1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hoàng Ân Nhộn Nhạo-Tùy Hầu Châu (Hoàn)

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Hoàng Ân Nhộn Nhạo

      Tác giả: Tùy Hầu Châu


      Thể loại: Phản xuyên, Sủng, Ngọt, HE.


      Editor: Preiya


      Giới thiệu:​


      vị Hoàng đế và vị Nương Nương được sủng ái bị xuyên qua khỏi chốn triều đình sóng to gió lớn và đến gian khác để bắt đầu câu chuyện tương thân tương ái.

      Hoàng thượng minh: Phê chuẩn tấu chương? Vào triều? Sủng hạnh hậu cung?

      Sở trường của phi tử: Cung đấu? Hạ độc? Muốn được sủng ái?

      thực tế, bọn họ chính là như thế này:

      Triệu Tiêu: “Hoàng thượng, vì sao em làm sai đề này chứ?”

      Tống Cẩn: “Đây là khối hình học, em chưa chứng minh làm sao biết đây là góc 30 độ hả?”

      Triệu Tiêu: “Em dùng thước đo góc mà……”

      Tống Cẩn: “…..”

      Tóm lại, đây là câu chuyện về đôi “ngụy” thanh mai trúc mã, “ngụy” thiếu nam thiếu nữ, lại đúng là câu chuyện “nhộn nhạo.”

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1

      Editor: Preiya

      Những chuyện mà Triệu Tiêu Nhi hy vọng được thấy trong hậu cung đều chưa xảy ra, chỉ có điều nàng vào cung được năm năm, từ chức vị ngũ phẩm lên tới hàng nhất phẩm là Tiêu phi, địa vị này lên rằng, bởi vị hậu vị vẫn còn phía , nên trừ vị quý phi ở cấp bậc nàng ra vị trí của nàng ở trong hậu cung được xem là cao rồi.

      Nhưng thực tế, nếu như nàng biết bước cẩn thận ngày mai bị người ta ném ra ngoài ngay.

      Cùng được thăng chức với Triệu Tiêu Nhi còn có Dung phi Cố Ấu Dung, Cố Ấu Dung cũng từ ngũ phẩm lên tới chức phi, vào cung được năm năm từ chức thấp rồi lên được Tiệp dư, tiếp theo là Dung tần, vì năm trước lại sinh được cho Hoàng đế vị tiểu công chúa nên được thăng liền hai cấp, ung dung trở thành Dung phi.

      Bởi vì tuổi tác xấp xỉ nhau và thời gian vào cung cũng giống, thêm nữa là cấp bậc cũng khác nhau là mấy nên Triệu Tiêu và Cố Ấu Dung thường bị người trong hậu cung lén lút đem ra so sánh và bàn tán.

      câu là trăm sông đều đổ về biển, Triệu Tiêu Nhi và Cố Ấu Dung tuy có gia cảnh khác nhau, nhưng bây giờ cả hai người đều đứng cùng vị trí là phi, dựa điểm này mà ra Triệu Tiêu cũng tệ lắm, ít nhất nàng có thể dùng chức vị phi này để ngang hàng cùng với Cố Ấu Dung.

      So sánh với chiêu thức lên bậc của Dung Phi, sở dĩ Triệu Tiêu Nhi có thể lên được tới địa vị này toàn bộ là nhờ vào câu: “Cha ta là Triệu Cương!”, Triệu Tiêu Nhi tiến cung hai năm, phụ thân Triệu Cương có công đóng quân ở Lương Châu nên nàng được lên chức Tiệp dư, ba năm sau, quân của Triệu gia đại thắng giặc Ô Qua, Hoàng đế lại sắc phong nàng từ tiệp dư lên đến quý tần, bốn năm sau, vào đầu xuân xuân ba vị ca ca của nàng vì làm nhiệm vụ mà dũng hy sinh sa trường, danh tiếng Triệu gia trung liệt, ngày càng vang danh, khi mùa xuân qua , Hoàng đế đến thăm nàng, sau khi ngồi ở Tây Hòa Cung của nàng hồi, ngày hôm sau thánh chỉ tới, Triệu Tiêu Phi liền trở thành Tiêu Phi nhất phẩm.

      Ngày mà Triệu Tiêu Nhi được thăng chức lên thành Tiêu Phi, nàng ghé vào giường khắc hoa mà khóc lớn suốt cả ngày, đến nỗi hai mắt đều trở nên đỏ bừng.

      thánh chỉ viết nàng: “Ôn nhu, thiện lương, đôn hậu, đoan trang thục duệ, tâm tính nhanh nhạy”, lúc Triệu Tiêu Nhi quỳ mặt đất tiếp nhận thánh chỉ, tâm tình của nàng lúc đó khó lòng mà hình dung, cho đến về sau nàng biết câu có thể miêu ta chính xác tâm tình của nàng khi đó: “Ây da má ơi, có đau trứng quá hả!”

      Bởi vì trước khi vào cung Triệu Tiêu Nhi cùng phụ thân đến doanh trại đóng quân tại Lương Châu nên “Ôn nhu, thiện lương đôn hậu, đoan trang thục duệ, tâm tính nhanh nhạy” này với nàng để ý, có lần Hoàng đế đến cung đúng lúc nàng bộc lộ tính khí, liền chỉ vào trán nàng răn dạy nàng vừa kiêu căng lại hiểu chuyện, sau khi giáo huấn xong, đại khái cảm thấy như vậy làm tổn thương đến mặt mũi của Triệu gia bèn nghiêm mặt hừ lạnh: “Trẫm tạm thời bỏ qua cho nàng, đúng là người trẻ tuổi hiểu chuyện mà.”

      Triệu Tiêu Nhi nhớ lại, Hoàng đế hề nhiều với nàng, mà phần lớn đều là răn dạy.

      “Triệu Tiêu, suy nghĩ cẩn thận lại việc này .”

      “Triệu Tiêu, tự nàng giải quyết cho tốt .”

      “Triệu Tiêu, mặc dù trẫm có phần bạc đãi về chuyện địa vị của ngươi, nhưng người nhà Triệu gia các ngươi cũng coi ai ra gì rồi!”

      …..

      “Nhược Hề! Trẫm ra lệnh cho nàng được phép rời khỏi trẫm, trẫm cho phép, cho phép!!!”

      “Hoàng thượng, xin hãy để nô tì ra theo làn gió….”

      được, được !!!!”

      TV chiếu cảnh người đàn ông mặc long bào, tay ôm giai nhân mặc đồ cổ trang ngửa mặt lên trời gầm thét.

      Triệu Tiêu cắn khoai tây chiên rắc rắc, quay đầu lại nhìn mẹ Triệu khóc tới rối tinh rối mù: “Nương, à …Mẹ, mẹ có muốn ăn chút khoai tây chiên ?”

      Mẹ Triệu làm ngơ với miếng khoai tây chiên của , bà rút khăn tay ra lau nước mũi, rồi hít hít mũi : “Làm sao có thể như vậy được chứ, nếu như Nhược Hề chết Hoàng Thượng phải làm sao bây giờ, ngài ấy nhất định vô cùng khổ sở.”

      Triệu Tiêu nhịn được mà mở miệng: “Hoàng đế làm sao mà chết được, ta còn có tam cung lục viện kia mà, mẹ đừng tin vào những điều này….”

      “Nhưng mà Hoàng đế chỉ mình Nhược Hề mà thôi.” Mẹ Triệu liền phản bác lại , xong bà lại bắt đầu rơi nước mắt.

      Triệu Tiêu khẽ cắn môi, đứng lên : “Những điều này đều là giả tạo, Hoàng đế căn bản phải người như vậy, mẹ, con cho mẹ biết, vợ của hoàng đế rất nhiều, người chết rồi vẫn còn người khác tiếp tục thay thế…”

      “Bốp!” Đúng lúc này, cửa phòng khách bị mở ra, Triệu Tiêu từ từ quay đầu lại nhìn thấy Tống Cẩn cười lạnh đứng đó, trong tay cầm đĩa bánh chẻo.

      Mẹ à, Hoàng đế thực đến rồi này.

      “Dì Triệu, hôm nay mẹ con làm bánh chẻo nên bảo con đưa chút bánh đến cho mọi người.” Tống Cẩn cười .

      Rốt cuộc mẹ Triệu
      [​IMG]

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2

      Editor: Preiya

      Buổi tối, Triệu Tiêu nằm mơ, trong giấc mơ nhìn thấy cung điện nguy nga tráng lệ của Đại Kỳ, mái ngói cao cao màu đỏ hồng, cột trụ màu đỏ tươi có khắc hình rồng màu vàng quấn xung quanh, đình thủy tạ được xây dựng tinh xảo, còn có Ngự Hoa Viên, nơi có trăm hoa đua nở.


      Trong giấc mơ này, mọi người tham dự buổi tiệc mừng sinh nhật Hoàng đế , cả hậu cung đều sáng rực rỡ bởi những chiếc đèn lồng đỏ được treo ở cao, buổi tiệc được tổ chức trong Ngự Hoa Viên, các nhạc công biểu diễn tài nghệ của mình còn các nhóm phi tần nhao nhao dâng lễ.

      Triệu Tiêu quỳ gối dưới ngai rồng cao, dám thở mạnh, tiểu thái giam cầm lấy tờ giấy thi màu đỏ, hắng giọng đọc: “Tiêu phi dâng lên bài thi 27 điểm.”

      Tống Cẩn ngồi ngai vàng liền nhíu mày: “Mang xuống .”

      Đúng lúc này, “Dung phi nương nương giá lâm..”

      Cố Ấu Dung mặc bộ triều bào bằng gấm có thêu hình chim Phượng ung dung tới, nàng ta thi lễ với Tổng Cẩn rồi mỉm cười : “Nô tì cũng dâng lên bài thi để làm lễ vật mừng thọ, cầu nguyện cho Hoàng Thượng được vạn thọ vô cương, thánh thể an khang.”

      Tống Cẩn ngồi long ngai liền híp mắt lại: “Bao nhiêu điểm?”

      Cố Ấu Dung ngẩng đầu, vẻ mặt vô cùng kiêu ngạo: “80 phẩy 9.”

      Tống Cẩn vô cùng hài lòng, cười cười: “Thưởng cho đôi ngọc như ý.”

      Triệu Tiêu từ trong mơ giật mình tỉnh lại, trán sớm ướt đẫm mồ hôi.

      Lúc Triệu Tiêu rời khỏi giường ngáp liên tục, khi đứng trước gương đánh răng mới phát ra là vành mắt của mình đen thui thùi lùi. Đánh răng, rửa mặt, xức chút kem dưỡng da hiệu Đại Bảo, matxa cho đến khi mặt hoàn toàn hấp thu rồi soi gương chớp chớp mắt, bên trong gương vô cùng giống với Triệu Tiêu Nhi, mà bộ dáng của Tống Cẩn ở nơi này cũng giống hoàng đế như đúc vậy.

      Triệu Tiêu uống xong sữa buổi sáng, lúc ra cửa lại gặp ngay Tống Cẩn cũng bước ra cửa, Triệu Tiêu liền hạ giọng gọi câu: “Hoàng Thượng…”

      Tống Cẩn hất hất khuôn mặt đẹp trai của lên, đem ba lô đen vác lên vai trái, đầu cũng hề quay lại, thẳng.


      “Hoàng…Tổng Cẩn…Đợi em với…” Triệu Tiêu vội vàng đuổi theo sau Tổng Cẩn, sau đó nhắm mắt nhắm mũi theo đến chỗ trạm xe bus và cùng nhau lên chiếc xe mang số hiệu 602.

      Tuyến xe bus ngang học viện này luôn đông đúc chen chúc, sau khi Tống Cẩn lên xe là có 2 bé lách qua chỗ để chào hỏi: “Xin chào Tổng Cẩn, khéo quá.”

      Tổng Cẩn ngước mắt lên, vờ như thấy.

      Triệu Tiêu cũng di chuyển đến cạnh Tống Cẩn, cũng cúi đầu xem như thấy, lúc xe bus di chuyển làm tay vịn của hơi chao đảo nên xích lại gần chút, kết quả là Tống Cẩn nhìn với ánh mắt đầy ghét bỏ.

      Triệu Tiêu ngẩng đầu lên cười ngốc với : “Ha ha…ha ha…”

      Tổng Cẩn: “…”

      Xe bus dừng lại tại trường thực nghiệm sơ trung của thành phố S, từng học sinh mang cặp sách lần lượt xuống xe. Triệu Tiêu nhắm mắt theo đuôi Tống Cẩn, ngẫu nhiên đường có người chào hỏi , gặp người quen Tống Cẩn gật đầu để chào lại.

      Trong trường học, Tống Cẩn có biệt danh là “Kẻ kiêu ngạo”, cho nên đối với quan hệ với bạn học chỉ đơn giản là xã giao, nhưng dĩ nhiên cũng có người sợ chết- Trương Nam chạy tới ôm lấy bả vai của Tống Cẩn: “Xin chào, sao cậu lại sớm thế.”

      Chống lại gương mặt sáng lạn của cậu là gương mặt lạnh lùng của Tống Cẩn, Trương Nam bèn bĩu môi thu vẻ tươi cười lại, sau đó quay đầu chào hỏi với Triệu Tiêu: “Cái đuôi, cậu cũng thức dậy sớm quá nhỉ.”

      Triệu Tiêu quay đầu , tuy kiêu ngạo như Tống Cẩn, nhưng vẫn muốn có được chút tư thế, bèn ngẩng đầu lên đuổi kịp bước chân của .

      đến cửa lớp học, bên trong có tiếng đọc sách, Tống Cẩn đẩy cửa phòng họ vào, tốp năm tốp ba học sinh liền quay lại nhìn , sau đó vẻ mặt kính sợ của họ biến mất và tiếp tục học bài.

      Tống Cẩn đến vị trí thứ hai từ bên trái đếm ngược lên, lôi ghế dựa ra, sau đó miễn cưỡng phất tay áo ở phía sau lưng ra hiệu ngồi xuống.

      Triệu Tiêu theo Tống Cảnh, ngồi xuống cạnh , vô cùng căng thẳng.

      Đúng vậy, bọn họ ngồi cùng bàn, mà còn ngồi chung như vậy hơn hai năm nay rồi.

      Mông Triệu Tiêu vừa tiếp xúc với băng ghế lạnh lẽo, người ngồi trước mặt là Mộ Thanh quay đầu lại, ghé vào bàn Triệu Tiêu hỏi : “Tối hôm qua cậu có xem phim “Đại Thanh Nhược Hề” , là khiến mình khóc muốn chết, nữ chính cứ như vậy mà chết rồi.”

      Có đôi khi Triệu Tiêu cảm thấy nơi này rất tốt, ví dụ như khoai tây chiên ăn rất ngon, nhưng tại sao ở đây lại có nhiều bộ phim về xuyên như vậy?

      “Mình có xem.” cầm lấy quyển sách Tiếng sơ trung lên, thờ ơ lật bừa trang để trước mặt.

      Thanh kích động nắm lấy tay : “Hoàng đế vô cùng thâm tình đúng ?”

      Đúng lúc này, người ngồi phía trước Tống Cẩn là Trương Nam tạt gáo nước lạnh vào Mộ Thanh: “Sao trong não của con các cậu lại có vấn đề như thế nhỉ, Hoàng đế làm sao mà thâm tình được, đúng , Tống Cẩn?”

      Đối với câu hỏi của Trương Nam, Tống Cẩn ngoảnh mặt làm ngơ.

      Mỗi lần Trương Nam bị Tống Cẩn ghẻ lạnh, cậu ta lại đem trận tuyến đặt lên người của Triệu Tiêu và bắt đầu phát biểu quan điểm của mình cho nghe: “Tôi khuyên bọn con
      [​IMG]

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3

      Editor: Preiya

      Lúc xuống xe, Tống Cẩn nắm tay Triệu Tiêu, trước kia Tống Cẩn cũng thường nắm tay , khi đó chỉ vừa mới vào cung, Tống Cẩn nắm tay dạo nửa vòng hoàng cung, dạo xong còn với rằng: “Tiêu Nhi à, trẫm hy vọng nàng thích nơi này.”

      tới nửa tháng sau, Cố Ấu Dung tiến cung, sau đó Triệu Tiêu thấy Tống Cẩn nắm tay Cố Ấu Dung dạo hoàng cung, mà việc dạo này diễn ra nhiều năm rồi.

      ra Triệu Tiêu hiểu rất , Tống Cẩn mang dạo hoàng cung là bởi vì là con của nhà họ Triệu, còn việc mang Cố Ấu Dung dạo là bởi vì thích nàng ta.

      và Tống Cẩn người trước kẻ sau cầu thang của khu nhà, lúc tới chỗ rẽ của cầu thang, Triệu Tiêu với Tống Cẩn trước: “Hoàng…Tống Cẩn, dây giày của bị rớt ra kìa…”

      Tống Cẩn liền ngước xuống nhìn theo bản năng, đúng lúc này, Triệu Tiêu cộp cộp cộp” chạy vượt lên phía trước Tống Cẩn như con thỏ , “Vù” tiếng vượt khỏi người , sau đó đến chỗ cửa nhà mình.

      Dựa vào cái gì mà mỗi lần cùng lại phải ở đằng sau chứ, Triệu Tiêu dùng chìa khóa mở cửa nhà, lúc sắp bước vào trong quay đầu lại nhìn, Tống Cẩn vẫn đứng ở chỗ ngã rẽ, ánh sáng đèn từ hàng hiên chiếu xuống khuôn mặt , làm tôn lên đôi mắt sáng lấp lánh đó.

      tia nghi ngờ lên trong đôi mắt của , ngay tại lúc muốn mở miệng chuyện Triệu Tiêu đóng mạnh cửa lại.

      Đóng cửa lại xong, Triệu Tiêu đưa tay lên sờ trái tim đập bùm bùm này của mình, xong đời rồi, cư nhiên dám ở trước Hoàng Thượng, tội này đáng bị tru di đấy!

      Khi Triệu Tiêu mới tới nơi này, vô cùng có cảm giác an toàn, có khoảng thời gian dám chuyện với bất kỳ ai, nhưng tại lại cực kỳ thích uống nước ngọt có ga của nơi này, nhưng lúc vừa mới biết nó, bảo chạm vào cũng dám chạm vào loại nước giống như nước bọt này, màu của có rất giống màu của chim hồng hạc.

      Tống Cẩn cho biết, trước tiên là có biện pháp để trở về, ngàn vạn lần đừng để người khác phát ra phải Triệu Tiêu , mỗi ngày sau đó Triệu Tiêu cảm thấy vô cùng bất an và sợ hãi, liền cố hết sức để học và đọc sách của nơi này, đáng tiếc lại là chim ngốc bay trước, huống chi lại là con chim ngốc học bay trễ nhiều năm như vậy, có được tư chất thông minh như Tống Cẩn đâu.

      Nửa năm sau, sau khi từ trường về nhà, ba Triệu mẹ Triệu đem cuốn sổ thành tích của về cho xem: “Triệu Tiêu, lúc trước con còn thi được 34 điểm, đùa chứ bây giờ 10 điểm cũng có thể có, đúng là làm vứt mặt mũi của nhà họ Triệu chúng ta mà.” xong, ba Triệu chất vấn cực kỳ nghiêm khắc: “Có phải con và Tống Cẩn đương gì , lần này thành tích của nó cũng sụt giảm thê thảm đấy.”

      Trong trường học, tất cả các học sinh đều cho rằng dâu của Tống Cẩn.

      Ở nhà, ba Triệu và mẹ Triệu cho rằng và Tống Cẩn đương sớm.

      mới cho bọn họ biết, chỉ là trong số những vợ của Tống Cẩn mà thôi.

      Trước khi ngủ Triệu Tiêu uống chai nước có ga, lúc trở lại phòng ngủ gặp mẹ Triệu toilet, Triệu Tiêu liền đem chai nước giấu ra phía sau lưng mình.

      Mẹ Triệu đưa tay ra chọt chọt vào cái ót của : “ với con bao nhiêu lần rồi hả, nước ngọt có ga tốt cho não đâu, Tiêu Nhi à, mẹ ép con, cũng trông chờ con thi được điểm cao, nhưng con cũng cần phải lên cấp chứ, nếu như vậy ngay cả cửa sau chúng ta cũng được.”

      Lúc ngủ, Triệu Tiêu vô cùng muốn biết “cửa sau” là cái gì, về sau mới biết rằng, ra “cửa sau” chính là loại văn hóa của xã hội này.

      Cách ngày thi càng gần, mỗi ngày Triệu Tiêu đều vô cùng sốt ruột.

      Lúc nghỉ giữa tiết, gục đầu xuống sách bài tập làm được nửa, đột nhiên nhớ tới việc mình còn chưa uống “Nước thần trước khi thi” của mẹ Triệu đưa, mò mẫm trong cặp sách lấy ra bình màu nâu rồi mở nắp ra uống hết.

      “Em uống cái gì thế?” Tống Cẩn hỏi .

      Triệu Tiêu liếm liếm môi, đưa bình nước cho Tổng Cẩn xem: “Tam Lặc Tương.”

      *Đây là loại thuốc tăng lực hoặc bổ não của Trung Quốc, gần giống như nước cốt gà Brand vậy đó.*

      Triệu Tiêu liếc nhìn vẻ mặt của Tống Cẩn, lặp lại câu quảng cáo mà mình nghe TV: “Tam Lặc Tương, chống mệt mỏi, uống Tam Lặc Tương, nhàng thoải mái, đọng tinh hoa, nâng cao tinh thần dẫn đến nâng cao trí não để làm bài thi điểm cao hơn..”

      Tống Cẩn nhìn chiếc bình trong tay , khóe miệng nhịn được mà cong lên, bên khóe môi của Triệu Tiêu ánh lên sáng bóng do vẫn còn dính chút chất lỏng trong suốt, Tống Cẩn dời tầm mắt chỗ khắc, bình thản : “Em uống thêm nhiều nữa , chừng có thể tăng thêm 20 điểm nữa đấy.”

      Triệu Tiêu thất vọng quay đầu sang bên kia, tiếp tục uống thứ chất lỏng thần kỳ trước khi thi này, uống tới khi nào hết thôi, Mộ Thanh ngồi đằng trước quay đầu lại, bắt đầu nổi hứng bà tám thảo luận tình huống trong phim với .

      Triệu Tiêu vội vàng mở miệng: “Tối hôm qua mình có xem phim Nhược Hề.”

      Mộ Thanh kích động đập tay xuống bàn của : “Bây giờ mình xem phim Nhược Hề nữa, đài Hương Tiêu vừa mới ra bộ phim cung đấu mới, phim này hay lắm đấy, Tiêu Tiêu à, mình nhất định phải tiến cử cho cậu biết, phim này tên là: “Tham vọng của hoàng hậu Kim Chi trong hoàng cung bão táp”.”

      Triệu Tiêu “À…” tiếng, đối với những phim về trong cung đình này, hề hứng thú chút nào, chỉ thích xem quảng cáo mà thôi.

      Mấy ngày trước, Mộ Thanh vẫn luôn thảo luận với Triệu Tiêu về vấn đề hoàng đế trong phim Nhược Hề có bao nhiêu là thâm tình, sau đó chuyển sang hậu cung bão táp, Mộ Thanh lại đập tay lên bàn, cùng Triệu Tiêu phỉ nhổ tên hoàng đế có bao nhiêu lăng nhăng kia: “Tiêu Tiêu, cậu xem, vợ của hoàng đế ở thời cổ đại nhiều như vậy, ta có thể “làm” được hết ?”

      Được hay được, đó là vấn đề lớn, nếu như trả lời là được sao nhỉ?

      Lúc Mộ Thanh còn chưa xong, Triệu Tiêu căng thẳng đến mức tay chảy đầy mồ hôi, im lặng gì và gục đầu xuống bàn, nhưng Mộ Thanh vẫn chịu buông tha: “Cậu ta có làm có được ?”

      Triệu Tiêu đau khổ ngẩng đầu lên: “Chắc là làm được…”

      Đáp án này được ?

      Kết quả, Trương Nam ngồi phía trước liền “Xùy” tiếng, sau đó cũng xoay người lại và tham gia thảo luận đề tài này.

      “Ngày hôm qua tôi đọc quyển sách, nó viết rằng, mỗi đêm khi Hoàng đế sủng hạnh phi tử đều uống viên thuốc, nhưng mà uống nhiều thuốc đó cũng tốt, cho nên trong lịch sử cũng có nhiều vị Hoàng đế sống được lâu.” đến đây, Trương Nam cười hai tiếng vô cùng quái dị: “Tiêu Tiêu, cậu đúng nào? Đúng hả?”

      “Tôi biết…” Triệu Tiêu vốn căng thẳng, liếc nhìn khuôn mặt xanh mét của Tống Cẩn, nhưng lại rất muốn cười, nên cố sức phồng hai má để gồng mình cười ra tiếng, như vậy là khó chịu mà.

      ra, cũng rất muốn biết Tống Cẩn có uống viên thuốc đó như lời của Trương Nam hay ; nó có vị như thế nào, chẳng lẽ là dạng thuốc nén của Tam Lặc Tương hay sao, nhàng thoải mái, đọng tinh hoa, cũng là loại thuốc chống mệt mỏi cực phẩm ư?

      Tiết học sau cùng của buổi chiều là tiết thể dục, vốn là việc học ở Sơ Tam rất bận rộn nên có thể dục, nay giáo viên chủ nhiệm lớp của bọn họ vì muốn để cho học sinh có tâm lý tốt nhất trước khi thi nên khôi phục lại môn thể dục, Triệu Tiêu có thể rằng ghét nhất là môn thể dục ?

      Triệu Tiêu ghét nhất là lớp thể dục, vì có nguyên nhân.

      nhớ lại lần học thể dục đầu tiên ở nơi này, khóa muốn tiến hành tổ chức cuộc thi chạy 800m nên giáo viên hôm nay cần phải kiểm tra, tất cả mọi người đều bắt đầu than thở.

      “Nữ sinh được ưu tiên, nữ chạy trước, nam sinh đến tập trung ở đây .” Giáo viên thể dục thổi còi, đằng trước.

      Sau đó Triệu Tiêu bất đắc dĩ bị Mộ Thanh kéo đến chỗ vạch xuất phát, tất cả đám nữ sinh ồn ào đều ngồi xổm chuẩn bị chạy- nhưng Triệu Tiêu lại hiểu vì sao phải làm như vậy cho lắm.

      Nhìn thấy vẫn còn đứng, giáo viên thể dục liền nổi giận: “Em nữ sinh kia, mau ngồi xổm xuống , ngồi xổm xuống đó, lẽ tôi chưa từng dạy động tác xuất phát cho em sao?”

      Triệu Tiêu đau khổ quay sang nhìn Tống Cẩn quan sát cách đó xa, lại im lặng quay mặt .

      Giáo viên thể dục lại tức giận thúc giục hai tiếng: “Ngồi xổm xuống mau, ngồi xổm xuống !”

      Triệu Tiêu học tư thế “Qùy xuống” của các bạn học, sau khi liền “quỳ xuống”, giáo viên thôi quát mắng nữa, nhưng ông ta lại bắt đầu hô to: “Mỗi người phải cố gắng để đạt được thành tích nhé!” Sau tiếng vang lớn, lúc Triệu Tiêu ngẩng đầu lên các nữ sinh bắt đầu rời khỏi hàng và liều mạng chạy về phía trước, chỉ có còn ngồi xổm vạch xuất phát với vẻ mặt mờ mịt.

      “Chạy , chạy nhanh lên!” Giáo viên thể dục lại bắt đầu gào thét: “Em, đứa ngốc này lại thất thần cái gì thế hả, mau chạy , chạy nhanh lên….”

      Bởi vì chuyện này mà giáo viên thể dục nhớ mặt , mỗi lần có tiết thể dục đều mang ra làm trò đùa, rồi lại bảo lên làm làm động tác mẫu gì đó lần, hơn nửa năm sau, Tống Cẩn khẽ mắng câu rằng: “Em đúng là đồ đần độn mà, biết xin nghỉ sao?”

      Mỗi lần Tống Cẩn vì lớp thể dục mà mắng ngu ngốc, Triệu Tiêu nghĩ thầm, nếu như muốn để nam sinh làm mẫu người đó chắc chắn là rồi, chỉ là bình phong mà thôi.

      Trong lớp học thể dục cuối cùng trước khi kỳ thi diễn ra. giáo viên thể dục cũng đưa ra nhiệm vụ gì, sau khi học sinh xếp thành hàng xong, ông cũng bắt đầu vài câu cổ vũ tinh thần chút: “Tóm lại tôi hy vọng tất cả các em đều có thể đạt được thành tích tốt, mọi người có lòng tin ?”

      “Có!” Mọi người trả lời bằng khí thế vô cùng oai hùng.”

      “Tốt, tốt!” Giáo viên thể dục liền cười: “Tiết này thầy dạy, nam sinh chơi bóng, còn nữ sinh có thể hoạt động tự do, còn nữa, Triệu Tiêu mau bước ra khỏi hàng và cùng thầy lấy dụng cụ thể dục.”

      Triệu Tiêu cúi đầu bước ra khỏi hàng, giáo viên thể dục liền vỗ vai hai cái: “Em với thầy tới phòng thể dục nào.”

      Triệu Tiêu theo giáo viên thể dục Đinh Tiểu Sơn tới phòng thể dục, tuy giáo viên này tên là Tiểu Sơn, nhưng lại là người đàn ông Đông Bắc cao lớn, các học sinh đều lén lút gọi ông là Đinh Đại Sơn.

      Trong phòng chứa dụng cụ, Đinh Đại Sơn ném cho quả bóng rổ, rồi thuận miệng hỏi : “Triệu Tiêu à, về cuộc thi này em có cách gì ?”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu lên: “Thầy Đinh….”

      “Đừng lo lắng, em đứa này mỗi lần chuyện với thầy đều có vẻ mặt giống như thầy sắp ăn thịt em vậy đó.” Đinh Đại Sơn cười: “Phải cố lên nhé, vẫn có thể thi đậu Cao Trung, nếu như đậu coi chừng Tống Cẩn cần em nữa đâu…. “

      Đinh Đại Sơn lại ném cho quả bóng rổ khác, Triệu Tiêu muốn chụp nhưng quả bóng lại rơi xuống đất và lăn xa.

      Đinh Tiểu Sơn lắc đầu đầy bất đắc dĩ: “Bề ngoài của em nhìn rất thông minh lanh lợi, nhưng sao mỗi lần ra cửa lại giống như mang theo não thế nhỉ…”

      Triệu Tiêu nhặt bóng xong, bước ra ngoài hề gây tiếng động.

      Đinh Tiểu Sơn liền hô lớn với Triệu Tiêu: “Đừng giận mà, thầy chỉ đùa thôi.”

      Ở lớp thể dục, Tống Cẩn bị Trương Nam kéo chơi bóng rổ, còn Triệu Tiêu bị Mộ Thanh kéo đến chỗ bóng cây và tiếp tục tán gẫu về “Tham vọng của hoàng hậu Kim Chi trong hoàng cung bão táp.”

      Triệu Tiêu ngồi bậc thang cao, bên nghe Mộ Thanh phỉ nhổ hành vi giống như ngựa đực của tên hoàng đế, bên nhìn Tống Cẩn chơi bóng rổ.

      “Nếu như hoàng đế chỉ người khẳng định là những người phi tử khác của ta rất đáng thương đó.” Mộ Thanh .

      Triệu Tiêu gật đầu vô cùng đồng cảm: “Đúng là như vậy .”

      Mộ Thanh liền kéo tay : “Cho nên nếu như được xuyên mình muốn làm sủng phi, sau đó hoàng đế với mình là: “Mặc kệ là khát nước ba ngày, trẫm chỉ muốn uống mình gáo nước của nàng thôi”, ha ha ha…”

      Triệu Tiêu cũng cười, thuận miệng tiếp: “Làm sao có thể như vậy được chứ?”

      lại nhớ tới sủng phi Cố Ấu Dung, trong hậu cung của Đại Kỳ, nàng ta là người duy nhất được sủng ái, nhưng Tống Cẩn cũng chỉ uống mình gáo nước của nàng ta, đối với Triệu Tiêu Nhi , nếu như phải xếp thứ bậc những người tranh sủng trong hậu cung, thuộc loại “kém nhất, đáng để nhắc tới.”

      Sau lớp thể dục là giờ cơm tối, Tống Cẩn vẫn còn chơi bóng rổ cùng với những nam sinh khác, Triệu Tiêu tự động ngồi bậc thang chờ Tống Cẩn, Mộ Thanh trước, nhìn đầy tiếc nuối: “Sớm hay muộn cậu cũng bị Tống Cẩn ăn tới chết, phải, cậu bị cậu ta ăn sạch rồi.”

      Khoảng sáu phút trôi qua, Tống Cẩn tới chỗ , mặc đồng phục thể dục đơn giản người lại càng thêm đẹp trai, Triệu Tiêu nghĩ mặc long bào và đồng phục cái nào cũng đẹp mắt cả, sau đó phát ra, mình tới nơi này được hơn hai năm, vậy mà quên mất dáng vẻ lúc mặt long bào của , hoặc là lúc trước đây, cũng được nhìn thấy mặc long bào nhiều lần.

      Lúc Triệu Tiêu ngây người ra Tống Cẩn chạy tới bên cạnh : “Xuống đây .”

      Triệu Tiêu đứng bậc thang cao, lấy tay phủi phủi bụi người mình rồi nhảy xuống từng bậc.
      Tống Cẩn nhìn Triệu Tiêu nhảy nhót, nhàng nở nụ cười, khóe môi cũng cong lên: “Lúc ở Đại Kỳ em cũng hay nhảy nhót giống con thỏ thế này à?”

      Triệu Tiêu ngẩng đầu lên, trong lòng có chút khó hiểu, bởi vì Tống Cẩn rất ít chuyện của Đại Kỳ với .

      Cúi đầu xuống, Triệu Tiêu lặng lẽ siết chặt tay lại, tâm tình đột nhiên trở nên rất tệ, thấp giọng mở miệng: “Mới có đâu, lúc viết chiếu lập em làm phi tần, phải viết em “Ôn nhu, lương thiện, đôn hậu, đoan trang thục duệ, tư tính nhanh nhạy” ư?”

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4

      Đột nhiên tâm tình của Triệu Tiêu trở nên tốt là vì nhớ Đại Kỳ, nhớ tới ba người trai hy sinh thân mình vì đất nước.

      Ở Đại Kỳ, chiến sĩ quên mình vì đất nước là niềm vinh dự rất lớn của cả gia tộc, Triệu Tiêu còn nhớ sau khi trai qua đời nhận được bức thư bí mật của phụ thân, ngàn căn vạn dặn được gây với Hoàng Đế, phụ thân cái chết của trai là có ý nghĩa, cái gọi là bí mật này chính là: thân là phi tử trong hậu cung, chuyện quan trọng nhất là phải hầu hạ Tống Cẩn cho tốt, cần phải hỏi nhiều đến những cái khác.

      Triệu Tiêu ngước đầu lên nhìn Tống Cẩn, Tổng Cẩn cũng nhíu mày nhìn , sau đó tay nắm lấy bả vai của , Triệu Tiêu thất thần thiếu chút nữa là té nhào vào trong lòng của .

      Tổng Cẩn vô cùng tức giận, mở miệng : “Tuy rằng tư chất của em ngu ngốc, bản tính tương đối kiêu căng, nhưng trắng ra cũng là người lương thiện, trẫm luôn luôn lựa chọn người vợ có đức, cho nên đối với lời đoan trang thục duệ được viết trong thánh chỉ mà , chính là vì trẫm cố gắng khen ngợi em rồi.”

      Triệu Tiêu cúi đầu: “Cảm ơn Hoàng Thượng….”

      Sắc mặt Tống Cẩn hòa hoãn trở lại, sau đó liền hỏi câu: “Cơm tối nay muốn ăn cái gì?”

      Bởi vì Tống Cẩn thích những món ăn sặc sỡ màu sắc trong căn tin cho nên lúc ở trường học toàn là Triệu Tiêu mua cơm cho , lần này nếu như chủ động ra bỏ qua được
      .
      “Em muốn ăn lẩu cay…Chính là loại lẩu có thể bỏ bất cứ thứ gì vào nấu chung đó…” Triệu Tiêu giương mắt nhìn Tống Cẩn, cảm thấy sắc mặt của ngày càng tốt, khẽ thầm: “Mộ Thanh cái này ăn rất ngon…”

      Quán lẩu cay chật ních người, vai chạm vai, chân đụng chân, Triệu Tiêu khó khăn lắm mới tìm thấy cái bàn , và Tống Cẩn cùng qua đó ngồi, trước khi ngồi xuống, Triệu Tiêu rút vài tờ khăn giấy lau ghế và vài vết dầu bàn.

      Lau chà xong, hỏi Tống Cẩn:“Hoàng..Hoàng…Tống Cẩn, muốn ăn gì?”

      Tổng Cẩn đoán là lau sạch, rút thêm vài tờ giấy lau bàn thêm lần nữa, cau mày : “Em tự xem rồi làm .”

      Lúc còn ở Đại Kỳ, vị Hoàng Đế này rất khó hầu hạ, câu cửa miệng chính là: “Ngươi tự xem rồi làm ”, trước kia gã thái giám Tiểu Tử luôn rất giỏi trong việc phán đoán thánh ý, cho nên mới leo lên được vị trí này.

      Triệu Tiêu cầm kẹp gắp bằng sắt, đối mặt với đủ loại thịt viên và rau củ, nên chọn cái gì mới tốt đây?

      Đột nhiên nhớ tới cung nữ Lục Quán từng hầu hạ bên cạnh mình, nàng vì mà đến cung của Cố Ấu Dung để thăm dò xem hoàng đế thích cái gì, nghe vị cung nữ bên kia rằng, Hoàng Đế thích nhất là món đầu sư tử hầm do chính tay Dung phi làm.

      Có lẽ Tống Cẩn thích ăn loại thức ăn có hình tròn nhỉ?

      Triệu Tiêu cúi đầu nhìn các loại thức ăn trong tủ lạnh, muốn lấy cho Tống Cẩn mỗi thứ loại.

      Lấy xong mọi thứ, Triệu Tiêu trở về chỗ ngồi, Tống Cẩn hỏi : “Lấy cái gì vậy?”

      Triệu Tiêu liền cười: “Là thứ mà thích ăn..”

      Tống Cẩn nghi ngờ liếc nhìn Triệu Tiêu cái rồi cũng thêm gì nữa.

      Ông chủ rất nhanh bưng hai tô lẩu cay lên, Triệu Tiêu nhanh chóng đưa đôi đũa duy nhất cho Tống Cẩn, Tống Cẩn nhận lấy đôi đũa, nhìn chằm chằm vào các loại thịt viên trong tô, nhịn xuống rồi gắp viên thịt hồng nhạt lên rồi hỏi: “Đây là cái gì?”

      Triệu Tiêu nhìn nó: “Tôm viên.”

      Tống Cẩn lại gắp thêm viên thịt có màu đậm hơn nữa: “Còn cái này?”

      Triệu Tiêu suy nghĩ chút: “Là cà rốt viên.”

      “Cái này sao?”

      “Thịt heo viên.”

      Tống Cẩn lại gắp viên thịt có kích thước càng lớn hơn nữa cho Triệu Tiêu xem: “Nó là cái gì vậy?”

      Triệu Tiêu chớp chớp mắt: “Hình như là tinh hoàn trâu phải…”

      Tống Cẩn: “…”

      Cuối cùng, tất cả các loại thịt viên mà Triệu Tiêu lấy cho Tống Cẩn đều vào bụng hết.

      Lúc rời khỏi quán lẩu cay, Triệu Tiêu muốn nhắc tới phản ứng của Tống Cẩn nữa, ràng là ăn rất ngon mà, tại sao lại có dáng vẻ khủng bố như vậy, người ta đó chỉ là cái tên thôi, phải là tinh hoàn trâu đâu.

      Tuy ngoài miệng Triệu Tiêu dám cái gì, nhưng trong lòng phỉ nhổ Tống Cẩn hàng trăm lần, đây phải là Hoàng Cung Đại Kỳ của , có Ngự Thiện Phòng, cũng có đầu sư tử hầm của Dung phi nương nương, thích ăn hay , dù đói bụng cũng liên quan gì tới cả.


      Đúng lúc này, Tống Cẩn chỉ tay vào quán cháo: “Mua cho phần cháo hải sản .”

      Triệu Tiêu chống lại ánh mắt của Tống Cẩn, sau vài giây, cúi đầu xuống, khẽ : “Vâng, em lập tức mua ngay đây…”

      Triệu Tiêu còn nhớ , tiết học “giáo dục, tìm hiểu về sinh lý của thiếu niên” của giáo viên Ngữ Văn, phần lớn thời gian đều về chủ đề “Nô lệ”, tiết học này là tiết học mà sau khi Triệu Tiêu nghe xong cực kỳ ấn tượng.

      chính là điển hình của “người nô tài”, vẻ mặt vô cùng kính cẩn, tuy thái độ khúm núm, nịnh bợ đối với Tống Cẩn ở Đại Kỳ rất bình thường, nhưng đến đây rồi, phải là muốn thích ứng trong mọi hoàn cảnh sao? Kết quả là vẫn cúi đầu xưng thần, xu nịnh và chiều theo ý của Tống Cẩn.

      Tuy muốn thừa nhận, nhưng Triệu Tiêu cảm thấy cái “tính nô” này xâm nhập vào xương tủy của rồi, ở trước mặt Tống Cẩn, luôn ỷ lại, theo, bị động, phụ thuộc vào ….

      Giống như Mộ Thanh , người đáng thương tất nhiên là cũng đáng hận, đích thực là nô lệ mà, đáng giận vô cùng!

      Nhưng mà nếu bắt Triệu Tiêu phải nghĩ cách, đến chuyện nghĩ cách có cho cả ngày cũng nghĩ ra được cách nào cả.

      Trước ngày thi là ngày nghỉ ngơi cuối cùng, mẹ Triệu và ba Triệu để ở nhà nghỉ ngơi tốt, sau mấy giờ ngồi viết bài văn theo văn mẫu, Triệu Tiêu liền nằm ghế sô pha ăn bánh và xem quảng cáo TV.

      “Chỉ có 999 đồng, điện thoại di động khảm vàng và kim cương thuộc về bạn.”

      Triệu Tiêu chăm chú nghe đôi MC nam nữ giới thiệu, trong lòng có chút rung động.

      Lúc quảng cáo thứ hai được chiếu chuông cửa vang lên, Triệu Tiêu kéo đôi chân mang dép lê ra mở cửa.

      Tổng Cẩn đứng ở ngoài cửa ghé mắt vào trong: “Bọn họ đâu?” Người mà nhắc đến chính là ba mẹ Triệu.

      Triệu Tiêu liếc nhìn bên trong: “Họ ra ngoài rồi.”

      Tổng Cẩn vượt qua người để lách người vào nhà, lúc vào thấy TV chưa có tắt, kiềm được mà nhíu mày, sau đó kéo ghế sô pha rồi ngồi xuống.

      Triệu Tiêu hỏi: “Người muốn uống gì ?”

      Tống Cẩn lại ném ra câu: “Gì cũng được.”, Triệu Tiêu lại quay về chỗ tủ lạnh và cầm lấy chai nước ngọt có ga mà mình thích nhất.

      Trái lại Tống Cẩn cũng tỏ thái độ gì, mở nắp rồi uống.

      “Hoàng Thượng… tìm em…Tìm nô tỳ…Có chuyện gì ?” Triệu Tiêu đứng trước mặt Tống Cẩn, hỏi.

      Tống Cẩn liền chỉa chỉa cằm: “Lại đây ngồi xuống .”

      Triệu Tiêu bèn ngồi xuống bên cạnh, Tống Cẩn xoay người lại, hắng giọng hỏi: “Về chuyện thi cử, ba mẹ Triệu gì với em sao?”

      Triêu Tiêu suy nghĩ chút: “Có đó, họ em hãy cố gắng thi tốt, nếu cửa sau được.”

      Tống Cẩn cười khẽ: “Vậy cố mà thi tốt .”

      Triệu Tiêu nghiêm túc đặt câu hỏi: “Cửa sau là cái gì?”

      Tổng Cẩn sắp xếp từ ngữ lúc rồi mới giải thích cho Triệu Tiêu hiểu: “Trẫm cũng vô tình nghe được, có lần Tống Minh Viễn và Triệu Tề có tán gẫu về chuyện thành tích của em, sau đó bọn họ rằng em có vị chú hay bác gì đó làm bộ trưởng bộ giáo dục, bộ trưởng…. Đại khái là nơi này chúng ta có quen quan phủ, trong tay có nắm chút quyền lực.”


      “Em hiểu rồi.” Triệu Tiêu hiểu, sau đó dùng vẻ mặt hưng phấn nhìn Tống Cẩn: “Dù sao thi đậu cũng có thể bằng cửa sau được, có đúng là em cần thi nữa phải ?”

      Mặt Tống Cẩn sa sầm, hừ lạnh tiếng: “Triệu Tiêu, đừng có mơ đẹp quá, ở nơi này em cho là mình có người chú bác làm quan lớn tới đâu, trẫm cho em biết, luận về cấp bậc mà chỉ là tên quan phủ mà thôi.”

      Triệu Tiêu liên tục gật đầu: “Dạ dạ dạ.”

      ngại cho Tống Cẩn biết là, viên quan phủ ở nơi này còn lớn hơn cả Thừa Tướng ở Đại Kỳ rất nhiều nữa đấy, giống như thuộc hàng nhất phẩm, vị trí này ở hậu cung chính là vô cùng dễ chịu.

      Buổi tối ba Triệu mẹ Triệu trở về nhà, Triệu Tiêu liền hỏi bóng gió với hai người: “Mẹ, nếu như mệnh của con tốt, lỡ thi rớt kỳ thi này mẹ có lo cho con cửa sau được ?”

      Mẹ Triệu đánh vào ót cái: “Sao mẹ lại sinh ra con cơ chứ.”

      Triệu Tiêu cúi đầu chu môi.

      Mẹ Triệu ôm hai tay trước ngực, hỏi : “ cho mẹ biết, có phải con muốn học chung trường với Tống Cẩn ?”

      Triệu Tiêu gật đầu lia lại như gà mổ thóc.

      Mẹ Triệu lại chọt chọt vào gáy thêm lần nữa: “Mẹ thấy rất lạ rồi mà, đúng là con và Tống Cẩn đương sớm rồi, vì sao thành tích của nó lại tăng lên tiếp, thậm chí còn tốt hơn cả lúc trước nữa, con đó, con mau tỉnh mộng , mỗi lần thi thành tích ngày càng tệ, con cho rằng con là cầu thủ đá banh cấp quốc gia à, là muốn chọc cho mẹ và ba con tức muốn chết rồi đây này.”

      Mẹ Triệu càng , Triệu Tiêu lại càng muốn khóc, từng giọt nước mắt lớn lần lượt rơi xuống, ra nghe hiểu những lời mà mẹ .

      Mẹ Triệu liền thở dài, tóm lại bà cũng đành lòng: “Nếu con phải do ba mẹ sinh ra ba mẹ đâu thèm quản con làm gì chứ.” xong, bà đứng lên đến phòng bếp, mở tủ lạnh ra và hỏi con : “Tối nay muốn ăn cơm với gì?”

      Hai mắt Triệu Tiêu ướt đẫm nước mắt, ngẩng đầu lên: “Có thể ăn thịt bò hầm tương ạ?”

      Tới ngày thi, ba Tống mẹ Tống, ba Triệu mẹ Triệu cũng như toàn bộ họ hàng tới trước cổng trường, trước khi vào phòng thi mẹ Triệu luôn miệng hỏi: “Bút chì 2B, thước kẻ, bút bi mang đủ chưa?”

      Triệu Tiêu gật đầu: “Đủ rồi ạ.”

      “Cẩn Nhi, con sao?”

      Tống Cẩn cũng nhàng gật đầu.

      Mẹ Tống xoay người vỗ vỗ vào vai của Triệu Tiêu: “Cố gắng thi tốt để cùng học chung trường với Cẩn Nhi nhé cháu.”

      Triệu Tiêu liền trịnh trọng gật đầu.

      “Sau khi thi xong, bác Tống của con cho tiền để hai đứa chơi vài ngày, nhưng mà lần này phải chú ý an toàn, dừng để bị té xuống hồ như ba năm trước nữa đấy…”

      Triệu Tiêu lại gật gật đầu.

      “Được rồi, hai đứa vào , cố gắng lên nào.”

      Môn thi đầu tiên là môn Ngữ Văn, trải qua ba năm học, đây là môn mà Triệu Tiêu học tốt nhất, trước kia hề biết ghép vần, nhưng mà từ năm trước, được giúp đỡ của Trương Nam, đăng ký nick QQ mạng nên việc ghép vần còn yếu kém nữa, ngược lại tốt hơn rồi.

      Mặt khác, bởi vì chữ viết của Đại Hy và môn cổ ngữ này gần giống nhau nên Triệu Tiêu có thể giải nghĩa được những bài thơ cổ, quả thực là đặt bút xuống rồi viết như thần.

      Sau khi trải qua thời gian viết văn thống khổ, nhưng trước khi thi lại đọc thêm mấy bài văn mẫu, những bài văn mẫu này là do Tống Cẩn chọn cho , đương nhiên là lúc Triệu Tiêu thi viết, vô cùng chấn động, ngờ Tống Cẩn lại đoán được đề quá chuẩn rồi.

      Môn thi thứ hai là Toán học, đọc sơ qua rồi làm mèo mù bắt chuột, bắt được bao nhiêu con là bấy nhiêu con thôi.

      Sau đó là thi môn Tiếng , giáo viên Tiếng rằng việc học tập ngôn ngữ khác đều phụ thuộc vào thiên phú, so sánh với toán lý hóa của nơi này, trình độ tiếng của Triệu Tiêu cũng tương đối tốt, sau mỗi ngày học tập mệt mỏi, Triệu Tiêu bỗng nhiên nghĩ rằng, nếu ngày nào đó phải trở về nhất định phải Tiếng với bọn Lục Quán mới được.

      “We have’t seen us for along time!”

      “I miss you so much!”

      Cho nên, tóm lại là lần thi này Triệu Tiêu phát huy trình độ siêu cấp của mình, khi cuộc thi kết thúc, dĩ nhiên Tống Cẩn đứng ngoài hành lang của trường thi đợi .

      Rốt cuộc cũng thi xong, lúc rời khỏi phòng thi Triệu Tiêu khó mà kiềm chế được kích động và cảm động của mình. Triệu Tiêu vô cùng vui vẻ nghĩ rằng, sao mình lại lợi hại như thế nhỉ, nếu có thể trở về nhất định làm cho hậu cung Đại Kỳ trở thành hậu cung cực kỳ có văn hóa, , điều mà hy vọng chính là toàn bộ phụ nữ ở Đại Kỳ đều có văn hóa.

      Bởi vì quá kích động mà lúc ra khỏi trường liền nhảy đến trước mặt của Tống Cẩn, hai tay cầm lấy góc áo sơmi trắng của : “Cuối cùng chúng ta thi xong hết rồi này….”

      Tống Cẩn để mặc cho nắm, mặt mày cong cong, hỏi câu: “Cảm giác như thế nào?”

      Triệu Tiêu: “ tồi.”

      Tống Cẩn liền cười, cũng hỏi nhiều nữa.

      sao?” Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Tống Cẩn.

      Tống Cẩn rũ mắt xuống nhìn : “Còn phải hỏi nữa sao? Chắc chắn là tốt hơn em rồi?”

      Sau khi cuộc thi kết thúc, bạn cùng lớp kéo nhau ăn uống mừng tốt nghiệp, sau khi ăn tối xong lại ầm ĩ muốn đến quán KTV.

      Triệu Tiêu biết KTV, là bởi vì thường nghe Mộ Thanh về nó. ngẩng đầu lên nhìn Tống Cẩn- người có vẻ mặt bình thản, đoán chắc rằng biết tới nó đâu, cùng nhau tới đây vài năm, Triệu Tiêu cũng biết được vài bí mật của Tống Cẩn, mỗi khi đối mặt với những thứ mà mình biết, cái gì càng kỳ lạ sắc mặt lại càng bình thản hơn, nhưng luôn quan sát nó kỹ, ung dung, bình tĩnh trong mắt luôn luôn xoay chuyển.

      Cho nên lúc Tống Cẩn bước vào phòng bao, tròng mắt xoay liên tục, dùng vẻ mặt ung dung để xem xét nơi này, nhìn sang xung quanh.

      So với Tống Cẩn Triệu Tiêu lại càng thẳng thắn hơn rất nhiều, tâm tình vô cùng hưng phấn, các nam sinh và nữ sinh bắt đầu hát, Triệu Tiêu mở to mắt nhìn màn hình lớn, mặt trừ bỏ vẻ khó hiểu ra còn vẻ nóng lòng muốn thử xem sao.

      Đúng lúc này, Trương Nam chuyển micro tới cho Tống Cẩn: “Tống Cẩn, hai chúng ta cùng hát bài “Bạn Thân” .”

      Tống Cẩn ngồi chỗ nhưng lại chiếm hết của hai vị trí sô pha, ngẩng đầu nhìn Trương Nam rồi lắc đầu.

      “Sao cậu lại nể mặt bạn học gì hết vậy, nhìn cậu mà xem, Tiêu Tiêu mau tới hát phụ với tôi nào.”

      Triệu Tiêu bị điểm danh rất căng thẳng, liền nắm tay Tống Cẩn, Tống Cẩn cần suy nghĩ nhanh chóng từ chối: “ ấy hát đâu.”

      Triệu Tiêu ngước mắt nhìn Trương Nam, Trương Nam hơi sửng sốt: “Toàn gạt người cả thôi, Tiêu Tiêu à, cậu muốn hát bài gì, để tôi chọn giúp cho.”

      Triệu Tiêu nắm chặt tay lại, với Trương Nam: “Có bài “Mua bán tình ?”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :