HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ Tác giả: pe_thy_lovely_kt (forum zing) Tình trạng: hoàn Thể loại: xuyên , HE Nguồn: http://forum.zing.vn/ Văn án - , thông minh hoạt bát, miệng luyên thuyên như con vành khuyên, dễ bắt nạt, ý chí kiên cường, vô tâm lo nghĩ, lãnh đòn trả gấp mười gấp trăm, là nữ hoàng chơi khăm, ghét con trai vô cùng, trong mọi chuyện đều quyết giết quyết thắng, nhưng dính tới cái ngây thơ của bó tay, cắn mồm im lặng. - , ngây thơ, ít , đối với mọi chuyện đều im lặng, chỉ biết mắt chớp chớp, tròn xoe nhìn người đằng trước cắn móng tay út, thờ ơ quá đỗi, khiến người ta ghét , miệng khôg nhai răng cũng cắn. (Cái tật má ơi bao giờ sửa được) - , mạnh mẽ, có trăm ái thê, ngoan cố thấy ghét. Võ công cao cường, địa vị độc tôn nhưng ưa hoang dã, lần ra ngoài đem về nữ nhân. (Đồ háo sắc) - Chàng, thông minh mưu lược, kim thông văn võ, có 4000 giai lệ, cung tần mĩ nữ, hàng gì cũng có. Nhưng tính tình cổ quái, lạnh lùng tàn bạo, là làm, ghét là giết, biết có thích hay lần đầu gặp mà ưa là xoẹt, đầu lìa khỏi cổ, máu ươm ba tấc. ………………………………… gặp trong tình trạng thân mật với ái thiếp, người trần như nhộng, làm ói lên ói xuống, ói đến gặp ông bà thiên cổ, ói luôn cả thức ăn hôm qua, ói xong phán câu “gớm quá”, bị chấn động, bước đến trước mặt , lập tức “roẹt” tiếng sét ái tình (như thường khi bắt gặp beautiful girl, khỏi giải thích cũng biết với cái đồ heo háo sắc này)khi bắt gặp con ngươi màu tím của , đôi mắt cực kì hiếm có (làm như người ta là vật bằng hứ), mới với tay chạm tới lập tức bị cái đá thương tiếc điểm ngay vào chỗ hiểm (ao đau lắm ha), bỏ chạy, cả người nổi lên những mảng hột “da gà”. Chàng và chớp chớp mắt nhìn nhau, trong đêm gió lạnh, biết gì trời xui đất khiến, dưới dòng sông lạnh như băng, chàng tắm, từ khí mà rơi xuốg, muốn hét nhưng hét, chỉ “ùm” cái, hai mắt gặp nhau, cắn tay nhìn , ngây thơ vô cùng, tay trái còn cầm bị Osi khoai tây năm ngàn, chiếc váy màu hồng ướt sủng như ngâm trong thau với xà bông Omo chỉ với lần giặt. bò lên bờ, ngây ngốc nhìn , thơ ngây đến nổi biết là ở trong tình cảnh gì. (Hey bó tay)
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 1] -A Lô! Bàn tay trắng nõn nhấc điện thoại, cái miệng vẫn nhai rột rột, chiếc váy hồng khẽ bay bay trong gió, tay trái vẫn cứ thế đưa vào đút ra miếng bánh màu vàng, từ dưới lên màu hồng bao phủ. Đôi lông mi khẽ chớp chớp, cặp mắt mở to ra, Trần Tuyết Lan vẻ mặt vô cùng hớn hở nhún lên nhún xuống như con điên giữa trưa hè nóng đến bức người ta nhảy xuống hồ nước mà tự vẫn. - “Jenny, cậu chứ, cậu ở đây luôn à, vui quá hihi, tớ cậu,………biết rồi tớ ra sân bay đón cậu” Tuyết Lan hứng hở vừa chạy vừa nhảy làm cho người qua đường khỏi đưa cặp mắt nhưa con ốc sên nhìn , biết là nhí nhảnh, ngây thơ hay là trời nóng nên đầu cũng nóng mà chảy thành mỡ luôn. 5g chiều tại sân bay Bóng người màu trắng bước tự tin tay xách theo chiếc vali phía sau, gương mặt dù được che bằng chiếc kính râm bự chảng như cái *** chai nhưng vẫn nở ra vài phần quyến rũ, thân hình vô cùng cân đối, chiếc váy trắng bó sát, ,mái tóc ngắn được ép bóng loáng, chỉa vào trong ôm sát đường nét gương mặt, vô cùng xì teen, người tỏ ra khí chất vô cùng cao ngạo và hống hách, ai cũng sượng lại mà ngắm nhìn vì bị thu hút bởi vì dáng vẻ quyến rũ đó. Đầu ngừng lắc qua lắc lại, xoay bên này, xoay bên kia như tìm kiếm cái của nợ màu hồng đó, biết ăn cai gì mà từ đầu tới cuối đường từ phòng đến tất cả mọi thứ của đều là màu “hồng”. Ừ mà dù sao cũng còn may là thích màu đỏ chứ chung với thế nào cũng bị bò hút mà bay vào bụi gai mất. Suy nghĩ ngớ ngẩn ấy bị cắt ngang khi cái thân hình nhắn, với cái váy xòe màu hồng nhảy cà tưng cà tưng, tay vẫy vẫy, hey vẫn thế chẳng thay đổi gì hết. - “Jenny” lao tới với tốc độ kinh hoàng, hếch mắt đón xem màn tiếp theo vô cùng quen thuộc, tay khoác vào nhau cách hề tránh né - “1…2…3 té” thảnh thơi liếc nhìn, đúng như dự đón, vì gạch men láng quá mà giày trơn khiếp thế là, Tuyết Lan trợt ba tanh cách miễn phí, ngã ụp mặt dưới chân của , cúi đầu, đưa tay đẩy chiếc kín lên tóc, thở dài nhìn người phơi xác trước mặt mình, ngẩng mặt lên cách kinh hoàng, mũi chảy máu nhưng miệng vẫn cười, tất cả mọi người đều gằn giọng cười của mình. đưa tay kéo đứng dậy, móc từ túi ra bị khăn giấy, lấy giấy ôn tồn lau mũi cho , cái con này, bình thường ít cười nhiều, ngây thơ vô cùng, còn lúc gặp điên điên khùng khùng, đầu óc như đậu hũ, hậu đậu vô cùng - “Cậu thôi cười , cậu rốt cuộc là loại gì vậy’ nhăn mặt nhìn , ánh mắt tràn đầy ấm áp, chỉ có gặp này tâm trạng mới giãn ra - “HiHi” Lại trở về như cũ. cười nhiều ít, bó chân, bó toàn thân. Hai người đường trở về nhà, người liên tục, vẻ mặt đủ kiểu, người cười hihi vẻ mặt “ngây thơ” như mọi khi. Căn biệt thự khang trang ra ngay trước mắt, ảo não nhìn bọn gia nhấn trong nhà, vẫn cười, ai cũng thích giàu có, ai cũng thích đặc biệt nhưng khác, chỉ muốn sông như mọi đứa trẻ,mọi bình thường. Từ lúc 8 tuổi ở tận văn phòng của cha mà nhìn cha làm việc, vô cùng chán nản, lúc nào cũng hợp đồng rồi hợp đồng, lúc nào cũng vốn rồi lãi, làm choáng cả đầu, ai bảo là đứa con duy nhất của cái gia đình này. Những đứa bạn của , chơi với cũng chỉ vì lợi dụng, dùng lời ngon ngọt mà lấy lòng, làm cho vô cùng chán ghét, cứ tưởng mình sống kô bạn bè, nhưng ra vốn chẳng cần, tính cách của ngay từ mạnh mẽ, sắc bén, bao giờ chịu thua ai vậy mà khi gặp trúng này ôi chao!đau đầu vô cùng nhưng…. thấy vui vẻ vì tính cách chân và thuần khiết của . nước ngoài để học kinh doanh từ năm 17 tuổi, giờ 3 năm nhưng nỏ cũng chẳng thay đổi gì. Từ cùng chọc phá hết người này đến người khác, leo cây nghịch ngợm, như thằng con trai. - “Tuyết Lan, ngày mai cậu cùng tớ chuyến đến Trung Quốc” ngồi gác chân thoải mái lên bàn, hoàn toàn khác xa vẻ kiêu ngọa, xa hoa lúc nãy. chớp chớp mắt nhìn , miệng vẫn nhai nhồm nhoàn miếng táo - “Chi vậy?” Hai từ vô cùng ngắn gọn, bình thường chẳng có gì lạ, cướp miếng táo tay bỏ vào miệng -“Ăn rồi cắn cậu ngoài ra còn biết gì nữa?” bực tức nhìn -“..” Chẳng gì, giờ chuyển tới cắn móng tay út -” du lịch,chán quá, chẳng có gì làm cả, dù sao hai đứa mình cũng học tiếng Trung mà, vận dụng chớ bỏ phí” -“Ừm” đáp gọn, răng vẫn tiếp tục công việc của mình. -” Vậy bây giờ luôn” đứng dậy bước nhanh ra ngoài cửa, tay cầm chiếc điện thoại ấn liên tục rồi ran rản , bỏ mặt cho cái dáng vẻ ngây thơ, ngu ngơ vẫn ngồi đống ở kia -“ thôi” chưa kịp cho phản ứng bị lôi lên chiếc trực thăng trước sân.
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 2] Chiếc máy bay cất cánh bay tít lên trời, vẫn ngơ ngơ cái mặt nhìn ,ánh mắt vẫn chẳng lộ ra tia biểu tinh gì -“Đừng nhìn nữa lòi mắt bây giờ” đáp lạnh, nằm dài ghế, lười nhác nhắm mắt lại, miệng vẫn mấp máy hát cái giai điệu vô cùng ngớ ngẩn, nhìn ra cửa sổ máy bay, đầu lập tức quay mòng mòng, mặt chuẩn tái xanh, bao tử nhợn lên, tự chủ được “ọe”, bật dậy, hai mắt mở to, cái đống bùi nhùi của ở ngay quần áo của , đầu óc bắt đầu bốc hỏa, tức giận nhìn , hít hít mũi nhìn cái thứ kía, lấy tay vuốt ngực lè lưỡi tạo kiểu. -“Trần Tuyết Lan, cậu….dơ quá biết hả” quát lớn người phi công lái bị chấn động bởi cái loa phía sau, đám người hầu lập tức chạy ra khiêng thẳng vào phòng vệ sinh mà thay đồ, để tránh việc bốc lửa mà giận cá chém thớt, ngây ngô vẻ mặt thiên thần nhìn bóng dáng , nhún vai cái, hai mắt khẽ lóe sáng, nhìn đống hoa quả vừa được người bưng đến, liền bốc mà bỏ vào miệng nhai ngon lành, bỗng dưng luồng sát khí phía sau làm cho dừng nhai, miệng vẫn còn lem luốc như con mèo ăn vụng, đáng vô cùng -” Trần Tuyết Lan đừng ăn nữa, đưa đây” giật phăng cái dĩa ném thẳng ra phía sau, gia nhân lập tức bắt lấy đem ra sau bếp, ngẩn ngơ nhìn , tay dụi dụi mắt, khẽ ngáp cái, nhìn , ánh mắt dịu xuống -“Làm ơn ngủ cái đừng ăn nữa…” Chưa dứt câu nghe thấy tiếng thở đều của , lắc đầu ngồi xuống ghế đánh giấc say -“A!Đẹp quá Jenny” chạy nhảy khắp nơi đường phố, vẫn còn ngái ngủ mắt nhắm mắt mở lờ đờ bỗng đụng trúng ai đó, giật mình nhìn lại, bà lão, ăn mặc rách rưới nhưng gương mặt lộ ra vẻ huyền bí vô cùng, quay lại thấy đâu vội chạy tới, bỗng nhìn quanh kô thấy nhưng bắt gặp ngôi đền rất lạ. -“Jenny” chậm chậm bước vào ngôi đền trông có vẻ rất cổ xưa -“Bà sao chứ” đỡ bà lão dậy, bà lão khẽ ngẩng đầu nhìn , móc trong túi ra xấp tiền đô đưa cho bà -“Bà cầm lấy mà ăn uống” cứng ngắt nhưng trong ánh mắt có tia lương thiện. Bà lão lập tức chụp lấy tay , hốt hoảng nhìn ba -” sắp trải qua chuyện rất kì lạ, thiên mệnh của , tương lai của rất khác người. ở nơi xa lạ nhưng đó là may mắn của ” Bà lão xong lập tức bước nhanh, cứng đơ, nhưng nụ cười nửa miệng nở ra -“Hey kì lạ , khi gặp trúng người điên” đút tiền vào giỏ xách, chợt giật mình -“Tuyết Lan” hoảng hốt chạy khắp nơi tìm , cái con này toàn thích gây rắc rối, thở hồng hộc, điện thoại cũng bỏ trong túi đúng là ngôc mà, gãi đầu, chợt dừng lại ở trước cửa ngôi đền, biết có nội lực nào làm cho bất giác vào. Trong mắt lóe lên, cái bóng màu hồng đứng ở trước bia mộ khắc trạm rất đẹp, nhưng dần bị phai mờ, chớp chớp mắt nhìn gần cái bia khắc đầy chữ. bước nhanh tới -” Lan cậu muốn hù chết tớ hả” giật mình quay mặt nhìn , mắt chớp chớp, vẻ mặt biết lỗi lên, làm cho hơi hơi dịu lại -” Cậu đọc cái gì vậy” bước gần tới bia mộ, nhếch mắt lên đọc -“Ngay xx thang xx nam xx, Tư Kì Phong” nhăn mặt, quay sang thấy lại biến mất, tức giận bước nhanh vào phía bên trong, ở đầy kì lạ, có bóng người, mộ mã đặt ngay trước đền, chạm khắc như vậy chắc chắn là vị tướng quân nào đó hay mệnh quan triêu đình rất lớn. Sau nơi cúng kiến còn có cái sân rất lớn, màu hồng ở trước mắt, chạy tới thấy hiếu kì chạm chạm vào vật gì đó, bước nhanh tới chỗ , lại bia mộ nữa, bắt đầu rùng mình rốt cuộc còn gì nữa đây, nắm tay kéo lên, bỗng dưng nhìn ngược lên cái cây ổi đầy trái kia, ý định rời mất - “Lan treo cây hái quả ” nhìn theo ngón tay chỉ ở phía kia, họng nuốt khan, gật gật đầu, kéo chạy tới. nắm vạt váy chìa ra để hứng, trèo lên bằng động tác vô cùng thành thục, hái rồi ném xuống, hái rồi ném, bỗng dưng tay chạm vào vật gì đó, cái hộp gỗ, lôi ra, tay ôm tay trèo xuống, đặt chiếc hộp xuống đất -“Jenny gì vậy” thắc mắc hỏi nhưng trả lời. Mở chiếc hộp ra, hai cái trâm ngọc rất đẹp được làm theo kiểu cổ xưa dùng cho vương phi hay các phi tần cài. Khó hiểu, nếu như theo nhìn vào tuổi thọ của cái hộp gỗ này nó ở đây lâu lắm rồi, đường nét chạm khắc mờ và mòn , gỗ cũng trở nên sần sùi và có mùi ẩm khó chịu. táy máy cầm lấy cái vuốt vuốt, gật mình nhìn thấy chữ “Lan” được viết theo tiếng Trung, hết hồn luôn xém nữa đánh rới trâm ngọc. cũng cầm chiếc trâm còn lại xem xét kĩ lưỡng, ặc may quá có chữ Jenny, mà dù sao tiếng Trung nào mà có chữ đó. Mà đuôi ngọc có chạm khắc chữ Băng. nhún vai. Đâu phải tên mình -“Lan cậu…cậu” nhìn , tay cầm con rắn, Lan nhìn khó hiểu,nhìn xuống tay mình cầm rồi mặt ngây thơ nhìn lại . -“Á Á Á” quăng con rắn ra phía sau tay phải cũng tiện đường mà quăng chiếc trâm ngọc gãy đôi, con rắn bay sang người , hốt hoảng nhảy cẩng lên đạp con rắn vì sợ quá mà chiếc trâm ngọc thứ hai rơi xuống. Nhưng vầng sáng bao vay hai con người lại với nhau, phút chốc nơi vừa nãy hai người đứng giờ vắng vẻ như lúc nãy.
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 3] -“Á Á Á”. la thất thanh, vì cơ thể giờ đây giống như bị rơi xuống vực thẳm sâu ngòm, đen tối, đích thực phải giống mà đây là , bất chợt nhìn qua phía bên phải của mình, gương mặt trở nên kì quái nhìn , con này giờ đây mà còn có thể nhai rột rột mấy miếng bánh dầu mỡ kia, rốt cuộc có phải là người đây, bị rơi vào tình huống kì quái này mà còn có thể ăn rồi nuốt thế kia, biết vậy lúc leo cây đưa giỏ cho giữ, khẽ nhíu mắt lại, vòng sáng này còn mạnh hơn cái ánh sáng lúc nãy đưa hai đứa , chói muốn mù con mắt luôn, nhắm chặt mắt lại, miệng như bị nghẹn cái gì đó thể hét được khi cảm thấy mình rơi xuống ở vị trí rất cao, có chút sợ hãi nhưng vẫn cầm chắc bị bánh trong lòng mình, môi vẫn chạp chạp ăn, mắt nhắm khít lại, chuyện gì đến rồi đến “Rầm Rầm Rầm” Để kết thúc màng trượt khí trong hố đen tử thần, từ trung rớt xuống căn nhà tất nhiên là đục ngói nhào đầu xuống đất, chưa chắc là nhà hay nhưng có ngói chắc chắn là nhà, mặc kệ còn sống là được rồi, hai bóng đen chiếc giường ngừng công việc giở dang của mình, bóng người cao lớn bước gần đến , đưa tay xoa xoa cái bàn toạ dường như tan nát của mình, xương khớp chắc giờ bầm dập hết rồi, bóng người đó khẽ vẫy tay lập tức nến trong phòng thắp sáng, giật mình khi thấy được cái bàn chân, cái đôi chân rồi……oẹ, bao tử của nhồi lên nhồi xuống, ôm bụng, chọn đại chỗ nào đó mà tống khứ mấy cái xác còn lại trong bao tử, cái tên biến thái kia rốt cuộc nghèo đến cỡ nào mà có đến mét vải để mặc, liên tục nôn ra, trời ơi chắc ói ra cả đồ ăn hôm kỉa hôm kìa luôn chứ chắc lắm đó, gương mặt phức tạp, bước lại gần , con ngươi đen bóng in sâu hình dáng run run của , khẽ lấy tay lau mép miệng, nôn xong vô cùng thoải mái, quay nguời về phía sau, tóc gáy dựng lên, cái tên này rốt cuộc là có sĩ diện hay , sượng người, đôi mắt dán chặt vào khuôn mặt của -“ đẹp….” ngây người nhìn , mắt của màu tím, rất lạ chưa nhìn thấy cặp mắt nào có màu tím, da của trong láng minh, đặc biệt là mái tóc, chẳng phải con ai ai mà chẳng quý mái tóc của mình mà chẳng ngại để dài tới gót chân sao, còn ngắn củn cởn ( quá nha, dù sao người ta cũng để tóc chấm đến vai đó) nhưng vẫn giữ được vẻ đẹp nữ tính, từ toát ra cái khí chất ngạo mạn, giống như những người bình thường, liếc mắt nhìn xuống trang phục của , lại thêm điểm lạ, ăn mặc như thế này phải khiêu gợi quá sao nhưng trang sức người trông rất đáng giá. nhìn mà máu trong người cũng lên nổi đến tim, cái tên này muốn bị móc mắt sao, hậm hực nhìn , bất giác tự chủ được mình mà giơ tay lên định chạm vào khuôn mặt của , bản năg mau chóng nổi dậy, giơ chân đá cước, la thất thanh tiếng, mặt đỏ bừng, trời ơi đá đâu đá, đá ngay chỗ hiểm của , há hốc mồm nhìn rồi co giò bỏ chạy. Đám lính nghe thấy được tiếng la của chủ nhân mình bèn vội vã chạy đến, nhưng bỗng dưng cảm thấy có cái gì chạy qua, (khỏi chắc mọi người cũng biết đó chính là Jenny của chúng ta phóng với tốc độ của chiếc xe máy) nhưng ai thấy cả bọn họ rùng mình rồi đạp cửa xông vào bên trong, nhưng mọi người đều sững sờ khi thấy “lăn lông lốc” giữa sàn -“Thái tử…người sao chứ” người trong đám đánh liều hỏi. nhanh chóng chỉ trong chớp mắt hồi phục lại nguyên thần của mình, lấy áo khoác lên người -“ Các ngươi có thấy nữ tử mắt tím, tóc ngắn chạy ra ngoài ?” Hăn cố nhịn đau, lên tiếng hỏi, nữ nhi đó to gan -“Bẩm thái tử chúng thần thấy ai như thê” Bọn người khẽ lo sợ vì nét mặt dần trở nên u ám -“ Các ngươi là lũ ăn hại” đập bàn làm cho ả đứng sau lưng giật mình, chưa bao giờ thấy như thế, nét mặt ả trở nên điêu ngoa và độc ác ràng -“ Bẩm…bẩm thái tử xin tha tội cho lũ thần…thần mau chóng tim ra nữ tử ấy” Tên đó lắp bắp -“Được vậy mau ngay, nếu tìm được đem đầu đến gặp ta” Bọn người đó thi lễ rồi mau chóng rút lui.Ả nhàng xoa bóp bả vai cho , gương mặt diễm lệ vô cùng -“Ngươi ” hừ lạnh -“Thái tử” ta nũng nịu bước đến trước mặt làm vẻ đáng thương -“Cút” hét lên, ả giật mình lui ra ngoài, đăm đăm nhìn bầu khí, bỗng dưng nhớ đến đôi mắt tím và gương mặt của -“Ta bắt được nàng” nhếch miệng cười, bàn tay đưa tách trà lên nhấp từng ngụm
HOÀNG HẬU NGHỊCH NGỢM VÀ VƯƠNG PHI NGÂY THƠ [chương 4] Còn về ngốc ngây thơ cua chúng ta có vẻ ít đau đớn hơm của Jenny. Trong bóng tối bao trùm, sao, trăng cũng bị mây che lấp, tối mù mù chẳng thấy cái gì, chỉ thấy tiếng nước khẽ chuyển động theo người chàng, trời chuyển đông nhưng chàng vẫn điên điên khùng khùng nhảy xuống hồ mà tắm (đầu óc bình thường chắc muốn thành cá tuyết đấy), chàng giật mình, tia sáng le lói giữa trung, ngày càng sáng rực lên, để chàng kịp định thần lại và tiếng “ùm” vang lên, chúi đầu xuống nước, tay chân quờ quạng khắp nơi, đập nước tung toé, chàng theo phản xạ lôi lên, cái đáp xuống này rất nhàng chỉ mới uống nước thôi hà ( ghê ha), nhìn chàng chớp mắt, tay vẫn khăng khăng giứ bị bánh ướt nước trong tay mình, khẽ rùng mình tay chân luống cuông leo lên bờ, sắc mặt chàng nổi lên phản ứng gì, chỉ chăm chăm nhìn bóng người trứơc mắt kia, chàng có thể cảm nhận đây là ( cảm nhận?), chàng cũng thuận tay thuận chân leo lên bờ, trăng dần ló dạng, chàng có thể nhìn dung mạo của , thân người nhắn, gương mặt đáng , chàng cảm thấy thập phần khác xa với các nữ nhân nơi này, kiều mị, quyến rũ nhưng đem lại cho người ta cảm giác muốn che chở, đôi mắt bồ câu của nhìn chằm chằm vào người chàng, bờ má đỏ lên, lấy tay che mắt lại, chàng hoảng hốt nhìn lại mình, mải ngắm lâu quá nên quên béng mất rằng mình chưa mặc đồ (làm ảnh hưởng tới tâm hồn trong sáng của Lan), chàng nhanh chóng khoác y phục vào, bỗng nhiên đầu óc nghi ngờ hoạt động ngay tức khắc, nàng là gián điệp, phải nếu là gián điệp được phái đến giết chàng, tại sao lại ra tay, mê hoặc chàng càng khong nữa có ai mà ngu đến nỗi đem như để tạo ra tình huống như thế này mà mê hoặc , vả lại quầng sáng kia, người thường sao có thể tạo ra, phải người thường lẽ là tiên nữ (nghĩ xa quá), có lẽ là thế “Hắt xì”, chàng bị đánh thức bởi tiếng nhảy mũi của vừa rồi - “Lạnh quá” khẽ kêu lên, sờ sờ tìm kiếm cái giỏ bên tay mình, á mất rồi lóng ngóng nhìn lại mặt hồ, cái giỏ trôi rất là bình thản mặt nước, muốn xuốg lấy nhưng có biết bơi đâu, nhìn qua người đứng bên cạnh mình, bước gần đến - “ ơi! Có thể lấy dùm cho Lan cái giỏ hông, nó ở kia kìa, Lan biết bơi” Ngón tay nàng chỉ về phía hồ, mắt rơm rớm nước, ánh mắt vẻ khẩn cầu nhìn chàng. Chàng ngẩn người bị mê hoặc bởi dáng vẻ này, trong lòng bỗng dưng lên cảm giác thương thương rất khó tả (ai chả zậy khi bắt gặp đôi mắt to tròn, lóng lánh của ẻm), nàng tên Lan sao, chàng gật đầu, dung khinh công di chuyển nhịp nhàng mặt nứơc rồi mau chóng quay lại bên , mỉm cười, vỗ tay rồi mau chóng chụp lấy giỏ xách nhưng gương mặt lại xụ xuống, ướt hết trơn rồi, lạnh làm sao đây, “ hắt xì”, người run lên, chàng thấy vậy cởi chiếc áo khoác bên ngoài của mình choàng lên người , chàng chưa bao giờ đối xử với nữ nhân nào như vậy, vì trong mắt chàng tất cả bọn họ đều là giả dối, trước mặt nũng nịu làm càng, tranh đấu cao thấp, nhưng khi gặp chàng cảm thấy điều gì đó rất lạ -“ Cảm ơn ” cười hì hì, quay lưng bỏ , chàng giật mình vội vàng kéo tay lại, trong lòng dâng lên cỗ dự cảm bất thường, chàng muốn để -“ sao thế” nhìn chàng, ánh mắt tỏ ra vẻ lo lắng -“ đừng ” Ngắn gọn, chàng hiểu nổi chính mình, mới gặp lần đầu mà bị mê hoặc là, nhìn vẻ mặt ngố ngố ngây thơ của , bật cười “Nàng tên gì” -“Trần Tuyết Lan” -“Tuyết Lan” Chàng nghiền ngẫm cái tên này, quả rất hay rất hợp với , sực nhớ ra điều gì bỗng quay qua quay lại tìm kiếm cái gương mặt nhăn nhó mà quý nhất, có, đâu rồi -“Jenny” sợ, Jenny đâu rồi, ra rất nhút nhát, chỉ có ở bên Jenny mới có thể lo nghĩ. Tư Kì Phong nhìn vẫn chẳng hiểu gì, Jenny là ai, tên gì mà kì lạ vậy, là con trai hay con (ăn dấm chua rồi), rốt cuộc là ai mà làm cho có vẻ lo sợ như thế. Mắt bắt đầu chảy nước, miệng mếu mếu như đứa trẻ bị lạc mẹ nhìn mà phát thương, ngồi bệt xuống đất khóc oà lên -“Jenny….cậu đâu rồi” Chàng lúng túng nhìn , đáy mắt ánh lên vẻ thương , trong người thấy rất khó chịu, liền vươn tay ôm vào lòng -“Tuyết Lan, nín ngoan nào đừng khóc nữa” Chàng chư bao giờ dỗ ngọt ai, vậy mà lần này, lại sa vào đúng lưới tình mới gặp lần đầu, khóc hồi cũng nín, dụi mặt vào ngực chàng, chùi chùi chùi cho nước mắt hết dính - “Đây là đâu vậy” thút thít hỏi -“Vương Lâm triều” Chàng ôn tồn trả lời, vẫn ôm khư khư vào lòng, nghe xong cũng chẳng biết gì là gì, đuối sức rồi dù sao cũng do ông trời sắp đặt, phải người quan tâm nhiều chuyện “Hôm nay ngày mấy” -“xx-yy-zzzz” bàng hoàng, quay về quá khứ, xuyên , đọc rất nhiều chuyện xuyên , nhưng ngờ…. thở dài, đầu óc mệt mỏi, suy nghĩ được mình ở trong hoàn cảnh nào. -“ ơi!” giọng -“Ta là Vương Nhĩ Tuân, gọi ta là Tuân” ơi, nàng là sao lại xưng hô kì lạ như vậy chứ, là quá thân mật, lẽ đối với những nam nhân khác nàng cũng gọi như vậy. -“Ưm Nhĩ Tuân, Lan biết tại sao lại đến đây, Nhĩ Tuân có thể cho Lan cùng , vì bây giờ Lan có ai hết, Jenny biết đâu rồi” Nhắc đến tự nhiên lại khóc, biết lại rơi rớt ở chỗ nào, rơi có đau , nhìn lệ mắt của nàng cứ rơi, chàng thoáng đau lòng, dù cho nàg có muốn ở cùng chàng hay chàng cũng bắt nàng đem về, chàng lau khoé mắt cho -“Ừ, ta biết rồi” dui mắt, khẽ ngáp cái, rồi yên tâm dựa đầu vào ngực Tuân cánh thoải mái, hai mắt khép lại, hơi thở đều đều (trời ơi sao mà ngây thơ quá zậy trời Lan ơi là Lan)Chàng khẽ cười, ánh ,mắt len lói nhìn , bế nàg lên ngựa, chàng phi chậm chạp -“ Hoàng thượng người….. này là ai” Lư Nhật Quang sốt ruột nãy giờ, là hộ vệ cho Nhĩ Tuân, ra ngoài lâu như vậy khi về lại đem theo , đáng là tỏ vẻ kì lạ, hoàng thượng của , từ lâu chỉ xem nữ nhân là công cụ làm ấm giường nhưng khi nhìn cách đối xử đặc biệt của chàng đối với trong tâm trí có chút vui mừng, có lẽ tìm được nữ nhân thay thế ngôi hoàng hậu kia rồi. giật mình tỉnh dậy, cặp mắt láo liên nhìn 2 người trước mặt, phải là đột nhiên mà tỉnh, lí do đích thực là ngửi thấy mùi thức ăn, nhìn thấy thức ăn bàn nhảy xuống khỏi vòng tay , đến bên bàn mà bốc miếng bánh bỏ vào miệng, ăn rất tự nhiên. Nhĩ Tuân cùng Nhật Quang nhìn chớp mắt, nàg này quả rất đặc biệt, Nhật Quang cáo lui để gian riêng cho hai người -“Đói lắm à” Tuân ngồi xuống bên cạnh, nhìn chàng gật đầu, ăn ăn ăn chẳng để ý tới người bên cạnh cho đến lúc no căng bụng, lại dụi mắt ngáp cái, thẳng tới giường nằm xuống ngủ ngon lành, chàng ngẩn người nữ nhân này hề để ý tới chàng. đặc biệt!