1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Cuộc Sống Hạnh Phúc - Tử Thanh Du

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Cuộc Sống Hạnh Phúc


      Tác giả: Tử Thanh Du

      Thể loại: đại, trùng sinh, sủng

      Nguồn: thuanlacthien.wordpress.com

      Trạng thái: Full

      Chuyển Ngữ: ⚡️Hồng Hồng @kites (Chương 1->31), Xeko (31.2 -> hết)

      Văn án:

      Hạ An An ở kiếp trước là có mập mạp, bị chính mối tình thanh mai trúc mã của mình bỏ rơi để chạy theo người khác

      Đến ba mươi tuổi vẫn còn độc thân, Hạ An An nghĩ rằng mình phải độc cả đời. Nhưng ngày nọ tỉnh dậy, phát mình vừa xuyên qua đến cuộc sống khác

      Cơ thể vừa đẹp vừa trắng mịn này là của ? Hơn nữa, còn có chồng tuấn tú, thành đạt và cậu con trai đáng , ấm áp như chiếc bánh bao nóng hổi ngày đông.

      Cuộc đời như vậy phải là quá mỹ mãn rồi sao?

      Có điều, lại nghe , ở “cuộc đời này”, dường như thích chồng và con trai mình.

      Hạ An An tức giận đến đấm ngực dậm chân, lẽ nào “đời này” mình là con ngốc sao?

      Người chồng hết lòng hết dạ vì mình, mày lại ? Đứa con trai đáng hiền lành, ngoan ngoãn, mày lại thích? Bị hỏng não rồi chắc?

      Nhìn người chồng luôn yên lặng nỗ lực dù cho bị ngang bướng kháng cự mỗi ngày, nhìn chiếc bánh bao đáng luôn tròn xoe đôi mắt to vô tội mong chờ được mẹ thương, Hạ An An quyết định cải thiện cuộc hôn nhân này.
      Phong nguyet, Sweet you, linhdiep173 others thích bài này.

    2. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 1:

      Chuyển ngữ: Hồng Hồng @Kites

      Từ phòng thay đồ bước ra, Hạ An An mồ hôi đầm đầm đìa đìa cũng chẳng biết cách nào để dừng. chỉ cao 1 mét 65 nhưng nặng 100kg. Đối với thân hình vô cùng mập mạp này mà , cho dù là trời mùa đông lạnh lẽo, mồ hôi vẫn có thể chảy thành sông, huống chi bây giờ là tháng tám ngột ngạt nóng bức.

      Vừa xoa trán đầy mồ hôi, vừa kéo chiếc áo rộng lớn, lủng lẳng thịt, đến cửa chính của khách sạn. ngờ, bước ra khỏi cửa liền gặp hai người quen.

      Nếu như có thể lựa chọn, Hạ An An thà chết chứ nhất định gặp hai người kia trong hoàn cảnh mồ hôi đầm đìa, quanh nách còn bị ướt từng mảng lớn như thế này.

      “An An?”

      Người vừa gọi rất xinh đẹp. diện chiếc váy siêu ngắn bó sát, nổi bật lên vòng ba gợi cảm. Đứng gần cơ thể nhắn xinh xắn của , thân hình to lớn đẫy đà của Hạ An An trông lại càng thê thảm.

      Kế bên chàng trai cao ráo, khuôn mặt điển trai. Khoảnh khắc nhìn thấy , trái tim nguội lạnh từ nhiều năm của bỗng nhiên quặn thắt.

      Trong giây phút ấy, chỉ muốn đào hang để trốn.

      thể ngờ lại gặp Khương Hiểu Kỳ và Bạch Tập Thần, người từng là bạn thân, còn người là mối tình đầu thanh mai trúc mã của mình ở đây.

      Hạ An An thầm điều chỉnh hơi thở, mặc dù nỗ lực che giấu bối rối và tự ti của mình đến mấy, cũng dám nhìn thẳng vào hai người họ.

      “An An, sao em lại ở đây?” Câu hỏi này của Bạch Tập Thần, trong giọng phảng phất xa cách, dường như đứng trước thân thể mập mạp của , gần gũi thân thiết gì đó cũng đều biến đâu hết.

      “Em …” Hạ An An khống chế giọng , cố gắng bình thường chút: “Em là …”

      “Ôi sư phụ Hạ, vẫn chưa về sao?”

      Đứa học trò đứng từ xa chào . Đứa trẻ này rất thân thiện với mọi người, có điều đôi khi thân thiện quá mức đến nỗi khiến người khác ghét, ví dụ như lúc này.

      ràng nhìn thấy Khương Hiểu Kỳ nghe xong câu chào hỏi đó sắc mặt càng ngày càng thay đổi phong phú.

      Sư phụ… sư phụ Hạ …

      Hơn nữa, người học trò kia còn mặc đồng phục đầu bếp người …

      Thấy khí ổn, vốn định hỏi giáo mấy vấn đề, bé học trò giật mình dừng lại: “Sư phụ Hạ, mai gặp.” xong, phất tay cái, nhanh như chớp ra cửa.

      Khương Hiểu Kỳ che miệng cười cười, lên tiếng: “An An, ra bây giờ cậu là đầu bếp của khách sạn này? Ôi … tưởng tượng nổi, “ngôi sao tương lai”, quán quân khiêu vũ thiên tài ngày đó, hôm nay lại lưu lạc làm đầu bếp, quá đáng tiếc. Nhưng có điều, nhìn cậu bây giờ, đúng là chỉ thích hợp làm đầu bếp.”

      Mặc dù miệng tiếc nuối, nhưng Hạ An An ràng nhìn thấy ánh mắt châm biếm và hả hê của ta.

      Lúc này, sắc mặt Bạch Tập Thần có chút khó coi. Thấy Hạ An An càng ngàng càng co người lại, ánh mắt hơi trầm xuống, ngăn cản Khương Hiểu Kỳ tiếp: “Được rồi, em quên mất mình còn chuyện quan trọng sao?” Rồi đảo mắt về phía Hạ An An, lên tiếng: “An An, khi nào rảnh, cùng ăn bữa cơm nhé.”

      Khương Hiểu Kỳ xoay tròn mắt, đưa tay khoác tay Bạch Tập Thần, hai má thân mật tựa vào vai ta, cố ý dịu giọng: “Hẹn gặp lại An An, làm việc tốt nha.”

      Hạ An An cúi gằm xuống khẽ gật gật đầu. Đến khi xác định họ xa, mới ngước lên bước nhanh ra cửa.

      Hạ An An thầm nghĩ ngày hôm nay xui xẻo, lại gặp Bạch Tập Thần và Khương Hiểu Kỳ, còn để họ biết bây giờ là đầu bếp.

      Nhưng nghĩ nghĩ lại, bọn họ biết sao, cũng chẳng có gì mất mặt. Từ khi trở nên mập mạp thế này, chuyện mất mặt nhiều vô số, cũng quen rồi.

      Sau khi chen chúc xe bus về nhà, quần áo ướt đẫm.

      Hạ An An tắm rửa xong, rốt cuộc cũng dễ chịu được chút.

      mặc áo ngủ size lớn nhất đứng trước gương. Nhìn dáng người béo thê thảm trước mặt, nén được mà thở dài tiếng.

      Thực ra, cũng từng là mỹ nhân vừa trắng vừa đẹp. Nhưng đó là chuyện của mười năm trước. Khi ấy, là ngôi sao sân khấu, vây quanh bên toàn là hoa tươi và những tràng vỗ tay. Năm hai mươi tuổi, giành chức quán quân của cuộc thi khiêu vũ, trở thành ngôi sao mới.

      Nhưng ngay năm đó, vào khoảnh khắc vinh quang nhất của cuộc đời, xảy ra tai nạn xe ngoài ý muốn. Dù cuối cùng được xuất viện, tuy nhiên, do tiêm quá nhiều thuốc, trong mấy tháng ngắn ngủi, cân nặng của tăng gấp đôi. Hơn nữa, tai nạn xe khiến gân cốt của bị tổn thương nên dù sinh hoạt ngày thường ảnh hưởng nhiều nhưng lại thể tiếp tục khiêu vũ.

      Cuộc đời này của , chỉ trong thoáng mà tất cả thay đổi đến tối tăm trời đất. Những người bạn từng diễn với , vì hoàn cảnh mà lần lượt rời , ngay cả mối tình đầu từng thề non hẹn biển chăm sóc thương cả đời cũng rời bỏ .

      Sau khi trở nên mập mạp mới hay rằng, ra người mập chính là sinh vật đáng thương nhất thế giới. Mặc kệ họ làm gì cũng đều vừa mắt, mặc dù chỉ đơn thuần đường cũng có người xúc phạm: “Này, đồ mập chết tiệt, béo như vậy còn ra đường làm gì cho chiếm diện tích?”

      Béo phải tội, ra khỏi cửa chẳng lẽ ở nhà chờ chết hay sao?

      Hạ An An buồn bực nhớ lại.

      Nằm giường, Hạ An An trằn trọc mất ngủ, hình ảnh Bạch Tập Thần xa cách, Khương Hiểu Kỳ khinh miệt cứ vờn quanh tâm trí.

      biết bọn họ đến khách sạn để làm gì? Muốn ở lại vài ngày? biết ngày mai làm việc có gặp nữa hay ?

      Vừa nghĩ đến khả năng gặp mặt hai người họ, Hạ An An lại thấy xúc động.

      Ngủ được, đành ngồi dậy xem TV.

      Căn phòng 60,70 mét vuông, toàn là những đồ đạc bình thường. Mặc dù căn phòng chỉ vừa đủ cho người ở, nhưng đêm khuya yên tĩnh, ngồi mình sopha khó tránh khỏi cảm giác bị cả thế giới ruồng rẫy.

      Đối với người con ba mươi tuổi, thứ kinh khủng nhất chính là cảm giác độc đến tận xương tủy này. Chưa kể, do thân hình mập mạp quá khổ, Hạ An An coi như bị cướp đoạt tất cả khả năng đương và kết hôn. Cái cảm giác độc như thế giới bị hủy diệt ấy còn khiến người ta sợ hãi hơn cả phim kinh dị.

      Nghĩ đến đây, Hạ An An tắt vội TV, rụt người trong căn phòng , ôm chặt con gấu, ngừng tự thôi miên bản thân.
      Ngủ , ngủ , ngủ .

      Nếu gặp Bạch Tập Thần và Khương Hiểu Kỳ phải làm sao bây giờ?

      Kĩ thuật trộn rau của con bé học trò đó quá kém, dạy thế nào cũng xong, tưởng mềm lòng, dễ bỏ qua lắm sao? Ngày mai đến nhất định phải cho con bé biết tay.

      Bếp trưởng hôm nay có giao cho mình vài việc, là cái gì ấy nhỉ?

      Ngày mai sau khi làm việc xong phải thay đổi quần áo, thay đổi khí thôi, nếu khó chịu chết mất.

      ~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

      Cứ suy nghĩ miên man như vậy, mơ màng thiếp lúc nào biết.

      7:30 sáng là giờ sinh học của , chỉ cần đến giờ, dù cần báo thức cũng có thể tỉnh dậy.

      Mở mắt ra, vốn dĩ, theo thói quen, Hạ An An liếc nhìn cửa sổ xem sáng hay chưa, sau đó cầm điện thoại kiểm tra giờ giấc.

      Nhưng, hôm nay, sau khi liếc về phía cửa sổ, Hạ An An kinh ngạc phát chiếc rèm vốn màu xám biến thành màu lam nhạt.

      đúng!

      Hạ An An hoảng sợ ngồi bật dậy, trợn mắt há hốc nhìn quanh.

      Căn phòng lúc này trống trải, năm mươi mét vuông chỉ có mỗi chiếc giường lớn, tủ quần áo và bàn trang điểm. Kiểu bố trí đơn giản nhưng có vẻ xa hoa, chẳng hề giống nơi chất đầy đồ đạc lỉnh kỉnh của .

      Trong thoáng chốc, Hạ An An nghĩ mình chưa tỉnh ngủ, liền dùng hai tay vỗ vỗ kiểm tra, bỗng phát thấy ổn.

      Bàn tay gấu to lớn nhiều thịt của chạy đâu?

      Cánh tay trắng nõn, nhắn thon dài như ngó sen này là của ai?

      Hạ An An lật chăn ra, nhìn thấy đôi chân dài thẳng tắp của mình cảm thấy choáng váng như đầu bị búa đập cái.

      Chân voi của , eo thùng phi của , tất cả đều đâu hết?

      Chiếc áo ngủ tơ lụa mềm mại này là của ai? Trước khi ngủ, ràng mình mặc áo ngủ hình con mèo mà.

      Hạ An An kinh ngạc quan sát, đột nhiên phát chiếc gương cửa tủ quần áo, vội vàng nhảy xuống giường, bước đến.

      Người trong gương có mái tóc đen dài, mềm mại như suối chảy vai, tạo cảm giác quyến rũ kì lạ. Khuôn mặt tròn tròn trắng nõn mịn màng, mặc dù phải quá xuất sắc, nhưng ngũ quan nhắn tinh xảo được sắp đặt khéo léo, nên có thể mỹ nhân càng ngắm lại càng bị mê hoặc. Trán của được bao quanh bằng chiếc băng gạc còn vết máu nhàn nhạt, có vẻ như là bị thương.

      Lại ngắm thân thể của chính mình, khoác chiếc áo ngủ tơ lụa thùng thình, nhưng vẫn toát lên vẻ lung linh.

      Người trong gương này phải chính là trước khi béo lên đó sao?

      nằm mơ chứ, có thể nào đột nhiên lại gầy nhiều như vậy?

      Hạ An An nhéo tay cái, cảm giác đau nhanh chóng truyền đến, chứng minh rằng nằm mơ.

      Chuyện này, là … thể tưởng tượng nổi.

      Với lại …đây rốt cuộc là đâu? Căn phòng này rất lạ, dám chắc chắn trước đây chưa từng tới.

      Rốt cuộc chuyện gì xảy ra?

      Hạ An An ngồi yên mặt đất suy nghĩ hồi lâu, nhưng thế nào cũng hiểu được nguyên nhân. Mang theo mớ câu hỏi, cẩn thận đứng dậy bước ra ngoài. Mặc kệ là chuyện gì, cũng phải tìm người hỏi cái .

      Vừa mở cửa, đập vào mắt cầu thang xuống dưới. Hạ An An đảo mắt nhìn quanh, phát bên trái và bên phải căn phòng đều là hành lang. Hành lang hơi nghiêng theo kiểu Châu Âu cổ, bên dưới là căn phòng khác. Do dự chốc lát, bước xuống.

      vách tường men theo cầu thang được trang trí tranh Châu Âu cổ và đèn, có thể thấy chủ nhân nơi này rất chú trọng đến thiết kế ngôi nhà. Bậc thang còn được trải tầng thảm, nên bước chân rất yên lặng, phát ra chút thanh nào.

      Từ bậc thang xuống, trước mắt là tầm nhìn vô cùng trống trải. Giữa các gian phòng hề có vách ngăn, xem ra người chủ nhân này đặc biệt thích cảm giác rộng rãi.

      Trước bậc cuối của cầu thang hẳn là phòng khách, vì nó được trang trí bộ sopha phong cách Châu Âu, còn bên phải là nhà ăn. Khi Hạ An An quét tầm mắt đến nhà ăn là lúc nhìn thấy hai người bàn ăn rộng lớn.

      Đối diện cậu bé chừng ba, bốn tuổi. Khi bước xuống cậu bé cũng ngẩng đầu nhìn về phía .

      chiếc má phúng phính như bánh bao của cậu bé là đôi mày rậm cùng đôi mắt to ngân ngấn nước. Chiếc môi còn dính sữa, màu trắng sữa và màu trắng mịn của làn da cùng nhau tỏa sáng. Cả người cậu như viên bánh được dùng loại bột mềm nhất, trắng nhất mà vo thành.

      Khi thấy xuất ở cầu thang, trong đôi mắt to trong sáng như có điều gì đó bừng lên. Ngừng ăn, đôi chân từ ghế nhảy xuống, vội vã chạy đến bên .

      Có điều, lúc chạy đến khoảng cách nhất định, cậu bé rụt rè dừng lại, ánh mắt vừa cẩn thận vừa lo lắng nhìn , hai tay nắm lại thành hai nắm , nhàng hỏi: “Mẹ, mẹ tỉnh lại rồi? Vết thương của mẹ có còn đau ?”

      Mẹ? Cậu bé này gọi là mẹ?

      “!!!!!!!!!!!!!!”

      Tình huống gì thế này?

      còn chưa kết hôn, từ đâu lại xuất đứa con lớn như vậy?
      Phong nguyet, Sweet youLyLy Mai thích bài này.

    3. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 2:

      Hôm nay xảy ra quá nhiều chuyện thể tưởng tượng nổi. Vừa tỉnh giấc, phát mình nằm tại căn phòng xa lạ, dáng người đột nhiên trở lại thon thả như mười năm trước. Nhưng kinh ngạc hơn hết, còn có đứa gọi là mẹ?!

      Hạ An An nghĩ ra được lời nào để diễn tả cảm giác lúc này.

      Trong lúc Hạ An An còn thắc mắc, người đàn ông ngồi bàn ăn đứng dậy nhìn về phía .

      Lúc nãy, do ta ngồi quay lưng lại nên nhìn thấy được. Bây giờ, khi xoay người lại, mới phát người này cực kì, cực kì đẹp trai.

      Dáng rất cao, ít nhất 1 mét 8 trở lên. mặc áo sơ mi trắng phối với quần tây đen, toát lên khí chất của người đàn ông từng trải. Cẩn thận quan sát bộ quần áo hàng hiệu rất tinh xảo người , cùng thiết kế căn nhà này, chắc chắn cho dù xuất thân từ gia đình danh môn cũng là doanh nhân thành đạt.

      Ngũ quan của có hình dáng sắc nét, ràng. Chiếc mũi cao nổi bật cùng đôi chân mày rậm càng khiến cho gương mặt thêm phần nam tính. Đôi môi mím chặt để lộ kẽ hở, có thể đoán được phải người cười tùy tiện, mà là người mạnh mẽ như sấm rền.

      Trong thoáng khi nhìn thấy , ánh mắt thâm trầm của chợt lóe lên tia khó hiểu, nhưng liền khôi phục lại vẻ bình thường rất nhanh.

      đẩy ghế ra, bước tới phía . Đến chỗ cậu con trai , dừng lại. Ánh mắt chần chừ chốc lát trán , đôi môi mỏng khẽ mấp máy: “Em thấy sao rồi? Vết thương còn đau ? ”

      Giọng của vô cùng dễ chịu, vừa dịu dàng vừa nam tính.

      Hạ An An nhìn người trước mặt, kinh ngạc lùi về sau bước, biểu cảm như thể trông thấy quỷ: “ Hoắc, sao lại ở chỗ này?”

      Ánh mắt người đàn ông căng thẳng, đôi chân mày rậm giống y đứa cau lại: “An An, em làm sao vậy?”

      Cậu bé con cũng ngạc nhiên nhìn An An, thầm nghĩ hôm nay mẹ có chút kì lạ. Đưa ánh mắt cầu cứu về phía người đàn ông cao lớn, cất tiếng hỏi: ” Papi, mẹ con sao chứ?”

      Papi?!!!

      Hạ An An rối tung, tưởng chừng phát điên vì cảnh tượng trước mặt.

      Đứa bé gọi là mẹ, gọi người này là cha, như vậy và người đàn ông này có quan hệ gì?

      Trời ơi, trò đùa này rốt cuộc là thế nào đây?

      sao lại có thể có quan hệ loại này với Hoắc Minh Hiên?

      Hoắc Minh Hiên là trai của bạn học , Hoắc Minh San. có ngoại hình tuyệt vời cùng trí thông minh vô địch. Từ ngày còn học, nổi tiếng với thành tích xuất sắc, khiến vô số thiếu nữ say mê. Sau khi tốt nghiệp, tự mình thành lập công ty phần mềm. Dựa vào ý tưởng độc đáo và khả năng kinh doanh trời phú, nhanh chóng đưa công ty Lam Diệu trở thành công ty hùng mạnh với giá trị tài sản lên đến hàng tỉ tệ. Nghe , dù 38 tuổi, vẫn chưa kết hôn. Là doanh nhân nổi tiếng bậc nhất, có ít các tiểu thư danh môn chờ được gả cho .

      Nhưng trước kia, khi đến nhà Hoắc Minh San chơi, mới chỉ gặp qua Hoắc Minh Hiên vài lần, ngay cả chuyện còn có. Rốt cuộc làm thế nào lại có thể gả cho Hoắc Minh Hiên, còn có đứa con lớn như vậy?

      Cuối cùng chuyện quái gì xảy ra ở đây?

      “Hoắc … Hoắc, Minh San đâu? Tôi muốn gặp ấy.”

      Mối liên hệ duy nhất giữa chính là Hoắc Minh San. Chưa kể, Hoắc Minh San còn là bạn thân nhất của . Hai người chơi với nhau hơn mười năm. Trước mắt, mọi chuyện đều quá đỗi lạ lùng, người có thể tin tưởng lúc này chỉ có mình ấy.

      Ánh mắt Hoắc Minh Hiên nhìn có chút phức tạp.

      Trước đây, mỗi lần đến nhà Hoắc Minh San, Hạ An An đều hỏi xem Hoắc Minh Hiên có nhà . Nếu có, tới nữa. Nguyên nhân là do khí thế của trai Hoắc Minh San quá mạnh mẽ, chỉ cần lại gần thôi có cảm giác như bị khí thế của bậc đế vương áp bức.

      Vốn sợ Hoắc Minh Hiên từ lâu, nên khi nhìn mình, chỉ biết cúi đầu co người lại, căng thẳng xoa lòng bàn tay.

      “Được, để gọi cho con bé.” biết vì sao, Hạ An An chợt cảm thấy trong giọng của Hoắc Minh Hiên có chút cưng chiều.

      Mặc kệ thế nào, Hạ An An cuối cùng cũng có thể nhõm thở dài hơi. Đột nhiên nhìn về phía Hoắc Minh Hiên, thấy đôi bàn tay to lớn của xoa đầu cậu con trai bé bỏng, ánh mắt vốn thâm trầm lúc này trở nên rất đỗi dịu dàng: “Thiên Dục, chờ cha gọi chú Lý đưa con học nhé.”

      dịu dàng chẳng hề giống với Hoắc Minh Hiên vốn luôn nghiêm túc và bừng bừng khí thế ép người này khiến Hạ An An lắp bắp kinh hãi. ngờ người đàn ông chẳng mấy khi cười trước mặt lại có thể dịu dàng đến vậy, ràng là vô cùng thương con trai mình.

      Cậu bé Thiên Dục vừa lén nhìn Hạ An An rồi lại tới Hoắc Minh Hiên, cái miệng chu chu, cầm ống quần Hoắc Minh Hiên đung đưa: “Con muốn ở nhà cơ.”

      Hoắc Minh Hiên xoa xoa đầu cậu bé, : “Nghe lời cha. Cha tan làm đến đón con ngay, Thiên Dục là em bé ngoan có phải ?”

      Bạn Thiên Dục lưu luyến nhìn Hạ An An, đôi mắt ngân ngấn nước, mím môi suy nghĩ chút rồi trả lời: “Dạ được. Papi nhớ phải đến đón con sớm nha.”

      Hoắc Minh Hiên gật gật đầu.

      Vừa dứt lời, trước cửa liền xuất người thanh niên mặc đồ Tây bước vào. Đến cạnh Hoắc Minh Hiên, cung kính chào: “Ông Hoắc, bà Hoắc.” Sau đó, hướng đến Thiên Dục, : “ thôi, tiểu Thiên dục. Chú đưa con học.”

      Thiên Dục nhìn Hạ An An, ánh mắt tràn đầy chờ mong, dường như mong giữ lại, vừa vừa nhìn mãi thôi.

      “Mami nhớ ăn sáng đó nha.” Trước khi bước ra cửa, cậu bé còn quên ngoái đầu, giọng .

      hiểu vì sao, nghe thấy câu của bé con, trái tim Hạ An An như mềm nhũn. Nếu thằng bé đúng là con của , phải có phúc lắm mới có thể sinh được đứa bé vừa đáng vừa hiểu chuyện như vậy. Chắc phải tu tám kiếp mới có được đứa con như thế.

      “Bây giờ, gọi điện cho Minh San, em lại đây ăn chút gì .”

      Giọng của Hoắc Minh Hiên kéo Hạ An An suy nghĩ mông lung về thực tại. quay đầu nhìn , đúng là cầm di động bấm số, chẳng bao lâu có người nghe máy.

      lo lắng nhìn chuyện điện thoại xong, sau khi thấy bỏ điện thoại vào túi, mới run run lên tiếng: “Em …Em còn chưa rửa mặt, chưa thay quần áo. Em phải thay đồ trước . Minh San đến đúng ?”

      gật gật đầu.

      Hạ An An nhận được câu trả lời khẳng định này, liền vội vàng chạy lên lầu, như thể có gì đó đuổi theo, chỉ sợ chạy chậm bước bị bắt lại.

      đường chạy về căn phòng ban nãy, phát trước phòng có WC, bước vào rửa mặt.

      Trở về phòng, Hạ An An vẫn làm sao khôi phục lại tâm tình như bình thường. Hôm nay, có quá nhiều chuyện kì lạ xảy ra. Trước mắt, chỉ có thể chờ Minh San đến để cho ấy nghe. Nếu xảy ra chuyện Minh San nhất định giấu giếm .

      vệ sinh đơn giản xong mở tủ quần áo, chuẩn bị thay đồ.

      Tủ quần áo có rất nhiều đồ, tất cả đều là loại thích, thiết kế đơn giản, rộng rãi thoải mái. xin lỗi chủ nhân của chiếc tủ tiếng rồi tiện tay lấy chiếc váy ra. Nhìn thiết kế nổi bật của chiếc váy xòe mặc người, Hạ An An kích động đến phát khóc.

      nhớ bao lâu rồi mới được mặc chiếc váy xinh đẹp như vậy. Từ sau khi béo lên mười năm trước, thể mua quần áo theo ý thích nữa, chỉ cần mua được quần áo vừa kích cỡ là cám ơn trời đất lắm rồi.

      bỗng bất an trong lòng, lo lắng tất cả mọi chuyện này đều chỉ là giấc mơ. Sau khi tỉnh dậy, liệu có vẫn nằm trong căn phòng 60,70 mét vuông đó, vẫn có cơ thể nặng 100kg, vẫn lo sợ hôm nay đường bị người ta mắng là đồ mập chết tiệt hay ?

      Trong lúc tâm trạng phức tạp, nghe thấy tiếng gõ cửa. Vội vàng khôi phục tinh thần, hít sâu vài cái rồi thấp thỏm mở cửa.

      Người đứng ngoài chính là Hoắc Minh San.

      Nhìn thấy Hoắc Minh San, Hạ An An vô cùng kích động như vừa được cứu mạng, hô lớn: “Minh San, rốt cuộc cậu cũng tới!”

      ngờ Hoắc Minh San còn kích động hơn cả , ôm lấy cổ , những giọt nước mắt nóng hổi thi nhau tuôn trào: “An An, cuối cùng cậu cũng chịu gặp tớ? Tớ cứ tưởng rằng cả đời này cậu tha thứ cho tớ.”

      ” … ” Hạ An An sững sờ, hiểu chuyện gì. ràng mấy ngày trước hai người mới vui vẻ dạo phố cơ mà?

      “An An, xin lỗi, là tại tớ tốt. Năm đó, tớ thực có ý xấu, tớ xin thề, tớ tuyệt đối có bất cứ ý đồ xấu gì với cậu. Năm năm trước, khi cậu được chọn tham gia cuộc thi Ngôi sao tương lai, tớ rất mừng cho cậu. Cho nên, tớ mới cho cậu mượn phòng của trai để tập luyện. Tớ thực biết ấy lại trở về sớm hơn dự định, càng ngờ tới bị Lạc Mỹ Châu chuốc thuốc. Cuối cùng, mưu kế của ta những thực được, còn làm hại cậu bị …”

      “An An, của tớ bình thường phải người như vậy. ấy là bị Lạc Mỹ Châu hạ thuốc, cho nên mới thành ra như vậy. Con người khó tránh khỏi sai lầm. Hơn nữa, chuyện này cũng phải ấy cố ý. An An, cậu trừng phạt ấy nhiều năm như vậy còn chưa đủ hay sao? Đối với ấy, sai lầm này là tội ác thể tha thứ. Đúng là ấy sai, khiến cậu mang thai, còn mất cơ hội tham gia cuộc thi khiêu vũ. Nhưng dù sao, Thiên Dục nó, nó chỉ là đứa trẻ. Nó vô tội, An An à, cậu đừng hành hạ bọn họ, đừng hành hạ bản thân nữa được ? Tớ biết Hoắc gia tớ có lỗi với cậu nhiều lắm. Tớ biết tương lai của cậu bị hủy hoại, nhưng chẳng phải mọi người đều , đền bù cho cậu, phải sao?”

      “An An, chuyện nhiều năm như vậy, chẳng lẽ cậu vẫn thể tha thứ sao? Lần này cậu nhảy lầu tự sát, cậu biết lo lắng cho cậu thế nào ? Cậu có biết Thiên Dục khóc lóc đáng thương đến thế nào ? Tớ van xin cậu, xin cậu đừng tự lãng phí cuộc đời mình nữa có được ? Tớ mong cậu có thể tha thứ cho trai, chỉ xin cậu hãy nghĩ đến Thiên Dục chút. Dù xảy ra chuyện gì nó cũng là con của cậu.”

      ” … ”

      Ai có thể cho biết rốt cuộc Hoắc Minh San cái gì ? Sao cả câu cũng chẳng hiểu gì cả?!!

    4. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 3:

      Chuyển ngữ: Hồg Hồng@kites

      Theo lời Hoắc Minh San vừa dường như có thù oán rất sâu nặng với Hoắc gia, đến mức tự tìm cái chết. Hạ An An mà lại muốn tìm cái chết? Nếu vậy biết từ sau những biến cố xảy ra mười năm trước chết bao nhiêu lần.

      “Minh … Minh San, cậu …”

      Hoắc Minh San bấy giờ mới cảm thấy có chút khác lạ, chậm rãi ngước lên thấy Hạ An An lúc này dùng vẻ mặt hết sức kinh ngạc nhìn mình, như thể lời vừa kể là chuyện lạ ở Ả Rập vậy.

      Biểu cảm này kì lạ quá mức! Nếu là Hạ An An bình thường chắc chắn hoặc đuổi ra ngoài, hoặc ôm mặt gào khóc. Nhưng mà, vẻ mặt ngớ ra của người trước mặt là thế nào đây?

      “An An?” Hoắc Minh San ôm thắc mắc trong lòng, lên tiếng gọi.

      Hạ An An lúc này vẫn ngơ ngác, trả lời: “Hả?”

      vốn nghĩ có thể làm sáng tỏ mọi chuyện sau khi gặp Hoắc Minh San. ngờ, ngược lại, những gì Hoắc Minh San chỉ khiến thêm rối rắm.

      đúng, đợi chút !

      Hoắc Minh San vừa cậu ta cho mượn phòng của trai để luyện tập khiêu vũ.

      nhớ năm đó, trước cuộc thi mấy tháng, Hoắc Minh San đúng là từng như vậy. ấy trai ra nước ngoài công tác đến vài tháng, phòng lại to, có thể giúp tập trung luyện tập.

      Có điều, vẫn nhớ, lúc ấy cự tuyệt rồi. Sao theo lời của Hoắc Minh San lại thành đồng ý?

      Hoắc Minh San là người rất nghiêm túc, nhất định đùa giỡn như vậy với . Hơn nữa, bộ dạng khóc bù lu bù loa của ấy cũng giống giả vờ. cách khác, những lời ban nãy tuyệt đối linh tinh.

      Nếu vậy chính là chấp nhận ý tốt của ấy, tới phòng trai luyện tập. Nhưng Hoắc Minh Hiên vốn dĩ phải vài tháng lại đột nhiên trở về, còn bị nào đó tên Lạc Mỹ Châu chuốc thuốc.

      Mà thuốc này … chắc chắn phải thứ tốt lành gì.

      cách khác, Hoắc Minh Hiên bị chuốc thuốc nên mới làm chuyện xấu với . Sau đó, mang thai, thể tiếp tục tham gia cuộc thi. Kế đến gả cho nhà Hoắc Minh Hiên, còn sinh ra bạn Thiên Dục. Chính vì phải bỏ lỡ mất cơ hội tham gia thi đấu nên buồn bực vui, căm hận mọi người trong Hoắc gia. Cuối cùng dẫn đến, nhảy lầu tự sát?

      Có điều, chỉ mình biết , nếu từ chối ý tốt của Hoắc Minh San rồi tham gia cuộc thi khi giành được vinh dự cao nhất gặp tai nạn xe. Sau đó, phải sống cuộc đời thê thảm với cơ thể mập mạp.

      Chẳng lẽ đây là cuộc đời khác của mà bước ngoặt chính là khoảnh khắc đồng ý hay từ chối đề nghị của Hoắc Minh San?

      Nếu đồng ý đến phòng của trai Hoắc Minh San, việc diễn ra như lời ấy kể. Còn nếu từ chối, việc diễn ra theo những gì trải qua …

      Nghĩa là, chỉ cần quyết định của thay đổi tạo nên hai cuộc đời hoàn toàn giống nhau?

      Mà bây giờ, linh hồn của cuộc đời khác chuyển dời đến thân người kia?

      Hoắc Minh San mới nhắc đến chuyện nhảy lầu tự sát, vậy rất có khả năng “Hạ An An” đời này chết, nên mới khiến linh hồn cuộc đời khác là có cơ hội nhập vào?

      Mặc dù giải thích như vậy có chút phi lý, nhưng cũng chẳng còn cách khoa học nào hơn để lý giải được lúc này chuyện gì xảy ra.

      Nếu bây giờ cảm thấy ưng ý với hoàn cảnh này có được hay ?

      có nên đem chuyện kì lạ này với Hoắc Minh San ? Mà nếu có ấy tin sao? Liệu ấy có nghĩ rằng điên ?

      Chắc chắn ấy nghĩ vậy.

      Bởi vì chính cũng muốn điên rồi.

      Hoắc Minh San nhìn ánh mắt đờ đẫn và biểu cảm thay đổi phức tạp gương mặt của Hạ An An, thầm nghĩ dường như bị trúng tà, hơn nữa còn có vẻ .

      “An An, cậu sao vậy? Cậu , đừng làm tớ sợ, An An! ”

      Hoắc Minh Hiên đứng dưới bậc thang, thoạt nhìn như có vẻ nhàn nhã lấy cà phê, nhưng ra hai tai chăm chú lắng nghe động tĩnh lầu. Hoắc Minh San với vốn rất hiểu nhau. Nguyên nhân bước vào phòng mà đóng cửa chính là do biết quá tính tình trai mình. Mặc dù bình thường ấy luôn có vẻ lạnh nhạt, nhưng ra là mặt lạnh tim nóng, đặc biệt là đối với vợ mình. Lúc này, chắc chắn thầm quan sát tình hình lầu.

      Nghe tiếng gọi của Hoắc Minh San, ánh mắt Hoắc Minh Hiên liền căng thẳng, vội vàng bước lên lầu.

      “Thế nào rồi? ” Vào phòng, lên tiếng bằng giọng hoàn toàn đoán được cảm xúc, lãnh đạm như thể chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi.

      Hạ An An vừa nghe thấy giọng Hoắc Minh Hiên, suy nghĩ phức tạp trong đầu liền ngừng lại. Phục hồi tinh thần, đưa mắt về phía .

      Cao lớn đẹp trai, ngoại hình của có thể chê vào đâu được. Dù Hoắc Minh Hiên của đời này có thành công như biết hay , nhưng qua cách ăn mặc và chuyện, có thể đoán được nghiệp của hẳn cũng tầm thường.

      Người như vậy lại là chồng mình …

      Dù đối với Hạ An An siêu mập mạp người chồng tốt như vậy chẳng khác nào món quà từ trời rớt xuống, nhưng lúc này có chút … thể chấp nhận.

      Chủ yếu là vì, quá ưu tú. Dù béo đến thê thảm, hơn nữa còn có thể là xinh xắn, nhưng nếu với Hoắc Minh Hiên đứng gần nhau vẫn còn có chỗ xứng đôi.

      Trong khi Hạ An An mãi suy nghĩ, hai em họ Hoắc lo lắng nhìn chằm chằm . Đưa suy nghĩ trở về thực tại, Hạ An An hít sâu hơi, cố kiềm chế run rẩy, : “Tôi … tôi sao.”

      Hoắc Minh San bây giờ mới thở phào hơi, Hoắc Minh Hiên cũng dời ánh mắt, lên tiếng: “Nếu sao nhanh thay đồ, tôi đưa em đến bệnh viện.”

      Dứt lời, liền xuống lầu. Thấy vậy, Hoắc Minh San kéo tay : “ thôi An An, dù bác sĩ cậu khỏe nhưng tốt nhất vẫn cứ nên kiểm tra lại xem sao.”

      Hạ An An gật đầu cứng ngắc rồi cùng Hoắc Minh San xuống lầu. Vì có việc bận nên thể cùng đến bệnh viện, Hoắc Minh San phải về trước, quên an ủi : “Vài ngày nữa chúng ta cùng chơi nhé. Ngày nào cậu cũng ở nhà như thế buồn chết.”


      Hạ An An gật đầu, nhìn vẻ mặt lo lắng và có chút áy náy của Minh San, lên tiếng gọi: “Minh San!”

      Hoắc Minh San quay đầu lại, thấy Hạ An An nở nụ cười: “Chuyện trong quá khứ đều qua rồi, cậu cần phải cảm thấy có lỗi nữa. Tớ với cậu vẫn là bạn tốt.”

      Ở cuộc đời kia, sau khi trở nên vô cùng mập mạp, tất cả bạn bè đều lần lượt rời bỏ , duy chỉ Hoắc Minh San vẫn ở lại bên cạnh . Mặc kệ đời này họ có mâu thuẫn gì, nhưng đối với tình nghĩa mà Hoắc Minh San dành cho mình, cũng biết ơn ấy rất nhiều.

      Những lời Hạ An An vừa khiến Hoắc Minh San kinh ngạc thôi. Hơn nữa, rất lâu rồi thấy nụ cười đó của An An. kiềm được xúc động, bước đến ôm An An chặt.

      “An An, chúng ta chỉ là bạn tốt, mà còn là người nhà. Người nhà thù hận nhau.”

      Mấy chữ “người nhà” khiến Hạ An An có chút tự nhiên, nhưng vẫn vui vẻ gật gật đầu.

      Hoắc Minh San ôm xong, vỗ vỗ bả vai An An, : “Được rồi, cậu mau bệnh viện .”

      Mãi đến lúc Hoắc Minh San lên xe rời , Hạ An An mới thu ánh mắt lại.

      Bây giờ mới phát Hoắc Minh Hiên kín đáo quan sát mình. hiểu vì sao, bị nhìn như vậy, có chút chột dạ, vội vàng lảng sang chuyện khác: “ phải muốn đến bệnh viện sao?”

      Hoắc Minh Hiên dời ánh mắt, vẫn dùng giọng lãnh đạm lên tiếng: “Em ở đây đợi, tôi lấy xe.”

      Sau khi ngồi xe, Hạ An An lại càng mất tự nhiên.

      Mọi lần đều có người khác nên cần phải người đối mặt với khí thế mạnh mẽ của Hoắc Minh Hiên, nhưng lúc này chỉ có , xe lại chật hẹp, ngồi đó khiến cảm thấy như toàn bộ khí đều bị hút .

      Đáng hơn là, bây giờ, chính là chồng của .

      Chồng …

      Cuộc sống này đúng là trái ngược hoàn toàn …

      “Đến bệnh viện kiểm tra tổng quát, kiểm tra xong tôi đưa em ăn.” Giọng ồm ồm của đột nhiên vang lên.

      Hạ An An cứng ngắc gật đầu, thấy gì nữa, liền nhìn ra ngoài cửa sổ. , trong lòng vẫn còn rất đỗi hỗn loạn, vẫn chưa thể tin được cuộc đời mình thay đổi thế này.

      Sau khi Hạ An An đến bệnh viện, tất cả các mục đều kiểm tra lần, mãi đến mười giờ mới làm xong.

      Từ phòng CT bước ra, Hạ An An đói đến mức da bụng dính da lưng. ngồi ghế dài ở hành lang bệnh viện, Hoắc Minh Hiên thấy liền vội vàng đứng dậy đưa cái gì đó cho : “Em ăn cái này lót dạ .”

      “Là mua sao?”

      Hoắc Minh Hiên cầm bọc bánh tay, vẻ mặt lạnh lùng trả lời: “Ừ.”

      Hạ An An nhận lấy: “Cám ơn .”

      có gì.” vẫn đáp bằng giọng điệu ban nãy.

      Mặc dù người đàn ông này luôn thể vẻ lạnh lùng đến dọa người, nhưng ra lại rất chu đáo, còn chú ý mua đồ ăn cho nữa.

      “Em lên xe trước chờ tôi, tôi lấy kết quả giúp em.” Hoắc Minh Hiên đưa chìa khóa xe cho , thái độ cực kì tự nhiên, như thể quen như vậy từ lâu.

      Sau khi Hạ An An xấu hổ cầm lấy, gì mà xoay người thẳng đến phòng bác sĩ.

      Hạ An An lên xe lâu Hoắc Minh Hiên tới, trong tay là xấp tư liệu dày cộm. bước lên xe, đặt xấp tư liệu ghế sau. Hạ An An bất an nhìn , hỏi: “Thế nào rồi? Thầy thuốc sao? có vấn đề gì phải ?”

      “Vết thương đầu có gì đáng ngại, nhưng gan và phổi có vấn đề nho .”

      Hạ An An nghe thấy liền sợ hãi: “Cái… Vấn đề gì cơ?”

      Hoắc Minh Hiên khởi động máy, vừa thành thạo quay xe vừa trả lời: “ có gì nguy hiểm, do em hút thuốc, uống rượu thời gian dài nên tích thành bệnh. Bệnh này thể vội vàng, phải chậm rãi điều trị. Chỉ cần em bỏ rượu và thuốc rất mau khỏe lại thôi.”

      “Hút thuốc, uống rượu thời gian dài? Em sao?”

      Hoắc Minh Hiên nhìn bằng ánh mắt khó hiểu. Biết mình lỡ lời, Hạ An An giật mình nuốt nước bọt, quay đầu sang chỗ khác.

      ngờ đời này mình lại chán nản như vậy, đến nỗi hút thuốc, uống rượu thời gian dài? Thầm suy nghĩ trong đầu, liên hệ đến những điều Hoắc Minh San buổi sáng, cái gì mà đừng tự nhốt mình ở nhà. Có lẽ do mang thai ngoài ý muốn, còn bị mất cơ hội tham gia thi đấu, quá sốc nên gượng dậy nổi, chỉ biết mượn rượu giải sầu, ngay cả làm cũng thèm.

      Đột nhiên nghĩ lại đời trước khi nỗ lực tham gia thi đấu, giành được giải nhất, được mọi người tung hô là thiên tài khiêu vũ. Lúc ở đỉnh vinh quang, đột ngột bị tai nạn rồi mất tất cả, cuối cùng lại xuyên qua cuộc đời này.

      biết nếu bản thân mình là con người ở cuộc đời này thế nào? ra An An đời này nghĩ vậy cũng sai, phải trải qua cuộc đời trước mới biết được, vinh quang, vinh dự gì đó, tất thảy chỉ là phù du. Lại nghĩ về cơ thể béo mập thê thảm của mình, chợt cảm thấy cuộc đời này hạnh phúc hơn nhiều lắm.

      “Sau này hút thuốc, cũng uống rượu nữa.” Có lẽ do tức giận với bản thân ở đời này, mạnh mẽ lên tiếng.

      Nhưng vừa ra liền thấy hối hận. Lúc này xe chỉ có mỗi , nên lời này chẳng khác nào cố tình cho nghe. Hơn nữa, giọng thánh thót của còn khiến người nghe cảm thấy có chút nhõng nhẽo.

      Hạ An An xấu hổ, nếu Hoắc Minh Hiên thèm để ý lời này đúng là quá mất mặt rồi.

      “Ừ, tốt.”

      biết có phải do ảo giác hay , hai từ này của Hoắc Minh Hiên dù rất đơn giản nhưng lại cảm nhận được vui vẻ trong giọng ấy.

    5. Thỏ gặm cà rốt

      Thỏ gặm cà rốt Active Member

      Bài viết:
      60
      Được thích:
      240
      Chương 4:

      Rời khỏi bệnh viện, Hoắc Minh Hiên đưa đến nhà hàng gần đó. Nhìn các món ăn bàn, Hạ An An tròn mắt ngạc nhiên, tất cả đều là món thích. Chợt nghĩ lại, ở cuộc đời này, thể tham gia cuộc thi khiêu vũ mà oán hận Hoắc Minh Hiên, như vậy chắc chắn tình cảm vợ chồng rất hòa hợp. Nhưng Hoắc Minh Hiên lại biết thích ăn món gì, có thể thấy đối với An An đời này, vô cùng quan tâm.

      Chưa kể, điều khiến hiểu nổi đó là, mạnh mẽ như thế, nhưng lại để cho suốt ngày mượn rượu giải sầu. Có nghĩa là, bình thường, rất dung túng . Vì, nếu muốn dùng sức mạnh thu phục dĩ nhiên, phải là đối thủ của . Có khi vừa giơ tay ngất xỉu rồi cũng nên.

      Tại sao lại làm gì cả mà hết lần này tới lần khác dung túng ? Bởi cảm thấy tội lỗi hay còn lý do khác?

      “Sao em ăn? đói cả ngày rồi, em mau ăn chút .”

      cầm đôi đũa dự phòng gắp thức ăn, khi chuẩn bị đặt thức ăn vào chén thoáng quan sát thái độ chút. Thấy phản đối, mới đặt đồ ăn vào chén.

      Nhìn hành động của , đột nhiên nhớ đến Thiên Dục. Thằng bé cũng như vậy, chỉ dám giữ khoảng cách nhất định đứng nhìn . Thái độ hai cha con đều rất dè dặt.

      Xem ra Hoắc Minh San đúng. Mấy năm nay, An An này hành hạ bản thân, hành hạ người khác cả khoảng thời gian dài. Vậy nên, mặc dù là người thân nhất nhưng họ đối với tránh khỏi dè dặt.

      Nhớ lại bữa sáng nay, khi Thiên Dục dám đến gần mà chỉ đứng cách khoảng, đưa ánh mắt lo lắng nhìn mình, lòng đau nhói. hiểu nổi, rốt cuộc tại sao đời này lại thù hận mù quáng đến thế.

      Thằng bé là con ruột do mày sinh ra, dù thù oán có sâu đậm đến đâu, nhưng chứng kiến con trai vô tội của mình như vậy, lẽ nào động lòng sao?

      Công việc bận rộn, Hoắc Minh Hiên muốn ăn bữa cơm đàng hoàng cũng dễ. Điện thoại của liên tục reo, trong vài phút có mấy cuộc điện thoại nhưng đều bị nhấn từ chối.

      bận rộn như vậy nhưng vẫn cố ý dành thời gian đưa khám bệnh, đưa ăn cơm. Người chồng như quá xuất sắc mà.

      Nghĩ đến đây, Hạ An An thầm nhủ: sau này, nhất định phải sửa chữa tất cả những lỗi lầm mà An An đời này gây ra.

      “Xin lỗi, trước kia là do em tốt, khiến phải lo lắng.”

      Hoắc Minh Hiên định tiếp điện thoại, nghe thấy lời này ngón tay lập tức nhấn từ chối.

      Đưa ánh mắt phức tạp nhìn , thấy cúi đầu rất thấp, như hận thể chôn mặt vào trong chén. Hành động hệt đứa trẻ con phạm lỗi.

      Môi thoáng cong lên, bưng chén che giấu niềm vui nở rộ trong ánh mắt, giả vờ uống ngụm canh.

      sao, em là vợ tôi. Tất cả những gì em làm đều là trách nhiệm của tôi.”

      Sau khi ăn cơm xong, Hoắc Minh Hiên đưa về nhà rồi mới rời .

      Trở lại phòng, Hạ An An yên lặng nằm giường, trong đầu quanh quẩn câu vừa nãy của Hoắc Minh Hiên.

      Tất cả những gì làm đều là trách nhiệm của .

      ra năm đó, chuyện kia thể quy trách nhiệm lên mỗi người . Xét cho cùng, cũng là người bị hại. Thế nhưng, những hy sinh hạnh phúc bản thân để cưới về, lại còn gánh vác hết trách nhiệm. Từ phương diện này mà , đúng là người đàn ông quá đỗi phong độ.

      ra, vẫn rất thông cảm cho An An đời này. Năm đó, ràng thấy thắng lợi trong tầm tay, cuộc sống lại đột nhiên thay đổi lớn như vậy, ấy khó tránh khỏi bị đả kích. Vì cuộc thi khiêu vũ này mà ấy tốn biết bao nhiêu năm tâm huyết, nhưng nay còn chưa kịp tham gia mọi thứ tan tành. Khát vọng thành cùng cảm giác đơn khiến An An đời này lựa chọn cách hành xử cực đoan như vậy.

      Mặt khác, nghĩ lại về đời mình, dù ngay lúc vinh quang nhất lại gặp những biến cố lớn, nhưng cũng đau khổ mù quáng như An An này. Tuy phải đối mặt với đơn, bị ruồng bỏ, nhưng hề tiếc nuối. Tuy trở thành vô cùng mập mạp, nhưng vẫn dũng cảm đối mặt chứ lựa chọn trốn tránh hay chán nản.

      Trải qua hơn mười năm sống cuộc sống mập mạp thê thảm, lại đột nhiên lấy lại được vóc dáng thon thả lần nữa. Đối với , đây đúng là chuyện vô cùng vui sướng. Chưa hết, khi tưởng rằng mình còn cơ hội đương hay kết hôn, chuẩn bị sẵn tâm lý độc cả đời lại đột nhiên có gia đình. Đây đúng là món quà phước lành mà ông trời ban cho .

      Chỉ là, ông trời ban cho người chồng ưu tú quá mức.

      Trong lúc suy nghĩ miên man, Hạ An An cảm thấy choáng váng, biết thiếp từ lúc nào.

      cơn mơ màng, lờ mờ thấy bánh bao đứng cạnh giường, đôi mắt to trong sáng chớp chớp quan sát . Cái miệng của cậu bé mím lại, vươn tay muốn đụng vào vết thương đầu , nhưng khi gần chạm tới lại rụt rè rút về, cái đầu cúi xuống như suy nghĩ điều gì đó.

      lát sau, Hạ An An dần tỉnh, chậm rãi mở mắt. Quả nhiên, Thiên Dục đứng trước mặt .

      Thằng bé mặc chiếc áo hoa màu trắng ngắn tay, lộ ra hai cánh tay tròn tròn, mềm mại như được làm từ đậu hũ non. Các ngón tay của bé đan chặt vào nhau, biết cầm cái gì.



      cúi gằm chiếc đầu xuống. Từ chỗ , có thể nhìn thấy khuôn mặt trắng mịn ửng hồng và cái cổ trắng nõn.

      Bánh bao quá đáng , đáng đến mức chỉ muốn ôm lấy cắn cái.

      Hạ An An kiềm nén suy nghĩ, hít sâu hơi, lên tiếng gọi: “Thiên Dục.” thanh của rất , như thể lớn tiếng chút thôi khiến bảo bối giật mình hoảng sợ.

      Hoắc Thiên Dục nghe thấy, vội vàng ngẩng đầu. Nhìn thấy mẹ tỉnh, ánh mắt cậu sáng ngời, cười rạng rỡ chạy về phía . Nhưng mới vài bước, chợt nghĩ ra điều gì đó, cậu bước bước lại lùi về mấy bước. Nụ cười rạng rỡ mặt dần tắt, rụt rè mở đôi môi , : “Mami, vết thương có còn đau ?”

      Hạ An An nhìn vẻ lo lắng của cậu bé, trái tim lại đau từng hồi. Rốt cuộc đời này, lạnh lùng vô tình đến mức nào mà có thể khiến con trai phải dè chừng thế này, muốn tới lại dám tới gần?

      Nhiều năm như vậy, ta chỉ mãi đắm chìm vào đau khổ của bản thân, đối với con trai mình tỏ ra quen biết. Chẳng trách mà thằng bé nhìn thấy luôn rụt rè, ánh mắt tràn đầy hy vọng được mẹ thương.

      Khóe mắt của Hạ An An dần đỏ lên, đưa tay kéo cậu bé lại gần rồi đưa tay xoa xoa khuôn mặt của cậu. Chân mày cậu bé giống hệt Hoắc Minh Hiên. Mày rậm, mắt to, đẹp mê người. Nhưng có điều, môi của cậu dày vừa phải, giống đôi môi mỏng của Hoắc Minh Hiên mà rất giống .

      Thằng bé đúng là con trai của mình, là máu thịt của mình, toàn thân đều có dấu vết của mình.

      Hạ An An càng nhìn Thiên Dục càng tự nhủ, mặc kệ thái độ trước đây của ta thế nào, sau này nhất định thương, chăm sóc con tốt.

      Hoắc Thiên Dục dĩ nhiên ngờ mẹ lại chủ động đến gần, còn đưa tay xoa mặt mình nên toàn thân cứng đờ, chỉ biết tròn mắt kinh ngạc nhìn mẹ.

      Lúc này, khuôn mặt của mẹ rất dịu dàng, như đóa hoa hướng dương sáng ngời, hoàn toàn giống vẻ lạnh băng ngày trước.

      Bàn tay của mẹ mềm mại. Đôi bàn tay này từ tới lớn chưa từng chạm vào mặt cậu. Thiên Dục hạnh phúc đưa sát mặt vào bàn tay mẹ, như muốn dán chặt lòng bàn tay đó vậy.

      Dù cha nam tử hán được khóc nhè, nhưng bây giờ cậu rất muốn khóc.

      Hạ An An thấy đôi mắt Thiên Dục ngấn nước, trong lòng cảm thấy đau xót. ngồi giường, tay ôm cậu, tay bế cậu lên đùi. dùng ngón cái nhàng vuốt ve khuôn mặt , dịu dàng dỗ dành: “Thiên Dục ngoan, mẹ ôm con cái được ?”

      Mẹ muốn ôm mình!

      Mình nằm mơ, mẹ ôm mình.

      Giây phút này, nghĩ đến nam tử hán gì nữa, cậu bé bỗng dụi đầu vào lòng, đưa tay ôm lấy eo , oa oa khóc.

      “Mẹ, mẹ ghét con sao? Mẹ chịu ôm con sao?”

      Bàn tay nắm chặt quần áo mẹ, như sợ hãi giây phút này chỉ là mơ. Trước đây, mỗi lần nằm mơ, cậu đều thấy được mẹ ôm chặt vào lòng. Nhưng khi mở mắt ra, tất cả đều biến mất.

      Nước mắt ngân ngấn đảo quanh khóe mắt, Hạ An An khịt khịt mũi, dịu dàng vuốt ve cái đầu của thằng bé, : “Sao mẹ lại ghét con? Thiên Dục là bảo bối của mẹ mà.”

      “Trước kia mami rất ghét con, mami còn thèm nhìn con nữa.”

      Hạ An An đột nhiên cảm thấy áy náy. tưởng tượng nổi, ta lại vô tình đến mức đối xử với con mình như người tàng hình.

      , mẹ ghét con.”

      Bây giờ, cậu bé mới chịu hé đầu ra khỏi ngực , cả khuôn mặt ướt đẫm nước mắt. Lấy bàn tay lau qua lau lại, cậu vừa mong chờ vừa khẩn trương hỏi: “Mami sao?”

      Hạ An An cười cười, nhàng lau nước mắt mặt cậu: “Đương nhiên, mẹ gạt con đâu.”

      Nghe thấy câu khẳng định thuyết phục của mẹ, cuối cùng cái miệng mới nở nụ cười, khuôn mặt nhắn cạ cạ vào mặt . Người thằng bé còn mang theo hương sữa ngọt ngào phảng phất nơi chóp mũi . chợt cảm thấy trái tim bị bánh bao cướp mất, thầm nghĩ phải dùng cả tính mạng này để thương, bảo vệ con.

      “Ngoan, chúng ta cùng xuống xem vú nấu cơm xong chưa nhé?”

      Thiên Dục dán vào lòng gật gật đầu. Hạ An An nuông chiều, buông tay, ôm thằng bé xuống lầu, nghĩ rằng vừa bước xuống gặp Hoắc Minh Hiên mới tan làm trở về.

      Nhìn thấy ôm Thiên Dục trong lòng, bất ngờ đến ngây ngẩn cả người.
      Phong nguyet, Sweet you, linhdiep172 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :