1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Nháo Cưới: Cưng chiều vợ như mạng - Thần Mộ Nhi

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      NHÁO CƯỚI : CƯNG CHIỀU VỢ NHƯ MẠNG


      Tác giả: Thần Mộ Nhi
      Editor: Hana
      Thể loại: đại, sủng, sạch
      Nội dung


      (1VS1, nam nữ chủ sach , nam cường, nữ cường, cường cường liên thủ, đánh tiểu tam, mặc dù có hiểu lầm, ngọt ngào càng nhiều)

      Cố Nghị Quân, chủ tịch trẻ tuổi nhất tập đoàn 'Thanh Vinh' Á châu, người đàn ông độc thân hoàng kim tuấn nhất thành phố B.

      Thích Hiểu, thiên kim đại tiểu thư tôn quý nhất nhà họ Thích, có em đó kị, dưới có mẹ kế tính kế.

      Vì cái gọi là đám hỏi gia tộc, ký hiệp nghị, kỳ hạn hôn nhân năm, lại cho phép có bất kì tiếp xúc gì.

      Ai ngờ, bá đạo cướp nụ hôn đầu của , mối tình đầu, còn có đêm đầu tiên.

      Ba qua đời, giúp đoạt Thích thị, mưu tài mưu quyền.

      Chị em gạt bỏ, tiêu sái xuất , ôm vào lòng, báo đạo tuyên bố, " này là người phụ nữ của tôi, đối nghịch với cũng chính là đối nghịc với tôi!"

      Khi sủng ái, từng bước rung động, lại dám vượt qua phân nửa.

      Cho đến, năm trôi qua, bạn cũ của trở về.

      Thích Hiểu mới hiểu được, cảm tình lúc trước người đàn ông này nguyện ý cưới , là vì cầu hôn nhưng bị bạn trước cự tuyệt? Thẹn quá hóa giận tùy ý làm bậy?

      Thích Hiểu lại thua người đàn bà dâm đãng sao! có cửa đâu!

      phải là thiếu người đàn ông sao? Chân trời nơi nào có cỏ thơm, buông tha cho người đàn ông chất lượng tốt, phía trước chừng chính là cánh rừng!

      Thu thập hành lý, tiêu sái rời - -

      ***

      Đoạn ngắn :

      " cho phép !" Sau lưng, là thanh lạnh như băng.

      hít hơi sâu, "Cố Nghị Quân, thư hiệp nghị kỳ hạn kết hôn là năm, đây chỉ là cuộc hôn nhân có kết quả, cần gì phải trói buộc tự do của nhau?"

      lại ngân cản đường của , dùng hết toàn lực đẩy ra, lạnh giọng muốn hỏi "Cố Nghị Quân, làm cái gì vậy?"

      "Kết hôn giả, , chưa từng nghe sao?"

      Đoạn ngắn hai:

      Kết hôn giả, ? Thích Hiểu cũng ngu như vậy, càng phải là người cho phép có hạt cát trong mắt!

      "Được a, thu thập xong cục diện rối rắm của , ngoài ra, bỏ tẩn xấu uống rượu hút thuốc!"

      giảo hoạt cười tiếng, cố làm ra vẻ thản nhiên về phía cửa.

      "Em muốn đâu?" Người đàn ông giữ lại, thất quyết tha.

      "Giải sầu!"

      Lần này tản ra, những gần năm năm.


      Lại gặp nhau, giam cầm vào ngực, , "nhớ sao?"

      chút do dự đạp cước, ở giữa bụng , nụ cười tuyệt mỹ, "Ngựa tốt ăn xong, chồng trước có cái gì tốt để nhớ?"

      Ai ngờ, giây sau, bị nhổ tận gốc, vác lên vai, "Giấy thỏa thuận li hôn còn chưa kí, lại muốn nhìn chút, xem như cái gì chồng trước!"

      Đoạn ngắn ba:

      Năm năm sau, Cố Tiểu Tiểu nện bước, dương dương đắc ý, "Mẹ, tối hôm qua mẹ phạm lỗi sao?"
      , Cố Tiểu Tiểu còn giảo hoạt nheo mắt lại, "Con nghe thấy người bị cha đánh vào mông!"

      Thích Hiểu cau mày lại, nhìn thoáng qua người đàn ôngđang nghiêm túc duyệt văn kiện ghế sa lon.

      "A? Có chuyện này?"

      Cố Tiểu Tiểu dùng sức gật đầu, "Đúng vậy, con nghe thấy tiếng 'ba ba ba'!"

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 01: xin lỗi boss!

      "Thích Hiểu, Thích Hiểu!"

      hành lang công ty lầu năm, Thích Hiểu mới từ phòng giải khát ra, vừa thưởng thức trà thơm trong tay, dự định vừa làm sau khi tan việc, chân dài đạp giày cao gót, vẻ mặt thích ý.

      Cho đến sau lưng truyền đến tiếng gọi dồn dập , chân vừa bước về phía trước lại thu trở lại, tóc quăn chạm vai bao vây khuôn mặt tinh xảo của , giờ phút này hoang mang nhìn về phía Hàn Tuyết Giao chạy về phía mình.

      "Nhanh đến phòng làm việc của giám đốc , phạm sai lầm lớn, hiểu báo cáo họp hàng năm lần này làm thế nào, số liệu kia sao lại nhiều hơn con số ? Vừa rồi tổng giám đốc nổi đóa trong phòng hội nghị, bộ tài vụ gấp rút đến sứt đầu mẻ trán, làm sao còn thoải mái nhàn hạ ngồi đây uống cà phê...."

      Hàn Tuyết Dao đẩy vân kiện ngực lên người , Thích Hiểu có chuẩn bị, tay run lên, nước trà nóng hổi rơi vãi tung tóe lên mu bàn tay , lập tức đỏ lên.

      "A - -" nhịn được kinh hô tiếng, ánh mắt có chút u oán nhìn về phía Hàn Giao Tuyết, tâm cam tình nguyện lầu bầu, " phải a, tôi...."

      "Đừng nhảm, nhanh đến phòng làn việc của giám đốc ...." Hàn Giao Tuyết trực tiếp cắt đứt lời , giống như bay biến mất trước mặt .

      "Uy... Uy!"

      Liên tục ở sau gài vài tiếng cũng được đáp lại, Thích Hiểu mờ mịt nhìn bóng dáng biến mất như bay, nhếch miệng, mở văn kiện trong tay ra nhìn.

      Ánh mắt lướt nhanh trang giấy trắng mực đen, cho đến cuối cùng rơi vào mấy con số tờ giấy, miệng mở hình chữ O lớn, hai mắt trợn tròn.

      Trời ạ! ...... tỉ! Chênh lệch này, làm sao đây trời?

      Nếu như Cố Nghị Quân biết , là do cẩn thận làm công ty hao tổn nhiều như vậy, nhất định xé xác , vứt xuống núi cho sói ăn?

      Lông mày hơi nhíu, nghiêm túc suy nghĩ chút cảnh tượng kia, Thích Hiểu quýnh lên.

      Trong tâm lặng lẽ nghĩ làm sao để đối mặt với khuôn mặt lạnh như băng kia, bước chân Thích Hiểu vô ý thức về phía thang máy VIP, chỉ là mỗi bước chân đều có vẻ gian nan dị thường.

      nhịn được muốn che mặt, trời ạ, Thích Hiếu, phải là chỉ đối mặt với Cố Thẩm Quân thôi sao? Sao phải khẩn trương như vậy? Đúng là.....

      Sờ sờ vụ trí tim, sao lại đập nhanh như vậy chứ?

      Thích Hiểu nuốt ngụm nước miếng, vừa vặn trông thấy thang máy biểu đèn sáng lên, cất bước chuẩn bị vào trong thang máy, mà ở cái chớp mắt này, công nhân ở bên cạnh biết tên lôi , "Thích Hiểu, hồ đồ a? Cái này là thang máy chuyện dụng của giám đốc, cái này mới là dành cho chúng ta!"

      "Tôi..." Mặt Thích Hiểu trong nháy mắt trắng bệch.

      Nhưng là sau đó, thân thể bị lực lớn đẩy chút, lảo đảo bước vào thang máy bình thường, vóc người yểu điệu chen chúc trong bẻ người, "Đinh..." cửa thang máy lập tức đóng kín, luwu lại gian yên tĩnh.

      "..."

      Dư quang nhìn lướt qua bên người , nữ công nhân nhân vừa rồi túm tay , Thích Hiểu làm ra biểu tình kinh khủng, gì đứng thẳng người.

      **

      Phòng làm việc của tổng giám đốc, bày biện sáng sủa và rất khác biệt, người đàn ông mặc tây trang màu đen bó sát người, vùi vào bàn làm việc, tay thon
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 02: Lãnh giấy hôn thú?
      Gặp Cố Nghị Quân lên tiếng, Thích Hiểu chậm chạp tý, lúc này mới xoay người, chuẩn bị mở cửa rời , sau lưng lại truyền đến giọng có chút tò mò của Âu Dương Thần Đông .

      "Đại Boss, cậu đổi phụ tá?"

      Nếu phải Cố Nghị Quân kêu người phụ nữ này ra ngoài, còn có chú ý tới, lúc này mới đến trước mặt Thích Hiểu, ánh mắt đánh giá .

      thân thon dài, mềm mại đáng nhưng mất thanh thuần, lông mi tỉ mỉ như được người miêu tả, giờ khắc này khuôn mặt trắng nõn của còn có chút đỏ ửng.

      Quả nhiên là bự vật hiếm có! Âu Dương Thần Đông nhìn được thầm cảm thán trong lòng, tên tiểu tử thúi Cố Nghị Quân này đúng là có thể lăn qua lăn lại, mà ngay trợ lý bên cạnh, cũng có thể so với người ấy quốc tế.

      Thích Hiểu hơi xấu hổ, nhất là cảm giác thấy ánh mắt lạnh lùng sau lưng, lưu, hai chân suýt nữa xụi lơ.

      "Âu Dương tiên sinh, tôi phải là trợ lý giám đốc , tôi chỉ là chuyên viên kế toán trong công ty...." Nở nụ cười mê người, Thích Hiểu nhìn về phía vuốt cằm.

      Lần này, Âu Dương Thần Đông lại càng buồn bực, khoa trương vuốt lông mày, nhìn chằm chằm Thích Hiểu, " biết tôi?"

      Hai tay Cố Nghị Quân thành thói quen khoanh lại trước ngực, thân thể hơi nghiêng về phía trước, môi đỏ dày mỏng vừa phải nhếch lên, giống như chờ câu trả lời của .

      "Tự nhiên biết." Rất tùy tiện gật đầu xác nhận, Thích Hiểu vuốt vuốt huyệt thái dương của mình, đáy mắt xẹt qua tia hoảng loạn, "Đại danh của Âu Dương Thần Đông , từ mấy năm trước tôi được nghe , báo chí bốn phía đều có tên của , muốn biết cũng khó....Ngài , phải hay ? Âu Dương tiên sinh?"

      Con ngươi trong suốt toát ra vẻ dí dỏm, Thích Hiểu nhếch miệng cười tiếng.

      Mặc dù
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 03: năm sau ly hôn?
      " được, tôi phải ràng với đại mỹ nữ kia."

      Âu Dương Thần Đông vừa nghĩ tới mấy câu vừa rồi của mình có khả năng làm tổn thương người khác sâu sắc, người giống như là bị con mèo gãi ngứa, quan tâm ngó ngàng xoay người rời .

      "Chớ ."

      Cố Nghị Quân lên tiếng, nước chảy mây trôi ngăn cản lại, chính mình lại cầm văn kiện bàn lên, sau khi lướt qua , kí tên mình xuống cuối văn kiện.

      "Hôn nhân của tớ và ấy, thời gian gắn liền là năm , năm sau, chúng tó ly hôn."

      Đôi mắt sáng ngời giống như bảo thạch, lộ vẻ hờ hững lạnh nhạt.

      Thích Hiểu mới từ phòng uống nước bưng cà phê ra, dừng ở cửa văn phòng, vừa lúc nghe được những lời này, hai vai nhịn được run rẩy chút, tiếp theo da thịt mặt cũng nhịn được mà run rẩy.

      Lòng bàn tay lạnh buốt, rịn ra tầng mồ hôi.

      Âu Dương Thần Đông bất khả tư nghị nhìn Cố Nghị Quân, mà ngay cả ánh mắt cũng bắt đầu biến thành phức tạp.

      "Này, Cố đại Boss, giỡn coi như xong, đại mỹ nữ xinh đẹp như vậy làm bà xã của cậu, cậu cũng nguyện ý cự tuyệt?" Âu Dương Thần Đông kinh ngạc hỏi, khỏi hoài nghi.

      "Cậu cảm thấy, tớ là người thích giỡn?Ừ hừ?"

      Cố Nghị Quân hừ lạnh tiếng, sau đó đứng dậy, thu thập ít văn kiện bàn, cầm lấy chìa khóa xe, mặt chút biểu cảm, lạnh lùng làm người khác hiểu.

      "Quyết định của tớ, ai có thể thay đổi."

      Còn nữa, vô này, cũng nhất định phản đối.

      hứa hẹn cho tất cả vật chất, chỉ cần ở công ty bọn họ là quan hệ cấp cấp dưới.

      cũng hứa đem chuyện hai người kết hôn ra ở trong công ty, an phận đối với cuộc hôn nhân này.

      Mắt nhìn Cố Nghị Quân ra cửa, thân hình Âu Dương Thần Đông chợt lóe, chặn trước đường của .

      "Vậy cậu cưới ấy, làm như vậy là vì cái gì?" Âu Dương Thần Đông nhịn được muốn bất bình thay .

      Cố Nghị Quân dừng lại, thân tây trang màu đen thể nghi ngờ biểu lộ ra vóc dáng của , con ngươi thẳng tắp nhìn Âu Dương Thần Đông ở đối diện, đáy mắt xoẹt qua tia đùa cợt dễ nắm bắt.

      "Đằng sau vài cái case, nhất định phải cần Thích gia đến trợ giúp, từ điểm này mà , có lợi cho phát triển của tập đoàn , từ góc độ khác mà , cũng
      [​IMG]
      duyenktn1Chris thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 04: Giả vờ ngây ngốc!

      "Là tôi." Trong loa, rất nhanh liền truyền ra thanh hờ hững.

      Dọc theo tòa nhà cao vút trong mây về phía trước hai trăm mét chỗ khúc cua, chiếc Maybach màu đen đỗ, trời chiều sáng chói, ánh mảnh vàng óng ánh.

      Cố Nghị Quân tay vịn tay lái, tay kia cầm di động gần sát bên tai, môi mỏng khẽ nhếch hấp dẫn đến cực điểm, chớp mắt lúc nhận được điện thoại, lông may liên tục nhíu chặt tự chủ được giãn ra.

      Lúc trước khi hai người bọn họ định ra hợp đồng, tất cả cùng làm cho nên khi mới vừa tan tầm, liền lái xe đến vị trí cũ này, mà từ trước đến nay đến trễ này, thế nhưng hôm nay trễ mười phút!

      Gọi điện thoại đến xin lỗi với ? Người sao còn chưa tới?

      Trong lòng nghĩ như vậy, mắt Cố Nghị Quân nhìn ra hướng cửa lớn tập đoàn, bên kia chỉ có vài bóng dáng rất thưa thớt, đều đến hướng phía trạm xe buýt.

      " tôi có chút việc bận, có thể cần chờ tôi, trong nhà còn thức ăn tối hôm qua dư lại, tôi để ở trong lò vi sóng, hâm lại tý có thể ăn."

      Thích Hiểu dồn dập ra, thở hổn hển, đường chạy , mà Cố Nghị Quân tự nhiên cũng có thể nghe được thanh huyên náo chung quanh .

      vừa xong, nhanh chóng khởi động xe, " ở đâu?"

      Trong đám người tiểu ràng sửng sốt chút, trì độn đem micro cách bên tai cầm lên xem, nhìn lại tên người liên lạc màn hình - - Cố đại Boss... Đúng vậy a, là Cố Nghị Quân a.

      Đúng là, thế nhưng hỏi tại ở nơi nào? Là lỗ tai xảy ra vấn đề, hay là nóng giận?

      Thích Hiểu ngược lại hít hơi, càng cảm giác thể tưởng tượng nổi.

      " cần phải để ý đến tôi... Đúng rồi, lời tôi mới vừa nghe thấy được sao? Buổi tối nhớ ăn cơm, nếu như quá lười ngay cả chốt mở lò vi sóng cũng lười mở ra, vậy gọi đồ ăn ngoài , có thể tôi về tương đối muộn."

      Nếu là bản lĩnh sang chuyện khác, Thích Hiểu đúng là thập phần lành nghề!

      Chân dài liên tục di chuyển rốt cục ngừng lại, ngẩng đầu, nhìn về phía đại sảnh sân bay màn hình ra mấy chữ.

      "Máy bay MH1870 đến vào khoảng 18:03..."

      Lại giơ cổ tay lên nhìn thoáng qua đồng hồ đeo tay, đại khái còn có chừng mười phút...

      Thích Hiểu thở ra hơi, vuốt ve trái tim của mình.

      Nhưng câu râu ông nọ cắm cằm bà kia như vậy, tự nhiên lừa được Cố Nghị Quân, bàn tay thô ráp rất nhanh đánh tay lái, con ngươi tĩnh mịch nhìn thẳng tắp phía trước, đáy mắt toát ra ánh lửa giết người.

      "Thích hiểu, rốt cuộc bây giờ ở nơi nào!"

      Từng chữ từng câu, như người gây .

      Giọng khẩn trương phảng phất giây sau đem rút gân tróc cốt, từng chữ đều giống như là từ trong hàm răng phát ra, làm cho Thích Hiểu đối diện micro như lâm đại địch.

      làm cái gì giận dữ như vậy? phải , xen vào chuyện riêng của sao? Thậm chí chuẩn bị tốt kết cục hôn nhân của bọn họ.

      Như vậy tại cùng ai, ở nơi nào, làm cái gì, có phải đều có quan hệ gì với hay ?

      Nhưng Thích Hiểu hiển nhiên biết, Cố đại Boss tức giận như thế, cũng phải là vì tiếng nào, mà là bởi vì ở chỗ này, đợi ước chừng mười phút a!

      Mười phút! Cố Nghị Quân hai mươi bảy năm qua, chưa từng có người nào để phải chờ!

      Mà bây giờ, này còn mây trôi nước chảy cho biết, tới, mình trở về là được!

      Nếu như này tại đứng ở trước mặt của , nhất định đem bóp chết ở lòng bàn tay!

      "Tôi..." Cố Nghị Quân tâm trạng tốt như vậy, Thích Hiểu cũng chỉ có thể kiên trì dối tiếp, "Tôi tại ở nhà bạn của tôi!"

      Lại nhịn được yên lặng bổ sung câu, "Cái kia. . . ấy là bạn học thời đại học của tôi, nên biết... ấy sinh đứa mập mạp, tôi trêu chọc đứa !"

      Lòng bàn tay, ngừng đổ mồ hôi.

      Thích Hiểu lấy tờ giấy lau mặt trái xoan, ảo não thôi.

      Bình thường mình phải là dối đều nháy mắt sao? Như thế nào lúc này thế nhưng lại khẩn trương như vậy? Giống như tâm tư có thể dễ dàng bị người đàn ông này làm cho nhiễu loạn...

      Chẳng lẽ là bởi vì Cố Nghị Quân khí thế quá mức cường đại, tâm trí quá mức cao minh, làm cho cảm thấy, bị nắm được sơ hở, là việc rất dễ dàng?

      "Bạn đại học của ? Tên là gì? Tôi tại sao có nghe thấy tiếng trẻ con khóc..." Lần đầu tiên, người đàn ông đánh vỡ nồi cát* hỏi đến cùng.
      *(câu này theo mình hiểu có thể là phá vỡ nguyên tắt).

      Lúc trước khi định ra hôn của hai người, cũng sai người điều tra hết thảy tài liệu có liên quan đến , thăm dò toàn bộ tài sản của , thậm chí những mối quan hệ của , những mối quan hệ tương đối gần, lúc này đột nhiên ra tên người bạn biết, ngược lại hiếu kỳ này đùa giỡn cái gì!

      "..." Thích Hiểu nhịn được hướng mắt nhìn lên trời, là lần đầu tiên biết Cố Nghị Quân cũng có lúc làm cho người ta chán ghét như vậy.

      Thích Hiểu khỏi tính toán trong lòng, Cố Nghị Quân có bản lĩnh tay che trời nếu lung tung cái tên, có thể phái người điều tra ra lai lịch của người đó, xem bạn học của mang thai hay , mà mình có là buổi tối tới nhà của người khác .

      Cẩn thận suy nghĩ chút vấn đề này, Thích Hiểu quýnh lên...

      Nhìn thủ đoạn cùng tài lực của Cố Nghị Quân, chỉ sợ rằng muốn điều tra cái gì cũng có thể điều tra ràng rành mạch?

      Thích Hiểu quyết định dứt khoát cầm điện thoại di động đưa lên cách bên tai, hướng về phía micro, kịch liệt ho khan tiếng, quanh co hỏi, "Gì? cái gì? A a a, là như vậy, tín hiệu nhà bạn tôi cũng tốt lắm, tối nay lúc tôi gọi điện cho ..."

      Xẹt - - thanh bén nhọn vang lên đường phố.

      Lốp xe cùng mặt đất phát ra tiếng va chạm khổng lồ, xe Maybach tại khúc quanh tạo nên đường cong hoàn mỹ, sau đó nhanh chóng thay đổi phương hướng khác.

      "Thích - - Hiểu!" Bên kia micro, là tiếng đàn ông gầm .

      Thích Hiểu khoa trương đem miệng mở to, "Gì? cái gì? Tôi nghe ai... Buổi tối sau a..."

      Mắt chợt lóe, nhướng mày, ngón tay út mảnh khảnh tắt điện thoại cách dễ dàng.

      "Tút tút tút - - "

      trong loa truyền đến, Cố Nghị Quân mới bắt đầu có động tác, cái đáng chết này!

      Lông mày nhíu chặt phảng phất chứa đựng tâm , hai mắt bén nhọn nhìn chằm chằm phía trước giống như trường kiếm, chợt nhìn hung ác đáng sợ!

      Thích Hiểu. . . Cái biết trời cao đất rộng, thế nhưng dùng trò nhàm chán như vậy đùa giỡn với , dám treo điện thoại của !

      cánh tay nổi gân xanh, lực đạo lòng bàn tay đủ lớn để bóp nát điện thoại di động, nhưng là nghẹn đến cuối cùng, lại hóa thành vòng nặng nề, dùng sức đập vào tay lái, sau đó vứt điện thoại di động xuống vị trí tay lái phụ.

      Trong gian hẹp trong xe hơi thở ngột ngạt quỷ dị ...

      Thích Hiểu... Nghiến răng nghiến lợi phát ra hai chữ!

      Thích Hiểu cúp điện thoại, tâm tình vô cùng trong sáng, cất điện thoại di động, ngẩng đầu nhìn cái, sau đó bước nhanh đến cửa kiểm an phía bắc, vừa đúng lúc du khách xuống sân bay, mọi người đẩy rương hành lý ngược hướng với , Thích Hiểu nặng nề đẩy đám người ra về trước .

      Bởi vì vóc người cao gầy, chân còn mang đôi giày cao gót đại, hơn nữa mặt trái xoan thanh tú, dẫn tới ít ánh nhìn chăm chú của đàn ông.

      Chương 05: Nhớ em


      Người thế nào còn chưa có đến?

      khỏi nhìn bóng người ẻo lả chung quanh chút.

      "Nha đầu!"

      Bên tai đột nhiên truyền đến tiếng khàn khàn gọi khẽ, ấm áp từ phía sau lưng từng chút từng chút vây quanh, phảng phất ngửi được mùi cà phê tràn ngập lượn lờ trong khí, chất lỏng ấm áp theo trong miệng vào cổ họng, cả người đều ấm áp lên.

      Thích Hiểu xoay người, rất xa nhìn thấy Khang Viêm đẩy rương hành lý về phía , để đầu tóc ngắn, mặc người bộ tây trang vàng nhạt, bên trong tây trang áo sơ mi trắng cổ áo khẽ mở rộng lộ ra làn da cổ màu đồng, sống mũi cao thẳng phối hợp đôi môi khêu gợi, giống như tác phẩm xảo đoạt thiên công.

      Trời ạ - - cách nhiều năm, Thích Hiểu cũng từng ở trong lòng len lén ảo tưởng tượng qua N lần hình ảnh hai người gặp lại nhau lần nữa, hai người bọn họ là ôm, hôn môi? Hay là lệ nóng quanh tròng? có thể lớn tiếng với câu, "Thích Hiểu, vì em, trở về!"

      Sững sờ nhìn khuôn mặt trước mặt, nhìn nụ cười khóe miệng của Khang Viêm, Thích Hiểu nhất thời có phản ứng kịp, chờ Khang Viêm đến gần, mới chợt giật mình thoải mái gọi, "Chào học trưởng!"

      Khang Viêm đứng ở trước mặt của , cao 1m85, Thích Hiểu cũng chỉ cao đến cằm của , nghe tiếng chào hơi ngẩn ra, sau đó cúi đầu, nghiêm túc nhìn khuôn mặt nhiều năm thấy.

      cũng có thay đổi bao nhiêu, vẫn giống như lúc học đại học, xinh đẹp quyến rũ, chỉ là tại, tựa hồ còn ra dáng phụ nữ thành đạt.

      "Chờ lâu chưa? Vừa rồi sau khi xuống máy bay toilet." Khang Viêm sảng lãng ra.

      Thích Hiểu lập tức lắc đầu, " có, có, kỳ ... Em cũng chỉ là vừa tới mà thôi."

      "Ha ha..." Khang Viêm cười khan vài tiếng, thanh mị hoặc.

      hồi cảm giác mát phất qua mặt Thích Hiểu, gò má lập tức run lên cái, mà tay Khang Viêm xẹt qua sống mũi , ngón tay thon dài khẽ chạm vào đôi môi khô khốc của , Thích Hiểu lập tức nhạy cảm lui về sau mấy bước, đôi mắt sáng rỡ giật mình kinh ngạc nhìn Khang Viêm chằm chằm, luống cuống là biết nên gì.

      "Học, học trưởng, lần này trở lại là..." Suy nghĩ hồi lâu, cũng chỉ có câu này.

      Khang Viêm nhìn hồi lâu, thu tay lại, ánh mắt Khang Viêm làm cho Thích Hiểu có chút khó có thể lý giải, nhưng là cho đến khi thân thể của mình bị nhét vào trong ngực ấm áp kia, mới đột nhiên bừng tỉnh.

      Đây phải là mộng! Tuyệt đối phải!

      Thích Hiểu hai tay rủ xuống, cũng có chủ động ôm vòng eo của Khang Viêm, nhưng là lực đạo của lớn, tước đoạt hô hấp của , có chút thở nổi.

      Cái ôm này, đại biểu là cái gì?

      "Nha đầu, nhớ em." Bên tai, truyền qua lời lời như vậy.

      Bởi vì nhớ , cho nên muốn rút ngắn thời gian học tập, vốn thời gian đào tạo chuyên sâu mất năm năm, đem toàn bộ việc học hoàn thành trong ba năm, vội vàng quay trở về trước ngày sinh nhật của này.

      từng nhận lời của , mỗi năm cùng trải qua sinh nhật, nuốt lời ba năm, làm sao có thể lại nuốt lời năm thứ tư?

      A? Đại não Thích Hiểu chợt run lên, sắc mặt hồi tái nhợt.

      mới vừa mới nghe nhầm sao? cái gì? Nhớ ?

      Thân thể Thích Hiểu cứng ngắc hồi lâu, Khang Viêm cứ ôm như vậy thay đổi, mặc cho ánh mắt khác thường của mọi người chung quanh.

      Qua lâu, đầu rốt cục giật giật, quanh co, "Học, học trưởng, em giống như... Bụng, có chút đói bụng, có thể hay . . ."

      Yên lặng nuốt ngụm nước miếng, Thích Hiểu tiếp tục, "Nếu , chúng ta ăn cơm trước?"

      chợt lên tiếng làm cắt đứt suy nghĩ của Khang Viêm, khẽ kinh ngạc, đem buông ra, ánh mắt tràn đầy sủng ái nhìn khuôn mặt ửng đỏ của , lòng bàn tay ấm áp sờ lên khuôn mặt của .

      "Thiếu chút nữa quên mất... , dẫn em ăn cơm - - "

      thuận thế, kéo đầu vai của qua động tác vô cùng quen thuộc, giống như cái đêm mưa lúc hồi đại học, Thích Hiểu muốn né tránh, cuối cùng lại thể di chuyển bước chân, hai tay để trước bụng, tự chủ được dùng ngón tay cái vuốt ve nhàng dấu vết chiếc nhẫn lưu lại ngón vô danh.
      Chris thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :