1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

[Hiện đại] Cưới lâu sẽ hợp - Minh Khai Dạ Hợp (DROP)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Cưới lâu hợp

      Tác giả: Minh Khai Dạ Hợp

      Convertor: ngocquynh520

      Thể loại: đại

      Editor: nhokcoicodon



      Giới thiệu:

      Cuối cùng Đàm Như Ý cũng tin rằng, gia đình đấu tranh nhiều năm chịu đủ loại trói buộc như vậy.

      Gặp phải chuyện buồn cũng vui vẻ đối mặt, vẫn tiếp tục hiền lành, tính tình nhã nhặn.

      Cũng chỉ vì ngày đó——

      gặp phải Thẩm Tự Chước.
      Last edited by a moderator: 27/9/16
      Đợi chờ mỏi mònduyenktn1 thích bài này.

    2. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1: Lễ thành hôn

      Khi khách về hết, là mười giờ đêm. Đàm Như Ý ngờ kết hôn lại làm cho người ta sức cùng lực kiệt như vậy, lỗ tai giống như máy trộn bê tông, ùng ùng vang lên ngừng.

      Mắt thấy Thẩm Tự Chước và nhóm khách cuối cùng cũng ra khỏi cửa chính, Đàm Như Ý rốt cuộc thở phào nhõm, cả người giống như mới từ đáy nước ngoi lên, trong xương cũng mệt mỏi. chống tay lên bàn, tháo chiếc giày chật ra khỏi chân. Đứng cả ngày, chân cũng sưng đau, giờ phút này cởi giày ra, mới hơi khôi phục chút cảm giác. muốn tháo nốt chiếc giày còn lại, chợt thấy bóng người thoáng qua cửa.

      Đàm Như Ý sợ hãi vội vàng nhét chân trở lại giày, đoan trang đứng thẳng, lúc này mới giương mắt lên nhìn.

      Tay Thẩm Tự Chước tháo hoa "Chú rể" trước ngực, tiện tay nhặt áo khoác ngoài vắt ghế dựa lên, giọng câu: " thôi."

      Đàm Như Ý lập tức nâng áo khoác theo về phía trước. vừa vừa cúi đầu lấy hoa ở sườn xám của mình lên, khi ngang qua thùng rác ở cửa quầy rượu giơ tay lên tính toán vứt bỏ, giương mắt nhìn lên, Thẩm Tự Chước ngồi vào ghế lái.

      Đàm Như Ý do dự chớp mắt cái, cong ngón tay, nhét hoa hồng nilon chất lượng kém vào túi áo khoác mỏng, bước nhanh hơn trong màn đêm.

      Thang máy nhà trọ người nào dùng bình thường dừng ở lầu , Thẩm Tự Chước mới vừa đè xuống cái nút hướng lên, thang máy trước mặt liền phát ra tiếng, Đàm Như Ý sợ hết hồn, nhìn bốn phía cái, yên tĩnh, cũng có khách trọ khác.

      Thẩm Tự Chước vào thang máy, Đàm Như Ý nhắm mắt vào theo. Tay chỉ níu chặt lấy tay cầm, cứng rắn chịu đựng nhìn chằm chằm về tấm lưng phía trước, cố gắng hô hấp rất chậm rãi, e sợ nếu phát ra chút xíu tiếng động nào, làm cho Thẩm Tự Chước chú ý tới tồn tại của .

      Vậy mà như mong muốn, chuông điện thoại di động chợt vang lên, tựa như thanh chói tay chim bồ câu tiêu phá vỡ yên tĩnh, tay Đàm Như Ý vội vươn móc từ trong túi ra, liếc mắt nhìn màn hình, là em trai Đàm Cát gọi tới.

      "Chị, hành lý của chị ngày mai đưa tới cho chị có được ?"

      Đàm Như Ý vội : "Được."

      "Vậy chị nghỉ ngơi sớm chút, ngày mai trước khi em đến gọi điện thoại cho chị."

      "Được, em cũng nghỉ ngơi sớm chút."

      Cúp điện thoại, nhịn được lại khẽ liếc mắt Thẩm Tự Chước cái, vẫn đứng nghiêm như cũ, mắt nhìn phía trước, nét mặt thản nhiên, giống như bị quấy rầy chút nào.

      Thẩm Tự Chước vào phòng, lấy đôi dép lê trong tủ giày ra thay, trực tiếp về phía phòng tắm, vừa vừa cởi áo khoác ngoài người xuống, tiện tay ném cái lên ghế sa lon.

      Đàm Như Ý thở phào nhõm, ngẩng đầu nhìn nền gạch màu trắng nhiễm hạt bụi trong phòng khách, lại cúi đầu nhìn qua giày cao gót chân mình bị dính vết rượu màu đỏ, vội vàng lùi nhanh ra ngoài. cẩn thận lui về phía sau bước, cởi giày, đặt giày ngoài cửa mủi giày hướng ra ngoài, nghiêng đầu thấy đôi giày lộn xộn của Thẩm Tự Chước, liền xếp lại chỉnh tề.

      dựa theo cách làm của Thẩm Tự Chước mở tủ giày ra, tìm vòng lại chỉ tìm được đôi kiểu nam khác bằng vải bông. Trong phòng tắm truyền đến tiếng nước chảy rào rào, chần trừ chốc lát, vẫn lấy đôi bằng vải bông ra .

      Đàm Như Ý cởi áo khoác xuống giắt kệ trước cửa, xỏ đôi dép quá cỡ rón rén tới phòng khách ngồi xuống. Hơi cúi đầu nhìn tiểu Hùng đáng ghế sa lon, trong đầu vẫn căng thẳng chậm rãi buông lỏng, cả người thoải mái tựa vào ghế, thở phào nhõm.

      lâu sau, tiếng nước chảy trong phòng tắm đột nhiên ngừng, Đàm Như Ý giống như phản xạ có điều kiện lập tức ngồi thẳng lưng.

      Thẩm Tự Chước chỉ quấn chiếc khăn tắm, vừa lau tóc vừa từ phòng tắm ra ngoài. Đàm Như Ý quét ánh mắt đến người . Nhìn cả thân che đậy, giống như bị điện giật ánh mắt lập tức dời .

      Thẩm Tự Chước có nhìn , ném khăn lông vừa lau tóc lên bàn trà, rồi sau đó vào phòng ngủ. lát sau, cầm thảm nhung và gối đầu ra ngoài. Đàm Như Ý nhìn về mình, tự chủ được đứng lên nhường vị trí ghế sa lon. Thẩm Tự Chước ném gối đầu và thảm nhung tới ghế sa lon, ngẩng đầu nhìn về phía "Tôi ngủ salon."

      Đàm Như Ý gật cái, muốn "Được", Thẩm Tự Chước nằm ghế salon, kéo thảm nhung che lên người. Ghế sa lon rất ngắn, chân lộ ra ngoài mảng lớn gác lên thành ghế, hình như thảm nhung cũng rất , dùng sức duỗi ra, vẫn có nửa lòng bàn chân lộ ở bên ngoài.

      Đàm Như Ý cảm thấy băn khoăn, muốn trở về phòng ngủ, nhưng hô hấp đều đều, biết có phải là ngủ hay . Đàm Như Ý lẳng lặng đứng ở cạnh ghế salon lúc lâu, nhiều lần há mồm, nhưng vẫn thể lên tiếng gọi . Cuối cùng tiếng động thở dài, cởi dép chân ra, nhón chân lên lặng lẽ tới phòng tắm rửa mặt.


      Đàm Như Ý hất nước ấm lên mặt, hí mắt liếc nhìn khăn lông kệ, thấy treo hàng khăn lông màu trắng chỉnh tề. dám tùy tiện sử dụng, thể làm gì khác hơn là rút mấy tờ khăn giấy, lau lung tung vài cái ở mặt. Lấy ra vừa nhìn, khăn giấy dính mascara đen thùi lùi. vội vàng mở vòi nước ấm, nhắm mắt dùng sức tắm rửa. Tắm nửa ngày, vẫn cảm giác được đầy dầu keo dinh dính, hành lý ngày mai mới đưa tới, mà trong túi của nàng trừ thỏi son môi còn gì khác. Do dự hồi lâu, thể làm gì khác hơn là cầm lên sữa rửa mặt nam của Thẩm Tự Chước bồn rửa.

      Tắm xong là 20 phút sau, Đàm Như Ý mặc lại sườn xám ban ngày như cũ, nhón chân lên tắt đèn của phòng khách, sau đó tới phòng ngủ. Ở cửa phòng ngủ, dừng bước lại, liếc mắt nhìn ghế sa lon.

      Trong bóng tối có bóng dáng co ro, nhìn , chỉ có hình dáng phập phồng.

      Cho tới giờ khắc này, mới mơ mơ hồ hồ nhớ ra —— "Bóng dáng" trước mắt này, sau này chính là chồng danh nghĩa của .

      _

      Bởi vì nhiều năm cũng trở thàn đồng hồ sinh vật, bảy giờ Đàm Như Ý liền tỉnh. rón ra rón rén ra ngoài, trong nắng sớm mờ mờ, Thẩm Tự Chước vẫn nằm im, còn chưa có tỉnh lại.

      Sau khi rửa mặt Đàm Như Ý rón rén, ra cửa mua bữa ăn sáng, trở về Thẩm Tự Chước đứng ở trong phòng tắm đánh răng.

      Đàm Như Ý sợ hết hồn, do dự chút, lên tiếng chào hỏi: "Chào buổi sáng."

      "Chào buổi sáng." Thẩm Tự Chước khạc bọt trong miệng ra, ừng ực ừng ực súc miệng.

      Đàm Như Ý xếp bánh quẩy và sữa đậu nành ra bàn, tính toán chiên thêm hai quả trứng, kết quả mở tủ lạnh ra vừa nhìn, mọi thứ đều được xếp gọn gang, ngay ngắn. Nhìn lại máy hút khói và bếp ga, đều là mới tinh, đoán chừng khi ở nhà Thẩm Tự Chước chưa từng động đến.

      Thẩm Tự Chước từ phòng tắm ra, Đàm Như Ý vội vàng lên tiếng: "Thẩm tiên sinh, tới đây ăn sáng thôi." Thẩm Tự Chước từ phòng tắm ra, bước chân dừng chút, liếc mắt nhìn bàn ăn, "Tôi sớm có thói quen ăn sữa tươi và bánh mì, về sau cần bận tâm." Giọng vẫn bình thản, mang theo chút cảm xúc nào.

      Đàm Như Ý ngẩn ra, ánh mắt che giấu.

      Sau khi ăn xong, Đàm Cát gọi điện thoại tới, là hành lý mang cửa chung cư rồi.

      Đàm Cát học năm thứ hai đại học, kết quả thi tốt nghiệp trung học tốt hơn . Thanh niên mười chín tuổi, chân dài, đứng dưới ánh nắng sớm, giống như cây tiểu Bạch Dương cao lớn.

      Tình trạng gia đình Đàm Như Ý, dù đặt ở tình cảm tình hay hôn nhân, cũng có thể làm cho người tổng kết ra kết quả: có em trai, cha say rượu đánh bạc, mồ côi mẹ. . . . . . Có người giới thiệu đối tượng cho , người khác vừa nghe em trai liền chùn bước rồi, sợ rằng sau khi kết hôn lấy tiền của gia đình, lo chuyện lấy vợ sinh con của em trai.

      Trong lòng Đàm Như Ý biết , Đàm Cát bao giờ tìm xin đồng nào. Đại học năm thứ nhất Đàm Như Ý còn giúp đóng học phí, sau lại dành giải thưởng quốc gia, liền trả lại toàn bộ tiền cho Đàm Như Ý, có chẵn có lẻ; sau lần đó tự mình làm kiếm tiền, tiền học phí, phí sinh hoạt với lần nào.

      Tiểu Bạch Dương thấy chạy tới, cười với tiếng, lộ ra hàm răng chỉnh tề.

      Đàm Như Ý vỗ vai cậu cái, cười hỏi: " ăn sáng chưa?"

      Đàm Cát lắc đầu, "Em trở về trường học rồi ăn", lại hỏi, " rể đâu?"

      " ăn sáng. Buổi trưa hôm nay còn phải ăn cơm cùng ba mẹ ấy, cũng tiện bảo em lên chơi, chờ ta nhận chức, em tới chơi tiếp nha."

      "Vâng." Đàm Cát gật đầu.

      "Thiếu tiền ?"

      Đàm Cát lắc đầu, "Chị kết hôn, nghĩ nhiều tới mình thôi." xong đôi tay đút vào trong túi áo khoác, lui về phía sau bước, "Vậy em trước, có chuyện gì nhớ gọi điện thoại cho em!"

      Đàm Như Ý nhìn bóng dáng của Đàm Cát ra khỏi cửa chính chung cư, lúc này mới kéo hành lý xoay người lại.
      dhtt, Trâuduyenktn1 thích bài này.

    3. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 1 (tiếp)

      Chuyện và Thẩm Tự Chước kết hôn, cũng với Đàm Cát. biết chi tiết cụ thể, cũng vượt qua năm người, ngay cả ông Thẩm ông nội của Thẩm Tự Chước cũng phải che dấu cẩn thận.
      Đàm Như Ý mang vali hành lý vào đến cửa nhà, Thẩm Tự Chước đứng cạnh cửa sổ gọi điện thoại. Đàm Như Ý đặt vali ở cửa, đứng tại chỗ chờ Thẩm Tự Chước xong, tới phía sau , ngập ngừng chốc lát, cuối cùng vẫn mở miệng: "Thẩm tiên sinh."

      Thẩm Tự Chước xoay người lại nhìn . thay xong quần áo, áo sơ mi quần tây nổi bật làm khuôn mặt thêm mấy phần nghiêm túc, đứng ở giữa, cũng có vẻ xa hơn.

      "Tôi ở tạm đây mấy ngày, tìm được căn phòng thích hợp lập tức dọn ." Giọng có mấy phần đắn đo, nhưng vẫn là thương lượng nhiều hơn thông báo.

      Thẩm Tự Chước dừng chút, ánh mắt dừng khuôn mặt Đàm Như Ý lát rồi , " cần."

      Ngón tay Đàm Như Ý lặng lẽ siết chặt, lại lặng lẽ buông ra, kéo ra nụ cười mặt, "Sống chung dưới mái nhà, ít nhiều cũng ảnh hưởng tới ."

      Thẩm Tự Chước đưa điện thoại di động vào túi quần, lấy áo khoác ngoài ghế sa lon, hình như có ý định tiếp tục vấn đề này với , bước chân ra cửa, vừa vừa : "Tôi đến công ty chuyến, đợi lát nữa trở lại đón ."

      "Tôi tự gọi xe. . . . . ."

      "Mười giờ."

      Cửa phòng khép lại, bả vai Đàm Như Ý cũng sụp xuống theo, cúi thấp đầu, tinh thần suy sụp đứng ở chỗ cũ.



      Con cháu của ông Thẩm mỗi người nơi, hôm nay ở trước mặt vẫn chỉ có Thẩm tự uống, bác của Thẩm Tự Chước, cùng với cha của Thẩm Tự Chước Thẩm Tri Hàng. Nếu như phải là do ông cụ Thẩm bị bệnh, tề tựu cũng phải là chuyện dễ.

      Thân là người con, người cháu, chắt trai bối phận, tràn đầy ngồi bàn. Đàm Như Ý bị lôi kéo ngồi vào bên cạnh ông Thẩm, bà Thẩm giới thiệu từng người với . Đàm Như Ý khẩn trương trong lòng bàn tay toát ra mồ hôi, chỉ theo bà Thẩm giới thiệu chào từng người, ra lại nhớ được mấy người.

      Duy chỉ nhớ mẹ của Thẩm Tự Chước Trâu lệ —— đôi mắt của Thẩm Tự Chước với meh ta giống nhau như đúc, nhìn người luôn mang theo mấy phần xa cách lạnh lùng, cũng biết là bởi vì con mắt sắc lạnh, hay là hai người vốn là trời sinh lạnh bạc.

      Ngồi chốc lát, nhân viên phục vụ bắt đầu mang thức ăn lên.

      Trâu Lệ uống hớp trà, cười : "Hôn lễ được làm gấp rút quá rồi, tôi còn chưa kịp biết con dâu của mình."

      Thân thể Đàm Như Ý lập tức căng thẳng.

      "Về sau. . . . . . còn nhiều thời gian. . . . . . từ từ biết. "Nửa người ông Thẩm tê liệt, chuyện rất tốn sức, cho dù như thế, vẫn hề ảnh hưởng đến phong thái uy nghiêm người ông.

      Trâu Lệ dịch sang bên cạnh nhường chút, để nhân viên phục vụ bưng lên món chính cuối cùng, "Tôi với chị dâu rồi mà, bây giờ rất hiếm người còn ép kết hôn."

      Mọi người hiểu đồng thời an tĩnh lại, khí thoáng chốc trở nên ăng thẳng. Bên trái bà Thẩm là người phụ nữ trẻ tuổi ôm con trai trong lòng vất vả đưa tay ra kéo khăn trải bàn, bị người phụ nữ trẻ tuổi giọng rầy câu, gian phòng nhất thời hơn yên tĩnh quỷ dị.

      Đàm Như Ý sớm đoán được bữa tiệc gia đình này nhất định khó qua, lại ngờ lại là phần Hồng Môn Yến.

      "Sao, xử lý. . . . . . Hôn nhân thế nào? Tôi theo. . . . . . Bà nội chính là ép hôn! 60 năm. . . . . . Cũng tới đây rồi! Các người hai. . . . . . Ngược lại tự do , vừa ở riêng, vừa ly hôn, vừa ngoại tình làm đồi phong bại tục. . . . . ."

      "Cha, đừng nóng giận, " Thẩm Tri Hàng lập tức trấn an, "Trâu Lệ cũng còn ý gì khác, chính là hi vọng Tự Chước có thể lấy người mình thương. . . . . ."

      Trong đầu Đàm Như Ý ong ong hỗn loạn, tức giận trái tim đánh trống reo hò nhảy loạn, bây giờ chỉ mong mình trong tay có thể có hai mươi vạn, vứt toàn bộ lên bàn, cắt đứt toàn bộ với đại gia đình này.

      Nhưng lấy đâu ra hai mươi vạn, ngay cả sườn xám mặc tân hôn hôm qua đều là mượn.

      Thẩm lão tiên sinh cũng là hoàn toàn nổi giận, dùng tay phải duy nhất chống gậy, run rẩy đứng lên, ánh mắt bức người nhìn chằm chằm Thẩm Tự Chước, "Tự Chước, Tự cháu , có phải cháu vừa lòng hay ?"

      Tất cả ánh mắt đều tụ tại người Thẩm Tự Chước, giống như tiếng của quan trọng như Normandy đổ bộ, hoàn toàn có thể thay đổi thế cục cuộc chiến tranh này.

      Mọi người đều khẩn trương như vậy, vẻ mặt Thẩm Tự Chước vẫn rất thản nhiên, khẽ giương mắt, nhìn lướt qua mặt Đàm Như Ý —— cả người Đàm Như Ý đều dựng tóc gáy lên, biết mình là monh chờ "Vui lòng" hay là..." vui" . chỉ là đạo cụ mặc cho người ta bóp dẹp vê tròn, vạn vạn muốn cuốn vào trong phân tranh của nhà họ Thẩm.

      Cuối cùng ánh mắt Thẩm Tự Chước dừng tại người Trâu Lệ, "Mẹ, ai có thể ép buộc con làm bất cứ chuyện gì."

      Thẩm lão tiên sinh ván này chiếm được thượng phong, lập tức cười lên, toàn bộ tức giận cũng tiêu tán rồi, "Các người. . . . . . Nghe cho kỹ, đây chính là. . . . . . Tự Chước. . . . . . Tự ."

      Bữa tiệc gia đình chính thức bắt đầu, mọi người đều hoà thuận vui vẻ, giống như màn lúng túng vừa rồi chưa bao giờ xảy ra.

      Sau khi ăn xong, mấy người tụ tập chơi bài, mấy người cùng với Thẩm lão tiên sinh chuyện phiếm. Đàm Như Ý vốn thuộc người sau, từ toilet trở về thấy Trâu Lệ ngoắc tay, gọi ra ngoài.

      Hành lang hợp với cái cửa sổ đến đáng thương, từ trong thủy tinh chiếu vào vài tia ánh sáng, dưới ánh đèn huỳnh quang sang ngời, càng thêm chiến đấu hăng hái.

      Đàm Như Ý thận trọng đứng thẳng, biết Trâu Lệ gì với .

      Trâu Lệ lên tiếng, mở túi xách ra trước, móc mấy tờ tạp ra ngoài đưa cho Đàm Như Ý, "Tự Chước, đối với chuyện mình thích chưa bao giờ lãng phí thời gian vào đó, và nó chung đụng lâu cũng biết, cũng cần phí tâm lấy lòng. . . . . . Lời khó nghe, ai biết ông cụ lúc nào cưỡi hạc qua tây thiên rồi, hai ngươi dù sao phải là vợ chồng , gặp dịp chơi cũng đủ rồi. Dây là thẻ thẩm mỹ và tập thể hình ở Sùng Thành, chất lượng rất tốt, tại tôi ở Sùng Thành, cũng dùng được, nên đưa cho ; còn có tầm thẻ vàng, mật mã là sinh nhật Tự Chước, số tiền tính lớn, coi như là tôi đưa bao tiền lì xì thôi. Muốn và Tự Chước diễn trò, phí tâm dụ dỗ ông cụ, cũng là khổ cực, những thứ này hãy nhận lấy, mua thêm chút. . . . . ." ánh mắt Trâu Lệ khỏi nhìn người , "Mua thêm chút quần áo, bây giờ danh nghĩa cũng là người nhà họ Thẩm, cũng nên mặc quá mộc mạc."

      Đàm Như Ý thẩn thờ nghe, có lên tiếng.

      Trâu Lệ cười cười, kéo tay tới gần, nhét thẻ vào tay" Tôi trước, đuổi xuống máy bay buổi trưa, với ông cụ tiếng thay tôi."

      Tiếng bước chân Trâu Lệ dần dần xa, trong hành lang mảnh yên tĩnh, cách cánh cửa truyền tới bao tiếng cười vui sướng, mơ mơ hồ hồ nghe , giống như thuộc về thế giới khác.

      Đàm Như Ý nhìn trong tay mình cái, hờ hững nắm thẻ, bẻ gảy từng cái từng cái, mở cửa thông gió ra, thò người ra hung hăng ném ra ngoài. Tay chống lên bệ cửa sổ bụi bẩn, im lặng lúc lâu mới lui trở về, "Phanh" cái đóng cửa sổ.

      vỗ tay phủi bụi bậm xoay người, lại chợt bị sợ đến muốn thét chói tai ra tiếng —— Thẩm Tự Chước đứng ở cửa phòng, lẳng lặng nhìn .

      Đàm Như Ý biết Thẩm Tự Chước đứng đó từ khi nào, nếu thấy vứt bỏ "ý tốt" của Trâu Lệ rồi, biết có suy nghĩ gì. Nhưng Trâu Lệ đúng, vừa là gặp dịp chơi thôi, cần gì phải cho ta sắc mặt tốt?

      Trong lòng cảm giác tự trọng của mình bị đẩy xuống sâu ba nghìn mét, thuyền qua mười nghìn núi, nhưng giờ phút này đối mặt với ánh mắt của Thẩm Tự Chước, vẫn là cẩn thận từng li từng tí, cẩn thận từng li từng tí rút về chiếc vỏ an toàn của mình. khẽ cười với Thẩm Tự Chước cái nhưng còn khó nhìn hơn cả khóc, ngay sau đó lướt qua , trở lại nơi có những tiếng cười giả dối nơi thuộc về .
      Last edited: 6/10/16
      Đợi chờ mỏi mòn, dhttTrâu thích bài này.

    4. huongntd

      huongntd Well-Known Member

      Bài viết:
      6,968
      Được thích:
      13,963
      Chương 2: Lễ thành hôn (2)

      Chuyện Đàm Như Ý kết hôn với Thẩm Tự Chước, phải đến từ đầu.

      Năm ngoái bệnh tim của ông nội Đàm Như Ý lại tái phát lần, mặc dù may mắn trở về từ Quỷ Môn quan, nhưng chuyện phẫu thuật cũng thể kéo dài được nữa. Phẫu thuật nối mạch máu trái tim chỉ có bệnh viện Hạm Hà Chi dám làm.
      Đàm Như Ý có lòng muốn tìm bác sĩ chính đáng tin, nhưng bệnh viện tốt nhất như Hạm Hà Chi tiền viện cao bao nhiêu, nhà họ Đàm hoàn toàn có quen biết cũng có tiền, căn bản dự tính có thêm chuyên gia nào.

      Mắt thấy thể tìm được bác sỹ, Đàm Như Ý nghe ông nội về chuyện cũ.

      Thời trẻ khi ông nội Đàm còn đánh giặc từng chỉa lửa đạn vào kẻ địch, mang người đồng hương họ Thẩm bị thương đào từ trong đống thi thể ra cõng về doanh địa. Sau khi chiến tranh chấm dứt, hai nhà Đàm Thẩm thường có lui tới, sau đó nhà họ Thẩm lại dời khỏi thành phố, mới dần dần cắt đứt liên lạc.

      Ông nội Đàm cười : "Năm đó Thẩm đồng chí còn , nếu là có duyên phận, nhất định phải kết thành thân gia đấy. Đáng tiếc ông ấy sinh ba tất cả đều là con trai, ông cũng chỉ có đứa bé là cha con.”

      Đàm Như Ý suy nghĩ chốc lát, hỏi "Cuộc sống tại của Thẩm tiên sinh này như thế nào?"

      "Mấy năm trước khi còn làm ruộng, con trai ông ấy trở lại lần, nghỉ chân ở nhà chúng ta. Ông ấy làm buôn bán, hai trai của ông ấy, là bác sỹ, là giáo sư đại học."

      Đàm Như Ý vừa nghĩ đến, nhìn chằm chằm ông nội giường bệnh muốn mở miệng, ông nội lại khoát tay chặn lại: "Ông biết cháu muốn gì, được. Như Ý à, đều là chiến hữu cũ, năm đó ông cứu ông ấy, nghĩ đến hồi báo. Nạn đói mấy năm này, trong nhà cũng chỉ còn đất có thể ăn nhưng ông chưa từng tìm ông ấy lần."

      Đàm Như Ý biết ông nội cố chấp, trước mặt hề nhắc tới chuyện này nữa, sau lưng lại thầm hỏi thăm. Mấy phen quanh co, cuối cùng biết địa chỉ của ông Thẩm, thừa dịp khi Đàm Như Ý vào thành phố nộp hồ sơ vào trường trung học, thuận đường đến thăm hỏi.

      Ngày đó đường gặp mưa, Đàm Như Ý từ trường học phỏng vấn trở lại, tìm khách sạn mượn cây dù. Bởi vì tới vội vàng, mang theo quần áo, chỉ mặc áo khoác mỏng màu tím áo len dệt kim hở cổ như khi phỏng vấn. Đàm Như Ý chạy tới bên ngoài tiểu khu cóng đến muốn sốt rét. Cố tình vào còn phải qua gác cổng, tuân thủ an ninh nghiêm ngặt, thể nào dàn xếp. Đàm Như Ý cam lòng cứ trở về như vậy, thu ô đến dưới mái hiên cửa hàng bên ngoài tiểu khu chờ.

      Đợi khoảng nửa giờ, rốt cuộc chiếc xe chạy tới. Đàm Như Ý lập tức che dù tiến lên, chờ chủ xe dừng xe xong, theo phía sau ta vào được khu cửa nhà chính. Dựa theo địa chỉ tìm được tầng nhà họ Thẩm kia ở, đưa tay ấn chuông cửa mới phát ra tay mình run lẩy bẩy, cũng biết là bởi vì lạnh hay là bởi vì khẩn trương.

      đến mấy giây, cửa liền mở ra. Đàm Như Ý vô thức siết chặt ngón tay, vừa ngẩng mặt liền nhìn thấy người đàn ông đứng giơ tay trước mặt, kịp nghĩ nhiều, tiến lên nửa bước vội vàng : "Tôi muốn tìm Thẩm Lương Bình Tiên Sinh!"

      Người đàn ông lên tiếng, tay nắm tay nắm cửa lẳng lặng quan sát .

      Đàm Như Ý được tự nhiên, nhưng cũng tự chủ được cúi đầu nhìn người mình. Toàn thân cũng đều ướt, giày cao gót màu đen ra vũng nước , tất chân ướt đẫm dính vào da, đầu tóc xỗ cếch cũng bắt đầu nước. Hình tượng này chỉ ổn, bất lịch . Vậy mà Đàm Như Ý nghĩ ngợi nhiều được, vội vã giải thích.

      Người dính nước mưa, cả người đều cảm thấy lạnh lẽo, Đàm Như Ý càng càng run, đến cuối cùng thanh phát ra đều run rẩy, mà người đàn ông trước mặt vẫn nhìn với ánh mắt lạnh nhạt, ngăn lại cũng có ý cho vào. đôi mắt sâu thẳm, lạnh lùng sắc bén, giống như nhìn thấu thấu cả người .

      Trong lòng Đàm Như Ý trầm xuống, tự biết vô vọng, rốt cuộc im lặng. Im lặng mấy giây, lui về phía sau bước khẽ cúi đầu, giọng : "Quấy rầy." Đưa tay nhặt lên chiếc ô dựng ở bên, xoay người .

      "Vào ."

      Đàm Như Ý sững sờ, mà người đàn ông trước mặt xoay người tiến vào. Đàm Như Ý nhanh chóng vỗ vỗ nước mưa người theo sau.

      Ông Thẩm vô cùng vui mừng khi thấy Đàm Như Ý đến thăm, nghe Đàm Như Ý kể xong mọi chuyện, lập tức gọi điện thoại cho cả để cho ông ấy liên lạc với bác sỹ giỏi nhất trong bệnh viện, lại tự mình xuống trấn chỗ ông Đàm. Lúc ban đầu khi biết Đàm Như Ý tự ý ông Đàm rất tức giận, nhưng được ông Thẩm khuyên cũng nhanh chóng hết giận. Mấy chục năm hai người gặp mặt, những chuyện xảy ra, mấy ngày mấy đêm cũng hết. bạn đọc truyện tại dieenxdanlequysdon.com

      Ca phẫu thuật của ông Đàm thành công đến ngờ, Đàm Như Ý theo dặn dò của ông nội chuẩn bị mấy túi đặc sản đan dệt thổ cẩm đưa cho nhà họ Thẩm để cảm ơn. Ông Thẩm có con , ba con trai cũng đều sinh ra con , ông sớm thích có cháu làm nũng bên cạnh như nhà khác, hôm nay thấy Đàm Như Ý tính tình dịu ngoan, săn sóc tỉ mỉ, càng thêm thích. Nghe đầu mùa xuân Đàm Như Ý phải làm việc ở trường trung học, liền dặn dò thường tới đây chơi.

      Trước đêm ba mươi Đàm Như Ý lại đến nhà họ Thẩm đưa chút đồ ở quê làm quà biếu Tết, đúng lúc này người đàn ông giúp mở cửa ngày đó cũng ở đây. Bên trong phòng ấm áp, ta chỉ mặc bộ áo lót lông cừu mỏng màu tro thuốc lá, tay áo thoáng vén lên, cúi thấp đầu ngồi ở ghế sofa bóc vỏ quýt cho ông Thẩm.

      Ông Thẩm giữ Đàm Như Ý ở lại ăn cơm trưa, Đàm Như Ý đồng ý , cùng bà Thẩm vào phòng bếp kiểm lại đồ Tết. Nửa túi khoai tây trái cây khô, toàn bộ sườn ướp, hai chai tương Lạt Tiêu, còn có bình lớn tương đậu, ít dầu hoa tiêu.

      Bà Thẩm vui mừng ngậm được miệng, "Khi bà còn trẻ, chỉ thích dầu hoa tiêu quê chúng ta, vừa thơm vừa tê dại, nấu mì con xức vài giọt, trong nhà cũng thích ăn." Bà Thẩm hướng phòng khách chép miệng, "Ông Thẩm nhà này kén ăn, ở thành phố mấy chục năm qua rồi, cũng chưa lần nào được hài lòng."

      Đàm Như Ý cười : "Nếu bà Thẩm thích, qua hết cháu nhận việc mang thêm cho bà mấy bình."

      Bà Thẩm cho sườn ướp lạnh vào tủ, tay điều chỉnh vòi nước ấm, gọi Đàm Như Ý tới rửa tay.

      "Như Ý, cháu chưa có người sao?"

      Đàm Như Ý lắc đầu cười : "Cháu vừa tốt nghiệp phải dạy, có thời gian đương."

      Bà Thảm cười, vỗ vỗ mu bàn tay Đàm Như Ý, "Cháu là thà, tính tình lại ngoan, người nào cưới cháu, là có phúc."

      Đàm Như Ý cười cười, ánh mắt lại ảm xuống —— với hoàn cảnh gia đình , ai cưới phải kiêng kỵ ba phần.

      Đàm Như Ý rửa tay xong ra phòng khách, ông Thẩm bảo ngồi xuống, giới thiệu cho : "Đây là Thẩm Tự Chước, theo số tuổi cháu nên gọi nó tiếng ; Tự Chước, đây là Đàm Như Ý cháu chiến hữu cũ của ông, hai người làn trước gặp nhau."

      Đàm Như Ý gật gật đầu, khẽ quan sát Thẩm Tự Chước cái, trong lòng biết người đàn ông như vậy, chỉ sợ là thích người ngoài gọi ta "". Từ , bởi vì chuyện của cha, ít lần nhận lỗi với người khác, vì vậy cùng khi chung đụng với người khác luôn cẩn thận nhiều hơn mấy phần, sợ rằng gọi sai khiến người khác bất mãn. Liền cười : "Thẩm tiên sinh."

      "Đàm tiểu thư."

      " Tiên sinh tiểu thư cái gì, khách khí quá —— Tự Chước, cháu lấy chút trái cây và hạt dưa ra đây"

      Đàm Như Ý vội vàng khoát tay, "Cháu ăn, cần làm phiền."

      Thẩm Tự Chước lên tiếng, đứng dậy trực tiếp vào trong phòng. Đàm Như Ý có chút co quắp, ông Thẩm bảo ngồi xuống cạnh, cười hỏi: "Ông nội chúa thế nào rồi?"

      "Làm phiền ông quan tâm, ông nội khôi phục rất tốt, là Tết đến nhà ông chúc Tết, cũng làm phiền ông giúp tay."

      "Đừng như vậy, năm đó nếu phải là lão Đàm đào ông từ trong đống thi thể ra, ông sớm chết, chính là cái nhấc tay, khó khăn báo ngộ nhỡ. . . . . ." Ông Thẩm đến chỗ này, chợt dừng lại, híp mắt suy tư chốc lát, quay đầu nhìn Đàm Như Ý, cười hỏi, "Như Ý, cháu sinh năm nào?"

      "Canh Ngọ, cầm tinh con ngựa ạ."

      Ông Thẩm lại nheo mắt lại, miệng lẩm bẩm, bấm ngón tay tính, lại hỏi: "cháu sinh tháng mấy?"

      "Vừa đúng ngày Hạ Chí, sáu giờ sáng."

      Ông Thẩm lại tính lát, kéo ngón tay, nhàng vỗ đùi, "Được, này bát tự tốt."

      Thế hệ trước cũng có chút mê tín, Đàm Như Ý quan tâm, cũng để ý.

      chuyện, Thẩm Tự Chước bưng đĩa trái cây hạt dưa ra, đặt đĩa lên bàn trà, ngồi trở lại ghế sa lon.

      Ông Thẩm : "Tự Chước, gọt táo."

      Thẩm Tự Chước liền cầm lên cái quả táo từ trong đĩa, rút ra dao inox gọt trái cây, nhàng gọt .

      Đàm Như Ý bị ánh mắt của hấp dẫn, thấy động tác của thuần thục, dao gọt trái cây trong tay như có sức sống linh hoạt, mà gọt tới vỏ quả táo đều đều ngừng, sợi dài buông xuống dưới. truyện chỉ được đăng tại diendan***lequyddoon.com

      Thẩm Tự Chước gọt xong, đưa cho ông Thẩm, ông Thẩm lại đẩy tay sang bên cạnh, "Cho Như Ý, ông ăn, giữ lại bụng buổi trưa ăn sủi cảo cho ngon."

      Đàm Như Ý vội vàng: "Ông Thẩm tự ăn ạ."

      "Như Ý cháu ăn , xa như vậy tới đây, cũng có gì tốt chiêu đãi cháu." Ông Thẩm kiên trì như vậy, Đàm Như Ý thể làm gì khác hơn là lúng túng đón lấy, vì quả táo đẩy tới đẩy lui, thực cũng có vẻ chuyện bé xé ra to.

      Trong nháy mắt Đàm Như Ý nhận lấy, bỗng cảm thấy có cảm giác ánh mắt Thẩm Tự Chước nhìn lướt qua mặt mình. chợt cảm thấy như có gai ở sau lưng, nhưng cũng dám ngẩng đầu lên xác định, chỉ cúi đầu cắn quả táo.

      Lần này quả táo cũng như gai cắm ở trong cổ họng rồi.



      Sắp tới là lễ mừng năm mới, chờ hỏi thăm người thân trong nhà, là đầu năm. Ông Đàm nhắc nhớ phải chúc tết nhà họ Thẩm, liền thúc giục Đàm Như Ý điện thoại cho nhà họ Thẩm trước, hỏi để đến cho tiện.

      Đàm Như Ý gọi điện thoại mới biết buổi tối ông Thẩm đột phát chảy máu não, bây giờ còn nằm trong bệnh viện. Ông Đàm liền muốn bệnh viện thăm. Đàm Như Ý sợ ông nội ngồi xe thoải mái, bảo em trai Đàm Cát giúp tay liên lạc chiếc xe tải , sáng sớm hôm sau xuất phát vào thành phố.

      Khi Đàm Như Ý và ông Đàm đến, ông Thẩm chuyển tới phòng bệnh bình thường, Thẩm Tự Chước ở lại trong phòng bệnh chăm sóc. Hai người lần thứ ba gặp mặt, vẫn quen thuộc, khẽ gật đầu với nhau,
      coi như là chào hỏi.

      Ông Thẩm chuyện lưu loát bằng trước kia, trong miệng giống như hàm chứa nửa bóng bàn. Ông truyền nước biển, thấy Đàm Như Ý tới, lập tức đưa tay phải từ trong chăn ra. Đàm Như Ý vội vàng tiến lên cầm, lên tiếng chào hỏi, lại thả tay ông lại trong chăn, dập lại góc chăn cẩn thận.

      Ông Đàm chống gậy ngồi xuống, "Lão Thầm à, tôi vừa hết bệnh, ông đến ông bệnh." Ông vốn định vài câu giỡn vui để buông lỏng, ai ngờ ra khỏi miệng lại mang theo mấy phần cảm giác tế nhị.

      Ngược lại ông Thẩm lại rất lạc quan, "Tôi 82 rồi, sống lâu như vậy, khi nào cũng tính là thua thiệt, lại đây phải là cứu về rồi à."

      Lúc này là giờ cơm, ông Thẩm để cho bọn họ ăn cơm trước, ông Đàm lại cố ý muốn ở lại cùng trò chuyện, "Như Ý, hai đứa ăn trước, rồi mua đồ ăn ngon về cho ông Thẩm."

      Hai người bắt đầu từ trận chiến khi đó, ông Thẩm lưu loát, đa số đều là ông nội Đàm mở miệng. Hai người đều trở về từ cõi chết, cuộc sống tám mươi mấy năm nhất nhất kiểm kê tới đây, càng càng cảm thấy trong lòng rộng rãi, ngày sáng sủa.

      "Bây giờ tôi vẫn còn lại tâm nguyện, chính là nhìn Như Ý lập gia đình."

      Ông Thẩm cũng đồng tình, "Đúng vậy, tôi có bốn cháu trai, cũng chỉ còn dư lại Tự chước còn chưa kết hôn. . . . . ."

      chuyện, Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước trở lại.

      Bên ngoài trời lạnh, Đàm Như Ý lạnh mặt hơi hồng, đặt thức ăn mua về lên tủ, liếc nhìn bình nước truyền của ông Thẩm: "Cũng sắp truyền xong, chờ y tá rút kim ông ngồi lên ăn có được hay ạ?"

      Truyền dịch xong, Thẩm Tự Chước nâng giường lên; Đàm Như Ý lót cái gối sau lưng ông Thẩm, cẩn thận nâng ông, đợi giường dao động ổn, hỏi: "Như vậy được chưa ạ? Ông có muốn cao thêm chút nữa hay ạ?"

      Ông Thẩm vội vàng gật đầu: "Được rồi, cứ như vậy."

      Thẩm Tự Chước lại chống bàn ăn lên, dọn thức ăn vừa mang về ra; Đàm Như Ý dễ dàng lấy đũa ra cẩn thận kiểm tra qua có ráp hay , rồi mới đưa đến tay ông Thẩm.

      Ông Thẩm thấy Đàm Như Ý và Thẩm Tự Chước cùng ở bên phục vụ mình, người cầm đũa người bưng bát, ngay ngắn trật tự, ăn ý cách tự nhiên, ông khẽ cười thầm.

      Đàm Như Ý múc nửa bát canh , "Cơm có chút khô, sau này ông Thẩm
      vẫn nên ăn ở nhà tốt hơn."


      Ông Thẩm : "Hôm nay bà nội có chuyện, nếu làm phiền cháu trông nom đưa cơm."

      Ăn cơm xong sau, Đàm Như Ý lại hầu Giúp ông Thẩm ăn chuối tiêu, uống chút nước ấm. Xe vẫn còn chờ ở bên ngoài, hai người cũng thể trì hoãn quá lâu. Ngược lại ông Thẩm cố ý giữ hai người ở đêm, nhưng nghĩ Hôm nay ông Thẩm là bệnh nhân, thể tự lo được, lưu lại chỉ tăng thêm phiền toái cho người ta.

      Sau khi Đàm Như Ý , Thẩm Tự Chước hỏi ông Thẩm có muốn quay lại giường hay , ông Thẩm lắc đầu cái, "Như Ý đúng là tỉ mỉ. Cháu mua cơm cho ông hai ngày, có lẽ có chú ý tới cơm kho hay khô."

      Thẩm Tự Chước "Ừ" tiếng, lên tiếng.

      Ông Thẩm lại hỏi: "Cháu cảm thấy Như Ý như thế nào?"

      Thẩm Tự Chước dừng chút: "Tạm được."
      Đợi chờ mỏi mòndhtt thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :