1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

[Hiện đại] Xem như anh lợi hại, đồ xấu xa - Hốt Nhiên Chi Gian (Hoàn)

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Tác giả: Hốt Nhiên Chi Gian

      Người dịch: Dennis Q

      Giá bìa: 125.000 ₫

      Công ty phát hành: Bách Việt

      Nhà xuất bản: NXB Thời Đại

      Số trang: 508

      Ngày xuất bản: 07/01/2014

      Giới thiệu:
      Cố Tịch nhớ rằng dì từng coi bói cho , trước năm hai mươi bảy tuổi khỏi phải đương gì, bởi vì tất cả đều kết thúc cách vô cớ, chân mệnh thiên tử của từ trời rơi xuống vào năm hai mươi bảy tuổi.

      Cố Tịch ban đầu tin.

      Năm hai mươi hai tuổi, chàng trai, ba tháng sau chia tay, bạn trai gương vỡ lại lành với thanh mai trúc mã của ta.

      Hai mươi ba tuổi, lần nữa, hai tháng sau chia tay, bị kẻ khác cướp mất. Đúng, vì bạn trai của và kẻ thứ ba rất tâm đầu ý hợp, nên “bị cướp bạn trai” cách vô tội.

      Hai mươi tư tuổi, lại cố chấp thêm người nữa, ai đó trước đêm tốt nghiệp thản nhiên với rằng, ta vì muốn xuất ngoại mà phải đính hôn với con của giáo sư.

      ...

      Dì ơi, cái miệng quạ của dì có thể nào chuẩn hơn được !

      Tốt nghiệp xong, Cố Tịch dám lại gần đàn ông. Mấy chàng đẹp trai đều trở thành những bông hoa trong mắt, cảm giác thèm ăn trong miệng, dám hy vọng xa vời nữa.

      Vậy là, khi ngày cuối cùng của tuổi hai mươi bảy tới, vẫn đơn.

      Đúng lúc Cố Tịch định gào thét với dì rằng cái miệng thần cũng có lúc tính sai, ngờ, trước mấy tiếng đồng hồ khi bước sang tuổi hai mươi tám, gặp phải kẻ đó, sinh vật bụng dạ chứa đầy mưu mô, bắt đầu suy sụp!
      Hale205, Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    2. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 1: Mới quen
      Cố Tịch mặt mày đau khổ từ nhà vệ sinh khách sạn bước ra, cảm giác buồn nôn lại ập đến. rủa thầm câu rồi dựa vào tường, hơi cúi xuốngđịnh nôn hết những thứ khác lạ trong dạ dày ra. Nhưng cái cảm giác vướng mắc ở cổ họng, lên xuống được ấy lại khiến càng thêm khó chịu.

      Biết sớm thế ăn nhiều như vậy. Nhưng thấy đồ ăn ngon mà ăn chẳng phải có lỗi với danh xưng “Mỹ thực tiểu bá vương” của hay sao? Hơn nữa Phương Phi còn ăn nhiều gấp mấy lần , sao nàng bị gì, lẽ nào ăn quá nhiều hải sản? Cố Tịch bực bội bước vào thang máy, yếu ớt dựa lên vách tường, chịu đựng cảm giác bị cả bụng lẫn dạ dày hành hạ.

      Cố Tịch nhìn đèn thang máy từ từ thay đổi, nghĩ đến chuyện hôm nay chỉ là ngày công ty tổ chức ăn tất niên, mà trùng hợp cũng là sinh nhật đón tuổi hai mươi tám của . Mọi năm công ty mở tiệc vào cuối tháng Mười hai, nhưng năm nay do Tết đến muộn, mà cuối tháng Mười hai nhiệm vụ kinh doanh khá nặng nên mọi người đều tập trung tinh thần hoàn thành nhiệm vụ. Vì thế Tổng giám đốc Mã vĩ đại dời tiệc tất niên trễ hơn tháng. Kết quả là bữa tiệc được định vào ngày mùng Tám tháng Mười hai.

      Lúc đó, Phương Phi vừa nghe tin này xong liền nháy mắt với , “Cậu lời rồi, năm nay công ty làm sinh nhật giúp cậu đó!”. Cố Tịch ngoài mặt tỏ vẻ tình nguyện: “Sinh nhật mà, phải để dành còn mừng với người đặc biệt chứ”, nhưng trong lòng lại vui chết được. Hơn nữa nghe tiệc vẫn là kiểu buffet ở Hoa Mỹ Đạt, Cố Tịch chỉ nghĩ thôi mà bắt đầu chảy nước miếng. Đối với người thích ăn ngon như , ăn được những món ngon tuyệt đỉnh là chuyện hạnh phúc nhất cuộc đời rồi.

      Quả nhiên còn chưa dứt lời, Phương Phi liếc cái đầy vẻ kỳ thị, “Xin hỏi Cố mỹ nữ, người đặc biệt mà cậu ra đời chưa?”. Cố Tịch vội lau mép, kìm lại nước dãi sắp chảy ra, dịu dàng cười với Phương Phi, “Người đặc biệt nhất của tớ đương nhiên là Phi Phi cậu rồi”. Phương Phi trừng mắt, “Cậu còn bám riết lấy tớ sang năm tớ vẫn chưa ra khỏi bảng được đâu! Chỗ nào vui cút ra chỗ đó mà chơi ”. Cố Tịch cười nịnh bợ, ôm cổ Phương Phi, “Chúng ta là chị em tốt, đương nhiên phải đồng cam cộng khổ, cùng tiến thoái. Yên tâm, đợi tớ ra khỏi bảng rồi, nhường cậu ngôi đầu bảng”. Bảng này, biết là tên biến thái nào trong công ty xếp hạng, gọi là “Bảng ế Lương Thịnh”, mà bất hạnh hơn là Cố Tịch và Phương Phi đều vinh hạnh đứng đầu. Phương Phi mỗi lần nhắc đến đều nghiến răng nghiến lợi, ràng họ là mỹ nữ, nhưng lại bị gọi là ế, cam tâm. Cố Tịch hoàn toàn quan tâm, phải muốn , mà thực là có nỗi khổ bất đắc dĩ.

      Cố Tịch thấy thang máy sắp đến tầng cuối, chống vào vách đứng thẳng dậy, cảm giác khó chịu ở dạ dày lại dâng trào, nôn khan mấy lần mà vẫn đỡ hơn.

      Vừa ra khỏi khách sạn bị cơn gió lạnh ùa tới, Cố Tịch run lẩy bẩy. Hôm nay lạnh ! Trời lất phất mưa, tí ta tí tách như muốn ngấm vào trong tim. do dự chẳng biết có nên về thẳng nhà hay . Năm nay công ty rộng rãi, chỉ mở tiệc buffet mà còn đặt phòng ở bar Hồi Quy để nhân viên được chơi bời phen thoải mái. Cố Tịch mặn mà lắm, vốn ăn xong về nhà nhưng Phương Phi lại muốn .

      Lúc nãy Cố Tịch vẫn đau khổ giải quyết trong toilet, Phương Phi gọi điện đến giục loạn cả lên. đành bảo nàng trước, còn mình gọi taxi đến sau. Nhưng lúc này khi đứng trước cửa khách sạn, nhận ra mình sai lầm nghiêm trọng. Phương Phi mang theo áo khoác và túi xách của . Đồng phục nhân viên của chỉ là chiếc áo len mỏng thêm áo sơ mi, thắt cà vạt. chỉ lạnh đến run lẩy bẩy mà người còn chẳng có xu nào, bi thảm hơn, chìa khoá nhà của lại ở chỗ Phương Phi! Cố Tịch thầm rủa trong lòng, xem ra phải chạy tìm Phương Phi rồi.

      Cố Tịch bước nhanh ra bãi đậu xe, lúc này thể bắt được taxi ở cửa khách sạn, định qua con đường đối diện để vẫy xe.

      Cố Tịch đứng bên vệ đường, nhìn dòng xe chạy nhanh trong mưa, chiếc taxi nào còn trống. ngừng run rẩy, chiết tiệt, hôm nay chỉ có 70C, mà lại mặc quần áo phong phanh đứng dầm mưa thế này. Phi Phi chết tiệt, chỉ biết chơi, nghĩ rằng có khả năng bị đông cứng mà chết! Cố Tịch khó khăn lắm mới trông thấy từ xa chiếc taxi còn trống, vội vàng vẫy tay điên cuồng. Nhưng bất hạnh là khi chiếc xe sắp đến gần, bên đường xuất người đàn ông nhảy ra chặn xe lại. Cố Tịch trợn mắt nhìn chiếc xe lướt qua mình, gã đàn ông kia còn ngồi trong xe vẫy tay bye bye nữa chứ! Hừ, chẳng có phong độ gì cả.

      Mưa càng lúc càng nặng hạt, hạt mưa tuy nhưng mỗi lúc mau, nước bắt đầu lăn từ thái dương xuống. Cố Tịch xoa mũi, giậm giậm chân, hôm nay bệnh mới lạ. Nhưng có lẽ là vì lạnh nên cảm giác khó chịu trong dạ dày hình như còn nhiều nữa.

      Cuối cùng, chiếc taxi trống đến, Cố Tịch vừa huơ huơ tay vừa chạy tới. Taxi dần đậu lại ven đường, đúng lúc mở cửa xe định ngồi vào bị tiếng khóc sau lưng làm cho giật mình. Cố Tịch xoay lại nhìn, gần đó là hai mẹ con, người mẹ bế đứa con bé bỏng căng dù đứng bên đường, bé chỉ khóc oa oa, người mẹ đành vừa an ủi vừa cuống quýt nhìn Cố Tịch. nhìn họ, do dự, tài xế bực bội thúc giục, “Có hay ?”.

      Cố Tịch sụt sịt mũi, lớn với hai mẹ con tới gần, “Hai người định đâu?”. Người mẹ nghe thấy Cố Tịch hỏi vội vàng chạy lúp xúp: “Đến bệnh viện Số Sáu, con tôi sốt”. Cố Tịch nghe thế nhíu mày, thuận đường. Đành vậy, thể để bé bị cảm lạnh trong mưa được. lùi ra sau, ra hiệu cho họ lên xe, người mẹ cảm kích rối rít cảm ơn, đến khi vào trong xe rồi mà vẫn ngừng lẩm bẩm, “Người tốt còn nhiều lắm”. Cố Tịch đóng cửa xe lại, nhìn chiếc xe chạy xa dần.

      Cố Tịch tiếp tục đứng bên đường đợi xe, điện thoại của Phương Phi mãi gọi được, có lẽ ở trong quán bar nên nghe thấy. Mưa làm nhoà mắt, Cố Tịch dụi mắt trái, tệ quá, chớp chớp mắt, chỉ thấy mắt trái mờ nhoè. Khóc ra nước mắt, dụi bay mất kính sát tròng mắt trái rồi, Cố Tịch cúi xuống nhìn vũng nước dưới chân, phải chứ! Đúng là nhà dột còn gặp mưa dầm, có chuyện gì thảm hơn nữa ? Sinh nhật mừng tuổi hai mươi tám của lẽ nào phải đứng trong mưa gió lạnh lẽo, mở trừng mắt nhìn người khác cướp taxi? Phi Phi, tớ hận cậu! Cố Tịch vừa thầm rủa vừa nheo nheo đôi mắt mờ tịt vẫy tay liên tục, bây giờ chỉ có thể chờ đợi bác tài hảo tâm nào đó cứu vớt thôi.

      Cuối cùng Thượng đế phái bác tài tốt bụng đến trước mặt , chiếc taxi từ từ dừng lại bên cạnh. Cố Tịch định kéo cửa ngồi vào trong cửa sau tự động mở ra. giật mình lùi lại, đôi mắt mờ nhoè chỉ trông thấy người đàn ông thò đầu ra, giọng trầm trầm vang lên, “ là nhân viên của Lương Thịnh phải ?”.

      Cố Tịch ngớ ra ba giây rồi gật đầu nhanh. Thị lực tuy lắm nhưng vẫn có thể nhận ra người ngồi trong xe cũng mặc đồng phục nhân viên màu đen giống , cổ thắt cà vạt của Lương Thịnh. Cố Tịch lúc này chợt cảm thấy cà vạt của Lương Thịnh là đẹp, nhớ lại ban đầu vô cùng đau khổ khi thắt cái cà vạt này, vì cảm thấy cà vạt hoa hoè hoa sói đó xấu kinh khủng. Người này là đồng nghiệp trong Lương Thịnh, Cố Tịch rút ra kết luận.
      “Lên xe , tôi cũng định đến bar Hồi Quy đây”, người đàn ông ngồi sâu vào bên trong, bảo nhanh lên xe.

      Cố Tịch do dự nữa, chui vào trong xe, lúc này cứ đứng bên ngoài chịu lạnh là kẻ ngốc. Tuy trong lòng vẫn lẩm bẩm, người này sao mình chưa từng gặp? Nhưng bộ đồng phục người ta chắc biết dối, vì hình như còn nhìn thấy bảng tên của ta ngực áo cũng giống của . Tuy thị lực tốt, căn bản nhìn tên, nhưng chí ít có thể chắc chắn người này phỉa kẻ xấu bắt cóc thiếu nữ. Hừm……tuy thể xưng là thiếu nữ, nhưng mẹ , được có cái tâm hại người, nhưng thể đề phòng người khác.

      Cửa xe vừa đóng lại, Cố Tịch bỗng được khí ấm áp trong xe vây quanh. Có lẽ do chịu lạnh quá lâu bỗng nhiên được sưởi ấm khiến quen nên hắt xì liền ba cái. Cố Tịch bịt miệng, ngại ngùng ngật đầu với người bên cạnh. chàng đó vẻ mặt tỉnh bơ lấy trong túi ra bịch khăn giấy, rút tờ đưa cho .

      Cố Tịch vội nhận lấy lau mũi, nước mặt liền thấm ướt miếng khăn giấy, ngại ngùng lau mặt, nhưng tay cũng ướt nước, càng lau càng ẩm. Người đàn ông lại đưa tờ khác, Cố Tịch vội vàng lau mặt. Khi nắm chặt tờ giấy thứ hai ướt đẫm trong tay, nước từ tóc vẫn tiếp tục xuống khuôn mặt, Cố Tịch cảm thấy bản thân thê thảm. Chính lúc do dự có nên xin thêm khăn giấy nữa người đàn ông lại đưa cả bịch cho. Cố Tịch chỉ thấy mặt nóng lên, vội vàng nhận lấy, lau mặt và tóc, khi cuối cùng lau hết nước, Cố Tịch mới nhận ra vẫn chưa biết tên người ta.

      Cố Tịch mở đôi mắt lờ mờ của mình nhìn người ấy, hai bên thị lực cân bằng hại nhìn đồ vật nào cũng đều thấy như có hai cái. Gương mặt ngưới ấy trở thành những hình ảnh chồng chéo dao động trước mắt, nuốt nước bọt mở miệng, “Chào , tôi là Cố Tịch, phòng kế hoạch. thuộc phòng nào thế?”. Nhân viên trong công ty, thường có ấn tượng, nhưng người này chua từng gặp.

      Người ấy trả lời đơn giản, “Tôi là Vi Đào, người mới”. Cố Tịch ngẩn ra, công ty dạo trước có nhận đợt nhân viên mới, nghe trong quá trình đào tạo, có thể vẫn chưa chia bộ phận.

      “Cảm ơn , nếu tôi chắc chết cóng rồi”, Cố Tịch vẫn quên cảm kích. Nhưng biết là vì trong xe ấm quá, hay do cửa xe đóng kín quá, cảm thấy dạ dày lại bắt đầu đảo lộn. Ôi, làm ơn đừng, lại muốn ói rồi.

      Cố Tịch bụm miệng, cố gắng nén cảm giác khó chịu xuống.

      Vi Đào nhìn gì, cũng giữ im lặng.

      Chiếc xe lao nhanh đường, Cố Tịch lau lớp sương mờ bám cửa sổ, nhìn ra bên ngoài. Sắp tới rồi, thầm mong xe đến nhanh, sắp chịu nổi nữa, thứ trong dạ dày như lên đến cổ họng, nghẽn lại cho nuốt xuống. bịt miệng, ra sức đè nén cảm giác buồn nôn, cuống quýt muốn chết.

      Cố Tịch dám nhìn Vi Đào ngồi cạnh, chỉ có thể bịt miệng, vẻ mặt nhăn nhó khó coi đến cùng cực. biết bộ dạng này của mìn chắc chắn rất quái dị.

      Cuối cùng chiếc xe dừng trước cửa bar Hồi Quy. Cố Tịch bịt miệng, ngại ngùng nhìn Vi Đào, tay chỉ chỉ vào tài xế, sau đó quay người mở cửa ra ngoài nhanh. xấu hổ, phải muốn trả tiền xe, nhưng thực thể mở miệng, cảm thấy dạ dày sắp lộn tung lên rồi.

      Cố Tịch bụm miệng, nhanh chóng xuống xe tiến về phía bức tường cạnh quán bar. Đến góc khuất, buông tay, cúi người, định nôn hết ra. Nhưng khi muốn nôn lại nôn được, chỉ là nôn khan, cảm giác có luồng khí trong dạ dày chặn đứng những thứ trong đó, để chúng thoát ra. khó nhọc nôn khan, suýt cho ngón tay vào móc họng. Khi đau khổ tiếng Vi Đào vang lên sau lưng, “ vẫn ổn chứ?”.

      Cố Tịch cúi người ra sức lắc đầu, chết tiệt, dám quay lại, bây giờ chắc trông thảm hại lắm. khoát tay để vào trong trước, chỉ cần ở lại chút là ổn hơn.

      Nhưng Vi Đào rời , ngược lại còn đến sau lưng , hỏi thêm, “ khoẻ à?”.

      khoẻ, rất khoẻ, Cố Tịch vất vả định đứng thẳng lên nhìn Vi Đào, bỗng dưng bị vỗ mạnh, chỉ cảm thấy dạ dày nghiêng ngả, những thứ trong đó vượt qua rào chắn, thoát hết ra ngoài.

      Cố Tịch bỗng thấy như được giải thoát, mặc kệ tất cả mà nôn ra hết, như muốn dốc mọi thứ trong dạ dày ra ngoài. Đến khi dịch đắng trong dạ dày cũng ra, mới thấy đỡ hơn. Có bàn tay to nhàng vuốt lưng , biết là Vi Đào, khổ cho quá. Cố Tịch yếu ớt dựa vào tường, vẫn cúi người, khoé môi vương đầy dịch vị, nhất định là xấu chết được.

      nghe sau lưng có tiếng bước chân dần xa, Vi Đào lặng lẽ bỏ . Cố Tịch thầm thấy hụt hẫng, tuy biết mình giờ rất xấu, nhưng vẫn chưa cảm ơn mà. Cố Tịch lấy tay quẹt miệng, dần dần đứng lên, dịch sang bên, nhắm mắt dựa vào tường. cần nghỉ ngơi lúc, vừa nãy nôn tới nỗi mật xanh mật vàng đều ra hết cả.

      Lát sau nghe thấy tiếng bước chân đến gần, ngạc nhiên mở mắt ra. Vi Đào cầm chai nước khoáng và bịch khăn giấy bước tới. Cố Tịch khẽ cười trong lòng, hoá ra chỉ giúp mua nước thôi.

      Vi Đào mở bịch khăn giấy lấy tờ cho , sau đó mở nắp chai nước đưa đến, “Súc miệng cho sạch”.

      Cố Tịch cố cười, đón lấy chai nước, dốc ngụm lớn vào miệng, sau đó nhổ sang bên. Súc miệng xong, mới tỉnh táo trở lại.

      Cố Tịch định cám ơn di động của Vi Đào đổ chuông. lấy điện thoại ra, nhanh chóng bấm nghe, “Tôi tới rồi, ở cửa”.

      Cố Tịch đoán nhất định là đồng nghiệp trong công ty gọi điện cho , nghĩ di động của cũng reo vang.

      lấy điện thoại ra, Phương Phi cuối cùng cũng nhớ tới , điện thoại vừa thông là tiếng hét của nàng xộc vào tai, “Tịch Tịch, sao cậu chưa tới?”.

      Cố Tịch cười yếu ớt, “Tới rồi, tớ vào ngay, ở phòng nào?”, vừa nghe điện thoại vừa nheo đôi mắt mờ mịt nhìn Vi Đào, chỉ vài câu rồi cúp máy.

      Cố Tịch cũng nhanh chóng cúp máy, cười cảm kích với , “Cám ơn ”.
      Vi Đào lại đáp gọn, “Đừng khách sáo”.

      Đối mặt với lạnh nhạt của Vi Đào, Cố Tịch nhất thời biết phải gì, cầm chai nước, đứng thẳng dậy định vào quán bar, nhưng tiếng gọi khiến sững người.

      “Vi Đào.”

      Cố Tịch mở đôi mắt mờ mịt nhìn người đến gần, tuy thấy nhưng giọng này vô cùng quen thuộc. Người đến là Tổng giám đốc Mã Sở Vân của Lương Thị, Cố Tịch ngẩn ngơ nhìn Tổng giám đốc Mã đến gần, tới khi lờ mờ thấy sắc mặt kỳ lạ của ông ta, “Cố Tịch, sao lại ở đây?”
      Cố Tịch đỏ mặt, ngượng ngập chào, “Chào Tổng giám đốc Mã”. … chỉ là phát sinh tình huống bất ngờ thôi mà.

      Mã Sở Vân có vẻ nghi ngờ, quay sang Vi Đào, rất tự nhiên đặt tay lên vai trái của , nở nụ cười, “Tôi còn tưởng cậu tìm được chỗ chứ”. Vi Đào cười và nhún vai.

      Cố Tịch thấy dáng vẻ thân mật của hai người ngớ ra. Nhân viên mới này sao lại oách thế, chỉ đích thân ông Mã ra nghênh tiếp mà còn khoác vai thân mật đến vậy? lẽ, ta là họ hang của Tổng giám đốc Mã?

      lúc Cố Tịch suy nghĩ lung tung giọng Phương Phi bỗng vang lên như hồn ma, “Tịch Tịch”. Rồi loại bước chân vẳng đến, Phương Phi chạy tới.

      Khi nhìn Tổng giám đốc Mã, nàng Phương Phi phanh “kít” lại, ngượng ngập cười, “Chào Tổng giám đốc Mã ạ”, sau đó đưa ánh mắt vô cùng cổ quái nhìn Cố Tịch. Cố Tịch chỉ có thể cười, đừng nhìn tớ, tớ cũng tình hình đây này.

      Tổng giám đốc Mã nhìn Phương Phi và Cố Tịch, vỗ vai Vi Đào, “Đây đều là đồng nghiệp trong công ty”. Sau đó thấy bộ dạng ngạc nhiên của hai , ông ta tỏ vẻ nghiêm túc, trầm giọng giớ thiệu, “Đây là Vi Đào, phó tổng mới tới của công ty”.

      Cố Tịch hoá đá! Đôi mắt hơi nheo lại giờ trợn to, to to! ta… ta lại là phó tổng giám đốc mới!

    3. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 2: Gượng gạo
      Mã Sở Vân phớt lờ hai nhân viên đờ đẫn, với Vi Đào, “Ăn cơm chưa?”. Vi Đào gật đầu, “Ăn máy bay rồi”. Cố Tịch nhìn hai người chuyện với nhau vội tỉnh lại, huých cùi chỏ vào Phương Phi, ra hiệu biến mau. Phương Phi cuối cùng hoàn hồn, ngậm miệng lại, cười khan với Mã Sở Vân, “Tổng giám đốc Mã, bọn tôi vào trước ạ”. Ông ta gật đầu, vẫn tiếp tục chuyện với Vi Đào.

      Phương Phi kéo Cố Tịch vào trong, Tổng giám đốc Mã và Vi Đào theo sau, Cố Tịch vẫn hoang mang nghe hai người chuyện. Đến trước cửa quán bar, Phương Phi vừa vén tấm rèm cửa giữ ấm dày nặng lên, vừa bí thầm, “Cậu quen phó tổng mới hả”. Cố Tịch vốn nhìn , lại thêm chưa tỉnh khỏi cơn chấn động ban nãy, lúc này Phương Phi đột ngột kéo rèm khiến giật bắn mình ngẩng phắt đầu lên. Nhìn thấy Phương Phi bước qua tấm ván gỗ báo động vào bên trong, cũng vội vàng chạy vào từ chỗ bên cạnh tấm ván gỗ.

      Binh! tiếng động lớn vang lên, Cố Tịch chỉ thấy đầu có vô số ngôi sao quay vòng vòng, đâm đầu vào cửa kính! kêu thảm thiết, đầu váng mắt hoa lùi ra sau, nhưng lại vấp vào hậu cửa, cơ thể lảo đảo ngã ra phía sau. Cố Tịch chỉ nghe thấy Phương Phi thất kinh kêu lên, định kéo tay , nhưng tay lại trượt qua bàn tay của bạn. Cố Tịch vội nhắm nghiền mắt, đợi số phận bi thảm té ngã xảy ra. Nhưng lại ngã xuống đất như tưởng tượng, sức mạnh đỡ lấy ngay eo giữ lại, sức mạnh ấy vừa kiên định vừa chắc chắn.

      sao chứ”, giọng thuần hậu từ đỉnh đầu vẳng xuống, mang theo chút hơi ấm phả lên má , tim đập loạn, mặt đỏ hồng. Cố Tịch từ từ mở mắt, nhìn đôi mắt đen tựa hạt huyền của Vi Đào, mặt bắt đầu nóng bừng. vội vàng gắng sức đứng lên, nhưng trong lúc gượng dậy, thể túm lấy đôi cánh tay chắc nịch kia. Mới đứng vững, vội buông ra, cúi đầu nhìn mũi giày của , giọng run run, “Cám ơn”.

      Cố Tịch cảm thấy đầu nóng rực cả lên, mới nhớ ra hành vi ngốc nghếch khi nãy, trong lòng cảm thấy buồn bực, tại sao nhìn đó là kính chứ, mất mặt. Khi mong chờ ai đó nhận ra vẻ lúng túng của mình Phương Phi hét lên, nâng mặt lên xem, lo lắng sờ trán , “Đau rồi phải ? Trời ơi, đỏ thế này cơ mà”. Cố Tịch bất đắc dĩ phải ngước mắt lên. Liếc thấy Vi Đào đứng cạnh, khoé môi nở nụ cười , chỉ thấy luồng khí nóng xộc thẳng vào đầu, mắc cỡ chết được. Phương Phi chết tiệt, cậu có cần to tiếng thế hả?
      Mã Sở Vân bước đến, cau mày nhìn Cố Tịch rồi lắc đầu, “Sao bất cẩn thế”, xong liền vỗ vai Vi Đào, giục vào. Hai người bước vào trong bar.

      Cố Tịch mặt mũi đau khổ, chỉ hận thể đập đầu vào tường. Hôm nay là ngày xui xẻo gì thế này, làm mất mặt như vậy! Phương Phi vẫn đứng cạnh quan tâm xoa trán bạn, thấy Cố Tịch gì ra sức lắc vai , “ phải chứ, ngốc rồi sao?”. Cố Tịch bực bội kéo tay bạn ra, “Bà chị à, đập đầu thành ngốc cũng bị cậu xoa cho thành ngốc, đau quá”. Phương Phi hít hơi, “ bé đáng thương, cậu sao vậy? đeo kính sát tròng à?”. Cố Tịch thở dài thờn thượt, “ bên bị rơi ra, căn bản là nhìn ”. Phương Phi huýt sáo tiếng, ôm lấy cổ , “Xem ra hôm nay cậu xui xẻo quá, lại còn bị Tổng giám đốc Mã lên lớp nữa”. trong đầu Cố Tịch phải là hình ảnh Tổng giám đốc Mã nhăn mày, mà là nụ cười khoé môi ai đó. Ôi, mất mặt n lần trước ai đó rồi. Cố Tịch hất mạnh đầu, mất mặt cũng đành thôi, ai bảo hôm nay cái gì cũng suôn sẻ, hình tượng mất từ lâu rồi.

      Cố Tịch hít hơi sâu, khoát tay Phương Phi, “Được rồi được rồi, nhanh vào , đừng để bị cóng”. Phương Phi chỉ mặc áo len mỏng chạy ra đón , chắc chắn lạnh lắm rồi. Phương Phi thấy Cố Tịch lại nở nụ cười cũng thở phào, cùng vào trong.

      Vào bar, trong phút chốc bị bầu khí náo nhiệt bao trùm, ánh đèn màu chói mắt xoay chuyển, Cố Tịch nhìn , chỉ có thể níu chặt tay bạn. Phương Phi dẫn vào trong phòng, đám đồng nghiệp kẻ ngồi người đứng, phòng chật ních. Các đồng nghiệp thấy Cố Tịch liền trách móc sao giờ mới tới, cũng biết ai chào mình, chỉ có thể mỉn cười gật đầu, qua đám người chật chội để di chuyển đến sô pha.

      Bỗng, bóng người chặn trước mặt, hét lên nho , “Cố Tịch, ôm cái nào”. Cố Tịch còn chưa kịp phản ứng bị ai đó ôm chầm lấy, rồi tiếng cười xung quanh ồ lên. ngẩn người, tay vẫn bị Phương Phi kéo , đầu lại gác vai ai đó, bắt buộc phải ngửa mặt lên. vội vàng đẩy người đó ra, bên tai nghe tiếng Phương Phi hét, “Chung tiện nhân, buông Tịch Tịch ra!”. Cố Tịch trợn mắt nhìn Chung Kiến Lương đỏ bừng mặt. cười híp mắt với , uống say. thẹn quá hoá giận đẩy mạnh, “Bệnh hả?”. Chung Kiến Lương lại cưới khoái chí hơn, “Nào, Tịch Tịch, chúng ta nhảy ”. Bình thường, quan hệ giữa Cố Tịch và Chung Kiến Lương cũng khá tốt, đùa giỡn như em với nhau. Nhưng bây giờ Cố Tịch chỉ cảm thấy ngượng ngùng, hôm nay mất mặt quá rồi, muốn trở thành tiêu điểm nữa, chỉ muốn khiêm tốn để dật thôi. Cố Tịch đẩy tay Chung Kiến Lương ra, “Em nhảy đâu”. Sau đó theo Phương Phi len vào trong, Phương Phi vừa vừa hét “Tịch Tịch thèm nhảy với đâu”. Phương Phi toàn goi Chung Kiến Lương là “Chung tiện nhân”, vì ta rất thích chọc phá , lại còn rất thích làm điên máu. Vì vậy Phương Phi chưa bao giờ tỏ ra nhàng lịch với ta cả.

      Các đồng nghiệp đều cười, vỗ vai Cố Tịch, “Sao giờ mới tới?”. Cố Tịch cười, ậm ừ đáp. Khó khăn lắm mới ngồi vào sô pha, tâm trạng căng thẳng giờ mới dần thả lỏng. Bây giờ nhìn gì cũng thấy mờ nhoà, khiến cho trái tim vẫn chưa thể yên được, phải nhanh chóng giải quyết vấn đề này.

      Cố Tịch hét to vào tai Phương Phi, “Túi xách của tớ đâu?”. Trong túi có đẻ sẵn kính có gọng, cần phải bỏ kính sát tròng ra. Nhưng tiếng nhạc ồn ã khiến Phương Phi nghe , nàng hét to hỏi lại, “Cậu cái gì?”. Cố Tịch cao giọng hỏi thêm lần nữa, Phương Phi mới nghe , quay sang chỉ vào góc sô pha, “Đằng kia”. Cố Tịch đẩy Phương Phi, “ lấy giùm tớ”. Phương Phi định đứng lên bị Lưu Văn Long ngồi bên kia kéo lại, “Phi Phi định chạy đâu? Lúc nãy còn nợ chưa uống, đừng hòng chạy!”. Phương Phi vội cười giả lả, “Tôi có chạy đâu, tôi lấy túi giúp Tịch Tịch”. Lưu Văn Long vẫn cố chấp giữ chặt tay buông, “Uống rồi ”. Phương Phi quay lại cười ngại ngùng với Cố Tịch, “Tịch Tịch, đợi lát nhé”. Cố Tịch tuy cuống nhưng cũng nỡ thúc giục.


      Phương Phi cầm ly từ từ uống cạn, đặt ly xuống, cười mỉn rồi , “Được chưa?”. Lưu Văn Long vẫn ép, “Uống tiếp”. Vừa vừa rót rượu Tây vào ly của hai người. Phương Phi dở khóc dở cười giằng tay ra, “Tôi chạy đâu, về ngay”. Lưu Văn Long kéo tay nàng, liếc nhìn Cố Tịch, “Để ấy tự ”. Phương Phi kêu lên, “Này!”. Lưu Văn Long lại nhướng mày, hề sợ hãi.

      Cố Tịch đành vỗ vai Phi Phi, ra hiệu cho bạn chơi tiếp. men theo khe hở giữa ghế ngồi và bàn uống nước để di chuyển từ từ ra góc sô pha, lục tìm túi mình trong đống đồ đạc. Cũng may mà tìm thấy, Cố Tịch xách túi, hét lên mấy tiếng với bạn. Phương Phi nghe thấy nên đành tự mình tìm nhà vệ sinh.

      Cố Tịch hỏi nhân viên phục vụ đứng gần rồi theo hướng ta chỉ, lần mò tới đó.
      Khó khăn lắm mới men theo đường tìm thấy nhà vệ sinh, nhưng lại dám vào thẳng bên trong. bị cận nặng, bây giờ phân biệt bên nào là nhà vệ sinh nữ, bên nào là nhà vệ sinh nam. Cố Tịch cầm túi, định căn cứ vào người ra để phán đoán nên vào đâu. Nhưng mãi chẳng thấy ai, cuống lên, xích sang bên trái che mắt trái, mắt phải nhìn lên khung cửa, tốt, bên trái là nhà vệ sinh nam. Đúng lúc Cố Tịch xoay người về phía ngược lại lại thấy trong nhà vệ sinh có người bước ra. ngẩn người, mặt vô duyên vô cứ đỏ bừng lên.

      Cố Tịch thấy Vi Đào khi trông thấy cũng ngẩn ra, do dự biết có nên mở lời Vi Đào lên tiếng, “Bên này dành cho nam”. Cố Tịch nghe mà mặt đỏ lên như cà chua chín, quay đầu lao vào nhà vệ sinh nữ. Chẳng ngờ sàn nhà trước bệ rửa mặt lại có vũng nước, trượt chân suýt ngã nhào. Cố Tịch sợ hãi thét lên, chụp lấy bệ rửa mặt, kinh hồn khiếp vía đứng vịn vào đó.

      Mãi rồi mới nghe thấy tiếng bước chân bên ngoài, thấp thoáng còn có tiếng cười nho , Cố Tịch ra sức nhắm chặt mắt, hôm nay rốt cuộc có đúng là sinh nhật ? Còn chuyện gì bi thảm hơn ? Làm ơn đến luôn , sắp điên rồi!

      Cố Tịch đứng thẳng dậy, nhanh chóng rửa sạch tay bằng dung dịch rửa tay, lấy hộp kính sát tròng trong túi ra, cẩn thận thoát kính bên mắt trái, sau đó ít nước thuốc, mới cảm thấy dễ chịu hơn. đeo kính có gọng vào liền nhìn thế giới. Cố Tịch ngắm mình trong gương, mặt đỏ bừng, lớp trang điểm nhạt hết. thầm cười khổ, ngày cuối cùng của tuổi hai mươi bảy, chắc chắn phải là người thê thảm nhất. vỗ mạnh lên má, OK, cũng chẳng có gì ghê gớm cả, phấn chấn lên, phấn chấn lên!

      Cố Tịch lôi hộp đồ trang điểm ra, nhanh chóng giặm lại phấn, vẽ lông mày, thoa son, nhìn chính mình trở lại tươi tỉnh trong gương, Cố Tịch cuối cùng cũng nở nụ cười tự tin, mỹ nữ, cố lên!
      Cố Tịch đeo kính vào, trong lòng bình thản hơn nhiều. về phòng thấy Phương Phi vẫn so tài uống rượu với Lưu Văn Long, liền ngồi xuống cạnh họ. Phương Phi quay lại thấy thay kính ngẩn ra rồi cười, “Tịch Tịch, lại đây chơi cùng ”. Vừa vừa đưa chiếc ly rỗng cho , định rót rượu. Cố Tịch muốn uống, nhưng Lưu Văn Long giơ ly rượu của mình tới trước mặt , sau đó nâng ly. Phương Phi nhét ly vào tay , “Nào nào, hôm nay vui, nhất định phải ăn uống no say”. Cố Tịch liếc bạn, nếu là bình thường đương nhiên có thể ăn uống no say nhưng vì vừa nôn xong, nên chắc chắn lúc này được. Tuy vậy, vẫn nâng ly lên uống cạn.

      Phương Phi đòi Cố Tịch tham gia chơi đổ xúc xắc, Cố Tịch vội khoát tay, “Mọi người chơi ”. ngồi dựa vào sô pha, nhìn quanh phòng. Đám đồng nghiệp thường ngày chỉnh tề đứng đắn, dưới ánh đèn xanh đỏ tháo bỏ lớp nguỵ trang, toàn tâm toàn ý chơi bời vui vẻ. Nhìn bọn họ uốn éo, nhảy nhót sung sướng, Cố Tịch mỉm cười. Phương Phi thích kiểu náo nhiệt này, còn lại thích yên tĩnh hơn, nên những lúc như vậy chỉ khiến cảm thấy ồn ào khó chịu. Vậy là Cố Tịch cứ yên lặng ngồi đó, nhìn ngó xung quanh.

      Ánh mắt bất ngờ chạm vào ánh mắt khác, Cố Tịch thót tim, Vi Đào cùng Tổng giám đốc Mã ngồi ở góc trong phòng, hai người trò chuyện say sưa, gương mặt Vi Đào luôn nở nụ cười . Ánh mắt chạm nhau khi nãy như chỉ là tình cờ, vì cái nhìn của cuối cùng dừng ở ly rượu, nâng lên uống cạn.

      Cố Tịch thu lại tầm mắt, nhìn rượu bàn, ngớ người, sau đó cầm ly của mình lên, cũng uống cạn. Mới nuốt hớp rượu cay nồng mát lạnh cuối cùng di động trong túi rung lên, dặt ly rượu xuống, nhìn số điện thoại nhà nhấp nháy màn hình.

      Cố Tịch cầm điện thoại bước nhanh ra khỏi phòng, đến hành lang, vội vàng nghe máy.
      “Tịch Tịch, sinh nhật vui vẻ”, giọng mẹ vang lên.

      Cố Tịch thấy lòng ấm áp, cười , “Mẹ, cảm ơn mẹ, vất vả vì con”. Sinh nhật cũng là ngày mẹ khó nhọc nhất, mỗi năm vào lúc này đều gọi điện cảm ơn mẹ. Năm nay đúng tiệc tất niên, lại thêm chuỗi những việc bất ngờ xảy ra, khiến suýt quên.
      “Ngoan, sinh nhật vui ? Bên con sao ồn thế?” Giọng mẹ có vẻ nghi hoặc, muộn thế này rồi sao Tịch Tịch chưa về nhà.

      “Mẹ, hôm nay công ty có tiệc tất niên, con chưa về nhà.” Cố Tịch rất thành với mẹ, hai người giống như chị em, chẳng việc gì là được.

      “Đừng uống rượu nhé, muộn quá về nhà mình an toàn, tìm bạn nam đồng nghiệp nào đáng tin cậy đưa con về”, mẹ dặn dò. Cố Tịch lè lưỡi, mẹ biết con giá thỉnh thoảng cũng uống chút rượu, nhưng cho phép uống nhiều. Bên kia đầu dây bỗng có giọng chen vào, “Bảo bạn trai nó đưa về là được”. Cố Tịch nghe ra là giọng của dì lớn, cuống lên, làm gì có bạn trai. Quả nhiên lập tức nghe thấy tiếng hét của mẹ và những bà dì khác, mẹ vội hỏi, “Tiểu Tịch, con có bạn trai hả?”. Cố Tịch vội phủ nhận, bà dì lớn chỉ thích bậy. Mẹ bình thường có sở thích gì mà chỉ thích tụ tập họ hàng, mỗi cuối tuần thường thích gọi bà con đến nhà chơi mạt chược.

      Mẹ lại , “Nếu con muốn cũng cần giấu gia đình, nhưng phải nhớ là được tuỳ tiện đưa đàn ông về nhà”. Cố Tịch cầm điện thoại, mắt trợn trắng. Cái gì thế này? Bạn trai còn chẳng biết ở đâu, làm gì có đàn ông mà đưa về nhà. Bà dì lại ở bên kia la hét, như định giật điện thoại của mẹ, “Tiểu Tịch, khi nào đưa về nhà cho cả nhà xem nào”.

      Cố Tịch bực bội kêu lên nho , “ có mà, dì đừng lung tung”. Bà dì tin, “Dì tính rồi, năm nay con nhất định gặp bạch mã hoàng tử. Hê hê, đừng mắc cỡ”.
      Cố Tịch trợn mắt, chỉ có thể tiếp tục biện bạch, “ mà”. nghe mẹ tranh cãi với dì, “Có phải là có , nếu có Tiểu Tịch chắc chắn với chị”. Bà dì cam lòng, “Chị, lời em chị tin sao, lần nào em bói mà chẳng chuẩn, năm nay nó chắc chắn gặp được người đàn ông tốt”. Cố Tịch đỡ trán, trong lòng kêu gào, ngay đến gấu quần của người đàn ông tốt còn chẳng thấy, bà dì lại dám là chuẩn! Bên kia điện thoại bị mẹ giật lại, “Tiểu Tịch, đàn ông tốt phải túm chặt”. Cố Tịch khóc ra nước mắt, đành vâng dạ, sau đó lại vu vơ vài câu rồi vội cúp máy.

      Đàn ông tốt, cũng muốn túm chặt. Nhưng đàn ông tốt nếu phải kết hôn cũng nằm trong suy tính của mẹ, cho rằng mình chẳng nên nghĩ tới. Trong đầu đầu bỗng ra đôi mắt đen, tim bất ngờ đập loạn, Cố Tịch vội lắc đầu, mày uống nhiều rồi, lại còn mê trai nữa. thể, thể, Cố Tịch vừa kêu gào trong lòng, vừa về lại phòng.
      Vừa vào phòng, ánh mắt bất giác quét về phí góc nào đó, người kia như cảm nhận được, từ từ ngẩng lên, ánh mắt nóng bỏng chiếc vào . Cố Tịch đứng bất động, ngày cuối cùng của tuổi hai mươi bảy, gặp được Vi Đào, nhưng là cấp của .

    4. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 3: Điều kiện


      Tuy tối qua ngủ rất muộn nhưng Cố Tịch vẫn thức dậy khi đồng hồ báo thức đổ chuông. Giờ thích ngủ nướng, cũng thích thu hẹp thời gian làm, giao thông ở thành phố W này thực khiến người ta bực bội. Nếu bỏ qua thời điểm bảy rưỡi sáng chắc chắn bước vào thời điểm phải lo lắng tắc đường. Đặc biệt là từ nhà tới công ty, ở tình huống bình thường chỉ cần bốn mươi phút, nhưng khi vội làm đừng mong gặp đèn xanh suốt đoạn đường, thường xuyên mất tới tiếng đồng hồ, xe mới tới trạm dừng, rồi từ đó bộ vào công ty phải mất mười lăm phút nữa.

      Cố Tịch vừa tốt nghiệp vào công ty nay, công ty con tại thành phố W của doanh nghiệp về đồ uống nổi tiếng toàn quốc. bắt đầu từ việc hành chính kinh doanh*, qua hai năm cố gắng, trở thành chuyên viên kế hoach.

      (*Hành chính kinh doanh: Người làm công việc này là nhân chính thức của công ty, hằng ngày quản lý nhân viên bán hàng, làm công tác hậu cần, hỗ trợ nhân viên bán hàng, đồng thời liên kết với các bộ phận khác trong công ty.)

      Khi vừa vào công ty, vẫn quen với cuộc sống sinh viên, thường xuyên dậy sớm nổi, ngày nào cũng vội vàng bắt xe buýt. Kết quả sau khi xuống xe mới phát ra còn chưa tới tám phút là phải có mặt ở công ty rồi. Nên lúc đó người đường nhìn thấy mỹ nữ mặc đồ công sở, xách túi chạy như điên. Cố Tịch thường nghĩ, những ông bà chủ bán hàng đường đó chắc quen với việc “bay qua” như thế, vì khi chạy như điên, vẻ mặt vẫn rất khao khát liếc nhìn cửa hàng bán đồ ăn sang ven đường, chư ăn gì mà. Khi thở hồng hộc vào tới công ty, bấm vào đồng hồ tính điểm chuyên cần, nhìn thấy vừa điểm tám giờ ba mươi phút, mới thở hổn hển lê xác vào văn phòng.

      “Tịch Tịch, cậu càng lúc càng biết tranh thủ rồi.” Đây là ấn tượng đầu tiên của Phương Phi đối với . Phương Phi là người bản địa thành phố W, thường khuyên Cố Tịch dọn nhà, thuê chỗ ở gần công ty. Tuy Cố Tịch lúc nào cũng than vãn chuyện bắt xe, nhưng nơi nay là nhà thuê chung cùng bạn học, về sau người đó Thâm Quyến, nhà này chỉ còn mình . Bà chủ nhà rất tốt với , hề tăng tiền thuê, hơn nữa điều kiện sinh hoạt quanh đó cũng rất thuận lợi, chợ hay siêu thị đều có. Cố Tịch cảm thấy quen rồi nên nỡ dọn .

      Về sau Phương Phi hỏi tại sau dậy sớm nổi? Cố Tịch mới rằng, buổi tối có rất nhiều việc. Mà lại là người tinh lực dồi dào, nên thường xuyên tới mười hai giờ vẫn chưa ngủ. Kết quả buổi sáng chỉ có thể nhờ đồng hồ báo thức gọi dậy, cuối cùng thực ổn, mua hai cái đồng hồ báo thức mới tỉnh dậy nổi.

      Cố Tịch thấy vẻ mặt kinh ngạc của Phương Phi là biết nàng hiểu lầm, chắc chắn cho là “dạ nữ” có cuộc sống về đêm phong phú. Thực ra Cố Tịch là “trạch nữ”* chính hiệu. Từ khi dì trước năm hai mươi bảy tuổi có đương cũng kết quả, còn muốn thử nữa. Hơn nữa bắt đầu từ đại học tham gia diễn đàn mạng, quen rất nhiều bạn bè giỏi giang. Cố Tịch vì luyện khẩu ngữ tiếng mà còn tham gia chế tác phim diễn đàn, theo các tiền bối học cách làm phụ đề phim, sau đó cùng mọi người dịch phim Mỹ.

      (*Trạch nữ: chỉ những từ trầm tĩnh, thích chỗ đông người, thường là con , chịu quản giáo nghiêm ngặt của gia đình, đối với họ hàng thân thích hay bạn bè đều có cảm tình gì đặc biệt. Những như vậy thường ngại giao tiếp với người bên ngoài, chỉ muốn ở trong nhà. Sau đó họ tìm được số những người bạn mạng có cùng tư tưởng sở thích…và kết giao, rồi từ đó thường xuyên trò chuyện mạng để trốn tránh thực, vì thế được gọi là “trạch nữ”)

      Sau khi tham gia diễn đàn, mới nhận ra cuộc sống đại học của mình quá đủ đầy. chỉ vấn đề học hành có thể nhờ bạn bè giúp đỡ, mà trình độ khẩu ngữ cũng dần được nâng cao. Cố Tịch về sau còn tham gia tổ phát thanh truyền hình nội bộ của diễn đàn, đảm nhiệm vai trò phát thanh viên chương trình, cuối tuần lại chủ trì tiết mục cho các bạn trong diễn đàn.

      Những thói quen đó kéo dài tới khi làm. Cho nên dù là Phương Phi, nếu muốn lôi Cố Tịch chơi, cũng phải hỏi trước xem có rảnh , bởi vì Cố Tịch thường xuyên sắp xếp hoạt động cuối tuần dày đặc. Phương Phi thường oán trách bỏ rơi mình. Cố Tịch lại cười , chỉ cần rảnh nhất định cùng .

      Cố Tịch đến công ty sớm năm phút, Phương Phi còn chưa tới, vừa đúng lúc thang máy mở cửa. Các đồng nghiệp lục đục kéo ra, mỉm cười chào họ, sau đó thấy Phương Phi đứng phía sau. Phương Phi vừa thấy là cười toe toét bước tới choàng tay ôm, “Tịch Tịch, cậu tốt ”. Cố Tịch mỉm cười cùng bạn vào văn phòng.

      “Tối qua cậu sao vậy?”, Phương Phi vừa đặt túi xuống vừa hỏi Cố Tịch. Bàn làm việc củ họ liền nhau nhưng ở giữa lại có vách ngăn, hai người thường ghé đầu vào vách ngăn chuyện. Tối qua Cố Tịch đường về nhà cứ im lặng, Phương Phi ngại có người bên cạnh nên hỏi.

      “Hơi khó chịu”, Cố Tịch vừa khẽ vừa ngồi vào chỗ. Tối qua Lưu Văn Long cứ bám dính đòi đưa Phương Phi về, cuối cùng Phương Phi kiên quyết đòi Cố Tịch chung taxi với họ, đưa Cố Tịch về nhà trước.

      sao chứ?”, Phương Phi lo lắng thò cổ qua vách ngăn nhìn Cố Tịch. nở nụ cười tươi, “Ổn rồi”. Phương Phi cười rồi ngồi xuống, “Tớ thấy cả tối qua mặt cậu đỏ bừng, còn tưởng cậu uông say chứ”. Nhắc đến đỏ mặt là Cố Tịch bất giác nhớ đến chuyện xấu hôm qua, gò má nóng lên. Cố lấy trà trong ngăn kéo ra uống, bỏ ít trà hoa hồng vào ly của mình và của Phương Phi, sau đó rót nước sôi rồi mới đưa cho Phương Phi.


      Phương Phi đưa ly trà lên mũi, hít sâu hơi, gương mặt mê đắm lim dim mắt, sau đó làm ra vẻ bí , vẫy tay gọi Cố Tịch nhoài người lại, rồi liếc nhìn các đồng nghiệp khác, mọi người mở máy tính.

      “Tớ nghe có tin đồn này”, Phương Phi thào bên tai Cố Tịch. Cố Tịch nghĩ thầm lần này lại tin đồn về ai đây? Phương Phi cứ như phóng viên giải trí trong công ty, tin tức lớn cũng qua khỏi tai mắt của nàng. Nhưng đây cũng có nghĩa là mối quan hệ của Phương Phi rộng hơn Cố Tịch.

      “Phó tổng mới tới…”, Phương Phi cố ý ngập ngừng, Cố Tịch vừa nghe bạn nhắc đến người đó là tim thắt lại, trong đầu bất giác xuất đôi mắt đen nhánh. Phương Phi liếc nhìn các đồng nghiệp khác, giọng càng khẽ hơn, “ ấy thực ra…rất có…”, Phương Phi chưa xong bị giọng của trưởng phòng Tống Huệ Liên ngắt lời.

      “Sao còn đờ ra đó? Tiểu Vu, chẳng phải bảo thông báo mọi người họp sao?” Giọng the thé chói tai của Tống Huệ Liên vang lên, mọi người biết ngay tâm trạng ta hôm nay có vẻ vui. Vu Cầm bị chỉ tên vội vàng rời khỏi chỗ ngồi đến trước mặt Tống Huệ Liên, lúng túng , “Tôi… tôi chuẩn bị gọi mọi người đây”. Sắc mặt Tống Huệ Liên u ám liếc nhìn Vu Cầm, “Mau , Tổng giám đốc Mã mở cuộc họp”.

      Mọi người vội theo Tống Huệ Liên ra khỏi văn phòng, Cố Tịch kéo Phương Phi, ra hiệu là chuyện lúc nãy mới được nửa. Phương Phi nhăn mày, bà kia nổi giận, còn gì nữa? Muốn chết hả? Cố Tịch đành để Phương Phi kéo vào phòng họp.

      Vừa vào phòng thấy Tổng giám đốc Mã và Vi Đào đứng ngay đầu. Cố Tịch cụp mắt, giám nhìn, chỉ sợ Vi Đào thấy mình. kéo Phương Phi đến hàng ghế cuối cùng trong phòng họp, Phương Phi thắc mắc hỏi, “Đứng sau thế này làm sao thấy?”. Cố Tịch cười khan, thào, “Tan họp dễ chuồn”. Phương Phi trừng mắt, gì nữa.

      Lát sau, Mã Sở Vân bắt đầu . Đầu tiên là chính thức giới thiệu với mọi người Phó tổng giám đốc Vi Đào mới tới, hoá ra Vi Đào từ tổng bộ phái đến. Mã Sở Vân Vi Đào phụ trách gì ở tổng bộ, chỉ ngừng khen ngợi trẻ tuổi giỏi giang, năng lực xuất chúng, tin rằng đến đây chắc chắn mang đến luồng khí mới cho công ty. Mã Sở Vân dừng lời, Vi Đào chào hỏi mọi người ngắn gọn, sau đó khiêm tốn mong mọi người cùng đoàn kết để hoàn thành nhiệm vụ toàn năm của công ty.

      Vài nhân viên hôm qua bar, sáng nay lần đầu gặp Vi Đào, thấy trẻ như thế được bổ làm phó tổng công ty con trong lòng tránh khỏi nghi ngại, nhưng cũng chẳng dám . Cố Tịch nghe phía sau có đồng nghiệp bàn luận rằng Vi Đào có thế lực nào đó sau lưng, trông có vẻ chưa quá ba mươi, có lẽ cũng chưa làm ở tổng công ty được mấy năm mà trở thành phó tổng công ty con. Cố Tịch len lén nhìn người nào đó , hoá ra là hai chủ quản* của phòng ngoại giao, tuổi tác ước chừng ba mươi lăm, ba mươi sáu, vào công ty năm năm, đến nay ngay cả chức trưởng phòng cũng chưa đụng được tới. Họ thấy Vi Đào như vậy, đương nhiên vui rồi.

      (*Chủ quản: Tại Trung Quốc, chủ quản là chức danh, chỉ những người có vai trò quản lý chính trong nghiệp vụ chuyên môn, đơn vị khu vực nào đó.)

      Cố Tịch nhớ đến lời Phương Phi ban sáng, khe khẽ kéo bạn. Phương Phi nhìn chằm chằm bục chuyện, bị kéo quay phắt lại, “Sao vậy?”. Phương Phi nhất thời chú ý, giọng hạ thấp nên mọi người nghe thấy đều quay lại nhìn họ. Cố Tịch vội kéo tay Phương Phi, Phương Phi cũng nhận ra mình hơi lớn tiếng nên vội vàng cau mày nhìn Cố Tịch.
      Cố Tịch thấy mọi người đều quay lên phía trước rồi, mới lén áp sát Phương Phi, hỏi , “Lời cậu ban sang là ý gì?”. Phương Phi nghe thấy, ánh mắt nhìn lên bục phía , Vi Đào đứng cạnh Mã Sở Vân, tỏ vẻ khiêm tốn bình thản, trông như nhân viên mới vào, nhưng từ lại toát ra tự tin khiến người ta khó có thể phớt lờ. Phương Phi nhướng khoé môi, thầm vào tai Cố Tịch, “Cậu biết Vi Đào gốc gác thế nào ?”.

      Cố Tịch thấy tim khựng lại, Vi Đào lẽ nào là “hoàng thân quốc thích”? Tổng ở thành phố M phía Bắc, những lãnh đạo cấp cao được điều đến các công ty con đều là người thành phố M, nên nhân viên cấp dưới thường đùa tổng công ty là nơi sản xuất người, ngoài năng lực ra còn có thứ thể thiếu, đó chính là huyết thống. Người thành phố M từ tổng bộ phái xuống hoặc tuyển dụng chính là những người được gọi là có “huyết thống”. Còn những người bản địa được tuyển dụng hoặc phải người thành phố M như họ muốn trèo lên vị trí cao ở trong công ty đúng là khó hơn cả chứ “Khó”.

      Cố Tịch đưa ánh mắt dò hỏi nhìn Phương Phi, nàng nở nụ cười thần bí, “ ấy là em trai của Giám đốc Lưu”. Cố Tịch ngẩn người, dôi mắt mở to kinh ngạc nhìn Vi Đào kia. Giám đốc Lưu? Chắc phải Lưu Chính Cương, giám đốc phụ trách kinh doanh toàn quốc của tập đoàn chứ? ta… ta là người có thể khiến Tổng giám đốc Mã bị đình chỉ công tác!

      Cố Tịch đờ đẫn nhìn sang Phương Phi, lẩm bẩm, “Công ty chúng ta có mấy đại boss họ Lưu?”. Phương Phi trừng mắt nhìn , cậu thử xem? Cố Tịch cuối cùng tỉnh ngộ trong cái lườm bực bội của bạn, hình như…hình như chỉ có .

      Cố Tịch ngơ ngẩn nhìn bóng dáng Vi Đào kia, lòng thầm kêu khổ, sao xe nào ngồi lại ngồi đúng xe phó tổng chứ! Bây giờ chỉ mong Vi Đào còn ấn tượng gì với chuyện tối qua thôi.
      Chris_Luu, B.CatMikovu thích bài này.

    5. ThuyThuy0411

      ThuyThuy0411 Well-Known Member

      Bài viết:
      490
      Được thích:
      507
      Chương 4: Đùa giỡn
      Vừa tan họp, Cố Tịch liền kéo Phương Phi về văn phòng. Hai người mới ngồi xuống Cố Tịch gửi tin nhắn QQ* cho Phương Phi.

      (*QQ: là phần mềm chat thông dụng của Trung Quốc, giống như Yahoo.)
      “Tin này cậu nghe từ đâu thế? Có ?”

      hơn cả ”, Phương Phi thề thốt.

      “Nhưng Vi…là họ Vi…”, nếu Vi Đào là em trai Lưu Chính Cương sao lại mang họ Vi?

      “Nghe Phó tổng Vi theo họ mẹ”, ngừng lại rồi nàng mới tiếp, “Tớ nghe Điền Lệ ”.

      Cố Tịch nghe mà ngẩn người.

      Điền Lệ, từng nghe nhắc, ta là nhân viên lâu năm của công ty chi nhánh thành phố W. Ban đầu khi công ty này thành lập, Lưu Chính Cương là tổng giám đốc nhiệm kỳ đầu tiên. Điền Lệ thuộc lứa nhân viên sớm nhất, khi đó ta là nhân viên hành chính kinh doanh của Tổng giám đốc Lưu . Về sau Lưu Chính Cương đạt thành tích siêu việt ở lại thành phố W, được tổng bộ cất nhắc thành giám đốc kinh doanh của tập đoàn. Vị trí của Lưu Chính Cương được giám đốc kinh doanh cấp dưới tiếp nhận, người đó chính là Mã Sở Vân. Điền Lệ đương nhiên trở thành nhân viên của ông Mã, nhưng tính khí của ta hợp với ông Mã, lại thêm ỷ lại vào ấn tượng tốt đẹp Lưu Chính Cương dành cho mình nên căn bản ta nể mặt ông Mã chút nào. Cuối cùng Mã Sở Vân muốn đụng đến người của Điền Lệ, nên ta chạy về chỗ Lưu Chính Cương làm trợ lý kinh doanh của tổng công ty.

      Phương Phi vào công ty muộn hơn Điền Lệ, nhưng quan hệ với Điền Lệ rất tốt. Hai người đến giờ vẫn giữ liên lạc, mỗi lần Điền Lệ về W, họ nhất định phải gặp nhau ăn cơm. Nên nếu lời này do chính Điền Lệ chắc chắn là .

      Cố Tịch lại hỏi, “Phó tổng Vi làm gì ở tổng công ty?”.

      Phương Phi cũng , chỉ hỏi qua loa, nghe bảo Vi Đào phụ trách sản xuất ở tổng công ty, vào làm việc cũng chưa lâu. Phương Phi cuối cùng cười có vẻ ý sâu xa, “Vừa nhìn Vi Đào biết ở lại công ty con này lâu đâu, chắc chắn là tổng bộ điều xuống để bồi dưỡng, chuẩn bị cho sau này làm tổng giám đốc công ty con”.

      Cố Tịch ngẫm nghĩ rồi gửi biểu cảm mặt cười gật gù. Phải, người có thế lực như vậy sao chịu ở dưới người khác, phó tổng công ty con chỉ là bước đệm của người ta thôi. Cũng đúng, như cũng cần quá để tâm chuyện mất mặt trước người ta nữa. Nghĩ xong, Cố Tịch còn thấy áy náy, yên tâm bắt đầu công việc buổi sáng.

      Cả buổi sáng, Cố Tịch cùng người phụ trách phòng Nghiệp vụ lập phương án hoạt động thúc đẩy kinh doanh. Làm cả buổi trời, sắp bị nhân viên nghiệp vụ quay như chong chóng, khó khăn lắm mới chịu đựng đến giờ nghỉ trưa. Phương Phi đẩy nhân viên nghiệp vụ đứng gần Cố Tịch ra, ấn tập văn kiện tay Cố Tịch xuống, trợn tròn mắt hỏi đám nhân viên: “Có chịu để cho người ta ăn cơm hay ?”.

      Đám đó thấy bộ dạng hung dữ của Phương Phi cười hi hi nhường đường, “Đừng cuống, trưa nay bọn tôi mời”. Phương Phi đúng là có lúc dữ tợn, nhưng ra các đồng nghiệp nam lại rất vui được quen biết , vì bọn họ đều thích tính cách phóng khoáng vui vẻ của .

      Phương Phi nheo mắt, “Xin lỗi nhé, mỹ nữ có hẹn rồi”, xong kéo Cố Tịch ra ngoài.
      Do công ty nằm trong toà nhà văn phòng tráng lệ ở khu vực phồn hoa nhất, xung quanh có rất nhiều quán ăn bình dân, trung và cao cấp, nên giờ ăn trưa, Phương Phi và Cố Tịch thường ăn tại cửa hàng ăn nhanh ngay gần đó. Hai người lại là người thích ăn, ăn hết vòng quanh công ty rồi, gần đây thường xuyên ăn lần lượt ở mấy quán quen.

      Trưa nay hai người đến Lam Đình Các ăn hai phần đơn giản. Giờ cơm trưa, Phương Phi lại kể cho Cố Tịch tin tức liên quan đến Vi Đào mà nghe ngóng được. Cố Tịch dần dần hiểu ra, Vi Đào và ông Mã quen nhau từ lâu, thậm chí khi Mã Sở Vân đến tổng bộ họp đều cùng Vi Đào. Còn Mã Sở Vân khách sáo như vậy với Vi Đào, có lẽ vì nể mặt Lưu Chính Cương. Chẳng trách Lưu Chính Cương mỗi lần đến W đều khen ngợi Mã Sở Vân.

      Phương Phi bảo Vi Đào ở tổng công ty là “chàng trai vàng” độc thân, những nàng chưa chồng ở tổng bộ đều mê mẩn . Nhưng nghe Vi Đào rất lạnh lùng, và Lạc Tịnh, con của Chủ tịch tập đoàn Lạc Trường khá thân với nhau. Hơn nữa Chủ tịch Lạc cũng rất vừa ý Vi Đào, nên mới để người vào công ty chưa đầy hai năm như đến thành phố W – nơi đứng đầu và kinh doanh trong toàn quốc – làm phó tổng, bước tiếp theo chắc chắn chọn làm tổng giám đốc ở trong những thành phố cấp .


      Cố Tịch yên lặng vừa nghe vừa ăn, cuối cùng cười khẽ, “Sao cậu nghe ngóng thế? Lẽ nào cậu cũng thích ấy?”.

      “Vốn dĩ ấy đẹp trai như vậy, tớ đúng là có suy nghĩ đó. Nhưng cậu cũng nghe thấy đấy, người ta có nơi có chốn rồi, chúng ta còn bon chen làm gì. Nhưng những chuyện tớ kể cậu nghe, đừng ai biết nhé.” Phương Phi nuốt thìa cơm chiên rồi chớp mắt, “Thực ra, tớ biết có người động lòng muốn hành động rồi”.

      Cố Tịch, nhìn vẻ mặt cười gian của Phương Phi, hỏi tới, “Ai?”.

      Phương Phi cười, “Hoàng Linh phòng nhân ”. Cố Tịch ngẩn người, thể nào. Hoàng Linh xưa nay tự cao tự đại, mấy đồng nghiệp nam trong công ty theo đuổi đều bị xì mũi cho văng trở lại. Hoàng Linh chẳng phải từng ghét nhất chuyện thỏ ăn cỏ gần hang sao? Lần này sao lại…

      Phương Phi nhận ra ngờ vực của Cố Tịch, “Tớ rồi, ta giả vờ giả vịt thôi. Gì mà chơi trò đương trong công ty, đó là do ta chưa tìm ra người hợp mắt, Vi Đào vừa xuất ta lập tức choáng váng. Xì, chắn chắn ta nghe ngóng được lai lịch của Vi Đào từ Vương Nghiêm rồi, nếu cái mũi hếch của ta có cụp xuống được ?”. Phương Phi thích Hoàng Linh, cứ ta giả vờ giả vịt. Hơn nữa có mấy lần vì chuyện nghỉ phép mà hai người còn đụng độ nhau.

      Cố Tịch cười khẽ, “Kệ người ta ”. Hoàng Linh vốn rất thực tế, thấy người đàn ông thích hợp sao bỏ qua được.

      Hai người ăn xong ra ngoài, chầm chậm về công ty.

      Cố Tịch vừa vừa thấy dạ dày cồn cào, nén cảm giác khó chịu lại, cùng Phương Phi. Nhưng vừa vào đại sảnh toà nhà, máy điều hoà phả hơi nóng khiến càng khó chịu hơn, vuốt vuốt ngực, nuốt xuống.

      Lúc đợi thang máy, Phương Phi nhận ra khó chịu, hỏi vẻ quan tâm: “Sao vậy?”.
      Cố Tịch lắc đầu, “Dạ dày khó chịu”.

      Thang máy đến, hai người vào trong, bấm tầng của công ty. Cả hai dựa vào vách thang máy, trò chuyện vu vơ.

      Cố Tịch cố gắng vuốt ngực, nhưng thang máy càng lên cao cơn cồn cào trong dạ dày càng tăng lên. Cố Tịch cuối cùng nhịn nổi nôn khan mấy tiếng, ngước lên thấy vẻ mặt kinh ngạc của bạn, đành cố hít thở, nhún vai.

      Có lẽ buổi trưa ăn cơm trộn hải sản nên cơn khó chịu của Cố Tịch càng lúc càng dữ dội. gắng gượng nôn ra, nhưng biết bộ dạng đó rất giống thai phụ nôn khan.
      Sau ba lần như vậy, Phương Phi cuối cùng kìm được quay sang nhìn, quan sát mặt và bụng vài lần rồi đưa tay ấn vào bụng dưới của , “Khai , mấy tháng rồi?”. Cố Tịch dở khóc dở cười gạt tay bạn ra, “Đừng đùa”.

      Phương Phi cười, càng đùa dai, dặt tay lên bụng Cố Tịch, tay kia vòng qua cổ , “Em , cả chị mà cũng giấu à, mau khai , mấy tháng rồi?”. Phương Phi đùa quá trớn, giọng cũng cao lên mấy nốt.

      thể trùng hợp hơn, lúc Phương Phi câu đó, cửa thang máy dừng lại rồi mở ra ở tầng nào đó. người đàn ông bước vào, người đó liếc nhìn Phương Phi và Cố Tịch trong tư thế mờ ám rồi nhanh chóng cụp mắt xuống.

      Cố Tịch bị Phương Phi vít cổ mà buồn cười quá, muốn kéo tay bạn ra nhưng Phương Phi cho chạy trốn. Cố Tịch đành vừa cười vừa thào đáp: “Ba tháng rồi”. Phương Phi nghe vậy liền buông tay ra, dựa vào vách thang máy cười ha hả. Cố Tịch trừng mắt nhìn bạn, định trách móc nhưng cơn khó chịu trong dạ dày lại dâng lên tới cổ, khiến ho vài tiếng.

      Cố Tịch thấy người đàn ông vốn dĩ quay mặt ra cửa thang máy bây giờ lại quay lại nhìn mình, sau đó mới ngoảnh . ngượng ngùng nhìn Phương Phi, nhưng lại thấy nàng bịt miệng, cong lưng cười rất khoa trương.

      Người đàn ông đó ra khỏi thang máy trước họ tầng. biết có phải Cố Tịch hơi nhạy cảm nhìn thấy ta sau khi ra khỏi thang máy còn cố tình quay lại nhìn lúc, đến tận khi thang máy đóng lại. Cố Tịch lạ lùng nhìn ta biến mất, sau đó thẹn quá hoá giận lao vào Phương Phi, vừa nhéo eo bạn vừa trách móc, “Cậu bậy gì thế?”.

      Phương Phi vừa cười né tránh vừa nhìn bụng Cố Tịch, “Vốn là thế mà, cậu thế này ràng là có thai ba tháng rồi”. Cố Tịch càng xấu hổ la oai oái, bịt miệng Phương Phi cho tiếp, “Tớ ăn nhiều thôi mà!”.

      “Ding!”, thang máy mở ra. Phương Phi chạy nhanh ra ngoài, Cố Tịch giậm chân đuổi theo.
      Cố Tịch và Phương Phi cười về lại văn phòng. Phòng kế hoạch nằm phía trong cùng của tầng này, mỗi lần họ đều phải ngang hành lang rất dài mới về đến văn phòng.
      Cố Tịch nhìn thấy đầu hành lang bên kia có đám người đứng trước cửa nhìn Phương Phi vẻ kỳ quặc. Phương Phi cũng nhún vai, biết là chuyện gì.

      Cố Tịch và Phương Phi bước đến mới thấy , ra đám người đó là nhân viên phòng Kinh doanh. Phương Phi tò mò kéo người ra hỏi, “ làm gì thế?”

      “Sắp xếp phòng làm việc”, nhân viên .

      “Ai ngồi đây?”, Phương Phi nhìn xuyên qua cửa kính vào trong, ở đây từng là văn phòng của Mã Sở Vân. Về sau ông ta đổi sang phòng khác lớn hơn nên ở đây chỉ để trống.

      “Phó tổng Vi”, nhân viên kia đầu ngẩng lên, khệ nệ vác ghế vào trong.

      Phương Phi và Cố Tịch nhìn nhau, Vi Đào muốn ngồi đây? Hai người thè lưỡi rồi vào trong, thi thoảng quay lại nhìn, Phó tổng Vi sao lại muốn sắp xếp văn phòng ở đây? Thế chẳng phải họ ra ra vào vào đều phải qua văn phòng của ta sao?
      Chris_LuuB.Cat thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :