1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Trùng sinh] Sống lại yêu An Tử Thiên - Chi Hoãn (New)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
  • Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227

      Tác giả: Chi Hoãn

      Thể loại: Đại, Trùng sinh, HE, sủng (hình như cũng có cả ngược)

      Converter: lil_ruby (tangthuvien.vn)

      Tình trạng bản gốc: Hoàn

      Editor: Maybe + Daisy Miller + lamnguyetminh

      Lịch post: mỗi tuần 3 chương

      ~ Giới thiệu ~​
      Bảy tuổi

      Bạch Thấm: Tử Thiên, mọi người đều có chứng tự bế, chứng tự bế là cái gì?

      An Tử Thiên:......

      Mười tám tuổi

      Bạch Thấm: An Tử Thiên, là tên biến thái cố chấp cuồng, liệu có phải tôi chết cũng chịu buông tha cho tôi?

      An Tử Thiên:......

      Cả đời

      An Tử Thiên: em.

      Đây là câu chuyện về người đàn ông bị chứng tự bế lại có tính cố chấp muốn nuôi dưỡng vợ từ bé, và vợ này sau khi được sống lại lần cũng tự nguyện để ta nuôi dưỡng.
      Hale205 thích bài này.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 1: Biến thành hồn phách

      Bạch Thấm cứ như vậy mặc cho cơ thể của mình trôi nổi giữa trung – à , giờ thể là cơ thể nữa rồi, phải gọi là linh hồn, hoặc gọi là…. Quỷ Hồn.

      Ngày đó chạy ra khỏi biệt thự An Thị, chỉ lo chạy nhanh về phía trước nên để ý lúc đó có chiếc xe tải lao tới. chỉ nghe thấy có người hốt hoảng hét lớn rồi vừa quay đầu lại thấy ánh sáng màu xanh chiếu chói mắt, tiếp theo là trận đau nhức, còn có lực mạnh mẽ đẩy cơ thể sang nơi khác. Trước khi hoàn toàn mất tri giác, dường như nghe được tiếng thét chói tai.

      Chết chỉ cần trong nháy mắt, nhưng mà trong nháy mắt này, con người lại có thể nghĩ đến rất nhiều thứ. Bạch Thấm sau khi mất tri giác đột nhiên cảm thấy nhàng, cuối cùng kết thúc, cuối cùng có thể thoát khỏi mọi thứ, đời này thoát khỏi vận mệnh phải làm đồ chơi vui lòng người khác.

      Nếu có kiếp sau, nhất định phải nắm chặt vận mệnh của chính mình, thể để chính mình lại giống như kiếp này, lúc nào cũng bị người khác khống chế, bài bố giống như con cờ. Nhưng đồng thời, Bạch Thấm cũng cảm thấy rất khó chịu. Loại khó chịu này phải đau đớn xuất phát từ cơ thể mà là lòng cảm giác trống trơn rất khó chịu, giống như bị mất gì đó rất quan trọng. Đó là cái gì? Trong đầu Bạch Thấm đột nhiên xuất hình dáng của An Tử Thiên. Hình ảnh đó chỉ chợt lóe mà lướt qua trong khoảnh khắc ngắn ngủi khiến cảm giác giống như muốn bắt lấy thứ gì đó mà lại giống như phải...

      ****

      giường bệnh, hai mắt An Tử Thiên nhắm chặt, cả người nằm yên nhúc nhích, dù cho dùng liều thuốc an thần nhưng vẫn thể ngủ yên. Đôi mày nhíu chặt, hai tay gắt gao nắm lấy đệm, khuôn mặt thống khổ vặn vẹo, đôi môi khô khốc thấp giọng khàn khàn bật ra thanh. Cho dù nghe gì, Bạch Thấm cũng biết kêu tên .

      Thấm Thấm, Thấm Thấm, Thấm Thấm…..

      thanh khàn khàn vang lên, mặc kệ mọi thứ, cho dù yết hầu đau đớn vẫn chịu ngừng, giống như chỉ cần gọi tên như vậy, đột nhiên xuất đáp lại lời của .

      lại gặp ác mộng. Trong lòng Bạch Thấm cảm thấy vô cùng khó chịu.

      Từ ngày chết, An Tử Thiên vẫn cứ như vậy.

      Ngày đó sau khi hoàn toàn chết , Bạch Thấm phát chính mình lại lơ lửng giữa trung, cơ thể ở trạng thái trong suốt. Còn kịp nhận ra chính mình chết, bản thân giờ chỉ là hồn phách thấy ngay ở phía dưới là An Tử Thiên rối loạn ôm lấy cơ thể đầy máu của ngừng gọi:

      - Thấm Thấm... tỉnh tỉnh... Thấm Thấm... tỉnh tỉnh... Thấm Thấm... tỉnh tỉnh… …

      ngừng gọi giống như vậy có thể khiến tỉnh lại. An Tử Nguyệt đứng bên cạnh cố gắng cho biết :

      - Bạch Thấm sắp chết rồi, thể ôm ấy như vậy, phải mau chóng bệnh viện, đem ấy giao cho bác sĩ.

      Nhưng An Tử Thiên thèm để ý tới, dùng lực đẩy An Tử Nguyệt ra đồng thời lại càng ra sức ôm chặt Bạch Thấm nỉ non:

      - Thấm Thấm... sai rồi... biết sai rồi... xin lỗi… Thấm Thấm... em đừng xảy ra chuyện gì được ?

      - Thấm Thấm... mở mắt ra nhìn …. biết sai rồi... em chán ghét em, vậy em nữa được ? ....

      - Thấm Thấm... em cần như vậy có được ... Thấm Thấm... em tỉnh lại ... Thấm Thấm... chỉ cần em tỉnh lại... lập tức biến mất... về sau em phải nhìn thấy nữa....

      - Thấm Thấm... em gạt đúng ? Thấm Thấm... em mau tỉnh lại a ...Thấm Thấm….

      cứ mặc cho trán đầy máu, ngừng kêu mở mắt tỉnh lại giống như đứa trẻ bị khi dễ bối rối biết làm như thế nào cho phải. Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên dùng lực ôm thân thể bị thương của giống như ôm cả thế giới , dịu dàng mà tang thương, nồng đậm đau xót và bối rối bao phủ lấy cơ thể .

      Hai mắt Bạch Thấm trừng lớn hoàn toàn thể tin tình cảnh trước mặt, lấy tay bịt chặt miệng mình nghẹn ngào từng tiếng. Từ trước đến nay Bạch Thấm chưa bao giờ có thể nghĩ rằng chết người đàn ông lạnh lùng như An Tử Thiên lại bối rối đau xót. cho tới bây giờ vẫn cho rằng đối với mình chỉ là món đồ chơi. An Tử Thiên làm sao có thể vì món đồ chơi như mà thương tâm như vậy.

      Bạch Thấm chậm rãi bước tới trước giường, đưa tay vuốt lên hai hàng lông mày nhíu chặt của An Tử Thiên. Vốn nghĩ rằng như vậy có thể giúp cho có thể ngủ ngon hơn nhưng ngờ khi vươn tay ra lại phát bản thân có thể xuyên qua mọi thứ. Ngay lập tức Bạch Thấm khó chịu vì giờ mình chỉ là hồn phách chỉ có thể nhìn An Tử Thiên bị ác mộng hành hạ_cảnh tượng tràn ngập bi thương diễn ra hơn tháng trước mắt .

      Ngày đó, An Tử thiên ôm thi thể của quật cường mà tuyệt vọng, chịu buông tay cũng để cho bất kì ai nào đến gần.

      Khi thuốc an thần hết tác dụng lập tức tỉnh dậy. nhìn thấy thi thể của , điên cuồng đập phá tất cả đồ vật bàn, lớn tiếng gào thét gọi tên . bị các bác sĩ mạnh mẽ ấn chặt xuống giường, cơ thể ngừng run rẩy, hai mắt sung huyết tràn ngập tơ máu. Từ trước đến nay, Bạch Thấm chưa từng thấy được dáng vẻ chật vật kinh khủng của như bây giờ. Điều này làm cho nhịn được mà đau lòng.

      An Tử Thiên bị trói giường thể mảy may động đậy. nằm im lặng ăn uống, nhúc nhích nhìn chằm chằm trần nhà. Bạch Thấm ở bên cạnh nhìn , cho dù có nhắm mắt cũng cảm nhận được tuyệt vọng từ người An Tử Thiên phát ra.

      ****

      Suốt hơn tháng nay, nhìn từ điên cuồng giãy dụa biến thành tuyệt vọng, mỗi ngày đều ngừng gặp ác mộng. vẫn nghĩ bản thân đối với An Tử Thiên có tình cảm mà cho dù có cũng chỉ là oán hận. Nhưng bây giờ Bạch Thấm nhìn An Tử Thiên như vậy, trong lòng khổ sở.

      Vì sao, An Tử Thiên, vì sao? ràng hận , nhưng tại lòng lại vô cùng đau đớn. ràng bây giờ chỉ là hồn phách nhưng tại sao lại vẫn cảm thấy đau lòng đến mức thở được? An Tử Thiên, nếu thống khổ như vậy, tôi nhất định cũng đau lòng? An Tử Thiên, tại sao chứ? Tại sao, tôi chết lại tuyệt vọng như vậy?

      Nếu tại có thể khóc đó nhất định là nước mắt vì mà rơi. (ta chém...)

      Bọn họ : “An Tử Thiên nhất định bị điên rồi, điên cũng biến thành kẻ vô dụng. An gia nhất định thèm quan tâm đến kẻ vô dụng như ? ta vì người phụ nữ biết tốt xấu mà biến thành bộ dạng sống dở chết dở, An Tử Thiên quá thất bại rồi.”

      “Còn phải do Bạch Thấm gây ra xui xẻo? Bình thường ta biết tốt xấu xem thường An Tử Thiên, giờ chết lại còn muốn đem ta bức điên, khiến An gia ngày càng xuống. Còn cả An Tử Thiên nữa, mọi người ai cũng An thiếu gia lạnh lùng vô tình, biết vì sao giờ lại vì người phụ mà mạng mình cũng cần chứ? Aizzz….”

      Tại sao lại như thế này? Tại sao? An Tử Thiên, sao có thể như vậy?!!!

      được! An Tử Thiên, được! thể như vậy, tôi hận mười mấy năm, làm sao có thể vì tôi mà điên cuồng như thế? An Tử Thiên, đáng lẽ ra phải tiếp tục sống cho tốt, đáng lẽ phải khiến cho tôi dù có biến thành Quỷ Hồn cũng phải hận thấu xương. An Tử Thiên, đứng lên cho tôi, phải cho tôi thấy tốt, tiếp tục sống tốt cho tôi…..!!!!

      An Tử Thiên... xem... em còn ở đây, còn ngay ở bên cạnh này , thể nào phát điên như thế được...

      An Tử Thiên…

      . . . . . . . .

      Tử Thiên..

      . . . . . . .

      Tử Thiên...

      . . . . . .

      xem, em ở bên cạnh đây này...

      mau nhìn , Thấm Thấm vẫn ở bên cạnh
      Hale205Nhược Vân thích bài này.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 2: Sống lại

      Đứng trước gương, Bạch Thấm trợn to hai mắt cố gắng nhìn người trong gương. Tóc ngắn rối tung, lông mi thanh tú, đôi mắt sáng bởi vì mới tỉnh ngủ còn có chút mơ màng, sống mũi, hai má cho dù là vừa tỉnh ngủ nhưng khuôn mặt vẫn lộ đặc thù của tuổi trẻ. Nhìn khuôn mặt này, cho dù qua ngày, Bạch Thấm vẫn chưa thể thích ứng được việc mình sống lại vào thời điểm 18 tuổi.

      "Mình sống lại rồi?" _Bạch Thấm yên lặng với chính mình trong lòng.

      Bạch Thấm sống lại đúng vào thời điểm vừa thành công trốn thoát khỏi lễ đính hôn của mình với An Tử Thiên. Bạch Thấm thở dài nhõm hơi nhưng đồng thời cũng hiểu sao trong lòng lại có chút cảm giác mất mát quái dị. Loại cảm xúc này khiến cảm thấy vô cùng mâu thuẫn. Kỳ , đến bây giờ Bạch Thấm đối với việc bản thân sống lại vẫn chưa thể hoàn toàn tiếp nhận cho dù thời gian qua khi trở thành hồn phách nhận ra tình cảm của An Tử Thiên dành cho mình nhiều như thế nào.

      ****

      Kỳ muốn làm cho lễ đính hôn thể cử hành thành công cũng khó. Bạch Thấm cho dù có chán ghét hay oán hận An Tử Thiên như thế nào nhưng sống cùng , tất nhiên biết rất nghe lời .

      Bạch Thấm bước thẳng vào phòng An Tử Thiên chớp mắt rồi đứng lại trước cửa sổ sát đất trong phòng, khóe miệng nở nụ cười đầy chế giễu:

      - Chắc hẳn hôm nay vô cùng vui vẻ? Dù sao cuối cùng chúng ta cũng đính hôn.

      Bạch Thấm nhìn chằm chằm bể bơi phía dưới sân qua cửa sổ sát đất nhưng ngay cả cái liếc mắt cũng nguyện cho An Tử Thiên, giống như chuyện với khí vậy.

      - giam cầm tôi, ép tôi làm chuyện mình muốn, ngay cả điều cơ bản là tự do và tôn nghiêm của tôi cũng bị lấy . tại, nhất định rất vui vẻ phải ? Nhưng hôm nay tôi cho biết: Tôi muốn! Tôi muốn sớm chiều sống chung với , tôi muốn mỗi ngày đều phải nhìn thấy , lại càng nguyện ý đính hôn với .”

      Bạch Thấm đột nhiên quay đầu làm cho An Tử Thiên tránh kịp, trong mắt tràn đầy hận ý khiến trở nên bối rối thôi. Mà Bạch Thấm tuổi trẻ tính khí còn quá nóng nảy, chịu nhìn thẳng nên bỏ lỡ tia bối rối cùng đau xót xẹt qua trong mắt .

      - Có phải cho là sau khi đính hôn tôi chịu nghe lời sao? Mơ tưởng! Từ nay về sau, tôi ngày ngày càng thêm hận , cho dù tôi chết cũng vẫn hận .

      Lời tàn nhẫn từ trong miệng Bạch Thấm thốt ra, quan tâm những lời này có thể khiến An Tử Thiên chịu tổn thương sâu sắc mà chỉ tràn đầy phẫn nộ nhìn người con trai lạnh lùng trước mặt. Khuôn mặt An Tử Thiên vẫn chút cảm xúc, cho dù Bạch Thấm nhiều như vậy cũng thể thấy được chút cảm xúc khác biệt từ , cảm giác vô lực đến phát điên khiến dần dần mất lí trí mà thốt lên lời càng thêm ác độc.

      Vì sao? Vì sao mặc kệ làm cái gì, cái gì vẻ mặt của vĩnh viễn chút thay đổi mà luôn luôn là vẻ mặt thèm quan tâm? Điều này làm cho Bạch Thấm cảm thấy mình giống như con chuột nhắt luôn tìm cách trốn thoát, khi thoát thân chạy khỏi móng vuốt mèo đắc chí nghĩ chính mình nghĩ rằng mình tài giỏi cỡ nào nhưng kỳ đó lại chỉ là trò chơi để bớt nhàm chán của con mèo mà thôi, đáng thương con chuột kỳ chưa bao giờ thoát khỏi vuốt mèo. An Tử Thiên đối với giống như con mèo đối với con chuột tháo chạy, chỉ là món đồ chơi giúp bớt nhàm chán mà thôi – vĩnh viễn chính là món đồ chơi nho trong tay cho dù vẫn cố gắng giãy dụa và suy nghĩ để thoát ra khỏi vận mệnh đáng cười này.

      Loại cảm giác nghẹn khuất này làm cho Bạch Thấm khó chịu đến cách nào chịu được, Bạch Thấm ra cầu với An Tử Thiên:

      - Đây là tầng ba, phía dưới là bể bơi, nếu dám nhảy xuống tôi mới có thể tin tưởng thành ý của mà chấp nhận buổi đính hôn.

      Nhưng lại ngờ được rằng An Tử Thiên lại lời, chút do dự mà nhảy xuống.

      Vì thế, buổi đính hôn còn chưa chính thức bắt đầu liền bối rối qua loa cho xong việc.

      ****

      Cuối cùng An Tử Thiên được người khác kéo lên.

      nằm giường bệnh bệnh viện, vừa mở mắt lại thấy hai má sưng đỏ của Bạch Thấm, hốc mắt ửng đỏ nhưng lại quật cường chịu rơi lệ, tràn ngập lại phẫn hận nhìn .

      Bạch Thấm bị người trong nhà dạy bảo trận rồi mạnh mẽ kéo đến nơi này. Trong nháy mắt nghĩ đến lúc nhảy xuống, đầu óc trở nên trống rỗng. Cho dù Bạch Thấm biết luôn luôn nghe lời , nhưng khi do dự nhảy xuống, Bạch Thấm vẫn cảm thấy bất ngờ. Cảm xúc khiếp sợ, khẩn trương chiếm lấy lòng , làm cho nhất thời biết làm thế nào cho phải , thậm chí còn có chút hối hận tại sao lại bảo nhảy xuống.

      đáng chết, làm sao lại có suy nghĩ bình thường như vậy!
      (vậy thế nào mới là bình thường?)

      Nhưng khi An Tử Thiên tỉnh lại, khóe miệng Bạch Thấm lại nở nụ cười chế giễu:

      - An đại thiếu gia quyết tâm diễn tiết mục tình thâm mà bất chấp! Não bị chấn động, xương đùi gãy, quả khiến cho người khác chấn kinh* lại thêm thương ngừng.
      * chấn kinh = chấn động và kinh ngạc

      An Tử Thiên im lặng nhìn , để ý bản thân bị thương là do gây ra, lồng ngực bức bối khiến thanh phập phồng khàn khàn:

      - Ai đánh?

      Lời vừa thốt ra làm Bạch Thấm sửng sốt, sau lúc mới phản ứng lại:

      - An đại thiếu gia tiếc là phải chính mình động thủ? Yên tâm! Tuy rằng đây là cha tôi đánh, nhưng xuống tay tuyệt đối lưu tình đâu! ha ha…

      ****

      Đương nhiên lưu tình! Công ty nhà Bạch Thấm được như bây giờ là hoàn toàn nhờ vào tập đoàn An thị mang đến*, ông ta xuống tay làm sao có thể lưu tình chứ?

      *ta nghĩ có thể là công ti nhà nữ chính là công ti con của An thị hoặc là thiếu vốn được An thị tài trợ.
      An Tử Thiên bình tĩnh nhìn , đôi mắt thâm thúy tựa như hố sâu muốn nhốt vào. Bạch Thấm vội vàng tránh khỏi tầm mắt của , hề nhìn dù chỉ là liếc mắt.

      Hai người lúc lâu, khí trở nên vô cùng yên tĩnh.

      Bỗng nhiên, An Tử Thiên mở miệng :

      - Nếu như em muốn đính hôn cùng , muốn cùng ở chung, ngày mai liền rời khỏi An gia... Cái gì cũng đều có thể đồng ý, nhưng em thể rời khỏi .

      An Tử Thiên rất nhanh liền rời khỏi An gia. Đêm đó, Bạch Thấm sốt cao. Ngày hôm sau tỉnh lại chính là Bạch thấm của 10 năm sau - 28 tuổi - sống lại vào lúc 18 tuổi.

      ****

      Bạch Thấm bước xuống nhà dưới phát cả biệt thự to như vậy nhưng lại trống rỗng ai. Nhưng Bạch Thấm chút ngạc nhiên vì đoán cha mẹ hẳn là ở công ty luống cuống tay chân. Đời trước sau khi kết thúc đính hôn, công ty Bạch gia lập tức xảy ra chút cố, tuy vấn đề lớn, nhưng bởi vì xảy ra đột ngột cũng làm cho hai vợ chồng Bạch gia luống cuống tay chân vài ngày.

      Bạch Thấm vừa mới lấp đầy bụng còn chưa kịp nghỉ ngơi lát, di động liền vang, vội luống cuống tay chân cầm máy nghe:

      - Alo. . . .

      - Bạch Thấm, sao cậu còn chưa đến? Mau đến nhanh chút kẻo gặp được ai đâu? _ giọng thanh thúy truyền vào lỗ tai, mang theo nét riêng biệt của năng động.

      - Cậu là?_ Bạch Thấm chỉ cảm thấy này giọng này rất quen thuộc nhưng trong lúc nhất thời lại nghĩ ra là ai.

      - A a a...! Bạch Thấm, cậu là cái đồ lương tâm. Mới có vài ngày gặp mặt cậu lại hỏi tớ là ai! Cậu nhất định là cố ý!? Cho cậu 20 phút, mau đến KTV Sung Sướng*! Nếu tự gánh lấy hậu quả! Hừ hừ . . .
      *cái tên này.... quá mức... rồi =.=!!!

      Mới hỏi có hai chữ lại phải chịu trận pháo oanh tạc, Bạch Thấm lấy tay ôm lấy cái cái đầu* mới chợt nhớ lại -- Lâm Thước Nhạc, trong tất cả những người quen chỉ có Lâm Thước Nhạc mới có tính tình hoạt bát như vậy.
      * nguyên văn là phủ cái trán đau
      Lâm Thước Nhạc là bạn bè duy nhất suốt ba năm thời trung học của Bạch Thấm. Đời trước bởi vì luôn sống ở An gia phải chịu đựng cuộc sống nghẹn khuất áp lực, tự nhiên vô trung hình trung tạo cho Bạch Thấm tính cách càng ngày càng trở nên lạnh lùng ít , thích tiếp xúc cùng người khác, tin tưởng người khác.

      Thời gian lâu, cho dù ban đầu có người chủ động muốn làm quen với , nhưng chẳng ai chịu được việc suốt ngày phải đối mặt với cái mặt lạnh là , dù sao người ta cũng phải chỉ có thể kết bạn với . Thời gian lâu mọi người ai cũng cho rằng Bạch Thấm có tính tình đại tiểu thư kiêu ngạo, khinh thường người khác, người muốn cùng kết giao bạn bè càng lúc càng ít, thậm chí có. Nhưng Lâm Thước Nhạc lại là ngoại lệ, dù Bạch Thấm có lạnh lùng cỡ nào cũng để ý, điển hình của việc “lấy mặt nóng áp mông lạnh”. Lâm Thước Nhạc luôn tìm chuyện phiếm, rủ dạo phố, lần bị từ chối lại càng hứng trí bừng bừng đến mời lần thứ hai, sau đó lần thứ ba, lần thứ tư . . . .

      Cuối cùng cho đến khi kiên nhẫn được nữa, Lâm Thước Nhạc tìm Bạch Thấm chuyện phiếm nữa mà trực tiếp bắt phải chuyện cùng ấy(LTN), sau khi tan học hỏi tiếng, hai lời kéo Bạch Thấm dạo phố.

      Bạch Thấm: “ . . . . . ” [ Lâm Thước Nhạc: Hừ hừ hừ, đồ trẻ con, Lâm Thước Nhạc ta ra tay, cậu làm sao có thể chống đỡ được? Còn mau mau quỳ gối dưới váy thạch lựu của tớ, gọi tiếng chị ơi, ha ha ha ha!]

      Vì thế Lâm Thước Nhạc rốt cục thực được nguyện vọng lâu nay của mình, thành công kết bạn với Bạch Thấm. Kỳ Lâm Thước Nhạc cũng hiểu được chính mình vì sao lại luôn quấn quít lấy Bạch Thấm. Có lẽ tại thời điểm Lâm Thước Nhạc gặp được Bạch Thấm vừa vặn thích hợp, có lẽ là do lần đó (LTN) ngẫu nhiên thấy chưa từng nở nụ cười như Bạch Thấm nhưng môi lại chỉ hơi nhếch miệng mang theo hương vị của ánh mặt trời đầy ấm áp.

      Ai nha, làm bạn bè cần cái gì lý do chứ. Xưa nay Lâm Thước Nhạc luôn tùy tiện, chưa bao rối rắm suy nghĩ vấn đề nan giải, đây cũng là lý do mà tại sao từ trước tới giờ ấy luôn luôn mang theo bộ dáng vui vẻ.
      Hale205 thích bài này.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 3: Bạn Học Tụ Hội

      Sung Sướng là KTV lớn nhất ở thành phố W, đương nhiên cũng là nơi tiêu tiền lý tưởng nhất, Bạch Thấm vừa xuống xe thấy Lâm Thước Nhạc chạy tới chỗ mình:

      - Tiểu Thấm, mình rất nhớ cậu, cậu có nhớ mình ?

      vật thể to như con gấu chạy đến ôm ấp Bạch Thấm. Đối mặt với , Lâm Thước Nhạc lúc nào cũng hoạt bát nhiệt tình như lửa thậm chí có chút quá [⊙﹏⊙]. (nguyên văn bản cv đấy)

      ràng lần cuối Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc gặp nhau là lúc thi vào trường Cao Đẳng mới được tuần mà nhìn ấy (LTN) giống như bọn họ vài tháng gặp nhau rồi vậy. Nếu là trước đây, Bạch Thấm chỉ cho Lâm Thước Nhạc cái liếc mắt đầy xem thường, thậm chí thèm quan tâm, nhưng tại Bạch Thấm sống lại. Kiếp trước chỉ vì lạnh lùng ích kỷ mà ngay sau khi thi vào trường cao đẳng mất người bạn chân thành đáng này, sau này Bạch Thấm cảm thấy hối hận muộn. tại sống lại đương nhiên để những thứ đáng trân trọng bị mất như kiếp trước nữa, Lâm Thước Nhạc là trong số đó.

      Bạch Thấm cố nén kích động, nhàng ôm lấy Lâm Thước Nhạc:

      - Thước Nhạc, mình cũng rất nhớ cậu... Thước Nhạc đáng của tớ.... lâu chúng ta gặp nhau… mình nhớ cậu... rất nhớ!

      Bạch Thấm giọng khẽ run, hốc mắt cũng có chút hơi ửng đỏ nhưng Lâm Thước Nhạc thể nhìn thấy.

      - A nha, có ?! ?! Tiểu Thấm cũng rất nhớ tớ sao?! Tớ biết cậu cũng nhớ tớ mà. Tiểu Thấm làm sao có thể quên tớ! Ha ha.... Vừa nãy chuyện điện thoại cậu giả vờ nhận ra tớ nhất định vì muốn cho tớ kinh hỉ* đúng ?
      *kinh ngạc + vui vẻ

      Lâm Thước Nhạc vừa nghe Bạch Thấm cũng nhớ mình ngay lập tức quăng những lời uy hiếp lúc trước ra sau đầu, tâm tình cũng trở nên vô cùng vui vẻ:

      - Tiểu Thấm, mau vào trong , mọi người trong lớp đều đến, chỉ còn mình cậu thôi! Tớ cho cậu biết, Triệu Ngạn Bân vẫn chờ cậu đấy! Ha...ha.... Cậu tới tên nhóc kia cũng đứng ngồi yên.

      Lâm Thước Nhạc vừa vừa nắm tay Bạch Thấm vào KTV nhưng lại hề phát hốc mắt Bạch Thấm ửng đỏ và khác thường trong giọng của (BT).

      Lúc này, Bạch Thấm mới nhớ lại hôm nay là ngày bạn học hồi trung học tụ họp. Đây là buổi gặp mặt cuối cùng sau khi tốt nghiệp trung học của bọn họ, ngày mai là ngày chia tay. Khi Lâm Thước Nhạc nhắc đến Triệu Ngạn Bân, đột nhiên Bạch Thấm có chút giật mình. Cuộc sống trung học kết thúc mười mấy năm, rất nhiều người mà nhớ . Nhưng Triệu Ngạn Bân mà Thước Nhạc nhắc tới Bạch Thấm hề quên. Dù sao, kiếp trước cậu chính là mối tình đầu của . Kiếp trước luôn cảm thấy mình bị An Tử Thiên trói buộc, duy chỉ lúc học được tự do nên thích Triệu Ngạn Bân giống như thanh mai trúc mã vậy.

      Bạch Thấm nhớ ngày trước Triệu Ngạn Bân ở trường cũng là nhân vật nổi tiếng. Cậu giống như nam chính mà tiểu thuyết hay miêu tả: lãng mạn, đẹp trai, nụ cười luôn ấm áp như ánh mặt trời khiến các nữ sinh ở trường mê đảo, cậu còn là đội trưởng đội bóng rổ, chính vì vậy nên mỗi lần có trận đấu bóng rổ diễn ra các nữ sinh đều đến vây xem. Thành tích học tập của cậu cũng vô cùng tốt, các giáo sư nhắc tới cậu khen dứt miệng, điều kiện gia đình cũng rất tốt nên có rất nhiều nữ sinh chút rụt rè mà theo đuổi cậu.

      Bạch Thấm cũng vậy nhưng nghĩ có lẽ lý do chủ yếu mà thích Triệu Ngạn Bân là do thoạt nhìn cậu ta giống như người vô tư tùy ý. Khi ấy Bạch Thấm bị trói buộc nên luôn bị thu hút bởi kiểu người như vậy. Nhưng mà, kiếp trước Bạch Thấm hoàn toàn hiểu tại sao thích Triệu Ngạn Bân. Bạch Thấm trong lòng yên lặng trêu chọc chính mình, xem trọng người như Triệu Ngạn Bân, ánh mắt của đúng là khá tốt.

      Thước Nhạc vừa kéo Bạch Thấm ngồi vào ghế có mấy nam sinh ồn ào:

      - Bạch Thấm, cậu cuối cùng cũng đến. Dám để bọn tớ chờ lâu, đến rồi phải phạt mấy ly!

      Tuy rằng tính cách Bạch Thấm lạnh lùng nhưng có khuôn mặt khá xinh xắn, ít nam sinh thầm thích , nhưng dù bọn họ có thích Bạch Thấm đến mức nào cũng bị vẻ lạnh lùng của làm cho chùn bước, Triệu Ngạn Bân cũng là trong số đó.

      Bạch Thấm đưa mắt nhìn mọi người xung quanh mà có cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc.

      - Các cậu đừng làm khó dễ Bạch Thấm, có thể đường ấy kẹt xe nên mới đến trễ.

      Bạch Thấm còn chưa kịp mở miệng người bên cạnh lên tiếng trước. vừa xoay người thấy nam sinh tuấn tú nhìn mình cười, khuôn mặt nhìn hơi quen nhưng lại nhớ ra là ai. Bạch Thấm khỏi nhíu mày, nhưng ngờ điều này rơi vào trong mắt nam sinh cậu lại lý giải là muốn uống rượu nên khó xử.

      - Này này Triệu Ngạn Bân, Bạch Thấm còn chưa gì mà cậu biết ấy đường bị kẹt xe? Hai ngươi rốt cuộc có quan hệ gì?_Bạn học xung quanh cố ý ồn ào trêu chọc.

      - Hắc hắc, ai biết hai người bọn họ có bí mật gì thể !

      - đến muộn làm sao có thể phạt rượu? Hay thế này Triệu Ngạn Bân, cậu thay Bạch Thấm uống!

      Nhìn thấy Bạch Thấm nhíu mày nên tưởng muốn uống rượu, Triệu Ngạn Bân :

      - Được, ba chén được ?

      Triệu Ngạn Bân cầm lấy chén định uống, ngờ bị bàn tay chặn lại cướp lấy ly rượu, cậu giật mình nhìn lại ngờ là Bạch Thấm.

      Bạch Thấm cầm ly rượu mỉm cười:

      - Tớ muộn sao có thể để cậu chịu thay. Mọi người, uống xong ba chén thể tiếp tục làm khó tớ đâu đấy!

      Sau câu ấy là nụ cười khẽ hiếm hoi của Bạch Thấm. Mọi người bình thường chỉ thấy Bạch Thấm lạnh lùng, thế nhưng hôm nay so với trước kia vô cùng khác biệt, khỏi vui vẻ hơn:

      - Đó là đương nhiên, hiếm khi Bạch đại tiểu thư cho chúng ta mặt mũi! Hắc hắc...

      Sau đó mọi người nhìn Bạch Thấm uống rượu như uống nước vậy, ba ly rượu nhanh chóng bị uống cạn. Đám con trai xung quanh thấy vậy lập tức vỗ tay tán tưởng:

      - Rất tuyệt, nhìn ra Bạch tiểu thư lại có tửu lượng tốt như vậy!

      Được màn uống rượu của Bạch Thấm cổ vũ, khí trở nên sôi nổi hẳn, nam sinh trong lớp ai ai cũng nắm chặt cơ hội mời rượu , dù sao chuyện như vậy phải lúc nào cũng có được, nhưng Bạch Thấm hề uống rượu, chỉ uống nước trái cây, mọi người cũng so đo với . Con trai đối với con tất nhiên phải nhường nhịn hơn chút, đặc biệt là xinh đẹp, huống chi Bạch Thấm chỉ là xinh đẹp mà còn là bình thường còn khó có thể tiếp cận.

      Triệu Ngạn Bân bị cướp ly rượu trong tay lại nhìn thấy Bạch Thấm sảng khoái uống rượu nên trong lòng chợt có chút mất mát. Triệu Ngạn Bân biết Bạch Thấm làm vậy là muốn từ chối tiến thêm bước nữa ngoài tình bạn cùng cậu .

      Triệu Ngạn Bân quả đoán đúng ý của Bạch Thấm. Đời trước Bạch Thấm thích Triệu Ngạn Bân có nghĩa tại cũng thích cậu, nếu thích tốt nhất nên duy trì mối quan hệ bạn bè đơn thuần. Kỳ , nghĩ lại chuyện đời trước, Bạch Thấm hề nhớ ra dáng vẻ của Triệu Ngạn Bân, vừa rồi may nhờ có người bên cạnh gọi tên của cậu mới có chút nhớ đến. tại Bạch Thấm trong lòng hiểu vì sao đời trước thích Triệu Ngạn Bân, tất cả đều chỉ là những rung động của tuổi trẻ lại thêm xu hướng thích của những lúc đó. Hơn nữa, Triệu Ngạn Bân lại có được cuộc sống tự do tùy ý mà kiếp trước thích nhất, chỉ bấy nhiêu lý do thôi cũng làm cho 18 tuổi như khi ấy thích cậu.

      Nhưng những chuyện đó trôi qua rồi, tại cơ thể Bạch Thấm mới 18 tuổi nhưng thực chất 28 tuổi rồi, Triệu Ngạn Bân bây giờ đối với giống như cậu em trai ngây thơ, Bạch Thấm lại ưa thích mẫu hình người đàn ông thành thục chút, giống như An Tử Thiên như vậy. . . Đáng chết, sao đột nhiên lại nghĩ đến An Tử Thiên? Nhất định là do vừa rồi uống rượu nên tại có chút say, Bạch Thấm lắc lắc đầu giống như muốn hất hình ảnh của An Tử Thiên trong đầu ra ngoài.

      Bạch Thấm từ chối việc Triệu Ngạn Bân thay uống rượu thực ra còn có nguyên nhân khác. Dù bây giờ tốt nghiệp nhưng Bạch Thấm vẫn muốn có thể kết giao qua lại với bạn bè, muốn bản thân giống như kiếp trước vì quá lạnh lùng mà xa lánh mọi người, kiếp này Bạch Thấm muốn mình có thể có mối quan hệ tốt đẹp với mọi người. Chỉ hành động như vừa rồi khiến Bạch Thấm được mọi người quan tâm hơn bình thường khiến vô cùng vui vẻ.

      lúc sau có lẽ do uống nước trái cây hơi nhiều, Bạch Thấm đứng dậy với mọi người muốn vệ sinh, mà Lâm Thước Nhạc sớm mạch quên bẵng .

      đường trở về phòng Bạch Thấm bị ngăn lại, nhìn người con trai ấp úng trước mặt biết cậu muốn gì. đợi cậu ta mở miệng ràng, Bạch Thấm giành trước:

      - Cám ơn câụ vừa rồi thay tớ nhận phạt.

      - Ách... có gì, đây việc tớ phải làm. . . ý tớ là con trai nên làm như vậy.

      Triệu Ngạn Bân ý thức lời của mình có chút hơi quá phận nên vội vàng giải thích.

      - Ha ha, hôm nay tớ đến muộn rất ngại. Hai ngày trước tớ bị phát sốt, đầu óc có chút mơ hồ nhớ mọi chuyện nên mới thiếu chút quên buổi hẹn hôm nay.

      - Tại sao lại phát sốt? tại cậu khỏi chưa? Tại sao cậu ốm lại còn đến đây? Hay là để tớ đưa cậu về?

      Biết được người con trong lòng mình ốm, cậu vội vàng quan tâm.

      - Cậu cần lo lắng, tớ khỏi rồi. Ở mãi trong nhà cũng buồn chán, hôm nay ra ngoài gặp mặt các cậu cũng thay đổi tâm trạng. Haizz. . . ra quả ngượng ngùng, chỉ vì vị hôn phu của tớ vừa đính hôn xong bỏ tớ mình mà công tác, tớ lòng dạ hẹp hòi nên lập tức cảm thấy ấy mình, miên man suy nghĩ ngờ lại khiến bản thân bị bệnh.

      Khi nhắc đến vị hôn phu, khuôn mặt Bạch Thấm lại có chút ửng đỏ.

      - Cậu có vị hôn phu? Cậu có vị hôn phu từ khi nào vậy?. . . Cậu. . . cậu thích ta?

      Triệu Ngạn Bân vì đột nhiên nghe Bạch Thấm vậy mà giật mình, có chút khống chế được cảm xúc mà hơi đề cao lượng, lại thấy nhíu mày khó chịu đành cố gắng ổn định cảm xúc chua sót trong lòng hỏi.

      - Ngay sau khi tớ thi xong cao đẳng chúng tớ lập tức đính hôn. Còn tớ đương nhiên thích ấy, nếu sao lại đồng ý đính hôn với ấy chứ. Tâm nguyện lớn nhất của tớ đời này là kết hôn với ấy, thương ấy, vì ấy mà sinh con dưỡng cái, cùng ấy bạch đầu giai lão . . . .

      Bạch Thấm với khuôn mặt đầy thỏa mãn giống như mơ mộng về cảnh tượng của cuộc sống hạnh phúc trong tương lai, con ngươi chứa loại tia sáng mà Triệu Ngạn Bân chưa từng được thấy.
      Hale205 thích bài này.

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 4: Cái gọi là tình của kiếp trước

      Bạch Thấm thở dài ở trong lòng hơi, nhìn dáng vẻ khổ sở khi Triệu Ngạn Bân rời , trong lòng có chút cảm giác tên nổi lên, dẫu sao, kiếp trước và Triệu Ngạn Bân từng rất thân thiết.

      Chính ngày này của kiếp trước, cậu thổ lộ tình cảm với Bạch Thấm, vui sướng đồng ý, vì thế hai người chính thức đương. Thậm chí Bạch Thấm còn vì Triệu Ngạn Bân mà đăng kí trường đại học với cậu. Giống như các cặp đôi nam nữ trẻ tuổi khác, bọn họ chìm đắm vào tình cuồng nhiệt, tất cả các việc mà những cặp tình nhân hay làm họ đều thử. Nhưng dù tình cảm có tốt đẹp đến thế nào vẫn xảy ra chuyện. Triệu Ngạn Bân chia tay với Bạch Thấm mà cái gọi là lý do chia tay chẳng qua là lấy cớ, lúc đó cậu ta chẳng qua chỉ muốn sớm chấm dứt quan hệ của hai người. Ngay ngày hôm sau, Bạch Thấm nhìn thấy Triệu Ngạn Bân cầm tay và hôn lên trán ta.

      Mãi cho đến khi tốt nghiệp được vài năm sau, trong lần gặp gỡ ngoài ý muốn, Triệu Ngạn Bân mới do dự với Bạch Thấm: Vừa chính thức đương với thời gian, công việc của cha mẹ Triệu Ngạn Bân liên tiếp gặp vấn đề, mới đầu họ cũng chỉ gặp những rắc rối nhưng càng sau này vấn đề họ gặp phải lại càng lúc càng xảy ra thường xuyên mà cũng ngày càng khó giải quyết. Cha mẹ Triệu Ngạn Bân hao hết tâm sức nhờ người tìm hiểu mới biết được ra có người giở trò mà nguyên nhân để người đó làm vậy chính là vì mối quan hệ đương của Bạch Thấm và Triệu Ngạn Bân. Cậu cũng do dự thời gian nhưng cậu biết nếu đưa quyết định công việc của cha mẹ cậu bị hủy hoàn toàn, Triệu Ngạn Bân rốt cuộc cũng phải bất đắc dĩ mà chia tay với Bạch Thấm. Còn màn nhìn thấy cậu thân mật cùng khác chẳng qua là do cậu sắp xếp để Bạch Thấm hoàn toàn hết hi vọng về cậu.

      Triệu Ngạn Bân :“Bạch Thấm, tớ xin lỗi, tớ thích cậu, nhưng tớ thể chỉ vì thích cậu mà quan tâm bất cứ chuyện gì được, tớ thể để nửa đời tâm huyết của cha mẹ hoàn toàn bị hủy trong tay mình được.”

      Cậu :“Hơn nữa, Bạch Thấm, lúc trước khi chúng ta còn ở cạnh nhau tớ có cảm giác ngày nào đó chúng ta thể ở bên nhau. Cậu hoàn toàn đóng chặt cánh cửa của lòng mình, cho dù tớ mang danh là bạn trai của cậu nhưng dường như tớ cũng chưa từng có thể chân chính bước vào đó.”

      Cậu :“ Bạch Thấm, kỳ cậu cũng thích tớ như chính cậu nghĩ, hoặc có thể là, kỳ cậu muốn lợi dụng tớ làm gì đó...Trước đây ở cạnh nhau, dù là lúc vui vẻ nhất tớ cũng hề thấy cậu chân chính mỉm cười.”

      Triệu Ngạn Bân đúng, khi cảm giác thích ngây ngô ban đầu dần dần mất , Bạch Thấm chợt phát thực ra thích cậu, toàn bộ tình cảm dành cho cậu chẳng qua chỉ là ngưỡng mộ vẻ tự do tự tại người cậu, muốn tiến gần đến vẻ tự do ấy hơn, giống như làm như vậy cũng có thể có được tự do.

      Cho nên khi chia tay, Bạch Thấm dù có chút đau khổ vì Triệu Ngạn Bân phản bội nhưng thực ra càng đau khổ vì sau này vĩnh viễn thể lại gần vẻ tự do ấy nữa.

      Mà sau khi Triệu Ngạn Bân lý do chia tay, ngay lập tức chút nhớ nhung Bạch Thấm dành cho cậu cũng biến mất: ra Triệu Ngạn Bân cũng hoàn toàn được tự do như vẻ bên ngoài cậu thể . Nếu Triệu Ngạn Bân hề có cái tự do mà Bạch Thấm khổ sở muốn có được cần gì phải nhớ mãi quên cậu.

      cần Bạch Thấm ích kỷ, từ trước đến nay chưa bao giờ là tốt bụng, loại cảm giác đương sâu đậm Bạch Thấm có nhiều, làm sao có thể lãng phí.

      Suốt thời gian nghỉ hè, Bạch Thấm luôn dính lấy Lâm Thước Nhạc, người bạn thân tốt như ấy (LTN), kiếp này Bạch Thấm muốn lại đánh mất lần nữa nên đương nhiên phải bồi dưỡng tình cảm.

      Kiếp trước ngay sau khi thi tốt nghiệp cấp ba xong*, Bạch Thấm vội vàng lo chuyện làm sao để chối bỏ hôn của và An Tử Thiên, vội vàng cùng Triệu Ngạn Bân làm đôi tình nhân ngọt ngào, vội vàng vì chuyện chọn trường mà cãi nhau với người nhà, vội vàng làm đủ chuyện. ích kỷ chỉ lo bản thân mà quên mất bên cạnh còn có người luôn đối xử nhiệt tình với .
      *(ở chương trước là thi vào trường cao đẳng, nhưng thực tế là thi tốt nghiệp cấp ba vì bên TQ gọi trường cấp 3 là trường cao đẳng, đến chương này ta mới biết =.=!!!)

      Ngồi ở trong quán kem mát mẻ, Lâm Thước Nhạc múc muỗng kem xoài to ăn rồi phát ra tiếng thở dài thỏa mãn:“Tiểu Thấm, ngày mai là hạn chót nộp đơn nguyện vọng, cậu quyết định thế nào rồi?”

      Bạch Thấm thu hồi ánh mắt thẫn thờ nhìn người qua đường, quay lại nhìn Lâm Thước Nhạc thấy khóe miệng ấy (LTN) còn dính chút kem lập tức bật cười :“Cậu xem cậu lớn như vậy mà sao lúc ăn lại giống như đứa bé thế kia! Khóe miệng dính đầy kem rồi kìa.”

      rồi Bạch Thấm đưa khăn cho Lâm Thước Nhạc.

      - Tớ muốn thi vào trường A, trường đó là trường quản trị kinh doanh khá nổi tiếng. Cậu sao?”

      - Quản trị kinh doanh? phải cậu mình ghét nhất là kinh doanh à? Tại sao đột nhiên cậu lại muốn thi trường này?

      Nghe Bạch Thấm vậy Lâm Thước Nhạc khỏi kinh ngạc lớn tiếng.

      - thích có nghĩa là phải làm. Thước Nhạc, cậu cũng phải biết với những chuyện như vậy những gia đình như nhà chúng ta chắn chắn để chúng ta tự ý quyết định.

      Lâm Thước Nhạc vừa nghe xong lập tức méo mặt ghé lên bàn, rầu rĩ :

      - Đúng rồi, chúng ta chắc chắn bị cha mẹ quyết định chứ nào có thể tự đưa ra ý kiến chứ? A a a! được! Nếu như vậy, thay vì để cha mẹ sắp xếp cho trường lung tung nào đấy, tớ cũng muốn thi quản trị kinh doanh giống cậu. Hừ hừ hừ! Biết người biết ta bách chiến bách thắng!

      Lâm Thước Nhạc sau khi xong còn tỏ ra hung hăng múc kém nhét vào miệng:

      - Nếu làm như vậy, Tiểu Thấm ~~~ chúng ta chắc chắn phải tách ra, cuộc sống đại học của chúng ta nhất định vô cùng hạnh phúc.(ta có cảm giác mình làm bách hợp)

      - cậu muốn thi quản trị kinh doanh giống tớ ? phải cậu cũng rất ghét ngành này à? Thước Nhạc, cậu thể chỉ vì ý muốn nhất thời mà quyết định tùy tiện như vậy được, sau này cậu có cơ hội hối hận.

      - Ai, Tiểu Thấm, cậu cũng phải biết em trai tớ mới vài tuổi, đợi đến lúc nó có thể tiếp nhận chuyện của công ty cha mẹ ta nhất định sớm còn từ lâu, người làm chị là tớ đây đành phải chịu khổ, đợi đến lúc thằng nhóc đó lớn lên mới có thể biết chị người vô cùng vì đại… ha ha ha!

      Bạch Thấm nhìn dáng vẻ điên cuồng cười lớn của Lâm Thước Nhạc trước mặt mà cảm thán trong lòng, nếu kiếp trước đối xử với Thước Nhạc tốt hơn dù chỉ chút, rất nhiều chuyện có lẽ xảy ra. Càng nghĩ Bạch Thấm cảm thấy trước đây mình quá yếu đuối ích kỷ. Nhưng sao, còn có thể làm lại từ đầu, chỉ cần cố gắng, tất cả mọi chuyện tốt đẹp!

      Bạch Thấm cố gắng trấn an chính mình, đây việc mà sau khi sống lại thường xuyên làm _ cảnh cáo bản thân. Bạch Thấm sợ nếu tự nhắc nhở chính mình như vậy, ngày nào đó lại có thể mắc sai lầm, bước lên con đường mù mịt lối về, chuyện tốt như sống lại phải lúc nào cũng có thể có.

      Bạch Thấm cầm lấy tay Lâm Thước Nhạc :

      - Thước Nhạc, từ nay chúng ta cùng nhau cố gắng tạo ra cuộc sống mà chúng ta muốn ! ngày nào đó chúng ta có thể tự do làm những gì mình muốn, ép buộc.

      Từ trước đến nay Bạch Thấm luôn lạnh lùng, nhưng giờ phút này lại nở nụ cười phát ra từ nội tâm làm cho Lâm Thước Nhạc ngây người, nụ cười của (BT) ấp áp giống như ánh nắng mặt trời ở sâu trong rừng rậm, vất vả chiếu qua các tầng lá cây khiến hoa nở. Nụ cười của Bạch Thấm vừa quý hiếm vừa ấm áp giống vậy nên nó trở nên trân quý xinh đẹp làm cho người ta lóa mắt, mọi cảnh vật xung quanh dường như chỉ làm nền cho nụ cười ấy, Lâm Thước Nhạc hoàn toàn ngơ ngác vì nụ cười ấy.

      Mặc dù suốt ngày cười vui vẻ hay luôn miệng sao cả nhưng kỳ Lâm Thước Nhạc vẫn luôn khó chịu vì bị trói buộc. Nhưng lúc này nhìn nụ cười của Bạch Thấm, Lâm Thước Nhạc chợt cảm thấy thực ra mọi chuyện ra vốn có gì lớn lao.( ràng đây là bách hợp!!)

      Người đẹp soi gương biết mình đẹp, Bạch Thấm chưa bao giờ nghĩ rằng nụ cười của mình lại vô cùng ấm áp mê người.

      Ba tháng hè vui vẻ nhàn nhã kết thúc rất nhanh. Suốt thời gian này, Bạch Thấm vui vẻ cùng với Lâm Thước Nhạc đến từng địa điểm du lịch và trung tâm thương mại ở thành phố W. Hai người bọn họ khắp thành phố W cũng chưa đủ thỏa mãn, họ thậm chí còn đảo Hải Nam vui chơi quên trời đất hơn mười ngày, lúc về làn da bị phơi nắng cũng đen ít, hai người cũng quan tâm -- đây mới là tuổi trẻ chân chính, vài ba năm nữa tuy vẫn còn trẻ nhưng có cách nào làm những chuyện điên cuồng như vậy nữa.

      Chơi đủ, điên đủ, sau khi phát tiết xong cả thể xác lẫn tinh thần đều vô cùng thoải mái, lúc này hai mới kéo hành lý đến trước cổng đại học A. Nhìn trước đám người rộn ràng nhốn nháo trước cổng lớn của trường đại học A, Bạch Thấm có chút hoảng hốt, mọi chuyện đều hết sức chân , tất cả phải là mơ.

      Ánh mặt trời cuối hè vô cùng gay gắt, nóng bức vô cùng, làm cho người vốn sợ nóng là Lâm Thước Nhạc hết lời kêu ca dù mới bước từ xe xuống. Lâm Thước Nhạc chịu nổi nóng bức, vội vàng kéo Bạch Thấm chạy vào trong trường tìm chỗ râm mát. nửa đường các bị hai học trưởng** ngăn lại, nhiệt tình giúp các mang hành lý làm thủ tục báo danh rồi lại đưa các đến kí túc xá.
      **(học sinh lớp )

      Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc được phân chung phòng, điều này làm cho Lâm Thước Nhạc vô cùng vui vẻ, lôi kéo Bạch Thấm kêu gào:

      - Bạn , đây là duyên phận, hai ta nhất định bao giờ xa rời nhau!

      Nhìn hai vị học trưởng mồ hôi ướt đẫm, nghĩ đến việc bọn họ cẩn thận chu đáo giúp đỡ, dù là người lạnh lùng như Bạch Thấm cũng ngại ngùng, vội vàng mua đồ uống đưa cho hai người:

      - Hôm nay cảm ơn hai vị học trưởng nhiệt tình giúp đỡ, nếu trường đại học A lớn như vậy, em và Thước Nhạc chắc chắn mệt chết mất.

      Từ lúc gặp mặt cho đến bây giờ họ chưa với nhau câu nào nhưng giờ phút này vị học muội xinh xắn này lại vừa cười tủm tỉm vừa đưa cho họ đồ uống khiến hai vị học trưởng có chút cảm giác vì được quan tâm mà giật mình, trong lòng vui vẻ đến mức thiếu chút nữa nghĩ được gì, bao nhiêu mệt mỏi cũng lập tức biến mất:

      - có gì. Có thể được giúp đỡ hai xinh đẹp như vậy bọn quả rất vinh hạnh. Các em yên tâm, nếu sau này có chuyện gì có thể tìm bọn , bọn nhất định giúp đỡ.

      Đến tận lúc sắp , hai người họ vẫn dặn Bạch Thấm nhất định đừng quên tìm bọn họ, có chuyện gì hay cũng sao, tất nhiên nếu như có chuyện gì mà tìm bọn họ quả rất tốt.

      Hắc hắc… quả ai có cách nào chống lại được sức quyến rũ của người đẹp!

      Phòng kí túc xá Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc ở khá tốt, bốn người phòng, giường có cả bàn học. Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc đến trước, hai người còn lại chưa đến. Hai cất đồ, sắp xếp mọi thứ xong bụng đánh trống kháng nghị. Bạch Thấm cùng Lâm Thước Nhạc ra ngoài ăn rồi đến tạp hóa mua đồ, lòng vòng lâu đến khi về kí túc xá là năm sáu giờ tối. Hai người còn lại cũng đến, bốn người bắt đầu làm quen lẫn nhau.

      Người đeo cái kính lớn gần như che mất nửa khuôn mặt tên là Tô Thanh Thiển, tóc ấy vừa thẳng vừa đen nhánh, nếu nhìn từ phía sau nhất định cảm thấy rất đẹp, tuy rằng khuôn mặt quá xinh đẹp nhưng dáng người rất đẹp, ngay cả người chưa từng để mắt đến ai như Bạch Thấm cũng nhin được mà khen ngợi trong lòng. Tuy nhiên dường như Tô Thanh Thiển có chút kiệm lời ít nót, vừa chào hỏi với mọi người xong lập tức trở về chỗ của mình.

      Người còn lại tên là Tống Điềm, có vóc dáng nhắn dễ thương, tính cách lại hoàn toàn khác với Tô Thanh Thiển, vô cùng nhiệt tình. Vừa gặp mặt Tống Điềm dành cho Bạch Thấm và Lâm Thước Nhạc cái ôm to, Bạch Thấm phản ứng kịp nên có chút giật mình, nhưng nhìn vẻ mặt tươi cười của Tống Điềm lại cố gắng nén xuống cảm giác muốn đẩy ấy ra. Lâm Thước Nhạc :

      - Tống Điềm, cậu quả đáng .
      Hale205 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    Trạng thái chủ đề:
    Không mở trả lời sau này.