1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Xin chào tông chủ, tạm biệt tông chủ

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      [​IMG]

      Xin chào tông chủ, tạm biệt tông chủ

      Tác giả: Kim Đại

      Convert: ngocquynh520

      Thể loại: Văn phong nhàng – tiểu bạch thỏ gặp phải sói xám lớn.

      Số chương: 49 chương

      Editor: Ngọc Hân
      Giới thiệu:

      Câu chuyện bình thường, nhàng về tiểu bạch thỏ bị sói xám lớn dụ dỗ lừa gạt về nhà để thương.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 1:

      Edit: Ngọc Hân

      Đỗ Tiểu Nhiễm vừa về phía trước vừa lấy điện thoại di động ra nhanh chóng bấm dãy số.

      Điện thoại vừa thông máy liền vô cùng xin lỗi, : “Kỳ Kỳ, xin lỗi nhé mình siêu thị được rồi.”

      “Hả? Đồ xấu xa! Người ta chờ rất lâu rồi!” Bạn cùng phòng Trương Kỳ Kỳ buồn rầu : “Vốn còn muốn cậu giúp mình cùng chuyển đồ, hôm nay mình dọn nhà!”

      “Vậy cũng còn cách nào rồi!” Đỗ Tiểu Nhiễm bất đắc dĩ : “Mình phải gặp người ta! Nếu mẹ quản chặt cuộc sống của mình mất.”

      “Người nào vậy? phải là xem mắt đấy chứ!” Trương Kỳ Kỳ cảnh giác hỏi tới: “ phải mẹ cậu cảm thấy nuôi con quá lỗ vốn, thấy cậu gần tốt nghiệp vội vàng tìm cơ hội bán đấy chứ?”

      Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩng đầu nhìn cửa nhà hàng, thuận miệng đáp lại: “Cậu nghĩ nhiều rồi, phải xem mặt, người nọ tớ quen từ khi còn , hình như lần này vào thành phố muốn làm gì đó, dù sao chính là rất muốn gặp mình.”

      “Cậu còn có cả thanh mai trúc mã cơ đấy, sao chưa từng nghe cậu nhỉ?”

      Đỗ Tiểu Nhiễm nghe xong liền cười: “Sao cậu biết đối phương là người đàn ông?”

      “Thôi , nếu là gặp phụ nữ mà cậu chuyện như vậy mới là lạ đó, nhưng cậu phải cẩn thận chút, nếu có tình huống bất ngờ nhớ gọi điện thoại!” truyện của lêquydoon

      “Mình biết rồi.” Đỗ Tiểu Nhiễm cười cúp máy, ngẩng đầu nhìn tấm biển nhà hàng, hít sâu hơi.

      có chút lo lắng, dù sao người nọ nhiều năm gặp bỗng nhiên chạy tới đây muốn gặp .

      vào trong nhà hàng, vì tránh để đối phương nghi ngờ cố ý chọn nơi rất đông người này, ở đây thích hợp cho đồng nghiệp liên hoan.

      Bên trong ngoại trừ ghế dựa chính là ghế dài, phong cách bài trí sắp xếp chẳng dính chút gì tới lãng mạn.

      Cũng may có món ăn từ tôm có sắc thái riêng cay đến tê dại, nhìn chung đến nỗi khiến người ta cảm thấy thiếu đón tiếp.

      Song rất kỳ quái, mỗi lần tới Lữ Ký đều đầy ắp người, lần này tới bên trong trống vắng, chỉ có cửa hàng trưởng mập mạp đứng ở quầy thu tiền, nhìn thấy cười với cái.

      Trong lòng Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực, nhịn được suy nghĩ, tới đây quá sớm sao?

      nghĩ tới đây cửa hàng trưởng tới khách khí gọi : “Là Đỗ đúng ạ, bạn chờ trong phòng riêng.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm sửng sốt, ở đây cũng có phòng riêng sao?

      ràng lần trước tới là phòng rộng thông nhau, khách ngồi đầy ra đấy!

      Dưới ánh mắt kinh ngạc của , cửa hàng trưởng ân cần dẫn vào bên trong.

      Đỗ Tiểu Nhiễm buồn bực nhìn thoáng qua hai bên, quả nhiên toàn bộ phong cách của nhà hàng cũng giống nhau, mặc dù nhìn tổng thể có gì thay đổi nhiều lắm, nhưng chi tiết thay đổi rất tinh tế, mặt đất đặt mấy chậu hoa màu xanh rất lịch tao nhã.

      nơi kín đáo có núi có nước nhưng vẫn đậm chất văn chương, còn có mấy chiếc đèn cung đình giả cổ tinh xảo xinh đẹp được trang trí trần nhà.

      Đỗ Tiểu Nhiễm nhịn được nhìn ông chủ mập mạp với cặp mắt khác xưa: “Ông chủ, mới tuần lễ tới mà ông sửa chữa chỗ này tốc độ cực nhanh nhỉ, hơn nữa những chậu hoa này rất xinh đẹp, là giống từ phương Nam hả?”

      Ông chủ cửa tiệm vẫn luôn đầu dẫn đường, nghe vậy cũng chỉ cười rằng, bộ dạng cúi đầu khom lưng có phần hơi a dua nịnh nọt.

      Phòng riêng quả thực xứng với tên phòng riêng, Đỗ Tiểu Nhiễm còn tưởng rằng cái gọi là phòng riêng chính là để lừa gạt người gì gì đó, tùy tiện treo chiếc rèm coi như xong, nghĩ tới quả thực lại là gian lớn .

      Cửa khép nửa vời.

      Biết người ở bên trong, Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu hơi, cũng biết chàng thiếu niên môi hồng răng trắng trong trí nhớ bây giờ có bộ dạng như thế nào….

      Bắt cá trong khe nước , chơi đùa đập phá trong ruộng đất…..

      Chơi giỏi nhất chính là trò chân trần bãi đất trống, cỏ xanh giống như chiếc thảm màu xanh biếc….

      Sợ lát nhiều người gọi được món đặc sản của quán là đuôi tôm hùm, Đỗ Tiểu Nhiễm xoay người với ông chủ: “Ông chủ, lát nữa tôi muốn gọi đĩa đuôi tôm hùm to, phiền ông làm sớm chút, bạn tôi từ trong núi tới chắc chưa từng được ăn!”

      Bộ dạng ông chủ có chút cổ quái, sau khi nghe đồng ý lập tức mà lại ngây ngẩn người, sau đó sắc mặt vô cùng kỳ lạ gật đầu cái.

      Chờ ông chủ rời Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu hơi đẩy cửa ra, lễ phép và xa cách : “ lâu gặp, tôi nghe mẹ tôi ….”

      Chữ “” như bị ghìm trong cổ họng, Đỗ Tiểu Nhiễm trợn trừng hai mắt thể tưởng tượng được lùi về sau từng bước, kiềm chế được quan sát xung quanh căn phòng, chừng như có phòng riêng nào dưa thừa, chỉ có phòng bao duy nhất này.

      Nhưng người ngồi bên trong quá xa lạ, hoàn toàn còn bóng dáng chàng thiếu niên năm đó.

      dám chắc chắn ghé đầu vào khách sáo hỏi: “…. là…..”

      Người kia liền đứng lên kéo cái ghế bên cạnh ra.

      Đối phương ăn mặc có phần nghiêm túc, kiểu áo Tôn Trung Sơn màu đen, sống mũi mang chiếc kính có gọng kim loại.

      ràng nhìn qua cũng chỉ tầm hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng khiến người ta có cảm giác rất từng trải, khuôn mặt nụ cười cũng chẳng có.

      Đây là tìm người ôn chuyện, hay là tham gia tang lễ hả?

      Người nọ chỉ vào chiếc ghế kéo ra: “ cần khách khí, vào ngồi .” Lequido,n

      Lúc này Đỗ Tiểu Nhiễm mới vào, cũng may khoảng cách giữa hai chiếc ghế gần nhau lắm.

      Nhưng phòng riêng này quá riêng tư, bên ngoài lại có người khách nào, vốn muốn náo nhiệt tưng bừng ngồi ăn với lát rồi rút lui, ngược lại giờ cảm thấy hơi lúng túng.
      cucai_yunnieHale205 thích bài này.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 2:

      Edit: Ngọc Hân –

      Đỗ Tiểu Nhiễm ngồi xuống, có phần hơi căng thẳng liếc mắt nhìn về hướng kia.

      biết tại sao mặt đỏ lên.

      Thiếu niên trong trí nhớ lùn hơn mình chút, nghĩ tới bây giờ lại cao vọt như vậy, làm gì còn bộ dạng mảnh khảnh điềm đạm năm đó.

      Cúi đầu nhìn thực đơn đặt bàn, vẫn là thực đơn bình thường như ngày trước nhưng giờ xem có chút giống, cầm thực đơn trong tay cảm xúc tốt hơn nhiều, song có chút kỳ quái, thực đơn chỉ có món ăn mà ghi chú giá cả.

      Cũng may là biết nhà hàng này mở lâu rồi, phải là loại ‘quán trọ giết người cướp của,’ gọi ít đồ ăn tệ lắm theo trong trí nhớ, sau đó lễ phép đẩy thực đơn tới trước mặt .

      Hơi có phần lúng túng: “Hôm nay vắng quá, trước kia lúc tôi tới đây rất đông khách….”

      Sau khi mở thực đơn ra, nhịn được len lén quan sát gò má của .

      Cũng chẳng phải là nhầm người, loáng thoáng vẫn có thể nhìn ra bộ dạng năm đó.

      Trong lòng có phần yên tâm hơn, mới vừa rồi muốn hù chết , còn tưởng rằng nhầm chỗ rồi.

      Xem ra chỉ riêng phụ nữ mới thay đổi 18 lần, đàn ông cũng càng thay đổi càng dễ nhìn hơn.

      nghĩ tới khi trưởng thành thành bộ dạng bây giờ, khuôn mặt vô cùng cân đối chững chạc, có cảm giác như thiếu niên lỗ mãng, cũng có cảm giác sành đời.

      Trong lúc nhất thời nghĩ ra từ gì thích hợp để hình dung .

      cẩn thận đánh giá .

      sau khi gọi món ăn xong ngẩng đầu lên hỏi ý kiến .

      Vừa rồi Đỗ Tiểu Nhiễm quá chăm chú bị đột ngột hỏi phản ứng kịp, vội túng lúng gật đầu: “Được, món gì tôi cũng có thể ăn, tôi ăn kiêng!”

      cười cười, nụ cười này làm dịu đường cong khuôn mặt .

      Cũng biết là cửa hàng trưởng vẫn chú ý bên phía bọn họ, hay là vừa đúng lúc.

      Bọn họ mới vừa gọi món ăn xong cửa hàng trưởng tới.

      Đỗ Tiểu Nhiễm có chút buồn bực, phục vụ trước kia đâu, sửa chữa như thế nào mà khách gọi thức ăn lại cần cửa hàng trưởng đích thân ra tay?

      tên thức ăn cho cửa hàng trưởng.

      Thời gian chờ món ăn lên bàn, khí có chút im lìm.

      cũng chủ động gì. lêquydoon

      Đỗ Tiểu Nhiễm cảm thấy là lạ, ràng ta chủ động muốn gặp mình, sao gặp được lại tiếng nào thế chứ hả?

      thích cứ mãi ngột ngạt như vậy, nếu kéo dài nữa ăn cơm có thể bị nghẹn.

      định tìm đề tài chuyện: “ ra tôi rất bất ngờ, hôm nay lúc nhận được điện thoại của mẹ tôi, tôi chẳng kịp chuẩn bị gì…. Sau khi tôi tốt …..”

      xong Đỗ Tiểu Nhiễm liền hối hận, trực tiếp hỏi ta gần đây thế nào phải hay hơn sao!

      Còn cái gì mà sau khi mình ta có tốt hay , giống như kiểu ta có tốt hay liên quan chặt chẽ với bằng!

      ràng có quan hệ gì, được hay vậy!

      may là gì khiến người khác lúng túng: “Sau khi tôi vẫn ở trong núi.”

      “Vẫn ở đó sao?” Trong trí nhớ ngọn núi kia rất cao, mặc dù có điện nhưng ở nơi xung quanh trăm dặm ngay cả trường học cũng có, “Vậy học bằng cách nào?”:

      “Có người dạy tôi.” xong nhìn về phía : “Còn ?”

      Con ngươi trong trẻo lạnh lùng, ngược lại lúc nhìn khóe mắt mang theo chút ấm áp.

      biết thế nào Đỗ Tiểu Nhiễm liền nhớ tới chuyện rất trẻ con, đó là lần đầu tiên rất mất mặt khóc nhè trước mặt .

      Vốn còn vẻ mặt cười khách sáo, tự chủ lộ ra nụ cười khổ, mang theo chút tự giễu: “Còn thế nào chứ, cứ như vậy thôi….”

      Ánh mắt nhìn vào chiếc bàn trước mặt, bàn có mấy đĩa hoa quả.

      nhớ tới gì đó, đẩy đĩa dưa hấu cắt sẵn tới trước mặt : “Tôi nhớ thích ăn dưa hấu, nếm thử xem, đây là dưa hấu trong vùng tôi.”

      Lúc nghiêng đầu nhìn về phía , phát nhìn mình chớp mắt.

      Trong lòng mềm nhũn, rất tự nhiên: “Chờ lúc tôi trở lại, thủ tục nuôi dưỡng đứa bé kia làm xong, theo như bọn họ , thế nào cũng phải có con trai để dưỡng già, con là con nhà người khác, hơn nữa đứa bé kia cũng là họ Đỗ, là đứa bé bà con xa của ba tôi….”

      Haizzz, muốn để những chuyện cũ năm xưa phá hư tâm tình hôm nay, Đỗ Tiểu Nhiễm nhanh chóng hỏi: “Còn ? Ban đầu muốn ra khỏi núi nhìn thế giới bên ngoài? giờ có thể ra, còn muốn giải sầu hay , năm nào tôi cũng Hàng Châu, chỗ đó rất đẹp. À đúng rồi, nếu muốn biển, mùa này đoán chừng Tam Á rất thích hợp, dĩ nhiên có thể làm hộ chiếu tới Thái Lan là thích nhất!”

      xong lấy điện thoại ra, tìm mấy tấm hình du lịch ngày trước, ba mẹ rất kiềm chế chi tiêu của , thỉnh thoảng có thể ra ngoài chuyến cùng bạn học, lưu lại kỷ niệm như bảo bối.

      Chọn mấy tấm xinh đẹp nhất đưa nhìn: “Ở đây là Tây Hồ, đây là mua trà Long Tỉnh….Chúng tôi còn thuận đường tới Ô Trấn…. xem những chỗ này nè, đúng rồi, cần tôi giới thiệu cho mấy chỗ dừng chân. Chỗ kia là đường biên giới nối liền các tỉnh trong cả nước, quang cảnh coi như tệ, ngày có khoảng 200 đoàn khách tham quan, còn vé vào cửa có mấy nơi có thể mua với đoàn. Bước ra bên ngoài là tỉnh liền tỉnh, tiết kiệm được tiền có thể chơi mấy chỗ nữa….”

      Nhìn ra xem rất cẩn thận, chỉ là mãi lên tiếng.

      Vì điện thoại di động trong tay , thấy dùng tay chỉ mấy cái, còn tưởng rằng mở hình ra xem.

      Nhưng rất nhanh nghe thấy thanh nhắc nhở.

      tò mò cầm di động của lên xem.

      Lần này tròng mắt trong trẻo lạnh lùng mang chút vui vẻ, cầm điện thoại ra hiệu cho biết: “Tấm này rất đẹp, tôi nhận.”

      “À? Đây….” Đỗ Tiểu Nhiễm có cảm giác mắc kẹt trong cổ họng, đó là tấm mình chụp ở Ô Trấn.

      Bởi vì dựa vào tường, lại bị bạn học trêu đùa vui vẻ, cho nên cười vô cùng rực rỡ.

      Tấm này được ta nhận?

      Cũng thể cướp điện thoại di động của rồi xóa hình.

      Trong lúc nhất thời có gì muốn , vội vã thu hồi điện thoại của mình về.

      may là món ăn nhanh chóng mang lên, lần này cuối cùng cũng nhìn thấy ngoài ông chủ còn cả nhân viên phục vụ.

      Đồ ăn sớm mang lên.

      Mới vừa tiến vào nhìn, lúc này cúi đầu dùng cơm mới phát những bộ đồ ăn này rất tinh tế, men sứ nhẵn nhụi bóng loáng, có chút tỳ vết nào.

      Tôm hùm là món đặc sản của nhà hàng này, để tiện cho thực khách ăn tôm đặc biệt được cắt miệng, như vậy tay chút là có thể bóc nõn tôm ra ăn được.

      Món này vốn là món trong lòng , sau khi nhịn được ăn ba bốn con, ngẩng đầu lại phát người kia chỉ nếm chút rau xanh, hoàn toàn động vào tôm hùm.

      Cho rằng biết ăn, vội nhặt con lớn nhất làm mẫu cho nhìn: “Rất dễ lột, xem chỗ này nè, dùng lực tách hai bên tôm liền tróc hết ra, rất nhiều kẻ bán hàng trộn tôm chết vào, nhà hàng này rất có lương tâm, tôm luôn là tươi mới nhất, nếm thử xem, ăn rất ngon đó.”

      “15 tháng 8 là ngày tốt, ba tháng cũng đủ chuẩn bị hôn lễ.”

      “Hả?”

      để ý ngạc nhiên, lấy con tôm bóc ra rồi, sau khi ăn hết cũng thèm lộ ra dáng vẻ khen ngon, chỉ nhàn nhạt : “Nếu thích, trong tiệc cưới có thế mời đầu bếp tới làm món này.”
      cucai_yunnie thích bài này.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 3:

      Edit: Ngọc Hân –

      Đỗ Tiểu Nhiễm rất ràng mình nghe nhầm!

      Hai mắt chớp chớp, vẻ mặt quá mức nghiêm túc, hoàn toàn nhìn ra có chút xíu đùa giỡn nào.

      tới chuyện kết hôn?” buồn cười nhìn : “Ánh mắt nào của nhìn ra tôi nhất định gả cho ?”

      thả vỏ tôm trong tay xuống, cố gắng dịch chiếc ghế ra khoảng cách an toàn.

      Vô cùng nghiêm túc nghiêm chỉnh cho biết: “Có phải sống trong núi lâu, người cũng ngốc rồi ! Chúng ta gặp nhau bao lâu rồi!”

      Cảm giác tốt đẹp bởi những niềm vui trong trí nhớ, trong nháy mắt cũng biến mất.

      Người này cũng quá mức tự nhiên, trước kia ta như thế này đâu!

      Nếu phải tình cảm trước kia tệ, rất muốn thưởng cho ta mấy cái liếc mắt xem thường.

      Cầm đũa lên gắp ít rau, cố ý nhìn tới .

      Người bình thường gặp phải tình huống như thế này, cuối cùng nên làm thế nào nhỉ?

      Sau khi ăn hết hai gắp thức ăn, vì vẫn được đáp lại, nhịn được lặng lẽ quay đầu.

      Chỉ liếc mắt nhìn cái người liền luống cuống theo.

      nhìn , lúc đầu vẻ mặt còn hơi lạnh lùng, giờ ngược lại mang theo chút vui vẻ.

      Bị nhìn da đầu có chút tê dại, Đỗ Tiểu Nhiễm ho tiếng, cố gắng làm ra vẻ mình rất nghiêm túc: “, ….”

      biết làm sao lại nhớ tới chuyện khi xưa mình đồng ý làm vợ của .

      Cổ họng như bị nghẹn, vội cầm ly nước bên cạnh lên uống ngụm to.

      Sau đó mới nặng nề đặt chiếc ly xuống.

      “….. Là vì chuyện lúc còn bé sao?” Ánh mắt cẩn thận quét qua gương mặt , rất nhanh liền rời sang chỗ khác. lequydoon

      “Những chuyện đó thể xem là được, hơn nữa sau khi trở về thành phố tôi từng gửi thư cho , phải chẳng trả lời lại tôi sao….”

      “Khoảng thời gian đó nhà tôi xảy ra chút chuyện, tôi được.”

      Ngược lại giọng ôn hòa.

      ràng mình lúng túng muốn chết, sao ta lại có thể như kiểu ‘sóng yên biển lặng’ thế nhỉ!

      Đỗ Tiểu Nhiễm tức giận nhìn chòng chọc vào mặt .

      Lúc này nhìn còn chút bóng dáng của năm đó, tròng mắt như có sóng xao động.

      Lòng bàn tay căng thẳng đến độ toát cả mồ hôi, Đỗ Tiểu Nhiếm cố gắng giữ mình bình tĩnh.

      Vốn những chuyện cũ khó chịu kia muốn nhắc tới, nếu như giờ gợi ra, dứt khoát thẳng ra luôn.

      “Đúng vậy, lúc ấy tôi vì chuyện trong nhà mà ‘tâm phiền ý loạn’ muốn tìm chỗ người ở . Còn , tôi biết vì nguyên nhân gì, nhưng nếu đồng ý với tôi lúc đó nên thả chim bồ câu của tôi? Ngày đó tôi đợi rất lâu, biết trời tối ở trong núi là thế nào rồi chứ hả?”

      Hít sâu hơi, lần này tiếp cố gắng kiềm chế.


      “Còn hi vọng đừng hiểu lầm.” Ánh mắt nhìn , “Lúc ấy muốn với là muốn tới chân trời xa thẳm, ra phải là ý muốn bỏ trốn.”

      Giọng cố gắng chậm lại, hi vọng có thể hiểu.

      Mặc dù biết giờ đây đột nhiên chạy tới làm gì, nhưng thái độ lúc ấy của phải rất ràng sao?

      Đến thời gian hẹn tới, sau khi trở về thành phố gửi thư qua bưu điện cho , cũng hồi , phải lên những chuyện kia chỉ là con nít bậy bạ sao?

      khi đó chính là , tôi hẹn với cùng nhau rời nhà ra , phải muốn thế nào mà là khi đó quá buồn bực, muốn trở về nhìn người hoàn toàn xa lạ gọi ba mẹ tôi là ba mẹ gì đó, quan trọng hơn là tôi cảm thấy mình có nhà, cho nên đâu cũng quan trọng….”

      Cười tự giễu, Đỗ Tiểu Nhiễm bình tĩnh : “ may lúc ấy tới, nếu bẽ mặt cỡ nào, lúc ấy chúng ta mới bao lớn, hoàn toàn có cách nào sống ở bên ngoài….”

      “Có thể.” Lúc lời này, lại còn mang theo chút ý cười.

      Đỗ Tiểu Nhiễm nghe câu kia nhịp tim như muốn ngừng đập.

      Những chuyện cũ lúc nghĩ lại có gì đáng kiêu ngạo tự hào, phải là con nít xằng bậy, mà chính là tự cho mình là đúng.

      “Có thể cái gì chứ hả….” giọng phản bác, mặt lại kiềm chế được đỏ cả lên.

      “Nếu như chỉ ở trong núi mà , có thể.” rất thong thả nhưng có thể nhìn ra nghĩ như vậy.

      nghĩ tới lớn như thế lại còn giống y như khi còn bé.

      muốn với mấy câu, quên , dù sao cũng gặp lại lần thứ hai. dứt khoát gì cả, chỉ bảo : “Đừng nhắc tới chuyện trước kia nữa, đến đây, khó có được vào thành phố lần, ăn cho ghiền sao được.”

      xong đặc biệt gắp thức ăn cho , “Cá nướng sẵn còn nóng, ăn rất ngon.”

      lại nhớ tới gì đó, “ ăn thịt dê nướng ? Thịt dê nướng ở nhà hàng này ăn cũng rất ngon!”

      chuẩn bị gọi nhân viên phục vụ tới, lại đè tay xuống: “Những thứ này cũng rất ngon.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm như bị bỏng, vội vàng rụt tay về.

      Ánh mắt đối diện ánh mắt , biết phải cho liều thuốc mạnh mới có thể hiểu được.

      ở trong núi thể nào học được, thi tốt nghiệp trung học cũng tham gia chứ, càng đừng tới cuộc thi cấp 46 (Thi tiếng cấp quốc gia) ?”

      im lặng lên tiếng.

      cho biết: “Còn tôi, mặc dù ở nhà kia rất vui nhưng cũng chịu đựng được đến bây giờ, lên đại học mặc dù xuất sắc bao nhiêu, nhưng hàng năm đều lấy được học bổng. Thành tíc thực tập ngoại khóa cũng rất tốt, mặc dù gửi hồ sơ rồi công ty còn chưa trả lời nhưng tôi rất tự tin, tôi nhất định có thể tìm được công việc tốt, sau đó sao!”

      Giọng tràn đầy mong đợi cho biết giấc mộng của mình: “Sau khi có công việc, dựa vào cố gắng của mình tôi kiếm được mức lương tốt, sau đó hoàn toàn thoát khỏi quan hệ với nhà kia! Nếu gặp may mắn, tôi muốn tích góp tiền trong hai năm, vay thêm mua căn phòng cho mình. Còn về những thứ như kết hôn hẹn hò, tôi cũng từng nghĩ qua, nhưng năm nay tôi nhất định còn phải lấy nghiệp làm trọng!”

      xong cầm ly nước lên lần nữa, cũng biết là quá kích động hay căng thẳng, nhớ nước trong ly bị mình uống cạn sạch từ hồi nãy.

      Nhưng nhanh chóng cầm ấm trà tới giơ lên rót nước giúp .

      Vẻ mặt bình tĩnh, cũng chẳng biết đào đâu ra bộ dạng tự tin này.

      nghĩ tới cuộc sống khác, cùng người mình thích ở trong núi sao?”

      còn chưa tỉnh mộng à? tiếp tục ăn , tôi còn có việc, trước!” Đỗ Tiểu Nhiễm lúng túng đặt ly xuống, cầm túi xách bên cạnh lên.

      Vì buổi phỏng vấn nên đặc biệt mua bộ đồ có vẻ hơi thành thục, làm như vậy là khiến mình thoạt nhìn có vẻ chững chạc trưởng thành, mặc vậy cũng là muốn để khi gặp mặt thấy mình xuất sắc!

      ra rất kỳ cục, ràng người luôn ở trong núi, sao có thể chín chắn và bình tĩnh hơn cả .

      lúng túng đẩy cửa phòng riêng ra bên ngoài, mở túi xách móc bóp, hỏi ông chủ bên quầy thu ngân: “Ông chủ, phiền ông tính tiền.”

      Ông chủ vừa thấy bọn họ ra sớm tới đứng đón, nghe hai chữ tính tiền, vội vàng cười : “ cần Đỗ, bạn của trả tiền rồi.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm lúng túng cất ví tiền, cũng theo ra ngoài.

      vốn muốn làm ra vẻ tức giận vì bị vũ nhục, lần này ngược lại rất ngại….

      cúi đầu buồn rầu câu: “ tôi mời mà.”

      Dù sao cũng là người tính tình ôn hòa, làm việc này rất khó, lúc ra nhà hàng nhịn được giải thích câu: “Tôi muốn những chuyện, cũng qua lâu như vậy … Làm bạn bè là được rồi….”

      Bước nhanh về phía trước mấy bước, ràng rất nhanh, thế nhưng người cao, mình bước nhanh hai bước đối phương nhanh chậm cũng cảm thấy gì.

      Bộ dạng rất điềm tĩnh, giống như bọn họ tản bộ sau khi ăn xong.

      Ngược lại bước thở hổn hển, cuối cùng thể chậm lại.

      nhịn được liếc mắt nhìn , tuy người này tham gia thi tốt nghiệp trung học, trái lại thể lực rất tốt, cũng cả con phố, chút cảm giác cũng có!

      Rất sợ theo đoạn đường mình về, vội vàng đứng lại: “ ở đâu? Giao thông thành phố bốn phương thông suốt, bậy bạ cẩn thận bị lạc.”

      sao, tôi ở cao nên dễ tìm.”

      Lời này giống như ở Kim Các, tiêu chí chính của kiến trúc đó chính là cao, đứng ở xa cũng có thể nhìn thấy.

      cong khóe môi, lúc cúi đầu nhìn thấy chân thon dài của .

      ràng khi còn bé người này cao hơn !

      Cũng thể là căng thẳng hay lúng túng, chần chừ xem đuổi thế nào đâu.

      Ngược lại hỏi câu: “ mệt rồi, ngồi xe về ?”

      Cho là muốn đón taxi ven đường, vội vã khoát tay : “Đừng phiền thế, thời gian này rất kẹt xe, vẫn nên tàu điện ngầm.”

      Hơn nữa lúc tới cửa tàu điện ngầm, vội móc ra thẻ vé tháng cười quơ quơ, bộ dạng tạm biệt: “Cảm ơn đưa tôi tới đây, lúc trở về nhớ chú ý an toàn! Tạm biệt!”

      xong nghiêng đầu vào bên trong.

      Thời gian này chính lúc là xe điện ngầm đông người nhất, theo dòng người vào bên trong, khi đợi xe điện ngầm chạy đến nhớ tới bạn cùng phòng, muốn gọi điện qua cho bạn.

      Nhưng còn chưa ấn dãy số thấy tin nhắn, buồn bực mở ra, nội dung vô cùng đơn giản: “Bên trái.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm bực bội ngẩng đầu lên quét về phía bên trái vòng.

      Trong nháy mắt, thấy được vị kia trong đám người bình thường.

      Vóc dáng cao, biết là tâm tình tốt hay là thế nào mà giống với vẻ nghiêm túc lạnh lùng khi vừa gặp mặt, lúc này hơi nghiêng đầu nhìn .

      Tiếng xe điện ngầm sắp tới nhanh chóng vang lên, thanh nhắc nhở trong thoáng chốc tràn ngập đại sảnh.truyện bên diễn đàn lequyydon

      Đám người chờ xe tới phóng nhanh vào cửa như thủy triều dâng.

      Vì mất hồn nên Đỗ Tiểu Nhiễm bị đám người sượt qua, vội xoay người, muốn theo đám người vào lại có người tới phía đằng sau , vươn tay lên cản trở những đồ vật túi xách xẹt qua người vì .

      Bên trong hầm xe điện ngầm vào mùa hè mùi mồ hôi bẩn dễ dàng tan , còn có đủ loại nước hoa, tất cả đều bị loại bỏ, trong lồng ngực chỉ có thể ngửi được mùi.

      Khi đó mình cho rằng đây là mùi đồng cỏ…

      nhịn được ngoảnh đầu nhìn ra sau lưng.

      Người nọ cũng cúi người nhìn về phía , thời gian xoay chuyển, kí ức động lòng người có thể bị thức tỉnh…

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 4:

      Edit: Ngọc Hân – *******************

      Ngày trước vào thời gian này trong đường hầm ngầm lúc nào cũng bị chen tới chen lui, giờ này bởi vì ở đây trái lại giống như ngày trước.

      Bên cạnh có tấm màn che thiên nhiên, có thể gạt bỏ hết tất cả những những thanh ồn ào huyên náo quấy rầy.

      Cảnh vật ngoài cửa kính xe ngừng thay đổi, biển quảng cáo lùi nhanh về phía sau xe.

      Sau khi đứng ba trạm xe, Đỗ Tiểu Nhiễm theo đám người ra khỏi đường xe điện ngầm.

      Chen chúc ra ngoài hành lang, sắc trời dần tối.

      Nhà mới của Trương Kỳ Kỳ nằm bên trong khu dân cư mới xây dựng chưa bao lâu, hai bên lắp đặt các cơ sở vật chất đầy đủ, thời gian này là cảnh tượng ít người vội vã về nhà.

      Đỗ Tiểu Nhiễm cúi đầu đoạn đường, biết vẫn phía đằng sau, cuối cùng dừng bước.

      Dưới ánh đèn đường mờ tối, ánh mắt như được che phủ, lúc nhìn về phía , ánh mắt đen tối nhìn nét.

      “Cảm ơn đưa tôi về, tôi tới nơi rồi.” Nhìn về phía cửa tòa nhà mới xây lâu, lại quay đầu ngược về, ánh mắt Đỗ Tiểu Nhiễm mang theo vẻ kiên quyết: “Cho dù là nghiêm túc hay đùa giỡn, bây giờ tôi giống tôi khi đó, tôi cho cơ hội nhưng chính nắm lấy.”

      im lặng lát, biết tại sao nhìn qua dường như có chút đơn.

      Cuối cùng hơi nhếch miệng, có phần châm chọc: “Nếu như vậy coi như chưa .”

      gì thêm nữa, vốn cho rằng lại quấn quít dây dưa, ngược lại lúc này nhanh chóng xoay người rời .

      Nhìn bóng dáng xa.

      Đỗ Tiểu Nhiễm hít sâu hơi, thể ra được bây giờ trong lòng có cảm giác gì.

      Lần tạm biệt này chắc bao giờ…. Gặp lại nữa chứ? Sắp xếp tâm tình, nhanh chóng lấy di động ra làm ra vẻ đầy sức sống bấm gọi cho Trương Kỳ Kỳ: “Kỳ Kỳ hả, mình sắp tới dưới lầu, lập tức lên giúp cậu thu dọn đồ đạc đây.”

      “Oa, tốt quá, tớ sắp bị đồ đạc vùi rồi!”

      Trương Kỳ Kỳ vui vẻ quá mức, rầu vì mình dọn dẹp mệt lừ, nghe lời này cũng thèm để ý tới việc tiếp tục dọn dẹp, nhanh chóng xỏ giầy xuống dưới lầu chờ Đỗ Tiểu Nhiễm.

      tới phút sau hai người gặp nhau,Trương Kỳ Kỳ rất tự nhiên hỏi : “Bạn của cậu thế nào? chuyện vui vẻ chứ, đúng rồi, ta đẹp trai ?”

      xong câu mới phát tâm tình Đỗ Tiểu Nhiễm hơi suy sút, Trương Kỳ Kỳ vội dừng lại, quan tâm hỏi: “Cậu, cậu sao chứ?”

      “Thay đổi rất nhiều.” Đỗ Tiểu Nhiễm chờ Trương Kỳ Kỳ mở cửa, ngược lại muốn dối gạt Trương Kỳ Kỳ: “Cậu , sao con người phải lớn lên chứ, trước kia là người vô cùng tốt… Bây giờ gặp chỉ biết tự cho mình là đúng….”

      Trương Kỳ Kỳ cũng ngắt lời , chỉ quan tâm nhìn đợi tiếp.

      vào bên trong phòng, Đỗ Tiểu Nhiễm đặt túi xách xuống, nhà mới Trương Kỳ Kỳ là kiểu căn có hai phòng. Truyện lequydodn

      nhìn những thùng đồ chưa mở ra, tới vừa mở vừa : “Gặp mặt liền hỏi tớ có muốn sống ở trong núi với ta hay , bộ dạng như tình thánh, nhưng trước kia ta như thế này…”

      nghiêm túc suy nghĩ lát: “Trước kia ta chính là bộ dạng lúc lạnh lúc nóng, mình còn nhớ lúc ở trong núi chơi cùng với ta, ràng ngày đầu tiên chơi rất vui vẻ. Ngày hôm sau mình muốn thăm dòng suối , hoặc là vườn trái cây chơi, vẻ mặt của ta….”

      Sợ ngôn ngữ hình dung ra được, Đỗ Tiểu Nhiễm làm động tác: “Lúc đó ánh mắt ta quả có thể khiến người ta chết lạnh, còn có, lúc đầu hẹn với mình muốn đâu, thường đến ngày hôm sau còn nhớ ! Có đôi khi mình hoài nghi có phải ta có hai tính cách hay .”

      Trương Kỳ Kỳ khuyên : “Dù sao cũng gặp nữa, đừng quá đặt vào trong lòng, có muốn ăn kem , mình mua vị hương thảo.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm gật đầu, sau đó trò chuyện mấy câu với Trương Kỳ Kỳ, giúp ấy dọn dẹp hai rương hành lý, lúc xong thời gian còn sớm.

      Mặc dù Trương Kỳ Kỳ khuyên ở lại nhưng Đỗ Tiểu Nhiễm ở, vừa cầm túi xách lên vừa : “Cậu chưa dọn sạch , nhìn đống lộn xộn mình ngủ được, lại hiếm khi ký túc xá có ai, vừa đúng lúc mình được ở riêng phòng, tốt quá!”

      “Được rồi, nhưng cậu về chú ý an toàn đó!” Trương Kỳ Kỳ theo đưa tới tận dưới lầu, trong miệng dặn dò: “Về tới ký túc xá nhớ điện thoại cho mình.”

      Đỗ Tiểu Nhiễm đồng ý, mặc dù thời gian hơi muộn nhưng đường vẫn còn người tản bộ, nghĩ đường về chắc cũng vắng vẻ, thậm chí có khu vẫn còn buôn bán.

      Song chuyện ăn cơm tối dù sao cũng ảnh hưởng tới tâm tình, đường về có chút yên lòng.

      Lúc chuẩn bị vào đường hầm ngầm, có thang máy tự động, lên theo quán tính.

      Lúc đứng chờ, biết làm sao phía trước có bác cao tuổi, hình như bị kẹt tại chỗ bỗng nhiên đứng im, Đỗ Tiểu Nhiễm bị bất ngờ, may là nhanh chóng phản ứng kịp, vội leo lên hai bậc thang, mới đụng vào bác kia.

      Nhưng lại nghĩ rằng lúc mình tránh ra, bác kia đột nhiên ngã xuống đất, bộ dạng đau đớn kinh khủng.

      Dù sao có người già ngã trước mặt, nên chen chân vượt qua được, hơn nữa trong mỗi cửa đường hầm ngầm đều có camera, xung quanh nhiều người như vậy nên liền bước vào cầu thang tới bên cạnh bác , đưa tay nắm chặt bác mở miệng : “Bác sao chứ, ở đây rất nguy hiểm…..”

      xong liền dìu bác đứng dậy.

      Chắc mấy người xung quanh nhìn thấy, có ba bốn người vây quanh bên cạnh bác .

      Đỗ Tiểu Nhiễm vốn muốn , nhưng bác đưa tay kéo lại nhờ giúp đỡ: “ , hình như tôi bị trật chân rồi, người có điện thoại, phiền gọi điện cho con tôi với.”

      Xung quanh nhiều người như vậy, Đỗ Tiểu Nhiễm cũng nghĩ nhiều thò tay lấy điện thoại ra hỏi số, thông qua điện thoại ràng tình hình bên này.

      Chờ xong việc, thấy bộ dạng bác cũng nghiêm trọng, lúc này mới rời khỏi đó.

      Trở lại ký túc xá, vì gần tới tốt nghiệp mấy chị em trong ký túc xá phải chạy ra ngoài ở cùng bạn trai quay về nhà tìm việc làm, còn những người thi đậu nghiên cứu sinh, càng phải làm quen với hoàn cảnh mới.

      ra mình trong ký túc xá vắng vẻ thấy là lạ.

      Trước kia cảm thấy ký túc xá nhiều người, lấy chậu nước cũng dễ dàng chạm mặt người khác, lại còn phải cẩn thận.

      Ngược lại lúc này trống trải quá.

      Đỗ Tiểu Nhiễm dọn dẹp sơ qua đồ đạc, kiểm tra lại sơ yếu lí lịch mà sáng mai cần dùng lần nữa, cảm thấy chắc chắn lúc này mới lên giường nghỉ ngơi.

      Hôm sau trời vừa hửng sáng, chợt nghe thấy bên ngoài có nhiều tiếng gõ cửa dồn dập.

      Còn tưởng bạn cùng phòng ký túc xá trở lại, mặc đồ ngủ miệng ngáp ra mở cửa.

      Nhưng lại bị người bên ngoài khiến kinh ngạc, biết từ đâu có ba người phụ nữ trung niên, sắc mặt người nào cũng chả tốt lành gì, phụ đạo viên theo phía sau.

      “Chính là hả? để chúng tôi tìm được, làm sao bây giờ đây?”

      “Cái gì làm sao bây giờ?” Đỗ Tiểu Nhiễm kinh ngạc, “Các cái gì, tôi biết các sao?”

      “Cái gì mà biết với biết! Ngày hôm qua đụng mẹ tôi ngã như vậy, bây giờ bà cụ ở bệnh viện, cho biết băng thu hình nhân chứng chúng tôi đều có, mau theo chúng tôi tới bệnh viện nhận lỗi !”

      Đỗ Tiểu Nhiễm ngẩn ra, nhanh chóng kịp phản ứng: “Các đừng vu cáo hãm hại người lung tung, ngày hôm qua tôi chỉ có lòng tốt giúp đỡ mà thôi!”

      xong nhìn về phụ đạo viên đứng đằng sau: “Thầy Lý, thầy đừng nghe bọn họ , em có thể chứng minh mình trong sạch!”

      là tức muốn chết, có nghe thấy chuyện người bị vu cáo hãm hại, nghĩ tới mình cũng có thể vấp vào loại chuyện này! Truyện chỉ post bên lequdyon

      nhanh chóng trở vào phòng lấy điện thoại ra, trước tiên là gọi cho Trương Kỳ Kỳ, khu Trương Kỳ Kỳ ở gần bên cạnh đường hầm ngầm, lúc này nhanh chóng chạy tới mới có thể tìm được người hôm qua vây quanh chứng kiến.

      Chờ điện thoại được kết nối, sơ qua: “Phải làm phiền cậu rồi, mình tức muốn chết, cậu in giúp mình tờ thông báo muốn tìm nhân chứng tận mắt chứng kiến, hi vọng những người đó có thể đứng ra chứng minh mình trong sạch!”

      Sau khi chuyện với Trương Kỳ Kỳ xong, lại gọi 110, ràng đầu đuôi gốc ngọn với cảnh sát.

      Thái độ đón nhận của cảnh sát rất tốt, đồng ý lập tức tới đây.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :