1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại - Sắc] Lấy em làm điểm tâm - Huyền Namida (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Tên: Lấy em làm điểm tâm
      Tác giả: Huyền Namida
      Thể loại: đại, siêu H (20+)
      Tình trạng: HOÀN
      Số chương: 8


      *Lời tác giả:

      ta viết truyện này trong khi tìm ý tưởng cho 'tiểu bảo bối của bạo vương', dạo này bí quá. T__T

      Thêm vào đó, truyện này tuyệt cấm trẻ em dưới tuổi vị thành niên. (Ta cấm rồi đó, lại bảo ta làm hư trẻ con.)


      ***~~~~~~~~***
      Nàng là bạch thỏ ngây thơ, bị sắc lang nhắm làm mồi mà biết.

      là hắc lang lưu manh, ăn sạch tiểu bạch thỏ chừa mẩu xương.
      Chris thích bài này.

    2. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 1: hắc lang gặp bạch thỏ

      Lô Vỹ Tinh tóc dài cột cao đơn giản, váy trắng liền thân, đồng màu với làn da càng tôn lên da dẻ trắng noãn trong suốt.

      Đứng trước cổng vào công ty Ninh Ba, công ty chế tác game lớn nhất, nổi tiếng nhất, nhiều nhân tài nhất cả nước nay. Lô Vỹ Tinh ngước lên nhìn toà thị chính to lớn khiến suýt chút ngã rạp vì choáng ngợp.

      Cao gì mà cao thế?

      ...
      Hai...
      Mười ...
      ...
      Hai mươi...
      Hai mươi lăm

      Ôi...những hai mươi lăm tầng. công ty có cần lớn như vậy ? Địa điểm mà công ty đặt tại cũng là nơi thiên địa nhân hoà, hẳn biết tiêu phí bao nhiêu a.

      hổ danh là Ninh Ba đại Boss.

      Hôm nay Lô Vỹ Tinh có cuộc phỏng vấn ở đây, nơi mà ước mơ của đặt tại.

      sinh viên vừa tốt nghiệp ngành kỹ thuật thiết kế của trường đại học công nghệ T, tất nhiên nơi đây là ước mơ của bất cứ ai học ngành này.

      Siết quai xách balo, cái miệng nhắn chu ra, thở hơi sâu lấy bình tĩnh.

      Ok. Vào thôi.

      ***________


      hành lang cao cấp lát toàn gạch sứ cao cấp , sáng bóng đến có thể soi gương vào đó.

      Lô Vỹ Tinh tay siết balo, nhìn quanh ngó dọc.

      Công ty gì mà lớn vậy? Thế có phải là hại rồi ?

      lạc đường rồi.

      Trong điện thoại gọi phỏng vấn là tầng cao nhất. Nhưng tầng cao nhất rốt cuộc là phòng nào mới được chứ.

      Lô Vỹ Tinh đành bấm bụng vòng quanh tầng cao nhất toà thị chính với suy nghĩ: phòng phỏng vấn phải là phòng có nhiều người ở ngoài để chờ phỏng vấn.

      Năm phút...

      Mười phút...

      Mười lăm phút...

      Huhu... mấy vòng rồi, nhưng là vẫn thấy phòng nào nhiều người a.

      Chẳng lẽ nhầm?

      thể nào.

      "Hôm nay phỏng vấn nhiều người nhỉ?"

      Nhân viên A với nhân viên B, dù khoảng cách ngắn nhưng hai chữ 'phỏng vấn' thể nhầm được.

      "Ừm. Xem lý lịch toàn là nhân tài . Mà thấy bảo phòng của Ninh tổng giám đốc..."

      Tiếng xa dần, Lô Vỹ Tinh chỉ còn thông tin duy nhất tồn tại trong não.

      Phòng của Ninh tổng giám đốc.

      Phòng của Ninh tổng giám đốc à?

      A...đây rồi.

      Nhìn vào tấm biển 'Ninh tổng' treo cánh cửa gỗ to lớn trước mặt, Lô Vỹ Tinh nở nụ cười rạng rỡ, đôi mắt nai xinh đẹp vô tình vẽ thành hình trăng khuyết.

      Bên ngoài phòng còn ai, chắc là phỏng vấn hết rồi. Nhưng là giờ phỏng vấn vẫn chưa đến nên họ thể bắt tội đến muộn được.

      Chỉnh sửa lại quần áo chút, bày ra khuôn mặt rạng rỡ hơn chút.

      Lô Vỹ Tinh cầm lấy nắm đấm cửa, mở ra.

      'Cạch'

      giây...hai giây...

      khí tựa hồ đông cứng lại.

      Trước mặt ra cảnh tượng khiến người ta mặt đỏ tía tai.

      sofa, người phụ nữ trần truồng, ngừng lấy bộ ngực sữa cọ xát lấy tấm ngực rắn chắc sau lớp áo sơ mi của .

      Hai chân dang rộng ngồi lên hạ bộ . Làn da trắng như tuyết, bàn tay ôm lấy cổ , vặn vẹo thân thể như rắn, cúi đầu hôn lên cổ cộng với tiếng thở dốc dâm dục.

      Còn , Lô Vỹ Tinh liếc nhìn, bất giác lại đỏ mặt chuyển ánh mắt.

      đẹp quá .

      Cơ thể to lớn cường tráng, cơ bắp rắn chắc hữu sau bộ tây trang còn nguyên vẹn cơ thể, chỉ lộ ra chiếc cổ với đường gân xanh vì lộn xộn cổ áo.

      Tóc đen mềm, mày đậm. Đôi mắt đen bóng thần kỳ, tựa như báo săn mồi. Cuồng dã mà đầy mùi nguy hiểm.

      ngồi ngửa sofa, mặc cho nữ nhân dáng vóc mê người kia vận dụng hết khả năng đưa tới nơi cao nhất của đỉnh núi dục vọng. Nhưng là...

      phải chứ?

      nhìn . Nhìn bằng cái thứ ánh mắt chết tiệt làm chân nhũn ra, tựa hồ còn khí lực.

      Ngón tay đặt nắm đấm cửa run lên.

      Bất giác, cảm thấy nguy hiểm cận kề.

      "Ra ngoài."

      Người đàn ông , giọng có chút bực tức, ánh mắt vẫn dán chặt lên người .

      người nghe vậy càng ôn nhu quấn lấy , ánh mắt hướng về phía nhàng giương ra nụ cười.

      Gì chứ?

      Tưởng tôi thích ở đây mà làm bóng đèn cho đôi dâm phu dâm phụ các ngươi?

      Lô Vỹ Tinh định nhấc chân bước ra thanh trầm thấp ngông cuồng nhưng đầy uy mãnh kia lại vang lên.

      "Ai cho rời khỏi đây? Thư ký Ly, tôi bảo ra ngoài."
      Chrisnhoxbina thích bài này.

    3. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 2: Lấy em làm điểm tâm (1)





      Sau khi Ly thư ký ra ngoài ném ánh mắt hung dữ khi ngang qua cửa phòng được đóng lại.

      ". Lại đây."

      điệu ra lệnh buộc người khác thể tuân.

      Lô Vỹ Tinh ngờ nghệch bước từng bước , tựa hồ di chuyển dích dắc.

      "Nhanh chút."

      Người nào đó kiên nhẫn nhíu lại đôi mày, Lô Vỹ Tinh giật thót vội chạy lại trước mặt .

      nheo lại đôi đồng tử sắc sảo, nhìn vào kẻ đứng cúi đầu như đứa trẻ có lỗi.

      " biết tôi là ai ?"

      Lô Vỹ Tinh lén lút mím môi nhìn .

      "Ni...Ninh tổng?"

      Ninh Kiến Thần gật gật đầu tỏ ý tán thưởng. Bàn tay to lớn vỗ lên ghé sofa ý bảo ngồi.

      Mặt Lô Vỹ Tinh nhất thời ửng hồng, đây là Ninh Ba, làm sao có thể ngồi chung với đại boss như vậy.

      bỗng kinh hãi khỏi tự chủ lui ra phía sau bước.

      " muốn phỏng vấn?"

      Ninh Kiến Thần nhanh chậm nhìn tựa dã thú rình mồi mà .


      Vấn đề lớn đây. Phỏng vấn a. Tất nhiên rồi.

      Liền như phản xạ điều kiện, cúi đầu ngồi xuống.

      Nhưng biết, biết , ánh mắt người đàn ông bên cạnh như con sói, con sói đói khát rất lâu, đôi mắt đen láy thâm trầm, mang dục vọng nồng đậm, giống như dao muốn hung hăng lóc từng mảng da thịt , tựa hồ muốn lột trần, ăn thịt đến xương cốt cũng chừa lại.

      Bỗng bên eo xuất bàn tay, thêm lực đẩy người nghiêng sang bên.

      sợ hãi kêu lên tiếng, lại ngã vào lồng ngực mạnh mẽ, chiếc váy rộng cổ tuột ra, nhất thời lộ mảnh trắng muốt, đồng tử người đàn ông kia gắt gao co rút lại, hơi hơi nheo mắt, từ nhìn vào cổ áo .

      Bộ ngực tuyết trắng mềm mại lộ ra hơn phân nửa, khuôn ngực nhấp nhô, khiến đoá hoa đó cũng di động, như hai quả dâu tây hồng bánh bao, dụ dỗ cắn lên.

      Cảm giác ràng hô hấp nặng bề từ phía sau, bàn tay to nóng bỏng đặt eo giống như bàn ủi, Lô Vỹ Tinh vội vàng đứng thẳng người, chỉnh lại cổ áo chính mình: “Á, tôi...tôi xin lỗi.”


      cần. Tôi cố ý đấy.”

      Giọng Ninh Kiến Thần trầm khàn và , mang chút ái muội và dục vọng, cũng buông tay, đốt ngón tay thô ráp cách y phục mỏng vuốt ve eo, mảnh nóng cháy.


      Lô Vỹ Tinh cắn chặt môi, khẽ nhích người, nhưng bàn tay người kia vẫn dính chặt như keo, gắt gao ghì chặt thân thể .


      “Đừng, đừng như vậy.”

      duỗi tay cố gắng đẩy ra, nội tâm vừa kinh ngạc vừa sợ hãi, nhưng lại dám lớn tiếng hét lên.


      làm gì thế, nơi này là công ty, là phòng làm việc của tổng giám đốc, có camera, bị người khác nhìn thấy… A!”

      Lô Vỹ Tinh kinh hãi thở gấp, đôi bàn tay di chuyển từ eo lên phía , gấp gáp nắm lấy bên đẫy đà, thô lỗ xoa nắn .

      “Ý là nếu để người khác thấy được?”

      Nam nhân dồn thân thể mảnh khảnh của vào góc sofa, đưa mắt nhìn xuống liền nhìn thấy đôi ngực chính mình bị người đàn ông phía sau nhào nặn thành đủ mọi hình dạng, vật thô kề sát eo , khiến hít thở dồn dập.


      , đừng!”

      nôn nóng vặn vẹo thân thể, tưởng tượng cảnh tượng tiếp theo. Mong muốn chạy thoát khỏi đây.

      Tay người đàn ông kia cường tráng mạnh mẽ, giam cầm cánh tay giãy giụa của ở phía sau, khiến cho bầu ngực căng tròn càng ưỡn cao, càng thuận tiện cho bàn tay chà đạp, hô hấp càng dồn dập, nặng nề mút gặm cổ , vật căng thô to cọ vào hông , ngừng ma sát, cho dù cách lớp quần áo, Lô Vỹ Tinh cũng ràng cảm giác vật nam tính khổng lồ kia nóng cháy, nhất là càng giãy dụa, vật kia lại càng lớn hơn.


      “Em thơm ngọt, khiến tôi muốn nếm thử.”

      Nam nhân vừa những lời hạ lưu, tay vừa lần vào trong váy , để ý đến vũng vẫy yếu ớt của , cưỡng hãn in dấu tay lên nơi tư mật nhất của người con , đùa bỡn đoá hoa mẫn cảm.


      “A!”

      Thân người Lô Vỹ Tinh mạnh mẽ run lên, cảm thấy bụng ngừng co rút, luồng khí nóng dâng trào, loại cảm giác kỳ quái mà xa lạ khiến xấu hổ và giận dữ biết phải làm sao.


      “Đừng, đừng mà” thét chói tai khóc ra, “Van cầu , đừng."


      “Đừng ngừng sao?”

      Ninh Kiến Thần cũng dần khó khăn thở dốc, hai ngón tay thô lỗ chen vào hoa huyệt , sờ soạng phần thịt mềm bên trong

      "Tiểu tinh, kẹp tôi chặt vậy, a, muốn giết chết em."


      “Đừng! Van cầu ."

      "Yên tâm . Phòng tôi có camera. ai nhìn thấy đâu."

      Ngón tay chọc ra vào trong cơ thể , dính đầy hoa dịch trắng mịn

      “Xem kìa, ràng muốn, lại sống chết làm dáng điệu trinh tiết liệt nữ.”

      rút ngón tay ra, xoa xoa chất lỏng dính ở đầu ngón tay nhớt nhát, hô hấp ổn liếm vành tai , tay còn lại kéo cao phần chân váy, thanh trầm thấp khàn khàn.

      “Tiểu tinh, em ràng cầu xin tôi đâm chết em."

      Lô Vỹ Tinh hoảng sợ giãy dụa , nhưng lại bị người đàn ông kia ghì chặt thể động đậy.

      Tay kia chạm vào thắt lưng, động tác thoát quần rất lưu loát, giây sau liền cảm giác được vật nam tính khổng lồ thô dài ép sát mông, nóng cứng như chiếc gậy sắt.


      “Em phá hỏng món điểm tâm dù chán ngắt của tôi. Nhưng em vẫn phải đền bù.”

      Ninh Kiến Thần thở gấp, thanh từ trong kẽ răng cố gắng phát ra

      “Tiểu bạch thỏ, em quả là trời sinh quyến rũ đàn ông!”
      Chrisnhoxbina thích bài này.

    4. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 3: Lấy em làm điểm tâm (2)

      ! Đừng. Ninh tổng giám đốc.”

      Phát ra người đàn ông kia muốn làm gì, Lô Vỹ Tinh toàn thân khẩn trương đến cứng nhắc, sao , dù là hai mươi tư tuổi nhưng nàng vẫn còn là con , vẫn là chưa biết gì về những loại chuyện thế này, chưa biết mùi đời là như thế nào.

      Lô Vỹ Tinh bị gắt gao càn quấy, lại còn sofa, lại còn là ban ngày, mỗi hành động đường nét chính là đều bị thu vào tầm mắt.

      khỏi sợ hãi kích động với tình này. Nhất là, người đàn ông này, chẳng hề quen biết!

      “Đừng , em ràng cầu xin tôi đâm chết em!”

      Cảm nhận hoa huyệt nàng có chút ẩm ướt.

      cắn răng, mạnh mẽ động thân, thô bạo chọc vật thô to kia vào trong!

      “A...a...a~~~~a~~~"

      Hai người đồng thời phát ra tiếng tiếng thét.

      Lô Vỹ Tinh là đau đớn, còn là sảng khoái .

      Phía dưới thân truyền lên cảm giác đau muốn xé rách, thứ chất dịch màu trắng bao quanh nơi giao hợp, pha lẫn ít tơ máu.

      Quả là tiểu bạch thỏ a.

      “Rút ra! Rút ra! Đau….á...huhu”


      Lô Vỹ Tinh thanh đau đớn la hét, ra sức giãy dụa vặn vẹo, nhưng chỉ có thể tuyệt vọng cảm giác vật khổng lồ cứng rắn kia xé rách bên trong cơ thể.

      “Tiểu tinh, em muốn bức tôi điên sao!”

      Ninh Kiến Thần chỉ cảm thấy bên trong bó chặt căng siết, làm người khác phát điên, giống như có vô số miệng hung hăng hút chặt lấy , khiến sao kiềm chế được.

      Bạch thỏ muốn dụ dỗ ta trầm luân a.

      Gầm tiếng, hưng phấn vỗ cái mông tuyết trắng của cái, để ý đến tiếng kêu khóc nức nở, dùng sức mạnh mẽ nhấp nhô eo, điên cuồng đưa đẩy.

      “A! Đau! Buông, buông ra!”


      Lô Vỹ Tinh bị ép chặt ở sofa thể động đậy, hai chân bị người đàn ông kia bá đạo kia đặt lên sofa, sau đó dùng tay giang rộng ra.

      Lực va chạm mạnh nên tựa hồ muốn nhũn ra, từ từ mềm nhũn sofa mềm mại, trọng lượng toàn thân tựa hồ cũng tập trung tại điểm kết hợp cùng , mỗi khi muốn trượt xuống, lại bị mạnh mẽ chọc mạnh đẩy lên.

      Va chạm mạnh mẽ vì thứ to lớn khiến toàn thân đau đớn run rẩy, nhưng rồi lại dâng lên khoái cảm lời.

      Loại khoái cảm làm thấy bất lực, trong vô thức khụy ngã, lại lần nữa nghênh tiếp dục vọng của !


      Hết lần này đến lần khác, tiết tấu người đàn ông kia có bất kỳ kỹ xảo nào, chỉ có mạnh mẽ va chạm, nhiều lần vọt tới đỉnh điểm, mỗi khi đội lên hoa tâm, quy đầu cực đại ngang ngược cậy mạnh đâm vào lối mòn hoang vu chưa từng được khai phá của , rồi lại nhanh chóng rút ra, cọ mạnh vào vách thịt non mềm.


      Đau đớn bén nhọn cùng khoái cảm xa lạ hòa trộn cùng chỗ, khiến Lô Vỹ Tinh khẽ phát ra tiếng nức nở, nhưng tựa hồ cũng như tiếng rên rỉ khoái cảm.

      Trong căn phòng tổng giám đốc của Ninh Ba, loại khí nóng rực bao vây lấy hai người hoà nhập chiếc sofa màu đen bóng.

      “Tiểu tinh, em kẹp chặt. A~~~~”


      hưng phấn ngửa đầu lên, hạ bộ ngừng di động tại nơi kết hợp, bàn tay thô lỗ xoa bóp mông , sau đó vỗ mạnh, phát ra những thanh 'bốp chát' nhức tai.

      “A!”

      Lô Vỹ Tinh khóc đến hai mắt nhòa lệ, phía truyền đến cảm giác đau đớn khiến run rẩy thôi, tiểu huyệt mạnh mẽ co rút lại!

      “Đáng chết!”

      Đôi mắt Ninh Kiến Thần tối sầm lại, thô bạo rút gậy thịt ra, quy đầu to giật giật mãnh liệt, tựa hồ xuất tinh ra bất cứ lúc nào.

      hồi lâu sau, nghiến răng nghiến lợi nhìn con mèo vô lực thở dốc ghế.

      đột nhiên kéo sát lại, cúi đầu hôn môi , đầu lưỡi trơn ướt linh hoạt thừa dịp thở dốc tiến quân thần tốc, khuấy đảo khoang miệng , cuốn lấy chiếc lưỡi non mềm của , mút sâu vào.

      “Đừng~~~Đừng mà, ưmm!” Lô Vỹ Tinh vừa định thừa dịp dứt ra để đàm phán, lại bị nâng chân lên rồi điên cuồng tiến vào sâu bên trong.

      Người đàn ông kia 'đánh đấm' lung tung như trước, mà tiếp tục hôn say sưa, thong thả đưa đẩy, để Lô Vỹ Tinh có thể cảm thụ được vật cứng rắn nóng rực từng chút từng chút đâm vào bên trong , cương quyết bày ra tư thế mạnh mẽ, chiếm đoạt nơi thần bí nhất của , dùng vật nam tính ấy dần đánh thức dục vọng sâu thẳm trong .

      “Ưm….ân....”

      Lô Vỹ Tinh vô thức phát ra tiếng rên rỉ, chợt bị tiếng kêu của mình làm sợ hãi, đây chính là tiếng của sao?

      trước giờ bao giờ nghĩ bản thân lại có thể phát ra loại rên rỉ dâm đãng này.

      Con ngươi đen láy nồng đượm tình dục của thoáng nét khó hiểu, khẽ nhếch môi, vừa dùng đầu lưỡi liếm làn môi , vừa dùng ngón tay vuốt ve mặt , giống hệt đôi tình nhân nhau cuồng nhiệt vậy, chậm rãi lướt qua làn mi , mắt , luồn sâu vào mái tóc đen bóng của , cảm giác giữa đùi xuân triều tuôn ra, phần phân thân của lại tà ác chậm rãi phình to, lại nặng nề chọc vào sâu hơn sâu hơn!

      “A a a a ──”


      kêu la như trước, Lô Vỹ Tinh cơ hồ chỉ biết khóc lóc, đầu óc trống rỗng, chỉ biết vô thức ôm lấy cổ , thành vách tiểu huyệt vừa trắng vừa mềm ngừng chèn ép gậy thịt to lớn, như muốn ép khô lấy nó.

      “Đúng là bạch thỏ dâm đãng, ướt sớm vậy ư.”

      Người đàn ông kia cắn mạnh lên cổ , để ý đến tiểu huyệt mẫn cảm của Lô Vỹ Tinh co rút mãnh liệt.

      Rút ra, rồi thúc mạnh vào trong, làm chất nhờn của Lô Vỹ Tinh chảy đầm đìa, khiến nơi kết hợp hai người va chạm tạo ra thanh hoan ái vô cùng kích thính giác tràn ngập trong căn phòng rộng lớn.

      là chưa từng trải đời, sao chịu nổi va chạm thô bạo của .

      Nhưng mà sức đẩy của so với người đàn ông cường tráng trước mặt lại giống như con mèo gãi ngứa đáng .

      Bàn tay bé của càng ra sức đẩy ngực , những xúc cảm mềm mịn tinh tế càng làm người đàn ông kia dục vọng tăng cao, trong đôi mắt vẩn đục, lại càng thúc mạnh eo, ép chặt vào thành ghế, điên cuồng đút vào rút ra.

      “Tiểu tạo hóa, tôi làm em thoải mái. Phải ?”


      Vùi sâu mặt vào ngực Tuyết trắng của Lô Vỹ Tinh, giọng khàn đặc, nồng đậm tình dục, có chút đắc ý nhếch khoé miệng.

      “Ư… Đau quá, buông tôi ra ! Buông tôi ra, được .”


      Lô Vỹ Tinh bị chèn ép đến nỗi đông rung tây hoảng, cơ thể sức cùng lực kiệt mà nhũn ra, thể duỗi tay bám lấy vai người đàn ông kia làm điểm cố định.

      Thân thể lại nổi lên phản ứng, gầm .

      Thân người nồng nặc mùi mồ hôi, bầu khí nồng đậm hương vị hoan ái cùng những thanh kích tình, làm đỏ mặt đến mang tai.

      Phía dưới rất đau, bị va chạm mạnh run lên bần bật, nhưng lại thể đè nén được khoái cảm, cứ thế dâng trào, khiến trở tay kịp.

      “Ưm…a~~~~~"

      Lô Vỹ Tinh khẽ ngẩng đầu lên, hàm răng bặm chặt lấy đôi môi hồng như vỏ sò khép miệng, khóe mắt ướt át thể che hết xuân ý, dù cảm thấy muôn phần nhục nhã, song lại thể ngăn cản được khao khát của cơ thể, cong người lên, tự chủ nghênh đón đưa đẩy của , tiểu huyệt sưng đỏ hồng nhuận ướt đẫm, chật vật dâm đãng phun ra nuốt vào gậy thịt màu đỏ tím của người đàn ông kia, vừa như kháng nghị thô bạo của , lại vừa như mời mọc tới chà đạp.

      Người đàn ông kia ràng bị cảnh trước mắt làm bộc phát thú tính, nâng cao đùi ngọc của , gác hai đùi lên bả vai mạnh mẽ của , trọng tâm toàn bộ thân thể rơi vào gậy thịt kia.

      “A, đừng!”


      Lô Vỹ Tinh bị làm giật nảy mình, vội ôm chặt lấy cổ , thấp giọng cầu khẩn


      “Mạnh quá. Lớn quá. ... rách mất....A~~~~"
      Chrisnhoxbina thích bài này.

    5. Kim Hiền

      Kim Hiền Active Member

      Bài viết:
      266
      Được thích:
      88
      Chương 4: Lấy em làm điểm tâm (3)


      "Aaa~~~~đừng như vậy. rách mất."

      Lô Vỹ Tinh đau đớn truyền lên, vội vàng la hét.

      xé rách em, làm sao có thể xé rách món điểm tâm chết người này?”

      Ninh Kiến Thần cười tà mị, cánh tay hơi hơi buông lỏng, người Lô Vỹ Tinh ngồi lên gậy thịt kia, nặng nề bổ nhụy hoa , đảo thẳng hoa tâm !

      “A…”


      Khoái cảm tuyệt đỉnh như núi đổ biển động đánh vào giác quan Lô Vỹ Tinh, cảm thấy bản thân như muốn bị đâm chết như vậy, nhưng mà giây sau, cánh tay đàn ông nhấc cao người mạnh, lần nữa nặng nề bổ xuống!

      “A! Khôngggg....Ninh tổngg...”


      Lô Vỹ Tinh kêu khóc run run, loại khoái cảm này mãnh liệt quá kích thích, khiến khó chấp nhận!

      “Đừng kêu Ninh Tổng, kêu tôi, Thần.”


      cắn chặt vành tai , lại lần nữa nâng đẩy người , cảm thụ khoái cảm được gắt gao bao phủ kia

      "Nhớ kỹ, em đậu phỏng vấn. Từ bây giờ tôi chính là cấp của em, mọi điều tôi em đều phải nghe."

      “Thần. Thần. Xin ."

      Lô Vỹ Tinh khóc đến nhòe mắt, cắn lên vai , “Đủ rồi, đủ rồi, đừng, đừng động nữa!”

      “Ư...ưm...ưmmm…”


      Ninh Kiến Thần chặn môi , dồn vào tường thang máy, bàn tay to giữ chặt vòng eo mảnh khảnh của , toàn thân khẩn trương căng thẳng, đưa đẩy trong cơ thể .

      “A, Thần~~~~”

      Khuôn mặt nhắn của Lô Vỹ Tinh khóc đến đỏ bừng, chỉ biết ngừng gọi tên người đàn ông kia, giống người sắp chết bắt lấy hy vọng cuối cùng, quên mất chính người đàn ông này cưỡng bức mình, chỉ biết bây giờ là ông trời của , là vị thần của .

      “Muốn gì? Hử?”

      Mồ hôi trán rơi xuống đọng lại da thịt non mịn của , gậy thịt trong cơ thể đảo vòng lớn, cứng rắn như cây gậy sắt, điên cuồng đâm vào , giống như con ngựa hoang đứt cương, khí nồng đậm mùi hoan ái vang vọng những thanh kích tình, hai người đều thấy đau, chỉ khao khát sâu hơn! Mạnh hơn! Hung ác hơn! Mãnh liệt hơn!

      sướng! A...Thần. sướng. Em thể , thể ! A a~~~~”


      Lô Vỹ Tinh cuồng loạn lắc đầu, hoàn toàn quên mất bản thân m bị nhục nhã, chỉ biết run run ôm eo người đàn ông kia, cong người như con tôm, hai chân mạnh dạn đưa ra sau lưng , kẹp chặt lấy lưng .

      Trước mắt màn trắng xóa, như thủy triều hung hãn tập kích ,khiến choáng váng.

      Người đàn ông kia xiết chặt mông, khiêu khích nơi tư mật Lô Vỹ Tinh, cổ họng phát ra tiếng gầm , rốt cục vào khi điên cuồng rút ra đâm vào rút ra, chất lỏng trắng đục phun trào ra, chầm chậm phun lên mặt .

      Ninh Kiến Thần tiếp tục cầm gậy thịt màu đỏ tím thượng xoa nắn kéo dài dư vị cao trào cho đến giọt tinh dịch cuối cùng.

      duỗi tay nắm gò má Lô Vỹ Tinh, hơi hơi dùng lực bắt miệng mở ra, nhét quy đầu vào miệng của , để miệng mềm mại tẩy sạch dâm dịch còn xót.

      Lô Vỹ Tinh là nhũn ra thở gấp sofa, nhíu lại mi tâm, trong khoang miệng vật cực nóng kia ngừng khuấy đảo làm hết sức thoải mái, khẽ rên lên, muốn tránh ra, cằm lại bị khống chế sao động đậy, người đàn ông kia cúi đầu nhìn vật cực đại của mình trong miệng , ham muốn mãnh liệt khiến con ngươi đen láy trở nên sâu hút, vật nam tính kia vốn mềm nhũn lại cương cứng, căn chặt trong khoang miệng , khiến việc đẩy đưa cũng khó khăn.

      “Tiểu tinh!”


      Ninh Kiến Thần cắn răng rên lên, ngửa đầu nhắm mắt hưởng thụ ôn nhuyễn trong khoang miệng , chậm rãi ra vào

      "Em rất có tố chất khiến đàn ông phát điên.”

      Miệng Lô Vỹ Tinh bị nhét đến nỗi phồng to lên, hô hấp cũng trở nên khó khăn, người đàn ông ấy đưa đẩy tuy rằng mãnh liệt, nhưng lại chầm chậm gia tăng tốc độ, khiến cơ hồ thở nổi.

      “Ưm… Ưm…”


      Trời ạ, đây có phải là ác mộng ?

      chỉ muốn tìm việc làm.

      Chỉ đến đây để phỏng vấn thôi mà.

      Sao lại phát sinh ra loại tình này chứ!

      Nếu như hết thảy là giấc mộng, van cầu ông, mau để tỉnh lại !

      Lô Vỹ Tinh đỏ mặt liều mạng đẩy đùi ra, ngửa cổ muốn lui về sau, nhưng chiếc ghế hẹp chặn hết đường lùi, chật vật nuốt nước miếng, khoang miệng co rút bao lại vật thể cực đại kia, như muốn nuốt vào trong cổ họng.

      chỉ người đàn ông kia ngột ngạt hừ tiếng, cũng bị nghẹn muốn ói.

      “Chệt tiệt!”


      Người đàn ông kia thầm rủa tiếng, bất chấp có ngạt thở hay , đôi mông săn chắc thúc mạnh vào miệng , rút ra, xé rách Lô Vỹ Tinh như con búp bê vải, rồi hung hăng đâm vào hoa đạo .

      “Á!”


      Lô Vỹ Tinh đau đớn ngừng giãy dụa, cái kia của quá lớn, tiến vào quá mạnh, khiến chịu nổi.

      "Thả! Thả tôi !”

      Người đàn ông kia thở hổn hển, đâm sâu vào cực hạn mấy chục cái liên tiếp, đến khi cơ hồ muốn ngất xỉu mới cắn mạnh môi .

      "Em nghĩ có thể dễ dàng rời khỏi đây?”

      Nhìn bóng dáng nhắn lắc lắc khuôn mặt, trong mắt nổi lên ý cười mơ hồ, mút mạnh môi , hôn đến mức ngạt thở, rồi mới rút phân thân ra khỏi người .

      Áp lực đột ngột rút lui khiến Lô Vỹ Tinh nhàng thở ra, nhưng giây sau hoàn toàn nhận ra bản thân đến sức lực mà đứng lên cũng đứng nổi.

      Ninh Kiến Thần kéo vào trong lồng ngực.

      "Tiểu bảo bối. Em thực là mê người."
      Chrisnhoxbina thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :