1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

Hoàng gia sủng tức - Thải Điền

Thảo luận trong 'Cổ Đại Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      HOÀNG GIA SỦNG TỨC
      [​IMG]
      Tác giả: Thải Điền
      Thể loại: Cổ đại, song trọng sinh

      Số chương: 348 chương
      Nguồn: http://www.tangthuvien.vn/forum/showthread.php?t=136299
      Edit: Usagi, Ngân Phương, Kim Thanh, Diệp Nhược Giai

      Giới thiệu vắn tắt:
      Sau cuộc gặp gỡ vô tình đầy khó hiểu,
      Tiêu Thiểu Giác buồn bực phát ra, thể quan tâm đến con nhóc con kia.
      Nàng đau, cũng đau.
      Nàng bệnh, cũng bệnh.
      vị tổ tông sống như vậy, dám nâng niu trong lòng bàn tay mà dốc lòng che chở à?

      Người người đều , Khánh Vương điện hạ phúc hắc hung ác nham hiểm, sát phạt quả quyết,
      Huống chi kiếp trước tạo phản thất bại, chết sớm vô cùng.
      Lục Thanh Lam nghĩ, vẫn nên triệt để vạch giới hạn với tốt hơn,
      Nhưng vạch vạch, vạch hồi sao lại chui tọt vào trong chăn của người ta rồi?
      Mà vị Khánh Vương điện hạ trước mắt này, muốn gì được nấy, ngàn y trăm thuận, nghe lời răm rắp, bao che khuyết điểm, rốt cuộc là cái quỷ gì vậy...
      Vẻ tà mị lãnh khốc mà mọi người đồn đãi đâu?


      Đây là chuyện xưa về nữ chính đoạt lấy cơ hội sống lại của nam chính, vì trả nợ mà đành phải buộc lòng ủy thân gả cho , đồng thời ân ái sinh bánh bao, từ nay về sau thịnh sủng cả đời.

      Đêm tân hôn.

      Tiêu Thiểu Giác: Đau ?
      Lục Thanh Lam: Đau!
      Tiêu Thiểu Giác: Con mẹ nó, ta đây còn đau hơn cả nàng!

      PS:
      1. 1vs1, HE. Nam chính ngoan thương nữ chính.
      2. Nam nữ chính có quan hệ cộng sinh.

      [​IMG]

      Mục lục


      [​IMG]

      C 1 -- C 2 -- C 3 -- C 4 -- C 5 -- C 6 -- C 7 -- C 8 -- C 9
      C 10 -- C 11 -- C 12 -- C 13 -- C 14 -- C 15 -- C 16 -- C 17 -- C 18
      C 19 -- C 20 -- C 21 -- C 22 -- C 23 -- C 24 -- C 25 ...
      Last edited: 24/7/17

    2. susu

      susu Well-Known Member

      Bài viết:
      1,562
      Được thích:
      1,239
      Lâu rồi gặp Giai, hóng chờ hố mới của

    3. Abby

      Abby Active Member

      Bài viết:
      127
      Được thích:
      98
      Ôi vừa up thế là có ng ôm hố. Vui quá.

    4. Diệp Nhược Giai

      Diệp Nhược Giai Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      552
      Được thích:
      17,079
      Chương 1. Nguyên nhân

      Lục Thanh Lam chết đúng vào ngày sinh nhật ba mươi tuổi của mình.

      Ngày ấy là ngày hiếm hoi mà Thành Khang đế Tiêu Thiểu Huyền buông đống công vụ chồng chất như núi, bãi giá đến điện Nguyệt Tiên vì bữa tiệc chúc mừng sinh nhật này. Lúc say rượu đến nóng cả tai, hoàng đế vô cùng cao hứng, hứa hẹn tấn phong nàng lên làm quý phi, còn muốn cho nàng đứa bé.

      Lục Thanh Lam gả cho Tiêu Thiểu Huyền được mười bốn năm, làm Lục Thục phi tám năm, nhưng mãi vẫn có con nối dòng. phải Lục Thanh Lam thể sinh, mà Thành Khang đế muốn để cho nàng sinh. Tiêu Thiểu Huyền hiểu việc này, Lục Thanh Lam lại càng ràng hơn.

      Lục Thanh Lam nũng nịu tạ ân, phụ họa hùa theo nở nụ cười với y, nụ cười ấy vẫn tươi tắn như hoa xuân như trước. Khuôn mặt nàng e thẹn, hai gò má ửng đỏ, đôi mắt đẹp sương như tắm trong dòng suối trong vắt mát lạnh, đẹp đến kinh người. Ba mươi tuổi rồi mà da dẻ vẫn trắng ngần, dung mạo tươi đẹp như xưa. Ba nghìn giai nhân trong hậu cung Thành Khang đế, nếu luận về dung mạo, ai theo kịp nàng.

      Tiêu Thiểu Huyền uống cũng khá nhiều, nắm lấy bàn tay trắng nõn bé của nàng, ôn nhu an ủi: "Ái phi, nàng cứ yên tâm. Lục gia là Lục gia, nàng là nàng. Lục Hãn cùng Lục Văn Đình đại nghịch bất đạo, bị quốc pháp trừng phạt nghiêm khắc, chuyện này cứ để nó trôi theo quá khứ thôi, trẫm cũng truy cứu nữa. Nàng cứ việc đảm nhiệm vị trí Thục phi của nàng, hầu hạ trẫm cho tốt, sinh con dưỡng cái cho trẫm, tương lai trẫm nhất định bạc đãi nàng!" Nghe xong lời này, nụ cười của Lục Thanh Lam khỏi cứng lại.

      Lục Hãn cùng Lục Văn Đình mà Thành Khang đế nhắc tới, người là đại bá phụ của nàng, người là huynh trưởng ruột thịt của nàng. năm trước, hai người này đều là nhân vật quyền khuynh triều dã của Đại Tề, chỉ là hôm nay đều hóa thành xương khô chôn sâu dưới đất, thành nắm đất vàng.

      Lục Thanh Lam xuất thân từ Trường Hưng hầu phủ. Trường Hưng hầu phủ là gia đình trâm thế phiệt số số hai của Đại Tề, nhân tài trong phủ cường thịnh, vì giúp đỡ Tiêu Thiểu Huyền leo lên ngôi vị hoàng đế mà lập được vô số công lao hiển hách.

      Sau khi Tiêu Thiểu Huyền đăng cơ, luận công ban thưởng, Lục Hãn làm Hộ bộ Thượng thư, nắm quyền quản lý tài chính của Tề quốc. Lục Văn Đình làm tổng binh Vân Châu, thống lĩnh quân đội, thủ hạ trong tay có đến mười vạn. Trường Hưng hầu phủ văn võ, trong ngoài, Tiêu Thiểu Huyền vốn đa nghi, thấy thế lực Trường Hưng hầu phủ lớn mạnh như thế, quả thực khó mà an giấc.

      Tiêu Thiểu Huyền muốn tìm cách giải trừ quyền lực của hai người, lại vừa vặn gặp phải chuyện Khánh Vương làm phản.

      Khánh Vương Tiêu Thiểu Giác ít hơn Thành Khang đế năm tuổi, là hoàng tử thứ chín của tiên hoàng. lớn lên tuấn mỹ vô song, phong thái bức người, được khen là “Mỹ nam đệ nhất trong hoàng thất”. Trong đám huynh đệ, là người thần bí khó lường nhất, tính tình cổ quái lãnh đạm, nhưng năng lực lại rất mạnh, giỏi về ngụy trang, cực am hiểu quyền mưu thao lược. Trước khi băng hà, tiên hoàng từng giao lại cẩm y vệ cùng Đông Hán cho Tiêu Thiểu Giác thống lĩnh.

      tích cực thi hành cách thống trị đặc biệt, chỉ trong vòng hai năm ngắn ngủi có thể trải rộng hai bộ máy bí mật ấy, thâm nhập vào bộ máy quốc gia, vào tất cả các ngóc ngách của các đại thế gia cùng với quân đội, khiến cho toàn bộ Đại Tề tắm mình trong mảnh tinh phong huyết vũ. Năm chữ "Khánh Vương Tiêu Thiểu Giác" nghiễm nhiên trở thành biệt danh Hỗn Thế Ma Vương.

      Dưới lãnh đạo của , quy mô của cẩm y vệ cùng Đông Hán bành trướng chưa từng có, trở thành “bộ máy siêu cấp” vượt trội hơn hẳn những nha môn thuộc sở hữu của triều đình. Nhờ đó mà cũng nắm giữ quyền lực tối cao, từng lần uy hiếp được hoàng quyền.

      Sau khi Tiêu Thiểu Huyền đăng cơ luôn phải bền bỉ kiên trì đấu tranh quyền lực với , cuối cùng tước đoạt quyền hành của đệ đệ, đuổi chạy tới đất Hải Châu cằn cỗi làm phiên vương. Nhưng lại ngờ, Tiêu Thiểu Giác chỉ dùng ba năm để chuẩn bị, sau đó kéo đội quân khổng lồ đến, công nhiên dấy binh làm phản.

      Thành Khang đế phái binh đón đánh, lại chưa từng nghĩ tới, Tiêu Thiểu Giác những chỉ giỏi trong chuyện làm mấy việc bí mật, mà chỉ huy quân đội cũng vô cùng thành thạo, sai khiến dễ dàng. Thậm chí Tiêu Thiểu Huyền thay đến năm vị tướng quân thống lĩnh, lại vẫn luôn rơi vào tình cảnh binh bại như núi. Chưa tới nửa năm, Hải Châu, An Châu, Hạ Châu, Hưng Châu đều lần lượt rơi vào tay giặc, Tiêu Thiểu Giác hùng hổ tiến thẳng mạch đến Nam Đô, kinh đô thứ hai của Đại Tề, nhét nửa quốc thổ Đại Tề cùng nơi sản xuất ra bảy mươi phần trăm lương thực vào trong túi.

      Rơi vào đường cùng, Thành Khang đế chỉ phải lần nữa bắt đầu dùng đến tổng binh Vân Châu Lục Văn Đình bị y kiếm cớ giáng chức trước đó. Hai vị tướng lĩnh trẻ tuổi nhất cũng tài hoa nhất kêu gọi tập hợp đội quân trăm vạn ở Nhân Châu, triển khai giằng co kịch liệt, nhiều lần tranh đoạt, ai nhường ai, bên nào có thể đánh bại đối thủ trong thời gian ngắn hạn.

      Chiến tranh, vừa xảy ra là đánh ba năm.

      Về mặt cung ứng lương thực cùng tiếp viện hậu cần, quân triều đình vốn nằm ở thế xấu, nhưng may mà Đại Tề còn có vị Hộ bộ Thượng thư tài giỏi. Lục Hãn là nhân tài trong chiến lược, cực kỳ am hiểu tổ chức cùng phối hợp. Trong lúc chiến tranh, ông tích cực cải cách chính sách thu thuế của quốc gia, trấn an lê dân bách tính, bảo đảm chắc chắn cho việc cung ứng hậu cần cho quân đội.

      Khi cuộc chiến bước vào năm thứ tư, tình thế rốt cuộc cũng có chuyển biến. Tiêu Thiểu Giác có sức khỏe luôn luôn tốt, nay đột nhiên mắc bệnh nặng, nằm liệt giường, tài nào xử lý công việc cũng như chỉ huy quân đội được. Nhân vật được coi như linh hồn của đội quân bị bệnh, quân Hải Châu lại vị thống soái nào có đủ uy vọng cùng năng lực để có thể địch nổi Lục Văn Đình.

      Lục Văn Đình nắm lấy cơ hội, hai quân thuỷ bộ đồng thời phối hợp, đánh tan quân chủ lực của Hải Châu chiến trường sông Thanh Hà. Chiến dịch này khiến hơn hai mươi vạn quân Hải Châu bị chia ra bao vây ở hai bờ sông Thanh Hà, số người chết trong quân Hải Châu vượt quá mười vạn, toàn bộ số phản quân còn lại đều tước vũ khí đầu hàng.

      Tiêu Thiểu Giác bị ép lui về Nam Đô.

      Lục Văn Đình thừa thắng xông lên, hơn mười vạn đại quân bao vây quanh Nam Đô. Mắt thấy cuộc chiến hết hy vọng, Tiêu Thiểu Giác châm lửa tự thiêu trong hành cung Nam Đô. Nhân vật số hai của quân Hải Châu, Thù Phi Bạch dẫn đầu tàn quân đầu hàng. Đến tận lúc này, cuộc chiến loạn Khánh Vương ròng rã bốn năm trời mới kết thúc.

      Trường Hưng hầu phủ đứng ra ngăn cơn sóng dữ, giành được sức mạnh cùng uy vọng to lớn chưa từng có. Công lao vĩ đại như vậy, thể thưởng, Tiêu Thiểu Huyền chỉ phải gia phong Lục Hãn làm Đông Các Đại học sĩ, bổ nhiệm Lục Văn Đình làm Binh bộ Thượng thư. Hai người, thành các lão trong nội các, thành lục bộ thượng thư, đều là vị cực nhân thần (1).

      (1) Vị cực nhân thần: Chỉ người có địa vị cao nhất trong số các đại thần, là trọng thần, có quan chức rất cao.

      Tiêu Thiểu Huyền là vị quân chủ cực kỳ khắc bạc đa nghi, ngoài mặt y giả vờ giao trọng trách cho hai đại công thần, tín nhiệm trăm bề, nhưng thực tế lại luôn cảnh giác cao độ, rất sợ Lục gia có lòng thần phục, đồng thời tìm mọi cách để làm suy yếu quyền lực và sức ảnh hưởng của Lục gia.

      Lục Hãn là người chìm nổi nhiều trong chốn quan trường, rất nhanh ý thức được điểm này. Vì vậy Lục Hãn càng thêm ràng buộc các môn khách đệ tử, cũng bắt đầu cáo ốm lên triều, tham dự vào quyết sách của triều đình nữa. Lục Văn Đình cũng bị bá phụ thuyết phục, chủ động nộp lên toàn bộ binh quyền, biểu thị thần phục với Thành Khang đế.

      Nhưng việc Lục gia thoái nhượng cũng khiến Tiêu Thiểu Huyền yên tâm hoàn toàn. Ngay năm thứ hai sau khi Lục Văn Đình bình định loạn Khánh Vương, cũng chính là năm Thành Khang thứ chín, Tiêu Thiểu Huyền kịp chờ đợi mà hạ thủ với Lục gia.

      Khi ấy là thánh thọ của hoàng đế, quân thần uống tiệc rượu, bầu khí vui vẻ, bỗng nhiên có đội cẩm y vệ chạy ào vào, truy bắt Lục Hãn ngay tại chỗ. Chỉ huy sứ của cẩm y vệ là Phiền Kiệt tuyên bố trước mặt mọi người, Lục gia kết bè kết cánh, mưu tác loạn, thông đồng ngoại quốc, mưu đồ gây rối... liệt kê hẳn mười hai tội lớn.

      Lục Văn Đình dẫn dắt thân vệ kịch liệt phản kháng, vốn có thể mở đường máu mà chạy. Hầu như tất cả tướng lĩnh trong quân Đại Tề đều từng theo vị đại soái này đánh giặc, trung quan hạ quan trong quân đều do tay đề bạt lên, chỉ cần chạy ra khỏi hoàng cung, vung cánh tay hô lên, chưa hẳn là thể phế bỏ tên hôn quân Tiêu Thiểu Huyền này.

      Tiêu Thiểu Huyền lại đem Lục Thanh Lam ra làm con tin, buộc vào khuôn khổ. Hai người huynh muội tình thâm, Lục Văn Đình bị ép buộc, chỉ có thể bất đắc dĩ buông vũ khí xuống.

      Tiêu Thiểu Huyền vốn hứa hẹn, chỉ bắt chứ giết người Lục gia, thế nhưng quay lưng lại thay đổi, bí mật xử tử Lục Văn Đình ngay trong đêm đó. Lục Hãn bị nhốt trong thiên lao, khi hay tin cháu mình bị giết, ông tự biết khó có thể bảo toàn mạng sống mình, liền đập vỡ chén cơm, cầm mảnh vỡ cắt cổ tay tự sát.

      Tiêu Thiểu Huyền khoan dung buông tha, tịch thu toàn bộ gia sản Lục gia, vợ, huynh đệ, con cháu của Lục Hãn và Lục Văn Đình, tất cả hơn bảy mươi người đều bị xử tử.

      Lục gia ầm ầm sụp đổ, Lục Thanh Lam trong cung cũng mất chỗ dựa vững chắc, Tiêu Thiểu Huyền trái lại có thể yên tâm lớn mật mà sủng ái nàng, y vốn là kẻ đam mê sắc đẹp.

      Ngoài mặt, Lục Thanh Lam kính cẩn nghe theo, thực ra trong lòng hận thấu Tiêu Thiểu Huyền. Rốt cuộc nàng cũng nhìn ra được, tuy Tiêu Thiểu Huyền có bộ dáng vô cùng bắt mắt, nhưng trong thâm tâm lại hoàn toàn là tên khốn nạn, có thể chính là “cặn bã”.

      Màn đêm buông xuống, Lục Thanh Lam đỡ hoàng thượng uống say đến mức lung lay sắp đổ đến ngự tháp. Tiêu Thiểu Huyền mắt say lờ đờ, trong mông lung nhìn ái phi thiên hương quốc sắc trước mặt, khỏi nổi lên lòng dâm tà, liền đưa tay ôm lấy vòng eo mềm mại của nàng. muốn ôm nàng lăn lộn ngự tháp dâm nhạc phen, lại bất ngờ bị ngăn trở.

      Lục Thanh Lam bỗng nhiên rút cây chủy thủ từ trong lồng ngực ra, hung hăng dùng toàn lực đâm về phía ngực y. Tính nàng cương liệt, có chết cũng tuyệt đối chịu thỏa hiệp, khoảng thời gian qua phải lá mặt lá trái với y, chẳng qua là vì muốn tìm cơ hội để báo thù cho đại bá phụ, báo thù cho ca ca, chứ phải là vì bỏ được vinh hoa phú quý chốn cung cấm này.

      Vốn định thừa dịp đêm tối lúc y ngủ rồi mới động thủ, nhưng nàng thực là hận chết y, tài nào chịu nổi việc phải nằm chung chăn gối, làm chuyện phu thê ân ái với y, vì thế mới gấp gáp ra tay trước như vậy.

      Tiêu Thiểu Huyền là người tập võ, tuy rằng những năm gần đây ngồi ngôi hoàng đế bảo tọa, nhưng thân võ nghệ cũng bị mai , trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, lập tức nghiêng người, tránh được đòn công kích vào chỗ yếu hại, chủy thủ của Lục Thanh Lam cứng rắn đâm sâu vào cánh tay y, máu tươi phút chốc phọt ra.

      Cánh tay bị thương của Tiêu Thiểu Huyền vung lên, giáng bạt tai lên mặt Lục Thanh Lam, khiến nàng ngã sấp xuống đất.

      Khuôn mặt y lên vẻ phẫn nộ khiếp sợ xen lẫn khó tin: "Tiện nhân! Trẫm đối xử với ngươi tệ, ngươi lại đâm vương giết vua?”

      Lục Thanh Lam chậm rãi đứng lên, nâng tay lau chút máu chảy ra bên khóe miệng, hận ý tràn ra trong mắt, hừng hực thiêu đốt: “Ngươi là tên hôn quân! Ngươi giết hơn bảy mươi người Lục gia ta, còn muốn ta phải mang ơn ngươi? Phi! Ta hận thể ăn thịt ngươi uống máu ngươi!”

      cánh tay y vẫn còn cắm thanh chủy thủ, từng bước từng bước tiến tới gần nàng, từ cao nhìn xuống nàng: “Ngươi điên cuồng hoang đường, dám mưu đâm chết quân vương? Trẫm vốn muốn vì chuyện Lục gia mưu nghịch mà liên lụy tới ngươi, hôm nay cũng là ngươi tự tìm đường chết.”

      Lục Thanh Lam bước cũng nhường, nhìn chằm chằm y: “Sống có gì vui, chết có gì khổ? Bắt đầu từ thời điểm khi Lục gia ta bị diệt, ta luôn luôn ngóng chờ thời khắc này. Chỉ tiếc là ta bất tài, thể tự tay đâm kẻ thù, báo thù cho những người thân của ta!”

      Lúc này, hoàng gia thị vệ đứng ngoài điện bảo hộ cho an nguy của hoàng đế nghe thấy thanh bên trong, liền mang theo đao kiếm vọt vào, bao vây xung quanh Lục Thanh Lam. Lục Thanh Lam xong câu đó, chút do dự đâm đầu về phía thị vệ tay cầm cương đao.

      Thị vệ kia ngờ nàng cương liệt như vậy, né tránh kịp, trong khoảnh khắc máu tươi liền phun ra. cần cổ trắng ngần như bạch ngọc của nàng xuất vết thương lớn, máu tuôn trào như suối, nhiễm đỏ cả bộ cung trang màu tuyết trắng của nàng, cực kỳ chướng mắt.

      Tiêu Thiểu Huyền sợ đến mức lui về phía sau môt bước.

      Lục Thanh Lam run rẩy vươn ngón tay, thốt ra những lời lên án cuối cùng. Vì yết hầu bị cắt, giọng của nàng cũng trở nên khản đặc, vô cùng khó nghe: “Tiêu Thiểu Huyền... Lục Thanh Lam ta... đời này... việc hối hận nhất... chính là chung giường chung gối với ngươi suốt mười bốn năm ròng... Nếu có kiếp sau... Cho dù nam nhân thiên hạ này đều chết hết... Ta cũng tuyệt đối liên quan gì đến ngươi!”
      ly sắc, Pe Mick, Thanhbliss54 others thích bài này.

    5. Chris

      Chris Well-Known Member

      Bài viết:
      716
      Được thích:
      438

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :