1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu xấu xí - Lăng Hi (10/10) Hoàn

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      HOÀNG HẬU XẤU XÍ

      Tác giả: Lăng Hi

      Convert: ngocquynh520

      Edit: nguyễn thị mỹ hà​


      Giới thiệu

      Trúng thưởng rồi? Lăng Hi

      Mấy năm gần đây, lừa gạt tương đối nhiều, ngay cả tôi cũng nhận qua rất nhiều điện thoại, tin nhắn lừa gạt linh tinh....

      Bị đem trở thành người ngu ngốc cảm giác tốt, lúc vừa mới bắt đầu nhận được tin nhắn trúng thưởng tôi mất hứng hỏi người bên cạnh: "Tôi lớn lên nhìn rất ngu ngốc sao?" Nếu tại sao xem tôi là đứa ngốc mà đùa giỡn đây?

      Sau lại thấy nhiều, liền phát càng tự nhận là người thông minh, thể nào bị lừa càng dễ dàng bị lừa; từ đó có thể thấy rằng, bởi vì bản thân tôi thông minh lắm, cho nên bọn họ luôn lừa gạt được tiền của tôi.

      Tại sao tôi muốn viết những lời này mặc dù chuyện này ai cũng đều biết đây?

      Tôi nghĩ được chắc chắn cũng có người nghĩ được.

      là tôi biết viết cái gì cho lời tựa.

      như vậy, tôi nên quyển sách này có nội dung gì, động cơ sáng tác là gì; nhưng mà, từ khi quyển sách này hoàn thành, cho đến khi viết xong bản thảo, thành , tôi sớm quên tồn tại của nó.

      Quyển sách này sau khi viết xong bản thảo tôi có nhìn lại nó lần duy nhất, bất quá cảm giác lần đầu viết thậm chí quên hết rồi, động cơ vì sao viết lại càng thêm xa vời giống như chuyện từ kiếp trước.

      Cho nên, chỉ có thể hồ ngôn loạn ngữ, nghĩ đến cái gì liền viết cái đó!

      Bất quá tôi nhớ, nguyên bản cốt truyện của tôi định sáng tác trong sách là vị siêu cấp kỳ đà cản mũi, nhưng sau lại bởi vì quá lâu rồi, cho nên cũng quên ban đầu tính toán viết thế nào vị kỳ đà cản mũi kia, tại liền nhìn lại chút rồi để đó, hoặc giả ngày nào đó trí nhớ của tôi phục hồi, viết tiếp cũng chừng.

      Tôi có khoảng thời gian rất dài có ra sách rồi, bây giờ cảm giác như người mới, giống như hết thảy đều phải bắt đầu lần nữa.

      Cuối cùng, tôi chỉ muốn , xin các độc giả xinh đẹp cứ tận tình mà ném đá nha!
      cô gái bạch dươnglinhdiep17 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Mở đầu

      "Oa. . . . . . Oa. . . . . ."

      Từng tiếng khóc vang dội của đứa trẻ mới sinh như phá vỡ đêm tối yên tĩnh, cành cây khô đàn quạ ngủ yên cũng bị đánh thức sợ tới mức vỗ cánh bay nhanh, rối rít chạy trốn, còn vừa “ạt ạt” kêu to, giống như mắng tiểu sinh mệnh kia phá hư an tĩnh của chúng.

      Trong phủ tướng quân đèn đuốc sáng trưng, đem đêm tối trăng cũng tô điểm xinh đẹp giống như ban ngày, các hạ nhân bận tối mày tối mặt ở trong sân tòa viện trang trí tao nhã ngừng qua lại, mừng rỡ nghênh đón tiểu sinh mạng được mong đợi chào đời.

      ☆☆☆www. 4yt. net. net☆☆☆www. 4yt. net. net☆☆☆

      "! Chàng thể làm như vậy!" phụ nữ với mái tóc đen rối tung té xuống đất, mồ hôi đầm đìa, gương mặt xinh đẹp đầy sợ hãi và nước mắt."Van cầu chàng, cần giết con bé! Con bé cũng là con của chàng mà! Chàng làm sao lại nhẫn tâm như thế. . . . . ." Nàng liều mạng ôm lấy chân nam nhân khổ sở cầu khẩn.

      "Dư nhi, nàng buông tay." Nam nhân mạnh mẽ thôi, cắn răng phải chưởng đánh chết bé vừa mới chào đời kia.

      " ——" người phụ nữ hét lên tiếng thê lương phá vỡ phía chân trời, "Chàng thể làm như vậy, con bé vừa mới tới thế giới này trở thành con của chúng ta, chàng thể giết con bé!" Đó là con của , là máu mủ tình thân của mà!

      "Dư nhi, con bé mang đến tai họa cho chúng ta." Ở nơi này thói đời hỗn loạn, đứa này dung mạo tuyệt sắc như thế chắc chắn mang tới rất nhiều tai họa, đến lúc đó gây ra tai kiếp cho gia môn phải nàng nữ nhân có thể tưởng tượng.

      " , con bé !"

      "Chuyện chưa xảy ra, nàng dĩ nhiên rồi." cũng chưa từng thấy qua tiểu oa nhi nào thanh linh động lòng người như vậy, tương lai dung mạo của con bé nhất định so những nữ nhi khác còn xuất sắc hơn. . . . . . , thậm chí so với bất kỳ xinh đẹp nào thấy còn xinh đẹp động lòng người hơn, người tuyệt sắc như vậy làm sao có thể đưa tới phân tranh?

      Thay vì ngày sau mọi người thống khổ, bằng tại ngoan tâm kết thúc tính mạng của con bé.

      Mặc dù đau lòng thôi, nhưng hiểu rất thể giữ con bé lại được!

      "Chuyện nếu chưa xảy ra, chàng sao có thể nào ngoan tâm sát hại máu mủ ruột thịt của mình như vậy?" Chẳng lẽ đối với nữ nhi mới ra đời có chút tình cảm phụ tử nào sao?

      "Dư nhi, đừng ngăn cản ta, ta thể để cho con bé làm ảnh hưởng an nguy cả nhà của chúng ta." Coi như là máu mủ ruột thịt cũng vậy thôi.

      ", thiếp thề ! Thiếp đem con hoàn toàn giấu , bao giờ để cho người Nhậm Hà nhìn thấy con bé —— bao gồm chàng." Vì bảo toàn tính mạng con , nàng liều chết cũng muốn làm đến cùng.

      Nam nhân cúi đầu nhìn kiều thê, lại nhìn chút nét mặt đáng của con an tĩnh ngủ trong ngực. Đứa này có nét đẹp đặc biệt của cùng ái thê, rồi lại tuyệt mỹ được giống như thuộc về nhân gian, dám nghĩ giống như con bé sau khi lớn lên khuynh quốc khuynh thành như thế nào, cũng dám tưởng tượng xinh đẹp như con bé có thể mang tới chiến tranh cùng thống khổ.

      "Dư nhi đời này chỉ cầu chàng chuyện này, nên thương tổn con bé. . . . . . Nhưng nếu chàng phát thiếp làm trái với cam kết, đến lúc đó. . . . . . Lúc đó giết chết thiếp rồi đến con của chúng ta cũng muộn. . . . . . phải sao?"
      cô gái bạch dương thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương :

      "Vu Kính là con quạ đen, Vu Kính xấu xí, Vu Kính ai muốn, Vu Kính. . . . . ."

      đám trẻ con quay quanh chỗ, trong miệng ngừng hát vang bài đồng dao, vui vẻ quay quanh vòng tròn.

      Bên trong vòng, năm tuổi ôm đầu ngồi chồm hổm bùn đất, khắp người đều là cỏ dại, nước bùn, thoạt nhìn rất bẩn thỉu, mà người bé còn phát ra mùi là lạ giống như là vừa từ chuồng heo lăn lộn rồi ra ngoài, làm cho mọi người đối với bé càng sinh lòng chán ghét.

      "Vu Kính ngốc, mày là xấu xí, mày căn bản phải là con của phụ thân, tất cả mọi người đều mày là do mẫu thân mày dang díu với người đàn ông khác sinh ra!"

      " sai, sai, Vu Kính là đứa bé xấu."

      " phải, Kính Nhi là do phụ thân sinh ra." Nàng mới phải là đứa bé xấu.

      "Gạt người, mày dáng vẻ xấu như vậy, tuyệt đối phải là do phụ thân sinh ra, cũng phải là muội muội của chúng ta." Bọn họ mới có muội muội xấu như vậy!

      "Kính Nhi là con của phụ thân, Kính Nhi là con của phụ thân." Mẫu thân ràng nàng là con của phụ thân.

      "Đúng mới là lạ, Kính Nhi là đứa bé xấu."

      "Vu Kính là đứa bé xấu, Vu Kính là đứa bé xấu. . . . . ."

      Bài đồng dao lại lần nữa xuất .

      " phải, phải. . . . . ." Vu Kính vừa khóc vừa phủ nhận.

      Lúc này, từ hành lang cách đó xa nha hoàn chạy tới, vội vàng kêu: "Thiếu gia, các tiểu thư, lão gia trở lại."

      Tất cả mấy đứa trẻ lập tức cao hứng chạy vây quanh bên cạnh nha hoàn.

      "Phụ thân trở lại?"

      "Đúng vậy, lão gia còn mang về rất nhiều đồ muốn tặng cho thiếu gia và các tiểu thư!" Nhìn thấy dáng vẻ cao hứng của thiếu gia và các tiểu thư, nha hoàn cũng theo đó lộ ra nụ cười, sau đó nàng tinh mắt nhìn thấy bóng dáng màu đen hướng sảnh trước mà tới, lập tức xông lên phía trước ôm lấy nàng. "Kính Nhi tiểu thư, nàng thể đến đại sảnh được."

      "Tại sao?" Nàng cũng muốn gặp phụ thân được sao?

      "Lão gia có mang ít khách quý về, muốn nàng lập tức trở về ‘Lan Uyển’ tìm Dư phu nhân." Ai! Tiểu thư là đáng thương, nếu bộ dạng của nàng dễ nhìn chút, cũng bị đối xử công bằng như thế này rồi.

      Vừa nghe những lời này, khuôn mặt nhắn của Vu Kính lập tức trầm xuống, chút dáng vẻ tức giận nào lại làm cho người khác gần như lầm tưởng nàng chỉ là bức tượng đá màu đen.

      "Xấu xí, mày chỉ làm cho phụ thân thêm mất thể diện, tránh ra!" Hơn Vu Kính hai tuổi, Vu Phù Dung dùng sức đẩy nàng ra.

      Sau khi bị đẩy ngã mặt đất, Vu Kính lời, chỉ ngồi dưới đất, nhìn đám ca ca, tỷ tỷ của nàng vui vẻ rời .

      "Phụ thân vào cung lần này có gặp cái gì chơi hay ?"

      "Ngu ngốc, phụ thân là tham gia đại lễ kế vị của tân Vương (Vua mới), lại phải chơi."

      "Đại ca, tân Vương có hung dữ hay ?"

      "Hung dữ? Nếu là chọc Vương tức giận, ngươi cho dù có mười cái đầu cũng đủ để bị chém. . . . . ."

      Vu Kính ngồi ở góc khuôn mặt buồn bã, ôi. . . . . . Tại sao. . . . . .

      "Thế nào?" giọng êm ái giống như làn gió thu dịu dàng truyền vào trong tai Vu Kính, mỹ phụ (phụ nữ xinh đẹp, duyên dáng) ngồi xổm xuống trước mặt nàng, đưa tay giúp nàng lấy nhánh cây cùng lá khô ở người, tóc xuống.

      Vu Kính nâng đôi mắt long lanh nước chống lại ánh mắt đẹp quen thuộc nước mắt ủy khuất lập tức tràn mi.

      "Mẫu thân, Kính Nhi muốn phụ thân, tại sao phụ thân gặp Kính Nhi? Phụ thân có phải thích Kính Nhi hay ?"

      "Kính Nhi. . . . . ." Dư phu nhân ôm nữ nhi vào trong ngực chặt, đối với bi thương của nữ nhi nên lời, tâm giống như bị lưỡi dao sắc bén cắt cho nhát hết sức đau đớn.

      "Kính Nhi ngoan ngoan, nhưng mà tại sao phụ thân vẫn nhìn Kính Nhi lấy lần? Kính Nhi muốn phụ thân!" Nàng muốn giống như ca ca tỷ tỷ được phụ thân thương.

      "Kính Nhi, mẫu thân thực xin lỗi con, tất cả đều là lỗi của mẫu thân." Nàng nên để con chào đời, nếu như năm năm trước. . . . . . , nàng tại sao có thể có cái suy nghĩ tàn nhẫn kia, Kính Nhi là tất cả của nàng phải sao? Năm năm qua tướng công (ông xã) để ý đến nàng nữa, nàng vẫn còn có Kính Nhi thương nhất ở bên cạnh.

      "Mẫu thân, khóc, Kính Nhi cần phụ thân nữa, Kính Nhi có mẫu thân là tốt rồi, mẫu thân đừng khóc. . . . . ." Vu Kính cuống quít lau nước mắt khuôn mặt nhắn, cũng kéo y phục của mình vì mẫu thân lau nước mắt mặt.

      "Kính Nhi, có trách mẫu thân sinh ra con hay , để cho con chịu khổ?"

      Vu Kính mãnh liệt lắc đầu."Kính Nhi khổ, Kính Nhi có mẫu thân là tốt rồi, Kính Nhi muốn vĩnh viễn ở cùng mẫu thân chỗ." Nàng dùng sức ôm lấy mẫu thân. "Kính Nhi mẫu thân nhất đời."

      Đúng, nàng cần phụ thân, cũng cần bất luận ai khác, chỉ cần có mẫu thân là tốt rồi.

      ☆☆☆www. 4yt. net. net☆☆☆www. 4yt. net. net☆☆☆

      "Kính Nhi, Kính Nhi. . . . . ." Bên ngoài Lan Uyển, Dư phu nhân cao giọng gọi.

      Nhưng qua lúc lâu, nàng vẫn thấy bóng dáng nữ nhi. "Đứa này biết lại chơi ở đâu rồi?" Nhớ tới nữ nhi nghịch ngơm hiếu động của mình, khuôn mặt xinh đẹp của Dư phu nhân khỏi nổi lên nụ cười thỏa mãn cưng chìu.

      Cùng lúc đó, ở sau lưng phủ Vu tướng quân, trong rừng trúc cao ngút bóng dáng nho dính đầy bùn đất người truy đuổi con động vật trắng như tuyết nhanh chóng chạy trốn.

      "Ly Ly, chậm chút. . . . . ." biết mẫu thân gọi mình, Vu Kính như trận gió đuổi theo bằng hữu (bạn thân) cách đó xa —— con hồ ly trắng như tuyết rất hiếm thấy.

      Vốn là hai người bọn họ chơi đùa, cũng biết vì sao, hồ ly trắng đột nhiên chạy trốn, giống như nhìn thấy cái gì chơi càng vui hơn.

      Ha ha, nàng là mong đợi!

      Cũng biết chạy bao lâu, sức khỏe luôn luôn tốt như Vu Kính rốt cuộc cũng chạy nổi nữa.

      Nếu còn tiếp tục chạy như vậy nữa chân của nàng nhất định hỏng mất!

      "Ly Ly, tỷ chạy hết nổi rồi. . . . . . Nghỉ ngơi, nghỉ ngơi chút. . . . . ." Hô, nàng biết chạy bao lâu.

      Di, nơi này là nơi nào?

      Từ đến lớn, cho dù là trong phủ hoặc ngoài phủ, nàng gần như hết, có nơi nào là quen thuộc, nhưng là nhìn rừng cây ẩm thấp trước mặt này xem ra xa lạ, nàng thậm chí có thể khẳng định mình chưa từng tới nơi này.

      tốt quá, nàng lại phát chỗ có thể chơi đùa, chạy lâu như vậy, dọc theo đường cũng nhìn thấy người nào, chứng tỏ nơi này rất vắng vẻ kín đáo . . . . . . Hắc hắc, nơi chơi đùa lý tưởng!

      "Còn phải tiếp tục chạy sao?" Nhìn Tiểu Hồ Ly bên cạnh cắn vạt áo muốn nàng mau, Vu Kính mệt mỏi muốn đứng dậy.

      Nhưng là, Tiểu Hồ Ly vẫn chưa từ bỏ ý định cắn vạt áo, muốn nàng tới.

      "Được rồi, đừng cắn, đợi lát nữa y phục cũng bị em cắt rách hay rồi." Nàng mười sáu tuổi, nếu còn mặc y phục rách rưới, nhất định bị mẫu thân cười nàng là tiểu hài tử (con nít), nàng bất đắc dĩ đứng dậy theo phía sau nó.

      ☆☆☆www. 4yt. net. net☆☆☆www. 4yt. net. net☆☆☆

      Chạy thêm lúc nữa, đột nhiên hồi tiếng rắno xạc truyền vào trong tai, kèm theo cỗ mùi tanh nồng truyền vào trong mũi Vu Kính, nàng đột nhiên sợ hãi hét lên tiếng, mà chạy ở phía trước Tiểu Hồ Ly nghe thấy cũng lập tức xoay người chạy trở lại.

      Vu Kính cả người như bị đóng đinh tại chỗ, khuôn mặt nhắn tràn đầy vẻ áy náy làm sai.

      "Ly Ly, làm sao bây giờ? Tỷ. . . . . . Tỷ dẫm lên con rắn rồi."

      Nàng chậm rãi giơ chân lên con rắn bị giẫm bẹp mặt đất.

      Tiểu Hồ Ly cúi đầu, ừng ực tiếng, Tiểu Rắn hôn mê vào trong bụng nó, tiếp theo lại bộ dạng có gì tiếp tục chạy lên phía trước.

      Vu Kính thở dài, thể làm gì khác hơn là tiếp tục chạy ở phía sau nó, trong chốc lát, nàng la lên tiếng.

      "Làm sao bây giờ? Rất nhiều rắn bị tỷ đạp bẹp!" Tại sao dưới chân đều là rắn? Như vậy nàng làm sao cũng tránh khỏi việc giẫm lên chúng. Vu Kính lúng ta lúng túng nhìn Tiểu Hồ Ly trước mặt.

      Tiểu Hồ Ly lại cắn làn váy nàng, bộ dạng muốn nàng đừng động tới rắn dưới chân.

      "Tốt nhất phía trước có cái gì hay để chơi, nếu tỷ nhất định lột da hồ ly của em làm mũ đội." Đạp bẹp nhiều rắn như vậy, biết bọn chúng có chết hay ? !

      Lại chạy thêm đoạn đường, sau khi đạp bẹp rất nhiều rắn, Vu Kính rốt cuộc cách nào chạy tiếp nữa.

      "Có lầm hay ? Như thế nào lại có nhiều rắn như vậy?" Nàng giống như con khỉ bám vào thân cây, phía dưới cơ hồ toàn bộ đều là rắn khiến cho người khác nhìn thấy mặt đất, nếu phải người nàng mùi vị đặc trưng, sợ rằng nàng sớm bị lũ rắn phía dưới cắn bị thương.

      Đột nhiên, Tiểu Hồ Ly cắn nàng cái.

      "Ly Ly, cần cắn mông của tỷ!" Đau quá ....!"Tỷ biết bọn chúng dám đến gần tỷ, nhưng là tỷ cũng như vậy dám đứng giữa bầy rắn nha!" Chỉ là nhìn như vậy thôi cũng rất kinh khủng rồi, bỗng dưng, nàng nghe thấy thanh nhánh cây bị gãy.

      Phanh! Đáng thương cho cái mông của nàng thân mật tiếp xúc với mặt đất đầu tiên, thể tránh khỏi việc lại đè bẹp mấy chục con rắn kịp né tránh.

      nghĩ tới cây này so với chân nàng còn to hơn, nhưng lại thích hợp để leo trèo.

      Sau đó, trong tai nghe thấy hồi tiếng mắng chửi rất cùng với số thanh kỳ quái, nàng tò mò xoa lấy cái mông té đau, hướng nơi phát ra thanh tới, chỉ thấy càng ngày càng có nhiều rắn giống như nổi cơn điên toàn bộ hướng cùng nơi tới.

      Thấy thế, Vu Kính lập tức trốn vào sau thân cây.

      Nơi này tại sao có thể có người?

      "Đáng chết! Những con rắn này ràng là bị thứ gì làm cho chạy tới nơi này." tên nam tử (thanh niên) mắng to.

      Vu Kính tò mò ghé đầu, sợ hãi nhìn trộm mấy nam tử cách đó xa vung kiếm chém mấy con rắn.

      , hai, ba, 4, 5, 6, 7. . . . . . Có bảy nam nhân, bọn họ làm sao có thể cùng lũ rắn ở chỗ này chơi đùa vậy? Lại còn nhiều rắn như vậy. . . ! đúng, bọn họ phải là chơi, mà là giết rắn!

      Tại sao tàn nhẫn như vậy, bọn họ. . . . . .

      "Người nào?"

      Có người phát nàng. Vu Kính cả kinh, chút nghĩ ngợi xoay người bỏ chạy.

      cái roi da dài lướt qua người nàng, trong nháy mắt quấn lên hông của nàng, tiếp theo cổ lực đạo liền kéo nàng về phía sau, ngã ngồi mặt đất.

      là đau!

      "Tiểu tử thúi (Thằng nhóc thúi)! Những con rắn này là do ngươi đuổi tới?"

      Vừa mới tóm lấy váy nam tử của "" liền nghe thấy được mùi hương người "", lập tức lại ném "" mặt đất.

      Tiểu tử này người tại sao lại có phát ra mùi hương kỳ lạ như vậy? Lại có thể khó ngửi như thế, vốn là ngừng hướng chỗ bọn họ tới, bầy rắn đột nhiên giống như bị cái gì ngăn cản, tất cả đều dừng lại tiếp tục tới, thậm chí dám đến gần bọn họ.

      Lần này, bọn họ có thể xác định những con rắn này là do "" xua đuổi tới.

      Nhìn xem! "" vừa mới đứng giữa bầy rắn lại bị con rắn nào cắn bị thương, những con rắn này cũng bởi vì có "" đứng ở đây mà dám đến gần nữa, "" cùng những con rắn này liên quan, ai tin chứ?

      Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, người mặc dù vừa đau vừa tê, lại vẫn ngừng lui về phía sau.

      Mẫu thân thể để cho người khác nhìn thấy nàng. . . . . .

      "Nghĩ muốn chạy sao, đừng mơ tưởng!" Nhìn ra ý đồ của "", tên nam tử để ý mùi hương kỳ quái người "", đưa tay bắt được ""

      Mùi hương này —— oh, để cho chết !

      Vu Kính sợ hãi gật đầu, an tĩnh giãy giụa, nhưng kỳ toàn thân mỗi dây thần kinh cũng đề phòng.

      "Người nào sai ngươi tới?" người nam tử hỏi.

      Vu Kính gương mặt mờ mịt.

      Sai khiến?

      "Nghe hiểu sao? Ai muốn ngươi xua đuổi bầy rắn tới đây?" Nhìn thấy cách ăn mặc này của "", chẳng lẽ bọn họ lọt tới vùng đất mới chưa được phát sao?

      Vu Kính mãnh liệt lắc đầu, có, nàng có xua đuổi bầy rắn tới đây, "Nhìn bộ dạng sợ hãi rụt rè của ngươi, nhất định là ngươi!"

      Nếu phải làm việc trái lương tâm, "" hà tất phải sợ thành bộ dáng này, giống như bọn họ tùy thời giết "" vậy.

      Từ đến lớn, mẫu thân thường xuyên dặn dò nàng thể xuất ở trong đám người, nếu là có người, nhất định phải vội vàng tránh nơi khác, nếu làm như vậy nàng cùng mẫu thân chết.

      Bọn họ nhìn chằm chằm nàng như vậy, mẫu thân có thể bị nàng làm hại hay ?

      "Ngươi bị câm?" Người nọ kỳ quái hỏi, "" thế nào lại phát ra bất kỳ tiếng nào.

      Vu Kính nhìn về phía Tiểu Hồ Ly. Ly Ly, cứu mạng!

      Mọi người theo ánh mắt cầu cứu của "" nhìn sang, chỉ thấy con hồ ly tuyết trắng xinh đẹp hiếm thấy trốn ở phía sau cành cây khô xa, hèn nhát đối với cầu cứu của "" làm như thấy.

      Ánh mắt cầu cứu của nàng bị cắt đứt, tấm áo bào xanh đập vào trong mắt nàng, sau đó cằm của nàng liền bị nâng lên .

      Vu Kính thấy ra trước mắt nàng là bộ dáng tương đối hấp dẫn, nàng vẫn cho là có người nào có có thân thể so với phụ thân cường tráng hơn, nghĩ tới tướng mạo người này so với phụ thân còn làm nàng thể dời mắt.

      "Ngươi tên gì?"

      Giọng trầm thấp mê người của nam nhân vang lên, cảm giác kỳ lạ lướt qua trái tim nàng, người nàng phát ra mùi hương lạ khó ngửi giống như hoàn toàn ảnh hưởng tới giác quan của , chỉ thấy tròng mắt đen sắc bén như chim ưng kia ngay cả cái chớp mắt cũng có chỉ chăm chú nhìn chằm chằm nàng

      "Kính. . . . . . Kính Nhi. . . . . ." Dưới khí thế áp bức người như vậy, Vu Kính cẩn thận mở miệng.

      Trừ mẫu thân ra, là người duy nhất dám đến gần nàng, cảm thấy người nàng mùi hương làm cho người khác rất khó có thể chịu được sao? là ai? .

      Trừ tướng mạo ra, người cũng có phẩm chất đặc trưng giống như phụ thân. . . . . . , thậm còn phát ra khí thế bức người hơn cả phụ thân, khí thế hoàn toàn tự nhiên này cùng với tướng mạo mê người của , khiến nàng nhịn được cứ nhìn chằm chằm .

      Sau khi nghe được câu trả lời của nàng, nam nhân liền cau mày.

      Giọng này, dường như là .

      "Làm sao nàng đến nơi này?" Nam tử nhanh chậm cất lời hỏi nàng giống như muốn thôi miên người.

      biết trả lời như thế nào, Vu Kính theo thói quen nghĩ quay đầu sang nơi khác, nhưng mặt của nàng lại bị giữ chặt, thể động đậy, chỉ có thể ngửa đầu nhìn .

      "Là ly ly dẫn ta tới, ta biết đây là đâu."

      Người này thế nào còn buông nàng ra? Ánh mắt của để cho nàng cảm thấy kỳ quái, giống như nàng hoàn toàn có mặc y phục vậy, nàng thích ánh mắt như nhìn thấu người khác của !

      "Nàng bao nhiêu tuổi rồi?" Nam tử đột nhiên tiến lại gần nàng, hành động này của cũng khiến những người theo sợ choáng váng, nhưng cũng quản được nhiều như vậy.

      Nàng thoạt nhìn đến mức chỉ cần nhàng dùng sức là có thể bóp vỡ nàng, mà khuôn mặt nàng nên xuất biểu tình sợ hãi như vậy. . . . . . Cẩn thận nhìn lên, phát đôi mắt của nàng rất đẹp, so với bất kỳ ngôi sao sáng nào nhìn thấy còn muốn sáng lạng mê người hơn.

      đột nhiên đẩy ra mái tóc rối bời che phủ ở mặt nàng.

      Hành động này khiến những người bên cạnh kinh ngạc cứ ngỡ rằng họ lại xuất ảo giác, miệng thậm chí cũng quên khép lại.

      Đôi mắt giống như sao trời chiếu sáng của nàng phảng phất như loại châu báu quý giá nhất thế gian hấp dẫn ánh mắt của , trái ngược với dáng vẻ bề ngoài của nàng là đôi mặt đẹp làm cho người ta rất thưởng thức, dường như cũng hoài nghi tại sao trời cao đối với nàng ưu đãi cùng tàn khốc như vậy; mà ngón tay sau khi tiếp xúc với làn da của nàng cũng là ngoài ý muốn trơn mềm như vậy, làm người ta thích buông tay.

      Trái tim đột nhiên xuất hồi rung động, đây là chuyện gì xảy ra?

      "Chủ nhân, dã nha đầu ( hoang dã) này giao cho thuộc hạ là được, ngài"

      Lãnh mâu chợt phóng tới khiến nam tử lên tiếng kia ngoan ngoãn im lặng.

      "." Đôi mắt sắc bén tựa như nhìn con mồi, chớp cũng chớp.

      "Cái gì?" Muốn nàng cái gì?

      "Nàng năm nay bao nhiêu tuổi? !"

      "Mười sáu tuổi." hỏi cái này muốn làm cái gì? "Ta. . . . . . Ta có thể trở về nhà ?"

      Vu Kính khẽ giãy dụa, sợ mẫu thân tìm lấy nàng lo lắng.

      Về nhà? " được."

      "Tại sao được?" Sắc trời còn sớm rồi.

      chưa trả lời câu hỏi của nàng, nhàn nhạt nhìn nàng lát, sau đó mới thả nàng ra, cũng đối với những người bên cạnh ra lệnh: "Mang nàng hồi cung."

      ☆☆☆www. 4yt. net. net☆☆☆www. 4yt. net. net☆☆☆

      "Nơi này là chỗ nào vậy? Ta cần đợi ở chỗ này, ta muốn về nhà."

      " nương, Vương muốn nô tỳ rửa sạch cho nàng, xin đừng làm khó nô tỳ được ?"

      "Vương là ai? Ta " Vu Kính còn chưa hết lời, chợt kinh sợ thét chói tai: "A! cần cỡi y phục của ta. . . . . ."

      " nương, xin đừng phản kháng, bữa tối cũng sắp tới rồi."

      "Ta muốn về nhà!" Vu Kính ngừng lớn.

      " nương. . . . . ."

      "Nếu trở về mẫu thân ta lo lắng!"

      " nương đợi lát nữa hướng Vương lên cầu, tại Vương muốn nô tỳ giúp nương tắm rửa sạch."

      "Lát nữa về nhà ta tự tắm rửa, cần làm phiền các ngươi." tay các nàng cầm vài thứ làm nàng hoảng sợ, những thứ kia phải là muốn dùng ở người nàng chứ.

      " nương, xin đừng làm khó nô tỳ được ?"

      "Ta có. . . . . . Ta chỉ muốn về nhà. . . . . ." Mẫu thân, Kính Nhi là sợ nha!

      "Đợi lát nữa nương có thể về nhà!" Cung nữ mới xong, nhìn thấy Vu Kính bắt đầu chạy trốn, "Tiểu Lệ, Tiểu Gia, hai người các ngươi mau bắt nàng lại!"

      ", các ngươi đừng tới đây!"

      "Đáng chết! Nàng làm sao giống như con khỉ chạy lung tung vậy!" Đuổi kịp nàng, cung nữ thể làm gì khác hơn là nghĩ biện pháp bao vây nàng. "Tiểu Gia, ngăn nàng lại!"

      " cần ——".
      cô gái bạch dương thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương thứ hai

      Tiếng khóc sụt sùi đáng thương từ trong miệng Vu Kính truyền ra, khuôn mặt nhắn vương đầy nước mắt trong suốt long lanh, nàng đứng giữa đại sảnh, động cũng động.

      Nha hoàn cùng thị vệ đứng xung quanh nàng bỗng nhiên đồng loạt quỳ xuống, chỉ có nàng là vô tư phát hoàn cảnh xung quanh thay đổi, vẫn cứ tiếp tục khóc nức nở.

      "Tại sao nàng còn chưa thay y phục?"

      Giọng lạnh lùng kèm theo tia hài lòng truyền vào trong tai nàng, Vu Kính cũng trả lời, vẫn tiếp tục thương tiếc cho cảnh ngộ của chính mình.

      Người chuyện lông mày nhăn chặt, vui nâng đầu cúi xuống của nàng lên.

      "Đau. . . . . ." Vu Kính kêu đau tiếng, từng giọt nước mắt trong suốt tiếng động lập tức rơi xuống tay .

      Đau?

      nắm tay của nàng, chút kiên kỵ kéo ống tay áo của nàng lên; làn da đen như mực, phát ra nhàn nhạt mùi kỳ lạ, nhưng cẩn thận nhìn lại, phát "Người đâu, cho truyền ngự y, ngoài ra tìm cho ta cung nữ phục vụ nàng tắm rửa." đột nhiên hạ lệnh.

      thể nào nghĩ được, mấy cái nô tài này cư nhiên phá hư làn da trơn mềm, hoàn mỹ làm nó giờ đây loang lổ vết máu.

      Khó trách vừa đụng nàng liền kêu đau, cần nhìn cũng biết toàn thân cao thấp của nàng nhất định bị mất lớp da.

      Nhìn khuôn mặt ngây thơ ngăm đen của nàng vương đầy nước mắt, lại khỏi cảm thấy. . . . . . Đau lòng.

      Vu Kính trợn to mắt, chính là Vương Thượng. . . . . . Long Tiếu Thiên? Vương của Quốc gia này?

      "Tôi muốn về nhà. . . . . ." Mẹ, Kính Nhi là đau ....!

      "Nàng thể về nhà."

      "Tại sao?"

      "Bởi vì nàng xuất ở trong khu rừng kia." Chỉ với điều này, có đầy đủ lý do chém cái đầu trước mặt này rồi.

      "Kính Nhi là theo Ly Ly tới, những con rắn kia phải là do Kính Nhi đuổi tới. Kính Nhi phải về nhà. . . . . ."

      Nàng khóc ngừng, bộ dáng đáng thương lạ lẫm nhéo đau tim của .

      Long Tiếu Thiên khẽ vuốt khuôn mặt bé đen nhánh nhưng lại tinh tế của nàng.

      " ai thừa nhận mình có tội." Mặc dù trong lòng nhận định nàng chắc chắn phải là có tâm cơ (ý là chị có mưu tiếp cận để đạt mục đích gì đó ó), nhưng lý trí vẫn với , ngàn vạn lần nên bị bộ dạng ngây thơ trong sáng của nàng lừa.

      "Tội?" Tội gì? Nàng làm sai điều gì? .

      Vu Kính quay đầu, vừa đúng lúc nhìn thấy ông lão cùng với bốn cung nữ hầu hạ nàng tắm rửa tới.

      Vừa nhìn thấy họ, nàng khỏi sợ hãi trốn ở sau lưng Long Tiếu Thiên.

      Nàng thấy người khác là sợ hãi, hơn nữa càng sợ các nàng ấy hơn, lúc này đây, biết các nàng ấy lại muốn làm cái gì với nàng nữa?

      Nhìn bộ dạng sợ hãi của nàng, Long Tiếu Thiên khỏi cảm thấy càng thêm vui.

      Nhìn các nàng ấy hù dọa nàng thành cái dạng gì rồi.

      "Bạch ngự y, ông xử lý vết thương người nàng trước ." Long Tiếu Thiên hạ lệnh.

      Ông lão lập tức cung kính chữa trị cho Vu Kính.

      "Còn các người. . . . . ." Long Tiếu Thiên liếc mắt nhìn bốn cung nữ quỳ mặt đất. "Bổn Vương có hạ lệnh cho các ngươi lột lớp da của nàng sao?" Vừa nghĩ đến vết thương người nàng, tim của giống như bị người níu lấy khó chịu.

      "Nô tỳ đáng chết, chúng nô tỳ chỉ muốn tắm rửa sạch vết bẩn người nương ấy thôi, ngờ nàng ấy nhất quyết cho chúng nô tỳ chạm vào, cho nên mới. . . . . ."

      Long Tiếu Thiên đột nhiên đập bàn.

      Vốn rất sợ hãi trong lòng cho nên bọn họ vừa nghe thấy thanh phát ra lập tức sợ tới mức toàn thân phát run.

      "Các ngươi cho rằng chỉ cần lột lớp da là có thể làm cho nàng trắng hơn phải hay ?" Đầu óc của mấy người này chỉ dùng để trang trí thôi hay sao?

      "Nô tỳ đáng chết!"

      "Người đâu! Mang bốn cung nữ này. . . . . . Di?" Long Tiếu Thiên quay đầu nhìn thấy Vu Kính rụt rè kéo lấy vạt áo của .

      "Đừng trách họ, ta sao rồi." Mặc dù thân thể vẫn còn rất đau, nhưng nàng muốn có người bởi vì nàng mà chịu trách phạt, hơn nữa họ làm như vậy cũng là vì muốn tốt cho nàng.

      " có sao?" Long Tiếu Thiên khẽ chạm vết thương cánh tay của nàng, chỉ thấy nàng co rúm lại, thế nào cũng phát ra tiếng kêu đau. " có sao?" lại hơi tạo áp lực với vết thương của nàng, nàng vẫn là cắn môi lắc đầu, đáng thương đến nỗi chỉ chực chờ nháy mắt cái là nước mắt rơi xuống.

      "Bổn Vương có thể trừng phạt họ, nhưng phải cho ta lý do thích đáng." chút cũng cảm thấy ngoài ý muốn, giống như cảm giác nàng cho , có chăng chỉ là khác nhau ở dáng vẻ bên ngoài với tấm lòng thiện lương của nàng.

      Lý do?

      "Họ chẳng qua chỉ là phụng mệnh làm việc, nhưng ngươi lại hề muốn họ phải làm như thế nào, nếu như họ làm sai, ngươi cũng có lỗi." Như vậy mới công bằng.

      bên từ ngự y đến thị vệ, cung nữ, tất cả đều len lén thở hốc vì kinh ngạc, hoảng sợ mà nhìn nàng.

      Nàng có biết mình cái gì hay ? Cư nhiên dám can đảm chỉ trích Vương Thượng đúng.

      "Ý của nàng là, Bổn Vương trước tiên nên xử phạt mình mới đúng?" Xem ra, ngây thơ hiền lành này còn có mặt nhanh mồm nhanh miệng như vậy.

      " ra cũng cần phải như vậy, các người cũng là vì tốt cho ta, cứ xem như có chuyện gì xảy ra có được hay ?" Như vậy là có người nào sai, nên cũng cần phải bị phạt rồi.

      " tốt."

      Nghe vậy, Vu Kính lập tức suy sụp cúi mặt xuống.

      "Mọi người đều Vương Thượng là thần, Kính Nhi cho là thần linh tất cả đều là người tốt, có tấm lòng từ bi, xem ra. . . . . ." Căn bản cũng phải như vậy, tất cả mọi người đều gạt nàng, thậm chí còn hiểu lầm nàng xua đuổi bầy rắn tới làm hại bọn họ.

      "Xem ra như thế nào?" Đừng tưởng rằng nàng giọng nghe được.

      "Xem ra. . . . . . Xem ra nên nhân từ hơn mới phải!" biết như vậy, có thể bộc phát lòng từ bi bỏ qua cho bốn vị tỷ tỷ kia hay , hơn nữa còn đáp ứng để cho nàng về nhà?

      Nhìn khuôn mặt nhắn lấy lòng của nàng, Long Tiếu Thiên đột nhiên cảm thấy càng nhìn nàng càng thấy nàng xấu xí, nhất là đôi mắt trong sáng lấp lánh như ánh sao kia, giống như có ma lực hấp dẫn người khác.

      "Nàng như vậy, nếu như Bổn Vương còn trừng phạt mấy người các nàng phải có vẻ quá vô tình hay sao?"

      "Vương Thượng làm sao là người tàn nhẫn được, Vương Thượng là người nhân từ thương dân chúng nhất." như vậy, bốn vị tỷ tỷ này sao rồi. Nàng lại tiếp tục hỏi: "Ta lúc nào có thể trở về nhà?" khuôn mặt nhắn tràn đầy cẩn thận, nàng chỉ sợ sơ ý chút liền chọc cho mất hứng.

      "Chỉ cần tra nàng và những con rắn kia có bất cứ quan hệ gì, là nàng có thể về nhà." Bộ dạng nơm nớp lo sợ lo lắng người khác vui của nàng khiến đau lòng, Long Tiếu Thiên khỏi hoài nghi nàng là như thế nào lớn lên.

      "Vậy phải chờ bao lâu?" Nàng để tâm điều tra như thế nào, dù sao cuối cùng nhất định chứng minh nàng vô tội, nhưng nàng tương đối lo lắng mẹ tìm được nàng phải làm sao bây giờ?

      "Cho đến khi nào vết thương người nàng toàn bộ đều chữa khỏi." người nàng có quá nhiều điều bí làm tò mò, biết, đời thể có người có làn da đen như thế được, nàng sinh ra đời, nhất định mang đến cho nàng cùng những người bên cạnh rất lớn tìm tòi.

      Xem tình hình là thể nào rất nhanh rời rồi, Vu Kính toàn thân cũng đau đến khó chịu, là rất muốn khóc.

      Đột nhiên, bụng của nàng phát ra tiếng kêu ùng ục.

      Long Tiếu Thiên cười hỏi: "Đói bụng?"

      "Cái người tim gan, vô tình vô nghĩa này, ta muốn để ý đến ngươi nữa!"

      thân y phục tím lại trong vườn hoa, Vu Kính tức giận trừng mắt Tiểu Bạch Hồ mấy ngày trước vứt bỏ nàng để ý.

      Nếu phải nó mang nàng xông loạn vào rừng trúc xa lạ đó, nếu phải nó cố gắng muốn nàng xem náo nhiệt, nếu phải nó nhát gan chỉ núp ở bên nhìn nàng bị mang về hoàng cung, nàng cũng ở chỗ này, cũng bị những vết thương này.

      Nhìn nàng tại thành cái hình dáng gì, trừ khuôn mặt ra, toàn thân chỗ nào cũng bị băng bó trong bao thuốc (chắc ý chị là chị bị quấn băng toàn thân ó mà), ngày mà hù dọa mười mấy người chạy mất rồi.

      Tiểu Bạch Hồ giống như biết sai, ngoan ngoãn ngồi ở tảng đá nghe nàng giảng dạy, vừa nghe đến nàng để ý đến nó, lập tức phát ra tiếng kêu bất bình.

      " tại mới kháng nghị, lúc trước nhìn thấy tỷ bị bắt sao lên tiếng?" Nghĩ đến đây, nàng lại tức giận, lúc ấy nếu nó chịu ra ngoài giúp nàng, tại nàng ở chỗ này, còn vô cớ chịu những nỗi khổ kia, nếu mẹ thấy nàng như bây giờ. . . . . .

      Nàng bỗng nhiên buồn rầu đứng lên.

      "Ly Ly, tỷ là nhớ nhà, tỷ là nhớ mẹ; nhưng nếu bây giờ về, mẹ thấy vết thương người Kính Nhi, nhất định rất khổ sở. . . . . . Đều là lỗi của em!" Nàng muốn để cho mẹ khổ sở thương tâm.

      "Ta là ai mà lại thúi như vậy? Nguyên lai là cái tiểu nha đầu bẩn thỉu này."

      hồi hương thơm bay tới, Vu Kính kinh hãi (kinh ngạc + sợ hãi) xoay người, chỉ thấy bốn cung nữ vây quanh xinh đẹp hướng phía nàng tới.

      Vu Kính lập tức nắm lên Tiểu Hồ Ly cùng trốn.

      "Trốn cái gì? Chúng ta chỉ cần nhắm mắt là có thể đoán được ngươi ở chỗ nào rồi." Tất cả bọn họ ai cũng bịt mũi nhìn chằm chằm nàng, thối chết! Con bé này rốt cuộc là ma quỷ quái gì đầu thai, dáng dấp khó coi coi như xong , lại còn thối thành cái đức hạnh này.

      Hai người cung nữ đảo mắt cái, đơn giản bắt được Tiểu Hồ trốn sau lưng Vu Kính.

      "Dung quý phi, tay nàng còn ôm con vật nữa!"

      "Hừm, đây là cái gì?" là xinh đẹp, nàng chưa từng thấy qua con vật nào xinh đẹp như vậy, giống như thần vật từ trời giáng xuống vậy. "Lấy ra đây, vật xinh đẹp như vậy để cho ngươi ôm đúng là lãng phí." Tất cả đồ vật xinh đẹp trong cung nên do đệ nhất mỹ nhân như nàng có mới đúng.

      Tiểu Hồ Ly hung ác nhe ra răng nhọn, nhanh như chớp vươn móng vuốt ra.

      "A —— đau chết ta!" Đồ xấu xí kia cư nhiên để cho sủng vật của mình ở tay xinh đẹp của nàng lưu lại vết thương khó nhìn như vậy.

      "Dung quý phi, ngài có sao ?" Sau khi cung nữ thấy vết thương, kinh hãi kêu to: "Ai nha! Mau, mau tìm ngự y tới chữa thương cho Dung quý phi."

      Vu Kính xin lỗi: " xin lỗi, Ly Ly thích người khác đến gần nó, ta. . . . . . Ta hướng ngươi bồi thường phải là được sao." Cái này Dung nương cần gấp gáp như vậy chứ? Nàng cũng bị Ly Ly cào bị thương, nhưng nàng như thế nào cảm thấy đau? Chẳng lẽ da thịt nương này làm từ đậu hũ?

      Cung nữ mắng to: "Ngươi càn cái gì vậy, Dung quý phi bị súc sinh của ngươi làm bị thương nặng như vậy, há chỉ câu xin lỗi là có thể thôi!" Đồ xấu xí ghê tởm này, nàng ràng nhìn có chút hả hê.

      "Súc. . . . . . Súc sinh?" Nàng là chỉ Ly Ly? "Ly Ly phải là súc sinh gì cả!" Nó là bạn tốt của nàng, là người thân, nàng cho phép người nào như vậy về nó.

      "Ánh mắt của ngươi như thế là có ý gì? Có tin ta mốc hai mắt của ngươi hay ." cung nữ khác hung ác cảnh cáo.

      "Cùng nàng nhảm nhiều như vậy làm gì?" Dung Phán Phán cầm lấy tay bị thương, phẫn hận trừng mắt tiểu nha đầu xấu xí trước mắt này. "Người đâu, mang nàng xuống dưới đánh 50 đại bản cho ta!"

      Nàng sớm muốn dạy dỗ dã nha đầu ( bé quê mùa xấu xí) này rồi, kể từ khi nghe Vương Thượng đối với thích khách này đặc biệt tha thứ, mặt khác còn ra sức chiếu cố, nàng muốn tìm cơ hội tốt trừng trị nha đầu này rồi! Vương Thượng là của nàng, ai cũng cho cướp , coi như là có chút nào dáng vẻ thùy mị như dã nha đầu này cũng giống vậy, nàng thể để cho bất cứ nữ nhân nào uy hiếp đến địa vị của nàng được.

      "Người đâu, thế nào còn có. . . . . . Công chúa điện hạ!"

      Nhìn lên thấy ngăn ở trước mặt thị vệ, Dung Phán Phán cùng bốn cung nữ phách lối bên cạnh mặt nhất thời biến sắc, bộ dạng kiêu ngạo tự mãn vừa rồi cũng lập tức biến mất hơn nửa.

      Vu Kính trừng lớn mắt, "Công chúa điện hạ?" Nàng chính là công chúa điện hạ Long Thiên Vũ? Thế nào so với tưởng tượng của nàng lại hoàn toàn giống như vậy?

      thân nam trang, người có châu báu gì làm đẹp, mặt còn dính chút vết bẩn, làm người ta kinh ngạc nhất chính là, nửa khuôn mặt trái của nàng giống như bị lửa đả thương đáng sợ kinh người.

      Vu Kính trong lòng có chút khổ sở, nàng cho là cõi đời này có người nào giống nàng xấu xí, bởi vì dáng dấp xấu xí, cho nên từ khi ra đời tới nay nàng liền ngừng bị người khác ăn hiếp, ngay cả cha ruột cũng chịu liếc nhìn nàng nhiều thêm chút; có thể nghĩ được, công chúa điện hạ nhất định cũng là rất chật vật mà lớn lên. Bất quá nàng còn có mẫu thân thương , biết công chúa điện hạ có người nào có thể để cho nàng ấy lệ thuộc hay ?

      "Bất quá là cái phi tử nho của Vương huynh nuôi ở hậu cung, lại dám ở chỗ này ra oai làm loạn, thấy Bổn cung cũng biết phải hành lễ? Thế nào, muốn tạo phản phải ?" Long Thiên Vũ vui liếc nhìn chủ tớ Dung Phán Phán.

      "Công chúa điện hạ, ngài làm sao đột nhiên đến nơi này?" Dung Phán Phán hết sức lo sợ hành lễ vấn an (chào hỏi), đồng thời cũng cảm thấy nghi ngờ. Nàng phải là muốn rời khỏi Thiên Hạc cung quý của chính mình sao? Thế nào vào lúc này lại đột nhiên xuất ở nơi này?

      "Thế nào? Bổn cung đâu còn phải bẩm báo với cái phi tử nho như ngươi hay sao?" Hừ! Nàng sớm vừa mắt nữ nhân Vương huynh sủng ái này khắp nơi giương oai, vừa đúng nhân cơ hội này dạy dỗ nàng.

      ", Dung Phán Phán có ý này, xin công chúa tha tội."

      Ai cũng biết, Vương Thượng mặc dù cưng chìu Dung Phán Phán, nhưng so với muội muội của Thiên Vũ công chúa, nàng ngay cả ngón tay cũng so ra kém nàng ấy, vì vậy chống lại Thiên Vũ công chúa, Dung Phán Phán thói kiêu ngạo tất nhiên còn sót lại chút gì.

      "Bổn cung tại nghĩ muốn dạo trong vườn này, các ngươi ảnh hưởng đến mắt của Bổn cung." Long Thiên Vũ trừng mắt đoàn người Dung Phán Phán trước mắt.

      Hừ! Nếu so lời ngang ngược càn rỡ, trong cung ai cũng bì kịp nổi nàng, bất kể nàng diện mạo như thế nào, Vương huynh thương nhất cũng chỉ có mình nàng, phi tử nho này. . . . . . Hừ hừ, bên kia nhanh chóng cút !

      Thấy Vu Kính cũng muốn , Long Thiên Vũ tiến lên kéo nàng. "Đợi , ngươi muốn đâu?" Càng tới gần, mặt của nàng cơ hồ muốn vặn vẹo mà biến hình. Trời ơi! là mùi gì vậy trời.

      "Kính Nhi muốn ảnh hưởng đến mắt của công chúa." Nàng làm sao dám kéo mình? Nàng cảm thấy rất thối sao?

      "Kính Nhi? là cái tên dễ nghe."

      Dễ nghe? "Nhưng là phụ thân thích, cha muốn Kính Nhi tùy thời nhắc nhở mình, muốn gặp người khác, chỉ có thể nhìn mình trong kính." Phụ thân thích nàng, điểm này từ khi nàng hiểu chuyện liền hiểu.

      đáng thương! Long Thiên Vũ đột nhiên kéo lấy hai tay của nàng, đến gần nhìn nàng, mặc dù nhìn nàng rất kinh khủng nhưng sao nhìn vào đôi mắt sáng lấp lánh của nàng.

      "Ngươi có đôi mắt rất xinh đẹp, hơn nữa, ngươi chút cũng có xấu xí." Nàng tin tưởng Vương huynh phải là dạng người nông cạn, nhất định cũng nhìn thấu Kính Nhi phải là người phàm, nếu mạnh mẽ nhốt nàng ở lại trong cung như vậy.

      như vậy, nếu hoài nghi nàng là thích khách mà dẫn trở về cung, nên nhốt ở trong tù thẩm vấn mới phải, mà phải để cho nàng ở trong cung chạy loạn khắp nơi. Vương huynh làm sao làm như vậy, chẳng lẽ. . . . . . Hắc hắc. . . . . .

      "A ——" tay của nàng đột nhiên bị con hồ ly cào trầy.

      "Ly Ly!" Vu Kính kêu lên, lập tức lùi bước, cảnh cáo trừng mắt Tiểu Hồ Ly trong ngực.

      "Hừ hừ, ngươi dám cào ta." Long Thiên Vũ để ý lắm vẫy vẫy tay bị thương, đôi mắt đàng hoàng liếc nhìn Tiểu Hồ Ly trong ngực Kính Nhi, mặt tựa tiếu phi tiếu (cười như cười), giống như tính toán cái gì.

      Mà vốn lộ ra răng nanh nhọn phòng vệ Tiểu Hồ Ly nhịn được kinh hãi, cuối cùng dứt khoát hèn nhát trốn vào trong ngực Vu Kính tìm kiếm an toàn.

      "Ách, công chúa điện hạ. . . . . ." Vu Kính lo lắng biết nàng có thể từ đó cùng Ly Ly đánh nhau hay .

      "Quân tử báo thù, ba năm muộn; mà ta cho tới bây giờ phải là quân tử, cho nên cũng cần phải đợi ba năm!"

      Tiểu Hồ Ly ngẩng đầu nhìn Vu Kính, dáng vẻ muốn nàng vì nó "Liều mình chống đỡ".

      Vu Kính phải là người ngoan tâm tuyệt tình (nhẫn tâm cự tuyệt), hơn nữa cho tới nay nàng đều rất coi trọng người bạn thân Ly Ly này. . . . . .

      "Công chúa điện hạ, thích ?" Vu Kính hai tay dâng lên Tiểu Bạch Hồ.

      Long Thiên Vũ vui mừng gật đầu như băm tỏi. "Thích, thích!" Nàng ấy muốn đem nó đưa cho nàng sao?

      để ý Tiểu Bạch Hồ tay giãy giụa phản đối, Vu Kính giao nó đến tay Long Thiên Vũ, "Như vậy ta tại liền giao Ly Ly cho ngài nha! Ly Ly trở lại! Ly Ly!" nghĩ tới Ly Ly cứ vậy mà chạy trốn.

      Long Thiên Vũ khỏi than thở. Ai! là đáng tiếc, bất quá nó bộ dạng hốt hoảng sợ hãi mà chạy trốn là đáng .

      "Ta quyết định, ta muốn ngươi" Long Thiên Vũ đột nhiên tuyên bố, mắt chớp nhìn Kính Nhi bên cạnh.

      "Cái gì?" Nàng gì?

      "Ta , ta muốn cùng Vương huynh cầu cho ngươi theo ta!"

      Long Thiên Vũ mang theo nụ cười có ý tốt, chăm chú nhìn Kính Nhi vẫn còn mù mịt.

      "Muội muốn nàng làm đồ đệ của muội?" Long Tiếu Thiên chau lấy đầu lông mày, khỏi suy đoán bảo bối muội muội định bày ra cái chủ ý quỷ quái gì.

      Từ đến lớn, nàng chưa bao giờ có cái suy nghĩ hướng con đường trở thành người hiền lành mà , lúc này mà muốn làm người tốt nhất định có chuyện gì tốt.

      " sai, muội phát muội cùng Kính Nhi rất hợp ý với nhau, thu nàng làm đồ đệ quả thực là lãng phí." Hắc hắc, thông minh như Vương huynh chắc chắn đoán được nàng có tính toán khác; bất quá, cho dù huynh ấy có ngăn cản như thế nào cũng thể, đồ nhi này nàng quyết định thu nhận.

      "Đồ đệ?" Vu Kính khó nén tò mò, nàng biết tại sao vị công chúa điện hạ này lại muốn thu nàng làm đệ tử? ! "Công chúa điện hạ phải là cái gì Võ Lâm Minh Chủ chứ?" là giỏi!

      " phải, phải, bất quá trong lúc rãnh rỗi cũng thích động tay động chân, động não tí thôi." Bị tiểu nương sùng bái, Long Thiên Vũ lập tức trở nên dương dương đắc ý.

      "Sư phụ ở cao, xin nhận đồ nhi lạy!" tốt quá, như vậy nàng có thể tới thấy người thấy tiếng, Phi Thiên nữ hiệp rồi.

      "Đứng dậy, đứng dậy, chúng ta vui vẻ là tốt rồi, những thứ lạy tới lạy kia ném sang bên hết ." Nhìn nàng phản đối, Long Thiên Vũ cao hứng giống như mèo mới vừa trộm được thịt vậy. "Từ hôm nay trở , con hãy theo ta hành tẩu giang hồ, xem con muốn cái gì cứ việc , sư phụ ta nhất định sai người bắt tới cho con. . . . . ."

      "Bắt? Hai" Thế nào giống như cường đạo vậy?

      " , phải . . . . . Dù sao chính là lấy được cho con là được, đừng nghĩ nhiều như vậy, chúng ta vui vẻ là tốt rồi." Long Thiên Vũ tươi cười giả dối.

      "Khoan ." Nhìn muội muội hưng phấn như vậy, nhất định là có vấn đề. "Thiên Vũ, muội cảm thấy mùi người nàng làm muội phải thoải mái sao?" Chẳng lẽ nàng có chú ý tới?

      "Vương huynh cũng có thể chịu được, Thiên Vũ dĩ nhiên cũng có thể." Đây coi là cái gì, so với đại nàng muốn thu nhận đồ nhi, cái mùi kỳ lạ nho này có cái gì, quả chính là mùi thơm ngào ngạt mê chết người có.

      Long Tiếu Thiên than thở, xem tình hình này đừng hy vọng nàng thu hồi quyết định.

      "Kính Nhi, nàng biết làm đồ đệ Thiên Vũ phải làm cái gì sao?" hi vọng Kính Nhi có thể lý trí, đừng bị muội muội nắm mũi dắt .

      " phải là tập võ sao?" Ừ, trước hết mời công chúa sư phụ dạy nàng chút khinh công bay tới bay lui tốt lắm, như vậy nàng là có thể chạy trở về nhìn mẹ. đến mẹ. . . . . . Nàng rất nhớ nàng nha!

      "Tập võ?" Long Tiếu Thiên cười nhạo tiếng, "Thiên Vũ ngay cả đánh con ruồi cũng làm chính mình vỡ đầu, muội ấy dạy được võ công mới là lạ." Hơn nữa ngay cả con ruồi đều muốn ở bên người muội ấy hai ngày mới bằng lòng rời , giống như là cười nhạo muội ấy ngu ngốc.

      "Sư phụ phải là Võ Lâm Minh Chủ?"

      Long Thiên Vũ đứng thẳng vai, hay tay vòng trước ngực, vô lại : "Ta lúc nào mình là Võ Lâm Minh Chủ chứ?" Mới vừa nàng cũng có thừa nhận.

      "Vậy sư phụ làm cái gì?" Vu Kính ngại học hỏi sư phụ, dù sao nàng chỉ có mẹ mà thôi, nhiều thêm sư phụ cũng tốt, huống chi sư phụ này còn là công chúa!

      "Ta, ta là Dược Vương!" đến đây, Long Thiên Vũ cảm thấy rất kiêu ngạo.

      "Là Độc Vương." Long Tiếu Thiên khách khí chỉ ra chỗ sai. "Thiên Vũ là cao thủ dùng độc, nàng nếu muốn làm đồ đệ của muội ấy, phải tùy thời chuẩn bị bị độc chết." Mang danh là thu đồ đệ, thực tế là tìm người thí nghiệm. Nhìn mặt của muội ấy biết, tất cả mọi người đều cho đó là do muội ấy vô tình bị phỏng nên bị hủy dung! Nhưng thực tế là do muội ấy tự mình thử độc nên kết quả mới như vậy. Bất quá muội ấy giống như còn chưa rút ra kinh nghiệm, lúc này lại suy nghĩ động đến người Kính Nhi.

      "Vương huynh phải là bỏ được chứ?" Huynh ấy ràng là muốn Kính Nhi làm đồ nhi của nàng mà! " để cho Kính Nhi làm đồ đệ của muội, vậy Vương huynh tính toán thế nào an bài nàng?"

      Phải biết, Kính Nhi ở trong cung là tứ cố vô thân ( thân mình), có thân phận , còn là nghi phạm mưu sát Vương Thượng; chỉ với điểm này, ít người muốn động thủ thu thấy lấy nàng, để bảo vệ an toàn của Vương Thượng.

      "Chuyện này nhọc muội phí tâm." Ít nhất để cho Kính Nhi thử độc.

      "Vậy sao? Mới lúc nãy nếu phải muội ra tay cứu giúp, tại biết Kính Nhi bị ái phi của huynh hành hạ thành cái dạng gì rồi? Hoặc giả sớm đời nhà ma cũng chừng." nước có địa vị cao quý Vương Thượng ngày biết có bao nhiêu quốc để lo, tự nhiên chú ý tới "Chuyện " trong hậu cung; hơn nữa bên cạnh Kính Nhi vừa có người hầu, nếu như thực xảy ra chuyện gì cũng có người cứu được nàng. "Ai, Kính Nhi đáng thương ....!"

      Mặt Long Tiếu Thiên đột nhiên trầm xuống. "Dung Phàn Phàn tìm tới nàng? !"

      "Đúng nha, còn chuẩn bị 50 đại bản “phục vụ” Kính Nhi!" Hắc hắc, lo lắng !

      Nhìn thấy gân xanh của Vương huynh đều nhanh nổi lên, huynh ấy có tư tâm với Kính Nhi. . . . . . Lừa gạt người sao?

      "Ừm, công chúa là ân nhân cứu mạng của Kính Nhi. . . . . . Sư phụ! Mệnh của Kính Nhi liền giao cho ngài." Vu Kính sợ độc của nàng, bởi vì những chất độc kia gây thương tổn được nàng.

      " được!" Trước khi tìm hiểu chuyện của Dung Phàn Phàn, Long Tiếu Thiên phản đối nàng thử độc.

      " thành vấn đề, Kính Nhi từ thử qua rất nhiều chủng độc dược, muốn độc chết Kính Nhi cũng dễ dàng." Nhìn , phải nàng còn sống rất tốt sao!

      "Con thử qua rất nhiều độc dược?" Long Thiên Vũ mau bị lòng hiếu kỳ này làm cho chết chìm.

      "Ừm, mọi người . . . . . ." Vu Kính vốn là cao hứng khuôn mặt đột nhiên trầm xuống, nhớ lại những chuyện trải qua để cho nàng cảm thấy hồi đau lòng.

      "Mọi người gì?" mau nha, nàng tò mò chết rồi.

      "Mọi người Kính Nhi phải người, cho nên muốn độc chết Kính Nhi. . . . . . Bất quá đừng lo lắng, có rất nhiều ly, Kính Nhi phải là mỗi lần cũng uống được độc dược." Nàng cười an ủi bọn họ, nhưng tựa hồ còn kịp rồi.

      Long Tiếu Thiên sắc mặt càng trở nên khó coi, "Mọi người là ai?" thiện lương như vậy lại có nhiều người muốn giết nàng?

      "Mọi người phải . . . . . Là ca ca và tỷ tỷ của Kính Nhi." Bộ dáng Vương Thượng bây giờ là khủng khiếp!

      Long Thiên Vũ nhịn được hét lên tiếng: "Ca ca và tỷ tỷ của con tại sao muốn giết con bằng thuốc độc? Có lầm hay ?" Kính Nhi bộ dáng này đủ bi thảm rồi, tại sao ca ca cùng tỷ tỷ lại còn thương nàng.

      "Bọn họ là vì tốt cho Kính Nhi." Làm sao bây giờ? Ngay cả công chúa cũng biến thành là khủng khiếp.

      "Vì muốn tốt cho con?" Những lời láo này mà cũng được tất cả xuống địa ngục hết ! "Com tin tưởng?"

      Vu Kính lắc đầu.

      "Cho nên Kính Nhi sau khi lớn lên liền tận lực tránh xa bọn họ." Trước kia nàng khát vọng ca ca tỷ tỷ mến, nhưng sau khi hiểu ra nàng cảm thấy, chỉ cần có mẹ cùng Ly Ly là đủ rồi.

      Long Thiên Vũ tức chết, "Kính Nhi đừng sợ, tại có bản công chúa cùng Vương huynh làm núi dựa cho con, ngày khác chúng ta cũng độc lại bọn họ xem như đáp lễ." Nàng luôn luôn có oán báo oán, có cừu báo cừu, hơn nữa còn tăng gấp bội để hoàn trả.

      "Kính Nhi sợ nha." Nàng còn muốn xin hai người bọn họ đừng nóng giận!

      "Vì báo thù, chúng ta bây giờ lập tức trở về nghiên cứu độc dược. Vương huynh, Kính Nhi ta mang rồi, huynh tiếp tục làm việc !" đợi Long Tiếu Thiên ngăn cản, Long Thiên Vũ kéo Kính Nhi giống như bay lao ra khỏi ngự thư phòng.
      Last edited by a moderator: 11/12/15
      song ngưcô gái bạch dương thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương ba

      "Sư phụ?"

      "Đừng nhiều lời vô ích, cởi quần áo ra."

      "Cởi quần áo!"

      "Đúng, bảo ngươi cởi liền cởi ."

      "Vì. . . . . . Tại sao muốn cởi quần áo?" Vu Kính khổ sở nhìn Long Thiên Vũ.

      Long Thiên Vũ nở nụ cười quỷ dị. "Hắc hắc he he. . . . . ."

      "Sư. . . . . . Sư phụ? Người cười kinh khủng."

      "Ý con là, con tin tưởng sư phụ sao?"

      ", phải là, chẳng qua là cởi quần áo là muốn làm cái gì?"

      "Hắc hắc, đương nhiên là để cho ta. . . . . ." Long Thiên Vũ tới gần phía nàng.

      "A! Sư phụ ngươi muốn làm gì?"

      "Hắc hắc he he, con tự mình cỡi, ta dĩ nhiên tự mình động thủ giúp con rồi."

      Vu Kính bị dọa sợ tới mức chạy tán loạn bốn phía, " cần! Sư phụ. . . . . ."

      "Đừng trốn! Tin tưởng ta, ta nhàng, làm đau con, ngoan đứng lại đó!"

      " cần, sư phụ ngươi thể làm như vậy!"

      "Tại sao thể? Ta là sư phụ, sư phụ lớn nhất con chẳng lẽ biết? Ngoan, đừng chạy tới chạy lui nữa. . . . . . Hô! Con cứ chạy trốn như vậy, xem ra ta xuất ra bản lãnh thể được!" Long Thiên Vũ đuổi đến mức thở hổn hển.

      "Bản lãnh ?"

      " sai, ta lấy thân phận công chúa kiêm sư phụ, ra lệnh ngươi dừng lại cho ta!"

      ". . . . . . cần nha. . . . . . Sư phụ. . . . . ." Vu Kính bất đắc dĩ, thể làm gì khác hơn là khoanh tay chịu trói.

      "Ngoan, ta nhàng. . . . . ."

      Liên tiếp mấy ngày, Long Tiếu Thiên cũng nhìn thấy Kính Nhi cùng muội muội, ngay cả phái người cho truyền hai người tới gặp mặt cũng bị to gan cự tuyệt; dùng đầu gối nghĩ cũng biết, nhất định là nha đầu Thiên Vũ kia lại giở trò quỷ.

      Ban đêm, lăn lộn khó ngủ.

      Thay vì ở chỗ này suy nghĩ nhiều như vậy, chẳng thà tự mình qua nhìn chút.

      Vì vậy Long Tiếu Thiên cho cho những người cùng lui xuống, tự mình tiến về phía Thiên Hạc Cung.

      Bởi vì Long Thiên Vũ thích có nhiều cung nữ, thị vệ theo bên người, mà mọi người cũng sợ trở thành đối tượng thí nghiệm của nó, cho nên Thiên Hạc cung cũng quá nhiều "Những người có nhiệm vụ".

      Đến Thiên Hạc cung, nhìn thấy căn phòng vẫn còn ngọn đèn dầu phát sáng, nghĩ nghĩ rồi cũng đẩy cửa vào.

      Trong phòng có ai, hướng bên trong tới, chỉ thấy sau tấm bình phong thả thùng gỗ lớn. Long Tiếu Thiên nhìn thấy nước trong thùng gỗ phát ra nồng đậm mùi thuốc, nghĩ thầm: tám phần là Thiên Vũ lại làm cái gì kỳ quái. . . . . .

      Đây là cái gì?

      chú ý đến cái ống trúc nổi lên từ trong thùng nước thuốc, như có như bọt bong bóng nổi lên theo ống trúc lúc chìm lúc nổi.

      tò mò đưa tay chận lại ống trúc, ngoài ý muốn phát ống trúc giống như là sống có thể động.

      Chẳng lẽ thuốc này dưới nước. . . . . .

      Hoa lạp (soạt) ——

      "Hô! tí nữa là thể thở được rồi!" Là người nào lanh chanh bịt kín ống trúc của mình vậy?

      Long Tiếu Thiên trợn to mắt, dám tin nhìn chằm chằm từ dưới thùng thuốc nổi lên.

      Trong ánh lửa cùng ánh trăng chiếu rọi, trước mắt là thân thể tuyết trắng đẹp đến kinh người, mà ấn tượng nhất là khuôn mặt nhắn khoảng chừng bàn tay càng xinh đẹp khiến người khác nghẹt thở; mà dưới đôi lông mi cong vút như lông vũ chớp động, là đôi mắt đẹp kinh tâm động phách, cái mũi thon ở dưới môi đào làm nổi bật da thịt tỳ vết, như cây tường vi nở rộ mềm mại ướt át.(huhu chị đẹp gì mà em biết sao luôn, từ ngữ có hạn mọi người thông cảm)

      Ngũ quan xinh đẹp tuyệt trần, tỉ mỉ giống như thuộc về nhân gian.

      Nhìn dung nhan tuyệt đẹp cùng thân thể hoàn mỹ của nàng, Long Tiếu Thiên đột nhiên cảm thấy dưới bụng trận co rút nhanh chóng.

      Ở trong chớp mắt này, tâm hồn của bị tiên tử xa lạ trước mắt bắt mất rồi.

      Chỉ cần có thể lấy được nàng, muốn buông tha giang sơn cũng cam tâm tình nguyện.

      Vu Kính vừa nhìn thấy nam nhân ở trước mắt, lập tức như bị người điểm huyệt thể động đậy.

      "Ngươi!" Tại sao trong phòng của nàng có nam nhân? Hơn nữa còn là Long Tiếu Thiên?

      "Nàng là ai? Tại sao lại ở trong này?" Trời! Nàng là xinh đẹp, chưa từng thấy qua nương nào xinh đẹp như vậy, nàng là con người sao? Vẫn là trời cao còn thương ban cho tiên tử?

      Long Tiếu Thiên nhịn được vươn tay, muốn chạm vào khuôn mặt tuyệt sắc của nàng.

      Nàng có thể vừa đụng vào liền biến mất hay ?

      Ánh mắt của làm Vu Kính mê muội, chưa từng có người nhìn qua nàng như vậy.

      "Ta là. . . . . ." Giống như ý thức được cái gì, Vu Kính cúi đầu, "A!" Nàng phát mình có mặc y phục, bị dọa sợ tới mức tìm đại tấm lụa bao bọc thân thể mình lại.

      Xong rồi! Lần này bị xem sạch bách rồi!

      Đối với phản ứng chậm lụt của nàng, Long Tiếu Thiên cảm thấy buồn cười, tay chỉ có thể chạm vào khí chỗ nàng vừa đứng.

      Ai, đáng tiếc!

      "Đừng sợ, ta làm thương tổn nàng." trước nay chưa từng lộ ra vẻ mặt dịu dàng như thế này chăm chú nhìn đỉnh đầu nho chỉ lộ ra ít, lần nữa vươn tay, muốn vuốt lên má hồng mềm mại trắng mịn giống như mật đào kia.

      Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt phòng bị của nàng trong lòng cho dù muốn, cũng chỉ có thể nghi ngờ thu hồi tay cứng ngắc trong trung về.

      " cho ta biết, nàng là ai?" muốn hù dọa nàng.

      "Ta. . . . . ." Vu Kính mở miệng định , rồi lại đột nhiên ngậm chặt miệng lại.

      Nàng thiếu chút nữa quên rồi, nàng đáp ứng Thiên Vũ tạm thời để cho nhìn thấy, tại bị nhìn thấy, thể làm gì khác hơn là liều chết thừa nhận, dù thế nào nữa lại biết nàng là ai.

      Long Tiếu Thiên cảm thấy kỳ quái, "Tại sao chuyện?" Nàng có cái gì khó hay sao?

      " thể ." xin lỗi, nàng là có nổi khổ tâm .

      "Tại sao thể ?" Chẳng lẽ nàng biết là ai? Ở trong cung này có người nào còn lớn hơn , muốn nàng nàng liền phải .

      "Thời cơ chưa tới."

      "Thời cơ chưa tới?"

      "Đúng vậy, thời gian còn sớm, mời trở về !" Vu Kính hạ lệnh trục khách. (đuổi về rồi)

      "Cái gì." Lần này Long Tiếu Thiên bị khơi dậy lòng hiếu kỳ, nội tâm rung động càng thêm cách nào khắc chế.

      "Thiên cơ thể tiết lộ." Hỏi nữa cũng vô ích, nàng là .

      "Cái gì gọi là Thiên Cơ?"

      "Ngươi hỏi ông trời, xem có nguyện ý để cho ngươi biết hay ."

      "Nếu như ông trời muốn nàng cho ta biết sao?"

      "Vậy ngươi phải chờ cho đến khi ta muốn cho ngươi lúc đó ta cho ngươi biết."

      "Khi nào?"

      Đôi mắt to xinh đẹp hoạt bát của Vu Kính ngừng chuyển động, giống như loại mê hoặc hấp dẫn người.
      Last edited: 11/12/15
      song ngưcô gái bạch dương thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :