1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Hậu - Tửu Tiểu Thất (Update C72)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Hoàng Hậu (Hoàng Hậu Vô Đức)

      皇后

      [​IMG]

      Tác giả: Tửu Tiểu Thất (酒小七)

      Convert: tamquay – tangthuvien.com

      Edit: Bách Tử Liên, fujiko, Linh San

      Tình trạng bản gốc: Hoàn – 98 chương, 4 phiên ngoại

      Thể loại: cổ đại, cung đình hầu tước, HE

      Lịch post : 1 chương/tuần

      Văn Án

      Là cháu ruột của quan đứng đầu Nội các, Diệp Trăn Trăn được gả làm chính thê của Hoàng thượng.

      Đêm đại hôn, nàng cẩn thận đạp thiếu niên thiên tử uy phong bát diện thường ngày rớt xuống giường. Sau đêm ấy dứt khoát nghỉ ở tẩm cung sủng phi.

      Sớm nhìn ngươi vừa mắt rồi! Đây là tiếng lòng của cả hai người.

      Từ đó về sau, làm cho Hoàng thượng khó chịu chính là công việc hàng ngày của Hoàng hậu.



      P/s: Bộ này a hoàng thượng khá dễ thương. Ko sạch nhưng mà cũng đành chịu thôi vì là hoàng đế mà. Trước khi gặp nữ 9 ảnh còn ko biết là gì nữa, ở bên mấy pà cung phi cũng vì lợi ích chính trị thôi. Ban đầu ghét nhà nữ 9 (nhà này nắm quyền lớn), ghét luôn cả nữ 9 nhưng về sau chị thôi rồi. Nhưng mà con đường chinh phục mỹ nhân của ảnh cũng gian nan lắm luôn ^^

      Truyện được đăng tải tại cungquanghang.com và wp của mình http://bachtulien.wordpress.com

      MỤC LỤC


      [​IMG]
      C 1C 2C 3C 4C 5C 6C 7C 8C 9C 10

      C 11C 12C 13C 14C 15C 16C 17C 18C 19C 20

      C 21C 22C 23C 24C 25C 26C 27C 28C 29C 30

      C 31C 32C 33C 34C 35C 36C 37C 38C 39C 40

      C 41C 42C 43C 44C 45C 46C 47C 48C 49C 50

      C 51C 52C 53C 54C 55C 56C 57C 58C 59 ♥ C 60

      C 61 ♥ C 62 ♥ C 63 ♥ C 64 ♥ C 65 ♥ C 66 ♥ C 67 ♥ C 68 ♥ C 69 ♥ C 70

      C 71 ♥ C 72 ♥ C 73 ♥ C 74 ♥ C 75 ♥ C 76 ♥ C 77 ♥ C 78 ♥ C 79 ♥ C 80

      C 81 ♥ C 82 ♥ C 83 ♥ C 84 ♥ C 85 ♥ C 86 ♥ C 87 ♥ C 88 ♥ C 89 ♥ C 90

      C 91 ♥ C 92 ♥ C 93 ♥ C 94 ♥ C 95 ♥ C 96 ♥ C 97 ♥ C 98

      PN1 PN2 PN3 PN4
      Last edited by a moderator: 15/5/17
      garubi29498, soonsun89, Kimanh125756 others thích bài này.

    2. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      Lele nguyen ne, toi minh on gui bia cho ban nhe, :yoyo53::yoyo53: long lanh lam

    3. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      @minhcho: hihi, cám ơn bạn nhiều nhiều nha :yoyo40:

      Chương 1: Đại hôn

      Ngày mùng chín tháng tám Đại Tề Hoà Hi năm thứ hai, kị xa, nên gả cưới.

      Ngày này hổ là ngày hoàng đạo do Khâm Thiên Giám ngàn tuyển vạn tuyển mới được, bầu trời trong xanh, ấm áp, ngay cả cái nắng gắt cuối thu cũng dịu rất nhiều, giống như sư tử Hà Đông táo bạo đột nhiên thay đổi tính tình, trở nên e thẹn.

      Từ cuối phố Trường Ninh gần Tử Cấm Thành, đội ngũ nghi trượng chậm rãi tới, diễn tấu sáo trống, cực kỳ náo nhiệt, hình như là đoàn rước dâu. Nhưng khác với những gia đình bình thường, ở giữa có kiệu hoa đỏ thắm, mà là chiếc kiệu lễ màu vàng đỏ mười sáu người khiêng. màn che của chiếc kiệu lễ này thêu hình phượng hoàng bằng kim tuyến, tua cờ màu hoàng kim buông xuống từ đỉnh kiệu, bốn góc lộ ra đầu rồng, đầu rồng ngậm chuỗi châu bát bảo ngũ sắc, theo gió lay, kim phượng màn che hoà lẫn cùng kim long khắc thân kiệu, huy hoàng chói lọi, chói đến mức làm đau mắt người ta.

      Người có tư cách ngồi cỗ kiệu như thế này xuất giá, sợ cũng chỉ có thể là Hoàng hậu thôi.

      Hai bên đường đầy người đứng, mỗi người đều rướn cổ nhìn đội rước dâu này, thỉnh thoảng phát ra tiếng ca thán, so với xem hội làng còn náo nhiệt hơn – hội làng mỗi năm đều có, nhưng đại hôn của Hoàng thượng, sợ rằng cả đời chỉ gặp được lần, có thể xem sao.

      Đoàn rước dâu mới chỉ gần đến Diệp phủ từ xa thấy hàng người động nghịt quỳ trước cửa lớn, dẫn đầu là ông lão râu tóc hoa râm, khuôn mặt kính cẩn, đôi mắt tinh có thần.

      “Đó là là Diệp Các Lão sao.” Trong đám người có kẻ tinh mắt, nhìn cái liền nhận ra thân phận của ông lão kia.

      “Diệp Các Lão là ai ạ?” giọng trẻ con non nớt hỏi.

      “Diệp Các Lão là Đại Học Sĩ cao nhất, người đứng đầu Nội các, thái phó của hai đời vua, nguyên lão tam triều đó!” Theo từng thân phận được ra, giọng của người cũng tăng lên. Tuy rằng quen biết Diệp Các Lão, nhưng khi những điều này vô cùng kiêu hãnh.

      Người chung quanh cũng vì những lời này mà phát ra hồi tán thưởng. Tuy rằng mọi người đều biết chuyện này, nhưng mỗi lần nghe người ta , vẫn nhịn được sùng bái phen, tựa như xem sơn đông mãi nghệ đường, dù gặp qua nhiều lần, vẫn muốn dừng chân nhìn chút.

      “Vị công nương hôm nay xuất giá là cháu ruột của Diệp Các Lão, khuê danh là Diệp Trăn Trăn*, năm nay vừa mới mười bảy tuổi. Diệp Các Lão có ba cháu trai, nhưng chỉ có đứa cháu này, có thể thương như châu báu, ngàn vạn cưng chìu đều dành cho mình nàng.” Lại có người .

      *Diệp Trăn Trăn nghĩa là lá um tùm

      “Dám tuỳ tiện kêu tên huý của Hoàng hậu nương nương, sợ bị roi đánh hả?” Người nghe đùa.

      “Ta nghe , cuộc hôn nhân này được định từ ba năm trước rồi.”

      “Vậy tại sao tới hôm nay mới cử hành đại hôn?”

      “Ba năm trước tiên đế băng hà, đương kim Hoàng thượng thuần hiếu, nhất định phải làm tròn đạo hiếu với tiên đế mới thành thân.”

      “Phụ thân, Hoàng thượng thành thân với cháu Diệp Các Lão, vậy sau này chẳng phải phải gọi Diệp Các Lão là gia gia sao?” Giọng non nớt của trẻ con lại vang lên lần nữa.

      Lần này ai trả lời, còn cha đứa lập tức bịt miệng nó.

      Tiểu thái giám vung tay lên, tiền đồng rơi ào ào như mưa. Những người nọ chẳng buồn chuyện phím nữa, ngồi xổm xuống sống chết nhặt tiền.

      ***​

      Hôm nay Diệp phủ có hỉ , khắp nơi dán đầy chữ hỉ, treo lụa hoa hồng, mặt mỗi người đều thêm vài phần vui vẻ, ngoại trừ người.

      Diệp Trăn Trăn nghiêm mặt nhìn chính mình trong gương. Cái gương này là dùng rất nhiều tiền mới mua được từ nghệ nhân, sáng bóng, có thể phản chiếu hình ảnh cách ràng, Diệp Trăn Trăn lần đầu tiên biết được hoá ra mình lớn lên trông như thế này.

      Gương mặt trứng vịt, môi đỏ răng trắng, mũi cao thẳng khéo léo, tôn lên ngũ quan đặc biệt có thần; đôi mắt phượng, đen trắng ràng, nhìn quanh nhanh, khoé mắt hơi hếch lên, lúc cười lộ ra cỗ uy nghiêm; hai hàng lông mài dài hếch lên hợp cùng đội mắt càng tăng thêm khí thế, chỉ là lúc này giữa đôi lông mày hơi nhíu lại, dường như trong lòng rất vui.

      Tuy nhiên gương mặt trang điểm trọng thể, xứng với ngũ quan tinh xảo mà đại khí của Diệp Trăn Trăn, cũng rất tương xứng với địa vị, làm cho người ta tự nhiên sinh ra loại cảm giác kính sợ, cũng biết có hợp khẩu vị của Hoàng thượng hay .

      Hỉ nương kéo góc y phục cho Diệp Trăn Trăn lần cuối, sửa lại mũ phượng, sau khi xác định mọi thứ đều tốt đỡ nàng dậy, “Tiểu thư, Thánh sứ sắp đến rồi, mời ra tiếp nhận sắc phong.”

      Diệp Trăn Trăn đáp, tuỳ ý nàng ta dẫn bước.

      Nhìn Diệp Trăn Trăn quỳ nhận Kim sách cùng Bảo ấn của Hoàng hậu, hỉ nương thở phào nhõm, thầm nghĩ cuối cùng ván đóng thuyền, lần này cho dù tiểu thư muốn cỡ nào cũng trở thành Hoàng hậu nương nương rồi. Kể ra cũng kì quái, đối với người khác, trở thành Hoàng hậu là vinh quang cực đại, phải tu mấy kiếp mới có được, nhưng tiểu thư nhà mình lại ngàn vạn vui. Đứa cháu nhu thuận khéo léo nhất lại nghe lời làm thái lão gia ngày nào cũng thoải mái, cũng bởi vì chuyện này, hai ông cháu họ náo loạn mấy lần, lần nào cũng thể ngừng lại, lão gia và ba vị thiếu gia thay nhau ra mặt làm hoà, cũng ích gì. May mà thắng được lớn, đến cuối cùng tiểu thư cũng phải chịu thua.

      Sau khi tiếp nhận sách ấn chút là đến giờ lành. Sau khi Diệp Trăn Trăn được đỡ lên chiếc kiệu lễ màu váng lấp lánh kia, đoàn rước dâu lên đường lần nữa, khi trở về có thêm cái đuôi dài, đều là của hồi môn của Diệp Trăn Trăn, lúc khiêng ra ngoài cứ nhưng dòng nước chảy, ước chừng có thể phủ kín cả đường Trường Ninh, những người đứng xem đều líu lưỡi nên lời.

      Mặc kệ người trong cuộc vui hay vui, bất luận như thế nào Diệp Các Lão cũng phải gả cháu bảo bối cách hết sức nở mày nở mặt.

      Diệp Trăn Trăn ngồi giữa kiệu lễ, trong lòng nhớ lại chỉ thị tối cao gia gia dành cho nàng: được để bị phế.

      Nàng vuốt cái cổ bị mũ phượng ép tới đau nhức, thầm nghĩ gia gia rất hiểu mình.

      Nhưng nếu người hiểu nàng, cần gì phải đẩy nàng vào chốn hoàng cung ăn tươi nuốt sống người này.

      Nghĩ đến hôn phu tương lai của mình, Diệp Trăn Trăn càng cảm thấy đau đầu. Bất luận từ phương diện nào mà , Hoàng thượng đều phải là vị hôn phu lý tưởng trong lòng nàng.

      Địa vị của nữ tử ở Đại Tề ngày nay cao hơn so với trước đây ít, về mặt kén chồng nữ tử có chút tự do. Diệp Trăn Trăn là hậu nhân của danh môn, gia gia là nguyên lão tam triều, còn là thái phó của Hoàng thượng, có học trò ở khắp nơi từ trong triều đến ngoài phố, phụ thân của nàng làm việc ở Lại bộ, nếu có gì xảy ra sau này cũng vào Nội các. Vì vậy, ngoại trừ công chúa, thiên hạ này chỉ sợ có nữ tử nào khác có chỗ dựa nhà mẹ đẻ cao quý như nàng. Có chỗ dựa nhà mẹ đẻ như vậy, Diệp Trăn Trăn muốn chọn chồng như thế nào được? Chỉ có điều cho dù người nàng chọn là ai, cũng tuyệt đối là Hoàng thượng. Nàng được nuông chìu quen, đến nhà chồng tiếp tục được sủng ái nuông chìu đúng là còn gì tốt hơn, đương nhiên điều quan trọng nhất là phu quân thể có tiểu thiếp. Những điều này, Hoàng thượng đều làm được.

      Huống chi vị Hoàng thượng này từ khi lên ngôi liền vừa mắt Diệp gia. người là cựu thần quyền khuynh thiên hạ, người là tân đế dã tâm bừng bừng, việc ngầm tranh chấp quyền lực bắt đầu, tại nền móng của Hoàng thượng chưa ổn định thể làm gì Diệp gia, có nghĩa là tương lai cũng động đến Diệp gia. Mặc dù lúc này nàng như hoa tươi rực rỡ phong quang vô hạn nhưng đến lúc Hoàng thượng tính sổ với Diệp gia, tám phần trước tiên khai đao với vị Hoàng hậu là nàng.

      Càng nghĩ càng cảm thấy tương lai mình mù mịt, Diệp Trăn Trăn đành phải suy nghĩ nữa, chống cằm ngủ gật. Buổi sáng trời còn chưa sáng bị bắt trang điểm, thân áo mũ này vừa phức tạp vừa nặng, làm nàng mệt mỏi chịu nổi, tại là rất mệt.

      giấc này là ngủ thẳng đến Khôn Ning Cung, khoảng giữa dường như có ngừng tại cửa Càn Thanh chút, nhưng nàng có tỉnh lại. Lúc được dìu vào phòng nàng vẫn còn mê ngủ.

      Vì thế khi Kỷ Vô Cửu vừa vào buồng ngủ liền nhìn thấy Diệp Trăn Trăn ngáp cái to.

      Sắc mặt Kỹ Vô Cửu vốn trầm lại càng tối thêm. Dáng vẻ thế này, sao xứng làm Hoàng hậu. Lão gia hoả Diệp Tu Danh kia đúng là ra tay.

      Ngáp xong, Diệp Trăn Trăn mới nhìn thấy Kỹ Vô Cữu. Nang chậm rãi đứng dậy, hành lễ với , “Tham kiến Hoàng thượng.”

      “Hoàng hậu miễn lễ.” Tuy rằng vẻ chán ghét mặt, nhưng vẫn phải những lời cho hợp hoàn cảnh. xong, Kỷ Vô Cữu ngồi xuống.

      Ngọn lửa từ cây nến đỏ có chữ Long Phượng Trình Tường mạ vàng khẽ lay động, chiếu lên khuôn mặt của hai người, người mỹ như ngọc, người đẹp như hoa, là xứng đôi.

      Hai người bốn mắt nhìn nhau rồi cùng lúc quay mặt , đều vừa mắt nhau.

      Diệp Trăn Trăn tự rót cho mình chén rượu. Nghe động phòng rất đau nên nàng tính uống nhiều rượu chút để tự gây mê mình, tốt nhất là say đến thần trí, như vậy chắc cảm thấy đau.

      Nhưng nàng vừa mới uống ngùm, phát Kỷ Vô Cữu nhìn mình chằm chằm. Diệp Trăn Trăn có chút ngượng ngùng, “Ngài muốn uống sao?” Nàng đặt chén rượu xuống, nâng bầu rượu muốn rót đầy ly khác cho . Nàng thầm nghĩ, vừa rồi là nàng quá nóng nảy, phải rót cho Hoàng thượng trước mới phải. Chỉ là vì nhìn vừa mắt nên quên mất.

      Nhưng Kỷ Vô Cữu ngăn động tác của nàng lại. cầm chén rượu nàng uống qua, hơi uống cạn.

      “…” Rốt cuộc Diệp Trăn Trăn cũng nhớ ra mình quên cái gì, rượu hợp cẩn! Đêm tân hôn phu thê phải uống rượu hợp , chuyện này hỉ nương dặn nàng, nhưng quá trình thành thân quá rườm rà, cho nên nàng quên mất hai việc cũng có thể lý giải được…phải ?

      Kỷ Vô Cữu uống xong chén rượu này, liền rót đầy chén của mình, uống hớp trước rồi đưa cho Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn bất đắc dĩ nhận lấy, dùng vẻ mặt ghét bỏ mà uống hết.

      Kỷ Vô Cữu hừ lạnh.

      Uống rượu hợp cẩn xong, việc cần làm kế tiếp có vẻ khá xấu hổ. Kỷ Vô Cữu ôm Diệp Trăn Trăn lên giường, cởi áo và thắt lưng loạt. Nhưng ánh mắt Diệp Trăn Trăn nhìn như muốn “ngươi là tên sắc lang vô sỉ” làm có cảm giác thích thú gì.

      “Nhắm mắt lại.” Kỷ Vô Cửu ra lệnh.

      Vẻ mặt thấy chết sờn nhắm chặt hai mắt của nàng vẫn làm nảy lên chút ham muốn nào như cũ.

      Cũng may Diệp Trăn Trăn rất xinh đẹp, sau khi nhắm mắt lại uy phong lúc bình thường còn nữa, cũng có vài phần điềm đạm đáng .

      Hơn nữa… dáng người cũng tốt, xúc cảm cũng tốt…

      Nhưng kế tiếp, đột nhiên Diệp Trăn Trăn cảm thấy dưới thân có trận đau đớn như bị xé ra, đầu óc còn chưa kịp suy nghĩ, thân thể phản ứng trước, nhấc chân đạp người làm đau nàng.

      Oành!

      Kỷ Vô Cữu ngồi dưới đất, ham muốn mặt chưa lui, trong mắt lên chút mê man khó gặp.

      Kỳ từ Kỷ Vô Cữu được danh sư chỉ dạy, văn võ song toàn, nếu là lúc bình thường, bị người như Diệp Trăn Trăn tập kích, hoàn toàn có thể dễ dàng tránh thoát, chỉ là vừa rồi tập chung làm loại chuyện đó…

      “Làm càn!” Kỷ Vô Cữu kịp phản ứng rất nhanh, trầm mặt nhìn Diệp Trăn Trăn. Dù giả bộ mặt than quen rồi, nhưng lúc này cũng thể nào hoàn toàn ức chế tức giận, lồng ngực phập phồng kịch liệt, dường như tiếp theo có thể phun ra lửa.

      Diệp Trăn Trăn quỳ gối giường, cố gắng hết sức làm mặt mình có vẻ chân thành, “Nô tì nhất thời lỗ mãng, vô ý mạo phạm Long thể, xin Hoàng thượng trách phạt!”

      Trách phạt, trách phạt như thế nào? Loại tội danh này vừa lớn vừa , tuỳ thuộc vào thái độ của Hoàng thượng mà thôi. Nhưng ngày đại hôn đầu tiên liền phạt nặng Hoàng hậu, chẳng khác nào trực tiếp đánh vào mặt Diệp Tu Danh – quả rất muốn đánh, nhưng bây giờ còn chưa phải lúc.

      Huống chi, đêm tân hôn thê tử đạp trượng phu xuống giường, loại chuyện mà làm náo loạn, chẳng lẽ rất đẹp mặt trượng phu sao…

      Vì thế trong ánh mắt Kỹ Vô Cữu nhìn Diệp Trăn Trăn có thêm tia rối rắm.

      Lúc này, bên ngoài truyền vào tiếng hô cẩn thận “Hoàng thượng”, kéo hai người ra khỏi bầu khí quỷ dị.

      Người lên tiếng chính là đại thái giám bên người Kỷ Vô Cữu – Phùng Hữu Đức, từ lúc còn là thái tử theo hầu hạ , đến nay vài chục năm.

      “Chuyện gì.”

      “Hoàng thượng, vừa rồi thái giám ở Lộ Hoa Cung đến bẩm báo, Lệ phi nương nương vô ý té ngã, bị thương rất nghiêm trọng.”

      Kỷ Vô Cữu thở dài hơi, cảm giác khó chịu ở ngực rốt cuộc tản chút ít, “Bãi giá Lộ Hoa Cung.”

      “Tuân chỉ.”

      Lúc Kỷ Vô Cửu đến cửa phòng ngủ, ma xui quỷ khiến thế nào lại quay đầu nhìn Diệp Trăn Trăn giường, phát nàng che miệng, ngáp cái dài.
      Last edited: 4/9/14
      garubi29498, cá cơm, nhoklovely9250 others thích bài này.

    4. Bách Tử Liên

      Bách Tử Liên Well-Known Member

      Bài viết:
      130
      Được thích:
      4,332
      Chương 2: Lệ Phi

      Ngày đại hôn thứ hai, Diệp Trăn Trăn vẫn có rất nhiều việc phải làm, vừa phải bái tế tổ tông, vừa phải bái kiến Thái hậu, sau đó còn phải dẫn phi tần hậu cung hành lễ với Hoàng thượng… Đến khi nàng trở về Khôn Ninh Cung mệt đến mức bả vai đau nhức, hạ thân vẫn còn đau ỉ, chung là rất thoải mái.

      Cung nữ Tố Nguyệt nhàng đấm vai cho nàng, cung nữ khác là Tố Phong dâng trà lên, Diệp Trăn Trăn uống ngụm.

      Tố Nguyệt cùng Tố Phong là nha hoàn hồi môn của nàng, từ trước khi nàng xuất giá theo hầu hạ bên cạnh nàng. Tố Nguyệt làm việc cẩn thận chu đáo, Tố Phong thông minh nhanh nhẹn, rất nhanh trí.

      “Nương nương, hôm qua Hoàng thượng nghỉ ở Lộ Hoa Cung.” Tố Nguyệt .

      “Ừ.” Diệp Trăn Trăn đáp lời, tỏ ý kiến.

      Tố Phong bĩu môi, “Lệ phi kia to gan, chỉ ỷ vào vài phần cưng chìu của Hoàng thượng mà khiêu khích nương nương như vậy, biết tự lượng sức.”

      “Ừ.”

      Thấy thần sắc nương nương nhà mình có vẻ tốt, Tố Phong có chút lo lắng, “Nương nương, người cũng thể cứ để cho người ta khi dễ như vậy được.”

      Tố Nguyệt thở dài, “Việc quan trọng nhất bây giờ là giữ chân Hoàng thượng. Lệ phi dám kiêu ngạo như vậy, phải là do được thịnh sủng hay sao. Nương nương người…”

      Diệp Trăn Trăn lắc đầu , “Lệ phi dám kiêu ngạo như thế vì phụ thân nàng ta Tô tướng quân trấn ở Đôn Hoàng, đánh người Tây Vực.”

      Thịnh sủng? là tức cười. Nếu Kỷ Vô Cữu sủng ái nàng ta, mặc kệ nàng ta gây thù chuốc oán khắp nơi trong hậu cung. tại điểm yếu của nàng ta càng nhiều, về sau phụ thân nàng ta càng bị bàn tán. nay phía bên Tây Vực yên, những nơi vốn thần phục cũng bị kích động làm lòng người hoang mang. Biên cảnh lúc này là lúc cần dùng người, mặc dù Tô tướng quân phải là danh tướng gì, nhưng tài năng hơn người, ngàn quân dễ được, tướng khó cầu, có thể động viên bao nhiêu phải động viên bấy nhiêu, mà còn gì có thể động viên đại thần tốt hơn việc cưng chìu nữ nhi của đây.

      Dường như Tố Phong có chút khó chấp nhận lý do này, “Vậy Hoàng thượng…”

      “Hoàng thượng bán thân cứu quốc như vậy, làm Bổn cung hết sức kính phục.” Diệp Trăn Trăn .

      câu này của nàng chọc người ta cười ngừng. Tố Nguyệt thình lình dừng động tác, đỡ vai Diệp Trăn Trăn, vừa cười vừa : “Hoàng hậu nương nương, sao người còn giống như trước kia vậy, bây giờ thể như thế nữa. Những lời như vậy sau này ngàn vạn lần nên , cẩn thận tai vách mạch rừng, nếu truyền tới tai Hoàng thượng, sợ là người lại bị gán tội bất kính!”

      Diệp Trăn Trăn thầm nghĩ, vậy sao, hôm qua ta làm ra chuyện đại bất kính rồi.

      Nghỉ ngơi chút, liền có cung phi đến chính thức bái kiến Hoàng hậu, sau này mỗi ngày các nàng đều phải đến thỉnh an Hoàng hậu, sau đó được Hoàng hậu dẫn đầu đến Từ Ninh Cung thỉnh an Thái hậu.

      Kỷ Vô Cữu năm nay mới hai mươi mốt tuổi nên phi tần của cũng nhiều, phân vị cao lại càng ít, hàng phi trở lên chỉ có Chính Nhị Phẩm Lệ Phi và Hiền Phi. Lệ Phi là thứ nữ của Tô tướng quân, vốn là tài nhân ở Đông Cung, sau khi Kỹ Vô Cữu lên ngôi nàng ta từng bước thăng cấp đến hôm nay. Còn Hiền Phi là đích nữ của Hộ Bộ thượng thư Phương Tú Thanh, hôm qua cùng vào cung với Diệp Trăn Trăn. Dựa theo tổ chế, đại hôn của Hoàng thượng, sắc phong Hoàng hậu đồng thời phải sắc phong hai phi tử, hai phi tử này có thể là từ phi tần hậu cung tấn vị, cũng có thể là từ ngoài cung vào. Hiền Phi thuộc loại thứ hai.

      Dưới phi vị, có ba Nhị Phẩm Tần gồm Trang Tần, Huệ Tần và Hi Tần; ba Chính Tam Phẩm Tiệp dư, hai Chính Tứ Phẩm Chiêu nghi, từ Chính Ngũ Phẩm Mỹ nhân trở xuống có mấy người nữa.

      Những phi tần này, mỗi người mỗi vẻ, khiến người ta xem hết. Xem ra khẩu vị của Kỷ Vô Cữu rất đa dạng.

      Vẻ mặt Diệp Trăn Trăn biểu cảm, mắt phượng hơi nhíu, quét vòng qua những người bên dưới, động tác bình thương nhưng mang theo quý khí và uy nghiêm trời sinh, ánh mắt nàng đảo qua làm mọi người khỏi cảm thấy kính nể.

      Sau cùng, ánh mắt của nàng dừng người Lệ Phi. ra nàng muốn tra xét, nhưng hôm nay vị Lệ Phi này đến muộn, Diệp Trăn Trăn cảm thấy mình nên cho nàng ta cơ hội giải thích

      Quả nhiên, Lệ Phi bắt đầu phân bua, “Thân thể nô tì khoẻ, vậy nên đến muộn, làm chậm trễ thời gian của Hoàng hậu nương nương, xin nương nương trách phạt.”

      Diệp Trăn Trăn miễn cưỡng , “Lệ Phi cần câu nệ, đều là vì hầu hạ Hoàng thượng, sao lại phải chịu phạt.”

      Lệ Phi nhìn ra chút mất mát hay phẫn nộ nào mặt Diệp Trăn Trăn, lòng thầm kinh ngạc.

      “Nương nương rất đúng.” Hi Tần có vẻ được sủng ái che miệng cười duyên, đôi mắt đẹp chuyển động, nhìn về phía Lệ Phi, “Muội muội nghe hôm qua tỷ tỷ vô ý té ngã, giờ đỡ hơn chưa?”

      “Hôm qua Hoàng thượng gọi Ngự y đến cẩn thận chữa trị cho Bổn cung, cũng có gì đáng ngại, làm phiền muội muội lo lắng.” Lệ Phi cười .

      “Tỷ tỷ bị thương, vội mời Ngự y, ngược lại bẩm báo Hoàng thượng trước, hành đúng là cẩn thận.” Hi Tần xong, khoé mắt liếc về phía Hoàng hậu, phát nàng buông mắt, mặt thản nhiên có biểu cảm gì.

      Những phi tần khác vui sướng nhìn Hi Tần châm ngòi chia rẽ Hoàng hậu cùng Lệ Phi trước mọi người, hề chen vào. Trước khi Hoàng hậu tiến cung, Lệ Phi ngang tàng khắp hậu cung, hiếm khi có người dám đắc tội nàng ta, giờ càng có người nguyện ý đụng chạm đến việc xui xẻo này. Chỉ có Hi Tần gan lớn, vội vàng đứng ra tỏ lập trường, mặt đâm Lệ Phi kiêu ngạo hung hăng cái, mặt tỏ ý trung thành với Hoàng hậu, tiếc rằng dường như Hoàng hậu nương nương cũng có ý tiếp nhận, chỉ ngồi xem cuộc vui mà thôi.

      Hi Tần nhất thời có chút ngượng ngùng, nét mặt còn miễn cưỡng chịu đựng. Lúc này, Trang tần – người luôn nghe lời Lệ Phi sai đâu đánh đó, mở miệng : “Hi Tần tỷ tỷ có chỗ biết, Hoàng thượng đặc biệt phân phó thái giám cung nữ ở Lộ Hoa Cung, Lệ Phi nương nương có việc, nhất định phải lập tức bẩm báo. Lúc đó muội muội cũng có mặt, vì vậy biết được. Chắc hẳn tối qua thái giám Lộ Hoa Cung cũng vì khó trái thánh ý, nhất thời nghĩ nhiều, trước bẩm báo với Hoàng thượng. Về phần Hoàng thượng đến sớm hơn thái y, là do Lộ Hoa Cung gần Khôn Ninh Cung, hai là trong lòng Hoàng thượng nghĩ tới thương thế của Lệ Phi tỷ tỷ nên nhanh chóng chạy đến.”

      người khéo mồm khéo miệng.” Diệp Trăn Trăn mở miệng nhận xét, vẻ mặt tràn ngập khâm phục, dường như đây mới là trọng điểm nàng quan tâm.

      “…” Trang Tần há miệng, biết phải xem đây là lời khen ngợi hay trào phúng, nàng ta khoe khoang thông minh, tại cũng tâm ý vị Hoàng hậu này.

      Khuôn mặt Lệ Phi giãn ra, cười đến mức như hoa cành khẽ run, “Đúng vậy, Trang Tần muội muội rất đúng. Thần thiếp biết nô tài trong cung lại biết cân nhắc như thế, càng biết Hoàng thượng lại quan tâm thần thiếp đến vậy.” gần xa quên vạch sẹo của Diệp Trăn Trăn.

      Diệp Trăn Trăn có chút kiên nhẫn. Nàng trả lời mà hơi nâng cằm chút. Tố Nguyệt cực kì tinh mắt, lập tức đem đồ vật chuẩn bị tốt từ trước đến trước mặt Lệ Phi. Dựa theo thường lệ, phi tử hầu hạ Hoàng thượng hôm trước, hôm sau đều được Hoàng hậu thưởng số thứ.

      Đại hôn sao, Hoàng hậu sao, Hoàng thượng còn phải nghỉ ở chỗ của ta… Nghĩ đến điều này, Lệ Phi vô cùng đắc ý, chăm chú nhìn vật Tố Nguyệt nâng tay.

      Vài món trang sức tinh mỹ, nhìn ra được Hoàng hậu ra tay bất phàm, ngoài ra, còn có con dương chi bạch ngọc…thiềm thừ?

      Thiềm thừ lớn bằng nắm tay, toàn thân tuyết trắng, đường nét điêu khắc ôn nhuận tinh tế, trông rất sống động. Bởi vì trông rất sống động, cho nên những mụt nhọt gập ghềnh lưng nó cũng được phô bày rất thực, làm cho người nhìn thấy buồn nôn trận. Mắt thiềm thừ khảm hai viên hồng ngọc cỡ hạt đậu đỏ, ngưng tụ hào quang quỷ dị.

      Thiềm thừ này vững vàng ngồi xổm giữa khay, hai mắt phát ra tia đỏ, như là vật sống. Lệ Phi cảm thấy da cánh tay mình khẽ run rẩy, hẳn là nổi lên tầng da gà. Nàng ta có loại ảo giác, dường như tà vật nhìn nàng chằm chằm, tiếp theo có thể nhảy lên mặt của nàng ta…

      Nụ cười của Lệ Phi lập tức cứng đờ, “Hoàng hậu nương nương, này, đây là có ý gì?”

      Diệp Trăn Trăn đáp, “Lệ Phi biết sao, thiềm thừ nhiều con, lại có thể tụ bảo phát tài, từ xưa là vật cát tường, hôm nay đem nó thưởng cho ngươi, vô cùng thích hợp.”

      Theo lý mà , phi tử sau khi thị tẩm được thưởng vật có ý chúc nhiều con gì tốt hơn, nhưng mà… vì sao là con cóc? Chẳng lẽ Hoàng hậu muốn đứa do Lệ Phi nàng sinh ra đều là con cóc sao?

      Lệ Phi cười nổi nữa, thực tế nàng ta cảm thấy tại mình trợn trắng mắt coi như là rất có giáo dưỡng rồi. Nàng ta nhìn những mụt nhô lên lưng thiềm thừ, vẻ mặt lên biểu tình vô cùng khó xử, “Nhưng bảo vật quý giá thế này, thần thiếp sao xứng có được, vẫn nên…” Vẫn nên để dành cho chính Hoàng hậu người !

      Diệp Trăn Trăn cắt ngang lời nàng ta, “Lệ Phi cần cảm thấy áy náy, thứ này Bổn cung có rất nhiều, chưa có chỗ để cho bớt .”

      Sắc mặt Lệ phi lại biến đổi.

      Tuy rằng mặt có biểu ra, nhưng trong lòng những người khác ít nhiều cũng có chút vui sướng khi người gặp hoạ.

      Thứ Hoàng hậu có chỗ để cho mà Lệ Phi lại xem như bảo vật, đây phải ràng cho người khác biết Lệ Phi ngươi kiến thức hạn hẹp chưa biết đời sao. Huống hồ, đừng tưởng rằng Hoàng thượng sủng ngươi là ngươi có thể bay lên đầu cành làm phượng hoàng, đến chỗ của Hoàng hậu, người ta liền lấy thứ “chưa có chỗ để cho” gì đó đuổi cổ ngươi như thường.

      Lệ Phi tức tới mức cắn răng, lúc này hoa dung nguyệt mạo* thoạt nhìn có vẽ dữ tợn. Nàng ta đứng dậy, giọng nhè run, “Tạ Hoàng hậu nương nương ân điển.

      *mặt đẹp như hoa, như trăng

      ***​

      Trong Ngự thư phòng.

      “Phụt —–“

      Nghe thái giám quỳ bên dưới cẩn thận bẩm báo, Kỷ Vô Cữu nhịn nổi, trà vừa uống vào miệng lại phun ra. Chất lỏng màu nâu điểm loang lỗ tấu chương mở ra bàn, nội dung tấu chương là vị quan nào đó “Hoàng thượng tối qua nên ngủ với nữ nhân nào”, đem loại vấn đề này ra thân thiết thảo luận phen.

      “Nàng như vậy?” Kỷ Vô Cữu bình tĩnh nhận lấy khăn Phùng Hữu Đức dâng lên, lau miệng.

      “Bẩm Hoàng thượng, nô tài dù chết trăm lần cũng dám dối Hoàng thượng!” Tiểu thái giám bị phản ứng của Kỷ Vô Cữu doạ sợ , thân thể khẽ run run. Huống chi nội dung vừa bẩm báo, làm mất hết mặt mũi của Hoàng thượng, hình như biết quá nhiều rồi…

      “Trẫm biết. Ngươi làm rất tốt, về sau làm việc cẩn thận chút, được để Hoàng hậu phát .”

      “Vì Hoàng thượng phân ưu là bổn phân của nô tài, nô tài nhất định phụ sứ mệnh.”

      “Được rồi, đều lui xuống .”

      Bởi vì Kỷ Vô Cữu là “đều” lui xuống cho nên Phùng Hữu Đức rất thức thời cũng lui ra ngoài, lúc ra ngoài còn quên cẩn thận đóng cửa. vừa đóng kín cửa xong, liền nghe bên trong truyền ra trận thanh mãnh liệt của đồ sứ chạm xuống đất.

      Xem ra Hoàng thượng giận đến mất bình tĩnh, Phùng Hữu Đức lắc đầu.

      Trong Thư phòng, Kỷ Vô Cữu tức đến mức cười lớn. Dám Trẫm “bán thân cứu quốc”? Còn “hết sức kính phục”? Nữ nhân này là… là…

      Kỷ Vô Cữu phát mình vậy mà tìm được từ ngữ thích hợp để hình dung hành vi này của Diệp Trăn Trăn, xem ra nàng vượt xa nhận thức của người bình thường. Cuối cùng, đột nhiên đập bàn, “Đúng là tìm chết!”

      Bắt đầu từ lần gặp mặt đầu tiên của hai người tối qua, Diệp Trăn Trăn cứ mực làm cho thoải mái, nghĩ đến vẻ mặt ghét bỏ khi nàng uống rượu hợp cẩn, lồng ngực Kỷ Vô Cữu lập tức nghẹn lại. là Hoàng đế, muốn ghét bỏ nữ nhân nào ghét bỏ nữ nhân đó, nhưng bây giờ lại có nữ nhân dám ghét bỏ .

      Quả nhiên mỗi người mang họ Diệp đều cần bị trừng trị.

      ————

      Chết cười với cụm từ “bán thân cứu quốc” :yoyo36:
      Last edited: 5/6/15
      garubi29498, cá cơm, inbeibe62 others thích bài này.

    5. Chó Điên

      Chó Điên Well-Known Member

      Bài viết:
      4,012
      Được thích:
      12,975
      @bachtulien có mail ko cho minhcho ,gửi liền kaka:yoyo17::yoyo17:
      Last edited: 4/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :