1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Trùng sinh 1973 - Nguyệt Tân Đan (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Trùng sinh 1973
      Tác giả: Nguyệt Tân Đan

      Convert: gachuaonl

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Thể loại: đại, 1V1, SC

      [​IMG]


      Cổ Tiểu Nguyệt cho rằng mình là người phụ nữ ngu xuẩn nhất, phân biệt được ai đối với mình tâm, ai đối với mình chỉ là gặp dịp chơi, kết cục kiếp trước thê thảm chẳng oán được ai. Thượng tiên cho cơ hội bắt đầu lại, nhất định phải rời xa tên nam nhân cặn bã đó, cho đứa ngốc kiếp trước cuộc sống hạnh phúc…

      Truyện đơn giản mà , kể về trùng sinh trở lại thập niên 70, sau đó vui vẻ sống cuộc sống thường ngày!

      Nhân vật chính: Cổ Tiểu Nguyệt, Lý Quang Hoa
      Vai Phụ: Tôn Văn Nghiễm, Trần Tú Mai, Cổ Lý
      thuyt, Phong Vũ Yên, 1393 others thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Trùng sinh

      Editor: Hoàng Lão Tà

      [​IMG]

      xin lỗi, hãy quên tôi , A….”. Cổ Tiểu Nguyệt đầu đầy mồ hôi tỉnh lại, trong phòng khách mẹ Cổ bị tiếng kêu thảm thiết của con hù dọa nhanh chóng bỏ lại miếng vải trong tay, luống cuống chạy vào.

      Nhìn vẻ mặt con ngây ngốc ngồi ở đầu giường, mẹ Cổ sốt ruột : “Sao vậy Tiểu Nguyệt, xảy ra chuyện gì, con khó chịu ở đâu sao, để mẹ xem nào!”

      xong dùng tay đưa lên trán Cổ Tiểu Nguyệt xem xét, sau khi xem tới lui mới thở phào nhõm : “May quá hạ sốt, cám ơn trời đất, con tôi cuối cùng cũng có việc gì”.

      Cổ Tiểu Nguyệt vẫn có động tĩnh, mẹ Cổ còn tưởng rằng con giận mình, nên nhàng xoa mặt : “Tiểu Nguyệt à, mẹ biết con còn trách mẹ để con về nông thôn, thôn Miêu Thạch là nơi chị con phải tới sáu năm trước. Lúc chị con , con còn , chị con cũng mới có 19. Vốn dĩ chị con định kết hôn cùng Xuân Sinh, nhưng là người Trung Quốc nhất định phải nghe theo tiếng gọi của Đảng, xuống nông thôn hoạt động vì tổ quốc xây dựng!”

      Mẹ cổ nghỉ chút lại : “Thời gian 6 năm, chị con cũng 23 tuổi rồi, cha mẹ Xuân Sinh muốn có cháu, bất đắc dĩ mẹ mới để con thay chị xuống nông thôn, con có thể tha thứ cho mẹ hay , con !”

      Sau khi Cổ Tiểu Nguyệt tự sát, tiếp tục sinh hoạt trong bóng đêm, cố gắng muốn truy tìm tung tích của Lý Quang Hoa. Nhưng con đường đuổi theo dù có chạy nhanh cỡ nào dường như cũng vĩnh viễn đến được điểm đích. Trong lòng vô cùng khủng hoảng, có phải còn gặp được cái người đại ngốc luôn lòng với mình. rất hận, hận chính mình vì sao phát Lý Quang Hoa tốt sớm hơn chút.

      Ngay khi muốn buông tay, bị lực hấp dẫn khổng lồ kéo . chỉ kịp trông thấy luồng ánh sáng, sau đó mất trực giác.

      Đợi đến khi tỉnh táo, có lại trực giác, nghe thất bên tai giọng quen thuộc ngừng gọi chính mình.

      Cổ Tiểu Nguyệt nhìn mẹ Cổ tuổi trẻ trước mặt mình trong lòng vô cùng khiếp sợ! Đây là tình huống gì, vì sao lại ở nhà? phải chết sao? Vì cái gì mẹ lại trở nên trẻ như vậy?

      Nghe mẹ cổ ra, Cổ Tiểu Nguyệt trong lòng nghi ngờ ngày càng nhiều. Tại sao mẹ lại muốn xuống nông thôn thay chị , phải qua 10 năm hay sao?

      Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ ra, nhưng mà, nhìn mẹ khỏe mạnh ngồi bên cạnh mình, cũng để ý nhiều nữa, nhào vào lòng bà khóc lớn!

      Mẹ Cổ ngừng vuốt lưng Cổ Tiểu Nguyệt, rồi nức nở : “Tiểu Nguyệt, mẹ xin lỗi con, chỉ là chị con thể kéo dài được nữa, con mới 16 tuổi, còn trẻ, đến thời điểm thích hợp mẹ nghĩ cách để con quay về!”

      Cổ Tiểu Nguyệt quan tâm tới, chỉ đem nỗi ấm ức và toàn bộ hối hận khóc rống lên. Vốn là thân thể suy yếu, khóc lúc lâu sau đó mệt mỏi ngủ . Mẹ Cổ nhìn khuôn mặt tiều tụy của Tiểu Nguyệt, vô cùng đau lòng, thở dài, đắp kín mền sau đó rời khỏi phòng.

      Trong giấc mơ, tất cả đều là hình ảnh bị người vứt bỏ, bị bạn tốt phản bội, lại đầy áy náy đối với Lý Quang Hoa, nên giấc ngủ yên. biết từ lúc nào tỉnh dậy từ trong mộng, nhìn ánh mặt trời bên ngoài mới tờ mờ sáng, quang cảnh vô cùng yên tĩnh.

      Ngồi giường, Cổ Tiểu Nguyệt nhìn mình suy nghĩ, giống như trở lại mười năm trước. Vì nghiệm chứng phán đoán của mình, xuống giường dép sau đó đến bên cửa sổ cạnh bàn học. Nhìn tấm lịch viết ngày 23 tháng 8 năm 1973.

      Cổ Tiểu Nguyệt Run rẩy trở lại giường, cắn chặt chăn khóc. Hóa ra đây là , Thượng tiên nhân từ cho cơ hội làm lại từ đầu. Lần này gây ra những sai lầm như vậy, muốn sống tốt, so với bất luận kẻ nào cũng phải hạnh phúc hơn!

      Còn nhớ vào thời điểm này ở kiếp trước, bản thân ở nhà khóc nháo, muốn xuống nông thôn chịu khổ. Cảm giác mẹ thiên vị, để mình phải chịu khổ thay cho chị , sau mười năm cũng thể tiêu tan!

      Nghĩ đến chuyện này, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy bản thân bất hiếu, mẹ còn cách nào khác mới để mình xuống nông thôn thay chị. Dù sao chị cũng 23 tuổi, ở thời đại này lớn, Nhà họ Hà cũng thúc giục nhiều lần, nếu chị trở lại, Xuân Sinh chắc bị ba mẹ ép cưới người khác!

      Trái lại, mình mới chỉ 16 tuổi, còn có thể kéo dài vài năm, vì sao lúc trước mình lại thể suy nghĩ vì chị , chỉ ích kỷ lo lắng cho mình. Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng phiền muộn vì chính mình.

      Lần này, nhất định thể làm ầm ĩ, phải thương mẹ và thương chị. Huống chi thôn Miêu Thạch còn có đứa ngốc mà mình muốn bù đắp.

      Kiếp trước, ngày 27 tháng 8 năm 1973 chính là ngày chính thức rời khỏi nhà xuống thôn Miêu Thạch tham gia hoạt dộng, cũng chính trong thôn này nhận ra có số người rất quan trọng.

      Ở đây mặc dù ở kiếp trước chính là cơn ác mộng, nhưng cũng có nam nhân tốt dùng đời để thương mình, lần này ngớ ngẩn nữa, chỉ muốn gả cho Lý Quang Hoa sau đó sống tốt qua ngày, Tên đàn ông cặn bã kia, cùng với tâm cơ đó cũng cần để ý nữa. Nhưng mà, biết rằng ở kiếp này Lý Quang Hoa có còn thích hay .

      Mặc dù trong lòng luôn nhắc nhở chính mình , kiếp trước như vậy, đến tiếc cả sinh mạng, kiếp này chắc chắn cũng thích mình. Chỉ cần còn có thể tiếp nhận , lần này nhất định quý trọng tốt, thương , sau đó sinh cho đàn con béo mập!

      Có mong đợi, cho nên Cố Tiểu Nguyệt nhịn được mà mong cho sáng 27 nhanh đến, phút cũng chờ được, muốn gặp . Nhưng mà, thời gian cũng theo mong muốn của mình mà thay đổi, Cổ Tiểu Nguyệt biết mình nên nhẫn nhịn chờ đợi vài ngày nữa. Ở nhà cùng với mẹ, sau đó chuẩn bị tốt để gặp nhau.


      Nghĩ thông suốt, Cổ Tiểu Nguyệt cũng thoải mái hơn nhiều. Nghĩ tới mình cũng ngủ được nữa vẫn nên dậy sớm chuẩn bị đồ ăn cho sáng cho mẹ là tốt nhất, sau này nhất định phải hiếu thảo với mẹ!

      Mở tủ quần áo, lấy từ bên trong ra chiếc áo trắng sọc đen, sau đó lựa ra chiếc quần dài màu đen, thay đồ.

      trong gương trong thời kỳ trổ mã rất hoàn hảo làm Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng hài lòng. Thân thể luôn trong sạch! Mặc dù từng tên khốn Tôn Văn Nghiễm nhưng hiểu rằng, nên làm chuyện đó trước hôn nhân.

      Tôn Văn Nghiễm cũng từng vì điều này mà oán hận , có lần thậm chí còn muốn cưỡng bức , cuối cùng cũng thể thực !

      Cổ Tiểu Nguyệt thấy may mắn vì trước kia mình kiên quyết, nếu cho dù trùng sinh lại thân thể có trong sạch vẫn thể thoát được bóng ma trong lòng. Bản thân thể nào đối mặt với Lý Quang Hoa chân thành kia, cũng oán hận mình thể cho Lý Quang Hoa con người trong sạch.

      Thay quần áo xong, Cổ Tiểu Nguyệt vào trong nhà tắm, nhìn khuôn mặt nhắn non nớt trong gương, vô cùng vui vẻ. Cổ Tiểu Nguyệt biết ưu thế lớn nhất của bản thân chính là khuôn mặt đẹp hại nước hại dân, cần trang điểm, mái tóc cũng chỉ cần buộc về phía sau chút vô cùng xinh đẹp.

      Cũng chính vì khuôn mặt này mà kiếp trước chịu nhiều đau khổ đến vậy, gặp phải tên khốn Tôn Văn Nghiễm. Nhưng dù vậy cũng có chán ghét dung nhan của mình, sau khi rửa mặt, Cổ Tiểu Nguyệt cẩn thận quan sát trong gương.

      Khuôn mặt Cổ Tiểu Nguyệt cũng hẳn là trái xoan hoàn toàn, lông mày lá liễu, đôi mắt to ngập nước, mỗi khi vô ý cười làm nó càng sáng lên. Phía bên dưới chinh là chiếc mũi tinh xảo, khiến cho khuôn mặt càng thêm xinh đẹp. Đôi môi đỏ mọng càng tăng thêm mỹ lệ cho khuôn mặt trắng nõn, hai má hơi phúng phính, khiến cho vừa có vẻ đáng lại vô cùng duyên dáng.

      Đối với dung mạo của bản thân Cổ Tiểu Nguyệt vẫn luôn hài lòng. tiến đến phòng bếp, dự định lấy gạo nấu cháo.

      Ở quê sống vài năm, mười ngón tay vốn dĩ dính nước mùa xuân của Cổ tiểu thư cũng học được nghề nấu nướng.

      Nhìn phòng bếp vẻn vẹn chỉ có chút nguyên liệu, trong đầu Cổ Tiểu Nguyệt suy nghĩ lát cuối cùng thực đơn đầy đủ liền ra.

      Đem đậu ve xắt thành từng đoạn, Cổ Tiểu Nguyệt dự định làm món đậu ve xào. Trong góc còn dư vài củ khoai tây, Cổ Tiểu Nguyệt quyết định cắt vài trái ớt xanh sau đó thái sợi cùng với khoai tây.

      Tay chân nhanh chóng xử lý thức ăn, sau đó nhóm lửa, đổ dầu, bỏ rau vào nồi, chỉ chốc lát bên trong nồi truyền ra hương thơm mĩ vị.

      Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm của thức ăn làm cho mẹ Cổ từ trong giấc mộng tỉnh lại.
      thuyt, duyenktn1, Trâu6 others thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Khúc mắc

      Editor: Hoàng Lão Tà

      [​IMG]

      Mẹ cổ ngửi thấy mùi thức ăn, hết sức ngạc nhiên, con lớn còn chưa về, vậy ai làm cơm chứ! Rời giường dép ra khỏi phòng.

      qua phòng khách , vào phòng bếp, nhìn người bận rộn trong phòng bêp chính là con của mình. Bà vô cùng kinh ngạc, dụi dụi mắt.

      Nhìn Cổ Tiểu Nguyệt đeo chiếc tạp dề màu xanh bên hông mà bà vẫn hay mang, tay phải cầm chiếc muôi ngừng đảo thức ăn. Mà bên trong bếp lò, lửa sáng rực, mùi thơm từ bên trong truyền tới.

      Mặc dù lấy làm lạ vì biết con của mình học nấu cơm lúc nào, lại còn xào được mùi thơm như thế, nhưng mẹ cổ cũng rất vui mừng. Nhìn bóng lưng con gầy yếu, bà cảm thấy con mình càng lớn lại càng hiểu chuyện!

      Cổ Tiểu Nguyệt sau khi xào thức ăn, đặt ra bàn, xoay người thấy mẹ nhìn mình đầy thương . thấy mẹ còn mặc đồ ngủ, tóc xõa, bèn cười : “Mẹ nhanh lên, nhanh rửa mặt thay quần áo, rồi ăn cơm!”

      Mẹ Cổ cười tiếng, nghe lời quay về phòng thay đồ. Cổ Tiểu Nguyệt biết mình làm cho mẹ cảm thấy kỳ lạ, nhưng mà biết rằng, mẹ cho là mình hiểu chuyện, chứ nghĩ mình bị quỷ nhập vào người!

      Người làm mẹ luôn cảm thấy con mình là tốt nhất, sau này thay đổi, tin tưởng rằng mẹ cho rằng trải qua lần ổn ào khiến mình hiểu chuyện hơn mà thôi!

      Sau này có thể giúp mẹ làm nhiều chút, để bà phải vất vả như vậy. Dù sao mình mẹ nuôi hai chị em lớn lên, chắc chắn cũng dễ dàng gì.

      Đúng vậy, năm Cổ Tiểu Nguyệt mười lăm tuổi cha mất vì bị bệnh. Khi còn sống ông làm nghề khai thác than đá, làm việc thời gian dài nên bị bệnh nghề nghiệp, hơn nữa bản thân ông lại thích hút thuốc, nên còn trẻ bị ung thư phổi.

      Trước lúc Cha Cổ bị ung thư phổi, cũng phát ra, chỉ thường xuyên ho khan, cảm giác thở hơi đau mà thôi, ông cũng để ý. Dần dần ho khan ngày càng nhiều. đau cũng ngày càng dữ dội hơn, lúc đến bệnh viện kiểm tra trở thành ung thư phổi thời kỳ cuối.

      Sau khi cả nhà biết tin dữ này, đều đau lòng đến muốn sống. Chỉ có cha Cổ thông suốt, con người ai chết, chỉ có điều nỡ bỏ vợ và hai con mà thôi. Mặc kệ mọi người níu kéo như thế nào, cuối cùng ông cũng vĩnh biệt cõi đời.

      May mà, khi Cha Cổ còn sống, trợ cấp làm việc cũng coi như tốt, nên trong nhà cũng có tất cả ba phòng ngủ, phòng khách, và tất nhiên là có phòng bếp và phòng vệ sinh, chỉ có điều diện tích hơi .

      Mà cha Cổ bị bệnh cũng có liên quan đến nghề nghiệp, cho nên Chính phủ có chu cấp khoản bồi thường. Mẹ cổ mình làm ở xưởng dệt vải, mỗi tháng cũng có lương, vì vậy cuộc sống của ba mẹ con Cổ Tiểu Nguyệt cũng khó khăn lắm.

      Cổ Tiểu Nguyệt có chị lớn hơn bảy tuổi tên là Cổ Tiểu Mạn, chị sớm cùng với Xuân Sinh, con trai nhà họ Hà làm cùng xưởng với mẹ đính hôn.

      Bởi vì xuống nông thôn nên kéo dài vài năm. Cha mẹ Hà vô cùng sốt ruột muốn ôm cháu nội, nên thỉnh thoảng giục mẹ Cổ phải tìm cách cho Cổ Tiểu Mạn trở về. Mẹ cổ quả còn biện pháp nào khác mới để Cổ Tiểu Nguyệt xuống nông thôn thay chị.

      Bàn tay nào phải là thịt, việc Cổ Tiểu Nguyệt trước đây hoàn toàn muốn, mẹ Cổ vô cùng khó xử. Nhưng mà, trải qua kiếp trước, lần này nhất định làm con ngoan, làm em tốt, tuyệt đối để cho chị và mẹ phải chịu khổ.

      Chỉ trong chốc lát, mẹ Cổ thay quần áo xong ra. bàn, Cổ Tiểu Nguyệt bưng đồ ăn lên, đặt đũa bát sạch, rồi múc cháo.

      Mẹ Cổ ngồi đối diên với Tiểu Nguyệt, tươi cười : “Tiểu Nguyệt, mẹ rất vui, thể tưởng tượng được con lại tài năng, có thể nấu được thức ăn có mùi thơm như thế!”

      Cổ Tiểu Nguyệt cười kiêu ngạo : “ là, mẹ cũng nhìn chút xem con là con của ai, hắc hắc!” Nhìn con chọc mình, mẹ Cổ hạnh phúc cười ha hả.

      Hai mẹ con bắt đầu ăn bữa sáng ấm áp. Mẹ Cổ nếm thử món đậu ve con nhà mình xào, cảm thấy vô cùng ngon miệng, lại nếm thử ớt xanh thái sợi cùng khoai tây, cảm thấy đặc biệt mỹ vị.

      Bà kích động : “Tiểu Nguyệt à, con làm món ăn sao lại ngon như vậy, so với mẹ còn ngon hơn!” Cổ Tiểu Nguyệt cười làm nũng : “Mỗi lần mẹ nấu ăn, con đều ở bên phụ giúp, nhìn nhiều, dĩ nhiên là biết làm, đương nhiên, nếu hỏi vì sao lại ngon, cũng do con mẹ khéo tay thôi, ha ha ha ha!”

      Cảm thấy con sau khi khóc hồi tối hôm qua, trở nên vô cùng hiểu chuyện, mẹ Cổ vui vẻ, kéo tay : “Tiểu Nguyệt, con có thể hiểu chuyện như vậy, mẹ vui mừng. Con là con ngoan, mẹ cảm thấy vô cùng tự hào vì có con!”

      Nhìn mẹ khen mình như vậy, Cổ Tiểu Nguyệt có chút quen, phô trương : “Ôi trời. con đương nhiên biết con là con ngoan, ai bảo con có người mẹ tốt như vậy chứ!” Cổ Tiểu Nguyệt thừa nhận rằng bản thân mình cảm động và ngượng ngùng đâu.

      Mẹ Cổ lại bị chọc cười, được con mình tốt, cảm thấy rất thoải mái tất cả lo lắng đều tiêu tan hết, cả hai mẹ con vui vẻ thưởng thức bữa sáng ngọt ngào.

      Sau khi ăn xong, bà giành rửa chén, để Cổ Tiểu Nguyệt ngồi nghỉ ngơi. lay chuyển được mẹ nên đành theo tới phòng bếp phụ giúp rửa chén.

      Cổ Tiểu Nguyệt nhìn khóe mắt mẹ có nếp nhăn, biết rằng bà còn trẻ nữa, trong lòng đau xót, nén nước mắt rơi xuống.

      Sau khi lấy lại tinh thần, Cổ Tiểu Nguyệt cầm cái chén, dùng khăn nhàng lau khô, : “Mẹ, đều là con tốt, để mẹ phải lo lắng. Con về sau để mẹ phải suy nghĩ nữa đâu!”

      Mẹ Cổ nghe vậy thả chiếc chén trong tay, nhìn Cổ Tiểu Nguyệt nhàng : “Con ngốc, trong mắt mẹ, con luôn ngoan ngoãn, là đứa con tốt nhất, cần biết con như thế nào, mẹ đều thương con!”

      Cổ Tiểu Nguyệt nghe thấy nhịn được, nhào vào lòng mẹ nức nở: “Mẹ con cũng mẹ như vậy, rất rất mẹ!” Mẹ Cổ hạnh phúc, hôn lên trán Cổ Tiểu Nguyệt, nhàng : “Con bảo bối, mau đứng dậy, tay mẹ đều là dầu, cẩn thận dính lên người”.

      Cổ Tiểu Nguyệt nín khóc, mỉm cười : “Mẹ, con sợ về nông thôn, bởi vì con biết , mặc kệ con ở đâu, mẹ cũng làm bạn với con!”

      Mẹ Cổ cũng cảm động, vui mừng : “Con ngoan, mặc kệ thời điểm nào, hay ở nơi nào, mẹ đều nhớ đến con. Mẹ cam đoan với con, nhanh nghĩ cách để con trở về, ngoan nha!”

      Cổ Tiểu Nguyệt gật đầu gạt lệ, hai mẹ con chuyển trọng tâm sang việc rửa chén.

      Sau lần tâm này của hai mẹ con, mọi khúc mắc đều được giải quyết, ai cũng cảm thấy hạnh phúc, đối với cuộc sống tương lai tràn trề mong đợi.

      Mẹ Cổ nhớ tới con lớn ở phương xa, hi vọng sớm trở về nhà, để nhà đoàn tụ. Nhưng nhìn con rửa chén bên cạnh, trong lòng lại nỡ, quả thực làm bà rất khó xử.

      tới con lớn, nhân tiện hỏi dò ý kiến Cổ Tiểu Nguyệt: “Tiểu Nguyệt à, chị con hai ngày nữa trở về. Hai ngày này chúng ta chuẩn bị đồ nhiều chút, để khi con xuống thôn Miêu Thạch thiếu thốn như chị con lúc trước. Thiếu đồ dùng hàng ngày, cuộc sống tốt đâu!”

      Cổ Tiểu Nguyệt lau xong cái chén cuối cùng, nghe mẹ Cổ chị mình chuẩn bị trở về đột nhiên nhớ tới chuyện.
      thuyt, duyenktn1, Trâu6 others thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3: Cứu Cổ Tiểu Mạn (thượng)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Chị Cổ Tiểu Mạn có lẽ hôm nay trở về. Cổ Tiểu Nguyệt nhớ , ngày 26 tháng 8 chị mới được phép về nhà, theo lịch khoảng 10h sáng nay.

      Cả đời chị cũng vì lần về nhà này mà bị phá hủy. Trước khi trùng sinh trở về trước, cũng nghe chuyện chị muốn ly hôn cùng Xuân Sinh, cam chịu ở nhà chồng nhận hết ủy khuất!

      Nguyên nhân chính là vấn đề rất thực tế, Cổ Tiểu Mạn thể sinh con. Mà nguyên nhân làm cho Cổ Tiểu Mạn thể sinh con đó chính là chuyện phát sinh ở trạm xe.

      Nghĩ đến đây, sắc mặt Cổ Tiểu Nguyệt tái nhợt, chiếc chén trong tay cẩn thận rơi xuống đất, vỡ thành hai mảnh! cùng con chuyện vui vẻ, mẹ Cổ nghe tiếng sợ hết hồn, quay đầu thấy sắc mặt tái nhợt của con, vô cùng hoảng hốt.

      Mẹ Cổ sợ hãi, giữ chặt tay Cổ Tiểu Nguyệt : “Tiểu Nguyệt à, con sao vậy, đừng dọa mẹ!” Cổ Tiểu Nguyệt thấy mình sơ ý dọa cho mẹ sợ, nên đè hoảng loạn lại, cười an ủi: “Mẹ con sao, chỉ là con lỡ tay xé mất cuốn sổ của chị, con sợ chị về nhà trách con!”

      Mẹ Cổ nghe thấy thở phào nhõm, oán trách : “Con bé ngốc này, con vừa giờ hù chết mẹ. phải chỉ là cuốn sổ thôi hay sao, chị con thương con như vậy, sao nỡ trách con chứ! Nếu như chị con về biết con nghĩ về nó như vậy, nó mới tức giận đó!”

      Cổ Tiểu Nguyệt dối làm cho mẹ Cổ cũng tạm thời an tâm. Nghĩ tới việc mình lo lắng suông cũng vô ích, bây giờ mới 7 giờ sáng, cách 10h cũng còn sớm!

      Lần này nhất định thể để cho chị chịu những tổn thương đó nữa, nhất định trước khi chuyện đó xảy ra phải kéo chị ra khỏi trạm xe!

      Hạ quyết tâm, Cổ Tiểu Nguyệt làm nũng : “Mẹ, còn chưa biết chừng nha, chị con rất quý cuốn sổ này. Nó là do Xuân Sinh tặng chị, nếu phải chị sợ xuống nông thôn lạc mất sớm cầm theo”.

      Mẹ Cổ nhìn Cổ Tiểu Nguyệt làm nũng, thân mật nhéo mũi : “Con nghịch ngợm, biết chị con thích cuốn sổ đó, vì sao lại làm hư, lần này, mẹ cũng giúp con!”

      Cổ Tiểu Nguyệt ôm cánh tay mẹ, kê đầu lên bờ vai bà cười : “Mẹ, mẹ là tốt nhất, con chính là con dễ thương nhất! Đến lúc đó mẹ nhất định phải giúp con năn nỉ chị chút được ?”

      Bị Cổ Tiểu Nguyệt nhõng nhẽo, còn biện pháp, mẹ Cổ vừa bất đắc dĩ vừa hạnh phúc : “Được rồi, đừng quậy nữa, xương cốt mẹ cũng già rồi, chịu được con lăn qua lăn lại đâu!”

      Cổ Tiểu Nguyệt thừa cơ hội ra: “Mẹ, vì bù đắp lỗi sai đó, con quyết định muốn mua cho chị cuốn sổ giống y như vậy. Đến lúc đó mẹ cũng đừng là con đổi nha”.

      Mẹ Cổ cười : “Con linh tinh cái gì, được mẹ đồng ý, mẹ cho con tiền, con mau mua cuốn trở về, nhân tiện mua cho mình cái gì ngon ngon chút”.

      Nhìn mẹ chiều mình, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng ấm áp. Dựa vào bờ vai thon gầy của bà làm nũng : “Mẹ, mẹ tốt, mẹ làm con hạnh phúc! Kiếp sau con cũng muốn làm con của mẹ nữa, sau này con muốn hiếu kính với mẹ!”

      Mẹ Cổ bị Cổ Tiểu Nguyệt dụ dỗ đến mức trong lòng cũng nở hoa, xoa khuôn mặt nhắn của con , dịu dàng : “Miệng Tiểu Nguyệt nhà ta hôm nay mới ăn mật sao, có thể chuyện ngọt như thế!”

      Cổ Tiểu Nguyệt nghe vậy thẹn thùng: “Mẹ, người ta mà, mẹ tin, người ta giận dỗi nha”.

      Nhìn con cố ý giơ cao khuôn mặt nhắn, còn vểnh đôi môi đỏ mọng lên, mẹ Cổ khỏi bật cười. Xoa khuôn mặt trắng nõn, dụ dỗ : “Được rồi, là mẹ sai. Tiểu Nguyệt nhà chúng ta là lòng. Mẹ cũng rất vui vì có người con tốt như vậy, để đền bù lỗi sai này, mẹ cho con thêm hai đồng để mua đồ ăn ngon nha”.

      Mục đích được thực , lại còn dỗ cho mẹ vui vẻ, Cổ Tiểu Nguyệt đắc ý mỉm cười. Mẹ Cổ nhìn con cười đến rực rỡ, bỗng chốc sinh ra loại cảm giác con trưởng thành, trong tương lai biết tên ngốc nào có thể lấy được.

      Mà khi đó Lý Quang Hoa vừa làm về đến nhà bỗng chốc hắt hơi vài cái, bị chị dâu cả Lưu Diễm Phương trêu ghẹo : “Ôi trời, đây là có người nhắc tới Tiểu Hoa nhà chúng ta nè!” Lý Quang Hoa nghe vậy đỏ mặt, chỉ biết thà cười cười.

      đến chuyện tìm đối tượng, chú em chồng này cũng chỉ thà cười, cũng có ý định tìm. Lưu Diễm Phương biết em chồng mình quả chưa có người trong lòng, kỳ lấy điều kiện của Lý Quang Hoa ở nông thôn này cho dù chọn đại cũng có thể tìm được tốt.

      Chỉ có điều tiêu chuẩn của em chồng khá cao, nên các tốt trong vùng cũng thèm liếc mắt cái. Ngay cả Trần Tú Mai đến từ thành phố, khiến cho biết bao nhiêu trai làng si mê, nhìn bóng lưng chớp mắt. Vậy mà chú ấy dường như cũng có đối xử khác dù chỉ chút. Đoán chừng trong lòng Lý Quang Hoa, Trần Tú Mai cũng chỉ như những khác ở nông thôn mà thôi.

      Lưu Diễm Phương nhìn Lý Quang hoa thà, phúc hậu, khuôn mặt lại đẹp trai, trong lòng thở dài tiếng. biết rằng em chồng có thể vừa ý như thế nào, chỉ hi vọng sau này em dâu khó ở chung lắm!



      Ở bên cạnh, cầm thêm hai đồng mẹ Cổ mới cho. Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ thôi. Nên biết ở thời điểm này, phân tiền có thể mua hai viên đường, hai đồng tương đương với bốn mươi đồng sau này!

      Thay giầy, Cổ Tiểu Nguyệt tạm biệt mẹ, hưng phấn ra phố. Bước ra cửa chào hỏi nhóm các bác , mặc dù dối với những người này ký ức trở nên mơ hồ, nhưng sau khi nhìn thấy Cổ Tiểu Nguyệt cũng hề nhận sai.

      Nghĩ đến khoảng cách bây giờ tới mười giờ còn hai giờ đồng hồ, Cổ Tiểu Nguyệt đành mua sổ trước. với mẹ làm hư sổ của Cổ Tiểu Mạn là . Chỉ có điều sau khi Cổ Tiểu Mạn trở về những trách, mà còn vì chuyện Cổ Tiểu Nguyệt nông thôn thay mình cảm thấy áy náy thôi.

      Nhìn đường phố so với mười năm sau phồn thịnh bằng, nhưng Cổ Tiểu Nguyệt lại vô cùng quý trọng mỗi phút mỗi giây ở tại. muốn nhớ kỹ nét đắc sắc của những năm này, để quý trọng cuộc sống về sau.

      Cẩn thận gửi chiếc xe đạp, Cổ Tiểu Nguyệt bộ đến cửa hàng bán lẻ. Ở bên trong cửa hàng Cổ Tiểu Nguyệt tìm được nơi bày văn phòng phẩm, bèn nhanh chóng qua.

      Đứng ở quầy thu ngân của cửa hàng là trẻ. Lúc này ta mặc đồng phục làm việc, hai bím tóc cột qua hai bên, kiên nhẫn nghe cầu của khách hàng, mặt luôn xuất nụ cười ôn hòa.

      Đối với trẻ bán hàng này cảm thấy rất hài lòng, Cổ Tiểu Nguyệt chờ vị khách kia thỏa mãn rời , mới tươi cười bước lên phía trước: “Chị khỏe chứ, em muốn mua cuốn sổ kia” xong, dùng tay chỉ lên giá đặt những cuốn sổ.

      Người bán hàng nhìn bé xinh đẹp đến mua hàng, lại còn lễ phép như vậy, ngay lập tức hai mắt tỏa sáng. Cười tươi nhìn Cổ Tiểu Nguyệt : “Được, em chờ chị, chị lấy cho em!”

      Cổ Tiểu Nguyệt ngoan ngoãn gật đầu, sau khi cầm sổ mới hỏi: “Chị ơi, hôm nay em chỉ mang theo tiền, có phiếu, em có thể mua ?”

      Người bán hàng nhìn Cổ Tiểu Nguyệt đáng , dịu dàng : “ việc gì, em , chút văn phòng phẩm này cần phiếu, chỉ cần mang đủ tiền là có thể mua được”.

      Cổ Tiểu Nguyệt yên tâm, mặt ra nụ cười tươi, vui vẻ trả tiền. Người bán hàng thối lại tiền lẻ, Cổ Tiểu Nguyệt vui vẻ xoay người rời .

      Mua sổ xong, Cổ Tiểu Nguyệt lên kế hoạch phải chuyến. Dù sao nếu muốn cứu Cổ Tiểu Mạn, nếu dựa vào mình căn bản là thực được.

      Cho dù mình có thể cứu Cổ Tiểu Mạn nhưng chừng có thể làm cho nhiều người khác bị thương, cho nên tốt nhất là nhờ cảnh sát hỗ trợ.

      Cổ Tiểu Nguyệt vừa vừa nhớ lại cảnh náo động trước kia…
      Chương 4: Cứu Cổ Tiểu Mạn (hạ)

      Editor: Hoàng Lão Tà

      [​IMG]

      Cảnh náo động trước kia là do kiện cố ý giết người dẫn tới.

      Nghe hung thủ là người liều mạng, vừa mới trốn ra từ trong nhà giam. Vì trả thù vợ cũ, nên khổ sở tìm tung tích.

      Cuối cùng, qua nhiều lần tìm kiếm, biết mười giờ sáng nay ta đến bến xe lửa.

      Đúng vậy, Cổ Tiểu Nguyệt sinh ra tại thành phố, là thành phố phía nam, non xanh nước biếc, địa linh nhân kiệt.

      Phong tục tập quán so với thôn Miêu Thạch hoàn toàn khác nhau. Lúc trước thích xuống nông thôn, lại thêm việc thích ứng được với phong tục ở đó, nên cuộc sống trôi qua vui vẻ gì.

      “Cạch” vỗ đầu cái, Cổ Tiểu Nguyệt biết mình nghĩ hơi xa, mặc dù khi đó để ý, nhưng vẫn tìm tờ báo xem xét. Còn nhớ hung thủ có đặc điểm nhận dạng rất ràng đó là - chỉ có cánh tay.

      Nghe trước thời điệm gây án thời gian, trong quá trình chạy trốn nên lỡ việc chữa trị, cuối cùng phải cắt bỏ tay. dễ gì mới nhớ được đặc điểm này, Cổ Tiểu Nguyệt cho mình lời động viên: “Cổ Tiểu Nguyệt mày có thể làm, hạnh phúc trọn vẹn của chị phụ thuộc vào mày!”

      Tìm được tiệm tạp hóa ven đường có thể gọi điện thoại, Cổ Tiểu Nguyệt với ông chủ: “Ông chủ, tôi có thể dùng điện thoại chút !” chủ cửa hàng thấy bé xinh đẹp như vậy đến gọi điện, bèn cười : “ bé gọi , xu phút”.

      Nhìn ông chủ bận qua bên cạnh sắp hàng, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng gọi tới số điện thoại. Sau khi điện thoại được kết nối, bên kia máy truyền đến thanh trầm thấp. Cổ Tiểu Nguyệt : “Xin chào, ngài khỏe, tôi có tin quan trọng muốn báo. Mười giờ sáng hôn nay, có người đến nhà ga hành hung, hung phạm là người đàn ông trung niên chỉ có tay trái, cao lắm, tìm giết người là vợ cũ của ông ta”.

      Đối phương nghe xong vội la lên: “ là ai, vì sao lại biết tin tức này?” Cổ Tiểu Nguyệt lạnh lùng : “ cần biết tôi là ai, tôi muốn chuốc phiền toái vào người. Tin tôi báo cho ngài vô cùng chính xác, hy vọng các ngài có thể bắt lấy hung phạm sớm chút, đỡ nguy hiểm tới nhiều người!” xong để ý đến tiếng hét của đối phương, nhanh chóng cúp điện thoại.

      Sau khi gọi xong, Cổ Tiểu Nguyệt thở phào nhõm, tin rằng mặc dù tin tình báo là hay giả an toàn của người dân, bọn họ nhất định tiến hành kiểm tra!

      Nhưng mà, vì đảm bảo an toàn cho chị , muốn tới nhà ga quan sát, nếu như bên trong có cảnh sát, mình có thể yên tâm về nhà!

      Nhìn chiếc đồng hồ mà Cha mua cho tay, bây giờ mới chỉ 8 giờ. Còn sớm, ở đây các nhà ga cũng gần, từ từ tới là được.

      Vừa , vừa nhìn đám người xung quanh, Cổ Tiểu Nguyệt cảm giác mình chính là con cưng của thần, nếu tại sao lại có cơ hội sống lại để thay đổi vận mệnh chứ!

      Mang trong lòng biết ơn, Cổ Tiểu Nguyệt quyết định cả đời này trong lòng phải thiện niệm, sống tốt. Có thể thay đổi vận mệnh hay để coi lần này có giúp được chị thoát khỏi vận rủi !

      Quả kiếp trước, chị nhiều năm cũng thể sinh con, hôn nhân duy trì được mười năm là bởi vì Xuân Sinh lòng dạ chị. Nếu phải Xuân Sinh kiên trì, mẹ Hà sớm bắt chị ly hôn, chứ làm sao đợi đến mười năm sau.

      đời, người này có thể lòng thích người khác, đó là chuyện dễ. Cho nên, cũng có ý định ngăn chị gả vào nhà họ Hà, mà nếu muốn ngăn chắc cũng chẳng được.

      Dù sao chị cũng Xuân Sinh sâu đậm, huống chi cũng chẳng có lý do thích hợp để bảo bọn họ tách ra. thể rằng bản thân mình trùng sinh, biết rằng sau này hai người hạnh phúc!

      Nghĩ tới nghĩ lui, vẫn nên theo lẽ tự nhiên. Mặc dù mẹ của Xuân Sinh khó ở chung, nhưng mà dù sao người ta cũng chỉ có đứa con trai, muốn ôm cháu nội cũng đâu có gì sai chứ.

      Chỉ cần Cổ Tiểu Mạn có thể tránh được kiếp nạn này, tất cả mọi việc đều có thể giải quyết. Nhớ tới kiếp trước, chị gả tới nhà họ lâu có con, kết quả bệnh viện khám mới biết, lúc trước vô tình bị va chạm đến tử cung khiến chị mất khả năng sinh đẻ.

      Sau khi biết bệnh tình, chị mới nhớ đến việc phát sinh tại trạm xe, khi đó bị đụng vào bụng. Trong phút chốc cảm thấy đau đớn kịch liệt.

      Đúng lúc hai ngày sau lại là kỳ sinh lý, cho là đau bụng kinh nên cũng chẳng nghĩ nhiều. Chỉ có điều vài ngày sau liên tục xuất huyết, còn thấy kỳ lạ vì sao lần này lại bị tương đối nhiều.

      Nhớ lúc chị biết nguyên nhân, hậu quả đau khổ đến muốn chết, lòng Cổ Tiểu Nguyệt đau như cắt. Ngầm mong rằng cảnh sát cố gắng, có thể sớm bắt được hung phạm quy án chút.

      ý thức, lúc Cổ Tiểu Nguyệt tới nhà ga nhìn đồng hồ là 9 rưỡi. Lúc này người ở nhà ga rất nhiều, phần lớn đều chờ chuyến tàu mười giờ.

      Cổ Tiểu Nguyệt lơ đãng nhìn bốn phía xem có nhân vật khả nghi nào , kết quả là bởi quá nhiều người, nên thể thấy được người đó. Sốt ruột trong lòng, nhiều người như vậy biết cảnh sát có thể tìm được hay !

      Đúng là ổn, Cổ Tiểu Nguyệt quyết để bại lộ việc bản thân trùng sinh, nhưng nhất định phải đưa Cổ Tiểu Mạn về nhà. Chỉ cần động tác của mình nhanh, chắc chắn lần này Cổ Tiểu Mạn gặp phải chuyện như trước.

      Có chủ ý, trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cũng để xuống được, liên tục tra hỏi những người xung quanh xem có thấy người đàn ông đó hay !

      Mà Cổ Tiểu Nguyệt cũng có để ý đến việc, bên trong nhà ga sắp xếp nhiều cảnh sát giả dạng thường dân. Bọn họ phân chia lực lượng quan sát, nếu gặp phần tử khả nghi thà bắt sai cũng buông tha.

      Bên trong nhà ga tiếng radio vang lên, giọng nữ phát thanh tàu đến trạm, mọi người chuẩn bị xuống, làm Cổ Tiểu Nguyệt vô cùng vội vàng.

      Đột nhiên cách đó xa truyền tới: “Tất cả mọi người tránh ra, chú ý hung phạm, chúng tôi là cảnh sát”. Cổ Tiểu Nguyệt nhìn về phía giọng , phát năm sáu người thanh niên khỏe mạnh bao vây người trung niên cụt tay, tay người đó cầm dao, vẻ mặt điên cuồng.

      Được rồi, cám ơn trời đất, cám ơn cảnh sát nhân dân bọn họ kịp thời tới bắt hung phạm. Cho dù tay ông ta cầm dao nhưng vì nhân dân cũng sợ hãi!

      Cổ Tiểu Nguyệt nhìn họ chiến đấu từng phút rời, trong lúc cảnh sát và nhân dân phối hợp ăn ý vô cùng, mất bất kỳ tổn thương nào bắt được. Để lại người ở lại giải thích cho mọi người, còn năm người khác dẫn hung phạm ngừng dãy dụa lên xe .

      Tảng đá lớn trong lòng Cổ Tiểu Nguyệt cuối cùng cũng rơi xuống, chị rút cục cũng cần chịu khổ nữa. Vận mệnh của chính mình, về sau có thể nắm trong tay mình!

      Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ tới việc sống trong quốc gia như thế này tốt, có cảnh sát bảo vệ an toàn cho người dân như vậy.

      Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng về, mọi chuyện được giải quyết, nếu như để Cổ Tiểu Mạn phát xuất ở nhà ga tiện cho việc giải thích.

      Quay đầu nhìn lại xe lửa, sau đó xoay người, nhanh chóng về nhà!
      thuyt, duyenktn1, Trâu4 others thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5: Chị em

      Editor: Hoàng Lão Tà

      Bước nhanh rời khỏi nhà ga, Cổ Tiểu Nguyệt nhàng về nhà. Hít thở khí trong lành ven đường, trong lòng cảm thấy rất vui vẻ, ngày hôm nay rất tốt!

      “Mẹ con về rồi!” Tới cửa, Cổ Tiểu Nguyệt hô lớn, rất thích cảm giác được về nhà thế này, nhịn được nên muốn cho mọi người cũng vui lây.

      Nhưng mà, kêu lúc ở trong nhà cũng nghe tiếng trả lời! Cổ Tiểu Nguyệt sốt ruột mở cửa bước vào, mới phát mẹ có ở đây!

      Vỗ ngực, Cổ Tiểu Nguyệt ngạc nhiên bởi chính mình, bây giờ là lúc mẹ phải làm. Dù sao cũng phải sau năm sau, xưởng may đóng cửa, lúc nào mẹ cũng ở nhà.

      Sau khi trùng snh, rất hay lo lắng suy nghĩ, chỉ sợ người nhà của mình phải chịu tổn thương này kia. Về sau nhất định phải thay đổi. Cổ Tiểu Nguyệt thầm nghĩ, nếu như cứ như vậy trong thời gian dài, chừng bị bệnh mất.

      Nhớ tới xưởng may mà mẹ làm việc, hai năm gần đây làm ăn rất khấm khá, công nhân trong xưởng bận bịu rất nhiều việc. Nhưng mà mọi người cũng rất vui vẻ, bởi vì nhiều việc đồng nghĩa với lương cao, mà lương cao cuộc sống trong nhà cũng được cải thiện.

      Chỉ có điều, tình hình cơ giới hóa ngày càng phát triển, sau vài năm hoạt động công việc của xưởng may cũng dần giảm sút, cho đến sau năm 1981 thể chống đỡ được nữa, cuối cùng đóng cửa. Mẹ Cổ cũng vì vậy mà nghỉ việc.

      Khi đó mẹ cũng gần 50, khó tìm việc, nên bà ở nhà, làm chút việc vặt. Trong nhà toàn dựa vào tiền trước đây để dành và nguồn chính sách tài trợ của Quốc gia, có Cổ Tiểu Mạn thỉnh thoảng giúp đỡ nên cuộc sống trôi qua cũng khó khăn cho lắm.

      Nhưng mà, Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ sau này mình nhất định để mẹ phải mình trải qua tuổi già, sau khi kết hôn nhất định dẫn mẹ về ở chung. Tin rằng tên ngốc kia nhất định đồng ý!

      Nghĩ tới việc chị lát nữa về nhà, Cổ Tiểu Nguyệt nhanh chóng cầm quyển sổ cất vào vị trí cũ, hy vọng chị nhìn thấy vui vẻ!

      Nhìn đồng hồ bây giờ là 11h3p, thời gian chị về đến nhà sắp tới nên nấu cơm! Ngồi tàu lâu như vậy, chắc chắn chị rất mệt và đói bụng! Mặc tạp dề vào người, Cổ Tiểu Nguyệt lấy gạo nấu cơm.

      Lúc nãy khi trở về thuận đường mua chút đồ ăn, Cổ Tiểu Nguyệt muốn nhân dịp ở nhà nấu cho chị và mẹ vài bữa cơm ngon. Kiếp trước hiểu chuyện, nên bây giờ đền bù cho họ, để nhà vui vẻ hòa thuận mới là chuyện quan trọng nhất.

      Cổ Tiểu Mạn vừa về đến nhà thấy em loay hoay trong phòng bếp, khí thế ngất trời, trong phòng tràn ngập mùi thức ăn. Vốn dĩ Cổ Tiểu Mạn đói hai bữa, sau khi nghe được mùi thơm, đói bụng vô cùng.

      Nhưng mà lúc này cũng quan tâm đến việc ăn uống, Cổ Tiểu Mạn ngạc nhiên gọi Cổ Tiểu Nguyệt: “Em , em biết nấu ăn!” Cổ Tiểu Nguyệt nghe thấy tiếng nhìn về phía chị.

      Chỉ nhìn cái, nước mắt Cổ Tiểu Nguyệt nhịn được rơi xuống! tốt, lại được nhìn chị trẻ tuổi như vậy, còn là hình ảnh gầy xơ xác trong đám tang của Cha!

      Cổ Tiểu Mạn thấy em khóc, nhanh chóng bước tới ôm Cổ Tiểu Nguyệt : “Em , sao vậy? lẽ thấy chị về nhà vui sao? Hay em tức giận vì việc xuống nông thôn. Em à, chị xin lỗi!”

      Nhìn bộ dáng áy náy đến mức muốn khóc của chị, nước mắt Cổ Tiểu Nguyệt lại chảy ra nhiều hơn. Kiếp trước hư hỏng, tại sao có thể biết quý trọng chị như vậy chứ, để cho chị phải thương tâm khổ sở như vậy! đáng chết!

      Hai chị em ôm nhau khóc rống lên, may là đồ ăn được làm xong, nếu chắc hư cả.

      Mẹ Cổ làm về nhìn thấy hai chị em ôm nhau khóc, cảm thấy lo lắng thôi, nhanh chóng bước tới hỏi: “Tiểu Mạn, Tiểu Nguyệt hai con sao vậy? Đừng dọa mẹ!”

      Chìm đắm trong hối hận, Cổ Tiểu Nguyệt bị câu hỏi của mẹ làm cho sực tỉnh. Buông Cổ Tiểu Mạn ra, nhanh chóng lau nước mắt, ngại ngùng : “Mẹ, có gì, con thấy chị về xanh xao như vậy, nên rất buồn!”

      Cổ Tiểu Mạn nghe vậy càng thêm áy náy, cảm động : “tiểu Nguyệt, em trách chị, còn đau lòng vì chị, chị thất rất vui. Em là em tốt!”

      Mẹ Cổ nghe vậy rất vui, nhìn hai chị em ôm nhau, bà cũng bước lên ôm hai con bảo bối vào lòng: “Hai con đều là con tốt của mẹ!”

      Cổ Tiểu Nguyệt dựa vào lòng mẹ, ở bên trái lại được chị ôm, cảm giác vô cùng hạnh phúc! nhất định quý trọng cuộc sống tại, làm cho cuộc sống của cả nhà ngày nào cũng trôi qua vui vẻ hạnh phúc!

      Chỉ trong chốc lát, ba mẹ con ngồi xuống thưởng thức bữa trưa do Cổ Tiểu Nguyệt làm. Buổi sáng mẹ Cổ biết được tay nghề của con , nên rất tin tưởng. Cổ Tiểu Mạn sau khi nếm thử đổ ăn, khen Cổ Tiểu Nguyệt hết lời, rằng em lớn rồi!

      Sau khi ăn cơm xong ba mẹ con ngồi ở phòng khách tâm . Mẹ cổ xoa khuôn mặt thon gầy của Côt Tiểu Mạn đau lòng : “Tiểu Mạn à, sao con lại gầy nhiều như vậy, có phải đac chịu rất nhiều khổ cực ? Mẹ rất đau lòng!”

      Cổ Tiểu Mạn nhận âu yếm của mẹ, cười : “ có đâu mẹ, con rất ổn! Mẹ đừng thấy con gầy mà đau lòng, bây giờ con khỏe hơn trước kia rất nhiều” xong còn khoe bắp tay gầy guộc.

      Nhìn chị mình khoe khoang, Cổ Tiểu Nguyệt cười : “Thôi chị, cánh tay chị gầy như vậy, đừng khoe ở đây, đợi sau này về khoe với Xuân Sinh ấy!”

      Câu của làm Cổ Tiểu Mạn đỏ bừng mặt, ngượng ngùng : “Mẹ, mẹ nhìn em trêu chọc con kìa, mẹ còn quan tâm nữa”. Mẹ Cổ nhìn hai con tình cảm thắm thiết như vậy, trong lòng vui vẻ, : “Tiểu Mạn, em con đúng, con vẫn nên giữ lại sau này cho Xuân Sinh coi , ha ha”.

      Nhìn mẹ và em hùa nhau trêu chọc mình, Cổ tiểu Mạn biết làm sao, trong lòng vui vẻ nhưng miệng liên tục mẹ thiên vị em .

      Cả nhà chuyện rôm rả, lúc này mẹ Cổ mới nhớ, con lớn hình như phải là về ngày hôm nay, mới tò mò hỏi: “Tiểu Mạn, mấy bữa trước con gọi về nhà tới 26 mới về được, sao hôm nay về tới vậy?”

      Đây cũng là vấn đề Cổ Tiểu Nguyệt quan tâm, nên cùng mẹ mong chờ câu trả lời. Cổ Tiểu Mạn nghe vậy cười : “Mẹ con gặp người tốt. Trưởng thôn biết lần này con về lấy chồng nên con nên về nhà sớm, còn kết hôn là chuyện cả đời nên muốn con chuẩn bị kỹ chút”.

      Mẹ Cổ nghe vậy cảm động : “ tốt quá! Người lớn trong thôn kia cũng quá tốt . Người dân nước ta đều tốt, có thể suy nghĩ vì người khác như vậy, đất nước nhất đính ngày càng phát triển”.

      Cổ Tiểu Nguyệt cũng cảm động thà thiện lương của người dân. Nghĩ tới kiếp trước bản thân mình ở thôn Miêu Thạch. Do được nuông chiều từ bé nên công việc làm tốt, thế mà mọi người cũng chưa từng chê trách câu, còn nghĩ biện pháp cho làm công việc hơn.

      Kiếp này, đối với việc xuống nông thôn tràn trề mong đợi. Có những người dân tốt như vậy giúp đỡ mình, còn có người đàn ông thà , chắc chắn hạnh phúc!

      Cổ Tiểu Nguyệt nghĩ đến việc mình làm lỡ chuyện của kẻ độc ác kia, nhưng cũng chắc lịch sử có thể thay đổi hay , biết đâu giữa chừng phát sinh chuyện gì đó, tái diễn lại chuyện kiếp trước? Nghĩ vậy, Cổ Tiểu Nguyệt cảm thấy hoảng sợ, quyết định phải hỏi thẳng Cổ Tiểu Mạn mới được.

      Cổ Tiểu Nguyệt nghiêm túc nhìn chị hỏi: “Chị, lần này ở nhà ga có xảy ra chuyện gì ?”
      thuyt, duyenktn1, Phong Vũ Yên4 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :