1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hoài Niệm - Sói Xám Mọc Cánh (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      HOÀI NIỆM

      [​IMG]

      Tác giả: Sói Xám Mọc Cánh

      Người dịch: Đỗ Thu Thủy

      Nhà xuất bản: Lao Động

      Giá bìa: 115.000 đ

      Số trang: 419

      Giới Thiệu:

      Tạ Gia Thụ - người đàn ông vô cùng ấu trĩ, vô cùng cợt nhả, vô cùng thần kinh... vô cùng nhiệt huyết, vô cùng tâm.

      Phùng Nhất Nhất - nhát gan, sợ chết. Từ trước tới giờ, thứ muốn chỉ là những tháng ngày an ổn.

      Và, trong những năm tháng tươi đẹp nhất của tuổi trẻ, hai con người ấy gặp nhau, cùng nhau nhảy múa hát ca, tiêu diêu tự tại.

      Vào đêm tối, Tạ Gia Thụ đưa Phùng Nhất Nhất lên núi đốt pháo hoa, sau khi cõng xuống núi, thổ lộ với rằng: “Đối với tôi, thế giới này chỉ phân ra làm hai loại người: Tuyệt đại đa số người tôi thích, còn có rất ít người, vài người tôi thích, ví dụ như mẹ tôi, chị tôi... ví dụ như em... Phùng Nhất Nhất... tôi thích em.”
      Nhưng, lần đầu tiên Phùng Nhất Nhất ngang nhiên chống đối lại , : “Tạ Gia Thụ, tôi thích .”

      Phùng Nhất Nhất của năm hai mươi lăm tuổi vứt bỏ Tạ Gia Thụ. Lời cự tuyệt của đẩy Tạ Gia Thụ Mỹ.

      Họ chưa từng nhau, nhưng những tháng ngày phải đương đó lại là quãng thời gian vui vẻ nhất của Phùng Nhất Nhất. Tạ Gia Thụ là tình cảm tươi đẹp nhất, dữ dội nhất trong sinh mệnh , cũng là khởi nguồn của mọi hỗn loạn và an toàn trong sinh mệnh . Người sợ nhất là Tạ Gia Thụ. cũng hiểu vì sao, cho đến tận khi Tạ Gia Thụ Mỹ, trong suốt ba năm dài đằng đẵng, mỗi ngày đều nhớ đến quay quắt ấy, cuối cùng có ngày hiểu: sợ vui, sợ giữa , có người hạnh phúc.

      Ba năm sau, Tạ Gia Thụ áo gấm trở về quê hương, trở thành người đàn ông chững chạc, trưởng thành như từng mong ước: “ trở thành loại người mà từng ghét nhất, chỉ bởi vì em thích”. trở về bên . Còn , dốc cạn dũng khí đời để với rằng: “Tạ Gia Thụ! Em sợ đâu! Bất kể muốn làm gì, tổn thương em hay em đậm sâu, cứ việc nhào tới.”

      Thế nhưng, khi dũng khí trong người được dùng cạn, Phùng Nhất Nhất của năm hai mươi tám tuổi, lại lần nữa vứt bỏ Tạ Gia Thụ để tìm đến cuộc sống yên ổn của mình...​
      Chris_Luu thích bài này.

    2. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 1:

      Họ chưa từng nhau, nhưng những tháng ngày phải đương đó lại là quãng thời gian vui vẻ nhất của Phùng Nhất Nhất.


      Phùng Nhất Nhất là rất đỗi bình thường, duy chỉ có hai điều hơi đặc biệt.

      Điều thứ nhất chính là tên của . Khi cất tiếng khóc chào đời, cha Phùng vừa hay tin là quay đầu bỏ . Lúc ấy, đầu óc mẹ Phùng cũng choáng váng, rồi chọn đại cái tên cho , hay gọi là “ Phùng Nhất” , mang thai đứa đầu mà. May mà y tá có câu rằng: “ Phùng Nhất giống tên con ”, mẹ Phùng mới thêm vào chữ “ Nhất “ nữa.

      Có lẽ là vì đặt tên cho là Phùng Nhất Nhất nên mấy năm sau mẹ lại mang thai đứa thứ hai. Lần này cha mẹ phùng đặc biệt nhờ người kiểm tra giới tính của thai nhi. Biết chắc chắn là con trai, cha Phùng tiêu tốn tám trăm tám mươi tệ mời người đến đặt tên cho con. Cuối cùng, sau hồi đắn đo, họ quyết định đặt tên con là Phùng Nhất Phàm, nét bút ổn, ý nghĩa mặt chữ đẹp, tượng trưng cho đứa con trai bảo bối cả đời thuận buồm, xuôi gió. Bời tên Phùng Nhất Phàm vừa vặn có chữ “ Nhất”, nên tên của Phùng Nhất Nhất cũng coi như được đặt cách nghiêm túc.

      Điều thứ hai bình thường ở Phùng Nhất Nhất chính là, thuộc nhóm máu Rh tính, hay còn gọi là nhóm máu gấu trúc.

      Đúng như tên gọi của nó, nhóm máu gấu trúc là nhóm máu rất hiếm gặp, bởi vậy, chi phí truyền máu cũng đắt đỏ hơn những nhóm máu bình thường. Năm bốn tuổi, Phùng Nhất Nhất cẩn thận bị sứt đầu, mẹ phùng ôm đến bệnh viện, khâu mấy mũi, lại còn truyền túi máu. Khi đó đúng vào dịp Tết, bởi vì việc này mà mẹ Phùng chỉ dám mua quần áo mới cho cha Phùng và dám mua cho mình. Đến khi Phùng Nhất Nhất học tiểu học, gia đình có thêm cậu em trai. lần , cánh tay của bị kính thủy tinh của cửa sổ trường học cứa mảng lớn. Lần đó, giáo đưa tới bệnh viện, mẹ Phùng tan làm liền đến thanh toán tiền. đường trở về nhà, mẹ Phùng tính nợ với , mỗi lần ra vào viện là tuần làm việc của mẹ coi như công cốc. Cậu em trai ở nhà tuổi ăn tuổi lớn, buổi sáng chỉ uống bình sữa thôi đủ, mẹ muốn thêm cho cậu bình sữa nữa vào buổi tối.

      “ Vậy con uống bình sữa của con nữa, để dành buổi tối cho em uống!”, bé Phùng Nhất Nhất lớn với người mẹ đạp xe ngược chiều gió.

      “Được”, mẹ Phùng đồng ý cách dứt khoát, “ con cũng cần phải cao lắm… sữa là để bổ sung canxi, về nhà ăn tôm con đừng bỏ vỏ, cứ nhai nhai vài cái rồi nuốt cũng đủ canxi rồi.

      “ Con biết rồi mẹ!”

      bé vô tự lự từ hồi , chẳng biết sợ hãi là gì, vết thương tay vẫn còn nóng hầm hập mà khoái chí lắc lắc cái mông sau xe đạp. Mẹ Phùng buồn phiền, “Mẹ cho biết này, nhóm máu của con đặc biệt, hiếm vô cùng! Hiếm nhường nào! Người khác bị thương vào bệnh viện, tóm lấy mười người hẳn có người truyền máu cho người ta, còn nếu con bị thương, tóm mười nghìn người cũng chưa chắc có người có thể truyền máu cho con đâu. Con biết việc có máu chết rồi chứ?”

      “Con biết mẹ à!”, Phùng Nhất Nhất thích thú nghịch băng gạc tay, ngốc nghếch .

      phải bây giờ mẹ cho con biết rồi sao? ai truyền máu cho con, con chết!”, mẹ Phùng cảm thấy con bé này quá khờ khạo, nên nhấn mạnh thêm, “ Con nghĩ xem, nếu con bị thương có thể tìm đủ mười nghìn người trong nháy mắt ?”

      thể… đúng chứ ạ?”

      “Đương nhiên là thể rồi!”, mẹ Phùng đạp xe hồng hộc, “ Con nhớ mợ họ của con chứ? Năm ngoái, khi mợ ấy mất, cha con còn đưa con và em trai đến khấu đầu lạy tạ mợ đó”.

      “ Cha cho con vào cùng, bảo con ở ngoài trông xe”, phùng Nhất Nhất giòn giã cất ngang lời mẹ.

      “Đúng, chính là mợ ấy đấy. Mợ ấy bị ngã, tìm đủ mười nghìn người nên mợ chết…”

      Đoạn đường về nhà dài nhưng câu chuyện về người bà con thân thích vì kịp truyền máu dẫn đến tử vong mà mẹ phùng kể có thể viết thành cuốn “ Bút ký bỏ mạng” ba mươi sáu hồi. Những người này đều là người Phùng Nhất Nhất từng gặp, hoặc từng nghe nhắc

      [​IMG]

    3. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      1.2

      Bị mấy đợt kinh hoàng giày vò liên tiếp, Phùng Nhất Nhất ra khỏi phòng lấy nước uống. Mẹ Phùng bận rộn trong nhà bếp, thấy con đầu bù tóc rối vào rót nước liền dùng tay ấn con gà luộc xuống rồi chặt cái đùi cho .

      Từ hồi cống nạp bốn nghìn tệ về nhà mỗi tháng tới giờ, địa vị của Phùng Nhất Nhất trong nhà tăng lên rệt. Trước đây mặc dù em trai thích ăn cánh gà, nhưng mẹ Phùng thấy thịt đùi thơm ngon hơn nên luôn cố gắng nhét cho con trai mình.


      “Vừa rồi dì Ba của con con rể dì ấy có người bạn học còn độc thân, có dịp tìm cơ hội dẫn đến nhà mình dùng bữa. Mấy ngày nay ở nhà con cũng đừng lôi thôi, lếch thếch như vậy nữa, chẳng may người ta đến đột ngột sao?”, mẹ Phùng chặt gà rồi dặn dò con .

      Phùng Nhất Nhất vui, “Con rể của dì bốn mươi tuổi rồi, thế học của ấy…”

      “Con tưởng mình vẫn cồn là mới hai mấy tuổi đầu thôi sao?”, mẹ Phùng trừng mắt, “Mà dù có hai mấy tuổi đầu chăng nữa con cũng xinh đẹp gì cho cam, điều kiện gia đình chúng ta cũng phải đặc biệt tốt, dưới con còn có em trai…Người ta cũng phải xem điều kiện của con nữa chứ.”

      “Ồ…”, Phùng Nhất Nhất lẳng lặng ra ngoài, được hai bước lại lùi lại, khẽ thủ thỉ, “Mẹ, mẹ cứ hỏi xem người đó trông thế nào, công tác ở đâu, lương tháng bao nhiêu trước …”.

      “Hỏi rồi”, mẹ Phùng ra sức khua dao phay, “Làm ở ngân hàng, lương tháng khoảng bảy tám nghìn, phúc lợi trong ngân hàng rất tốt. Về tướng mạo ấy mà, dì con dì ấy gặp rồi, rất xứng đôi với con”.

      Nghe những lời này của mẹ, lòng Phùng Nhất Nhất liền run lên, cảm thấy việc này đáng tin cậy chút nào. tần ngần ngoài cửa hồi lâu, do dự , “Mẹ, ra con có thể đưa người về nhà dùng cơm…”.

      “Cái gì?”, mẹ Phùng cắm mạnh con dao xuống thớt, cao giọng hỏi. Quả là bà nghe !

      Nhưng Phùng Nhất Nhất lại bị con dao sáng chói như tuyết ấy hù dọa, trong lòng thầm nghĩ, chẳng may Thẩm Hiên chỉ têu đùa thôi làm thế nào? Cho dù phải trêu đùa, chỉ gọi đến nhà ăn bữa cơm bình thường thôi phải làm sao? Hoàn toàn phải là ý đó phải làm sao đây?

      như con thỏ dính lấy tường, rồi nhảy về phòng.

      Vừa rồi, Phùng Nhất Nhất còn chưa trả lời tin nhắn của Thẩm Hiên, cũng thấy nhắn tin lại. mân mê điện thoại hồi lâu, trong lòng tưởng tượng toái lui rồi lại phủ định tới lui, rốt cuộc vẫn bước qua được ngưỡng cửa này. Cuối cùng, trả lời Thẩm Hiên rằng: “Tết Nguyên tiêu em có lịch rồi!”.

      Rất nhanh sau đó, Thẩm Hiên trả lời lại câu: “Ừ”.

      Thẩm Hiên tắt máy rồi nắm chặt điện thoại trong tay, day hàng lông mày,, vừa cười vừa lắc đầu tự giễu.

      Ông họ chỉ đạo tổ điều trị bệnh cấp A chồm lại, vẻ mặt buôn chuyện: “Nhắn tn cho ai đấy? Đồng tử của chú tụ lại điểm rồi kìa! Là chứ gì?”

      Thẩm Hiên cười cười, thu điện thoại về. Bác sĩ ngoại khoa có đôi tay rất đẹp, bác sĩ Thẩm ưu tú, ngón tay thon dài sạch , cầm chiếc điện thoại có vỏ màu vàng kim nhạt, quyến rũ hệt như khuôn mặt của vậy.

      “Vâng là ”.

      “Là đồng nghiệp ?”, ông họ có vẻ rất hứng thú, “ phải là người bán thuốc đấy chứ?”.

      Thẩm Hiên nhìn ông họ, cười , “ phải, ấy là bệnh nhân của em”.

      Còn là bệnh nhân thường xuyên, mấy năm trước, hầu như mỗi tuần đều đến bệnh viện hai lần, ho khan tiếng cũng phải đến xét nghiệm máu. Hai năm gần đây, cong việc của trở nên bận rộn, con người cũng trưởng thành hơn, còn hoảng sợ, căng thẳng như trước nữa. Nhưng vẫn kiên trì năm đến kiểm tra sức khỏe bốn lần, thỉnh thoảng bệnh vặt truyền nước, đều do tay xử lý.

      Nghĩ đến Phùng Nhất Nhất, Thẩm Hiên bất giác mỉm cười.

      Ông họ lại tỏ vẻ ưng ý, “Bệnh nhân à…sức khỏe ổn là được!”.

      Thẩm Hiên nghe vậy càng vui vẻ, “ ấy rất khỏe, ăn được ngủ được, biết chăm sóc bản thân, khỏe hơn em là điều chắc chắn”.

      “Thanh niên các chú…”, ta cảm thấy chuyện với người này rất tốn sức, nhưng mắt thấy Thẩm gia chỉ còn gã trai già độc thân này, thể bận tâm,” Xem chú cười kìa, thích nàng đó rồi sao? Nếu thích theo đuổi người ta chứ!”.

      Ngón tay đẹp đẽ thon dài của bác sĩ Thẩm sờ lên cằm, nụ cười càng thêm phần cuốn hút, “ Vâng, em cũng thấy cứ như vậy mà bỏ cuộc hơi đáng tiếc!”.

      ***

      có cách nào giãi bày với người nhà chuyện này, ngày hôm

      [​IMG]

    4. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      1.3

      đường trở về nhà, Phùng Nhất Nhất chầm chậm bước về phía tàu điện ngầm. Lúc vòng qua góc đường, dường như trông thấy người đàn ông vóc dáng cao lớn đứng ở đó. Phùng Nhất Nhất bỗng hốt hoảng, lo rằng người đàn ông kia là Tạ Gia Thụ. đưa mắt nhìn chăm chăm, nhưng lại chẳng thấy ai, chỉ thấy lòng mình chợt hụt hẫng, đến đáng sợ.

      Tạ Gia Thụ… ra, biết còn là Tạ Gia Thụ của ngày xưa nữa. Văn phòng của hợp tác với kinh đô điện ảnh Hollywood, nên những bản tin giải trí trong nước thường xuyên đưa tin. Nếu là trước đây, chắc chắn Tạ Gia Thụ ăn vận bắt mắt hơn cả nam chính dưới quyền của mình, rồi chiếm diện tích lớn nhất trong mỗi bức ảnh. Nhưng bây giờ lại chẳng mấy khi nhận lời phỏng vấn, thỉnh thoảng có tham dự các hoạt động quan trọng phải chụp hình, cũng chỉ xuất trong hình chụp tập thể cách khiêm tốn.

      Nhưng, dù chỉ có mặt trong hình chụp chung cùng các ngôi sao, dù chỉ mặc sơ mi trắng kết hợp với quần Âu đen cách đơn giản, Phùng Nhất Nhất vẫn cảm thấy khôi ngô tuấn tú đến mức thái quá, làm cho cặp mắt người khác chỉ đong đầy hình ảnh của .

      Trước kia, luôn bắt phải khen đẹp trai, tuấn tú, nhưng lúc đó, mẫu người mà thích là người đàn ông đứng đắn, chững chạc. luôn chê huênh hoang như chú chim khổng tước. Giờ đây trở thành người đàn ông mà từng mơ ước, nhưng lại chỉ có thể nhìn hình ảnh chớp nhoáng của qua ống kính của những bản tin giải trí.

      Tạ Gia Thụ… từ trước đến giờ, chưa lần đương nghiêm túc, nhưng dù thế nào chăng nữa cũng từng thổ lộ với , quên rồi sao?! Phùng Nhất Nhất càng nghĩ càng thấy lòng mình quặn thắt. thở phì phì, nhấc chân đá văng lon nước uống cản đường trước mặt. Chiếc lon hẳng hề nhúc nhích, còn chiếc boot thấp cổ chân lại bay vèo ra ngoài.

      nhảy lò cò chân đến lấy chiếc boot bị đá văng, kéo cao cổ áo lên che mặt rồi co giò chạy mạch.

      Phùng Nhất Nhất trở về nhà trong tâm trạng buồn bực, cơm tối chiếc bàn tròn lớn sắp hết. Mẹ Phùng thấy đẩy cwaur bước vào, và nốt miếng cơm cuối cùng rồi vội chạy ra đón, “Con về rồi à? Mẹ còn tưởng con an cơm ở ngoài chứ!”.

      “Con và Tử Thời ăn rồi ạ”, ra, và Tử Thời chỉ nhấp chút trà, ăn chút điểm tâm. Nhưng tình hình tại, nếu chưa ăn, chắc chắn mẹ Phùng vét hetes thức ăn thừa thãi bàn rồi tồng cho .

      Mẹ Phùng biết Tử Thời là trong số ít những người bạn của con mình, còn biết Tử Thời được gả vào nhà giàu sang quyền quý, lập tức cất giọng thiết tha, “Mấy ngày tới con gọi Tử Thời đến nàh mình dùng cơm nhé! Mẹ phải chuyện với nó, chắc là chồng nó quen biết rất nhiều người, mẹ phải bảo tìm cho con người đàn ông phù hợp mới được!”, mẹ phùng quanh năm suốt tháng dồn hết tâm tư lên người cậu con trai, mấy ngày nay bị người thân bạn bè soi mói mãi nên cũng bắt đầu sốt sắng đến con .

      Phùng Nhất Nhất vịn cánh tay mẹ để thay giày, tập tà tập tễnh, “Hôm nay con chuyện này với ấy rồi”.

      Mẹ Phùng tỏ vẻ hài lòng, “Con làm tốt lắm!”, vỗ vỗ con , “Còn công việc của em trai con sao? Con chưa?”.

      “À…”

      Mẹ Phùng trừng mắt, đưa tay nhéo tai ,”Việc này mẹ với con bao nhiêu lần rồi hả? Con vẫn chưa đề cập gì với người ta sao?”.

      “Ây da, ngại lắm mẹ ạ…”

      “Con chuyện của con sao thấy ngại?”

      “Chuyện của con dễ xử lý mà. Thành tích của Nhất Phàm kém, tính tình lại tốt, Thịnh Thị là công ty lớn, đâu có dễ vào, khiến Tử Thời khó xử hay mẹ ạ!”

      Mẹ phùng bỗng hít hơi, trợn tròn mắt. Việc có liên quan đến con trai bảo bối của bà, dù là con tháng giao nộp bón nghìn tệ về nha fcungx thể tha thứ được!

      Phùng Nhất Nhất nhìn mẹ đến phát hoảng, cuống cuồng , “Nhưng công ty con của Thịnh Thị có thể xem xét. Nếu trong tuần thử việc, Nhất Phàm biếu tốt, có ông xã của Tử Thời ở đó, bảo đảm Nhất Phàm bị người ta ngấm ngầm đuổi việc đâu ạ”.


      ra, trước kia Phùng Nhất Nhất từng làm việc dưới quyền Thịnh Thừa Quang vài tháng. Tính ra còn quen Thịnh Thừa Quang trước cả Tử Thời. Công việc của Nhất Phàm xin ý kiến của Thịnh Thừa Quang từ lâu. Những lời lấy lùi làm tiến này là chiêu Tổng giám đốc Thịnh bày cho . Tổng giám đốc Thịnh quả đúng là người tính toán chu đáo!

      Việc có liên quan đến năng lực của con trai bảo bối, mẹ Phùng vỗ ngực đảm bảo, “Ra ngoài Nhất Phàm hiểu chuyện lắm, tuyệt đối có kiểu động chút là vùng vằng đâu, con cứ đợi mà xem!”.

      Sau đó, mẹ Phùng lại tiếp, “Nếu ở công ty, Nhất Phàm ngang ngược mà vẫn bị sa thải, vậy con cứ đợi đấy!”.

      “Con cứ đợi mà xem” và “con cứ đợi đấy”, chỉ khác nhau có từ, nhưng giọng điệu sinh động của mẹ Phùng lại khiến hai câu mang sắc thái biểu cảm hoàn toàn khác nhau. Phùng Nhất Nhất bị mẹ Phùng đe dọa, nghĩ mãi vẫn hiểu: vùng vằng, ngang ngược, ắt qua được kỳ thử việc, rốt cuộc là mẹ Phùng lấy công thức này ở đâu ra vậy?

      Tiếng Trung của người Trung Quốc quả là uyên thâm!

      Lời uy hiếp của mẹ Phùng đáng sợ, Phùng Nhất Nhất kinh hồn bạt vía, thầm nghĩ: Việc này vẫn nên dặn dò Phùng Nhất Phàm hơn. Thế là ngồi trong phòng khách đợi Phùng Nhất Phàm trở về.

      Trong nhà kê bốn bàn đánh mạt chược lớn , mọi người thay phiên nhau chơi, người tạm thời có chỗ để tụ tập bèn ngồi trong phòng khách uống trà, cắn hạt dưa, tiện thể kéo Phùng Nhất Nhất đến để buôn chuyện.

      Trong công việc, Phùng Nhất Nhất rất nỗ lực, nên họ chỉ có thể đề cập đến chuyện tại sao ngần này tuổi rồi mà vẫn chưa lấy chồng. Lúc Phùng Nhất Phàm vừa từ buổi liên hoan lớp trở về cũng chính là lúc Phùng Nhất Nhất bị công kích mãnh liệt nhất.

      Vừa đặt chân đến cửa, Phùng Nhất Phàm nghe thấy tiếng cười giòn tan của Ba, “…Phụn nữ qua ba mươi tuổi là sinh nở khó khăn rồi, đứa sinh ra tỷ lệ thiểu năng trí tuệ cao. Hơn nữa, phụ nữ còn già nhanh hơn đàn ông, bây giờ, cháu chỉ có thể tìm người hơn bốn mươi tuổi thôi. Cũng phải nhanh nhanh lên, nếu , qua hai năm nữa, người hơn bốn mươi cũng chẳng tìm ra nổi nữa đâu!”.

      Phùng Nhất Phàm nghe vậy bỗng nổi giận đùng đùng, nhưng bà chị cả ngốc nghếch của cậu vẫn ngồi đó mà “Hì hì”…

      Trong lòng Phùng Nhất Phàm xổ tràng lời lẽ thô tục như trận cuồng phong, đôi giày thể thao bị đá bay tít mù tắp. Cậu giẫm lên đôi dép lê trong nàh, hằm hằm xông đến chỗ bà chị ngờ nghệch của mình, , “Chị! Cho em ít tiền! Em hết tiền tiêu rồi!”.

      Phùng Nhất Nhất moi ra hai tờ trăm tệ trong túi rồi đưa cho cậu.

      Quả nhiên, Ba lập tức quay ngược mũi súng, “Ây da, Nhất Phàm à, cháu lớn như vậy rồi, sao vẫn còn đòi tiền chị mình vậy hả?”.

      “Vậy sao ạ? Chị chấu có tiền!”, Phùng Nhất Phàm có đôi mắt oa đào tuyệt đẹp, nhưng liếc mắt cái lại kéo theo sát khí đằng đằng, “Tiền chị cháu tiêu hết cho cháu, chị em cháu cam tâm tình nguyện mà!”.

      Ba là người đàn bà cay nghiệt. Cha Phùng chơi tú lơ khơ ở bàn bên ccanhj sợ con trai mình chịu thiệt, vội chen vào, “Năm nay, Nhất Nhất được thưởng năm sáu mươi nghìn tệ cơ mà, cháu nó có tiền!”.

      Chủ đề lập tức được chuyển hướng, “ Chà chà, Nhất Nhất của chúng ta sao lại giỏi giang vậy cơ chứ, kiếm được nhiều tiền đấy!”.

      Phùng Nhất Nhất thừa dịp chuồn ngay, kéo theo cậu em trai về phòng.

      Phùng Nhất Phàm đổ người xuống giường, hai chân bắt chéo đắc ý, tay ve vẩy hai tờ trăm tệ mà Phùng Nhất Nhất vừa đưa, bộ dạng ăn chơi trác táng, “Xin chị đấy! Chị đừng em nữa, mau tìm người đàn ông cho mình được ? Lũ bạn học của em chuẩn bị kết hôn rồi… hay là em tìm cho chị thằng bạn học của em nhé! Cũng chỉ hơn chị bốn, năm tuổi thôi, bây giờ rộ mốt ‘phi công trẻ lái máy bay bà già’ mà, hơn chị cũng ngốc nghếch như mười mấy ấy!”.

      Nếu phải mẹ Phùng có thể bưng trà, bưng hoa quả vào phòng hỏi thăm cậu con trai bảo bối của mình cất cứ lúc nào Phùng Nhất Nhất đập cho cậu trận tơi bời rồi.

      cần em phải nhọc lòng!”, Phùng Nhất Nhất thẹn quá hóa giận, rút điện thoại ra, mở dòng tin nhắn của Thẩm Hiên cho em trai xem, “Nhìn thấy gì chưa? Vị bác sĩ này còn là viện trưởng nữa đấy! Cao ráo, đẹp trai, giàu có! Chị đay cũng vì thẹn thùng nên mới khôn gnhaanj lời ta mà thôi!”.

      Phùng Nhất Phàm nằm giường bỗng bật phắt người dậy, giật lấy điện thoại, mở ảnh của Thẩm Hiên ra nhìn kỹ, sau đó ngẩng đầu liếc nhìn bà chị mình bằng ánh mắt đầy ý vị sâu xa, gật đầu tán đồng.

      Phùng Nhất Nhất trơ tráo lợi dụng Thẩm Hiên phen, trong lòng thấy chột dạ, nhưng ngoài mặt lại hề biểu cảm gì. đứng ở vị trí bề , giảng giải số chuyện đối nhân xử thế trong công việc cho em trai nghe, sau đó vênh mặt, ưỡn ngực ra ngoài.

      Trong lòng cũng cảm thấy xấu hổ về hành vi vừa rồi của bản thân, vừa về đến phòng liền chui ngay vào phòng tắm.

      Cửa phòng tắm vừa đóng, Phùng Nhất Phàm lẳng lặng tiếng động vào phòng , đồng thời cầm theo điện thoại.

      “Chào , em là Phùng Nhất Phàm, em trai của chị Phùng Nhất Nhất …Vâng, chị em thương em lắm, lúc nào cũng nhắc em với bạn bè của chị ấy”, cậu thanh niên tuấn nhướng cặp mày rậm, “Vừa rồi hai chị em em có nhắc đến , chị ấy rất tốt, chị ấy ngại nên mới nhận lời thôi.”

      Đêm nay, cùng với tiếng mạt chược lạch cạch trong phòng khách, Phùng Nhất Nhất lại mơ về đêm trước đây.

      Ngày ấy, mới hai mươi tuổi, còn chưa tốt nghiệp đại học nhưng làm biên tập viên kiêm nhiệm cho trang mạng truyện tranh thuộc sản nghiệp của Tập đoàn Trường Lạc. Bỗng ngày Thái tử gia của Tập đoàn Trường Lạc “hạ phàm”, được phái làm trợ lý. Sau đó, Thái tử gia chơi chán mạng truyện tranh, nhưng sử dụng quen rồi nên hai người thường ở cạnh nhau.

      Họ chưa từng nhau, nhưng những tháng ngày phải đương đó lại là quãng thời gian vui vẻ nhất của Phùng Nhất Nhất .

      Khi tỉnh táo, Phùng Nhất Nhất khá hài lòng về nghiệp được xem là thành công của mình tại. Nhưng trong giấc mơ, quay về với bản thân mình trong quá khứ, mới biết, hoài niệm khoảng thời gian của ngày xưa ấy đến nhường nào.

      Phải chăng những vui vẻ của cả đời dùng cạn cho những tháng ngày xa xưa ấy? Nếu , tại sao từ sau khi tạm biệt tới giờ, lại còn vui vẻ như trước nữa?

      Buổi sáng thức giấc, nửa bên gối nằm ướt đẫm.

      Phùng Nhất Nhất nhắm nghiền mắt lại, muốn mở mắt ra, ngón tay đặt gối ướt lạnh, chẳng có cách nào lột tả cảm xúc trong lòng lúc này. Tiếng cười của thân bên ngoài mỗi lúc giòn vang, dù cách gian phòng, nhưng vẫn có thể nghe mồn . ôm chăn ngồi dậy, thẫn thờ hồi ở tren giường rồi lắc đầu, những mong xua tan bóng hình của người trong giấc mơ đêm qua.

      Tết đến, có nhiều người trong nhà, mẹ Phùng quan tâm được đến việc ăn uống của Phùng Nhất Nhất nên thông thường phải tự mình tìm cái ăn. Nhưng hôm nay, vừa mở cửa ra, dán người vào tường chuẩn bị chuồn vào nhà bếp bỗng bị gọi giật lại, “Ôi chao! Nhất Nhất của chúng ta dậy rồi!”.

      Giọng điệu nhiệt tình, dịu dàng bất thường này của mẹ Phùng khiến Phùng Nhất Nhất rung mình, cơ thể dán vào tường bỗng quay đầu, nhìn mọi người bằng ánh mắt tò mò. Đợi đến khi nhìn người được các dì, các vây xung quanh là ai, bỗng ngây ra như phỗng, “Thẩm Hiên?!”.

      Sao ấy lại ở đây?!

      Chiếc sô pha được thiết kế cho bốn người ngồi giờ nhét đầy tám người, trước sau phải trái đều là đoàn người vây xem. Bác sĩ Thẩm vẫn giữ nụ cười thuần khiết, dịu dàng, “Em dậy rồi!”.

      Phùng Nhất Nhất giật mình, biết phải sao.

      Giọng điệu của ấy… có gì đó ổn!

      còn lòng dạ nào nghĩ đến việc ăn sáng, Phùng Nhất

      [​IMG]
      Hale205 thích bài này.

    5. khahanhl

      khahanhl Well-Known Member

      Bài viết:
      2,937
      Được thích:
      1,718
      Chương 2.1:

      Cuộc trùng phùng giữa họ phải chăng chỉ vì lời từ biệt chưa của nhiều năm trước? Nếu phải … liệu rằng còn có thể bước vào tương lai nhau nữa hay ?

      --- -----@-@-@-@--- ------

      ra, Phùng Nhất Nhất cũng muốn theo Thẩm Hiên cho xong. cho cùng kết hôn chỉ là sống qua ngày. và Thẩm Hiên làm bạn bè nhiều như vậy, chuyện với nhau cũng rất hòa hợp, nếu chung sống với nhau hẳn là vợ chồng có thể “tương kính như tân”1.

      1Tương kính như tân: Tôn trọng nhau như khách.

      hai mươi tám tuổi, đúng như lời mẹ Phùng , bỏ lỡ Thẩm Hiên, e là sau này còn cơ hội nào khác nữa.

      Nếu người đó phải là Thẩm Hiên tốt biết bao! Nếu đổi lại là người đàn ông biết đến quá khứ của , và cũng hề biết quá khứ của ta, vậy đồng ý cùng ta sống bình lặng qua ngày mà chẳng bận tâm điều gì. Nhưng Thẩm Hiên… giữa bọn họ phải là hai người, mà là bốn người, kỳ cục!

      Chuyện này khiến Phùng Nhất Nhất do dự mãi.

      May mắn là, chỉ còn vài ngày nữa là kỳ nghỉ Tết kết thúc, làm trở lại.

      Phùng Nhất Nhất làm việc cho công ty quảng cáo. Đối tác lớn nhất của công ty chính là Thịnh Thị. Nhờ mối quan hệ cá nhân giữa và Thịnh Thừa Quang, cộng với thái độ làm việc nghiêm túc, có trách nhiệm, con người cũng thiết thực, an phận nên công ty rất coi trọng . Mấy năm nay, từng lên bằng chính đôi chân của mình. tại, phụ trách nhóm , cũng coi như làm cấp bậc quản lý.

      Ngày đầu tiên làm sau kỳ nghỉ, buổi sáng có cuộc họp thường lệ giữa các thành viên trong nhóm, buổi chiều, Phùng Nhất Nhất đến Thịnh Thị quyết toán khoản tiền chưa thanh toán hết của lần trước. Vừa bước chân khỏi cửa, mí mắt trái của giật ngừng. Ngồi xe, hớn hở an ủi bản thân rằng, “máy mắt trái phát tài”, rồi cẩn thận lái xe đến Thịnh Thị.

      vừa mới dừng xe, còn chưa kịp tắt máy, bảo vệ của Thịnh Thị chạy đến gõ cửa xe, “Thưa , ở đây thể đỗ xe”.

      Phùng Nhất Nhất cười xòa, “Làm phiền , tôi chỉ đỗ lát thôi, giờ tôi lên kia lấy chút đồ là ngay”.

      Bảo vệ nhận ra mỗi khi cười hai mắt lại cong cong lên này, mỉm cười ôn hòa , “Xin lỗi , quả thực là hôm nay thể được. Công ty có khách quý đến thăm, đội trưởng của chúng tôi dặn dặn lại rằng tuyệt đối được để xảy ra sơ xuất gì. Mong phối hợp với chúng tôi!”.

      Phùng Nhất Nhất nghe vậy, tiện làm khó người khác thêm nữa, đành vòng vòng lớn tiến vào gara để xe dưới tầng hầm.

      Lúc đợi để lấy chi phiếu trong phòng Tài vụ của Thịnh Thị, sực nhớ ra, buột miệng hỏi dò, “Chị Lý, hôm nay công ty mình có ai đến vậy? Em thấy dưới lầu cho đỗ xe”.

      “Ồ, Ông chủ của F.D đến đó! Vừa rồi cậu ấy còn ở đây mà! Chậc chậc, đẹp trai lời nào diễn tả được!”, Kế toán Lý cười hì hì, hạ giọng với Phùng Nhất Nhất, “Dùng ngôn ngữ của giới trẻ các các cậu chính là cao ráo, nhà giàu, đẹp trai!”.

      Phùng Nhất Nhất ngây người. Kế toán Lý bỗng đứng lên, sắc mặt nghiêm nghị chào tiếng “Tổng giám đốc” với người đứng sau lưng Phùng Nhất Nhất .

      Thịnh Thừa Quang đến, Phùng Nhất Nhất hồn vía vất vưởng mây quay người lại, còn chưa kịp nở nụ cười hoàn chỉnh nhìn thấy người bên cạnh Thịnh Thừa Quang, nụ cười gượng gạo bỗng cứng đờ khóe môi.

      Mấy năm nay, thường trông thấy mặc áo sơ mi trắng, quần Âu đen giản dị giữa những ngôi sao trang phục lộng lẫy tạp chí, truyền hình. Lúc này, nhìn ở khoảng cách gần như thế, cảm thấy sơ mi trắng, quần Âu cũng ngăn được vẻ tuấn bức người của . Phùng Nhất Nhất cảm thấy ghen tị, sao chẳng già chút nào vậy chứ? Khuôn mặt ấy vẫn trẻ trung như ba năm về trước, chỉ có thần sắc thâm trầm trong đáy mắt là có khác thôi.

      Trước kia, đôi mắt sáng rực trong trẻo, có thể nhìn thấu những hỷ nộ ái ố chất chứa trong đó. Còn bây giờ, dù đôi mắt ấy vẫn sáng như sao, nhưng lại đượm bất kỳ cảm xúc nào.

      Kiểu tóc của cũng trở nên đơn giản, mái tóc ngắn màu nâu bóng cắt tỉa nhàng. Phùng Nhất Nhất biết đây là màu tóc tự nhiên của . Trước kia, màu tóc của thay đổi theo phong cách ăn mặc, chẳng ai biết được màu tóc tự nhiên của phải là màu đen.

      Năm ấy, khi như chú chim khổng tước có tiếng tăm trong giới thời trang thành phố G, ai đoán được sau bao nhiêu năm nữa, Tạ Gia Thụ theo phong cách cực kỳ đơn giản thế này.

      Phùng Nhất Nhất hiểu, đáng ra lúc này nên cười rồi “Hi!” hoặc là “Ô kìa, về rồi ư?”, nhưng lại chẳng thể thốt nên lời. cứ giương cặp mắt đờ đẫn nhìn Tạ Gia Thụ, khóe môi vẫn là nụ cười cứng ngắc, vô cùng mất mặt.

      Vẻ mặt của Tạ Gia Thụ bình tĩnh hơn rất nhiều. chỉ khẽ mỉm cười với , tựa hồ như gặp lại bạn cũ sau nhiều năm, có lời gì để , chỉ có thể cười khách sáo.

      Thịnh Thừa Quang lên tiếng phá tan bầu khí gượng gạo, với Phùng Nhất Nhất, “Em đến rồi à, tối qua Gấu có hỏi em đấy!”.

      Phùng Nhất Nhất như bừng tỉnh khỏi cơn ác mộng, khó khăn tìm lại giọng của mình, “Ồ…mấy hôm nữa em tới thăm con bé”.

      Định thần lại, thấy bẽ mặt vô cùng. dám tiếp tục nhìn Tạ Gia Thụ nữa, nhưng Tạ Gia Thụ lại luôn nhìn , ánh mắt bình thản nhưng chăm chú, ghim chặt khuôn mặt .

      Tạ Gia Thụ lên tiếng, cũng chẳng nhúc nhích, bầu khí dần lắng xuống. Giờ đây, là tổng giám đốc điều hành của F.D, Thịnh Thừa Quang cũng phải nể mặt vài phần. Thấy lên tiếng, Tổng giám đốc Thịnh, cũng quyết gì, rảnh rang đứng bên cạnh.

      Bầu khí lạnh lẽo bao trùm khắp gian phòng, nhưng Tạ Gia Thụ lại vô cùng tự tại. lát sau, quay đầu với Thịnh Thừa Quang, “Gấu hỏi gì em sao? nhóc ấy sao lại có lương tâm như vậy chứ?”.

      Tổng giám đốc Thịnh chỉ cười chứ trả lời. Tạ Gia Thụ cũng chẳng để tâm, cứ đứng trước cửa phòng Tài vụ, nơi người qua người lại để hàn huyên những chuyện vặt vãnh thường ngày. Từng câu từng lời của đều lọt vào tai Phùng Nhất Nhất, biết tại sao, nó lại như từng mũi kim đâm vào trái tim , đau nhói. biết, mình phải rời khỏi nơi này ngay lập tức.

      “Chị Lý, công ty em có việc gấp, em về trước đây, chi phiếu mai em tới lấy”, nhắn nhủ xong liền quay đầu ra ngoài.

      Ra khỏi cửa, thấp giọng với hai người đứng chặn ở đó để chuyện tào lao, “Xin nhường đường!”.

      Thịnh Thừa Quang thấy Tạ Gia Thụ nhúc nhích, trong lòng phá lên cười rũ rượi, lùi bước để Phùng Nhất Nhất qua.

      Giờ Thịnh Thừa Quang hiểu tại sao Tạ Gia Thụ lại lựa chọn ngày hôm nay để đến công ty, rồi tại sao cả buổi chiều lại cứ lảng vảng quanh phòng Tài vụ này. Bây giờ người cần gặp cũng gặp được rồi, tiếp theo đây, cần thiết phải tham quan gì nữa.

      Thịnh Thừa Quang dẫn Tạ Gia Thụ quay về văn phòng tổng giám đốc, sau khi ngồi xuống, buông lời trêu chọc: “Thế nào? Tổng giám đốc Tạ?”.

      Lần này, Tạ Gia Thụ mang theo vài chục tỷ trở về đầu tư, nhưng Tạ gia lại dính dáng đến ngành giải trí nhiều, còn Thịnh Thừa Quang lại có ít nguồn tài nguyên trong tay, có thể hợp tác cùng Tạ Gia Thụ.

      Chỉ có hai người với nhau, Tạ Gia Thụ rất thành thực với Thịnh Thừa Quang, “ Thừa Quang, cũng biết tình hình của gia đình em rồi đấy, em cố gắng giải quyết êm đẹp!”.

      Thịnh Thừa Quang và Tạ Gia Vân, chị của Tạ Gia Thụ từng có hôn ước hơn hai mươi năm. Sau đó, vì Tử Thời, Thịnh Thừa Quang nhất quyết hủy bỏ hôn ước với Tạ Gia Vân. Chuyện này gây xôn xao dư luận lúc bấy giờ. Cũng kể từ đó, Thịnh gia và Tạ gia trở thành kẻ thù đội trời chung.

      Lần này, Tạ Gia Thụ chủ động “chìa cành ô-liu1” cũng là có ý hòa hảo, dù sao hai bên cùng ở trong thành phố G, làm bạn vẫn tốt hơn nhiều so với làm kẻ thù. Mấy nghìn dự án đầu tư của Thịnh Thị và Tạ Thị trong nhiều năm trở lại đây, nếu có thể mượn cơ hội này, khôi phục quan hệ, địa vị của chị em Tạ Gia Thụ trong Tạ gia cũng thể bị lay chuyển.

      1 Chìa cành ô-liu: Cố gắng kết thúc tranh cãi cách thân thiện và hòa bình.

      Thịnh Thừa Quang cũng có ý này.

      Dăm ba câu xong câu chuyện, Tạ Gia Thụ thang máy chuyên dùng trong văn phòng tổng giám đốc xuống tầng hầm. vừa ngồi vào trong xe, trợ lý lập tức báo cáo, “Hình ảnh bên phòng giám sát được truyền tới rồi ạ, Phùng vẫn chưa rời khỏi công ty mà ở dưới lầu”.

      Tạ Gia Thụ nhận lấy máy tính bảng.

      phóng to toàn màn hình xem hình ảnh thu được từ camera về chiếc xe của trong gara của Thịnh Thị. Hình ảnh đen trắng nét, nhưng có thể nhìn thấy ngồi thừ trong ghế lái.

      Khuôn mặt Tạ Gia Thụ hề biểu cảm, mắt nhìn chằm chằm cào hình ảnh gần như tĩnh lặng màn hình. biết bao lâu sau, người trong cảnh quay từ từ vùi mặt vào khuỷu tay, dựa vào vô lăng. nhìn , chỉ lờ mờ thấy bờ vai nhô lên.

      Ngón tay Tạ Gia Thụ vuốt màn hình lạnh băng, cuối cùng nét mặt cũng có chút rung động.


      Sau khi xuống lầu, Phùng Nhất Nhất chiu vội vào trong xe, hồi lâu sau mà đầu óc vẫn trống rỗng.

      Nghĩ lại, thấy mình quá ê chề, sao lại có thể đực mặt ra như thế cơ chứ? Lại còn chẳng ra được câu nài rành rọt.

      Phùng Nhất Nhất buồn bực đến độ muốn đấm vào ngực mình! Mây năm nay, số lần tập diễn đếm xuể, kết quả là vẫn mất mặt như thế này.

      gục xuống vô lăng, thừ người nghĩ ngợi: Ồ! Phùng Nhất Nhất, cuối cùng mày thừa nhận bản thân mong được gặp lại biết bao!

      Bỗng thấy khóe mắt cay cay…

      Cuộc đời Phùng Nhất Nhất đúng là thảm hại! Ngay cả suy nghĩ trong lòng mình cũng muốn che giấu, ngay cả cảm xúc của mình cũng phân định ràng, lời hứa với bản thân lúc trước cũng thực được.

      Thảm hại nhất là, việc che giấu lòng mình, nguyện phân định roc, giữ trọn lời hứa với bản thân, hết thảy đều là vì chút chờ mong nơi trái tim.

      Như vậy có quá đáng lắm ?

      Nếu tại sao ngay cả câu “Lâu rồi gặp” mà cũng keo kiệt?

      Ngồi trong xe, chẳng mấy chốc sắp đến giờ tan tầm, Phùng Nhất Nhất xoa xoa mặt, xốc lại tinh thần.

      khởi động xe, chạy ra khỏi bãi đỗ. ràng trước đó giây, dốc lối ra còn có lấy bóng người, mà chẳng hiểu sao lúc này lại đột nhiên xuất chiếc xe ngay trước mặt. Phùng Nhất Nhất hốt hoảng, cuống cuồng phanh lại nhưng vẫn đâm sầm vào chiếc xe kia.

      Chiếc xe bị đâm vững vàng dừng lại. giây sau, cưa bên ghế lái và cửa ghế phụ mở toang, người phía trước chạy vội về phía sau, ta sốt sắng ngó vào bên trong rồi hét gì đó. Chỉ trong thoáng chốc, đầu óc Phùng Nhất Nhất hoàn toàn hoảng loạn, tiếng ong ong, vù vù ầm ĩ bên tai, hai tay tê dại, đầu óc quay mòng mòng, cố nhớ lại xem chiếc xe này từ đâu ra, rốt cuộc đâm vào nó như thế nào… người từ ghế ngồi phía sau bước xuống đến bên .

      Cánh cửa xe bị đẩy manh, Phùng Nhất Nhất cảm thấy rờn rợn bên người, đờ đẫn quay mặt sang. Trong bãi đỗ xe u ám dưới tầng, đôi mắt Tạ Gia Thụ như vì sao tỏa sáng bầu trời xa khiến Phùng Nhất Nhất đầu váng mắt hoa.

      “Phùng Nhất Nhất”, giọng của như ánh sao, lạnh lẽo mà đẹp đẽ, “Chiêu bài em dùng để quyến rũ đàn ông vẫn tệ như trước”.

      Phùng Nhất Nhất thẫn thờ nhìn .

      Tạ Gia Thụ! Khóe miệng cứng ngắc thể thốt nên lời, nhưng trong lòng lặp lặp lại câu hỏi: Là sao? phải là đúng ? phải là trở về!

      Dưới này vừa xảy ra chuyện có người thông báo lên , Thịnh Thừa Quang vội vàng chạy đến, thấy tình cảnh trước mắt, trong lòng liền sáng tỏ. bước đến hỏi Phùng Nhất Nhất ngồi trong xe, “Em sao chứ?”.

      Phùng Nhất Nhất phụ mong đợi, ngây ra như phỗng.

      Thịnh Thừa Quang đứng thẳng lên, thở dài với người trưng ra vẻ mặt lạnh tanh kia, “Cậu biết thừa ấy là người nhát gan, làm cái gì vậy hả? Mới đầu năm mới, hai người cũng nhiều năm gặp nhau rồi!”.

      Gương mặt Tạ Gia Thụ chút cảm xúc đứng thẳng, từ từ đưa tay ra sau bụm gáy. Trợ lý của lập tức chạy đến đỡ, điểm mười cho kỹ thuật diễn, sốt sắng hết lên, “Mau đưa Tổng giám đốc Tạ đến bệnh viện!”.

      Thịnh Thừa Quang nhếch môi, thầm nghĩ: Lát nữa phải gọi điện cho Tử Thời mới được! Tạm thời cần tìm đối tượng xem mắt cho Phùng Nhất Nhất nữa, hai người này vẫn còn có triển vọng.
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :