1. Quy định post bài trong Khu Edit – Beta – Convert

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] dấu cách - [Tên tác giả] (Update chương)

    Hình bìa truyện

    Tác giả

    Thể loại

    Số chương

    Nguồn convert (nếu có)

    Tên Editor & Beta

    Nick Facebook, Mail liên lạc

    Đặc biệt: 1 editor ko được mở quá 3 Topic

    Quy định cho editor

    Box Edit – Beta – Convert chỉ đăng những truyện edit, beta, convert của Cung; không đăng truyện sưu tầm của trang khác trong Box.

    Chủ topic chịu trách nhiệm hoàn thành topic, không drop, không ngưng edit quá 1 tuần. Trường hợp không theo tiếp được truyện thì phải báo với Ad hoặc Mod quản lí Box lý do không thể theo tiếp và để BQT tiếp nhận.

    Nếu drop không có lý do sẽ bị phạt theo quy định của cung: Link

    Mỗi topic nên đặt 1 lịch post theo tuần hoặc tháng để member dễ theo dõi. Nếu post 1 tuần 10c sẽ được tặng thêm 100 ruby (liên hệ với quản lý của box để được thưởng)

    Khi hoàn thành nên vào Topic báo danh để được thưởng điểm thêm. Điểm thưởng là gấp 2 lần số điểm được hưởng của cả bộ. Ví dụ:

    Bạn edit 1 bộ 100c nhận được 1000 ruby thì sẽ được thưởng 2000 ruby.

    Quy định Đối với Readers:

    Comt thân thiện, comt nhắc nhở truyện nhẹ nhàng

    Không comt với những lời lẽ quá khích, sử dụng ngôn từ đả kích editor, nhân vật, tác giả...

    Không comt gây war, hối truyện thiếu thiện cảm

    Nếu vi phạm lần đầu nhắc nhở. Lần sau -10ruby\lần

    Không comt thanks (trường hợp muốn thanks editor thì nhấn like để ủng hộ)

    Quản lý box Truyện Edit&Beta:

    lolemcalas, haruka, Hằng Lê, Ngân Nhi

[Hiện đại] Phu tử tòng tử - Hiểu Không Tàn Nguyệt [Mới: chương 51](Vào VIP từ 52)

Thảo luận trong 'Sắc Nữ Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Gấu trúc đệ nhất lười

      Gấu trúc đệ nhất lười Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      2,633
      [​IMG]
      Tác giả: Hiểu Tàn Nguyệt


      Thể loại: đại, 1vs1, H+, Sủng, Mẹ kế x con chồng, Nam cường x Nữ nhu

      Số chương: 60 chương +6 Ngoại truyện
      Lịch đăng truyện: 2-5 chương/tuần


      Tên Editor: @Gấu trúc đệ nhất lười
      Tên Betaer: @Haruka.Me0
      Nick Facebook, Mail liên lạc: [email protected]

      Mục lục
      Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9

      Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17

      Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25

      Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33

      Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41

      Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46.1_2 Chương 47 Chương 48 Chương 49

      Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 52 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57

      Chương 58 Chương 59 Chương 60

      Ngoại truyện 1 - 2 - 3 - 4 - 5 - 6


      Giải thích tên truyện: Phu tử tòng tử ( Chồng chết theo con)
      trong tam tòng( ba nguyên tắc giáo lí của Trung Quốc: tại gia tòng phụ, xuất giá tòng phu, phu tử tòng tử_ bắt người phụ nữ phải tuân thủ là khi ở nhà phải theo cha, lấy chồng phải theo chồng, chồng chết phải theo con trai)

      Văn án

      "Minh tiên sinh, tôi đưa triệu phí phụng dưỡng Xuân Đường để lại cho , ... Thả tôi ."
      " triệu? Em hầu hạ tên biến thái kia năm, chỉ cho em chút tiền như vậy sao?"
      " làm sao có thể bố như vậy!"
      " triệu này là phí chia tay em cho tôi sao, khi nào giá trị của tôi lại ít ỏi như vậy?"
      "Dù muốn nhiều hơn, tôi cũng có ..."
      "Em có, em còn có thể cho tôi nhiều hơn nữa..."
      " Gì chứ! ra ngoài, ra ngoài, cần lại chọc ..."

      Tiết tử
      Tại trung tâm mua sắm ở Hong Kong, Cố Phán tránh ở trong toilet, ngồi ở bồn cầu dùng chân gắt gao chặn cửa toilet.
      Tim đập nhanh, chỉ vì sợ hãi mà còn vì bị kẻ đòi nợ đuổi theo mười bảy mười tám con phố, mồ hôi lạnh ứa ra, cũng dám thở lớn tiếng.
      Vừa rồi lúc bị đuổi bắt, trong lúc cuống quít cởi chiếc giày ném đến con đường khác, sau đó tránh trong thùng rác lớn màu sắc rực rỡ, kéo nắp thùng lại, mắt to trừng trừng nhìn vào bóng đêm, tai lắng nghe động tĩnh từ bên ngoài.

      trận tiếng bước chân hỗn độn vang ngay tại bên tai , nắp thùng rác bị kéo ra khe , ánh sáng xen qua chiếu vào, ánh sáng ấy như ma trơi câu hồn làm cho nhanh nhắm chặt mắt, trong lòng thầm nghĩ: Xong đời rồi...
      Sau đó, tên đàn ông trong đám người tựa hồ phát chiếc giày bị ném, quay đầu hô to với đám người: "Mẹ nó , con đàn bà ấy chạy bên này, mau đuổi theo, lần này được để nó chạy thoát!"

      Rác nắp "Đùng" tiếng nặng nề đóng lại, đợi đến khi bên ngoài hề có động tĩnh, Cố Phán mới dám bò ra ngoài, vội vàng chạy vào trung tâm mua sắm, nhìn thấy có bảng hiệu buồng vệ sinh liền chạy vào, trốn bên trong dám ra ngoài.

      Dòng người qua lại ở cao ốc này khá nhiều, những người đó có lẽ e ngại, dám xằng bậy .
      Nhìn điện thoại, ngây ngốc ở trong này suốt ba mươi mấy phút, vừa mệt vừa đói còn run sợ.
      hề nghĩ đến mình chạy trốn tới Hong Kong, kẻ cho vay nặng lãi còn có thể đuổi theo, chẳng lẽ thời nay cho vay nặng lãi đều có công ty chi nhánh ?

      Vừa mở cửa toilet muốn ra ngoài, mới bước ra nửa thân mình, lại vừa vặn đụng phải kẻ nóng giận ngang qua cửa toilet, nhanh chóng lui lại bên trong, dùng thân mình chắn cửa toilet ngừng bị đạp.
      "Mẹ nó, con đàn bà đáng chết, mày mau ngoan ngoãn ra, bằng có tao cho mày biết tay ."
      "Tôi có tiền, , khoản tiền ba tôi mượn chờ khi tôi có khả năng trả lại , bây giờ các người bắt tôi cũng vô dụng..."

      Cố Phán dùng thanh run rẩy muốn cùng bọn họ giảng đạo lý, dù sao đây là xã hội có luật pháp, mọi người đều là người văn minh...
      "A! ! !"
      Tiếng đá cửa kịch liệt lần nữa vang lên, làm cho kinh hách hô lên tiếng, đúng nha, lúc vay tiền quả đều là người văn minh, nhưng lúc đòi nợ liền biến thành cầm thú .
      "Mẹ nó , cha mày tù, bọn tao đuổi vào được trong ngục giam, chẳng lẽ còn bỏ qua cho mày sao!"
      "Lão nhị, đừng nhiều lời vô nghĩa, thiếu nợ trả tiền... Ngươi, để tao xông vào, bắt được nó còn cho nó bạt tai?”

      Hình như là thủ lĩnh của nhóm người , tùy tiện chỉ đạo tên đàn em vào trong toilet.
      Cố Phán nhìn thấy khung cửa lộ ra đầu người, theo bản năng liền vươn ra hai ngón tay chọc vào mắt tên đó, bị chọc vào đau đớn "Ai u" tiếng, tay ôm mắt té xuống sàn. Gần mười tên đàn ông hung thần ác sát chen chúc tại toilet nữ, cuối cùng bảo an của cao ốc cũng tới .
      Nhưng hai tên bảo an cũng chỉ là chân tôm mềm nhuyễn, còn chưa mở miệng, bị tên cho vay nặng lãi trừng mắt, hung hăng tiếng:” Bớt lo chuyện người khác ” , bọn họ liền khom lưng ngoan ngoãn lui ra bên ngoài .
      Cố Phán tưởng cánh cửa mỏng manh này chỉ còn chịu được mấy cú đá, bên ngoài đột nhiên có động tĩnh, nàng dám duỗi đầu ra bên ngoài xem, sợ đây là cái bẫy của bọn chúng, đợi nàng chủ động nhảy xuống.
      lát sau, truyền đến vài tiếng tiếng gõ cửa khiến nàng hoảng sợ.
      "Tiểu thư, có việc gì , có thể ra ."
      Thanh nề nếp hơi vẻ nghiêm túc, phải ngữ khí của những kẻ giang hồ.
      Nhưng Cố Phán vẫn là quyết định lại đợi lát nữa xem sao.
      " Tiểu thư, có việc gì , chúng ta “mời” những người đó rời , đừng sợ, có thể ra ."
      cẩn thận mở ra cửa, Cố Phán nhìn đến bên ngoài chỉ có hai người đàn ông đứng đó, mà người đàn ông vừa chuyện vẻ mặt nghiêm túc rất lễ phép cúi chào , rồi lui đến bên.
      Trước mặt vài bước có tiên sinh chừng 50 tuổi, tươi cười rạng rỡ, khuôn mặt tuấn nhã, mặt có chút nếp nhăn, đôi mắt đen sáng, thân hình đĩnh đạc, mặc bộ âu phục trông rất sang trọng được may vừa người, cũng ra vẻ lớn tuổi.
      Cố Phán nghe câu đầu tiên là: " , tôi sắp chết rồi, có muốn kết hôn với tôi ?"


      Lưu ý:
      • Truyện nhiều cảnh H, nội dung nhiều, dị ứng vui lòng quay trở về
      • Đây là lần đầu Gấu edit truyện, lời văn chỉ chính xác 50-60%
      • Mọi người có thắc mắc, tìm ra lỗi về cách hành văn, cách trình bày xin nhắn tin, gửi mail hoặc bình luận để mình sửa.

        Cảm ơn mọi người quan tâm đến truyện :-*:-*:-*



      Last edited: 31/12/17
      dhtt, Rin rin, chuquynh56 others thích bài này.

    2. Gấu trúc đệ nhất lười

      Gấu trúc đệ nhất lười Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      2,633

    3. Gấu trúc đệ nhất lười

      Gấu trúc đệ nhất lười Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      2,633
      Chương 1: Nhìn lén "Con trai "


      năm sau, tại Wall Street, Mỹ.


      "Thưa thiếu gia, hai giờ bốn mươi ba phút chiều hôm qua, lão gia qua đời ở bệnh viện tư nhân của Minh gia tại Hong Kong...” Minh Tiềm ngồi trong văn phòng tầng cao nhất của công ty, cúi đầu xem xét thống kê tổn thất cụ thể sau vụ hacker tấn công, tuy vụ việc lần này bộ kỹ thuật của công ty giải quyết rất nhanh chóng, hacker ác ý công kích cũng bị tra ra giao cho cảnh sát, là sinh viên Harvard còn chưa tốt nghiệp, khai là muốn tìm công ty lợi hại để luyện kỹ thuật máy tính, cũng ngẫu nhiên chọn công ty của Minh Tiềm làm đối tượng khởi đầu.Hiệu quả cách của văn phòng rất tốt, tiếng xen lẫn tiếng khóc bi thương của quản gia ở Hong Kong xuyên truyền ra từ điện thoại, nghe thấy lời của ông, tay Minh Tiềm viết chữ văn kiện tạm dừng chút, yên tĩnh lát, rồi cho vị quản gia đáp án ngắn gọn thuyết phục: "Tôi biết rồi, sửa chữa lại căn nhà chút, tôi nhanh chóng trở về tiếp quản tập đoàn Minh thị. »


      "Thiếu gia, cậu hỏi thăm tình huống của lão gia trước lúc lâm chung sao?"


      "Ôi, rất xin lỗi thiếu gia, tại tôi lắm miệng."


      Tuy từ thiếu gia thân thiết với lão gia, nhưng bây giờ lão gia rồi, thiếu gia cũng hề hỏi han, Lâm quản gia rất đau lòng nên khỏi lắm miệng câu trách cứ, sau khi xong mới phát mình quá vượt quy củ.


      Quản gia Lâm làm việc ở Minh gia vài chục năm, tất nhiên Minh Tiềm để chuyện đó trong lòng, vẫn giọng khách khí và hời hợt: "Về chuyện của bố tôi trước lúc lâm chung đợi khi tôi về lại Hong Kong chờ sau khi tôi về Hong Kong xác nhận lại với những người có liên quan, mặt khác bên này tôi cũng cho người điều tra, chú Lâm yên tâm."


      "Thiếu gia, lão gia lúc bệnh tình nguy kịch vẫn luôn nhắc tới cậu..."


      "Đợi khi thiếu gia trở về lại phiền cậu quyết định những việc lớn trong nhà, bác Lâm quấy rầy thiếu gia nữa."

      Quản gia Lâm thấy thiếu gia vẫn dùng bộ dạng giải quyết công việc đối với cái chết của lão gia, ông vốn muốn thêm gì đó, nhưng bản thân ông là người làm ở Minh gia, chuyện của chủ nhà sao ông có thể can thiệp?

      Trước khi lão gia ra , ông ấy luôn gọi điện thúc giục Minh Tiềm trở về, nhưng đoạn thời gian đó công ty bên Mỹ bị hacker tấn công, chuyện trở về vẫn phải dời lại, khng ngờ khi giải quyết tất cả rồi lão gia còn đời.


      Minh Tiềm ngồi ghế sau bàn làm việc, quay mặt về phía những tòa nhà chọc trời dày đặc ở Wall Street, trong đầu suy tình chuyện quản lí công ty bên này sau khi trở lại Hong Kong, vì lần này , tuyệt đối thể trở về Mỹ trong thời gian ngắn được, dù sao tập đoàn Minh thị quá lớn, lão già vừa mất chắc chắc khiến lòng người dao động, còn có trận chiến phải đánh trong tương lai


      "Abel, gọi Benson tới phòng làm việc của tôi." Minh Tiềm nhấn điện thoại cố định, bảo thư ký gọi người đến.


      "Vâng, thưa tổng giám đốc."


      Mấy phút sau, có tiếng gõ cửa vang lên, người đàn ông đẹp trai có bộ dáng cà lơ phất phơ, tóc vàng chói mắt và quần áo thời thượng, ta chưa chào hỏi Minh Tiềm dửng dưng ngồi lên ghế tiếp khách trước bàn làm việc, hai chân bắt chéo xoay xoay ghế tựa, liếc mắt nhìn người đàn ông lạnh lùng trước mắt, cười cợt :

      "Yo!, Tổng giám đốc đại nhân gọi tôi đến có chuyện gì vậy? Chẳng phải chuyện tên hacker xử lý ổn thỏa rồi sao?"


      Benson là con lai Trung-Mĩ, ta tiếng Trung loạn hết cả lên, chủ vị ngữ bừa bãi, may là Minh Tiềm quen biết nhiều năm, quen dần cũng có thể nghe hiểu"


      “Cha tôi qua đời, vài ngày nữa tôi phải về Hong Kong chính thức tiếp nhận tập đoàn, công việc ở Hoa Kỳ giao cho cậu."


      Benson nghe lời này, ta lập tức thu hồi dáng vẻ đứng đắn, thu lại nụ cười tươi, nghiêm chỉnh ngồi xuống, sau đó hai người bắt đầu thảo luận công việc cụ thể.



      Tại tòa biệt thự chính của Minh Thị, nằm đỉnh núi Victoria, Hong Kong


      Cố Phán thấy rất kỳ quái, Xuân Đường mới qua đời ngày, tại sao người làm bắt đầu tu sửa mọi nơi, căn phòng tráng lệ hận thể đính vàng, kim cương lên đó.



      Dù sao hài cốt của Xuân Đường chưa lạnh, làm như vậy giống như nôn nóng muốn đổi chủ nhân. Trong lòng Cố Phán phê bình kín đáo, tuy là hơn năm trước Xuân Đường kết hôn kết hôn với theo hiệp nghị, nhưng Minh gia lớn như vậy làm sao đến lượt quản.



      "Nhanh lên, nhanh lên, treo hình thiếu gia lên, ngày mai thiếu gia về rồi.”


      Cố Phán trông thấy Quản gia Lâm đốc thúc bốn nhân viên nam treo bức hình nửa người lớn lên vị trí vốn treo hình của Xuân Đường, mà hình của Xuân Đường bị lấy xuống đặt ở góc tường, Cố Phán cảm thấy nơi góc tường, người phúc hậu trong tranh cười hơi đơn.


      Xuân Đường chỉ có người con là Minh Tiềm, Cố Phán đến Minh gia hơn năm vẫn chưa từng thấy mặt vị tiên sinh này, thậm chí khi Xuân Đường bệnh nặng nhiều lần gọi trở về cũng chẳng thấy đâu, nghe quản gia từ bé luôn sống ở nước ngoài, cho tới bây giờ cũng chỉ trở về Hong Kong được vài lần.


      Đến khi Cố Phán thoát khỏi chuyến du lịch vào cõi thần tiên, bức tranh lớn được treo ngay ngắn, vị trí này dành cho chủ nhân Minh gia, Cố Phán nhịn được lại nhìn đến bức tranh Xuân Đường nằm trong góc, tuy chỉ là vợ chồng danh nghĩa, nhưng ở chung hơn năm, Xuân Đường giống vị trưởng bối quan tâm,chiếu cố mình, tại người mất , giống bị tử thần cướp người bạn vô cùng thân thiết, Cố Phán ảm đạm thương cảm.


      Tên con trai chút lương tâm, bố mình vừa mới qua đời, đến cả gặp mặt lần cuối cũng trở về, lại vội vã cho người quét tước phòng ốc muốn đổi chủ nhân, hừ, kẻ có tiền lòng dạ thâm độc, đặc biệt tên chủ nhân mới của Minh giàu có này lại càng đen như mực.

      Cố Phán bất mãn đánh giá bức hình Minh Tiềm, thấy rằng bộ dáng hề giống Xuân Đường, môi mỏng nhếch lên, đôi mắt bén nhọn sâu thẳm, nhìn hai hàng lông mày sắc bén là biết tính tình nhất định tốt.


      Hôm sau, Cố Phán ngồi trong phòng gõ máy tính, chợt nghe thấy tiếng ầm ĩ của chủ nhân biệt thự bên cạnh, tò mò nằm úp sấp đến cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài toàn bộ người giúp việc, nhân viên làm cho Minh gia đều có mặt, ăn mặc cẩn thận tỉ mỉ, đứng thành hai hàng ngay ngắn, sau đó yên lặng chờ chủ nhân mới trở về.


      Tuy Cố Phán muốn gặp đứa con bất hiếu của Xuân Đường, nhưng lòng hiếu kỳ thúc giục. nhanh như chớp chạy đến trốn sau trụ lớn ở đại sảnh, cũng chờ xem con trai của Xuân Đường là dạng đầu trâu mặt ngựa thế nào.


      **"đầu trâu mặt ngựa" thành ngữ này chỉ những kẻ vô lại (làm việc xấu,ác) hung hãn (dữ, tàn nhẫn, bất nhân...)



      "Hoan nghênh thiếu gia về nhà."


      Nhiều người như vậy kêu lên cùng lúc, thanh khí thế cuồn cuộn, đinh tai nhức óc dọa Cố Phán nhảy dựng.


      Cố Phán khom lưng nhìn trộm, thấy bác Lâm khom lưng phía sau người đàn ông, trông người đó hơi mệt mỏi, cánh tay phải khoác chiếc áo gió, mang kính râm, người mặc áo da ôm sát thân hình, tương xứng với quần màu tối, bên đường, bên nghiêng đầu gì đó với người bên cạnh.


      Cố Phán nhìn thấy đường cong khắc sâu chiếc cằm tuấn mỹ, thân hình cao lớn khỏe khoắn, khuôn mặt trắng nõn, tóc cắt ngắn sạch gọn gàng, kính râm che hơn nửa mặt, làm cho người ta thể nhìn toàn bộ khuôn mặt.


      Cố Phán nhìn nhập tâm, ánh mắt nóng rực làm Minh Tiềm vừa vào phòng phát mình bị ai đó nhìn chằm chằm.


      Hai mắt lơ đãng liếc phía sau cây trụ lớn, nhìn thấy người phụ nữ nhìn mình đến mất hồn, bị phát cũng biết, Minh Tiềm nhíu mày, tiếp tục cùng viên chức cấp cao của tập đoàn thảo luận về tình hình cổ phiếu nay.


      Thẳng đến khi người biến mất tại cửa cầu thang, Cố Phán mới tỉnh lại.


      ra con trai của Xuân Đường trông như vậy.
      Last edited: 18/7/17
      tranmb007, Seen.173, Sandra63 others thích bài này.

    4. Gấu trúc đệ nhất lười

      Gấu trúc đệ nhất lười Well-Known Member

      Bài viết:
      113
      Được thích:
      2,633
      Chương 2: "Con trai" gọi đến


      Vài ngày sau, quản gia Lâm tìm Cố Phán, là thiếu gia muốn đến phòng sách, có chuyện cần hỏi .


      Bình thường Cố Phán rảnh rỗi luôn nằm trong phòng ôm máy tính, đến giờ cơm ăn chung với người giúp việc trong biệt thự, vì vậy trừ ngày đầu tiền lén đến nhà chính nhìn Minh Tiềm, mấy ngày nay bọn họ hề gặp nhau. chỉ biết là sau khi con trai Xuân Đường trở về, mỗi ngày nhà chính đều như có lễ hội, rất nhiều người lục tục đến thăm, nhìn qua giàu cũng sang, thỉnh thoảng còn có xe chính phủ đậu bên ngoài.


      Nhưng cũng biết, với thân phận trước mắt của , sớm muộn gì con trai Xuân Đường cũng tìm chuyện, hôm nay chuyện tới, lại có chút thấp thỏm yên, người đàn ông kia nhìn nguy hiểm, cũng giỏi giao tiếp với người ưu tú.


      Cố Phán chỉnh quần áo, liều mình đến phòng sách.


      Hít hơi sâu, nhàng gõ cửa phòng, từ bên trong truyền ra giọng nam dễ nghe nhưng lạnh lùng gọi bước vào.


      Mở cửa ra, Cố Phán liếc mắt cái thấy người đàn ông chuyện điện thoại phía sau bàn làm việc, ánh mắt còn ngừng nhìn màn hình máy vi tính.

      Minh Tiềm ngẩng đầu, thấy người đến là , hai tròng mắt như có ánh sáng chiếu qua, đưa tay làm động tác mời ngồi.


      Cố Phán vốn muốn đóng cửa, nhưng nghĩ chút, lại mở cửa rộng, ngồi vào ghế salon ở phòng sách, hai chân khép lại, tay đặt đầu gối, dáng vẻ rất nghiêm túc.


      Cố Phán thấy vẫn còn chuyện điện thoại, đúng lúc chậu hoa bên cạnh nở hoa, nên ngây ngốc ngồi ghế salon nhìn chậu hoa, đầu óc cũng ngừng xoay chuyển.


      ra phòng sách này vốn là của Xuân Đường, từng vào, nhưng mà hôm nay vào mới phát bố cục gian phòng hoàn toàn thay đổi, sau này chắc hẳn là phòng sách của .


      Phải rồi, lát nữa phải xưng hô với thế nào đây? Trực tiếp gọi tên? , nhìn khí thế của hẳn đến mấy người dám kêu tên gọi họ . Cũng thể gọi là "con trai", ai, cho lá gan cũng dám, vậy, làm gì có con trai nào còn lớn hơn mẹ.

      ....

      Lớn hơn đến tận mấy tuổi!


      Thừa dịp bên kia điện thoại chuyện, Minh Tiềm liếc nhìn người phụ nữ ngồi yên lặng ở đó, ngồi nghiêng nửa người đưa lưng về phía , hình như ngắm chậu hoa, mái tóc đen uốn xoăn, đầu còn cài bông hoa màu trẳng để tang, mặc chiếc váy tay màu trắng thuần, từ góc độ này có thể thấy vòng eo và cánh tay gầy yếu của .


      Minh Tiềm nhất thời mất hồn, người phụ trách bên kia điện thoại cung kính hỏi thăm hai tiếng, mới lấy lại tinh thần.


      "Ừ, xin lỗi, xin lặp lại lần nữa."


      Minh Tiềm cũng để trong lòng khác thường của , vẫn tiếp tục nghe người bên kia báo cáo về tình huống công ty, bỏ mặc Cố Phán bên.


      "Được, có thể, ngày mai báo cáo tình hình suy giảm cổ phiếu công ty."

      Vị Minh tiên sinh này bận rộn, chờ gần nửa giờ, liệu có nên đề nghị với hôm sau lại chuyện?


      " là Cố Phán?"


      Chợt nghe tiếng , Cố Phán có chút kinh sợ vội vàng xoay người nhìn , chật vật trả lời vấn đề của .


      Đây là lần đầu tiên hai người chính thức trò chuyện với nhau, Cố Phán nhìn được toàn bộ khuôn mặt , thầm nghĩ: Quả nhiên dáng dấp hề giống Xuân Đường, có thể là giống mẹ hơn.


      " kết hôn với bố tôi từ khi nào?"


      "Vào tháng ba năm ngoái"


      Giọng nóng lạnh, mặt cảm xúc, làm người ta nhìn ra tâm tình, đôi mắt thâm thúy quan sát Cố Phán, khiến chỉ dám cúi đầu, thành trả lời vấn đề.


      "Cho phép tôi mạo muội hỏi câu, vì sao bố tôi sắp chết lại kết hôn với Cố tiểu thư? Nhất là, Cố tiểu thư trông còn trẻ như vậy."


      Cố Phán nghe được lời cay nghiệt tổn thương người của , trong lòng có chút tức giận, nhưng cố nhịn lại, quá trình kết hôn với .


      " Xuân Đường thay tôi trả nợ của bố tôi, ông ấy muốn lẻ loi qua đời, muốn có người thân bên cạnh khi rời , cho nên tôi đồng ý kết hôn với ông ấy."


      Minh Tiềm nghe ngừng kêu tên lão già cách thân thiết, hiểu sao thấy có chút chói tai, thanh cũng trở nên bén nhọn.


      "Vậy là kết hôn với bố tôi vì tiền, tôi còn nghe lúc bố rời chỉ có ở trong phòng bệnh cùng ông ấy, tất cả mọi người đều bị ông ấy đuổi ra ngoài."


      "Đó là vì con trai ông ấy mực chịu trở về từ Hoa Kỳ, cho nên chỉ có mình tôi ở bên."


      Tính tình Cố Phán tương đối dịu hiền, lúc bình thường hiếm thấy nặng lời đến vậy, nhưng vì trước kia ấn tượng với người đàn ông này tốt, hơn nữa lời cay nghiệt của vừa nãy làm tổn thương , cho nên Cố Phán mới kiềm chế được gầm câu.


      Minh Tiềm cũng vì lời của mà buồn bực, càng muốn giải thích với vì sao lại trờ về.


      chỉ lời nhìn hai gò má Cố Phán vì kích động mà có chút đỏ lên, biết suy nghĩ gì.


      Cố Phán có chút hoảng hốt khi bị nhìn, khí thế vừa rồi hoàn toàn biến mất, chỉ :


      "Minh tiên sinh, nếu như có chuyện gì nữa, tôi xin phép về trước."

      Minh Tiềm buông hai chân đan xen nhau xuống, : "Ngày mai luật sư tới nhà tuyên đọc di chúc, bố tôi dặn dò cũng phải tham dự, được quên, như vậy..." đưa tay ra, làm tư thế mời.


      Sau khi rời , Minh Tiềm mới lấy điện thoại di động lên gọi: "Charles, tôi muốn toàn bộ tài liệu về Cố Phán, đưa cho tôi trước ngày mai."


      Vốn cho rằng lão già chỉ nổi hứng muốn lấy về trưng bày, nhưng hôm nay luật sư trưởng của Minh gia gọi cho bảo lão già muốn tham dự buổi tuyên đọc di chúc vào ngày mai, việc này làm thể xem trọng người phụ nữ này.


      Ngày thứ hai, vẫn là tại phòng sách lớn đến mức giống phòng sách, chỉ khác là hôm nay cửa phòng bị đóng kín, trong phòng chỉ có Minh Tiềm, Cố Phán và vị trung niên mặc âu phục giày da, tóc hoa râm chải chuốc kĩ càng, vẻ mặt chuyên nghiệp. Trong lòng Cố Phản phỏng đoán chắc là vị luật sư tuyên đọc di chúc, trông có vẻ là luật sư tài giỏi.

      Lúc Cố Phán đánh giá vị luật sư này,nghĩ đến nếu lúc trước mời ông ấy lên tòa án biện hộ cho bố , hẳn là bố có thể bớt vài năm tù, vị luật sư này trôngrất có đạo đức nghề nghiệp,lại có tài, giống tên luật sư ba phải trước đây mời, chuyên môn lừa tiền. Cố Phán vừa nghĩ lại vừa hồi tưởng, nhưng mà nhà cũng đủ tiền để mời luật sư Minh gia ra tòa.
      Nhớ tới chuyện nhà phát sinh vài năm trước, tia đơn cùng bất lực dâng lên đôi mắt Cố Phán, hai má vốn trắng trẻo như tỏa sáng cũng trở nên ảm đạm rất nhiều, đắm chìm trong thế giới của chính mình, cả người có chút ngẩn ngơ.

      Minh Tiềm ngồi ghế sofa, hai chân thon dài đan xen lẫn nhau tựa vào lưng ghế lật xem tài liệu, trong lúc lật trang giấy lại liếc mắt nhìn bên cạnh, phát từ lúc vào cửa đến giờ tầm mắt vẫn luôn dính vào vị luật sư trưởng vùi đầu sửa sang lại tài liệu ở bên kia.phát, trừ lúc vừa mới vào phòng chào thêm gì nữa. Hai mắt tỏa sáng nhìn chằm chằm vào luật sư làm Minh Tiềm như có chút hờn giận, đoán rằng và luật sư quen biết từ trước, dù sao ở Minh gia hơn năm, hẳn thể chưa thấy qua luật sư trưởng thường xuyên ra vào Minh gia.
      khí trong thư phong có điểm nặng nề, bởi vì ngày hôm qua chuyện với con trai của Xuân Đường mấy vui vẻ, cho nên lúc này Cố Phán cũng dám gợi chuyện với , lại, chuyện tuyên đọc di sản này, lại muốn người có thể xem như người ngoài như phải có mặt,trong lòng vị Minh tiên sinh này hẳn là rất vui vẻ, nếu cũng phụng phịu chỉ lo xem giấy tờ trong tay.

      Tề Ngôn sắp xếp lại di chúc sắp được tuyên đọc, thấy hai người họ đều im lặng, vốn ông còn muốn trò chuyện hai câu, nhìn thấy dạng này của bọn họ, quên , ràng trực tiếp vào chủ đề chính .

      "Ho ho, hai vị hẳn là quen biết rồi phải ."

      Minh Tiềm cao ngạo như cũ, xem xét tư liệu trong tay, chỉ có Cố Phán gật đầu khiêm tốn, ngượng ngùng cười với Tề Ngôn như đáp trả,khóe mắt Minh Tiềm thoáng nhìn thấy sườn mặt mang nét cười của , tay cầm giấy trở nên căng thẳng, đột nhiên có điểm chán ghét khi mời người phụ nữ này tới.
      "Ha ha, đây là lần đầu tiên Cố tiểu thư gặp Tề Ngôn tôi nhỉ, ra lúc trước việc đăng kí kết hôn của Minh lão tiên sinh với là do tôi làm.”
      Về chuyện này Cố Phán đổi lại có chút kinh ngạc, vị luật sư này hẳn là biết chuyện của , có điểm xấu hổ cùng với ngượng ngùng, biết đáp lại lời của ông ấy thế nào, cũng thể làm cho người ta nhìn ra xấu hổ, bèn nâng khóe miệng tươi cười đáp lại câu: "Phải ? Tôi có nghe Xuân Đường qua."

      Minh Tiềm nhìn lúm đồng tiền của như sáng lên, thân mật gọi tên lão già,sắc mặt lại rét lạnh ít, kiên nhẫn nhắc nhở Tề luật sư: "Ít chuyện khác , giải quyết viêc chính xong xuôi rồi hai người lại tiếp tục ôn chuyện cũ, lát nữa tôi còn có hội nghị ở công ty."

      Người Cố Phán tưởng mở miệng lại đột nhiên lên tiếng, thu lại vẻ tươi cười, câu nệ nhìn về phía , tầm mắt hai người vừa vặn giao nhau trong nháy mắt, giống như bị tầm mắt quất roi chí mạng, Cố Phán vội vàng quay đầu, đoan chính ngồi lại.



      "Ho ho, tốt lắm, bởi vì phần của Cố tiểu thư có vẻ đơn giản, nên trước hết tôi tuyên đọc cho Cố tiểu thư.”

      xong dùng ánh mắt trưng cầu ý kiến của Minh Tiềm, được cho phép, bèn tiếp tục :

      "Đầu tiên, lúc trước trong hiệp nghị hôn nhân Minh lão tiên sinh có đề cập qua,quan hệ hôn nhân của Minh lão tiên sinh và Cố tiểu thư tự động giải trừ ngay khi đưa tro ông ấy xuống biển, sau này Cố tiểu thư còn bất kỳ quan hệ gì với Minh gia... Ách, Cố tiểu thư, sao chứ?"

      Tề Ngôn nhìn hốc mắt Cố Phán đỏ lên, nước mắt che phủ hai tròng mắt vốn sáng ngời, chỉ chực chờ rơi xuống.

      " xin lỗi, tôi sao, Tề luật sư, bác tiếp tục ."

      Nàng vốn định nhất quyết cắn răng khóc, miễn làm cho người ta chế giễu,nhưng khi nghe được từ tro cốt trong lòng vẫn ngăn được khó chịu.

      Từ vị trí của Minh Tiềm chỉ có thể nhìn thấy chiếc mũi vểnh đỏ bừng, u ám cười giễu tiếng: Thế mà tình cảm của với lão già tốt.

      "A, vậy được rồi, vấn đề thứ hai là về phí phụng dưỡng, trước đó Minh lão tiên mở ra tài khoản triệu cho Cố tiểu thư, mặt khác chia cho Cố tiểu thư số nhà trọ tại Cửu Long(Hong Kong) và đại lục, nếu sau này Cố tiểu thư muốn trở về đại lục, có thể ở tới đó, tốt lắm, cứ như vậy, Cố tiểu thư còn có nghi vấn gì ?"
      *** Đại lục : Trung Quốc đại lục, thuộc quản lí của Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa, bao gồm Hong Kong và Ma Cao


      Tề Ngôn mỉm cười hỏi nàng, lúc trước ông từng nghe lão Minh tốt, hẳn là giống những kẻ khác vì phân chia tài sản mà tranh cãi, cuối cùng còn gì.

      "Mấy thứ này tôi thể nhận, Xuân Đường trả khoản nợ lớn giúp tôi, tôi..."

      " là bố tôi đưa cho , hãy nhận lấy , cùng lắm chỉ là chút tiền tiêu vặt."

      Minh Tiềm muốn tiếp tục nghe thân thiết gọi tên lão già, bèn tối tăm mở miệng đánh gãy lời của .

      "Đúng vậy đúng vậy, những tài sản đó làm thủ tục sang danh nghĩa Cố tiểu thư, nếu lại sửa ký sang tên người khác có chút phiền phức, dù sao Minh lão tiên sinh cũng mất." Tề Ngôn cũng ở bên hát đệm giảng giải.


      "Đó, vậy được rồi."

      nghĩ tới Xuân Đường giúp an bài mưu sinh sau này...

      " Kế tiếp là phần của Minh tiểu tiên sinh, có vẻ phức tạp, sợ Cố tiểu thư phải đợi lâu, có thể rời trước cũng sao."

      "A? A, được, tôi xin phép trước, cảm ơn Tề luật sư."



      Cố Phán việc tuyên đọc di sản của gia tộc thế này khẳng định có rất nhiều tin tức muốn người khác biết, cũng muốn nghe người việc riêng tư của người khác, liền hướng Minh Tiềm cùng Tề luật sư gật đầu ý bảo, rời khỏi phòng lại giúp bọn họ đóng cửa.

      Hôm nay mặc bộ váy trắng thuần dài đến đầu gối, mái tóc cuộn sóng rối tung nay được buộc gọn sau, đầu vẫn cài bông hoa trắng . Khi rời , Minh Tiềm nhìn đến đôi chân tinh tế mềm mại dưới váy cùng đường cong sóng lưng, liếc mắt cái về hướng rời khiến nhìn đến hai gò má trắng hồng như lê hoa đái vũ**, hai mắt rũ xuống, chỉ có thể nhìn thấy lông mi dày ướt sũng mang theo bọt nước rung rung.
      Minh Tiềm nhanh chóng kéo tầm mắt trở về, tiếp tục chuyện với Tề Ngôn.


      ** Lê hoa đái vũ [梨花带雨] : Giống như hoa lê dính hạt mưa. Vốn miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi. Sau này được dùng để miêu tả kiều diễm của người con
      Last edited: 15/7/17

    5. Haruka.Me0

      Haruka.Me0 (╯=▃=)╯︵┻━┻• ̄ω ̄• N0♡Thịt - (╯=▃=)╯︵┻━┻ Staff Member Senior Editor Moderator

      Bài viết:
      1,233
      Được thích:
      32,492
      Chào bạn, mình là Mod box sắc, welcome bạn đăng truyện ở cungquanghang.
      Bạn vui lòng canh giữa phần tên truyện, tác giả số chương và văn án nhé.
      Email mình ko tìm thấy fb của bạn. Bạn kb fb với mình cho dễ liên lạc nha
      https://m.facebook.com/haruka.april23

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :