1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Gặp phải giáo sư độc miệng - Đan Tứ Tịch

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Gặp phải giáo sư độc miệng

      Tác giả: Đan Tứ Tịch

      Convert: ngocquynh520

      Editor: Trà Đá

      Độ dài: 48 chương
      Tô Dịch hỏi Mục Tiểu Tuệ: “Sau khi tốt nghiệp, em có dự định gì ?”

      Mục Tiểu Tuệ nghĩ xong mở miệng: “Ngân hàng, chứng khoán, bảo hiểm, ưu tiên kiếm được công việc đúng chuyên ngành.”

      Tô Dịch thờ ơ “Ừ” tiếng, : “Em cần phải dự tính nhiều như vậy đâu.”

      “Ý thầy là những công việc khác sao?”

      phải, chỉ cần gả cho tôi.... .......”

      câu giới thiệu ngắn gọn: Cho dù là ngôi sao sáng chói nhất, cũng có thể vì , mà bằng lòng trở nên bình thường.

    2. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 1:

      Editor: Trà Đá.

      Thời tiết đầu tháng mười có chút nóng bức, nhóm bốn người chung phòng ngủ với Mục Tiểu Tuệ mau chóng vào giảng đường, trong giảng đường chỉ mới có lác đác vài người, giáo sư còn chưa tới nữa.

      Liễu Bảo trách móc câu: “Chậc, bà đây phải thấy được trai đẹp bằng bất cứ giá nào!”

      Mục Tiểu Tuệ thở hổn hển thừa nhận cũng được vì đây là may mắn, giáo sư bộ môn <<kinh tế thống kê>> có chuyện nên tạm thời đổi giáo sư trẻ tuổi dạy thay, với lại vị giáo sư mới này nghe đâu chỉ mới 28 tuổi, và Liễu Bảo cũng thể bình tình được, cố gắng kéo Ô Thiến Hàm và Thượng Bình lên giảng đường.

      Bởi vì hệ tài chính có hai lớp, là giáo sư Kim Luyện, là giáo sư Trương Ba. Bởi vì bọn họ học lớp thương mại quốc tế của Trương Ba, nên Liễu Bảo đánh hơi được vị giáo sư này chừng là Kim Luyện, vì vậy chạy như bay đến đây.

      Bạn cùng phòng Ô Thiến Hàm vẫn chung tình với Trương Ba, giờ Trương Ba là giáo sư lớp <<thương mại quốc tế>>, tướng mạo cũng nổi tiếng trong hệ tài chính, sức hấp dẫn ngay cả cách ăn cũng như giảng bài.

      Giọng lúc giảng bài đặc biệt êm ái lại có từ tính, nhìn chỉ hơn hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, Ô Thiến Hàm thường hay gọi thân thiết là **, hoặc là Trương **.

      Ô Thiến Hàm tên là Văn Tĩnh, nội tâm bên trong cũng là người phụ nữ đa tình, vả lại bạn trai ở vô số xung quanh, ta ** chính là kiếp của ta, ta đến đây vì ứng kiếp.

      Rất lâu sau đó mới hiểu, ** ra mới là kiếp nạn của .

      Cả lớp tài chính chỉ có mười bảy người, nhưng môn <<kinh tế thống kê>> là môn căn bản cho chuyên ngành tài chính, tính luôn cả bốn người bọn cũng đến 100 người trong lớp.

      Mục Tiểu Tuệ bất mãn lảm nhảm: “Ông giáo sư này cũng chảnh quá, sinh viên đợi lâu quá ra về hết, phải cần ngàn tiếng hô, vạn tiếng gọi mới chịu ra mặt sao.”

      Liễu Bảo khinh thường hừ tiếng: “Chờ cũng được, chỉ sợ phải Kim Luyện, mà là ‘cứt’ xuất đúng là.”

      Lời còn chưa dứt bục giảng xuất bóng dáng cao ráo, giọng phát ra ngoài thông qua micro: “Đường lớn sửa chữa, nên bị kẹt xe đến hai mươi mấy phút, là ngại quá, lần đầu tiên dạy đến lớp trễ.”

      Vừa dứt lời cầm viên phấn bục giảng viết hai chữ lên bảng đen: “Tôi tên là Tô Dịch, Tô cũng cần giải thích, của cha mẹ nên đổi được, Dịch là tích lũy ý chí, cũng chính là hi vọng các em tích lũy nhiều kiến thức về sau vượt qua tôi…………………”

      Tô Dịch rất nhiều, nhưng trong đầu Mục Tiểu Tuệ tê dại, ôi trời! Tại sao lại là ta?

      Liễu Bảo khoa trương chảy nước miếng, đắm đuối nhìn chằm chằm Tô Dịch bục giảng: “Hàng này quả còn cực phẩm hơn cả Kim Luyện, làm sao mà tớ có thể đụng tới đây?”

      Mục Tiểu Tuệ tuyệt vọng lẩm bẩm : “Bởi vì cậu may mắn.”

      Liễu Bảo sửng sốt hiểu nhìn chằm chằm: “Cậu gặp qua rồi sao?”

      vội vàng giơ quyển sách lên che kín mặt, giọng : “Cậu còn nhớ tớ kể cho cậu nghe về lão giáo sư tướng mạo cực phẩm nhưng cặn bã ?”

      Liễu Bảo nghĩ xong rồi chỉ chỉ bục giảng : “Đừng là người đó chứ?”

      Mục Tiểu Tuệ lòng muốn thừa nhận, dù sao cũng là chuyện cũ.

      tại Mục Tiểu Tuệ học đại học năm ba, lúc học đại học năm nhất, lần đầu tiên thi nên lo lắng yên, chuẩn bị phần giấy nháp và phần tài liệu thu mang vào phòng thi, bản nháp cũng lấy bút hết mực viết viết đồ đồ đáp án.

      Với khí thế “tài liệu trong tay, thống trị thiên hạ”, nhưng ngốc quên mất là giấy nháp được phát, lấy tài liệu thu kẹp ở mặt trong của giấy nháp, rồi mặt mày hớn hở ngồi thẳng lưng chờ giáo sư vào phát đề thi.

      Đó là lần đầu tiên gặp Tô Dịch, vóc người như người mẫu hoặc diễn viên đóng vai nam chính trong phim truyền hình. ngây ngốc dõi theo tiến đến gần , sau đó tới trước bàn dùng ngón tay thon dài cầm bản giấy nháp của lên : “Lát nữa được phát giấy nháp…………..”

      Sau đó đôi mắt ngấn lệ mờ mịt nhìn bản giấy nháp có chưa tài liệu thu rời xa mặt bàn, hai phần đó!! Đó là hai phần tài liệu!! Tâm huyết của !! Hy vọng của !!

      Nhưng giây kế tiếp, tài liệu thu kẹp trong bản giấy nháp lại như bông tuyết nhàng rơi xuống, đỏ mặt tuyệt vọng nhắm mắt lại, xong rồi xong rồi.

      Tô Dịch khom lưng nhặt miếng giấy dưới mặt đất lên, ý vị sâu xa nhìn chằm chằm hai gò má ửng hồng của , sau đó rất ràng với : “A! Bạn học này phải là làm khó thầy giáo sao? Cuối cùng bạn thử là tôi nên thu hay thu đây?”

      Kiến thức về môn thị trường chứng khoán nhớ lắm, nhưng lúc này cũng thể ngu ngốc đến mức tin lời lão giáo sư này , : “……….. , em chuẩn bị nộp lên.”

      Tô Dịch “Ờ” tiếng như có như , cố làm ra vẻ buồn rầu : “Bạn học, ra mới vừa nãy tôi định trả lại cho em, nghĩ tới em học năm thứ nhất cũng rất khó khăn. Nhưng nhờ câu của em mà khiến cho tôi cũng đỡ áy náy, thân là giáo sư mà lại giúp em gian lận cũng được. Em làm tốt lắm, tôi ủng hộ em, cho nên tiểu tử này để tôi giữ giúp em cho nhé.”

      Mục Tiểu Tuệ thấy Tô Dịch rất thành khẩn, suy nghĩ chút về những kiến thức mơ hồ của mình, rồi chỉ chỉ vào tài liệu , : “Thầy trả cái đó về cho em !”

      Tô Dịch lập tức cười phá lên, ngón tay thon dài cầm tờ tài liệu thu giống như muốn giương cánh bay lên như bươm bướm, sau khi cười xong : “Bạn học này, những lời tôi lúc này em đều tin sao?”

      Mục Tiểu Tuệ nghe xong mới biết được mình bị đùa giỡn, nhất thời như gặp phải sét đánh, cắn răng nghiến lợi nắm chặt quả đấm mới có thể nhịn được việc nhào tới đánh !

      Sau đó đưa mắt nhìn bóng lưng của Tô Dịch đến bục giảng, ngón tay thon dài còn kẹp tài liệu thu đáng thương của .

      Cặn bã, cặn bã, có thể loại giáo sư cặn bã như vậy sao?

      Đây là ấn tượng sâu đậm nhất của Mục Tiểu Tuệ đối với Tô Dịch, cuối cùng cũng qua được môn <<thị trường chứng khoán>>! Năm thứ hai đại học phải học triết học, môn này quả là cơn ác mộng đối với , nửa điểm về triết học cũng nhớ nổi.

      Vì vậy in tài liệu thu mới là phải đạo, khi có lòng tin về cái này phải là môn chuyên ngành, chắc chắn giáo sư coi thi quá khó khăn, nhưng quên mất Tô Dịch, lúc này nhận ra tới.

      Bởi vì cảm thấy nhìn mà khóe môi vểnh lên như có như .

      bắt đầu mò mẫm sờ túi áo mới phát tài liệu thu cánh mà bay, trong nháy mắt mất bình tĩnh, tìm lâu cũng tìm ra được.

      Sau cùng vò đầu bứt tai đến nửa ngày cũng nhớ ra được câu nào, rồi giật mình nhớ tới môn triết học về nước mãnh liệt, vì vậy quả quyết thêm vào ở chính giữa: Trung Quốc muôn năm! Chủ tịch muôn năm!

      Phía trước bạn nữ mặc dù học cùng lớp, nhưng khi học cũng hay gặp mặt, nên cũng coi như là có quen biết, cho nên bạn nữ ngồi trước cũng đồng ý để cho chép bài.

      rướn cổ lên cố gắng muốn nhìn chữ của bài phía , nhưng chữ của bạn nữ đó quá , cố gắng nhìn lâu cũng thấy .

      “A! đáng ghét, sao chữ viết lại như vậy chứ, cổ tôi cũng mỏi lắm rồi.”

      Thân thể cứng đờ, cái giọng này gần hai năm qua có nghe thấy, tuy nhiên nó khắc sâu vào bản thân xua được!

      Rồi sau đó Mục Tiểu Tuệ nghe Tô Dịch : “Bạn học, em xem lúc nãy tôi lồng tiếng giúp em chuẩn ?”

    3. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 2:

      Editor: Trà Đá.

      Mục Tiểu Tuệ đỏ mặt dám quay đầu lại, trong nháy mắt cả phòng thi như bị thu hút, chưa tới ba giây, đa số bạn học thừa dịp hỗn loạn nhanh chóng nhìn tài liệu hoặc là liếc trộm bài của người khác.

      quyết định yên lặng là vàng, quyết định trong trầm mặc mở ra con đường đột phá khác. Sau đó phát ra mình sai, bởi vì địch phải là giáo sư bình thường!

      Tô Dịch tiến lên, đứng ở bên cúi đầu kiểm tra bài thi của , phát từ câu thứ năm trở trống , nên lên bước, nhìn bài thi của nữ sinh bàn , rồi sau đó : “bbcadc.”

      Mục Tiểu Tuệ sững sờ, ngẩng đầu hiểu: “Hả?”

      Giọng vô cùng sức quyến rũ vang lên: “Đáp án từ câu năm trở .”

      Mục Tiểu Tuệ cắn chặt môi dưới, dù sao cũng nhớ , hạ quyết tâm điền đáp án vừa đọc vào bài thi.

      Tô Dịch cau mày, trợn tròn đôi mắt vô tội xin lỗi: “Làm sao bây giờ, vừa rồi tôi biết nên nhìn lên phía trước thấy đáp án khác, hay là tôi có bỏ sót câu nào đây. Bạn học, mắt của giáo sư tốt lắm…..”

      bóp cây bút bi trong tay kêu khanh khách, cảm giác mỗi tế bào mạch máu người kêu gào. Lần này muốn đánh , muốn đánh , bởi vì………….. muốn giết rồi.

      Hít sâu hít sâu hít sâu……………

      đè nén ức chế, nặng nề đặt cây bút bi lại bàn, cầm thẻ sinh viên và những vật dụng cần thiết, sau đó tức giận nộp bài thi.

      Nhưng nếu mọi người hỏi lúc này Mục Tiểu Tuệ sùng bái người nào nhất, chỉ có thể cho mọi người biết, là bản thân . Lúc này tư thế của quả có thể là vênh vênh tự đắc, năm trước kìm nén ngụm khí độc rồi, là muốn điên cuồng bùng nổ mà!

      Nhưng giây kế tiếp, cảm thấy cái thế giới này dường như hài hòa!

      “Bạn học, em làm rơi tài liệu thu nè.”

      mất thăng bằng suýt nữa ngã xuống, sợ hãi quay đầu lại, thấy trong tay Tô Dịch là tài liệu thu tìm kiếm điên cuồng trước giờ thi, cứ coi như là làm rớt ở đâu đó chứ cũng thể nào nằm trong tay Tô Dịch được?

      Tô Dịch thân thiện giải thích: “Rớt từ chỗ ghế em ngồi.”

      Mục Tiểu Tuệ vôi vã đặt bài thi bục giảng rồi bỏ chạy như sói xám cụp đuôi, sau đó còn nghe được tràng cười của Tô Dịch bên trong phòng thi truyền ra ngoài, rất êm tai, thậm chí có thể được là dễ nghe, nhưng lọt vào tai có nghĩa là châm chọc, hết sức châm chọc.

      Sau khi trở về lập tức luyện phi tiêu cùng Liễu Bảo tấm đệm có vẽ hình Tô Dịch, dùng để luyện tập.

      ~

      trở về từ trong hồi ức máu chảy đầm đìa kia, lộ đôi mắt to sáng ngời ra khỏi sách nhìn chằm chằm Tô Dịch oán hận, tay cầm sách cũng run rẩy……… Ông trời ơi! Người hành hạ con sao? Nhìn thấy kẻ thù mà trả thù được.

      Liễu Bảo đánh lên đỉnh đầu , : “Tiểu Tuệ Nhi, chị đây cho em biết, mặc kệ em và Tô Dịch là thù mới hay thù cũ, hôm nay được Liễu gia ta chịu, nên cho phép em ở đây chửi bới sau lưng .”

      Mục Tiểu Tuệ vừa định phản bác, trong nháy mắt có cảm giác toàn thế giới đều yên lặng, mờ mịt ngẩng đầu lên chỉ thấy Tô Dịch nhìn chằm chằm, vội vàng ngồi thẳng lên giả bộ nghe giảng.

      “Tổ thứ nhất hàng cuối cùng ở chính giữa, bạn học nữ mặc áo trắng đem sách lên đây làm bài tập.”

      Mục Tiểu Tuệ trợn to hai mắt thể tin chỉ mình, còn chưa mở miệng nghe thấy Tô Dịch : “Đúng, chính là em, mang sách lên đây.”

      hoàn toàn bất đắc dĩ, ôm sách kì kèo mè nheo tới trước tấm bảng đen, đưa tay cầm phấn rồi mới giật mình phát biết trang nào bài nào.

      Tô Dịch vẫn ung dung khoang hai tay ở trước ngực, điệu bộ tiêu diệt thương tiếc.

      nghiêng khuôn mặt ửng đỏ quay đầy nhìn chằm chằm lớp phó học tập Đường Mẫn ngồi ở ghế đầu nhờ giúp đỡ, Đường Mẫn cũng rất nhiệt tình, chỉ là múa máy tay chân hồi lâu mà Mục Tiểu Tuệ cũng hiểu, sau đó Tô Dịch nhanh chậm: “Bài tập trang 71.”

      Mục Tiểu Tuệ trầm ngâm lát, cảm thấy mặc dù lớp học đông, nhưng dù sao cũng là giáo sư, cũng đến nỗi gây khó khăn cho , nên vội vàng mở sách.

      Hừ hừ! Hừ hừ!! Đây là kiểu bài tập gì vậy, phân tích thu nhập tiêu thụ của đầu người, lập phương án thay đổi, tính toán tần số.

      Trong cái đề có tới ba vấn đề . Dù là vấn đề cũng mất ít nhất mười phút để làm, hơn nữa cần phải dùng máy tính tính toán hơn nửa ngày.

      Đây là ý gì, là ý gì chứ!!

      tại Mục Tiểu Tuệ muốn chạy khỏi đây, nhưng phải “nhẫn”, nhịn, thể nợ môn! Cho dù trong lòng tràn đầy lửa giận, nhưng vẫn phải giả bộ ngoan ngoãn xoay người lại, cúi đầu giọng đối đầu với Tô Dịch: “Giáo sư Tô, em biết.”

      Tô Dịch tựa vào bàn máy tính, trầm mặc lời nào, phải cắn nát hai hàm răng mới nghe được : “Từ lúc tôi vào phòng học bắt đầu giảng bài đến giờ, em lập tức bày ra bộ dáng tình cảm sùng bái với tôi, vẫn dùng sách che mặt cười e lệ. Nhưng tôi phát chỉ số thông minh của em cũng khá, nhưng nhất định phải cái loại đầu gỗ này, cái này đúng là ngoan cố mà! Đừng trong đầu óc em chỉ chứa đá thôi chứ?”

      Trong lòng sôi sục tức giận: Tôi muốn giết người………. được cản tôi nữa……. được cản tôi…….. A a a……..

      nhịn được hỏng mưu lớn, nhịn! Nhịn! Nhịn!

      Tô Dịch xoay người với cả lớp: “Giáo sư Lưu lớp các em xin nghỉ sinh, cho nên tôi chỉ là người dạy thay môn <<thống kê>>, cũng muốn thành bảo mẫu của các em. Nên các em về với những bạn học có mặt hôm nay, tôi điểm danh, cho nên các em tới hay cũng quan hệ gì đến tôi. Tôi chỉ dạy thay, nên tôi cũng muốn chịu trách nhiệm nhiều, chuyện nhặt đáng kể cần gọi điện thoại cho tôi, có việc gì tôi liên lạc với cán bộ lớp lại.”

      Mục Tiểu Tuệ đứng bên giống như cái cọc gỗ, tinh thần gần như sụp đổ, để cho về chỗ ngồi trước rồi chết sao?

      Tô Dịch đảm nhận việc day thay cũng có gì quá nghiêm trọng đối với Mục Tiểu Tuệ, ở trong mắt , người dạy thay nào cũng như nhau. Bởi vì ngoài cán bộ lớp ra hầu như những người khác chạm mặt người dạy thay, hơn nữa sinh viên năm thứ ba đại học điểm danh nhiều nữa.

      “Em tên là gì?”

      từ cõi mộng mơ quay trở về thực tại chống lại ánh mắt tràn ngập nụ cười của Tô Dịch, sững sờ hồi lâu rồi : “Mục Tiểu Tuệ……………”

      Tô Dịch gật đầu thỏa mãn, : “Rất tốt, lần này phản ứng từ mười giây giảm xuống còn năm giây rồi, điều này chứng tỏ thần kinh phản xạ hình cung của ta hạ nhanh còn nửa. Vì để cho em khôi phục lại bình thường, cho nên cán bộ môn thống kê là em.”

    4. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 3:

      Editor: Trà Đá.

      Sét đánh ngang tai, chắc chắn là sét đánh ngang tai. Mục Tiểu Tuệ khiếp sợ nhìn chằm chằm Tô Dịch cười, sau đó thốt lên: “ phải có lớp phó học tập rồi sao?”

      Tô Dịch cau mày như suy tư, sau đó : “Lớp phó học tập có chuyện của lớp phó học tập, hơn nữa còn bận rộn hơn cả em đó, em nhất định phải đồng ý……………..”

      “Em đồng ý.” Sau khi xong nhìn chằm chằm phòng học chỉ lác đác vài sinh viên, mặc dù làm sao nể mặt được, nhưng cứ như vậy phải quan hệ gì hay sao!

      Nụ cười mặt Tô Dịch thay đổi, độ cong khóe môi cũng có bất kỳ biến hóa nào: “Giờ học của tôi cũng cần thiết phải là cán bộ tài giỏi, mà là cần người nào có nền tảng tiến bộ được. Về phần bạn học muốn chứng minh bản thân có năng lực hay cũng dễ thôi, giải bài tập này rồi khỏi cần làm cán bộ học tập.”

      Mục Tiểu Tuệ giận đến nghiến răng nghiến lợi, đây quả thực là làm nhục mà! Nhưng trắng ra người ta là dao thớt, là cá thịt, căm giận bất bình cũng chỉ có thể cắn răn nuốt vào bụng.

      Mục Tiểu Tuệ đột nhiên cúi đầu giọng : “Giáo sư Tô, em chấp nhận làm cán bộ môn thống kê!” ra cũng thể giải bài tập này ngay đây được.

      Tô Dịch thỏa mãn gật gật đầu, đầu ngón tay vân vê phấn viết giống như nghịch bông hoa trắng: “Vậy là được rồi, sau khi tan lớp ở lại gặp tôi chút, bàn giao công việc cụ thể cho em, bây giờ nên làm trễ nãi thời gian của mọi người, về chỗ ngồi trước .”

      Lúc Mục Tiểu Tuệ rời khỏi bục giảng về chỗ ngồi, có cảm giác ngứa tay muốn mài dao, mài dao soèn soẹt về phía Tô Dịch, làm thế nào để làm thịt ngay lập tức!

      Sau lần đó Tô Dịch giảng bài như bình thường, hai mắt sáng rực theo dõi , trong đầu tưởng tượng ra vô số hình ảnh khổ sở. Nhưng ảo tưởng chỉ có thể là ảo tưởng, mà nỗi đau chân thực nhất đó là Tô Dịch dành cho !

      Trước khi tan học năm phút ngón tay thon dài của Tô Dịch dừng bài giảng lại, khuôn mặt nở nụ cười lạnh nhạt, mấp máy môi: “Bài tập về nhà ở trang 71, cuối tuần nộp lại. ăn cơm sớm chút, cẩn thận trứng xào cà chua chỉ còn mỗi cà chua thôi đó.”

      Căn tin trường đại học bởi vì được nhà nước tài trợ, cho nên thức ăn vẫn ngon kém bên ngoài, đại đa số sinh viên đều ăn cơm ở căn tin, đến trễ chút là đồ ăn ngon bị quét sạch rồi.

      Mục Tiểu Tuệ dùng tốc độ nhanh nhất để dọn dẹp sách vở chuẩn bị xông ra ngoài, sau lưng truyền đến giọng nhàn nhạt của Tô Dịch: “Bạn học Mục, em phải ở lại đây.”

      Bước chân của hơi chậm lại, chuyện lúc nãy bị vứt lên chín tầng mây rồi.

      Liễu Bảo vội vàng tới chỗ của Ô Thiến Hàm và Thượng Bình rồi quay đầu lại với : “Tiểu Tuệ Nhi, trẫm trước đây, ngươi phải hưởng thụ từng giây từng phút ở chung với Tiểu Dịch Dịch thay trẫm nhé!” xong ta kéo hai người kia chạy đến phòng ăn.

      Đợi mọi người trong phòng hết rồi mới kì kèo mè nheo đến trước mặt Tô Dịch, vẫn cúi đầu chịu nhìn , chỉ sợ nhìn thấy khóe môi kia cười chế giễu nhịn được mà lao tới đánh giáo sư, coi như uổng phí mấy năm học trong trường này.

      Tô Dịch thu dọn xong giáo án nhìn thấy khuôn mặt ngấm ngầm chịu đựng, lập tức buồn cười.

      Vẻ mặt Mục Tiểu Tuệ nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn của Tô Dịch thông qua tấm cửa kính khó hiểu, Liễu Bảo sai, dáng dấp Tô Dịch quả tốt hơn nhiều so với Kim Luyện, nhưng vì sao lại nghe thấy bất kì tiếng tăm nào Tô Dịch trong trường!

      Trong lồng ngực đầy ắp oán hận, nhưng lại bị gương mặt của Tô Dịch thu hút. Khi quyết định tha thứ cho lại nghe được tiếng cười: “Bạn học Mục, xem ra em vừa cứng đầu vừa biết lịch luôn đó!”

      Mục Tiểu Tuệ quay đầu lại, vẫn muốn làm nhục người khác mà, đừng dể khuôn mặt tuấn tú đó mê hoặc mày, mày quên là người đó từng chế nhạo mày ra sao à? Quên sao? Chưa, vẫn còn nhớ lắm, ngay cả nợ cũ hai năm trước cũng đều nhớ ràng.

      tránh trả lời , trầm giọng hỏi: “Giáo sư Tô có chuyện gì cứ .”

      Tô Dịch khách khí: “ phải tôi đây sao!” Dứt lời lại tiếp tục : “ ra cũng có chuyện gì, chỉ là sau tiết học vào ngày cuối tuần đến chỗ tôi chút.”

      “Vâng.” gật đầu mạnh trả lời ngắn gọn.

      Tô Dịch thấy đứng im chỗ bất động giống như khúc gỗ, cau mày: “Em còn chuyện gì nữa sao?”

      ngẩng đầu lên nhìn hiểu, sau đó cứng nhắc lắc đầu cái: “ có!”

      xách cặp lên rồi vòng qua : “Vậy tôi ăn cơm trước.”

      Mục Tiểu Tuệ sau khi phản ứng bỗng nhiên xoay người, nhưng bóng lưng của Tô Dịch biến mất trong tầm mắt rồi, ảo não dậm chân cái, giữ lại đây chỉ vậy thôi sao? Luc trước là trứng xào cà chua sợ còn trứng gà, bây giờ sợ ngay cả cà chua cũng còn.

      Trời đất bao la, ăn cơm là việc quan trọng nhất.

      Khi chạy tới căn tin cũng còn cái gì hết, chỉ có lên lầu hai nhờ người ta xào chút thức ăn. Lúc lấy xong thức ăn gặp Tô Dịch ngồi ăn cười vui vẻ ở vị trí xa xa phía trước.

      Hai mắt sáng lên khi phát người ngồi đối diện Tô Dịch là Trương Ba, chưa kịp di chuyển ánh mắt bị Trương Ba nhìn thấy.

      Trương Ba đưa tay vẫy vẫy , giọng như nguồn ánh sáng mặt trời: “Bạn học Mục, đến đây ngồi ăn cơm !”

      Trương Ba có thể nhớ chính xác khuôn mặt cũng đều nhờ Ô Thiến Hàm, mỗi lần đến lớp <<thương mại quốc tế>> là Ô Thiến Hàm đều kéo cả phòng ngủ ngồi ở hàng đầu tiên. Sau giờ học còn có thể hỏi chuyện bài học, thỉnh thoảng còn tán gẫu chút chuyện cười trong phòng ngủ, Trương Ba muốn nhớ tên cũng khó.

      Ánh mắt di chuyển như có như rơi người Tô Dịch, rồi sau đó chợt lắc đầu : “ quấy rầy giáo sư, giáo sư cứ để em tự nhiên ạ.”

      Trương Ba cười tươi như hoa chưa kịp trả lời, Tô Dịch cười cười, nhìn chằm chằm dĩa thịt băm ớt xanh ở bàn : “Thầy cũng đừng làm khó em ấy, trời sinh bản tính nhát gan rồi, lá gan nào dám tới ngồi ăn cùng chúng ta.”

      Mục Tiểu Tuệ cũng biết khuyết điểm lớn nhất của bản thân là chịu được kích động, nhưng cảm thấy mỗi lần bị Tô Dịch khích như vậy chịu nổi. hạ quyết tâm thẳng tới bàn ăn đặt mông ngồi xuống đối diện Tô Dịch, vẫn quên kèm theo ánh mắt khinh miệt.

      Hứ, người nào sợ chứ!

      Tô Dịch chỉ chỉ rồi với Trương Ba: “Đây là cán bộ bộ môn của lớp tôi dạy thay.”

      Trương Ba vẫn duy trì vẻ khiêm tốn như trước, dùng giọng vừa phải, như sợi tơ êm ái quét qua màng nhĩ: “Ừ, sinh viên thích học tập, mỗi lần vào lớp đều ngồi hàng đầu tiên, nghiêm túc nghe giảng ghi chép, cũng hăng hái xung phong trả lời câu hỏi.” Cuối cùng tổng kết lại : “Người chăm chỉ siêng năng như em làm cán bộ lớp là chính xác rồi.”

      Tô Dịch giương mắt nhìn chằm chằm Mục Tiểu Tuệ như có điều suy nghĩ, nhàn nhạt hỏi ngược lại: “Hàng thứ nhất? sao?”

    5. Ngoc Binh 0701

      Ngoc Binh 0701 Active Member

      Bài viết:
      230
      Được thích:
      227
      Chương 4:

      Editor: Trà Đá.

      Trương Ba ôn hòa nhìn Tô Dịch, hơi hiểu : “Đúng! Mỗi lần vào lớp đều ngồi ở dãy ghế đầu tiên.”

      Ánh mắt sắc bén của Tô Dịch xẹt qua khuôn mặt Mục Tiểu Tuệ, sau đó quay đầu lại với Trương Ba: “Em ấy cũng ngồi dãy ghế đầu tiên ở trong tiết học của tôi.” Dãy đầu tiên từ dưới đếm lên.

      Mục Tiểu Tuệ hơi lúng túng, là oan uổng! Ô Thiến Hàm mới là người muốn ngồi dãy ghế đầu, rồi chuyện hăng hái xung phong còn oan uổng hơn nữa. Trương Ba muốn sinh viên tự do phát biểu ý kiến, trong lớp chỉ có mười mấy hai mười người, phân nhóm mỗi người đều được phát biểu!

      Nhưng chuyện gì xảy ra với Tô Dịch vậy? ngồi dãy thứ nhất lúc nào chứ? láo trắng trợn mà.

      Trương Ba hỏi : “Em muốn ăn món gì?”

      Đôi môi ngọa nguậy còn chưa mở miệng nghe thấy Tô Dịch : “Thầy xem tướng tá của em ấy cũng phải dạng kén ăn gì, trong khay có phần trứng xào cà chua, phần cá nấu cải chua.”

      Mục Tiểu Tuệ trợn mắt trừng trừng, cái gì mà nhìn tướng tá cũng biết kén ăn? còn chưa tới 100 cân, mập chỗ nào? Tô Dịch đứng dậy về phía quầy, để ở lại nổi trận lôi đình trừng khí, cuối cùng nghe Trương Ba : “Giáo sư Tô khi dạy học như thế nào?”

      sững sờ, lúng ta lúng túng trả lời: “Như thế nào là sao ạ?”

      Nụ cười bên môi Trương Ba vẫn yếu ớt, ta : “Em có cảm thấy thầy ấy giống vị giáo sư hay ?”

      lắc đầu mãnh liệt: “ giống giống, tuyệt đối giống.” Làm gì có giáo sư nào mà miệng mồm khiến người khác chán ghét chứ, nếu phải tâm lý vững vàng, có thể đến thư viện nhảy lầu rồi.

      Người đó chính xác là đóa hoa độc hại của tổ quốc.

      “Vậy em làm cán bộ môn ráng sức giúp đỡ thầy ấy chút, nếu bởi vì thầy thấy ấy đến trường dạy học đâu, hai ngày nữa thầy mang chương trình học qua, chỗ nào được, em và các bạn giải thích chút, linh hoạt chút.”

      sợ hãi trợn tròn hai mắt: “A? Giáo sư Tô dạy môn thương mại quốc tế?”

      Trương Ba gật gât đầu : “Bắt đầu cuối tuần này thầy xin nghỉ tháng, muốn giáo sư Tô dạy thay. Bạn đầu thầy ấy chỉ dạy thay môn thương mại quốc tế, nhưng cũng vừa vặn giáo sư môn thống kê nghỉ phép, nên thầy ấy nhận dạy thay lớp đó luôn.”

      rùng mình cái, lúc này mới đầu tháng mười mà sao lại có cảm giác giá rét lạ thường!

      Trương Ba tốt cho Tô Dịch: “Hôm nay là lần đầu tiên thầy ấy đứng bục giảng, khó tránh khỏi phạm sai lầm, các em cũng cần phải khoan dung nhiều hơn. Mặc dù ngoài miệng thầy ấy bỏ qua cho bất cứ ai, nhưng trong tâm lại rất tốt, tiếp xúc thời gian dài em thích thầy ấy thôi.”

      Thich lão giáo sư đó? Nhảm nhí!

      Nhiệt huyết sôi trào xắn tay áo chuẩn bị ra hình tượng Tô Dịch trong lòng mình ra, sau đó khóc lóc kể lể nỗi nhục gặp phải, cuối cùng ôm chân Trương Ba mà hét lớn thầy bị gạt, ra lão giáo sư kia chỉ là sói đội lốt cừu non thôi.

      Nhưng ông trời vĩnh viễn để cho người ta được toại nguyện, còn chưa mở miệng thấy Tô Dịch ở đằng xa về phía này!

      “Hai người trò chuyện gì vậy? Nhìn có vẻ thú vị quá.” Tô Dịch đặt ly nước trước mặt , rồi giải thích: “Bên kia có ống hút, uống tạm vậy .”

      Đây là Tô Dịch biết sao? Được rồi, ra bọn họ cũng mới biết nhau thôi.

      Trương Ba vội vàng tiếp lời: “Bạn học Mục Tiểu Tuệ em ấy rất sùng bái thầy!”

      “Khụ khụ khụ…. Khụ khụ…………..” uống nước, nhìn chằm chằm Trương Ba thể tin được, sặc đến nước mắt chảy ròng.

      Khóe môi Tô Dịch cười càng sâu, ngón tay thon dài lấy khăn giấy đưa cho rồi : “Bạn học Mục, mặc dù đây là , nhưng em cần đụng ai cũng ra, lỡ như thời gian làm em đổi ý sao.”

      muốn chết quá, gặp phải người tự chính mình như vậy sao? đúng là chưa từng thấy, mà Tô Dịch cũng chẳng phải là siêu sao gì?

      Xưa đến giờ chưa bao giờ ăn bữa cơm bị hành hạ đến như vậy, nhưng thành công biến bi phẫn sang thức ăn, quét sạch thức ăn. thỏa mãn sờ bụng cái rồi ngẩng đầu lên chỉ thấy còn lại mình Tô Dịch, a, Trương Ba đâu?

      Tô Dịch cười khúc khích quan sát , giống như hiểu ra suy nghĩ của : “Em vùi đầu vào ăn điên cuồng đến nỗi biết thầy ấy rồi sao.”

      chùi chùi khóe môi còn dính dầu mỡ, “A” tiếng rồi kết thúc.

      Buổi chiều thứ năm có tiết học, bởi vì giáo sư họp, cho nên cũng gấp gáp, nhưng có cảm giác ở chung chỗ với Tô Dịch phải kìm nén đến sợ, cái loại muốn đánh nhưng thể đánh được, cực kỳ nhột, giống như con mèo ngừng dụi dụi ở trong lòng mình.

      “Bạn học Mục, thầy vừa phát ra vấn đề rất nghiêm trọng.”

      chờ nửa ngày cũng thấy đoạn sau, nên đành hỏi: “Chuyện gì ạ?”

      “Tôi quên mang ví tiền.”

      “Phụt.” Mục Tiểu Tuệ thiếu chút nữa là phun ngụm nước lên mặt , sau đó cũng bình tĩnh, vội hỏi: “Nguyên bàn này hết bao nhiêu tiền?”

      “98.”

      sờ sờ cái phiếu ăn trong túi, hỏi: “Thầy có đồng trong người chứ? Phiếu ăn của em chỉ có 97 đồng.”

      Tô Dịch xách cái cặp đứng lên, nở nụ cười nồng đậm: “Em đáng , tôi mang tiền, nhưng mà tôi có mang theo thẻ mà.”

      Mục Tiểu Tuệ theo phía sau xuống lầu, hai tay nắm chặt thành quyền, muốn ngày nào đó in quả đấm lên mặt .

      Tô Dịch đột nhiên quay lại thấy diện mạo dữ tợn, thèm để ý : “Bạn học Mục, vào tiết học của tôi em phải lên hàng ghế đầu tiên ngồi.”

      “Sao?”

      giải thích tỉ mỉ: “Bắt đầu từ tiết sau, lúc tôi vào lớp phải thấy em ngồi ở dãy ghế đầu tiên đó.” xong xoay người, vung vung ống tay áo, để lại ngây ngốc đứng đó.

      Mục Tiểu Tuệ bực mình, đây là chuyện gì? Bề ngoài sáng sủa mà lại khoe khoang khoác lác, rồi phải mang vạ, tại sao! Tại sao!

      Hừ, cứ ngồi hàng ghế đầu, xem giáo sư cặn bã có thể làm gì đây?

      Mục Tiểu Tuệ chờ Tô Dịch xong mới đột nhiên nhớ lại lời Trương Ba lúc nãy: lần đầu dạy học?

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :