Hoàng Hậu Atula - Mun (Hoàn)

Thảo luận trong 'Truyện Sáng Tác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      [​IMG]

      Tác phẩm: Hoàng Hậu AtuLa
      Tác giả: Mun
      Thể loại: Cổ đại, He.
      Rating: 16+
      Tình trạng: Hoàn

      Văn án:​

      Nàng Thượng Quan Băng Băng cư nhiên xuyên . Chẳng những thế thiếu nữ thiên tài IQ300 15 tuổi mà lại phải nhập vào thân sác tiểu oa nhi 7 tuổi nhu nhược yếu đuối.

      Dù gì nàng ở đại cũng cảm thấy hết hứng thú. Chịu thiệt thòi đòi hỏi vài điều kiện của lão Diêm Vương vậy.

      Bất quá cũng làm nàng buồn khi cảnh mẹ kế con ghẻ và chịu biết bao ngược đãi.

      Bất quá khi có người gọi mình ATULA ma nữ nàng cũng nhàm chán lắm.

      Lãnh Như Phong vương gia Thiên triều. Cư nhiên giám có ý chê bai nàng. Nàng muốn mở to mắt lên mà xem như thế nào là ma nữ.



      Lần đầu gặp nàng tại hội hoa. Tiểu nữ oa thân đỏ rực tinh xảo. Đôi mắt to tròn lonh lanh, môi chúm chím hồng, mái tóc tết như xuối nước. hoàn toàn cuốn hút.

      Nhưng nhìn thấy nàng mắt lạnh, khóe môi kẽ cong hàm chứa nguy hiểm giết chết mấy chục sát nhân. gọi nàng ma nữ.

      Nào ngờ 10 năm sau, nàng là vương phi được phụ hoàng ngự ban của .

      Nàng ác hiểm còn, chỉ có nhu nhược yếu đuối.

      Chẳng qua chuyện này sớm biết. Được thôi, muốn xem cuối cùng ai vờn ai.

      Vương Phi à, nàng là ngốc tử mà.



      Nhưng trái tim có hơi ấm bỗng nhiên bùng cháy. Nhìn nàng khóe môi kẽ cong, giọng tà mị. Hơi thở thơm mát tà mị. Mắt hạnh lạnh lùng như kết tầng băng.

      Tất cả những điều đó biết từ khi nào luôn xuất trong những giấc mơ của .

      Nhưng tại sao nàng lại rời xa khi vừa ngỏ lời và nàng lại mang cốt nhục của .

      Nếu để tìm thấy, cho nàng gánh chịu hậu quả này.
      Last edited: 13/8/14

    2. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Hoàng hậu ATuLa:Tập 1

      Tiếng gọi vang bên tai làm Băng Băng nhíu mày khó chịu. Mấy người làm có việc gì hay sao mà giám phá giấc ngủ của nàng.

      “Im lặng”

      Căn phòng đột nhiên một tiếng động đến nỗi có thể nghe thấy tiếng hít thở mạnh của rất nhiều người. Nhưng rất nhanh theo sau đó là những tiếng xì xào bàn tán.

      Người muốn bật dậy, nhưng cảm thấy toàn thân vô lực. Nàng mở mắt ra, ánh nắng sáng sớm làm đôi mắt nhíu lại. Cảm giác như lâu lắm mới được mở mắt vậy.

      Thích nghi được chút, nàng cố gắng nhìn xung quanh mình. Màn lụa màu nâu cũ kĩ, chăn đệm thô sơ sờn sơn. Quay đầu nhìn ra ngoài cửa, hai nữ nhân trong trang phục sang trọng quý phái ngồi trước giường. đôi tiểu oa nhi được chăm chút đến chói lòa trong lòng hai nữ nhân kia, phía sau đối lập với hai chiếc ghế gỗ quý là căn phòng giăng đầy mạng nhện.

      Nàng mắt lạnh đảo qua tất cả. Hóa ra giấc mơ đó là . Nàng cư nhiên xuyên qua thời đại khác, nhập vào trong thân thể yếu đuối nhu nhược này.

      “Hừ, còn chưa chết. đáng tiếc.”

      Giọng kinh kỉnh uốn lượn như rắn rết tuôn ra, lời độc ác phù hợp với gương mặt hiền lành phúc hậu của chủ nhân nó khiến người nghe phải hoảng hốt.

      “Tỷ tỷ yên tâm, lần sau nó may mắn như vậy đâu.”

      Dứt lời liền kinh miệt bước , đám nha hoàn nô bộc cũng nối gót theo sau. Chẳng mấy chốc bỏ lại căn phòng hoang vắng lạnh lẽo đến đau thương.

      Nàng ngồi dậy, nhìn bàn tay xanh xao gầy yếu của thân thể này. Khóe môi khẽ cong, gương mặt hờ hững như chuyện vừa rồi chưa hề xảy ra. Thú vị, khá lắm nữ nhân. Nàng cũng nhàm chán khi ở đây rồi.

      Hai tháng tiếp theo vẫn trôi qua cách hết sức bình thường. Tất cả đều như cũ, chỗ ở tồi tàn, những ngược đãi đáng sợ, bỏ rơi của mọi người với tiểu oa nhi. Nhưng chỉ duy nhất điều khác, đó là đứa .

      còn như thường ngày luôn chui rúc lại góc nhà sống cùng ruồi muỗi. Mà mỗi ngày nó đều đón ánh nắng mặt trời, mỗi chiều đều hít thở khí lạnh, mỗi đêm cùng cỏ hoang làm bạn với cây độc.

      Đứa trẻ gương mặt xanh xao tái nhợt bây giờ trở lên trắng hồng tinh xảo. Đôi mắt hoảng sợ lụi tàn, thay vào đó là lạnh lẽo, là kinh thường, là cao ngạo.

      Nàng 7 tuổi oa nhi sống cùng gian phòng như sắp sụp. Vậy mà chẳng thấy nàng khóc, chẳng thấy nàng buồn, chẳng thấy nàng sợ. Chỉ thấy nàng bình đạm như nước, đáng sợ u, lạnh nhạt như băng tuyết.

      Hai năm trôi qua biết bao nhiêu người sau khi bước vào gian phòng phía Bắc ấy mà có đường ra. Từ từ người trong Thừa tướng phủ ngày ít , từ từ còn người nào có ý nghĩ tới gần nơi ấy nữa. Từ từ nàng là nỗi lo sợ của tất cả mọi người. Từ từ nàng trở thành ma trong những lời đồn đãi.

      Hoa viên phủ thừa tướng sơ xác tiêu điều đến kì lạ. Đình viên là nơi duy nhất trong đây là khang trang sạch . Màn lụa khẽ bay, bàn trà sang trọng và hai người già trẻ ngồi đánh cờ.

      Thừa tướng Thượng Lã nhìn con khỏi thở dài. Lão hai năm trước mới nhận ra mình còn có tiểu nữ nhi này. thấy gương mặt phấn phấn nộn nộn như tiểu tiên nữ này làm ra bao nhiêu việc mà chỉ có thể sánh với ma nữ. cũng biết mình khó khăn thế nào mới có thể lại làm phụ thân của nó. Nữ nhi này, khiến người ta giám lại gần, nhưng nếu gần lại muốn được gần hơn nữa. Tuy mới 10 tuổi nhắn nhưng hành động đáng sợ như thế có lẽ với những kẻ già như lão cũng làm được.

      “Phân tâm.”

      Tiếng như hạc trong suốt, như đinh hương tỏa sáng. Gương mặt trắng hồng như nắng mai, môi đào chúm chím, mắt hạnh sáng ngời như sao và con ngươi trong đen như kim cương. Nếu ai đó nhìn thấy, gương mặt tiểu thiên sứ này khỏi bị hút hồn vào trong đôi mắt ấy. Nhưng nếu ai đó nhắc đến tên Thượng Quan Băng Băng lại mong mình cách xa càng xa càng tốt.

      “Ta già rồi, thua xa những lớp trẻ như con”

      Tà váy bị gió đung đưa, mái tóc đen dài gợn song. Nàng như là chuyện bình thường rồi để lại câu mà bước .

      “Dĩ nhiên”

    3. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Hoàng Hậu AtuLa: Tập 2: Cuộc Chơi Bắt Đầu



      10 năm sau.

      Khác với kinh thành náo nhiệt xa hoa phồn thịnh đầy yên tĩnh là hỉnh ảnh năm con ngựa chiến phi nhanh như tên bay đường xá, rồi chợt dừng lại trước cửa Lãnh Vương Phủ.

      “Hí….”

      Tiếng ngựa hí vang trời chưa dứt nam nhân khoác mình áo bào như đêm đen vội vàng phi thẳng xuống. Rất nhanh theo phía sau là bốn nam nhân thân cận.

      Quản gia Lãnh Vương Phủ cung kính ra đón từ cổng rồi cũng nhanh bước vào theo sau.

      Tiếng trầm thấp tà mị phát ra đầy thâm trầm làm người xung quanh khỏi ớn lạnh.

      “Thánh chỉ đâu?”

      Lão quản gia đầu đầy mồ hôi chỉ giám cúi thấp mặt run rẩy hầu chuyện.

      “Dạ, cất cẩn thận.”

      Hơi thở lạnh lẽo, ánh mắt màu lam như băng tuyết chợt lóe lên tia sáng. vung áo bào chỉ để lại câu rồi bước thẳng ra ngoài.

      “Chuẩn bị ngựa, bổn vương tiến cung.”

      Quản gia mãi đến lúc sau mới tìm lại được hơi thở. Lão ta thấy vương gia lần này rất tức giận, hiểu vì sao hoàng thượng lại ban thánh chỉ như vậy?

      Hoàng cung mái ngói lầu các, sang trọng uy nghi đầy yên tĩnh. Chỉ có nơi là khác biệt, trong thư phòng của hoàng đế Lãnh Viêm, Lãnh Như Phong toàn thân phát ra tức giận đáng sợ.

      Hoàng đế Lãnh Viêm gương mặt như để ý đến nét mặt ai đó mà vẫn vui vẻ tươi cười.

      “Hoàng Nhi, trẫm tưởng con ít nhất phải 3 ngày nữa mới về.”

      Lãnh Phong lần này trong vòng 1 tháng dẹp loạn phía Đông Long triều. rất cao hứng vì có đứa con giỏi giang xuất chúng như vậy.

      Tiếng gọi thoát ra từ khẽ răng đầy động, Lãnh Phong mắt hàm chứa phẫn nộ nhìn Lãnh Viêm.

      “Phụ hoàng, chuyện thành thân nên xem xét lại.”

      Nụ cười môi Lãnh Viêm hơi méo sau đó thay thế bằng tiếng thở dài bất đắc dĩ. biết trước chuyện này yên, nhưng sao chưa thấy hoàng hậuđến. sắp trụ được nữa rồi.

      Lãnh Phong mắt màu lam lạnh lẽo nay như đóng băng nhìn phụ hoàng của mình. ngờ chỉ trong vòng 2 tuần sau khi ra trận lại nhận được thánh chỉ ban hôn. trước nay vốn dĩ thích ép buộc. Huống hồ chuyện hôn nhân của là phải do chính làm chủ.

      “Hoàng nhi, chắc con đường xa rất mệt. Chi bằng về phủ trước , có gì từ từ bàn sau.”

      Hiểu ý “đuổi” của lão cha. Lãnh Phong để ý mà trực tiếp cầu.

      “Lần này chiến thắng trở về, mong phụ hoàng ban thưởng bằng cách thu hồi thánh chỉ. Hoàng nhi xin cáo lui trước.”

      Nhìn Lãnh phong hành lễ sau đó hiên ngang bước , Lãnh Viêm đầu óc choáng váng. Này, này chẳng phải là ép buộc hoàng đế sao? Phản rồi, phản rồi. lỗi thời a. Phải gặp hoàng hậu thôi.

    4. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Thừa tướng phủ mảnh thanh bình yên tĩnh giao hòa.

      Liễu rủ, chim hót, gió khẽ lay.

      Lá rụng, cá bơi, nắng dịu dàng.

      (Mun: tự chế, mong bà kOn thông cảm ~.~’’)

      Nếu bên ngoài là mảnh xuân ý trong thư phòng phía Tây lại giống hầm băng lạnh.

      Thượng Quan Băng Băng ngồi tháp nhuyễn, tay vuốt ve con bò cạp màu đỏ trong tay, mắt hạnh sáng trong lạnh lẽo híp lại thâm trầm tĩnh lặng. Gió đung đưa màn lụa làm vài lọn tóc hơi bay và nắng chiếu qua mành gỗ bao quanh thân thể nàng tỏa sáng. Tiếng chuông đinh cách nhịp vui tai nhưng lại mang đến cảm giác nguy hiểm đến rùng mình, tiếng gọi thanh thúy êm tai như ru hồn người vào cõi mộng, hương thơm thoang thoảng bao quanh làm người ta cảm nhận như mình ở cõi tiên.

      “Nguyệt”

      Vừa dứt lời, đạo trắng vụt vào từ cửa gỗ.

      Người con được xưng là Nguyệt khác gì tên gọi. thân bạch y như trăng sáng, mái tóc đen dài như màn đêm. Đôi mắt như vô tình nhìn người vừa gọi mình đầy kính trọng.

      “Tiểu thư”

      “Chuẩn bị kiệu, ta phải đến gặp phu quân của ta mới được.”

      “Dạ”

      Băng Băng khóe môi khẽ cong, mắt sâu nhìn thấy gì. Nghe vừa về tới kinh thành cấp tốc tiến cung muốn thu hồi thánh chỉ. Giỏi lắm, từ chối nàng. Nàng muốn xem 10 năm gặp, mang đến bất ngờ gì cho nàng đây. Lãnh Phong, tốt nhất đừng làm ta thất vọng. Trò chơi chỉ mới bắt đầu thôi.



      Lãnh Phong ngồi trong đình viện ngoài hoa viên với hai bằng hữu lâu năm. Bên cạnh còn có Vương đại tiểu thư, đệ nhất mỹ nữ kinh thành người người ngưỡng mộ.

      Phi Phàm nhìn Hiên Viên Tuyết vứt mồi cho đàn cá dưới hồ rồi quay sang Lãnh Phong trò chuyện.

      “Nghe hoàng thượng ban hôn. Xem ra Thượng đại nhân gấp rút muốn gả con rồi.”

      Thấy Lãnh Phong nhìn ra ngoài hồ gì, Hiên Viên Tuyết lấy khăn lau tay rồi ra vẻ thở dài.

      “Haz… Huynh đúng là có phước a. biết dung nhan của Thượng Quan tiểu thư như thế nào mà chẳng thấy xuất phủ bao giờ.” (Mun: móc Băng tỷ nhà mềnh đấy. Ý là xấu nên giám xuất trước toàn dân thiên hạ đấy mà. Zị chứ mai mốt hông biết ai đau tận tâm can mà vẫn . Hô hô hô)

      Lãnh Phong nghe tới đây bắt đầu có phản ứng. Chưa xuất phủ lần nào? Chuyện này quá mức kì lạ.

      Vương Hi Ninh nhắc thôi, nhắc tới là trong lòng thấy khó chịu. ta đường đường nữ nhi của Hình Bộ Thượng Thư, đệ nhất mỹ nữ xưa nay đâu thua kém ai. Chờ đợi Lãnh Phong từ lâu, vậy mà quý phi chưa kịp xin hoàng thượng ban hôn bị hoàng hậu nhấc tay . đáng tức mà.

      Phi Phàm dõng dạc xua tan nghi ngờ càn giỡn của Hiên Viên Tuyết. chẳng lẽ lại hiểu ý đồ của tên lăng nhăng này.

      “Nghe Thượng Quan tiểu thư từ thân thể yếu đuối nên chỉ có thể ở trong phủ. (Mun: giải thích tí nào. Băng Băng 7 tuổi lấy lại khí thế ở trong phủ nên lời đồn đãi lưu truyền ra ngoài vì bị cấm. Tình hình người ngoài nhìn vào chính là như vậy nha.)

      Liếc nhìn Phi Phàm, Hiên Viên Tuyết lãng tử mị hoặc cười tươi đến xuân hoa đua nở.

      “Xem ra Phi Phàm huynh khá là quan tâm Thượng Quan tiểu thư nha, có cần Lãnh Phong nhường cho huynh đây?”

      “Huynh…”

      Phi Phàm chưa kịp phản bác lại võ mồm của ông bạn thân tiếng Trần Quản gia giọng bẩm báo.

      “Thưa vương gia, có Thượng Quan tiểu thư xin gặp mặt.”

      Khác với sáu con mắt ngạc nhiên nhìn lão, Lãnh Phong đôi mắt sắc lạnh thâm trầm ra lệnh.

      “Mời vào.”

      Quản gia vừa , giọng trêu đùa hóm hỉnh của Hiên Viên Tuyết vang lên trước tiên.

      “Ai za! Ta xem đúng là lạ nha. Lãnh vương gia huynh vừa về hôm qua, hôm nay Thượng Quan tiểu thư đến gặp. Chẳng phải vội vàng quá sao?”

      Cái quạt phẩy phẩy của Hiên Viên Tuyết bị Phi Phàm giật lấy rồi gõ vào đầu .

      Hiên Viên Tuyết kêu lên sau khi bị gõ đầu như hòa thượng tụng kinh niệm phật.

      “A… huynh giám đánh ta.”
      để ý phàn nàn của , Phi Phàm nhìn Lãnh phong mỉm cười ý nghĩa.

      “Thượng Quan tiểu thư linh. Vừa mới nhắc xuất .”

      Nhìn ba người mỗi người vẻ ngồi bên cạnh, Vương Hi Ninh gương mặt tuy tươi cười nhưng trong lòng như có lửa đốt. Lãnh Như Phong mới về mà đến gặp mặt như thế chẳng phải chứng minh là ả cũng có ý đây sao. Hừ, quyết để yên chuyện này. Người xứng với Lãnh Như Phong, chỉ có thể là Vương Hi Ninh thôi.

      “Thượng Quan tiểu thư, mời!”

      Câu của quản gia lại lần nữa thu hút ánh mắt của 3 người ngồi đình viện.

    5. Mun

      Mun Well-Known Member

      Bài viết:
      1,369
      Được thích:
      1,380
      Họ nhìn thấy trước là nữ tử mặc trang phục nguyệt sắc đỏ rực, mái tóc đen óng thả dài như suối nước trong, mi ngọc mày ngài, nhất là đôi mắt trong veo như hồ thu gợn sóng. So với nàng, vạn vật thế gian đều thua kém.

      Theo sau nàng là nha hoàn thanh tú nhìn rất đáng . (Mun: biết đáng hay đáng sợ ~.~)

      Tiếng như hạc kêu nước chảy phá tan giây phút thất thần của 3 người ngồi.

      “Băng Băng xin tham kiến vương gia”

      Lãnh Như Phong từ đầu đến cuối đều để lộ ra phản ứng gì hết. Chỉ là bây giờ, trong giây phút này đây, trong tâm như chấn động. Nữ tử nhu yếu đứng trước mặt làm thể nhớ đến tiểu oa nhi hôm nào. Cũng váy đỏ tóc dài, cũng mắt hạnh mày ngài. Nhưng nụ cười tà mị khó dò lại thay thế bằng yếu ướt dịu dàng.

      Lãnh Phong bên ngoài như xảy ra chuyện gì phất tay.

      “Bình thân.”

      Phi Phàm nhìn gương mặt vẫn còn thất thần của Hiên Viên Tuyết khỏi nổi điên. Đừng là hôn thê của bằng hữu mà cũng nhòm chứ. Khơi lại khí vui vẻ, Phi Phàm mỉm cười chào hỏi Băng Băng sau đó giới thiệu từng người .

      Băng Băng chỉ khẽ nghiêng đầu mỉm cười từng người .

      Nhìn Lãnh Phong u ám, Hiên Viên Tuyết lãng tử, Phi Phàm tuấn còn có Vương Hi Ninh kiều mị. Nàng trong lòng cao hứng. Xem ra bây giờ nàng buồn chán nữa nha.

      Vương Hi Ninh trong lòng dâng lên cỗ ghen tức trước vẻ đẹp hơn người của Thượng Quan Băng Băng. ngờ đối thủ của nàng lại có dung nhan tuyệt sắc như thế. Nhìn gương mặt cười dịu dàng, nàng hận thể lập tức phá nát nó. Giọng châm trọc vô tình toát ra giống ngày thường yểu điệu mềm mại. (Mun: Đủ độc mọi người? Nhưng với Băng tỷ chỉ là gãi ngứa thôi. ha ha ha)

      “Lãnh ca ca mới về mà Thượng Quan tiểu thư “vội vàng” đến cửa như vậy sao?”

      Lời chói tai của Hi Ninh làm Phi Phàm nhíu mày nhìn nàng. Vương Hi Ninh hôm nay làm sao vậy? Có vẻ giữ được bình tĩnh.

      Chưa kịp lên tiếng Hiên Viên Tuyết, người hay châm trọc mọi người nhất lại tỏ ra nghĩa hiệp.

      “Hi Ninh được thất thố.”

      Vương Hi Ninh tỏ ra cam chịu định lên tiếng Thượng Quan Băng Băng “giành” trước.

      Hai giọt nước mắt như chân trâu tỏa sáng rơi xuống, gương mặt yếu ớt thê lương buồn bã, mi dài run run như cành liễu rũ xuống mặt hồ trước gió thu đến tuyệt vọng. Nhìn nàng yếu đuối, nhìn nàng nhu nhược như vậy khỏi khiến bất kì người nam nhân nào cũng muốn được giang tay che trở.

      Phi Phàm nhìn Thượng Quan Băng Băng buồn bã rơi lệ lại hài lòng nhìn Vương Hi Ninh. ràng câu của Vương Hi Ninh làm tổn thương lòng tự trọng nữ nhân vốn có của Thượng Quan Băng Băng.

      Câu đau lòng của Phi Phàm chưa xong thấy Hiên Viên Tuyết thương hoa tiếc nguyệt lên tiếng.

      “Thượng Quan nương…”

      “Thượng Quan nương xin đừng buồn, là Hi Ninh quá lời.”

      Gấu áo mỏng lau giọt lệ, Băng Băng nhàng yếu đuối nhu mì cúi đầu lau nước mắt.

      “Băng Băng giám trách Vương tiểu thư, là Băng Băng thất lễ.”

      Lãnh Như Phong nãy giờ nhìn mà gì, khóe môi khẽ cong lên đầy ý vị. đưa tay ra cầm lấy cổ tay nàng khéo nàng ngồi bên cạnh vào lòng. Ngón tay lau giọt nước mắt ngừng rơi kia như thương tiếc mà .

      “Là bổn vương tốt vì đến phủ thăm nàng, nàng nên suy nghĩ.”

      “Lãnh ca ca…”

      “Hi Ninh được thất lễ.”

      Vương Hi Ninh thấy Lãnh Phong lên tiếng, làm gì được đành hậm hực im lặng. Nhìn ôm ả, trong lòng như lồng lộn lên. Lãnh Phong chẳng lẽ để ý đến ả ta. được, tuyệt đối được.

      Băng Băng ngồi trong lòng hai má đỏ bừng, mi dài cụp xuống xấu hổ che . Nhưng thực chất là nàng cười lạnh tán thưởng. Vừa nãy bí mật thăm dò mạch đập của nàng lại còn xem nàng có dịch dung nữa. Nếu là người khác có lẽ nhận ra, nhưng may cho người đó lại là nàng_Thượng Quan Băng Băng. Lãnh Như Phong, chúng ta là “Phu thê” nên phải tin tưởng nhau chứ? Bất quá nàng thích. Như vậy trò chơi mới thú vị. (Mun: cho tràng vỗ tay, diễn xuất tốt chê vào đâu được)

      Giọng điệu xấu hổ, nàng gương mặt úp vào lồng ngực dịu dàng.

      “Vương gia, Băng Băng giám”

      Phi Phàm tuy gương mặt vẫn cười nhưng trong lòng hết sức ngạc nhiên. Xưa nay tính tình Lãnh Như Phong như thế nào là người hiểu nhất. Nhưng hành động thương hoa tiếc nguyệt giống của Hiên Hiên Tuyết lãng tử kia lại giống chút nào. Chắc chắn điều là động tâm cách nhanh chóng như vậy được. Lãnh Như Phong nghĩ gì vậy?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :