1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng không hư, phi không thương - Tô Nguyệt Vân

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Tác giả: Tô Nguyệt Vân
      Convert: Ami
      Editor: Vuvu1247 + skipper + diemmo + bienxuanhuong + Gia Ninh + nắng mùa đông + thanhhuyen00 + WendyMara + Quảng Hằng + vinhanh-annkasi + Vyyen9x
      Thể loại: xuyên
      Số chương: 166 chương

      Giới thiệu:

      Lục lục mấy quyển sách cũ, nàng vô tình tìm được tập truyện ở thời cổ đại. Chỉ là mở ra xem chút thôi mà, sao lại hút nàng vào trong để hóa thành người cổ đại như thế ???
      Đối mặt với cuộc sống cổ đại quá khó khăn đối với người như nàng, ấy mà sao chỉ vì lần đầu gặp thôi mà nàng lại để mình như con búp bê đến như vậy ? Để trêu chọc, thế thôi bỏ qua. Ấy mà cuối cùng nàng lại để lấy trinh tiết của mình... là quá đáng !!!

      Để xem lần này ta có dễ dãi với ngươi đươc , dù thế nào thù này ta vẫn phải giải quyết hết với ngươi
      Last edited: 29/4/16
      tocdothuhut thích bài này.

    2. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 1: Gặp Mĩ Nam Ở Hồ Nước
      “A -”


      “A -, ghét! Sắc lang!”


      ... Ta đoán mọi người chắc cũng rất tò mò, chuyện này là sao? xảy ra chuyện gì? Ừ! Vậy ta lập tức ọi người biết, ra ta cũng rất tò mò, biết thế nào. Vừa rồi, ta ràng vẫn còn ở thư viện đọc sách, sau đó cảm thấy đầu choáng váng trận, rồi như từ trời rơi xuống, hơn nữa còn rơi vào trong hồ nước. Trong hồ nước này có bốn, năm mỹ nữ mặc áo yếm bơi lội, hơn nữa đám mỹ nữ này còn gọi ta là ‘sắc lang’, ta ràng là con , mà gọi ta là sắc lang? Ta rất tò mò nha.


      “Tôi...” Ta vừa định giải thích với các mỹ nhân kia, đột nhiên đôi khuỷu tay từ sau lưng vương lên ôm chặt lấy ta, ta theo bản năng quay đầu lại, chỉ thấy...


      là đẹp..., đúng là người đẹp... Nàng ấy trông khoảng hai mươi tuổi, tóc dài đen nhánh, da trắng nõn, rất nhẵn mịn, đôi mắt đơn giản như ngâm trong nước thủy tinh trong suốt, khóe mắt khẽ giơ lên, mang vẻ quyến rũ. Con ngươi tinh khiết cùng ánh mắt tà mị dung hợp với nhau tạo thành khung cảnh đẹp diệu kì, nàng ấy có phiến môi mỏng, sắc nhạt như nước. Nhưng... Má ơi! ra là nam? Ta đột nhiên mới nhìn đến nửa người của , vì nửa người để trần đó ngỡ ngàng, có bộ ngực. Rốt cuộc ai mới là sắc lang? ôm ta? Hơn nữa hai tay của còn... còn... mò tới trước... ngực ta?


      Ta dùng sức lực của toàn thân đẩy nam tử kia ra, ta cảm giác được gương mặt của ta giống như bị lửa thiêu nóng rực. Nhưng, nam tử bị ta đẩy ra, mặt lại lộ ra nụ cười tà mị.


      “Ngươi... sắc lang!!!” Ta giận giữ thét lên với tên nam tử kia.


      “Gia...”


      “Gia... Tên sắc lang to gan đó rình xem bợt nhả thiếp, Gia phải làm chủ cho thiếp!” Ta có chỗ nào giống sắc lang? Thân thể các nàng vàta có khác biệt sao? giờ ta bị nam tử kia sờ soạng, còn ta là sắc lang? Ông trời ơi. Đám nữ tử trong hồ nước dùng thanh nhu mì xong lập tức vây xung quanh nam tử kia, chỉ thấy nam tử kia nở ra nụ cười phóng đãng kềm chế được, sau đó giang hai cánh tay đem toàn bộ các nữ tử ôm vào trong ngực. Đây rốt cuộc là tình huống gì? Bốn, năm nữ tử mặc áo yếm đều vây quanh người đàn ông? giờ trong cái đầu đơn giản của ta chỉ có hỗn loạn. Cái gì Gia? Cái gì thiếp? Bộ đóng phim sao? hay là tưởng niệm chuyện cũ? Mặc kệ, trước hết giải thích cho ta !


      “Này! Có phải các người bệnh rồi ?” Ta cách nào nhịn được nữa, thế nào ta cũng là hoa khôi trong trường đại học, người sáng suốt vừa nhìn là có thể nhận ra ta là nữ, vậy mà đám nữ tử ngu ngốc này lại ta là nam? Hơn nữa còn gọi ta sắc lang?


      “Thích khách to gan! Dám vô lễ với Nhị hoàng tử!” Ta mới vừa thét lên giận giữ, đám nam tử mặc quần áo cổ đại hét lên với ta, bọn họ đứng ở bên hồ nước sau đó dùng cây trường mâu chỉa vào người ta... Ngất? Nhị hoàng tử? Ta biết chắc đám người này đích thị là đóng phim rồi, thảo nào tình hình mới vừa rồi ôm nam tử đẹp trai như vậy. Thảo nào tóc của dài như vậy. Thảo nào gọi cái gì Gia, cái gì ta đây này. Thảo nào, bốn nữ tử động vào người đàn ông hoài bão đây. Thảo nào những người khác mặc đồ quân lính rồi dùng trường mâu chỉa vào người ta, thảo nào...


      Cũng trách được, nam tử kia đẹp trai mà lại làm ra việc bại hoại như thế. Quên , ta cho dù phải cố ý. Bất quá, đám diễn viên này tuyệt đối có bệnh rồi, nhập vai quá sâu, hơn nữa ngay cả ta là nam hay nữ cũng phân biệt được, đám ngu ngốc.


      “Ngại quá, các vị, quấy rầy các vị đóng kịch rồi, các vị cứ tiếp tục .” Ta xong hướng về phía bờ hồ vừa .


      “Thích khách to gan, nếu ngươi bước thêm bước nữa, ngươi chôn thây dưới trường mâu này!” Mấy diễn viên mặc quần áo cổ xong lập tức chĩa trường mâu vào cổ họng ta, lúc này giống như lừa gạt, ta dám , vì cây thương này nhìn hình dáng có vẻ giống đạo cụ, mũi thương hình như vô cùng sắc bén, nhưng thế này chẳng phải khoa trương quá hay sao? Quay phim nghiêm túc đến mức độ này? Xong rồi!


      “Hahahaha, thôi, thôi, tất cả lui ra.” nam tử ôm ta lên tiếng, giọng của cùng với bề ngoài chẳng hề xứng đôi, giọng giàu có từ tính mà lại trầm thấp, như thanh của tự nhiên. Ta quay đầu lại nhìn về phía nam tử kia, đôi mắt xinh đẹp đó trong suốt mê người, cùng với tròng mắt của gặp nhau, trong lòng dấy lên chút rung động.


      “Nhị hoàng tử...”


      “Đủ rồi!” Lúc nam tử kia xong câu đó ta nhất thời kinh ngạc, đôi mắt của vốn trong suốt thoáng chốc lại xuất loại khí phách của quân vương, hơn nữa vẻ mị vừa rồi cũng thoáng chốc hóa thành kiêu ngạo...

    3. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 2: Trò Đùa Ngu Ngốc


      Diễn viên bên hồ nước kia nghe xong lời đó của ‘Nam chính’ lập tức ngoan ngoãn thu hồi trường mâu, sau đó hơi cúi đầu từ hồ nước lui ra ngoài.


      Nam tử kia buông nữ tử trái ôm phải ấp ra, sau đó từ từ về phía ta, ta cảm giác chân của ta giống như đeo trì nặng chịch, cách nào di chuyển nửa bước, biết tại sao, nam tử kia cho ta cảm giác bị áp bức rất mạnh, ánh mắt cách nào dời khỏi người .


      “Ngươi là nam tử nhà nào?” nam tử kia hỏi ta xong, giơ bàn tay nâng cằm ta lên, thế là có ý gì? Mới nãy còn sờ soạng ta... Bây giờ lại ta là nam tử? Có điều nghĩ chút, vốn rất tuấn tú, xong câu đó khiến ta muốn cười to, ta vốn nghĩ chắc thông minh hơn xíu, biết ta là nữ tử, ngờ cũng ngu ngốc như vậy, xem ra là ta trách lầm rồi, quả nhiên phải cố ý sờ ta, hơn nữa ràng nam diễn viên đại lại chuyện giống kiểu của người cổ đại, giờ còn hỏi ta là nam tử nhà nào, sao lại có chuyện cười thú vị như vậy chứ? Xem ra cũng nhập vai quá sâu, vừa đúng lúc, muốn chơi phải , ta chơi với ngươi, vừa hay những người kia gọi ngươi là Nhị hoàng tử ư?


      Ta bỏ qua tay của nam tử nâng cằm ta, sau đó khẽ khom người, hai tay hợp thành nắm đấm: “Bẩm Nhị hoàng tử..., tiểu nhân là con của Lam gia”. Cổ Ngữ chứ gì, thế nào cha ta cũng là người nghiên cứu lịch sử cổ đại, ta đối với những thứ cổ đại đó hiểu khá .


      “A? Lam gia? Ha ha, thú vị, thú vị.” Chẳng lẽ biết nhà ta? thể nào, nhà ta phải là rất nổi danh, hơn nữa họ Lam cũng nhiều! nam tử kia vừa vừa lộ ra vẻ trêu trọc ta, sau đó tới bờ hồ, nhảy cái lập tức lên bờ, lúc này ta mới nhìn đến thân thể của cao ít nhất là mét tám mấy, dáng người cân xứng, hơn nữa nhìn trông có vẻ yếu đuối nhưng lại tràn đầy cơ bắp. Nam diễn viên này, phỏng chừng bộ phim quay bây giờ nhất định có thể hot, dáng ngoài, khí chất, thần thái đơn giản cái gì cần có đều có.


      phải là ta háo sắc, cố ý muốn nhìn trộm , mặc dù nửa người phơi bày, nhưng thân dưới lại có mặc quần, theo lên bờ, bên bờ có diễn viên mặc đồ nô tì cổ đại đưa bộ áo cho , nhận lấy áo sau đó nhàng động đậy, đem trọn món bộ áo mặc vào người, bộ áo kia màu trắng, giống với những đồ thái tử cổ đại thường dùng, bộ áo trắng bên có hình con rồng, có điều thái tử thường dùng là màu vàng, mà mặc lại là màu trắng. Ngất! Ta sai rồi, căn bản phải là dường như, vì giờ cũng đóng phim mà, phất phất mái tóc dài của , nha hoàn lập tức đem vật có hình rồng đội lên đầu cho .


      “Gia...” Đám nữ tử mặc yếm kia hô xong, lại ngượng ngùng nhìn ta cái, sau đó ở bên bờ cầm quần áo lên, ta mặc xong cũng theo lên bờ.


      “Xin hỏi Nhị hoàng tử, thích khách đó xử trí thế nào?” người đội mũ sắt dắt con ngựa đến gần nam tử kia.


      Nam tử kia sau khi nghe xong, quay đầu lại cười tà mị với ta, sau đó nhàng nhảy cái lập tức ngồi lưng ngựa: “Hồi cung .”


      “Nhị hoàng tử...” Người nọ ấp a ấp úng gọi tên ‘Nhị hoàng tử’, dường như chịu bỏ qua cho ta, cùng lắm ta cũng phối hợp, đạo diễn cũng gì rồi, còn náo cái rắm!


      Vị ‘Nhị hoàng tử’ kia ngồi lưng ngựa, nhất thời lộ ra vẻ mặt vô cùng nghiêm túc, giơ chân lên cước đá vào ngực người kia, người nọ lảo đảo cái ngã mặt đất, mà những người khác cũng vội vã lộ ra vẻ kinh hoảng.


      “Khởi giá -.” Theo tiếng ‘Thét’ ‘Nhị hoàng tử’ đó lập tức quay đầu lại, những người khác cùng với mấy nhân vật phụ trong hồ nước,toàn bộ đều theo sau lưng vị ‘Nhị hoàng tử’ kia cùng nhau rời .


      Ngất, cần phải vậy ? Diễn trò thôi cũng đánh sao? Mặc kệ, chỉ là trò đùa ngu ngốc!... Thấy bọn họ vội vã rời cũng thở mấy hơi, sau đó ta cũng bò lên bờ, ta cuối cùng cảm thấy đám người kia có phải quá nhập vai rồi chăng??


      Ta bò lên bờ dõi mắt nhìn xuống chung quanh, ta đột nhiên bừng tỉnh ra!


      đúng...


      đúng, bọn họ vừa mới ở đây đóng phim, nhưng thấy có chuyên gia ánh sáng, nhiếp ảnh gia nào cả, ngay cả đạo diễn cũng còn ở chung quanh, hơn nữa giờ phải mùa đông tháng 12 sao, tại sao xung quanh ta tất cả cảnh vật còn là xanh mơn mởn? Ngay cả ta rơi vào trong hồ nước cũng thấy nước lạnh.


      Ta mới vừa ở thư viện đọc sách, tại sao trong nháy mắt lại rơi vào trong ao rồi?


      Chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc là chỗ nào đúng?

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 3: Gặp Nam Tử Tuấn Tú Đường


      Đầu óc của ta rất hỗn loạn, theo con đường ngoằn nghèo, người ta vốn ướt nhẹp mà rất nhanh khô rồi, đến cuối con đường , ta nhìn cảnh tượng trước mắt...


      Chiếu vào mắt ta chính là khung cảnh kiến trúc cổ đại, bóng người ngựa xuyên qua cũng mặc quần áo cổ đại.


      Trời ơi! Ta nhanh chóng bắt được người đường.


      Người bị ta bắt lại xấp xỉ bằng tuổi nam tử trong hồ nước, bề ngoài khôi ngô vô cùng, ngũ quan mặt như điêu khắc, có cạnh có góc khuôn mặt tuấn tú đến dị thường. Bề ngoài thoạt nhìn dường như phóng đãng câu nệ, nhưng trong mắt lơ đãng toát ra ánh sáng như sao làm cho người ta dám xem thường. Mái tóc dài đen nhánh rậm rạp, lông mày lưỡi mác, kế đó là đôi mắt hoa đào dài mảnh, tràn đầy đa tình, khiến cho người ta cẩn thận chìm đắm trong đó. Sống mũi cao thẳng, đôi môi đỏ mọng, dày mỏng vừa phải lúc này lại khiến người ta hoa mắt vì nụ cười. mặc bộ trường bào màu xanh nhạt, tay cầm chiếc quạt giấy, giống như Phan An phong lưu phóng khoáng.


      diễn viên đẹp trai sao? Quả thực so với người vừa nãy phân cao thấp! Có điều diễn viên đẹp trai như vậy có phải quá tài nhiều dùng ít rồi hay ?


      “Xin hỏi, vị huynh đài này có chuyện gì?” Ngất! Xem ra diễn viên này cũng thích đùa, có điều ta cũng hiểu, ta có điểm nào giống nam tử? Còn nữa ràng đạo diễn cũng dùng cổ văn chuyện với ta sao?


      Giọng của nam tử này tuy nhiều từ tính bằng nam tử kia, nhưng lại lộ dịu dàng.


      “Xin chào, ta muốn hỏi ngươi đây là đâu?” Ta khách sáo hỏi nam tử kia, nam tử kia mỉm cười, sau đó hé ra nụ cười nhàn nhạt


      “Huynh đài lạc đường sao?”


      phải lạc đường, nhưng cũng là lạc đường.” bực mình, giải thích thế nào cho dễ hiểu đây? lạc đường cũng đúng, vì ta vốn dĩ biết đây là đâu, thế nào cũng đều là lạc đường, mơ hồ.


      Nam tử kia nghe xong câu trả lời ngu ngốc của ta lại cười tràng: “Huynh đài, chuyện với ngươi thú vị, giờ ngươi ở thủ đô của Long Vân quốc, thành Bạch Vân.”


      ...


      Ta muốn té xỉu, haiz, ha ha, ha ha ha ha, ta biết ta ở đâu rồi, ta cũng biết ta ở nơi này, nghe xong lời của nam tử kia, ta chỉ cảm giác được cơn choáng váng, đôi mắt lập tức tối sầm, cưỡi hạc qua tây thiên rồi!


      Haiz, ta tên Lam Điệp Nhi, là sinh viên đại học, năm nay mười chín tuổi, đến tận bây giờ vẫn chưa có bạn trai, phải là vì dáng vẻ xấu xí, trước đó ta có ta là hoa khôi của trường mà, nam tử theo đuổi ta nhiều vô số, chỉ là chưa gặp được nam tử làm ta động tâm thôi. Gia đình của ta có ba mẹ, nhưng rất đáng tiếc bọn họ đều phải là cha mẹ ruột của ta, bọn họ ta là nhi bị bỏ rơi bên đường, nhưng ba mẹ đối với ta lại thương như con ruột, ta rất hạnh phúc, rất hạnh phúc, nhưng bây giờ...


      Cho nên ta đến nơi xa lạ này, ra tất cả cũng là tự ta tìm, các bạn học với ta trong thư viện của trường có quyển sách kỳ dị, tên là ‘Kinh đô Vân Long’, tên tác giả lại càng kỳ lạ, gọi là hoàng hậu gì đó. Bọn họ nếu chạm qua quyển sách kia ngươi ngã bệnh hoặc là gặp chuyện bất trắc, vô cùng tà môn, nhưng ta lại quá hiếu kỳ, cộng thêm tin tà môn nên ta đây lập tức chạy đến thư viện mượn quyển sách kia, lúc ta mở quyển sách ra, thấy mục lục sách giới thiệu lịch sử Vân Long quốc, hahahaha, ta xem xong mục lục, khi muốn xem đến chính văn đột nhiên trước mắt tối sầm, lúc mở mắt ra ở trong hồ nước.


      Cười chết mất, tiểu thuyết xuyên việt coi vô số, thế nhưng loại chuyện như vậy rơi vào đầu của ta? Chuyện này rốt cuộc là sao? Ba của ta, mẹ của ta đều ở nhà chờ ta, đừng giỡn nữa được ? Ta nhất định là nằm mơ rồi? Nghĩ tới đây, ta lập tức mở hai mắt ra...

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,786
      Chương 4: Xuyên Rồi


      Khi ta mở mắt ra, mới phát tất cả phải là ta nằm mơ, mà là . vì giờ ta nằm giường, đừng cho là ta nằm giường tức là nằm mơ, giường ta nằm là loại giường cổ đại...


      A, ha ha, ta đột nhiên nhớ lại Nhị hoàng tử trong hồ nước, ta nhớ mục lục trong quyển ‘Kinh đô Vân Long’ kia, đó có chương về , là chương thứ 4, gọi là, Nhị hoàng tử - Bạch Nguyệt Diệu. Chương thứ nhất giới thiệu về Vân Long quốc, mà đề mục chương thứ hai về màu sắc hoàng tộc của Vân Long quốc là màu trắng, thảo nào Nhị hoàng tử đó mặc bộ áo màu trắng, sơ ý!


      “Huynh đài, ngươi tỉnh?” Theo tiếng động nhìn lại, là người đẹp trai ở đường, ta bây giờ nhìn thấy nam tử đẹp trai cũng có hứng thú.


      “Trai đẹp, ta hỏi ngươi, Nhị hoàng tử Long Vân quốc của các ngươi là Bạch Nguyệt Diệu phải ?” Nếu trả lời là đúng, vậy ta tuyệt đối là xuyên qua đến thế giới trong quyển ‘Kinh đô Vân Long’ rồi.


      “Đúng vậy”


      A, ha ha, ha ha ha ha, nghe xong giọng dịu dàng kia, ta muốn khóc: “Trai đẹp ơi... Các người có độc dược gì ? Có thể lấy cho ta ?” Ta xong lập tức tuyệt vọng dùng hai tay bưng kín mặt, chi bằng chết cho xong, nơi này quen, ở quốc gia thần bí thế này, bảo ta làm sao sống nữa? Ai ta cũng biết, ta muốn cha, mẹ, ta nhớ bạn học của ta, tính cách ta tuy phải mềm yếu, nhưng nếu các vị đột nhiên xuyên đến quốc gia xa lạ có cảm giác gì? Khẳng định trong lòng là cảm giác an toàn, cảm giác sống bằng chết!


      “Huynh đài? Vì sao ngươi muốn độc dược?” chàng đẹp trai kia tò mò hỏi ta, ai nha, làm sao hiểu được? Ta người đại sao sống được ở cổ đại chứ? Ta với tên trai đẹp cổ đại này liệu có hiểu ? Dám khẳng định cho rằng ta là người điên.


      “A, ta có nhà để về.” Ha ha, chỉ có thể như vậy, nhà để về, ai!


      “Người nhà huynh đài đâu?”


      “Mất tích rồi, tìm được.” Ta tuyệt vọng cực độ rồi, cũng phải mất tích, mất tích phải người nhà ta, mà là ta, là ta!


      “Như vầy , nếu huynh đài ngại, có thể tạm thời ở lại bên cạnh ta.” Chê? Làm sao có thể chê? Ta để hai tay xuống, rồi sau đó kích động từ giường ngồi dậy, ta cảm giác được hai mắt ta cũng sáng lên rồi, biết người trước mặt là người nào, nhưng ta là người độc sống ở Vân Long quốc bằng ở lại bên cạnh người này, ít nhất ta thấy đơn, hơn nữa giờ cho ta là nam tử, tuyệt đối có hành vi bất chính với ta.


      ngại, cứ như vậy , đúng rồi, nhưng ta cho ngươi biết ta cái gì cũng biết.” khẳng định cho rằng ta là da mặt dày, nhưng mặc kệ, dù sao nơi này ai biết ta, mất mặt mất mặt, biết xấu hổ, cũng cần mặt, ai biết ai đâu, trước tiên ta cứ ngây ngô mà ở bên cạnh , chờ ngày nào đó chừng ta có thể xuyên trở về, đến lúc đó ta phủi mông cái bỏ ,ai biết đấy là đâu?


      Cùng lắm... Ta đoán chừng là xuyên qua trở về được.


      “Ha ha, có gì...” Lúc những lời này vẻ mặt bất đắc dĩ, đoán chừng cũng muốn khách sáo với ta. Nhưng lại ngờ ta đây hề khách sáo, nhưng mà , nam tử đẹp trai này ôn nhu: “Xin hỏi tên họ huynh đài là gì?” hỏi tên của ta.


      Ta ngay tên của mình: “Lam Điệp Nhi.” lúc này ta đây mới bừng tỉnh hiểu ra, ta phạm vào sai lầm nghiêm trọng, cho ta là nam rồi, cái tên này có khiến nghi ngờ ? Chắc có gì đâu, ngay cả việc ta là nam hay nữ cũng nhìn ra xem chừng cả cái tên cũng nghĩ nhiều, ta an ủi mình.


      “Lam Điệp Nhi? Ngươi khẳng định ngươi họ Lam?” Vẻ mặt bất ngờ, ta càng hiểu, ta họ Lam sao? Ta họ Lam chọc tới hắnư? Lẽ ra phải tò mò tên của ta mới đúng, đằng này lại tò mò với họ của ta, kỳ quái!


      “Đúng vậy.” Ta kiên định gật đầu.


      “Cả Vân Long quốc, họ Lam chỉ có nhà, huynh đài chẳng lẽ là người nhà của ông ấy?” Vẻ mặt của vốn ôn nhu đột nhiên thay đổi hết sức nghiêm túc, mà lời của cũng khiến ta nhớ lại ‘Kinh đô Vân Long’ có chương đề mục là Lam thừa tướng Vân Long quốc, hơn nữa ta phát vấn đề, quân vương họ Bạch, mà toàn bộ những quan lại trọng yếu khác cũng là lấy màu sắc làm họ, tướng quân họ Hắc, Thừa tướng họ Lam, Thượng Thư họ Hoàng...


      “Ta... Ta với ngươi, nếu ta là ta từ tương lai tới ngươi có tin ?” Ta thẳng thắn với , dù cho ta là kẻ điên cũng tốt, cho ta là ngu ngốc cũng được, ít nhất ta ra cũng giúp trong lòng nhõm hơn.


      “Tương lai?” ai, ta biết ngạc nhiên.


      “Ừ! như thế, nghĩa là ngươi và ta phải là người của cùng thế giới!” Ta có cách nào giới thiệt quá nhiều, vì ‘Vân Long quốc’ này vốn phải triều đại trong lịch sử, mà chỉ là quyển tiểu thuyết trong chuyện xưa thôi.


      “... Thảo nào huynh đài chuyện kỳ lạ như thế, hơn nữa quần áo của huynh đài cũng rất quái dị, xin hỏi huynh đài, trai đẹp nghĩa là gì?”... dường như hiểu ý của ta? Hơn nữa tin ta? Ông trời ơi, tốt quá.


      “Trai đẹp, ý ngươi tuấn tú!” Nghe xong lời của ta, vẻ mặt của chút kinh ngạc, sau đó xuất nụ cười yếu ớt.


      “Đa tạ huynh đài khen ngợi, xin hỏi huynh đài tương lai như thế nào?”


      “Tương lai...” Nghe hỏi xong, ta lập tức đem cuộc sống đại toàn bộ cho nghe...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :