1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại, Thanh mai trúc mã] Tình nhân màu hồng - Đình Nghiên (H) (Hoàn - 10c - Ebook)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      TÌNH NHÂN MÀU HỒNG

      [​IMG]

      Tác giả: Đình Nghiên

      Độ dài: 10 chương

      Thể loại: thanh mai trúc mã, hơi ngược, HE

      Rating: 18+, nữ chính nhu nhược thánh mẫu, văn chủ yếu 70-80% là H, ko nuốt được mời nhấn back trước khi quá muộn, gia chủ ko chịu trách nhiệm trong mọi trường hợp

      Edit: Khưu Uy Uy + H.

      Poster: Kún Lazy

      Nguồn: luoimantinh.com

      Couple: Hàn Thiếu Đình – Uông Vịnh Đại
      Giới thiệu

      Từ , sống nương tựa vào nhau, còn hẹn ước nhau cả đời. Vậy nên mặc dù vất vả nhưng dâu mới là vẫn có thể cắn răng chịu đựng –

      cho đến ngày, ba mẹ người tới tìm .

      mới biết, ra người là con nhà giàu, cũng có vị hôn thê!

      Tuy người thề, cả thể xác và trái tim chỉ thuộc về mình , nhưng chỉ là người bình thường.

      bé mồ côi bây giờ đủ tư cách để làm vợ nữa.......

      Các file đính kèm:

      Last edited: 28/4/17
      hpdt, song ngưDDuu thích bài này.

    2. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 1.1
      Edit: Khưu UyUy
      Trong nhi viện Từ Tâm, các em thường ngày hay ồn ào trong sân hôm nay lại thay đổi, tất cả đều chen lấn ngoài cửa sổ phòng làm việc.

      Chúng rất hiếu kỳ về đứa bé ngồi ghế dựa vào tường trong phòng làm việc, bé trai chừng tám tuổi, ngũ quan tuấn tú nhã nhặn làm người ta vừa thấy thích, nhưng ánh mắt cậu rất đơn, hai mắt vô thần.

      Nhìn trần nhà loang lổ, thèm để ý những chuyện khác. Uông Vịnh Đại tám tuổi, đôi mắt nhấp nháy, hiếu kỳ nhìn cậu.

      Lúc hai, ba tuổi, Uông Vịnh Đại bị người ta vứt bỏ ở công viên cạnh nhi viện, vì khóc nức nở, người tốt đưa bé tới nhi viện. Tìm thấy bức thư trong túi xách của , bên trong ghi tên và ngày sinh, từ đó bé ở trong nhiviện.

      Người đưa Hàn Thiếu Đình cho người làm công trong nhi viện là phụ nữ trung niên hơi mập, bà ấy nhi viện trước Hàn Thiếu Đình ở bị phá, cậu còn chỗ , bà ấy chỉ có thể giúp cậu tìm chỗ ở mới, hi vọng nhi viện Từ Tâm có thể nhậncậu.

      Tình cảnh của Hàn Thiếu Đình giống Uông Vịnh Đại, cậu bị người thân đưa tới cửa nhi viện, người thân đó với cậu phải mua thứ gì đó, bảo cậu ngoan ngoãn đứng chờ, kết quả quay về nữa.

      Viện trưởng nhi viện Từ Tâm hoà ái dễ gần, là người phụ nữ qua bốn mươi tuổi chưa lập gia đình, bà gật đầu.

      “Con tên là Hàn Thiếu Đình phải ? Từ nay về sau đây là nhà của con.” Bà sờ tóc Hàn ThiếuĐình.

      Hàn Thiếu Đình gật đầu.

      Người làm công lại cho viện trưởng biết vài chuyện vặt, Hàn Thiếu Đình quay qua cửa sổ nhìn, vừa thấy thích Uông Vịnh Đại.

      Uông Vịnh Đại bị cậu nhìn chằm chằm nên giật mình, khuôn mặt bỗng dưng đỏ ửng.

      Hàn Thiếu Đình như phát vùng đất mới, cảm thấy bé này thú vị. Cậu hỏi viện trưởng, “ bé kia là ai ạ?”

      Viện trưởng nhìn theo ánh mắt cậu, “Đó là Vịnh Đại, con bé cùng tuổi con, tình cảnh cũng giốngcon.”

      Cậu khẽ gật đầu, mắt nhìn chằm chằm . Uông Vịnh Đại vội vàng chạy khỏi đám trẻ…

      Ánh mắt cậu đáng sợ! Dường như coi bé là cá trong chậu, chim trong

      lồng... Hình như bị cậu để mắt tới rồi…

      Uông Vịnh Đại che hai má. nóng quá… Từ nay về sau, phải cách xa cậu ──

      Hàn Thiếu Đình thích ở mình, lúc đầu trẻ con trong viện còn hưng phấn tìmcậu chơi đùa, sau đó chán nản, thẹn quá hoá giận, bao giờ tìm cậu chơi cùngnữa, còn ở sau lưng cười nhạo cậu là đứa bé bị người thân vứt bỏ, giống họ, hầu hết cha mẹ ngoài ý muốn mà chết, bất đắc dĩ mới bị đưa đến nhi viện.

      Hàn Thiếu Đình nheo mắt, cậu quật cường, cậu tức giận, thậm chí vì cậu nghe được họ mỉa mai sau lưng mà đánhnhau.

      bé trai làm sao địch nổi hơn mười đứa bé khác?

      Đương nhiên cậu bị đánh mặt mũi bầm dập. Là Uông Vịnh Đại nhìn thấy, nhanh chóng tìm viện trưởng ngăn cản, mới giải quyết được trận đánh nhau này.

      Uông Vịnh Đại nhìn mặt cậu ngoan cố, biểu lộ phục, ánh mắt sắc bén, nhu hoà , “Mình bôi thuốc giúp cậu.”

      Hàn Thiếu Đình bình tĩnh nhìn thẳng , thấy vẫn mỉm cười dịu dàng như bông sen mới nở, cậu chau mày, dị nghị để giúp.

      Cậu rất dũng cảm, nhiều lần đau đớn, cậu vẫn sống sót. Tuy đau đến nhe răng trợn mắt cậu cũng kêu tiếng.

      “Rất đau phải ? Sưng quá…. Nếu là mình, khóc hết nước mắt nước mũi rồi…”

      vừa nhàng bôi thuốc cho cậu vừa dịu dàng . Cậu gì, chỉ nhìn .

      bé lại cười điềm đạm với cậu.

      “Đừng đánh nhau được ? Họ cũng từng trêu mình là đứa bé ai muốn, nhưng mình cảm thấy họ ở cùng mình, họ cũng là đứa bé ai muốn, tình cảnh chúng ta đều giống nhau, giống nhau nên đánh nhau, ngược lại phải thân thiết hơn, mọi người hoà bình ở cùng nhau tốt sao?” vẫn cười nhu nhã nhìn cậu, trong mắt có ý cười mềm mại mê người.

      Hàn Thiếu Đình kinh ngạc vì trưởng thành sớm, kinh ngạc vì thẳng như vậy, càng kinh ngạc vì trong mắt chợt loé ánh sáng chói lọi khiến tim cậu đập nhanh hơn, mặt nhịn được đỏ hồng lên.

      “Từ nay về sau mình ở cùng cậu, dễ dàng bỏ cậu… Chúng ta là bạn thân.”

      Cậu cố giữ vững bình tĩnh, ổn định nội tâm rung động khó hiểu, bình tĩnh gậtđầu, “Được, coi như là bạn tốt.”

      thấy cậu nhận lời, cười như hoa quỳnh mới nở, đẹp gì sánh nổi. Cậu lập tức mấthồn.

      Nụ cười của thậtđẹp…

      Lần đầu tiên cậu vì mà tim đập thình thịch.

      Đây là lần đầu tiên trong đời tim cậu đập dồn dập như thế, nhanh như là… Đua xe!

      Mắt của cậu, yên lặng, bình tĩnh, khoá chặt .

      Mỗi cuối tháng ở nhi viện Từ Tâm đều tổ chức sinh nhật, mời những người sinh tháng đó cắt bánh ngọt, chia kẹo cho các đứa bé khác.

      Đến sinh nhật Uông Vịnh Đại, hôm nay là người may mắn nhất buổi tiệc sinh nhật vì ăn mừng ngoài cửa có hai chiếc xe Mercedes màu đen im lặng dừng lại.

      Viện trưởng tự mình nghênh đón khách quý đường xa đến, tới viện là đôi vợ chồng ăn mặc sang trọng, phía sau họ là mấy vệ sĩ mặc đồ vest đen, giá trị con người phiphàm.

      “Hai người đến đây, hoan nghênh, hoan nghênh. Hôm nay tổ chức tiệc sinh nhật, hai người tới đúng lúc, mời ăn bánh ngọt cùng chúng tôi.”

      “Sinh nhật? Làm nam hay nữ?” Phu nhân mở miệng hỏi.

      Sau ba năm hôn nhân có thai, vì vậy muốn nhận nuôi, mà nhi viện là nơi công ty họ giúp đỡ, nên cùng chồng đến đây xem.

      “Là nữ.”

      Viện trưởng hiền lành vẫy tay với Uông Vịnh Đại, “Vịnh Đại, tới đây.”

      Uông Vịnh Đại mặc âu phục hồng phấn đơn giản, cái này là quần áo cũ được ủng hộ. Tuy là kiểu dáng 2, 3 năm trước nhưng bé trời sinh đoan trang, mặc vào vẫn thanhlịch.

      Phu nhân vừa thấy liền đầy hứng thú, ôn nhu hỏi, “Cháu tên gì? Năm nay mấy tuổi rồi?”

      “Cháu là Uông Vịnh Đại, năm nay tám tuổi ạ.” Người đàn ông huých cùi chổ vào vợ, nhăn mày. “Tuổi lớn quárồi…..”

      Trước khi họ đến định tìm đứa bé năm tuổi trở xuống, cho rằng đứa bé năm tuổi trở xuống vẫn , hiểu chuyện.

      ràng có thể coi họ là ba mẹ ruột mà hiếu thuận. Ngoài năm tuổi nhớ thể quên, họ muốn sinh thêm tai hoạ.

      Nhưng phu nhân thích Uông Vịnh Đại trang nhã thuỳ mị ngay lúc gặp, vuốt gò má mềm mịn của Uông Vịnh Đại, “ đâu…. Con bé đáng , rất có duyên với em.”

      “Cháu….” Uông Vịnh Đại nhìn chăm chú đôi mắt đầy thương của phu nhân, sinh lòng cảm động, chần chờ lát.

      hứa với Hàn Thiếu Đình tuỳ tiện bỏ cậu, muốn nuốt lời…
      AikoNguyen thích bài này.

    3. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 1.2
      Edit: Khưu UyUy

      bé sợ hãi mở to đôi mắt vô tội và ngây thơ với phu nhân, “Cháu thích làm mẹ cháu, nhưng cháu thể .”

      “Vì sao?” Phu nhân kinh ngạc, nghi ngờ hỏi.

      “Cháu hứa với Thiếu Đình, ở bên cạnh cậu ấy. Cậu ấy cũng là đứa bé đáng thương như cháu, nếu cháu làm con hai người, cậu ấy còn được gặp cháu, cậu ấy rất côđơn.”

      “Thiếu Đình? Cậu bé là ai?”

      “Thiếu Đình là đứa bé tháng trước vừa chuyển đến, tình cảnh gần giống Vịnh Đại, ai thân thiết với nó đều để ý, chỉ trừ Vịnh Đại mà thôi. Đứa bé ở chỗ kia!”

      Ngón tay viện trưởng chỉ về Hàn Thiếu Đình đứng trong góc.

      Đôi mắt cao ngạo chiếm giữ như biểu thị công khai Vịnh Đại thuộc về cậu, nhìn thẳng vào mắt phunhân…

      Phu nhân bỗng sợ run người, vịn lấy người đàn ông bên cạnh .

      Người đàn ông nhìn đôi mắt Hàn Thiếu Đình, bé trai sợ hãi lạnh lùng người đàn ông chút nào, ngược lại còn hoan nghênh nhìn.

      Khoé môi người đàn ông nâng lên tán thưởng vui vẻ. “Đứa bé này, tương lai là nhân trung long phượng*…” Nhân trung long phượng: rồng phượng trong loài người

      Viện trưởng vừa nghe vậy, gọi Hàn Thiếu Đình, “Thiếu Đình, lại đây chút.” Hàn Thiếu Đình di động.

      “Vịnh Đại, con gọi Thiếu Đình đến đây.” Viện trưởng bảo bé. “Vâng.”

      Uông Vịnh Đại vui vẻ kéo Hàn Thiếu Đình khó chịu đến, “Thiếu Đình đến rồiạ.”

      “Thiếu Đình…. Con đồng ý làm con chúng ta ?” Phu nhân nhàng hỏi. Cậu nhướng mày, thanh trong sáng, rất trung khí, “Cháu muốn.” “Hả?” Giọng thất vọng là của Uông Vịnh Đại.

      Hàn Thiếu Đình oán trách lườm bé, “Tôi muốn bất kì ai nhận nuôi, tôi chỉ muốn ở nhi viện. Nếu cậu muốn có ba mẹ mới, cậu tự , đừng tìm tôi.” Cậu kiêu ngạo, chấp nhận để mình lệ thuộc vào Uông Vịnh Đại, trở thành gánh nặng của , cậu muốn bọn họ phải cùng nhau gánh vác.

      Vừa xong, Hàn Thiếu Đình chịu khuất phục chạy . “Thiếu Đình…”

      Uông Vịnh Đại cũng đuổi theo. “Đợi mình chút… Thiếu Đình…”

      Đuổi theo đoạn, Uông Vịnh Đại vấp phải gò đất té ngã, bé ngã sấp xuống đất, người dính đầy cát bụi, nhìn qua rất nhếch nhác.

      Hàn Thiếu Đình dừng bước, cậu quay lại, thấy Uông Vịnh Đại như vậy, đành lòng, lại thấy bé mong chờ nhìn cậu, hai dòng nước mắt chảy xuống, cậu theo

      bản năng về phía , đỡ dậy.

      Hai đầu gối bị rách da, chảy máu rồi…

      Uông Vịnh Đại cắn môi, nhịn đau, kéo tay cậu. “Đừng để ý đến mình, đừng bỏ mình lại… được ?”

      " phải cậu thích ba mẹ mới sao?” Cậu thô lỗ .

      phải…. Mình muốn có người thân thương , nhưng mình nỡ xa cậu.”

      “Cậu tham lam, cậu biết ?” “Mình biết.” bé thận trọng gật đầu.

      Cậu kiên định , “Tôi quyết định, tôi muốn ăn nhờ ở đậu, cho nên nếu có ba mẹ nuôi, suốt đời tôi có cảm giác ngóc đầu lên được, tôi muốn ở trong nhi viện, sau khi tròn mười tám tuổi, tôi tự thuê nhà. Cậu sao? Cậu muốn ở cùng tôi hay cùng ba mẹmới?”

      “Mình muốn ở cùng cậu…” bé ôm chặt cậu, “Mình thích cậu, mình thích cậu phớt lờ mình, như vậy mình rất muốn khóc.” Giống như muốn chứng minh lời , nước mắt bé lại rơi xuống.

      “Cậu nhất định muốn theo tôi?”

      bé gật đầu, vẻ mặt chắc chắn. “Mình xác định. tin, chúng ta ngoắc tay,gạt người là chócon.”

      “Ngoắc tay?’ Cậu trừng mắt, “Đó là trò trẻ con, tôi muốn.” “Vậy cậu hi vọng mình chứng minh như nào?” bé nghiêm mặt. “Bất luận ai muốn nhận nuôi cậu, cậu cũng được đồng ý!” “Được.”

      Theo thời gian, trong giai đoạn trưởng thành, Hàn Thiếu Đình lớn lên mạnh mẽ bất phàm, dường như cơ thể trong nháy mắt cao lên, cao đến 180cm, mà Uông Vịnh Đại cũng xinh đẹp, dáng người yểu điệu hấp dẫn, có đường cong, có thể so sánh với mỹ nữ Đài Loan Lâm ChíLinh.

      Trong trường học, Uông Vịnh Đại là mỹ nữ, cũng là tài nữ, với thành tích của có thể cử học hệ tiếng Hoa tuyệt phải vấn đề.

      Danh tiếng kiện tướng thể dục của Hàn Thiếu Đình cũng vang dội, phàm là hoạt động thể thao có liên quan đến thi đấu, chỉ cần Hàn Thiếu Đình nguyện ý tham gia, tuyệt đối có thể nắm chắc từ giải ba trở lên, mà trong lớp cũng là người đứng đầu, khoa học tự nhiên càng là sở trưởng của , ai có thể so sánh.

      Hàn Thiếu Đình và Uông Vịnh Đại đều là nhân vật phong vân trong trường, mà họ cũng rất tự nhiên nhau.

      “Vịnh Đại, tìm được phòng tốt, chủ nhà rất tốt với , tiền thuê tháng chỉ có 3000, cuối tuần có thể dọn đến rồi.”

      phải rồi hả?” giật mình.

      phải , là chúng ta.” dịu dàng nhìn . “Chúng ta rồi, bất cứ ở đâu cũng ở cùngnhau.”

      “Thuê phòng bên ngoài…. Em dùng tiền làm thêm lúc nghỉ đông và nghỉ hè chắc đủ dùng….” Uông Vịnh Đại suy nghĩ, “Hay em làm thêm việc buổi tối nữa.”

      “Ừ, vất vả cho emrồi.”

      Hàn Thiếu Đình bận việc câu lạc bộ, sau khi tan học hầu như đều luyện bóng, thể có giờ làm cốđịnh.

      đâu, đó là ngôi nhà thân của chúng ta, em muốn cẩn thận suy nghĩ, em muốn tự mình trangtrí.”

      “Tuỳ em đấy.” thích nhéo cái mũi thon của . “Ai nha! Đau đó.” ôm lấy cái mũi hồng kêu đau. “Mũi em được như vậy cũng là công lao của .”

      “Có ý gì?” thả tay xuống, hiểu chớp chớp mắt.

      tiếc hi sinh sức lực nhéo giúp em!” nhân cơ hội nhéo thêm lầnnữa.

      “A…” phẫnnộ.

      Lại bị đánh lén thành công!

      Hàn Thiếu Đình ôm , tựa đầu lên tóc , “Vịnh Đại, chúng ta đủ 18 tuổi rồi, sau khi đến chỗ ở mới, chúng ta ngủ cùng phòng được ?”

      “Hả? Ngủ cùng phòng?” Mặt đỏ bừng như bị thiêu cháy. “Ừ… luôn muốn em… Em đồng ý ?”

      “Em… Em…” lắp bắp.

      “Đừng cự tuyệt , được ? luôn chờ em.”

      đau lòng vì buồn bã trong lời của , ở trong lòng gật đầu. hưng phấn như điên, ôm lấy xoay vòng.

      “YAAA…AA… A… Em chóng mặt quá… Thả em xuống…” sợ hãi kêu liên

      tục.


      .

      Hàn Thiếu Đình quan tâm dừng xoay, cánh môi đè lên môi thơm của , hôn . tự động mở miệng, mùi đàn hương toả ra.

      kiêng dè dò xét trong miệng , xâm chiếm toàn bộ hương thơm của

      Tim đập như trống đánh, máu sôi trào, khuôn mặt như say rượu, cơ thể

      như bông…

      ......


      Khi hôn cuồng nhiệt, cam tâm tình nguyện hoà tan vì .

      Hàn Thiếu Đình nhìn khuôn mặt trắng nõn của đỏ hồng ngây ngất, giọng trầm thấp lại ma mị hấp dẫn. “Đến lượt em hôn rồi….”

      “Em…”

      Hàn Thiếu Đình xấu hổ nhìn , ở cùng bốn ngày, mặt bị ánh nhìn nóng bỏng của thiêuđốt.

      khiến động lòng! khiến mê say!

      Hàn Thiếu Đình ôm chặt lấy , kiềm chế được mà muốn thương , , nuông chiều , làm theo ý muốn của .

      Theo năm tháng, nhìn từ bé ngây thơ lột xác thành người đẹp yểu điệu, từng hành động của , từ từ, yên lặng cướp chú ý của đối với người khác phái, khiêu khích tình ở sâu trong lòng từ lâu.

      “Em còn nhớ ? Năm cấp hai cơ thể em biến đổi, em lại để ý, còn phải ghi vào giấy cho em, bảo em tìm viện trưởng giúp, để viện trưởng đưa em mua nộiy.”

      Khuôn mặt ửng đỏ, thẹn thùng gật đầu. “Em phát …. Sao lại biết?”

      luôn nhìn em…. Lúc chúng ta học cùng trường, lại còn cùng lớp, lúc em học thể dục, đồng phục thể dục mềm mại bao quanh ngực em…”

      Khi đó dậy , qua dậy , bởi vậy đối với tình dục rất tò mò, cũng cảm thấy ảo não vì thay đổi của mình vào sáng sớm.

      …. Trong lúc vô tình trở thành nữ chính trong mộng xuân hồi trung học của

      “Đừng nữa! háo sắc!” che miệng .

      Ánh mắt như lửa thiêu đốt , làm cuống quýt thả tay xuống, quay lưng lại. dùng tay ôm lấy eo , đầu dựa sát lưng , tay kia miêu tả bả vai . “ hi vọng người phụ nữ của có ngực đẹp chút….Cái này có gì
      đúng?”

      Gò má lại đỏ như lửa, gắt giọng. “ bảo đừng rồi mà…” cười khẽ.

      xoay người làm bộ muốn đánh .

      bắt được tay , “Em muốn đánh ?” “Đúng! cho em đánh à?” chu môi. dịu dàng nhìn chăm chú , buông tay ra.

      Quả đấm của sắp chạm vào mặt, nghĩ cố gắng chịu đựng.

      Quả đấm cách 1cm lại dừng lại, thấy cử động, trong lòng dòng nước ấm chảy qua, buôngtay.

      nỡ đánh hả?” trêu .

      mỉm cười, má lúm đồng tiền mê người làm thích. nhịn được, lại chiếm lấy đôi môi thơm của lần nữa…

      AikoNguyen thích bài này.

    4. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 2.1
      Edit: Khưu UyUy


      Chuyển vào căn hộ mới, Hàn Thiếu Đình và Uông Vịnh Đại bắt đầu trang trí thế giới của hai người, sợ bị làm phiền, cần phải mất tự nhiên.


      Tình cảm của họ từ bé đến lớn thể tóm tắt, loại tình cảm đó làm họ rất muốn cảm nhận tồn tại của đối phương, rất muốn chia sẻ với đối phương mọi thứ.


      Đó là cuộc sống ở chung…. Họ ngầm hiểu lẫn nhau, hạnh phúc giao hẹn, chờ họ qua hai mươi tuổi, họ lập tức công chứng kết hôn.


      Trước khi họ kết hôn, muốn tăng thêm gánh nặng cho , mội lần vận động giường đều dùng bao cao su bảo vệ . Mặc dù thiếu cảm giác da thịt ma sát nhau, có lúc gãi đúng chỗ ngứa, nhưng cho nên nguyên ý chăm sóc .


      Uông Vịnh Đại từ bỏ cơ hội xét duyệt vào khoa tiếng Trung, thi lớp ban đêm của đại học Bắc Thị, lợi dụng thời gian ban ngày tìm việc làm để kiếm sống.


      Hàn Thiếu Đình đỗ trường y, làm bác sĩ là ước mơ lớn nhất của , Uông Vịnh Đại ở phía sau ủng hộ , cổ vũ .


      bận việc học, vì vậy chi tiêu trong nhà, việc vặt đều đặt lên vai , chịu trách nhiệm việc gia đình.


      Hàn Thiếu Đình đau lòng khi thấy trả giá như vậy, lại chỉ cố thể cố gắng học để báo đáp .


      Họ chỉ là người nhau, mà còn là tri kỷ, là bạn tâm linh của nhau…


      Họ thăm dò, chỉ là sức khoẻ đối phương, còn có ý nghĩ của đối phương.


      Như bây giờ, Hàn Thiếu Đình pha hai ly cà phê thơm ngát vào thư phòng của Hàn Thiếu Đình, vừa thấy lập tức để quyển sách tay xuống, cầm lấy ly cà phê ấm áp, ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh cùng , hai người ưu nhàn thưởng thức cà phê thơm ngát, chuyện nhà.


      “Vịnh Đại, em vất vả rồi.”


      sờ tay , phát lòng bàn tay thô ráp, đau lòng.


      Uông Vịnh Đại cười ngọt ngào, “Đừng vậy, là em tự nguyện. Chỉ càn học tốt, tương lai làm bác sĩ giỏi, em vui mừng rồi.”


      buông ly cà phê, ôm vào lòng. “ cố gắng…”


      “Em tin !”


      tin cậy trong mắt kiên định như bức tường đồng kiên cường thể rung chuyển, thiên tai cũng thể thay đổi.


      Chính ánh sáng kiên định này… làm tim bị trộm mất!


      ngọn lửa kín đâó trong mắt , nhìn thấy, hiểu ý , ngượng ngùng gật đầu.


      Môi Hàn Thiếu Đình khẽ hôn lên trán , rồi đến ngũ quan, mới từ từ cắn lên vành tai nhạy cảm của .


      rên rỉ, hai tay ôm lấy cổ . “Giường…”


      càng hôn càng kích thích như nếm phải thuốc phiện, lên cơn nghiện với , tay an phận đặt lên bộ phận đầy đặn của , xoa rồi vân vê, cảm nhận nơi đó của rất tròn và to lớn.


      “Thiếu Đình…. Lên giường….”


      hoảng hốt bắt lấy tay , sắc mặt hồng dị thường.


      ôm ngang lấy , hai môi chạm nhau, bước nhanh về hang ổ thương của họ.


      Đặt lên giường, kịp cởi quần áo, đôi mắt bị dục vọng thiêu đốt chớp nhìn thẳng như muốn ăn tươi nuốt sống , như muốn biến thành của mình, cực nóng khiến phải mở rộng tầm mắt, cơ thể vì cái nhìn chăm chú của mà nóng lên, biết nên hùa theo hay đẩy ra.


      cởi áo , giật áo lót ra, vùi mặt vào giữa hai vú , mút lấy khe ngực nhẵn mịn của , liếm mút lâu đến mức làm nơi đó đỏ lên.


      “Em thơm…. thích bộ ngực thơm mát này…” Giọng khàn khàn, thẳng lời muốn .


      Mặt bị câu của làm cho đỏ rực.


      ở dưới thân ngọ nguậy, muốn né tránh.


      Dù Tôn Ngộ lợi hại thế nào cũng chạy thoát khỏi bàn tay của Như Lai Phật Tổ. Dù Uông Vịnh Đại giãy giụa thế nào cũng thoát khỏi chế của Hàn Thiếu Đình.


      “Đừng cử động… Em ma sát vào rồi…” Giọng khàn khàn đầy sức hấp dẫn.


      bất động, cảm nhận được ràng dục vọng của “đứng dậy” giữa hai chân trắng nõn của .


      nóng, nghịch ngợm, lại ngừng giật giật….


      Uông Vịnh Đại thẹn thùng nên hai má càng đỏ hơn, vô cùng quyến rũ.


      “Chúng ta biết làm bao nhiêu lần nhưng em vẫn còn ngây thơ như vậy, dễ xấu hổ…”


      cười , “Nhưng thích en như thế… Vịnh Đại, đừng nhúc nhích nữa, nếu nhịn được… muốn từ từ nhấm nháp em, từ từ khơi dậy dục vọng của em…”


      xong, hôn lên bên ngực, tay cũng vân vê ngực bên kia, dùng ngón tay thô ráp vuốt bông hoa đào xinh đẹp.


      lại rên tiếng.


      “Thiếu Đình…”


      Trong cơ thể như dây cung bị đứt, ngừng rung động.


      “Thoải mái kêu , thích tiếng rên của em.”


      hôn xong bên, lại tiếp tục hôn bên kia, ngón tay phối hợp với môi, thay phiên nhau để lại dấu hôn giữa hai ngực .


      “A…”


      nhịn được khát vọng mà khẽ rên.


      Hàn Thiếu Đình vui vẻ nhướng mày. “Đúng, chính như vậy…”


      cởi quần và quần lót của , để loã thể trước mặt .


      Trong mắt tán thưởng, có kinh diễm, có khát vọng, có dục vọng.


      “Làn da của em… trắng noãn như tuyết, ấm áp như ngọc, sờ rất mịn, làm thích buông tay… tận xương tuỷ.”


      nghe xong mặt đỏ tới mang tai, rất ngượng ngùng, nghiêng người, dám nhìn thẳng .


      Ngon tay bất ngờ xoa hai mông , men theo khe mông xâm nhập vào trong nơi đó của .


      kêu lên tiếng, hơi bị hù doạ.


      hài lòng vì tay mình trơn ướt…


      “Vịnh Đại…. Em cũng thích làm vậy với em… Em động tình rồi…”


      Tay liên tục ra vào trong cơ thể để thích ứng hữu của , sau đó thêm ngón tay, hai ngón đồng thời căng huyệt chặt chẽ của ra.


      “Như vậy rất kỳ lạ… Đừng a….”


      “Vậy em nằm thẳng, đối mặt với , nhìn .”


      ngoan ngoãn ngeh theo, nằm ngửa, khẽ cười, “Tốt lắm. Bây giờ gấp hai chân lại, mở lớn… mở lớn chút nữa...”


      “Thiếu Đình…”


      “Mở lớn chút nữa!”


      đánh vào mông khiến thay đổi sắc mặt, đáng thương nhìn .


      “Vịnh Đại, lúc này em….”


      Đầu chen vào giữa hai chân , dùng ngón tay hứng lấy chất lỏng chảy ra ngoài cửa động của , “Đây là chỗ thích nhất.”


      Ngón tay trực tiếp cho vào, mặt hồng tưởng tượng nổi.


      Hàn Thiếu Đình tà nịnh cười. “Chảy càng nhiều đấy…”


      có lời nào để , quả mặc cho xâm chiếm, biết làm sao.


      Môi Hàn Thiếu Đình dán sát cửa huyệt , bắt đầu mút.


      “A…”


      Tư thế này… Cả người ửng hồng….


      “Cái miệng thần bí này của em cực kỳ thích , cực kỳ ngọt, thơm quá…” Lưỡi ngừng liếm mút khiến đạt cực khoái, say mê tột cùng.


      “A… Thiếu Đình…”


      Cảm giác mất hồn, sảng khoái từ nơi thần bí, mẫn cảm của lan ra cả người .


      Mỗi tế bào đều cảm thấy khoan khoái, tê dại ngừng…
      Last edited: 28/4/17
      AikoNguyen thích bài này.

    5. Nhã Linh

      Nhã Linh Well-Known Member

      Bài viết:
      722
      Được thích:
      481
      Chương 2.2
      Edie: Khưu UyUy

      lợi hại, có thể là ── vô cùng thoải mái!


      phóng túng, khoái ý dùng lưỡi liếm mút hoa châu của , còn phát ra tiếng mút!


      Tất cả cảm giác xấu hổ của biến mất, lý trí bay lên chín tầng mây, chỉ cảm thấy trong lòng như lửa đốt, dưới khiêu khích của , ngọn lửa này cháy càng nóng, càng mạnh…


      “Thiếu Đình… Em… xin …”


      Khát vọng làm còn tôn nghiêm, chỉ muốn chiếm giữ…


      “Muốn à? Vậy em tự làm .” xấu xa , cố ý lùi người lại, ở trước mặt khẽ động nhưng như bất động.


      nuốt nước miếng, nhìn qua nam tính căng phồng của , phản bác được.


      vẫn… dám!


      “Mang bao giúp .” lấy cái bao cao su từ tủ đầu giường đưa cho .


      nơm nớp lo sợ, hai tay khẽ run nưh hoàn thành thử thách gian nan nhất.


      Đến khi làm xong, thời gian như trôi qua thế kỷ.


      Mồ hôi Hàn Thiếu Đình chảy ít, nhịn cũng rất khó chịu.


      “Vẫn còn thẹn thùng như vậy… Được, phải phục vụ tận tình!”


      cầm lấy nam tính của mình, sau đó xông thẳng vào cơ thể .


      Trong nháy mắt đạt đến cao trào!


      dừng động tác lại, hài lòng nhìn khuôn mặt nhắn đỏ hồng khoan khoái của , cảm thấy thành tựu, cảm giác thắng lợi tràn ngập trong lòng.


      Người phụ nữ thuộc về làm thoả mãn!


      ‘Vịnh Đại, đến lượt cũng muốn thoả mãn…”


      điên cuồng ra vào mạnh mẽ, ma sát con đường non nớt của , thấy co rút càng lúc càng nhanh, di động nhanh hơn, tấn công càng lúc càng mạnh.


      “A a…”


      mặc sức kêu rên, cơ thể nưh bị sợi dây vô hình buộc chặt ném , ba hồn bảy vía cũng bay mất, hồn quay về cơ thể, vô cùng vui sướng…


      muốn em… Vịnh Đại… rất muốn em, rất em…”


      ra vào mạnh mẽ trong cơ thể , nhiều lần chạm vào tử cung , như muốn làm choáng váng.


      Cao tào từng đợt lại từng đợt, lúc chìm lúc nổi, cơ thể yếu ớt còn sức lực…


      Khi rốt cuộc nhịn được mà phóng ra, cũng ngất xỉu rồi…


      Uông Vịnh Đại chau mày, suy nghxi sâu xa, nhìn 500 nghìn và thẻ ATM tay, biết , tháng này lại lấy trứng chọi đá rồi.


      Làm sao bây giờ? Chỉ có tiền kiếm được có hạn!


      Hàn Thiếu Đình rất chsu tấm vào y học, muốn vì chuyện nhặt này mà phiền . Nhưng mà…. Tiếp tục như vậy, họ phải ăn khí mất…


      Chọn mua nguyên liệu nấu ăn đơn giản rồi về nhà trọ, vừa chờ Hàn Thiếu Đình về vừa ngầm quyết định.


      cần nghỉ học, muốn toàn tâm toàn ý kiếm tiền, dù phải làm nhiều việc lúc, lòng muốn kiếm tiền vì bọn họ.


      Đương nhiên quyết định này… lừa , để áy náy.


      về rôi. Mệt quá…”


      Hàn Thiếu Đình vừa vào cửa thấy hơi mệt mỏi. thấy người im lặng, nhanh chóng ôm chặt lấy .


      “Oa, thơm quá… Hôm nay em nấu gì vậy?” Bụng kêu rồi.


      “Món ăn đơn giản thôi mà….”


      Hàn Thiếu Đình nhanh đến phòng ăn, bàn thức ăn thơm ngát có trứng sốt cà chua, rau lang xào, thịt kho, canh rong biển, tuy đơn giản nhưng với tay nghề nấu nướng giỏi của Uông Vịnh Đại, cũng rất ngon miệng.


      Uông Vịnh Đại lấy cơm cho , lập tức ăn ngấu nghiến. “Vịnh Đại, tay nghề của em rất tuyệt!”


      Uông Vịnh Đại cười đáp, cũng lấy thêm bát cơm ngồi đối diện , ăn chậm rãi.


      “Đúng rồi, Vịnh Đại, phải em sắp học sao? Tới kịp chứ?”


      “Vâng, có thể. Dù vội cũng muốn ăn cơm với .” mỉm cười.


      Hàn Thiếu Đình nhìn món ăn đơn giản bàn, hiểu gần cuối tháng, họ sắp hết tiền rồi.


      “Vịnh Đại… tiền em cầm còn đủ ?”


      cười vui vẻ lộ ra lúm đồng tiền, “Yên tâm, có thể cầm cự được bằng tiền lương của em.”


      Gục đầu xuống, bắt đầu lo lắng.


      Trừ phi lợi dùng buổi chiều tìm thêm công việc nếu cùng lắm cũng chỉ chống đỡ được ba ngày…


      “Vịnh Đại, sắp vào giờ học rồi, em cần để ý đến , rửa bát, thu dọn bàn ăn sạch , em mau chuẩn bị học , muộn mất.”


      “Vâng.”


      gật đầu, ăn qua loa, rời .


      Uông Vịnh Đại vừa làm giáo mầm non đến năm rưỡi chiều vừa làm nhân viên thu ngân ở siêu thị từ 6 giờ đến 10 rưỡi đêm, vì vậy hoàn toàn có thời gian về nhà nấu cơm, lại càng thể với Hàn Thiếu Đình, chỉ có thể dối, những lời dối ngày càng nhiều, nhưng biết làm sao.


      Thể xác và tinh thần đều đặt vào công việc, thời gian và Hàn Thiếu Đình chạm mặt ngày càng ít, buổi sáng muốn bắt kịp xe nên hơn 6 giờ ra ngoài, buổi tối về đến nhà lại hơn mười giờ, mệt rã rời rồi, thấy chuyên tâm học trong thư phòng, cũng dám làm phiền , hai người cứ sinh hoạt như vậy.


      Ngày nghỉ, cũng làm việc ở siêu thị, vì vậy trong ngày lúc thấy cũng chỉ là lúc ngủ!


      Nhưng rất mệt, quầng thâm dưới mắt, cơ thể gầy yếu khiến đành lòng, cũng đau lòng thôi.


      thể từ bỏ vất vả của mình thi vào trường y, chỉ có thể khoanh tay nhìn ngày gầy


      Nhìn gương mặt ngủ của , khẽ vuốt, vô cùng trìu mến.


      “Vịnh Đại… Vịnh Đại của …” ôm vào lòng, nỡ buông tay.


      cứ ôm như vậy, ngủ…


      Hàn Thiếu Đình mượn bạn học xe máy và mũ bảo hiểm, xe máy đến địa chỉ siêu thị mà Uông Vịnh Đại ghi lại.


      định cho bất ngờ!


      Khi vào siêu thị, thấy ở quầy thu ngân có bóng dáng của Uông Vịnh Đại, buồn bực đến trước quầy.


      “Xin hỏi… Uông Vịnh Đại có ở đây ?”


      quầy thu ngân vừa thấy mặt liền đỏ, như hoa si gật đầu. “ ấy… Hôm nay đến phiên ấy sắp xếp hàng hoá, hàng thứ ba đếm từ dưới lên…”


      “Cảm ơn.”


      Hàn Thiếu Đình coi sóng điện mà khác tấn công ngoại trừ Uông Vịnh Đại, mặt biểu cảm.


      Đến gần tủ lạnh đồ uống thấy cơ thể thon gầy ở chỗ rẽ, là Uông Vịnh Đại.


      đến gần, muốn gọi , lại phát nghiêm túc chuyển thùng đồ uống, mỗi thùng Coca Cola chừng 1000CC.


      Lòng nưh bị dao cắt, khó nén đau lòng.


      ra đều thay làm những công việc như vậy!


      Khó trách cơ thể ngày càng gầy…


      Hàn Thiếu Đình ngẩn ra phút đồng hồ.


      Uông Vịnh Đại lau mồ hôi, cố gắng nâng thùng đồ uống lên, từ từ đến kho.


      “Vịnh Đại, để giúp em. Việc này quá nặng với em rồi… Hàng thứ năm là khu linh kiện, những thùng thiếu tên cần bổ sung cũng làm xong rồi, em mang đến kho .” người đàn ông cao gầy, lịch đỡ lấy thùng hàng nặng trong tay .


      “Cảm ơn… Mỗi lần đều giúp em…” xấu hổ.


      “Đừng vậy, đúng lúc đến lượt chúng ta sắp xếp, là đàn ông, giúp em là đương nhiên, em mau đến kho chuyển hàng, mười phút nữa chúng ta tan làm rồi, hoàn thành công việc cần ở lại.”


      Kỳ , người đàn ông này thầm mến , cũng dám .


      “Vâng, cảm ơn !” cười, về kho hàng.


      ta vẫn vui vẻ, thích thú.


      Hàn Thiếu Đình nhìn thấy cảnh này, trong lòng biến đổi nhiều cảm xúc.


      ghen! Nhưng có tư cách gì đây?


      bận việc… học, thể giúp


      tại càng phiền muộn, ủ rũ.


      Người phụ nữ …. Ngay cả năng lực bảo vệ cũng có!


      như con gà mình chiến đấu thất bại, mỗi bước đều khó khăn, từ từ ra khỏi siêu thị, kiên nhẫn đợi Uông Vịnh Đại.


      Tan làm.


      Mười lăm phút sau, Uông Vịnh Đại mệt mỏi ra khỏi siêu thị.


      “Vịnh Đại!”


      Uông Vịnh Đại hoảng sợ, sao lại nghe thấy tiếng Hàn Thiếu Đình?


      Như xác nhận thính lực của , Hàn Thiếu Đình đứng ngay trước mặt, ngăn cản đường của .


      “Thiếu Đình… phải ở nhà sao? Sao lại ở đây?” kinh hỉ (kinh ngạc và vui mừng) như điên.


      đến đón em.” thâm tình . “Em tan làm rồi, đón em về.”


      “Vâng.”


      “A… Bạn trai kìa!” Đồng nghiệp của Uông Vịnh Đại ra khỏi siêu thị cười mập mờ, cố ý trêu đùa.


      Da mặt Uông Vịnh Đại mỏng, hồng như quả cà chua.


      Người đàn ông vừa giúp cũng đứng đó, ánh mắt ảm đảm, biểu cảm mất mát.


      Hàn Thiếu Đình nhìn ta cái, lại liếc nhìn Uông Vịnh Đại, trong lòng biết , người Uông Vịnh Đại , phải đồng nghiệp giúp đỡ .


      Tuy thế nhưng cảm giác trong lòng vẫn có cảm giác.


      Uông Vịnh Đại là người phụ nữ của , hi vọng người khác ham muốn.


      “Lên xe , mũ bảo hiểm.” Giọng khàn khàn, hơi giống mệnh lệnh.


      “Tại sao có xe máy vậy?” vừa cài quai mũ bảo hiểm vừa khó hiểu, mê muội chớp hai mắt.


      “Bạn cho mượn. Ôm chặt vào!”


      dán bên mặt lên tấm lưng dày rộng của , hai tay ôm lấy eo .


      chạy nhanh như gió…
      AikoNguyen thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :