[Hiện đại] Cô Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo - Mẫn Nghê

Thảo luận trong 'Thùng Rác'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. May Nguyen

      May Nguyen Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      93
      Vợ Lén Có Thai Của Tổng Giám Đốc Bá Đạo

      Tác giả: Mẫn Nghê

      Editor: Tịnh Yên


      Convert: Wattpad

      Nguồn: sưu tầm

      “Người này chính là người có thể làm cho tất cả các phải ngả nghiêng, gầy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong mấy năm ngắn ngủi, đưa tập đoàn của mình vào hàng ngũ những tập đoàn mạnh nhất Thế Giới, người trong giới thương gia gọi là Hắc Mã”

      Từ từ bị dụ dỗ và ép buộc, trở thành người phụ nữ của , cùng đấu võ mồm, cùng ngủ, cùng hôn môi... Trở thành bạn của , có cái gì mà làm được!

      Nhưng có vẻ thành công trong tình bao giờ là con đường thẳng khi mà họ phải trải qua biết bao nhiêu thử thách chông gai như người cũ của vị giám đốc ấy xuất , bị ám sát... đó là những điều đáng nhớ nhất hành trình dẫn đến tình hoàn hảo.

    2. May Nguyen

      May Nguyen Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      93
      Chương 1: Bữa tiệc hỗn loạn

      Đại dương bát ngát bao la, sóng biển rì rào khẽ đung đưa.

      chiếc du thuyền to lớn bồng bềnh sóng nước, vững vàng rẽ sóng tới về phía trước, thỉnh thoảng vài tiếng nước giống như đứa bé bướng bỉnh, ngừng đánh ầm ầm lên boong tàu.

      chiếc du thuyền xa hoa tiến hành buổi tiệc cầu hôn, trong đại sảnh tráng lệ, hàng trăm ánh đèn lóe sáng, kết hợp tuyệt vời giữa cách trang trí Châu Âu và những bản nhạc cổ điển, khí cực kỳ vui vẻ.

      Mọi người ở đây đều mặc những bộ trang phục lộng lẫy, phụ nữ mặc những bộ váy đẹp nhất của mình, còn đàn ông cũng khoác lên mình những bộ Âu phục cao cấp, cả du thuyền say sưa trong điệu nhạc khúc hát, mang làn gió thơm thổi khắp biển rộng.

      cầu thang có bóng người, cao lớn và uy dũng, đưa ánh mắt đầy lo lắng nhìn lượt tất cả khách mời.

      Người này chính là người có thể làm cho tất cả các phải ngã nghiêng, gầy dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng, trong mấy năm ngắn ngủi, đưa tập đoàn của mình vào hàng ngũ những tập đoàn mạnh nhất Thế Giới, người trong giới thương gia gọi là Hắc Mã.

      Hầu như trong ngành rượu, dược, dầu khí. . . . . . mọi ngành đều có chỗ, cũng là người tiến hành màn cầu hôn lãng mạn ngày hôm nay.

      Gương mặt Đơn Triết Hạo cố nén tức giận, đôi môi hấp dẫn như điêu khắc nở ra nụ cười lạnh lùng, hai mắt bắn ra khí lạnh bức người, đây phải là vẻ mặt của người cầu hôn nên có.

      Người thư ký mặc bộ đồ trắng, thân thể run rẩy, cung kính ghé vào bên tai Đơn Triết Hạo, giọng trình báo với vài câu, sắc mặt Đơn Triết Hạo giống như sắp nổi báo lớn, trầm đến dọa người.

      đẩy thư ký, lạnh lùng : "Cút."

      Thư ký thấy muốn rời , kéo Đơn Triết Hạo lại: "Tổng giám đốc, nếu ấy nhẫn tâm bỏ rơi , bỏ rơi tổng giám đốc trong buổi lễ cầu hôn này, như vậy đó đáng giá để trở thành vợ của tổng giám đốc, tội gì lại có thể đau lòng vì ấy ạ?"

      " cho xấu Tình Tình, có thể ấy gặp chuyện gì đó nên mới phải rời , tôi phải tìm ấy, Y Thiếu Thiên, tốt nhất nên thức thời chút, cút ngay cho tôi, nên quấy rầy tôi." Sắc mặt Đơn Triết Hạo bỗng dưng nghiêm túc, hai mắt tràn đầy tức giận, có thể nghĩ trái tim tan vỡ.

      Cố nén tức giận giống như núi lửa bộc phát, người nào có thể trách cứ chuyện Lạc Tình Tình rời , bởi vì chỉ có mới được phép quở trách .

      Thư ký Y nhìn Đơn Triết Hạo tức giận đến chân run rẫy, biết tính tình tổng giám đốc thế này, cậu màn sống chết can ngăn trước mặt Đơn Triết Hạo.

      Người ta thường : Người ngoài cuộc sáng suốt, người trong cuộc rất mơ hồ, Lạc Tình Tình là dối trá ham giàu có, căn bản xứng đáng để tổng giám đốc vì mà tức giận: "Tổng giám đốc, Tôi – Y Thiếu Thiên, muốn nhìn Tổng giám đốc nhảy vào hố lửa."

      Cầu thang lớn trở nên yên tĩnh, nhóm khách khứa ở dưới nhìn thấy, tò mò ngẩng đầu lên, liền nhìn thấy gương mặt khủng bố của Đơn Triết Hạo và vẻ uất ức của Y Thiếu Thiên, bọn họ nhìn vào mắt hai người, chìm trong suy đoán mê man, ai cũng ôm lòng hiếu kỳ, hậm hực chờ xem chuyện tiếp theo.

      "Y Thiếu Thiên, tôi cảnh cáo cậu, đây là chuyện của tôi và Lạc Tình Tình, cậu tốt nhất đừng xen vào." Đơn Triết Hạo dứt khoát xoay người rời , chưa được mấy bước chuông điện thoại di động liền reo lên, nhìn cái tên quen thuộc, khuôn mặt thô bạo trở nên mỉm cười.

      Y Thiếu Thiên nhìn bóng lưng dịu dàng của Đơn Triết Hạo, sau đó lại thấy tức giận vứt điện thoại di động xuống, toàn thân bốc ra lửa giận, làm cho người ta run sợ.

      Hai tay Đơn Triết Hạo nắm chặt thành hai quả đấm, từng thớ gân xanh nổi lên, liều mạng khắc chế lửa giận. Lạc Tình Tình khá lắm, nhượng bộ để cho có cơ hội cứu vãn, lại dám trốn, nổi giận với người bóp chết trái tim mình.

      Y Thiếu Thiên có chút im lặng, tránh cho phí sức lại chẳng có kết quả tốt, làm người tốt ngược lại bị người mắng.

      "Đan Tinh, ha ha. . . . . . nước uống ngon a!" Hai mắt Giản Nhụy Ái khép hờ thưởng thức ly nước của mình, nhịn được khẽ nấc cục tiếng, gương mặt trắng noãn giờ đỏ ửng đến mê người, chọc cho người khác thích.

      tham gia vào buổi lễ rút thăm trúng thưởng của tập đoàn Đan Thị, ông trời ưu ái cho Giản Nhụy Ái, để cho có được chuyến ngàn năm có này, rút thăm lần liền rút được chuyến du lịch du thuyền sang trọng, hơn nữa còn có thể tham gia vào buổi tiệc cầu hôn của Đơn Triết Hạo.

      Buổi lễ diễn ra trong đại sảnh lớn, ngôi sao, diễn viên, những người thuộc tầng lớp quyền quý, hề liên quan gì đến , cái chú ý nhất nhìn là bàn thức ăn tráng lệ trước mắt.

      Dĩ nhiên người trong bữa tiệc, chẳng ai thèm chú ý đến Giản Nhụy Ái, chỉ là bình thường chẳng có gì nổi bật để thu hút người khác, thấy ăn mặc những bộ đồ rẻ tiền, mỗi người càng tận lực tránh nè, tránh để nhân phẩm mình rớt xuống cùng hạng với .

      Giản Nhụy Ái nhìn bàn thức ăn ngon chẳng thèm khách khí, nhìn góc bàn khác còn có rất nhiều loại nước uống khác nhau, nước miếng chảy thẳng ba ngàn thước, lòng hề nghĩ đến việc gì khác, chỉ muốn vội vàng thưởng thức đống thức ăn kia.

      Trác Đan Tinh nhìn thấy gương mặt ửng đỏ của Giản Nhụy Ái, trông thấy những cái ly bàn, mới biết Giản Nhụy Ái lại làm việc gì sai nữa rồi.

      "Giản Nhụy Ái, làm sao cậu lại uống nhiều rượu như vậy?" Trác Đan Tinh thở dài tiếng, làm sao lại biết tửu lượng của bạn mình bao nhiêu? vội vàng đến đoạt lấy ly rượu trong tay Giản Nhụy Ái: "Bà à! đây là rượu, phải nước trái cây!"

      Giản Nhụy Ái để ý tới lời Trác Đan Tinh, hơn nữa cũng rất vui vẻ, nghe lời khuyên kia để làm gì chứ? Tiện tay cầm ly nước lên, vui vẻ dùng hơi uống sạch, để ý đến hình tượng lấy mu bàn tay hung hăng lau miệng, lẩm bẩm : "Nước uống ngon, nước uống ngon !"

      Trác Đan Tinh la lên: "Bà , chúng ta tham gia bữa tiệc của giới thượng lưu, cậu muốn gây chú ý à, cậu nhìn những ở đây xem, đều muốn giữ mình trong hình tượng hoàn mỹ nhất, chẳng lẽ cậu muốn tìm bạch mã hoàng tử sao? Nhìn cậu nhếch nhát như thế này, nếu có bạch mã hoàng tử cũng bị cậu hù dọa mà chạy mất."

      ". . . . . ." Giản Nhụy Ái hoàn toàn để ý tới lời của Trác Đan Tinh, lại càng để ý đến sắc mặt thối dần của Trác Đan Tinh, đưa tay phải lấy ly nước khác, dù sao bàn cũng nhiều đồ uống như vậy, Trác Đan Tinh cướp ly, có thể lấy ly khác, căn bản cũng quan tâm.

      "Tôi nửa ngày rồi, cậu chẳng nghe lọt câu nào à?." Sắc mặt Trác Đan Tinh vô cùng tức giận vì rèn thép thành: "Thôi giống như là chủ nhân , cứ ngồi đây. . . . . . tôi thay xung quanh xem tình hình, cậu tốt nhất đừng có uống rượu nữa."

    3. May Nguyen

      May Nguyen Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      93
      Chương 2: Lỗi vào nhầm phòng

      Giản Nhụy Aí nhìn dáng vẻ hấp tấp của Trác Đan Tinh, giống như chẳng thấy, cũng muốn tìm căn phòng yên tĩnh.

      đem ly nước đủ màu sắc lên uống ừng ực, hào phóng uống thêm vài ly nữa, mắt ngừng lấp lánh, ngờ thức uống trong bữa tiệc này lại ngon đến vậy.

      Du thuyền miễn phí, thức ăn ngon miễn phí, như người nhặt được tiện nghi, mắt long lanh đầy vẻ mê hoặc, càng có tinh thần để phấn đấu .

      Tập đoàn Đan Thị quả là tập đoàn lớn, với quỹ tiền mặt hùng hậu, phục vụ thức ăn cho khách vô cùng chu đáo.

      uống vài ly nữa, đầu óc trở nên hôn mê, ánh mắt trở nên mờ ảo, xem ra thức uống cũng có thể làm người say, da đầu đều đau nhức.

      Giản Nhụy Ái nhìn người thành nhiều người, nhịn khỏi nấc cục vài tiếng, rước lấy ánh nhìn xem thường của người xung quanh, đôi mắt thức thời hạ thấp xuống.

      cảm thấy dường như mình ăn uống quá nhiều, xem ra nên về phòng nghỉ ngơi, ánh mắt vẫn quét nhìn khắp bữa tiệc, ngờ phòng tiệc lớn như thế, lại chẳng thấy Trác Đan Tinh đâu.

      lấy thẻ mở cửa phòng, da đầu như nhảy ra, hít sâu cái, trở về phòng là tốt nhất.

      Tác dụng rượu cồn càng ngày càng lớn, cảm giác đầu óc nặng như búa tạ, mí mắt càng ngày càng chìm xuống, bước chân trôi nổi bềnh bồng, lảo đảo về các dãy phòng.

      Du thuyền sang trọng, cũng chẳng giống bình thường, phòng giải trí và phòng nghỉ ngơi các nhau khá xa, có thể thấy được du thuyền lớn đến bao nhiều rồi?

      cúi đầu, chậm chạp bước , có chú ý người phía trước, ‘phanh’ hai người song song ngã ra mặt đất.

      Thẻ mở cửa phòng trong tay Giản Nhụy Ái rớt xuống sàn nhà, đầu đau như búa bổ, ngước mắt lên nhìn đối phương, thấy người kia vội vàng hấp tấp đứng dậy nhặt lên thẻ mở cửa phòng, liền vội vã rời .

      như kẻ vô lễ, hét lên: "Này, ê. . . . . . đúng là người lễ phép mà, đụng vào người ta rồi mà biết tiếng xin lỗi?"

      Người đụng Giản Nhụy Ái giống như nghe thấy bất mãn của , đầu ngoảnh lại, nhanh chóng biến mất trước con mắt của Giản Nhụy Ái.

      Trong lòng Giản Nhụy Ái ngừng nguyền rủa cái người biết lễ nghĩa kia, thân thể mệt mỏi đứng lên, nhặt thẻ phòng rơi sàn nhà, chuyện xảy ra sau đó khiến hối hận; chỉ vì mình chú ý lúc hai người đụng nhau, thẻ phòng của hai người bị thay đổi.

      đẩy mạnh cửa phòng bước vào, trong khí lơ lửng mùi hoa nhè , thấm vào ruột gan, căn phòng này giống như những căn phòng khác, nó được thiết kế tỉ mỉ, ngờ phòng khách du thuyền cũng đẹp như thế.

      đưa mắt nhìn chiếc giường lớn theo kiểu dáng Châu Âu rộng rãi, thể chờ đợi liền nằm ở giường, oa! Chăn bông tỏa ra mùi hương nhàn nhạt, lại rất mềm mại, khiến cảm thấy như được nằm các đám mây, nhắm mắt chặt, hưởng thụ cảm giác chưa từng có.

      gian yên tĩnh, mí mắt nặng nề khép chặt, miệng nở ra nụ cười đầy hạnh phúc.

      Y Thiếu Thiên vội vã chạy tới bên người Đơn Triết Hạo, thấy mang theo vẻ mặt muốn người ta tránh xa mình ngàn dặm, vẻ mặt lãnh khốc và vô tình, cậu theo Đơn Triết Hạo nhiều năm, trong cuộc đời chỉ có hai người, thứ nhất bà nội, thứ hai chính là người bạn thanh mai trúc mã Lạc Tình Tình.

      Đơn Triết Hạo máu lạnh vô tình, thương trường là nhân vật hung ác có thể bất chấp mọi thủ đoạn, tha cho kẻ nào phản bội , tự nhiên bị người mà mình tin tưởng nhất phản bội, tâm tình của làm sao khinh khủng cho được.

      Y Thiếu Thiên muốn lời gì đó, đều chần chờ ba phần, sợ tự gây lửa giết mình: "Tổng giám đốc Đơn, tôi tìm được ấy, Lạc Tình Tình ngồi lên chiếc ca-nô rời ."

      "Biết." đôi tay Đơn Triết Hạo giữ chặt lan can, thêm bất cứ lời nào, ánh mắt nhìn ra nơi xa xăm, làm cho người ta càng có thêm nhiều áp lực khi đứng bên cạnh.

      Y Thiếu Thiên hi vọng thà tức giận, chứ an tĩnh như tại, lại giống như sắp đòi mạng , lo sợ càng tăng lên, lòng bàn tay bắt đầu chảy mồ hôi lạnh rồi.

      Đơn Triết Hạo uống ít rượu, bước chân yên, đầu óc cũng ràng, ba chữ Lạc Tình Tình càng ngày càng ràng, ánh mắt nóng giận nhắm chặt

      chưa bao giờ nhếch nhác như vậy, bữa tiệc cầu hôn, nữ chính lại trốn .

      Đường đường là Tổng giám đốc Tập đoàn Đan Thị, lại bị phụ nữ từ chối, cơn điên của lên tới cực điểm, phải tức giận vì Lạc Tình Tình rời , mà tức giận là vì nó khiến mất mặt.

      cầm chìa khóa phòng mở , ‘cóc’ tiếng cửa phòng mở ra.

      Đơn Triết Hạo nhíu chân mày, tiến vào phòng tắm, mang theo hơi thở nam tính đầy mạnh mẽ. Sau khi tắm xong, đầu óc tỉnh táo ít.

      lười biếng lấy khăn bông lau sơ mái tóc còn ướt, mồ hôi hột từ trán rơi xuống lồng ngực, dáng người có thể khiến cho tất cả các chết đứng, dần dần ra trong bóng tối.

      ‘Bành’ đèn phòng sáng lên, căn phòng chìm trong bóng tối bỗng sáng chưng.

      muốn nằm giường nghỉ ngơi chút, lại thấy nằm ngủ đó, mái tóc dài đen nhánh xõa bờ vai, thân thể được chiếc chăn ấm bao quanh, như gói gém mùi vị phong tình.

      thích các có mái tóc dài duỗi thẳng, Lạc Tình Tình biết thích thế, nên thường hay chảy tóc dài.

      Trái tim Đơn Triết Hạo nhảy dựng lên, ngờ Lạc Tình Tình thả chim bồ câu, núp ở trong phòng này.

      Chuyện ngày hôm nay sỉ nhục lý trí của quá rồi, cũng có ý định suy nghĩ thêm, tiện tay vén chăn lên, kéo thân thể của ngồi dậy, quát: "Lạc Tình Tình, tốt nhất em nên giải thích ràng mọi chuyện với ."

      Giản Nhụy Ái nhăn mặt lại, buồn ngủ cực kỳ, trước mắt dừng như có ai đó đứng, thân thể lạnh kẽo. Lúc chưa kịp phản ứng, người kia đưa mặt tới mí mắt của , gương mặt phóng đại đến mấy lần, giọng trở nên cao vút:"A!"

      Kinh ngạc trong lòng tạm lắng xuống, Giản Nhụy Ái cấp tốc đẩy tay người kia ra, trốn vào trong chăn, dùng chăn bông bao quanh mình chặt, gương mặt ửng hồng, hoảng hốt và lo sợ.

      Mới vừa rồi vào phòng, vì quá nóng nên liền cởi quần áo ra, lúc bị người đàn ông kia kéo ngồi dậy, toàn bộ thân thể đều bị thấy hết.

      cẩn thận quan sát gương mặt của người đàn ông kia, ngũ quan tuấn, đôi mắt lạnh lùng, phải là Đơn Triết Hạo - chủ nhân du thuyền đó chứ?, hay là người nổi danh trong giới thương lưu?.

      Tại sao lại vào được phòng của ? Hơn nữa để trong sạch của bị mất sạch trong mắt , phải là phụ nữ phong kiến, nhưng thể vô duyên vô cớ cho người ta xem thân thể được.

      Đơn Triết Hạo ngẩn người lúc, giường là ai vậy, còn là thân trần trụi, vóc người nóng bỏng, da dẻ trắng nõn. Hình như ta vô cùng xinh đẹp, đôi hoa kia như hai quả đào dường như cố dụ dỗ người khác, cổ họng khô rát, rất khó khăn nuốt ngụm nước bọt.

      Ông trời ơi! Giản Nhụy Ái hi vọng mình nằm mơ a!

      Giản Nhụy Ái kinh ngạc nhìn chằm chằm Đơn Triết Hạo, chẳng cần biết là ai? Tùy tiện vào phòng người khác, còn nhiều thấy thân thể của .

      Nhịn được cần nhịn được, đúng, , Giản Nhụy Ái cần nhịn, nội tâm nhục nhã liền sinh ra lực phản ứng, quát: "Sắc lang, biến thái, khốn kiếp. . . . . . ra ngoài cho tôi, cút ra khỏi."

      Tâm tình Đơn Triết Hạo cực kém, tay nắm răng rắc như muốn đánh người, tức giận muốn nổ tung.

      biết phân biệt, biết đúng sai, dùng thanh lạnh lẽo lên tiếng: " ra ngoài? Đây là phòng của tôi, tại sao tôi phải ra ngoài? Tôi còn muốn hỏi , vào phòng tôi làm gì? Còn cởi hết đồ ra nữa? Tính dụ dỗ tôi sao." tức giận trợn mắt nhìn trước mặt, lạnh lùng hầm hừ.

      Giản Nhụy Ái nhìn thấy ánh mắt tức giận của , phí sức lên tiếng gầm gừ, muốn thét cũng chẳng biết thét thế nào, mặt mê mang.

      ‘phòng của ta’, ràng nhớ mình theo số của thẻ phòng cầm trong tay mà, tuyệt đối nhầm phòng, coi như nhầm, dễ dàng vào được, càng thêm xác định đây là phòng của mình.

      Đơn Triết Hạo cao cao tại thượng, là người đàn ông với gia tài bạc vạn, tự nhiên bị người ta chơi xỏ.

    4. May Nguyen

      May Nguyen Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      93
      Mặc dù chỉ là bình thường, nhưng bình thường cũng có tôn nghiêm của bình thường, tay nắm chặt chăn bông, hét lên: " đừng ở đó mà bậy? Tự dưng xông vào phòng tôi, tôi báo cảnh sát bắt ."

      "Được! báo cảnh sát ! Xem cảnh sát đứng về phía hay đứng về phía tôi! Có muốn tôi cho mượn di động , muốn tôi ngã vào người ư, muốn dùng thủ đoạn rẻ tiền này để dụ dỗ tôi ư? Xem ra hôm nay thành công rồi. Chắc chẳng có tiền mua điện thoại chứ gì"

      Đơn Triết Hạo lạnh lùng với .

      Giản Nhụy Ái bị lời kích của là đầu bốc khói, bình thường rất ít gây với ai, nên tại đầu óc trống rỗng, có cách nào để phản bác.

      hối hận việc học mấy câu mắng người, lắp bắp : ". . . . . . . . . . . người đàn ông xấu xa, cút ra ngoài, cút. . . . . ."

      Đơn Triết Hạo lấy thẻ mở cửa phòng ra, ném tới trước mặt Giản Nhụy Ái: "Thấy chưa, 0210, số của phòng tôi, nữ vú lớn."

      ‘nữ vú lớn’ mặt Giản Nhụy Ái đỏ đến mang tai, nội tâm uất ức, muốn khóc nhưng cũng thể khóc, bao nhiêu năm qua giữ gìn thân thể trong như ngọc, vô duyên vô cớ bị người nhìn sạch bách, khiến tổn thương, lên tiếng chửi bới, là tội đáng chết vạn lần.

      Giản Nhụy Ái giận điên lên, cầm thẻ phòng của mình lên nhìn, phía viết 0210, kỳ quái, ràng nhớ phòng của mình chính là 1201, làm sao biến thành 0210? Ngước mắt hỏi "Căn phòng này số bao nhiêu?"

      Đơn Triết Hạo cau mày trả lời: "0210." khách khí đoạt lấy tấm thẻ phòng trong tay của , ngờ thẻ phòng trong tay của lại là 0210.

      nhớ thẻ phòng này làm thanh hai thẻ, cái tay Lạc Tình Tình, vì sao vô duyên vô cớ thẻ phòng này lại ở trong tay của .

      Tay nắm chặt thành nắm đấm, tức giận nhìn thẳng Giản Nhụy Ái giống như muốn nhìn tất cả nội tâm trong lòng .

      Sắc mặt Đơn Triết Hạo trầm xuống, đưa tay cầm cổ Giản Nhụy Ái, dùng sức mà bóp chặt: ", Lạc Tình Tình ở nơi nào?"

      Đột nhiên gặp biến cố, ánh mắt cố chống lại lạnh lùng của , thân thể khỏi run lên.

      Ảo não nhìn chiếc chăn bông rơi xuống khỏi thân thể của , thân thể của đơn độc đối mặt với vẻ lạnh lùng của Đơn Triết Hạo.

      muốn kéo chăn bông lên, lại kéo được, gấp gáp kêu la: "Người đàn ông biến thái, thả tôi xuống coi."

      Nhưng dường như tay người đàn ông kia hề động đẩy, hoảng hốt rồi, gò má rơi lệ, thấy chẳng có nửa điểm để ý tới mình.

      Đơn Triết Hạo mặc kệ ai khóc thúc thít cầu xin, ở trong mắt , cá tính của rất cố chấp, mặc kệ chết sống của người khác.

      ", Lạc Tình Tình ở nơi nào? Tại sao có cái thẻ phòng này?" lạnh lùng .

      "Tôi biết cái gì? Người đàn ông biến thái nhanh thả tôi ra, tôi thở được."

      Cổ của bị nắm chặt, hô hấp càng ngày càng trôi chảy, sắc mặt hơi thay đổi.

      Đơn Triết Hạo mặc kệ trước mặt có bao nhiêu khó chịu, sức lực trong tay mọi lúc tăng, Lạc Tình Tình ra lời từ giả, lại còn giao thẻ phòng của cho khác, mục đích của là sao? Lạc Tình Tình xem là cái gì?

      Tự nhiên bị đùa giỡn, làm sao lại giận dữ cơ chứ, nhìn chằm chằm thân thể của , cổ họng trở nên khô khốc.

      Giản Nhụy Ái cảm nhận được ánh mắt nóng bỏng, hiểu ánh mắt kia muốn cái gì, cái đầu vì hoảng hốt khẽ lay động: "Đừng, van tha cho tôi!"

      "Tự nhiên đến chỗ tôi, vậy tôi thu nhận, đây là lựa chọn của , đừng hối hận." kéo cơ thể vào sát mình, môi mỏng lộ ra lời lạnh lẽo.

      Sắc mặt Giản Nhụy Ái đầy vẻ hoang mang, nguy hiểm càng ngày càng đến gần, hốt hoảng giãy giụa, muốn tránh khỏi vòng tay của .

      Thân thể của người đàn ông cao mét tám, còn thân thể gầy yếu chỉ cao mét sáu, đâu phải là đối thủ của , chẳng lẽ để trong sạch của mình chôn vùi trong tay người đàn ông thô bạo này, thể!

      " phải là Lạc Tình Tình đưa tới ư? Còn giả bộ thuần khiết làm gì?"

      Đơn Triết Hạo dùng sức lực khống chế lửa giận trong mình, cảm nhận mùi thơm thoang thoảng người , vẻ mặt hoảng hốt giống như Tiểu Bạch Thỏ, nét mặt chọc người khác thương, khiến kềm chế được nội tâm của mình.

      Từ trước đến giờ Đơn Triết Hạo luôn xử lý mọi chuyện đúng chừng mực, năng lực kiềm chế của cũng rất mạnh.

      Nhưng vì sao này dễ khơi màu dục vọng của như thế, chẳng kịp chờ đợi mà muốn có , muốn chứng tỏ năng lực bản thân với .

      Lạc Tình Tình chạy trốn, còn giúp an bài vật báu mỹ lệ như thế, cũng chẳng cử tuyệt làm gì.

      ta vì hành động của mình mà chuộc tội, vậy cũng chẳng thể phụ an bài của ta, miệng vẻ ra nụ cười hài lòng.

      cúi người hôn môi của , tưởng được đôi môi lại mềm mại như thế, khiến cho nhịn được muốn tiến sâu hơn để có thể cảm nhận hương thơm của , chiếc lưỡi của xảo luyện đưa đẩy môi , khiến cả người khẽ run rẫy, nhạy cảm như Tiểu Bạch Thỏ.

      muốn kháng cự , lại càng muốn có được , tựa như đứa trẻ ba tuổi được ăn đường, lại càng muốn ăn nó, coi nó có ngọt .

      Giản Nhụy Ái liều mạng giãy giụa, nhưng môi bị che đẩy rồi, thể lên bất kỳ lời nào, chỉ có thể ấp úng : "Ồ… ồ. . . . . . ."

      Nước mắt gấp gáp chảy ra ngoài, trong lòng kinh sợ.

      Đơn Triết Hạo hoàn toàn để ý, bị mùi thơm người hấp dẫn, đè xuống giường, ngừng hôn hít, chóp mũi, đôi môi, xương quai xanh, cho đến bờ ngực trắng noãn, da thịt mềm mại của khiến cho thần kinh tan thành nước, nội tâm cuồn cuộn như nước lũ dâng trào.

      Giản Nhụy Ái ra sức chống cự, nhưng tay chân yếu ớt của cùng lắm giống như giúp gãy ngứa, tảng đá lớn vẫn hề nhúc nhích.

      hoảng hốt giãy giụa: "Buông tôi ra!"

      "A!" Giản Nhụy Ái vừa dứt lời, bắp đùi như bị ai đó nhanh chóng tách ra hai bên.

      Đơn Triết Hạo thể chờ đợi tìm kiếm vị trí tốt, chuẩn bị trước liền vào nơi sâu nhất, hơi thở nóng rực như được giải thoát, ngừng thở hào hển.

      Sau đó điên cuồng mãnh liệt cướp lấy, hề tiết chế, hề thương tiếc. . . . . . Giống như chẳng có ngày mai, hôm nay phải đoạt lấy tất cả.

      "A!" Giản Nhụy Ái chuẩn bị trước, lại bị bá đạo đòi lấy, khiến cơ thể hít thở thông, nhịn được thét chói tai.

      Loại đau đớn này xuyên thấu tim, giống như khiến sắp tắt thở, nắm lấy cánh tay Đơn Triết Hạo, móng tay bấu chặt vào bắp thịt của , khiến cho nơi đó có chút máu chảy ra

      Tròng mắt Đơn Triết Hạo thoáng qua tia nghi vấn, đưa mắt nhìn xuống khổ sợ kêu gào, ngờ này giống như tưởng tưởng của , phóng đãng, cởi mở, là phong tình, như gặp trục trặc gì đó, tiến vào thân thể của , tầng khít khao bao phủ vật phái nam của , loại cảm giác này cực tốt. . . . . .

      Giản Nhụy Ái bị động tác dừng lại của làm cho có chút đau đớn, đấu lại đàn ông phía , từ từ nhắm mắt lại, khóe mắt chảy xuống giọt nước mắt, vô lực xụi lơ dưới cơ thể , mặc cho xâm nhập.

    5. May Nguyen

      May Nguyen Member

      Bài viết:
      28
      Được thích:
      93

      Hai mắt ảm đạm như kẻ vô hồn, hai gò má dính đầy nước mắt, giống như thi thể đối mặt với nụ hôn mãnh liệt và nóng bỏng, hề đáp lại.

      Nội tâm tràn đầy sỉ nhục, nước mắt rơi đầy mặt, từng ngưỡng mộ Đơn Triết Hạo rất nhiều, hôm nay khi được ở bên cạnh , lại bị làm chuyện tàn nhẫn như thế, khiến cho từ thích hóa thành hận thù.

      biết mình bị làm nhục rồi, còn là người tài cao đức trọng làm nhục, quyền thế, muốn kiện , cũng là tự chuốc khổ vào thân.

      Giản Nhụy Ái hối hận vì mình ham món lời , hối hận mình biết thân phận, cứ ngỡ là Chim sẻ biến thành Phượng Hoàng, khi lên du thuyền này, cũng hối hận vì chuyện mình tham ăn nhằm phòng.

      "Khóc cái gì? Lạc Tình Tình đưa tới đây, tưởng kinh nghiệm đầy đủ! Vậy ở với bao nhiêu người đàn ông rồi hả, đều dùng chiêu này sao, hừ. . . . . . phụ nữ đều đê tiện!"

      Đơn Triết Hạo đối với những tự động tới giường, chẳng bao giờ thương hại. Trong mắt những như thế đồng nghĩa với lại những con đĩ.

      Giản Nhụy Ái bị sỉ nhục, cắn môi, chịu đựng đau đớn do mang lại, giọng lẩm bẩm : "Tôi biết gì? Tôi phải là như vậy. . . . . ."

      " phải là như thế, vậy là loại như thế nào? cho biết, phụ nữ của Đơn Triết Hạo này chẳng khóc thúc thít, đợi chút xem tôi thuần phục như thế nào, phải để cho cầu xin tôi tha thứ!" Đơn Triết Hạo bình thường vẫn rất tự tin về bản thân mình.

      Công phu chinh phục những giường của nhiều đếm hết, có lẽ chính cũng chẳng quan tâm người kia là người kết hôn chiếm được thỏa mãn, nữ minh tinh, người mẫu hay những giả bộ trong sạch, tất cả đều phải quỳ dưới chân cầu xin nương tay.

      nằm dưới thân thể , lại có thể khít khao như thế, đoàn nóng rực bao vây lấy thân thể , loại cảm giác tựa như hoang mạc tìm được ốc đảo, thể dễ dàng bỏ qua cho như thế, muốn chinh phục hoang mạc này.

      Giản Nhụy Ái nghe những câu đả thương kia, biết Lạc Tình Tình là ai, quan trọng với như thế nào? Để cho nổi giận như thế, nước mắt xông ra hốc mắt, chẳng còn sức để trả lời .

      Đơn Triết Hạo ra sức vận động, phía dưới cơ thể , gắt gao cắn lấy môi mình. Được! muốn xem kìm nén được bao lâu, ra sức xông vào bên trong, chiếc giường kiên cố bị ra sức vận động, phát ra thanh ‘thịch thịch’.

      Mồ hôi đầy trán của Giản Nhụy Ái, cảm giác chung đụng mãnh liệt, khiến nhịn được, phát ra tiếng thét chói tai: "A!" Thân thể của đâm sâu vào cơ thể của , giống như muốn xuyên rách thân thể của , nửa người dưới truyền đến đau đớn kịch liệt, đau đớn khiến sống bằng chết, nhẫn nại được mà ngất .

      Cả đời chỉ vì người đàn ông làm cho đau đớn, đau lòng vì cảm nhận được chuyện đó như thế nào, quá trình từ biến thành người phụ nữ là quá trình đau đớn, cơ hồ cảm thấy mùi vị hoan ái.

      Giản Nhụy Ái đối với người ra và cơ thể mình, tràn đầy ý hận.

      hận , nhưng càng hận chính mình, biết vì sao thể khống chế được thân thể mình, từ từ trầm luân cùng , hưởng thụ những khoái cảm do người đàn ông kia mang lại.

      Lần thứ nhất, hai lần, ba lượt. . . . . . đếm được bao nhiêu lần? Cả đêm hoan ái gián đoạn. . . . . . Cả gian phòng cũng tràn ngập mùi vị hoan ái, dễ dàng nghe thấy tiếng thở dốc và duỗi thẳng của đàn ông và phụ nữ.

      Lúc ban đầu là chống cự mãnh liệt, từ từ dung nhập dưới cường thế của , cùng phối hợp chê vào đâu được. Khi di chuyển phía dưới, mất hồn rên rỉ, để cho mình cùng lên cao trào.

      Đơn Triết Hạo thể thừa nhận, làm chuyện đó cùng này khá tốt đẹp, thiếu chút nữa đem mình ép khô rồi, chẳng ngừng nghĩ giây phút nào, sống lâu như vậy, đây là đầu tiên mang đến cho cảm giác kích thích như thế.

      Khiến cho Diễn chẳng thể dừng lại, đến khi mệt mỏi bò đến bên cạnh , hai người ôm nhau ngủ.

      Ngày thứ hai, ánh nắng tươi sáng, mặt trời chiếu khắp mọi nơi, xuyên thấu cửa sổ, chiếu vào bên trong căn phòng.

      Ánh sáng kia khiến mắt Giản Nhụy Ái dao động, nhịn được nháy mắt mấy lần, mê mang mở mắt thấy bên cạnh có người đàn ông, gắng gượng ngồi dậy, lỗ mũi cứng rắn, lông mày dày và đen như mực, giữa hai lông mày là cỗ khí lạnh lẽo.

      Cho dù đẹp trai, nhưng cũng thể hấp dẫn , thể dung nhập vẻ kiều diễm kia.

      khinh thường nâng đôi môi lên, trong lòng suy nghĩ muốn cầm cây đao lên, hung hăng đâm vào ngực của , báo thù cho chính mình, nhưng làm như thế, bởi vì đánh lại , cũng muốn vì người đàn ông mà phải ngồi tù.

      Hình ảnh điên cuồng của đêm qua, cơ thể Diễn như bị xe cán qua lại khiến nó nát bét, mặt lên vẻ nhàn nhạt, chỉ biết mím chặt môi mà thôi.

      Lỗi là do nhầm phòng, khiến cho ngộ nhận là Lạc Tình Tình, đại não ngừng hoạt động, nhớ tới chuyện lễ phép ngày hôm qua, lúc chạm vào ai kia dường như khiến cầm nhầm thẻ phòng, hối hận vì lúc ấy nhìn cho ràng, nếu thế chẳng xảy ra chuyện bi kịch như tại.

      Từ Giản Nhụy Ái là kẻ cha mẹ, nhưng biết , trinh tiết của quý báu đến thế nào, hôm nay say rượu nhằm phòng, khiến cho hối tiếc thôi.

      nén khó chịu của thân thể, cắn răng nghiến lợi đứng dậy mặc quần áo.

      muốn ở lại bên cạnh người đàn ông này, để cho mình càng thêm lúng túng, dù sao cũng do mình cởi hết quần áo nằm giường người ta, mặc cho bào chữa như thế nào, trăm miệng cũng bào chữa được.

      chỉ muốn mau sớm chạy khỏi nơi này,người kia đường đường là chủ tịch tập đoàn lớn, còn chỉ là nhân vật , nên rất khó chạm mặt, hai người vốn là cùng thế giới, chỉ thỉnh thoảng đụng nhau, về sau rất khó gặp nhau.

      Chuyện thành kết cuộc, chỉ biết an ủi mình như thế thôi, cũng chẳng biết phải làm gì khác.

      Trong thế giới tại, chẳng còn mấy thủ trinh tiết, họ thường hay điên cuồng cùng người đàn ông trong chuỗi tình đêm, tự cho mình lần mạo hiểm trong đời!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :