1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Nghe nói ngươi là người ngoài hành tinh - Tam Thiên Lưu Ly

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      NGHE NGƯƠI LÀ NGƯỜI NGOÀI HÀNH TINH

      Tác giả: Tam Thiên Lưu Ly
      RAW: http://www.33yq.com/read/27/27144/
      Edit: Diệp Hàn, sắc sắc chi (sắc_nữ), Trúc Linh


      Giới thiệu

      Dịch Đề nhờ ơn từ cái tên của mình, từ gắn liền với các biệt hiệu linh tinh "ET", "Người ngoài hành tinh " .

      Lại nghĩ rằng, ngày kia chính gặp người ngoài hành tinh.

      Bị đối phương dọa sợ tới mức thét chói tai ...

      Nhắm hai mắt, té xỉu xuống đất ...

      Dập mặt, phun máu mũi ...

      Những việc đó, nhớ toàn bộ! ! !

      Điều duy nhất làm cho để ý là, sau khi té xỉu, người ngoài hành tinh này lại lấy tay nắm lấy ngực kéo - đường đường là người ngoài hành tinh, làm ra chuyện như vậy cảm thấy xấu hổ sao?

      Nhân vật chính: Dịch Đề, Cecil

      Phối hợp diễn: người qua đường Giáp Ất Bính Đinh

      Mặt khác: Mọi người mau nhìn xem, nơi này có người ngoài hành tinh!
      ChrisTrâu thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Kỳ tích Sảy Ra Mới Gặp Được Nhau


      Dịch Đề dọn nhà.

      Khoảng tuần trước, luật sư tìm được nhà Dịch Đề, ở trước mặt lấy ra phần di chúc, giải thích cho là có người tên "Từ Tú ", bà lão đem toàn bộ tài sản của mình để lại cho .

      Lúc ấy Dịch Đề hiểu ra sao, thiếu chút nữa nghĩ rằng gần đây thịnh hành chương trình đùa giỡn cái gì. Cho đến khi nhìn thấy ảnh chụp của bà lão, mới nhớ tới, đúng là gặp qua bà lão kia lần.

      Đó là tháng trước, bởi vì phải tạm thời đến vùng kế bên làm việc, kết quả trời đổ mưa to.

      Theo thói quen, đem mái hiên tránh mưa nhường cho bà lão, cũng ngờ rằng là hôm nay chuyển vào ở trong cửa hàng bán hoa này của bà ấy.

      chuyện vài câu với bà, sau đó liền chào ra về, lại nghĩ rằng, bà lão ấy lại đem cửa hàng này cho . biết rằng cửa hàng này tuy rằng nằm ở nơi tính là quá náo nhiệt, nhưng lại cách trung tâm thành phố xa lắm, giao thông cũng rất thuận tiện, có thể nó có giá trị .

      Kỳ lúc ấy rất do dự, biết bản thân nên hay nên tiếp nhận cửa hàng này. Nếu tiếp nhận rồi, người nhà của bà lão có thể vì vậy mà sinh lòng oán giận hay , có thể được ở nơi này là việc vui, nhưng nếu như vậy mà làm cho gia đình người ta bất hoà, cảm thấy tốt lắm!

      Sau này, luật sư với , bà lão cũng có người thân nào, mà đúng lúc cuộc sống của Dịch Đề lâm vào hoàn cảnh khó khăn.

      tại cùng quá khứ khác nhau, thời đại này sớm phải là cứ có bằng giáo viên liền tìm được việc. Muốn làm giáo viên trước hết phải qua vòng thi khảo biên chế. Năm trước Dịch Đề thi viết đạt, nhưng đến vòng phỏng vấn bị loại , cho nên chỉ có thể ở trường trung học này làm giáo viên tạm thời. có "chức vụ chính thức" nên nghỉ đông và nghỉ hè đương nhiên cũng có tiền lương.

      Mà năm nay phỏng vấn thất bại lần nữa, tính toán tiếp tục dạy ở trường trung học tư nhân thêm năm, ngờ trường học có thiếu người, nghe vị lão sư có địa vị là người nhà của vị lãnh đạo trường thay chỗ .

      Những chuyện như này, sau khi tốt nghiệp lang bạt năm qua, Dịch Đề sớm học cách làm cho mình bình tĩnh tiếp thu, bởi vì có oán giận cũng vô ích.

      Nếu nghỉ hè chấm dứt mà tìm thấy chỗ làm mới, Dịch Đề tuy rằng đến mức phải ra đầu đường, xó chợ ngủ, cũng chỉ có thể lại tìm công việc mấy hứng thú khác . Loại chuyện như này nếu như bị trai biết, nhất định lấy đủ loại lý do đem kéo trở về. vất vả mới thoát ra khỏi "ma trảo" của , muốn trở về nhanh như vậy.

      Nghĩ mãi, cuối cùng cũng quyết định tiếp nhận di vật bà lão tặng, để làm nột nơi sinh hoạt cho mình ở thành phố này.

      Hơn nữa, nếu tiếp tục ở lại phòng thuê của người khác cũng được, bởi vì nhìn Dịch Đề như nữ sinh phổ thông, nhưng ra bí mật lớn.

      Đó chính là, len lén nuôi dưỡng người ngoài hành tinh.

      Chuyện này phải từ mười ngày trước ...

      Kỳ Dịch Đề vẫn cảm thấy, có khả năng mình phải cha mẹ sinh ra.

      Nguyên nhân phải là gì khác, nếu như là họ sinh ra , bọn họ tuyệt đối đặt cho cho cái tên kỳ cục như vậy.

      Do cái tên này ban tặng, từ nàng gắn liền cùng những biệt hiệu linh tinh "ET", "Người ngoài hành tinh" . lại nghĩ rằng, ngày kia, chính mình thế nhưng gặp người ngoài hành tinh .

      Thời gian: hơn 9 giờ tối.

      Địa điểm: thùng rác bên cạnh cầu thang.

      Nhân vật: Dịch Đề, cùng với vị tự xưng đến từ hành tinh Tô Thản Nạp số M3464 .

      kiện: ...

      Thôi, hoàn toàn muốn nhớ lại.

      Bị diện mạo rất giống người ngoài hành tinh dọa sợ tới mức thét chói tai cái , đảo hai mắt té xỉu xuống đất dập mặt, chảy máu mũi ... Những thứ đó toàn bộ đều nhớ ! ! !

      Tóm lại, khi tỉnh lại thấy mình nằm sô pha ở trong nhà, mà tại cái bàn tròn có vật thể màu xanh ngồi ở sô pha đối diện , bày ra hai mắt màu xanh giống nhau chằm chằm nhìn , chút nháy mắt.

      nhanh chóng từ sô pha ngồi dậy, kiểm tra sơ lại thân thể, phát có tổn hại cái gì, thở ra hơi, rồi sau đó cảnh giác nhìn về phía sinh vật trước mặt :

      "Mời ngươi lập tức rời khỏi nhà của ta, bằng ta liền báo cảnh sát !"

      Cảnh sát hẳn là quản... Cái này ? Cảnh sát có thể giúp Mèo con mặc kẹt cây xuống, có thể giúp hộ gia đình mở khóa, có thể giúp bà lão lạc về nhà, đuổi người ngoài hành tinh ... Chắc là cũng được ?

      Khi chuyện, ánh mắt của liếc trộm hướng con dao gọt trái cây bàn trà .

      "Giống cái Địa Cầu, tôi cần giúp đỡ của ." Khác vẻ bề ngoài mềm mại như thạch trái cây, người hành tinh Tô Thản Nạp trong truyền thuyết này tuy rằng giọng điệu có vẻ máy móc cùng cứng nhắc, nhưng thanh nghe vào tai hoàn toàn là giọng nam dịu dàng.

      Dịch Đề hít hơi sâu, trả lời : "Tôi nghĩ tôi có nghĩa vụ phải giúp ."

      nghĩ tới là người ngoài hành tinh này lại đồng ý với lời của :

      "Chính xác, bởi vì văn minh ở Địa Cầu còn quá lạc hậu, tinh cầu của tôi cũng có cùng các người chính thức thiết lập quan hệ ngoại giao, càng có ký kết thế ước. giúp tôi cũng là điều dễ hiểu, nhưng tôi vẫn muốn xin giúp đỡ ."

      "Lý do?"

      "Bởi vì người tốt."

      "..."

      Dịch Đề cảm thấy hôm nay là ngày này đặc biệt.

      gặp người ngoài hành tinh.

      bị người ngoài hành tinh dọa đến té xỉu.

      bị người ngoài hành tinh tìm đến nhờ giúp đỡ.

      Cùng với...

      bị người ngoài hành tinh rằng mình là người tốt.

      Tuy rằng từ đến lớn bị phát vô số tấm thẻ, nhưng chỉ có lần này, Dịch Đề là nghĩ thông. Đây coi là cái gì? "vốn là người tốt" tên tuổi truyền tới người ngoài hành tinh sao?

      "Giống cái Địa Cầu, nếu nghe tôi , như vậy có thể giúp đỡ tôi ?"

      "... Vì sao cho rằng như vậy??"

      "Lúc đáp xuống Địa Cầu, tôi nhìn thấy giống cái Địa Cầu đối với giống đực Địa Cầu từng giúp ta vượt qua cửa ải khó khăn ' là người tốt', giống đực tại chỗ cảm động rơi lệ. Tôi tưởng, đây cũng là tập tục của các người, nên tôi nghĩ nếu tôi ra những lời này giúp tôi liền."

      "..."

      , căn bản có tập tục như vậy được sao? rốt cuộc nghĩ mình là cái gì? Vỏ xe phòng hờ vì nữ thần trả giá hết thảy khổ sở sau đó diễn cảnh tượng bị vứt bỏ đáng thương sao? cần lấy mình ra làm trò đùa để xem a!

      Hơn nữa, dùng lời như vậy, người ngoài hành tinh này lại đem mình làm làm nữ thần, xem như vỏ xe phòng hờ sao...

      Dịch Đề 囧 囧 bóp trán: "Muốn tôi giúp như thế nào?"

      "Bổ sung năng lượng."

      "Năng lượng?"

      "Lúc tôi hạ xuống địa cầu, năng lượng dự trữ cạn kiệt, cần được bổ sung."

      "Bổ sung... ăn thịt người ?" Dịch Đề cảm thấy chính mình có khả năng bị đối phương có vẻ ngoài dễ thương lừa gạt, vội vàng lui về sau hai bước lần nữa.

      "Xin đừng lo lắng, hành tinh Tô Thản Nạp đối với Địa Cầu có bất kỳ địch ý gì, tôi tới nơi này hoàn toàn là ngoài ý muốn, mà thịt người địa cầu bởi vì đủ dinh dưỡng, cũng có trong thực đơn của chúng tôi ."

      "..." Lời này hoàn toàn làm cho buông lỏng cảnh giác ? Dịch Đề nuốt ngụm nước miếng, hỏi tiếp, "Vậy cần là cái gì?"

      "Tôi biết."

      "Hả? ..."

      Lời của còn chưa xong, tiếng đập cửa đột nhiên vang lên.

      Dịch Đề đến cạnh cửa, thông qua mắt mèo ở cửa nhìn, kinh ngạc phát đứng ở cửa hóa ra là bảo vệ của tiểu khu.

      vội vã mở cửa ra, hỏi: "Xin hỏi xảy ra chuyện gì sao?"

      Hai người bảo vệ vừa thấy , liền nhàng thở ra.

      "Dịch tiểu thư, sao chứ?"

      "Tôi?"

      "Là như vậy, hàng xóm cách vách phía trước nghe được thét chói tai, nên ra cửa xem xét ở cầu thang phát vũng máu tươi. Sau đó mặt đất còn có dấu vết bị bắt lôi , dấu vết này dẫn đến cửa phòng của ."

      Dịch Đề: "..."

      Vũng máu tươi ràng hơn bất cứ ai , sai, chính là bị va phải chảy máu mũi. Về phần dấu vết lôi kéo... Tuy rằng lúc ấy bị dọa đến nửa choáng, nhưng trong lúc mơ hồ cảm giác được mình bị bắt lôi kéo, hơn nữa kể cả nếu lúc ấy cảm giác, nhưng sau khi tỉnh nhìn thấy áo ngủ người đầy máu tươi cùng bụi bặm, cũng hoàn toàn có thể đoán được tất cả —— tiểu tử này thế mà lại giữ ngực mà kéo về phòng... Trách được trong lúc mơ hồ cảm thấy bộ ngực trướng đau !

      Đường đường người ngoài hành tinh, làm ra chuyện như vậy cảm thấy xấu hổ sao?!

      "Dịch tiểu thư?"

      "À, là như vầy. Thét chói tai là bởi vì... Tôi ở cầu thang phát con chuột! Máu là máu mũi của tôi, " Dịch Đề chỉ chỉ mũi, cười gượng

      "Aha ha ha, bị dọa đến lợi hại, cho nên tôi trực tiếp té lăn quay ra đất."

      Bảo vệ hít vào hơi, lộ ra vẻ đành lòng nhìn biểu cảm của , ràng chỉ là những lời thôi lại mang đến cho người khác cảm giác đau đớn vô hạn.

      "Dấu vết lôi kéo kia là ...?"

      "Đó phải là dấu vết lôi kéo gì, là lúc ấy tôi trật chân , làm thế nào cũng đứng lên được, cho nên liền đường bò về."

      Bảo vệ: "..." Như vậy cũng có thể? !
      !
      B.Cat, TrâuPhongVy thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Thiếu niên lễ phép


      Mặc kệ như thế nào, nếu người trong cuộc có việc gì, bọn họ cũng thể gì nữa. Hơn nữa tại cái tiểu khu này chỉ có cổng cùng với thang máy có thiết bị theo dõi, ở tình huống có chứng cơ, bọn họ cũng thể tùy tiện xông vào trong phòng chủ nhà.

      Cuối cùng, sau khi tiễn bước hai bảo vệ, Dịch Đề nhàng thở ra, đóng cửa phòng, xoay người lại tìm được bóng dáng tên kia.

      "Người ngoài hành tinh, ở nơi nào?"

      "Là người hành tinh Tô Thản Nạp." Thạch Lam Cầu trong suốt từ phía dưới sô pha chui ra, thân thể còn dính chút tro bụi, dùng tiếng nghiêm túc hoàn toàn hợp cùng hành động .

      "Xưng hô này quá dài, khó gọi."

      " có thể kêu tôi..." Ngay sau đó, phát ra đọc tương tự với từ "Cecil", còn thêm "Ở chỗ chúng tôi nó có nghĩa là 'Màu xanh', mà Địa Cầu các ra trong miệng chúng tôi cũng gọi là 'Hành tinh màu xanh'"

      Dịch Đề thử thăm dò lặp lại lần: "Cecil?"

      "đúng..." Người đến từ hành tinh Tô Thản Nạp lại đọc lần.

      "Chính là Cecil nha."

      "... Nếu phát đúng."

      Dịch Đề nhận thấy chút cảm xúc tình nguyện trong lời của tiểu tử này, bất quá bị xem như thấy, làm liền cái "Uốn lưỡi vần cuối" có thể dễ dàng hướng phát , làm sinh viên thành công đủ tư cách lấy giấy chứng nhận tiếng phổ thông sư phạm chuyên nghiệp, làm sao đọc có thể đạt tiêu chuẩn... Loại tình này hoàn toàn có khả năng phát sinh!

      "Đây phải là trọng điểm, chúng ta tiếp tục đề tài lúc trước." tiếp "Chính biết làm như thế nào để bổ sung năng lượng, tôi làm sao có thể giúp làm cái gì đây?"

      Cecil trầm mặc lát, trong giọng máy móc đông cứng như trước lộ ra cảm xúc mờ mịt: "Tôi biết... Chỉ là, cùng những người Địa Cầu khác giống nhau, người dường như có điều gì đó đặc biệt hấp dẫn tôi."

      Dịch Đề do dự, cuối cùng vẫn trả lời: "Xin lỗi, tôi nghĩ thể xem cái này làm lý do." Người bình thường đều biết, thể tùy tiện cùng loại chuyện kỳ quái này liên quan.

      "... Tôi hiểu được. Thực xin lỗi, quấy rầy ."Thân thể Slime Monster run rẩy, hơi hơi co lại, trong nháy mắt Dịch Đề cảm thấy ràng mình nhìn thấy được đối phương rũ đầu ủ rũ. Rồi sau đó, nó từng chút xê dịch hướng ra phía cửa.

      Dịch Đề chăm chú nhìn vào bóng dáng tràn đầy sắc thái ưu thương của đối phương, đấu tranh lát, thẳng đến lúc đối phương qua cửa rốt cuộc nhịn được hô lên thất thanh: "Chờ chút!"

      Sở dĩ Dịch Đề từ đều bị gọi là "Mác người tốt", đại khái cũng chính bởi cái tính cách như vậy. Mỗi lần gặp phải tình huống như này, tuy trong lòng vẫn thuyết phục chính mình "Đừng quan tâm nó", đến cuối cùng vẫn là thể coi như biết, quan tâm.

      thanh kéo dài, thân thể Slime Monster dừng lại, vô cùng khó tin dùng thân thể vẻn vẹn có chừng hai bộ phận —— ánh mắt với miệng liền ra biểu cảm "nghi hoặc": "Còn có chuyện gì sao?"

      " tuyệt đối làm hại loài người đúng ?"

      "Đương nhiên."

      " cam đoan?"

      "Tôi cam đoan." Khi chuyện, diện mạo kỳ dị của vị người ngoài hành tinh này đưa ra cái xúc tua màu xanh trong suốt ước chừng to bằng ngón tay, để trước mặt Dịch Đề.

      "Làm, làm cái gì?"

      "Ngoéo tay." Cecil trả lời , "Tô lúc đáp xuống đây, nhìn thấy số người Địa Cầu khi hứa hẹn làm như vậy, nếu mà làm, liền biến thành giống chó Địa Cầu."

      "... Phốc!" Dịch Đề nhịn được cười lên, tiểu tử này đúng là cái gì cũng đều đem làm kiến thúc phổ thông mà học hỏi a!

      (*thường thức: những hiểu biết phổ thông)

      "?"

      " có gì." Dịch Đề đưa tay phải ra, ngón tay nháy mắt bị "ngón tay" màu xanh quấn quanh lên.

      như thế nào dien dan lequydon

      Giống như trong tưởng tượng, mềm mại và trơn, lại lạnh lẽo như suy nghĩ, ngược lại có chút ấm.

      Sau khi cùng ngoắc tay với Dịch Đề lát, ngón tay xúc tua màu xanh kia thu về, lần nữa dung nhập vào Thạch Lam Cầu, thanh người ngoài hành tinh nghe vào tai tâm tình rất tốt: "Giống cái Địa Cầu, cám ơn trợ giúp của ."

      "... Đừng gọi tôi là giống cái Địa Cầu, nghe vào tai cứ là lạ ."

      "?"

      "Gọi tôi Tiểu Dịch hoặc là Tiểu Đề đều được." Tóm lại —— cần gọi Dịch Đề!

      "Tiểu Dịch hoặc là Tiểu Đề đều được, cám ơn ."

      Dịch Đề: "..." Tiểu tử này là đùa sao?!

      Tuy rằng cái kỳ tích buổi tối mười ngày trước qua, nhưng tại Dịch Đề nhớ tới, vẫn như trước có loại cảm giác " ra ta nằm mơ". Dù sao chuyện này thể nào tưởng tượng được, gặp được người ngoài hành tinh, nhưng đặt ngay trước mắt, phải do ngươi tin mà được. lại, bỏ qua bên bề ngoài kỳ quái, vị người ngoài hành tinh này tương đối dễ ở chung, ví như giờ phút này ——

      "Tiểu Đề, tôi có thể giúp làm việc gì sao?"

      Cecil vừa , vừa từ trong gấu bông cậu bé bọt biển chui ra.

      Bởi vì phải chuyển nhà, Dịch Đề tạm thời cho nó mặc cái "Áo khoác", chung quy tồn tại của nó là thể lộ ra ánh sáng. Lại thể đem nó để ở trong rương, đường va chạm, dễ bị thương.

      Dịch Đề tinh tường nhớ , ánh mắt nhân viên làm ở công ty chuyển nhà luôn mơ hồ quét đến chỗ giữa ngày hè còn ôm cậu bé bọt biển. Ngay lúc đó cảm thấy mình trong mắt đối phương chăm chú nhìn mình. biết mình mang "bí mật" nên vô tình như kẻ trộm, giả bộ ngây thơ né tránh người khác. Đầu gối bỗng dưng thấy đau đớn kịch liệt, căn bản phải cố ý được sao?!

      Chưa hết, sau khi xuống lầu, hai người bảo vệ nhìn nét mặt của mới gọi là kỳ quái, má trái viết "Sợ tội", má phải viết "Lẩn trốn". Dịch Đề chỉ cảm thấy trái tim mình cũng trúng tên, trước đó phát sinh loại tình huống giống như " trường giết người" cũng phải do tự nguyện, sao lại trách ?

      Thôi, tình qua liền nghĩ.

      Dịch Đề đưa mắt nhìn thùng đặt ở trong phòng khách, suy tư rồi đáp: "Có thể làm phiền giúp tôi đem thùng mở ra hết sao?"

      "Đương nhiên."

      Vừa dứt lời, trong thân thể Cecil liền đưa ra vô số xúc tu, chúng nó quấn quanh thân thùng, mắt thường dường như tốc độ nhanh của động tác. Chưa quá lát, vốn là thùng chồng chất cùng chỗ liền để hết xuống đất, mà toàn bộ còn bị mở ra.

      Xem tới ngây người Dịch Đề kìm lòng được mà vỗ tay: " là lợi hại." Được tán dương người ngoài hành tinh thân thể run rẩy, thế nhưng bối rối xoay người, hóa thành bãi chất lỏng chui vào dưới đáy ngăn tủ dưới.

      Dịch Đề: "..." là thẹn thùng sao?

      Bởi vì lúc đầu đến quét dọn lần, trong phòng chút cũng bẩn.

      Cửa hàng bán hoa ở phía trước của phòng ở, bên trong đặt đầy các loại hoa. Bởi vì thiếu người chăm sóc, lần trước khi đến có chút héo rũ, thoạt nhìn còn có chút ỉu xìu, có sức sống. Cho nên trước tiên Dịch Đề tưới chút nước, nên tại chúng nó thoạt nhìn cũng tệ lắm.

      Mặt tiền cửa hàng phía sau có cánh cửa, mở ra chính là cái tiểu viện hơn mười mét vuông, trong tiểu viện cũng trồng ít hoa cỏ. Bởi bị vây trong hoàn cảnh tự nhiên, cần chăm sóc cũng sinh trưởng rất tốt. Viện còn thừa ba mặt trong đó hai mặt là tường, còn mặt là nơi ở. Tổng cộng có hai phòng, phòng khách, tuy rằng lớn, nhưng người như mà ở là đủ thoải mái.

      Dưới giúp đỡ của Cecil, Dịch Đề dùng thời gian buổi chiều đem toàn bộ hành lý sắp xếp xong.

      Khoảng sáu giờ tối, nhìn chăm chú vào căn phòng ở gọn gàng ngăn nắp, Dịch Đề trong lòng tràn đầy cảm giác vui sướng thể diễn tả thành lời. Loại cảm giác này giống như tờ giấy trắng được tô vẽ thêm các sắc thái để trở nên sinh động hơn —— nơi này về sau chân chính là nơi ở của ...

      Nhưng vào lúc này, phía trước cửa hàng hình như có thanh truyền đến. Dịch Đề lúc này mới nhớ tới, chỉ lo thu dọn đồ đạc, kết quả hoàn toàn quên mất phía trước cửa hàng còn mở.

      Là khách hàng sao?

      vội vã qua, vừa mới kéo cửa ra, chợt nghe đến có tiếng người kêu: "Bà lão, bà biến mất lâu như vậy là chạy chỗ nào... là ai vậy?!"

      Dịch Đề nhìn về phía trong cửa hàng dễ dàng thấy thiếu niên cảnh giác nhìn mình, thoạt nhìn chừng mười năm, mười sáu tuổi, mặc áo sơ mi trắng quần đen đơn giản, chân giày thể thao. Thiếu niên này diện mạo khá đẹp trai, càng thêm hấp dẫn ánh mắt người khác là mái tóc màu nâu, đôi mắt màu xanh —— con lai sao?

      đợi mở miệng, vị thiếu niên này chóp mũi đột nhiên nhăn lại hai lần, nhíu mày, ánh mắt bất thiện: "Mùi hương xa lạ, rốt cuộc là ai? Vì sao lại ở trong của hàng của bà lão? Trộm vặt sao?"

      Dịch Đề: "..." Xem ra là ngời quen của của bà lão. vội vã khoát tay, trả lời , "Cậu hiểu lầm, tôi phải là người xấu."

      "Vậy vì sao lại ở chỗ này?"

      "Bởi vì bà Từ đem nơi này tặng cho tôi."

      "Bà lão đem cửa hàng tặng cho ?" Thiếu niên nghe xong lời Dịch Đề , khó tin tưởng trừng lớn đôi mắt, "Vậy bà ấy ở đâu?"

      "Bà..." Dịch Đề dừng chút, mới tiếp, " qua đời."

      "..."

      Trong phút chốc, khí có phần trầm xuống.

      Dịch Đề giật giật môi, lại biết nên cái gì cho phải. Xem ra vị thiếu niên này cùng lão nhân quan hệ tệ, biết được bà qua đời hẳn là cảm thấy rất buồn ? Sinh lão bệnh tử, cho dù gì cũng thay đổi được.

      " ? Chết sao?" Thiếu niên hai tay đút vào trong túi quần, rất thanh, "Cho nên loài người..."

      "Cái gì?"

      " có gì." Đối phương trực tiếp xoay người, kéo cửa ra liền chuẩn bị ra ngoài.

      Chuông đeo tên cửa phát ra tiếng vang "Đinh đinh ".

      "Xin chờ chút." Dịch Đề đột nhiên gọi đối phương lại, vội vội vàng vàng nắm lên ít hoa trát thành bó hoa, chạy chậm đến bên người đối phương, "Tôi biết nơi chôn cất bà Từ, cậu muốn hay ..." Khi chuyện, đem bó hoa cầm trong tay cẩn thận đưa qua.

      Từ khi biết được lão nhân ở trong di chúc nhắc tới mình, Dịch Đề liền quyết định, vô luận cuối cùng là nhận hay nhận phòng ở, đều đúng giờ nghĩa trang thăm bà.

      Thiếu niên nhìn chăm chú nàng lát, bỗng nhiên khinh bỉ xuy lên tiếng: "Ai cần thứ này." xong, hất tay liền đánh rớt hoa trong tay , cũng quay đầu lại liền ra ngoài. vài bước, dừng lại, quay đầu nhìn về phía Dịch Đề, "Chớ hiểu lầm, tôi cùng bà lão kia từ đầu tới cuối đều chỉ là quan hệ giao dịch, bà ấy có chết hay cùng tôi chút quan hệ cũng có. Hoặc là , bà ấy chết tôi cảm thấy càng vui vẻ hơn!"

      "..." Người này nghĩ gì vậy nhỉ? chuyện cũng quá khó nghe ?
      Dịch Đề nhìn chăm chú vào bóng dáng thiếu niên, lặng lẽ nhặt bó hoa mặt đất lên, nhàng lau bụi bên sau đó, đem chúng nó lần nữa cắm trở về chỗ cũ.
      B.CatTrâu thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      CHƯƠNG 3: Bí Mật


      Cắm hoa về lại chỗ cũ xong, Dịch Đề dứt khoát đem cửa hàng đóng lại, lần nữa quay lại bên trong phòng, liền nhìn thấy cái đầu Slime Monster giữ nguyên động tác duỗi cái xúc tua ra, nhúc nhích.

      Dịch Đề: "..." Nó là làm cái gì vậy? Kết nối tín hiệu đến hành tinh khác sao? Nếu chuyện có thể quấy rầy đến nó hay ?

      Vì vậy yên tĩnh đợi ở bên cạnh lát.

      Năm phút đồng hồ sau.

      Dịch Đề rốt cuộc mất kiên nhẫn, ho , cẩn thận từng li từng tí hỏi: " làm gì thế?"

      "Giữ nguyên động tác."

      "A?" lúc này mới nhớ ra lúc nãy khi rời , hình như thuận miệng câu "Đừng lộn xộn", kết quả vẫn mực nhúc nhích đến tận bây giờ? Dịch Đề buồn cười, lần đầu tiên cảm thấy tên tiểu tử này... Khục, có chút đáng .

      "Tôi đừng lộn xộn, được cử động, chính là... như thế nào đây? Tóm lại, chính là đừng lấy đồ đạc trong phòng ra nghịch ngợm, với lại đừng xuất ở trước mặt người lạ..." Sau khi nghe Dịch Đề giải thích xong, từ đáy lòng Cecil cảm thán: "Ngụ ý trong câu của người Địa Cầu thực phức tạp." Mấy câu ngắn ngủn, mà lại bao gồm đống ý nghĩa ở bên trong.

      "... Cứ cho là thế ." hình như trong lúc vô tình thừa nhận thói xấu của người Trái Đất?

      "Ọc ọc—— " Trong bụng truyền đến thanh lớn nhắc nhở Dịch Đề, vỗ vỗ xuống cái trán, giật mình nhớ ra vì dọn nhà, mà cả ngày hôm nay hầu như chưa ăn gì, trách được tại sao lại đói bụng như vậy.

      Tuy rằng đồ vật trong phòng bếp và tủ lạnh đều được dọn dẹp ổn thỏa, nhưng hôm nay có hơi sức đâu nấu cơm, vì vậy quyết định lục đống đồ ăn vặt trong tủ lạnh lấy ra túi bánh bích quy cùng cái bánh ngọt. Ngồi lên ghê sa lon, cầm lấy điều khiển từ xa mở ti vi , rồi sau đó xé túi bọc, bắt đầu "Sột soạt" ăn. phải là ngược đãi người ngoài hành tinh, cho nó ăn cơm, mà là lúc mới tới tên tiểu tử này "Tôi ăn thử đồ ăn của con người, có thể ăn, nhưng cho dù ăn cái gì cũng lấy được chút năng lượng nào".

      Rất trùng hợp lúc này, TV chiếu chương trình ẩm thực.

      Dịch Đề nhìn các món ăn tỏa ra khí nóng TV, lại nhìn bánh bích quy nhân kem dâu trong tay mình bỗng nhiên cảm thấy ăn nổi. Có lẽ cái này chính là loại cảm giác bị hành hạ trong truyền thuyết.

      "Con người đúng là ưa thích ăn các loại mùi vị." Vừa dùng chút xúc tua leo lên ghế sa lon, Slime Monster vừa .

      "Hả?" Dịch Đề có quay đầu lại mà trả lời: " vậy Cecil có thể nếm được mùi vị sao?"

      "Theo thí nghiệm thực tế chứng minh,người ở tinh cầu Thản Nạp Tinh các giác quan bất luận là vị giác, thị giác, thính giác, hay khứu giác đều vượt xa người Địa Cầu."

      Dịch Đề yên lặng nghiêng đầu: "..." tên này dù nhìn thế nào đều thấy chỉ có mắt với miệng, vậy mà dám a!

      Có lẽ do ánh mắt hoài nghi của quá ràng, Cecil tiếp: "Đây cũng phải là hình dạng của tôi, chẳng qua dưới tình huống mất phần lớn năng lượng, bất đắc dĩ mới sử dụng để tự vệ."

      " sao?" Dịch Đề nghe hiểu được lời đạt chuẩn của đối phương, nhưng có thể hiểu đại khái chút ít ý của tên tiểu tử này, vì vậy đưa bánh bích quy trong tay qua "Muốn nếm thử mùi vị ?"

      Slime Monster suy nghĩ lát, rồi sau đó vươn cái xúc tua, quấn lấy cái bánh bích quy ở trong tay Dịch Đề, liền ngụm nuốt xuống.

      Dịch Đề cảm thấy mình hoàn toàn có thể lý giải động tác của tiểu tử này—— có răng liền ăn nhanh như vậy? !

      "Vị như thế nào?"

      "Rất ngọt, giống cái lúc trước tôi ăn."

      "Lúc trước từng ăn sao?" Dịch Đề nghĩ người bình thường ai có khả năng bình tĩnh mà cho nó đồ ăn, cho nên hỏi: " lấy đồ ăn ở đâu ra?"

      "Ở nơi có tên là 'Thùng rác', bên trong có rất nhiều đồ ăn nhân loại ở nơi nào đặt vào. Nhưng mùi vị đều rất chua, còn có chút thối, khẩu vị của người Địa Cầu rất đặc biệt."

      Dịch Đề: "..." Đừng tùy tiện bôi đen người Trái Đất như vậy được nào? !

      ra mọi chuyện là vậy, có lẽ bọn họ gặp nhau đúng là phải ngẫu nhiên, vì vậy nên khi lật tìm trong thùng rác mới gặp được người ngoài hành tinh a...Tại sao đột nhiên xuất loại cảm giác đồng tình này?

      cho cùng, cũng do Dịch Đề rất dễ mềm lòng, lần nữa nằm sấp xuống. đưa cái túi tới trước mặt đối phương, giọng hỏi: "Có muốn ăn nữa hay ?"

      Dịch Đề cứ như vậy cùng người ngoài hành tinh chia ra ăn hết túi bánh bích quy cùng cái bánh ngọt. Vô cùng kỳ diệu là cảm thấy bánh bích quy cũng phải khó ăn như trước. Có thể là bởi vì chương trình ẩm thực chấm dứt, cũng có thể bởi vì có người ăn cùng .

      Đơn giản nhét đầy bao tử, cảm thấy cổ họng hơi khô, vì vậy đứng lên chuẩn bị ra tủ lạnh lấy ít nước, thuận tiện hỏi: " có muốn uống... có chuyện gì xảy ra với vậy? !"

      "Cái gì?"

      "Vấn đề phải là 'Cái gì'! ..." Dịch Đề nhìn chăm chú vào bạn học Slime Monster, cảm thấy cả người đều ổn. Nguyên nhân là do, bánh bích quy cùng bánh ngọt mới vừa rồi bị nó ăn, giờ chúng lơ lủng trong bụng Thạch Lam cầu nhìn giống như dạo chơi đáy biển miễn phí.

      "Tuy rằng tôi có thể nhấm nháp mù vị đồ ăn của con người, nhưng thể tiêu hóa." Lời của Cecil so với lúc vừa mới đến tốt hơn nhiều rồi nhưng vẫn còn chút cứng nhắc, bình tĩnh : "Đừng để ý, lát nữa chúng nó bị chảy ra ngoài."

      để ý mới là lạ?

      Dịch Đề nhịn được hỏi: "Vậy còn ăn nó làm gì?"

      "Bởi vì mời tôi ăn." Cái người ngoài hành tinh có suy nghĩ kỳ quái này lại trả lời như thế, "Đối với ý tốt của bạn bè, thể dễ dàng từ chối."

      "... lại học được cái ý nghĩ kỳ quái này địa cầu ?"

      ", đây là nguyên tắc của tôi."

      "..."

      Dịch Đề ngẩn người, đột nhiên nghĩ rằng, cái người đến từ hành tinh khác này, bản tính có lẽ rất ôn nhu. Lúc này, bỗng nhiên cảm thấy lòng bàn tay như bị phỏng, cúi đầu nhìn xuống, mới phát chẳng biết từ khi nào mà bàn tay của mình sờ lên đầu của đối phương, giống như khích lệ trẻ , nhàng xoa đầu vuốt ve.

      "A, xin lỗi, để ý nên..." coi nó thành trẻ con nhân loại.

      Nhưng sao đột nhiên nhiệt độ cơ thể của tên này lại nóng lên như vậy? Chẳng lẽ lại thẹn thùng?

      Dường như biết được suy nghĩ của , Thân Thạch Lam cầu cảng nóng hơn yên lặng trượt mặt đất, rồi lần nữa hướng phía dưới ghế sô pha chui vào. Nhưng bi kịch ở chỗ, giờ phút này bên trong thân thể của nó có bánh bích quy và bánh ngọt nổi lơ lửng, vì vậy cho dù nó cố gắng thế nào, hơn nửa cơ thể chứa vật thể rắn vẫn bị cắt lộ ra bên ngoài, làm thế nào cũng thể chen vào được.

      Dịch Đề: "... Phốc!"

      Cecil: "..." Chui vào, chui vào, chui vào...

      lát sau, những cái bánh bích quy cùng nửa khối bánh ngọt kia quả nhiên từ trong thân thể Cecil "bài tiết" ra ngoài, mà cũng thuận lợi chui vào gầm ghế sô pha, lâu có ý định ra. Còn những vật bị "bài tiết" kia chút cũng ẩm ướt, hoàn toàn giống như bị ăn qua. Nhưng mà Dịch Đề cũng ăn lại những thứ đó, bỏ chúng vào cái túi bánh hết, để lát nữa bỏ vào thùng rác.

      chứng minh, người ngoài hành tinh thích hợp dùng đồ ăn nhân loại.

      đêm chuyện.

      Ngày kế tiếp, nguyên nhân chủ yếu do chuyển chỗ ngủ mới nên Dịch Đề tỉnh lại rất sớm, vệ sinh cá nhân sạch xong liền chăm sóc hoa cỏ trong cửa hàng. Lúc trở lại trong phòng, Cecil cũng xuất ghế sa lon, dùng xúc tua lật xem mấy tờ báo cũ như thấy được mùi ngon.

      " làm gì vậy?"

      "Xem tin tức."

      "Tin tức a..." Dịch Đề suy nghĩ chút, hỏi: " có muốn dùng máy tính hay ?" Dù sao cũng so với báo chí cũ có ích hơn.

      "Có thể chứ?" Cecil nghe được rất vui mừng.

      "Chỉ cần làm hư là được."

      Nguyên bản chỉ có cái laptop, nhưng sau khi dọn nhà phát trong phòng ngủ có chiếc máy tính để bàn mới, vị trí sắp xếp cũng hợp lý. Mà các thiết bị điện hay đồ gia dụng trong nhà cũng đều rất tốt. sau khi chuyển vào, Dịch Đề đối với lý do bà lão đem tài sản tặng lại cho mình càng thêm tò mò.

      Dịch Đề đem laptop để bàn trà, sau đó mở ra kết nối vào mạng truyền hình trong phòng rồi đem nó giao cho Cecil. Bản thân đến phòng bếp, chuẩn bị nấu bát mì cho bữa sáng.

      Trong khi đợi nước sôi, Dịch Đề thất thần nghĩ

      Lại tiếp, nghĩ tới ngày mình phải quản lý cửa hàng bán hoa, lúc ngược lại từng có ý nghĩ như vậy, nhưng mà... Có lẽ, cái này là cái được gọi là "Vận mệnh" .

      Kỳ ra ngoài bí mật rất lớn là "Nuôi dưỡng người ngoài hành tinh", còn có bí mật nho .

      tới bí mật này, phải ngược dòng thời gian tìm hiểu lúc còn rất .

      Bởi nguyên nhân cha mẹ sớm qua đời, Dịch Đề hầu như do trai tay nuôi lớn. Tuy rằng cha mẹ có để lại tài sản, nhưng căn cứ nguyên tắc " thể để miệng ăn núi lở", trai ngoài phải chăm sóc , mỗi ngày đều bận rộn rất nhiều việc. Mà bởi vì muốn làm gánh nặng cho trai, nên từ nỗ lực học cách làm việc nhà, thậm chí còn trồng rất nhiều loại rau ăn trong sân nhà.

      Rồi sau đó, phát ra điều —— mình vô cùng am hiểu cách trồng rau.

      có ai dạy , vẫn trông ra được rau ăn so với những ngừơi khác trồng còn ngon hơn, mà có bất kỳ lý do gì.

      Sau đó lại phát , chỉ có rau ăn, mà trong cả việc chăm sóc thực vật để chúng phát triển khỏe mạnh cố cũng rất có thiên phú.

      Nhưng mà, cái này mặc dù là bí mật, nhưng ra cũng có gì lớn, dù sao cũng có rất nhiều người hiểu việc trồng trọt. Mà , thể để cho chúng nó đột nhiên lớn nhanh, hai là thể để cho chúng nó lớn lên lớn, ba là thể để cho chúng nó phát triển biến dị kỳ quái, chỉ là so sánh với những người khác trồng khỏe mạnh hơn chút mà thôi. Đều "Trồng trọt là kỹ năng trời cho của loài người", cũng nhiều lắm chỉ là có thiên phú tương đối sớm lại tương đối tốt, căn bản đáng tự hào.

      Rồi sau đó, nguyên nhân bởi vì chuẩn lên tiểu học nên Dịch Đề cũng có nhiều thời gian để chăm sóc thực vật như trước, liền đem kiện kia ném ra sau đầu. Kỳ thi Đại Học, vốn định đăng ký học nghành nông nghiệp chuyên nghiệp, nhưng trai Dịch Thiệu đồng ý "Cho em hai lựa chọn: , ngoan ngoãn ở trong nhà để nuôi. Hai, tìm công việc phù hợp với phụ nữ để cho yên tâm công tác", nghĩ nghĩ lại, cuối cùng lựa chọn ghi danh trường sư phạm.

      Tên kia tuy rằng vô cùng gia trưởng, nhưng lời cùng hành động của tất cả đều suy nghĩ bảo hộ , cho cùng, trai là người đối với tốt nhất thế giới, có hai.

      Chỉ là có chút dính người... đúng, là cực kỳ dính người, lúc nào cũng muốn đem cuộc sống giúp toàn bộ xử lý, điểm này khiến cho người ta có chút đau đầu.

      Khục, tóm lại, vận mệnh thể tùy ý mà nắm được, bảy quẹo tám rẽ, cuối cùng lựa chọn cuộc sống liên quan đến thực vật.

      Cho nên , đúng là trùng hợp.

      "Ục ục" thanh nước sôi cắt đứt suy nghĩ của Dịch Đề, vội vàng tập trung đem hết thảy tinh thần đặt vào việc nhét đầy cái bao tử lên hết.

      Khi bưng bát trở về trong phòng , lại gặp được màn làm cho người ta khiếp sợ —— cái tên này ràng đem cái xúc tu cắm vào USB máy tính!

      Nó cho là mình là USB sao? !

      đợi cái gì , nó đột nhiên đem xúc tu rút ra, rồi sau đó cả người dường như hòa tan, mềm oặt nằm ghế sa lon,hoàn toàn biến thành bánh nướng mềm nhũn.

      "Này, sao chứ?"

      Dịch Đề vội vàng chạy tới, hơn nữa vô thức lấy chiếc đũa trong tay đem đối phương gắp lên...bắt đầu nhìn...
      B.CatTrâu thích bài này.

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 4: Bí Mật Trong Phòng

      Khi thiếu chút nữa Dịch Đề đem đối phương bỏ vào trong bát mới phát có chỗ nào đúng, vội vàng buông chiếc đũa ra. cẩn thận quan sát lát, sau đó thò ngón tay cẩn thận chọc chọc Cecil: ddlqd

      " xảy ra chuyện gì?"

      "Đừng lo lắng, chỉ là vừa nãy lúc tiếp nhận quá nhiều tin tức."

      "..." ra tiểu tử này phải cắm để nghịch. Nhưng mà sau kiện bánh quy lúc trước, bây giờ trong cảm nhận của Dịch Đề, Cecil giống máy nhận thẻ tín dụng, cho nên yên tâm hỏi: " có vấn đề gì sao?"

      (Đoạn này Hàn đọc cv k hiểu lắm đại khái chị thấy lúc trước ăn bánh quy rồi thải ra nguyên cái giống máy rút tiền nhả thẻ ATM. Chắc vậy :p)

      " có việc gì đâu, người ta mới... tiếp nhận tin tức hỗn loạn... chưa ăn... dược tăng linh lực... phải sửa sang lại bên trong..."

      Dịch Đề: "..." Này Này, tên này có vấn đề gì sao? Như vậy bị tâm thần phân liệt chứ.

      Mọi vệc vẫn tốt, khi ăn mì xong, rửa chén xong trở lại phòng khách cuối cùng Cecil cũng trở lại bình thường, kể cả là ngoại hình lẫn phương thức chuyện. Sau đó thành thực thừa nhận sai lầm, bản thân xem năng lực sáng tạo những "Tin tức vô bổ" của người Địa Cầu, lần sau khi làm việc như này, nhất định càng thêm cẩn thận.

      Đối với việc này Dịch Đề chỉ muốn —— còn có lần sau? Với lại, Địa Cầu bị bôi đen đủ rồi !

      Sau phen mệt mỏi, thời gian cũng là gần buổi sáng.

      Hôm nay Dịch Đề vẫn có tính mở cửa hàng, mà đem lực chú ý bỏ vào chiếc chìa khóa.

      Sau khi tiếp nhận di tặng của lão nhân, liền nhận được ngôi nhà và chìa khóa này. Nhưng lần trước khi đến đây liền chú ý nơi này lượt, bất luận là nơi nào đều sử dụng được. Nhưng mà, nó chắc hẳn phải là chiếc chìa khóa bỏ , bởi vì mặt sờ lên bóng loáng, giống như thường xuyên được sử dụng.

      "Đây là chìa khóa căn phòng kia sao?"

      Dịch Đề kinh ngạc nhìn về phía Cecil: "Căn phòng kia?" Chỗ nào?

      "Ngày hôm qua khi tôi góp nhặt kiểm tra tin tức phòng ở, chỉ có duy nhất gian phòng này đóng chặt. Bây giờ định mở nó ra sao?"

      "Nó ở nơi nào?"

      "Phía dưới phòng ngủ của ."

      "..."

      Tầng hầm ngầm?

      Dịch Đề ý thức được, trong gian phòng nhìn bình thường này, có lẽ cũng giống như , cất giấu bí mật khó lường. Bởi vì trong nhà hộ gia đình bình thường, tuyệt đối cần dùng tầng hầm ngầm ?

      Trong lòng lên loại xúc động muốn thăm dò đến cùng.

      Dưới trợ giúp của Cecil, rất nhanh tìm được miếng gạch lỏng sàn, dễ dàng nhấc nó lên. Nhưng vào lúc này, đột nhiên lại nghĩ, nếu phòng này ở dưới đất, vậy liền coi như là nơi bí mật . Cái gọi là nơi bí mật, từ trước đến giờ đều có tính riêng tư. Tuy rằng thừa kế thừa kế căn phòng, nhưng nơi này có khả năng là tầng hầm ngầm chứa bí mật của bà lão, có tư cách xuống dưới sao?

      "Là khóa mật mã tám ký tự."

      Dịch Đề vừa cúi đầu nhìn, phát ở trước mắt quả nhiên xuất cái khóa mật mã, xem phím ấn, chắc hẳn mã giải khóa gồm chữ cái và số. Trong lòng đột nhiên lên suy đoán, nếu như... Nếu quả là như vậy, lên được cho phép tiến vào. Nếu phải, liền buông tha cho ý niệm xem xét bên trong.

      Nghĩ như vậy hít hơi sâu, nhập vào "yiti0703" (DịchTư0703), đây chính là họ của và lão nhân cùng với ngày lần đầu tiên cũng là duy nhất hai người gặp nhau.

      "Răng rắc" sau tiếng vang , khóa mật mã mở ra.

      Cùng lúc đó, cái lỗ khóa nho xuất trước mắt .

      Dịch Đề bình tĩnh, đây chính là tài sản quý giá nhất bà lão lưu lại cho . Chỉ là, bên dưới nơi này rốt cuộc có cái gì đây? đem chìa khóa cắm vào trong lỗ khóa, nhàng vặn, cái tay nắm đột nhiên từ phía dưới khóa mật mã ra. Dịch Đề nắm lấy nó hơi hơi kéo lên , sàn nhà vốn bình thường tiếng động mở ra, lộ ra chiếc cầu thang dẫn xuống dưới.

      Giống với trong phim điện ảnh thường xem TV, lúc đường hầm nháy mắt mở ra, đèn phía dưới cũng đồng thời sáng lên, nhìn tất cả đều sáng .

      Dịch Đề suy nghĩ chút, đem chìa khóa trong tay giao cho Thạch Lam Cầu bên cạnh: "Cecil, có thể giữ giúp tôi chứ?"

      "Có thể." Đến từ ngoài hành tinh bạn học Slime Monster chút do dự đáp ứng.

      "Nếu tôi ở bên dưới đó cẩn thận chạm vào thứ gì, khiến nơi này đóng lại, đến lúc đó còn phiền toái lần nữa đem đường hầm mở ra."

      Cecil dùng xúc tu bao lấy chìa khóa, nghiêm túc trả lời: "Được."

      Tuy rằng đối phương nhìn qua vẫn là mềm nhũn trơn trượt như vậy, nhưng Dịch Đề cảm thấy nó thoạt nhìn rất đáng tin cậy, vì thế an tâm xuống.

      lại, cho rằng phía dưới có cái gì nguy hiểm.

      Sau khi xuống cầu thang, lại lại vài bước, xuất ở trước mắt Dịch Đề là cái cửa lớn màu nâu, có chút khác biệt so với những cửa bình thường khác. Mặt giống cửa thường gặp có tay cầm và lỗ khóa, ngược lại ngay tại trung tâm trạm khắc Thạch Cầu màu trắng. Dienanlequydon.com

      "Cái này..."

      từng thấy qua cái này.

      khi chạm tới được mấu chốt của vật, những ký ức liên quan cũng nhanh chóng sống lại.

      Dịch Đề nhớ rất ràng, hôm đó, sau khi đưa bà lão trở về, đối phương liền mời mình ở cửa hàng bán hoa nhìn xem. Bởi vì bên ngoài trời còn mưa lớn, cho nên liền ở lại lát. Lúc ấy, tại chỗ trưng bày hoa tươi bàn lúc vô ý phát ra Thạch cầu, tò mò, liền vươn tay cầm lên. Nhưng nghĩ tới, nó thế nhưng sáng lên hào quang màu xanh cực kỳ chói mắt, làm sợ tới mức buông tay, Thạch Cầu nháy mắt liền rớt xuống.

      Cũng may, nó có đập xuống đất, mà rớt vào trong túi sách tay của .
      Nhưng cho dù như vậy, cũng khiến hoảng sợ. bên thầm chửi mình "Tay ti tiện gây tai họa.", bên thầm sờ sờ đem nó đặt về chỗ cũ. Lại nghĩ rằng, vừa quay đầu lại phát bà lão nhìn mình chăm chú, cái chén cầm trong tay khẽ nghiêng, nước chảy đầy đất.

      Lúc đó chỉ lo xin lỗi, thế cho nên ngược lại để mắt đến chi tiết.
      Bây giờ nghĩ lại, bà lão lúc ấy chăm chú nhìn vào ánh mắt của có chút bình thường, tựa như kinh ngạc... vui sướng... kích động ... Nhiều cảm xúc xen lẫn cùng chỗ, thế nên cho dù bị nước làm ướt giày cũng hoàn toàn có chú ý đến.

      Sau đó, bà lão tựa như vẫn muốn cái gì, lại cảm thấy lúng túng, xấu hổ vội vội vàng vàng cáo từ . Bất quá, trước khi , đối phương ý vị sau xa* với câu ——
      (*Ý vị thâm trường: ý nghĩa sâu xa)

      "Có rãnh rỗi, có muốn tới thử xem trồng hoa hay ? Ta cảm thấy cháu rất có thiên phú."

      Lúc ấy còn bị dọa nhảy dựng, bởi vì chuyện am hiểu gieo trồng thực vật coi chưa bao giờ qua với bất kỳ ai, đối phương làm sao mà biết được?
      Bây giờ nghĩ lại...

      Bà Lão , có lẽ chuyện nghĩ cũng liên quan.

      khi như vậy, phương pháp mở ra cánh cửa này liền rất bình thường.

      Chỉ cần...

      Đem tay đặt lên phía liền được.

      Dịch Đề cúi đầu nhìn chăm chú vào bàn tay của mình, đột nhiên có loại dự cảm, khi làm như vậy, cuộc sống của chính có lẽ sinh ra bước ngoặt, vốn từ đường thẳng bình thường chạy như điên đến biết phương hướng.

      muốn như vậy làm sao?

      Do dự lúc, đột nhiên cảm thấy sau lưng bị cái gì chọc vào . Quay đầu Dịch Đề nhìn thấy chính là cái xúc tu đâm lưng của mình, mặt đeo trang giấy viết mấy chữ —— (Có khỏe ?). cười.


      Chính xác, từ khắc bắt đầu gặp Cecil kia, cuộc sống của cũng thay đổi.

      Tuy rằng vẫn sống trong thế giới "hằng ngày", lúc đó cũng nghĩ tới thể thuận hòa được với Cecil, nhưng cuối cùng vẫn biến thành như bây giờ. Chính xác mà là do quá mềm lòng, nhưng về phương diện khác, tuy rằng vẫn bình thường như thế..., vì nguyên nhân vẫn bình thường, cho nên ở sâu trong nội tâm có lẽ vẫn luôn tồn tại khát vọng " phải hằng ngày" cũng chừng, hi vọng bản thân và người khác có nửa điểm bất đồng như vậy.

      Đơn giản mà , ra cảm thấy bản thân có chút ngốc, chỉ là giống như thích ứng chậm.

      Nhưng là có gì phải do dự .

      Dịch Đề hít hơi sâu, quay đầu lớn tiếng hô "Ta sao" sau đó, nâng tay lên liền sờ thấy xúc cảm lạnh lẽo Thạch cầu.

      Giống với lần trước nó phát lên hào quang màu xanh sáng chói mắt, tiếng mở cửa vang lên.

      Xuất ở trước mặt gian thạch thất có phong cách rất cổ xưa. Bốn phía tường với mặt đất đều là do những khối đá lớn ghép thành, những tảng đá này có hoa văn trắng đen hai màu hoà quyện, nhìn qua có chút đặc biệt, ít nhất trước hôm nay, Dịch Đề chưa từng thấy qua khối thạch nào đẹp như vậy. Mà ở trung tâm mật thất, chỉ để cái bàn bằng gỗ, vừa nhìn là biết có người thường xuyên sử dụng.

      Để phong thư cùng khối ngoc màu đen hình trăng tròn mặt bàn, mà phong thư viết bốn chữ —— Dịch Đề thân mở.

      Dịch Đề cầm lấy phong viết gửi cho mình, nghiêm túc nhìn lại, rồi sau đó, đọc được nội dung khó có thể tin.

      B lão tên là "Từ Tú " kia quả nhiên phải người thường, dùng lời của bà , bà là vị linh thực sư. Cái gọi là "Linh thực sư", tên như ý nghĩa chính là vô cùng am hiểu nuôi trồng các loại chứa linh khí thực vật và người.

      Trừ việc đó ra, bọn họ còn có thể từ loại thực vật này chắt lọc thành phần, pha chế có các loại thuốc có hiệu quả thần kỳ. Loại thuốc nước này tuy rằng nhìn qua như cùng đan dược hiệu quả khác biệt lắm, nhưng trong đó lại chứa "Đan độc", ngắn gọn, nó gây tổn hại sức khỏe như những đan dược thông thường.

      Người có được thiên phú như thế cũng coi là nhiều, cho nên, địa vị của linh thực sư vẫn luôn siêu nhiên.

      Thiên phú cùng huyết thống kỳ diệu có quan hệ, ngắn gọn, nếu cha mẹ là linh thực sư, tỷ lệ đứa con có được thiên phú tương đối cao. Mà Từ gia, quá khứ tính đến hôm nay qua vài trăm năm, từng liên tục cho ra vài chức linh thực sư cao cấp, trung cấp cùng cấp thấp linh thực sư giống như là lũ ra nhiều bất tận, có thể hưng thịnh vô cùng. Nhưng theo thời gian trôi qua, trong thế giới này lính khí trời đất dần dần thiếu thốn, thực vật chứa linh khí cũng dần dần tuyệt chủng, gia tộc Từ thị tự nhiên cũng vì vậy mà dần dần suy sụp. Đến thế hệ của bà lão, có thiên phú chỉ còn lại mình bà.

      Mà Dịch Đề, cũng có thiên phú như thế, có thể khiến linh thạch chuyên dùng để kiểm nghiệm mà gia tộc lưu truyền lại phát lên ánh sáng màu xanh chính là chứng cớ ràng.

      cách khác ——

      , trời sinh liền thích hợp làm vị linh thực sư.
      B.CatTrâu thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :