1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, huyền huyễn] Bán yêu tư đằng - Vĩ Ngư

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Bán Tư Đằng

      Tác giả: Vĩ Ngư

      Thể loại: đại huyễn huyễn

      Số chương: 4 quyển + Ngoại truyện

      Người dịch: Hàn Vũ Phi


      Poster: Mèo Mỡ

      Nguồn: https://hanvuphi.wordpress.com/hoan-tha ... ng-vi-ngu/



      [​IMG]

      được đồng ý của người dịch ♥
      Giới Thiệu:

      Người sống thế gian này phải có mục tiêu, có hy vọng. Ngay cả bài tập làm văn của học sinh tiểu học cũng viết về “Ước mơ của em”.

      — Ước mơ của cậu là gì?

      — Lại làm người lần nữa.. Còn ?

      — Trở thành lần nữa.


      Lời Người Dịch


      Sau thành công với tác phẩm ngôn tình kinh dị Oán Linh Chạm Chuông (hay còn được gọi là Chuông Gió) được mua bản quyền chuyển thể thành phim. Lại lần nữa Vĩ Ngư đưa chúng ta đến với thế giới ma quỷ quái, kinh dị rùng rợn nhưng pha lẫn hài hước của Bán Tư Đằng.

      Tư Đằng – nữ có nguyên thần là cây mây. bị chúng lão đạo sĩ giết chết vào thời Dân Quốc tại Thượng Hải. Bảy mươi sáu năm sau vô tình được máu con người rót vào tim cứu sống. Nhưng bị mất phần lớn phép thuật và sức mạnh, trở thành “bán ”. quyết tâm tìm chúng lão đạo sĩ năm xưa báo thù, nhưng lại gặp phải cảnh còn người mất, kẻ thù mồ yên mả đẹp. biết trả thù ai?

      Tần Phóng – thanh niên đẹp trai, giỏi giang và giàu có. Nhưng cuộc đời của chỉ có thể hình dung bằng câu “Gặp sai người sai thời điểm là thê lương”. vị hôn thê lai lịch, dẫn đến việc bị mất tính mạng. Vô tình được luồng khí cải tử hồi sinh, trở thành “nửa người”. Nhưng cái giá phải trả là phải luôn kề cận nữ kia, còn bị ta bắt làm nô dịch. Là họa hay là phúc?

      Chúng tiểu đạo sĩ hưng phấn như được ra nước ngoài du lịch, tụ tập bên nhau hớn hở thảo luận: “Nghe quái xuất hả?”, “Là quái sao? Có mấy cái mũi, mấy con mắt?”, “Nhất định phải chụp hình nó đăng lên mạng mới được.” – Bên kia là quái chịu đựng gian truân, quyết tâm báo thù. Bên này là giới đạo môn thế kỷ hai mươi mốt vui chơi lười nhác mấy chục năm. Biết làm sao cho phải?

      Liệu quái có luôn làm điều ác, mà đạo sĩ luôn làm điều thiện? Cuối cùng là ai thắng, ai thua? Liệu Tần Phóng có thể trở lại làm người và Tư Đằng có thể trở lại làm quái như ý nguyện ban đầu của mình chăng?
      Last edited by a moderator: 5/10/16

    2. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Dẫn Truyện:

      Thượng Hải, tháng 7 năm 1937.

      Những ngày qua, chuyện được bàn tán nhiều nhất khắp phố lớn ngõ đều ngoài kiện Cầu Lư Câu ngày 7 tháng 7. Dù là dân trí thức hay là tên kéo xe, dù ở sàn nhảy Bách Lạc Môn hay khu cá cược trường đua ngựa hở tí là tranh luận đến đỏ mặt tía tai, nước miếng văng tứ tung. Ai ai cũng trở nên am hiểu thời , hăng say chỉ trích đám quan chức quân đội cấp cao.

      Ví dụ như phu kéo xe Giả Tam dốt đặc cán mai, thường ngày thấy lính tuần ngừng nịnh bợ mời thuốc, thấy người nước ngoài hận thể liếm giày. Ngay cả Bắc Bình rốt cuộc ở phía bên này hay bên kia sông Hoàng Phố còn biết. Nhưng mấy ngày nay đột nhiên miệng xổ đầy thời cuộc chính trị Trung Quốc – Nhật Bản. Tất cả mọi người đoán rằng hai ngày nay kéo xe cho rất nhiều giáo viên dạy học, sinh viên nước. Nghe được vài ba chuyện vặt vãnh cũng mang ra lòe đám bạn mình.

      Tối nay trời đổ cơn mưa, đường nước ngập đến cổ chân, mấy phu kéo xe tập trung ở tiệm đánh giầy Dương Châu. Xách giày mới vừa lau xong, Giả Tam gân cổ với người ta.

      Nguyên nhân chính là tên phu kéo xe kia , ban ngày kéo xe chở khách nghe thấy người khách đó là người Nhật Bản thèm thuồng nhìn chằm chằm chằm vào Thượng Hải.

      Điều này rất khủng khiếp. Tuy báo kiện cầu Lư Câu gây kinh ngạc toàn cầu, cho cùng cây súng kia vốn đặt tại phương Bắc, bên phương Nam này ngay cả tiếng nổ cũng chớ hề nghe thấy, nhưng bây giờ lại như hổ rình mồi rồi đây.

      Cho nên Giả Tam lại làm ra vẻ như người phát ngôn đại diện cho Phủ Tổng thống, tư thế kia hệt như tối hôm qua Tưởng ủy viên trưởng gọi điện thoại cho vậy.

      – Người Nhật Bản đánh Thượng Hải! Cậu nghĩ bằng đầu ngón chân cũng biết có đâu!

      – Ở khu Tô Giới Thượng Hải (1) đều là người nước ngoài! Trong khu tô giới Pháp có tên Friede đó, cậu hỏi thử xem hoàng đế người ta có đồng ý hay !

      (1) Tô Giới là phần đất cắt cho các nước tư bản xây nhà ở và kinh doanh buôn bán. Tô Giới Thượng Hải có thể là khu phố Tây của Thượng Hải.

      – Thượng Hải nằm gần Nam Kinh như vậy, Ủy viên trưởng ở tại phủ tổng thống lại để cho người Nhật đánh à?

      – Tôn phu nhân ở Thượng Hải đó. Tôn phu nhân là ai? Đó là chị hai của Tưởng phu nhân! Đánh Thượng Hải ư, Tưởng phu nhân có đồng ý ? Bắc Bình đâu giống với ở đây, Ủy viên trưởng chẳng có thân thích nào ở Bắc Bình cả, muốn đánh cứ đánh…”

      Cuối cùng, Giả Tam thắng được chầu rượu, uống được lưng bụng, sau khi mưa tạnh, nghiêng ngả kéo xe rời . Dù bước ngất ngưởng cũng quên thốt ra câu nồng nặc mùi rượu: “Nhật Bản à, ông mày đánh cái rắm là nó bay mất tiêu rồi…”

      ***

      Giả Tam có cái tật, mỗi khi uống rượu là hay quẹo cua, phân biệt đúng sai cứ gặp ngã ba là rẽ phải, uống càng nhiều càng chạy lung tung. theo vợ chính là uống hết bình rượu là có thể kéo xe đến sông Tần Hoài luôn.

      Đầu óc mơ màng, nhớ mang máng là ven sông Hoàng Phố gió thổi man mát. Sau đó kéo chiếc xe lạch cạch lắc lư như muốn gãy rời, lại thêm chân vững, liền té nhào xuống đất nằm ngủ.

      Sau đó tỉnh lại là nửa đêm. Đêm tháng bảy giữa khuya vẫn lạnh, bụng áp nền đất lạnh buốt, Giả Tam còn chưa mở mắt, mũi ngửi thấy mùi mốc meo, thầm mắng câu chó chết. Lần này uống quá mức sao lại chạy đến xưởng dệt Hoa Mỹ đóng cửa vậy?

      Nhà máy người Trung Quốc mở bị đóng cửa cũng chẳng phải là chuyện mới mẻ gì. Ai bảo đồ của người nước ngoài vừa rẻ lại vừa tốt chứ.

      Còn chưa tỉnh rượu, ánh mắt hơi mơ hồ, Giả Tam ngáp dài nheo mắt nhìn bức tường ngay góc rẽ ở phía xa. Ánh sáng giống như chiếc bóng thong thả dạo chơi đất, có rẽ qua góc tường….

      ư?

      Giả Tam đột ngột kịp nhận ra, trở mình ngồi bật dậy, dụi dụi con mắt, nhìn lại phía bên kia…

      Lặng ngắt như tờ….

      Lẽ nào là nhìn nhầm rồi sao?

      thể nào, chắc chắn có qua mà, giày cao gót chừng ba tấc, gót , mũi giày gắn hạt châu rung rinh bóng loáng. Giả Tam từng nghe người ta , lúc Tưởng phu nhân Tống Mỹ Linh xuất giá giày cao gót có gắn viên trân châu được trộm từ quan tài của Từ Hi Thái hậu. Từ đó rất nhiều quý bà ở Thượng Hải cũng học đòi, đôi giày gắn trân châu bằng khẩu phần nửa năm của nhà nghèo khó.

      Còn có bàn chân trắng như tuyết, bắp chân mảnh khảnh, tà váy sườn xám bay phấp phới bên chân. Tuy nơi thêu hoa hơi chìm nhìn thấy trong đêm tối, nhưng cũng biết hoa văn kia rất cầu kỳ, chỉ có nhà giàu mới dám mặc.

      Nhìn lên lại thấy gì nữa, ai bảo khi đó lại nằm chứ. Lúc đôi chân thon thả ngọc ngà thoáng qua góc tường, còn chưa hoàn hồn lại nữa kìa.

      Suy nghĩ cẩn thận trước sau, Giả Tam cảm giác mình nhặt được báu vật rồi.

      chưa từng gặp phải chuyện này, nhưng từng nghe vài lần. Rất nhiều người làm vợ bé cho nhà giàu, đơn nên thậm thụt ở bên ngoài. Ở khách sạn đông người thuận tiện, người to gan chút chạy đến mấy chỗ nhà máy hoặc nhà cửa bỏ hoang ở ngoại ô.

      Người từng trải dạy , gặp phải chuyện như vậy đừng làm kinh động uyên ương. Có đàn ông ở đó dễ làm việc, tốt nhất là canh người phụ nữ, đợi ta còn ở lại mình đánh ta ngất xỉu. Mấy thứ vòng vàng vòng ngọc đeo người cứ tha hồ lấy. Tiền trời rơi xuống, ngựa gặp được cỏ đêm, nếu cậu to gan nếm thử hương vị của vợ bé cũng sao — Mấy thứ đàn bà này làm chuyện mờ ám có thiệt thòi cũng dám để lộ. Huống chi cảnh tối lửa tắt đèn ta biết có mấy lỗ mũi, mấy con mắt chứ?

      Giả Tam quyết định thăm dò trước : Nhắm vơ vét được thuận tay làm chuyến, lỡ như là tên côn đồ đụng đến được….

      Tiền phi pháp đúng là quý báu, nhưng tính mạng vẫn cao giá hơn.

      ***

      Trước tiên lượn vòng bên ngoài, xác nhận phải đại ca xã hội đen hẹn hò nhân tình bên ngoài cho đàn em canh gác cũng nắm chắc tám phần tên đàn ông bên trong chính là tên trai bao ăn bám. — Đến cái nơi như vậy mà bên ngoài cũng thấy xe hơi chạy bằng dầu cái tên này chắc là nghèo kiết xác rồi!

      Ngay cả xe kéo sơn đen cũng có – Vì để phân biệt xe kéo, chính phủ quy định xe kéo tư nhân thuê dùng phải được sơn thành màu đen – vợ bé này cũng là ghê gớm, dám dùng xe trong nhà, mang đôi giày cao gót như thế rốt cuộc làm sao đến được đây nhỉ?

      Giả Tam thầm tính toán sơ lược, lá gan cũng to hơn nhiều, quyết định từ từ leo qua góc tường.

      ***

      Trong xưởng yên tĩnh, cái suốt ươm tơ mục nát nằm nơi góc tường lộ thiên. Cửa công xưởng được dây xích quấn vòng quanh khóa lại, người thể vào trong xưởng được.

      Chuyện này quái lạ, tìm kiếm hết từ phòng kiềm, trạm acid và dãy nhà kho, ngay cả bóng ma cũng thấy nữa là. là vô lý, thấy người đàn bà kia ra ngoài theo đường cũ. Ra vào nơi đây chỉ có con đường đó thôi. Mặt sau vì đề phòng trộm cướp nên bên ngoài đều rào lưới sắt. vợ bé õng ẹo lẽ nào trèo qua đó?

      Gỉa Tam gấp đến nóng nảy, mồ hôi cũng tuôn ra, đứng trước cửa công xưởng, tay chống nạnh còn tay kia quạt gió: Chuyện này chỉ có hai trường hợp, là hoa mắt, hai là gặp ma rồi.

      Chắc hẳn là hoa mắt, chắc chắn là hoa mắt, bà vợ mình mắng sai, uống rượu vào chẳng có chuyện gì tốt. Giả Tam ủ rũ, đặt mông ngồi xuống trước cửa xưởng.

      Két tiếng, cửa mở ra.

      Bản lề rỉ sét vang lên ken két, cánh cửa nặng nề từ từ mở ra hai bên, vầng sáng màu vàng ấm áp chiếu ra phía cửa, vừa vặn soi lên bóng dáng Giả Tam màu đỏ sẫm.

      Giả Tam dám nhúc nhích, yết hầu căng ra, dám chớp mắt. phải con nít ba tuổi, biết chuyện này có điều kỳ lạ, có gì đó vô cùng bất ổn.

      – Ngoài cửa quấn mấy vòng xích sắt rồi khóa lại, làm sao vừa dựa như vậy mở ra ngay?

      – Hai cánh cửa này ít nhất phải dưới trăm ký, nghe tiếng ken két kia cũng biết là phải tốn nhiều công sức rồi. Sao lại tự động mở ra được chứ? Muốn là có người ở phía sau mở cửa ra sao lại nghe thấy tiếng thở phì phò hổn hển gì cả?

      – Nếu như trong nhà có đèn sao hắt sáng ra khe cửa? Mới vừa rồi ở ngoài cửa sao lại nhìn ra chút đầu mối nào?

      Giả Tam cứng đờ hồi, rồi nơm nớp lo sợ quay đầu lại. Là họa tránh khỏi, hơn nữa trong lòng cũng ôm ba phần may mắn: Bản thân mình là tên kéo xe, mấy tình huống hi hữu vậy thể nào xảy ra với mình được.

      Công xưởng to lớn vô cùng tràn ngập màu đỏ sẫm mơ hồ, trong tầm mắt mông lung dường như có ai đó…

      Giả Tam nuốt nước miếng, vào trong vài bước…

      Rốt cuộc thấy , đó là bị trói mắt cá chân treo ngược lên, mái tóc dài buông xõa, rũ xuống nhưng thể chạm đất. Máu đỏ sẫm ngừng xuống đất. Mà ở giữa mái tóc dài rũ xuống và mặt đất, nhìn thấy đôi giày cao gót bằng gấm.

      Mũi giày hơi nhọn, có gắn hạt châu sáng bóng. Đôi chân trắng nõn, bắp chân mịn màng, tà áo sườn xám bị lật ngược lên, gấm thêu hình cây mây quấn quýt bên nhau, ngụ ý con cháu đầy đàn.

      Đứng sau cái xác nữ bị treo tại nơi đó còn có khác.

      Giả Tam choáng váng. sống hơn ba mươi năm, có vô số “thầy” trong đời dạy gian lận lừa gạt, xum xoe lấy lòng… Nhưng chưa bao giờ có người cho biết gặp phải trường hợp này phải làm thế nào cả.

      Lúc này chiếc đồng hồ lớn bên cạnh rơi xuống đất, ba cây kim đồng hồ đứng yên di chuyển. Giống như những dòng suy nghĩ đắn đo và nhân thế hỗn loạn đều dừng lại, chỉ đợi điều gì đó phá vỡ cục diện bế tắc này…

      Thứ phá vỡ cục diện bế tắc là hai tiếng vang quái dị. Hai cánh tay thô to nhọn hoắt biết làm bằng chất liệu gì cắm vào trong thi thể từ hai bên xương sườn của xác nữ. Thi thể lắc lư trung vài cái, máu màu đỏ sẫm hơi ngả thành màu đen chậm rãi chảy xuống từ miệng vết thương, thấm ướt sườn xám, uốn lượn qua cổ, thấm vào mái tóc dài ướt nhẹp. Mới đầu tí tách, rồi sau đó chảy như dòng suối , đổ xuống mặt đất vũng lớn.

      Giả Tam giật mình kêu lên tiếng quay đầu bỏ chạy. Ngoài cửa là màn đêm sâu thẳm, vầng trăng sáng treo cao. Thấy chỉ còn hai ba bước nữa là có thể chạy khỏi nơi này, bỗng nhiên ầm tiếng, hai cánh cửa nháy mắt đóng lại.

      Cửa đóng lại dấy lên trận gió lạnh thổi vút qua mặt Giả Tam.

      Xung quanh cứ thế yên tĩnh lại. Cũng biết trải qua bao lâu, trong tĩnh lặng như cái chết rốt cuộc vang lên tiếng giày cao gót.

      Cóc, cóc, cóc…

      ***

      Ngày 13 tháng 8 năm 1937, Hội Chiến Tùng Hộ (2) bùng nổ. Xưởng dệt Hoa Mỹ bỏ hoang bị quân Nhật tập oanh tạc thành bình địa.


      (2) Hội chiến Tùng Hộ là trận đầu tiên trong 22 trận giao chiến lớn giữa quân đội Quốc dân Đảng Trung Quốc và quân đội Đế quốc Nhật Bản, kéo dài hơn 3 tháng, từ ngày 13 tháng 8 đến ngày 26 tháng 11 năm 1937. Đây là trong những trận đánh lớn nhất và đẫm máu nhất trong Chiến tranh Trung-Nhật

      Cuối tháng 4 năm 1949, tuyến phòng ngự quân sông Trường Giang của quân Quốc Dân đảng bị đột phá. Đến ngày 4 tháng 5, quân Giải Phóng lần lượt khởi xướng tổng tiến công hướng về Thượng Hải, lần nữa xây dựng tuyến phòng thủ tấn công phế tích xưởng dệt Hoa Mỹ.

      Thời gian thấm thoát, năm tháng như thoi đưa, xưởng dệt Hoa Mỹ khi xưa được xây trường học, sân thể dục, cửa hàng. Đến năm 2013, nơi này được xây dựng thành khu phố công viên bao quanh bởi cư xá và đông đảo dân cư. Thời tiết tháng 12 thường xuất loại sương mù PM2.5 (3), các chuyên gia liên tục nhắc nhở thời tiết như vậy nên hạn chế ra ngoài, ít mở cửa sổ. Các ông bà cụ thích tập thể dục buổi sáng nên đeo khẩu trang chuyên nghiệp phòng ngừa hít phải sương mù, rồi hẵng hăng hái tập chiêu Bạch Hạc Sải Cánh rồi lại thêm chiêu Ngựa Hoang Phân Tông khoảng đất trống trong công viên.

      (3) Sương mù PM2,5 là loại sương mù độc hại với những hạt bụi hơn 2,5micromet

      ….

      Câu chuyện này được bắt đầu từ mùa đông năm 2013.
      Last edited by a moderator: 5/10/16

    3. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Quyển 1: Nang Khiêm


      Nang Khiêm hay còn gọi là Nangqên là huyện thuộc Châu tự trị dân tộc Tạng Gyêgu (Ngọc Thụ), tỉnh Thanh Hải, Trung Quốc. Huyện lị là trấn Xangda, được xây dựng thung lũng và ở bờ hữu của Dza Chu (thượng lưu của Mekong). Tên của huyện bắt nguồn từ vua (nang chen rgyal po) và vương quốc Nangchen, liên minh các bộ tộc gia nhập chính quyền Trung Hoa vào năm 1923.

      Chương 1:


      Tháng 12 năm 2013, khu Tạng tỉnh Thanh Hải, huyện Nang Khiêm, gần thôn Bạch Trát.

      Ánh mặt trời sáng chói, nhưng nhiệt độ nơi này chỉ có thể khiến người ta chậc lưỡi. An Mạn xỏ hai cái chân gần như đông lạnh thành đá đến mất tri giác vào đôi ủng da dê mà căn tiệm kia bảo là nguyên chất có thể kháng lại cái giá rét của vùng địa cực này. Dù là như vậy, vẫn dựa vào cửa xe ngoan cường giơ điện thoại trong tay lên, nghiêng bên này ngả bên nọ, giống như tìm tín hiệu quân địch vậy.

      Cũng biết là do điện thoại di động giơ đúng vị trí hay là vừa rồi chỉ do kẹt mạng, tín hiệu sóng bỗng đầy nấc. Tít tít tít, chờ lâu mấy tin Weixin mới liên tiếp báo hiệu. Mấy tin đầu đều là hình ảnh tải xuống, tin cuối cùng trái lại vào trước: Thân mến, hình còn chỉnh sửa, gửi mấy tấm cho bạn xem thử hiệu quả trước, có vấn đề gì bạn cứ nhé!

      Lại đợi chút, tấm hình đầu tiên ra. Tại bờ biển, mặt trời lặn, mặc áo cưới. Tiệm ảnh này có uy tín, chỉnh tấm hình đẹp như mơ vậy.

      Mắt An Mạn ươn ướt.


      Mấy tấm hình khác đều là mình . Tấm chống cằm suy nghĩ, tấm cúi đầu khẽ ngửi hoa trong tay, tấm trong rừng cười rạng rỡ, tấm tựa cầu che ô trong cơn mưa bụi mông lung.

      chia sẻ những tấm hình này trong vòng bạn bè, thêm bớt chữ cho lời đề, sửa rồi lại thêm vào, cuối cùng đăng lên đó là: Cõi đời này cuối cùng luôn định trước người chờ bạn. Khi đó bạn mới hiểu được, tại sao những người bạn gặp sai kia đều có kết quả. May mắn biết bao mới có thể trong nghìn vạn người gặp được , lựa chọn và chỉ nguyện cùng suốt con đường đời.

      Đăng xong, nhét điện thoại trở về túi quần, hai tay chụm lại đưa lên miệng hà hơi, ra sức chà xát, dốc sức dậm chân, biết dậm đến lần thứ mấy Tần Phóng mới trở lại.

      Vừa đến Tần Phóng câu châm chọc: “Xến quá .”

      Chắc chắn là thấy mấy tấm hình Weixin (1) rồi. An Mạn sớm có chuẩn bị, hơi ngửa đầu trả lời: “Em cố ý đó, muốn chọc tức mấy đứa đê tiện muốn thấy em hạnh phúc.”

      (1) Weixin là phần mềm điện thoại sử dụng như blog cá nhân và có chức năng liên lạc với nhau như chat và tin nhắn thoại. Giống với chương trình Zalo nay ở nước ta.

      Tần Phóng gì, giơ ngón cái lên với . Nhìn sắc mặt nhợt nhạt, An Mạn cũng biết chuyện hỏi thăm có tin tức rồi: “Vẫn tìm ra à?”

      “Còn tệ hơn là người ta năm 2010 Ngọc Thụ động đất, Nang Khiêm cũng là khu vực bị ảnh hưởng, vài ngọn núi lân cận bị sạt lỡ, có cả thôn làng bị vùi lấp hoàn toàn, chắc là tìm ra rồi.”

      Đương nhiên là tìm được, đây là chuyện nhà Tần Phóng, nghe là tâm nguyện của thế hệ trước muốn trả. An Mạn hỏi han nhiều, có điều trước khi lên đường chuẩn bị tâm tư: Cũng bảy tám mươi năm rồi, tình hình thế giới biến động bất ngờ. Mười năm đủ khiến trời đất đảo ngược, thời gian bảy mươi năm sợ là sông núi cũng mòn, muốn tìm người chết khẳng định là rất khó khăn.”

      Huống chi trong đó còn có thêm trận động đất cấp 7.1 bất ngờ nữa.

      An Mạn hỏi câu mang tính thăm dò: “Vậy… chúng ta về hả?”

      Con người ít nhiều cũng hơi đáng khinh, ràng là chuyện chẳng có hi vọng gì, bỗng nhiên cho bạn biết trăm phần trăm vô vọng, trong lòng lại đột nhiên khó chịu vô cùng. Về điểm này Tần Phóng là ví dụ điển hình. Sau khi lên xe, vừa đánh tay lái vừa : “Tìm tiếp, vất vả lắm mới đến đây chuyến, cũng là hoàn thành tâm nguyện cho bà cố, ít nhiều gì cũng phải dập đầu trước mộ của ân nhân mới được.”

      còn : “Coi như là chơi , nơi này phong cảnh đẹp, phải là em rất thích hay sao? Trái tim của em đều được gột rửa trong sáng như thủy tinh mà.”

      Lại đá xoáy nữa! An Mạn liếc Tần Phóng cái. Mấy ngày nay cứ gắn chặt lấy Vi Kênh và blog. Còn phải là do chưa từng đến đây sao? Nhìn thấy núi tuyết, dân Tạng, miếu Lạt Ma cái gì cũng mới mẻ, nên mấy ngày nay thường xuyên đăng lên Vi Kênh check-in hành trình, nhất thời xúc động cũng đăng mấy cái cảm tưởng tương tự như là: “Tâm linh đều được tinh lọc, con người nên sống thuần túy như thế”. Điều này phải là câu vừa nãy của à? Còn nghĩ rằng thích nơi này ư? những thứ khác, riêng cái nắng cao nguyên mang tia cực tím khiến da lão hóa cũng đủ khiến chịu được rồi.

      cười hi hi trả lời: “ còn biết em à? phải là giả vờ thôi sao.”

      Tần Phóng ừ: “Thành .”

      biết Tần Phóng thích nghe điều gì, cũng biết ghét cái gì. Quen biết đương với Tần Phóng, An Mạn thừa nhận mình có phần khéo léo am hiểu giở chút tâm tư. Nhưng điều này sao chứ? Chẳng phải đàn ông tặng hoa cho phụ nữ, sắp xếp cuộc hẹn lãng mạn cũng là giở mánh khóe hay sao? Quan trọng là kết quả, dù ban đầu Tần Phóng ai, thích ai, bây giờ là theo đến Nang Khiêm xử lý chuyện trong nhà với thân phận bạn , tương lai cũng chỉ có thôi.

      Lúc hai người xác định quan hệ, Tần Phóng câu: “An Mạn, thích em là người hiểu chuyện.”

      Cho nên An Mạn biết, ở bên Tần Phóng cần phải suy nghĩ nhiều, làm người hiểu chuyện là được.

      An Mạn, thích em là người hiểu chuyện – Lời này vô cùng quan trọng.

      ***

      Hai người ở vùng lân cận hai ngày, nhận được vô số lời khen bên dưới tấm ảnh áo cưới Vi Kênh. Cũng có người đề nghị đừng nên bỏ qua thắng cảnh nổi tiếng ở Thanh Hải, ví như là núi Animaqing trong tứ đại thần sơn, ví như dãy núi Bayankala, ví như là Thiên Hạ Hoàng Hà Quý Đức Thanh. (2)

      (2): thắng cảnh sông Hoàng Hà xanh biếc tại Quý Đức. (Hình ảnh tham khảo:http://s9.sinaimg.cn/orignal/52de223bt6bd882665f18&690)

      Cho nên ngoại trừ đăng mấy tấm check-in hành trình, việc làm nhiều nhất chính là lật bản đồ xem đường . Thế mới biết hóa ra Nang Khiêm xuống chút nữa chính là khu Kham của Tây Tạng. Xa hơn chút về phía đông là Viện in kinh Đức Cách nổi tiếng khắp đất Tạng. An Mạn cố gắng xui Tần Phóng về phía đó, Tần Phóng từ chối thẳng thừng.

      , nghe toàn bộ kinh phật Tây Tạng đều do Viện in kinh Đức Cách phát hành, đến nơi thần thánh như vậy em muốn tâm cũng bị gột rửa thành kim cương luôn sao?”

      An Mạn giấu nỗi thất vọng. Cuối cùng xe quay đầu rời khỏi Bạch Trát, nghĩ đến cách thủy tinh và kim cương của Tần Phóng về . Bỗng dưng cảm thấy hơi khó chịu, trong lòng suy nghĩ dù gột rửa thế nào mình cũng chỉ là cục than đá mà thôi.

      ***

      Buổi tối ngày thứ ba, hai người dùng bữa tại tiệm cơm người Tạng ở huyện Nang Khiêm, Tần Phóng sơ qua nguyên nhân chuyến này với An Mạn.

      Bà cố của Tần Phóng là người huyện Tịnh Hóa Tứ Xuyên. Huyện Tịnh Hóa từng được nhắc đến trong lịch sử cận đại của Trung Quốc. Bởi vì năm 1936 đến 1937, tại huyện Tịnh Hóa, Xuyên Cam xảy ra rất nhiều thảm án người ăn thịt người, khiến huyện trưởng Vu Trúc Quân xử án phát điên.

      Vào thời điểm này bà cố của cũng cùng chạy nạn với những người giàu có . Khi đó, phần lớn mọi người về phía đông, vì Giang Nam từ xưa trù phú, họ nghĩ rằng có cơm ăn. Nhưng số ít người lại vác đồ đến đất Tạng tại phía Tây. Đường về phía Tây nguy hiểm, hoàn cảnh ác liệt, đồng nghĩa cũng bớt người giành miếng ăn.

      Lúc chuyển đến vùng Nang Khiêm, Thanh Hải, người trong nhà chết hết, chỉ còn lại mình bà. Lúc gần như chết đói may mắn được người hảo tâm nuôi dưỡng nên giữ được cái mạng của mình.

      Trong nhà ân nhân có con cũng bằng tuổi bà, vì bị bệnh nặng nên qua đời. Từ đó họ xem bà như con mình, còn để bà thay con họ thực hôn ước từ của ta.

      Tập tục địa phương con chưa gả chết, tương lai ngay cả người viếng mồ mả bái lạy cũng có, nhất định phải bỏ tiền để nhận đứa con nuôi. Bà cố Tần Phóng liền đáp ứng chuyện này, bà : Hễ con có con cháu viếng mồ bái lạy thể thiếu người tảo mộ cho chị. Con trai của con cũng chính là con trai của chị, xem chị như mẹ ruột của nó.

      Chuyện ở đời từ trước đến nay dễ thề nhưng lại khó thực . Sau đó bà theo chồng về phía Đông sinh sống làm ăn. Thời buổi chiến tranh loạn lạc đường trở về lại xa xôi cách trở, mãi cho đến chết cũng thấy lại quê cha đất tổ.

      Tần Phóng : “Vốn phải là ông nội làm, nhưng khi đó ông nội lại bị bắt tham gia phong trào đánh giặc dựng nước oanh liệt. Vốn là thành phần tốt ai lại chạy đến khu Tạng chứ? Mấy năm đó mà chạy đến còn bị xem như đặc vụ bắt lại hay sao.”

      “Lúc ba kết hôn là năm tám mươi mấy rồi. Khi đó nghèo khổ, vào được nhà máy là làm cả đời, xu cũng phải tiết kiệm, làm gì có dư mà đây đó. Cũng phải là chuyện như nung như nấu, lạy thôi mà, lúc nào chả được. Cứ thế năm rồi lại năm, mãi đến khi ba mất rồi chuyện này cũng chưa làm được.”

      Đề tài hơi nặng nề, An Mạn thở dài, rót cho Tần Phóng tách trà bơ.

      “Trước khi ba chết mới cho biết chuyện này, lúc đó mới biết nhà còn người bà nữa. được ạ, con chạy đến đó chuyến bái lạy lần giúp cho ông nội và ba. Ba đừng, khi nào tìm được vợ rồi hẵng , có đôi có cặp cũng để cho bà nằm dưới đất được an ủi, mình con có là gì đâu.”

      An Mạn cười: “Cho nên tìm được em liền đến đây à?”

      Suy nghĩ chút lại thêm câu: “ ra con người cũng rất kỳ lạ. Đổi là người khác, chút chuyện như thế bảy tám mươi năm cách vài đời rồi nên lười chẳng muốn . Nhưng luôn luôn có số người lại quan trọng chuyện này, vượt ngàn dặm quan san cũng phải thực lời hứa.”

      Tần Phóng rất đồng cảm với câu này: “Hai ngày nay vẫn tìm người, nhưng có đôi khi cũng , cảm thấy mình rất bất lực, chỉ tìm kiếm mù quáng mà thôi. Nếu tìm được sao, có lạy hay cuộc sống vẫn trôi qua thế thôi.”

      lúc lâu, hai người cũng im lặng, An Mạn : “Uống rượu , em với uống chút rượu lúa mì thanh khoa.”

      Tần Phóng cười cười, định gì đó ngoài cửa vang lên tiếng phanh xe to.

      ***

      Có vài chiếc xe Land Rover, Range Rover đồng màu, bước xuống đều là mấy ông chủ. Dẫn đầu là người đầu hói mập mạp nhưng bộ đồ mặt người tồi, cũng là nhãn hiệu nổi tiếng đứng đầu. Chắc là dừng xe dùng bữa, họ chuyện lớn tiếng ồn ào vào, lại mừng rỡ qua chào hỏi bọn Tần Phóng: “Người Hán hả? Tới đây du lịch à? Mới vừa thấy xe đậu bên ngoài mang biển số nội địa chúng tôi khẳng định có du khách ở đây rồi.”

      Nếu như là ở vùng duyên hải Đông Nam có lẽ có cảnh làm quen thế đâu. Nang Khiêm này ít người Hán, đường gặp được cũng trò chuyện với nhau đôi câu. Tần Phóng khom người coi như chào hỏi. Tên dẫn đầu là người vô cùng thân thiện, thấy bàn còn chút thức ăn, quan tâm bọn Tần Phóng có thích hay , kiên quyết ngồi chung tán gẫu với họ.

      ta tự giới thiệu mình họ Mã, kinh doanh đồ gốm tại trấn Cảnh Đức Giang Tây, tự lái xe đến đây với bạn. Tần Phóng hỏi có phải muốn lên núi hay , ông chủ Mã này trợn to mắt: “Leo lên núi làm gì? Lạnh teo cả trứng tôi đó!”

      Mặc bộ đồ dã ngoại chuyên nghiệp Arcteryx cao cấp, chuyên dụng để dẫn đường, nhưng toàn bộ hành trình chỉ run cầm cập ngồi trong xe để tài xế “tự lái”, lại là kẻ mánh lới lớn hơn bản lĩnh, chẳng phải dân du lịch bụi chuyên nghiệp. Tần Phóng muốn nhiều lời với ta, thế nhưng lại càng càng hăng say kiêng dè gì. nào là việc làm ăn của mình, oán trách đoạn đường này tốt, khen Tần Phóng và An Mạn xứng đôi, lại ân cần hỏi An Mạn: “Em , sắc mặt em tốt, say xe hay là bị phản ứng cao nguyên vậy hả?”

      Vất vả lắm mới chịu đựng được đến lúc món ăn của được bưng lên bàn, đám người kêu về, ông chủ Mã này vẫn mải miết. ta với Tần Phóng: “Người em, buổi tối đến chỗ tôi tán gẫu . Tôi rất hợp ý với cậu, vừa gặp như quen thân, hết chuyện. Tôi ở khách sạn Kim Mã trong trung tâm thành phố, số phòng 188, cậu nhất định đến nhé, chúng ta lại trò chuyện tiếp.”

      Ông chủ Mã này cũng biết chơi. Buổi tối lúc Tần Phóng sắp sửa ngủ còn cảm thấy buồn cười chịu được. với An Mạn chẳng hiểu sao mình với chưa được hai câu mà đến miệng ông chủ Mã lại là “vừa gặp như quen thân” nữa.

      An Mạn miễn cưỡng cười cười, sắc mặt rất mệt mỏi. Tần Phóng đến ôm , hôn cái lên thái dương , : “Họ Mã chỉ được câu là đúng, sắc mặt em tốt, là do hai ngày nay say xe quá mệt mỏi sao?”

      An Mạn gật đầu, lại chỉ vào quầng mắt mình: “Kể từ khi đến Tạng ngủ ngon lắm, buổi tối uống thuốc an thần có được ?”

      “Thể chất em vốn yếu, đừng uống quá nhiều, viên là được rồi.”

      An Mạn tinh nghịch: “Thể chất tốt là có thể uống nhiều sao, nếu vậy phải uống mấy viên hả?”

      Tần Phóng ra vẻ thâm trầm: “Muốn hạ gục người đàn ông mạnh mẽ như đây ít nhất phải hai …. ba viên mới chắc chắn.”

      An Mạn cười khanh khách, tránh khỏi vòng ôm của Tần Phóng, tới chỗ valy bên cạnh lấy hộp thuốc, mở nắp hộp thuốc đổ ra viên trước. Sau đó ta giật mình sửng sốt hai giây rồi lại đổ thêm hai viên.

      Giữ ba viên thuốc an thần trong lòng bàn tay, mồ hôi túa ra kịch liệt, tim An Mạn đập rất nhanh. quay đầu lại nhìn Tần Phóng, mở tivi điều chỉnh lượng, lúc chỉnh lại phì cười tiếng, câu tên Vương Đạo này cũng tếu .

      Hình như là chương trình “Ba ơi mình đâu thế?”, Tuyết Hương, hình ảnh mù sương, mấy bố con tranh giành nhà ở. Đôi môi An Mạn khô nứt, bất an liếm liếm chút rồi : “Tần Phóng, em rót ly nước chanh cho nhé.”

    4. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 2:


      Tôi ở khách sạn Kim Mã trong thành phố, số 188, cậu nhất định phải đến nhé. Chúng ta lại trò chuyện tiếp.

      Lời này phải là cho Tần Phóng nghe.

      An Mạn đứng trước cửa căn phòng 188, lòng bàn tay ngăn được xuất mồ hôi. Từ có tật này, lúc căng thẳng lòng bàn tay xuất mồ hôi. Tối nay từ lúc bỏ thuốc an thần vào ly nước của Tần Phóng, mồ hôi trong lòng bàn tay chưa từng ngừng lại.

      Rốt cuộc hạ quyết tâm đưa tay gõ cửa, mới phát ra cửa đóng chặt, chỉ cần đẩy mở ra ngay.

      Máy điều hòa chỉnh rất thích hợp, khí ấm lan tỏa vào mặt, ánh sáng trong phòng rất tối. Phòng khách mở tivi hát vang giai điệu vui vẻ, lại là chương trình “Ba Ơi, Mình Đâu?” (1) được phát lại nửa đêm. Ông chủ Mã gặp lúc ban ngày mặc áo choàng tắm ngồi ghế salon, hai bắp chân đầy lông gác bàn trà trước tivi, cười ngã nghiêng ngã ngửa.
      (1) “Ba Ơi, Mình Ba Đâu?” là chương trình gameshow thông qua các chuyến , những người cha nổi tiếng có cơ hội tìm hiểu và thể tình cảm với con. Từ đó, mối quan hệ càng thêm gắn kết và phát triển bền chặt hơn. Mua lại bản quyền từ Bố ơi mình đâu thế? của Hàn Quốc được đài truyền hình Hồ Nam bắt đầu ghi hình từ 11/10.

      “Trời ơi buồn cười chết được, cái tên não tàn này giành phòng vứt luôn cả con …”

      An Mạn đến, chân vẫn run run, đứng bên cạnh ghế salon, kêu lên tiếng: “ Triệu.”

      Đương nhiên phải họ Mã, cũng làm cái nghề gốm sứ vớ vẩn ở trấn Cảnh Đức. Tất cả thông tin chỉ để cho Tần Phóng nghe thôi. ra nên cảm tạ vạch trần ngay trước mặt .


      Triệu Giang Long thuận tay tắt tivi, lấy bao thuốc lá bàn trà, bật lửa lách tách. Căn phòng bỗng nhiên yên tĩnh tiếng bật lửa nghe vô cùng chói tai. Lúc ngọn lửa cháy lên, liếc nhìn cái qua ngọn lửa.

      “An… Tiểu… Đình, đổi tên rồi à?”

      An Mạn . Triệu Giang Long cười ha ha, ngửa đầu phà làn khói vào mặt , cầm lấy điện thoại bấm vài cái. Hắng giọng ho khan hai cái, bắt đầu đọc đoạn văn cách quái gở:

      “Cõi đời này cuối cùng luôn định trước người chờ bạn. Khi đó bạn mới hiểu được, tại sao những người bạn gặp sai kia đều có kết quả.”

      Sắc mặt An Mạn thoáng cái trắng bệch.

      Lúc trước vẫn cho rằng mình xui xẻo, thế giới lớn như thế, đường nhiều như vậy sao lại gặp phải kẻ thù ở nơi đây. Đây phải là ông trời làm khó sao? Bây giờ mới biết có nhiều trường hợp vô tình trùng hợp như vậy, có người làm có người làm hai thôi.

      “An Tiểu Đình à An Tiểu Đình, bao ba năm Triệu của đâu phải keo kiệt. Quăng vào người hơn năm sáu trăm nghìn mà đúng ? như quá vô tình mà, dạo đó công an điều tra tôi, nghĩ tôi sắp vào tù nên chẳng hề tiếng nào cuốn gói bỏ . Ôi, sau này tôi về xem, phải gom đồ sạch , ngay cả nồi niêu chén bát cũng để lại. An Tiểu Đình à, làm trái tim Triệu đây tan nát rồi đó.”

      An Mạn đứng thẳng, để mặc , dựng cả tóc gáy. Họ Triệu chính là tên nham hiểm, càng ra tay càng nặng. Hôm nay chuyện này thể để yên, phải cầu xin , dù cho đầu gối nhũn ra như mì sợi cũng phải liều chết van xin thôi.

      quả là biết làm người mà. Đổi lại là Triệu đây cả đời đều phải khiêm tốn rồi. Khiêm tốn đó, có hiểu hay , cách thông tục là phải cúp cái đuôi lại. biết tin này ở đâu ra ? Là bạn của gửi cho tôi đó.Chắc đắc tội ít người nên người ta mới đâm dao sau lưng như vậy?”

      Hóa ra là đụng phải tiểu nhân, An Mạn hốt hoảng trong đầu lên từng cái tên trong vòng bạn bè. Là ai đây? Ai cũng giống mà hình như ai cũng giống.

      “Đúng là điếm vô tình, con hát vô nghĩa, thôi. Triệu rộng lượng cũng muốn truy cứu. Chỉ là lần này là đúng dịp đến đây, cách cũng gần. Hai là làm người ta tổn thương quá, lại còn “những người bạn gặp sai kia đều có kết quả”. Triệu hao tốn cũng là tiền bạc , đó cũng là đồng tiền cực khổ mới kiếm được, đâu phải trời rơi xuống ném vô nước còn có tiếng vang gửi ngân hàng còn có lãi. Đến chỗ lại thành “gặp sai người”. giải thích thử xem, Triệu sai chỗ nào vậy hả?”

      Mới đầu còn cười, về sau sắc mặt dần dần dữ tợn, cuộn cuốn tạp chí khách sạn cung cấp cho khách ở đọc thành cái ống. Giống như lúc trước mỗi khi bực tức phát tiết với , đập từng cái vào đầu và hai bên má , gằn từng chữ: “Giải thích , giải thích xem sai ở chỗ nào?”

      Đôi môi An Mạn run run, quỳ phịch xuống tiếng. Triệu Giang Long cũng ngờ đến cảnh này, liền lui về sau hai bước theo bản năng.

      Vừa mới mở miệng, nước mắt An mạn rơi xuống. dập đầu với Triệu Giang Long, năng lộn xộn rất nhiều rất nhiều. : Triệu, tha cho em , cả đời em đều cảm tạ đại ơn đại đức của . Em biết tiền em thiếu nhất định em liều mạng kiếm trả lại cho . Em vất vả lắm mới gặp được Tần Phóng, em với ấy cũng chụp hình cưới rồi. Triệu, chỉ cần cái nhấc tay của cả đời em đều tốt đẹp, em xin đừng bao giờ với Tần Phóng chuyện này mà…

      khóc vô cùng thảm thiết, Triệu Giang Long rút khăn giấy lau mặt cho , đổi lại gương mặt ôn hòa chuyện với . An Mạn ngơ ngác nhìn miệng Triệu Giang Long há ra khép lại, sửng sốt đến mức chẳng nghe được gì, trong đầu đều là Tần Phóng Tần Phóng.

      Tần Phóng đẹp trai lại có tài năng. Hùn vốn với bạn bè mở công ty làm ăn khấm khá, quan trọng hơn là rất chung tình. Sau khi Trần Uyển bạn đầu tiên bị mất do tai nạn bất ngờ được sáu năm, bên cạnh cũng nào khác. Lúc Tần Phóng chủ động gọi điện cho , cảm giác của An Mạn chính là vàng từ trời rơi thẳng xuống đầu mình.

      Đây là người đàn ông tốt nhất đời này gặp được. Vì muốn nắm chặt lấy , còn dụng tâm hơn cả diễn viên, ngày đêm đều suy nghĩ phải diễn kịch như thế nào, nhét An Tiểu Đình đến tận đáy hòm để lộ ra ánh sáng. Dựng nên An Mạn mà Tần Phóng thích, mệt có mệt nhưng vui vẻ chịu đựng. Mệt chút sao, các cổ đại trong hậu cung tranh giành tình cảm còn phức tạp hơn cả mà chỉ có thể đổi lại phần tình cảm của hoàng đế. Còn lấy được là cả Tần Phóng nguyên vẹn cơ mà.

      Đương nhiên là có người ganh tỵ với , phụ nữ thích Tần Phóng ít. Lúc đầu Tần Phóng xem đối phó thế nào, chỉ cười hì hì câu, em làm cho mấy đứa đê tiện muốn thấy em vui vẻ phải khó chịu.

      Tần Phóng thích giọng điệu này. thích phụ nữ quá yếu đuối, quá nhịn nhục, có người tát vào mặt mình mình phải đánh trả lại gấp bội mới đúng chứ.

      Con đê ngàn dặm xây lên từng chút từng chút . Chẳng qua gần đến thành công ông trời lại phái đến họ Triệu đến khiến vỡ đê. Điều này rất công bằng, làm sao cam tâm được, chết cũng nhắm mắt đâu.

      Triệu Giang Long trơ mắt nhìn An Mạn, tà niệm trong đầu cùng với tà hỏa dưới thân cháy bừng bừng giống nhau. An Tiểu Đình này ban đầu là trong mấy ả đàn bà bao nuôi, ngoại trừ trẻ tuổi xinh đẹp cũng chẳng có gì đặc biệt. Bây giờ khác, biết ba năm nay ăn gạo gì mà dáng vẻ lại khác hẳn trước kia. giống như là An Tiểu Đình khi đổi tên thành An Mạn liền trở thành con người khác vậy. Hơn nữa, tại là đàn bà của Tần Phóng, khoái cảm cướp miếng ăn từ trong miệng người khác khiến lòng người xốn xang.

      đưa tay đỡ An Mạn dậy, tay khác tùy ý ôm qua hông , gượng cười : “Sao em lại vậy, ngày vợ chồng trăm năm ơn nghĩa mà, Triệu có ép em vào đường cùng bao giờ?”

      An Mạn cứng người lại, đầu óc trống rỗng.

      ra sớm chuẩn bị tâm lý tốt. Giữa Triệu Giang Long và có gì để “trò chuyện” đâu chứ? Trước khi gõ cửa, ban ngày “cậu nhất định phải đến nhé” là biết xảy ra chuyện gì rồi. tràn ngập lòng tin mình có thể ứng phó, cũng đâu phải chưa từng làm với , coi như bị ma đè lần thôi. Từ nay về sau mọi chuyện chấm dứt.

      Nhưng đến khi việc trút xuống đầu mới biết được. mất rất nhiều công sức mới thay da đổi thịt thành An Mạn, thể nào hầu hạ tên Triệu Giang Long này như lúc trước. An Mạn giống như bị điện giật, nắm chặt lấy tay Triệu Giang Long, đôi môi ngập ngừng : “ Triệu, ngoại trừ việc này, ngoại trừ việc này cái gì cũng được, cái gì cũng được…”

      Triệu Giang Long nổi cáu tát An Mạn cái, trước mắt biến thành màu đen: “Quý hóa lắm à An Tiểu Đình, là cái gì tự biết sao. Sao lại còn mặt dày biết xấu hổ thế hả?”

      liên tục đánh bôm bốp vài cái. Đàn ông nặng tay lại còn đánh vào khuôn mặt yếu ớt, máu An Mạn đều dồn lên đâu, nhưng hề có ý niệm độc ác. để mặc Triệu Giang Long đánh mình như vậy ban đầu còn do dự sau đó biến thành liều chết từ, vùng vẫy đấm đá cắn xé, chết cũng để được như ý.

      Phập, Triệu Giang Long bỗng hét thảm tiếng, ôm bụng lui về sau vài bước lịch bịch.

      Dưới mũi An Mạn đều là máu, hô hấp tràn ngập mùi tanh, run rẩy ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt khó tin của Triệu Giang Long.

      bụng cắm con dao, mà máu tươi nhanh chóng lan ra đầy áo tắm trắng của .

      An Mạn hoàn toàn ngỡ ngàng, mình cầm đến dao sao? Cầm khi nào? Mấy phút đồng hồ trôi qua khi nãy giống như là màn trống rỗng, hề để lại ấn tượng.

      run run cúi đầu nhìn tay mình, mười ngón mảnh mai trắng nõn, ngón giữa tay trái đeo chiếc nhẫn đính hônđơn giản xinh đẹp vừa vặn quấn vòng quanh ngón tay. Nhân viên cửa hàng giới thiệu là kiểu dễ bán nhất, đeo lên tay như được thiết kế riêng vậy.

      tiếng bịch vang lên, Triệu Giang Long nặng nề ngã xuống đất.

      ***

      An Mạn hiểu mình trở lại phòng thế nào, lạc mất hồn vía lên lầu, run lẩy bẩy lấy ra thẻ phòng để mở cửa. Trong phòng rất tối, yên ắng đến mức có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tần Phóng ngủ say. Trong bóng tối An Mạn đứng dựa vào tường lâu cho đến khi nơi xa đột ngột vang lên tiếng xe chói tai, mới run lên lảo đảo bổ nhào quỳ xuống bên giường lay thân thể Tần Phóng dậy.

      Bắt đầu là biên độ rất , sau đó lại có chút mất khống chế, khóc gọi : “Tần Phóng, Tần Phóng, tỉnh lại .”

      Tần Phóng ngủ rất say, tác dụng của thuốc kéo vào giấc ngủ sâu. Mà trong lúc ngủ mơ, lại nhìn thấy cảnh tượng rất xưa.

      Đó chính là sân khấu kinh kịch cũ kỹ lâu đời trước đây, hai bên rèm đỏ kéo lên, phía sau là gánh hát rất náo nhiệt nào là chiêng trống, đàn nhị, đàn hồ. sân khấu là bốn vai Sinh, Đán, Tịnh, Sửu (2) biểu diễn ca xướng, đọc thoại, múa may, đánh võ. Trang phục và đạo cụ đủ màu, áo choàng khăn lụa chỉnh tề. như trở thành đứa trẻ, con bám vào góc sân khấu cố ngửa đầu nhưng cũng chỉ nhìn thấy được đế giày của họ. Bước chân, giày màu, giày thêu mây tung bay theo tiếng chiêng trống chói tai, khiến người ta hoa cả mắt.

      (2) Bốn loại vai diễn trong Kinh Kịch.

      + Sinh: các diễn viên này chuyên thủ các vai nam, trong đó nếu như đóng vai ông già có râu gọi là “lão sinh”, cũng có khi gọi là “tu sinh”. Nếu như đóng những vai thanh niên đeo râu gọi là “tiểu sinh”, còn nếu như đóng những vai thanh niên, tráng niên có vũ (võ) công gọi là “vũ sinh”.

      + Đán: chỉ các diễn viên chuyên môn đóng các vai nữ, trong số đó những người diễn các vai đoan chính đàng hoàng, tính tình cương liệt gọi là “chính đán”, cũng gọi là “thanh y”. Nếu diễn vai những hồn nhiên hoạt bát, tính tình táo tợn gọi là “hoa đán”. Nếu đóng những vai trung niên hay bà già gọi là “lão đán”. Còn nếu diễn những vai nữ có vũ (võ) nghệ gọi là “vũ đán”.

      + Tịnh: Tục gọi là “xướng hoa kiểm” chuyên đóng những vai nam tính tình thô lỗ, tướng mạo có phần kì quái. Mặt hóa trang dùng “kiểm phổ” (mặt nạ), giọng hát to cao, động tác chân tay vung mạnh, có thể phân làm mấy loại: “đại hoa kiểm” (chính tịnh), “nhị hoa kiểm” (phó tịnh), “vũ hoa kiểm” (vũ tịnh).

      + Sửu: chuyên đóng những vai trong hài kịch. Vì mũi các diễn viên này có bôi đám phấn trắng, cho nên các vai này cũng được gọi là “tiểu hoa kiểm”. Trong số đó có những nhân vật thiện lương, hài hước, cũng có những nhân vật gian trá, nham hiểm, tính khí ti tiện. Có thể chia làm hai loại : “văn sửu và “võ sửu”. Nếu diễn những vai thuộc loại này gọi là “thái đán” hay “sửu đán”.



      Tiếp theo đột nhiên phát tại vị trí gần sân khâu nhất, giữa đám giày màu mè và vạt áo tung bay lên xuống bỗng xuất đôi giày cao gót bằng gấm. mũi giày còn đính viên trân châu run run. Bàn chân láng mịn, bắp chân mượt mà, tà áo sườn xám khẽ lay động…

      Tiếng hát kinh kịch từ từ giảm , đến cuối cùng sân khấu to lớn hàng vạn hàng nghìn hình ảnh chỉ còn tiếng giày cao gót đơn.

      Cóc, cóc, cóc….

      ***

      Hơn hai giờ sáng, Lạc Nhung Nhĩ Giáp nhân viên trực đêm tại quần tiếp tân khách sạn ngủ gà ngủ gật bị An Mạn lay tỉnh. Ban đêm lạnh lẽo, mặc kín mít, đội mũ đeo khẩu trang, lộ ra đôi mắt sưng đỏ nghẹn ngào với ta rằng mình nhận được điện thoại của gia đình, mẹ bị bệnh nặng nằm viện, phải suốt đêm trở về.

      Đối với người gặp phải bất hạnh nên dốc hết khả năng giúp đỡ, Lạc Nhung Nhĩ Giáp nhanh chóng quên mất bực bội vì bị đánh thức lúc nửa đêm. ta giúp An Mạn tính tiền phòng, xách hành lý ra xe, cuối cùng giúp dìu Tần Phóng nồng nặc mùi rượu vào xe.

      Lúc An Mạn lái xe rời , Lạc Nhung Nhĩ Giáp đứng ven đường vẫy tay tạm biệt theo xe . Trong lòng ta cảm khái: người Hán tài giỏi, ngay cả xe cũng biết lái. Ngược lại khi nghĩ đến gần tiếng nữa là xe đến đường núi Bàn Sơn lại hơi lo lắng cho .

      Chỉ mong Phật Tổ phù hộ, nam mô a di đà phật.

      ta đứng lúc lâu mới chạy vào trong, lúc gần như đóng cửa lại có chiếc xe màu đen chạy vụt qua trước khách sạn. Đèn xe màu da cam chiếu sáng phía trước, cũng là phương hướng An Mạn vừa rời khỏi.

    5. duongbaolien

      duongbaolien Well-Known Member

      Bài viết:
      4,670
      Được thích:
      1,610
      Chương 3:


      Đầu óc An Mạn rối loạn cũng biết là lái xe ban đêm rất nguy hiểm, nhất là đường núi Bàn Sơn dân bản xứ kêu là “Chín mươi chín khúc cua, ma chạy cũng khó”. cua lại nối tiếp cua, cả hành trình có vài chục con đường hình xoắn ốc chạy lên núi. Con đường cao nhất được kêu là vách đá vạn trượng cũng ngoa.

      Lúc chạy đến khúc cua thứ ba mươi An Mạn mở hết toàn bộ cửa xe ra. Gió lạnh thổi ào ạt vào xe, giá buốt khiến người ta tỉnh táo. vách núi cây mọc nghiêng nghiêng, bất chợt nhìn lại giống như kẻ xấu núp trong bóng tối.

      Đêm khuya trong núi vô cùng yên tĩnh.. là cuối tháng mười hai mặt trăng vừa tròn rồi lại khuyết, mờ nhạt treo bầu trời giống như đôi mắt lạnh lùng mở to, bất kể là rẽ bao nhiêu khúc cua, được bao nhiêu đường, chỉ cần ngẩng đầu nhìn lên nó vẫn dõi theo sát người khiến chẳng cách nào núp.

      Dường như đặt mình vào trong thế giới an tĩnh khác, rốt cuộc đầu óc An Mạn tỉnh táo lại chút từ cơn hỗn loạn.

      Theo tiếng bánh xe cao su ma sát con đường núi gồ ghề, bắt đầu cẩn thận nhớ đến toàn bộ tối hôm nay.

      — Sau khi uống xong ly nước chanh có thuốc ngủ nghiền thành bột, Tần Phóng từ từ nhắm mắt lại…

      do dự gõ cửa phòng số 188…

      — Triệu Giang Long cuộn quyển tạp chí lại đánh từng cú vào mặt , : “ Triệu của sai thế nào, giải thích , giải thích …”


      — Bị Triệu Giang Long đánh hoàn toàn có sức đánh trả, co ro bảo vệ khuôn mặt mặc cho đấm đá túi bụi. Xương sườn bị đá hai cú, đến giờ vẫn còn đau ỉ…

      ……

      Đột nhiên cả người An Mạn run lên, giẫm mạnh phanh xe. Chiếc xe chạy lên trước vài mét theo quán tính, bánh xe ma sát mặt đường phát ra tiếng chói tai. Cách vài mét về phía trước chính là vách núi, ngoài vách núi tối mịt, chính là khoảng mỏng manh vô biên vô hạn.

      Từ đầu đến cuối hề đụng đến con dao.

      Lúc bị Triệu Giang Long đánh thừa sống thiếu chết, chỉ cắn răng, bấm móng tay sâu. Thậm chí lúc cùng cực, muốn nhấc bàn trà đập lại Triệu Giang Long. Nhưng có đụng vào con dao, có!

      Khi đó choáng váng, trong nhà chỉ có và Triệu Giang Long. Triệu Giang Long bị dao đâm, lại có vẻ mặt như vậy nên liền cho rằng trong lúc hỗn loạn mình lỡ tay đâm . Trong tình cảnh rối loạn, nửa đêm lại lái xe chạy trốn.

      Trốn đâu đây, chuyện này trốn là được sao? Hơn nữa phải vừa bỏ chạy là chứng tỏ mình sợ tội bỏ trốn rồi hay sao?

      An Mạn có dự cảm bất an.

      được, phải trở về.

      bắt buộc mình tỉnh táo, hít sâu vào hơi chuẩn bị khởi động xe lần nữa.

      Đúng lúc đó, kiếng chiếu hậu bỗng có ánh đèn sáng choang. An Mạn còn chưa kịp phản ứng nghe thấy tiếng nổ ầm lớn. Lực va chạm khổng lồ khiến xe chạy về phía trước bốn năm mét, trong phút chốc đầu xe thò ra khoảng . An Mạn sợ rằng sau khắc nữa xe rơi xuống vách núi, hoảng sợ ngừng hét lên thất thanh.

      Cửa xe bất chợt bị mở ra. Mội người đàn ông cao lớn thô bạo đưa tay nắm tóc lôi xuống đất. Da đầu An Mạn đau rát, vùng vẫy chống đỡ nhưng đứng lên được. Người đó giẫm mạnh lên ót , đạp cả mặt vào trong đất bùn, rống giận: “Con điếm, hàng đâu?”

      ***

      Tần Phóng cảm thấy rất lạnh.

      Giống như là có ai đó đặt vài cánh quạt đầu giường, mở hết công suất mãnh liệt thổi về phía . biết chăn biến đâu mất, nhưng lục lọi mãi cũng sờ đến được. Tiếng quạt ào ào này ở phía sau lưng, dường như ở nơi rất xa có tiếng An Mạn kêu thảm thiết….

      Tần Phóng giật mình chợt mở mắt ra, hoàn cảnh xung quanh khiến hoàn toàn ngỡ ngàng. Đầu đau từng cơn như bị kim châm. Sau khi ngọ nguậy ngồi dậy, gần như nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ theo bản năng.

      Cách đó xa, An Mạn co quắp thân thể nằm mặt đất. Có người đàn ông đạp người , tay chống lên đầu gối. người khác đội mũ lưỡi trai đá mạnh vào bụng , gầm lên: “ phải mày là ai, hàng đâu?”

      Theo bản năng Tần Phóng cảm thấy đây là mơ, nhưng cho dù ở trong mơ cũng chịu được người khác ức hiếp An Mạn như thế. kêu tên An Mạn, chống lên ghế dựa muốn mở cửa xe ra. Vừa mới hành động sườn xe đột nhiên vang lên ầm ầm, tiếp theo chậm chạp nghiêng với biên độ chẳng lành.

      Sau lưng Tần Phóng lạnh toát, đột nhiên cũng dám động đậy. Sau hai giây cứng người, từ từ ngẩng đầu nhìn về phía khác.

      Nơi đó phải là vùng đất bằng, mà là khoảng xanh thẫm như biển rộng thấy được bến bờ, thậm chí có vài ngôi sao trôi lơ lửng. Đầu xe ràng bắt đầu nghiêng xuống, may mắn chính là nó lại giữ vững được thăng bằng sau tình trạng rung rinh.

      Hiển nhiên hai người bên kia cũng chú ý đến động tĩnh phía bên này. Kẻ chống tay lên gối kia cười khẩy hai tiếng rồi chạy về phía bên này. Vừa mới bước được hai bước đùi đột ngột bị ôm chặt, cúi đầu nhìn xuống thấy An Mạt gắt gao ôm lấy chân của , yếu ớt câu: “ đừng vậy… liên quan đến ấy, liên quan gì hết.”

      Người đó lại cười, chế giễu với tên mũ lưỡi trai phía đối diện: “Ồ, mày xem nó mặc kệ sống chết, lúc này còn đóng kịch nữa nè.”

      Là đồng bọn của nhau, xử lý mấy chuyện này cũng phải mới hai lần. Tên mũ lưỡi trai cười cười bước nhanh đến chiếc xe phía trước, nhấc chân giẫm lên cảng sau xe ra vẻ như giây tiếp theo đạp nó .

      Người khi nãy cúi đầu nhìn An Mạn cất giọng bình tĩnh: “Bọn tao đều canh giữ căn phòng đó suốt, ngoại trừ mày ra có ai khác… Cho mày thêm cơ hội, hàng đâu?”

      Hàng ư?

      Hàng gì? Triệu Giang Long chuyển hàng sao? An Mạn run rẩy kịch liệt, nhìn thẳng vào cái chân tên mũ lưỡi trai đạp lên cảng sau xe. Nếu Tần Phóng chết…

      Cùng lắm nhận, có thể kéo dài phút đỡ phút, chừng trong phút này có cơ hội xoay chuyển sao?

      An Mạn run rẩy : “Tôi có trả phòng, tôi …. để đồ ở trong tủ quần áo khách sạn…”

      Môi sớm bị đánh rách được gió thổi khô, ra từng chữ đều đau nhói. mặt người đó ra nụ cười thỏa mãn, hất hất cằm với tên mũ lưỡi trai. Tên mũ lưỡi trai hiểu ý, hắng giọng cái như nghiền ngẫm tiếp theo ra sức đạp cái.

      Mày hay kết quả đều giống nhau.

      Trong tiếng kêu thảm thiết đau xé ruột gan của An Mạn, chiếc xe ầm ầm rơi xuống, đuôi xe dấy lên cát bụi đường. Ngay sau đó vang lên tiếng va chạm, hẳn là do lúc xe rơi xuống va đập vào vách đá làm văng ra những viên đá nhọn, sau đó nữa cũng còn tiếng động.

      Hai người tóm lấy An Mạn xụi lơ mặt đất lên xe, lúc đóng cửa lại bất chợt cảm giác được cả ngọn núi như rung lên chút. Sau lần này mới là yên tĩnh.

      Tên mũ lưỡi trai chép miệng: “Ồ, đúng là sâu .”

      Tên còn lại cũng đầy bùi ngùi: “Cho nên mới lái xe ở nơi này nhất định phải chú ý an toàn. Mày xem , muốn cứu cũng có cách nào cứu được.”

      ***

      thực tế, khi xe rơi xuống vách núi, Tần Phóng vẫn còn chưa hoàn toàn biết đến cùng có phải mơ hay . mặt là do ảnh hưởng của thuốc, mặt khác cũng cách nào biết tất cả trong thời gian ngắn. chỉ nhớ ràng là mình nằm ngủ thôi.

      Mấy năm trước Tần Phóng và bạn bè xem bộ phim “Để Viên Đạn Bay” (1) của Khương Văn. Đoạn ra khỏi thành tiêu diệt băng cướp, Cát Ưu diễn vai Thang sư gia kêu gọi mọi người tiêu diệt băng cướp với màn trình bày tính tất yếu phải tiêu diệt kẻ cướp của Đại Lạt Ma, ông ta than thở khóc lóc: “Bất cứ lúc nào cũng phải tiêu diệt băng cướp Ma Phỉ! diệt được! suy nghĩ thử xem, dẫn vợ ngồi xe lửa ăn lẩu nghe ca hát đột nhiên bị băng cướp Ma Phỉ cướp bóc sao!”

      (1) “Để viên đạn bay” có tên tiếng là Let the bullets fly là tác phẩm thứ 4 của đạo diễn kiêm diễn viên Khương Văn. Nội dung về cuộc chiến đẫm máu giữa băng trộm và băng nhóm giang hồ ở tỉnh lẻ vào thập niên 20 ở Trung Quốc. Khương Văn cũng tham gia bộ phim cùng với các diễn viên khác như Châu Nhuận Phát, Cát Ưu, Lưu Gia Linh, Trần Khôn… Bộ phim được ca ngợi vì cốt truyện thu hút, lời thoại thú vị và những cảnh quay hành động hoành tráng, được khởi chiếu tại Trung Quốc vào ngày 16/12/2010.

      Lúc đó cười ngả nghiêng ngả ngửa, vỗ vai bạn: “Xem , đời người vô thường mà.”

      Chuyện này làm sao có thể xảy ra người mình chứ?

      Trước khi sắp sửa ngủ xem chương trình giải trí, uống cốc nước chanh. Sao vừa mở mắt ăn mặc kín mít nằm trong chiếc xe nơi rừng núi hoang vắng, hơn nữa sau giây rơi xuống vực?

      Trăng sáng còn treo cao đêm rất sâu, thời gian ngắn ngủi như thế rốt cuộc xảy ra chuyện gì khiến trời đất thay đổi chứ?

      có bất cứ đầu mối nào, chỉ có tiếng kêu thảm thiết của An Mạn và câu duy nhất nghe được:

      — “ phải mày là ai, hàng đâu?”

      Tần Phóng mệt mỏi nhắm mắt lại.

      Giả thôi, giả thôi, ma đè, ác mộng, cũng giống như người phụ nữ nhìn thấy mặt chậm rãi đến gần sân khấu. Đều là mộng cả.

      Ngày mai lúc mặt trời ló dạng, mở mắt ra An Mạn bình yên vô nằm bên cạnh .

      Ngày mai ngày mới.

      ***

      Nổ ầm tiếng, xe nặng nề rơi xuống đất. Dưới đáy vực biết là mũi nhọn hay là cái cọc bị chém đứt, với lực xung kích mạnh mẽ, trong thoáng chốc cái cọc nhọn đâm xuyên qua sườn xe đâm từ giữa lưng xuyên ra trước ngực .

      Trước kia từng nghe cách đó là lúc người rơi xuống núi bởi vì quá sợ hãi nên trái tim bị vỡ ra mà chết. Bây giờ biết phải là vậy. Bởi vì bộ phận tạo máu kia vẫn ngừng đập, cho đến khi bị cọc nhọn đâm xuyên qua.

      Tiếng va chạm khổng lồ kinh động đám quạ đen trong rừng bay loạn xạ kêu quang quác trận vang dội cả trời đất. Giống như là màn sương đen kéo đến che cảnh đêm.

      Đây là cuối tháng mười hai khoảng trước hoặc sau ngày hai mươi, lịch là mười tám tháng mười , trăng sáng vừa tròn lại khuyết. Nghe mấy ngày nữa là đến hai mươi ba lịch, vầng trăng tròn khuyết nửa trở thành vầng trăng lưỡi liềm.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :