1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hoàng Gia Tiểu Kiều Thê - Phong Hà Du Nguyệt (Chương 4/135)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      [​IMG]
      Tác giả: Phong Hà Du Nguyệt

      Thể loại: thanh mai trúc mã, ngọt, sủng, sạch, HE

      Độ dài: 135 chương

      Converter: tamquay (TTV)

      Editor + Beta + Bìa: Tử Dương

      Nhân vật chính: Tạ Trăn x Lý Dụ


      (*) truyện được đăng tải cùng lúc với nhà của mình là ngontinhgroup.wordpress.com

      -------------------------
      Khi còn bé làm hàng xóm, Tạ Trăn hay bắt nạt Lý Dụ.

      Ai kêu sinh ra xinh đẹp như nương vậy?

      Xa cách nhiều năm, lúc gặp lại ở Kinh Thành, thân hình Lý Dụ cao lớn, tư thế oai hùng, so với lúc còn bé cứ ngỡ là hai người.

      Chẳng những như thế, thân phận lại nhảy vọt thành đương kim lục hoàng tử.

      Nghe muốn cưới nàng, Tạ Trăn sợ hãi thiếu chút nữa là choáng váng:

      Σ(っ °Д °)っ có ý gì, muốn báo thù nàng sao?
      Last edited: 20/6/16
      linhdiep17 thích bài này.

    2. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 1 – Yếu Ớt

      Editor và Beta: Tử Dương

      Xe ngựa hơn tháng, cuối cùng cũng tới thành Thanh Châu.

      Thời gian là giữa hè, cây ve kêu náo nhiệt, người nghe cũng thấy buồn ngủ

      Vừa qua khỏi khu sông đào bảo vệ thành, trong xe ngựa nhanh chóng phát ra tiếng của trẻ con: “Nương, chúng ta sau này ở nơi này sao?”

      Bức màn thêu ám vân (hoa văn có màu sắc tối) được nhấc lên góc, vừa khéo có thể thấy được chiếc vòng tròn tinh xảo, nhưng rất mau bị người bên trong che lại. Bức màn che khuất hình ảnh ở bên trong, lúc nãy có thể thấy được làn da phù dung như tuyết

      Vị phụ nhân cất tiếng : “Cao Cao đừng lộn xộn, khi nào về nhà hãy mở mành ra.”

      Trong xe ngựa yên lặng chốc lát, xa phu đánh xe ngựa nhanh chóng vào cửa thành tới đường chính.

      Thanh Châu so được với Kinh Thành phồn hoa, chung quy chỉ là địa phương , ngã tư đường cũng rộng rãi mấy. đường có hai chiếc xe ngựa song song nên có chút chen lấn, xa phu luồng lách mãi cuối cùng mới thuận lợi khỏi chỗ này. Đến thành Nam xe ngựa đường ít , nơi này phần lớn là chỗ ở của quan to hoặc quý nhân, dân chúng tầm thường dám tùy tiện tới đây.


      Hàng liễu hai bên bờ sông cây mát rượi, gió thổi nhàng, khiến thời tiết nóng nực mát ít.

      Trong xe ngựa, ngoại trừ vị phụ nhân xin đẹp còn có thêm nha hoàn và ba đứa . Nhưng vì xe ngựa rộng rãi nên chỗ ngồi rất thoải mái.

      Ba đứa đều do Lãnh thị sinh ra, nam hai nữ, mới vừa rồi ra tiếng của đại nữ nhi Tạ Trăn, năm nay vừa tròn năm tuổi.

      Tạ Trăn được kế thừa mĩ mạo của mẫu thân, tuổi còn xinh đẹp tưởng nổi, da trắng như ngọc tuyết, hệt như tiểu ngọc nữ đứng cạnh Quan . Đầu bé có cây lược hoa, đầu quấn dây châu hoa , người mặc y phục thêu hoa đào nhiều lớp, phía dưới là dây bướm quấn ngang quần lụa mỏng, còn có thêm miếng ngọc như ý ngũ sắc, càng lộ vẻ ngây ngô hồn nhiên, ngây thơ khả ái của bé.

      tại Tạ Trăn cầm chiếc quạt từ lông phỉ thuý, dáng vẻ bắt chước cách quạt của Lãnh Thị: “Nương, khi nào chúng ta mới đến?”

      Lãnh thị liếc nhìn cái, bé thè lưỡi, đặt cây quạt về chỗ cũ.

      “Chắc khoảng khắc (15’) nữa.” Lãnh thị sờ đầu Tạ Trăn

      Bọn họ lần này từ Kinh Thành đến đây, là vì muốn gặp nhị gia Tạ Lập Thanh của Định quốc công phủ. Tạ Lập Thanh được bổ nhiệm tới Thanh Châu làm tri phủ, đến sớm hơn mẫu tử bọn họ tận tháng, ông sắp xếp xong xuôi từ lâu chỉ chờ bọn họ tới đây.

      Biết chỉ còn mười lăm phút, đôi mắt long lanh của Tạ Trăn cong lên, vung tay hoan hô: “Con sắp nhanh chóng thấy phụ thân rồi!”

      bé quay đầu nhìn Tạ Vinh ở kế bên: “Ca ca, huynh vui ?”

      Tạ Vinh bình tĩnh ừ tiếng, “Vui.”

      Tạ Vinh lớn hơn Tạ Trăn năm tuổi, so với Tạ Trăn trưởng thành và thận trọng hơn rất nhiều. Ít khi nào thể cảm xúc của mình, lại càng giống như Tạ Trăn ríu rít suốt ngày, y như chim sẻ như vậy. Đoạn đường này Tạ Vinh chăm sóc hai muội muội ít, thường nghe huynh trưởng như cha, Tạ Vinh sớm hiểu được đạo lý này.

      Xe ngựa xuống cầu bị chòng chành chút, đúng lúc khến tiểu nữ nhi Tạ Tầm tỉnh lại.

      Ba đứa ngồi chung chỗ chuyện hết, ngươi lời ta câu, rất nhanh cửa đến Tạ phủ.



      Trước cửa sớm có người đến đón, đứng đầu là Tạ Lập Thanh mặc bộ thanh sam, cao lớn nhưng khá ốm, mặt mày cười hớn hở nhìn về phái bọn họ. theo phía sau ông là mười mấy người hầu, cung kính cúi đầu nghênh đón, có vài người tò mò đánh giá người trong xe ngựa, muốn nhìn dung mạo tri phủ phu nhân chút.

      Màn vải nhấc lên, người xuống trước là thiếu niên hơn mười tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mắt trầm tĩnh, khiến người khác có cảm giác cao quý.

      Sau đó là Lãnh thị ôm Tạ Tầm xuống xe ngựa, mọi người vừa thấy, khỏi cảm thán câu, cả nhà này sinh ra đều có dáng dấp xinh đẹp.

      Lãnh thị mới 25 tuổi lại chăm sóc bản thân rất kĩ, ít dùng son phấn, xương má cân xứng, y như thiếu nữ mới đôi mươi. Nàng mặc bộ váy đỏ thêu mai ngũ sắc, ở lớp áo mỏng, trong ngực ôm tiểu nữ nhi ba tuổi. Tiểu nữ nhi đáng , môi hồng răng trắng, đôi mắt đen lúng liếng đảo qua cửa phủ, khả ái.

      Cứ tưởng như vậy là xong, ngờ phía sau còn có người

      Mang theo đó là tiếng mềm mại “Nương chờ con chút”, dáng người nhắn được nha hoàn dắt xuống. Trước mắt mọi người đều sáng ngời, thấy Tạ Trăn nhấc tà váy đặt chân xuống đất, vài bước đứng bên cạnh Lãnh thị, ngửa mặt về phía Tạ Lập Thanh cười ngọt ngào cái: “Phụ thân.”

      ràng mới năm sáu tuổi, lại có dáng vẻ tuyệt sắc như vậy.

      Nhìn ngũ quan của Tạ Trăn xem, chỗ nào tốt, đôi mắt đẹp như ngọc, làn da tnhư tuyết, chỉ nheo mắt cười thôi cũng đem linh hồn của người khác câu . Tiểu nương mĩ mạo như vậy kinh tâm động phách, chợt nhìn còn có chút nghiệt, biết là chuyện may mắn hay là tai họa.

      Phu thê Tạ thị nghĩ nhiều như vậy, Tạ Lập Thanh nhìn nữ nhi vui vẻ, tay nâng Tạ Trăn lên cao hơn đỉnh đầu: “Cao Cao nhớ phụ thân sao? Dọc đường có ngoan, có nghe lời nương ?”

      Cao Cao* là nhũ danh của Tạ Trăn, vì thân thể Tạ Trăn sinh ra vốn tốt, thường hay sinh bệnh, cừu non lúc bình thường hay làm cho người khác vừa đau lòng vừa thương .

      (* Cao Cao có nghĩa là cừu non )

      Tạ Trăn cười khanh khách, chút cũng sợ hãi, “Rất nhớ phụ thân, con rất ngoan, có nghe lời nương !”

      nhà đoàn tụ, Tạ Lập Thanh mang ba đứa ôm vào trong ngực, cười khép miệng.

      nhìn thê tử trước mặt, đưa tay dắt nàng: “Đoạn đường này vất vả cho nàng rồi.”

      Hai người làm phu thê nhiều năm, tình cảm chẳng những nhạt nhẽo mà càng ngày càng trở nên sâu đậm. Hơn tháng thấy kiều thê, Tạ Lập Thanh tự nhiên thấy nhớ, chỉ là ngại mọi người ở đây, nhất thời phải nhịn xuống .

      Truyện được đăng tải tại ngontinhgroup.wordpress.com

      theo phụ thân tới nhà chính, suốt dọc đường Tạ Trăn đều tò mò nhìn chung quanh.

      Tổng cộng có ba sân viện , lớn như phủ Định quốc công nhưng mỗi nơi đều tinh tế, hẳn là Tạ Lập Thanh cẩn thận sắp xếp lại. Nơi này so phủ Định quốc công có nhiều người hơn, Tạ Trăn liếc mắt cái thấy thích, Tạ Trăng cùng Tạ Tầm chạy hai vòng xung quanh cây muồng*, tiếng cười bên tai dứt.

      (* cây Muồng: hay còn gọi là cây Hợp Hoan mang ý nghĩa là đoàn tụ)

      Tạ Lập Thanh theo hai cái đứa cũng cười, Lãnh thị cưng chìu lắc đầu, bảo Tạ Vinh đến ngăn lại.

      Tạ Vinh mang hai muội muội về, tay dắt đứa “Đừng có chạy lung tung, coi chừng lát bị ngã.”

      Tạ Trăn cầm chặt tay đại ca, vui vẻ gật gật đầu.

      Nhưng mà Tạ Trăn trước giờ có tính tình an phận, chẳng bao lâu rời khỏi Tạ Vinh, chạy đến bờ hồ xem cá chép đầy màu sắc. Tạ Vinh và Tạ Lập Thanh quản được bé, chỉ có Lãnh thị nghiêm mặt kêu tên của Tạ Trăn tiếng, Tạ Trăn mới chịu ngoan ngoãn theo sau. Sợ Lãnh thị tức giận, Tạ Trăn tiến lên nắm lấy tay Lãnh thị, ngẩng khuôn mặt nhắn lên: “A nương, đừng giận.”

      Miệng xịu xuống, bộ dạng đáng thương khả ái.

      Lãnh thị tuy hơi tức giận nhưng thấy cảnh này lòng cũng mềm xuống . Nữ nhi sinh ra quá khả ái, muốn dạy dỗ cũng nỡ.

      Nàng thở dài hơi, bóp bóp mũi của Tạ Trăng, “A nương giận.”

      Nghe vậy, mắt Tạ Trăn sáng lên, lập tức trở về bộ dáng tràn đầy sức sống bừng bừng, ánh mắt cười thành đường cong hình trắng khuyết. Bất quá lần này vẫn có nề nếp theo người lớn tới chính đường, đường phạm thêm sai lầm gì nữa.

      Vương quản gia trong phủ cho người chuẩn bị nước trà, con của gia gia thích uống trà, nên cố ý chuẩn bị đường chưng cách thuỷ với sữa cùng chút điểm tâm, có thể công việc hoàn thành phần.

      Tạ Trăn và Tạ Tầm ngươi ít ta ít ăn hết bát, Tạ Tầm chép chép miệng, “Ăn ngon như ở nhà.”

      Nhà trong miệng Tạ Tầm là phủ Tạ gia Định quốc công ở Kinh Thành. Tạ Tầm còn , từ nơi tới nơi khác bất quá vẫn chưa thích ứng được.

      Tạ Trăn chút lưu tình choạc: “Vậy sao muội lại ăn nhiều như vậy?”

      Tạ Tầm mặt đỏ lên, được lời phản bác, hai má phồng lên nửa ngày mới nghẹn ra câu: “Cái đó, là do muội đói bụng…”

      Tạ Trăn nhón chân lên lấy chiếc bát sữa bàn vuông xuống, đưa cho muội muội: “Cho.”

      Đoạn đường này tuy đến mức quá cực khổ nhưng xe cũng rất mệt, món ăn cũng được ngon như trước kia, ba cái đứa gần như ốm nhiều. Lãnh thị đau lòng, với Tạ Lập Thanh: “Trước tiên bảo đầu bếp chuẩn bị cơm trưa , đừng để mấy đứa bị đói.”

      Tạ Lập Thanh nhiều lời nào, bảo Vương quản xuống sắp xếp.

      Trong khoảng thời gian này, Tạ Tầm lại ăn vài ba miếng mật ong và sữa. Vì từ Kinh Thành đến, Tạ Lập Thanh lo lắng tụi ăn quen món ăn ở Thanh Châu, cố ý mời đầu bếp nấu ăn ở Kinh Thành xuống, khẩu vị coi như chính tông. lâu chưa được ăn bữa đàng hoàng, ba đứa đều ăn rất nhiều, ngay cả Tạ Vinh cũng ăn nhiều hơn chén cơm.

      Lãnh thị vui mừng thôi, sờ đứa này hôn đứa kia, thương biết bao giờ mới hết

      *

      Dùng xong ngọ thiện, mấy đứa đều mệt mỏi, Tạ Lập Thanh liền cho người ta dẫn bọn trẻ trở về phòng nghỉ ngơi.

      Lãnh thị yên tâm, liền cùng, vừa lúc muốn xem tình trạng ở hậu viện như thế nào. Hậu viện phòng ốc sung túc, chính phòng là nơi ở của Tạ Lập Thanh và Lãnh thị, Tạ Tầm và Tạ Trăn ở phòng phía Đông, Tạ Vinh ở căn phòng phía Tây. Trừ mấy phòng đó ra, còn có mấy gian trắc phòng kế bên, có thể dùng làm thư phòng và khuê phòng. Lãnh thị sau khi xem rất hài lòng.

      Trong phòng đều bố trí xong, đầy đủ mọi thứ, có gì cần thiết để nàng phải bận tâm về nơi này.

      Bàn gỗ vàng từ cây lê, tủ quần áo cũng từ cây tử đàn, kệ trang trí vài món đồ cổ, đằng sau mười hai cánh cửa gập hỉ thước chính là phòng ngủ

      Đến nơi ở mới, Tạ Trăn hết buồn ngủ nỗi, trong trong ngoài ngoài nhìn ba lần, cuối cùng là bộ dạng nhớ nhà. Sau đó Lãnh thị sai hai nha hoàn đem Tạ Trăn cùng Tạ Tầm đưa đến phòng phía Đông, để hai đứa bé ngủ trước chút. Tạ Tầm dính tới cái gối o o ngủ thiếp , Tạ Trăn ở giường lăn qua lộn lại hồi lâu mới im lặng ngủ

      Lãnh thị mang tất cả hạ nhân đến chính phòng, sau khi kiểm tra xong. Tính cả nàng và nha hoàn bà mụ từ phủ Định quốc công đến, trong phủ tổng cộng có ba đến bốn mươi hạ nhân.

      Cũng vì mới mua phủ này nên hạ nhân cũng toàn là người mới , lúc trước có đương gia chủ mẫu, quy củ cũng chưa hoàn thiện. Nay Lãnh thị tới, bọn họ biết mình thể lỏng lẻo như trước đây, đây là thời điểm rất căng thẳng.

      Quả nhiên, Lãnh thị mang tất cả những người có bổn phận phân phó, sắp xếp lại lần nữa, lập thêm vài quy củ nên mỗi người bọn đều có nhiệm vụ riêng. Nếu dám vi phạm, nghiêm trị tha.

      Lãnh thị vốn là người nghiêm khắc, ăn thận trọng, chỉ có trước mặt trượng phu và mấy đứa mới trở nên nhu hòa chút. Chính vì như thế, lão tổ tông phủ Định quốc công mới thích nàng, cho rằng nàng trời sinh có khuôn mặt cay nghiệt, chút phúc khí. ra phải do nàng cay nghiệt, chỉ là quá mức lạnh lùng khiến người khác có cảm giác nàng cao ngạo.

      Nhưng Tạ Lập Thanh lại cố tính thích người cao ngạo như nàng, nàng ở trước mặt người khác lạnh lùng, tới lúc đêm khuya vắng người, chỉ có biết nàng là người nhiệt tình.

      Hai vợ chồng lâu gặp, nồng nhiệt với nhau trong thời gian rất dài, nếu phải cố kỵ ba cái đứa đều ở đây, tiếng động chắc là thiên diêu địa động (NH: hai vợ chồng này là….)

      Đêm khuya vắng người, Tạ Trăn đột nhiên cảm giác trời sáng , ánh sáng chiếu từ cửa sổ vào. Tạ Trăn mệt mỏi dụi dụi con mắt, từ giường đứng lên, “Làm sao vậy?”

      Nha hoàn Song Ngư cũng bị bừng tỉnh, vội vàng mang giày đến cho Tạ Trăn, “Nhị tiểu thư?

      Tạ Tầm còn ngủ, bộ dạng thơm ngọt.

      Tạ Trăn muốn xuống giường, Song Ngư liền hầu hạ Tạ Trăn mang giầy thêu vào, dắt Tạ Trăn ra khỏi phòng.

      ra ngoài phòng mới phát phải phủ bọn họ thắp đèn, mà là trong viện cách vách đèn đuốc sáng trưng. Tạ Lập Thanh cùng Lãnh thị cũng vội vàng khoác quần áo ra, bảo hạ nhân hỏi thăm xảy ra chuyện gì, chẳng lẽ là nhà kế bên bị trộm?

      Tạ Lập Thanh vừa chuyển đến nơi này, ngày thường công vụ bộn bề, đối với hàng xóm ở cách vách mấy thân thuộc. Cho nên tại, Lãnh thị hỏi nhà ai ở cách vách, trả lời được.

      Hạ nhân bao lâu quay trở lại, đem chuyện nghe được ra: “Là tiểu công tử Lý gia bị bệnh, nóng đến chết người, Lý gia bận rộn tìm đại phu cho tiểu công tử.”

      Biết chuyện phải bị trộm, mọi người đều thả lỏng hơi.

      Tạ Trăn xoa ánh mắt về phòng, mông lung buồn ngủ.

      Mơ mơ màng màng nghĩ, bất quá chỉ là phát sốt thôi lại giống trống khua chiên như vậy, còn yếu ớt hơn mình.
      Huỳnh Thượng Hỷduyenktn1 thích bài này.

    3. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 2 – Tỷ Tỷ

      Editor và Beta: Tử Dương

      Cách vách, ngọn đèn nhà Lý gia vẫn sáng đến đêm khuya, chậm chạp chịu tắt.

      Giấc ngủ của Tạ Trăn sâu, đối với ánh sáng rất nhạy cảm, chút tiếng ồn cũng làm Tạ Trăn ngủ được. đường đến đây chưa được nghĩ ngơi tốt , vất vả lắm mới đến Thanh Châu, cứ tưởng rằng có thể thoải mái ngủ giấc ngon, ngờ phải lăn qua lăn lại tới hơn nửa đêm vẫn ngủ được.

      Hai đứa bé ngủ chung chiếc giường, Tạ Tầm bắt lấy tay chị thầm “Tỷ Tỷ, muội muốn ngủ…”

      Tạ Trăn lộn xộn nữa, mở mắt cho đến bình minh, mãi đến sáng sớm mới miễn cưỡng ngủ.

      Tạ Tầm được ngủ ngon, sáng sớm thức dậy. Quay đầu nhìn lại thấy tỷ tỷ còn ngủ, liền kéo kéo tay áo Tạ Trăn muốn gọi Tạ Trăn tỉnh dậy, nha hoàn Song Ngư bước đến ngăn cản: “Đêm qua nhị nương ngủ muộn, tam tiểu thư nghe lời, đừng phá nhị tiểu thư… Nô tỳ mang người tìm phu nhân.”

      Song Ngư là nha hoàn được Lãnh thị mang về từ Kinh Thành, nàng và Song Nhạn vốn là người hầu bên cạnh Lãnh thị. Sau khi tới Thanh Châu, vì sợ nha hoàn của Tạ Trăn và Tạ Tầm còn quá , làm được việc, vì thế cố ý bảo hai nàng tới đây, theo chiếu cố sinh hoạt thường ngày cho hai tiểu thư .


      Vừa nghe tỷ tỷ ngủ ngon, Tạ Tầm rất hiểu chuyện lập tức buông tay nháo tỷ tỷ nữa, giang hai tay ra muốn được ôm: “Ngươi dẫn ta tìm nương.”

      Trong ba đứa , chỉ có Tạ Tầm là người có tính tình dịu dàng nhất, lại rất nhu thuận nghe lời . Tiếng của Tạ Tầm lại có đôi mắt to ngập nước, Song Ngư bắt đầu hầu hạ bé, thay bé mặc áo bông hồng nhạt thêu hoa hải đường vào, phía dưới mặc chiếc váy cũng màu hồng nhạt, rồi mang thêm giày thêu dưới chân, lúc này mới mang Tạ Tầm chính phòng.

      Hôm qua bị Tạ Lập Thanh “hành” đến khuya, rồi Lý gia lại gặp chuyện may, khiến Lãnh thị cả đêm được nghỉ ngơi. Lúc Tạ Tầm đến, nàng cũng vừa từ giường ngồi dậy rửa mặt chải đầu.

      Sóng mắt nàng lưu chuyển, giơ tay nhấc chân đều tràn ngập vẻ kiều mị. xứng với ánh mắt lãnh diễm(1) của nàng, đuôi mắt đảo qua có vô số phong tình diễm lệ.

      • Lãnh diễm: lạnh lẽo nhưng xinh đẹp
      Đương nhiên, Tạ Tầm biết những chuyện này, bé từ leo xuống từ người Song Ngư, bổ nhào vào ngực Lãnh thị: “A nương, tỷ tỷ còn chưa tỉnh!”

      Lãnh thị sợ Tạ Tầm đụng vào chân giường, vội cúi người bế bé: “Tỷ tỷ của con ngủ ngon giấc, đừng phá con bé biết ?”

      Hai khuê nữ như thế nào nàng là người hiểu nhất . Tạ Trăn và nàng đều ngủ được, dù sao đến Thanh Châu cần lúc nào cũng phải thức sớm để thỉnh an, chi bằng để nó ngủ thêm chút.

      Tạ Tầm gật đầu như giã tỏi “Con biết!”

      Lãnh thị cười khẽ, xoa xoa khuôn mặt bánh bao của Tạ Trăn.

      lâu sau Tạ Vinh cũng tới chính phòng, tinh thần sung mãn, vừa nhìn biết ngày hôm qua hề bị chuyện của Lý gia làm ảnh hưởng. Song Nhạn phân phó người làm mang đồ ăn sáng lên,ở Thanh Châu cũng có nhiều điểm tâm bắt mắt như ở Kinh Thành, bày đầy cả bàn. Thức ăn tuy tinh xảo bằng đồ ở Định quốc công phủ nhưng lại có rất nhiều món, làm người phàm ăn cũng được mở mang tầm mắt.

      Tạ Tầm muốn ăn chè hạch đào, nhưng chân cẳng ngắn dù ngồi ghế gỗ hoàng lê(2) căn bản cũng với tới cái bàn “Ta muốn ăn, ta muốn ăn…”

      (2) Hoàng lê: ghế sơn màu vàng được làm từ gỗ cây lê

      Tiểu tử lo lắng, dáng vẻ vò đầu bứt tai khiến người khác nhịn được cười.

      Song Ngư thấy thế vội mang chè hạch đào lên, mang tới trước mặt bé, đút từng chút từng chút cho bé.

      Tạ Tầm cuối cùng cũng được ăn, thỏa mãn nheo mắt lại, gì thêm.

      Nhìn thái dương (nắng mặt trời) bên ngoài, Lãnh thị đặt bát đũa xuống, bảo Song Nhạn xem Tạ Trăn tỉnh chưa.

      lát sau Song Nhạn trở lại, lắc lắc đầu với nàng.

      Thôi, để cho nó ngủ tiếp chút . Lãnh thị thở dài hơi, đường nhiều xóc nảy nàng đau lòng khi thấy nữ nhi làm nũng, bây giờ an định lại cũng nên đền bù cho con bé.

      *

      Dùng xong đồ ăn sáng, vừa lúc Tạ Lập Thanh mới từ ngoài trở về.

      nhớ tới chuyện vừa nhìn thấy ở trước cửa, khỏi buồn phiền : “Lý gia vừa tiễn đại phu , xem ra đứa nhà họ bệnh . Nếu là hàng xóm, sau này dù ngẩng đầu thấy nhưng cúi đầu cũng gặp, thường xuyên phải lui tới. Nàng chuẩn bị chút , cùng ta xem thế nào.”

      Lãnh thị có ý này, còn suy nghĩ nên mở miệng với như thế nào, ngờ lại trước.

      Nàng : “Cũng thể tay được, ta từ Kinh Thành có mang về ít dược thảo, tuy đắt đỏ gì nhiều nhưng cũng tâm ý của chúng ta.”

      Tạ Lập Thanh liên tục gật đầu, tỏ vẻ tán đồng với lời nàng “Trong khố phòng cũng có ít thứ, lát nữa bảo Vương quản đưa chìa khóa giao cho nàng, nàng dẫn người tới đó xem sao.”

      Lãnh thị gật đầu, chuyện này cứ quyết định như vậy .

      Tạ Lập Thanh nhìn quanh vòng, thấy con lớn Tạ Trăn “Cao Cao đâu?”

      “Hôm qua bị đánh thức nên ngủ ngon, bây giờ còn ngủ.” Lãnh thị thay đổi áo choàng, thế bằng bộ thường phục xanh thẫm có hoa văn.

      Tạ Lập Thanh cực kỳ đau lòng, muốn để người khác làm phiền bé “ lát đừng để con bé , để nó ở nhà nghỉ ngơi cho tốt .”

      Lãnh thị cười : “Vậy hãy đánh thức con bé vào buổi trưa.”

      “Sao lại làm vậy?” Tạ Lập Thanh rất thương nữ nhi, sủng đến giới hạn.”Để nha hoàn chiếu cố cho Cao Cao, nếu con bé tỉnh làm ít đồ ăn.”

      Lãnh thị đáp lại, hai vợ chồng ngồi chung chỗ chuyện.

      Tạ Lập Thanh nắm lấy tay của nàng, kề tai nàng hỏi: “Tối hôm qua có làm nàng đau ?”

      đứng đắn, Lãnh thị liếc hắn cái, trả lời về vấn đề này.

      Nàng càng như vậy, Tạ Lập Thanh càng muốn trêu chọc nàng, mặt tiếp tục dính lên “Cũng sinh ba đứa rồi, tại sao chút cũng giống…”

      Lãnh thị vốn định đẩy ra, nghĩ tới bị hành động trước, đè vào ghế quý phi.

      Hai người thể huyên náo phen, sau khi Lãnh thị còn sức lực, hai má phấn hồng, mê người.

      Chuyện như vầy sao có thể gặp mặt người khác đây, đặc biệt nàng còn muốn đến Lý gia làm khách vì thế nàng ngồi vào ghế rồi nhìn gương sen trạm hình song phượng để chải tóc lại, sau đó đổi bộ y phục lửa đỏ. Sau khi chuẩn bị tốt, kêu Tạ Tầm và Tạ Vinh chuẩn bị xuất phát.

      Nghe lão gia của Lý gia rất thích viết chữ, muốn kết giao tốt với người ta Lãnh thị liền vào khố phòng chọn cây bút có khắc hình hạc làm từ gỗ cây tử đàn, rồi lấy thêm cây trâm cài đầu hay được sử dụng ở Kinh Thành, chuẩn bị đưa cho Lý phu nhân làm lễ gặp mặt.

      *
      Hai nhà cách nhau rất gần, chưa được mấy bước đến.

      Tạ Tầm nghe được nhà khác làm khách, vui vẻ hoa tay múa chân. Đáng tiếc tỷ tỷ cùng với bé, như vậy bé nhất định càng vui hơn.

      có người báo trước, Lý gia biết bọn họ đến nhà bái phỏng, có hơi kinh ngạc chút, luống cuống tay chân mang theo người ra đón tiếp vào phủ.

      Lão gia của Lý gia tức Lý Tức Thanh là thương gia giàu có ở Thanh Châu, chủ yếu kinh doanh trà đạo, trà nhà ở Thanh Châu có địa vị hết sức quan trọng. Lý Tức Thanh là thương nhân khôn khéo, đôi mắt cơ trí thâm trầm, cũng may vẻ tươi cười của thập phần chân thành, khiến người khác cảm thấy thoải mái.

      (TD: do Lý Tức Thanh tuổi xấp xỉ cha của Tạ Trăn nên lớn lắm, mình vẫn để danh xưng là . Người thời xưa hay gọi chủ của gia đình giàu có là lão gia, già trẻ đều vậy cho nên mọi người đừng thắc mắc tại sao còn trẻ lại phải gọi là lão gia nha ^^)

      Phu nhân của Lý Tức Thanh là Tống thị bộ dáng dịu dàng, thân thiện hiếu khách, mời Tạ Lập Thanh và Lãnh thị ngồi xuống, vội bảo hạ nhân chuẩn bị nước trà.

      Lãnh thị nhận dược thảo từ tay nha hoàn “Hôm qua quý phủ đèn đuốc sáng trưng, sáng nay bảo người nhà xem mới biết tiểu công tử bị bệnh nặng. Vừa vặn ở đây ta có phương thuốc cổ truyền trị đau đầu, chỉ cần đun uống trong ba lần, hôm sau bệnh khuyên giảm.”

      Tống thị thụ sủng nhược kinh, vội để nha hoàn nhận lấy.

      Theo lý thuyết, những thanh quan (quan thanh liêm) ít khi muốn kết giao với thương nhân, tuy rằng bọn họ biết kế bên có tri phủ Thanh Châu mới nhậm chức nhưng thấy ngại nên qua bái phỏng, nghĩ tới đối phương lại tới trước. Vị tri phủ phu nhân này vừa nhìn biết là tiểu thư khuê các nhưng lại nguyện ý hạ mình tặng lễ đắt tiền cho bọn họ, thực làm bọn họ cảm động đến căng thẳng*.

      (*) câu này có hàm ý giống như câu được sủng mà kinh ngạc, e sợ vậy ^^

      Lãnh Thiền Ngọc để nha hoàn đưa lễ gặp mặt lên “Đến đây vội quá, chuẩn bị được thứ gì tốt, hai vị đừng chê cười.”

      Tống thị liên tục “Mấy thứ này ở Thanh Châu mua được , phu nhân có phần tâm ý này là phúc phận của nhà dân phụ…”

      Tống thị thấy hai đứa trắng nõn khả ái, liền sai nha hoàn lấy điểm tâm trái cây để chiêu đãi.

      Hai gia ̀nh cứ chuyện như vậy, bất tri bất giác cũng hơn nửa canh giờ.

      Mắt thấy trời quá trưa, Lãnh thị lo Tạ Trăn ở nhà mình, chuẩn bị cáo từ thấy bà tử ăn mặc theo kiểu phụ nhân từ bên ngoài tiến vào: “Phu nhân, tiểu thiếu gia tỉnh !”

      Tống thị rất thương con mình lúc này mới đứng lên “Sao rồi? Hạ sốt chưa?”

      Bà tử đáp: “Còn nóng chút, mới vừa rồi còn vài câu mê sảng.”

      Lần này Tống thị có chút nóng nảy, sốt suốt ngày đêm, có khi nào sốt đến đầu óc hỏng luôn ? Nàng đứng ngồi yên, muốn xem thế nào lại sợ thất lễ với nhà tri phủ.

      Lãnh thị thấy nàng khó xử, kêu Tạ Tầm Tạ Vinh trở lại bên người nàng, thông tình đạt lý : “Đứa quan trọng hơn, Tống phu nhân vẫn nên trước xem chút , vừa lúc chúng ta cũng nên cáo từ .”

      Tống thị sốt ruột vì con, giữ người lại nữa, sau khi tiễn nhà Tạ gia , ba bước thành hai bước vào hậu viện.

      Hài tử quả thực hạ sốt, Tống thị gấp đến độ xoay mồng mồng. Nhớ tới chuyện Lãnh thị có đưa phương thuốc cổ truyền, khẽ cắn môi, mau cho người tiên mang lên, chỉ mong có thể cứu được mạng của con.

      *

      Sau khi bọn họ về nhà, mới phát Tạ Trăn sớm tỉnh giấc .

      Tiểu nương ngồi bậc thang cạnh cửa thuỳ hoa, chống cằm nhìn chằm chằm vào hướng cửa trước. Tạ Trăn mới đến Thanh Châu, trong lòng tóm lại có chút bất an, Song Ngư ở bên cạnh khuyên rất lâu nhưng Tạ Trăn vẫn chịu trở về.

      Mãi đến khi thấy cha mẹ và huynh muội, Tạ Trăn mới vui vẻ đứng lên, giòn giã hô: “nương, cha!”

      Lãnh thị nhìn thấy bé từ xa, trông rất lẻ loi làm cho lòng nàng như bị kéo cái, bước lên phía trước ôm nàng lên, “Cao Cao sao lại ngồi ở chỗ này?”

      Tạ Trăn chu môi : “Mọi người đâu vậy? Tại sao lại bỏ con lại?”

      Lãnh thị giải thích với bé: “Chúng ta qua nhà Lý phủ hàng xóm chuyến, lúc nãy con còn ngủ , nên kêu người đánh thức con.”

      Tạ Trăn biết được lý do, hề suy sụp như vừa rồi nữa.

      Về phần nhà ai… Tạ Trăn căn bản để trong lòng.

      Cảm xúc của con nít tới nhanh cũng nhanh, chẳng bao lâu cùng Tạ Tầm và Tạ Vinh chơi thành tụm. Trong số ba đứa Tạ Trăn nghịch ngợm nhất, tiếng cười cũng lanh lảnh nhất, ánh mắt Tạ Trăn lúc cong lên cười hệt như ngôi sao trời, dường như ai cự tuyệt nỗi ánh mắt này.

      Mấy ngày sau, phu thê Lý thị dắt tiểu công tử Lý Dụ sang đáp lễ Tạ phủ.

      Chính vì phương thuốc cổ truyền kia, Lý Dụ mới khỏi hẳn, vì vậy Tống thị cảm kích Tạ gia ghê gớm.

      Lãnh thị ở phía trước tiếp khách, Tạ Trăn muốn mang muội muội qua nhìn chút, “A Tầm, chúng ta cũng đến hậu viện .”

      Tạ Tầm chút hứng thú, ngồi xổm xuống phía dưới thân cây đào giun đất, cũng ngẩng đầu lên “Muội , ca ca muội đào được giun đất mang muội câu cá.”

      Tạ Trăn dậm chân “Câu cá có cái gì mà chơi ?”

      Tạ Tầm ngẩng đầu “Hậu viện có cái gì mà chơi?”

      Hai người mắt to đối mắt to, Tạ Trăn tính tình trẻ con hừ tiếng “Vậy tự tỷ !”

      xong mặc kệ Tạ Tầm, kéo váy về phía trước hậu viện.

      Song Ngư lắc đầu, bất đắc dĩ cũng đuổi kịp.

      Tạ Trăn là người trời sinh thích náo nhiệt , nơi nào có nhiều người là nơi đó Tạ Trăn chạy tới. Nay nghe có khách tới nhà, đương nhiên muốn xem.

      Người Tạ Trăn chân cẳng ngắn nên thể nhanh được, lúc đến nhà chính khắc (15’) sau.

      Trong phòng nghe thấy tiếng chuyện, có nương còn có tiếng khác mà Tạ Trăn nhận ra.

      Tạ Trăn chuẩn bị vào trong phòng, vừa bước được bước, bên trong lập tức có người ra đồng thời với Tạ Trăn.

      Khuôn mặt đối phương phấn nộn tuyết trắng, lông mi vừa dày lại vừa cong, so với muội muội A Tầm còn đáng hơn. Chỉ là có hơi ốm yếu, sắc mặt tái nhợt, giống như vừa mới trải qua trận bệnh nặng. Tạ Trăn chớp mắt nhìn, cuối cùng mới nhớ tới hỏi: “Ngươi là ai?”

      Đây chính là con trai độc nhất của Tống thị ở Lý gia – Lý Dụ, năm nay sáu tuổi, nhìn còn cao bằng Tạ Trăn.

      Lý Dụ bị Tạ Trăn nhìn chòng chọc kiêng nể gì, quay đầu : “Ta tên là Lý Dụ.”

      Tạ Trăn lại nghe thành “Lý Ngọc”, vì khuê tự của nương cũng có chữ Ngọc, trong tiềm thức của Tạ Trăn xem Lý Dụ trở thành nữ hài. Nếu tới nhà làm khách, Tạ Trăn nên nhiệt tình đối đãi: “Dáng dấp của tỷ xinh đẹp, ta năm nay năm tuổi, tỷ lớn hơn ta? Sau này ta gọi tỷ là Tiểu Ngọc muội muội được ?” (TD: cái luân lý gì thế này :v)

      Sắc mặc Lý Dụ trắng bạch trận, hồi lâu mới : “Ta phải muội muội.”

      Đầu óc Tạ Trăn xoay chuyển rất nhanh: “Tiểu Ngọc tỷ tỷ?”

      Đừng trách Tạ Trăn qua loa, quả thực là vẻ ngoài của Lý Dụ quá xinh đẹp, khiến người ta khỏi liếc nhìn, tất cả chú ý đều đặt mặt của Lý Dụ, căn bản chú ý tới quần áo mà Lý Dụ mặc. Lại bệnh nặng của Lý Dụ mới khỏi, lại mặc bộ quần áo xanh nhạt, càng tăng thêm vẻ nhu nhược …

      Lý Dụ tức giận, sửa nghĩa chính của ngôn từ lại: “Dụ là giàu có đầy đủ, phải tỷ tỷ cũng phải muội muội, ngươi nên gọi ta tiếng ca ca!”

      Tạ Trăn nghe xong mới hiểu , khó có thể tin được mà trợn tròn hai mắt?

      Tiểu mĩ nhân xinh đẹp như vậy thế sau lại là nam hài được?

      Tạ Trăn tin!

      Đầu óc nóng lên, Tạ Trăn nhớ lúc khi còn bé cùng tắm với đại ca Tạ Vinh, nhìn dưới người đại ca so với nữ nhi hề giống. Khiến Tạ Trăn thần xui quỷ khiến vươn tay ra, hướng về tiết khố Lý D…sờ soạn phía dưới (TD: nữ lưu manh , chắc ta chớt quá :)) )

      lúc lâu sau, toàn bộ hành lang hoàn toàn yên tĩnh.

      Tạ Trăn ngượng ngùng thu tay về “Ồ…”

      Ngẩng đầu nhìn lên, mặt Lý Dụ hết đen lại hồng, ánh mắt gần như muốn đem Tạ Trăn ăn tươi nuốt sống.
      Huỳnh Thượng Hỷduyenktn1 thích bài này.

    4. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 3 – Oan Gia

      Editor và Beta: Tử Dương

      Lý Dụ dối, bé đúng là con trai mà

      Tuổi tác hai người khác nhau mấy, so với Tạ Trăn Lý Dụ chỉ lớn hơn nửa tuổi. Vì từ ốm yếu nhiều bệnh, hơn nữa con trai phát dục chậm hơn so với con , Lý Dụ chẳng những cao như Tạ Trăn mà còn thấp hơn Tạ Trăn chút. Khó trách Tạ Trăn ngay từ lần đầu nhìn thấy Lý Dụ gọi bé là muội muội…

      Lần này chân tướng sáng tỏ, hai đứa trẻ đều có chút xấu hổ.

      Suy cho chùng Tạ Trăn cũng chỉ là đứa bé, sờ người ta lung tung xong cũng chẳng hề thấy có lỗi, chắp tay ra sau lưng lẩm bẩm: “ trách muội được, ai kêu dung mạo của huynh xinh đẹp như vậy…”

      Vất vả lắm sắc mặt Lý Dụ mới khôi phục lại như bình thường, nghe xong câu này mặt lập tức đen lại : “Vậy muội cũng thể…”


      Lời mới được nửa, bản thân lại thể thêm nửa còn lại

      Lý Dụ theo Tống thị làm khách , ngồi chán chết ở nhà chính gần nửa canh giờ muốn nhà xí nên để nha hoàn dẫn ra khỏi phòng . nghĩ tới việc vừa ra khỏi cửa đụng phải nha đầu càn quấy biết lý lẽ.

      Tạ Trăn đến cùng vẫn bị đuối lý, bé có thói quen làm nũng nên suy nghĩ nhiều như vậy, tiến lên bắt lấy tay Lý Dụ cười tủm tỉm : “Huynh đừng giận, muội hát cho huynh nghe được ?”

      Tiếng mềm mại dịu dàng hợp với gương mặt tươi cười làm Lý Dụ phát ra chuyện bé này rất khả ái. Trong lòng lập tức hừ , vẻ ngoài đẹp mắt có ích lợi gì, phải để sờ mó mình sao!

      Thấy Lý Dụ cự tuyệt, Tạ Trăn nhiệt tình kéo Lý Dụ tới hành lang, tiếng thanh thanh bắt đầu hát: “Đậu hà lan trắng, ta lại đến, thường ngày hay đến bẻ đậu ăn…”

      Đây là bài Tạ Trăn học được khi ở đường đến Thanh Châu, ở đó có đám tiểu hài tử tụm lại chơi, lúc ấy nghe bọn họ hát bài này, Tạ Trăn lập tức nhớ nó . Tiếng hát của Tạ Trăn mềm mại dễ nghe, ràng là sinh ở Kinh Thành nhưng tiếng còn dịu dàng hơn so phía những nương ở miền Nam, kéo dài giọng lúc hát, khiến tâm người ta cũng mềm theo .

      Tay Lý Dụ bị Tạ Trăn lôi kéo, cảm thấy bất đắc dĩ, đối với Tạ Trăn có hảo cảm.

      Bây giờ nghiêm túc nhìn mặt Tạ Trăng mới biết Tạ Trăn có đôi mắt đen sáng ngời yên lặng nhìn Lý Dụ, mặt Lý Dụ nhất thời đỏ lên, quay đầu .

      đâu đây? Hay là ra sông chơi, trong sông có cá chạch…”

      Gió lạnh ngoài phòng thổi qua làm cánh hoa quỳnh phiêu phiêu bay xuống hậu viện, mùi hoa bên trong còn nương theo mùi sữa thơm. Lý Dụ mỏi cổ , thể xoay đầu lại lần nữa, liếc mắtđã thấy Tạ Trăn chăm chú nhìn hoa quỳnh trong viện. Mặt Tạ Trăng trắng như trứng gà bóc, trước đây Lý Dụ từng thấy rất nhiều nữ hài tử nhưng ai xinh đẹp như Tạ Trăn, lóng lánh trong suốt, trắng nõn hoàn mỹ.

      Đẹp đẹp nhưng có chút kém thông minh.

      Bụng dưới căng thẳng, Lý Dụ mới nhớ chính cần làm, muốn mở tay Tạ Trăn ra: “Huynh muốn …”

      Nhà xí…

      Tạ Trăn buông Lý Dụ ra, có chút sốt ruột: “Huynh đợi , muội chưa hát xong…”

      Vừa rồi bị cắt ngang, xong liền muốn hát tiếp.

      Lý Dụ quả thực muốn khóc, tuy rằng Tạ Trăn hát rất hay nhưng tại bé có việc gấp mà!

      Giãy dụa hai lần, suy cho cùng Lý Dụ chỉ mới hết bệnh nên chẳng có bao nhiêu khí lực, từ đầu đến cuối vẫn thể thoát khỏi ma trảo của Tạ Trăn.

      Hai nha hoàn thấy thế, có chút khó xử. Hai tiểu hài tử đều là tiểu tổ tông của quý phủ, bên nào cũng thể đắc tội, các nàng biết phải làm gì cho phải.

      Cuối cùng vẫn là nha hoàn của Lý Dụ tiến lên uyển chuyển : “Nhị tiểu thư, tiểu công tử nhà chúng ta…”

      Lời nàng chậm, mà lúc này Lý Dụ nhịn nổi.

      Tạ Trăn còn chưa kịp phản ứng chuyện gì xảy ra, Lý Dụ đẩy Tạ Trăn ra, thập phần xấu hổ và giận dữ : “Ngươi đừng đụng ta!”

      Tạ Trăn bất ngờ kịp đề phòng, bị đẩy ngược về sau vài bước.

      Song Ngư ở phía sau vội vàng đỡ Tạ Trăn, nên đến mức té ngã đất.

      Mắt thấy Lý Dụ xoay người rời , Tạ Trăn mờ mịt, ngửa đầu nhìn Song Ngư: “Sao huynh ấy lại tức giận?”

      Song Ngư ho tiếng, tiểu hài tử cũng có tôn nghiêm , hơn nữa Lý Dụ vừa nhìn biết là loại người có lòng tự trọng cực kỳ cao, nàng vẫn nên thay Lý Dụ giấu diếm chuyện này: ” Tiểu công tử Lý gia hình như nghe hát.”

      Tạ Trăn như có điều suy nghĩ rồi gật gật đầu, thích thích, trực tiếp với bé tiếng được sao ?

      Tạ Trăn cảm thấy bản thân hát cũng đâu đến nỗi khó nghe.

      ***

      Trong chính đường, Lý Dụ sắc mặt tái xanh trở lại.

      Tống thị vừa nhìn bị dọa giật bắn, sao sắc mặt lại khó coi như vậy? Vội hỏi nha hoàn xảy ra chuyện gì, nhưng vì ngại Lãnh thị cũng ở đây, nha hoàn ấp úng ràng: “Tiểu công tử gặp Tạ nhị tiểu thư…”

      Lý Dụ liếc nhìn nàng cái, câm miệng.

      Nha hoàn lập tức im miệng.

      Lý Dụ đứng trước mặt Tống thị, cúi đầu : “Con cảm thấy thân thể thoải mái, nương, chúng ta về nhà .”

      ngờ lần này Lý Dụ mới vừa ra ngoài chuyến tính tình thay đổi như vậy, Tống thị biết phải làm sao, nghe được lời này, khẩn trương sờ trán của Lý Dụ “Có phải bị sốt trở lại ?”

      Lòng bàn tay ấm áp, vẫn chưa có dấu hiệu phát sốt.

      Nàng thả lỏng hơi, cười với Lãnh thị: “Đứa hiểu chuyện, khiến phu nhân chê cười . Nếu nhờ bài thuốc lúc trước phu nhân đưa, chừng đến giờ Dụ nhi vẫn chưa hết bệnh.”

      xong bảo Lý Dụ cảm tạ Lãnh thị lần hai.

      Tuy rằng nếu có phương thuốc đó Lý Dụ cũng chết được nhưng khỏi nhanh như vậy. Hơn nữa cứ tiếp tục sốt, ai biết có ảnh hưởng gì tới đầu óc hay ? Tống thị cảm kích Lãnh gia phải là có nguyên do .

      Lãnh thị lắc đầu, “Đừng đa tạ ta , hai nhà chúng ta đều là hàng xóm, theo lý phải nên giúp đỡ nhau mới đúng.” Hướng xuống nhìn lên vẫn thấy Lý Dụ cúi thấp đầu lời nào “Mới vừa rồi tiểu công tử thoải mái, bằng thỉnh lang trung đến xem?”

      Lòng Tống thị cảm thấy ấm áp, ôm Lý Dụ đứng lên : “Đa tạ hảo ý của phu nhân nhưng Lý phủ của ta cũng có lang trung… Giờ còn sớm, dân phụ cũng nên cáo từ .”

      Bọn họ tới khá lâu, bây giờ là lúc phải dùng cơm trưa.

      Lãnh thị vốn định giữ nàng lại dùng cơm, ai ngờ nàng cố ý muốn , nên cưỡng cầu giữ lại nữa.

      Lúc rời , biết Tạ Trăn ở chỗ nào chui ra, đứng sát bên chân Lãnh thị, chớp chớp đôi mắt hạnh đen lúng liếng, tò mò nhìn Tống thị.

      Lần trước Lý gia Tạ Trăn có ở đó, Lãnh thị liền giới thiệu cho bé: “Cao Cao, đây là dì Tống.”

      Tạ Trăn hiểu chuyện hô tiếng: ” Dì Tống.”

      Đột nhiên xuất nắm cơm trắng ngần (cách gọi ), Tống thị suýt chút nữa nỡ , người Tạ gia được trời cao ưu ái, mỗi người đều xinh đẹp đến mức khiến người tự biết xấu hổ.

      Lãnh thị : “Đây là Lý gia tiểu công tử, lớn hơn con nửa tuổi, con gọi nó tiếng ca ca .”

      Tạ Trăn gật gật đầu “Tiểu Ngọc ca ca.”

      Sắc mặt Lý Dụ biến đổi liên hồi, nghĩ tới việc liên tiếp bị mất mặt trước mặt Tạ Trăn nên sau này muốn thấy Tạ Trăn nữa.

      Nhi tử lời nào, Tống thị áy náy cười cười, “Dụ Nhi trời sinh hay xấu hổ, thích chuyện với người khác, nhị tiểu thư đừng trách, ngày sau quen rồi nó nhiều hơn.”

      Tạ Trăn chút cũng ngại, “Tiểu Ngọc ca ca dáng dấp xinh đẹp, huynh ấy lời nào cũng dễ nhìn.”

      Lý Dụ giống giẫm đuôi mèo, bỗng nhiên trừng nàng.

      Lúc Tống khỏi, Tạ Trăn đứng ở cửa nhếch miệng cười cái, cực kỳ khả ái. Còn muốn bọn họ thường xuyên đến nhà bé chơi, Tống thị liên tục đáp lại rồi về Lý phủ.

      Lý Dụ vừa về đến nhà, nhốt mình trong phòng tự thay y phục , từ đó thầm hạ quyết tâm, bao giờ muốn qua lại với người của Tạ gia nữa. Đặc biệt là thối nha đầu kia, coi như dung mạo của Tạ Trăn đáng , ca hát dễ nghe nữa, bé cũng thích Tạ Trăn!

      *

      Tiễn bước Tống thị và Lý Dụ xong, Tạ Trăn nhảy nhót theo Lãnh thị trở về nhà chính.

      Còn chưa vào phòng Lãnh thị dừng bước xoay người lại, vẻ mặt cao thâm khó dò nhìn bé: “Cao Cao, rốt cuộc vừa rồi xảy ra chuyện gì?”

      Tạ Trăn nghi hoặc hiểu, mắt to chớp chớp “Nương muốn gì ạ?”

      Lãnh thị nhớ tới thái độ vừa rồi của Lý Dụ, nha hoàn của Lý gia còn chưa xong nửa câu, “Con từng gặp tiểu công tử Lý gia?”

      Tạ Trăn thành thực gật đầu, chỉ chỉ hành lang có mái che “Gặp ở đó.”

      Vậy có thể lý giải vì sao Lý Dụ có vẻ khác thường , nhất định là nữ nhi của nàng trêu chọc người ta, cuối cùng khiến người ta tức giận. Lãnh thị thở dài hơi, Cao Cao từ tinh quái, nghịch ngợm gây , coi như xong, cố tình còn giả vờ vô tội đáng thương, làm nàng muốn dạy dỗ Tạ Trăn cũng đành lòng.

      Ngay từ đầu Lãnh thị cho rằng hai cái đứa chỉ đơn thuần đùa giỡn nhau thôi, từ miệng Song Ngư mới biết đầu đuôi câu chuyện, biết con bé hoàn toàn thất lễ với người ta.

      Này… Cao Cao này…

      Khó trách hôm đó lúc về sắc mặt Lý Dụ trắng bệch!

      Hài tử đáng thương, chừng để lại bóng ma(*) trong lòng…

      (*) bóng ma tâm lý, đơn giản là bị ám ảnh

      Lãnh thị đoán sai, hai tháng kế tiếp, tuy rằng Tống thị có đến Tạ phủ vài lần nhưng gặp lại Lý Dụ nữa.

      Tạ Trăn còn buồn bực hỏi nàng: “Dì Tống , Tiểu Ngọc ca ca sao lại đến?”

      Tống thị nhớ tới hành động cự tuyệt của Lý Dụ, uyển chuyển cười cái: “Thằng bé dạo này thân thể tốt, muốn ở nhà dưỡng bệnh.”

      Tạ Trăn cái hiểu cái gật gật đầu, hỏi nữa.

      Hai tháng sau, trời nóng dần chuyển về đầu thu, thời tiết mát mẻ lên ít.

      Tạ Lập Thanh mới đến Thanh Châu làm quan, lúc đầu bận bịu ít, nay vạn lo liệu xong, cuối cùng cũng được rảnh rỗi . muốn mang theo nhà năm người ngoại thành chút nhận được thiệp mời Cao phủ đưa đến. Cao Khánh tổng quản phủ Lục Tham Quân, qua vài ngày nữa là đại thọ 70 của mẫu thân ông ta, trong phủ mở yến tiệc lớn, nên chuyện mời quan Thanh Châu đầu tiên là thể thiếu.

      Bọn họ mới chuyển đến Thanh Châu, mọi chuyện đều phải chủ động mới tốt, lúc nhờ vào cơ hội lần này quen biết thêm nhiều người.

      Tạ Lập Thanh chuyện này với Lãnh thị, Lãnh thị liền nhanh chóng chuẩn bị quần áo cho ngày thọ lễ đó.

      Ngày mười bảy tháng bảy, ba đứa bị đánh thức sớm.

      Tạ Trăn ràng còn chưa tỉnh ngủ, chui vào lòng Lãnh thị: “Nương, sao lại dậy sớm như vậy…”

      Lãnh thị xoa khuôn mặt nhắn của Tạ Trăn,bảo Song Ngư và Song Nhạn mang bé cùng Tạ Tầm rửa mặt rồi chọn quần áo trong tủ.

      Hôm nay là lần đầu tiên lộ diện của hai con , tất nhiên muốn hai đứa ăn mặc xinh đẹp nhất.

      **

      Mẫu chuyện của tác giả

      Rất lâu rất lâu về sau, Tạ Trăn mới biết Lý Dụ xảy ra chuyện gì.

      Nàng bừng tỉnh đại ngộ: cho nên lúc chàng gần sáu tuổi còn tè ra quần! !

      Lý Dụ cười gằn tới gần: nàng cho là ai hại ?
      duyenktn1 thích bài này.

    5. Tử Dương 1310

      Tử Dương 1310 New Member

      Bài viết:
      21
      Được thích:
      21
      Chương 4 - Làm Khách

      Editor và Beta: Tử Dương

      Lãnh thị tính tìm hôn phu cho nữ nhi ở Thanh Châu, nhưng điều này có nghĩa là nàng muốn nữ nhi mình xuất chúng chút.

      Cũng thể làm mất mặt phủ Định quốc công.

      Đúng lúc lần trước có may quần áo mới cho Tạ Trăn và Tạ Tầm, vải dệt từ Kinh Thành mang đến , ở Thanh Châu có tiền cũng mua được loại tơ tầm hương vân(1) này. cuộn vải đủ may hai cái áo ngắn, để hai nữ nhi thử áo chút là chuyện nên làm. Mặt khác, cho Tạ Trăn mặc thêm chiếc quần màu hồng có thêu hoa văn đào còn Tạ Tầm mặc chiếc màu xanh nhạt, sau khi chuẩn bị xong cho hai tiểu nha đầu trước mặt, toàn bộ gian phòng cũng tươi mới hẳn lên.

      (1) Tơ tầm hương vân: đặc sản tơ lụa ở tỉnh Quảng Đông, TQ

      Lãnh thị cho Tạ Vinh bộ cẩm bào tuyết mưa màu xanh thẫm, lòng bàn tay hay lưng bàn tay đều là máu thịt, nàng rất công bình, trước nay bạc đãi đứa nào.


      Hơn nữa, nếu như cho, Tạ Vinh cũng chẳng so đo với hai muội muội.

      Tạ Trăn và Tạ Tầm đứng trước thao đồng để mặt rửa mặt, hai tiểu tử đều thấp như nhau, đơn nhiên với tới chậu nước, chỉ có nước để hai nha hoàn rửa mặt giúp. Tạ Tầm nhanh chóng rửa mặt xong nhưng Tạ Trăn lại như vậy, hất nước lên mặt Tạ Tầm, vừa hất vừa cười hì hì: "Muội muội là đoá hoa , tỷ muốn tưới nước cho muội."

      Tạ Tầm đành phải tắm thêm lần nữa, tức giận : "Tỷ tỷ xấu."

      Tạ Trăn muốn phản kháng nhưng lần nào cũng bị Tạ Trăn ăn hiếp, cuối cùng hai tiểu oa nhi nháo nhào trận, vừa cười vừa .

      Chỉ mới rửa mặt thôi mất hết khắc (15’), cứ tiếp tục như vậy phải làm làm lại đến bao giờ? Lãnh thị bất đắc dĩ thở dài hơi, với Tạ Vinh: "Con gọi xe ngựa với phụ thân, lát sau có trở về coi chừng Cao Cao và A Tầm rửa mặt."

      Tạ Vinh gật gật đầu.

      Ca ca vừa đến, hai tiểu tử lập tức an phận. Tạ Trăn bước lên giữ chặt tay áo của Tạ Vinh, lấy lòng : "Ca ca rửa mặt cho muội, muội quậy nữa."

      Trong mắt hai người họ, tuy rằng ca ca rất có uy nhưng dù sao cũng là ca ca ruột thịt. Chỉ cần hai người họ ngoan ngoãn chút muốn cầu chuyện gì ca ca đều đáp ứng tất cả.

      Quả nhiên, Tạ Vinh nhận khăn tay còn ướt từ tay Song Ngư, nửa ngồi xổm xuống lau mắt mũi cho Tạ Trăn."Sau này được ăn hiếp A Tầm."

      Lúc này Tạ Trăn rất ngoan, nhúc nhích, đôi mắt to tựa như suối chảy, rực rỡ sáng ngời, "Muội có ăn hiếp muội ấy, muội chỉ chơi với muội ấy thôi mà." xong liền xoay gương mặt bánh bao trắng nõn nà qua nhìn Tạ Tầm, "Đúng A Tầm?"

      Tạ Tầm liên tục gật đầu.

      Thời khắc mấu chốt lại đồng tâm hiệp lực lừa dối nó.

      Tạ Vinh gì, vỗ vỗ đầu Tạ Trăn rồi tiếp tục rửa mặt cho Tạ Tầm. Sau khi rửa mặt xong dạy hai người bọn họ cách dùng muối và bạc hà để rửa tay, Tạ Trăn học rất nghiêm túc, phương diện dày Tạ Trăn hoàn toàn giống với những đứa bé khác, Tạ Trăn rất coi trọng thân thể của mình, từ cái đẹp, chú trọng chuyện hoàn mỹ.

      Chỉnh đốn hai đứa bé xong, Song Ngư và Song Nhạn thay xiêm y mới cho bọn trẻ, rồi đeo cho chúng mỗi người miếng ngọc như ý hộ mệnh. Dù sao cũng còn , cần búi tóc phức tạp, tết nụ hoa đơn giản đầu là có ngay vẻ ngây thơ khả ái. Song Ngư quấn thêm dây tơ hoa ngọc màu vàng xung quanh nụ hoa đầu cho chúng, đột nhiên nhớ ra chuyện gì đó liền gắn thêm viên chu sa ở giữa mi tâm cho Tạ Trăn. Còn trán Tạ Tầm có tóc mái, có thể bỏ qua.

      Tạ Trăn bước tới gương nhìn chút, trông rất dịu dàng, quá phô trương, Tạ Trăn tạm thời chấp nhận được.

      Nốt chu sa kia điểm xuyết khuôn mặt tinh tế của Tạ Trăn, cùng nụ hoa tương xứng đầu, càng thêm vẻ đáng cho bé.

      Coi như hoàn tất việc chuẩn bị cho hai người, Lãnh thị thay quần áo xong liền ngồi ở trước gương đồng, bắt đầu trang điểm, vén búi tóc sang bên, trang sức châu ngọc, hoa nhường nguyệt thẹn.

      ***

      Tạ Lập Thanh đứng chờ ở cửa được lúc, mới thấy thê tử và các con ra.

      Người được chú ý nhất là Lãnh thị, ánh mắt sáng rực lên, rồi nhìn xuống phía dưới, hai nữ nhi càng khiến cho người ta thể rời mắt. Đặc biệt là gương mặt phấn nộn của Tạ Trăn, tuổi còn có khí khái khuynh thành. Thường ngày đủ đáng , hôm nay lại chưng diện như vậy làm càng thương hơn.

      Tạ Trăn nắm tay Lãnh thị, vừ vừa cúi đầu nghịch miếng ngọc như ý hộ mệnh người, ngẩng đầu nhìn thấy Tạ Lập Thanh, giang hai tay ra chạy nhanh tới: "Phụ thân!"

      Tạ Lập Thanh vội vàng ngồi xổm xuống để ôm bé, thương sờ sờ đầu Tạ Trăn, "Sao còn chưa tỉnh ngủ vậy?"

      Tạ Trăn thuận thế dính vào ngực phụ thân, đáng thương làm nũng: "Từ sáng ơm nương đánh thức con và a Tầm, phụ thân con buồn ngủ quá..."

      Lãnh thị nhìn nữ nhi vào ngực trượng phu cáo trạng, cưng chìu cười cười. Còn biết cáo trạng, đúng là quỷ nghịch ngợm.

      Tạ Lập Thanh cười ha ha cái, ôm Tạ Trăn lên xe ngựa, "Vậy xe ngựa ngủ chút, dù sao đến Cao phủ còn cả đoạn đường, chúng ta cần gấp."

      Ôm Tạ Trăn xong liền bước tới ôm Tạ Tầm, chờ hai nữ nhi nũng nịu lên xe ngựa, nhìn về phía Lãnh thị: "Sáng nay chắc nàng mệt lắm phải ?"

      Lãnh thị liếc cái, " cái gì, Cao Cao và A Tầm đều là nữ nhi bảo bối của thiếp, sao thiếp có thể chê hai đứa nó làm mình mệt?"

      Tạ Lập Thanh bị nàng chặn họng, nhưng để ý lắm, vẫn mặt dày như thường : " Ta đây phải vì nàng mà đau lòng sao."

      Vừa xong, Tạ Vinh đứng ở bên qua người bọn họ, mặt đổi sắc ngồi chiếc xe ngựa kia, tựa như nghe thấy cuộc chuyện của họ.

      Mặt già của Tạ Lập Thanh mất hết thể diện: "Đứa này..."

      Lãnh thị đẩy phen, "Còn mau qua đó, trễ giờ bây giờ."

      Tạ Lập Thanh thể làm gì khác hơn là ngồi lên xe ngựa.

      Hai chiếc xe ngựa từ từ khởi hành, về hướng Cao phủ.

      Người Tạ gia mới vừa , cửa Lý phủ bên cạnh mới từ từ ra bóng dáng nhắn.

      Nhìn xe ngựa càng ngày càng xa, lòng Lý Dụ lặng lẽ thở phào nhõm hơi, cũng may bị bọn họ nhìn thấy. Hôm nay Lý phủ cũng đến Cao phủ, Lý Tức Thanh và lục tham quân Cao Khánh là chỗ quen biết cũ, sau này người theo thương (thương gia) người theo văn (quan văn), mấy chục năm nay cũng thường xuyên lui tới. Lý phủ hay Cao phủ làm khách, nhưng lần nào Lý Dụ bài xích như vậy.

      Lý Dụ muốn gặp lại Tạ Trăn.

      Nghĩ tới chuyện lần trước Lý Dụ tè ra quần trước mặt Tạ Trăn, Lý Dụ hận bao giờ gặp lại Tạ Trăn nữa.

      Bọn họ ở gần đây như vậy, có khi tiếng của Tạ Trăn trong viện quá lớn, lúc Lý Dụ ở nhà đều nghe được ràng.

      Về phần tại sao có thể phân biệt được? Bởi vì Tạ Trăn từng hát cho Lý Dụ nghe, giọng rất hay, Lý Dụ vừa nghe lập tức nhớ.

      Tống thị vừa từ trong phòng ra ngoài, thấy Lý Dụ đứng ở cửa: "Dụ Nhi, con nhìn gì vậy?"

      Lý Dụ tới bên cạnh nàng, " nhìn gì ạ."

      Tống thị tin, đứa này bình thường lạnh lùng, nếu có chuyện gì, sao thằng bé lại đứng ở cửa nhìn lâu như vậy? Nàng nhìn ra ngoài cửa, nhưng lại thấy thứ gì nên truy cứu nữa: "Nếu chuẩn bị xong chúng ta nhan chóng lên đường."

      Lý Tức Thanh từ sau tới, ôm Lý Dụ lên, cười ha hả bước tới cửa xe ngựa.

      *

      Cả chặn đường nằm trong ngực Lãnh thị, quả thực Tạ Trăn được ngủ giấc ngon lành.

      Cho đến khi tới cửa Cao phủ, Lãnh thị xoa gương mặt của Tạ Trăn để đánh thức bé "Cao Cao, đến rồi."

      Tạ Tầm cũng leo lên "Tỷ tỷ, tỷ tỷ..."

      Tạ Trăn dụi dụi mắt, tay nắm tay Lãnh thị, tay dắt muội muội xuống xe ngựa. Trước mặt là Cao phủ khí thế huy hoàng, so với cổng Tạ phủ còn cao lớn hơn, nhưng lại bằng phủ Định quốc công ở Kinh Thành, vừa nhìn biết được xây lên từ vàng bạc ngọc ngà(2), dù Cao phủ xuất thân danh gia vọng tọng.

      (2) Ở đây chỉ hoa lệ, xây bằng nhiều tiền của chứ k xây bằng vàng thiệt đâu :)) may ra có hoàng cung mới dám làm chuyện này :v

      Cửa sơn son, cột đồng sơn bạc

      ít xe ngựa đậu ở trước cửa, xem ra bọn họ đến khá trễ, có người mới sáng sớm đến . Hạ nhân trước cửa nhìn thiệp mời rồi cung kính mời bọn họ vào phủ lí. Tạ Lập Thanh mang theo chiếc hộp thọ lễ giao cho hạ nhân "Cao đại nhân đâu?"

      Hạ nhân nhận lấy "Đại nhân ở nhà chính đón khách, để tiểu nhân dẫn ngài qua."

      Thọ yến chưa mở, từ đây tới buổi trưa còn canh giờ, các nam nhân đều tụ ở nhà chính uống trà tán gẫu, nữ quyến được nhà hoàn dẫn đường đến phòng chúc thọ của lão thái thái ở hậu viện. Có điều hôm nay có quá nhiều người tới, trong phòng đủ chổ, lão thái thái liền dời sang đình bát giác (tám cạnh) trong hậu viện, tất cả nữ quyến đều ở chỗ này, từ xa nhìn lại thấy sắc màu rực rỡ, xinh đẹp mỹ lệ.

      Nha hoàn áo xanh dẫn bọn về hướng có lão thái thái bảy mươi tuổi ngồi ngay ngắn trong đình: "Lão phu nhân, Tạ phu nhân tới."

      Lão thái thái tuy là người có tuổi nhưng tâm hồn lại rất trẻ con, so với những lão nhân khác người vẫn hoạt bát hơn.

      Đầu đội khăn, người mặc bộ đồ đỏ tía điểm những cành trúc phú quý, tươi cười hòa ái.

      Trong đình có khoảng ba đến năm phụ nhân trẻ tuổi, ba người con dâu của Cao gia, còn hai người kia là phu nhân Dương thị ở Tuần phủ, người còn lại là phu nhân của quan viên dưới trướng Tạ Lập Thanh.

      Thấy Lãnh thị tới, lão thái thái đứng dậy chào đón "Tạ phu nhân tới rồi, mời ngồi." Nhìn lên ngó xuống, liếc mắt cái bị hấp dẫn "Đây là thiên kim của Tạ phu nhân sao?"

      Lãnh thị bảo hai đứa chào hỏi: "Cao Cao, A Tầm, đây là lão phu nhân."

      Hai người đều kêu tiếng lão phu nhân, trong trẻo dễ nghe.

      Lão phu nhân lập tức thấy mến hai đứa này, người Tạ gia khéo sinh con, chỉ riêng việc nhìn hai nữ nhi này thôi cũng đủ biết người bình thường thể với tới.

      Bà ngồi lại vị trí của mình rồi giới thiệu mấy người ngồi ở đây với Lãnh thị, bên tay phải theo thứ tự là ba đứa con dâu, bên tay trái là Dương thị và Phương thị.

      Các con dâu ở Cao phủ và Phương thị rất khách khí với nàng, đặc biệt là trượng phu của Phương thị làm quan dưới trướng Tạ Lập Thanh, cho nên đối đãi với nàng càng thêm ân cần. Còn Dương thị mắt cao hơn đầu, ngữ khí cũng rất lãnh đạm, nàng ta cảm thấy phẩm cấp của trượng phu mình đều cao hơn tất cả mọi người ở đây nên mới coi ai ra gì như vậy.

      Bất quá Lãnh thị phải người bình thường, bởi vì chính nàng cũng rất lãnh đạm.

      Nàng phải loại người cố ý tỏ ra khoan dung, mà do thiên tính như thế, nếu như thường xuyên tiếp xúc khiến người ta có cảm giác lạnh lẽo.

      Nàng là người thích nịnh bợ, cũng cố ý cay nghiệt với ai, lúc nào cũng vậy, kiêu ngạo siểm nịnh như vậy .

      Dương thị đụng phải người như nàng, trong lòng cực kỳ khó chịu, nhàng hừ tiếng. thanh rất , chỉ có bản thân nàng ta mới nghe được.

      Tạ Trăn và Tạ Tầm đứng ở bên nhìn hoa, Tạ Trăn liếc mắt về phía Dương thị cái, chớp mắt mấy cái rồi quay lại tiếp tục chuyện cùng muội muội.

      Chẳng bao lâu phía trước đình xuất vài tiểu nương, đầu là mặc váy bách điệp chân mang giày hoa, khoảng sáu bảy tuổi, búi tóc chải rườm rà, tinh thần phấn chấn gì đó với mấy người bên cạnh. Ánh mắt nhướn lên, mang theo vài phần kiêu ngạo và đắc ý, vừa nhìn biết chính là người có tính tình ngang ngược.

      Từ phía xa kêu lên tiếng "Tổ mẫu", nhào vào trong ngực lão thái thái.

      Lão thái thái ngoài miệng bảo bé đó cẩn thận chút nhưng trong lòng lại rất hưởng thụ, cười hỏi: "Đồng Đồng dẫn mấy muội muội đâu chơi vậy?"

      Đây chính là cháu lớn của Cao phủ Cao Đồng Đồng, là con của đại phòng, mặt theo sau là hai nữ nhi của nhị phòng và tam phòng, còn có nữ nhi của Phương thị Diệp Tri Doanh. Trong số những đứa bé ở đây Cao Đồng Đồng nhiều tuổi nhất, mấy đứa khác chỉ mới bốn năm sáu tuổi, trùng hợp là Diệp Tri Doanh cũng cao bằng Tạ Trăn.

      Cao Đồng Đồng chỉ vào hoa viên phía trước: "Con dẫn bọn họ ra hồ chơi, nơi đó có hoa sen mới nở rất đẹp."

      Lão thái thái lại tán đồng: "Bên hồ trơn trượt, sau này được dẫn muội muội nữa."

      Cao Đồng Đồng kiêu ngạo : "Tổ mẫu quên là con biết bơi sao, dù muội muội có rớt xuống, con cũng cứu được muội ấy !"

      (TD: con nhóc con này mới bây lớn kiêu ngạo như vậy, lớn lên biết còn ra thể thống gì nữa =.=, đúng là có tố chất “tiểu tam, tiểu tứ” *hừ*)

      Vậy cũng được, mắt thấy lão thái thái muốn giáo huấn, đại phu nhân Cao phủ lập tức xách cổ áo bé , "Tổ mẫu cái gì chính là cái đó, được phép tranh cãi."

      Cao Đồng Đồng phục, nhưng ngoài miệng vẫn , "Con biết ."

      Đại phu nhân Từ thị giới thiệu Tạ Trăn và Tạ Tầm cho Đồng Đồng, "Đây là nữ nhi của Tạ phu nhân, bọn họ đều hơn con, hôm nay phiền con đón tiếp họ cho tốt."

      Hai tiểu hài tử nghe vậy liền quay đầu lại, đứng cùng chỗ càng thêm xinh đẹp.

      Hai đôi mắt nhìn vào bé, mãi tới nửa ngày Cao Đồng Đồng mới : "Nhiều người như vậy lại bắt con trông, sao mà trông được?"

      Từ ta được khen là xinh xắn, bản thân cũng cảm thấy mình rất đẹp, nhưng hôm nay đứng trước mặt hai tiểu nương này, lại vô cớ sinh ra cảm giác tự ti. Đặc biệt là người điểm chu sa đầu phía bên trái, đẹp như tiểu hồ ly bước ra từ trong tranh, ta vừa nhìn thích.

      Từ thị trừng mắt, ta liền sửa lời : "Biết biết, con trông bọn tốt ."

      Chỉ canh giờ ngắn ngủi, phụ nhân tới liên tiếp dứt, trong đó thể thiếu chuyện dẫn theo mấy đứa . Tốp năm tốp ba đứa tụ tại chụm, liếc mắt nhìn lại, chỉ có hai tiểu oa nhi như ngọc đứng cạnh đình là đáng chú ý nhất.

      Bọn họ ở nơi này, nháy mắt trở thành bức hoạ.

      Tạ Tầm với tay muốn lấy bánh thu cúc bàn, đáng tiếc dáng người quá thấp, qua nửa ngày cũng lấy được.

      Tạ Trăn thấy xong, muốn nhón chân lên giúp muội muội. lúc sắp lấy được lại nghe người phía sau có giọng : " phu nhân Lý gia tới."

      Dì Tống?


      Tiểu Ngọc ca ca cũng tới đây?

      Tạ Trăn quay đầu nhìn lại, mặt ngập tràn vui vẻ.

      Đáng tiếc bên cạnh Tống thị có bóng người nào, căn bản thấy bóng dáng của Lý Dụ.

      Huynh ấy có tới sao? Tạ Trăn lập tức thất vọng bĩu môi, Tiểu Ngọc ca ca xinh đẹp như vậy, bé muốn nhìn thêm vài lần.
      Bạc hà nhỏduyenktn1 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :