1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Em là ánh sáng của đời anh! - Du Nhàn Miêu

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173

      Em là ánh sáng của đời !
      Tác giả: Du Nhàn Miêu
      Số chương: 68 + 3 ngoại truyện
      Converter: Ngocquynh520
      Editor: TieuKhang & Freya
      Beta: TieuKhang


      CÓ LỊCH POST

      [​IMG]


      Giới thiệu ngắn:

      lần tình cờ gặp nhau máy bay, kể từ giây phút đó, cuộc tình ấm áp và ngọt ngào bắt đầu được mở ra.

      Từ buổi đầu gặp gỡ xao xuyến, cho đến khi trái tim thổn thức lỗi nhịp, hơn nữa, xuyên suốt câu chuyện là những ca khúc du dương cảm động khiến người vương vấn mãi…

      .....

      I love you

      Say we're together baby

      You and me

      I can only give my life

      and show you all I am

      In the breath I breathe

      I will promise you my heart

      and give you all you need

      If it takes some time

      If you tell me you don't need me anymore

      That our love won't last forever

      I will ask you for a chance to try again

      To make our love a little better

      I love you

      Say we're together, baby

      Say we're together, who

      I need you

      I need you forever baby

      You and me

      ***

      [Đây là bái hát I Love You rất nổi tiếng, các bạn có thể vào youtube tìm nghe nhé, rất hay và cảm động]

      ~~~~~~~​

      Các file đính kèm:

      Last edited by a moderator: 31/12/15
      cô gái bạch dương thích bài này.

    2. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Quyển : Gặp nhau

      Mở đầu:

      Cơ thể tôi như trôi nổi giữa chín tầng mây, bồng bềnh lơ lửng, bất ngờ có trận gió xoáy thổi tới, cuồn cuộn cuốn tôi vào trong đám mây ấy. Sau đó cơ thể bỗng lao nhanh xuống, bên tai là tiếng gió vù vù, trái tim tôi vọt lên đến tận cổ khiến tôi sao thở được, có phải tôi sắp chết hay ? Cảm giác thở nổi khó chịu, đầu đau ơi là đau, đầu của tôi giống như sắp phải nổ tung vậy. Vào thời khắc đau đến muốn chết mà chết được, có thứ gì đó rất mềm, rất ấm chạm vào bàn tay lạnh như băng của tôi, tôi lập tức bắt lấy nó như cọng cỏ cứu mạng, dùng hết sức với theo để bắt nó cho bằng được, muốn bỏ qua nó. Cơ thể căng thẳng dường như còn lao băng băng xuống phía dưới nữa, mà bắt đầu trôi nổi lơ lửng, tất cả cũng bình tĩnh trở lại như ban đầu.

      " Lương, ngồi thế có ổn ? Cũng khá lâu rồi, có cần tôi giúp đánh thức này ?" Giọng mềm mại đó là của tiếp viên hàng .

      " sao, cảm ơn . Tôi vẫn ổn." Giọng nam trầm bổng du dương văng vẳng bên tai, khiến tôi cảm thấy yên tâm cách lạ thường.

      Mở mắt ra, bị cảnh tượng trước mắt dọa cho giật mình, tôi thế nhưng lại ôm cánh tay của người đàn ông ngồi ở bên trái tôi, cũng là bàn tay trái của ta, hành động này khiến cho ta phải ngồi nhướn người về phía tôi. Bên cạnh rất xinh đẹp đứng, mặc đồng phục hàng , đảo mắt nhìn chung quanh bốn phía, hó ra tôi ở trong cabin máy bay.

      Tay của người đàn ông nọ vẫn bị tôi nắm chặt, tôi như bóc phải củ khoai nóng tay lập tức buông tay ra, mặt bắt đầu nóng rần lên. Quay đầu nhìn người bên cạnh, tôi bỗng nhiên sững sờ.

      Tướng mạo ta trông rất đẹp trai, làn da trắng trẻo mịn màng, sống mũi rất cao và thẳng. Gương mặt có nét giống Keanu Reeves, đôi mắt to sáng mang mắt kính gọng nhựa màu đen với hai tròng kính hình vuông nho , môi ta dường như nhếch cười.

      Tôi thấy ta nhếch mép cười, mới biết mình hơi mất lịch , vội vàng dè dặt , " ngại quá, tôi ngủ thiếp , tôi cũng hiểu sao lại như vậy nữa."

      " sao, dường như mơ thấy gì đó rất đáng sợ." ta cười rất dịu dàng.

      Nằm mơ á? Tôi ngượng ngùng nhìn ta cười cười, sau đó lật đật dùng chăn trùm đầu ngủ tiếp.

      " Lương, Lâm, buổi tối chị có muốn dùng chút gì ?" tiếp viên hàng bên cạnh hỏi.

      "Tôi cần bữa tối, cảm ơn ." ta khách sáo .

      "Tôi cũng vậy, muốn ăn." Tôi cũng theo.

      " uống chút sữa rồi hãy ngủ tiếp." ngờ ta lại với tôi như vậy.

      Tôi nhìn ta, lần này tôi phát thấy lông mi ta rất dài, đôi con ngươi phải màu đen hẳn mà có chút nâu .

      ta thấy tôi sững sờ bất động nhìn mình, thế là ta lại cười , "Thế nào? Sữa tươi nhé?"

      "Cũng được." Tôi suy nghĩ chỉ trả lời qua loa.

      tiếp viên hàng .

      Tôi dựa lại vào ghế, khi vừa chuẩn bị nhắm mắt, tôi nhìn thấy ta dùng tay chống lên hai bên tay vịn để sửa lại chỗ ngồi, chừng hai ba giây mới buông ra ngồi xuống, sau đó dùng tay xoa bóp hai chân của mình, nhìn xuống theo từng ngón tay thon dài ta đặt ở đùi, chân ta rất dài, ừm, có lẽ ta rất cao. Có điều, dường như chân ta hơi nhỉ, tôi chợt bắt đầu suy nghĩ, tuổi còn trẻ như vậy mà chịu siêng năng rèn luyện cơ thể gì hết. Xem ra, ta là người thích vận động.

      Tôi buồn ngủ quá nên nhắm mắt lại ngủ tiếp, có lẽ do tác dụng của thuốc tôi uống trước khi lên máy bay.

      "Thưa , sữa tươi cần đây ạ."

      "Cứ để xuống đấy , hình như ấy lại ngủ rồi." Giọng dễ nghe thấp thoáng cất lên.

      Khi tôi tỉnh lại lần nữa, cũng là lúc máy bay sắp sửa hạ cánh, ổn định lại chỗ ngồi xong, tôi vặn vẹo người duỗi cái lưng mỏi nhừ. Thoải mái . Quay đầu qua, nhìn thấy ta nhìn tôi, tôi bèn ái ngại cười với ta: "Có phải tôi mê ngủ quá ?"

      "Ừ, đúng là rất mê ngủ." ta giọng . ta cũng điều chỉnh lại chỗ ngồi của mình. Dùng tay nâng lên chân rồi bỏ xuống, sau đó cũng làm như thế với chân còn lại.

      Tôi nhìn từng cử động của ta mà rất lấy làm lạ. Sợ ta phát tôi vội vàng quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, tránh cho người ta tôi nhìn trộm.

      Máy bay cuối cùng cũng hạ cánh an toàn ở sân bay quốc tế HongKong, đợi sau khi máy bay ngừng hẳn, những người ngồi ở khoang hạng nhất như chúng tôi cần phải xuống trước, nhưng tôi thấy ta vẫn ngồi im hề có dấu hiệu muốn đứng dậy. Tôi đành đứng lên, xách theo túi của mình ngang qua trước người ta, trước khi xuống máy bay, tôi vẫn với ta câu.

      "Cảm ơn chăm sóc tôi suốt chặn đường nhé."

      "Đừng khách sáo." ta nhìn thẳng vào tôi.

      Tim tôi nhảy đập thình thịch mấy lượt, tôi bỗng nhiên có cảm giác ánh mắt này dường như tôi gặp ở đâu rồi phải?

      thể nào, tôi hoàn toàn biết ta, lắc đầu, với ta: "Chào tạm biệt."

      "Ừ." ta chào tạm biệt với tôi.

      Khi gần đến cửa, tôi nhìn thấy chuyên mà tôi ngờ tới, tiếp viên hàng đẩy chiếc xe lăn màu đen đến trước mặt ta rồi dừng lại, ta khoát khoát tay với tiếp viên hàng , từ chối giúp đỡ của ta. ta điều chỉnh góc độ của xe lăn, rất nhàng và thành thạo di chuyển cơ thể mình sang xe lăn, sau đó dùng tay nhấc chân để lên bàn đạp.

      Sau khi làm xong tất cả đâu vào đó, ta mới ngẩng đầu lên, vừa hay chạm phải ánh mắt tôi. Tôi cười cười với ta rồi quay đầu luôn ra ngoài. Trong lòng tôi bỗng dâng lên cảm xúc kỳ lạ khó diễn tả bằng lời mà trước nay chưa từng có.

      Bây giờ tôi biết chân của ta tại sao lại và gầy như thế, phải thiếu vận động mà là có cách nào để thích hợp cho việc vận động.
      AnAn, Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    3. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 1

      Niềm vui sướng khi sắp được về nhà của tôi bị tâm trạng bối rối ấy thay thế. Suốt cả quá trình làm kiểm tra, trong đầu tôi chỉ đều là dáng vẻ khi ta từ chỗ ngồi chuyển qua xe lăn. Có thể , tôi chưa bao giờ được tiếp xúc gần gũi với người khuyết tật nào như vậy, dù rằng tôi ngồi ở ngay cạnh ta, nhưng lúc ấy tôi hoàn toàn hề nhận ra.

      Nhưng khi ánh mắt ta ngồi xe lăn nhìn tôi lại khiến trái tim tôi đau đớn thể tả. tại tôi hiểu trạng thái khi đó của mình là tại làm sao nữa.

      Mãi cho đến khi tôi mang ba lô đến baggage để đợi lấy hành lý, tôi mới phát tốc độ của mình khá nhanh, là người đầu tiên trong chuyến bay đến nơi lấy hành lý. Cho nên khi đến chỗ lấy hành lý, tôi vẫn chưa thấy hành lý của mình được chuyển ra ngoài, tôi đứng dựa vào xe đẩy hành lý đợi.

      [*baggage claim: băng chuyền phân phát hành lý]

      " nhanh , chúng ta gặp lại nhau rồi." Giọng nam dễ nghe từ phía sau tôi truyền tới.

      Nghe được giọng ấy, tôi chợt xoay người lại, có lẽ do xoay người quá đột ngột nên tôi giữ được thăng bằng, chân tôi va phải bàn đạp xe lăn của ta, khiến cho xe lăn bị trật sang bên. Tôi thấy ta vội vàng điều chỉnh cho chiếc xe quay về chỗ cũ rồi nhấn nút khoá lại. ta vẫn giữ nguyên nụ cười mặt.

      " xin lỗi, tôi quá lỗ mãng rồi." Tôi thành xin lỗi.

      " liên quan đến , là do xe lăn của tôi đứng quá gần thôi, làm bị thương chứ?" ta ân cần hỏi.

      Tôi lúng túng nhìn ta, lắc đầu.

      " ngại quá, hai lần gặp đều để phải xin lỗi, mong vui lòng bỏ qua nhé." ta tỏ ra rất áy náy.

      Tôi đứng ở bên cạnh ta cũng biết nên gì, đột nhiên nghĩ ta như thế này làm sao chuyển hành lý xuống được?

      " ngại nếu tôi hỏi, có cần giúp đỡ gì chứ?" Tôi dè dặt hỏi.

      ta đầu tiên hơi ngây ra lúc, phát ra tôi nhìn xe lăn của mình mới hiểu ra, : "Cám ơn , công ty tôi có cử nhân viên cùng tôi, cậu ta giúp tôi mang hành lý. Hành lý của có nhiều , tôi nhờ cậu ta mang giúp cho ."

      Đến lượt tôi ngay ra, sao tự nhiên bây giờ tôi trở thành người cần được giúp đỡ thế này?

      "Chúng ta ở cùng nhau suốt hành trình, thế mà vẫn chưa biết tên nhau, tôi tên là Lương Văn Thông, tên tiếng là Thomas, rất hân hạnh được biết ." thanh của ta phá vỡ phút yên lặng ngắn ngủi.

      Tôi cười, "Tôi tên là Lâm Văn Ý, tên tiếng là Joyce, tôi cũng rất vui khi được biết ." Tôi đưa tay về phía ta.

      "Ha ha, trong tên của chúng ta thậm chí còn có chữ giống nhau nữa đấy." ta cười rồi đưa tay ra, khi chúng tôi bắt tay nhau, tôi cảm nhận được tay ta rất ấm và mềm mại, sau đó chúng tôi đều nở nụ cười rất chân thành.

      "Tôi sinh ra ở HongKong, sống và làm việc ở Mỹ, bây giờ được điều tới HongKong làm việc." ta tiếp tục tự giới thiệu mình.

      "Tôi cũng sinh ra ở HongKong, vừa tốt nghiệp đại học ở Mỹ, bây giờ trở về đoàn tụ với gia đình. Còn công việc vẫn chưa có. Còn thất nghiệp." Tôi thể chỉ nghe người khác giới thiệu bản thân, nên cũng muốn giới thiệu về mình chút. Tuy nhiên, tôi vẫn cảm thấy hành động hôm nay của tôi rất kỳ lạ, tôi phải thuộc tuýp người hướng ngoại, từ trước đến nay đều rất ít , có thể chưa từng bắt chuyện với người lạ bao giờ. Hôm nay tôi giống ngày thường chút nào.

      Lúc ta còn muốn gì đó tôi thấy hành lý của tôi được chuyển tới, cái vali màu đỏ, "Xin lỗi, tôi phải lấy vali của mình."

      "Joyce, để Alan lấy giúp , cái vali của lớn quá."

      " sao, tôi có thể tự xoay sở được." Tôi kiên quyết tự lấy hành lý của mình.

      Tay của tôi bị ta kéo lại, "Đừng để ý như vậy, đàn ông giúp đỡ phụ nữ là lẽ đương nhiên, nếu tôi có thể tự đứng lên, tôi nhất định giúp lấy." Trong giọng của pha chút bất đắc dĩ.

      Tôi ngoan ngoãn đứng lại, ta và người đàn ông trẻ tuổi bên cạnh chuyện, chàng kia giúp tôi đem cái vali lớn bỏ lên xe.

      "Cám ơn." Đây là câu duy nhất tôi có thể .

      . . . . . .

      Cứ như vậy tôi đẩy xe hành lý của tôi, ta di chuyển bằng xe lăn bên cạnh tôi, còn Alan đẩy xe hành lý theo sau tôi, chúng tôi ra cửa chính.

      Tôi thấy mẹ tôi ở phía trước vẫy tay với tôi, tôi dừng lại với ta, " Lương, mẹ tôi đến đón tôi rồi, chúng ta phải chia tay nhau ở đây, lần nữa, tôi rất vui khi được quen biết , cũng cảm ơn đường chăm sóc tôi." Giọng của tôi có chút lưu luyến.

      "Được rồi, tạm biệt, rất vui khi được biết , cũng hy vọng có thể gặp lại ."

      Tôi cúi người xuống ôm theo phép xã giao. Cảm nhận được cơ thể hơi rung lên, cũng khẽ ôm lại tôi, vỗ vỗ phía sau lưng tôi.

      Chúng tôi lần này vô tình gặp được rồi lại tạm biệt nhau.

      Tôi vui vẻ vẫy tay với mẹ rồi đẩy xe hành lý chạy tới.

      "Bảo bối, rốt cuộc con cũng trở về với mẹ rồi." Mẹ ôm tôi chặt xúc động .

      Thấy mẹ tôi cũng xúc động vô cùng, nước mắt kiềm chế được chảy xuống, hai mẹ con bốn năm gặp nhau rồi.

      Tôi cùng mẹ âu yếm lâu mới buông tay ra.

      "Bảo bối, chúng ta mau mau về nhà, ba con chờ ở nhà nhất định rất sốt ruột."

      Tài xế nhận lấy hành lý của tôi, ta lấy xe, căn dặn mẹ và tôi ở chỗ này chờ ta.

      Mẹ lại bắt đầu ôm tôi rời, mẹ của tôi là mỹ nhân, lúc còn trẻ bà làm say mê rất nhiều nam sinh, cuối cùng lại để ý người cha với tính cách vô cùng cởi mở nhưng cũng kém phần dịu dàng của tôi. Ba mẹ tôi kém nhau tận tám tuổi, nhưng họ vẫn luôn sống trong thế giới hạnh phúc tốt đẹp của hai người. Mãi đến khi mẹ bốn mươi tuổi mới có tôi, khi đó ba cũng bốn mươi tám tuổi rồi. Tôi là con trong gia đình, họ cũng coi như tuổi xế chiếu mới có được quý tử, à , là quý nữ mới đúng, nhưng họ vẫn luôn vô cùng thương và cưng chiều tôi. Nếu như phải do tôi cố chấp muốn Mỹ, họ bao giờ để tôi rời xa họ.

      Bất ngờ, tôi lại lần nữa thấy bóng dáng ngồi xe lăn chăm sóc tôi chuyến bay, ta cùng đôi nam nữ cười . ta còn ôm người phụ nữ kia. Đến đón chỉ có cặp nam nữ đó mà còn có cặp vợ chồng, trông rất thân mật. Xe của họ tới. Tôi thấy ta tự mình đẩy xe lăn tới cạnh cửa xe, điều chỉnh vị trí, sau đó đặt đôi chân có lực của mình vào xe trước, rồi dùng sức chống người nhỏm dậy ngồi vào xe, sau đó tôi còn thấy ta nữa. Tiếp theo người đàn ông kia đem xe lăn bỏ vào cốp sau xe, rồi cùng người phụ nữ kia vòng lên ngồi ở phía trước, Alan lên chiếc xe khác.

      "Bảo bối, con nhìn gì vậy?" Tiếng của mẹ cắt ngang tầm mắt nhìn lén của tôi.

      " có gì ạ." Tôi giọng . Mặt của tôi nóng lên, hôm nay tôi nhìn trộm ta hơi nhiều. Mắc cỡ chết được. Lúc ta lái xe ngang qua chỗ tôi, ta nhìn thấy tôi và mẹ, nhìn tôi rất lâu và còn mỉm cười vẫy vẫy tay với tôi.

      Tôi cũng vẫy tay chào lại ta nhưng cười. Tôi thấy ta còn quay đầu lại nhìn tôi.

      "Bạn của con sao?" Mẹ tò mò hỏi.

      " phải ạ, chúng con quen nhau máy bay, ấy chăm sóc con suốt đường ." Tôi trả lời nhưng trong đầu chỉ nghĩ đến ánh mắt ta nhìn tôi khi nãy.

      "Mẹ, xe tới rồi, chúng ta thôi." Tôi thấy mẹ còn muốn hỏi gì đó.

      Lôi kéo mẹ lên xe, sau đó làm nũng vòi vĩnh với bà, xe chạy về hướng đường dốc Cựu Sơn.

      Cuối cùng cũng về đến nhà, tôi nhảy xuống xe chạy mạch vào nhà, lớn tiếng gọi: "Ba ơi, ba ở đâu? Con về rồi nè."

      Ba từ phòng khách bước nhanh ra ngoài, tôi liền nhào vào lòng ông.

      "Ba, con rất nhớ ba."

      "Ba cũng vậy, bảo bối của ba rốt cuộc cũng chịu trở về rồi, con làm ba mẹ nhớ con muốn chết." Ba ôm tôi...tôi từ trước ngực ngước lên nhìn ông, tóc ông biến thành màu trắng rồi.

      "Từ nay ba mẹ cần phải nhớ con nữa, lần này về con nữa đâu. Ba, dạo này ba có khỏe ?"

      "Khỏe, con trở về ba tự nhiên khỏe lên, nhưng dạo này công ty ba hơi bận, nên ít khi ở nhà, mẹ con giận dỗi ba suốt ngày đó." Ba giọng cho tôi nghe.

      Tôi cũng le lưỡi làm mặt quỷ với ông.

      "Đúng rồi, bảo bối, chuyến bay thế nào, có phải rất vất vả ?" Lúc này mẹ tới, quan tâm hỏi.

      "May mà trước khi bay con có uống thuốc ngủ, ngủ suốt chặng đường nên cũng thấy khó chịu ạ."

      Có lẽ các bạn rất ngạc nhiên, tại sao suốt bốn năm học tôi về thăm ba mẹ đúng , hơn nữa trước khi lên máy bay tôi còn uống thuốc ngủ. Bởi vì tôi sợ ngồi máy bay.

      Chuyện là thế này, vào tám năm trước, năm tôi mười lăm tuổi, tôi đến nhà chú tôi ở Mỹ chơi. Khi bay đến trấn khá hẻo lánh, máy bay mới vừa cất cánh gặp cố rơi xuống hồ ở lân cận. Trong số hơn trăm người chỉ có 47 người may mắn còn sống sót, tôi cùng họ của tôi đều nằm trong số đó, chú thím tôi gặp tử nạn, từ đó họ tôi bỏ Mỹ về HongKong sống, trở thành thành viên trong gia đình chúng tôi.

      Từ đó trở , có khoảng thời gian tôi đều rơi vào tình trạng tinh thần căng thẳng, thể tự thoát ra được, cả ngày suốt đêm sao ngủ được. Chỉ có thể dựa vào thuốc mới ngủ được. Nhưng nỗi ám ảnh từ giữa trung lao nhanh xuống ấy cứ luôn xuất trong giấc mơ của tôi.

      Bốn năm trước, vì muốn chứng minh tôi thoát khỏi bóng ma tâm lý ấy, tôi kiên trì muốn học đại học ở Mỹ, cũng cầu trong thời gian tôi học đại học, ba mẹ được đến thăm tôi, tôi rất sợ nếu để họ ngồi máy bay, sợ cùng lúc phải mất hai người thân mà tôi thương.

      Cùng ba mẹ vui vẻ đoàn tụ, được ăn những món mà tôi thường nằm mơ muốn ăn, mẹ tôi làm cá xông khói cùng sườn xào chua ngọt, ôi ngon quá xá là ngon.

      Cơm nước xong, mẹ liền thúc giục tôi lên lầu nghỉ ngơi.

      Tôi nhún nhảy sải bước lên lầu, tới căn phòng mà tôi cách xa bốn năm, tất cả đều giữ nguyên như lúc tôi rời , chưa từng thay đổi thứ gì. Tất cả là thế giới màu hồng.

      Tôi dọn dẹp qua loa, rửa mặt xong liền chui vào chiếc giường lớn màu hồng của tôi, thoải mái quá…

      Xem tạp chí hồi, cảm thấy hơi mệt nên tắt đèn chuẩn bị ngủ.

      Tắt đèn, trong phòng mảnh tăm tối, chợt trước mắt tôi lại lên hình ảnh lúc Lương Văn Thông từ ghế ngồi chuyển qua xe lăn và ánh mắt khi ngồi ở xe ngoảnh lại nhìn tôi.

      Tất cả những hình ảnh ấy cứ đung đưa trước mắt tôi, khiến tôi sao chợp mắt được.

      Chương 2

      tháng sau đó, dạo phố, gặp gỡ bạn bè trở thành công việc hằng ngày của tôi, còn cầu bạn tôi phải cùng tôi ăn những món ngon mà lâu rồi tôi được ăn. Điều tôi thích nhất chính là mỗi khi họp mặt tôi đều được ăn những món mình thích. Hôm nay tôi có hẹn với mấy người bạn giờ trưa gặp nhau tại lầu hai ở nhà hàng gần khu quảng trường Trung Hoàn (*).

      (* Nếu các bạn thường xem phim HK chắc cũng có nghe nhiều về khu Trung Hoàn rồi. Đó là khu trung tâm cao cấp (cũng tựa như khu Q1 ở VN mình ấy) về chính trị và kinh doanh của Hồng Kông; có rất nhiều ngân hàng, tổ chức tài chính quốc tế và lãnh quán nước ngoài, còn có cả trụ sở chính của chính phủ Hồng Kông đều được đặt ở đó.)

      ngờ rằng hôm nay đường lại kẹt xe đến vậy, xe bị kẹt giữa đường muốn nhích lên cũng thể nào nhích được. Tôi sốt ruột nhìn xem đồng hồ, giờ hai mươi phút rồi, tôi liền bảo tài xế cho tôi xuống ở đây. Sau khi được tôi cầu, tài xế cho tôi xuống trước cổng ngân hàng HSBC. Tôi bộ đến quảng trường, vậy hôm nay tôi còn giày cao gót nữa, mà gót giày lại còn rất mảnh, khiến tôi muốn nhanh cũng được, chỉ có thể chịu đựng từ từ mà bước , chắc chắn hôm nay tôi bị đám bạn mắng cho trận rồi.

      "Joyce, bọn chị ở đây này." Mới vừa tới cửa nhà hàng, tôi nghe thấy tiếng Sally gọi tôi.

      “Ngại quá, cho em xin lỗi mọi người nhé. Hôm nay kẹt xe quá, khiến cho mọi người đợi lâu." Tôi thành xin lỗi mọi người.

      "Em đó, chị thấy em viện cớ có chứ kẹt xe nỗi gì, vua trễ giờ như em mà có thể đến sớm chị cũng lạy tạ cảm ơn trời đất." Sally lớn giọng .

      "Xin chị đấy, Sally, có thể chút được , chị muốn cho mọi người nghe thấy hết sao?" Tôi thở dài ra vẻ hối lỗi, rồi kéo ghế ra ngồi xuống bên cạnh chị ấy.

      Bốn người chúng tôi bắt đầu rôm rả trò chuyện trêu chọc lẫn nhau, họ đều là những người bạn tôi chơi từ đến lớn, tôi là đứa nhất trong bốn người. Cả tháng nay kể từ khi tôi từ Mỹ trở về, hầu như cuối tuần nào chúng tôi cũng phải gặp nhau, họ đều làm việc gần chỗ này, cho nên người thất nghiệp như tôi đây phải nhân nhượng bọn họ mà đến tận đây gặp mặt.

      Họ đều có bạn trai rồi, bây giờ chỉ còn có mình tôi là độc thân. Thế nên lần nào gặp mặt, các chị ấy cũng đều muốn giới thiệu bạn trai cho tôi, như thể các bà mẹ muốn tống quách con mình lấy chồng cho rồi ấy.

      "Joyce, chị thể nào tin nổi..., em ở Mỹ bốn năm mà có mối tình nào hết sao?" Grace, chị cả của chúng tôi .

      "Em với mọi người nhiều lần rồi mà, có, có." Tôi bất đắc dĩ .

      Họ cứ bao vây tấn công tôi như thế này khiến tôi muốn bỏ chạy quá mất.

      "Ê, mọi người nhìn người đàn ông đẹp trai ngồi ở đối diện kìa, kể từ khi Joyce vào ta cứ luôn nhìn về phía chúng ta đấy. Joyce, có phải ta để ý đến em rồi ?" Nancy, người kỹ tính nhất trong nhóm chúng tôi, giọng .

      "Ở đâu, người nào đâu?" Cái loa Sally hỏi.

      "Cái bàn phía đối diện chị ấy, cái chàng da trắng trắng, trông giống như con lai ấy, còn mang đôi kính hình vuông gọng đen ấy." Nancy miêu tả.

      Tôi ngồi ở đối diện Nancy, cho nên tôi đưa lưng về phía người mà Nancy , nhưng sau khi tôi nghe chị ấy miêu tả, tôi có cảm giác hình như mình gặp người này ở đâu rồi phải? Tôi nhịn được quay đầu lại nhìn.

      Khi tôi chạm phải ánh mắt của ta, ta nở nụ cười với tôi, đó phải là Lương Văn Thông sao? cùng với còn có hai người đàn ông người nước ngoài, đều mặc tây trang, giống như là vừa từ công ty ra ngoài dùng cơm.

      Tôi cũng cười cười với ta.

      "Mọi người nhìn kìa, ta cười với em kìa Joyce." Nancy còn .

      Tôi vội vàng quay đầu trở lại với chị ấy, " cần ngạc nhiên đâu, em với ta có gặp nhau lần rồi."

      "Ồ, dáng dấp ta cũng đẹp trai đấy." Sally .

      Grace cũng ở đó gật đầu lia lịa tỏ vẻ đồng ý.

      Sau khi thấy vẻ mặt kinh ngạc của bọn họ, tôi lại quay đầu nhìn.

      Khắc sâu vào tầm mắt của tôi là Lương Văn Thông lúc này biết ta lấy ra từ đâu ra cặp nạng màu xanh da trời, hai tay chống lên cây nạng, cố hết sức đứng lên, thấy mình đứng vững ngay ngắn mới gật đầu với hai người đàn ông ngồi cùng bàn. Sau đó lập tức di chuyển đôi nạng về phía tôi. đứng lên đúng là rất cao, liếc mắt có thể đoán chừng ta cũng cao khoảng 1m85.

      ta di chuyển rất tốn sức, tôi thấy đầu tiên ta di chuyển cây nạng bên phải trước, rồi hơi nghiêng người về bên phải, sau đó hình như là dùng phần mông để nhấc bắp đùi trái của ta , rồi giơ chân trái dường như dài hơn người bình thường chút bước . Như vậy ta có thể di chuyển được chân trái của mình, có thể là mượn sức ở phía để về phía trước, lên trước nữa lại di chuyển sang cây nạng bên trái, tương tự lúc nãy dời đùi phải, chân của ta xem ra vẫn có thể cử động ở bắp đùi và đầu gối. Nhưng phần mắt cá chân của ta vốn có, vì vậy mỗi bước của ta đều phải nhờ vào bắp chân của mình, vì để ổn định được bước nên ta rất chậm, thăng bằng và toàn bộ sức nặng của cơ thể ta, toàn bộ đều dựa vào cánh tay của ta, nhưng tổng thể mà ta lại cũng rất vững vàng.

      Nhìn thấy ta khó khăn bước đến chỗ tôi như vậy, tôi ra dấu với các chị, sau đó vội vàng đến chỗ ta.

      mới mấy bước tôi đến trước mặt ta. ta cúi đầu nhìn thấy mình đứng vững rồi lại ngước mắt lên nhìn tôi, cười : "Rất vui vì hôm nay có thể gặp lại ở đây. khỏe ?"

      "Tôi rất khỏe." Tôi trả lời xong thấy mọi người chung quanh đều nhìn chúng tôi, tôi liền kéo ta lại, ý bảo ta ngồi lên chỗ trống bên cạnh tôi.

      ta hiểu được ý tôi, chầm chậm ngồi xuống : "Joyce, gặp lại vui quá, bạn bè của tôi ở Hongkong quả cũng nhiều lắm."

      "Tôi cũng nghĩ rằng có thể gặp lại ở đây đó." Tôi giọng .

      "Đây là danh thiếp của tôi, phía có số điện thoại di động của tôi, nếu cảm thấy phiền, có thể gọi điện thoại cho tôi bất cứ lúc nào." ta giống như có chút ngượng ngùng.

      "Sao lại phiền được chứ, cảm giác độc khi tới nơi xa lạ, chính tôi khi tại Mỹ cũng trải qua cảm giác này rồi nên tôi hiểu, đây là số điện thoại của tôi... có thời gian cứ gọi cho tôi. Tôi nhớ cũng là người bận rộn, khoảng thời gian này nhất định rất vất vả rồi, hình như có vẻ gầy hơn rất nhiều khi tôi gặp máy bay đấy." Tôi nghiêm túc .

      "Ừ, tôi bận đến bù đầu bù cổ, có rất nhiều việc tôi cần phải làm. Chỉ là Joyce, tháng vừa qua chắc sống tệ phải , gầy giống như khi tôi gặp máy bay, tinh thần cũng trông rất sảng khoái, có lẽ được bồi bổ nhiều món ngon lắm đúng ?" ta cười .

      "Hả, phải ý muốn là tôi béo lên đó chứ." Tôi cố làm ra vẻ khẩn trương. kỳ quái, tôi là người thích bắt chuyện với người lạ, nhưng mỗi lần gặp ta tôi cảm thấy dường như chúng tôi rất hợp ý nhau, nên tự nhiên cũng nhiều hơn.

      " đừng hiểu lầm, mập chút nào cả, như vầy càng đẹp hơn đó. đấy." ta sợ tôi hiểu lầm lại bắt đầu mấy cái quá trình giảm cân đáng sợ kia.

      " yên tâm, tôi giảm cân đâu, tôi có tình đặc biệt với các món ăn mà. Suốt tháng nay tôi khắp nơi để sưu tầm những món ăn ngon đấy."

      "Nếu như ngại kẻ tàn tật như tôi gây phiền phức cho , tôi hy vọng có thể đưa tôi ăn những món ngon ấy." thử dò xét .

      Tôi nhìn ta biết nên gì.

      "Bỏ qua cho tôi nhé, tôi đùa thôi. Được rồi, mau cùng bạn ăn cơm , họ đợi lâu lắm rồi đấy, vua trễ giờ ạ." Giọng ta rất dễ nghe.

      "Cái gì mà vua trễ giờ chứ!" Tôi giật dỗi liền đứng lên. Lại nhàng bồi thêm câu;"Tôi ngại gây phiền đâu." rất , nhưng tôi biết ta nhất định nghe được. ta cũng chống nạng đứng lên mỉm cười với tôi : "Tôi phải về lại văn phòng rồi, tôi điện thoại cho sau."

      Tôi gật đầu rồi về chỗ.

      "Joyce, hai người biết nhau à, ta đẹp trai , chỉ tiếc là, ta phải dùng nạng để ." Nancy than tiếc .

      "Đây cũng là lần đầu tiên em thấy ta dùng nạng để đó, lần trước em gặp là ta ngồi xe lăn." Tôi thản nhiên .

      "Chậc, đúng là tiếc ." Grace .

      "Em quen biết ấy ở đâu thế?" Sally hỏi.

      Tôi liền kể cho bọn họ nghe quá trình chúng tôi vô tình gặp nhau, lúc tôi kể, tôi thấy ta chống nạng rất chậm cùng hai người bạn về hướng thang máy. Có thể là ta sợ mình chậm làm ảnh hưởng hai người kia, tôi thấy ta gì với với hai người nọ, trong hai người nước ngoài đó đánh lên người ta cái, rồi hai người đó trước.

      ta chống nạng từ từ nhích , nhìn như rất tốn sức nhưng bước rất kiên định, có vài người đường nhìn thấy ta như vậy, có người còn ngoái đầu lại nhìn ta. Giống như quen với chuyện này rồi, nên cứ tiếp tục về phía trước.

      Tôi thấy những điều này, cảm thấy trái tim mình như bị ai nhéo cái, tôi chuyện cùng mọi người nữa.

      Có thể ta cảm nhận được bị tôi nhìn chăm chăm nên ta ngừng lại, khó khăn xoay người, khi thấy ánh mắt của tôi ta hơi gật đầu chào tôi.

      Tôi cũng vô thức, gật đầu lại với cái.

      ta cười rồi xoay người sang hướng khác, tiếp tục về phía trước.

      Cái cảm giác kỳ quái tháng trước mà tôi quên lại quay trở về rồi.
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    4. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 3

      Suốt tuần sau đó, tôi cứ luôn có cảm giác điện thoại mình đổ chuông, nhưng khi tôi vội vàng lấy điện thoại từ trong túi xách ra xem có gì cả, cũng cuộc gọi nhỡ nào cả, mỗi lần nhìn chiếc điện thoại im lìm có động tĩnh gì tôi lại cảm thấy mất mác. Tại sao lại như vậy, lẽ nào tôi mong chờ điện thoại của ta sao?

      Ngày đó là buổi chiều thứ bảy đầy nắng, nhưng nắng vào tháng Tám ở Hongkong càng vô cùng nóng rát. Tôi xem dự báo thời tiết thấy bảo hôm nay ngày rất nóng bức, tôi liền quyết định hôm nay ở lì trong nhà, đâu cả, ở nhà lánh nạn cùng ba mẹ. Họ bắt đầu phàn nàn tôi cứ suốt ngày, nhất là ba tôi. Buổi sáng lúc ông làm tôi vẫn chưa thức dậy, tối đến lúc ông phải ngủ tôi còn vui chơi ở bên ngoài, vì vậy hôm nay nhất định phải ngoan ngoãn ở nhà với hai ông bà mới được. Nhưng sau khi cùng ba ăn sáng xong, ông lại muốn đánh golf, có hẹn với mấy người bạn của ông. Xem ra, đứa con bảo bối tôi đây còn sánh bằng mấy quả bóng kia nữa.

      Sau khi ăn cơm trưa xong, tôi liền bưng ly cà phê tới bộ sofa cỡ lớn trong phòng khách nằm hưởng thụ bình yên sau khi ăn. Nhìn mặt trời tỏa nắng chói chang phía bên ngoài, nghĩ đến thôi muốn toát mồ hôi hột rồi, cho nên ở trong nhà vẫn thoải mái hơn nhiều. Tôi vơ đại quyển tạp chí hờ hững liếc nhìn, bất chợt có cái tên rất quen thuộc đập vào mắt tôi. Lương Văn Thông? phải trùng tên chứ? Tôi ngồi bật dậy, xem kỹ lại coi đó là loại tạp chí gì.

      Đây là cuốn Time Magazine (*) mà kỳ nào ba tôi cũng hay xem, ta sao? ta lợi hại vậy ư, lại còn xuất trong cuốn tạp chí danh tiếng này. Tôi bỗng hiếu kỳ rất muốn biết xem làm nghề gì, danh thiếp mà lần trước ta đưa cho tôi, tôi cũng chưa xem qua coi ta làm nghành nghề gì nữa, bởi vì đó chỉ viết là CEO của tập đoàn gì đó mà thôi. Tôi lật tới trang có viết về ta. Thomas Leung (Lương Văn Thông) - Huyền thoại của ngành quảng cáo và dạo này mới nổi lên trong giới truyền thông truyền từ công ty mẹ ở Mỹ được điều đến châu Á để điều chỉnh lại công ty, khai thác tiềm năng và mang lại cho công ty bộ mặt mới. Chắc chắn là ta rồi, đúng là cái tên tiếng đấy, cũng ở Mỹ về, tất cả đều giống nhau. (*Tạp chí về tin tức hàng tuần của Mỹ)

      Tôi sững sờ ngồi chết dí chỗ, ngờ ta chính là người mà thầy giáo ở Mỹ của tôi thường nhắc đến. Có bạn học cũng vừa là đồng hương của tôi, còn là nhân tài rất nổi tiếng trong ngành quảng cáo. Khi ở Mỹ ta làm được rất nhiều quảng cáo với những ý tưởng rất sáng tạo, tôi rất hâm mộ người làm ra những quảng cáo đó, nhưng lúc đó tôi chưa từng nhìn thấy bất kỳ hình ảnh gì về ta, hình như mỗi lần đoạt được giải thưởng đều cử nhân viên của mình nhận giải thay. ta quả chính là thần tượng của tôi, tôi từng rất may mắn khi được thực tập ở công ty ta ba tháng trước khi tốt nghiệp, khi đó tôi cũng biết tại sao mình có thể đến công ty của ta thực tập nữa, chắc hẳn là do thầy giáo đề cử tôi, nhưng trong ba tháng đó, tôi chỉ là thực tập sinh, muốn gặp CEO của công ty phải là chuyện dễ, vậy nên tôi chưa gặp mặt ta lần nào. Nhưng quả tôi nghe được rất nhiều về những chiến tích oanh liệt của ta, tôi rất thích cảm giác khi làm việc ở công ty , hơn nữa bọn họ cũng cho tôi những lời đánh giá rất tốt, còn cho tôi cơ hội để có thể trở thành nhân viên chính thức nữa. Nhưng sau đó tôi quyết định trở về nhà với ba mẹ, vì tuổi của họ cũng già rồi, cho nên tôi đành từ bỏ cơ hội đó, nén nuối tiếc trở lại Hongkong.

      Tôi đúng là đồ chậm tiêu mà, lúc nghe thấy tên tại sao lại có phản ứng gì chứ? Chắc là do trức khi lên máy bay tôi uống thuốc ngủ nên đầu óc u mê. Nhớ lại những hành động của mình máy bay, khiến tôi bây giờ có chút quẫn bách lại có phần vui sướng, tôi dám ôm chặt cánh tay của thần tượng còn siệt chặt vào lòng nữa. Hơn nữa còn rất khoa trương, tôi nhớ đến bộ dáng của ta, ta bị tôi ôm chặt đến nỗi phải ngồi nương người theo, biết ta phải ngồi như thế bao nhiêu lâu nữa, nhưng khẳng định thời gian ngắn, nếu tiếp viên hàng kia sao lại đánh thức tôi, nhất định là cảm thấy tôi khiến cho ta ngồi thoải mái.

      Đôi chân thể cử động ấy lại lên trong đầu tôi, hình như tôi có chút hiểu ra, tại sao nổi tiếng như ta, mà tất cả các bài báo liên quan đến ta lại có bất kỳ tấm hình nào của ta cả, hơn nữa ta cũng xuất tại bất cứ lễ trao giải nào, những gì tôi thấy được đều chỉ có những bài báo viết về ta.

      Tôi nhìn điện thoại di động của mình, chẳng lẽ tôi cho sai số điện thoại của mình hay sao, cũng tuần lễ rồi, sao nhận được cuộc gọi nào của ta, tôi cũng có chút mất hứng. Xem ra những lời ta với tôi căn bản chính là lời khách sáo, cái gì điện thoại cho tôi. chất chỉ là theo phép lịch thôi, chẳng lẽ muốn con như tôi chủ động gọi cho ta sao, đối với tôi đó là chuyện có khả năng.

      Bản hòa tấu Piano số của Tchaikovsky vang lên, đó là tiếng chuông điện thoại di động của tôi, tôi cầm lấy điện thoại lên xem, là số điện thoại mà tôi hề quen biết, tôi bấm nút nghe nhưng lên tiếng.

      "Hello, tôi là Thomas Leung, Lương Văn Thông. Có phải Lâm bên đó ?" Giọng nam trầm ấm dễ nghe vang lên.

      Vì quá vui sướng nên khiến tôi ra lời.

      " xin lỗi, có lẽ tôi gọi nhầm số." Giọng có phần nghi hoặc.

      "Hello, sai đâu, tôi là Joyce, chào ." Tôi vội vàng đáp lại.

      "Chào , gì làm tôi giật cả mình, cứ tưởng tôi nhớ nhầm số điện thoại ấy chứ." Giọng của ta có chút thoải mái hơn.

      Tôi ngập ngừng lúc rồi cười : "À, tại Lâm nên khiến tôi cảm thấy lạ, bạn bè tôi khi chuyện qua điện thoại, ai xưng hô với tôi như thế cả."

      "Lần đầu tiên điện thoại cho , tôi nghĩ gọi như thế cho đúng phép tôn trọng chút, ngờ ngược lại dọa sợ. Xin lỗi, Joyce." Tiếng ta cười vọng sang.

      Tôi cũng cười theo, nhưng biết nên những gì, bèn hỏi;" có khỏe ?"

      "Tôi vẫn khỏe, chỉ là công việc quá bận rộn, mỗi ngày đều bận từ sáng sớm tới tối mịt, chờ tới khi tôi rãnh rỗi quá muộn rồi, nên dám làm phiền . Hứa gọi điện thoại cho , mà lâu thế mới gọi được, mong đừng giận nhé." ta chuyện rất nhàng, giọng cũng vô cùng ấm áp, khiến trái tim tôi như có dòng nước ấm rót vào.

      " Lương, cần khách sáo với tôi như vậy, nãy giờ xin lỗi tôi nhiều lắm rồi đấy." Tôi nghiêm túc nhấn mạnh giọng lên chút.

      "Được rồi, vậy cũng đừng gọi tôi là Lương nữa, cứ gọi tôi là Thomas được rồi."

      "Vâng, Thomas."

      "Joyce, ngày mai có rãnh ? Vốn là muốn hôm nay hẹn , nhưng mới vừa rồi đột nhiên tôi điện thoại cho tôi, buổi tối muốn tôi cùng ấy gặp bạn. tôi hẹn với người ta rồi, nên tôi từ chối được. Ngày mai chúng ta gặp mặt nhau được ?" ta năng rất cẩn thận, nhưng rất chân thành.

      "Đồng ý, tôi cũng thất nghiệp chưa có việc làm. Nếu mà hôm nay tôi có muốn ra ngài cũng được, vì hôm nay tôi muốn ở nhà với ba mẹ, cả tháng nay tôi chơi suốt có ngày nào ở nhà với họ cả."

      cũng là nghịch ngợm.” Nào ngờ ta thế mà lại trêu chọc tôi.

      " phải tại tôi mê chơi, mà là đồ ăn ngon nó hấp dẫn tôi." Tôi giải thích.

      "Vậy ngày mai dẫn tôi tới chỗ nào ngon ngon ăn , suốt tuần lễ nay ngày nào tôi cũng phải ăn sandwich hết. Ăn tới mức tôi sắp biến thành cái sandwich rồi."

      "Được thôi, nhưng cũng được xem thường sức khỏe của mình như thế chứ, lần trước gặp lại tôi thấy gầy đấy."

      " sao? Đó là lần duy nhất tôi ăn cơm ở bên ngoài đó, bình thường tôi đều ăn trưa ở công ty."

      Tôi ngừng chút, trong lòng cảm thấy có chút đau lòng thay cho . Sau đó tiếp: "Vậy có thể cho tôi biết thích ăn những món gì ?"

      " thấy chỗ nào ngon cứ dẫn tôi đến đó , nơi này là địa bàn của mà."

      "Vậy cũng được, để tôi suy nghĩ xem , ngày mai tôi báo cho biết nhé."

      "Được, vậy chúng ta gặp nhau lúc mấy giờ được? Buổi chiều nhé? Tôi biết buổi sáng còn phải ngủ nướng." ta .

      "Sao biết tôi ngủ nướng hả?" Tôi giận dỗi trách.

      "Là tôi phải ngủ nướng, tôi cũng muốn giữ gìn cơ thể lành lặn của mình nghỉ ngơi nhiều chút" ta sảng khoái .

      Nghe thấy cơ thể mình lành lặn mà trái tim tôi như thắt lại. Tôi im lặng lên tiếng.

      Dường như ta cũng cảm nhận được, nên vội vàng : "Ý tôi là muốn bù đắp cho mấy hôm mất ngủ ấy. Vậy nên chúng ta hẹn nhau buổi chiều, có được ?"

      "Được, chúng ta gặp nhau ở đâu?"

      Nhà tôi ở dốc núi Cựu Sơn, có bất tiện cho ?" ta hỏi.

      " sao, nhà tôi cũng ở dốc núi Cựu Sơn đó." Tôi kinh ngạc .

      "Con cưng, con chuyện điện thoại với ai thế, mẹ có chuyện nhờ con chút." Đó là giọng của mẹ tôi.

      "Buổi tối tôi gọi lại cho sau, hẹn lại thời gian gặp mặt và địa điểm, mẹ tôi tìm tôi có việc." Tôi với Thomas.

      "Được, tôi chờ điện thoại của , bye bye."

      "Bye bye." Tôi cúp điện thoại.

      Trong lòng tôi rất vui vẻ, đúng là nhắc Tào Tháo, Tào Tháo liền có mặt.

      "Chuyện gì vậy mẹ?" Tôi vui vẻ chạy lên lầu.

      "Con ngoan, nhanh lên nào, mau thay đồ , ba con vừa mới gọi điện nhắc nhở mẹ, hôm nay nhà chúng ta có khách."

      "Khách nào thế mẹ? Nhà mình rất hay có khách thế này ạ?"

      "Là người bạn có giao tình lâu năm với ba con, cũng là bạn cùng chơi bóng với ông ấy. Ba con xem người đó như con cháu trong nhà vậy, hai người cũng rất hợp ý nhau. Họ rời khỏi sân golf đường về nhà." Mẹ tôi .

      "Bạn thân lâu năm? Con xem như con cháu trong nhà, vậy có nghĩa là người đó vẫn còn trẻ tuổi sao?" Lòng hiếu kỳ của tôi trỗi dậy.

      "À, cũng bốn mươi tuổi rồi. Nghe đâu cậu ta rất tài giỏi, hình như thời gian trước có Mỹ. Ba của con rất thích người này, nên nằng nặc muốn mời cậu ta đến nhà chúng ta dùng cơm cho bằng được. hẹn từ tuần trước rồi, thiếu chút nữa mẹ cũng quên mất. Mẹ phải nhanh bảo dì Lâm chuẩn bị bữa tối, con ngoan, con nhanh lên chút, đừng ăn mặc tùy tiện như vậy." Mẹ dỗ dành tôi .

      "Dạ, con cũng rất muốn gặp người bạn lâu năm ấy của ba xem thử thế nào."

      Tôi vào phòng đổi hết bộ này sang bộ khác, cảm thấy thích lập tức thay ra. Cuối cùng chọn chiếc váy màu hồng đào, soi gương quay vòng, cảm thấy tệ, quyết định mặc cái váy này. Tôi ngồi chiếc ghế sofa vuốt lại mái tóc có chút rối, thoa son môi. Tất cả vừa xong xuôi lúc này tôi nghe thấy tiếng chuông cửa.

      Tôi vừa bước ra khỏi phòng nghe được tiếng cười sang sãng của ba tôi. Tôi liền nhanh xuống.

      “Con bảo bối, mau tới đây, ra mắt bạn tốt của ba này.” Ba thấy tôi ở cầu thang xuống vội hô hoán gọi.

      "Dạ, con xuống ngay ạ." Tôi bước nhanh xuống lầu, chạy đến bên cạnh ba.

      Ba kéo tôi ra cửa, tôi thấy rất xinh đẹp, phía sau còn có người nữa, người nọ chỉ lộ diện có nửa người, hình như người đó còn phỉa đỡ ai cùng nữa phải.

      Lúc tôi nhìn thấy hai người đó, tôi như bị đóng đinh tại chỗ, đứng ở cửa nhúc nhích được.

      Tôi thấy Lương Văn Thông.
      Alirencô gái bạch dương thích bài này.

    5. Lạc Linh Ngân

      Lạc Linh Ngân Well-Known Member

      Bài viết:
      2,731
      Được thích:
      2,173
      Chương 4

      Khi hai người đàn ông đó xuất tại cửa phòng khách nhà tôi, người ở phía sau khiến tôi khựng lại dừng bước. Sao là ta? Mới tức còn chuyện với tôi qua điện thoại kia mà?

      Hôm nay ta chống cặp nạng màu xám bạc, mặc quần tây màu tro, cả áo sơ mi cũng cùng tông màu. ta cúi đầu nhìn xuống, khi đứng vững, lúc ta ngẩng đầu lên tôi nhịn được khẽ cong khóe môi, bởi vì tôi cũng nhìn thấy vẻ mặt sững sờ rồi sau đó khẽ mỉm cười của ta khi nhìn thấy tôi, dù chỉ đọng lại ngắn ngủi.

      "Con , sao nhìn người ta như vậy chứ?" Ba tôi vội giật cánh tay tôi, tôi quay đầu lại thấy ba nháy mắt với tôi. Tôi hiểu ý ông, chắc ông nghĩ rằng tôi tò mò về điều kiện cơ thể của người ta. Tôi ngượng ngùng đứng sang cạnh chỗ ba tôi.

      “Chú, đây là con cưng của chú đó hả, so với trong hình ấy xinh đẹp hơn rất nhiều đó." Người đàn ông đứng cạnh Lương Văn Thông cười .

      "À phải, để ba giới thiệu với mọi người. Con , người này chính là bạn quen biết lâu năm của ba, tên Lương Văn Trí, còn đây là Vu Mẫn Di vợ của cậu ấy, người này là Lương Văn Thông em trai cậu ấy." Ba lại kéo tôi qua : "Còn đây chính là con bảo bối của chú, tên Lâm Văn Ý, tên tiếng là Joyce, ở Mỹ mới về được tháng."

      "Haizz da, sao mọi người cứ đứng ở đấy mãi thế, mau vào trong ." Mẹ tôi nhiệt tình mời khách vào nhà.

      "Ấy chết, bà xem tôi đúng là già nên hồ đồ rồi." Ba vỗ đầu của mình.

      Tôi thấy trai Thomas cúi người xuống để giúp Thomas cởi giày, tôi lập tức : " cần thay giày ra đâu ạ."

      " sao, là tôi muốn thay đó." Lương Văn Thông từ tốn . Chống gậy dựa cạnh cửa để trai giúp cởi giày. Lúc ấy tôi thấy được vẻ mặt bất đắc dĩ của ta.

      Bọn họ thay dép vào bên trong, tôi thấy Lương Văn Thông mang dép có vẻ được thoải mái, tôi liền tới cạnh ta giọng với ta, " mang dép được , trong nhà tôi có trải thảm."

      "Cũng được."

      Tôi liền ngồi xổm xuống giúp ta thay dép ra.

      ta muốn ngăn tôi đừng làm thế, nhưng biết phải làm sao, đành đứng im ở đó mà nhìn tôi.

      Từ ống quần màu xám tro của , tôi thấy mang đôi vớ màu trắng được dệt từ vải bông mềm mịn, nhìn ra được mắt cá chân của ta khá , tuyệt đối phải là bàn chân mà người cao to như ta nên có. Tôi mang đôi dép ra chỗ khác, đứng lên gật đầu cười với ta, tôi nhìn thấy ý cười bối rối mặt ta.

      "Văn Thông, lại đây ngồi ." Là giọng của ba tôi.

      Tôi thấy ta chống gậy từ từ tới, rồi ngồi xuống, đem gậy đặt bên cạnh ghế sofa.

      "Văn Thông, chú có xem qua bài báo Time Magazine tháng này viết về cháu, chú biết cháu rất nổi tiếng trong ngành quảng cáo, nhưng ngờ cháu còn lợi hại hơn chú nghĩ, đạt được rất nhiều giải thưởng. Nhưng chỉ thấy cháu qua ảnh chụp, ngờ ngoài đời còn đẹp trai phong độ hơn cả của cháu nữa." Ba tôi cười .

      "Chú quá khen rồi ạ." Lương Văn Thông được mà ngượng chín đỏ mặt.

      Tôi ngồi ở đối diện quan sát hai em bọn họ, hai người đều là con lai, khi nhìn hai người ngồi chung với nhau, trai của ta có nét giống người châu Á hơn, đôi mắt lớn như của Thomas, cũng mang kính gọng, nhìn có vẻ rất lịch . Mà Thomas tương đối giống người nước ngoài hơn, mắt rất to, sóng mũi cao vút, hôm nay ta mang đôi kính màu đồi mồi (*), khiến cho người đối diện có cảm giác rất mới mẻ trẻ trung. Họ có chung đặc điểm đó là nước da rất trắng. Tôi lại nhìn sang chị dâu của Thomas, ấy là người phụ nữ rất hiền và đằm thắm, cũng rất xinh đẹp. Họ chính là cặp vợ chồng mà tôi thấy ở sân bay lúc đến đón Lương Văn Thông.

      "Đúng rồi, nhân đây tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đến cậu Văn Thông khi còn ở Mỹ chiếu cố giúp đỡ cho đứa con bảo bối này của gia đình chúng tôi." Mẹ tôi nhiệt tình với Lương Văn Thông.

      " cần cám ơn đâu ạ, cháu cũng có làm gì cả, dì cứ gọi tên cháu là được rồi." Lương Văn Thông .

      "Ở Mỹ làm sao hả mẹ, có chuyện gì con biết sao?" Tôi nhịn được hỏi.

      "Là thế này, con sống ở Mỹ thân mình bốn năm, con lại muốn ba mẹ sang thăm con, ba mẹ rất lo lắng cho con mà biết phải làm sao. Đúng lúc khi đó quen biết Văn Trí, biết em trai cậu ấy cũng ở Mỹ, hơn nữa còn sống ở New York giống con, nên ba con nhờ Văn Trí bảo Văn Thông ở Mỹ để ý cho con chút." Ba .

      "Sao con biết gì hết vậy." Tôi tò mò hỏi.

      " ra tôi cũng có làm gì cả, bởi vì tôi biết tôi và học chung trường đại học, nên tôi nhờ giáo sư Lee, là giáo viên của , đặc biệt quan tâm hơn chút, ông ấy cho tôi biết tình trạng của cho tôi biết, sau đó tôi lại cho trai tôi biết. Suy cho cùng tôi làm gì cả." Thomas giải thích.

      "Vậy có gặp tôi bao giờ chưa?" Tôi hỏi.

      "Ban đầu tôi chỉ thấy hình của do Văn Trí đưa, nhưng trước khi thực tập, tôi gặp ở sân trường lần, nhưng thấy tôi. Trước đó là giáo sư Lee đến tìm tôi, đề cử đến công ty tôi thực tập."

      " ra là thế, khi đó tôi được đến công ty của thực tập, biết tôi vui sướng thế nào đâu. Tôi còn tưởng rằng đó là do thành tích của tôi tốt nữa ấy chứ, ngờ là như vậy." Giọng của tôi có hơi thất vọng.

      " tuyệt đối đừng nghĩ vậy, sở dĩ tôi để đến công ty tôi thực tập vốn dĩ là vì thành tích của rất tốt, tôi vì lý do nào khác mà tuyển đại người vào công ty như thế đâu. Tôi là người rất ràng trong việc công và việc tư." Lương Văn Thông rất nghiêm túc.

      "Joyce, về chuyện này em nên tin tưởng chú ấy, về phương diện công việc chú ấy luôn có cầu rất cao, đối với ai cũng vậy. Lần này chú ấy về nước, trai như tôi đây còn bị chú ấy phê bình thảm thương suốt mấy ngày đấy." Lương Văn Trí .

      "Con , lúc con ở công ty thực tập chưa từng gặp Văn Thông sao?" Mẹ hỏi tôi.

      "Dạ chưa, chỉ là thực tập sinh bình thường thôi mà, sao có thể gặp được tổng giám đốc đâu dễ dàng như vậy ạ." Tôi chuyện như mang vẻ oán trách.

      "Chuyện phải vậy, tôi cũng rất muốn gặp , nhưng có dịp. Khi đó tôi ở Los Angeles công tác, cẩn thận té bị thương ở chân, phải nằm viện lại được, ngại quá." Lương Văn Thông chân thành .

      " sao đâu, nhưng phải là tôi học được rất nhiều thứ từ công ty đó." Hễ nhắc đến chuyện ở công ty là tôi bắt đầu thấy vui vẻ trở lại.

      "Ừ, tôi thấy được, làm việc rất tốt, tôi xem tác phẩm của rồi, rất có ý sáng tạo. Những lời đánh giá trong phiếu nhận xét là do tôi viết đấy." Lương Văn Thông nhìn tôi gật gật đầu .

      "Con , rốt cuộc con tìm được đúng đối tượng để chuyện rồi." Ba cười .

      Tôi rất vui gật đầu cái.

      Khi nhìn thấy ba tôi lôi kéo vợ chồng Lương Văn Trí xem mấy món bảo vật mà ông ấy sưu tầm, tôi liền đến ngồi xuống bên cạnh Thomas, giọng hỏi hỏi, "Khi nãy lúc điện thoại cho tôi là biết đến nhà tôi rồi có đúng ?"

      " biết, tôi chỉ gọi điện thoại là muốn đưa tôi gặp người bạn quý của ấy, chứ là ai, vì vậy nên khi tôi vừa bước vào nhà trông thấy, thúc lúc đó làm tôi giật cả mình."

      "Tôi cũng thế á, tôi cũng ngờ người đến nhà tôi lại là ." Tôi thấy ta gật đầu với vẻ đăm chiêu, tôi bèn : "Vậy khi ở máy bay, cũng biết tôi là ai luôn đúng ?"

      "Ừ, tôi biết."

      "Vậy sao cho tôi biết?"

      "Thưa , tôi nào dám chứ, tôi nghĩ nếu tôi ra, nhất định nghĩ tôi có ý xấu muốn tiếp cận ngay." ta cười .

      "Vậy định lúc nào mới cho tôi biết?" Tôi hỏi tiếp.

      " lòng , tôi biết phải làm thế nào để cho biết nữa, vẫn chưa nghĩ kỹ." ta thành khẩn .

      " ngờ rằng hôm nay chúng ta lại gặp nhau há?" Tôi cười hỏi.

      "Đúng vậy, đúng là người tính bằng trời tính mà, còn tạo hoàn cảnh thích hợp nhất để biết được này." ta cười, nụ cười của ta rất đẹp.

      "Đừng chuyện nữa, mau đến ăn cơm thôi." Là giọng của mẹ từ phòng ăn truyền tới.

      "Chúng ta ăn cơm thôi." Tôi đứng lên.

      "Được." Lương Văn Thông cầm cặp nạng từ bên cạnh ghế sofa sang, dùng sức chống tay muốn đứng dậy, nhưng chống vài lần vẫn được, có thể là do ghế sofa nhà tôi quá mềm.

      "Để tôi đỡ được ?" Tôi giọng hỏi.

      "Được, làm phiền ." Tôi nhận ra điều gì khác thường qua giọng của ta, nhưng khi tay của tôi chạm vào eo để dìu ta đứng dậy, ràng tôi cảm nhận được cơ thể ta bỗng nhiên run lên.

      Đến khi ta chống gậy đứng vũng rồi, mới khẽ cười với tôi, giọng : "Cảm ơn."

      " đừng khách sáo với tôi mà." Tôi vỗ cái vào cánh tay ta nhắc, " thôi, chúng ta ăn."

      "Ừ." ta gật đầu cái, chống nạng cùng tôi chầm chậm tới phòng ăn.

      ~~~~~

      * Kính gọng đồi mồi:
      [​IMG]
      Aliren, cô gái bạch dươngMymy97 thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :