1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại, hắc bang] Mị Sát - Chiết Hỏa Nhất Hạ (12/56)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      MỊ SÁT

      Tác giả: Chiết Hỏa Nhất Hạ

      Thể loại: đại, hắc bang, dưỡng thành

      Converter: ngocquynh520

      Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh

      Số chương: 56 chương

      Tình trạng: ~~năm tháng còn dài~~

      Diễn viên: Túc (Tô Phác), Sở Hàng

      Hợp diễn: Lý Cảnh Chi [1], Cách Chi [2], Tưởng Miên

      Giới thiệu:

      Trong những năm này, dạy viết chữ, mặc quần áo, dạy cử chỉ lễ nghi, dạy bất động thanh sắc, dạy cách ám sát, dạy quả quyết mà tàn nhẫn.

      Kết quả là, xinh đẹp, quyến rũ như cây thuốc phiện, còn mạnh mẽ cự tuyệt .

      ________________________

      Phong giải thích cho các bạn chút về hai chữ 'Chi' để tránh nhầm lẫn.

      [1]Chi (之) :hướng về, hướng tới

      [2]Chi (枝): cành (cây), nhánh, ngành​
      139Chris thích bài này.

    2. Nữ Lâm

      Nữ Lâm Well-Known Member

      Bài viết:
      23,871
      Được thích:
      22,185
      ☆Chương 1: (1)

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      Túc mới vừa đốt hương xong, bị người đàn ông gấp gáp ôm lấy từ phía sau.

      Hơi thở mang mùi thuốc lá lượn lờ, bàn tay của người đàn ông đó thăm dò vào bên trong áo của , vuốt ve nơi bị nội y che giấu. cánh tay khác từ đùi chạy lên, vỗ về nơi sâu nhất của qua lớp vải mỏng.

      Mới bắt đầu, người Túc khẽ run lên, sau thuận thế ngã ra. Giống như chú mèo Ba Tư, ngoan ngoãn nằm trong lòng của người đàn ông đó. Người đàn ông cắn tai mẫn cảm của , rồi xuống chiếc cổ trắng mịn, sau đó là hai chiếc xương quai xanh tinh xảo.

      Ngửi mùi thơm cơ thể , môi như áp sát vào làn da trắng mịm của , ngón tay vội vàng, hơi thở cũng sắp thể kiềm chế được.

      Qua chiếc gương trang điểm đặt đối diện giường, Túc thấy gương mặt trang điểm đậm của mình, nhưng mặt lại có chút cảm giác gì, giống như mang chiếc mặt nạ sắt. Hai xương sườn của bị đối phương đè xuống, có chút đau, lúc ngước cổ lên vì bị người đàn ông hôn, liếc nhìn chiếc đồng hồ treo tường.

      Còn năm phút.

      Biểu của Túc vẫn luôn là phục tùng, giường mặc cho người đàn ông làm gì , thân thể mập mạp của đè xuống, mùi hương lan khắp phòng, tuy bị tình dục làm đỏ cả mắt, người đàn ông vẫn phát , vừa vuốt ve đùi , vừa hỏi, "Em đốt hương gì vậy?"

      Mắt Túc híp lại, cố làm cho giọng dịu dàng, mềm mại, , "Là hương Tạng." (*Hương Tạng là loại hương trầm của người Tây Tạng, được tạo ra bởi nhiều loại dược thảo quí ở Tây Tạng, Nepal..)

      Còn ba phút.

      " dễ ngửi." Người đàn ông hàm hồ , sốt ruột mà lật lại, đem từng cúc áo mở ra, rất nhanh lộ ra sống lưng trắng nõn, bóng loáng của . Hiển nhiên, người đàn ông đó đối với đường cong của rất hài lòng, sau khắc đem tay đặt vào tay , đôi môi vội vàng hôn xuống, mút vào làn da trắng muốt, trẻ trung của , rồi , " bằng mùi thơm cơ thể của em."

      Túc bị đùa giỡn gập người lại, bộ lễ phục của bị lột xuống hết. Đầu của ngưỡng lên, người giống như con rắn, hai chân bị kéo ra, gác lên vai của . Đối phương bắt được hai tay của , thưởng thức bộ dáng khuất phục của , nhàng đặt lên mông , nhào nặn, cảm thán, "Bảo bối à, thân thể của em mềm mại."

      Môi Túc khẽ mím, nheo mắt nhìn về chiếc đồng hồ tường.

      Còn phút.

      Rốt cuộc, người đàn ông kia cũng buông ra, lật qua, mặt đối mặt. quỳ gối xuống giường, ngón tay đụng vào cái khóa áo ngực, vừa mở ra. Túc nghe tiếng rên lên.

      Nàng ngã nằm giường, nhìn đầu người đàn ông bị viên đạn xiên qua, cũng kịp nhắm mắt lại, chậm rãi ngã xuống.

      giây trước, dục vọng sôi trào, khắc sau, trở thàh cái xác lạnh lẽo.

      Đối với người chết, Túc thấy cũng ít hơn khi thấy ngừoi sống. Từ đến lớn, sớm quen với cảnh này, nỗi sợ hãi sớm bị bỏ xa vạn dặm.

      Túc đẩy cái xác nằm nửa người ra, từ từ ngồi dậy. Áo ngực vai rớt xuống, hai ngón tay thon dài xuất , đem nó kéo lên.

      Họng súng lục giảm thanh vẫn còn lưu lại chút khói, cằm Túc bị ngón trỏ nâng lên. Đầu Túc ngẩng lên, chống lại đôi mắt hẹp dài, con người thâm thúy.

      Màu sắc con người của đôi mắt này rất nhạt, lúc cười lên hề mang chút hơi ấm nào. Giống như hai viên kim cương xinh đẹp mà hoa lệ, lạnh lẽo nhưng mười phần chói mắt. "Tám giờ mà có giải quyết được. Em thua, Túc à!"

      Sở Hành chút để ý cười cười, khẽ cúi người, hai tay giúp cài lại áo ngực, trong lúc vô tình, ngón út lướt qua nụ hoa của .

      Túc cắn môi, mắt hạ xuống, chỉ nghe lạch cạch tiếng, áo ngực của được cài lại.

      ngồi ở mép giường, nội y là màu đen, làn da trắng như tuyết. Dưới ánh đèn trang trí trần, chỗ trắng chói mắt, chỗ đen hấp dẫn. Sở Hành cúi đầu, quan sát bộ dáng xốc xếch chịu nổi của . Thời gian từng phút trôi qua, nhưng vẫn quan sát .

      Túc quay mặt .

      Sở Hành cất lên tiếng cười khó hiểu, cởi áo ngoài ra, nhanh nhẹn khoác lên người .

      Sau đó ôm Túc rời khỏi phòng. Bên ngoài, chiếc xe chống đạn và đám vệ sĩ đợi, Sở Hành ôm tới.

      Túc còn trẻ, cơ thể linh hoạt mềm dẻo, con ngươi đen nhánh chuyển động qua lại, khiến người khác khỏi liên tưởng đến chim hoàng oanh. Cả ngừoi bị bọc trong áo khoác, cổ áo thoang thoảng mùi nước hoa đàn ông.

      Chiếc áo khoác rất dài, kéo thẳng đến bắp chân. Xe bắt đầu khởi động, hai chân tách ra ngồi đùi Sở Hành, ánh mắt rũ xuống chút biểu cảm. Sở Hành quan sát sắc mặt Túc, lát sau bắt đầu tìm kiếm ngón chân .

      Hạt chân trâu trong lòng bàn tay bị cọ sát từ từ. Các đốt ngón tay giữ gan bàn chân.

      Trong phút chốc, Túc cúi đầu thở gấp. Khóe môi bạc của Sở Hành hơi cong, chiếc kim tiêm sắc nhọn đâm vào lòng chân . Toàn thân Túc run rẩy, hàm răng va vào nhau, gắng gượng đè nén hơi thở cho phát ra tiếng.

      Chiếc áo khoác cài nút mở phân nửa, cảnh phong tình nửa xanh nửa đỏ bên trong. Sở Hành nheo mắt, lại chiếc ngân châm khác xuyên qua.

      Túc cắn môi thành đường, cau mày nghiêng đầu sang bên, gò má quật cường hình vòng cung, lời.

      “ Em rất ngoan”, Sở Hành lạnh giọng, “ Làm sai mà còn xin lỗi?”

      “ Em sai”

      “ Em thua. Nên tất cả em đều sai” Trong xe có điều hòa nhưng trán Túc lấm tấm mồ hôi. mở mắt, cuối cùng bị cây ngân châm thứ ba đâm tới, cất tiếng rên rỉ.

      Hai tay bị khóa lại trong áo, chỉ có thể lắc lắc mái tóc sau lưng, chớp mắt ngẩng đầu lên, có thể nhìn xương cổ, bên trong yếu đuối lại có chút quyến rũ khó tả, làm thôi thúc người ta ý nghĩ muốn nắm lấy.

      Bên ngoài, ánh sáng ngập tràn lọt vào, Sở Hành quan sát cổ dần màu hồng nhạt, ngón tay buông ra, ba cây ngân châm cùng tiếng động trượt xuống. kéo tấm vách ngăn, tạo thành gian kín mít bên trong.

      ☆Chương 1: (2)

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      đem tấm ngăn che lại, gian bên trong liền bị bịt kín.

      Bàn tay của dán sát vào bắp chân của , nhàng vuốt ve, bầu khí xung quanh đầy mập mờ.

      Túc ngửa mặt nhìn . Ánh mắt trước sau như , nhìn khá hơn, nhưng vẫn chút tình cảm. Giống như lưỡi dao sắc bén lại đẹp đẽ, làm người ta quyến luyến nhưng thể tiến lên.

      Chiếc áo khoác người rớt xuống, lộ bờ vai mượt mà, nhẵn nhụi như tấm gương phản chiếu ánh sáng. Sở Hành thưởng thức hồi, mắt khẽ ngước lên, nhìn gương mặt xinh đẹp của .

      Mặc kệ như thế nào, khuôn mặt này lọ vào mắt xanh của . Trong nhóm những được đào tạo, chỉ thích khuôn mặt này nhất.

      lúc lâu sau, tay nắm lấy chân của Túc, để tách ra chỉ ngồi bên gối. Sau đó, lấy chiếc khăn ướt tẩy trang từ chiếc tủ đựng đồ, nhanh chậm lau lớp phấn trang điểm dày cộm mặt . Sở Hành tẩy trang rất chuyên nghiệp, Túc hiểu kỹ thuật này là do quan sát từ người phụ nữ nào. Nhưng đối với Sở Hành, những điều biết còn rất nhiều. Hôm nay, những ý nghĩ quen thuộc trong đầu liền bất chợt lóe lên.

      Khi đầu ngón tay thông qua khăn ướt chạm vào mi mắt của Túc, lông mi của khẽ run. Khăn ướt lạnh lẽo, cẩn thận lau lớp trang điểm mặt , xe chạy đường vấp phải vật chướng, lắc lư. Nơi bí cách lớp quần của Túc cọ xương đầu gối . Túc khẩn trương lên lời, ngồi xếp lại, bả vai hạ thấp, tựa như nghe lời, rên tiếng nào.

      Lau xong lớp trang điểm, khuôn mặt đầy mê hoặc của lộ ra, dưới ánh sáng mập mờ có vẻ thanh lệ, uyển chuyển và sạch . Ánh mắt tựa như hai viên hạnh nhân đối xứng, trắng đen ràng. Sở Hành ngắm nhìn đôi mắt , Túc vẫn ngẩng đầu. tiện tay ném chiếc khăn vào chiếc sọt đựng rác, nắm hai tay Túc giữ sau người rồi ôm lấy cơ thể . Tiếp đó cúi đầu, ngậm chiếc móc cài nội y trước ngực , tháo nó ra.

      Lúc đầu lưỡi của đưa đến trước ngực , Túc liền kiềm chế hơi thở, hàm răng cắn chặt. Ngón tay vuốt ve dọc sống lưng của , cả người Túc căng thẳng, nhưng ngay lúc chờ hành động trêu chọc tiếp theo của Sở Hành, tay dừng lại.

      Xe từ từ dừng lại. Sở Hành ngồi dậy, bình tĩnh ung dung cài lại nút áo cho . Áo khoác lại được trùm lên người, thả từ đầu gối xuống, giơ tay chỉnh lại tay áo của mình, giọng bình thản, "Tắm rửa sạch rồi đến thư phòng tìm tôi." xong rồi liền bước xuống xe.

      Túc ngây người hai giây, mới nắm chặt áo khoác, bước xuống. Giày của vẫn còn ở trong căn phòng kia, nên phải chân đất, những hạt cát đường làm rất khó chịu. Cách đó xa, giọng lạnh lùng vang lên, mang đầy vẻ châm chọc, "Tiểu Thư Túc là nổi tiếng, khiến cho thiếu gia phải bỏ buổi tiệc sinh tiệc mà chạy tìm. Thể diện của lớn."
      Last edited by a moderator: 6/6/15
      139, Thanh Hằng, dhtt2 others thích bài này.

    3. Nyanko129

      Nyanko129 Well-Known Member

      Bài viết:
      5,155
      Được thích:
      13,070
      ☆Chương 1: (3)

      <Chuyển ngữ: Di Phong Ảnh>

      Cách Chi đứng bậc thang thứ hai, khuôn mặt tinh xảo, dạ phục cũng chưa kịp thay, vòng tay kim cương tỏa sáng rực rỡ cổ tay của ta. Cách Chi thấy áo khoác người Túc, ánh mắt giống như muốn róc xương lóc thịt .

      Áo khoác quá lớn, Túc mặc vào rất rộng, gió thổi qua làm những sợi tóc của bay, tăng thêm huơng vị chỉnh tề, quần áo xốc xếch.

      Túc để ý tới Cách Chi, tiếp tục cất bước, tránh xa ta, đế giày cao gót giẫm xuống sàn kêu vang. Dù thế, Túc vẫn bị Cách Chi cản lại, tay ta vừa nhấc lên, bị nhanh bước bắt lại, ánh mắt Túc lạnh lùng, tay còn lại trực tiếp bóp cổ Cách Chi.

      Cách Chi bị Túc chế trụ, xương tay vang lên vài tiếng, vì thở được mà ta ra sức giãy dụa. Mãi cho đến khi mắt trợn trắng, Túc mới buông tay, còn Cách Chi như đóa hoa Hải Đường bị gió thổi bay xuống đất, chút sức lực mà ngã xuống bậc thang.

      Con ngươi Cách Chi trợn lên, nhất thời dám trêu chọc Túc nữa. Túc cũng thèm nhìn ta, trực tiếp bước qua người Cách Chi lên lầu.

      Trở lại phòng, Túc liền tắm rửa, lúc thay đồ hơi do dự chần chừ. thể đoán được ý tứ câu cuối cùng kia của Sở Hành, nên biết có nên đến thư phòng .

      Đứng nhìn tủ quần áo rất lâu, Túc hít sâu hơi, rút đại bộ đồ ra mặc. Nhưng sau khi cầm nó lên mới phát , ra đây là bộ đồ mà nửa tháng trước, lúc Sở Hành nhất thời vui mừng, kéo đến cửa hàng mua cho.

      Đêm hôm đó, và Sở Hành gặp khách hàng. Đêm ở thành phố C tệ, tâm trạng Sở Hành dường như tốt. Trong hộp đêm, vốn bị đám oanh oanh yến yến vây quanh nên có phần tập trung. Hơn nữa, còn nhanh chóng ném ít đồ trang sức quý giá cho đám người đẹp, sau đó liền coi trọng mấy lão đại đem Túc cáo từ sớm.

      qua trung tâm thành phố phồn hoa ngập tràn ánh sáng, bỗng dừng xe, từ đầu tới cuối im lặng dẫn vào cửa hiệu, sau khi cầu mặc thử ba bộ trang phục, chọn bộ cuối cùng, trả tiền rồi nghênh ngang dẫn . Đó là lần đầu tiên, ấy tự mình đến cửa hàng mua cho bộ quần áo, mặc dù có mấy phần thể giải thích được.

      túc nhìn chằm chằm bộ quần áo trắng tinh tay, mắt rũ xuống, cuối cùng cũng vẫn phải mặc bộ này.

      Kết cấu khu vực của nhà họ Sở được chia làm hai phần. Túc và những người khác sống bên ngoài, bên trong là nơi nghỉ ngơi của Sở Hành và quản gia. Càng vào trong, cấp bậc càng cao. Túc ở đây hơn mười năm, sau khi được cất nhắc bước chân vào nhà tổ, phòng trang hoàng ngày càng tinh xảo, chỗ ở chưa từng thay đổi.

      Sau khi thông báo, Túc chậm rãi theo nhân viên tùy tùng băng qua hành lang. Bên trong nhà tổ, toàn bộ được trang hoàng theo phong cách thời Minh Thanh, có niên đại từ rất xa xưa. Nếu đứng ở đây, mặc dù giữa trưa hè, nước trong hồ cá trong veo tỏa sáng, cây cối hoa cỏ xanh um tươi tốt, dù sao cũng làm cho áp lực giảm xuống chút. Túc đối với nơi này luôn luôn trốn tránh. Nếu phải Sở Hành chỉ đích danh tới đây ngay cả việc báo cáo cũng cố gắng chọn cao ốc Sở thị, thậm chí là hộp đêm.

      Ở ngoài thư phòng, Túc đứng đợi lâu, được quản gia gọi vào. Tay của vừa định giơ ra mở cửa, Cách Chi từ bên trong bước ra, ta thay bộ váy thắt eo diễm lệ, mái tóc vừa búi giờ buông xuống, lộ vẻ quyến rũ của trưởng thành. Thấy , đuôi mắt ta nhếch lên, che giấu ghen ghét.

      Túc tự động nhường lối, cúi đầu, nhàng : "Chị Cách Chi."

      thanh của cao thấp, vừa lúc có thể để Sở Hàng ngồi bên trong nghe thấy. Ở chỗ này Cách Chi dám lỗ mãng, cắn răng, cười lạnh tiếng, nào, phất tay bỏ .

      Túc bước vào, nhàng đóng cửa lại, đứng cách bàn của Sở Hàng khoảng. Sở Hành liếc nhìn , cuối đầu nhìn tập tài liệu tay, mở miệng phun ra hai chữ: "Quỳ Xuống."
      Last edited by a moderator: 18/6/15
      139, Thanh Hằng, dhtt2 others thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      ☆Chương 2 (1)

      Chuyển ngữ: Di Phong


      Túc có chậm chạp, nhanh chóng quỳ xuống, lời nào.

      Mí mắt của Sở Hành cũng ngẩng, hỏi: "Có gì muốn ?"

      Tấm thảm lông dê mềm mại dưới đầu gối, quỳ như thế nào cũng cảm thấy đau, mí mắt Túc rũ xuống, giọng: " có."

      "Biết sai rồi sao?"

      "Biết sai rồi."

      Sở Hành khẽ hừ, cũng tiếp tục hỏi biết sai cái gì. Nghĩ đến sớm biết , coi như Túc đường hoàng nữa, lần sau vẫn chết.

      Túc quỳ thẳng lưng, nhưng vẫn thấy được chân mang đôi dép có màu trắng sữa như màu tấm thảm dê, liền có chút lười biếng.

      Im lặng hồi, lại nghe lên tiếng: "Nếu biết sai nhận phạt, tạm thời quỳ thôi."

      Cứ như vậy, cái 'tạm thời' của chính là suốt đêm.

      Sở Hành cũng là đêm ngủ, hai ngày ngày bởi vì bỏ lại rất nhiều công vụ chưa làm, lại phần công vụ để xuống bàn, lúc ngẩng đầu lên trời sáng. Suốt khoảng thời gian đó, quản gia có gõ cửa mấy lần, vào mang thêm cafe và bữa ăn khuya, thấy Túc quỳ thảm, đuôi mắt cũng động cái.

      Ngược lại, sáng sớm, Đường tổng gõ cửa phòng, thấy bộ dạng của khẽ kinh hãi, nhưng lại dám hỏi nhiều, con mắt quan tâm mà đưa tập tài liệu nộp lên, giọng chuyện vài câu với . Túc vẫn quỳ ở đó, cũng nghe được vài đoạn ngắn, nhưng vì ở nhà họ Sở cũng mười năm, mưa dầm thấm đất, đối với vụ sớm quen, nên có thể nghe ra ba, chỉ với mấy đoạn , mà biết Đường Minh về nhà họ Thôi.

      Con đường buôn bán phân ra rất nhiều loại, nhà họ Sở làm việc chính là dơ bẩn nhất. Ám sát, ma túy, tình dục, nhưng phàm là người hắc đạo, cũng khỏi dính nhiều hoặc ít, nếu muốn trở về con đường chính đạo, hoặc là muốn đem chuyện làm được vững hơn thỏa lưu loát, đem những chuyện này toàn bộ ủy thác cho Sở Hành. Nhà họ Sở thay người ám sát, hỏi động cơ, nguyên do, chỉ nhận thù lao. Nếu người bị hại muốn tìm kẻ thù báo thù, cũng chỉ tìm kẻ thuê sát thủ, có liên quan đến nhà họ Sở.

      Trước kia Sở Hành qua, nhà họ Sở chẳng qua là cây đao. Dao găm giết ai, phải nhìn ý tứ của cố chủ. Làm sao giết, cũng nhìn ý tứ của cố chủ. Nếu người báo thù có chút đầu óc, biết như thế nào để tìm người 'xử' kẻ thù, mà phải tìm 'dao găm' để báo thù.

      Nhà họ Thôi là thế lực mới ở thành phố C, việc làm ăn của họ lại là buôn bán vũ khí. Hơn nữa, lại có quan hệ sâu xa với chính quyền địa phương, mà lúc nhà họ Thôi ngang nhiên nhúng tay, những gia tộc khác đều có ý nhún nhường ba phần. Chính điều này làm nhà họ Thôi hoành hành cố kỵ.

      Gần đây Sở Hành lại cần chính quyền địa phương đó phê chuẩn tờ giấy, đúng lúc quản nơi đó lại cùng người trong nhà họ Thôi kết thân. Chức quan người đó cũng , nhưng danh tiếng ở thành phố C trước giờ tốt, làm việc lại càng khó dưa. Tờ giấy nhà họ Sở đưa lên hơn tháng, đến nay vẫn bị người lấy danh tiếng qua, phê chuẩn.

      Túc nghe Sở Hành cùng Lộ Minh chuyện, suy nghĩ vận chuyển nhanh, ngoài mặt vẫn cúi đầu nhúc nhích.

      Đợi đến khi Lộ Minh ra ngoài, Túc lại quỳ chốc lát, nghe được tiếng hề bận tâm của Sở Hành vang lên: "Đứng lên ."

      Túc quỳ thẳng tắp suốt cả buổi tối, thân thể thoáng nhúc nhích, liền cảm thấy đầu gối truyền đến cảm giác đau nhức, trụ được mà ngã xuống.

      Mặc dù từ năm 12 tuổi tiếp nhận huấn luyện, nhưng lần trừng phạt lần này giống 12 năm kia. Trong quá khứ, Túc luôn đóng vai bé khéo léo dịu dàng, ít , lưu loát, thông minh, cũng cãi lời, điều này làm cho Sở Hành đặc biệt hài lòng, nên rất ít khi phạt .

      Hôm nay, Sở Hành vẫn là Sở Hành luôn lạnh nhạt kia, nhưng lại muốn làm Túc năm xưa.

      túc giật giật người, nhưng đứng lên được, tư thế hai tay chống lên sàn của đẹp mắt chút nào, đột nhiên có đôi dép màu trắng xuất trong tầm mắt của , Sở hành cúi người, bế lên.

      Lông mi Túc rủ xuống, lời. Sở Hành ôm đứng nguyên tại chỗ, trầm ngâm mở lời: "Nặng!"

      " thể nào." Túc có chút tức giận, " ràng tôi kí!"

      ☆Chương 2: (2)

      Chuyển ngữ: Di Phong


      Sở Hành từ chối cho ý kiến, khi làm ra tư thế này nghe lọt lời của đối phương. Sở Hành về ghế làm việc, để Túc ngồi đầu gối , bàn đặt vài chén kiểu lịch tao nhã, cháo trắng rau dưa, còn có thêm hai trứng gà.

      ôm chặt Túc, lột vỏ trứng ra, trứng gà mềm mại bóng loáng được đưa đến bên môi . Túc giằng co lúc mới há miệng cắn, đem lòng trắng trứng nhai mạnh rồi nuốt xuống, còn dư lại cái trứng gà sống chết quay mặt , chịu ăn. Sở Hành đùa thêm chút mà thành công, đành phải đem phần còn lại nuốt hết.

      Cứ như vậy mà ăn xong hai trứng gà, Sở Hành lại cầm cái muỗng, mút cháo đút cho Túc ăn. Đút tới khi cháo trong chén hết, nhưng lại giống nổi lên hăng hái, kéo kéo gương mặt , nở nụ cười : "Ăn ngon sao?"

      Túc vẫn có giương mắt: "Ăn ngon."

      ăn ngon, Sở Hành lại giống như thích. Nụ cười chậm rãi biến mất, liếc nhìn cái, lạnh nhạt : "Được rồi, trở về phòng mình bôi chút thuốc lên đầu gối . có chuyện gì cần ở đây nữa."

      Túc lập tức nhảy xuống, cúi đầu, thái độ rất cung kính: "Vậy Túc xin cáo lui trước."

      Sở Hành nâng nâng tay, Túc khẽ khom người lui về phía sau hai bước, xoay người, thẳng tắp mà bước ra ngoài.

      Túc quỳ suốt cả đêm, đầu gối thấy vết máu bầm, cho nên thoát khỏi ánh mắt của Cách Chi đứng chờ ngoài cửa, lông mày ta nhảy lên cái, duỗi tay ngăn cho Túc bước .

      Vóc dáng Cách Chi cao hơn Túc, ánh mắt nhìn từ xuống càng có vẻ cấp nhìn cấp dưới, đầy ngạo mạn và khinh bỉ. Túc nhúc nhích khi bị ta ngăn, vẫn là dáng vẻ cúi mặt thuận theo nhưng cũng làm cho Cách Chi hài lòng, hừ lạnh tiếng, ta lên tiếng: "Xem ra lần này tiểu thư Túc nhận được sủng ái là quỳ đêm nha."

      túc tiếng nào.

      Cách Chi ghét nhất chính là cái bộ dáng này của , càng phát ra dương quái khí: "Gương mặt nhu nhu nhược nhược, lòng dạ so với rắn còn độc hơn, qả nhiên chính là con do hạ tiện sinh ra....."

      "Chị Cách Chi." Mặt mũi Túc thay đổi, giọng chặn lại lời của ta..., " tại tâm tình tiên sinh được tốt lắm, muốn bất kỳ ai quấy rầy. Xin mời chị đợi ở chỗ này chút, lúc nào tiên sinh đồng ý chị hãy vào."

      " làm bộ giỏi lắm, tôi biết láo."

      "Vậy chị có thể thử xem." Túc như cũ nhìn dưới mặt đất, lông mi rũ xuống nhúc nhích, "Tôi hiểu chị tin tôi, nhưng chị vẫn có thể gõ cửa."

      Câu nào của cũng mang kính trọng, giọng cố ý mềm dịu, nhưng vẫn nghe ra chân thành trong đó. Cách Chi căm phẫn nhìn , lại nhìn cánh cửa kia, cắn cắn môi, cuối cùng dặm chân cái, bất đắc dĩ rút tay ngăn Túc, đứng ở đó tiếp tục chờ.

      Túc khẽ phúc thân, mặt đổi sắc rời .

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 4

      Trong lòng Túc hoảng hốt, nhưng lại bày ra vẻ mặt đồng ý. Sở Hành lại nhìn , cầm chiếc khăn mặt lau xong đưa cho thuộc hạ đứng bên cạnh, quay đầu thản nhiên với Lộ Minh: "Năm nay vẫn giao cho Tào Đông Dương."

      Nét mặt Lộ Minh ràng lộ ra ý tứ muốn chút gì đó, mở miệng rồi khép lại, chỉ gật gật đầu. Lúc xoay người rời lại bị Sở Hành gọi lại: "Xem ra tiểu thư Tưởng hơi mệt, ông giúp tôi đưa ta về nhà."

      Lộ Minh đáp tiếng, ánh mắt chuyển vòng đến người yên lặng ở bên cạnh: "Tiểu thư Tưởng, mời theo tôi."

      được gọi là tiểu thư Tưởng nhìn Sở Hành, lại nhìn Túc, sau đó mỉm cười, hơi gật đầu, theo Lộ Minh rời .

      Từ đầu đến cuối Sở Hành vẫn mở miệng thân phận của này, Túc cũng thể chủ động hỏi. nhìn theo bóng lưng rời của tiểu thư Tưởng, mỗi bước đều giống như được tính toán khoảng cách rất chính xác, bước chân vừa đúng như nhau. Chất liệu quần áo người cũng rất tốt, cho dù xa mấy mét, vẫn là có thể nhìn ràng độ sáng bóng vật liệu may mặc của . Hơn nữa tư thế cùng thái độ đứng yên bên vừa rồi, rất giống là được nuôi dưỡng ở trong khuê phòng, thanh nhã xinh đẹp, đoan trang hiền hậu như vậy.

      Túc tự nhận sớm thuộc làu danh sách danh nhân thành phố C, lúc này vẫn nghĩ ra tên tuổi này. rũ tay đứng ở bên, lúc nhìn Sở Hành thử súng lòng dạ rất nhanh suy nghĩ, ngờ Sở Hành đột nhiên mở miệng: "Tào Đông Dương cho em bao nhiêu tiền, để cho em tốt giúp ông ta?"

      "Cái gì?"

      Túc thuận miệng đáp lại câu, đợi lấy lại tinh thần mới chính thức hiểu ý tứ của những lời này, chấn động cả người, chợt ngẩng đầu nhìn .

      Cầm đạn cùng lưu loát lên đạn, nhắm trúng, Sở Hành mới hơi nghiêng mặt, có chút buồn cười nhìn : "Thế nào, em nghĩ có thể dấu dếm được tôi chuyện như vậy?"

      Cả người Túc cứng ngắc, lát sau mới chậm rãi hạ mắt xuống, giọng : " dám."

      " dám làm chuyện như vậy sau lưng tôi, còn có cái gì em dám? Hả?"

      Mấy năm nay Túc theo bên cạnh , đương nhiên có thể nghe ra ý tứ nguy hiểm trong giọng điệu của . Nhưng mà tâm tư Sở Hành từ trước đến giờ rất khó nắm bắt, coi như hiểu được, cũng tìm được câu trả lời an toàn hoàn mỹ. Im lặng chốc lát, mới tính toán mở miệng, giọng yếu ớt cẩn thận mười phần: “Ngài mới là chỗ dựa vững chắc của em. Như thế nào nữa em chẳng qua là cáo mượn oai hùm mà thôi, đương nhiên cái gì cũng dám."

      Sở Hành nhìn điệu bộ sợ bị tính sổ của , chậm rãi hừ cười tiếng: "Em biết là tốt rồi."

      Thần kinh Túc căng thẳng, nghe được Sở Hành lại hỏi: "Tào Đông Dương bí mật cho em bao nhiêu tiền?"

      ". . . . . . triệu tệ."

      "Tào Đông Dương nhất chính nhất phản còn cao hơn hai điểm so với Giang Kiến Minh, dùng triệu là có thể sai bảo em, mua bán này của ông ta ngược lại chút thua thiệt." nghe lành lạnh : "Nếu như tôi muốn đem hiệp ước cho Tào Đông Dương, em tính toán làm sao cho xong việc?"

      Túc cúi đầu đứng yên, im lặng .

      Nếu muốn tính sổ, Túc phải là lần đầu tiên bị Sở Hành vạch trần những trò hề vụng trộm như thế. cơ bản, thường cách đoạn thời gian, luôn luôn gây ra hai chuyện vượt khuôn, nhấc lên sóng gió , Sở Hành mắt nhắm mắt mở làm như biết, nếu làm cho mọi người đều biết tố cáo trước mặt Sở Hành, cơ bản chính là yên lặng chờ Sở Hành tức giận bắt đầu xử trí.

      Lần đầu tiên Túc làm quá giới hạn, là cùng người khác hợp mưu, muốn thừa dịp lúc Ly Chi làm nhiệm vụ khiến chết ngạt trong phòng tắm hơi ở hội quán Ôn Tuyền. Chuyện thất bại, sau khi thoát hiểm, Ly Chi báo lại mọi chuyện cho Sở Hành, lần đó Túc bị phạt đánh mạnh bằng gậy trận, sau đó bị giam ở trong phòng trống rỗng đóng cửa ba tháng. Ly Chi vẫn chê trừng phạt quá vừa lòng, Túc biết Sở Hành làm gì để lắng xuống chuyện này, chỉ biết là đến khi được thả ra từ phòng tạm giam, liền nhìn thấy Ly Chi lái chiếc xe thể thao giống như đúc xe của , rêu rao ngang qua.

      Lần thứ hai là Túc lén lút thả ra hai người cảnh sát nằm vùng mà Sở Hành giao cho Ly Chi xử trí, Ly Chi biết được sau đó bắt người trở lại, cũng cả đêm thuật lại đầu đuôi mọi chuyện cho Sở Hành. Lần này Túc bị trừng phạt nặng hơn rất nhiều, chỉ bị phạt đánh bằng gậy và giam giữ, ngay cả tra hỏi hình tù, quyền lực cũng bị câu của Sở Hành thu về.

      Lần thứ ba là Túc thử lặng yên từ từ loại bỏ quyền lực của Ly Chi, lại bị Ly Chi tình cờ phát , lần này dẫn đến hậu quả càng thêm nghiêm trọng, Túc bị Ly Chi sai người bẻ gãy cánh tay ngay tại chỗ, sau đó giải đến trước mặt Sở Hành, Sở Hành từ cao nhìn xuống quỳ mặt đất, yên lặng lát sau đó nặng nề mở miệng: "Em thích hợp làm những chuyện này. Về sau chuyện của em đều giao cho Ly Chi làm. Em tiếp tục theo bên cạnh tôi."
      câu hời hợt, liền gạt bỏ hết tất cả công trạng lẫn sai lầm của .

      Túc đứng ở nơi đó, yên lặng chờ xử lý, thấy Sở Hành chậm chạp gì, cũng biết lần này lại phạm vào điều kiêng kỵ lớn.

      Trước kia, nhúng tay vào phạm vi quản lý của Ly Chi, suy cho cùng vẫn liên quan với Sở Hành. Bây giờ, nhúng tay vào chuyện Tào Đông Dương, bị Sở Hành phát là may mắn, nếu bị Sở Hành biết, đại khái ở trong mắt , loại hành vi này khác nào cầm tiền nhà họ Sở để kiếm lời trung gian bỏ vào túi tiền riêng, vừa phạm vào điều kiêng kỵ, vừa biểu phản bội.

      Tiêu chuẩn cơ bản nhất mà Sở Hành nhìn người chính là trung thành. Mấy năm trước Túc từng thấy tự tay xử lý qua kẻ dối gạt dưới cao cấp. Khi đó là mùa đông, bên ngoài bông tuyết trắng tinh tung bay đầy trời, còn bên trong phòng lại là giơ tay chém xuống, thủ pháp đơn giản dứt khoát. Sau khi người đó chết, Sở Hành vứt dao găm qua bên, tháo xuống cái bao tay da dê dính máu, mới nâng mí mắt, lạnh nhạt với tên còn lại trước đó ngừng cầu cạnh bây giờ trợn mắt há mồm: "Làm ở nghề này, người nếu trung thành, còn có thể có ích lợi gì?"

      Nhưng giờ phút này Sở Hành lên tiếng thời gian dài, trong lòng Túc bắt đầu sinh ra chút mơ hồ ý xấu. Mức độ vượt khuôn lần này của , chưa tới quá phận, cũng quá mức để hời hợt bỏ qua. Nếu như Sở Hành lại bày ra loại trừng phạt đánh bằng gậy và giam giữ, vậy chỉ có ý gì mới, cũng còn tác dụng gì.

      Nhưng trừ lần đó ra, Túc nghĩ ra còn có thể có kiểu trừng phạt nào có tác dụng hơn, lại đủ để giết gà dọa khỉ.

      Bàn về phương pháp trừng phạt, trước kia ngược lại Sở Hành cũng dạy , ví dụ như: nếu muốn chấn trụ lòng người, bắt tay vào làm từ chỗ người đó sợ nhất, làm ít mà lãi to.

      Bản thân Túc quả thực cũng từng bị Sở Hành trừng phạt như vậy, hơn nữa xác thực cũng rất sợ hãi. Nửa năm trước, lúc Sở Hành lấy quyền quản lý và sở hữu lợi ích mà trăm phương ngàn kế bảo vệ giao cho Ly Chi những năm gần đây chính lần thể nghiệm qua trong lòng run sợ nhất. Nhưng hôm nay chuyện sợ hãi qua, người vướng víu đứng ở chỗ này, tự nhận là tạm thời tìm được cái gì đáng sợ nữa.

      Sở Hành nhìn chằm chằm , trong tay từ từ vân vê hàng đạn, qua hồi lâu rốt cuộc mở miệng: "Được rồi, em trở về trước. Ngày mai có buổi họp , em theo tôi."

      Túc trở về phòng mình, trở tay đóng cửa, khóa chặt, mở máy vi tính, lên mạng, xóa bỏ toàn bộ thư mới nhận được trong email. Vừa xóa bỏ toàn bộ ghi chép liên lạc có liên quan đến Tào Đông Dương thiết bị điện tử, chờ xong tất cả, vừa kéo tới giá sách trong tầm tay ra, rút ra ngoài quyển sách thứ hai cách quyển đầu tiên, mở phong bì ra, liền thấy tờ chi phiếu nằm lẳng lặng ở bìa trong.

      chi phiếu có ghi chuỗi chữ số Ả-rập, số đầu tiên là 3, theo sau là sáu số 0.

      Ngày hôm qua, trước khi bị Sở Hành gọi tới bể bơi, thừa dịp lúc quản gia theo, quay trở lại chuyến, bởi vì thời gian vội vàng, chỉ kịp cất tấm chi phiếu vào chỗ này.

      Túc nắm chi phiếu trong tay xuất thần lát, rất nhanh phục hồi tinh thần. Móc ra cái gương trang điểm hình vuông từ trong ngăn kéo bên cạnh, mở ra, hơi dùng lực chút, mặt kim loại và mặt gương liền bị tách rời ra.

      đem chi phiếu nhét vào, khép lại gương thả lại chỗ cũ, nhắm mắt thở hơi, lúc này mới phát người bị mồ hôi thấm ướt dinh dính.

      Túc đứng dậy vào phòng tắm, cởi hết quần áo bước vào trong bồn tắm, từ trong gương đối diện có thể nhìn thấy làn da thịt vốn trắng nõn lại có mảng lớn xanh đỏ, vết ứ đọng rộng khắp mà lần lượt thay đổi, từ xương quai xanh, cho tới bắp đùi.

      Mỗi lần, Sở Hành cũng rất ưa thích đem nhào nặn thành các loại tư thế. Chờ hết hứng, lại ưa thích gây khó dễ . Nếu như Túc chịu được đau bắt đầu giãy giụa, kết quả là vết máu ứ đọng ngược lại càng sâu chút. Nhất là vùng mông eo, mỗi lần Túc trở lại nơi ở nghỉ ngơi xức thuốc, đều cảm thấy vị trí đau nhất đều thoát khỏi hai vùng đó. Nhưng đồng thời mỗi lẫn Sở Hành đều quỷ dị nhớ có chừng mực, mỗi lần đều tránh vị trí để lộ của , ngay cả có hai lần cột cổ tay vào đầu giường suốt cả đêm, cũng là chọn lúc mùa đông.

      Như thế, người khác thấy tinh thần uể oải phấn chấn chỉ coi ngủ đủ giấc, ai biết màu da ở dưới quần áo của và nhìn thấy bên ngoài hoàn toàn là hai dáng vẻ khác nhau.

      Túc ngâm mình trong nước hai giờ, mới chậm rãi bước ra bồn tắm.

      lấy tới thuốc mỡ bên cạnh, soi gương bôi lên vết máu ứ đọng, nhưng trước khi đầu ngón tay tiếp xúc đến làn da liền dừng lại. Ngửi thấy thuốc mỡ nồng nặc mùi thuốc bắc, cau mày do dự lát, cuối cùng vẫn buông tha. Ném thuốc mỡ qua bên, mặc quần áo tử tế ra ngoài mua cơm tối.

      Từ khi Túc tới nhà họ Sở, cũng chưa có tự mình nấu ăn. Trước mười hai tuổi còn biết làm trứng chiên cà chua như thế nào, đến bây giờ chỉ biết nấu 1 nồi nước sôi, thậm chí gần như quên phải thêm mỳ ăn liền như thế nào.

      Công lao này có thể coi là tính đầu Sở Hành. Năm đó, lúc mười hai tuổi, Túc bị Sở Hành chọn trúng theo bên người, chính là thời kỳ dậy phát triển dáng người. Đứa trẻ mười hai tuổi hiểu được cái gì gọi là lễ phép, mỗi ngày mặt đối mặt với Sở Hành cùng nhau ăn cơm, luôn thích ăn nhiều, ngày ba bữa đều chỉ có thể ăn no sáu bảy phần. Rốt cuộc có ngày buổi chiều Túc đói bụng đến chịu nổi, thừa dịp đầu bếp ra ngoài mua sắm, quản gia ở vườn hoa, người làm nữ ở lầu, lúc con mắt nhìn chằm chằm , chính mình len lén tới phòng bếp, mấy phút dỡ xuống chén canh suông mì sợi.

      Túc dám dát mặt đến trong phòng ăn, núp ở trong phòng bếp mới vừa thỏa mãn ăn miếng đầu tiên, liền nhận thấy được bóng màu đen di chuyển bồn rửa mặt, phản chiếu ra bóng dáng thon dài.

      vừa nghiêng đầu, thấy Sở Hành dắt cái áo khoác trong khuỷu tay, khẽ khom lưng nhìn , nhếch khóe môi, mọi thứ trong ánh mắt đều là buồn cười.

      Từ lần đầu tiên Túc nhìn thấy Sở Hành, vẫn luôn có chút sợ hãi . Bất chợt vừa thấy hề có dấu hiệu báo trước đứng ở phía sau, sợ tới mức sặc ra ngoài toàn bộ ngụm canh vừa uống ngay tại chỗ.

      Sở Hành đến bên cạnh ngồi xổm xuống ^ tự mình vỗ lưng của , vừa cười hỏi : "Canh suông mì sợi ăn ngon sao?"

      Túc trái lương tâm gật gật đầu, sau đó lại ở dưới ánh mắt của thành thực mà lắc lắc đầu.

      "Vậy em muốn ăn cái gì ngon?"

      Mười phút sau, Sở Hành dẫn Túc vào cửa hàng bánh ngọt bên cạnh nơi ở nhà họ Sở, mua miếng bánh ngọt lớn. dùng dao nĩa chia đều thành bốn miếng, mua thêm ly sữa chua, đặt toàn bộ ở trước mặt Túc, ngồi ở đối diện nhìn dùng tướng ăn gió cuốn mây tan tao nhã ăn hết tất cả.

      Chờ Túc rốt cuộc thõa mãn lau khóe miệng, Sở Hành hỏi : "Thích nấu cơm?"

      Túc cẩn thận nhìn sắc mặt của , cuối cùng thành thực : " thích."

      Sở Hành cười cười, đưa ngón trỏ ra, hơi thò người ra, lau xuống chút bơ lưu lại ở khóe miệng của , sau đó chút để ý với : " thích cần làm. Túc, nhớ, thân là của nhà họ Sở, sau này cho dù đói bụng, cũng nên để cho người khác nấu cơm, mà phải chính em."

      "Tại sao?"

      nghĩ chút, cho biết: "Đây là đặc quyền của nhà họ Sở, hơn nữa cũng là chuyện đương nhiên."

      Mấy năm nay Sở Hành uốn nắn rất nhiều hành động và quan niệm. dạy nên nhẫn nại trong huấn luyện, dạy cơ bản cần để ý chút phiền não, còn từng ném hơn phân nửa tủ đầy quần áo màu đen xám của , dạy mặc váy liền áo xinh đẹp, mang băng tóc thủy tinh lấp lánh, thử nhiều loại giầy, chỉ vào đống áo lót viền tơ hồng phấn, màu nâu, xanh lá mạ mười mấy tuổi chân chính nên mặc quần áo, cho biết chuyện gì đều có thứ tự, cần nóng vội: "Thành thục phải là dùng quần áo mặc ra ngoài, chờ em lớn lên chút nữa, có mấy chục năm để mặc chính trang và váy đen . Tuy nhiên, những thứ này cũng có tuổi thọ, tại mặc, về sau em có cơ hội. Cho nên có cái gì phải gấp gáp?"
      Last edited by a moderator: 20/2/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :