1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Bỏ Trốn - Thượng Quan Sở Sở

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      [​IMG]


      Hoàng Hậu Bỏ Trốn

      tác giả: Thượng Quan Sở Sở


      tình trạng: Hoàn Thành

      Độ dài:6 quyển (125 Chương )+ phiên ngoại

      https://myngocdiepsontrai.wordpress.com/ngọc-diệp-thư-cac-2/cổ-trang/hoang-hau-bo-tron/



      Văn Án
      (`’•.¸(`’•.¸¤*¤¸.-’´)¸.•’´)
      Do sai sót của Diêm Vương (!), đại mĩ nữ “tồn kho” (26 tuổi rồi vẫn ế) Tô Liễm Dung sau khi chết linh hồn lại quay về quá khứ, nhập xác kiếp trước của – Mạc Liễm Dung, thiếu nữ 18 tuổi với vết bỏng kinh người mặt. Vốn chỉ muốn sống yên ổn qua ngày, cuối cùng bị ép tham gia tuyển tú nữ (tuyển phi cho hoàng đế ), rồi lại bị tên đạo tặc hái hoa chuyên nhằm vào tú nữ “đến viếng”. Trúng mê hương cùng xuân dược, đương lúc tuyệt vọng liền xuất vị “đại hiệp” cứu nàng, ngờ khi tỉnh lại mới hay bị “ăn tươi” ! phải xử nữ, làm sao vào cung? Ai hay thái hậu cùng hoàng thượng lại đặc biệt chú ý, nhất quyết đưa nàng xấu xí lên làm phi tần, đúng là hại chết người… Người thời đại, ai chả biết hậu cung là chốn thị phi khó sống, Liễm Dung lại càng muốn phải chịu cảnh chung chồng với 3000 cung tần mĩ nữ, quyết tìm cách trốn, dù là chui lỗ chó hay trèo tường cũng chẳng nề hà. Ba lần bảy lượt thất bại, tú nữ mới tuyển lãnh cung thẳng tiến, tưởng là yên nào ngờ họa vô đơn chí, nàng phát mình có thai, tác giả đương nhiên là tên “đại hiệp” nọ. Cắm sừng hoàng đế, tru di cửu tộc nghi!
      ràng xấu xí, lại đanh đá, kém đức, tại sao gã hoàng đế hết lần này tới lần khác ép Liễm Dung làm phi tần? Trải qua những việc gì mà rốt cuộc người theo nữ quyền triệt để, chỉ tham tiền như Liễm Dung lại trở thành hoàng hậu? Làm hoàng hậu, cớ sao còn chạy ra ngoài mở thanh lâu? Giang sơn mĩ nhân, là ai lựa chọn ?
      Trích dẫn : ” Ta tiếp nhận nổi, phải là ngươi, mà chính là hậu cung ba nghìn của ngươi” ” Mẹ chỉ mong con sau này lớn lên thông minh tàn độc giống cha, đê tiện vô sỉ giống mẹ là tốt nhất…”

      tart_trungA fang thích bài này.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Quyển 1 - Sửu Nữ Mạc Gia


      Chương 1: Tiểu Thư Xui Xẻo
      Tính đến nay, may xuyên việt đến Tề quốc gần tháng rồi. Đừng hiểu lầm, tuyệt đối phải lịch sử nhắc đến Tề quốc đâu. nhàng mà , ngay cả tôi cũng biết nơi này là nơi nào nữa ấy.

      Nhớ lại ngày đó, đầu nhưng nhức, mới nhờ đồng nghiệp đưa đến bệnh viện, truyền xong nước, vừa tỉnh lại ở đây. Mấy tiểu thuyết xuyên việt thực ít, nhưng bản thân xuyên việt có điểm quái gở chấp nhận được.

      đời nhan sắc như tôi, chuyện đầu tiên sau khi xuyên việt, đương nhiên là phải xem xem cơ thể này ra cái dạng gì. Nhìn vào gương đồng, tôi té xỉu tại chỗ. Mắt phượng, môi mọng quyến rũ, coi như được. Thế nhưng mặt, bên trái ràng có khối thịt dúm dó, dường như là vết bỏng, những đường nhăn này chính là minh chứng, xác thực đúng là “tôi” còn bé bị hỏa thương. Vết sẹo này khiến khuôn mặt vốn trắng trẻo khiến có phần dữ tợn, nếu ban đêm mà gặp, chắc vô số ngưởi tưởng tôi là quỷ cũng nên. Cũng khó trách tôi sau khi xuyên việt, soi gương hét lên tiếng, quỷ a, sau đó xỉu. Nhưng cũng tồi, tôi cũng có chút thuận lợi, thân thể này mới 18 tuổi, vóc người cũng xấu.
      Nhớ lại mình ở thời đại, phụ nữ 26 tuổi rồi.

      Có lần cùng đồng nghiệp cãi nhau, đứa con đó dám châm chọc : Bác , tôi thèm cùng bà cãi nhau nữa, chúng ta khác biệt. Xem, khóe mắt bà đầy nếp nhăn kìa. Tôi lập tức vung tay tạt cho con đó mấy bạt, kết quả là bị đuổi việc, nhưng tôi cũng rất thỏa mãn. Có thể sỉ nhục tôi tài, có thể sỉ nhục tôi nhân cách tốt, nhưng được phép tôi già. Tôi là đại mỹ nữ, ghét nhất ai mình già. Mà dường như, bởi luôn tự hào về vẻ đẹp của mình, cho nên ông trời nghiêm phạt tôi chăng, an bài cho tôi vào thân thể xấu thế này. Lão Thiên a, ngài cho con làm kẻ nhược trí hay cường đạo cũng vấn đề, vì sao lại để con thành sửu nữ a?

      Vừa tỉnh lại, tôi cuối cùng cũng cũng hỏi được nha đầu Tần Nhi bên người, “Ta đúng là Tam tiểu thư nhà ?” Sau đó nhận được đáp án quả quyết là phải, tôi cũng chỉ biết thở dài bất lực.

      tháng sau, tôi rốt cục cũng còn cách nào khác, miễn cưỡng tiếp nhận mình là Mạc gia Tam tiểu thư Mạc Liễm Dung vậy. chấp nhận cũng được, đây là lựa chọn duy nhất. Cũng được, tên tôi ở xã hội đại cũng là Liễm Dung, sợ nếu ai kêu ngẩn ra, chỉ có điều tên của tôi là Tô Liễm Dung.

      Tuy là tiểu thư, nhưng cũng xấu hổ. Theo như Tần Nhi , mẹ của tôi vốn là nữ tử thanh lâu, là tiểu thị thiếp. Hơn nữa, bà tính tình lãnh đạm, được cái kẻ háo sắc gọi là cha tôi sủng ái, sau khi sinh lâu qua đời. Từ đó đến nay, tôi bị ném đến tiểu phòng ở quê của cha hồi ông chưa làm quan, để nha hoàn Lệ Nương của mẹ khi còn sống chăm sóc. Cha làm đến Lại bộ Thượng thư, hàng tháng thường cấp cho chút bạc, đến nỗi để chúng tôi chết đói. Mấy năm trước, Lệ Nương rời trần thế, để lại tôi cùng Tần Nhi. Thân thế của Tần Nhi cũng rất đáng thương, nàng khi còn từng ở phố bán mình táng phụ (an táng cha), Lệ Nương cắn răng bỏ tiền mua nàng về. Về sau, nàng trở thành nha hoàn danh nghĩa của tôi, là con nuôi của Lệ Nương. Sau khi Lệ Nương qua đời, hai chúng tôi sống nương vào nhau.

      Từ khi Lệ Nương mất, hai đứa làm chút nữ hồng thứ tú (nữ công thêu thùa), còn tiền từ nhà gửi nữa, miễn cưỡng cũng sống qua ngày, cứ thế cứ thế qua nhiều năm. Mãi cho đến ba tháng trước, người cha lương tâm của tôi chẳng biết ăn bậy phải cái gì, phái người đưa chúng tôi quay về. Nhét vào viện tử tồi tàn, cũng là nơi chúng tôi sống bây giờ, sau đó chẳng thèm quan tâm.

      Tôi chẳng biết thêu thùa a, gần đây thấy tôi thêu, trái lại còn kỳ quái nhìn, Tần Nhi thường chạy lại sờ sờ trán tôi, nghi hoặc hỏi: “Tiểu thư, tiểu thư sốt a? Có phải bị xe ngựa đụng hỏng đầu rồi ? Tiểu thư nhớ mình là ai thôi, sao ngay cả sở thích thêu thùa cũng quên? Tuy đại phu tiểu thư mất trí nhớ, nhưng thể nghiêm trọng thế chứ…”
      ‘Liễm Dung’ đúng là rất thích thêu, nhìn tay nàng chi chít kim châm là biết. Nhưng nàng có thực là thích ? Có lẽ vì cuộc sống mà bất đắc dĩ thôi, Tần Nhi đáng thương a, hoàn toàn biết nỗi khổ tâm của ‘Liễm Dung’.

      Tôi làm vài món đồ nhắm thanh đạm, bày ngay ngắn, chờ Tần Nhi trở về. Từ khi xuyên việt, chuyện nhà chuyện cửa đều do nàng gánh vác, tôi quả thực có chút áy náy, bởi vậy mới chủ động làm chút việc nhà này. Tuy món ăn tôi làm rất khó ăn, nhưng tôi vẫn muốn nàng mỗi khi về nhà là cơm nước nóng hổi. Tôi vốn là nhân viên văn phòng cao cấp, giờ ở đây chỉ là phế vật. Vốn là phụ nữ lười biếng, tôi chỉ có ngồi chỗ trong văn phòng, nhưng cũng phải chưa từng xuống bếp. Mấy món rau dưa nay cũng chỉ là thức ăn bình thường, hoàn toàn đủ dinh dưỡng.

      Học người cũng xuyên việt khác mở tửu lâu, bán vài món ăn vặt đặc sắc? Xem ra quá 3 ngày tôi nhất định đóng cửa.

      Học người khác bán tranh? Thơ biết có vài câu, nhưng chỉ dừng ở mức viết lách thôi… Có thể vẽ tranh gì gì đó, cố gắng lắm cũng nhìn đến đống màu mè là choáng váng.

      Giọng tôi cũng tệ, có thể đánh đàn, tôi thậm chí từng nghĩ đến việc đến thanh lâu mại xướng, nhưng chỉ e cái diện mạo này ổn a.

      Đành vậy, tôi bảo Tần Nhi làm vài món đồ chơi đại. Chỉ có điều, nha đầu ngốc nghếch ấy làm giống cầu. Huống hồ, ‘Liễm
      Dung’ này thân thể như thủy tinh, ba bữa nửa tháng là bệnh, tôi cũng thể buồn phiền vì chuyện này. Người xuyên việt ít, nhưng cũng rất ít người thảm như tôi.



      Cơm canh nguội, Tần Nhi vẫn còn chưa về, tôi có chút lo lắng, nàng xảy ra chuyện gì chứ? Sống chung với nhau hơn tháng, tôi sớm coi nàng như em . Nha đầu kia mười chín, sống chết cũng kêu tôi là tỷ tỷ, nếu ‘uy hiếp’, chắc nàng cũng bằng lòng thỏa hiệp. Nàng mà biết tuổi thực của tôi, khéo khuyên tôi mau chóng tìm cái lều rồi vào đó làm ni .

      “Tỷ tỷ, muội về rồi đây.” Tôi ở trong tiểu ốc, từ xa nghe thấy tiếng cười trong sáng của Tần Nhi. Nàng luôn vậy, vô luận có mệt có cực bao nhiêu, lúc nào cũng cười.

      Tôi ra đón, thấy trong tay nàng ôm đống gấm mỏng màu lục, gấm này trông cũng được, nhưng chất chỉ thường thôi. Tôi nghi hoặc, “Nha đầu, mải việc này sao? Ngươi có rất nhiều tiền đúng ?”

      “Tỷ tỷ, xiêm y của tỷ cũ rồi, Tần Nhi làm cho tỷ đồ mới.”

      “Tần Nhi làm tỷ thấy áy náy quá, tỷ tỷ lại thích đồ mới, muội tự làm cho bản thân bộ .” Ở thế giới đại tôi tiêu tiền như nước, loại quần áo nào mà chưa từng mặc qua, đồ trang điểm gì mà chưa từng đụng tới. vất vả mới may được bộ quần áo cho mình, tốt nhất cứ để Tần Nhi mặc. Theo tôi nhiều năm rồi mà nàng có được ngày nào sung sướng đâu.

      Tần Nhi bỗng nhiên cúi đầu, giọng : “Tỷ làm sao mà thích xiêm y mới chứ, tỷ thương muội muội biết, nhưng tỷ tỷ đừng quên, vài ngày nữa là đến sinh thần (sinh nhật) tỷ.”

      “Sinh nhật ta là ngày nào?” Sinh nhật của tôi ở thời đại dĩ nhiên là nhớ, nhưng biết sinh nhật tôi ở đây có đúng ngày đó .

      “Tỷ tỷ, bệnh của tỷ nghiêm trọng . Ngày sinh của tỷ là mùng tháng ba.”

      Ra vậy, chúng tôi cùng ngày sinh, thế đúng rồi, qua vài ngày nữa là đến sinh nhật thứ 26 của tôi, , phải là sinh nhật thứ 18. Bị chuyện xuyên việt làm quên mất, được rồi, hảo hảo qua ngày sinh, xem như tôi Tô Liễm Dung và Mạc Liễm Dung cùng qua ngày này.

      Tôi cười khổ, “ phải là ngày mốt sao, Tần Nhi, ta ngốc a, ngay cả ngày sinh của mình cũng quên.”
      Last edited: 6/10/15

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 2: Lão cha Trần Thế Mỹ (1)




      Tôi thừa nhận, Tần Nhi đối với tôi rất tốt. Ban đêm thấy nàng dưới ánh đèn làm cho tôi bộ quần áo, hôm nào cũng mãi đến khuya. Sáng sớm, nàng dậy làm đồ thêu để bán rồi. Theo tiểu thư xui xẻo như tôi, thực là khổ cho nàng. Tôi thề, nếu có ngày Liễm Dung tôi thoát khỏi chốn này, tuyệt bạc đãi Tần Nhi.



      Hôm nay là ngày sinh nhật của tôi, tôi phá lệ mua chút đồ ăn tốt hơn. là bản thân muốn ăn, kỳ thực là muốn cải thiện bữa ăn cho Tần Nhi. Ngày nào cũng rau củ, thiếu chất. Sáng dậy, Tần Nhi cho phép tôi làm bất cứ chuyện gì, là ngày sinh nhật nên nghỉ ngơi. Tôi cũng nghe, ngược lại bảo nàng hảo hảo nghỉ ngơi ngày.



      Tôi làm mấy món ăn có chất bình thường, sườn heo kho, gà rang rau hẹ trứng, canh cải trắng, cá dấm đường, hương vị tỏa ra ngào ngạt, từ xa ngửi thấy. Tôi thể bản lĩnh chăm nom nhà cửa của mình. Đây chính là kết quả của việc nghiên cứu N cuốn sách nấu ăn đó.



      Tần Nhi nhìn bữa cơm được phong phú lắm mà dùng ánh mắt sùng bái nhìn tôi, “Tiểu thư, trừ canh cải trắng, những món khác là gì a? Muội từ đến giờ chưa từng thấy.”



      “A, thể nào, đều là mấy món bình thường mà.”



      “Thực mà, mấy tửu lâu nổi tiếng kinh thành cũng có những món này a.” Có lẽ ở cách thức ở thời đại vẫn chưa được khai phá ở đây, tiếc , sớm biết tôi mở tửu lâu, bằng mấy món này cũng có thể trụ được, đúng ?



      “Thôi đừng hỏi nữa, mau ra ăn .” Ăn chay cả tháng, với mỹ thực trước mắt, tôi so với con chó lép bụng thấy khúc xương rồi còn khủng hơn.



      Tần Nhi cắn miếng thịt to, sau đó nhìn tôi, : “Tiểu thư, tỷ thực lợi hại.”



      “Thiết, tiểu thư ta đây lợi hại quá ấy chứ.” Tôi khoác mà biết ngượng.



      “Ân, tiểu thư lợi hại, nếu phải mặt có sẹo, lần này nhất định được tuyển chọn.” Nàng xong mới biết bản thân lỡ mồm, thấy tôi hắc tuyến đầy đầu, vội : “Tiểu thư, nô tì nhỡ mồm.”



      “Tuyển cái gì?” Cái tôi quan tâm chính là chuyện đó.



      “Tuyển… Tuyển tú nữ.”



      “A? Cái gì? Tuyển tú nữ?” Chẳng phải ta đây phải làm vợ bé cho tên hoàng đế háo sắc sao? Đánh chết cũng chịu. Hay rồi, tôi tại rất xấu. Tôi còn tưởng bản thân vẫn đẹp đủ để đánh bại ba trăm đại mỹ nữ như xưa, tôi đúng là nhũn não rồi, nhan sắc của bản thân như vậy, trúng tuyển mới lạ.



      Tôi thoải mái cười : “Ta để bụng đâu, đừng tự trách mình. Nhưng ta thấy cũng lạ, tư sắc của ta thế này, cũng có thể dự tuyển sao? Đúng là khó hiểu.”



      phải, chỉ tuyển nữ tử tài mạo song toàn thôi, vốn tiểu thư được tiên hoàng khâm điểm (đích thân chọn).”



      “Cái gì? Điểm ta?” Ngụm canh vừa nuốt xuống họng phun hết ra, quái gở, tôi là sửu nữ mà, ông ta điểm tôi làm gì, hết hồn.



      “Nghe tiểu thư và hoàng đế sinh cùng tháng cùng năm, cho nên điểm tiểu thư.”



      Thế a? Xem ra đúng là việc gì là thể, người cổ đại rất mê tín, có lẽ là do mấy lão cao tăng phải tuyển tôi chứ gì. “Bỏ , mở mang tí kiến thức cũng tốt.” Tuyển tú nữ a, người đại như mình mấy ai có thể tận mắt thấy được đại tuyển tú nữ chứ. Đổi lại mình cũng cần lo lắng, tôi chắc chắn bị loại, cho dù là khâm điểm, nhưng với nhan sắc này…



      “Đúng rồi, nếu ta đúng là Tam tiểu thư, chắc còn phải có ca ca tỷ tỷ nữa đúng ?” Tôi đoàn bọn họ đối với tôi cũng có cảm tình lắm, trước hiểu tình hình, biết người biết ta trăm trận trăm thắng.



      tiểu thư có hai tỷ tỷ, Đại tiểu thư Tưởng Dung, Nhị tiểu thư Vân Dung, Tứ thiếu gia Mạc Ngôn, Đại tiểu thư và Tứ thiếu gia do Nhị phu nhân sinh ra, Nhị tiểu thư là do Đại phu nhân sinh ra.”



      Ta khẽ ngâm:



      Vân tưởng y thường hoa tưởng dung

      Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng. (2)



      (Dịch bừa nghĩa: Rằng muốn xiêm y như hoa muốn sắc, gió xuân thổi khiến sương hoa thêm rực rỡ)



      Tên rất hay, Mạc gia sao lộ hoa hay hoa nùng nhỉ.”



      Mắt Tần Nhi mở lớn, “Tỷ tỷ… Tỷ ngâm thơ?”



      “Ngâm nga là gì, tiểu thư ta tất nhiên cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú tất cả đều tinh thông.” Đương nhiên, gian lận lừa đảo thiếu.



      “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung – Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng… Hay, khi ta đặt tên cho các tỷ tỷ của con, cũng nghĩ tới vậy.” Chẳng biết từ lúc nào, lại có tiếng vỗ tay tán thưởng.



      Tôi ngẩng đầu lên, lão nam nhân đứng ở trước mặt. Cẩm hoa bào, mặt có vài phần tang thương, phía sau lão còn có lão nhân, hẳn là quản gia. Nghe giọng điệu lão, chẳng lẽ là cha tôi? có tiếng bước chân, lão tưởng lão là quỉ a, hù chết người ta rồi có đến được mạng ?



      Tần Nhi cuốn quít đứng lên, ngoan ngoãn hô tiếng: “Lão gia.”



      Tôi nhún nhún vai, gắp miếng sườn heo cho vào bát, quan tâm : “Tần Nhi, muội là nha hoàn của ta hay là của lão a. Muội hình như kí khế bán thân với Mạc gia phải? Sao phải khách khí thế? Ăn cơm . Coi lão là khí .”



      Tôi vốn cũng có gia đình hạnh phúc, đáng tiếc papa lại bị con hồ li cái câu dẫn, ly hôn với mama. Tòa án phán đem tôi cho papa nuôi, nhưng vì bị con hồ li ấy ghét bỏ, cho nên papa đưa tôi đến thành phố khác rồi bỏ lại đường. Từ đó về sau tôi cũng chưa từng gặp lại ông. Nếu nhờ mama Viện trưởng nhặt được có lẽ, tôi sớm đầu thai rồi. Tục ngữ sai,tảo tử tảo đầu thai (sớm chết sớm đầu thai). Thế nên, tôi hận loại trượng phu sớm nắng chiều mưa. Cái mạng này vẫn khổ vậy, ở thời đại có papa vong ân bội nghĩa, xuyên việt đến đây lại có người cha Trần Thế Mỹ.



      “Liễm Dung, con sao có thể như thế.” Trần Thế Mỹ lão cha sầm mặt.



      Tôi hề gì vẫn cười ha ha đông tây, “Đúng đây, ta là thế đấy, ném ta về nơi hoang vu những 18 năm, lại đem ta quay về, hề quan tâm tận ba tháng trời, hôm nay lại nhớ đến ta?” Tôi cũng phải là con chó người ta nuôi, muốn cho ăn lúc nào cho, muốn đá ra chỗ khác.



      “Tam tiểu thư, người sao có thể thế. Lão gia vẫn luôn nhớ người. Lão gia biết hôm nay sinh nhật tiểu thư, cố ý đến gặp người.” Người đứng phía sau trông có dáng quản gia kia ‘dụng tâm lương khổ’(ý bảo hết lòng hết dạ chăng? ‘__’) .



      Vẫn biết hôm nay là ngày sinh của tôi? thể nào.



      “Vậy sao, ta tuy đúng là Mạc gia Tam tiểu thư, nhưng người xem, ta đây là cái dạng tiểu thư gì? Phỏng chừng, đãi ngộ cho nha hoàn cũng tệ hại như thế này. nhiều năm qua, nếu phải Tần Nhi luôn bán đồ thêu thùa, ta sớm chết đói.” Lão đầu vô lương tâm, đừng mong tôi tha thứ cho ông, dù có là Liễm Dung cũng tha thứ cho ông.



      Sắc mặt lão khẽ biến, nhã nhặn : “Liễm Dung, hôm nay ta tới đón con về, từ nay về sau, con đường đường chính chính là Mạc gia Tam tiểu thư, mọi chuyện cũng qua rồi.”



      “Ta cảm tạ người, ta tạ ơn toàn gia các người. Ta sống cũng tốt lắm, Tam tiểu thư gì gì đó, ta muốn làm, ta thà thanh lâu mại nghệ cũng muốn quay về chịu điểu khí (ai, từ này là từ chửi tục ;__;).” Chưa ăn thịt heo là chưa thấy heo chạy a? Tôi từng xem kịch truyền hình rồi. Tử nữ của tiểu thiếp thất sủng sao có thể có kết cục tốt, ở nhà chút địa vị cũng chẳng có nữa là. Tôi đoán khéo hai vị tỷ tỷ kia đều vênh váo hống hách, đệ đệ kia cũng ngông cuồng ai bì nổi, tôi phải ăn no mới có thể chống đỡ được với họ.



      “Con…” Mạc lão đầu thất kinh, “Con là nữ nhi gia mà ăn vô liêm sỉ như thế ư, con…”



      “A, nực cười, ta nhớ mẹ ta cũng là thanh lâu nữ tử cơ mà? Người nếu ghét bỏ bà, sao lại muốn lấy bà về, khó hiểu.” tử thừa phụ nghiệp, nữ thừa mẫu nghiệp là bình thường mà.



      “Liễm Dung, ta biết con vẫn vì chuyện của mẹ con mà hận ta, nhưng…” Lão thở dài hơi, “Liễm nhi a, con là tú nữ do tiên đế khâm điểm, nhất định phải tham gia tuyết tú nữ sau ba tháng nữa, nếu , liên lụy đến cả Mạc gia ta.” A, tôi bảo mà, nguyên lai là muốn tôi hy sinh vì Mạc gia a.



      cửa cũng có, ta phải là công cụ của ông!









      (1) Trần Thế Mỹ:


      Tân khoa Trạng nguyên Trần Thế Mỹ tài học xuất chúng, được Thái hậu ban hôn, sánh duyên cùng Công chúa, chiêu làm Phò mã. Thôn phụ Tần Hương Liên mang theo 2 con là Xuân Ca và Đông Muội vượt ngàn dặm đến kinh thành tìm chồng, ngờ đó chính là vợ và con của Trần Thế Mỹ. Nay trở thành Phò mã, Trần Thế Mỹ nhận vợ con và sai người đuổi .





      (Trích từ ePhim24h.net)


      (2) “Vân tưởng y thường hoa tưởng dung

      Xuân phong phất hạm lộ hoa nùng.”


      Phiên của 2 câu thơ trong Thanh bình điệu kỳ 1 của Lý Bạch. Nguyên văn và dịch thơ:


      清平調其一

      雲想衣裳花想容,

      春風拂檻露華濃。

      若非群玉山頭見,

      會向瑤臺月下逢。


      Thoáng bóng mây hoa, nhớ bóng hồng.

      Gió xuân dìu dặt giọt sương trong

      Ví chăng non ngọc nhìn thấy,

      Dưới nguyệt đài Dao thử ngóng trông.


      (Ngô Tất Tố dịch – Theo vi.wikipedia.org)

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 3: Lão cha Trần Thế Mỹ (tiếp)




      Tôi vẫn duyên dáng uống canh như cũ, thuận miệng : “Với cái dung nhan này của ta a? mới là làm liên lụy, .” Dù ta có đẹp cũng , chém cả nhà ông ta đổi tên mà ung dung tự tại tìm chàng đẹp trai.



      Lão cha Trần Thế Mỹ ngồi trước mặt tôi, nhìn rồi than thở: “Ai, con vốn rất xinh đẹp, chỉ tiếc gặp đại hỏa…”



      “Đúng rồi, đại hỏa cái gì a, nãi nương (vú nuôi) chưa từng kể cho ta nghe.” Nhân thể hỏi chút, Tần Nhi tuy nghe Lệ Nương mặt tôi đúng là do bị bỏng, nhưng biết sao lại bị thế.



      “Bà ta cho con?”



      sao? Trước đến giờ chưa từng kể qua.” Dường như lúc tôi tới đây bà ấy gặp Diêm vương rồi.



      “Con mới sinh được vài ngày, trong phủ cháy, cho nên mặt của con…” Lão tựa hồ hồi tưởng lại việc cũ mà thương tâm. Xem ra, người cha này cũng đến nỗi hỏng hẳn, có chút hảo cảm.



      “Được rồi, bỏ . Ta tuy xấu, nhưng tài hoa xuất chúng, để thua kém kẻ khác đâu.” Tôi tự an ủi , mình là đại mỹ nữ giờ biến thành vậy, khó chấp nhận mà.



      “Nhưng con đúng là cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú đều tinh thông.” Ánh mắt lão đầu tràn đầy mong chờ.



      Tôi tùy tiện : “Đúng vậy.”



      “Vậy là ai dạy con, con sao mà học được?”



      “Lệ Nương là người tài hoa xuất chúng, chỉ là người thấy thôi.” Tôi tự nhiên , kỳ thực có chút chột dạ.



      “Ân, mẹ con đúng là nữ tử khác thường, nha đầu bên cạnh cũng bình thường.” Dễ lừa a, hắc hắc.



      “Ta tài hoa xuất chúng sai, song tuyển tú ta tham gia đâu, với khuôn mặt này mà tham gia khiến người mất mặt, đúng a.” Thiết, Lão Thiên nếu bắt tôi làm Liễm Dung, khéo cũng là muốn tôi thay nàng báo thù, chuyện tuyển tú này nàng muốn, tôi cũng muốn.



      ăn no, tôi vỗ vỗ tay : “Được rồi, người phải có hai đứa con thông minh tuyệt đỉnh, như hoa như ngọc sao? Để các tỷ ấy .” Tôi đoán hai tỷ tỷ kia cũng phải là loại người tốt, sở trường của các nàng hẳn phải là phàn long phụ phượng (thấy người sang bắt quàng làm họ).



      “Liễm Dung…”



      Quản gia chợt đến : “Lão gia, người từ trong cung đến thông báo, rằng thọ yến của hoàng thường bắt đầu ngay lập tức.”



      Tôi còn tưởng lão còn chút lương tâm mới nhớ đến ngày sinh của mình, nguyên lai là nhớ của hoàng đế, tiểu nhân đê tiện.



      Trần lão cha gật đầu : “Biết rồi. Liễm Dung…”



      “Ai, cha, người phải phải tham gia thọ yến của Hoàng thượng sao? Mau , tiểu nữ tử xấu xí như ta, dám lãng phí thời gian quý báu của người. Thăng quan phát tài mới là tối trọng yếu, nữ nhi như ta, có chết mạng ngài vẫn còn hai nữa mà.” Tôi châm chọc kiêng nể, đem cả mối hận với người cha thời đại ra trút ra, càng lúc càng thêm hận lão.



      Lão vừa muốn , tôi chỉ nhè cười, đưa tay khá bất nhã, “Thỉnh.” Cút .



      “Ai…” Lão phất tay áo, bước ra ngoài.



      Tần Nhi mới rụt rè , “Tiểu thư, tỷ phải để mở mang kiến thức sao? Giờ lại…”



      “Thiết, ban đầu đúng là ta muốn xem sao, nhưng lão ta bảo ta ta .” Lão cho lão là ai a, dựa vào cái gì mà khoa chân múa tay.



      “Nhưng tiểu thư, nữ tử nào thế gia lại muốn bay lên đỉnh cao làm phượng hoàng, tiểu thư tỷ dù mặt có chút khuyết điểm, nhưng thất khiếu (1) hoạt bát a, phải…” Nàng cúi mặt tiếp nữa.



      Tôi bất đắc dĩ cũng chỉ đành lắc đầu vì dại dột của nàng, “Cung đình hiểm ác a, muội còn hiểu. Ta từ bé quen nhìn những cuộc tranh đấu của đám nữ tử hậu cung như hoa như ngọc, đánh chết ta cũng muốn bị cuốn vào. Những đứa con đó đều vì nam nhân bất ái, càng đáng phải hục hặc nhau, đem thanh xuân phí phạm ở nơi vĩnh viễn đấu tranh ấy. Trong hồng tường của hậu cung, chẳng có thiện ác, sống được mới là tối trọng yếu. Với trí thông minh của ta, tuy sợ những nữ tử kia, nhưng ta muốn hại người, càng muốn tranh chồng với đám nữ tử đó. Cho dù ta, ta cũng cần chung chồng với nữ nhân khác.” Lời này như lời tuyên bố đối với chính tôi, cơ mà bản thân có tiến cung đâu, hãn, những suy nghĩ này cần thiết lắm.



      Tần Nhi chớp chớp đôi mắt trong veo, “Tiểu thư, tỷ lợi hại, ngay cả chuyện này cũng biết.” Tất nhiên là tôi biết chứ, biệt danh của tôi là cuồng ti vi, cuồng sách mà, xem nhiều truyện về hậu cung lắm.



      Cằm tôi vênh lên tự đắc, “Đương nhiên, chuyện ta biết chỉ có mỗi vậy…”



      Nàng có chút suy ngẫm, “Tiểu thư, tỷ tỷ từ bé xem quen, nhưng mà tỷ thấy ở đâu chứ?” Ngưu bì xuy phá (2) rồi.



      “Tiểu thư ta thấy sách.” Lý do ổn đấy chứ.



      “Nhưng tỷ biết chữ mà.” A, thân thế quí báu này của tôi ra mù chữ a.



      “Chuyện… chuyện này, chuyện này phải a, là vậy, kỳ thực ta có biết chữ. Lệ Nương mực thầm dạy ta cầm kỳ thư họa, thi từ ca phú, chỉ là nàng dặn ta đừng cho ai khác biết. Muội cũng biết ta có hai tỷ tỷ, Lệ Nương sợ các nàng ấy vì đố kị mà hại ta, cho nên bảo ta giả bộ tầm thường chút.” Lý do này có phần hơi gượng gạo.



      “Nhưng… Nhưng cả muội cũng được biết, còn a, tỷ có mất trí nhớ ? Sao lại…?” sai nữa rồi.



      Tôi miễn cưỡng cười cười, “Trí nhớ của ta mới khôi phục được chút. Được rồi được rồi, ăn cơm , thức ăn nguội mất.”







      (1) thất khiếu: gồm hai tay, hai mắt, hai lỗ mũi và miệng – theo QT)

      (2) Ngưu bì xuy phá: ý khoác lác quá trớn rồi. Cái này là nhờ QT mới hiểu, bản thân chắc chắn lắm.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      Chương thứ 4: Hiệp lộ tương phùng (1)




      Từ ngày đó, tôi chưa gặp lại Mạc Văn Xương (cha tôi), có lẽ bị tôi mắng té tát trận nên còn mặt mũi quay lại nữa. Nhưng lão quản gia ngược lại vẫn đến, nhân tiện đưa rất nhiều ngân lượng. Lão còn thề lên thề xuống , kỳ thực cha tôi vẫn luôn cấp đầy đủ bạc cho chúng tôi sinh sống, là Đại nương ăn bớt, sau khi cha tôi trở về nghiêm khắc quở mắng Đại nương. Thiết, tôi cũng phải hài tử ba tuổi, thế ai mà tin nổi a. Bất quá bạc tôi ngại vui vẻ nhận, nếu phải vì tiền, tôi tuyệt đối cho phép lão bước vào địa phận của mình tam phân chung ( đơn vị đo lường chăng, mình cũng rành lắm, ai biết dùm, cảm tạ ^^’).



      Có tiền, Tần Nhi cần phải làm đồ thêu nữa, tôi cũng cần phải làm mấy việc vặt trong nhà. Vài ngày nay thân thể cũng tốt hơn nhiều, vô lực giống trước kia, có lẽ ngày trước đúng là bị thiếu dinh dưỡng.



      Tần Nhi sớm ăn xong bữa trưa, cảm thấy có tinh thần, tôi lôi nàng ra ngoài mua sắm. Gần đây vẫn luôn bị bệnh, chưa từng được thấy phố xá cổ đại này ra sao. Kì tôi muốn ra ngoài từ lâu, nhưng lực bất tòng tâm. Quan trọng nhất là có tiền. Tôi còn có sở thích, vừa ý cái gì là mua, bằng trong bụng thoải mái.



      những bản thạch lát phố, nhìn những gian nhà cổ hương cổ sắc, tâm tình rất tốt. Chỉ có điều người đường đều nhìn tôi với ánh mắt rất kì quái, tôi biết là bởi khuôn mặt này. ngờ, ở xã hội cổ đại tôi vẫn còn có thể thu hút mọi ánh nhìn. Đáng tiếc a, giờ là bởi trông kinh khủng, đâm thu hút người ta a.



      Tần Nhi thấy sắc mặt tôi tốt lắm, hiểu chuyện. Vội mang ra chiếc khăn trắng đưa tôi, “Tiểu thư, che mặt .”



      Tôi nhận lấy chiếc mạng che mặt tuyết bạch, cười khổ: “Lão Thiên trừng phạt ta a, ta nằm mơ cũng nghĩ đến, Liễm Dung cũng có ngày hôm nay.”



      “Tiểu thư…” Tần Nhi muốn an ủi tôi, lại biết phải gì.



      “Được rồi, ta hiểu muội muốn gì. Tiểu thư ta là người bi quan thế sao? Bị cha mẹ vứt bỏ ta vẫn kiên cường sống, giờ xấu xí thế này ta cũng khả dĩ tạm chấp nhận được.” Trong lòng đau ê ẩm, tôi – người luôn coi khuôn mặt xinh đẹp là mạng sống a, giờ là sửu nữ phải làm thế nào đối mặt với nhân sinh?



      “Ai nha, ta cứ tự hỏi là ai chứ? Nguyên lai là Tam muội a.” thanh õng ẹo truyền đến tai tôi. Ngẩng đầu lên, thấy nữ tử xinh xắn mỉa mai cười nhìn mình, sao mà giả tạo.



      Tôi lặng lẽ hỏi Tần Nhi: “Người này là ai a?”



      “Đại tiểu thư Tưởng Dung, phía sau nàng là Nhị tiểu thư Vân Dung.”



      “Các nàng ấy sao biết ta?”



      “Ngày tiểu thư vừa trở lại kinh thành, hai vị phu nhân và hai vị tiểu thư cũng đến.”



      Ra là thế, hai vị tiểu thư xinh đẹp đây quả nhiên là tỷ tỷ của tôi, châm chọc thèm che đậy. Chỉ có điều, tôi bại dưới tay các nàng đâu, nhìn bộ dạng các nàng đắc ý, ràng khinh thường tôi. Tôi có khuôn mặt đẹp, nhưng tôi giỏi giang, xem những ai từng xuyên việt, đều là người có ‘tài hoa’ cả đấy thôi.



      Lúc lâu thấy tôi lại, Tưởng Dung tới, ôn nhu : “Tam muội muội, mẫu thân của muội từ bé có dạy muội , thấy tỷ tỷ còn mau chào hỏi.” Nàng năng thùy mị đấy, nhưng trong câu chữ lại tràn đầy mỉa mai.



      Vân Dung cũng xen vào: “Đại tỷ, tỷ cũng đề cao nàng quá đấy, nàng xấu thế kia, xứng làm muội muội của chúng ta. là nực cười.”



      “Đúng vậy, đúng vậy, ta thực hồ đồ.” Tưởng Dung phụ họa theo.



      Tôi thờ ơ nhìn hai nàng ấy phô diễn, tựa hồ trước sau đều liên quan đến mình. Với người thông minh như tôi, chuyện với họ quả là điều sỉ nhục bản thân.



      Tôi khinh thường nhìn hai người chị, nhàng bước , coi các nàng là khí .



      “Ai nha, đại gia mau đến xem a, nữ nhân này xấu người xấu nết a, xấu đến nỗi chuyện cũng dám.” Vân Dung đắc ý dương dương tự đắc cười. Vốn có mấy người tọc mạch xem, giờ nàng ta lại kêu lên như thế, người tới càng nhiều, bắt đầu chỉ chỉ trỏ trỏ tôi.



      “Nàng thực xấu a, ngươi xem, qua cả màng che mà vẫn còn thấy vết sẹo kìa.”



      “Đúng vậy, thực khó nhìn, nếu ta mà bị như vậy, thà chết còn hơn.”



      Tôi bước tới gần Vân Dung hoan hỉ cười, vung bạt tai, lớn tiéng : “Nhị vị tiểu thư, các người là danh môn khuê tú, sao lại theo sửu nữ hiểu phép tắc như ta, ở đường hô to gọi , sợ tổn hại đến danh dự của bản thân sao?” thể nhịn nối, cho nàng biết tay, tôi đúng là bị mắc bệnh miêu (2).



      Tôi trừng mắt với đám người tọc mạch, lạnh lùng : “Nhìn cái gì, cút xéo cho ta.” Bọn họ thấy tôi phát hỏa, cũng biết mình quá trớn, tốp năm tốp ba tản .



      Vân Dung cũng phản ứng lại, mở to mắt trừng tôi, cam tâm : “Tiểu tiện nhân, ngươi…” cái tát hướng tới phía tôi, nhưng tôi nhanh hơn, nắm lấy cổ tay nàng, điên tiết : “Ngươi muốn thế nào, Mạc Nhị tiểu thư? Người khác sợ ngươi, còn ta , ngươi nếu dám đánh ta, ta ngay lập tức đập cho ngươi hộc máu.” Tôi trầm giọng , mặt Vân Dung sợ hãi.



      “Hanh, ta mới thèm sợ!” Cãi cứng, tôi dùng chút lực, cổ tay mảnh khảnh của nàng bị tôi siết đến muốn gãy.



      “Ôi chao, đại tỷ, tay của muội, tay của muội gãy mất…” Vân Dung rốt cục cũng chịu nổi nữa mà bật khóc. Tôi buông cổ tay nàng ta ra, đẩy cái, nàng ta té ra đất. Tưởng Dung vội vàng đỡ lấy nàng.



      Vân Dung vừa khóc vừa : “Liễm Dung, đồ bát phụ (đanh đá), ta bỏ qua đâu, đâu!”



      “Ngươi có tư cách lời này.” Nếu có tư cách, kẻ té đất kia phải là ta mới đúng.



      Tưởng Dung : “Ngươi phải có chút bản lĩnh sao? biết có đạo văn tài .”



      Ta vênh hàm, “Ta sợ ngươi a, loại người như các ngươi, có mười đứa ta cũng đạp hết xuống.”



      “Hảo a, ba ngày sau Thái hậu nương nương ở biệt uyển Mai viên của Thành vương, tổ chức tuyển phi cho Bát vương gia, đến lúc đó tiểu thư khuê các ở kinh thành đều phải , ngươi có dám hay ?” ràng kích tôi, chẳng phải đem tôi ra làm trò hề.



      , sợ ngươi a.” Tôi nghiễm nhiên .



      Tưởng Dung thỏa mãn cười: “Hảo, đến lúc đó mất mặt đừng trách ta. Được rồi, ngươi đúng là đồ xấu xí.”



      Nàng ta tựa hồ cho rằng tôi bị mắc lừa, tuyển phi vốn phải là nữ tử tài mạo song toàn, nàng muốn tôi mất mặt. Đáng tiếc nàng ngờ tới, tài văn của tôi đúng là ‘bất phàm’ đấy, đến lúc đó biết ai mới là người mất mặt. Tương kế tựu tế, ta biết dùng sao?







      Tôi cùng Tần Nhi đến tận khuya mới về, mua rất nhiều thứ đồ mới mẻ so với tôi, đồ ăn cũng có. Tần Nhi giống hệt cây thông Nô-en, nếu tuyết rơi, tôi nhất định mang đồ tới trang trí người nàng.



      Trở lại tiểu viện, trông thấy có mã xa (xe ngựa) tráng lệ trước cửa, tôi đoán Đại phu nhân vì Vân Dung mà tới đòi lại công bằng.



      Tần Nhi có chút sợ, giọng : “Tiểu thư, đúng là phu nhân tới… Làm sao bây giờ?”



      “Sợ gì, ai ăn thịt muội sao.” Ai ăn ai còn chưa biết, lão bà suốt ngày nuông chiều cái thiên kim tiểu thư kia, ta mà sợ các người tên phải Liễm Dung.



      Tôi vào phòng, thấy hai mẹ con Vân Dung nổi giận đùng đùng ngồi ghế, vừa thấy tôi vào, mấy ánh mắt này lợi hại có thể coi như ăn thịt người được. Tôi thèm đếm xỉa, với Tần Nhi: “Tần Nhi, làm cơm , ta đói rồi.”



      “Ngươi cho ngươi là ai a? Dám đối địch với Vân Dung của ta, ngươi là loại vô phép.” phụ nhân chừng bốn mươi tuổi hai tay chống nạnh ở trước mặt, cao ngạo nhìn tôi, bà ta chính là Đại phu nhân sao. Tôi để ý, đầu bà đầy thúy ngọc (ngọc bích), ăn vận lộng lẫy, da dẻ rất nhẵn mịn, cũng tệ lắm. Đáng tiếc, dáng vẻ giờ đây của bà hủy chính hình tượng ấm áp mà bà ta cố tạo ra.



      Tần Nhi bừng trà lên, tôi chầm chậm thổi tán nhiệt, vô cùng nhàn nhã : “Bà là ai a? Ta là người bà có thể dạy dỗ? Đúng là lão bà biết lượng sức.”



      Miệng bà ta giật giật, “Tiểu tinh, ngươi… Ngươi cái gì?”



      “Lão bà, ta bảo bà cút cho ta.” Sợ sao, xem bà làm được trò gì.



      “Tần Nhi, ngươi thấy Tam tiểu thư thế nào? Vả miệng.” Tần Nhi là chỗ trút giận a.



      Tôi đưa mắt nhìn Tần Nhi, nàng rất khách khí : “Phu nhân, nô tì là nha hoàn của tiểu thư, phải là nha hoàn của người, nô tì cũng chưa hề kí khế ước bán thân cho Mạc gia, cho nên phu nhân có quyền ra lệnh cho nô tì vả miệng.”



      Hảo Tần Nhi, học tệ, đáng thưởng.



      Tôi đắc ý hướng về phía hai mẹ con dương dương tự đắc, “Nghe chưa? Hai vị, ta chào đón hai người ở đây, cút cho ta.”



      Vân Dung chính còn vài phần sợ tôi, kéo tay mẫu thân, “Nương (mẹ), chúng ta , con bảo nó đúng là bát phụ chợ búa mà.”



      “Hanh, tiểu tiện nhân, ngươi chờ đó.” Đại phu nhân khinh bỉ nhìn, tôi còn khinh bỉ hơn, miễn dịch.



      “Tiện nhân, đến cuộc thi ba ngày sau cho ngươi biết mặt.” Vân Dung oán hận , ai xinh đẹp còn biết.



      Đợi bọn họ cam tâm rời , Tần Nhi : “Tiểu thư, tiểu thư thực lợi hại, nô tì nhớ lần trước mấy người đó đên chế giễu tiểu thư, tiểu thư cái gì cũng dám . ngờ, giờ chẳng những dám đánh Nhị tiểu thư, còn dám mắng cả Đại phu nhân.”



      “Cái này làm gì, muội mới khiến ta bất ngờ, học rất nhanh.”



      “Đương nhiên, tiểu thư dạy tốt mà.” Nha đầu Tân Nhi thành như thế bị tôi làm hư rồi.



      “Tần Nhi, ta thấy lạ a, sao muội gần đây gọi ta là tỷ tỷ nữa.”



      “Bởi vì tiểu thư luôn xưng ‘tiểu thư ta’, hơn nữa tiểu thư là tú nữ khâm điểm, đương nhiên phải kêu vậy.” Tôi có ‘tiểu thư ta’ sao? Hình như có a.







      (1)Hiệp lộ tương phùng: thể buông tha (theo QT)

      (2) bệnh miêu: ý chỉ việc trốn tránh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :