1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Hậu Ác Độc - A Đậu (13 chương)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      HOÀNG HẬU ÁC ĐỘC

      [​IMG]

      Tác giả: A Đậu
      Editor: vivianlai
      Thể loại: Huyền huyễn, cổ đại

      Số chương: 13 chương
      Nguồn: DDLQD

      Tóm tắt truyện:
      Ta là con hồ ly tu đạo. Nhưng từ trăm năm trước, sau khi hóa thành hình người, tu luyện của ta cũng chẳng tiến bộ gì thêm.
      , ta chẳng hứng thú gì với việc tu luyện, chỉ là ta thích biến thành hình người, làm chuyện gì cũng tiện ...





    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 1

      Tôi là con hồ ly tu đạo. Nhưng từ trăm năm trước, sau khi biến thành hình người, tu luyện của tôi cũng chẳng có tiến bộ gì thêm.

      , tôi chẳng hứng thú gì với việc tu luyện. Tôi chỉ thích biến thành hình người, làm chuyện gì cũng tiện lợi hơn.

      Ví dụ như, tôi thích nhất là nghiên cứu y thuật và độc thuật. Tôi thích nghiên cứu các loại độc dược, nhưng lại thích các kịch độc làm người khác toi đời, mấy thứ đó đúng là chẳng có chút kỹ thuật gì. Tôi thích chế ra các loại độc dược có hiệu quả kỳ cục, phần lớn là gây hại tới cơ thể, chỉ là hiệu quả có chút thú vị.

      thích tu luyện, tôi thường xuyên xuống nhân gian dạo. Đôi khi lại hạ dược vài tên đáng ghét, cũng là loại thú vui.

      Ngày nọ, biết tại sao lại bị đạo sĩ theo dõi, bị đuổi giết chạy tới hoàng cung, cắt, tôi ghét cay ghét đắng mấy loại đạo sĩ giả đứng đắn này, phải là cũng muốn Đan của tôi sao? Miệng lại đầy những thứ “hàng trừ ma” gì gì đó. Ngụy quân tử!

      Tất cả những người tu đạo có gì khác nhau đâu? Tôi cũng phải tu luyện tà đạo ăn thịt người gì, chuyện này chỉ thấy khí là biết liền, còn giả bộ hồ đồ gì?

      Bảo sao những người tu đạo đều trốn trong rừng sâu, đóng cửa ra, lòng người quá tham lam, cho dù là tu thành đạo sĩ hay hòa thượng cũng như nhau. Vậy mà cũng muốn tu thành chính quả.

      Trốn được vào hoàng cung, đạo sĩ kia hình như cũng hơi e ngại, đuổi theo vào. Tôi cũng thở phào được hơi.

      Mặc dù mấy đạo sĩ này đều hoàng cung là nơi tập trung long khí, tinh quỷ quái thể ở được. Chẳng qua là bọn họ cam chịu vậy thôi.

      Từ trước tới nay, hoàng cung là nơi có nhiều long khí, cũng là nơi có nhiều thứ bẩn thỉu. Chỗ này nhiều người chết oan như vậy, nhiều người mưu tính kế như vậy, chẳng biết được có bao nhiêu oan hồn với oán khí, sao chứa được tinh nho chứ? Lại , khí người tôi là chính khí nha!

      Chẳng qua, người quý nhân trong cung đúng là có quý khí, ma đều tới gần họ được. Tôi chỉ là muốn trốn trong hoàng cung, cũng tính bám thân người nào, tự nhiên chẳng sao…

      Trôi dạt trong hoàng cung, thấy có đôi nam nữ uống rượu, liếc mắt đưa tình. thân người đàn ông kia có rất nhiều long khí, vậy chắc là hoàng đế ở trần gian rồi. Nữ nhân kia lại chỉ là con phượng hoàng giả, vậy chắc chẳng phải là hoàng hậu được sắc phong truy điệu rồi. Nghe bọn họ kêu “Hoàng thượng” “Ái phi”, dính dính dán dán, nhìn hồi, là mất mặt. Tôi liền tới chỗ khác dạo chơi.

      dạo hồi, tới cung điện kia, nữ nhân bên trong lại là Phượng Hoàng . Đây là hoàng hậu. Nhưng mặt nàng đầy lo lắng, ôm đứa bé hơi thở mong manh, mấy ông già quỳ đất, lặp lặp lại “Xin hoàng hậu thứ tội, Thập Tam A ca cách nào cứu chữa”.

      ra đứa trẻ kia là hoàng tử. Người ở trần gian này cũng nhẫn tâm, con trai mình sắp chết, còn có tâm trạng ôm phi tần vui đùa.

      Hoàng hậu kia vung tay lên, đám ông già đó liền lui xuống. Tròng phòng lúc đó chỉ còn lại nàng và đứa bé, bỗng nhiên nàng bật khóc, khóc giống như đứa trẻ.

      Tôi tò mò tiến đến gần nàng, tính nhìn xem nước mắt Phượng hoàng với người thường có gì khác nhau , có làm thuốc được .

      Bỗng nhiên nàng ngẩng đầu nhìn tôi, lạnh lùng “Ngươi là ai?”

      thân pháp của tôi mất hiệu lực rồi sao? A… tay tôi dính giọt nước mắt của nàng, nên nàng có thể thấy tôi.

      “Tôi có thể cứu con của hoàng hậu.”

      Trong mắt nàng lên vui mừng, ra lệnh “Cứu nó!”

      “Tôi cứu tính mạng của nó, hoàng hậu có thể lấy gì để đổi?”

      “Ngươi muốn gì? Chỉ cần có thể, ta đồng ý hết.”

      “Tôi muốn mạng của hoàng hậu, được ?” vốn muốn hỏi nàng vài món kỳ trân dị bảo, nhưng nếu nàng hào phóng như vậy, tôi muốn mượn quý khí của nàng để dùng.

      Nàng chợt ngẩn ra, nhìn đứa con trong lòng, rồi nhìn tôi, sau lúc lâu, mặt lên kiên quyết “Ta còn đứa con nữa, chỉ cần ngươi có thể cho chúng sống bình an tới già, vậy lấy mạng của ta . Nhưng ta muốn nhìn ngươi cứu nó,ngày mai ta gặp lại đứa con kia, ta mới rời .”

      Bình an đến già, tôi tính toán, nhiều nhất cũng trăm năm. Tôi ở đây có thể lấy độc để chơi, phải bọn họ rồi sao? Chuyển thế cũng tính là cách tu luyện. Mặc dù tôi được tính là chuyển thế, cũng coi như là học cách cư xử…

      Vì thế tôi gật đầu đồng ý…

      Vốn dĩ tôi thể nhập vào thân của quý nhân như hoàng hậu, nhưng chỉ cần nàng ta đồng ý có vấn đề. Quý khí người nàng có thể áp trụ khí người tôi, làm cho đám đạo sĩ truy lùng tôi tìm thấy. Cũng thú vị.

      Ngày hôm sau, tôi trị bệnh cho đứa , nàng cũng gặp đứa con kia của nàng, hồn phách của nàng liền rời khỏi, chuyển thế đầu thai. Tôi nhập vào người nàng, ra tay chỉnh lại trí nhớ của nàng.

      ra người hoàng đế ôm là Lệnh phi, ngay cả phượng ấn cũng trong tay ả. Khó trách chỉ là Phượng Hoàng giả.

      ra đứa này bị bệnh nặng như vậy, là vì có người đẩy nó xuống ao. Đáng tiếc hoàng hậu có chứng cớ, lại bị Lệnh phi cắn ngược lại, làm cho hoàng đế mắng hoàng hậu trận. Sau đó vẫn quan tâm tới an nguy của con cái, chạy tới an ủi Lệnh phi.

      Người ở trần gian này phức tạp, nhưng cũng thú vị. Cuộc sống về sau chắc vui lắm đây.

    3. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      Chương 2

      Tôi kiểm tra chút, phát ra người tôi và đứa tên Vĩnh Cảnh kia đều có chút độc tố lắng tụ. Dù tính chuyện rớt xuống nước lần này tuổi thọ vẫn dài.

      Ngày hôm sau, lúc đứa con lớn nhất của hoàng hậu – Vĩnh Kỳ, tới thỉnh an, tôi cũng kiểm tra, trong thân thể nó cũng vậy. Cho nên nhìn nó có vẻ gầy yếu.

      tính chuyện chữa khỏi độc thân bọn trẻ, tôi còn bỏ thêm vài thứ, làm cho thân thể bọn chúng cường tráng, càng thêm cao lớn. Tôi luôn thích những đứa trẻ ở trần gian, tâm tư bọn chúng thuần khiết, khí cũng rất sạch.

      Lại tôi còn phải có trách nhiệm để bọn bình an tới già, nếu kết chuyện nhân quả, phải hoàn thành tốt mới được, nếu về sau tôi mang nhiều phiền toái. Cho dù bọn chuyển thế vài lần, tôi đều phải trả xong nợ này mới có thể sống yên ổn.

      Đêm qua, thẩm tra mấy thái giám và cung nữ, tôi phát trong cung này có nửa là tai mắt của người khác, độc tố người Thập Nhị và Thập Tam , cũng là chuyện tốt của Lệnh phi…

      Trong cung này, tôi thể động vào thái hậu và hoàng đế, quý khí người bọn họ nặng hơn tôi. Hoàng tử tốt nhất cũng đừng động vào, ai biết được người nào trong bọn tương lai làm hoàng đế? Lỡ may trêu chọc vào người nào, tương lai làm hoàng đế, ông trời cho tôi vài đạo sấm sét, làm cho đứa bất tử như tôi cũng bị lột da. Nhưng những người khác phải tùy ý tôi thôi, ai bảo tôi là hoàng hậu cơ chứ?

      Đương nhiên, cơ bản tôi là tinh theo Chính Đạo, giết người.

      Ví dụ như những gian tế trong cung này, tôi cho dùng độc Đồng tâm, làm cho bọn lòng hướng về tôi.

      Độc Đồng Tâm này là tôi dựa vào Đồng tâm cổ của người Miêu mà nghiên cứu chế thành, hiệu quả bằng Đồng tâm cổ, nó chỉ có tác dụng trong vài năm, nhưng nó vẫn có chỗ tốt, có thể sử dụng với nhiều người, về phương diện số người này có hạn chế, dùng để khống chế những người hầu hai lòng này sai chỗ nào được.

      Huống chi, nó tổn hại cơ thể, mà hiệu dụng chỉ năm năm, nhiêu đó với tôi cũng đủ. Nếu năm năm sau tôi vẫn dùng được những người này, vậy hạ thêm lần nữa là được rồi.

      Sau khi Tiểu Thập Tam hết bệnh, nơi này của tôi lại bắt đầu có phi tần thỉnh an, cũng phải thỉnh an với hoàng thái hậu. Ai ngờ, ngay ngày đầu tiên, Lệnh phi ra oai với tôi, sai tâm phúc của ả là Tịch Mai tới báo với tôi, Lệnh phi thân thể khỏe.

      Tôi khoát tay, tiếng biết, dẫn chúng phi tới chỗ hoàng thái hậu thỉnh an.

      Tiện tay, hạ độc đồng tâm người Tịch Mai này. Ai biết được ngày nào đó có thể sử dụng nàng ta sao? Về sau, tuân theo lí luận này, biến tất cả nô tài trong cung thành người của tôi, người nào ngang qua tôi, tôi đều tiện tay hạ. Nhiều người nhà tốt.

      Sau khi Hoàng đế hạ triều lại chạy tới chỗ tôi ồn ào, tôi hiền từ chi, Lệnh Phi bị bệnh còn châm chọc khiêu khích. tôi tính tình tốt, thích đố kị, nhịn được người khác được sủng ái. Lệnh phi dịu dàng biết lí lẽ, vẫn tốt cho tôi trước mặt , bảo tôi học tập Lệnh Phi.

      Chọc tức tôi hả?! Tôi chưa từng có nhiều uất khí như vậy đâu nhé. Lệnh tiểu nhân kia, màn kịch hạ độc lúc trước tôi còn chưa tính, bây giờ còn bậy sau lưng tôi?!

      Hừ, ả xong đời….

      Trở về, tôi sai Tịch Mai nhân cơ hội hạ Hỏa độc.


      Ngày hôm sau, Lệnh phi thực bị bệnh, cổ họng sưng to, khoang miệng loét, khóe miệng tróc da, mặt mọc mụt đậu, chân răng bị sưng to, táo bón, buổi tối mất ngủ.

      Phương thuốc hạ sốt chỉ có thể giải quyết mặt ngoài của vấn đề, giống như khóe miệng bị tróc da và mụt đậu mặt, bí dược tôi nghiên cứu ra sao có thể để người thường giải được chứ?

      Hừ, Lệnh phi, ngươi chịu tội thôi.

      Tôi cần mạng của ả, nhưng tôi muốn ả về sau ăn cơm ngon, ngủ ngủ được, còn sống phải chịu tội.

      Xì, bản thân tôi nghĩ tới buồn cười. Hoàng đế kia phải là thích hôn với ả sao? Lúc này sao bất chấp mà thân thiết !

    4. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 3

      Lệnh Phi kia cũng là nhân vật lợi hại, buổi tối ngủ vẫn chịu được, mỗi ngày phải uống thuốc hạ sốt vẫn chịu được, miệng khó chịu vẫn chịu được, vẫn trưng ra khuôn mặt tươi cười để lấy lòng Hoàng đế.

      Nhìn ả có thể chịu đựng như thế, tôi cũng chẳng làm khó ả thêm. Dù sao mỗi ngày ả đều khó chịu tới bốc lửa, căn bản cũng rỗi rãi đến chỗ tôi làm phiền. Ngay cả Hoàng đế kia cũng buồn tìm tôi gây .

      Cứ thế, hoàng đế bắt đầu quyến luyến ở chỗ các phi tần khác, chắc là thích ôm nữ nhân mà ngủ.

      Tóm lại, tình thế độc tôn của Lệnh phi còn, dù Lệnh phi có làm nũng lấy lòng như thế nào, cũng thể trở lại vị thế ban đầu.

      Hoàng đế cũng chẳng thèm vì ả mà để bản thân chịu thiệt.

      Nơi này của tôi cũng lần đầu tiên được thị tẩm sau mười năm. Mị thuật ngày trước tôi học ở Hồ tộc cuối cùng cũng có đất dụng võ. Sắc mặt hoàng đế đối với tôi cũng dễ chịu nhiều.

      Sau đó lâu, ngày nọ, tiểu Thập Nhị trở về, người bẩn thỉu dơ dáy, khuôn mặt nhắn cũng vui vẻ. Tôi hỏi nó làm sao vậy, nó thèm .

      Về sau, tôi hỏi tiểu thái giám bên cảnh nó, mới biết được nó và tên Ngự tiền thị vệ Phúc Nhĩ Khang ( ặc!! quen ko???? @_@) đánh nhau phen, nó bị té.

      Phúc Nhĩ Khang kia thấy hoàng tử cũng có ý hành lễ, chắc là khi dễ Tiểu Thập Nhị tuổi, chỉ chắp tay tiếng có lỗi. Sau đó, ngay cả vẻ mặt cũng giống như khinh thường chuyện.

      Sau đó, hoàng đế đến, Phúc Nhĩ Khang kia liền thao thao bất tuyệt, biết quấn quýt thế nào, làm cho hoàng đế vô cùng vui vẻ, cuối cùng Hoàng đế lại còn mắng ngược lại Tiểu Thập Nhị, cái có sao, nó quá so đo mọn, có khí khái nam tử.

      Tôi khỏi bắt đầu hoài nghi, chẳng lẽ hoàng hậu này ăn trộm con sao? Tiểu Thập Nhị và tiểu Thập Tam này phải con hoàng đế sao? Nhưng thân bọn nó đều có long khí, thể nào làm giả nha.

      Tâm tư của loài người cũng kỳ cục. che chở con ruột của mình thôi, còn bênh vực người hầu. Chẳng lẽ Phúc Nhĩ Khang kia là con riêng của Hoàng đế? Nhưng mà người có quý khí. A … , đúng rồi, nghe ở trần gian còn có cái ham mê đoạn tụ gì gì đó, chẳng lẽ Phúc Nhĩ Khang là “người kia” của hoàng đế?

      Tôi thể chọc vào Hoàng đế thôi, nhưng người khác đương nhiên thể dễ dàng bỏ qua được. Tên Phúc Nhĩ Khang kia dám khi dễ con tôi, phải trả giá đắt!

      phải tên chuyên xu nịnh vuốt mông ngựa sao? Tôi sai cung nữ cầm cái khăn tay có chứ độc cà lăm, cố ý rũ trước mặt Phúc Nhĩ Khang. Theo lời nàng ta lúc tên Phúc Nhĩ Khang kia nhặt xong trả lại cho nàng ta, vẫn còn bộ dáng phong lưu đa tình, đúng là đồ đa tình lẳng lơ.

      Độc cà lăm đó cũng là loại độc do tôi sáng chế, giống như tên của nó, dính vào nó cà lăm.

      Ăn dễ nghe? Chúng ta cũng xem xem gã hoàng đế thích xu nịnh kia còn kiên nhẫn nghe ngươi . Ngay cả nếu như là tình nhân của hoàng đế, tôi cũng chờ coi hoàng đế có thể thích bao lâu.

    5. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      CHƯƠNG 4

      Quả nhiên, gã Hoàng đế ấy phải là người kiên nhẫn.

      lâu sau, Hoàng đế chịu nổi Phúc Nhĩ Khang lắp bắp, cắt chức ngự tiền thị vệ của . Nhưng Hoàng đế cũng đuổi cùng giết tận, đuổi về nhà, chỉ giáng chức làm thủ vệ. Lúc ấy, tôi cảm thấy gã Hoàng đế ấy chắc là vẫn nhớ tình xưa cũ, nên vẫn nghĩ tới tình nhân cũ. Về sau, tôi biết được ra Phúc Nhĩ Khang là thân thích nên mới được đối xử đặc biệt như vậy.

      Hoàng đế : “Phúc Nhĩ Khang chuyện bất nhã, nhưng võ công vẫn lợi hại. mà canh cửa chắc cũng được.”

      Phá hủy niềm vui của tôi, đáng đời, ai bảo ngươi khi dễ con ta!

      Phúc Nhĩ Khang ngày xưa được Hoàng đế trọng dụng, là đối tượng hàng đầu để mấy nhà thượng lưu trong kinh chọn thông gia. Bây giờ thảm rồi, cà lăm, ngay cả con dâu cũng khó cưới.

      Người trong Phúc gia cũng vô cùng u sầu, yên lành sao lại cà lăm? Tìm ít đại phu, còn thỉnh đạo sĩ Tát Mãn gì gì đó tới trừ tà, trị hết, là Phúc Nhĩ Khang chỉ là do bị hoảng sợ mới trở nên như vậy. Đây là tâm bệnh, thuốc than chữa được.

      Vốn , nhưng việc thỉnh đạo sĩ trừ tà làm phá hủy hình tượng. Vì vậy có người đồn thổi là Phúc Nhĩ Khang bị quỷ dọa, lại đồn là làm việc trái lương tâm, mới bị quỷ phá. Cũng có người là do biết được chuyện nên biết trong cung, dám làm chướng mắt Hoàng đế, vì vậy mới giả bộ cà lăm…

      Độc Cà lăm này của tôi người bình thường giải được, mặc dù là có hạn dùng, nhưng Phúc Nhĩ Khang phải hưởng thụ hai mươi năm Cà Lăm mới có thể trở lại bình thường. biết lúc đó còn có thể chuyện bình thường nữa.

      Bây giờ Hoàng đế chỉ thích tới Khôn Ninh cung này của tôi, tôi nghĩ nguyên nhân chắc là do mị thuật kia. Tôi cũng muốn sinh vài đứa con, chuyện đó cũng là loại trải nghiệm, đáng tiếc là tôi có bầu được, tôi thấy chắc là do thân tôi có khí.

      Tôi cũng hết hy vọng, tâm mến Thập Nhị và Thập Tam, chỉ coi bọn nó là trách nhiệm trăm năm của mình nữa.

      Đến chỗ để các mệnh phụ hằng ngày thỉnh an, dưỡng nữ Lan Hinh của tôi cũng từ Thạc vương phủ hồi cung mà đến. Chỉ là mặt xanh trắng, giống như bị hoảng sợ và uất ức,đây là lần đầu tiên tôi thấy nàng ta.

      Nếu là dưỡng nữ của tôi, chắc chắn tôi muốn hỏi nàng có chuyện gì xảy ra, nàng bắt đầu nức nở , sau đó, ma ma của nàng mới với tôi chuyện “Chồn bạc báo ân”, Lan Hinh cũng chỉ đứng bên gạt lệ.

      Tôi vừa nghe thấy trần gian này có đồng tộc của mình, bắt đầu cảm thấy hứng thú. Nhưng đồng tộc kia của tôi là chẳng có tiền đồ! Sao lại tóm lấy rồi thả? Con người phải hay dùng kỹ thuật “lạt mềm buộc chặt”, vậy mà nàng ta còn bị lừa, lại còn ngu xuẩn như vậy, để cho mọi người xung quanh đều biết nàng là hồ ly. Tôi tính phải giáo dục nàng tốt mới được.

      Lan Hinh bị đuổi, phải ở trong cung, buổi tối, tôi chạy tới Thạc Vương Phủ, tìm lúc lâu vẫn chẳng thấy chút khí nào. Sau đó, nghe thấy nữ nhân hát, nam nhân si ngốc nhìn ả, kêu “Ngâm Sương” gì gì đó.

      Bạch Ngâm Sương kia phải hồ ly tinh nha! Rành rành chỉ là nữ nhân tầm thường thôi, vậy mà dám mượn tên tuổi tộc họ của tôi.

      Tôi bực bội, nhớ tới ma ma ả đặc biệt thích khóc, nước mắt chính là vũ khóc, mới khó làm cho người khác nghĩ rằng Lan Hinh bắt nạt ả, nên thuận tay hạ lệ độc cho ả. Bệnh trạng là mắt thể chảy nước, muốn khóc cũng chỉ có thể gào khan, chảy được nước mắt. Nếu ả phải đồng tộc của tôi, lại bắt nạt dưỡng nữ của tôi, đương nhiên là tôi muốn xử lý ả rồi.

      Còn thêm chuyện ả dám để người khác nghĩ ả là hồ ly tinh báo ân, phải là vì ả có gương mặt trái xoan nhọn hoắt sao? Tôi lại hạ nhục độc, làm cho mặt ả dài thêm ra. Sau này dù người ốm đến chỉ còn xương cốt, thịt mặt cũng tiêu được. Về sau cho dù mọi người có đoán ả là heo tinh cũng cách nào liên tưởng tới hồ ly tinh. Khỏi làm bại hoại thanh danh tộc của tôi!

      Nghĩ tới chuyện Thôi ma ma Hạo Trinh hay gào rống với Lan Hinh, lại còn động tay đánh nô tài bên người của Lan Hinh. Dám khi dễ dưỡng nữ của tôi hả?! Còn dám bắt hồ ly tinh chơi cái “lạt mềm buộc chặt” gì đó?! Tôi liền hạ độc điên lên , làm cho mỗi lần kích động là té xỉu, toàn thân co rút, miệng sùi bọt mép. Bề ngoài nhìn vào giống như là bị động kinh.

      Những loại độc này vô hại với thân thể, lúc phát tác cũng đau, tôi cũng vô cùng nhân từ, chỉ là chút trừng phạt thôi. Nữ bị béo mặt, nam chỉ cần loạn, kích động chẳng có chuyện gì.

      Bụng dạ tôi vẫn tốt vô cùng, biết chuyện nam nữ là cách nào miễn cưỡng, Hạo Trinh thích Lan HInh cũng còn cách nào khác, nên cũng động tay động chân tính toán gì ở chuyện đó. ngươi cứ khóc lại trở nên khó coi, người thể phát giận mà đánh người, bọn họ phải xứng đôi lắm sao?

      chuẩn bị rời khỏi, tôi chợt phát khí của hai người này rất kỳ lạ. Bạch Ngâm Sương trời sinh vốn có quý khí, nhưng sau này lại là mệnh hèn, Hạo Trinh trước là mệnh hèn, sau lại quý khí. Khí của hai người trộn chung chỗ, vướng mắc vô cùng. Tuy thể hiểu chuyện gì xảy ra, nhưng tôi biết, hai người kia chắc phải dây dưa tới chết mới thôi, có khi đời thể chấm dứt, chỉ sợ là muôn đời muôn kiếp dây dưa cho tới khi đôi bên còn nợ nhau.

      đời của Lan Hinh chẳng lẽ làm quả phụ?

      Tôi trở lại cung, có chút rầu rĩ vui. Nhưng cũng còn cách nào khác, đây là số mệnh, nhưng hai người này người là bẩm sinh mệnh hèn, người là về sau mệnh hèn, bây giờ đều ở trong Vương Phủ, sợ là Vương Phủ này chịu nổi quý khí của bọn họ.

      Nếu Hạo Trinh hòa thuận với Lan Hinh, có thể mượn tạm chút quý khí của hoàng thất công chúa, tăng thêm số mệnh của , nhưng lại coi trọng công chúa, nhờ chút quý khí của công chúa nên tạm thời được phú quý, nhưng quý khí của công chúa và quý khí của Vương Phủ cộng lại chỉ có thể làm chết nhanh hơn.

      Nếu Bạch Ngâm Sương mưu toan tranh chấp quý khí trong vương phủ, dựa vào quý khí ban đầu của ả, dù cho sau này số mệnh tốt, ả cũng có thể bình an sống.

      Nếu trước khi Hạo Trinh cưới công chúa, hai người bọn họ rời khỏi Vương phủ, làm dân thường cũng có thể bình an sống qua ngày. Nhưng hai người đều có lòng tham, vừa muốn đối phương, vừa muốn tiền đồ phú quý, chỉ sợ là cách cái chết xa.

      Đợi Lan Hinh qua đoạn đường thuận này, tương lai tốt hơn nhiều. Tới lúc đó, tôi lại tìm cho nàng người tốt để tái giá, chỉ là lần sau tôi tính toán tốt ngày sinh tháng đẻ, biết hoàng đế chọn con rể kiểu gì, biết nhìn người.

      Giữ Lan Hinh ở lại thời gian dài, nàng vẫn trở lại Thạc vương phủ. Công chúa gả , giữ lại trong cung cũng tốt, nhưng ta vẫn phái hai thị vệ cho nàng để ngừa vạn nhất.

      Cung nữ đưa Lan Hinh trở về , Bạch phu nhân kia mặt dài nhìn dữ tởn, mặt giống cái bánh bao, so với trước kia khó coi vơ cùng. Lan HInh nhìn bộ dạng giờ của ả, cũng chẳng muốn so đo gì. Lan Hinh tâm lạnh, đóng cửa mà sống, dính dáng gì tới người trong Thạc vương phủ.

      Nhưng Hạo Trinh kia lại tin Ngâm Sương bị bệnh, mời rất nhiều đại phu tới coi, đại phu đều vì Bạch Ngâm Sương ăn bổ quá, có thể là do sinh hoạt trong Thạc vương phủ phú quý quá, ả mới bị chảy thịt. Người khác đều tin, chỉ có Hạo Trinh tin.

      kích động, bộ dáng giống như bị động kinh, làm cho Vương gia và phúc tấn u sầu trắng tóc. Còn Bạch Ngâm Sương kia, mỗi lần đưa mặt quỳ đất, đau lòng ôm Hạo Trinh sùi bọt mép, gào thét tên của Hạo Trinh.

      Hoàng đế nghe , phái thái y tới coi. Thái y trở về , đây là bệnh tiện ra, do trước nay chưa phát tác nên ai biết. Nhưng bệnh này trị hết, mà sợ rằng truyền cho con cháu. Nghĩ đến cháu ngoại của mình có tật xấu này, trong lòng Hoàng đế liền ghê tởm.

      Hoàng đế vô cùng tức giận, vốn muốn chọn cho Lan Hinh người chồng văn võ song toàn, đâu biết được còn có loại bệnh tiện ra này, cảm thấy có lỗi với Lan hinh, đem Lan Hinh hồi cung, ban thưởng cho nàng rất nhiều để an ủi.

      Bạch Ngâm Sương gào thét vang trời, đáng tiếc chỉ có sấm mà có mưa. Luc mình bất hiếu, giữ đạo hiếu với phụ thân nên mới gặp báo ứng, bị ông trời vứt bỏ. Lúc mình nên hy vọng xa vời, ở bên cạnh Hạo Trinh, ả ti tiện như vậy sao xứng? Lúc , ông trời cứ báo ứng người ả, đừng để Hạo Trinh phát bệnh. Lý do của ả cứ từng hồi từng hồi, cũng thú vị.

      Nếu ả vẫn giống trước đây, bộ dáng xinh đẹp, khóc động lòng người, chắc là muốn để cho mọi người hiểu lầm là Lan Hinh bắt nạt ả. Bây giờ ai nghĩ vậy. Mà Hạo Trinh cứ kích động là té xỉu, còn hơi sức tìm công chúa gây phiền toái. Ngay cả Vương gia và phúc tấn trong Thạc vương phủ, còn có những người công chúa nhẫn tâm tốt, đều tập trung tinh thần ở hai người này, còn hơi sức trêu chọc Lan Hinh.

      Mục đích của tôi coi như đạt được.

      Người thế gian đều có tư tưởng này, ràng là lúc này khác, nhưng lúc sau lại khác, quan điểm mỗi lúc đều giống. ra bọn họ vốn cho rằng ả là nữ tử si tình đáng khả kính, bây giờ ả thành nữ nhân điên xấu hộ nực cười. ra bọn họ vốn cho là là thanh niên văn võ song toàn, bây giờ nhìn giống như phế nhân.

      Biết được nhược điểm này, độc dược vô dụng với tinh, nhưng đối với loài người lại có tác dụng rất lớn!

      Mấy người này diễn xuất so với người trong hoàng cung còn hay hơn. Nhưng nhìn tới bộ dạng Bạch Ngâm Sương bây giờ, ai tới hồ ly tinh báo ân nữa, tôi vô cùng hài lòng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :