Văn án
Ai dám cung kính cộng thêm ba phần lễ ngộ đối với ? Tiểu nữ tử trước mắt này sao...
to gan! Dám cháy nhà hôi của! Đường đường hoàng tử điện hạ có thể nào chịu "khuất nhục" như thế,
đòi lại làm sao trước mặt người khác tạo uy tín?
Nhưng, càng nhìn càng khả ái, vượt qua triền miên vượt lên nghiện,
nay tình huống tựa hồ có chút khác ,
Vậy, đổi lại phương thức trả thù có được hay ?
Hắc hắc, quyết định trước hết để cho nàng , sau đó...
Sâu: Ta là ta thấy cái văn án này chém gió ghê quá. Nhưng tóm lại soái ca này cũng đáng . Dạo này ta bị hớp hồn bởi những ca ca thế này a.
Tiết tử
nên tin tưởng bất kì kẻ nào, bởi vì có ai đáng tin tưởng.
Nữ nhân cầm khăn gấm trong tay, nhìn những bông hoa màu hồng ngoài cửa sổ. Cảnh đẹp như vậy, giàu sang như vậy, nhưng nụ cười của nàng càng ngày càng ít. Ban đầu, nàng cũng từng là thiếu nữ ngây thơ, ngây thơ đến mức biết cái gì gọi là tranh đấu với nhau, biết cái gì gọi là lòng người thể dò. Dung mạo tuyệt thế, nhưng bất quá lúc này cũng dần dần mất . cưng chiều của nam nhân của nàng, trong mắt , những thứ quyến luyến kia càng ngày càng ít, ít đến mức làm cho nàng cảm thấy khẩn cầu tình của là việc hèn mọn.
"Mẫu phi!" Thân ảnh nho nhảy đến trước mặt nữ nhân, khiến cho gương mặt sầu bi của nàng giương lên chút ít ý cười.
"Vụ nhi." Nữ nhân kéo tay tiểu nam hài lên, ôm ngồi bên giường, "Buổi sáng có thỉnh an phụ hoàng ngươi ?" Nữ nhân hỏi.
" thỉnh qua." Tiểu nam hài gật đầu.
"Vâyh phụ hoàng ngươi có gì ?"
" có." Đầu suy nghĩ chút đáp, "Phụ hoàng xem tấu chương, cho nên liền kêu ta lui."
Sắc mặt kiều mỵ ảm đạm, móng tay bén nhọn của nữ nhân đau nhói đâm vào lòng bàn tay của mình. Đúng vậy a, ở trong hậu cung, nàng chỉ là nữ nhân bình thường thôi, có gia thế hùng hậu, cũng xinh đẹp đến mức làm người ta say đắm. Nam nhân của nàng tâm tư quá lớn, lớn đến chứa nổi toàn bộ thiên hạ, mà tâm tư của nàng quá , đến mức chỉ muốn bảo vệ ít hạnh phúc. Được sắc phong là phi, đơn giản bởi vì vận khí của nàng tốt, mang long chủng, mẫu bằng tử quý (mẹ vinh nhờ con) mà thôi. Nàng phải hoàng hậu, cũng phải quý phi người thân thế lực khổng lồ, cho nên Vụ nhi chưa bao giờ nhận được coi trọng của Hoàng Thượng.
"Mẫu phi, người làm sao vậy?" Tiểu nam hài chú ý tới sắc mặt ảm đạm của nữ nhân, kỳ quái hỏi.
" có gì." Nàng miễn cưỡng cười tiếng, lấy khăn gấm trong tay lau mồ hôi đầu thằng bé, "Làm sao đầu đầy mồ hôi, lại chơi đùa rồi?"
"Ân." Khuôn mặt tiểu nam hài tươi cười, "Ta thỉnh an Phụ hoàng xong, ở ngự hoa viên gặp Nhị ca, Thất ca nên cùng bọn họ chơi đùa. Bọn họ cả ngày chỉ ở trong thư phòng nghe phu tử giảng bài, nghe lâu, đầu như rỉ sắt rồi."
Nữ nhân thu tay lại, trầm mặc lát, "Vậy ngươi thích những huynh đệ này ?" Nàng nhìn con chằm chằm hỏi.
"Thích!" Đầu tiểu nam hài nặng nề điểm cái.
"Nhưng ngươi lại thể thích."
"Tại sao? Mẫu phi, ngươi kỳ quái." Trong ánh mắt ngây thơ thoáng nghi ngờ, khó hiểu.
"Bởi vì ngươi có tư cách thích." Nàng vỗ vỗ đầu của , vuốt vuốt tóc , "Cá tính của ngươi vốn thích hợp tranh đoạt, sinh nhầm vào nhà đế vương. Huynh đệ ngươi thích, là người tương lai có thể lên làm hoàng đế, cho nên, ngươi thể thích bọn họ, bởi vì ai cũng có thể ở sau lưng đâm ngươi đao."
"Ta... Ta hiểu." Ánh mắt nặng nề của nữ nhân khiến cho tiểu nam hài khỏi run rẩy, "Tại sao mẫu phi luôn với ta những lời kỳ quái này?"
"Chỉ có như vậy, ngươi mới có thể giữ được tính mạng ở nơi hoàng cung này, hiểu chưa?" Nữ nhân nghiêm túc , "Vụ nhi, nên dễ dàng tin tưởng bất kì kẻ nào, ở nơi hoàng cung này, người ngươi có thể tin tưởng, người ngươi có thể dựa vào, chỉ có mình ngươi." Ngây thơ thích hợp ở trong hoàng cung này, những năm ở trong cung, đối với đạo lý này, nàng hiểu được rất nhiều.
"Nhưng..." Tiểu năm hài há miệng. Muốn hiểu ý tứ của những lời này, đối với tuổi của mà , còn quá sớm.
"Cho nên Vụ nhi, mau mau lớn lên , chỉ có trưởng thành, ngươi mới có đầy đủ năng lực bảo vệ mình.
"Vậy chẳng lẽ mẫu phi cũng tin bất kì ai sao?"
"Đúng vậy a, mẫu phi tin." Nữ nhân chua xót cười tiếng. Ở trong mắt phụ huynh, nàng là con cờ có thể lợi dụng, ở trong mắt phu quân, nàng chỉ là trong số vô vàn giai nhân trong hậu cung của , trong những người mẹ của rất đông những hoàng tử của .
"Mẫu phi cũng tin phụ hoàng sao?"
"Ta..." Môi đỏ mọng khẽ mở, lại nghe được thanh từ ngoài cửa sổ truyền tới: "Có thích khách!" Thanh kia, là từ trước Thừa điện truyền đến! tin... hai chữ trong miệng nữ nhân hóa thành tiếng gió, thể nghe được, nhưng vẫn truyền vào trong tai tiểu nam hài, sau đó thấy mẫu phi của , như đoàn liệt hỏa chạy ra khỏi tẩm điện, hướng ngoài phòng chạy . Mẫu phi... Nàng tin phụ hoàng sao? Nam hài tâm tình rung động, cách nào thừa nhận này. Nhưng biết, đây là lần chuyện cuối cùng của mẫu phi với . Sau đó, sau lúc lâu, thấy mẫu phi nằm trong vũng máu, khuôn mặt tuyệt mỹ có chút huyết sắc, tái nhợt như tờ giấy trắng. Mà phụ hoàng kia người là xiêm y vàng tươi dính đầy máu đỏ, đỏ cùng vàng hòa lẫn vào nhau làm mắt đau nhói. Sau đó, biết mẫu phi vì cứu phụ hoàng mà phi thân tới đỡ kiếm của thích khách. Tất cả mọi người khen ngợi mẫu phi của , chẳng qua là trong những người này, có bao nhiêu là tâm thành ý, lại có bao nhiêu thầm đắc ý đây, hoặc là có chút hả hê? Sau đó, còn chứng kiến phụ hoàng ở trước linh đường của mẫu phi, nhìn chăm chú vào mặt mẫu phi rất lâu, giống như là lần đầu tiên chân chính nhìn thấy mẫu phi, tầm mắt kia, cơ hồ muốn xuyên thấu quan tài. Mẫu phi được truy phong là quý phi, mà , cũng nhận được sủng ái chưa bao giờ nhận được của Phụ hoàng. Nhưng mẫu phi... người phải người tin phụ hoàng sao? Vậy tại sao còn muốn thay phụ hoàng chặn kiếm kia đâu? Chẳng lẽ tính mạng của phụ hoàng trong lòng người, còn quan trọng hơn tính mạng của chính mình sao?
Nếu vậy, vậy kia là cái gì đâu? Ngây thơ, ngây thơ là ai đâu? Mẫu phi, cứu phụ hoàng là ngươi lần dùng hết ngây thơ cuối cùng của cả đời người sao! lần cuối cùng... Ngây thơ...
~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Ta gặp ngươi, biết là bất hạnh của ngươi hay bất hạnh của ta, có lẽ trong thăm thẳm tối tăm, ta cả được là cái gánh nặng xui xẻo lưng ngươi.
Cho nên ta rất trịnh trọng cảnh cáo ngươi, nga!
cho phép ngươi cho ta phiền toái, tiểu quỷ!
Ta —— Hách Thiên Hương, sinh gặp thời.
Nếu là sinh ở thời loạn, có lẽ có nhiều người trông coi ta như vậy. Dù sao thời loạn nha, người người đều tự bảo vệ, phải tránh họa, làm gì có nhiều người để ý như vậy a.
Nhưng tiếc nuối là, ta mạn phép sinh ra ở thời buổi thái bình.
Trước khi ta ra đời trăm năm, gia tộc Thiệu thị bình thiên hạ. Bình nội loạn, an bên giới, chiến tích ràng, thành lập Thiệu thị vương triều xưa nay chưa có.
Mà ta, bất hạnh sinh ra tại Hách gia, ngoài mặt là thương gia bình thường, thực tế là thần thâu thế gia trong gia tộc. (thâu = trộm. Thần thâu là thần trộm ý)
Ta là ta phản đối cái việc trộm đồ này.
Cũng phải là có bạc mua, làm sao nhất định phải trộm đâu? Mất mặt chưa đến, phải là cẩn thận bị bắt được, chừng còn phải ăn cơm đại lao. Huống chi tại thiên hạ Thái Bình, muốn cướp của người giàu chia cho người nghèo, cũng khó tìm đối tượng.
Cho nên, ta trước nay chủ trương lỹ luận vĩ đại "Quân tử ái tài, thủ chi hữu đạo" (người quân tử thích tiền tài, nhưng trước hết phải có đạo lý), chỉ tiếc toàn bộ gia tộc ai chịu nghe ta.
Gia gia ta là kỳ tài luyện võ.
Phụ thân ta tuy thân là nữ nhi, nhưng lại kém nam nhi chút nào.
Ta biết, đó là bọn họ Vương bà bán dưa (tự bán tự khen), mèo khen mèo dài đuôi đâu. phải ta , Hách gia trong thành Tô Châu coi như là đại gia tộc, khai chi tán diệp (con đàn cháu đống), công việc Hách gia từ trước đến nay làm rất khá. Sinh ra con nít, mười trong đó có chín nam hài. Mà còn dư lại cái nữ hài kia. Đương đương đương! Cũng chính là ta.
Vật hiếm là vật quý. Những lời này ta là tin tưởng. Ít nhất ta đây mười mấy năm qua nhận thức được rất ràng. Người của cả đại gia tộc, bước sợ ta té, uống nước sợ ta sặc, ăn cái gì cũng sợ ta nghẹn. Ai, bọn họ lúc nào mới có thể hiểu, ta ra hy vọng mọi người "bảo vệ" ta như vậy?
Bất quá, căn cứ vào tín điều “người phạm ta, ta phạm người”, chỉ cần người trong nhà phải quá trông coi ta, ta cũng an phận sống là được. Nhưng cuộc sống trôi qua quá an nhàn, lão thiên gia cũng có gì để xem.
Năm mười sáu tuổi ấy, ta trong lần vô ý nghe được gia gia tính toán để cho ta thừa kế cả Hách gia.
Trời ạ! Còn cái này!
Ta bị dọa cho sợ đến thiếu chút nữa u mê. Ngày đó, ban đêm liền lăn vòng thu thập xong bao quần áo, thuận tiện mang theo ít bạc, vỗ vỗ cái mông, rời Hách gia. Rời Hách gia, đối với ta mà là chuyện tốt, ít nhất có nhiều người trông coi ta như vậy.
Bất quá —— ta sau này nên như thế nào sống được đây? Thân thể của ta nhất nghệ tinh ( nghề nghiệp), chữ nghĩa nhận biết chút, bất quá chữ viết ra, đủ để sư phó dạy ta luyện chữ phải bi phẫn; cầm kỳ thư họa nha, ta là có học lướt qua, nhưng mọi thứ tinh; về phần võ công, biết cũng chỉ công phu mèo cào ba chân chạy trối chết.
Bất quá bất kể cuộc sống tương lai như thế nào, lòng ta quyết định, đó chính là —— tuyệt đối làm tiểu thâu! (tiểu trộm)
Bởi vì nghề nghiệp đó là có tiền đồ a!
Last edited by a moderator: 14/8/14