1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại - Quân nhân] Bởi vì quân hôn - Kỳ Vãn (38)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Bởi vì quân hôn

      Tác giả: Kỳ Vãn

      Converter: Ngonquynh520

      Editor: hoa hồng, Fuly, nguyễn thị mỹ hà, Tiểu Tất Cửu, AnhThơ, tieu_hao

      Số chương: 62

      Lịch đăng: 4 chương/1 tuần


      Giới thiệu:

      Chỉ hai mươi năm.
      Dion thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 1 lên sàn

      ☆, Chương 1: Thành phố A là nhà tớ, Cố Nhị là ba tớ (1)

      Khi Nhan Thấm biết Cố Diễn Sinh từ thành phố G trở về thành phố A là lên lớp ở đại học A, trong iphone là tin nhắn đùa giỡn theo thói quen của , sắc mặt thay đổi chút, rốt cuộc là ai để tên nghiệt này trở về vậy.

      "Cố Nhị, lần này trở về là vì chuyện gì vậy." Đối diện là công tử con nhà giàu với giọng điệu cà lơ phất phơ, đầu ngón tay lấy phương thức mập mờ kẹp lấy điếu thuốc, có người cúi thắt lưng xuống giúp đốt thuốc, ta nhàng hít hơi: "Nếu là vì Nhan Thấm mà , vậy cậu cứ yên tâm, tôi vì cậu trông chừng ấy tốt, làm hại bây giờ ấy nhìn thấy tôi đều bị ám ảnh.

      Cố Diễn Sinh quan tâm gõ đầu ngón tay lên bàn, ánh đèn trần nhà quay vòng những tia sáng kỳ dị, chiếu vào ly đế cao chứa rượu vang màu đỏ, nhìn rất quỷ dị, nhếch môi, sau đó nâng lên thành đường cong, lộ ra hàm răng trắng tinh, người đàn ông như vậy, thấy thế nào cũng đều cảm thấy lợi hại khó nắm bắt.

      " ấy là người ngu dốt đâu đáng giá để cậu quan tâm." Rốt cuộc Cố Diễn Sinh mở miệng, chống cằm khẽ cười, trong mắt có màu đỏ như máu chợt lóe lên rồi biến mất, quay vòng náo động, sau đó cuối cùng càng càng to, quyến rũ vô cùng: "Bên tôi còn có việc, trước đây." lập tức đứng lên, nhịn được kéo cà vạt của mình ra, người bên cạnh nhận lấy áo khoác, cũng bước theo, cầm khăn vuông che kín khóe môi hỏi người giúp việc bên cạnh: "Mộ Thanh kia tiếp cận Nhan Thấm khi nào?"

      " khảong thời gian rất dài rồi."

      Vừa đến nhà họ Cố quả nhiên trông thấy Nhan Thấm, ấy vẫn thanh lịch, đứng ở phía xa khẽ mỉm cười, có lẽ mới vừa trở về từ trường học, tóc buộc đuôi ngựa, mang theo kính cận, da cũng trắng hồng.

      "Bà Tần." Cố Diễn Sinh lười biếng rúc vào mặt trong ghế sofa, giọng vẫn quen thói chút để ý, Tần là mẹ Cố Diễn Sinh, Nhan Thấm từng rất tò mò, tại sao muốn gọi mẹ mình là “bà Tần”, lúc đó Cố Diễn Sinh chơi cờ Tây Dương, ngừng chút, hơi mỉm cười ‘chủ nghĩa đại nữ tử của mọi người là như thế, gọi mẹ là Thị trưởng Tần sai’, Nhan Thấm kinh hãi chút, tuy mẹ của mình là ủy viên chính trị, nhưng cũng chưa từng xuất như vậy, nhà họ Cố vốn phân biệt, giống như Cố Diễn Sinh loại con cháu cách mạng bỏ vào trong tiểu thuyết chính là con trai cán bộ cao cấp số điển hình, chỉ tiếc, Cố Diễn Sinh hoàn toàn đánh vỡ ấn tượng của Nhan Thấm với quân nhân, cho là quân nhân đều phải nghiêm túc năng thận trọng, đâu ra đấy tới cực điểm, cố tình ra Cố Diễn Sinh, quyến rũ lại mị hoặc, tuổi lớn lắm, lại thành Thiếu tướng lục quân.

      Gặp phải Cố Diễn Sinh, ràng chính là kiếp khó khăn.

      "Lần này trở về thành phố A, dự định nán lại bao lâu." Cuối cùng vẫn là bà Tần hỏi, rốt cuộc là Thị trưởng, dáng vẻ này người khác đều học được, dù thế nào Nhan Thấm cũng thèm để ý, hôm nay cũng dựng lỗ tai lên, có lẽ là vô cùng chú ý, chọc cho Cố Diễn Sinh thoải mái.

      Cả đời ông cụ Cố có khí phách nhiều năm, nhìn thấy gò má trắng hồng của Nhan Thấm, có lẽ bởi vì vấn đề tuổi tác, hôm nay ông cụ thoạt nhìn vô cùng từ ái, trong nháy mắt Nhan Thấm chân chó, tới bên cạnh ông cụ Cố bóp chân đấm vai, Cố Diễn Sinh cười như cười, ngậm thuốc: "Nhiều năm như vậy, trừ mặt tròn, eo mập, em còn làm được gì."

      Nhan Thấm cắn hàm răng, đồ khốn kiếp, đồ nghiệt, ai để tên nghiệt này trở về thành phố A, trời mới biết ban đầu lúc , làm vẻ mặt ngượng ngùng đưa trai Cố của , lên Thiên đường. =_= à phải, thành phố G, dĩ nhiên mọi người đều , tình cảm giữa Nhan Thấm và trai Cố tốt.

      phải chưa từng có người hỏi, sao chọn ngay lúc này trở về, thời kỳ nhạy cảm đấy, Cố Diễn Sinh luôn thổi trà trong tay, trong mắt che giấu chút ánh sáng: "Công việc ở thành phố A càng thêm bận rộn, trở lại cũng dễ hiểu." Nhưng mà đối phương luôn cảm thấy quái dị, Cố Diễn Sinh nổi tiếng là phúc hắc, giống như Nhan Thấm bị xoay tròn trong tay nhiều năm như vậy, người khác biết được, nhưng Nguyên Miên chơi đùa từ đến lớn với có thể biết sao, thấy người con trai quyến rũ ngồi im lặng đối diện, Nguyễn Miên sờ lên cằm chợt nở nụ cười, xem ra cuộc sống sau này, rất muôn màu muôn vẻ đây.

      "Ôi, trai Cố của cậu đấy." Kể từ sau khi Cố Diễn Sinh trở về đám người xung quanh luôn tụm năm tụm ba trêu đùa, hôm nay ngay cả ăn sushi đến cơm nắm cũng nhét vào được, câu bất bất dương* của Nguyễn Miên trong nháy mắt làm ngổn ngang trong gió, nhìn cái thứ có ngoại hình cực kỳ giống băng vệ sinh, y như bị chính suy nghĩ lung tung của mình dọa cho cơ tim tắc nghẽn rồi.

      (*Bất bất dương (不阴不阳:bù yīn bù yáng): ví von thái độ ràng, lập lờ đôi nước)

      Nguyễn Miên ở nệm Tatami* cười như cười nhìn Nhan Thấm cầm miếng sushi cứng ngắc: "Ừ, chính là trai Cố mà cậu nghĩ đó, khi còn bé cậu là bé trai, cởi quần cậu ra, cậu sinh bệnh nặng, bởi vì có thứ bé trai nên có, cho nên, lấy cớ chữa bệnh, chơi đùa 'Cúc Hoa' của cậu." Suy nghĩ của Nguyễn Miên luôn sâu xa, cái muốn xem, là ngực của , trước kia Nhan Thấm luôn nghe người ta , ngực lớn nhưng có đầu óc, ngực lớn nhưng có đầu óc, hôm nay thấy Nguyễn Miên sóng lớn mãnh liệt, Nhan Thấm yên lặng nhìn mình, ra ngày hôm qua Cố Diễn Sinh còn câu chưa , đúng vậy, sau thấy ngực to ra? ràng nhìn thấy Cố Diễn Sinh nở nụ cười, cùng với đáy lòng mình lã chã nước mắt.

      (*Tatami (kanji: 畳) là loại sản phẩm (tạm gọi là tấm nệm) được dùng để lát mặt sàn nhà truyền thống của Nhật Bản.)


      Rốt cuộc Nhan Thấm sụp đổ ở trước mặt Nguyễn Miên, khi còn bé Cố Diễn Sinh có rất nhiều khốn kiếp, bởi vì hiền lành, xinh đẹp lại thuần khiết, cho nên luôn cho Cố Diễn Sinh vô số cơ hội tới đùa bỡn , việc trong đó chính là Nguyễn Miên , cũng bởi vì ít chuyện này, Nhan Thấm ở trong nhà vẻn vẹn dành tháng mười ba giờ để chuyện Cố Diễn Sinh làm, khi đó chỉ nhìn thấy sắc mặt của Nhan Thấm, Nguyễn Miên hiểu rồi, khẳng định phải lời cầu xin tha.

      "Nguyễn Miên, thành phố A là nhà tớ, Cố Nhị là ba tớ." Cố Diễn Sinh lại có tên khác là Cố Nhị, là bạn bè xấu đặt tên, vẻ mặt Nhan Thấm nghiêm túc, nhưng trong nháy mắt lại cảm thấy đúng

      Nét mặt của Nguyễn Miên cứng ngắc: "Sao cậu , Cố Nhị đối với cậu, giống như băng vệ sinh với phụ nữ, hơn nữa còn là loại siêu dài dùng cho ban đêm."

      Nhan Thâm mím môi, khi cho rằng băng vệ sinh giống sushi là tuyệt đối chạm vào, trong nháy mắt thấy Cố Diễn Sinh hành động nhanh nhẹn, dường như có việc gì nuốt xuống, thậm chí uống trà, tỏ vẻ có việc gì là tốt, mở miệng chào hỏi: "Ba."
      Nguyễn Miên nghiêm mặt, tiếp đó, Nhan Thấm như ý nguyện nhìn thấy gương mặt đẹp của Cố Diễn Sinh đen lại.

      Nhan Thấm thầm kêu tốt, sao loại chuyện riêng tư này lại lên mặt bàn, ràng là cùng đùa giỡn với Nguyễn Miên, biết kẻ này da mặt mỏng vả lại tính cách phúc hắc, ràng là đẩy vào chỗ chết, xưa nay Nguyễn Miên luôn chen hai chân vào chuyện này, hôm nay cũng chỉ bớt chút, ngoan ngoãn ngồi ở bên cười.
      Last edited: 4/5/16
      honglakDion thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 2: Thành phố A là nhà tớ, Cố Nhị là ba tớ (2)

      Ngay khi Nhan Thấm cho rằng phát sinh chút chuyện gì đó kỳ lạ bình thường, Cố Diễn Sinh lại bởi vì cú điện thoại mà đổi sắc mặt, hơn phân nửa là chuyện khẩn cấp, xe cảnh sát mở đường, xuyên qua con đường cao tốc được gọi là ‘đường lái trong vòng mười ba phút'*, Nhan Thấm từng ở con đường kia vòng mười ba vòng, giương mắt nhìn lên, từng dãy từng dãy xe. . . . . . . Nguyễn Miên , giống phân, vừa thối, lại dài, nhưng bởi vì liên quan đến thân phận đặc biệt, từng chiếc xe màu đỏ lam lần lượt giao nhau, tốc độ kia chút cũng cẩn thận, Nhan Thấm liếc mắt cái, trực tiếp mở hạn chế tốc độ, dọc theo đường Cố Diễn Sinh chưa từng ngắt điện thoại, vẻ mặt nặng nề: "Rốt cuộc những người đó xảy ra chuyện gì, chỉ biết lấy tiền biết làm việc, báo lên, từng bước từng bước lột chức." Lần đầu tiên Nhan Thấm nhìn thấy dáng vẻ như vậy của Cố Diễn Sinh, giống như toàn thế giới đều liên quan gì đến ta, thói quen ta diêm dúa lòe loẹt, hôm nay chợt lạnh lùng nghiêm chỉnh lại, trong lòng và sinh lý đều thể tiếp nhận được. 【 Tác giả có lời: Vì sao sinh lí của thể tiếp nhận. . . . . . . ? Nhan Thấm: Chồng tôi là Cố Diễn Sinh. Tác giả: ai nha, người ta chỉ đùa thôi, ( lăn qua lăn lại)】

      (* “đường lái trong vòng mười ba phút” liên quan đến chuyện "Nhị hoàn thập tam lang", tên là Trần Chấn, là năm 2005 đến 2006, trong giới đua xe ở thủ đô truyền nhau có cao thủ chạy như bay, bởi vì ta có thể vào lúc 9h, 10h dưới tình hình giao thông lượng xe di chuyển bình thường chỉ dùng 13 phút để chạy xong 32.7 km đường Nhị Hoàn nên được gọi là "Nhị hoàn thập tam lang".)

      Sau khi đến thành phố G, Nhan Thấm được trực tiếp sắp xếp ở trong nội viện quân khu, Cố Diễn Sinh quay lại trừng trị , sau đó, bị đặt ở trong gió vô cùng bừa bộn, may Nhan Thấm quen rồi, lại trong viện quân khu bởi vì có quan hệ với mẹ cũng thường , cũng tính là xa lạ, lúc trước tiếp xúc đều là những ông chú hết sức ấm áp, hôm nay từng người từng người đều Lăng Đầu Thanh*, chuyện đều có nề nếp, Nhan Thấm hỏi cái gì đáp cái đó, hơn nữa bình quân số chữ chắc vượt qua ba chữ, nếu muốn chuyện phiếm lâu chút, trừ khi Nhan Thấm trong vòng tiếng ngừng ném ra vấn đề, nhưng hãy tưởng tượng người ở phía trước mình gần như chỉ có biểu cảm, vấn đề là rất khó hỏi, cho nên về sau, Nhan Thấm giơ cờ đầu hàng, dựa vào dưới cây Bạch Quả được xưng có lịch sử trăm năm hóng gió.

      (*Lăng Đầu Thanh: Lăng Đầu Thanh, là từ chúng ta thường dùng trong đời sống, về người nào đó làm việc có đầu óc, hoặc động não, chưa bao giờ phân tích, phán đoán tình hình nội dung, tính chất, đúng sai, phải trái vân vân của việc hành động mù quáng)

      Lại sau đó, rốt cuộc Nhan Thấm như ý nguyện nhìn thấy Cố Diễn Sinh, coi như người đàn ông này đùa giỡn trong lòng bàn tay từ , nếu trước kia Nhan Thấm hận thể lập tức thân cộng thêm che giấu tất cả tin tức, nhưng qua tháng chiến tranh tâm lý này, Nhan Thấm cảm thấy, thế giới này, trừ Cố Diễn Sinh ra, những súc vật khác đều là tấm bảng trắng, đều là tiểu nam sinh ngây thơ! Trắng như vậy cùng với đàn ông băng vệ sinh sinh hoạt chung chỗ áp lực rất lớn phải !!!!

      Cố Diễn Sinh mặc chính là quân trang, màu xanh lá cây Tùng, Nhan Thấm vẫn cảm thấy màu sắc như vậy vô cùng trang nghiêm, quân hàm cành cây Tùng, vẫn màu xanh lá cây, ngôi sao năm cánh thêu tơ vàng, nhưng tại sao lại “súc vật”, quần áo nghiêm túc như vậy, ở người Cố Diễn Sinh lại có mùi hương lười nhác, cái mũ cũng mang theo, lộ ra hàm răng, lóe ra ánh sáng vụn, người khác thường ta mắt xếch, đuôi lông mày tự nhiên bay lên , con ngươi quỷ dị chút màu xanh, sau đó từ từ bao phủ, ta vươn tay ra, lười biếng mỉm cười, bờ môi giống như mang theo đóa hoa.

      Nhan Thấm chợt nhớ lại, lần đầu tiên nhìn thấy Cố Diễn Sinh đúng là cảnh tượng như vậy, đó là trong sân nhà , ở chính giữa cũng có cây đại thụ, lúc đó Nhan Thấm chỉ cảm thấy thiếu niên nhà nào tới, diện mạo như vậy thể tưởng tượng nổi, chờ đón chính là kiểu xinh đẹp, khi đó còn biết ta, thấy trai đẹp hoặc nhiều hoặc ít mang theo ngượng ngùng, cho đến khi, bị mẹ cầu rót nước, sau đó, ở trước mặt ta ngã nhào, tuy hề vẩy đến người Cố Diễn Sinh, nhưng cũng đủ rồi, lúc đó Nhan Thấm há mồm ra gào khóc.

      Từ đó về sau, Nhan Thấm và Cố Diễn Sinh trở thành quy tắc con thỏ và cỏ gần hang.

      Hai tay Nhan Thấm tự nhiên đặt chồng lên nhau, nghiêng đầu, thậm chí cảm thấy nếu phía sau có cái đuôi mà , có thể an phận tự nhiên ngoe nguẩy lên tục, Nguyễn Miên thường ‘Nhan Thấm, bộ dạng này của cậu là chuẩn bị đè mà, thực mẹ nó muốn mạnh mẽ đè cậu đến dưới thân XXOO vô số lần, nếu như chị lưỡng tính, chị nhất định làm như vậy.’ Nhan Thấm cảm giác, khi Nguyễn Miên câu kia, trong mắt có ánh sáng u ám.

      "Cố Diễn Sinh, bộ dạng này của làm tôi cảm thấy tôi là Tiểu Bạch nhà ." Nhan Thấm như vậy

      Tiểu Bạch là con mèo đen Cố Diễn Sinh nuôi bảy năm trong nhà, về phần cái tên im lìm như vậy đương nhiên là Cố Diễn Sinh đặt, mà trình độ khó chịu của con mèo kia người nào đó cũng thể so sánh, thường ngồi ở bàn nhà Cố Diễn Sinh bày ra dáng vẻ mất hồn, hơn nữa mỗi lần đều là Nhan Thấm thể đuổi , Nhan Thấm tự nhiên đầu hàng, mà mỗi lần khi Cố Diễn Sinh muốn giết chết con mèo kia, vươn tay ra, hấp dẫn con mèo kia mắc câu, mà con mèo ngu ngốc kia cũng vui vẻ tới, Nhan Thấm trơ mắt nhìn Cố Diễn Sinh biến con meo trở thành hình dạng quả cầu, đó cũng phải đáng sợ nhất, đáng sợ nhất là, mỗi lần làm như vậy, ánh mắt của Cố Diễn Sinh đều nhìn , bộ dạng kia làm cho người ta cảm thấy, người Cố Diễn Sinh chân chính muốn dồn vào chỗ chết ra là , cái ý nghĩ này kỳ lạ, Nhan Thấm cũng đổ mồ hôi. = =

      Cố Diễn Sinh nhìn cái: "Chớ dát vàng lên mặt mình nữa." Bắt được cổ áo của lập tức kéo về phía sau, ngón tay của vô cùng lạnh lẽo, ở cổ của , Nhan Thấm khinh bỉ , khi kéo vào trong nhà, khi Cố Diễn Sinh giống như muốn làm chút gì đó có người gõ cửa

      "Trưởng quan, ở lệnh xuống, những người đó thể động vào." Hoàn toàn là giọng quân nhân, điệu vững vàng đáng sợ.

      Nhan Thấm từng thử dùng kim châm những người đó, sau đó thận trọng đặt câu hỏi: "Cái đó, đau ?"

      Sau đó “bài poker” lên tiếng, điệu giống nhau: " biết." ra đó chỉ là vết thương , người nào chưa chịu phạt, Nhan Thấm hiểu được làm lính rất khổ, cũng từng thấy sau lưng Cố Diễn Sinh, vết sẹo kỳ lạ, tuy ba ta ở đây, câu cái gì cũng phải chuyện lớn, nhưng Cố Diễn Sinh là người như thế nào, ta kiêu ngạo, coi như cả người toàn thịt cũng hủy diệt, cũng còn dư lại bộ xương, thân ngạo khí, mẹ ta từng trả tiền cho trường học của ta, ta cứng rắn thi lại lần nữa, sau đó trở lại, đến nước ngoài phong sinh thủy khởi*, tiếp theo là trả lại tất cả tiền cho mẹ, mỗi phần, mỗi tờ, tính toàn ràng, khi đó Nhan Thấm rợn cả tóc gáy.

      (*Phong thủy sinh khởi: trong ngữ cảnh này là thuận buồm xuôi gió)

      Quân nhân, nhất định là hai chữ ý vị sâu xa.

      Vẻ mặt của Cố Diễn Sinh bình tĩnh, gần như có gợn sóng, ta ta ra ngoài trước, Nhan Thấm chắp tay trước ngực thành hình chữ thập, cầu nguyện, Nhan Thấm chú ý tới, trong nháy mắt ta đóng cửa, cái đuôi thoáng run rẩy, nhìn từ góc độ này của Nhan Thấm, gần như cả người đề bao phủ trong bóng đêm, có nửa phần ánh sáng.

      "Trưởng quan." Vào cửa trong nháy mắt, đám người mặc quân trang màu xanh lá cây lập tức đứng lên, vẻ mặt nghiêm túc, Cố Diễn Sinh qua, ngồi lên chủ vị, ngôi sao năm cánh mũ lóe ánh sáng, đồng tử của bình tĩnh gợn sóng.

      "Ai truyền lời."

      "Phía ."

      "Ký giả truyền thông từng bước từng bước khỏi hy vọng làm lớn chuyện này, nhiều người nhiều tiếng oán than dậy đất như vậy, dựa vào mình ta, mà muốn ép chuyện này xuống." Cố Diễn Sinh cười lạnh, ở bên trong tia sáng kỳ lạ, chiếu lên gương mặt trắng như tuyết của .

      "Phía còn chuyện này có lớn có , mọi người chỉ đòi giải thích, cho bọn họ, tiền phải vấn đề."

      Đều là tối tăm trong chính trị, quan lại bao che cho nhau, cũng phải lần đầu tiên Cố Diễn Sinh thấy, đối với chuyện chính trị muốn biết, những quan chức này thể trọng tâm vấn đề, cũng còn hứng thú, tại trách nhiệm của việc này, cùng với tất cả những quân nhân khác cùng nhau ăn cơm, cùng nhau làm việc và nghỉ ngơi, theo lý thuyết là quản được chuyện này, chỉ đưa lên đề nghị, hôm nay bị đánh xuống, phản kháng trong lòng cũng nổi lên.
      Last edited: 4/5/16
      Dion thích bài này.

    4. Dion

      Dion New Member

      Bài viết:
      11
      Được thích:
      5
      hóng❕

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      ☆, Chương 3: Thành phố A là nhà tớ, Cố nhị là ba tớ (3)
      Edit: Fuly

      “Nhan Thấm.” Đây là giọng vô cùng êm tai, nếu là người khác ắt hẳn vội vàng muốn kết bạn cùng ta, nhưng Nhan Thấm khác, hoàn toàn chẳng có chút ý định gì với người đàn ông đẹp trai trước mắt này.

      Đây đại khái là vì Cố Diễn Sinh giống như bãi phân chuột, mà ngược đời là Nhan Thấm lại muốn uống bát canh có phân chuột ấy.

      hiền lành cùng nhã nhặn mà người giáo viên nên có, cuối cùng Nhan Thấm cũng xoay người mỉm cười: "Mộ tiên sinh, lâu gặp." Người đàn ông này tên là Mộ Thanh, cũng là người Nhan Thấm có chút quen biết, dáng vẻ lãng tử, lại thích làm vài chuyện “người lớn” táo bạo trong xe, trắng trợn hôn tay , sau đó ngẩng đầu, giữa lông mày tồn tại chút “ôn nhu” chưa tan.

      tồn tại của Mộ Thanh, là để cho toàn bộ phụ nữ thế giới này biết, đàn ông có tiền phong lưu. Còn đàn ông tiền ... uhm, gọi là hạ lưu . như thế nào nhỉ? Ai cũng bảo phong lưu là khó làm? Đương nhiên, vừa đẹp trai vừa có tiền, bất cứ người đàn ông nào có lúc cả hai thứ như thế mà phong lưu chứ.

      Đáng tiếc hành động của Nhan Thấm biểu thị rằng, đối với loại đàn ông này, vĩnh viễn là vật cách điện, nụ cười bên môi vẫn thay đổi, nhưng so với nụ cười xinh đẹp dành cho cậu học sinh vừa rồi nhạt hơn rất nhiều.

      Mộ Thanh tự nhiên cầm tay lên, ấn xuống nụ hôn, đó là nụ hôn vô cùng lạnh lẽo, sau đó ngẩng đầu mỉm cười, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, giữa đôi mắt ta có tia sáng kỳ dị lóe lên, xen lẫn trong lịch cùng xinh đẹp, vừa lạ lẫm vừa lạnh lùng, Nhan Thấm cắn môi dưới, trong óc nhanh chóng lướt qua vài hình ảnh, nhưng chỉ là chuyện trong nháy mắt, quá nhanh, có cách nào bắt được.

      Nhan Thấm cứ ngẩn ngơ đuổi theo ánh sáng kì lạ trong mắt Mộ Thanh kia.

      Lúc này, Nguyễn Miên ôm máy tính nằm ở nhà xem AV, đó là thành quả sau nhiều năm thu thập được. Lúc trước, từng vì tìm bộ phim biến mất rất lâu, được xưng là những thước phim do nhân vật có vóc người hoàn mỹ nhất đóng, máy tính của Nguyễn Miên phải đổi từ đen sang xanh. Nhan Thấm cảm khái, quả nhiên, làm chuyện này cần phải trả giá cao, có ổ cứng chứa 700 bộ AV, Nguyễn Miên tự hào : “Chừng nào tớ còn tồn tại Cúc hoa xã đóng cửa."

      Rất tốt, rất cường đại.

      "Tên Mộ Thanh đó dáng người rất được, thích hợp làm “Công” đấy." Nguyễn Miên là đeo đôi mắt kính nhìn rất tinh tế, nếu phát ngôn ra những lời này, nhìn từ xa quả tấm gương sáng.

      Nhan Thấm đổ mồ hôi, liếc Nguyễn miên cái: "Chị Hai à, giữa tiếng thở dốc tiêu hồn thế kia mà chị còn rảnh rỗi để ý tới tôi à?"

      Nguyễn Miên nở nụ cười u: "Dựa vào bản lãnh duyệt qua vô số đàn ông của tớ, chút bản lãnh đó có thể qua mặt được tớ sao?"

      – "Uhm." Nhan Thấm vừa ăn sủi cảo, vừa yếu ớt trả lời.

      Tám chuyện lúc, đến 10h tối, Nhan Thấm leo lên chiếc xe màu đỏ của mình về nhà, đến đường quốc lộ, khi đèn giao thông từ xanh biến thành đỏ, ngừng lại, xung quanh là vô số ánh sáng kì dị, đôi mắt ngập nước, giây sau, rốt cuộc cũng rơi xuống.

      Cũng may, vẫn còn trẻ.

      Cha mẹ chưa về, bởi vì là quân hôn, mẹ thường ở nhà, sau khi về hưu tình hình mới khá hơn chút, nhưng muộn, sau lưng bà, cha nuôi biết bao nhiêu tình nhân, sinh biết bao nhiêu đứa con riêng, cũng may thế lực nhà mẹ rất lớn, hoặc là do tính chất của quân hôn, cha dám có hành động nào thiếu suy nghĩ, giữa đấu tranh ngấm ngầm của cha mẹ, thu hoạch lớn nhất lại là Nhan Thấm. Trong suy nghĩ của mẹ , thay vì để tiền cho Nhan Mộc nuôi đám “hồ ly tinh” ở ngoài, chẳng bằng cho đứa con ruột của mình, mặc dù quan hệ của Lâm Thanh và Nhan Thấm chẳng phải thân thiết gì mấy, vậy nên nửa gia sản của cha mẹ đều thuộc về Nhan Thấm.

      Nhan Thấm từng nhìn thấy mấy đứa con riêng kia của cha mình, ba trai, hai , đều vô cùng xinh đẹp vả đáng , cảm thấy buồn cười, từ nội tâm lại dâng lên cỗ bi thương.

      Lúc ngủ, Nhan Thấm quyết định phải rời xa cái nhà này. Nhìn những ánh sáng cuối cùng vụt tắt ngoài cửa sổ, đến khi chẳng còn nhìn thấy ngón tay mình nữa, nheo mắt lại, bỏ mọi chuyện ra sau đầu, rồi ngủ thiếp .

      Sáng ra, trong nhà vang lên thanh cãi vã, lại là chuyện cho mấy đứa kia về đây, Nhan Thấm vừa nghe thấy liền cảm thấy phiền, chẳng bằng đến trường học sớm chút, nhưng mẹ lại gọi lại: "Nhan Nhan, ý của con thế nào?" Cứ bị mẹ chồng thúc giục mãi, Lâm Thanh cũng chẳng còn cách nào khác. Nhan gia cần cháu trai, dù chỉ là đứa cũng được, Nhan Thấm hiểu mẹ chỉ muốn mượn miệng mình để lên suy nghĩ trong lòng bà, vì vậy ôn thuận trả lời: "Nếu như nhất định phải có đứa cháu trai để thừa kế Nhan gia, vậy sao phải đón cả ba đứa về?"

      Chỉ cần , cho nên, Nhan Mộc, ông chỉ được chọn mà thôi.

      Bởi vì chuyện này, Nhan Thấm bị được phép rời khỏi đây, dù sao cũng cần lập uy, cho nên Nhan Thấm chấp nhận, ngồi xe, Nhan Thấm chống cằm nhìn phong cảnh ngoài cửa sổ, cảnh xuân tươi đẹp, muôn hoa khoe sắc, nàng bật cười.

      Giáo sư đại học chẳng phải là công việc dễ dàng, bạn thử tưởng tượng đến cảnh người đàn ông cao 1m85 ở trước mặt mình làm nũng mong đạt đủ điểm chuẩn , Nhan Thấm , lúc ấy trong lòng , như có vạn con gà mái chạy qua.

      là giảng viên nghiêm khắc nhất trong trường, môn học của chẳng ai dám vắng mặt, càng có ai dám quên làm bài tập, cho nên khi nghiêm túc cự tuyệt lời cầu xin kia, chàng trai đó liển rơi lệ. Lúc kể việc này cho Nguyễn Miên nghe, nàng uống rượu, mặt đỏ gay khẽ cười: “Là mình, mình tìm 10 đến cưỡng gian 100 lần."

      Sau đó, vừa vạn con gà mái bay qua.

      Lúc về nhà, Nhan Thấm liền gặp em trai mình, là đứa bé có cái tên rất dễ nghe, Nhan Thanh. Lúc ấy, Nhan Thấm cảm thấy, sau này mới chợt nhớ tới, Cố Diễn Sinh tên là Diễn Sinh, giống như tên của cậu bé trước mắt được gọi cách thân mật vậy. Nhan Thanh ưu nhã, lạnh nhạt ngẩng đầu lên nhìn Nhan Thấm. Nhan Thấm nghiêng đầu, vươn tay ra: "Xin chào, tôi là chị cùng cha khác mẹ với cậu, Nhan Thấm, cậu yên tâm, tôi có cổ quái như những người chị ác ma trong tiểu thuyết, cho nên cạu cần phải lo lắng."

      Nhan Thanh dường như rất kinh ngạc, trong đôi mắt lóe lên tia sáng quái dị.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :