1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Người cha nhặt được - Cát Tường Dạ

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Người cha nhặt được

      Tác giả: Cát Tường Dạ

      Converter: Ngocquynh520

      Editor: Puck * Mẹ Bầu * Táo đỏ phố núi * Heisall * Trang Bubble *Bat101126 * Sóc Là Ta

      Beta: Puck

      Số chương: 74 chương


      Nhân vật chính: Đóa Nhi

      Phối hợp diễn: Doãn Tiêu Trác – Dung Tư Lam

      Đây là ngoại truyện đặc biệt của Ông xã thần bí không thấy mặt

      Giới thiệu

      Là câu chuyện xưa về Doãn Tiêu Trác, nhõm hơn chính văn, độ dài cũng phải rất dài.

      Còn vì sao là câu chuyện xưa của Doãn Tiêu Trác, nhưng nhân vật chính lại phải là Doãn Tiêu Trác, mời các bạn theo dõi truyện.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1:

      Editor: Puck

      Đêm đen đậm, đèn đường .

      Hạt mưa trắng xóa tầm tã rơi xuống, chiếu nghiêng, dày đặc giống như bức rèm che, đầu đường vắng lặng bóng người, thỉnh thoảng trận sấm sét vang dội, chiếu sáng đêm tối đến vô cùng dữ tợn...

      chiếc Lamborghini màu đen sáng đèn xe, chạy điên cuồng đường cái dòng xe chạy thưa thớt, người đàn ông ngồi trong xe căng thẳng mặt trầm, hơi nhíu chân mày giống như die nda nle equ ydo n đè nén lửa giận vô hạn, cặp mắt lạnh lùng như nước sơn đen như mực, nhìn chằm chằm phía trước, cắn răng cái, đạp mạnh hết chân ga.

      Đột nhiên, ở ngã tư đường cao tốc có chiếc xe chặn ngang, đèn xe lóa ánh mắt , đạp gấp thắng xe, nhưng mà, kịp nữa rồi...

      “Rầm” tiếng vang lớn, hai xe chạm vào nhau...

      cởi dây an toàn ra nhảy xuống xe, lập tức có mấy chiếc xe vây bốn phương tám hướng. chợt tỉnh ngộ, tai nạn xe cộ này phải ngoài ý muốn...

      Mưa như trút nước như hạt đậu, tầm mắt mơ hồ bóng người di động, theo tiếng súng vang, lăn tại chỗ mấy vòng, tung người nhảy vào trong sông, máu, cùng nước mưa, chảy quanh co mặt đất thành dòng chảy ...

      Trong nháy mắt, thế giới lại rơi vào yên tĩnh, chỉ có mưa to tiếp tục khua chiêng gõ trống mà tấu nên khúc ca điên cuồng của đêm...

      Khu nhà cao cấp nhà họ Doãn ở giữa lưng chừng núi, lúc này đèn điện sáng rỡ, ông cụ Doãn nổi cơn tam bàn, “ tìm được thiếu gia?”

      Trong phòng, Thư ký Bùi Trọng đứng thẳng cả người nước, “Bẩm lão gia, thiếu gia cậu ấy... xảy ra chuyện.”

      “Xảy ra chuyện gì?” Tức giận của ông cụ còn chưa tiêu tan. Đồ ranh con này! phải muốn nó kết hôn với đại tiểu thư nhà họ Kiều sao? Cả gan tranh luận với ông đây, còn sập cửa rời !

      “Xảy... Xảy ra tai nạn xe cộ, bị... Bắn chết...” Bùi Trọng ngừng dùng tay áo lau mồ hôi, từng giọt ngừng xuống, biết là mồ hôi hay nước mưa chưa khô...

      Sấm sét giữa trời quang! Ông cụ chán nản ngã ngồi ghế, hơi thở nổi, trợn mắt nhìn thẳng.

      Bùi Trọng luống cuống tay chân, tay chân luống cuống vội vàng lấy thuốc trợ tim người ông cụ cho ông uống vào. Sau đó, cuối cùng ông cụ bình tĩnh lại, suy yếu ngước mắt, “Thi... Thể đâu?”

      “Thiếu gia rơi vào trong sông, phát thi thể...”

      “Vậy còn tìm! tìm được mấy người cần tới gặp tôi!” Hai tay ông cụ run run, chỉ ra bên ngoài cửa giận dữ gào lên.

      “Dạ dạ...” Bùi Trọng vừa gật đầu vừa lui về phía sau.

      “Đợi !”

      “Lão gia, còn dặn dò gì...” Bùi Trọng khẽ run, dừng chân lại.

      “Điều tra ràng ai làm cho tôi!” Ông cụ híp nửa cặp mắt, lộ ra ánh sáng lạnh...

      Mà lúc này, ở góc khác thành phố, bóng đen tập tễnh về phía trước dọc theo hẻm bùn lầy, từ dáng vẻ ôm đầu vai, từng bước lảo đảo của xem ra chống đỡ được bao lâu nữa.

      Mưa to vẫn trút xuống, mặt trắng bệch của bị nước mưa dội lên nhợt nhạt như tờ giấy. Chỉ tiếng sét, trước mắt như bị mộng du, cũng biết mình đâu, loáng thoáng cái sân , bên trong có ánh đèn, dùng hết hơi sức toàn thân gõ cửa, cửa mở ra, cắm đầu ngã vào...



      Khu ổ chuột dơ dáy bẩn thỉu, trận mưa vừa đổ xuống, mặt đường bùn lầy chịu nổi, hai bên đường còn chất đầy đồ bỏ !

      Trời đen như mực rồi, Dung Tư Lam vội vã về nhà, trong tay còn hộp cơm, buổi chiều nhận việc bán thời gian, có thời gian nhà trẻ đón bảo bối bé , cũng may bảo bối bé hiểu chuyện gọi điện thoại cho ngoan ngoãn ngồi xe đưa rước của trường về nhà.

      Nhưng mà, trong lòng vĩnh viễn vẫn tâm hoảng ý loạn, rất lo lắng bảo bối bé bốn tuổi của có thể tìm được chính xác nhà , hơn nữa, bảo bối bé còn chưa ăn cơm nữa! Đói bụng lắm hả?

      Nghĩ như vậy, bước nhanh hơn, nhưng mà, càng vội càng sai lầm, biết dẫm lên thứ gì, “Oạch” cái té gặm đất, hộp cơm trong tay cũng bay ra ngoài xa.

      xoa đầu gối thấy đau đứng lên, để ý tới vết thương của mình, vội tìm hộp cơm, mà hộp cơm xui xẻo die enda anle equu ydonn bị rớt thành hai nửa, hạt cơm trắng tinh dính đầy đất, còn có trứng gà chiên vàng óng kia nữa...

      “Shit!” Dung Tư Lam chửi bới đường vắng bóng người, “Là những đồ vô lương khốn kiếp, ăn ngồi rồi, đại tiểu tiện tùy chỗ!!”

      Trong bầu trời đêm, chỉ có tiếng của vang vọng. Buồn bực! Bảo bối bé của còn chờ cơm đấy! Giờ tốt rồi! Chỉ còn mấy cây kẹo que trong túi! khập khễnh, chán nản về.

      Trong nhà sáng đèn cho biết, bảo bối ở nhà! Trong lòng thả lỏng, cuối cùng yên lòng. Mỗi ngày hết ca đêm làm thêm trở lại, chỉ cần nhìn thấy đèn này sáng, vô cùng vui mừng, tất cả áp lực và mệt mỏi cũng theo đó mà tan thành mây khói, bởi vì biết, bảo bối bé của chờ ...

      “Đóa Nhi! Bảo bối Đóa Nhi!” vừa gõ cửa vừa gọi tên bảo bối bé .

      “Đến đây mẹ!” Giọng non nớt của trẻ con truyền đến, cửa sắt mở ra lỗ, “Mẹ là mẹ con sao? Mẹ chắc chắn phải thay đổi khuôn mặt? Cũng phải nữ quỷ vẽ da mặt mẹ con?”

      “Tiểu quỷ! bậy bạ gì vậy! Còn cho mẹ vào!” Có lúc Dung Tư Lam biết mỗi ngày trong đầu nhóc gây này đều là thứ gì!”

      Bé tên bảo bối Đóa Nhi le lưỡi, “Vâng, lần này khẳng định có thể rồi, chỉ có mẹ con mới thô lỗ thế, dữ dội như vậy...”

      “Tiểu quỷ! Con mẹ con còn hung dữ hơn nữ quỷ sao?” Tư Lam giả bộ định đánh bé, bé liên tiếp xin tha, Tư Lam cười đưa cho bé mấy que kẹo, “Ăn trước , mẹ tắm rửa rồi ra với con, làm cơm cho con ăn!”

      “A! Mẹ! Con ăn rồi!” Đóa Nhi vừa cầm kẹo que vừa lắc lư vào phòng của mình.
      Last edited: 24/9/16
      Chris thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2:

      Editor: Puck - *******************

      “Ăn rồi? Ăn cái gì?” Tư Lam nghi ngờ, tiểu quỷ này lại chạy đâu ăn miễn phí?

      Nhưng tiểu quỷ vừa đóng cửa, hết sức tập trung bóc vỏ kẹo que...

      Tư Lam cười lắc đầu, vừa tới phòng tắm vừa cởi áo sơ mi, quần jean người xuống...

      Dù sao trong nhà có hai phụ nữ, quen như vậy...

      Nhưng mà, khi đẩy cửa phòng tắm ra...

      “A -” Tư Lam thét chói tai, che ngực mình.

      Sao trong phòng tắm lại có nam?! Ngồi nắp bồn cầu, hơn nữa hai mắt to còn nhìn chằm chằm vào vị trí mấu chốt của !

      Phản ứng đầu tiên của là... Sói háo sắc!

      Kéo khăn tắm bên cạnh che lên người mình, tiện tay cầm cây lau nhà đánh xuống, vừa , “ được đấy đồ háo sắc! Dám rình coi bà đây! Nhìn xem tôi có đánh rầm rầm rào rào, nước chảy mây trôi ! Biến thái! Cuồng háo sắc! Cuồng dòm trộm! Sói háo sắc! Ma háo sắc phòng tắm!...”

      Những từ có thể mắng Tư Lam mắng hết lên, còn ngại đủ hết giận, khẽ kéo gương mặt “Sói háo sắc” tuấn tú chọc chọc vào ( thể thừa nhận ta rất tuấn tú, nhưng lớn lên đẹp trai cũng nên làm sói háo sắc!), ai ngờ người đàn ông kia bị mắng đến trợn mắt há mồm, sau đó lại đột nhiên đứng lên, cây lau nhà của Tư lam vừa đúng chọc vào... Chỗ kia của ....

      Tư Lam ngây dại, mặt đỏ tới mang tai ngây người tại chỗ, vẫn ngây ngốc duy trì tư thế này quên động đậy.

      Sói háo sắc kia cúi đầu nhìn nhìn, cắn răng cái, túm lấy đầu khác của cây lau nhà ra sức kéo, cây lau nhà từ tay Tư Lam chuyển sang tay .

      Cùng lúc đó, trọng tâm Tư Lam die enda nleq uydon vững, lao về phía trước, vừa đúng nhào lên người “Sói háo sắc”, hơn nữa bởi vì sợ ngã xuống, còn theo bản năng ôm cổ , thành tư thế treo người , khăn tắm vốn tùy ý quấn người cũng rơi xuống...

      Sao người ta ẩm ướt vậy? Hơn nữa bả vai còn chảy máu! Hỏng bét! Sói háo sắc này nhất định từ nơi khác bị đánh đến gần chết đến núp trong nhà ! Làm thế nào? Báo cảnh sát!

      Nhưng “Sói háo sắc” này đột nhiên cúi đầu xuống, cười quyến rũ xấu xa, thuận thế ôm hông , Tư Lam lập tức cảm thấy luồng hơi thở phái nam đập vào mặt, khỏi hôn mê mấy giây, nhưng... ta là sói háo sắc, tại sao lại có thể có cảm giác như vậy!?

      giật mình, giãy ra khỏi ngực , nhặt khăn tắm lên che vị trí quan trọng của mình, hung hắng tát bạt tai, mở miệng mắng to: “Sói háo sắc! vô lễ với tôi! Tôi muốn báo cảnh sát!”

      “Sói háo sắc” tỏ vẻ rất vô tội rất uất ức, yếu ớt , “Dì, muốn vô lễ cũng là dì vô lễ với tôi chứ? Là dì chủ động ôm ấp thương, cũng là dì chủ động cởi quần áo, cởi khăn tắm, còn nữa, dì cũng phát đánh trúng tôi đấy... Haizzz...”

      Cái gì? vô lễ với ta!? ràng ta núp trong phòng tắm nhà có ý đồ rình coi, ngược lại vô lễ với ta? Hơn nữa ta còn gọi là dì? Làm ơn! mới hai mươi hai tuổi! Mặc dù là mẹ đơn thân, nhưng bản thân vẫn rất trẻ tuổi đó!

      Nhưng mà, hình như vừa rồi ta đúng ! Tư Lam thẹn quá thành giận, chỉ gào giận dữ câu, “Sói háo sắc, rốt cuộc núp trong phòng tắm nhà tôi làm gì?”

      “Sói háo sắc” trề môi, vừa thở dài, “Tôi là khách nhà hai người!”

      Hả? Khách? Ai mời sói háo sắc làm khách?

      tay kéo khăn tắm của , “Mẹ, là khách con mời về đó!”

      Doãn Tiêu Trác ngồi ghế sa lon nhìn người phụ nữ trước mặt, người phụ nữ thô tục chịu nổi, còn coi là sói háo sắc!

      Doãn Tiêu Trác còn cần làm sói háo sắc sao? Bao nhiêu phụ nữ chủ động ôm ấp thương, cần gì phải làm sói háo sắc? Sớm biết gặp phải người phụ nữ cực kỳ độc ác như vậy, còn bằng kết hôn với Kiều Vũ na, lúc này ôm ôn hương nhuyễn ngọc đâu!

      híp mắt quan sát , biết sao thế giới lại có thể có “Cực phẩm” như ! đầu tóc lộn xộn như chuồng gà , còn nhuộm đỏ, đống đầu, nghiễm nhiên như lông gà lôi, quần áo cũng có phong cách, đủ cấp bậc, còn mặc đồ lót kiểu của mẹ...

      nhớ tới dáng vẻ trơn bóng của treo người , chỉ có điều, hình như rất có hàng có họ, hình như cảm giác lồng ngực của bị mềm mại của đè lấy... Ánh mắt nhìn chằm chằm cũng dâng lên nụ cười xấu xa.

      Tư Lam ngồi đối diện liếc mắt quan sát người đàn ông này. tệ, ta rất tuấn tú!

      biết cao mét tám mấy, dù sao cũng cao hơn con trai ông chủ siêu thị ở sát cạnh nhà nửa cái đầu, sống mũi cao thẳng, mắt rất sáng, da khỏe mạnh màu mật ong, nhưng bởi vì bị thương mất máu mà hơi tái nhợt. Hừ, vừa nhìn phải người tốt gì! Bị thương còn có thể cười mê đắm....

      đúng! Nụ cười này của ta có ý gì? Giống như xuyên qua quần áo thấy được trần truồng, nhưng mà, ta quả từng nhìn thấy trần truồng?

      Trời ạ! Làm thế nào! Muốn chết! Mặt của đỏ bừng trong nháy mắt, hô hấp cũng gấp rút, ngực giống như có đốm lửa chặn lại, sư tử Hà Đông bộc phát gào giận dữ lần nữa, “Đồ lưu manh! Đồ háo sắc! Dùng ánh mắt như vậy nhìn tôi làm gì?”

      “Tôi nhìn sao? nhìn tôi sao biết tôi nhìn ? Tôi thấy mới là đồ háo sắc!” nóng lạnh, ung dung , bởi vì chuyện mất sức mà khẽ cau mày.

      Trời ơi! Thế giới này điên đảo rồi! Tư Lam trong cơn giận dữ, “Tôi háo sắc ? Coi như đàn ông toàn thế giới chết hết tôi cũng thèm !”

      “Ha ha! Tôi cũng vậy, coi như phụ nữ toàn thế giới chết sạch, tôi cũng có hứng thú với ! Gà lôi!” quên biệt danh vừa tiện thể lấy cho .

      “Gà lôi? tên ai là gà lôi?” Tư Lam nổi trận lôi đình.

      ! Chứ còn ai?” Doãn Tiêu Trác ngược lại trước sau duy trì im lặng, là người khiêm tốn phong độ, người phụ nữ này đúng là gà lôi, chẳng những ăn mặc kiểu tóc giống vậy, tính khí cũng thế!

      Hừ! Con cọp phát uy coi như mèo bệnh! Lại còn có bản lĩnh dám khiêu chiến ! “Sói háo sắc! Tôi cảnh cáo ! Cẩn thận ăn cơm bị nghẹn chết, uống nước bị sặc chết, ra cửa bị đụng chết, buổi tối đường bị sao rơi xuống đập chết!” Tư Lam cắn răng nghiên lợi nguyền rủa .
      Last edited: 24/9/16

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 3:

      Editor: Puck

      “Này! cần ác như vậy chứ? ngây ngẩn cả người, “Khó trách ông xã bỏ và đứa bé lại mà ngó lơ, dữ dội như vậy, ai dám muốn!” xong, hơi hối hận, nên đâm vào chỗ đau của người ta...

      Tư Lam quả nhiên hoàn toàn bị chọc giận, đứng lên mở rộng cửa, “Sói háo sắc! Lập tức cút ra khỏi nhà tôi!”

      ! Ở với bà điên như con gà lôi này, tôi chết cũng trở thành giống như kẻ điên!” “Vụt” đứng lên, ra ngoài cửa.

      Đột nhiên đứng dậy, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, cả người khỏi té xuống dưới.

      “Chú, đừng !”

      thân thể nhắn mềm mại kịp thời đỡ được , nhưng sao cam lòng 1m88 đè lên người bé kia, ngay cả ý thức mơ hồ, vẫn cố hết sức xoay người sang bên.

      Chỉ nghe tiếng thét chói tai, ngã nhào lên đống mềm mại, môi cũng truyền đến hương thơm mềm mại dịu dàng.

      cố gắng mở mắt ra nhìn, ngã xuống dưới ghế sa lon, đè xuống phía dưới là thân thể mềm mại của Dung Tư Lam, mà môi của họ dán chặt chỗ, theo bản năng khí huyết dâng trào lên đầu Doãn Tiêu Trác, khuynh hướng cảm xúc mềm mại dưới người để cho bụng căng lên.

      thầm mắng chửi mình, đáng chết! Bị thương vẫn ăn ở xấu như thế, quan trọng là để cho có phản ứng còn là con gà lôi hợp thời như vậy!

      Dung Tư Lam trừng to mắt nhìn gương mặt tuấn tú phóng đại trước mặt mình, hơi thở phần môi phái nam phả đến cả mặt đỏ bừng, tâm tình dao động, đợi đến khi phản ứng lại, cơn giận bốc lên, tay lật ngã nhào lên đất.

      được đấy sói háo sắc! Đây là ... Đầu của tôi.” đột nhiên nghĩ đến điều gì, kịp thời dừng lại, nước mắt trào ra.

      “Mẹ, chú Tiêu, hai người đừng tranh cãi được ?” giọng nho khiếp sợ vang lên.

      Dung Tư Lam trừng mắt lườm Đóa nhi, “Đóa Nhi, bình thường mẹ dạy con thế nào? cho người lạ vào, thế giới này nhiều người xấu!”

      “Nhưng chú Tiêu phải người xấu!” Đóa Nhi dẩu môi cãi lại.

      “Đứa bé biết cái gì?” Dung Tư Lam kéo Đóa Nhi đến bên cạnh mìn, vẻ mặt đề phòng nhìn Doãn Tiêu Trác.

      Doãn Tiêu Trác cười khổ tiếng, nghĩ tới người khác quả có nghĩa vụ chứa chấp mình, giùng giằng bò dậy, chuẩn bị rời .

      “Chú Tiêu đừng !” Vẫn bàn tay die nda nle equ ydo n mềm mại bé bắt được bàn tay , “Chú Tiêu, cháu muốn chú , cháu thích cơm chiên trứng chú làm.” Đóa Nhi trề môi nhắn, trong cặp mắt trong suốt chứa đầy nước mắt.

      Doãn Tiêu Trác sững sờ, chẳng lẽ mới thời gian ngắn ngủ hai đến ba giờ nhóc này có tình cảm với ?

      mới vừa chật vật ngã vào sân này, trước mắt đột nhiên xuất công chúa mặc váy trắng.

      Thân thể bé dìu vào phòng tắm, rửa vết máu mặt , còn đưa sữa tươi của mình cho uống, cuối cùng còn hơi sức đỡ từ phòng tắm ra, vẫn ở trong phòng tắm với .

      Lấy toàn bộ miếng dán vết thương dán toàn bộ lên vai , bản thân bận việc bụng lại kêu ùng ục.

      Vì vậy, khi thể lực hơi khôi phục, làm cho chén cơm chiên trứng...

      lâu sau, Dung Tư Lam trở về, nhóc vội vàng đẩy mạnh vào phòng tắm lần nữa, kết quả, bản thân được kẹo que, quên mất ...

      Nghĩ đến đây, Doãn Tiêu Trác cười thầm, nhóc quả rất nhân ái, đáng hơn bà mẹ gà lôi kia nhiều.

      ngồi chồm hổm xuống, vỗ vỗ khuôn mặt hồng hào bé của Đóa Nhi, dịu dàng , “Đóa Nhi ngoan, về sau muốn ăn tới tìm chú.”

      “Nhưng mà, cháu đâu tìm chú?” Đóa Nhi bé cúi đầu, cái miệng nhắn vểnh cao.

      Doãn Tiêu Trác vốn định để số điện thoại di động lại cho bé, nhưng nghĩ ra mình phát điện thoại di động bị rớt, giữ lại cũng có tác dụng, nên gỡ chiếc còi từ cổ xuống, đây là đồ đeo hàng năm cổ, “Cháu chỉ cần thổi còi, chú lập tức xuất bên cạnh cháu!”

      “Là sao?” mặt Đóa Nhi bé lộ ra vẻ mừng rỡ.

      Dung Tư Lam nhìn dáng vẻ hai người lưu luyến rời, cảm thấy kỳ quái, phải mới chung đụng trong chốc lát sao? Cứ có cảm tình như vậy rồi hả?

      Đóa Nhi rất ít khi lộ ra tình cảm như vậy với , trong lòng khỏi ê ẩm, câu nóng lạnh, “Ít lừa gạt đứa bé!”

      Doãn Tiêu Trác lạnh lùng nhìn , “ làm mẹ thế nào vậy? thể cho đứa bé chút mơ ước, tia hy vọng sao?”

      “Hừ! Tôi sợ hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn! Huống chi là cam kết của sói háo sắc !” Dung Tư Lam nghiêng đầu .

      “Này! Ai là sói háo sắc!?” Doãn Tiêu Trác chống tay đứng dậy, mắt thấy chiến tranh lại sắp thăng cấp.

      Đột nhiên, tiếng còi thanh thúy vang lên, tiếng, hai tiếng, ba tiếng... Dung Đóa Nhi ra sức thổi.

      “Đóa Nhi, đừng thổi nữa, ồn ào chết!” Dung Tư Lam hơi phiền não cắt đứt bé.

      Đóa Nhi chán nản dừng lại.

      Doãn Tiêu Trác hung hăng trợn mắt lườm , ngồi xổm xuống với Đóa Nhi: “Đóa Nhi dùng sức thổi còi có phải muốn người lớn gây gổ ? Được rồi, vậy chú cãi nhau với mẹ cháu nữa, giờ chú !” đứng lên, chân bước ra cửa chính.

      “Chú!” Đóa Nhi bé gọi lại, “Chú Đóa Nhi thổi tiếng còi chú xuất ở bên cạnh cháu, vừa rồi Đóa Nhi thổi vô số tiếng, sao chú còn ?”

      Doãn Tiêu Trác sững sờ tại chỗ...

      Dung Tư Lam cũng ngây ngẩn cả người...

      “Khụ khụ, vậy... ở lại đây !” Tư Lam bất đắc dĩ bỏ lại câu.

      Trong lòng Doãn Tiêu Trác cao hứng khó hiểu, nhưng ngoài mặt vẫn giả bộ lạnh lùng, “ kêu tôi tôi ? Kêu tôi ở lại tôi ở lại? Tại sao? Xin lỗi, giờ bản thiếu gia muốn ở lại!”

      Chương 4

      Kết quả là, sau lưng vang lên tiếng đóng cửa "Rầm" tiếng!

      thanh lớn làm giật mình, nhìn theo vật chướng ngại vô tình kia, trong lòng thầm mắng, "Đồ phụ nữ vô lương! Đồ phụ nữ ác độc!"

      Bất đắc dĩ, đành phải nghĩ biện pháp khác vậy! từ từ ra cửa viện, nhìn tình hình trước mắt đầu óc đột nhiên thấy thông thoáng .

      lại trở về nhà Tư Lam đập cửa lần nữa "Rầm rầm".

      Cánh cửa "kẹt kẹt" tiếng rồi mở rộng ra, gương mặt của Doãn Tiêu Trác lộ biểu cảm vui sướng vì lại được ở nhà của Tư Lam thêm thời gian dài nữa, cười xấu hổ, "Ngoài đó... Ngoài đó trời mưa..."

      "Cầm lấy ! cần trả lại! Bởi vì tôi muốn gặp lại nữa!" Dung Tư Lam lấy cây dù từ phía sau, đưa ra phía trước cho .

      Người phụ nữ này đúng là thể cực phẩm hơn nữa! Quả thực là người quá tuyệt tình!

      Doãn Tiêu Trác nhận chiếc ô, cố kìm lại hung tợn, trả lời: "Cảm ơn dì Gà lôi!"

      " – cần! Hẹn- gặp - lại! ! Phải là vĩnh viễn gặp lại nữa!" Dung Tư Lam nghiêm mặt, giọng nhấn mạnh từng chữ từng câu ràng khác thường.

      "Mẹ được!" Đột nhiên Đóa Nhi chạy ra, "Mẹ, bên ngoài trời to mưa, chú lại bị thương, lại vừa có tiền, chú đáng thương. Bình thường mẹ vẫn với Đóa Nhi phải học cách giúp đỡ người khác, tại sao chúng ta lại thể giúp đỡ chú chứ?"

      "Bởi vì..." Tư Lam chợt ngừng lại giữa câu, biết nên thế nào, chẳng lẽ lại phải cho bé mới bốn tuổi này biết rằng, đây có thể là con sói hiếu sắc chăng?

      "Mẹ, giải quyết như thế này có được hay ? Con nhường lại phòng của con cho chú ngủ, con ngủ ở ghế sa lon, con chia nửa phần cơm của con cho chú, còn nữ, buổi sáng con uống sữa tươi nữa, như thế mẹ cũng bị tốn nhiều tiền nữa.

      Tư Lam nhìn khuôn mặt nhắn đầy vẻ ngây thơ kia, thở dài, "Được rồi! ở lại !"

      Trong lòng Doãn Tiêu Trác thấy phẫn nộ, ngờ còn là người phụ nữ tiền như mạng! Lại còn cắt xén đến cả đồ ăn của con mình nữa!

      Đóa Nhi mừng rỡ, "Mẹ, vậy trước hết chúng ta hãy đưa chú đến bệnh viện để trị thương chứ? Chú bị súng bắn bị thương ở vai, Đóa Nhi chỉ mới dán mấy chiếc băng cho chú, nhưng nhất định là ổn! Đóa Nhi vẫn chờ mẹ trở lại mà!"

      "! nên bệnh viện!" Doãn Tiêu Trác nhíu mày cái, muốn ngày mai trở thành tin tức trang đầu, càng muốn tiết lộ hành tung để bị ông già bắt trở về để kết hôn. Quan trọng nhất là cũng biết ai muốn đưa vào chỗ chết, nghĩ đến lúc này ở bệnh viện có rất nhiều người ở bệnh viện “ôm cây đợi thỏ”, mong chờ tự chui đầu vào lưới...

      "Vậy phải làm sao bây giờ? Chú! TV cũng như vậy, nhất định phải lấy viên đạn ra đấy!" Đóa Nhi lo lắng khuôn mặt nhắn nhăn lại

      "Chuẩn bị giúp tôi mấy thứ, tôi tự mình làm!" Doãn Tiêu Trác ngồi xuống ở ghế sa lon, từ từ cởi áo ra.

      Dung Tư Lam nhìn thấy tình hình vai của thầm buồn cười, băng được dán ngổn ngang nhiều nhưng quả máu cũng được cầm lại.

      "Tới đây giúp tôi tay, đừng đứng ngẩn người ở đấy nữa." Doãn Tiêu Trác cau mày với đứng đó nhìn đến ngẩn người.

      "Tôi sao?" Dung Tư Lam há to mồm chỉ vào mình, hỏi.

      "Đúng vậy! Chẳng lẽ lại để cho Đóa Nhi lấy đạn ra cho tôi hay sao?" cảm thấy buồn bực đối với phản ứng chậm trễ này của .

      "Nhưng mà... Tôi lấy..." Dung Tư Lam vừa nghĩ tới phải đụng vào vết thương bị đạn bắn của trong lòng liền thấy mờ mịt tăm tối.

      "Làm theo lời tôi !" có chút nhịn được, quát lên:"Tới đây nhanh lên!"

      "Tới tới chứ sao! Làm cái gì mà dữ tợn như vậy!" cong môi lên từ từ về phía .

      "Trước hết xé hết băng dán miệng vết thương xuống !"

      Dung Tư Lam cũng hít hơi, cố gắng vứt hết những sợ hãi ở trong đầu mình , bàn tay lạnh như băng sờ vào vai , bóc từng miếng băng dán ở miệng vết thương vai .

      Tay của mát!

      Đây là đầu tiên được cảm nhận bàn tay bé của Dung Tư Lam chạm vào da thịt mình. Theo thói quen nhíu mày, quay đầu nhìn về phía tay của .

      run rẩy! sợ sao? Chẳng lẽ lại là người nhát gan như vậy?

      kiềm chế nổi liền nhìn về phía ánh mắt của . Đột nhiên nhận thấy ra đôi mắt to khác thường, trong suốt, sáng ngời. Đôi con ngươi đen bóng tựa như chưa từng dính chút xíu bụi bậm nơi trần gian này, mà lúc này, con ngươi sâu thẳm sáng ngời kia của lại thoáng lộ vẻ ra hốt hoảng và sợ hãi.

      Giọng của khỏi mềm dịu lại: " làm sao vậy?"

      "A? có, có gì?" hung hăng nhắm mắt lại, muốn hồi tưởng những hình ảnh mà mình ép phải cho ra khỏi đầu, hết sức chăm chú bóc những miếng băng dán miệng vết thương vai của ra.

      Mười mấy miếng băng dán được bóc ra hết để thành đống nho bàn! Điều khiến Dung Tư Lam cảm phục chính là, nhóc con Đóa Nhi kia cẩn thận, nó để cho băng dính dính chút xíu nào vào miệng vết thương!

      xoa xoa cái trán đầy mồ hôi, "Tiếp theo, giờ phải làm thế nào nữa?"

      "Lấy cồn i-ốt để sát trùng, sau đó dùng kéo cắt miệng vết thương rộng ra, tiếp đó dùng cái nhíp lấy viên đạn ra." bình tĩnh ra lệnh, giống như đến chuyện gì đó hề liên quan đến đau đớn.

      Dung Tư Lam mở to mắt, "... ... cần thuốc tê?"

      " có thuốc tê sao? biết sử dụng thuốc tê sao?" Doãn Tiêu Trác liếc nhìn cái.

      " có! Vậy... dùng...!" Đầu Dung Tư Lam lắc đắc giống như cái trống bỏi (loại trống , đồ chơi của trẻ con, có hai mặt được gắn cán cầm tay, dùi trống là hai viên bi tròn gắn vào đầu của hai sợi dây, đầu dây kia được đính đối xứng vào hai bên tang trống . Khi chơi dùng hai tay kẹp cán trống xoay tròn qua lại. Hai sợi dây văng theo chuyển động quay mà gõ hai viên bi vào mặt trống thành tiếng nghe rất vui tai)

      "Vậy sao còn hỏi?! Nhanh tay lên, hành động !" Doãn Tiêu Trác cầm cuộn băng gạc để vào miệng cắn lại, quay đầu sang bên kia.

      Dung Tư Lam liền dùng cồn i ốt thoa lớp xung quanh miệng vết thương bị đạn bắn lên lớp da rám nắng của , nhưng giơ tay lên nhưng lại dám dứt khoát hạ mũi dao khử trùng kia xuống rạch vào vai . Cái lỗ tròn tròn ở trước mắt như rộng vô hạn, tựa như cái động đen ngòm thu hút toàn bộ tất cả ý thức của lọt vào trong đó. Dường như lại nhìn thấy nằm trong vũng máu, còn nghe thấy cả tiếng gọi trẻ con non nớt thê lương: "Mẹ! Mẹ ơi"

      "Leng keng" tiếng, con dao trắng bạc rơi xuống mặt đất, ngã ngồi dưới đất, hai tay ôm ngực, sắc mặt trắng bệch, cả người run lẩy bẩy.

      "Mẹ! Mẹ, mẹ làm sao vậy?" đôi bàn tay bé mũm mĩm ấm áp phủ lên gương mặt lạnh như băng của .

      lấy lại bình tĩnh, sực tỉnh lại từ trong hồi ức. ôm lấy Đóa Nhi, tựa như muốn được bé tiếp thêm sức lực cho mình: "Mẹ sao, Đóa Nhi đừng sợ, mẹ sao đâu!"

      che vai lảo đảo ra cửa, trong lòng ra sức thầm đọc, “Giữ tôi lại! Sao còn giữ tôi lại! Mau giữ tôi lại!”
      Last edited: 24/9/16

    5. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 5

      nhìn đôi mắt to long lanh nước của Đóa Nhi, hai đầu mi tâm xinh nhíu lại bởi lo lắng. hít thở sâu hơi, tiếp tục nhặt lưỡi dao lên, tuyệt đối thể để lộ vẻ mặt khiếp nhược ở trước mặt Đóa Nhi. là mẹ, phải bảo vệ Đóa Nhi, thể để cho Đóa Nhi lo lắng vì mình được.

      nhắm hai mắt lại, tay nắm chặt con dao, lấy hết dũng khí chậm rãi đưa về phía lỗ vai .

      Doãn Tiêu Trác lặng lẽ nhìn hết thảy mọi việc xảy ra, trong lòng lơ đãng thoáng qua cảm giác nên lời. Hàm răng của Dung Tư Lam cắn chặt vào cánh môi mềm mại, trong đôi mắt to linh động của sợ hãi và can đảm xoắn xuýt giằng co với nhau, làm cho những gai góc trong trái tim của như được hòa tan ra trở nên mềm mại. Lúc này những muốn vuốt ve khuôn mặt nhắn tái nhợt của , muốn ôm lấy để an ủi, muốn hỏi sợ hãi điều gì...

      "A ..." đau nhức vai gì so sánh nổi, Doãn Tiêu Trác hét lên tiếng thê thảm, cuộn băng trong miệng rơi xuống, tình cảm dịu dàng đối với Dung Tư Lam vừa mới dâng lên trong lòng cũng biến mất còn thấy bóng dáng tăm hơi.

      "Chú, chú!" mùi sữa nhàn nhạt bay vào chóp mũi , hình như có chiếc khăn lông mềm mại di động từng chút trán : "Chú à, lập tức đau nữa đâu, phải dũng cảm lên, nào!"

      Giọng trẻ thơ mềm mại, cánh tay ngắn ngủn đung đưa trước mắt , còn cả cảm giác dịu ấm áp trán nữa, khiến cảm nhận được ấm áp mà trước giờ chưa từng có. được, cũng thể nổi bởi đau đớn vai kia, cố gắng cong môi lên nở nụ cười: "Đóa Nhi, cám ơn cháu!"

      Dung Tư Lam nhìn những giọt mồ hôi to tròn chảy đầy khắp người vậy mà vẫn còn có thể cố gắng mỉm cười, cũng khỏi có chút động lòng: "Chuẩn bị xong chưa, tôi phải gắp đạn ra đây!" nhàng .

      gật đầu cái, bàn tay lại cầm cuộn băng gạc nhét vào trong miệng mình lần nữa. nghĩ phải cắn chặt răng lại, chuẩn bị tâm lý tốt.

      Nhưng lúc này đây đau đớn còn lớn hơn nữa, nó tựa như kim châm muối xát, bởi vì Dung Tư Lam thể gắp được đầu đạn ra ngay từ lần đầu tiên. Cái nhíp hoạt động ở vai giống như lưỡi dao sắc bén xoáy vào trong tim của . gắng gượng kêu thành tiếng, bàn tay nhanh chóng nắm lại thành quả đấm, móng tay cắm vào trong lòng bàn tay. Máu chảy ra, theo móng tay rỏ xuống, trán mồ hôi vẫn ngừng chảy. Đóa Nhi mới vừa lau hết lớp này, lập tức lại lớp mồ hôi mới lại vã ra...

      "Tôi sắp gắp được nó ra rồi, chịu khó chút!" Dung Tư Lam nhìn vết thương đầy máu thịt, dạ dày cứ cuộn lên từng đợt. hết sức chăm chú vùi đầu vào trong “cuộc chiến đấu này", những hình ảnh đứt đoạn đầy máu tanh kia cũng còn lởn vởn trong trí nhớ của nữa.

      lần cuối cùng! Doãn Tiêu Trác thầm hạ quyết tâm chịu đựng đau đớn hành hạ đến như muốn chết kia. hồi đau nhức mãnh liệt ở vai ập tới, cũng thể kiên trì chịu đựng nổi nữa, thét lên tiếng kêu thảm thiết, sau đó liền hôn mê bất tỉnh.

      Dung Tư Lam giơ cái nhíp, nhìn đầu đạn được lấy ra, khẽ thở phào cái. Việc ngất trái lại còn tốt hơn, ít bị đau đớn hơn, việc xử lý vết thương của cũng bớt quấy nhiễu rất nhiều. Chỉ có Đóa Nhi nước mắt lưng tròng, tựa như chỉ muốn oà lên khóc, nhưng lại dám lên tiếng, chỉ sợ quấy rầy đến việc Dung Tư Lam trị thương, "Mẹ, chú chết rồi sao?" bé cố nén tiếng khóc, giọng hỏi.

      Lúc này Dung Tư Lam mới chú ý tới khuôn mặt nhắn đầy vẻ thương tâm của Đóa Nhi. Kỳ lạ , sao con bé này lại xót thương đối với người đàn ông xa lạ này thế nhỉ? Nhưng lúc này rảnh để những chuyện này, chỉ vội vã đáp lại câu, " đâu, chẳng qua là chú bị ngất thôi, rồi chú tỉnh lại!"

      "Vâng!" Đóa Nhi buồn buồn đáp lại tiếng, cũng dám thêm gì nữa, trong lòng suy đoán có phải là mẹ gạt mình hay .

      Dung Tư Lam nhanh chóng khử trùng cho vết thương của , rắc bột thuốc cầm máu lên, sau đó dùng băng gạc quấn quanh, cẩn thận băng bó vết thương. cũng cố gắng hơn được nữa, tất cả những gì xảy ra hôm nay đối với thách thức đến cực hạn rồi, bình thường, ngay cả khi gặp người giết gà cũng đều muốn tránh xa.

      đặt hộp thuốc kháng sinh lên mặt bàn liền vọt vào phòng rửa tay nôn thốc nôn tháo, cho đến lúc cảm thấy nôn ra tất cả ngũ tạng lục phủ rồi mới ngẩng đầu lên nhìn gương mặt tái nhợt của mình trong gương.

      Mái tóc ướt nhẹp dán chặt ở mặt, dần dần, từ trong gương, gương mặt tái nhợt của trong vũng máu cũng trong đêm mưa của nhiều năm trước đó chồng lên...

      "Mẹ..." lẩm bẩm gọi tiếng, cả người như còn chút sức lực, chạy về phía phòng của mình, ngay cả lúc qua bên cạnh Đóa Nhi cũng hề lưu ý đến ánh mắt kinh ngạc của Đóa Nhi.

      Đóa Nhi tiến đến cầm tay của , mở mắt to: "Mẹ, mẹ bị ốm sao?"

      "Mẹ sao, chỉ là hơi mệt mỏi thôi, ngoan, con tự ngủ , mẹ nằm nằm..." thẳng về phòng mình.

      Mẹ ngủ rồi, đôi tròng mắt của Đóa Nhi tựa như hai quả nho đen vụt sáng bừng lên. bé ôm từ trong ngăn kéo ra chiếc chăn nhàng đắp lên người Doãn Tiêu Trác, cũng học mẹ, dém lại hai bên góc chăn cho kỹ.

      Cử động nhàng này đánh thức Doãn Tiêu Trác còn trong cơn hôn mê. Trong màn sương mù, lại ngửi thấy luồng hương vị sữa, người còn có mái tóc buông xoã bồng bềnh ấm áp áp lên , bả vai cảm giác đau đến bỏng rát.

      hơi nhíu mày lại, mở mắt ra, chợt nhìn thấy bày ra trước mắt gương mặt khuôn mặt nhắn mũm mĩm ghé vào người mình, cùng với đôi tròng mắt to đen láy linh động đầy lo lắng.

      Trong nháy mắt, vành mắt của kìm nổi được chợt thấy có chút ướt át. Trong trí nhớ của đây là lần đầu tiên có người đắp chăn cho , ngay cả khi còn bé, những đứa trẻ cùng lứa cũng được nằm ngủ ở trong vòng tay ấm áp của mẹ phải nằm ngủ mình ở trong đêm tối.

      Lúc này khuôn mặt nhắn kia rất nhanh lộ ra vẻ đau lòng, bé le lưỡi cái, "Chú, xin lỗi, cháu đánh thức chú rồi..." Nhưng bé lập tức trở nên cao hứng, chú tỉnh lại rồi, chú bị chết!

      Doãn Tiêu Trác khẽ mấp máy môi, nụ cười dịu dàng nhợt nhạt lan mặt: "Cảm ơn Đóa Nhi, vốn dĩ chú tỉnh lại rồi..."

      Đóa Nhi như chợt nhớ ra cái gì đó liền chạy . bé rót chén nước ấm, mang tới đặt vào tay của Doãn Tiêu Trác, sau đó đưa hộp thuốc cho nhìn: "Chú à, Đóa Nhi chỉ nhận biết được hai chữ này, chú nhìn xem chút có phải là uống hai viên hay ? Mẹ thuốc được uống lung tung!"

      Doãn Tiêu Trác nhìn chút, mỉm cười gật đầu, "Đúng vậy, Đóa Nhi thông minh!"

      Đóa Nhi cười cười vừa đắc ý vừa ngượng ngùng, lấy ra hai viên thuốc nhét vào trong miệng Doãn Tiêu Trác: "Chú à, chú nhanh uống nhanh !"

      Đôi môi xinh xinh và đôi tay bé mũm mĩm làm cho thấy ấm áp mềm mại khiến cảm giác như được cưng chiều, cảm giác ấm áp ấy dừng lại lâu. sững sờ lát mới sực tỉnh lại, uống hết chén nước.

      "Đóa Nhi, cháu sợ chú là người xấu sao?" Thấy Đóa Nhi đối xử thân thiết với mình nên cảm thấy rất ngạc nhiên.

      Cái đầu của Đóa Nhi hơi nghẹo sang bên, lại lặp lại câu kia, "Chú phải là người xấu."

      "Tại sao?"
      Chương 6:

      Editor: Puck -

      “Người xấu nghe thấy bụng Đóa Nhi kêu ùng ục, cũng đau lòng Đóa Nhi, ràng bị thương rất nặng còn chiên cơm cho Đóa Nhi!” Bé trợn to hai mắt, giống như đây là đạo lý quá dễ hiểu.

      Doãn Tiêu Trác nở nụ cười lần nữa, vì thế giới đơn thuần trong mắt đứa bé, giật giật vai phải bị thương, đưa tay sờ tóc Đóa Nhi, “Đóa Nhi ngoan, khuya lắm rồi, về phòng ngủ, ngày mai còn phải đến nhà trẻ.”

      Đóa Nhi nháy nháy mắt, “Chú, vừa cháu ngủ sa lon, chú ngủ phòng cháu!”

      “Ngoan, giờ chú nhúc nhích được, cháu về phòng ngủ !” dụ dỗ Đóa Nhi.

      Lúc này Đóa Nhi mới ngủ ngon với , như có điều suy nghĩ về phòng.

      Doãn Tiêu Trác nhìn bóng dáng nho biến mất sau cửa, mới mỉm cười lần nữa nhắm mắt lại, lần này làm thế nào cũng ngủ được, vết thương bả vai lại nóng bỏng đau đớn.

      Đêm càng lúc càng sâu, trong phòng yên tĩnh chỉ còn tiếng đồng hồ treo tường tích tắc chuyển động, mượn ánh trăng chiếu ngoài cửa sổ, Doãn Tiêu Trác nhìn đồng hồ, hai giờ sáng, vẫn buồn ngủ, trong đầu nghĩ rốt cuộc là ai đánh tay độc ác như thế.

      Đột nhiên, loáng thoáng nghe thấy phòng Dung Tư Lam truyền đến thanh khác thường.

      Vai phải dùng lực, gắng gượng đứng dậy, cẩn thận đẩy cửa phòng Dung Tư Lam.

      Trong phòng rộng mở, bật đèn, chăn rơi dưới đất, những thanh khác thường kia phát ra từ trong miệng .

      rón rén tới bên giường, mặt Dung Tư Lam cau lại xuất trước mắt . Chỉ thấy trán đầy mồ hôi hột, hai tay nắm chặt ga giường, trong miệng lẩm bẩm, “Mẹ, tỉnh ! Đừng vứt bỏ Lam nhi, Lam nhi sợ tối, mẹ...”

      Doãn Tiêu Trác nhíu nhíu mày, nghĩ thầm Dung Tư Lam này cũng là người làm mẹ, sao lại còn trẻ con như vậy? nhặt chăn đất nhàng đắp lên người , vừa định xoay người , tay bị Dung Tư Lam túm được.

      “Mẹ, cần ! Lam nhi sợ!” nắm chặt tay Doãn Tiêu Trác, khuôn mặt khẩn trương, thân thể cuộn tròn, như tìm kiếm bảo vệ.

      Doãn Tiêu Trác thử rút tay ra ngoài chút, nhưng thất bại, Dung Tư Lam giống như túm được cây cỏ cứu mạng giữ lại. bất đắc dĩ, đành ngồi xuống bên giường, nghiêng dựa vào đầu giường.

      Vừa mới tìm được tư thế để bản thân quá đau dựa vào, đôi tay ôm lấy hông , khuôn mặt nhắn ngước lên dựa vào ngực , “Mẹ...” lẩm bẩm tiếng, chân mày dần giãn ra, bên môi nhếch lên nụ cười thỏa mãn, rồi yên ổn ngủ.

      Lần này ngủ yên ổn, nhưng khổ Doãn Tiêu Trác. Thân thể mềm mại của dán chặt , có thể cảm thấy ràng mềm mại trước ngực , nóng bỏng trong cơ thể dâng lên.

      Liều mạng nhịn ham muốn an phận xuống, nhưng cổ áo ngủ lỏng loẹt của lại mở rộng, lộ ra đường cong rất hoàn mỹ hơn phân nửa rất tròn.

      Đáng chết, ngủ mặc áo ngực! thầm mắng, bụng đột nhiên căng thẳng, khỏi môi khô lưỡi nóng. liếm liếm môi, cố gắng nghĩ tới bề ngoài làm cho người ta nôn mửa của , đè xuống được dục vọng ngừng bành trướng, nhưng khoảnh khắc khi cúi đầu xuống, phát thậm chí có khuôn mặt vô cùng xinh đẹp.

      Tóc chưa khô hoàn toàn, tương đối phục tùng dán về phía sau, lộ ra cái trán sáng bóng và hình dáng khuôn mặt.

      Da của trắng nõn nhắn nhụi, giống như trứng gà vừa lột, chút tỳ vết nào, càng có phấn lót dày, lông mày cong cong, nhàn nhạt, tạo thành vòng tròn đẹp mắt hai mắt nhắm chặt.

      Mà lúc này mắt khép chặt, hai hàng mi cong dài hơi vểnh lên, đóng bên trong là đáy hồ trong suốt sớm thấy;

      Chóp mũi xinh xắn tròn trịa, vểnh vểnh lên, lúc này theo hô hấp đều đều, cánh môi khẽ đóng khẽ mở, miệng cong mềm mại hồng nhạt nhắn ướt át, ra sáng bóng nhàn nhạt, làm cho người ta nhịn được muốn thưởng thức cái đẹp của nó...

      lại lần nữa bị kích động của chính mình hù dọa, dù thế nào cũng từng qua ngàn cánh buồm phụ nữ, sao lại bị obasan * tùy ý khơi lên dục vọng?

      (*) obasan: dì, (tiếng Nhật)

      định nhắm mắt lại, cái gì cũng nghĩ, nhưng lại thầm cảm thấy kỳ quái, tại sao có dung mạo xinh tươi mơn mởn thoát tục như thế, lại muốn dùng đầu tóc đỏ xốc xếch che lại đây?

      Còn có tính tình của , tại sao thỉnh thoảng hung hãn như sư tử Hà Đông, thỉnh thoảng lại sợ hãi như con mèo ?

      tên Lam nhi, tên rất đẹp, chỉ có mẹ mới gọi như vậy? Mẹ đâu? Tại sao trong mộng như đứa trẻ yếu ớt vô dụng?

      Nhớ dáng vẻ hốt hốt hoảng hoảng lúc tóm chặt vừa rồi, tim của hiểu sao bỗng động đậy, ý nghĩ muốn bảo vệ kích động của dâng lên lần nữa, khỏi ôm lấy thân thể .

      vì hành động của mình mà cảm thấy buồn bực, đây là lần đầu tiên sau nhiều năm qua sinh ra thương với phụ nữ, ngay cả Tổ Nhi năm đó cũng có...

      Bình minh mùa hè, tới rất sớm, trận mưa đêm qua, mặt trời hoàn toàn bị che đậy bị ngăn cản, dưới sáng sớm trút xuống đất độ nóng của nó.

      Dung Tư Lam cảm thấy nóng quá, cước đạp chăn ra, mơ mơ màng màng cảm thấy hơi khác thường, đầu tiên cảm thấy mình được hơi thở phái nam bao vây, giật nảy người, tỉnh táo lại.

      Trước mắt ra khuôn mặt phóng đại của đàn ông, nằm ngực trần trụi của người đàn ông này, cánh tay vòng quanh hông , mà chân quấn lấy đùi ...

      bị sợ đến kêu to, thuận tay cầm lấy gối đầu đập mạnh lên người Doãn Tiêu Trác, “Sói háo sắc! Tôi biết ngay phải đồ tốt! Đánh chết sói háo sắc! Đánh chết !”

      Vết thương Doãn Tiêu Trác bị trúng mấy cái, buồn bực đau nhức, túm được gối đầu của Dung Tư Lam, gào to, “ nhìn quần áo của xem, người nào động đến !”

      Dung Tư Lam ngẩn ngơ, cúi đầu nhìn cẩn thận, quần áo người mình quả nhiên vẫn mặc bình thường, nghẹn ngào, “Ai... Ai bảo trèo lên giường tôi?”

      Doãn Tiêu Trác hừ tiếng, “Chính nửa đêm khóc gọi mẹ, tôi xem chút ôm lấy tôi buông, cũng biết ai háo sắc!”
      Last edited: 24/9/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :