Tên tác phẩm: khoảng cách Tên tác giả: Yosi Thể loại: đại, Học đường, Lãng mạn Giới thiệu: Trần Bối My vô tình gặp chàng trai Vương Nguyên Minh ba lần. Lần thứ nhất, là vô tình Lần thứ hai, có thể là tiếp tục vô tình Lần thứ ba, phát điên vì nghĩ ông trời rảnh rỗi để cứ cho gặp cậu ta vô tình mãi thế được. Thế nên, quyết định theo đuổi. Nhưng là trong thầm. Cuộc theo đuổi trong thầm này cũng rất vất vả, khi điều phải vượt qua chính là khoảng cách 20km giữa và cậu ấy. Ai biết được chứ, khi thích nhau khoảng cách có là gì?
Chương 1: Chạm trán lần đầuNhững người gặp thoáng qua trong cuộc đời bạn rất nhiều. Nhưng chỉ cần giây phút thoáng qua ấy con tim bạn chịu nghe lời nó lập tức trở thành mảnh kí ức bạn thể nào quên được. Ai biết được người đó là ai và vào lúc nào, là định mệnh mãi thể tính toán được. Chính vì thế mà bạn mới ngờ được rằng trong lúc xấu hổ, khó xử nhất lại là lúc bạn gặp mảnh kí ức quên được kia. Và tôi, Trần Bối My, chính là dạng người xui xẻo đó. ngày chủ nhật trời cứ mưa ngớt, tạnh được chút lại giông gió nổi lên tứ phía như trêu ngươi cái đứa muốn chơi là tôi. Đến lúc khi trời kéo mây để lại bầu trời trong xanh được chút khiến tôi chưa kịp mừng để chuẩn bị đồ chơi mẹ già cất giọng thánh thót bảo tôi siêu thị. Ôi trời, ngày chủ nhật của tôi chắc cứ thế trôi qua vô nghĩa mất nhưng tôi thể cãi lại mẹ già được vì mai là đầu tháng rồi, là ngày dân thường như tôi được phát lương học cho cả tháng đó, thể phản nghịch để trở thành người cùng khổ được. Siêu thị cách nhà tôi khá xa, nó chắc bằng quãng đường mà tôi đến trường mỗi ngày, tôi khá lười nên quyết định bắt xe bus . Khi đến nơi, tôi tìm xe đẩy rồi băng thẳng xuống khu thực phẩm, lúc ấy tôi có ngang qua khu bán quần áo, nơi này có cái gương rất lớn để các các dì thử đồ. Tình cờ tôi đảo mắt nhìn mình qua gương mà giật bắn mình. Cái gì đây, đồ ngủ ở nhà cùng áo khoác cho có lệ, đầu tóc như mới ngủ dậy, nhìn xuống chút nữa là đôi dép gấu trúc tèm lem nước mưa, tuỳ tiện. Tôi mang cái bộ dạng này xa nhà thế ư? Lúc cơn lười biếng nổi lên nên cũng chẳng màn cái gì cứ thế cầm lấy tiền mẹ già đưa rồi mạch, giờ nhìn mình trong gương có chút hối hận. được, phải nhanh chóng giải quyết cái list danh sách dài ngoằng của mẹ già rồi phi nhanh về nhà mới được, đám Châu Châu rất hay siêu thị để chúng thấy tôi trong bộ dạng này chắc chúng nó cười tôi thúi đầu. Thế nhưng người quen chưa kịp gặp phải va chạm với người lạ rồi. Người ta , càng vội càng hỏng chuyện quả sai. Vì muốn nhanh đến khu thực phẩm, tôi khí thế lôi chiếc xe đẩy chạy như thi điền kinh, bên dưới đôi dép gấu trúc dính nước mưa nên cứ theo mỗi bước chạy của tôi mà vang lên tiếng lạch bạch vang vọng cả siêu thị. Các các dì cũng vì cái tiếng lạch bạch này mà phát hoảng nhường đường cho tôi. Cứ thế tôi tưởng suông sẻ đến khu thực phẩm ai ngờ lúc băng qua ngã rẽ khu nước giải khát tôi va mạnh phải người. Trước lúc đó, tôi muốn phanh lại để né tránh nhưng vì đôi dép gấu trúc quá trơn mà đẩy tôi đường kéo dài rồi thô bạo đâm vào người đó, tôi ngã lăn quay ra đất, mông tiếp đất an toàn. Lần này thôi xong rồi, tôi ngã đau đến quên trời đất người kia chắc cũng khá hơn, bắt tôi đền tội chứ? Hồn vía nhập xác tôi mới nhìn xem đối phương tôi đâm phải như thế nào. Vừa nhìn đến thấy người ta bình thường đứng lên tự bao giờ đưa mắt nhìn tôi như sinh vật lạ. Chỉ có tôi là mãi mê quan sát người ta, từ giày thể thao đắt tiền, quần áo hàng hiệu cho đến gương mặt đó. cậu con trai với gương mặt trắng trẻo, có thể diễn tả ngũ quan gương mặt cậu ta với hai từ nghiệt. Chỉ bằng đôi mắt sắc bén cùng đôi hàng mi dài dao động mỗi khi cậu ta chớp mắt thôi cũng đủ làm tôi ngẩn người. Môi cậu ta còn hồng hơn cả của tôi, bờ môi xinh đẹp đó mấp mấy thứ ngôn ngữ gì đó tôi biết nhưng muốn tưởng tượng xa xôi. Dáng vóc thiếu niên cao ráo, vì tôi ngồi còn cậu ta đứng nên nhìn cậu ta càng thêm chói mắt. Tôi là gặp được vị thần trong thần thoại Hy Lạp sao? "Cậu có nghe tôi gì ? Nè, ngã đến hoá ngốc luôn rồi sao?" tôi nghe được câu này. Chết từ nãy giờ tôi thả suy nghĩ đâu đâu cùng cái sắc đẹp chết người đó. "À, sao, tôi ổn" tôi trả lời rồi nhanh chóng đứng dậy, phát là mông hơi đau nghe cậu ta "Tôi đâu có hỏi cậu có sao " "Thế cậu hỏi gì?" tôi ngây ngô hỏi lại "Câu tôi hỏi cậu là cậu vội tìm cái chết hay sao mà chạy như bị ma đuổi vậy?" gương mặt cậu ta lạnh lùng khiến tôi là cậu ta đùa hay nữa. Nhưng dù sao tôi là người có lỗi nên còn gì để phản bác cả "Xin lỗi cậu, thành xin lỗi. Do vội quá nên tôi chú ý. Cậu bị thương ở đâu chứ?" Có vẻ thấy tôi thành tâm xin lỗi nên cơ mặt của cậu ta dãn ra đôi chút nhìn lại càng đẹp trai hơn "Bỏ , tôi sao. Lần sau, mong cậu đường chú ý giùm chút tránh gây sát thương cho người vô tội" cậu ta cứ như tôi là tai hoạ cho nhân loại vậy. Tên con trai này, vẻ bề ngoài đẹp mắt cùng tính cách tỉ lệ nghịch.
Chương 2: Phá kén đời này chuyện xấu hổ nào cũng có thể xảy ra, nếu bạn bị ắt có hai, xui xẻo khi bám theo khó mà dứt ra. Lúc tôi phát bỗng dưng đôi dép gấu trúc của mình cánh mà bay, bị mất chiếc cũng là lúc giọng trầm thấp dễ nghe ấy cất lên " tìm nó phải ?" Tôi ngước mắt nhìn cậu ta, thấy chiếc dép gấu trúc của tôi đung đưa tay và với tình trạng thể thảm hơn, nó bị đứt quai cùng đầu con gấu trúc cũng sắp lìa ra đung đưa theo. Tôi trợn mắt nhìn, trong lòng gào khóc thôi. Câu hỏi đầu tiên tôi nghĩ đến là mình về nhà bằng cái gì đây? Tôi có tiền để mua đôi mới đâu. Vì sao ư? Vì mẹ tôi chính là chuyên gia tính toán, xưa nay giao tiền cho tôi siêu thị lúc nào cũng là dư thiếu, chính xác đến từng đồng. Vì vậy đừng mong tôi có dư chút tiền để có thể mua đôi dép mới về. Tôi thầm nguyền rủa ngày hôm nay, nguyền rủa cái tên mặt trắng đó. Có thể giả vờ như thấy mà, cậu ta cứ ngơ rồi về được sao, cứ phải làm cho tôi xấu hổ có chỗ chui mới vừa lòng hay sao? "Haha, chính là tôi tìm nó. Cậu... haha... cậu cần phải cầm lên thế đâu." tôi cười giả lã cho qua chuyện, cố gắng để trông mình tự nhiên nhất. "Nice fall" "Hả? Cậu gì vậy" tôi như vừa nghe tiếng từ hành tinh khác, vì cậu ấy rất lại rất nhanh trong khi trình độ tiếng của tôi có hạn. "Stupid" cái này tôi nghe được nhưng lại chẳng hay ho gì. Lúc này tôi thể nhịn được nữa, cơn thịnh nộ của tôi như chợt bộc phát. Đáng tiếc, cậu ta lại giành mất đất diễn của tôi nữa "Trả lại con gấu trúc xấu xí cho cậu đây. Tạm biệt và..." cậu ta cố ý kéo dài câu cuối rồi ra vẻ thần bí khẽ cuối đầu thầm vào tai tôi "....chúc cậu về nhà an toàn" Tên bại hoại này, cậu ta xấu tính như thế lí nào trời còn ban cho cái vẻ đẹp thêm hại người đó. Lúc cậu ta cuối xuống thầm vào tai tôi, tim tôi hẫng nhịp, thế rồi khi cất lời tôi muốn bóp cổ cho tắt thở. Cứ thế cậu ta bỏ lại chiếc dép của tôi rồi hiên ngang bỏ , khi bước qua tôi còn có thể nghe thấy tiếng cười khẽ vui vẻ khác hẳn cái tủ lạnh ban đầu tôi nhìn thấy. Nhìn bóng lưng cậu ta dần khuất sau hành lang tôi cứ thế mà ngơ ra. Tôi cứ có cảm giác cho điều gì sắp đến, biết là gì nhưng tim cứ đập rộn ràng, muốn phá vỡ lòng ngực như sâu phá kén thành bướm. --- Thế giới này cả triệu người nhưng ông trời lại sắp xếp bạn gặp người quen biết tận hai lần, mà mỗi lần đụng độ nhau luôn có chuyện chớ cho nó là trùng hợp. Tôi ngờ gặp lại tên mặt trắng đó lần nữa, nỗi xấu hổ cuối tuần trước còn mãi đeo bám tôi chưa tan biến ngay cuối tuần này tôi lại tái ngộ . Hội sách lớn nhất thành phố mỗi năm chỉ tổ chức lần được diễn ra vào cuối tuần này. Tôi tức nhiên bỏ lỡ qua nó dù cho mẹ già có cho , nhưng may mắn thay là cuối tuần này mẹ già phải dự tiệc cưới của bạn nên cũng dư thời gian mà quản tôi. Tôi phải chờ đợi rất lâu và dành dụm tiền rất khổ sở cho hội sách và hôm nay tôi nhất định oanh tạc số tiền này để mang các bảo bối truyện tranh về nhà. Đừng có tưởng lầm, đúng là truyện tranh chứ phải sách về tri thức uyên bác, đạo đức nhân văn gì to lớn đâu, những sách này luôn làm tôi đau cả đầu. Là hội sách nhưng cũng là ngày hội truyện tranh cho các tín đồ manga và tôi là trong số đó. Thường ở hội sách, truyện được bán rẻ hơn nên tôi cũng chỉ tranh cơ hội này mà săn truyện. Năm nay hội sách đông hơn nhiều, mà theo tôi quan sát mấy tên mọt sách chiếm đa số, dễ nhận thấy khi những cặp kính dày xuất khắp mọi nơi. Tôi len lách dữ lắm mới đến được khu bán truyện tranh, sau đó phải tranh đấu thêm lượt nữa để giành được những cuốn truyện ưng ý nhất. Trời bắt đầu những cái nắng gay gắt đầu hè, mọi người lại phải chen lấn nhau khiến khí càng thêm oi bức. Sau khi mua truyện xong, tôi nhanh chóng tìm quán cafe trong hội sách để giải khát. Nhưng là dễ dàng gì, thế gian này phải duy nhất chỉ tồn tại mình tôi, nhìn quán cafe kín cả chỗ, nơi order hàng dài người nối nhau khiến tôi ngán ngẫm, chưa kể người nọ chen lấn người kia nháo nhào cả lên. Tôi tránh phải, né trái, xếp hàng đợi hơn nửa tiếng cũng chưa đến lượt mình bất ngờ bị tên béo tay trái là bánh, tay phải là cafe cứ thế hất tôi ra khỏi hàng. Tôi trọng lượng của tên béo đó là bao nhiêu, tôi chỉ biết to gấp ba tôi, chỉ tảng thịt ở bắp tay của va vào tôi thôi khiến tôi văng ra xa khoảng nửa mét. Tôi cứ ngỡ mình ngã đến nội thương, còn biết trời đất gì nữa nhưng tôi chỉ nghe tiếng bạch rồi cả người êm ái tựa vào cái gì đó. Có hơi ấm, còn có thể phát ra tiếng "âu" của đau đớn, vậy là thứ tôi va phải là người rồi. Tôi bàng hoàng xoay người lại xem phía sau mình là ai. Đầu tiên là có gì đó đau đớn từ đầu ập đến, sau đó là kinh ngạc đến há hốc mồm. để cho đại não kịp xử lí điều gì cả tôi hét lên "Tên mặt trắng"
Chương 3: Chạm trán lần hai Mặt trắng khi nhìn là tôi cũng thoáng ngạc nhiên nhưng chỉ chút thôi rồi lại dùng ánh mắt lạnh ngắt nhìn tôi "Tên mặt trắng? Cậu dám gọi tôi như vậy?" "À... haha... tôi... tôi" cậu ta gần khiến tôi trở nên ấp úng biết gì. Tôi muốn nới rộng khoảng cách với cậu ta hơn nên bước lùi bước lớn, nào ngờ chân vừa bước ra phía sau còn lơ lửng giữa trung chưa chạm đất đầu tôi bị mắc vào thứ gì đó làm tôi đau đớn trở về vị trí cũ "A...đau quá. Cái gì vậy?" "Còn chưa tình hình sao? Lại là phúc do cậu gây ra đó" "Hả?" lúc này tôi mới để ý mớ tóc của tôi mắc vào cúc áo của tên mặt trắng, còn có vẻ rối rất rối. Tôi câm nín. "Sao gì nữa? Gặp cậu đúng là chẳng có chuyện gì tốt đẹp" "Sao lại mắc vào thế này được. là có khả năng, chỉ cú chạm thôi mà" tôi nhìn mớ tóc quắn vào cúc áo cậu ta rồi cảm thán "Ha, nực cười. Cậu cứ như tôi rảnh rỗi lấy tóc cậu mắc vào cúc áo tôi vậy. Sao cậu nghĩ là người con như cậu lại có thể mang cái đầu rối như tơ nhện ấy ra ngoài. Chưa kể nếu lúc nãy cậu nháo tới nháo lui nó dễ dàng gỡ ra hơn rồi" "Ý tôi phải như vậy, cậu đừng hiểu lầm. Quả , sáng nay vội quá tôi quên luôn cả chảy tóc, tóc lại chưa kịp gội nên có hơi khô, chạy bị gió đánh rối, chỉ là hơi rối thôi. Rồi lúc xếp hàng bị tên mập va vào, tay cầm cả đống truyện nên giữ được thăng bằng mới ngã phải cậu thôi. Tôi tìm cách gỡ ra là được chứ gì" tôi cuối đầu lí nhí, tường thuật lại câu chuyện của mình. "Cậu còn biết xấu hổ có thể như thế. Đây là hơi rối của cậu? Cậu có phải con vậy? Cậu còn chưa biết vấn đề cốt lỗi do ai nữa với vụng về của cậu có thể giải quyết nó? hiểu sao cứ luôn dính với cái đồ rắc rối như cậu." khác với mọi lần cậu ta luôn dùng cái giọng trầm thấp nhưng chứa đầy kìm nén lần này cậu ta có hơi to tiếng, mất bình tĩnh. Mà cậu ta hình như có hàm ý khinh thường tôi phải? lấy quyền gì chứ? Tôi ghét cái vẻ tỏ ra điềm tĩnh của cậu ta như mọi chuyện xảy ra chẳng là gì, thế mà trong lời lại đầy chất vấn, làm khó người khác. Cũng chẳng biết tại sao lại cứ phải xảy ra rắc rối với cậu ta, nhìn số người ở đây tuỳ tiện cũng có thể gây với người thế mà ông trời cứ chọn ngay . Cậu ta có quyền gắt gỏng còn tôi sao? Tôi biết tôi sai khi chạm phải nhưng đây là vô tình, vô tình đó biết , da đầu của tôi căng ra vì đau đây, cậu ta chỉ là bị tóc tôi mắc vào cúc áo thôi có đau đớn gì đâu mà gắt gỏng. Tôi cóc nhịn nữa, đẹp trai hay lắm sao? "Nè, mặt trắng. khinh bỉ cho cuộc đời khi để tôi va phải cậu lần nữa. Nếu biết là cậu tôi thà té sấp mặt còn hơn. Tôi là có cố ý, sao cậu thể hiểu là do tên mập đó hả?" tôi có phần bực tức nên chỉ tay đích danh tên mập ngơ ngác ăn ngồm ngàm còn chưa hiểu chuyện " Còn nữa, hoàn toàn khẳng định với cậu TÔI LÀ CON " to tiếng hai đây biết to tiếng lại sao, còn phải to hơn mới thoả lòng. "Có loại con thô lỗ như cậu sao?" cậu ta lạnh lùng khẽ lướt mắt nhìn tôi, rất chính xác nhìn đến chỗ mà con có nhưng con trai để xác nhận. Chỉ thấy cậu ta cười khinh bỉ mà gì khiến máu tôi càng sôi sục muốn giết người hơn. Tên xấu xa dám cười nhạo tôi, mắt kém khi thể nhìn thấy có đồi núi sau sương mù sao? Đúng là biết thưởng thức cái đẹp. "Cậu hay lắm, vậy gỡ mớ hỗn độn này ra khỏi người tôi " "Mớ hỗn độn? Cậu cho đầu tôi là đống rác à? Có lo dính vào áo sơ mi của cậu làm bẩn tóc tôi đấy" "Cái đầu mấy ngày chịu gội, chịu chảy của cậu có thể so với rác sao?" "Cậu...." "Mấy đứa à, có thể ngưng cãi nhau ? Hai đứa nhau giận hờn ra chỗ khác mà cãi, chỗ người ta còn xếp hàng để mua cafe, mấy đứa gây cản trở đó." ông chú tóc xoăn đứng gần tôi nhất phàn nàn, quả chúng tôi gây cản trở khi đứng giữa hàng dài mà cãi nhau. Ông chú ấy vừa dứt lời đám đông nhiệt liệt hưởng ứng. "Chúng cháu nhau!" hẹn mà gặp cả tôi và cậu ta đều đồng thanh lớn tiếng phản bác, rồi lại quăng cho nhau ánh nhìn của kẻ thù đội trời chung "Hai đứa thân mật thế kia mà phải nhau à?" biết ông chú ấy nhìn thấy chúng tôi thân mật ở chỗ nào nữa? "Nhưng thôi mặc kệ hai đứa là gì của nhau, bây giờ mong hai đứa ra chỗ khác mà cãi nhau, tránh ảnh hưởng đến mọi người" chú ấy lại tiếp tục phát biểu và cũng nhận được hưởng ứng của đám đông "Phải đó, nhanh nhanh tránh ra giùm " "Hai đứa về nhà đóng cửa mà bảo nhau" "Tôi trễ giờ rồi, hai đứa đó còn định diễn tuồng đến bao giờ? Tránh ra giùm " Tai tôi đầy cả tá lời phàn nàn, có người ngại mà còn mắng tục câu. Họ có mắt nhìn hay sao, tình cảnh của tôi bây giờ khó xử thế nào, ít nhất họ cũng cho tôi thời gian để đối chất với tên mặt trắng chết tiệt này chứ. Xem kìa, mọi người gần như muốn ăn tươi nuốt sống luôn tôi thế mà vẫn điềm nhiên nhìn tôi đầy thách thức "Sao? Có giỏi giải quyết " Tôi chảy lệ gào khóc thầm trong lòng, chẳng lẽ bây giờ cắt phăng nhúm tóc kia? Tóc tôi còn ra cái hình dạng gì chứ? Càng ngày mọi người càng náo động hơn, họ dường như sắp mất hết kiên nhẫn rồi. Tôi phải làm gì cho được đây? muốn khóc oà trận, có thể coi là tôi bí quá nên muốn làm càn cũng được. Nhưng ngay lúc tôi chuẩn bị màn mây mưa nước mắt giăng lối đột nhiên người tôi trở nên bổng, cả cơ thể được đôi tay rắn chắc nhấc lên. Tôi bất ngờ "A" tiếng, càng bất ngờ hơn khi phát tôi được bế lên bởi tên mặt trắng. "Cậu phiền phức. Giữ chắc vào" cậu ta nhìn tôi rồi quăng cho câu như thế, sau đó liền mang tôi ra khỏi quán cafe trong ánh mắt ngạc nhiên của mọi người. Tôi nghe được có người còn thốt lên rằng " phải chúng nó mới nãy nhau à? Tôi thấy đâu có giống, chúng nó nhau thế cơ mà" Điên rồi, điên rồi. Tôi là được cậu ta bế công chúa đấy. Ba giây cho hành động bộc phát của cậu ấy khiến tôi kịp thích ứng nên chỉ biết ngơ ngác nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêm nghị của cậu ta. thể chấp nhận được, tim tôi đập mạnh nhịp vì hành động này, cậu ta lại dùng cái khí chất đẹp trai đó để hại chúng sinh nữa rồi. Bây giờ, êm ái và ấm áp, đó chính là cảm giác của tôi.
Chương 4: Cởi áo cậu ra Châu Châu rất hay ảo tưởng về chàng hoàng tử tương lai của mình hoàn hảo như thế nào nên luôn dồi nhét vào đầu tôi những tiêu chuẩn ở trời dưới đất của cậu ấy. Nào là nhất định phải đẹp trai, cần giàu nhưng phải cho cậu ấy cuộc sống như công chúa, nào là bắt buộc phải thông minh hơn người nhưng với cậu ấy được tỏ ra mình hiểu biết nhiều, vân vân và mây mây. Ngày nào đến trường hay đâu chơi với nhau mà gặp trai đẹp là cậu ấy lại tái phát bệnh lảm nhảm về nhân vật nam có của cậu ấy. Ban đầu tôi còn thành tâm để lắng nghe nhưng lâu dần cứ khi Châu Châu nhắc đến bốn chữ "bạn trai của tớ" là tôi đều quăng cho cậu ấy cái bơ, chú tâm đọc truyện. Châu Châu mỗi lần bị tôi khinh bỉ như thế cũng khinh thường tôi mà "Được lắm cứ bơ tớ , ít ra tớ còn vẽ ra cho mình hình tượng bạn trai để phấn đấu, còn cậu cứ lo cấm đầu vô mấy cuốn truyện tranh chẳng bổ ích đó còn lâu tên nào muốn bén mảng đến làm quen với cậu. Cứ chờ , đến lúc tớ có bạn trai rồi đừng có tìm tớ than khóc, bảo sao tớ bỏ rơi cậu. Có nghe cái đồ vô tâm, vô phế" kết thúc luôn là cậu ấy chịu hết nổi mà hét lên. Thế giới của tôi quả chỉ xoay quanh giữa nhà, trường và Châu Châu. Từ có kết giao bạn trai cũng là cùng chơi với Châu Châu, có cậu ấy tôi cũng chẳng hứng thú chơi với bọn con trai. Thế nên kết quả là xung quanh tôi chẳng có bạn nào khác giới cả, nó càng tệ hơn khi lúc nào tôi có thời gian rảnh là lại ôm mấy cuốn truyện nên cũng dư thời gian như Châu Châu mà tìm hiểu người này người kia. vậy có nghĩa là tôi biết gì về tình , tôi cũng vẫn có mơ mộng cho riêng mình qua mỗi cuốn truyện tôi đọc, chỉ là quá cao vời giống với con bạn viễn vông của tôi thôi. Nhưng điều tôi ngờ rằng có ngày tôi được tên con trai bế bổng thế này. Đến tiếp xúc gần gũi với bọn con trai tôi cũng chưa từng quá giới hạn cái nắm tay, huống gì là bây giờ tôi được người ta ôm trọn người thế này. Cảm giác rất kì lạ và ấm áp khiến tôi có chút lưu luyến mùi hương dễ chịu người cậu ấy. Bế tôi đoạn cũng khá xa, ra khỏi cả khu hội sách náo nhiệt đến dưới cây cổ thụ toả bóng râm gần đó cậu ta quăng tôi xuống. nghe nhầm đâu, chính là quăng trong khi tóc tôi vẫn còn mắc vào cúc áo cậu ta, tôi tiếp đất đau đớn nắm lấy tóc mình kêu "A" tiếng. thế chút thương hoa tiếc ngọc, còn bổ sung câu "Cậu nặng chết được" Cứ lúc nào tôi có được chút ấn tượng tốt về cậu ta y như rằng ngay sau đó cậu ta làm tôi nổi điên "Nè, tôi đâu mở lời nhờ cậu giúp đâu, còn chê tôi nặng" Cậu ta nhìn tôi cười khẩy "Tôi là tự giúp mình thôi khi phải dính với cậu thế này. Mà đừng nhiều lời nữa, tôi muốn nhanh được giải thoát khỏi cậu nên đứng im ở đây " "Cậu tưởng tôi muốn chắc. Mà đứng im để làm gì?" Tôi thấy cậu ta mò tìm cái gì đó phía sau balo mang lưng. Đến lúc thấy cậu ta lôi từ trong balo ra cái kéo tôi trừng to mắt nhìn cậu ta. "Nếu cậu dám lấy cái kéo đó cắt tóc tôi, tôi giết cậu. Đừng có manh động" lời tôi cứ như cơn gió vừa thổi qua, nhàng, với cậu ta có tí xê dịch nào. Cậu ta vẫn vươn kéo lên và mở nó ra chuẩn bị sẵn sàng. định làm sao? Tóc có xấu nó cũng là phần cơ thể tôi, điên sao mà nỡ lòng cắt tóc của con vậy? " cho phép, cậu đừng có mà lại gần" tôi cố đẩy cậu ta ra xa, nhưng cậu ta vẫn cố chấp tiến lại khiến tôi phải dùng thêm sức mà vỗ mạnh vào ngực . "Đừng có loạn, cần cậu cản chúng ta cũng có xa nhau được đâu. Cậu mà còn loạn tóc mất còn nhiều hơn đó" "Tên điên, cho cậu cắt" tôi bù lu bù loa, cản được nên đành túm chặt mớ tóc rối vào chiếc cúc, ngăn cho cậu ta được như ý muốn. Quyết tâm dằng co với hồi kết cục sức mạnh con làm sao bằng con trai cơ chứ, tôi nghe phía sau đầu mình tiếng nhấp kéo "phặc" cái, tôi đau xót kêu to tiếng. "A A A, tôi nguyền rủa cậu tên mặt trắng xấu xa, chết , cậu chết rồi cho cậu đầu thai làm kiếp con trọc đầu, có tóc để cậu biết tóc quý thế nào. Huhu, tóc của tôi, xin lỗi mẹ, con thể giữ gìn mái tóc vàng ngọc mẹ chín tháng mười ngày tạo ra....huhu" tôi ngồi xổm xuống đất khóc than kể tội cậu ta, hơi khí thế vẫn cảm thấy chưa đủ nên than kể tiếp "Cậu đó, sao cậu có thể nhẫn tâm như thế, tôi dù sao....." "Cậu im ngay cho tôi, còn nữa thứ tôi cắt tiếp theo là lưỡi của cậu đó." thế nhưng chưa tròn câu bị cậu ta chặn lại, quát câu. Tôi ấm ức cãi lại "Cậu cắt tóc của người ta bây giờ còn lớn tiếng? Cậu cho mình là ai?" "Ai cắt tóc cậu lúc nào mà cứ oan oan" "Đừng có nguỵ biện, lúc nãy ai dùng kéo ở phía sau tôi cưỡng ép cắt phặc cái? Là ai chứ?" "Xin cậu nhìn cho thứ tôi cắt là cái này" cậu ta chìa tay ra cho tôi xem, ấy có chiếc cúc áo màu vàng lóng lánh "Cúc áo sao? Cậu.....cậu cắt cúc áo của mình? Tóc của tôi....." đến bây giờ tôi mới dùng tay xoa xoa mớ tóc rối ở phía sau để kiểm chứng. Quả vẫn còn y nguyên mớ rối loạn. Tôi có hơi xấu hổ, tôi nào có biết cậu ta cắt cúc áo của mình chứ. Lúc nãy chưa mọi chuyện bù lu bù loa nguyền rủa người ta, trong khi người ta lời mà hy sinh cái áo sơ mi mặc, tôi thấy mình có lỗi càng thêm lỗi. Nhìn chiếc cúc áo kia thôi biết chiếc áo sơ mi của cậu ta đắt thế nào, tôi gián tiếp phá hoại tài sản có giá trị của người ta rồi. Tôi ngại ngùng nhìn cậu ta, còn cậu ta thoải mái nhìn lại tôi cách lạnh lùng. Tôi cứ biết có nên hay dẫn đến xảy ra hành động là cứ chừng năm giây tôi cúi xuống bấm ngón tay rồi tiếp tục ngẩng lên nhìn cậu ấy vẻ bối rối. Lặp lại như thế được mười lần, đến tôi còn thể kiên nhẫn với bản thân vậy mà cậu ta vẫn cứ như thế nhìn tôi, ánh mắt còn kiên định hơn cả tôi. "Cởi.....cởi áo cậu ra " cuối cùng tôi cũng được câu cần