1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng hậu muốn đào hôn - Nguyệt Thanh Thu (c32) [đã DROP]

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Truyện này mình tìm được bên Tàng thư viện
      Do ss LÁ NGỌC convert
      Tác giả : Nguyệt Thanh Thu ( cảm ơn Ngọc Quỳnh nhé ).

      <Bộ truyện này được làm giành tặng Sui tỷ – Bạch Nương:http://tuynguyetlau.wordpress.com/ >

      Giới thiệu vắn tắt: Ba năm trước đây thân trúng mị độc. vì cứu , nàng cùng ái ân. sau năm khi tên đề bảng vàng, liền trở về cưới nàng, nhưng vừa chính là ba năm. Ba năm sau vẫn như trước là thư sinh nghèo túng bần cùng . Nghèo nghèo , ai kêu nàng thương chứ ! Ai ngờ cư nhiên lại là tên Hoàng Thượng chịu nhục, đoạt lại giang sơn xã tắc trong truyền thuyết . Giả dạng làm thư sinh nghèo khó, chỉ vì thử tấm chan tình của nàng . Nhưng nhẫn cũng thể nhẫn! Diệp Mộ Liễu nổi giận. Nàng nàng nàng, nàng muốn chạy trốn hôn!​
      honglak thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1 : Hoàng thượng coi trọng nàng
      Tháng tư gió mát, dễ làm say lòng người mềm yếu. Trong viện gió thổi hoa rơi, nhành liễu bay. Từng cành hoa đào kiểu diễm đan vào nhau,cảnh xuân mở ra tươi sáng, đẹp đẽ.
      Tứ hợp viện đều được lợp bằng ngói xanh, trong cảnh xuân yên tĩnh lại truyền đến tiếng hét chút phù hợp : “Cái gì? Cha, cha muốn con hầu hạ tên đại sắc lang đó sao ?! muốn, con tuyệt đối muốn !”
      “Liễu Nhi, hãy chú ý lời của con!”
      Trong phòng, bóng dáng mặc quan phục thất phẩm, người mặc bộ y phục là nam tử trung niên lớn tiếng .
      “Cái kia sắc...... Người kia là đương kim hoàng đế! Có thể hầu hạ , là vinh hạnh của con; Cũng là niềm vinh hạnh của Diệp gia chúng ta!”
      “Hoàng đế thế nào? Còn phải tên quỷ háo sắc !”
      Bên cạnh nam tử, là nữ tử thân tử sam, mắt ngọc mày ngài, da trắng như ngọc, xinh đẹp lại mang theo ba phần khí, quẹt cái miệng đào nhắn, bất mãn .
      “Cha, người cũng phải biết, người nọ , .......”
      “Chớ có bậy!”
      Diệp Minh Đường vuốt vuốt chòm râu dài của mình, trừng mắt đánh gãy lời của nữ nhi .
      “Liễu Nhi, cha chỉ là Huyện lệnh nho . Cấp có mệnh lệnh, cha làm sao dám tuân lời a?!”
      Nhìn đôi mắt to xinh đẹp của nữ nhi đong đầy nước mắt, trong suốt ướt át. Diệp Minh Đường khỏi trận đau lòng, lập tức thay đổi giọng điệu.
      “Con mặc kệ, con mặc kệ ! Cha chính là muốn bán con để cầu vinh!!”
      Diệp Mộ Liễu thấy đường này thông, lập tức quay đầu lại, nhìn người phụ nữ trung niên xinh đẹp :
      “Mẹ, người xem, cha muốn đem con đẩy vào hố lửa, người cũng quản !”
      “Lão gia......”
      Nhìn nữ nhi luôn luôn kiên cường có thể sánh với nam tử, hiếm khi nào lộ ra bộ dáng nữ nhi gia yếu ớt như vậy , Diệp Lâm thị đau lòng thôi.
      “Nữ nhi cũng phải có đạo lý a. Người có biết, Văn Tuyên đế cơ thể vốn ốm yếu nhiều bệnh, lại thường xuyên trầm mê nữ sắc, thích miên hoa túc liễu. Thân thể vẫn luôn suy nhược chịu nổi, tùy thời đều có...... khả năng. Vạn nhất, có gì hay xảy ra ... ... Nữ nhi tuổi còn trẻ, phải thủ tiết sống quả cả đời sao?!”
      “Hừ, nàng còn !”
      Thấy tình cảnh như vậy, Diệp Minh Đường quả rất đau đầu. làm sao lại muốn đem nữ nhi bảo bối duy nhất của mình , tự tay đẩy vào hố lửa. Nhưng, hoàng mệnh khó trái a!
      “Từ đến lớn, đúng là bởi vì nàng quá nuông chiều. Liễu nhi mới càng ngày càng vô pháp vô thiên! Ta , nữ nhi con nhà khuê tú, nên đọc [ nữ giới ],[ nội huấn ] gì đó tốt rồi. Nàng lại dung túng con học võ! Nàng xem, tại nữ nhi càng ngày càng mục vô tôn trưởng ( xem người lớn ra gì ). Ngay cả lời của người làm cha, cũng nghe!”
      “Dù sao, con nguyện ý cũng phải hầu hạ. nguyện ý cũng phải hầu hạ!”
      Nghĩ đến tình như tên dây, thể bắn. Diệp Minh Đường quyết tâm, .
      “Hôm nay bệ hạ cải trang vi hành, đến huyện Thanh Giang của chúng ta. Ngươi chuẩn bị, buổi tối hầu hạ bệ hạ !”
      muốn, muốn, đánh chết con cũng làm !”
      Diệp Mộ Liễu nhìn phụ thân của mình, làm cái mặt quỷ. Thừa dịp có ai chuẩn bị, nàng cướp đường mà chạy.
      “Cha, con đây. Chờ tên hoàng đế đó rồi, con trở về! Muốn hầu hạ, chính người hầu hạ !”
      “Con, con, con......”
      Diệp Minh Đường khó thở công tâm, nhìn nữ nhi trong nháy mắt thấy bóng dáng, hai mắt vừa nhắm lại, ngất ......

      Chương 2-1 : Mỹ nam tử bị đánh cướp![ nhất ]
      Núi xa xa cao lớn, hùng vĩ, nước trong xanh biếc chảy dào dạt.
      sườn núi, hương hoa đào tỏa ra khắp nơi, những cành liễu rũ dài . Hoa đào xinh đẹp diễm lệ, chi chít, tựa như ánh bình minh, tạo nên gian huyền ảo, tươi đẹp,huyên náo lạ thường!
      Diệp Mộ Liễu chuyên chú nhìn ngắm , nguyên lai, chính mình vừa rồi giận dữ , bất tri bất giác, cư nhiên chạy hơi đến Đào hoa cốc ở ngoài Thanh Giang thành mười dặm.
      Lúc này đúng là mùa hoa đào nở rộ. lâu nữa ít các tài tử phong lưu, tiểu thư khuê các đến Đào Hoa cốc đạp thanh, thưởng ngoạn.
      Nơi nàng đứng chính là Đào Hoa cốc ở phía sau núi, nhưng tại là sau giờ ngọ, vùng núi trồng hoa đào rộng khắp, lúc này lại dị thường im lặng .
      bên là đường núi trải đầy đá, bên là con đường , rất khó chú ý. Ở chỗ rẽ, đột nhiên truyền đến những thanh kỳ dị.
      Diệp Mộ Liễu nghiêng tai lắng nghe, trong tiếng binh khí đánh nhau hỗn loạn, tiếng kêu cứu của nam tử, theo gió núi, truyền vào tai của nàng ……
      là ban ngày ban mặt , lại là nơi phụ thân nàng cai quản, cư nhiên lại có người dám làm xằng làm bậy! Diệp Mộ Liễu cực kỳ tức giận, sớm đem chuyện vừa rồi quăng tận đâu.
      Nàng theo tiếng mà đến, quả nhiên ở sát vách núi thấy bốn năm hắc y nhân bịt mặt vây quanh nam tử áo trắng, đánh nhau kịch liệt.
      Namtử áo trắng thoạt nhìn rãng là bộ dạng thư sinh yếu đuối. Nhưng thân hình lại cao lớn, ràng là thành thạo võ công, đánh trả lại nhóm người bịt mặt.
      Hắc y nhân bịt mặt xuất thủ tàn nhẫn, từng chiêu thức đều muốn đoạt mệnh. Thanh kiếm trong tay bọn họ ràng mỗi chiêu đều thứ hướng về phía thư sinh áo trắng, nhưng trong phút chốc đều chỉ lướt qua người .
      Diệp Mộ Liễu mi mắt mở lớn, có chút hoang mang. Rốt cuộc là thư sinh này vận khí rất tốt hay kỳ cao thủ bất lộ tướng?! ( cũng khéo giả vờ )
      đứng nghi hoặc, thư sinh áo trắng lại lớn tiếng hô:
      “Giết người, phóng hỏa . Cứu mạng a!!”
      Cứu người như cứu hoả! hề chần chờ, Diệp Mộ Liễu phi thân nhảy tới, gia nhập vào cuộc chiến kịch liệt .
      “Dừng tay! Giữa ban ngày, lang lảnh Càn Khôn. Các ngươi còn có vương pháp hả ?”
      “Vương pháp?!”
      cái hắc y nhân trong đám người bịt mặt cười khặc khặc quái dị :
      “Chúng ta có kiếm trong tay, chính là vương pháp! Nếu biết thức thời , lo chạy cho nhanh!! Bằng , đao kiếm vô tình. Nếu cẩn thận làm hỏng đại của đại gia, ta cho ngươi đền mạng!”
      honglak thích bài này.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2-2 : Mỹ nam tử bị đánh cướp [ nhị ]
      “Hoặc là, nhìn ngươi da dẻ mịn màng, tuy ngươi phải là đàn bà. Nhưng, cũng có thể làm cho đàn ông nếm thử phải !” ( ghê, bọn này ngay cả con trai mà cũng tha, tuy ta rất thích đam mỹ, thích mấy thụ xinh xắn đáng , hay mấy công mạnh mẽ, lạnh lùng, uy vũ, nhưng mấy tên kinh khủng này … ta thể nào chấp nhận được a )
      Từ trước đến nay Diệp Mộ Liễu luôn thích nữ cải nam trang, nên giờ đây, bọn người này vốn phát giác ra nàng kỳ thân nữ nhi hơn kém .
      đám hắc y nhân nhất thời cười vang. Diệp Mộ Liễu nghe vậy, giận dữ.
      là thói đời ngày sau, nghĩ tới Đông Thương quốc, cư nhiên lại có hạng bại hoại như các ngươi! Nghĩ đến quả là thượng bất chính hạ tắc loạn, đừng đến tên tiểu hoàng đế ngu ngốc háo sắc, ngay cả thần dân của cũng hoang dâm chịu nổi như vậy. Xem ra hôm nay ta thay trời hành đạo, thu thập bọn người bại hoại các ngươi được. Đám hắc y nhân nghe vậy, mặt nhất thời lên thần sắc kỳ dị.
      Ngay cả nam tử áo trắng nho nhã tuấn mỹ kia, trong đôi con ngươi đen như mực, sáng trong như ngọc, cũng lên nhiều ánh quang hoang mang; Khóe miệng dường như có chút co rúm lại, khó có thể nhận ra……
      ( Chửi xấu người ta ngay trước mặt luôn a )
      “Hãy bớt sàm ngôn . Thiên đường có lối ngươi , Địa ngục cửa ngươi lại cứ xông vào!”
      Tên cầm đầu trong đám hắc y nhân bịt mặt lớn tiếng .
      “Các huynh đệ, lên!”
      “Huynh đài, cứu mạng a!”
      Namtử áo trắng tránh bên trái né bên phải, bên lấy chiết phiến cầm tay chống đỡ đòn tấn công của hắc y nhân, bên hướng phía sau Diệp Mộ Liễu trốn tránh. Gió núi thổi vi vút, xung quanh nam tử áo trắng. Làm cho thoạt nhìn giống như thần tiên hạ phàm, phiêu diêu dật.
      Diệp Mộ liễu nhìn tư thái đó bất giác cảm thấy rung động, thoáng xuất thần, giật mình thấy thanh kiếm trong tay hắc y nam tử, sắp đâm trúng nàng .
      “Cẩn thận!”
      Namtử áo trắng bước từ xa nhảy đến , dùng huyết nhục của chính mình để bảo vệ, che chắn phía trước của nàng.
      Ngân quang chợt lóe, mũi kiếm chói lọi ở trong khí xẹt qua đạo ánh sáng hình vòng cung. Tuy rằng chiết phiến trong tay nam tử chặn lại nữa sức tiến công của hắc y nhân, nhưng lưỡi dao sắc bén kia chém nhát lên cánh tay thon dài, làm xuất vết máu dài.
      ( Mỹ nam tử cứu mỹ nhân a )
      “Ngươi sao chứ?”
      Diệp Mộ Liễu vừa hoảng hốt vừa mắc cỡ. Trong lòng nhất thời dâng lên cảm giác xa lạ , khó có thể làm được.
      Trong tận đáy lòng nàng nổi lên trận đau đớn, khó chịu, luồng khí tức giận hỗn loạn lan tràn toàn thân nàng.
      Kiếm trong tay nàng, nhàng run lên, luồng khí như cuồng phong mãnh liệt, lướt qua người nàng, lan tỏa khắp thân thể nàng, thể thu hồi.
      có việc gì.”
      honglak thích bài này.

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 3-1 :Cùng với nam tử rớt xuống vách núi [ nhất ]

      Nam tử áo trắng lắc đầu, khóe môi khẽ nhếch lên nở ra nụ cười đầy mị hoặc. Trong con ngươi tối đen như ngọc, nhìn thấy đôi mắt nàng ngấn nước, nhất thời lên chút lưu quang tràn đầy màu sắc.

      Thu hồi nụ cười, chuẩn bị tinh thần, cùng Diệp Mộ Liễu sóng vai chiến đấu. Toàn lực ứng phó với đám hắc y nhân.

      Nhìn thấy hai người càng đánh càng hăng, đám hắc y nhân cũng dám chậm trễ!

      Tên cầm đầu cùng với mấy tên còn lại nhìn nhau liếc mắt cái. Trong mắt đều lên tia thần sắc quỷ dị. tên trong đó, chậm rãi lui ra phía sau. Mặt khác mấy tên khác, lại tiến lên đón đường, đem hai người ép sát đến vách núi đen bên cạnh.

      Kiếm quang lần lượt vung lên trong gian, vạt áo bay tán loạn, máu tươi phun ra. cỗ mùi thơm lạ lùng, theo hướng gió truyền đến.

      Diệp Mộ Liễu bỗng nhíu mày cảm thấy có gì đó dị thường, thấy nam tử bên cạnh có gì đó khác lạ!

      Chỉ thấy trong khoảnh khắc thần sắc của đại biến, dáng người vốn cao lớn đột nhiên suy yếu vô lực, loạng choạng cái , liền thẳng tắp đụng vào mũi kiếm hắc y nhân.

      Máu đỏ sẫm, mang theo nhiệt độ cơ thể mà dâng lên rồi trào ra. Phun ra vạt áo màu trắng, như những cánh hoa đào kiều diễm lệ, nở rộ gian màu trắng sáng như ngọc ở bờ đối diện

      Diệp Mộ Liễu trong lòng đau xót, tay nhàng vươn ra ôm vào lòng. Mắt thấy đám hắc y nhân tay cầm kiếm càng lúc càng ép đến gần, cứ tiếp tục như vậy hai người bọn họ phải bỏ mạng ở đây.

      Diệp Mộ Liễu cắn răng, hư hoảng đánh ra chiêu, hấp dẫn tầm mắt của đán hắc y nhân. Thân mình lại hướng tới vách núi đen ở phía sau lưng nàng, vội vàng nhảy xuống......

      Tiếng gió gào thét dồn dập ở bên tai. Trong cơn hoảng hốt, nàng như nghe thấy đỉnh núi truyền đến tiếng đánh nhau kịch liệt, nàng hỏng loạn gọi:

      “Công tử...... Công tử......”

      Nhìn phía dưới là vách núi đen sâu thấy đáy, nhìn sắc mặt tái nhợt lâm vào hôn mê của cực phẩm mỹ nam tử . Diệp Mộ Liễu nhắm mắt lại, thầm nghĩ:

      “Xong rồi, xong rồi, là trời cũng cứu được ta rồi! Lần này mạng khó giữ!! nghĩ tới thể làm mĩ nhân cứu hùng, mà hôm nay ngược lại phải chôn thây tại vùng hoang vu dã ngoại này ! Ai, đây phải gọi là ‘chết dưới hoa mẫu đơn, thành quỷ cũng phong lưu sao’ ?!”

      Gió núi vi vút, những đóa hoa màu hồng phấn bay trong gió tựa như mưa, thổi đến mặt Diệp Mộ Liễu , khiến nàng hơi hơi ngưa ngứa.

      Mở to mắt, trước mặt nàng là gương mặt tuấn lãng như ngọc được phóng đại.

      “Ngươi tỉnh rồi!”

      Chương 3-2: Cùng nam tử rớt xuống vách núi [ nhị ]

      tuấn nhan tái nhợt lộ ra bênh trạng ửng hồng, nam tử áo trắng mày nhíu lại, hô hấp hơi dồn dập. Hai tay nắm chặt thành quyền, mu bàn tay lộ ra những đường gân màu xanh trắng.

      Bộ dáng của thoạt nhìn thập phần khó chịu, giống như phải kiềm nén, nhẫn nhịn rất thống khổ !

      “Đây là làm sao? Chúng ta chết sao?!”

      Nhiệt độ ấm áp người nam tử, cho nàng biết bọn họ vẫn còn sống.

      Diệp Mộ Liễu nghi hoặc nhíu mi, đánh giá bốn phía. Tịch dương ánh chiều tà dần hạ xuống, bốn phía là núi rừng vây quanh, cổ mộc xanh ngắt, thanh khê vờn quanh. Nơi nơi đều là hoa rụng rực rỡ.

      Lá cây dày, khó phân đâu là đóa hoa, ở cỏ phủ kín tầng dày. Giống như tấm thảm mềm mại !

      Diệp Mộ Liễu trong lòng nhất thời sáng tỏ, bọn họ từ cao ngã xuống như vậy, may mắn là bị gì.

      “Đại khái là chúng ta rơi xuống đáy sơn cốc !”

      Nam tử áo trắng cố gắng nở ra nột nụ cười, trận thanh hô hấp nho mà khêu gợi thể nghe thấy, từ trong gương mặt tái nhợt bật ra.

      “Ngươi làm sao vậy? Rất đau à!”

      Nhớ tới trước lúc nhảy xuống vách núi bị đâm nhát kiếm, trong tâm của Diệp Mộ Liễu cảm thấy hơi hơi đau xót.

      biết vì sao, nam tử xa lạ ở trước mặt này, có thể tác động đến tận nơi mềm mại nhất của đáy lòng nàng. ( haiz, ngờ Liễu nhi của ta cũng mắc bệnh mê zai đẹp)
      loại cảm xúc xa lạ nhộn nhạo trong lòng nàng, Diệp Mộ Liễu chưa từng trải qua mối tình đầu nên biết , loại cảm giác khó có thể miêu tả này, đến tột cùng là từ đâu mà đến.

      có gì đáng ngại.”

      Nam tử ôn nhuận cười, như xuân phong thổi, trong đó tia lo lắng. Diệp Mộ Liễu có cảm giác như trong trái tim mình nở ra vườn đầy những loại hoa .

      “Ngươi là ai? Bọn họ vì cái gì muốn đuổi giết ngươi?”

      Diệp Mộ Liễu bên cẩn thận thay nam tử băng bó miệng vết thương, bên đem nghi hoặc trong lòng mình thốt ra.

      “Ta gọi là Lý Ngọc, là cử nhân lên kinh ứng thí. ngang qua huyện Thanh Giang, nghe ở Đào Hoa cốc hoa đào kiều mỹ lệ, rất đẹp, là nơi tuyệt nhất bản địa. Nhất thời tham luyến cảnh đẹp, cùng người hầu trong nhà bị lạc đường .”
      Hơi trầm ngâm lát, nam tử áo trắng chân thành .

      nghĩ tới lại gặp phải bọn thổ phỉ vào nhà cướp của, thiếu chút nữa mất mạng!”

      Thổ phỉ sao?! Trong đầu Diệp Mộ Liễu có cái gì đó chợt lóe thoáng qua, làm cho nàng kịp bắt lấy!
      honglak thích bài này.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 4 :Có hay có người , ngươi rất đẹp!

      “Nhưng là, ta cảm thấy đám người hắc y nhân này được tổ chức, huấn luyện, giống với thổ phỉ bình thường. biết bọn họ vì cái gì mà tìm tới Lý công tử ngài?!”

      “Chắc là do vận khí của ta tốt!”

      Trong ánh mắt của Lý Ngọc lóe ra tia nhìn, giống như muốn đến cái vấn đề rối rắm này nữa.

      “Đúng rồi, ta còn chưa cảm tạ ơn cứu mạng của nương ! biết tôn tính đại danh nương là gì ?”

      “Ngươi, ngươi..... Ngươi làm sao biết ta là.....”

      Diệp Mộ Liễu mặc dù cũng coi như là nữa nữ nhi giang hồ, cũng có làm ra vẻ giống như các tiểu thư khuê các khác.

      Nhưng cẩn thận bị nam tử xa lạ, nhìn ra được thân phận nữ nhi của mình. Hơn nữa nam tử này, còn tuấn mỹ lỗi lạc, khiến nàng phương tâm phiền muộn! Ở tình cảnh này sao nàng có thể thẹn thùng; Có thể kinh ngạc chứ?!

      “Ta chỉ đoán thôi.”

      Lý Ngọc mỉm cười, mắt sáng như đuốc.

      “Ta họ Diệp, danh Mộ Liễu.”

      Diệp Mộ Liễu sau lát bối rối liền khôi phục lại. Nàng thản nhiên cười, tự nhiên, hào phóng đối Lý Ngọc .

      ngực công tử có thương tích, phải nhanh chóng xử lý. tình cấp bách, mong công tử thứ cho Mộ Liễu mạo muội.”

      Nhìn Lý Ngọc mỉm cười gật đầu, Diệp Mộ Liễu lập tức nhàng mà xé bỏ vạt áo dính máu ngực , rồi lấy ra mảnh vải sạch nhất trong quần áo mình. Lấy nước suối bên cạnh, ôn nhu lau vết máu mặt.

      Sau đó bôi kim sang dược mà nàng luôn mang theo bên mình, rồi băng bó lại. Xong rồi nàng chân thành cười :

      “May mắn là miệng vết thương quá sâu, nghỉ ngơi hai ngày, có gì đáng ngại!”

      “Cám ơn......”

      Trong con ngươi đen của nàng lấp lánh ánh quang như nước ôn nhu , khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng làm say lòng người. Lý Ngọc bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng, thanh nhất thời ám ách vài phần.

      cần.”

      Trong đôi mắt đen sâu thẳm như ngọc, hai đốm lửa nho , như ở nơi thâm sâu nhất lập lòe cháy lên, lại giống như trong bóng đêm tối tăm lên đốm sáng nhoi nhưng rực rỡ chói mắt, làm cho người ta dời mắt được .

      Diệp Mộ Liễu cúi đầu, trong lòng ngừng kêu “Bùm, Bùm.”

      “Mộ Liễu, có hay có người , ngươi rất đẹp!”

      Từ năm mười lăm tuổi, bị buộc mở “Huân”
      <cái này tuy mình cũng đoán được nghĩa, nhưng ko biết giải thích ra sao, nôm na như là lần đầu tiên quan hệ với nữ nhi >. Nhiều năm như vậy, nữ tử ở bên người nhiều vô số kể. Nhưng cho tới bây giờ nữ tử nào có thể làm cho động tâm như t

      Chương 5-1 : hôn làm cho nàng tâm hoảng ý loạn

      Đôi con ngươi kia đẹp như bảo thạch, ánh lên vẻ hào phóng, thích thực, chút làm ra vẻ nào. giống đám oanh oanh yến yến bên người , đám mỹ nữ, bộ dáng xinh đẹp, nhưng tâm lại như rắn rết, luôn luôn mưu toan tính kế.

      Diệp Mộ Liễu cúi đầu, mi mắt lại càng thấp. Nàng luôn luôn là người sảng khoái trong thiên hạ, giờ phút này lại đỏ bừng mặt. Lông mi dài buông xuống, như con bướm muốn giương cánh muốn bay . Che lại con ngươi đen láy chứa đựng lưu quang tràn đầy màu sắc......

      “Liễu nhi......”

      Tình tùy ý động, Lý Ngọc rốt cuộc nhịn được. Dược tính bị cố gắng trấn áp từ nãy giờ, rốt cuộc cũng bùng nổ.

      thể nhận ra được rốt cuộc là tâm động? Hay là tình động ? Hay là muốn động?
      cúi đầu xuống, hôn, liền ôn nhu dừng đôi môi đỏ mọng mềm mại như nước của nàng…..
      ôn nhu nâng cằm nàng lên, cúi đầu nhìn ngắm nàng, nhàng di chuyển đôi môi mềm mại, đỏ mọng của nàng hết sức khiêu khích.

      Mùi hương độc đáo người , cùng với hơi thở nóng rực làm cho nàng trong nháy mắt mà tâm hoảng ý loạn.

      Hơi thở đầy nam tính, cùng với lòng bàn tay nóng bỏng, làm cho nàng có cảm giác nhiệt độ tăng lên cách kỳ quái. Làm cho tứ chi của nàng rũ rượi, mềm yếu…

      , được......”

      Cảm giác ngượng ngùng làm cho nàng theo bản năng kháng cự lại hành vi “quá mức” thân mật này của . Nàng vươn tay, muốn đẩy ra. Lại cảm thấy chút khí lực cũng có.
      Thanh của nàng mang theo ít kinh hoàng cùng bất an, trong nháy mắt làm khôi phục lại lý trí.

      Lý Ngọc hít vào ngụm lãnh khí,rồi buông nàng ra. Trong đôi mắt tối đen đó lóe ra ánh nhìn nóng bỏng mà mà dữ dội hơn cả hỏa diễm, giống như bị dục vọng thiêu đốt.!

      Hơi thở dồn dập mà hỗn loạn, hô hấp rồi lại hô hấp nhưng cũng thể làm dịu được.
      , tránh ra! Cách xa ta chút!!”

      trán, từng giọt, từng giọt mồ hôi lớn chảy ra, làm cho mái tóc đen của ướt sũng. Lý Ngọc sắc mặt ửng hồng, thân mình nhè run lên. Giống như cố gắng áp chế cách thống khổ!

      “Lý...... Công tử, ngươi làm sao vậy?”

      Trong mắt lóe lên tia hung quang, sợ hãi nàng. Nàng theo bản năng lùi lại hai bước, rồi lại tiến đến, ôm lấy cổ , thanh run run hỏi :

      cho ta biết, ngươi rốt cuộc làm sao vậy?”

      “Liễu nhi, rời khỏi ta . Tốt nhất cách xa ta ra . Ta, ta nghĩ hại nàng!”
      Lý Ngọc cười khổ tiếng, cố gắng áp chế .

      < ca quả quá là quân tử, như số nam chính khác, thấy mấy chị uống say hay thần trí tỉnh táo là nhảy vô ăn liền, như ca quả là hiếm thấy >

      Chương 5-2 : hôn làm cho nàng tâm hoảng ý loạn [ nhị ]

      “Nàng là nương xinh đẹp, lại tốt như vậy, ta đành lòng hủy hoại nàng!”

      cho ta biết, rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?”

      Diệp Mộ Liễu quật cường lắc đầu, con ngươi đen láy trong suốt, tràn ngập lo lắng.

      “Nàng có nhớ nhớ vách núi có mùi hương lạ lùng ?”

      Thấy nàng gật đầu, Lý Ngọc tiếp tục .

      “Đó là loại hương liệu đến từ Tây Vực. Người bình thường ngửi phải có vấn đề gì. Nhưng nó dẫn phát ra độc tố trong cơ thể. ”


      “Ngươi trúng độc ?”

      Diệp Mộ Liễu lập tức cầm lấy cổ tay của , quả nhiên phát nội tức hỗn loạn, mạch tượng quái dị.

      cho ta biết, rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?”

      đến rất dài. Ta sinh trưởng ở đại gia tộc, là con trai độc nhất trong nhà. Năm ta mười lăm tuổi, thúc thúc của ta hạ loại độc dược mãn tính trong thức ăn. Loại độc này, chỉ làm cho nhân thân thể suy nhược. Hơn nữa, trong đó còn chứa thành phần của mị dược.”
      “Trúng độc rồi, tâm tính ham thích nữ sắc. Loại dược này, nhìn bình thường, kì thực lại bá đạo vô cùng. Khi độc tính phát sinh, nếu cùng nữ tử ái ân, máu nghịch lưu < chảy ngược> chết bất đắc kỳ tử; Nếu cùng nữ tử ái ân, thường xuyên như vậy, than thể cạn kiệt sức lực, cũng chỉ còn đường chết!”

      “Thiên hạ lại có kẻ ác độc như vậy sao?!”

      Diệp Mộ Liễu cực kỳ tức giận, nhìn đôi mắt của nam tử trước mắt, trong lòng lại dâng lên cơn đau khó hiểu.

      “Ngay cả cháu ruột của mình cũng nhẫn tâm làm hại, quả thực là bằng loài cầm thú!”

      “Sau này, may mắn là ta phát sớm. thầm đổi thức ăn, cũng lặng lẽ tìm rất nhiều danh y. Nhưng trước sau vẫn thể hoàn toàn trừ bỏ được tàn độc trong cơ thể!”

      Lý Ngọc ràng cười, nhưng Diệp Mộ Liễu lại cảm thấy ý cười kia lại chua sót như vậy, đơn như vậy. Ngay cả nửa phần cũng có trong đáy mắt .

      “Mấy năm nay, ta vẫn luyện công áp chế. Chỉ cần bất động tình, vốn có gì đáng ngại! nghĩ tới, vách núi lại nhất thời vô ý, bị bọn họ hạ độc.”

      “Vừa rồi, vừa rồi...... Lại nhịn được động tình. Cho nên, mới có thể làm cho độc tố.. bạo.. phát ra!”

      hơi xong, Lý Ngọc liền ho khan kịch liệt. Máu đỏ tươi, theo khóe môi nhắn, uốn lượn chảy xuống......

      Nhìn nhan sắc diễm đó, Diệp Mộ Liễu vô cùng hoảng sợ. Nàng ngừng chà lau máu khóe môi , nhưng càng lau lại càng nhiều. Tựa như nước mắt của nàng, chỉ là muốn dừng cũng dừng được.
      honglak thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :