làm công việc gì?”

      “Tớ biết.”

      biết? ta đưa danh thiếp?”

      có.” Khoảng thời gian ấy và cùng chờ Tinh Tinh, gì cả.

      “Vậy ta có tên cho cậu chứ?”

      có.”

      ?!”

      “Thế số điên thoại có lưu cho cậu chứ?” Vẻ mặt Tinh Tinh tin tưởng.

      “Cũng có.”

      “Này—“

      ấy cũng hỏi tên tớ, số điện thoại.” Vĩ Nhân đơn giản lần ràng.

      “Hả?” Tinh Tinh kinh ngạc mấy giây.

      “Chỉ đơn giản là ấy tốt bụng chờ cậu cùng tớ mà thôi. Vừa rồi tớ hơi choáng đầu, cẩn thận đụng phải ấy, ấy sợ tớ té xỉu mà thôi.”

      “Lo lắng đến mức cởi áo khoác đưa cho cậu?” thể nào, Tinh Tinh tin rằng có người tốt bụng như thế.

      “Đúng thế.”

      “Đúng rồi, chừng trong túi áo khoác của ta có danh thiếp đó!” Tinh Tinh .

      “Cho dù có, tớ cũng gọi điện cho ấy như vậy.” Chủ động với đàn ông, phải là điểm mạnh của .

      “Cậu trả lại áo khoác cho người ta à?”

      ấy bảo ấy rất nhiều áo, thiếu cái này.”

      “Lời như thế mà cậu cũng tin? Cái áo khoác đó rẻ đâu! Cậu tìm chút xem, chừng có thể tìm thấy danh thiếp đó!”

      xong, Vĩ Nhân cũng tò mò rồi, bắt đầu tìm kiếm từng túi .

      có. có gì cả.” Vĩ Nhân kết luận.

      có gì cả?”

      . Nhưng đúng là cái cáo âu phục này rẻ tí nào, Armani.’
      (Armani: là hãng thời trang nổi tiếng thế giới của Ý. Được thành lập bởi Giorgio Armani)

      “Nhìn dáng vẻ, chừng ta có tiền đến mức cần cái áo này. Ai, đáng tiếc, ta thoạt nhìn rất ưu tú!”

      “Rất ưu tú, lại thiếu loại quần áo nhãn hiệu nổi tiếng này, đàn ông có tiền, bình thường kiến thức rộng rãi, loại đàn ông này vẫn nên ít đụng chạm tốt hơn.” Giọng của Vĩ Nhân mang theo châm chọc hiếm thấy, bởi vì ex.boyfriend ( bạn trai cũ) Uông Gia Úy của chính là ví dụ tốt nhất.

      “Kinh nghiệm ?”Tinh Tinh nhướng mày, dùng giọng điệu nghi vấn.

      “Kinh nghiệm .” Vĩ Nhân nhắm hai mắt lại, giọng khẳng định, nhưng mà trong lòng lại có chút tiếc nuối, bởi vì hiếm người đàn ông có thể làm cho căng thẳng, hiếm đến mức còn chưa bao giờ xuất , người đàn ông xa lạ đó là đầu tiên.

      Có đôi khi, gần với cảm giác hồi hộp căng thẳng, chính là động lòng…..Vĩ Nhân yên lặng suy nghĩ.

      Suốt cả đêm Vĩ Nhân cảm thấy mình lúc sốt lúc hạ, vừa đo nhiệt độ cơ thể xong, còn có 38 độ. Đầu căng ra muốn hôn mê, đấu tranh lúc mới có thể giơ cánh tay vô lực lấy giày cao gót tủ xuống .

      “Nếu như có thể phải làm tốt…..” Vĩ Nhân tự lẩm bẩm, cái trán đổ mồ hôi.

      Vừa ra đến trước cửa, soi bản thân ở trong gương treo bên cửa, sau khi xác định quần áo bản thân ổn thỏa, muốn kéo cửa chính để ra ngoài, điện thoại di động liền vang lên.

      “Hello, tôi là Vĩ Nhân.”

      “Cậu đỡ hơn chưa?” Nghe giọng Vĩ Nhân giống còn ngủ, cái người phụ nữ bị bệnh này chẳng lẽ còn muốn làm? Hôm qua vừa mới khám gấp mà!

      Tưởng Vĩ Nhân vừa nghe cũng biết chính là Phương Tinh Tinh, đáp còn hơi sức: “Khá hơn chút rồi.”

      “Khá hơn chút rồi? Tớ nghe giọng cậu giống như bị con voi đạp lên ấy, cậu chắc chắn cậu rất ‘ chút’ chứ?”

      “Chắc chắn. Bây giờ tớ phải vội làm, sáng sớm hôm nay có mở hội nghị quan trọng.”

      “Cái hội nghị gì mà quan trọng đến mức thể xin phép nghỉ ngày? Tối hôm qua cậu mới khám mà!”

      “Tổng Giám đốc của bọn tớ ba tháng trước tuyên bố với bên ngoài con trai học xong trở về nước, thời gian trước báo chí, tin tức đều có giới thiệu qua vị Đệ Nhị Đại Thiếu Đông này, ta qua mấy năm tiếp nhận “tập đoàn Trung Dục”, hôm nay chính thức nhận chức tổng giám đốc, cho nên hội nghị hôm nay thực rất quan trọng, cấp trưởng phòng trở lên đều phải có mặt, tớ thể xin nghỉ. Hơn nữa, tớ thiếu tiền, thể nhận tiền thưởng chuyên cần. Cũng do tối qua phải khám, hôm nay càng phải làm. Đúng rồi, cậu tìm tớ có chuyện gì?’

      “Tớ chưa từng thấy người phụ nữ nào liều mạng như cậu! khám hết bao nhiêu tiền—“

      “760 đồng, đối với tớ mà là rất nhiều, đủ tiền cơm tuần của tớ rồi. Cậu cần phải dài dòng nha, đầu tớ rất choáng váng, rốt cuộc tìm tớ có chuyện gì?” Vĩ Nhân ngắt lời , trực tiếp hỏi vào trọng điểm.

      “Tớ gọi muốn bảo cậu nghỉ ngơi nhiều vào, dù sao sức khỏe quan trọng hơn tiền bạc, đạo lý này cậu—“

      “Phương Tinh Tinh! Cậu cần làm tớ tức giận! tại tớ mắc bệnh, lại vội vàng muốn làm, EQ rơi đến điểm thấp nhất, cần cậu dạy bảo thêm nữa!”

      “Được, được, dạy bảo nữa, dù sao bệnh nhân lớn nhất. Đúng rồi, hôm qua tớ quên , có bộ sách Tổng biên chỉ định muốn cậu biên dịch, nhưng thời gian rất gấp, cậu có thể làm ?”

      bộ là mấy quyển?”

      “Bốn bản. Là An liệt nhi <Gián điệp tình duyên>

      “Thời gian soạn thảo còn lại là bao lâu?”

      “Nửa tháng thôi, cực kỳ gấp đúng ? Công việc toàn thời gian của của cậu cũng phải là phiên dịch, ban ngày còn phải làm, tớ sợ cậu—”

      “Tớ có thể nhận. Cậu lấy tài liệu bản thảo gửi tới hộp thư của tớ .”

      “Cậu chắc chứ? Chia đều ra là nửa tuần cậu phải dịch hết quyển sách đó!”

      sao, tớ chưa bao giờ để cậu phải quá ngày đúng ?”

      “Đúng là chưa……Vậy được rồi, tớ gửi bản thảo qua mail cho cậu.” Lời Phương Tinh Tinh xoay chuyển, tò mò hỏi thăm: “Đúng rồi, vừa rồi cậu mới đến vị Đệ Nhị Đại Thiếu Đông kia, đó có phải là tiên sinh Lương Duy Nặc vinh quang tột đỉnh đó phải ?”

      “Đúng vậy. Thế nào, gần đây cậu cũng bắt đầu xem đến mấy cái tuần san kinh tế ấy rồi hả?” Quái lạ, nhớ Tinh Tinh cũng xem mấy thứ này mà!

      “Tuần san kinh tế? Cậu đừng có trắng mắt như thế, tớ nghe được báo lá cải! Nghe ta rất tuấn tú, hơn nữa giá trị con người trăm tỷ trở lên đó! Nhưng mà, những người đẹp trai lại có giá trị hơn nửa đều rất hoa tâm, ta thường xuyên hứa hẹn với nhiều phụ nữ khác nhau, báo lá cải gần đây đều là scandal của ta, cậu phải cẩn thận chút, coi chừng bị ta ăn mất.”

      Chương 1(3)
      Editor: Tiểu Huyên

      “Cậu có nghĩ quá nhiều đấy? Đối với cái loại ABC đó tớ có hứng thú.”

      Nhớ tới việc ta có giao du với vị Uông Gia Úy ABC kia, cả người liền thoải mái. Bởi vì có hứng thú, cho nên thỉnh thoảng thấy có những tin tức liên quan đến Lương Duy Nặc, cũng chăm chú nhìn diện mạo của ta, vì vậy cũng ràng lắm việc ta đẹp trai có như trong truyền thuyết hay ?

      “Cậu nên chỉ vì ngày bị rắn cắn, mười năm sợ dậy thừng chứ? Đừng nản lòng như vậy, đời này nhất định có loại đàn ông đẹp trai nhiều tiền lại vô cùng thâm tình này.

      “Tớ lại tin rằng, cái vị đẹp trai đó chắc chắn phải là ngài Lương Duy Nặc đâu.” Giọng Vĩ Nhân giễu cợt. Gần đây tin tức về Lương Duy Nặc thường chiếm trọn các trang báo, nhưng mà Tưởng Vĩ Nhân thấy, tin tức đọc được, báo đều viết cái vỏ ngoài, phần lớn là về việc Đệ Nhị Đại Thiếu Đông tiếp nhận “tập đoàn Trung Dục”, cùng với việc nhiều năm rèn luyện năng lực quản lý ở công ty con của tập đoàn, về việc tình cảm của ngài Lương Duy Nặc này…… thích xem báo lá cải, nên thực biết lắm.

      “Cái này chắc đúng. Được rồi, lại, cậu xin nghỉ sao? Xin phép nghỉ ngơi ngày tốt hơn đó?” Tinh Tinh khuyên bảo.

      phải xin nghỉ, tớ có việc gì. Tớ phải vội ra ngoài bây giờ đây, thế nhé, bye.”

      Tưởng Vĩ Nhân cúp điện thoại di động, sau đó thở dài, chấp nhận ra khỏi nhà.

      Còn nửa tiếng nữa là đến giờ làm việc vào lúc 9 giờ, Vĩ Nhân luôn là người đến văn phòng làm việc đầu tiên, mở điều hòa trước, radio, sau đó ngồi yên vị ở bàn làm việc của mình, sắp xếp lại lịch làm việc trong ngày của mình.

      Trước tiên dùng giấy nhớ vẽ xuống chữ điền, lấy chuyện quan trọng khẩn cấp của ngày hôm nay, viết lên ô vuông phía bên trái chữ điền, lại viết chuyện quan trọng nhưng khẩn cấp phía bên phải ô vuông, tiếp theo viết hạng mục công việc quan trọng nhưng cần làm ngay, ghi vào ô bên trái phía dưới, cuối cùng viết những công việc quan trọng cũng cần gấp vào ô bên phải phía dưới.

      “Căn cứ vào số liệu học viện Lạc Tang Thụy Sỹ nghiên cứu, năm người Đài Loan dành 2282 giờ cho công việc, đứng thứ nhất thế giới…..”

      Radio phát tin tức chính của hôm nay, nghe thấy thông tin báo viết này, Tưởng Vĩ Nhân khỏi lắc đầu than thở, ra số mệnh người Đài Loan khổ như vậy, bất đắc dĩ cũng là trong số những người số khổ đó.

      Sau khi mất hơn mười phút sắp xếp lại lịch làm việc, bắt đầu sắp xếp lại tài liệu phải dùng cho hội nghị vào buổi sáng.

      Tám giờ 45’, Tưởng Vĩ Nhân do dự lúc, cuối cùng lấy hộp phấn, đứng dậy đến phòng giải khát.

      Toàn thân rất nóng đầu choáng váng, vì vậy dùng máy coffee rót ly cà phê, nghĩ rằng dùng nó để lấy lại tinh thần. Thời gian đợi cà phê, nghe thấy tiếng động có người đến công ty, Tưởng Vĩ Nhân nghĩ chắc là đồng nghiệp làm sớm. Mở hộp phấn ra, dặm ít phấn trang điểm lên để che sắc mặt tát nhợt của mình, phát ra trong phòng giải khát có thêm người đàn ông đứng.

      Người đàn ông sau lúc nhìn Tưởng Vĩ Nhân, yên lặng vào phòng làm việc của mình, đóng cửa lại, kéo toàn bộ rèm che xuống che hết cửa sổ có thể thấy tất cả các khu vực làm việc bên ngoài phòng, nhưng sau đó lại kéo tấm rèm lên điều chỉnh góc độ khẽ mở.

      Như vậy, có thể nhìn toàn bộ tình hình bên ngoài, mà người bên ngoài dễ dàng phát ra .

      Chẳng trách tối hôm qua cảm thấy có chút quen mắt, bởi vì lúc trước từng xem qua hồ sơ nhân của . Tên là Tưởng Vĩ Nhân, phó phòng tài vụ và kế toán của công ty.

      Ảnh chụp hồ sơ của thần sắc sáng ngời hơn rất nhiều, nụ cười mỉm ngọt ngào như đóa hoa bờ môi.


      Còn bây giờ ấy nhìn rất ốm yếu, chút tinh thần phấn chấn nào, đôi mắt quầng thâm cụp lại khuôn mặt tái nhợt, cho dù dùng hết hộp phấn trang điểm, chỉ sợ cũng che hết được.

      Nguyên buổi tối hôm qua ngủ được, lăn lộn qua lại mãi cũng biết tại sao, đều nghĩ đến khuôn mặt cực kỳ yếu ớt của . Đến nửa đêm bắt đầu có chút hối hận hỏi xin số điện thoại lúc chờ xe cùng với .

      Nhưng mà nhiều trùng hợp thể tưởng tượng nổi! lúc cảm thấy hối hận hỏi số điện thoại của những xuất ở trước mặt , còn khéo hơn, bọn họ làm việc ở cùng công ty.

      Tại sao hôm nay xin phép nghỉ vậy? Bởi vì cấp mới đến nhậm chức là đây, cho nên ngại xin nghỉ sao? Người đàn ông đứng sau tấm rèm nhíu mày.

      Chín giờ mười phút, công ty vốn yên tĩnh bỗng náo nhiệt hẳn lên, nhân viên tụm năm tụm ba vào. Có người cười đùa, có người chào buổi sáng lẫn nhau, có người lớn giọng thảo luận đến chủ của buổi hội nghị vào lúc mười giờ.

      Chín giờ rưỡi, thư ký của tổng giám đốc thong thả tới, phát phòng làm việc của tổng giám đốc nhiều hơn người, vẫn còn ở bên ngoài đứng đầu bàn làm việc của thư ký biết sống chết cười đùa mắng mỏ cùng với nam đồng nghiệp.

      10:10, hình như vẫn chưa tình hình, cho rằng tổng giám đốc tân nhiệm còn chưa tới công ty nhận chức, lúc này mới chậm chạp vào phòng hội nghị lớn.

      Phó phòng bộ phận PR(quan hệ xã hội) tiểu thư Hoa Tiêu Thư phát ra giọng mềm mại ngọt ngấy của , hướng về phía bộ phận nhân với người được xưng là người đàn ông độc thân hoàng kim Nghiêm Khánh Chương: “Quản lý Nghiêm, xem hôm nay ông chủ trẻ của chúng ra tới công ty hay đây?”

      Hoa Tiêu Thư lẳng lơ phong tình vén mái tóc quăn phía bờ vai cách thể quyến rũ hơn, cười đến vô cùng ngọt ngào.

      Nghiêm Khánh Chương hoàn toàn để ý đến màn quyến rũ của Hoa Tiêu Thư, làm như thấy, lạnh lùng : “ ta có tới hay tôi quan tâm, tôi chỉ cần làm xong chuyện của tôi là được rồi. thế giới này phải người nào cũng phải có bản lĩnh mở miệng ra được mấy câu nịnh hót, là có thể ngồi yên ổn cái ghế phó phòng đâu.”

      Đối với giọng chua chát của Nghiêm Khánh Chương, Hoa Tiêu Thư làm như hoàn toàn nghe thấy, nghĩ định thêm gì đó, nhưng đúng lúc này cửa phòng hội nghị luôn đóng chặt,bỗng bị mở ra.

      người đàn ông xa lạ vào, theo phía sau là vẻ mặt nơm nớp căng thẳng đầy mồ hôi của thư ký tổng giám đốc. Nhìn dáng vẻ khuôn mặt sợ hãi của thư ký tổng, cần cố ý giới thiệu, mọi người đều biết, người đàn ông này chính là “Ông chủ trẻ” của bọn họ.

      Tất cả mọi người đứng lên, hơn nữa còn căng thẳng đứng thẳng thân mình , người duy nhất đứng thẳng chính là Tưởng Vĩ Nhân, hơn nữa, phải dùng tay chống xuống mặt bàn hội nghị, mới miễn cưỡng chỗng đỡ được ngất xỉu.

      còn chưa kịp ngẩng đầu nhìn khuôn mặt của “Tân thủ trưởng”, nghe được giọng của

      “Tôi là Lương Duy Nặc, “ông chủ trẻ” trong miệng mấy người.”

      ta? còn chưa nhìn xem khuôn mặt, liền ngay lập tức xác định được cấp mới của bọn , chính là người đàn ông tối qua!

      Hai tay Tưởng Vĩ Nhân chống xuống mặt bàn, cảm giác căng thẳng trong nháy mắt túa lên, làm dám ngẩng đầu. ấy sao?

      Có khả năng nghe nhầm giọng hay ? Thực trùng hợp như vậy sao?

      Lương Duy Nặc về vị trí chính giữa, ngồi xuống, cố ý nhìn về phía Hướng Vĩ Nhân nhìn cái, sau đó mở miệng: “Tất cả mọi người ngồi xuống .” Vẻ mặt của rất lạnh nhạt, người khác nhìn ra nghĩ gì, tiếp: “Chưa đến chín giờ tôi đến phòng làm việc, từ phòng làm việc của tôi, có thể…..nhìn thấy tình hình bên ngoài dễ dàng.”

      Nghe vậy, tất cả mọi người im lặng, phòng họp yên tĩnh giống như là tất cả mọi người ngừng hô hấp, bởi vì lời của Lương Duy Nặc phát ra khác nào việc chấn động, làm mọi người nổ tung nhưng cũng im lặng như tờ. Có người vẻ mặt hốt hoảng, có người sợ hãi rịn ra cả mồ hôi, hơn phân nửa đều sợ rằng mất chén cơm.

      “Ngày thứ nhất nhận chức vị mới, tôi cũng muốn thay đổi lớn ở phòng nhân đâu.” Giọng của Lương Duy Nặc bình tĩnh, ánh mắt lướt vòng qua bàn hội nghị hình bầu dục, quan sát nét mặt của từng người—

      Nhìn qua Nghiêm Khánh Chương vẫn hết sức trầm ổn, giống như kết luận của sau khi xem qua tài liệu nhân , là người tài có thể sử dụng. Hoa Tiêu Thư đủ xinh đẹp, đặt ở bộ phận PR, đúng là…..rất thích hợp. Giám đốc Trần phòng tài vụ và kế toán luôn thừa nước đục thả câu, vị trí này sợ rằng thực thích hợp với chị ta.

      Còn về Tưởng Vĩ Nhân……Đúng là mỹ nhân bệnh chăm chỉ, chắc phải ép nghỉ ngơi tốt, xem ra rất hồi hộp.

      Nét mặt Lương Duy nặc bình tĩnh, vui giận, làm những người khác sợ hãi dám mở miệng chuyện.

      Cảm nhận được khí căng thẳng, Lương Duy Nặc lần nữa lên tiếng: “Mọi người cần gấp gáp, tôi đảm bảo trong vòng tháng, thay đổi việc đảm nhiệm nhân , về phần tháng sau có thay đổi hay , liền xem vào biểu của các vị. Trước khi hội nghị chính thức bắt đầu, phó phòng Tưởng, mời đưa tài liệu chuẩn bị cho giám đốc Trần, hội nghị này cần phải tham gia cùng—”

      đứng lên, về phía , định dìu chút, mặt của hiển nhiên rất kỳ cục, dáng vẻ gần như sắp ngất đến nơi, miễn cưỡng chịu đựng cái hội nghị chắc chắn dài dòng này, cho rằng rất khó.

      “Tại sao?” Lương Duy Nặc còn chưa hết lời, Tưởng Vĩ Nhân liền ngẩng đầu gấp gáp, cắt đứt lời .

      thấy tới, cũng thấy mặt , trái tim bỗng nhiên đập rối loạn và điên cuồng. Quả nhiên là ấy! Nhìn đến ngày càng gần, theo bản năng, cũng đứng lên, muốn tiến lên bước hỏi tại sao— làm sai điều gì? Tại sao để cho dự họp?

      “Tôi—” Bởi vì đứng lên quá nhanh, hơn nữa còn do nguyên nhân sốt cao, Tưởng Vĩ Nhân mới được chữ, hoa mắt chóng mặt mất ý thức.

      “Đáng chết!” Lương Duy Nặc sợ hãi tiếp được người, khẽ nguyền rủa câu, vội xông hai bước lên trước, may là trước khi rơi xuống đất tiếp được. Cũng biết chống đỡ được, quả nhiên ngất .

      Ai, ngờ phụ nữ thích cậy mạnh như thế.

      Phòng họp gần hai mươi trưởng phó phòng trở lên, nhất thời thấy được đều nghẹn họng nên lời. Cấp mới của bọn họ với phó phòng tài vụ và kế toán, bây giờ diễn tuồng à? té xỉu, sắc mặt nóng nảy, mặc dù lo lắng này kéo dài bao lâu, nhưng người khác đều thấy được ràng.

      Đáy lòng Lương Duy Nặc khẽ than thở, muốn trải qua ngày đầu tiên nhận chức suất sắc như vậy. Người phụ nữ này, tại sao xin nghỉ ở nhà nghỉ ngơi chứ? Đúng là đau đầu.

      Liếc nhìn sắc mặt trắng bệch của người phụ nữ trong ngực, tim dâng lên cảm giác gần như là thương , lại nghĩ muốn bảo vệ lần nữa, đúng là nhức đầu!

      “Nghỉ ngơi mười phút, mười phút sau tiếp tục hội nghị.” hết câu, Lương Duy Nặc ôm người trở về phòng làm việc của mình, để lại đoàn người quản lý đưa mắt nhìn nhau.
      hoadaoanhthuyt thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1(4)
      Editor: Tiểu Huyên

      năm giờ rưỡi, Lương Duy Nặc vẫn ở lại phòng làm việc, có cách nào tan việc, bởi vì Tưởng Vĩ Nhân vẫn chưa tỉnh.

      cảm thấy Tưởng Vĩ Nhân phải do bệnh mới ngủ hết ngày, hình như ấy vô cùng mệt mỏi, giống như mệt mỏi mấy ngày mấy đêm rồi, thể hiểu được ấy làm như thế nào làm cho bản thân vừa mệt mỏi vừa phát bệnh như thế?

      Buổi chiều từng đến bàn làm việc của Tưởng Vĩ Nhân nhìn lát, chỉ là muốn xem có mang thuốc theo hay ? Nhưng lại ngoài ý muốn phát , bàn làm việc của khắc ấn tượng sâu sắc cho

      Bên cạnh màn hình máy vi tính có dán miếng giấy nhớ vẽ chữ điền, tất cả đều viết hạng mục công việc phải làm, trong đó chuẩn bị tài liệu cho hội nghị được xếp vào ô vuông quan trọng và khẩn cấp, hơn nữa đánh dấu tích, chắc là thể hoàn thành. Khác nữa, bàn làm việc của hết sức ngay ngắn, có xấp tài liệu xếp hàng theo thứ tự quan trọng từ cao tới thấp, ràng Tưởng Vĩ Nhân là người làm việc gọn gàng ngăn nắp, hơn nữa nhìn thói quen phân chia công việc có trọng điểm của , thể chỉ là người làm việc nghiêm túc, mà còn vô cùng coi trọng hiệu quả.

      Sau đó, cầm túi thuốc đặt ở góc lên rời , cảm giác khác thường đối với Tưởng Vĩ Nhân ngừng tăng lên.

      Phụ nữ xinh đẹp thấy rất nhiều, có thể làm xuất cảm giác động lòng, ít lại càng ít. Tưởng Vĩ Nhân thu hút , bắt đầu là vẻ đẹp của , sau khi xem qua bàn làm việc của , bị hấp dẫn rồi.

      Vào giờ phút này, nhìn gương mặt bày ra của người đẹp ngủ say, Lương Duy Nặc có chút quản được trái tim mình……, thực ra phải là có chút, cảm thấy thực hấp dẫn muốn chết!

      Tưởng Vĩ Nhân cảm giác đầu mình choáng váng tỉnh táo, cố gắng trừng mắt nhìn, rốt cuộc mở mắt ra, trong phút chốc ràng lắm mình ở đâu. Sau đó ngồi dậy, phát người đắp cái áo khoác âu phục của đàn ông, trong lòng vô cùng ngờ vực.

      lúc sau mới chậm chạp giương mắt, nhìn thấy người đàn ông ngồi yên ổn ghế làm việc bỗng nhiên trợn to mắt, nhớ lại chuyện mình ngất xỉu trong phòng hội nghị!

      Cái đó, đáng chết, ngày đầu tiên cấp tới nhận chức, mở màn hội nghị, thế mà cứ té xỉu như vậy.

      “Ông trời ơi! Để cho tôi chết ……” Trong giây lát Tưởng Vĩ Nhân cúi đầu, than .

      “Có cần khổ sở như vậy ?”

      Lương Duy Nặc cảm thấy phản ứng của có chút buồn cười, hình như rất tự trách, rất lo lắng.

      Tưởng Vĩ Nhân bị câu hỏi của dọa cho hết hồn, còn tưởng thanh của mình rất , như vậy với khoảng cách này người đàn ông đó nghe, ngờ đối phương lại nghe rất ràng. Vừa muốn ngẩng đầu nhìn , ngờ trong lúc kinh sợ (kinh ngạc, sợ hãi), trong nháy mắt đứng trước mặt rồi! biết bay sao?

      bị giật mình quá mức, chỉ có thể há miệng ngây ngốc, phát ra được thanh nào. Trơ mắt nhìn cấp ngồi xổm xuống, đưa bàn tay ra sờ lên trán của mình.

      sốt lên nữa.” Sau khi kiểm tra nhiệt độ trán , Lương Duy Nặc cười cười .

      ….…..” Tưởng Vĩ Nhân cảm thấy đầu óc hỗn loạn, hơn nữa hô hấp có chút khó khăn.

      muốn tham gia hội nghị, chỉ là muốn để cho nghỉ ngơi tốt, có ý gì khác.” giải thích chuyện buổi sáng, muốn nghĩ làm sai việc gì.

      Vĩ Nhân ngơ ngác nháy mắt mấy cái, phản ứng ngay được, lúc sau mới hoàn toàn hiểu cái gì.

      giơ tay lên nhìn đồng hồ, trong lòng càng luống cuống, được câu hoàn chỉnh. “Trời đất! Tôi vậy mà….vậy mà……” thế mà ngủ cả ngày, hơn nữa còn là ngủ trong phòng làm việc của !

      Ông trời ơi, ngất xỉu rất tệ rồi, còn ngủ say cả ngày!

      “Vậy mà ngủ cả ngày sao? sao, ít nhất ngủ đến thiên hoang địa lão (trời hoang vu đất già cỗi). Đói ? , tôi mời ăn cơm. Đợi lát nữa sau khi ăn cơm xong, uống thuốc lần nữa.”

      nháy mắt mấy cái, biết làm sao mà hiểu suy nghĩ của ?

      , cần…..tôi……” muốn từ chối lời mời của .

      cả ngày ăn gì, nhất định phải ăn bữa tối.” biết rằng chắc là muốn cùng nhau ăn bữa với người cấp đây, nhưng mà vẫn có chấp niệm mãnh liệt muốn ăn cơm cùng !

      “Tôi nghĩ tôi —” muốn ăn cơm cùng , bởi vì làm cảm thấy vô cùng căng thẳng.

      “Mặc kệ muốn gì, cũng chờ ăn xong . thôi.” thêm nữa, trực tiếp kéo từ sô pha đứng lên, xoay người tới bàn làm việc lấy chìa khóa xe.

      Thấy đứng im, cười hỏi: “ sao? Muốn tôi ôm à?” vô cùng vui lòng được ôm .

      , cần! Tôi…tôi lấy túi da” vội vàng .

      “Trước lấy túi, tôi có thể hỏi vấn đề được hay ?”

      “Được….” đáp, giọng giống như dê đợi làm thịt, có chút vô tội.

      rất sợ tôi sao?”

      “…..Tôi có.” Tưởng Vĩ Nhân giọng đáp. cũng làm người khác sợ, ít nhất cảm thấy, nhưng lại làm cho rất hồi hộp.

      Lương Duy Nặc nhìn cái sâu, giọng nhàng: “ sợ tốt.” cũng hi vọng đối với mình có cảm giác nhân viên sợ cấp .

      Tầm mắt của chống lại , cự ly nhìn gần như vậy, lại làm cho cảm thấy….nhịp tim mất tốc độ!

      Tinh Tinh nghe được ít tin tức bát quái cũng hề sai, dáng vẻ của rất đẹp mắt, quả thực đẹp mắt đến trình độ còn cách nào miêu tả.

      lấy túi da . ngủ cả ngày, cả ngày cũng ăn gì, tôi muốn cho ăn no nhanh chút.”

      Giọng dịu dàng, khiến Tưởng Vĩ Nhân thể chống đỡ được, cũng tiếp được nữa, chỉ có thể mang theo lòng dạ rối bời chạy ra khỏi phòng làm việc của .

      Lương Duy Nặc cầm theo gói thuốc bàn, theo phía sau .

      Nhìn bóng lưng của Tưởng Vĩ Nhân, như có điều suy nghĩ, thêm lần nữa cảm thấy rất hấp dẫn , làm động lòng…..
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      thuyt thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 2.1
      Editor: Tiểu Huyên

      Nhà hàng Lương Duy Nặc chọn, có thể là ánh đèn đẹp, khí tốt, nhưng mà Tưởng Vĩ Nhân nhìn bàn thức ăn mới bày lên, chút khẩu vị cũng còn.

      Bữa ăn trước mắt gọi là gì nhỉ? Tưởng Vĩ Nhân nghiêng đầu nghĩ tới mới vừa rồi Lương Duy Nặc gọi món ăn giúp , hình như là…..cháo hải sản Mê Điệt Hương* phải. bị bệnh, nên ăn đồ ăn nhàng thanh đạm.

      (*Mê Điệt: hay còn gọi là cây hương thảo, toàn cây có mùi rất thơm, xuất xứ từ vùng Địa trung hải. Lá và hoa cây này có tinh dầu thảo mộc và hương thơm đặc trưng nên được sử dụng làm gia vị cho các món ăn. Loài cây này có rất nhiều công dụng dùng chữa bệnh và làm mỹ phẩm)

      Ông trời ơi! Nếu là lúc trước có người cho biết, hôm nay gặp phải cái chuyện “rung động lòng người” như vậy, chắc chắn hy sinh toàn bộ tiền thưởng chuyên cần, xin nghỉ ngày!

      Đáng tiếc, có ai cho biết, có đại la thần tiên nào xuất , nhắc nhở với rằng ngủ mê man trong phòng làm việc của cấp cả ngày, sau đó bị ông chủ trẻ kéo tới nhà hàng cao cấp ăn bữa tối nhàng thanh đạm này!

      “Thế nào? Từ lúc ra khỏi công ty đến bây giờ, câu nào, vẫn còn thoải mái sao?” Lương Duy Nặc nghĩ, chẳng nhẽ định cả đêm đều mở miệng chuyện?

      Sau khi rời công ty, hỏi muốn ăn chỗ nào, lắc đầu . chọn nhà hàng, sau khi vào hỏi muốn ăn gì, lại lắc đầu, vẫn chịu lời nào, chỉ thay gọi món ăn, bây giờ thức ăn được đưa tới, ngay cả đầu cũng cử động nữa, làm khỏi suy nghĩ, đối với ăn chung bữa cơm khổ sở như vậy sao?

      “Hay là muốn ăn cháo?” Lương Duy Nặc lại hỏi.

      Tầm mắt Tưởng Vĩ Nhân chống lại , chớp chớp đôi mắt to tròn, vẻ mặt giống như tìm tòi nghiên cứu, lại có chút chần chừ do dự, lúc sau, mới ấp úng mở miệng: “ đúng là người lập dị…..”

      “Ừ, tệ, cuối cùng cũng mở miệng. Còn nghĩ ra được nhận xét khác hay ? Có muốn lần cho xong? Sau đó, cố gắng mà ăn cháo cho tốt, rồi uống thuốc.” Lương Duy Nặc giận vui, cười .

      “Tôi……Ai, làm cái quỷ gì đây? Rốt cuộc mình phát điên cái gì?” Lời vừa rồi mới ra khỏi miệng, liền hối hận. Cho dù trong lòng cho rằng ta là người lập dị nữa, cũng nên ra miệng chứ!

      “Xin lỗi, tôi có ý mắng , tôi thực cảm thấy rất quái lại—ai, rốt cuộc mình cái gì vậy!” Tất cả đều cực kỳ thích hợp! Đây là lần đầu tiên trong đời có cảm giác xấu hổ có chỗ mà chui xuống, cũng lần đầu tiên phát , ra chuyện cũng khó khăn như vậy.

      Tưởng Vĩ Nhân thở dài, nén lại cảm giác căng thẳng trong lòng, cố gắng ra cảm giác của mình lần thứ hai.

      “Thực ra tôi muốn thế này, tôi ngủ tại phòng làm việc của cả ngày, là ông chủ, phải vui mới đúng, nhưng mà những có, còn dẫn tôi ăn tối, thậm chí còn ra vẻ……à…..ra vẻ rất quan tâm đến tôi, như vậy rất kỳ lạ.”

      “Nếu , cho rằng tôi nên biểu thế nào mới cho là bình thường, kỳ lạ?” Lương Duy Nặc cảm thấy lúng túng, vẻ mặt vừa bối rối vừa vội vàng muốn giải thích suy nghĩ của mình….rất động lòng người.

      …. phải tức giận, muốn đuổi việc tôi mới là bình thường chứ?”

      “Bởi vì ngất xỉu mà tức giận? Hay là chỉ vì ngủ cả ngày trong phòng làm việc của tôi mà tức giận? Mặc kệ là vì nguyên nhân gì, tôi đều cảm thấy như vậy mình mất phong độ.” ôn hòa .

      “Ặc…..” Trong lúc nhất thời thực biết nên cái gì.

      “Được rồi, nếu , nên cảm thấy may mắn vì tối hôm qua chúng ta gặp nhau ở phòng khám, cho nên hôm nay tôi biết bị bệnh, mà đối với nhân viên bị bệnh, tôi luôn luôn quá nghiêm khắc.” mặt Lương Duy Nặc nở nụ cười thản nhiên.

      “Tối hôm qua, bạn của …..có khỏe ?”

      “Vẫn tốt.” Lương Duy Nặc muốn sâu vào chuyện này. Em bạn tốt của , ở Pub mượn rượu làm loạn, lấy miểng của cái ly thủy tinh bị vỡ cắt tay, bắt phải cưới , chuyện như vậy, muốn ra.

      Tối hôm qua rất tức giận, nhưng mà bây giờ cảm thấy cũng rất may mắn. Nếu phải nhờ tối hôm qua vô tình gặp gỡ, tối nay thể ăn tối cùng được.

      Vĩ Nhân chợt nhớ tới buổi sáng hôm nay trực tiếp gọi là “phó phòng Tưởng”, lại nghĩ đến hào phóng đưa áo khoác âu phục cho tối hôm qua, chẳng lẽ….tối qua biết là ai rồi?

      “Ngày hôm qua biết tôi là nhân viên cấp dưới của rồi à?”

      Lương Duy Nặc cười khẽ, : “Lúc đó tôi vẫn chưa biết. Mặc dù trước đó có xem qua hồ sơ nhân của , nhưng mà còn chưa giỏi đến mức có thể liên tưởng được người bị bệnh yếu ớt cùng với vẻ mặt hồng hào ảnh của người. Là sáng hôm nay tôi đến công ty sau khi nhìn thấy mới hiểu tại sao tối qua gặp lại thấy quen mắt.”

      “À.” Vĩ Nhân đáp tiếng. Cho nên, tối hôm qua thực biết trước, thực muốn biết tên, số điện thoại của .

      Nghĩ đến đây, Tưởng Vĩ Nhân bỗng thấy trong ngực dâng lên cảm giác buồn bực . Cho dù trong lý trí khẳng định người đàn ông trước mặt thích hợp với nhưng mà ….Cảm giác buồn bực rất mâu thuẫn.

      “Ăn ít trước , cháo nhanh nguội. Hay là thích? Có muốn tôi đổi món khác cho hay ?”

      phải tôi thích, chỉ là….” Chỉ là, rất phiền não.

      Tại sao người đàn ông này thể bình thường chút ? Tại sao lại là đàn ông có tiền “tài sản trăm tỉ”, “kiến thức rộng rãi” vậy? bực bội…..

      “Vẫn cảm thấy tôi là người lập dị?”

      Khuôn mặt Tưởng Vĩ Nhân lúng túng, trả lời được.

      Thấy vậy, Lương Duy Nặc muốn cười mà cười, tâm tình bỗng nhiên tốt lên.

      “Buổi sáng, tám giờ 45 tôi đến công ty, tìm được phòng làm việc mới của mình, chín giờ mười phút mới thấy nhân viên lục đục vào công ty làm, mà thư ký của tôi, chín rưỡi mới đến, hơn nữa còn liếc mắt đưa tình với chuyên viên phòng nghiệp vụ, còn phát cấp của ta có mặt trong phòng làm việc. Đợi đến lúc 10 giờ bắt đầu cuộc họp, mọi người lại kéo dài đến tận 10:10 mới có động tĩnh.”

      Lương Duy Nặc dừng lại hồi lâu, thở dài : “Qua giờ làm việc nhân viên mới tới trễ, thời gian họp vượt quá mười phút, mới thong thả vào phòng họp hội nghị, phó phòng bộ phận PR chuyện ngọt ngấy, trang điểm sặc sỡ…..Cả ngày tôi đều nghĩ, làm sao trong ba tháng có thể chỉnh đốn lại cái công ty suy yếu này. có đề nghị gì hay ?”

      Đề nghị? hỏi ? Có đề cao quá vậy?

      “Tôi…..à…..lúc Alex làm Tổng giám đốc, mọi người đều như vậy. Chỉ cần đạt được thành tích, Alex quản thời gian tan việc quá chặt chẽ.” Tưởng Vĩ Nhân nhịn được chuyện thay mọi người. Còn đề nghị thực ra được, thể trực tiếp chỉ đích danh mấy cái người….ăn cơm chùa để đuổi được! Cuộc sống khổ cực, được trải qua, cho nên nghĩ muốn làm người xấu.

      “Vấn đề là…..thành tích đạt tới sao?” Lương Duy Nặc hỏi rất hàm súc.

      “Ặc…..Ba tháng nay có.” thể phủ nhận thực “Trung Kinh Sang” ( chắc cũng là tập đoàn Trung Dục. tác giả làm mình loạn quá) ba tháng liên tục bị thua lỗ.

      “Bố của tôi giao cho tôi nhiệm vụ—trong vòng hai tháng phải làm cho “Trung Kinh” kiếm ra tiền. Rất khó!”

      “Khó sao?” Vĩ Nhân kinh ngạc nhìn .

      “Tất nhiên. Chẳng lẽ cho rằng tôi có phép thuật sao, chỉ cần vung tay lên, hai tháng sau “Trung Kinh sang” có thể kiếm tiền ư?” Vẻ mặt kinh ngạc của khiến Lương Duy Nặc bật cười.

      “Đương nhiên tôi cho rằng có phép thuật, nhưng mà giống như kiểu người làm chuyện gì đều rất dễ dàng.” khẽ cười, bởi vì thái độ của giống như đùa, làm thả lỏng tâm tình.

      “Cảm ơn lời khen tặng của , hi vọng tôi làm thất vọng. Mau ăn .”

      biết nên đáp lại lời của như thế nào, chỉ mỉm cười, cúi đầu ăn cháo.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      hoadaoanh thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 2.2
      Editor: Tiểu Huyên

      Dáng vẻ khi ăn của rất thanh tú, rất giống tiểu thư nhà giàu có.

      Lương Duy Nặc cũng ăn chút, thay đổi đề tài : “Còn nữa, coi như tôi là học trưởng của , chúng ta đều tốt nghiệp trường Yale .”

      (Yale: Viện đại học Yale thành lập năm 1701 là trong những trường đại học lâu đời nhất nước Mỹ, chỉ sau trường Harvard.)

      cũng học Yale?” ngờ với từng hoc cùng trường.

      “Ừ.”

      “Hồ sơ nhân viên của công ty tôi đều xem qua, xem hồ sơ của thấy đặc biệt thân thiết, có lẽ do chúng ta cùng học chung trường. Đáng tiếc là tôi tốt nghiệp trước bốn năm, nếu chúng ta sớm biết nhau.”

      Như vậy, khi vào Yale học năm thứ nhất, là sinh viên tốt nghiệp, cho nên bọn họ mới chưa từng thấy mặt nhau. Hội lưu học sinh gốc Hoa tính ra lớn, ví dụ như nếu bọn họ có thời gian theo học tại trường trùng nhau mà , quả thực bọn họ có cơ hội biết nhau.

      “Sau khi tốt nghiệp Yale, tôi …..” Lương Duy Nặc kể về tình hình tiếp theo của mình, rằng mất bốn năm quốc lấy bằng thạc sỹ trường Oxford sau đó học lên tiến sỹ, cho đến hai năm trước sau khi lấy được bằng tiến sỹ, trở về Đài Loan công tác, bắt đầu từ công ty con.

      Đúng vậy, tổng giám đốc của “Trung Kinh” cũng phải là công việc đầu tiên nhận sau khi về Đài Loan.

      Ba tháng trước, bố tuyên bố với bên ngoài học thành trở về nước, nhận vị trí của bố , nhưng mà thực ra cũng phải như thế, về nước từ trước. Trong hai năm qua rèn luyện tại công ty con của “tập đoàn Trung Dục”, làm nhiều chức vụ khác nhau.

      thêm về việc học tập trong hai năm qua ở hai công ty con khác nhau, bài học nhiều nhất mà học được, chính là “tình người”. Thái độ của những người ở đó trước và sau khi biết thân phận của , hoàn toàn khác nhau. Có người trước đối với rất tốt, nhưng sau khi biết thân phận của , lại trở nên rất lạnh nhạt, giống như mang theo virus; có vài người trước đối với rất xấu, nhưng sau khi biết được thân phận của , lại đối xử với cực kỳ tốt.

      Tóm lại, tình người ấm lạnh nhiều biến hóa để lại cho cảm xúc rất sâu sắc. Giờ mới hiểu được người đối tốt với , nhất định thực tốt với ; còn người đối xử với xấu, nhất định xấu vĩnh viễn, học được tình người trong hai năm qua, cả đời đều vô cùng hưởng thụ.

      Tưởng Vĩ Nhân sau khi nghe thấy những lời đó, hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với , cảm thấy và những công tử nhà giàu khác hình như giống nhau.

      Hơn nữa, cũng có những cảm xúc giống , mặc dù những việc bọ họ gặp phải giống nhau, nhưng cảm giác cũng tương tự.

      Hai năm trước, bố buôn bán thất bại, bị buộc phải bỏ dở việc học thêm chuyên ngành, trở về Đài Loan chịu đựng những châm chọc khiêu khích. Lúc trước các chú bác gì đối tốt với , gần như muốn nâng lên trời, sau khi bố phá sản, mọi người coi như vi khuẩn mà đối xử, chỉ sợ tránh còn kịp.

      Nhân tình ấm lạnh, hai năm qua được nếm trải so với còn triệt để hơn!

      “Mới vừa rồi đều là tôi chuyện, bây giờ cũng .” Nhìn ăn được khá nhiều, cười cười .

      “Tôi….thực ra có gì đáng . Sau khi tốt nghiệp Yale, tôi liền trở về Đài Loan làm việc, công việc đầu tiên chính là công việc làm bây giờ.”

      “Uống thuốc .” chợt nhớ đến việc phải uống thuốc, lấy trong túi ra, xé vỏ đưa cho .

      Tưởng Vĩ Nhân nhìn động tác lưu loát tự nhiên của , trong lòng có cảm giác gì đó chạy loạn. Hành động của , cho loại ảo giác, giống như hai người họ rất thân thiết, rất quen thuộc như bạn bè, nhưng….. ràng bọn họ mới biết nhau lâu mà!

      “Có gì đúng sao?” Thấy chậm chạp chịu nhận thuốc, hỏi.

      có.” hoàn hồn, nhận lấy thuốc, uống nước xong đem thuốc nuốt vào.

      Lúc này, phục vụ mang món điểm tâm ngọt tới, sau khi ta rời , vẻ mặt Lương Duy Nặc ghét bỏ nhìn kem, với : tôi thực thích ăn kem, nhưng mà lại thích nước đá bào chỗ quán ven đường Bát Bảo.”

      “Tôi cũng thế!” Tưởng Vĩ Nhân có chút vui mừng.

      ? Vậy hôm nào cùng ăn.” cười .

      “À…..” Bỗng nhiên cảm thấy tiếp được. “Được” hình như thích hợp, được” cũng hơi lạ.

      thích nghe nhạc cổ điển ?”

      thích, tôi thích nhạc .” trả lời thẳng thắn.

      Lương Duy Nặc thích thẳng thắn của , cũng trùng hợp, cũng giống .

      bữa cơm mất hai tiếng rưỡi, Tưởng Vĩ Nhân phát và ex.boyfriend Uông Gia Úy của là hai người hoàn toàn khác nhau, cũng phát có rất nhiều sở thích giống nhau—

      thích ăn nước đá bào, ghét ăn kem quá ngọt, cũng vậy.

      thích nghe nhạc , thích nhạc cổ điển, cũng vậy.

      thích trượt băng, lại ghét trượt tuyết, cũng vậy.

      thích sống mình, thích các bữa tiệc náo nhiệt, cũng vậy.

      thích leo núi, nhưng lại vô cùng thích lướt nước, cũng vậy!

      cũng vậy, cũng vậy, cũng vậy,…..từ khi phát ra nhiều điều từ như thế, lúc sau còn là “ cũng vậy” nữa, cảm giác của đối với Lương Duy Nặc khác , giống như thấy chính bản thân mình, có chút tò mò, có chút….động lòng.

      Động lòng đến mức còn ngại ngùng nữa, đến mức sau khi dùng cơm xong là thanh toán!

      Ai có thể đoán được, phá vỡ thế giới của Tưởng Vĩ Nhân, mà chỉ cần thời gian ăn bữa cơm.

      3680 đồng. đường về Lương Duy Nặc ngừng nhấn mạnh nhất định mang tiền ăn trả lại cho , lại để ý chuyện này chút nào, thậm chí còn vì vậy mà trêu chọc .

      Chỉ là tò mò, im lặng, mỉm cười quan sát , nghiên cứu , sau đó phát …….

      ra cái vị ABC này vô cùng đẹp mắt, mũi cao thẳng, đôi môi hơi dầy, ánh mắt sáng ngời có thần. Khi vẻ mặt nghiêm túc nhìn qua rất tàn khốc, còn khi nở nụ cười lại mang cho người ta cảm giác ấm áp như ánh mặt trời. ra , ngay thẳng hề vô lại.

      Cho nên, bây giờ đứng trước cửa nhà mình, biết làm thế nào, thậm chí quyết định được nên dùng thái độ nào để “hẹn gặp lại’ với .

      tức giận sao? Dọc đường cũng quan tâm chuyện.” Lương Duy Nặc cảm thấy từ trước đến nay bản thân mình chưa từng mất thể diện giống ngày hôm nay như vậy. Mời con người ta ăn cơm, cuối cùng lại bảo gia đình họ trả tiền thanh toán, mới có thể rời khỏi nhà hàng!

      “Tôi tức giận.” Tưởng Vĩ Nhân cười cười.

      “Nhất định tôi đem tiền trả cho , xin lỗi.”

      dưới hai mươi lần rồi. Máy quét thẻ bị hỏng phải lỗi do , tôi tin rằng trả tiền.”

      Tưởng Vĩ Nhân còn giỡn: “ vứt khuôn mặt này đấy chứ? Dám trả tiền cho tôi, tôi đến công ty dán thông báo!”

      Sau khi kết thúc bữa tối phát sinh chút chuyện coi như là đặc sắc, nhìn thấy ở quầy tính tiền, phát người chỉ có ngàn đồng tiền mặt, máy quét thẻ của cửa hàng lại hỏng, liền cảm thấy buồn cười.

      “Ai, đúng là năm hạn thuận lợi, chỉ ăn bữa cơm, thế mà cũng xảy ra phiền phức.”

      Lời của lại làm cười, lúc này rốt cuộc biết đàn ông để ý đến vấn đề mặt mũi rất nhiều.

      Mãi cho đến khi Lương Duy Nặc đưa về đến tận cửa nhà, vẫn trưng ra khuôn mặt xin lỗi, chỉ đành với lần nữa: “ sao….. cần để ý chuyện tiền bạc như vậy. Muộn rồi, tôi nên vào, ngày mai còn phải làm.”

      Tưởng Vĩ Nhân cúi đầu tìm chìa khóa trong túi da, nên phát ánh mắt Lương Duy Nặc nhìn có nhiều điều đặc biệt, cho đến khi ánh mắt của chạm đến tầm mắt của lần nữa, mới phát cúi đầu, vẻ mặt nghiêm túc nhìn mình.

      thực rất thích ánh mắt của , bởi vì đôi mắt kia, bây giờ tràn đầy tin thần và sức sống, sáng lấp lánh.

      Thời gian ăn bữa cơm, chỉ thời gian bữa cơm mà thôi.

      Lương Duy Nặc phát , Tưởng Vĩ Nhân chỉ dùng thời gian bữa cơm, khiến sa vào cách nào có thể thoát khỏi.
      Last edited by a moderator: 12/12/15
      hoadaoanh thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :